1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đêm trước ly hôn- Thiên Sơn Hồng Diệp (35) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 30: nhận thức . . .

      "Tiểu vi, em rốt cuộc biết bao nhiêu thứ?" Nhìn thấy Kiều Vi Nhã vẽ chân dung Lí Tiểu Long, tuy so ra kém họa sĩ, nhưng đó có thể thấy được, thực dụng tâm để học .

      Kiều Vi Nhã đỏ mặt : "Em có học chính quy, đây là ông ngoại dạy em, thời điểm học Đại học, khi đến mùa du lịch, em thường ra bãi biển vẽ hộ người ta, so với làm công thoải mái hơn chút."

      Elaine nhớ tới tư liệu về có viết, đại học năm nhất, cha mẹ nhảy lầu tự sát, đại học năm hai, bị bắt buộc trả phòng ở , có thể tưởng tượng, nữ tử này, phải chịu bao nhiêu khổ mới có thể tới được như ngày hôm nay. Ông trời công bằng, người thiện lương so với kẻ ác nhân, thường dễ gặp trắc trở hơn nhiều.

      Trong lòng vừa động, đột nhiên hỏi: "Tiểu vi, phòng ở của nhà em, vì sao bị bắt thu hồi vậy?"

      Kiều Vi Nhã cười , "Chị Elaine, nhờ chị, có lẽ phòng ở kia em có thể lấy lại đó."

      Câu trả lời của gián tiếp cho Elaine biết trong chuyện này có nguyên nhân .

      nữ nhân có trí nhớ rất tốt, lúc trước thu thập tư liệu của Kiều Vi Nhã, toàn bộ đều được kể lại, rồi đột nhiên nhớ lại, Kiều Vi Nhã đại học năm nhất có người bạn trai tên là Bảo Mặc.

      Khi đó, chú ý đến điểm này, bây giờ nhất thời nghĩ lại, nghĩ có lẽ hiểu được số chuyện?

      Tư liệu về Bảo Mặc, chi tiết lắm, chỉ qua cha mẹ là ai, mà cha mẹ , lại nhận thức .

      Elaine gật gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua, hai đứa ở hành lang xem tranh.

      Elaine thấp giọng hỏi : "Tiểu vi, em cho chị biết, chuyện tình phòng ở lúc đó, có phải hay cùng Hạ Thanh có quan hệ?"

      "Hạ thanh?" Kiều Vi Nhã nhất thời kịp phản ứng, giật mình, lập tức tỉnh ngộ, lắc đầu cười khổ : "Chuyện đó là quá khứ rồi, Chị Elaine, em bao giờ muốn nghe cái tên đó nữa."

      nhắm chặt mắt, mặt lên thần sắc thống khổ, "Chị Elaine, ngày đó em cảm thấy cuộc đời hắc ám, thời điểm cha mẹ rời bỏ em mà , em cơ hồ muốn hỏng mất, tuy rằng em sinh ra ở nơi đó, lớn lên cũng ở nơi đó, nhưng là, thành thị lớn như vậy, thế nhưng lại ai là thân nhân của em, em dám ngây ngốc mình ở trong phòng, nhưng em còn phải vì cha mẹ thủ linh, mua mộ địa, ai chịu giúp em, duy chỉ có Bảo Mặc, vẫn luôn ở bên em, theo em cùng nhau thủ linh, giúp đỡ em mua mộ địa cho bọn họ, sau đó thuận tiện rời mộ địa của ông ngoại, ông bà nội đến nơi đó. Chỉ bằng phần ân tình này, em đời này đều thể trả hết được, em vẫn luôn nghĩ đến ngày nào đó mình trả nợ xong, sau lại, em rốt cục làm được . Cho nên, cho đến ngày nay, em có thể làm, chính là quên , rời , vĩnh viễn thấy mặt."

      Elaine gật gật đầu, loại gia đình này của bọn họ, thân bất do kỉ, từ trong lời của Kiều Vi Nhã, rốt cuộc đại khái nghe ra.

      "Cho nên,chị Elaine, chuyện này, với em mà muốn là quá khứ ."

      Elaine nghe hiểu được ý tứ của , cười : "Được, chờ đến lúc em cần chị giúp đỡ, nhất định được từ chối."

      "Nhất định!"

      "Mẹ, vì sao mẹ họa cho con, con cũng muốn mẹ vẽ cho con, nhưng là con cần Lí Tiểu Long, con muốn. . . . . . con muốn a di ." Đồng Đồng ánh mắt chuyển đến người Elaine, "Con cảm thấy a di so với Châu Cách Cách còn muốn xing đẹp hơn."

      "Nga, phải ?" Elaine cười tủm tỉm hỏi: "Đồng Đồng nhà chúng ta cũng thích xem Châu Cách Cách?"

      Đồng Đồng lắc đầu, bĩu môi : " thích, con cảm thấy bọn họ thực ầm ĩ , so với người hay ầm ĩ là con, chính là giống như động kinh."

      Kiều Vi Nhã cười, con mình như thế nào còn biết chứng động kinh?

      "Chúng ta thầy giáo luôn Âu Dương minh minh giống như động kinh, mỗi ngày đều nháo ở trong lớp, hơn nữa, còn đánh người, ngăn tủ ở trong lớp bị làm đổ rất nhiều lần, có lần thầy giáo là chứng động kinh, con liền hỏi câu, cái gì là chứng động kinh, thầy giáo so với con còn ầm ĩ hơn chính là chứng động kinh."

      Kiều Vi Nhã cùng Elaine đồng thời nở nụ cười, Kiều Vi Nhã đoán, hồi đó con nhà mình rất bướng bỉnh.

      "Kiều tiểu thư, có điện thoại ." Bảo mẫu tiểu trương cầm điện thoại vội vàng tới.

      "Cám ơn." Kiều Vi Nhã tiếp nhận điện thoại, nghe được sau liền cười : "Tiểu vương."

      "Chị, cho chị cái tin tức tốt, em vừa mới cùng tiêu san ký hợp đồng, cũng lấy đến 30% tiền đặt cọc, nhà xưởng chủ công bên kia cam đoan trong vòng 1 tháng hoàn thành."

      Kiều Vi Nhã mừng rỡ, "Tiểu vương, nhất định phải thúc giục nhà xưởng để cho bọn họ làm ra sai lầm gì, Từ bây giờ, em thả lỏng cho Ngô Đức Hân chút nếu ta nguyện ý tra hỏi, liền tiết lộ cho ta chút tin tức, hư hư , làm cho ta biệt được ràng."

      "Được, chị, chị yên tâm , bên này nếu có chuyện, em lập tức gọi điện thoại cho chị, còn có, em nộp phí báo danh rồi, trường học bên kia cho em giấy nhập học rồi, chị, tương lai em nhất định mang học phí trả lại cho chị."

      Kiều Vi Nhã cười, "Tiểu vương, nếu em coi chị là chị, về sau cần nhắc lại chuyện tiền học phái nữa, đúng rồi, Từ Linh bên kia thế nào?"

      "Hoàn hảo, chính là vừa mắt Ngô Đức Hân, Ngô Đức Hân hỏi em vài lần, em đều đó là bạn tốt cùng học với chị đến hỗ trợ ."

      "Uh, Tiểu Vương, em cho Từ Linh, Ngô Đức Hân nhiều nhất chỉ được lưu lại tuần, còn có, được để cho ta biết nhà xưởng chủ công ở chõ nào, đem mọi chuyện hư hư cho ta biết."

      "Được, chị, chị yên tâm, em nhất định xử lý chuyện này tốt, ai nha, em thiếu chút nữa quên chuyện lớn, cổ khánh nhất sớm nay tới tìm hỏi em, làm sao chiếc xe của chị lại ở gara khách sạn Reeves? có từng gọi điện thoại cho chị sao?"

      "Em như thế nào ?"

      "Em đồng học của chị cần xe để học ban đêm nhưng chỉ có 1 chiếc xe việt dã, cho nên chiếc xe kia liền lưu lại để cho người bạn học đó."

      "Uh, chị hiểu được."

      Hai người còn vài câu, liền cắt đứt điện thoại.

      Kiều Vi Nhã nghĩ, cổ khánh nhất nhanh gọi điện thoại cho mình, chứ chiếc oto đó thể vào tay , nếu trở lại.

      Nhưng là, để cho ai lấy chiếc oto đó?

      "Tiểu vi, em làm sao vậy?" Elaine hồ nghi .

      Kiều Vi Nhã thở dài hơi, "Chị Elaine, cổ khánh nhất ở gara khách sạn Reeves thấy được ô tô của em."

      "Chỉ có chuyện này thôi sao, cần quá lo lắng, chị gọi điện thoại chút, lập tức có người mang xe của em lấy ." Elaine xoay người vào phòng khách, gọi điện thoại.

      5 phút sau, Elaine ra, cười : "Xong rồi, chị muốn bảo người lái xe của em , em yên tâm , từ lúc em ở đây cổ khánh nhất ngay cả 1 sợi tóc cũng thể mang ."

      "Chị, cám ơn."

      "Tiểu vi, em lại làm khách cùng chị sao ."

      Kiều Vi Nhã chua sót cười, thích thiếu nợ nhân tình, nợ tiền sao cả, chỉ cần cố gắng, nhất định có thể trả lại, thiếu nhân tình, là muốn đeo lưng cả đời .

      Đồng Đồng ở bên quyệt miệng, thấy mẹ xem mình rất là bất mãn.

      "Đồng Đồng, đừng nóng giận, a di vẽ cho con được , a di cam đoan, tuyệt đối khó coi hơn của mẹ con."

      Đồng Đồng gật gật đầu, "A di so với mẹ xinh đẹp hơn nhất dịnh thể vẽ xấu hơn mẹ được, a di, chúng ta thôi."

      Kiều Vi Nhã dở khóc dở cười nhìn hai người dắt tay nhau , đến cửa, Đồng Đồng còn quay lại hướng mẹ mình làm mặt quỷ.

      "Mẹ nuôi, con muốn cái nữa." Đông Đông đứng ở gần bàn đánh bóng trong hành lang .

      "Như vậy?" Kiều Vi Nhã làm ra động tác giống Lý Tiểu Long.

      Đông Đông gật gật đầu.

      "Chúng ta đây cũng thư phòng, được ?"

      "Vâng." Kiều Vi Nhã nắm Đông Đông hướng thư phòng , chuông diện thoại lại vang lên.

      Kiều Vi Nhã vừa nhìn, là cổ khánh nhất.

      "Uy . . . . . ."

      "Kiều Vi Nhã, muốn làm cái gì hả?"

      "Cái gì làm cái gì?"

      " tại sao lại làm cho người ngoài vào trông coi của hàng, còn để cho ta lấy tiền, đức hân tại tiền lời đều bị ta lấy rồi, trong nhà chẳng lẽ còn ai sao? Em tư còn ngời chơi ở nhà đó thôi, muốn người thu ngân, lại nghĩ đến lời của Đức Hân, tôi nghĩ hay để cho em tư làm ."

      Trước kia lúc có ở của hàng, tiền đều là do Tiểu Vương thu, sau đó lại gửi vào tài khoản cho , cổ khánh nhất khi đó giống như chỉ cần trong tay có tiền, cũng có tâm tư khác, từ khi cùng tiêu san ở chỗ, mới bắt đầu quan tâm tới tiền lời, quan tâm tới mấy bức tranh, quan tâm tới rất nhiều thứ mà trước kia thèm để ý.

      Ngô đức hân kia vừa há mồm, đúng là mọi đều gặp rắc rối, tất cả đều ra ngoài.

      Kiều Vi Nhã cười lạnh, tại cái gì đều quá trễ.

      " con mẹ nó chuyện. . . . . . Kiều Vi Nhã, tôi hỏi , có phải là ở bên cạnh thằng khác chứ phải Thiệu Hưng đúng ? Mấy ngày trước Nhị Tử cùng thằng khác ở chung chỗ, thằng kia là ai hả? nếu dám ở bên ngoài vụng trộm, tôi con mẹ nó đánh gãy chân !"

      Nhị tử là em kết nghĩa của cổ khánh nhất, lúc tước cùng với mấy đồng học nháo biết bao nhiêu chuyện, tán , thu bảo hộ phí của mấy gánh hàng rong, cùng mấy tên xã hội đen lừa đảo, cũng sau này cũng học bọn xã hội đen, đòi kết nghĩa em, bọn họ tổng cộng có 9 người, cổ khánh nhất là lão đại, bọn họ phải dựa theo tuổi để phân, cổ khánh nhất rất tàn nhẫn lại biết đánh nhau, cho nên, trở thành lão đại.

      Sau lại, bọn họ cùng nhóm phường khác gây gổ, hai bên tranh chấp đẫn đến đánh nhau, bọn họ dùng đồ tự chế đem người làm thương nặng, bảy người ngồi tù, kẻ chạy trốn, cổ khánh nhất bị đưa vào quân đội.

      Lâu sau, vài người hết hạn được thả ra, chỉ có tên chịu án dài nhất vẫn ở trong tù.

      Khi đó, Kiều Vi Nhã cũng biết chuyện này, chờ đến lúc biết chuyện, bọn họ muốn hoàn thành thủ tục ly hôn, hơn nữa, cổ khánh nhất tuy mặt ngoài thực thu liễm nhưng kì vẫn luôn cùng bọn họ lui tới.

      Nếu phải có vụ ly hôn này, Kiều Vi Nhã căn bản biết bọn họ vẫn luôn liên hệ với nhau.

      Cổ khánh nhất từng qua, hắc bạch lưỡng đạo, đều ăn. Câu kinh điển của là, nếu cảnh sát giỏi phá hoại như người xấu, dùng cách nào để bắt kẻ xấu đây.

      Kiều Vi Nhã trầm tĩnh : "Cổ khánh nhất, tôi cũng phái là , chỉ cần giấy kết hôn vẫn còn hiệu lực tôi tuyệt đối phải loại suốt ngày chỉ biết ăn vụng bên ngoài. Còn có, năng lực em tư của đủ để đến cửa hàng của tôi sao, năng lực ta ra sao hiểu nhất, làm việc là phải tính toán ràng!"

      Cổ khánh nhất phẫn nộ, Kiều Vi Nhã làm người như thế nào, rất ràng, thế nhưng, vẫn luôn cảm thấy Kiều Vi Nhã gạt chuyện gì đó, còn có cái chiếc oto kia nữa, nghĩ đến ô tô, lại như phát cuồng rống lên, "Chiếc xe kia rốt cuộc là sao hả?"




      Thân: từ Nấm Độc

    2. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 31: muốn về nhà . . .


      "Chẳng sao cả, tôi chỉ cùng người khác đổi xe thôi."

      Cổ Khánh Nhất lớn tiếng : "Kiều Vi Nhã! Tôi muốn thứ sáu này đem chiếc xe đó về!"

      Kiều Vi Nhã thanh lạnh lùng : " có khả năng, Cổ Khánh Nhất, tôi bao giờ dáp ứng đưa xe cho Tả Quân, còn muốn có xe làm, vậy cứ tự mua xe, đừng dùng xe của tôi, mấy ngày nữa tôi trở về còn muốn dùng chiếc xe đó."

      "Còn nếu tôi nhất định phải mang ?" Cổ Khánh Nhất nhất thời bị lửa giận của mình đốt cháy.

      " có thể thử xem!"

      Cổ Khánh Nhất trước giờ chưa bao giờ để uy hiếp của Kiều Vi Nhã vào mắt, hoặc là Kiều Vi Nhã chưa từng có uy hiếp , Kiều Vi Nhã trước nay luôn thoái nhượng bước, cho nên mới khiến Cổ Khánh Nhất luôn kiêu ngạo như thế, "Kiều Vi Nhã, đáng uy hiếp tôi? ** khốn nạn, có phải hay muốn nghịch thiên rồi!"

      "Cổ Khánh Nhất, mắng lại câu nữa xem!"

      "Lão tử chính là mắng, chính là ** khốn nạn ! . . . . . . ** khốn nạn . . . . . . Bà ngoại chính là từ kĩ viện ra, mẹ cũng là ** khốn nạn , đương nhiên cũng thế, lão tử chính là chửi đấy, tôi cho biết, chiếc xe này tôi lập tức lấy !"

      Kiều Vi Nhã tức giận đến cả người run run, cùng Cổ Khánh Nhất trước giờ, chưa từng bị mắng như thế này, cái chết của bà ngoại, chính là nỗi đau suốt đời này của và ông ngoại, mẹ , bà ngoại của , tại cái thời đại hỗn loạn kia, thể chịu đựng được mỗi ngày ôm mộ khối bài tử phố cho người sỉ nhục, cho nên, lựa chọn cái chết.

      Bà ngoại cũng phải loại người như Cổ Khánh Nhất , bà là em đồng học của ông ngoại, bởi vì chiến loạn, đồng học chết, trước khi chết, nhờ ông chiếu cố em mình, nhưng mà, thời điểm vị đồng học đó chết, bà ngay lập tức bị người trong tộc bán , ông ngoại tốn biết bao công sức mới cứu được bà về, lúc ông ngoại tìm được bà, bà vẫn trong sạch .

      Nhưng là, cho dù có thực trong sạch cũng thể xuất giá giống như nữ tử nhà khác , cho nên, bà liền ở lại trong nhà ông ngoại.

      Bởi vì tổ mẫu rất thích bà nhu thuận, bà ngoại liền năn nỉ tổ mẫu, bà muốn gả cho ông ngoại, ông ngoại đồng ý, đến bà là em của đồng học, hơn nữa con cái của ông trong nhà đều lớn, vợ cả tuy rằng thường ngày có biểu tình cảm sâu đậm, nhưng hai người trước giờ chưa bao giờ bất hòa, thường ngày thản nhiên trôi qua, cũng rất tốt, huống chi, tâm tư của ông ngoại phải là ở nhà với gia thất, ông muốn trở thành thương nhân lớn, quốc gia gặp nạn, là lưu học sinh mới trở về, tình cảm nước, so với người bình thường sâu nặng hơn.

      Bởi vì vợ cả chỉ sinh đứa con trai, Đạm Đài gia vẫn luôn mong đông con nhiều cháu, thế là ông cố làm chủ gả bà ngoại cho ông ngoại làm vợ bé.

      Ông ngoại trước giờ vẫn luôn phản đối cưới vợ bé, khăng khăng chỉ sống vợ chồng, nhưng lại bị tổ mẫu vụng trộm đơn, cho nên hai người liền viên phòng.

      Bà ngoại ôn nhu nhu thuận cùng vợ cả cường ngạnh, hình thành hai bên đối lập,lâu dần , ông ngoại đối bà ngoại nảy sinh tình cảm.

      Nhưng mà hết thảy đều thay đổi khi chiến tranh kết thúc.

      Vận mệnh của rất nhiều người cú như vậy bị cải biến.

      Kiều Vi Nhã cúp điện thoại, cả người run run, cỗ lãnh khí từ đáy lòng phát ra, tại rất muốn trở về, đưa ra tờ ly hôn trước mặt , về sau, bao giờ gặp phải loại người này nữa.

      trong lòng tức giận, thể nào phát tiết.

      Điện thoại lại vang lên đến đây, vẫn là Cổ Khánh Nhất, "Kiều Vi Nhã, tìm người nào đến? Bọn họ là ai thế hả!"

      Kiều Vi Nhã lạnh lùng : "Làm sao vậy?"

      "Bọn họ lấy oto rồi, bọn họ rốt cuộc là ai!"

      "Đồng học của ta." Kiều Vi Nhã xong liền cúp điện thoại, Elaine tìm người lấy xe , động tác đúng là nhanh, mới xong lái xe rồi.

      Cổ Khánh Nhất cố chấp gọi lại cho , "Kiều Vi Nhã, chừng nào trở về?"

      " xác định."

      "Con ở cạnh đó sao?"

      "Ở."

      "Để cho con nghe điện thoại ."

      Kiều Vi Nhã lần này có phản đối, đến thư phòng đem điện thoại đưa cho con , Đồng Đồng hỏi: "Mẹ, ai a"

      "Ba con, muốn cùng chuyện với con."

      Đồng Đồng cầm điện thoại rồi ra ngoài, Kiều Vi Nhã cũng có đuổi kịp, biết con nghe điện thoại, sau nhất định cùng lại , hơn nữa, thiên tính giữa cha và con , huyết thống là thể cắt đứt .

      Đồng Đồng bên ngoài chuyện hồi liền hé ra khuôn mặt nhắn trở lại , "Mẹ, về sau cái loại điện thoại quấy rầy vớ vẩn này cần để con nghe!"

      Kiều Vi Nhã giật mình, con làm sao có thể như vậy?

      Đồng Đồng nổi giận đùng đùng : "Ba ba hỏi con, chúng ta cùng ai ở cùng chỗ, bên cạnh mẹ có hay có nam nhân khác, con có hay phải kêu người khác là ba ba, con hận chết !"

      Đồng Đồng rốt cuộc nhịn được, nước mắt nhanh chóng chảy xuống, khóc chạy ra ngoài.

      Kiều Vi Nhã chạy nhanh đuổi theo, ngờ, Cổ Khánh Nhất thế nhưng lại hỏi con như vậy, con bé 5 tuổi, hiểu được rất nhiều chuyện, Hành vi này của Cổ Khánh Nhất, làm thương tổn con bé, ôm lấy con , bên dỗ bé, bên nghĩ lại chính mình có phải hay làm sai điều gì, giống như bị báo thù che mờ hai mắt, cái gì đều nhìn thấy .

      Cho dù là báo thù, cũng nên liên lụy con , nhưng tình thé hôm nay muốn đem bé kéo vào chuyện này.

      Kiều Vi Nhã ôm Đồng Đồng ngồi bàn đánh bóng cuối hành lang, ôn nhu : "Đồng Đồng, chắc là con hiểu sai lời của ba ba rồi. . . . . ."

      "Mẹ, con hiểu sai, con bây giờ còn nhớ , ba ba bắt con kêu a di khác là mẹ, con muốn kêu nữ nhân khác là mẹ, cũng muốn gọi nam nhân khác là ba ba, con phải là trói buộc của hai người, mẹ, mẹ phải muốn để con kêu nam nhân khác là ba ba chứ. . . . . ." Đồng Đồng đầu tiên là nghẹn ngào, sau lại lên tiếng khóc lớn.

      ". . . . . . Con muốn cùng Đổng Lượng giống nhau, muốn có mẹ khác cũng muốn có ba ba khác. . . . . . Mẹ, con muốn về nhà, con muốn về nhà. . . . . ." Đồng Đồng muốn khóc thành tiếng.

      Kiều Vi Nhã tâm bị nhéo đau, biết, kết cục thể cải biến, Cổ Khánh Nhất khẳng định cùng ly hôn, mà bé, sang năm sau có thêm đệ đệ.

      tại, phải thể nhẫn, mà là đối phương chưa bao giờ nghĩ đến , mẹ chồng muốn có cháu trai, bà chắc chắn chỉ nhìn thấy cháu trai. Sau lại Tiêu San chắc chắn gặp mặt Cổ gia, cũng đạt thành nhận thức chung, chỉ giấu diếm mỗi mình .

      tại thể cùng con cam đoan, cùng ba bé ly hôn, từ khắc bánh xe trọng sinh bắt đầu chuyển động, trọng sinh nhất định là vì trận ly hôn đại chiến này mà đến. chưa bao giờ cùng con hứa hẹn chuyện mà mình làm được.

      Kiều Vi Nhã ngắn ngủi trầm mặc, làm cho Đồng Đồng khóc càng thêm lợi hại, Elaine ở bên khuyên bảo đều có được, khóc đến đầu đầy mô hôi.

      Đồng Đồng nhìn cái, xoay người rồi, chỉ chốc lát sau, bế cái hộp trở về, xà vào trong lòng .

      Bởi vì nguyên nhân thân thể của Elaine, trong phòng của , chưa bao giờ thiếu socola, mà socola trong phòng , là Đồng Đồng chưa từng có ăn qua , cho nên, nếu trong tay bé có hai khối đều do dự lâu, cuối cùng đưa cho Đông Đông khối.

      tại, Đông Đông đem hòm đầy đưa cho bé.

      Đông Đông biết, trong hòm này chính là socola mà bé rất thích ăn, nhưng là, bé tại có tâm tình ăn sôcôla, mẹ trả lời, khiến cho tâm tình của bé bối rối, bé sợ hãi trở thành Đổng Lượng thứ hai, bé vẫn muốn là công chúa mà các bạn mình hâm mộ.

      Đông Đông thấy bé để ý tới cái hòm socola, nghĩ nghĩ, đem hòm lấy lại, mở ra, giúp bé lột vỏ khối socola, lại nhét vào miệng của bé, Đồng Đồng muốn chuyện, bị sôcôla tắc trụ, cũng thể được, khuôn mặt đáng càng trướng sắc đỏ.

      Đông Đông xoay người , chỉ chốc lát sau đem trở lại cái khăn mặt có thấm nước, lung tung lau chúi mặt bé. ( Đông Đông đáng eo kinh ♥-♥)
      Đồng Đồng bên nức nở , vừa ăn sôcôla, sau đó lại bị lau chùi trận, bé cũng thèm để ý nữa rồi.

      Ánh mắt bé chuyển hướng Đông Đông, ", nếu ba mẹ cần nữa, làm thế nào?"

      Đông Đông lắc đầu, " ."

      Elaine ôm lấy con, hướng Đồng Đồng : "Đồng Đồng, con làm nữ nhi của a di được ? Như vậy, con liền có thêm nhiều cha mẹ."

      Đồng Đồng vốn nức nở khóc, đột nhiên lại bật dậy đứng lên, "A di, người như vậy có phải hay sớm biết cha mẹ con lu hôn, muốn an ủi con. . . . . . Con chỉ cần ba mẹ là đủ rồi, con cần. . . . . ."

      Kiều Vi Nhã ôm nữ nhi, tâm đau đớn như bị ai xé rách, "Đồng Đồng, mẹ đáp ứng con, chỉ cần ba ba chủ động rời , mẹ tuyệt đối chủ động cùng ba ba ly hôn, con vẫn có ba ba."

      Đồng Đồng dùng sức bắt lấy vạt áo Kiều Vi Nhã , "Mẹ, con biết ba ba có rất nhiều khuyết điểm, con biết đổi mẹ tốt, nhưng là, là ba ba của con, đối con tốt lắm , có phải hay ? Mẹ, chúng ta về nhà, con khuyên nhủ ba ba, làm cho sửa tốt, là cảnh sát, là chuyên môn bắt người xấu , làm chuyện xấu , nhất định nghe con . . . . . ." ( đọc xong tự hỏi câu có phải Nấm chọn sai chuyện , trước thấy bé Đồng Đồng hiểu chuyện giờ thấy bé rắc rối quá, biết cha mình tốt với mẹ mà còn muốn nữ chính chịu khổ, Vẫn hiểu và thương cho bé là bé lo sợ bị mọi người cười chê, sợ ba mẹ cần bé nhưng mà trước và sau khi trọng sinh vẫn luôn vì bé mà nữ chính chịu ly hôn nên mới bị tên mặt rệp đó làm nhục, Như cái đoạn lúc nãy bị chửi mà chị có thể được câu nào đâu, thế còn chửi cả người thân của chị. Với cả chị nữ chính sao giải thích luôn cho bé lý do , có nhất thiết phải đưa ra chuyện mà biết chắc là bao giờ làm được hay , tên đó kiểu gì chả bỏ chị , chị bây giờ sau này bé vẫn thương tổn như cũ thôi. Nếu bé hiểu chuyện vẫn là nên giải thích từ từ cho bé hiểu còn hơn là ngồi chịu những nhục nhã mà ràng mình chịu qua lần rồi. Vẫn biết chị n9 làm mẹ thương con nhưng thương nó mà chọn cho nó thằng cha đểu cáng hết mức. Toàn bộ cái là ý kiến riêng bày tỏ bức xúc vui lòng ném bom nha mọi người. Nếu mọi người thấy khác cũng hi vọng nhàng bày tỏ. Kiểu này n9 còn chịu khổ dài dài)

      Cùng câu , ở trước khi trọng sinh, Đồng Đồng cũng qua, chính là thay đổi cảnh tượng, khi đó, vừa mới xong câu đó, mẹ chồng ra , mẹ chồng ở ngoài cửa nghe được hoàn hoàn chỉnh chỉnh, vừa tiến đến, liền cho Kiều Vi Nhã bạt tai, mẹ chồng cánh tay vẫn rất khỏe mạnh, thập phần hữu lực, đánh cho Kiều Vi Nhã nhãn mạo kim tinh ( đánh cho chị choáng váng, sao bay đầy trời ), nửa ngày đều có lấy lị được tinh thần.

      Sau lại, bà với cháu , nếu đứa con trai, tùy tiện muốn thế nào đều được, ở trong mắt bà, Kiều Vi Nhã chính là tội nhân thiên cổ khiến con mình tuyệt tự tuyệt tôn. ( Mình dịch kiểu chi mà nghe như n9 khiến ý bất lực k có con đươc ý. Khụ chân thành xin lỗi nhân vật phụ trong truyện )

      Ngày đó, bởi vì nhìn thấy chính mình bị đánh, Đồng Đồng thời điểm ăn cơm chiều, vụng trộm mình chạy tới đơn vị của Cổ Khánh Nhất, kết quả, Cổ Khánh Nhất có ở đó, ngày đó nghỉ trực.

      vị cảnh sát nhân dân khác cho bé biết, ba bé hôm nay nghỉ trực, Đồng Đồng tuyệt vọng, ai nhìn tháy cũng đều cảm thấy hương xót.

      Đồng Đồng , kiên trì muốn ba ba tới đón bé về nhà.

      Bọn họ liền phải gọi điện thoại cho Cổ Khánh Nhất, Cổ Khánh Nhất có bật máy.

      Đơn vị có quy định, mặc dù là thời điểm nghỉ ngơi, cũng phải để máy khởi động, 24h đợi lệnh.

      Sau lại, sở trường tự mình lái xe đưa Đồng Đồng về nhà, Kiều Vi Nhã lúc này chạy khắp nơi tìm Đồng Đồng, chú Lâm cũng hỗ trợ tìm, sau khi Đồng Đồng trở về, thím Lâm gọi điện thoại cho Kiều Vi Nhã, Kiều Vi Nhã chạy trở về.

      Sở trưởng là người mới được điều đến, đối với Cổ Khánh Nhất chuyện tình cũng thực hiểu lắm, Sau khi thím Lâm dỗ Đồng Đồng ngủ, lại vụng trộm oán giận vài câu với sở trưởng, sở trưởng cũng là người khôn khéo, lập tức đoán được ngay mọi chuyện.

      Ngày hôm sau làm, Cổ Khánh Nhất bởi vì tắt máy, bị sở trưởng giáo huấn cho chút, lại ngầm cho , muốn chú trọng gia đình.

      Nghĩ như vậy, Kiều Vi Nhã thở dài trong lòng, ý nghĩa của chuyện này có phải hay chính là mọi chuyện xảy ra đúng như lúc trước, chỉ là thay đổi thời gian và địa điểm mà thôi.

      Thân: từ Nấm Độc

      P/s: chắc mai có chương típ

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 32: thiện ý . . .

      Đồng Đồng khóc trong chốc lát, ngủ, Kiều Vi Nhã cởi giầy cho bé, chỉnh điều hòa cho tốt rồi nhàng rời khỏi phòng.

      Vừa mới ra khỏi phòng, điện thoại liền vang , Kiều Vi Nhã nhìn lại, là thím Lâm.

      Vừa bắt máy liền nghe thím Lâm hỏi : "Mẹ Đồng Đồng à?"

      "Là cháu, thím Lâm, chú Lâm xuất viện rồi ạ?"

      "chú Lâm cháu ở nhà ở nhà đây, vẫn tốt , chúng ta liên hệ với đồng học kia của cháu rồi, ngày kia mang theo chúng ta cùng tỉnh thành."

      Kiều Vi Nhã rốt cục nở nụ cười, "Vậy là tốt rồi. Nếu có việc, thím gọi điện thoại cho cháu lúc nào cũng được."

      " Mẹ Đồng Đồng à, thím có chuyện này. . . . . . Cổ Khánh Nhất ngày hôm qua hỏi chú Lâm, có biết cháu bán đống tranh thư kia cho ai , chúng ta biết, giống như tin. Sau lại thím nghe thấy gọi điện thoại trong sân, hình như là tìm người theo dõi các nhà ở đầu ngõ chúng ta, cháu xem. . . . . ."

      Kiều Vi Nhã trong lòng cả kinh, đúng vậy, đầu ngõ có theo dõi, chỉ cần cho người điều tra, biết đống tranh thư đó ở đâu, như vậy, tranh thư này, còn chỗ ở an toàn nữa ."

      "Thím Lâm, thím đừng lo lắng, cháu tại gọi điện thoại cho Khai Nguyên."

      "Chú Lâm của cháu gọi điện thoại cho Khai Nguyên rồi, nhưng mà, cháu vẫn nên nghĩ biện pháp cho tốt , nhỡ may Khai Nguyên bên kia ra, như vậy rất uổng phí tâm tư bảo vệ của cháu rồi ."

      Sau khi Thím Lâm cúp máy, Kiều Vi Nhã liền khẩn cấp gọi điện thoại cho Khai Nguyên, Lâm Khai Nguyênliền nhanh chóng cam đoan, tuyệt đối cho bất luận kẻ nào.

      Nhưng là, Kiều Vi Nhã lo lắng, Lâm Khai Nguyêncó thể cam đoan , nhưng hàng xóm xung quanh lại chắc chắn được, ngày đó rất nhiều người thấy , nhất là ô tô của ở huyện Q có vẻ nổi bật . cảm thấy hay là vẫn cứ đến huyện Q xem thử thế nào.

      Kiều Vi Nhã thư phòng, cùng hai vợ chồng Albert chuyện này, (Albert ) nhíu mày : "Q huyện? . . . . . . Bà xã, nhớ hình như XXX đoàn ở Q huyện phải ?"

      Kiều Vi Nhã hồ nghi nhìn .

      "Ý tứ của là, đem mấy thứ đó đến chỗ quân đội?"

      "Uh, chính là như vậy."

      Kiều Vi Nhã khích động, nếu đem đến quân đội, vậy mấy bức trnh thư kia tuyệt đối an toàn .

      "Tiểu vi, dù em bây giờ có nhanh tay, cũng thể nhanh hơn Cổ Khánh Nhất, tại, em cùng người kia liên hệ, chị kêu người đem tranh thư kia chở , nếu em cảm thấy lo lắng, chị an bài chuyến bay sớm nhất cho em đén tỉnh thành, em thấy thế nào?"

      Kiều Vi Nhã gật gật đầu, "Chị Elaine, em hôm nay trước vậy, ngày mai trở về, Đồng Đồng nhà em. . . . . ."

      "Đồng Đồng ở lại nơi này với bọn chị, em tự thôi." Elaine đánh gãy Kiều Vi Nhã, cười , "Tiểu vi, tuy đó là con em nhưng tại ở với chị ."

      Kiều Vi Nhã cười khổ, thể tưởng được sau khi trọng sinh, vẫn là người đơn, người duy nhất có thể tin tưởng để dựa vào lại chính là người xa lạ cách mình đến ngàn dặm.

      Albert đem Kiều Vi Nhã đưa lên máy bay, luôn mãi dặn dò , nếu có chuyện gì, nhất định phải gọi điện thoại trở về.

      Sau khi xuống máy bay, Kiều Vi Nhã còn chưa ra khỏi sân bay, thấy bảng ghi tên tiếng của mình được giơ cao, người cầm bảng đứng sau đó là hai quân nhân.

      Kiều Vi Nhã lập tức bước qua, hai người thực khách khí cung bắt tay xong, liền dẫn Kiều Vi Nhã lên chiếc xe quân .

      Hai người trong đó có phó đoàn trưởng đội quân đóng ở huyện Q Khương Hạo, người là lái xe.

      Khương Hạo cười : "Mấy thứ kia được chuyển hết rồi, Lâm Khai Nguyênbên kia, cũng chuyện, khẳng định đem chuyện này lộ ra ngoài, Kiều tiểu thư chỉ cần xem chút mọi thứ có đầy đủ hay là tốt rồi."

      Kiều Vi Nhã biết gì, chỉ đành cảm ơn bọn họ, chuyện này, nếu là để tự mình làm, khẳng định mọi chuyện thuạn lợi như vậy, tại, nếu ông trời đứng bên trợ giúp cho , lúc này đây, tuyệt đối để mọi chuyện lặp lại bi kịch của kiếp trước nữa .

      Tới Q huyện sau, xe trực tiếp tiến vào quân doanh.

      "Kiều tiểu thư, xem, số lượng các thứ có đủ hay ? Thời điểm chúng ta mang về, đều đăng ký trong danh sách , nếu bên kia có vẫn đề gì chỉ cần xem lại là được."

      Kiều Vi Nhã tiếp nhận bản đăng ký, mấy bộ tranh thư hàng năm đều phơi nắng, những bộ sách hay cuộn tranh được cuộn tròn, đều khắc trong tâm khảm mình, cho dù số lượng khổng lồ nhưng nhất nhất đều nhớ thể quên.

      Tìm đọc lần, Kiều Vi Nhã yên lòng, chúa của chú Lam đáng tin cậy, mấy bộ tranh thư này được bảo quản rất khá.

      Khương Hạo đưa Kiều Vi Nhã vào phòng, "Phòng này thông gió mà thoáng mát nhất, rất thích hợp để cấp giữ mấy đồ vật như thế này, tôi chứ, bộ tranh thư này đặt ở đây, so với để trong ngân hàng bảo quản còn an toàn mà tốt hơn."

      Kiều Vi Nhã gật gật đầu, cười : "Khương đội trưởng, cám ơn . ’

      "Kiều tiểu thư cần khách khí, chuyện của , tôi cũng biết ít nhiều chút, kì bây giờ chúng ta xem như là chiến hữu."

      "Chiến hữu?"

      Khương Hạo cười gật gật đầu, "Kỳ tôi là cháu của Elaine, tuy rằng, ý so với tôi cùng lắm lớn hơn mấy tuổi, thế nhưng tôi gặp ý còn phải gọi tiếng , nhưng mà chúng ta đưng để ý mấy chuyện đó."

      Kiều Vi Nhã đỏ mặt, hổ là Elaine.

      " như vậy, chị Elaine muốn cho chuyện của tôi?"

      "Uh, tôi đại khái biết chút, sau này chuyện bên B thị kia, tôi nhất định ra mặt giúp ."

      Kiều Vi Nhã thần sắc phức tạp nhìn , rất muốn hỏi, Elaine cho biết cái gì?

      Khương Hạo ánh mắt sắc bén đảo qua cái, cười : "Kiều tiểu thư, chuyện nên biết, tôi đều biết, chuyện nên biết tôi chút cũng nghe Elaine đến."

      Dừng chút, : "Vốn là tôi định nhờ dạy cho bọn kính kia chút võ công, sau lại nghe Elaine , võ thuât Kiều gia các người, là truyền cho người ngoài, sau lại, tôi còn cố ý hỏi thăm rât nhiều lão nhân, thể tưởng tượng được Kiều gia ở trước giải phóng lại cso thời kì hiển hách như vậy, ai, đáng tiếc nha. . . . . ."

      Kiều Vi Nhã hơi mất tự nhiên cười cười, "Khương đội trưởng, rất xin lỗi, tổ huấn của Kiều gia, tôi dám tuân thủ"

      " có việc gì, có việc gì, tôi để ý , còn có, cần gọi tôi Khương đội trưởng, tôi tại mới chỉ là chức phó, để người khác nghe thấy thích hợp, ở trong này, có ai biết thân phận của tôi, tất cả đều là tôi tự mình leo lên được ."

      Khương Hạo sang sảng, làm cho vẻ mặt Kiều Vi Nhã dần dần tự nhiên hơn.

      "Khương Hạo, tôi muốn gặp Lâm Khai Nguyênmottj lần, có thể an bài dùm tôi được ?"

      "Này có vấn đề, trong vòng nửa giờ nữa, tôi để gặp ."

      "Khương Hạo, cám ơn ."

      Khương Hạo khoát tay, ra khỏi phòng.

      Chỉ chốc lát sau, Khương Hạo bưng hai cốc nước trái cây tiến vào, cười : "Mát lạnh, trước uông chút, nhuận nhuận cổ họng, tôi kêu người gọi rồi."

      Khương Hạo tận lực tìm đề tài cùng Kiều Vi Nhã chuyện phiếm, chờ đợi Lâm Khai Nguyên đến đây.

      Khoảng hơn hai mươi phút sau, Lâm Khai Nguyên liền có mặt .

      Khương Hạo sau khi đưa dồ uống xong liền cười : "Hai người cứ việc trò chuyện, tôi có chút việc 1 lát, lát quay lại, có việc cứ gọi điện thoại cho tôi."

      Lâm Khai Nguyên đánh giá xung quanh xong liền : "Chị Vi, nghĩ tới chị còn có đường liên quan đến nơi này nữa, chú em đều cho em biết, để đồ ở nơi này xác nhận so với để ở nhà chúng ta an toàn hơn."

      Kiều Vi Nhã đẩy cái chén , "Khai Nguyên, trước uống miếng nước."

      "Chị Vi, em khát, có việc gì chị cứ ."

      " phải việc của chị, Khai Nguyên, em cũng biết sau khi cha mẹ chị mất, chú thím Lâm đối đãi với chị giống như con cái trong nhà vậy, khi chúng ta làm hàng xóm, bọn họ vẫn thực chiếu cố chị, cho nên, chị rất cảm kích, ngày mai, chú thím Lâm muốn lên tỉnh thành, thân thể chú Lâm tốt nên chị đề nghị chú Lâm lên tỉnh thành khám bệnh, đồng thời để thím Lâm có cơ hội kiểm tra sức khỏe, nhưng mà, tình hình kinh tế nhà bọn họ vẫn tốt lắm, cho nên, họ khẳng định là tiếc khoản tiền này , ở đây chị có chút tâm ý, muốn mời em cũng bọn họ, tiền này, là tiền của em,có được ?"

      Lâm Khai Nguyên đẩy tay , "Chị Vi, được, tiền này em thể nhận, em cũng là vài ngày trươc mới biết được, tiền lúc trước em mua xe là chị cho , chuyện mua xe đối với chúng ta là nợ chị quá lớn, chút tiền này nếu mấy đứa em họ của em đưa, cũng là em đưa cho chú thím, sao có thể lấy của chị được."

      "Khai nguyên, chị phải cùng em lý, chú Lâm , lão Nhị nhà em là siêu sinh , tìm ít tiền mới thượng hộ khẩu ( chả hiểu j ai biết dịch dùm Nấm phát), tại em lại còn hai đứa phải nuôi nhất định là khó khăn , em cứ cầm lấy , còn con của chú Lâm. . . . . ." Kiều Vi Nhã thở dài hơi, có cũng như .

      Lâm Khai Nguyên cũng là tiếng thở dài, cầm lấy tiền, "Chị Vi, xem độ dày này, ít nhất cũng phải là tám vạn tệ, cứ coi như em mượn chị, sau này có điều kiện, số tiền này, em nhất định thay chú thím trả lại cho chị."

      "Khai nguyên, dạ dày chú Lâm tốt, em kiểm tra cẩn thận dạ dày của chú chút."

      Lâm Khai Nguyên gật gật đầu, trầm giọng : "Chị Vi, chị người tốt nhất định có nhân quả tốt đúng , trước kia em quá tin phục, có chuyện trước nay em vẫn muốn , hôm nay nhất định phải cùng chị."

      Kiều Vi Nhã nhìn vẻ mặt vừa đỏ vừa đen lại còn giả biểu tình nghiêm túc, cười : "Khai nguyên, em , chị nghe đây."

      "Chị Vi, em cảm tháy hay là chị cứ ly hôn ."

      Kiều Vi Nhã ngẩn ra, Lâm Khai Nguyên làm sao có thể với àng chuyện này cơ chứ?

      Lâm Khai Nguyên gật gật đầu, "Chị Vi, chị từng là sinh viên, em là nông dân rất quên mùa, theo lý thuyết, về học vấn mọi người nhìn vào liền biết, nhưng là, cuộc sống hôn nhân em cảm thấy học vấn này chẳng cần thiết, chị Vi làm người nhất thiết phải quá thành thực. Đầu năm nay, người thành chịu thiệt nhiều nhất, em có người em sống dở hết dở, người em này cũng là người làm công tác văn hóa, ở Thượng Hải là người chính trực công minh, dâu là người Thượng Hải chính gốc, thời điểm kết hôn, nam mua phòng, nhà mua vật dụng cần thiết, vừa mới bắt đầu sống, còn chưa mua bán được cái gì, dâu bắt đem tiền ra nộp sinh hoạt phí, hàng tháng cho tiền tiêu vặt, đều làm theo , sau lại, nữ nhân kia ấy trong nhà thân thihcs nhiều quá, suốt ngày đến cửa nhờ vả, mà chỉ tốt hơn tên tiểu bạch kiểm chút nên muốn ly hôn, mà người em đó cũng biết trong chuyện này còn có vấn đề, lại mỗi ngà thấy mặt là cãi nhau cũng có ý nghĩa liền đáp ứng ly hôn, chị đoán ly hôn dù thế nào nhà ở………… (trước đây theo luật Trung Quốc sau khi kết hôn tài sản lớn như nhà và xe j đó là tài sản chung của hai vợ chồng, ly hôn chia đôi kiểu môt người lấy nhà người lấy tiền, nên bà vợ này lấy nhà, nhưng luật TQ bây giờ hình như là của ai người ấy giữ tức là nếu nhà là ông kia mua ly hôn vẫn của ông ấy, sr Nấm bị lậm chút tại sv trương luật ý mờ cứ thấy luật là mắt sáng lên dù học nó mệt thôi rồi  ) . . . . . ."

      Dừng chút, nhìn thấy Kiều Vi Nhã sắc mặt bình tĩnh, thấp giọng tiếp, "Ly hôn đến mười ngày, nữ nhân kia lại tái hôn, Chị Vi chị nếu người em kia có tâm nhãn chút, nhất định rơi vào kết cục nhân-tài đều mất ." (mất cả người cả của, ý là ông kia chọn nhầm vợ nên cuối cùng vợ bỏ mà nhà cũng chẳng còn)

      Kiều Vi Nhã gật gật đầu, nghĩ mình hiểu Lâm Khai Nguyên có ý tứ gì rồi, lúc này đây, rơi vào kết cục nhân tài đều mất, phòng ở này, là nơi để hai mẹ con các sau khi ly hôn ổn định lại, cho dù sau này ở lại Bắc Kinh, tiền cho thuê nhà, cũng đủ để con đóng học phí. Sau này con lớn rồi, muốn về nhà, cũng có chỗ để mà ở.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 33: tỷ thí võ. . .

      Tiễn bước Lâm Khai Nguyên , Kiều Vi Nhã ngồi ở ghế trầm mặc , Khương Hạo vào mà cũng biết.

      Thẳng đến khi Khương Hạo đem cái chén đặt lên bàn thủy tinh phát ra tiếng kêu mới giật mình nhìn lại.

      Khương Hạo cuời : "Kiều tiểu thư, bấy giờ cũng là quân nhân đó, tác phong của quân nhan là cái gì, kiên quyết phục tùng mệnh lệnh, làm việc có tình nhưng cũng mạnh mẽ vang dội, dũng cảm bất khuất, kiên cường. Luôn lo nghĩ mọi chuyện đó tuyệt đói phải là tác phong của quân nhân, làm việc gì cũng chỉ cần thẹn với lương tâm là được."

      "Khương Hạo, gọi tôi là Tiểu Vi hay Vi Vi cũng được, cũng chúng ta là chiến hữu, nếu là chiến hữu cũng cần gọi tôi là Kiều tiểu thư nầy nọ , hơn nữa, còn có chuyện tìm tôi, tôi đoán có đúng ?"

      Khương Hạo cười : "Đúng vậy, có thể thay quần áo được , tôi muốn cùng luận võ chút, tôi có vài năm học thái quyền, thái quyền lý chân pháp, chiêu thức có vẻ hơi tàn nhẫn, mà chiêu võ đá xoáy chân của Kiều gia các người, nghe trước đây tỉnh nội là k có địch thủ, tổ tiên còn từng đả bại bọn phương Tây, cho nên, ta muốn biết, võ thuật bác đại tinh thâm của quốc gia chúng so với của các ngươi, rốt cuộc bên nào chiếm thượng phong hơn."

      Kiều Vi Nhã sang sảng cười, "Được, Khương Hạo, đem cho tôi bộ quần áo, tôi với tỷ thí, mấy năm nay, tôi cơ hồ là chưa có được trận thực chiến nào, rất muốn cung người khác đánh trận."

      Chỉ chốc lát sau, Khương Hạo trở về, đưa cho nàng bộ quân trang mới, "Đồ mới, mau thay , tôi ở cửa chờ ."

      Kiều Vi Nhã thay quần áo, nhìn nhìn đôi xăng đan dươi chân mình, hối hận sao mình có thể đôi dép này ra ngoài được chứ.

      Nàng lấy sợi dây buộc tóc lên, sau đó búi lại.

      Sau khi nhìn thấyKiều Vi Nhã ra, Khương Hạo nhìn chằm chắm đánh giá, cười : "Tiểu vi, trời sinh có dáng làm quân nhân rồi, tư thế oai hùng hiên ngang."

      Trong lúc vô tình, Khương Hạo thấy được đôi dep xăng đan , cười : "Nhìn tôi , là trùng hợp mà, giày cỡ bao nhiêu, chỗ tôi có đôi giày bằng vải cỡ 38 là giầy tốt đó, lần trước khi bạn tôi đến chơi đem nó tới, biết có thể vừa hay ?"

      " trùng hợp, tôi cũng giày cỡ 38 ."

      "Chờ, tôi lấy cho ."

      Thay giầy, Kiều Vi Nhã cảm giác tốt lên rất nhiều.

      " Sân huấn luyện, mấy tên lính trong kia cũng muốn làm khán giả."

      Kiều Vi Nhã cười : "Khương Hạo, có phải hay sớm mưu tính trước rồi?"

      Khương Hạo chút nào che giấu cười ha hả, "Đúng vậy, tôi sớm tính toán trước rồi, chính là muốn cũng hiệp nữ tỷ thí phen, toàn bộ quân doanh này, còn chưa có được người nào thắng quá tôi đâu."

      Kiều Vi Nhã cuối cũng cũng bị kích thích ý chí chiến đấu, theo Khương Hạo tới sân huấn luyện.

      Vừa đến sân huấn luyện, Kiều Vi Nhã liền trở nên nghiêm túc hẳn lên, sân huấn luyện bị vây quanh bởi vòng binh lính, người nào người nào người nấy ngồi ngay ngắn chỉnh tể, Kiều Vi Nhã vừa nhìn thấy rận thế này, liền biết chính mình rơi vào hố mất rồi .

      Khương Hạo giảo hoạt cười, "Tiểu vi, chào ."

      Kiều Vi Nhã gật gật đầu, "Khương Hạo, ông nội của tôi qua, nếu ở trong tỉnh thua người ta dù ông co chuyển thế đầu thai cũng nhất định trở về tìm tôi, cho nên, tôi dùng hết toàn lực. Luận võ là lúc khó tránh khỏi có thương tích, cần bởi vì tôi là nữ nhân mà nhương cho tôi, vì tôi nương tay đâu."

      Khương Hạo vẻ mặt cũng trở nên trịnh trọng hơn, "Tiểu vi, trận luận võ ngày hôm nay cũng phải là nhát thời nổi long tham, sớm muộn gì cũng gặp phải ngày này, thân quân trang này cũng phải dễ mặc như vậy, phải ai nghĩ muốn mặc dều mặc được, lại càng phải bởi vì muốn mặc nên thoát được ."

      Lời này ra, biểu ý kiến của thực ràng, thực hiển nhiên, đối Kiều Vi Nhã người cửa sau này, thập phần bất mãn.

      giây kia, Kiều Vi Nhã bỗng nhớ tới bộ phim truyền hình mà bây giờ còn chiếu nữa “ Binh lính đột kích”, Khương Hạo này, cực kỳ giống Liên đội trưởng Cao Thành. Kiều Vi Nhã đối với quân nhân sùng kính như vậy, cũng là từ sau khi xem xong bộ phim đó. Nằm mơ cũng thể nghĩ đến được, chính mình cũng có ngày được mặc bộ quân trang này, lúc này, nội tâm đột nhiên sinh áy náy, bởi vì sở tác sở vi của mình, vì tư tâm của bản thân mà tham gia, rất xin lỗi bộ quân trang này

      Hai người vừa vào trung tâm huấn luyện, tiếng vỗ tay như sấm liền vang lên.

      Quân lính thực nghi hoặc, phó đội trưởng được xưng là thiết nhân này, làm sao có thể cùng nữ nhân luận võ cơ chứ, cho dù thắng được, cũng tính là thắng đẹp.

      Bọn họ chưa bao giờ có thể nghĩ tới, phó đội trưởng này của họ, cũng có thể bị đánh bại

      Kiều Vi Nhã hai tay liền ôm quyền, "Khương Hạo, mời!"

      Khương Hạo hồ nghi : "Tiểu vi, cần làm nóng thân trước sao? Hoạt động chút, mới dễ dàng bị thương."

      Kiều Vi Nhã lắc đầu, "Khương Hạo, nếu trực tiếp gặp phải đối thủ, đối thủ cho thời gian chuẩn bị trước sao? Chúng ta dây cũng phải đánh trận đấu tập thể dục, đạo học võ chân chính, là tính thực chiến, nó chú trọng năng lực ứng biến linh hoạt khi gặp phải địch nhân, chiêu thức mà là sát chiêu, vậy ta mới có khả năng sống, chiêu thức đá xoáy chân như gió của Kiều gia chúng ta, cung phải giống như ở sân thể dục chỉ có chiêu thức, cho nên, mời đánh."

      Đá xoáy chân của Kiều gia chính là chú trọng tiên phát chế nhân, thời điểm Khương Hạo còn hết sức trầm tư, Kiều Vi Nhã muốn nhanh chóng tấn công tới.
      Khương Hạo vẫn còn suy nghĩ câu kia của Kiều Vi Nhã, đạo lý chân chính của việc học võ, phải giống như trận đấu tập thể dục chiêu thức, mà mấy năm nay, chính là căn cứ vào tinh thần luyện võ giống như tập thể dục, khắc khổ luyện tập giả thái quyền, tự nhận hành có chút thành tựu, đời này khó có địch thủ.

      Thế nhưng lời của Kiều Vi Nhã, đối với Khương Hạo như là cú đấm, làm hiểu ra. bây giờ còn tồn tại chút khinh thị nào đối với Kiều Vi Nhã nữa, còn cùng nghiêm túc đấu võ.

      Khương Hạo sùng bái nhất chính là quyền vương người Thái Lan, người này tên là Aphila · Pauhiran, là cao thủ đánh quyền ở thái lan, Aphila trong cuộc sống đấu quyền hơn 28 năm, thành tựu có thể là nhiều vô kể, liên tục đánh bại những cao thủ cấp thái quyền, quán quân Tây Dương quyền, cộng hợp 7 hạng nhiều, tài nghệ này để lại ấn tượng sâu sắc cho người người học quyền võ, cho tới tận bây giờ vẫn còn lưu danh sử sách, á phi lặc được ghi nhận là hùng thiên cổ có hai . Chỗ hơn người của , chính là ở chỗ khả năng kết hợp tứ chi của nhuần nhuyễn, liên tục tấn công đối thủ. Mà trong những chiêu thức nổi tiếng của , là liên hoàn cước, chỉ có kinh mãnh vô cùng, lũ khuất cường địch, hơn nữa đặc biệt thích dùng chân trái tung cước, thường hay sổ chân, chuyên tấn công vào vùng thắt lưng, đánh cho địch kịp phản kháng, cho nên mới có danh hiệu là Đá xoáy chân nhanh như gió (cái chỗ này nó tả linh tinh quá Nấm bịa 1 số chỗ thôi cả nhà thông cảm ).

      Khương Hạo say mê nghiên cứu công phu của Aphila đến mức như si như cuồng.

      Kiều Vi Nhã cũng thầm giật mình, Khương Hạo tuyệt đối là địch thủ mạnh, mỗi chiêu thức của , đều đằng đằng sát khí, lực đạo mười phần, khuyết điểm duy nhất chính là tuy kiên cường có thừa, nhưng linh hoạt đủ, mà khiếm khuyết của , lại đúng là sở trường trong chiêu thức của Kiều gia.

      Hai người ngươi tới ta , nửa giờ , phân thắng bại, Khương Hạo trong lòng bội phục, trong lòng liền nóng lên ( chỗ này chắc như kiểu đánh k thắng càng đánh càng hăng ý, nhưng mà bản dịch nó thế thôi Nấm cũng cứ dịch thế vậy ), đến thắng thua, Kiều Vi Nhã có thể kiên trì nửa giờ đánh nhau với thở hồng hộc, ngược lại càng đánh càng hăng, là làm nhìn với cặp mắt khác xưa.

      sân huấn luyện, lặng ngắt như tờ, quân lính ngừng thở, ánh mắt trừng lớn nhìn hai người sân vần nhau người tới ta , cảm thấy thần kỳ.

      Phó đội trường (thực gia bản dịch là đội trưởng, nhưng mà chỗ đội trưởng chỗ lại phó nên Nấm để phó hết ), rốt cục gặp được đối thủ , nhưng lại là nữ binh.

      Kiều Vi Nhã đối với cách đánh của Khương Hạo có đủ nghiên cứu, nàng giọng cười, "Đắc tội !" (chị đánh hơn nửa giờ mới kêu là nghiên cứu >’’<, cảm giác như edit truyện hắc bang nữ cường)

      Chiếu thức tối tuyệt mật của Kiều gia, tên là truy phong trục ảnh, là chiêu thức rất nhanh mạnh, chiêu mười ba thức, hành động liền mạch lưu loát, làm cho người ta thể nào ứng đối.

      Kiều Vi Nhã từ trước mặt Khương Hạo nhanh chóng chuyển tới sau lưng của , lúc chân sau nàng đảo qua người Khương Hạo, vẫn còn chưa kịp phản ứng liền bị đánh ngã xuống sân.

      Bọn lính sửng sốt hai giây sau, tiếng hoan hô sấm dậy.

      Kiều Vi Nhã nâng Khương Hạo dậy, cười : "Khương phó trưởng đoàn, tôi bây giờ có đủ tư cách chưa?"

      Khương Hạo lại cười : "Tiểu vi, tôi cho người quay camera lại, này xem như gia quy nhà chứ? Nếu đồng ý, tôi ngay lập tức kêu người xóa ."

      Kiều Vi Nhã lắc đầu, " , Khương phó trưởng đoàn, tôi có tự mình truyền thụ cho người nào khác, tính là vi phạm lời hứa của gia gia, hơn nữa, tôi tại dung chưa đến phần ba các chiêu thức, ( kì thực Nấm còn ngạc nhiên khi edit đến đây nữa, chắc tg là fan hắc bang nữ cường, chỉ bực mình bà chị này giỏi vậy mà kiếp trước thảm quá) thực ra tôi chỉ muốn hướng chúng minh rằng, võ công Kiều gia phải chỉ là khua tay múa chân, võ công trung hoa cũng phải giống như người đời đồn đại, chịu nổi chiêu."

      ". . . . . . ?"

      "Là , đừng quên, quốc gia chúng ta cũng phải chỉ có 56 năm lịch sử."

      Khương Hạo vỗ vỗ đất người, hỏi: "Tiểu vi, thể dạy lại sao?"

      " thể!"

      "Vậy vì sao dạy cho Đông Đông?"

      "Tôi là mẹ nuôi của ."

      " sợ tương lai tôi hỏi Đông Đông sao?" Hai người vừa , Khương Hạo vẫn bên cam lòng hỏi.

      Kiều Vi Nhã cười, "Nếu ở trước mặt Đông Đông có cái sức quyến rũ như vậy, vậy đó là bản lĩnh của ."

      "Tiểu vi, biết lời của rất cố chấp sao? tại chỉ có đứa con , cho dù con bé học có võ công, cũng chưa chắc có thể có thành tựu như của , cứ như vậy, phải tương đương đem võ công này thất truyền sao? Nếu dạy cho mọi người, có thể đem võ công của Kiều gia nhà phát dương quang đại, cho rằng đậy là chuyện tốt hay sao?"

      Kiều Vi Nhã lắc đầu, "Khương Hạo, tôi thừa nhân tôi là người rất cố chấp, nhưng tôi càng muốn tuân thủ quy huấn của tổ gia, có lẽ cảm thấy chuyện gia quy tổ huấn này thực rất vớ vẩn, nhưng con người tôi chính là như vậy, chuyện này là chuyện vĩnh viễn thay đổi, cho dù lấy quân lệnh áp chế tôi, tôi cũng làm, trăm ngàn năm qua, thất truyền gì đó nhiều lắm, tôi tất nhiên muốn võ công Kiều gia thất truyền, nhưng tôi tin tưởng, con mình làm cho võ công này thất truyền."

      Khương Hạo thở dài hơi, rốt cuộc thấy được trình độ chấp của Kiều Vi Nhã, do đó nếu như muốn thuyết phục nàng, đây là nhiệm vụ bất khả thi.

      "Tiểu vi, tôi hỏi câu được , chồng có thể muốn học võ công của Kiều gia nhà hay ?"

      Kiều Vi Nhã lắc đầu, " , chuyện này quan tâm." (chị võ đoán quá, có thể trước kia quan tâm nhưng bây giờ chưa chắc, chưa kể con chị biết đâu cũng cho bố nó biết)

      " trước tắm , chúng ta sau đó chuyện."

      Kiều Vi Nhã gật gật đầu, hướng phòng tắm tắm rửa thay quần áo chút rồi đến phòng làm việc của Khương Hạo.

      Đồ ăn muốn chuẩn bị tốt, Khương Hạo cười : "Giờ ăn tạm ít , ít hôm nữa có cơ hội gặp nhau ở nội thành, đến lúc đo tôi mời Toàn tụ Đức ăn vịt nướng. Tôi đoán, tôi cũng mang ăn vịt nướng, vợ chồng hai người bọn họ đều thích ăn vịt nướng."

      Kiều Vi Nhã cười : " , tôi còn biết trong nội thành cũng có nhà hàng Toàn Tụ Đức đâu."

      " có muốn uống bia lạnh ?"

      "Cám ơn, tôi chỉ có thể uống chút."

      Khương Hạo đưa cho cái ly đổ đấy bia lạnh, thở dài hơi, vẫn là cam lòng, nhất định phải thuyết phục Kiều Vi Nhã, để đêm võ công Kiều gia truyền thụ ra ngoài.

      Hai người vừa giơ lên ly rượu, điện thoại vang , Kiều Vi Nhã cầm lấy điện thoại, vừa thấy là Lâm Khai Nguyên , nhanh chóng tiếp .

      "Chị Vi, em. . . . . . Em xin lỗi chị, vừa rồi người trong nhà cấp tốc chạy đến đậy cho em biết, có người đem nhà chúng ta đập phá, bảo nếu chúng ta , liền đem cả xe của em đập luôn, Cổ Khánh Nhất biết. . . . . . Khụ. . . . . . Khụ. . . . . ."

      Cắt đứt điện thoại, Kiều Vi Nhã lửa giận công tâm, hoàn toàn quên mất đậy là nơi nào, toàn lực dùng quyền đánh đổ, đồ bàn gì đó đều bị hất đổ kêu lách cách, vết nứt dài mặt bàn, liền có thể thấy được, dùng nhiều khí lực đến thế nào.

      " định làm cái gì vậy!" Khương Hạo phen giữ chặt nàng, " là quân nhân, quân nhân nên dùng mưu lược của quân nhân để giải quyết chuyện này!"

      "Khương Hạo, Tôi nhịn được nữa, cũng muốn nhịn nữa !" Là tại mới đem đến rắc rối cho Lâm Khải Nguyên, tuy mặt ngoài , nhưng trong lương tâm vẫn cảm thấy day dứt bất an.

      "Việc tốt, mưu lớn loạn, chuyện này, cứ giao cho tôi làm , cho biết, chuyện của , tôi rất ràng, tôi là hứa với tôi rồi, chuyện này của nhất định giúp gải quyết tốt, những người bên ngoài kia cần lo lắng, bây giờ ra ngoài đó, bonnj họ cầu còn được, trước cứ ngồi đây đợi , tối kêu người làm đồ ăn mang lên cho , để tôi mang người gaiair quyết chuyện này."

      Kiều Vi Nhã bị nhấn ở ghế , "Vừa rồi thời điểm lúc luận võ, tôi thấy người có lý trí, biết suy nghĩ, như thế nào đến tại, tôi lại phát ra mình nhìn lầm rồi."

      Kiều Vi Nhã đành phải ngồi xuống, có chiến sĩ liền nhanh chóng tiến vào, thu dọn đống hỗn loạn mặt đất.

      Khương Hạo thay đổi thân quân trang ra, chỉ vào Kiều Vi Nhã : " tại ngoan ngoãn ngây người ngồi tại chỗ này, đây là mệnh lệnh, quân lệnh như núi, hiểu chưa?"

      " định dẫn người đánh nhau à?" Kiều Vi Nhã hồ nghi nhìn .

      Thân: từ Nấm độc


      Hồi 34: có người ra mặt……….

      "Tôi mặc thân quân trang này vào, mục đích cũng phải cùng vài tên du côn đánh nhau, làm việc là phả dung đầu óc! Huống chi, lưu manh cũng dám đánh nhau với quân nhân, lại , tuy tôi là bại tướng dưới tay , nhưng mà nếu cũng người khác so sánh, vẫn là có đối thủ đâu, " rồi dùng tay chỉ chỉ vào huyệt thái dương của mình, "Tôi rồi, có thể đến ngày hôm nay, là tôi dựa vào chính mình."

      Khương Hạo đẩy cửa ra ngoài.

      Rất nhanh lại có chiến sĩ mang đồ ăn tiến vào, nhưng Kiều Vi Nhã làm sao mà nuốt nổi.

      "Chị Hai, chị nếu ăn, phó đoàn trưởng phạt em đeo phụ trọng chạy trăm mét đó." Tiểu chiến sĩ bưng lên mâm đồ ăn cuối cùng, cười meo meo , hôm nay trong lòng bọn học thực thích ý, phó đoàn trưởng bất khả chiến bại, rốt cuộc cũng bị đo ván sân huấn luyện, mà lại còn là bị nữ binh đánh ngã.

      Kiều Vi Nhã cười khổ cầm lấy chiếc đũa, trong lòng vẫn là thực nặng nề, thể nào mà nuốt nổi.

      Truyện chỉ đăng trong diễn đần lê quý đôn, vui lòng k cóp nhặt mang nơi khác, cảm ơn,,,,,,... ...... ....,,,,,,,,,,,,,... ...... ......,,,,,,,,,,,,,,,,,,... ...... ....... cop là set pic, mệt

      Lại đến Khương Hạo, dẫn theo vài binh lính thẳng tiến đến nhà họ Lâm.

      Nhà họ Lâm cách khu huấn luyện xa lắm, nhiều nhất là khoảng năm sau cây .

      Xe đứng lại ở trước cửa nhà Lâm Khải Nguyên, xung quanh cửa nhà bọn họ vẫn còn bị vây quanh bởi hanhg xóm đến xem nào nhiệt, nhìn thấy quân nhân đến, bọn họ tự động tách ra thành lối .

      Khương Hạo vào liền thấy vợ Lâm Khai Nguyên là Hoàng Phương ngồi ở trước cửa ôm con trai khóc sướt mướt, vài vị hàng xóm khuyên can nàng.

      Khương Hạo nhìn nhìn khu đất trông rau trong viện cơ hồ là bị san bằng, trong lòng cũng là lửa giân khó nhịn.

      Hoàng Phương nhìn thấy Khương Hạo liền ôm con đứng lên, lại liếc thấy sau chỉ toàn là quân nhân, cũng có bóng dáng của Kiều Vi Nhã, khó khỏi khó nén nổi sắc mặt thất vọng.

      Khương Hạo trầm giọng : "Khai Nguyên đâu? Chúng ta vào nhà chuyện."

      Nhóm hàng nhóm ở đó vừa thấy, liền nhanh chóng rời .

      Hoàng Phương mang theo Khương Hạo vào phòng, trong phòng sớm nhìn hình dạng trước kia, đồ dùng đầy đủ trước kia bây giờ đều còn, Lâm Khai Nguyên nằm nghỉ ở giường, khuôn mặt bầm dập sớm nhìn ra là ai.

      Thấy Khương Hạo tiến vào, Lâm Khai Nguyên mặt vui vẻ, muốn giãy dụa ngồi xuống, lại bị Khương Hạo ngăn lại.

      Hoàng Phương vốn còn muốn tìm cho cái ghế dựa để ngồi, nhưng mà trong nhà sớm còn cái ghế nào nguyên vẹn.

      Khương Hạo khoát tay, ngồi ở thành giường, sắc mặt nghiêm túc : "Lâm Khai Nguyên, thực xin lỗi, tôi thay mặt Kiều Vi Nhã xin lỗi cậu, tổn thất cảu nhà cậu, chúng tôi trước bồi thường, lát nữa tôi kêu vài binh sĩ mang vợ cậu mua đồ gia dụng, thay đồ điện, đem tất cả những tổn thất trong nhà cậu tất cả đều mua mới lại, những thứ bị đập hư gì đó, tôi cho binh sĩ đặt ở trong sân làm chứng cớ."

      "Chị Vi đâu? tại đừng để cho chị ấy lộ diện, những người đó cũng phải là dễ chuyện. . . . . ." Lâm Khai Nguyen vừa chuyện, động đến vết thương miệng liền bị đau, mặt đều là những vết bầm tím.

      "cậu biết bọn họ là ai ?"

      "Tôi chỉ biết được hai người, bọn họ là tay chân nhà họ Lộ ở chỗ này thu phí bảo lộ (thu phí của xe đường), cũng từng thu phí bảo lộ xe vận tải của nhà chúng tôi, còn lại là sáu bảy người tôi nhận thức được, bọn họ khẩu như là của Giang khấu, tôi đoán vậy, nếu cũng khong truy vẫn mấy cái thứ kia ở đâu. . . . . . Bọn họ , nếu tôi ra phá hỏng xe tải nhà tôi, Khương đại ca, nhà tôi chỉ trông vào chiếc xe này để kiếm sống, tôi cũng là còn cách nào khác, bọn họ còn lấy luôn cả ba vạn tiền mà chị Vi đưa cho tôi rồi, đó là tiền chị Vy bảo tôi đưa chú thím Lâm khám bệnh. . . . . ."

      "Vợ Khai Nguyên có nhà ?" Có người bỗng dưng từ ngoài tiến vào.

      Hoàng Phương liền nhanh chóng chạy ra ngoài, là người hàng xóm, hàng xóm kia thần thần bí bí kéo nàng vào trong nhà, "Vợ Khai Nguyên, tôi vừa rồi lúc ngang qua quán nhà lão Lưu bán đồ ăn vặt, liền thấy vài cái thằng nhóc kia tránh ở đấy uống bia đó? Nhà phải là có quân nhân đáng ở đây sao? bắt bọn họ!"

      xong, hàng xóm vội vã rời .

      Hoàng phương trở lại phòng thuật lại lời hàng xóm kể, Khương Hạo cười lạnh : " đúng như chúng ta dự kiến, bọn họ quả nhiên , vậy chờ lát nữa lại mua dụng cụ, mấy người các cậu bây giờ trước, hảo hảo cùng họ chuyện."

      Binh sĩ kia nhận lệnh rồi, Khương Hạo ra ngoài chuyện điện thoại, nghe chuyện xong, Lâm Khai Nguyên trần trừ lát, hỏi: "Khương đại ca, hai người mà tôi biết đấy, bọn họ. . . . . . bọn họ biết người ở trong cục công an nhân dân, hôm nay nh bắt bọn họ vào đo, ngày mai chưa biết chừng họ lại ra, nếu như vậy phải là nhà tôi. . . . . ."

      Khương Hạo cười , "Khai nguyên, sau này xuất loại chuyện này nữa, về sau cũng có người dám thu phí bảo hộ của nhà ngươi nữa, chỉ cần có Khương Hạo tôi ở đây, để cho ai khi dễ các ngươi." ( edit xong chỗ này máu hủ của Nấm lại nổi lên >”<, choài ơi sao Khương lại công thế chứ )

      Lâm khai nguyên vẫn là bán tín bán nghi, dù sao quân đội và địa phương là hai chuyện khác nhau ( kiểu như phép vua thua lệ làng ý ).

      Quầy bán quà vặt nằm ngay tại đường gần nhà họ Lâm, Lâm Khai Nguyên vừa ra, đảo mắt cái là có thể nhìn thấy được, cho nên, động tĩnh bên quầy bán đồ ăn vặt kia ở trong nhà à có thể nghe thấy được.

      Tỷ như đến thanh chói tai của xe cảnh sát.

      Lúc nghe thấy tiếng còi đại biểu cho cảnh sát đến, Khương Hạo cười : "Lát nữa cậu đem tình ra, càng nghiêm trọng càng tốt, cái khác, cậu cần lo lắng, tôi tự có chủ trương."

      Lâm Khai Nguyên gật gật đầu, tin tưởng chi Vi, tự nhiên cũng nên tin tưởng bằng hữu của chị ấy.

      Khương Hạo liền nhanh chóng ra ngoài, cũng là lúc xe cảnh sát dừng ngay trước cổng nhà họ Lâm.

      Trong xe cảnh sát đến cao thấp có ba vị cảnh sát nhân dân.

      Nếu nhận thức bịn họ hẳn là biết, người béo nhất kia , chính là công an cục chính ủy huyện Q Trương Nguyên Sơ.

      Trương Nguyên Sơ vừa xuống xe liền vươn tay ra bắt ta Khương Hạo, bối cảnh sau lưng người biết đến có rất nhiều.

      Khương Hạo nhìn thoáng qua màng lưới đen sau xe cảnh sát (xe cảnh sát có màng lưới đen giữa ghế trước với ghế sau, để cho bọn tội phạm bị bắt thể uy hiếp hoặc làm hại đến tính mạng của cảnh sat lái xe đằng trước, kiểu thế ), Trương Nguyên Sơ cười : "Khương hạo, tổng cộng có chín người, người cũng thiếu, ai, là mất mặt a, cậu yên tâm, chuyện này tôi nhất định nghiêm khắc xử lý!"

      Khương Hạo cười : "Trương chính ủy tự thân xuất mã, tôi còn có chuyện gì lo lắng nữa đâu, nhưng mà, Lâm Khai Nguyên tuy là thân thích của tôi, vẫn phải dựa theo trình tự pháp luật điều tra phá án. . . . . ."

      Trương Nguyên Sơ lần đầu giật mình, là thân thích của ? nếu như vậy, chuyện này cho dù nghiêm khắc, cũng phải xử lý nghiêm khắc. ( là tội tuy đáng chết vẫn phải chết, có quyền nó thế mà )

      Mọi người tiến vào phòng của Lâm Khai Nguyên, dù là Trương Nguyên Sơ phá án vô số cũng chưa từng thấy tiểu lưu manh nào mà kiêu ngạo đến như vậy, biết chuyện này còn liên lụy đến người nào phía sau nữa?

      "Trương chính ủy, ngượng ngùng, nhà bọn họ còn chiếc ghế nào nguyên vẹn nữa, đành ủy khuất ông đứng chuyện vậy, khai nguyên, đây là trương chính ủy, cậu đem chuyện của mình từng câu từng chữ ra, còn có, chuyện cậu phải giao bảo hộ phí cũng cho Trương chính ủy nghe ." Khương Hạo cho ánh mắt trấn định, ý bảo cần sợ hãi. ( cái này gọi là lập uy đánh phủ đầu nè, phút mặc niệm mấy tên lưu manh kia :)) )

      Lâm khai nguyên liền đem việc này, nhất nhất đều ra.

      Trương chính ủy nghe được sắc mặt lúc xanh lúc trắng, lâm khai nguyên xong, liền ngay lập tức gọi điện thoại, "Sở cảnh sát trật tự trấn này sao? Ta là Trương Nguyên Sơ, cho sở trưởng và chỉ đạo viên của các ngươi trong vòng 10 phút lấp tức đến nhà họ Lâm Lâm Khai Nguyên, trễ 1 phút, cảnh cáo xử phạt!"

      Hoàng Phương từ nhà hàng xóm mượn đến vài cái ghế, bưng ấm trà ly trà lại đây, Khương Hạo cười : "Trương chính ủy, tôi thấy hay là chúng ta ngồi dưới gốc cây này chờ , trong nhà vốn là cũng có quạt trần, nhưng mà cũng bị đập hư rồi, nên đổi cái điều hòa mới ." ( :)) ý là bắt bồi thương thiệt hại, mà còn bồi thường theo kiểu cái quạt trần hỏng thìa phải có cái điều hòa mới, * trấm trấm vài giọt nước mắt cá sấu * lưu manh, các bạn động nhầm nhà rồi)

      Bọn họ từ trong phòng ra, bước đến ngồi ở dưới gốc cây na.

      Vài binh sĩ bắt đầu dọn dẹp các thứ trong nhà, đồ dùng có giống nhau bị thiếu ở các gian trong phong gì đó, nếu phải người của sở xuống mua lại bồi thường các thứ, sợ là hai ba ngày cũng mua đủ.

      Khương Hạo đưa chi phiếu của chính mình cho binh sĩ, để đưa Hoàng Phương mua lại các thứ dụng cụ gia dụng, mua đồ điện, chỉ là thể đủ hết các phòng ( đủ hết Khương sạt nghiệp cũng trả được ), đương nhiên, người cuối cùng phải thanh toán, chính là đống du côn kia.

      8 phút, Sở trường trấn Bát tiên đem theo chr đạo viên cung vài cảnh sát nhân dân mồ hôi đầm đìa chạy đến nhà của Lâm Khai Nguyên.

      Trương Nguyên Sơ chỉ vào đống đồ dùng bị đập hỏng đặt trong sân, trầm giọng trách mắng: "Nhìn xem, nhìn xem khu vực các ngươi trực thuộc bây giờ còn bộ dáng gì nữa ! Ban ngyaf ban mặt còn có lưu manh dám chạy đến nhà người ta đập phá đồ đạc, còn đem tiền cứu người chữa bệnh của nhà họ cũng mang rồi, dân chúng sợ tới mức dám báo nguy, các người rốt cuộc là bảo vệ ai!"

      Sở trường bị lửa giận của chính ủy thiêu cháy cũng dám gì, cúi đầu nghe Trương Nguyên Sơ răn dạy.

      Trương Nguyên Sơ bắt bọn họ vào phòng Lâm Khai Nguyên xác nhận, cũng bắt họ tự mình hướng nhà Lâm Khai Nguyên xin lỗi, còn gia hạn cho bọn họ trong vòng bảy ngày phải điều tra xong vụ án.

      Khương Hạo cười : "Khưu sở trường, văn chỉ đạo viên, vất vả các ngươi, tôi thay mặt nhà biểu đệ, cám ơn các ngươi, tin tưởng, chuyện này, Khưu sở trường nhất định cho chúng ta những người bị hại đáp án vừa lòng."

      Quân doanh cũng là trực thuộc trấn Bát tiên ( lưu ý là cái nơi đóng quân ở tại trấn Bát tiên thôi chứ phải quân đội trực thuộc đâu), Khưu sở trường cùng Khương Hạo cũng có duyên gặp mặt mấy lần, thế nhưng lại trực tiếp lướt qua mình, tìm được TRương Nguyên Sơ, có thể thấy được là tín nhiệm sở trưởng này, tay chân nhà họ Lộ thu phí bảo an thị trường, chuyện này là khối ung thư, thay đổi mấy tân nhiệm sở trưởng, mấy tên gia hỏa kia vẫn cứ làm theo ý mình, căn bản kiêu ngạo thèm để bọn họ vào mắt, hon nữa lực lượng của bọn họ cũng có hạn, cho nên chính là động đến.

      tại chính ủy đến, hai án kiện này cùng gộp chung vào, trong bảy ngày phải điều tra xử lý xong, này phải là người si mộng sao? Trong nhà họ Lộ bên kia có tên là biệt danh là Diêm khiếm thị, là cháu trai thân thích của vợ pháp viện viện trưởng Diêm Đức ( chỗ nỳ Nấm biết là vì sao cháu vợ lại cùng họ Diêm với chồng đâu nhá, hình như tên là Lộ Diêm rồi bị gọi như thế chứ k phải họ Diêm ), đây là bí mật công khai, Trương Nguyên Sơ khẳng định là cũng biết.

      Diêm khiếm thị cũng phải là khiếm thị, chẳng qua là cận thị quá nặng, xin trợ cấp, mỗi ngày ở nhà uống rượu chơi mạt chược, mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, cũng đều liên quan tới , nhưng người có mắt đều thấy được, mấy chuyện này khẳng định là cùng thoát khỏi quan hệ.

      Đối mặt với người có chỗ dựa sau lưng cường đại như vậy, ai dám cùng công chúng ra chứ, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà nuốt vào trong bụng

      Vài người trong lòng tính kế, nhưng ở ngoài mặt cũng là bất động thanh sắc, hòa hợp êm thấm.

      Tiễn bước Trương chính ủy, Khưu sở trưởng và Văn chỉ đạo viên mang theo nghi phạm rời , còn có 3 vạn tiền kia đành phải chờ sau khi kết thúc vụ án mới lấy về được
      Lâm khai nguyên nằm ở giường, thở dài hơi, "Khương đại ca, là cám ơn , là quan lớn như vậy còn quản chuyện của tôi, tôi biết nên cảm ơn như thế nào cho phải."

      "Lâm khai nguyên, hảo hảo dưỡng thương, cần nghĩ đến chuyện khác, bao giờ có người tổn thương các ngươi nữa, vết thương cũng phải , chỉ mất có vài bức tranh thư, có việc gì, về sau lấy lại được.”

      "Nhưng là. . . . . . Nhưng là bên chị Vi phải làm sao bây giờ?"

      " ấy bên kia có việc gì, vốn là ấy muốn cũng tôi theo đến đây, nhưng bị tôi cản lại được, ấy rất tức giận, động tay phá mọi thứ, cái bàn trong phòng tôi cũng bị ấy phá hư, cậu khẳng định là chứ thấy qua ấy tức giận bao giờ ?"

      Lâm khai nguyên cười khổ, "Tôi lần này lại liên lụy chị ấy rồi, biết chồng chị ấy biết chuyện rồi ra sao nữa, hai người bọn họ quan hệ luôn tốt, lần này……… chuyện này nháo lớn lên như vậy, bọn họ chừng ly hôn, nếu bọn họ ly hôn, tôi chính là tội nhân mất rồi."

      Theo Lâm Khai Nguyên nghĩ, chuyện ly hôn cũng phải hay ho nên cho mọi người biết, phá hư hôn nhân của người khác, chính là muốn bị thiên lôi giáng xuống trừng phạt.

      Khương Hạo cười : "Bọn họ nếu ly hôn, cái người bị thiên lôi giáng xuống kia chắc chắn cũng phải là cậu đâu, chuyện này với cậu chút cũng quan hệ."


      Thân: từ Nấm độc

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Hồi 34: có người ra mặt……….

      "Tôi mặc thân quân trang này vào, mục đích cũng phải cùng vài tên du côn đánh nhau, làm việc là phả dung đầu óc! Huống chi, lưu manh cũng dám đánh nhau với quân nhân, lại , tuy tôi là bại tướng dưới tay , nhưng mà nếu cũng người khác so sánh, vẫn là có đối thủ đâu, " rồi dùng tay chỉ chỉ vào huyệt thái dương của mình, "Tôi rồi, có thể đến ngày hôm nay, là tôi dựa vào chính mình."

      Khương Hạo đẩy cửa ra ngoài.

      Rất nhanh lại có chiến sĩ mang đồ ăn tiến vào, nhưng Kiều Vi Nhã làm sao mà nuốt nổi.

      "Chị Hai, chị nếu ăn, phó đoàn trưởng phạt em đeo phụ trọng chạy trăm mét đó." Tiểu chiến sĩ bưng lên mâm đồ ăn cuối cùng, cười meo meo , hôm nay trong lòng bọn học thực thích ý, phó đoàn trưởng bất khả chiến bại, rốt cuộc cũng bị đo ván sân huấn luyện, mà lại còn là bị nữ binh đánh ngã.

      Kiều Vi Nhã cười khổ cầm lấy chiếc đũa, trong lòng vẫn là thực nặng nề, thể nào mà nuốt nổi.

      Lại đến Khương Hạo, dẫn theo vài binh lính thẳng tiến đến nhà họ Lâm.

      Nhà họ Lâm cách khu huấn luyện xa lắm, nhiều nhất là khoảng năm sau cây .

      Xe đứng lại ở trước cửa nhà Lâm Khải Nguyên, xung quanh cửa nhà bọn họ vẫn còn bị vây quanh bởi hanhg xóm đến xem nào nhiệt, nhìn thấy quân nhân đến, bọn họ tự động tách ra thành lối .

      Khương Hạo vào liền thấy vợ Lâm Khai Nguyên là Hoàng Phương ngồi ở trước cửa ôm con trai khóc sướt mướt, vài vị hàng xóm khuyên can nàng.

      Khương Hạo nhìn nhìn khu đất trông rau trong viện cơ hồ là bị san bằng, trong lòng cũng là lửa giân khó nhịn.

      Hoàng Phương nhìn thấy Khương Hạo liền ôm con đứng lên, lại liếc thấy sau chỉ toàn là quân nhân, cũng có bóng dáng của Kiều Vi Nhã, khó khỏi khó nén nổi sắc mặt thất vọng.

      Khương Hạo trầm giọng : "Khai Nguyên đâu? Chúng ta vào nhà chuyện."

      Nhóm hàng nhóm ở đó vừa thấy, liền nhanh chóng rời .

      Hoàng Phương mang theo Khương Hạo vào phòng, trong phòng sớm nhìn hình dạng trước kia, đồ dùng đầy đủ trước kia bây giờ đều còn, Lâm Khai Nguyên nằm nghỉ ở giường, khuôn mặt bầm dập sớm nhìn ra là ai.

      Thấy Khương Hạo tiến vào, Lâm Khai Nguyên mặt vui vẻ, muốn giãy dụa ngồi xuống, lại bị Khương Hạo ngăn lại.

      Hoàng Phương vốn còn muốn tìm cho cái ghế dựa để ngồi, nhưng mà trong nhà sớm còn cái ghế nào nguyên vẹn.

      Khương Hạo khoát tay, ngồi ở thành giường, sắc mặt nghiêm túc : "Lâm Khai Nguyên, thực xin lỗi, tôi thay mặt Kiều Vi Nhã xin lỗi cậu, tổn thất cảu nhà cậu, chúng tôi trước bồi thường, lát nữa tôi kêu vài binh sĩ mang vợ cậu mua đồ gia dụng, thay đồ điện, đem tất cả những tổn thất trong nhà cậu tất cả đều mua mới lại, những thứ bị đập hư gì đó, tôi cho binh sĩ đặt ở trong sân làm chứng cớ."

      "Chị Vi đâu? tại đừng để cho chị ấy lộ diện, những người đó cũng phải là dễ chuyện. . . . . ." Lâm Khai Nguyen vừa chuyện, động đến vết thương miệng liền bị đau, mặt đều là những vết bầm tím.

      "cậu biết bọn họ là ai ?"

      "Tôi chỉ biết được hai người, bọn họ là tay chân nhà họ Lộ ở chỗ này thu phí bảo lộ (thu phí của xe đường), cũng từng thu phí bảo lộ xe vận tải của nhà chúng tôi, còn lại là sáu bảy người tôi nhận thức được, bọn họ khẩu như là của Giang khấu, tôi đoán vậy, nếu cũng khong truy vẫn mấy cái thứ kia ở đâu. . . . . . Bọn họ , nếu tôi ra phá hỏng xe tải nhà tôi, Khương đại ca, nhà tôi chỉ trông vào chiếc xe này để kiếm sống, tôi cũng là còn cách nào khác, bọn họ còn lấy luôn cả ba vạn tiền mà chị Vi đưa cho tôi rồi, đó là tiền chị Vy bảo tôi đưa chú thím Lâm khám bệnh. . . . . ."

      "Vợ Khai Nguyên có nhà ?" Có người bỗng dưng từ ngoài tiến vào.

      Hoàng Phương liền nhanh chóng chạy ra ngoài, là người hàng xóm, hàng xóm kia thần thần bí bí kéo nàng vào trong nhà, "Vợ Khai Nguyên, tôi vừa rồi lúc ngang qua quán nhà lão Lưu bán đồ ăn vặt, liền thấy vài cái thằng nhóc kia tránh ở đấy uống bia đó? Nhà phải là có quân nhân đáng ở đây sao? bắt bọn họ!"

      xong, hàng xóm vội vã rời .

      Hoàng phương trở lại phòng thuật lại lời hàng xóm kể, Khương Hạo cười lạnh : " đúng như chúng ta dự kiến, bọn họ quả nhiên , vậy chờ lát nữa lại mua dụng cụ, mấy người các cậu bây giờ trước, hảo hảo cùng họ chuyện."

      Binh sĩ kia nhận lệnh rồi, Khương Hạo ra ngoài chuyện điện thoại, nghe chuyện xong, Lâm Khai Nguyên trần trừ lát, hỏi: "Khương đại ca, hai người mà tôi biết đấy, bọn họ. . . . . . bọn họ biết người ở trong cục công an nhân dân, hôm nay nh bắt bọn họ vào đo, ngày mai chưa biết chừng họ lại ra, nếu như vậy phải là nhà tôi. . . . . ."

      Khương Hạo cười , "Khai nguyên, sau này xuất loại chuyện này nữa, về sau cũng có người dám thu phí bảo hộ của nhà ngươi nữa, chỉ cần có Khương Hạo tôi ở đây, để cho ai khi dễ các ngươi." ( edit xong chỗ này máu hủ của Nấm lại nổi lên >”<, choài ơi sao Khương lại công thế chứ )

      Lâm khai nguyên vẫn là bán tín bán nghi, dù sao quân đội và địa phương là hai chuyện khác nhau ( kiểu như phép vua thua lệ làng ý ).

      Quầy bán quà vặt nằm ngay tại đường gần nhà họ Lâm, Lâm Khai Nguyên vừa ra, đảo mắt cái là có thể nhìn thấy được, cho nên, động tĩnh bên quầy bán đồ ăn vặt kia ở trong nhà à có thể nghe thấy được.

      Tỷ như đến thanh chói tai của xe cảnh sát.

      Lúc nghe thấy tiếng còi đại biểu cho cảnh sát đến, Khương Hạo cười : "Lát nữa cậu đem tình ra, càng nghiêm trọng càng tốt, cái khác, cậu cần lo lắng, tôi tự có chủ trương."

      Lâm Khai Nguyên gật gật đầu, tin tưởng chi Vi, tự nhiên cũng nên tin tưởng bằng hữu của chị ấy.

      Khương Hạo liền nhanh chóng ra ngoài, cũng là lúc xe cảnh sát dừng ngay trước cổng nhà họ Lâm.

      Trong xe cảnh sát đến cao thấp có ba vị cảnh sát nhân dân.

      Nếu nhận thức bịn họ hẳn là biết, người béo nhất kia , chính là công an cục chính ủy huyện Q Trương Nguyên Sơ.

      Trương Nguyên Sơ vừa xuống xe liền vươn tay ra bắt ta Khương Hạo, bối cảnh sau lưng người biết đến có rất nhiều.

      Khương Hạo nhìn thoáng qua màng lưới đen sau xe cảnh sát (xe cảnh sát có màng lưới đen giữa ghế trước với ghế sau, để cho bọn tội phạm bị bắt thể uy hiếp hoặc làm hại đến tính mạng của cảnh sat lái xe đằng trước, kiểu thế ), Trương Nguyên Sơ cười : "Khương hạo, tổng cộng có chín người, người cũng thiếu, ai, là mất mặt a, cậu yên tâm, chuyện này tôi nhất định nghiêm khắc xử lý!"

      Khương Hạo cười : "Trương chính ủy tự thân xuất mã, tôi còn có chuyện gì lo lắng nữa đâu, nhưng mà, Lâm Khai Nguyên tuy là thân thích của tôi, vẫn phải dựa theo trình tự pháp luật điều tra phá án. . . . . ."

      Trương Nguyên Sơ lần đầu giật mình, là thân thích của ? nếu như vậy, chuyện này cho dù nghiêm khắc, cũng phải xử lý nghiêm khắc. ( là tội tuy đáng chết vẫn phải chết, có quyền nó thế mà )

      Mọi người tiến vào phòng của Lâm Khai Nguyên, dù là Trương Nguyên Sơ phá án vô số cũng chưa từng thấy tiểu lưu manh nào mà kiêu ngạo đến như vậy, biết chuyện này còn liên lụy đến người nào phía sau nữa?

      "Trương chính ủy, ngượng ngùng, nhà bọn họ còn chiếc ghế nào nguyên vẹn nữa, đành ủy khuất ông đứng chuyện vậy, khai nguyên, đây là trương chính ủy, cậu đem chuyện của mình từng câu từng chữ ra, còn có, chuyện cậu phải giao bảo hộ phí cũng cho Trương chính ủy nghe ." Khương Hạo cho ánh mắt trấn định, ý bảo cần sợ hãi. ( cái này gọi là lập uy đánh phủ đầu nè, phút mặc niệm mấy tên lưu manh kia :)) )

      Lâm khai nguyên liền đem việc này, nhất nhất đều ra.

      Trương chính ủy nghe được sắc mặt lúc xanh lúc trắng, lâm khai nguyên xong, liền ngay lập tức gọi điện thoại, "Sở cảnh sát trật tự trấn này sao? Ta là Trương Nguyên Sơ, cho sở trưởng và chỉ đạo viên của các ngươi trong vòng 10 phút lấp tức đến nhà họ Lâm Lâm Khai Nguyên, trễ 1 phút, cảnh cáo xử phạt!"

      Hoàng Phương từ nhà hàng xóm mượn đến vài cái ghế, bưng ấm trà ly trà lại đây, Khương Hạo cười : "Trương chính ủy, tôi thấy hay là chúng ta ngồi dưới gốc cây này chờ , trong nhà vốn là cũng có quạt trần, nhưng mà cũng bị đập hư rồi, nên đổi cái điều hòa mới ." ( :)) ý là bắt bồi thương thiệt hại, mà còn bồi thường theo kiểu cái quạt trần hỏng thìa phải có cái điều hòa mới, * trấm trấm vài giọt nước mắt cá sấu * lưu manh, các bạn động nhầm nhà rồi)

      Bọn họ từ trong phòng ra, bước đến ngồi ở dưới gốc cây na.

      Vài binh sĩ bắt đầu dọn dẹp các thứ trong nhà, đồ dùng có giống nhau bị thiếu ở các gian trong phong gì đó, nếu phải người của sở xuống mua lại bồi thường các thứ, sợ là hai ba ngày cũng mua đủ.

      Khương Hạo đưa chi phiếu của chính mình cho binh sĩ, để đưa Hoàng Phương mua lại các thứ dụng cụ gia dụng, mua đồ điện, chỉ là thể đủ hết các phòng ( đủ hết Khương sạt nghiệp cũng trả được ), đương nhiên, người cuối cùng phải thanh toán, chính là đống du côn kia.

      8 phút, Sở trường trấn Bát tiên đem theo chr đạo viên cung vài cảnh sát nhân dân mồ hôi đầm đìa chạy đến nhà của Lâm Khai Nguyên.

      Trương Nguyên Sơ chỉ vào đống đồ dùng bị đập hỏng đặt trong sân, trầm giọng trách mắng: "Nhìn xem, nhìn xem khu vực các ngươi trực thuộc bây giờ còn bộ dáng gì nữa ! Ban ngyaf ban mặt còn có lưu manh dám chạy đến nhà người ta đập phá đồ đạc, còn đem tiền cứu người chữa bệnh của nhà họ cũng mang rồi, dân chúng sợ tới mức dám báo nguy, các người rốt cuộc là bảo vệ ai!"

      Sở trường bị lửa giận của chính ủy thiêu cháy cũng dám gì, cúi đầu nghe Trương Nguyên Sơ răn dạy.

      Trương Nguyên Sơ bắt bọn họ vào phòng Lâm Khai Nguyên xác nhận, cũng bắt họ tự mình hướng nhà Lâm Khai Nguyên xin lỗi, còn gia hạn cho bọn họ trong vòng bảy ngày phải điều tra xong vụ án.

      Khương Hạo cười : "Khưu sở trường, văn chỉ đạo viên, vất vả các ngươi, tôi thay mặt nhà biểu đệ, cám ơn các ngươi, tin tưởng, chuyện này, Khưu sở trường nhất định cho chúng ta những người bị hại đáp án vừa lòng."

      Quân doanh cũng là trực thuộc trấn Bát tiên ( lưu ý là cái nơi đóng quân ở tại trấn Bát tiên thôi chứ phải quân đội trực thuộc đâu), Khưu sở trường cùng Khương Hạo cũng có duyên gặp mặt mấy lần, thế nhưng lại trực tiếp lướt qua mình, tìm được TRương Nguyên Sơ, có thể thấy được là tín nhiệm sở trưởng này, tay chân nhà họ Lộ thu phí bảo an thị trường, chuyện này là khối ung thư, thay đổi mấy tân nhiệm sở trưởng, mấy tên gia hỏa kia vẫn cứ làm theo ý mình, căn bản kiêu ngạo thèm để bọn họ vào mắt, hon nữa lực lượng của bọn họ cũng có hạn, cho nên chính là động đến.

      tại chính ủy đến, hai án kiện này cùng gộp chung vào, trong bảy ngày phải điều tra xử lý xong, này phải là người si mộng sao? Trong nhà họ Lộ bên kia có tên là biệt danh là Diêm khiếm thị, là cháu trai thân thích của vợ pháp viện viện trưởng Diêm Đức ( chỗ nỳ Nấm biết là vì sao cháu vợ lại cùng họ Diêm với chồng đâu nhá, hình như tên là Lộ Diêm rồi bị gọi như thế chứ k phải họ Diêm ), đây là bí mật công khai, Trương Nguyên Sơ khẳng định là cũng biết.

      Diêm khiếm thị cũng phải là khiếm thị, chẳng qua là cận thị quá nặng, xin trợ cấp, mỗi ngày ở nhà uống rượu chơi mạt chược, mặc kệ bên ngoài xảy ra chuyện gì, cũng đều liên quan tới , nhưng người có mắt đều thấy được, mấy chuyện này khẳng định là cùng thoát khỏi quan hệ.

      Đối mặt với người có chỗ dựa sau lưng cường đại như vậy, ai dám cùng công chúng ra chứ, chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà nuốt vào trong bụng

      Vài người trong lòng tính kế, nhưng ở ngoài mặt cũng là bất động thanh sắc, hòa hợp êm thấm.

      Tiễn bước Trương chính ủy, Khưu sở trưởng và Văn chỉ đạo viên mang theo nghi phạm rời , còn có 3 vạn tiền kia đành phải chờ sau khi kết thúc vụ án mới lấy về được

      Lâm khai nguyên nằm ở giường, thở dài hơi, "Khương đại ca, là cám ơn , là quan lớn như vậy còn quản chuyện của tôi, tôi biết nên cảm ơn như thế nào cho phải."

      "Lâm khai nguyên, hảo hảo dưỡng thương, cần nghĩ đến chuyện khác, bao giờ có người tổn thương các ngươi nữa, vết thương cũng phải , chỉ mất có vài bức tranh thư, có việc gì, về sau lấy lại được.”

      "Nhưng là. . . . . . Nhưng là bên chị Vi phải làm sao bây giờ?"

      " ấy bên kia có việc gì, vốn là ấy muốn cũng tôi theo đến đây, nhưng bị tôi cản lại được, ấy rất tức giận, động tay phá mọi thứ, cái bàn trong phòng tôi cũng bị ấy phá hư, cậu khẳng định là chứ thấy qua ấy tức giận bao giờ ?"

      Lâm khai nguyên cười khổ, "Tôi lần này lại liên lụy chị ấy rồi, biết chồng chị ấy biết chuyện rồi ra sao nữa, hai người bọn họ quan hệ luôn tốt, lần này……… chuyện này nháo lớn lên như vậy, bọn họ chừng ly hôn, nếu bọn họ ly hôn, tôi chính là tội nhân mất rồi."

      Theo Lâm Khai Nguyên nghĩ, chuyện ly hôn cũng phải hay ho nên cho mọi người biết, phá hư hôn nhân của người khác, chính là muốn bị thiên lôi giáng xuống trừng phạt.

      Khương Hạo cười : "Bọn họ nếu ly hôn, cái người bị thiên lôi giáng xuống kia chắc chắn cũng phải là cậu đâu, chuyện này với cậu chút cũng quan hệ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :