1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Đêm Qua Anh Ở Đâu

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      18

      Bọn em đụng độ đến phát điên ở quầy lễ tân


      Chiếc điện thoại cạnh giường đổ chuông và Brooke băn khoăn đến lần thứ ngàn là tại sao các khách sạn cung cấp dịch vụ hiển thị tên người gọi. Nhưng vì nếu đó là bất kỳ ai khác chắc hẳn họ gọi vào di động của , nên nhoài sang nhấc ông nghe ra khỏi điện thoại, và gồng mình lên để chuẩn bị chịu đựng cuộc tra tấn.

      “Chào Brooke. Con có nghe tin gì từ Julian ?” Giọng bác sĩ Alter truyền qua đường dây nghe như thể ông ở phòng bên cạnh, nơi mà, bất chấp những nỗ lực của Brooke, chính xác là chỗ ông ở.

      cố nặn ra nụ cười vào máy điện thoại để tránh điều gì đó thực khó chịu. “Ô, xin chào!” vui vẻ . Nếu ai mà hiểu hẳn phải nhận ra ngay tức rằng đó là cái giọng nghiệp vụ giả tạo thân thiện của . Như vẫn làm trong suốt năm năm vừa qua, tránh gọi cha Julian bằng bất kỳ cách xưng hô nào. “Bác sĩ Alter” trang trọng đối với ông bố chồng, “William” có cảm giác quá thân mật thế nào ấy, mà ông ta tuyệt nhiên chưa từng bảo gọi ông ta là “Bố” bao giờ cả.

      “Có ạ.” Brooke trả lời như cả trăm lần rồi. “ ấy vẫn ở London, và chắc là ấy ở đó đến đầu tuần tới ạ.” Họ biết thông tin này. kể với họ ngay lúc họ bất ngờ gặp ở quầy lễ tân khách sạn. Rồi đến lượt họ kể với Brooke rằng mặc dù khách sạn cố gắng sắp xếp cho họ ở hai đầu đối diện nhau trong cái khách sạn hai trăm phòng này (theo cầu của Brooke), nhưng họ mực đòi ở phòng liền kề với phòng “để cho tiện”.

      Đến lượt bố chồng tặc lưỡi tỏ ý tán thành. “Ta thể tin được nó lại bỏ lỡ đám cưới này! Hai đứa chúng nó sinh ra hơn kém nhau chỉ chưa đầy năm. Chúng nó cùng lớn lên với nhau. Trent có lời phát biểu cảm động nhất trong lễ cưới của các con, mà bây giờ Julian thậm chí đến dự lễ cưới của nó nữa.”

      đành phải cười với trớ trêu của việc đó. ngầy ngà Julian rất dữ về việc dự đám cưới, lại những điều giống hệt như bố chồng vừa với , nhưng ngay khi bác sĩ Alter vừa mới thốt ra những điều đó cảm thấy buộc phải lao vào bênh vực Julian.

      “Đó là việc khá hệ trọng, thực thế ạ. ấy biểu diễn trước số khán giả rất đặc biệt, bao gồm cả thủ tướng nước nữa.” lược bỏ cái phần Julian được trả hai trăm ngàn đô la cho cuộc biểu diễn bốn giờ đồng hổ. “Xét toàn cảnh những việc xảy ra kia , à, vâng, ấy muốn chiếm mất phần chú ý vào dâu và chú rể.”

      Đó là câu gần với thực nhất mà cả hai người đả động đến khi thừa nhận hoàn cảnh tại. Cha Julian dường như sẵn lòng giả bộ rằng mọi việc đều ổn cả, rằng ông chưa từng thấy những bức ảnh tai tiếng kia hoặc đọc những bài báo mô tả chi tiết về cuộc hôn nhân rành là ngấp nghé bờ vực của con trai ông. Và bây giờ đây, bất chấp được thông báo cả tá lần rằng Julian tới dự lễ cưới của Trent, ông vẫn từ chối tin vào điều đó.

      nghe thấy tiếng mẹ chồng vọng trong máy điện thoại. “William! làm cái gì điện thoại khi con bé ở ngay phòng bên cạnh kia kìa?”

      Liền sau đó có tiếng gõ cửa.

      lê mình ra khỏi giường và chỉ cả hai ngón tay giữa ra phía cửa trong lúc thầm kêu lên “Mẹ kiếp!” rồi thận trọng lấy vẻ mặt tươi cười, nhấc móc xích khóa cửa ra và , “Kìa, xin chào hàng xóm!”

      Đó chính thực là lần đầu tiên kể từ khi biết mẹ chồng tới giờ, người phụ nữ này lại trông có vẻ thiếu tinh tế đến thế, có lẽ thậm chí còn hơi lố. Chiếc đầm len cashmere ôm vừa khít, rất đẹp, màu cà tím sẫm và trông như có vẻ được thửa riêng cho dáng người mảnh mai của bà. Bà mặc kèm với đôi tất quần màu tím hồng và đôi bốt cao gót cực mốt mà mặc dù trông chất cha chất chưởng nhưng khiến cho bà có vẻ phải cố quá mức. Dây chuyền vàng đeo cổ dày nặng rất mốt mà quá phô trương, và khuôn mặt bà hẳn là được bàn tay chuyên gia trang điểm cho. Nhìn tổng thế, bà là hình ảnh của sành điệu kiểu thị thành, hình mẫu mà cánh phụ nữ ao ước khi đến tuổi năm mươi lăm. Chinh chiếc mũ mới là vấn đề. Vành mũ trông như chiếc khay thức ăn tròn vành vạnh; dù màu sắc của nó hoàn toàn ăn ý với chiếc đầm nhưng khó mà nhìn thấy được gì khác ngoài những chiếc lông đâm ra tua tủa, những chùm hoa giả và vải canh làm giả những bông hoa baby, và tất cả những thứ đó được túm lại thành bó to tướng bằng chiếc nơ bướm lụa. Nó đậu ngất ngưởng đỉnh đầu bà, vành mũ lệch xuống che khuất bên mắt trái cách điệu nghệ.

      Brooke há hốc miệng.

      “Con thấy thế nào?” Elizabeth vừa hỏi vừa chạm lên vành mũ. “Tuyệt đấy chứ?”

      “Ôi chà,” lấy hơi, biết nên gì tiếp theo. “Bộ này, ờ, để làm gì ạ?”

      “Con để làm gì có nghĩa là sao? Để đám cưới ở Tennessee chứ còn sao nữa!” bà cười to trước khi chuyển sang nhái giọng miền Nam lơ lớ, cái giọng nghe có vẻ là kết hợp kỳ cục của người tiếng còn đơn đớt và cao bồi miền Tây. “Chúng ta Chay-duh- noogah (1) đó, Bruck! Con phải biết rằng những phụ nữ miền Nam chánh cống đội những chiếc nón như zầy.”

      (1) Tức Chattanooga: thành phố lớn thứ tư ở tiểu bang Tennessee, miền Nam Hoa Kỳ.

      những muốn chui vào chăn mà chết cho rồi. bẽ mặt thể tưởng tượng nổi.

      ạ?” kêu lên. Đó là tất cả những gì có thể nên lời.

      May sao, Elizabeth trở lại cách phát bình thường, hơi giọng mũi kiểu New York của bà. “Tất nhiên họ đội thế đó. Chả lẽ con chưa bao giờ xem giải đua ngựa Kentucky Derby?”

      “À, có ạ, nhưng chúng ta đâu có ở Kentucky. Và ắt hẳn chiếc mũ kiểu đó phải đội vào tình huống đặc biệt chứ ạ? Con chắc là nó dùng được cho các kiện giao tế khác...” để cho giọng mình dần với mục đích làm dịu bớt lời lẽ của mình , nhưng bà mẹ chồng hề nhận thấy.

      “Ồ, Brooke à, con hiểu gì hết. Lúc này chúng ta ở miền Nam, con ! Chiếc mà mẹ mang theo để đội trong lễ cưới chính thức còn đẹp hơn chiếc này nhiều. Ngày mai chúng ta còn ối thời gian để mua cho con chiếc, nên đừng có lo chuyện vặt đó.” Bà ngừng lời và, vẫn đứng ở giữa cửa ra vào, nhìn Brooke từ đầu đến chân. “Con còn chưa mặc đồ ư?”

      Brooke liếc nhìn bộ đổ ngủ của mình trước rồi đến đồng hồ. “Con tưởng đến sáu giờ chúng ta mới lên đường.”

      “Đúng thế, nhưng giờ là năm giờ rồi. Con chẳng đủ thời gian sửa soạn mất.”

      “Ôi, mẹ đúng đấy!” kêu lên với giọng giả bộ ngạc nhiên. “Cho phép con chạy thôi. Con nhảy ngay vào phòng tắm.”

      “Được rồi, gọi cửa khi con sẵn sàng nhé. Tốt nhất là con ghé vào phòng mẹ và uống ly cocktail. William nhờ người mua loại vodka khá ngon, nên con phải uống cái thứ nước thải chết tiệt của khách sạn này nữa.”

      “Sao chúng ta gặp nhau ở sảnh lúc sáu giờ nhỉ? Như mẹ thấy đấy” - Brooke lùi lại và chỉ vào chiếc áo phông te tua và mái tóc bù xù của - “con còn khối việc phải làm.”

      “Ừmm,” mẹ chồng , hiển nhiên là nhất trí. “Thế cũng được. Gặp con lúc sáu giờ nhé. Mà này, Brooke, có lẽ đánh mắt lên chút xem sao? Nó làm nên những điều kỳ diệu cho khuôn mặt đấy.”

      Tắm vòi sen nóng và tập phim Millionaire Matchmaker vừa tắm vừa xem chẳng giúp cho cảm thấy khá hơn là mấy, tuy chai rượu vang trắng dành cho người uống trong quầy bar mini tại phòng có đôi chút tác dụng. Nhưng cảm giác ấy bền. Lúc mặc xong chiếc đầm đen cổ tim vạt chéo chuẩn bị sẵn, phủ chút màu lên mắt như con dâu biết vâng lời rồi xuống sảnh, lại thấy căng như dây đàn.

      Đường đến nhà hàng chỉ dài vài dặm nhưng có cảm giác như vô tận. Bác sĩ Alter kêu ca cay cú suốt dọc đường : khách sạn gì mà lại chẳng có bồi phòng, sao mà Hertz lại chỉ thuê rặt loại ô tô của Mỹ thế, ai lại mời ăn tối vào lúc sáu giờ ba mươi chiều, lạy Chúa, giờ đó thực tế mới là giờ ăn trưa thôi? Ông thậm chí còn kêu ca cả cái nỗi rằng ở Chattanooga đường sá thế này là đủ đông đúc trong tối thứ Sáu - xét cho cùng , có thành phố đáng kính nào mà lại có phố phường vắng tanh vắng ngắt và đầy chỗ đậu xe trống thế này ? Cái chỗ chết tiệt nào mà những người lái xe khác lại lịch dở hơi thế này, mà ai cũng đậu nguyên ở chỗ đèn đỏ cả mười phút, rối rít vẫy nhường nhau qua trước như thế chứ? Ông chả thích nơi nào như thế cả là là cái chắc. Những thành phố đích thực phải có tắc đường, bụi bẩn, đám đông, tuyết, còi tầm, ổ voi ổ gà và những thứ làm ta khốn khổ kèm chứ, ông cả quyết với giọng huênh hoang lố bịch nhất mà Brooke từng nghe thấy. Lúc ba người bọn họ bước vào bên trong, có cảm giác như họ ở ngoài đường suốt tối vậy.

      như trút được gánh nặng khi thấy cha mẹ Trent đứng ngay ở cửa. Brooke băn khoăn hiểu họ nghĩ gì về chiếc mũ kiểu quý bà đua ngựa của mẹ chồng . Cha Trent và cha Julian là hai em ruột, cực kỳ thân nhau mặc dù tuổi hai người cách nhau rất xa, và cả bốn người bọn họ lập tức tiến về phía quầy bar ở phía đằng kia phòng. Brooke cáo lỗi gọi điện cho Julian. nhận thấy những vẻ mặt nhõm hẳn : những phụ nữ còn gọi điện cho chồng để chào hỏi đời nào lại quay ngoắt trăm tám mươi độ mà bỏ chồng cho được, phải vậy ?

      nhìn lướt khắp phòng để tìm Trent và Fern nhưng thấy. Ngoài trời khoảng 10 độ C, nhưng so với tháng Hai ở New York đây đích thực là thời tiết nhiệt đới, và thậm chí chẳng buồn cởi cúc áo khoác ra. chắc chắn Julian bắt máy - ở lúc bấy giờ là nửa đêm và ắt hẳn vừa mới xong phần biểu diễn của mình – dù vậy vẫn bấm số gọi và ngạc nhiên khi nghe thấy giọng .

      “Chào em! mừng vì em gọi,” , giọng có vẻ sốc kém gì . có tiếng ồn ở đầu dây đằng ấy. có thể nghe thấy hào hứng trong giọng của . “ vừa mới nghĩ đến em.”

      á?” hỏi mà thấy ghét cái giọng thiếu tự tin của mình. Trong hai tuần vừa rồi họ chuyện với nhau mỗi ngày lần, nhưng lần nào cũng do Julian khởi đầu.

      day dứt khi nghĩ đến em dự đám cưới đó mà .”

      “Vâng, hiển nhiên là điều đó cũng làm bố mẹ day dứt nữa.”

      “Họ làm em phát điên à?”

      “Còn phải hỏi. Bọn em đụng độ phát điên ở quầy lễ tân rồi. Và bây giờ bọn em tiến đến chỗ tự sát đây.”

      xin lỗi,” dịu dàng .

      có nghĩ rằng làm thế là đúng hả Julian? Em vẫn chưa gặp Trent hoặc Fem, nhưng em chẳng biết phải gì nữa.”

      Julian hắng giọng. “Chỉ cần nhắc lại với họ rằng muốn biến buổi tối đặc biệt của cậu ấy thành cuộc trình diễn truyền thông đại chúng om sòm là được.”

      Brooke im lặng giây. Nếu phải đánh cuộc với đưa ra dự đoán rằng Trent thà phải chịu hay vài phóng viên tọc mạch còn hơn để người họ kiêm bạn thân từ thuở bé bỏ lỡ đám cưới của ta, nhưng chẳng gì.

      “Vậy, ờ, buổi diễn tối nay ra sao hả ?”

      “Ôi Chúa ơi, Rook à, tuyệt thể tưởng tượng được. tuyệt vời. Có thành phố chính ở gần cơ ngơi đó, và có thành phố cũ từ thời Trung Cổ tuyệt đẹp đỉnh đồi, nhìn xuống thành phố đại bên dưới. Cách duy nhất để lên đó là cáp treo lên tận đỉnh, hình như là mười lăm người chuyến phải, và rồi ta bước ra, bên ngoài cứ như mê cung ấy - những bức tường đá đồ sộ cắm đuốc trải dài từ đỉnh đồi xuống, và những hốc khuất các cửa hàng và nhà cửa. khán đài cổ ở chính giữa nhìn ra phong cảnh kỳ diệu với những sườn đồi bao la ở xứ Scotland, và biểu diễn trong bóng tối, tất cả chỉ được chiếu sáng bằng nến và đuốc. Họ phục vụ những ly rượu chanh nóng, và có gì đó trong khí lạnh và rượu nóng và ánh sáng lung linh kỳ ảo và quang cảnh... mà thể diễn đạt bằng lời được, nhưng nó là hoành tráng.”

      “Nghe tuyệt quá nhỉ.”

      “Chính thế! Và khi buổi biểu diễn kết thúc, họ đưa tất cả mọi người trở lại khách sạn... khu nghỉ dưỡng à? Điền trang nơi thôn dã chăng? biết phải gọi nó là gì nữa, nhưng cả nơi này cũng đáng kinh ngạc. Hãy tưởng tượng ra ngôi nhà trong điền trang xung quanh là hàng trăm mẫu đồi trập trùng, nhưng nó có ti vi màn hình phẳng và nền các phòng tắm được sưởi nóng và bể bơi tràn tạo ra ảo giác nước liền với đường chân trời tài tình nhất mà ta chưa từng thấy đâu em. Giá phòng, đại loại là, hai ngàn đô la đêm, mỗi phòng đều có lò sưởi và thư phòng riêng biệt, kèm theo người quản gia riêng.” ngừng lại phút rồi , rất đỗi ngọt ngào, “Mọi thứ tuyệt hảo nếu có em ở đây.”

      thấy thích thú khi nghe giọng rất hân hoan - thích thú lòng - và huyên thuyên đến thế. Hiển nhiên thăm dò bằng cách chia sẻ tin tức; có lẽ bị lương tâm cắn rứt về những cuộc trò chuyện gần đây của họ. Nhưng hơi khó chấp nhận nếu xét đến hoàn cảnh tại của : bị kèm như kèm kem bởi bố mẹ chồng chứ phải là những nguyên thủ quốc gia hoặc những siêu mẫu đẳng cấp quốc tế; những trung tâm mua sắm lẻ thay vì những cánh đồng quê; căn phòng tẻ ngắt đơn điệu trong khách sạn Sheraton ở địa phương và chắc chắn là thiếu vắng những người quản gia. Và hết, dự đám cưới của em họ , mình. Vì thế dù có khoái nghe hân hoan đến thế, cũng phản đối nếu phải nghe nhiều chi tiết đến vậy về cảnh hưởng thụ hoa lệ tại của .

      “Nghe này, em phải cúp máy đây. Bữa tiệc trù bị sắp bắt đầu rồi.”

      đôi trạc tuổi ngang qua khi họ ra cửa nhà hàng, và đôi bên cùng mỉm cười với nhau.

      “Hỏi nhé, bố mẹ thế nào?”

      “Em biết, ông bà có vẻ cũng ổn.”

      “Họ cư xử có đúng mực ?”

      “Em đoán là họ cố gắng. Bố phát bẳn vì chiếc xe thuê - thôi đừng hỏi nhé - và hình như mẹ nghĩ đây là bữa tiệc giả trang, nhưng mà, ừ, họ ổn cả.”

      “Em là người hùng, Brooke à,” dịu dàng . ‘ cả tuyệt vời nữa ấy. chắc Trent và Fern cảm kích lắm.”

      “Đây là điều nên làm mà.”

      “Nhưng có nghĩa là nhiều người vui lòng làm điều đó đâu nhé. hy vọng rằng cũng làm điều cần phải làm.”

      “Đây đâu phải là chuyện chúng ta và những gì chúng ta trải qua,” khẽ . “Đây là nghĩa vụ của chúng ta: khoác lên mặt vẻ vui tươi và ăn mừng đêm thành hôn của họ. Chính là những gì em cố gắng thực .”

      lần nữa lại bị ngắt ngang vì đôi khác qua. Có cái gì đó trong cách họ nhìn cho thấy họ nhận ra . có những giả thiết này nọ khi tất cả mọi người thấy đến đây mình.

      “Brooke à? xin lỗi, thành xin lỗi. Nhưng nhớ em và nôn nóng muốn gặp em. thực lòng nghĩ rằng...”

      “Em phải chạy đây,” khi nhận thấy những người khác dỏng tai về phía . “Em chuyện với sau, được chứ?”

      “Được,” , và nghe như bị chạm tự ái. “Chào mọi người hộ nhé, và hãy gắng vui trong tối nay. nhớ và em nhiều lắm.”

      “Ừ. Em cũng thế. Tạm biệt.” tắt cuộc gọi và lại bắt gặp cái cảm giác giờ đây quá quen thuộc là chỉ muốn quỵ xuống sàn nhà mà khóc, và chắc hẳn làm thế nếu Trent bước ra chỗ . mặc thứ mà Brooke nghĩ là giống phong cách học sinh trung học nội trú: sơ mi trắng, áo vest màu xanh nước biển, cà vạt màu dâu đỏ, giày lười Gucci, và - bằng chứng cho thay đổi của thời đại - chiếc quần kaki táo bạo (phía trước phẳng có ly). Thậm chí đến tận bây giờ, sau chừng ấy năm, vẫn nhớ lại cuộc hẹn hò vô vị của họ tại nhà hàng Ý và cái cảm giác căng thẳng, xáo trộn mà cảm thấy khi Trent đưa đến quán bar nơi bắt gặp Julian.

      “Kia, tôi nghe đồn ở đây,” và cúi xuống hôn lên má . “Vừa rồi là Julian đấy phải ?” hẩy đầu về phía điện thoại.

      “Vâng, ấy ở Scotland. Tôi chắc ấy muôn có mặt ở đây hơn,” cách yếu ớt.

      Trent mỉm cười. “À vậy ấy nên đến đây. Tôi cố gắng thuyết phục ấy hàng ngàn lần rằng nơi đây là nhà tư và chúng tôi rất vui lòng thuê dịch vụ an ninh để giữ cho bất kỳ tay săn ảnh nào đến gần, nhưng ấy cứ khăng khăng mực rằng ấy muốn gây huyên náo. Chẳng có lời nào của tôi thuyết phục nổi ấy. Thế nên...”

      cầm lấy tay Trent. “Tôi thành lấy làm tiếc vì toàn bộ chuyện này,” . “Lúc này là thời điểm khá kinh khủng với chúng tôi.”

      “Vào bên trong , để tôi lấy cho ly,” Trent đề nghị.

      nắm chặt cánh tay ta. “Hãy lấy cho cậu ly ấy.” tủm tỉm cười. “Đêm nay là đêm của cậu. Mà tôi còn chưa đến chào dâu đáng của cậu.”

      Brooke bước qua cánh cửa mà Trent giữ mở cho . Căn phòng lúc này rất ồn ào, chừng bốn chục người thơ thẩn với những ly cocktail tay và chuyện gẫu như thường lệ. Người duy nhất nhận ra ngoại trừ bố mẹ chồng với dâu chú rể là Trevor, cậu em trai của Trent, sinh viên đại học năm thứ hai, người ngồi thu lu trong góc, cầu mong đừng ai tiến lại gần mình và mắt dán chặt vào chiếc iPhone của cậu. Trừ Trevor ra, dường như tất cả mọi người trong phòng đều ngừng lại trong tích tắc và nhìn lên khi họ bước vào; diện của - và vắng mặt của Julian - được ghi nhận.

      cách vô thức, siết chặt tay Trent. Trent cũng siết lấy tay và Brooke , “Hãy , chào khách khứa của cậu ! Hãy tận hưởng thời gian - nó trôi qua nhanh lắm.”

      Bữa ăn diễn ra cách suôn sẻ. Dù được cầu nhưng Fern khá tử tế khi chuyển Brooke từ chỗ ngồi bên cạnh ông bà Alter sang bên cạnh mình. Brooke lập tức nhận thấy hấp dẫn của ấy: kể những câu chuyện rất đáng và khôi hài, hỏi han tất cả mọi người về cá nhân họ, và tự hạ thấp mình về khía cạnh chuyên môn. Fern thậm chí còn thành công trong việc xoa dịu tình thế khó xử khi trong những bạn học trường y của Trent chếnh choáng đòi nâng cốc mừng cái thiên hướng thích những làm ngực giả của Trent bằng cách cười to rồi vừa kéo váy khỏi ngực vừa cúi nhìn và , “Ờ, chắc hẳn ấy cai được cái thói đó rồi!”

      Khi bữa ăn tối xong xuôi và ông bà Alter kéo để cùng về khách sạn, Fern khoác lấy tay Brooke, chớp chớp hàng mi nhìn vào cha của Julian và cất cái giọng ma mị miền Nam lên. “Ồ , bác đừng làm thế!” dài giọng cách cường điệu, Brooke thích thú khi nhận ra điều đó. “Chị ấy ở lại đây với chúng cháu. Chúng cháu gửi trả mấy người già cổ lỗ sĩ các bác về phòng khách sạn, còn chúng cháu ở lại tiệc tùng chút. Chúng cháu đảm bảo để chị ấy về an toàn ạ.”

      Ông bà Alter mỉm cười và hôn gió Fern rồi đến Brooke. Ngay khi họ rời khỏi phòng ăn, Brooke quay sang Fern. “ cứu mạng tôi đấy. Họ bắt tôi uống rượu với họ khi về đến khách sạn mất. Sau đó chắc chắn họ vào thẳng phòng tôi mà hỏi hàng ngàn câu về Julian. Nhiều khả năng bà ấy nhận xét về cân nặng của tôi, về tình trạng hôn nhân của tôi hoặc cả hai. Tôi biết cảm ơn biết mấy cho vừa.”

      Fern phẩy tay ngắt lời . “Thôi nào. Tôi thể để chị về với ai đó đội cái mũ như thế. Nếu người ta nhìn thấy còn ra thế nào?” nàng bật cười và Brooke bị mê hoặc hơn bao giờ hết. “Hơn nữa, tôi vui mừng vì chị ở lại cũng vì ích kỷ nữa. Các bạn của tôi đều mến chị cả.”

      biết rằng Fern chỉ thế để làm cho cảm thấy dễ chịu - xét cho cùng, khó mà có cơ hội chuyện trò với ai cả tối, mặc dù bạn bè của Trent và Fern đều có vẻ dễ mến - nhưng ai mà quan tâm kia chứ? Câu đó có tác dụng. cảm thấy dễ chịu. Dễ chịu đủ mức để uống chầu tequila với Trent “để tôn vinh Julian”, và vẫn còn dễ chịu đủ mức để cạn ly vodka chanh với Fern và các chị em trong hội nữ sinh đại học của (những bất ngờ, có thể uống khiếp hơn bất kỳ người phụ nữ nào mà từng gặp). vẫn cảm thấy dễ chịu khi vào khoảng nửa đêm những ánh đèn tắt lịm và ai đó tìm ra cách nối chiếc iPhone với hệ thống thanh nổi của nhà hàng, và cảm thấy dễ chịu thêm suốt hai giờ đồng hồ nữa uống, nhảy, và - nếu hoàn toàn thành - vui vẻ chút, đong đưa kiểu cổ điển với trong những bác sĩ nội trú bạn của Trent. Hoàn toàn trong sáng, dĩ nhiên rồi, nhưng quên tiệt cái cảm giác khi có chàng trai cực lém lảu nhằm vào suốt đêm đó, lấy rượu cho uống và cố gắng pha trò cho cười; cả điều đó nữa cũng là dễ chịu.

      Cái cảm giác dễ chịu chút nào, tự nhiên thôi, là việc bị cơm chênh choáng hành cho đến khổ vào sáng hôm sau. Dù chỉ trở về phòng khách sạn khi gần ba giờ sáng, vẫn thức dậy lúc bảy giờ và nhìn trân trân lên trần nhà, biết rằng mình chắc sắp nôn và băn khoăn hiểu còn phải chịu đựng thêm bao lâu nữa mới nôn được. Nửa tiếng sau, nền nhà tắm, thở hào hên và cầu mong sao ông bà Alter đừng có gõ cửa. May thay, trườn lại được vào chăn và ngủ thiếp đến tận chín giờ.

      Bất chấp cơn đau đầu như búa bổ và dư vị kinh tởm trong miệng, Brooke mỉm cười khi mở mắt ra kiểm tra điện thoại di động. Julian gọi và nhắn tin đến năm sáu lần, liên tục hỏi xem ở đâu và vì sao bắt máy - đường ra sân bay để bay về nhà, nhớ và nôn nóng muốn gặp ở New York. vui là đảo ngược được tình thế, dù chỉ đêm. Rốt cuộc chính là người uống quá nhiều, thức quá khuya và tiệc tùng quá lâu.

      Brooke tắm rửa và xuống sảnh để uống chút cà phê, cầu mong đụng phải ông bà Alter khi họ ra ngoài. Đêm hôm trước họ với rằng họ đến chơi với bố mẹ Trent ngày; hai bà có hẹn làm tóc và trang điểm còn hai ông chơi bóng quần. Khi Elizabeth mời Brooke cùng với họ, tưng tửng dối, rằng tính đến nhà Fern ăn trưa cùng này và mấy phù dâu nữa. vừa mới ngồi xuống với tờ báo và cốc cà phê latte đại tướng nghe thấy có người gọi tên mình. Đứng ngay sát bàn là Isaac, tay bác sĩ nội trú lém lảu mà đong đưa đêm qua.

      “Brooke à? Chào! khỏe ? Tôi mong gặp đấy!”

      khỏi cảm thấy khoan khoái khi nghe câu này.

      “Chào Isaac. Rất vui khi gặp lại .”

      “Tôi hiểu ra sao, chứ sau đêm qua tôi cảm thấy đầu muốn nổ tung.”

      cười. “Vâng, đêm qua quả là lộn xộn . Nhưng tôi đêm vui.”

      khá chắc chắn rằng câu đó nghe trong sáng đúng như chủ tâm - xét cho cùng đong đưa là việc vui vẻ nhưng có chồng - vì thế nên để phòng xa, thốt ra, “Chồng tôi tiếc lắm vì ấy bỏ lỡ mất đám cưới này.”

      Mặt ta thoáng vẻ lạ lùng. phải là ngạc nhiên, mà đúng hơn là có vẻ như nhõm khi rốt cuộc cũng gì đó. Rồi hiểu ra.

      “Vậy chồng đúng là Julian Alter rồi, phải ?” ta vừa hỏi vừa ngồi xuống ghế bên cạnh . “Đêm qua tôi nghe mọi người xì xầm, nhưng tôi chắc có đúng thế .”

      “Chính là người độc nhất vô nhị ấy đấy,” Brooke đáp.

      “Thế hết sảy! Tôi phải kể với rằng tôi vẫn theo dõi ấy từ khi ấy còn chơi tại quán bar Nick ở Khu Thượng Đông kia. Rồi bất ngờ, ấy ở mọi nơi! thể mở cuốn tạp chí hoặc bật truyền hình lên mà thấy Julian Alter được. hẳn phải thích thú lắm.”

      “Thích mê,” cần nghĩ, nhận thức chợt lóe lên trong cách ghê tởm... tự hỏi còn phải chờ bao lâu nữa mới có thể đứng dậy mà bị coi là quá thô lỗ và hiểu rằng ít nhất phải mất ba phút đồng hồ đằng đẵng nữa.

      “Vậy , tôi rất hy vọng phiền trách nêu tôi hỏi...”

      Ôi ! ta sắp hỏi về những bức ảnh đó, chắc mười mươi là thế. có mười tám giờ đồng hồ sung sướng khi ai gợi đến chúng, và bây giờ Isaac sắp sửa phá hỏng mọi thứ.

      có muốn uống chút cà phê ?” Brooke thốt ra với nỗ lực vô vọng định làm ta sao nhãng khỏi cái điều thể tránh khỏi kia.

      ta thoáng có vẻ bối rối và rồi lắc đầu ra dấu . ta thò tay vào chiếc túi khoác bằng vải bạt nằm dưới chân mình, rút ra chiếc phong bì giấy dày khổ to, và , “Tôi băn khoăn biết có làm ơn chuyên giúp cho Julian cái này hộ tôi được ? Ý tôi là, thậm chí tôi biết Julian bận đến mức nào và vân vân - xin cho tôi thẳng ngay vào việc là tôi được tài năng như ấy - nhưng tôi dành chút thời gian rảnh rỗi mà tôi có cho nhạc, và, vâng... tôi rất muốn được biết ý kiến của ấy ra sao.” đoạn, ta lần tay vào trong phong bì, rút ra chiếc đĩa CD đặt trong vỏ nhựa và đưa nó cho Brooke.

      dở khóc dở cười.

      “Ừm, chắc chắn rồi, tôi ... thực ra sao tôi lại cho địa chỉ phòng thu của ấy nhỉ? có thể tự mình gửi nó theo đường bưu điện đến cho ấy.”

      Mặt Isaac sáng lên. “ à? Tuyệt quá. Tôi chỉ nghĩ rằng với, ừm, mọi việc diễn ra, tôi, ờ, tôi chắc ấy có…”

      “Có chứ. ấy vẫn ở đây suốt mà, làm việc để ra album tiếp theo. Nghe này, Isaac, tôi phải chạy lên phòng gọi cú điện thoại đây. Gặp lại tối nay nhé, được ?”

      “Tất nhiên, hay lắm. Ồ Brooke này! câu cuối cùng thôi nhé. ra là bạn tôi - tối nay ấy mới đến được - có trang blog. ấy theo dõi, ờ, thông tin về những người nổi tiếng và những bữa tiệc giao tế, đại loại là những thứ đó. Bất luận thế nào, tôi biết rằng ấy rất mong muốn được phỏng vấn . ây nhờ tôi hỏi , phòng khi tìm nơi đứng đắn và thiên vị để đưa ý kiến về phía trong câu chuyện đó. Ít nhất, tôi biết rằng ấy thích mê nếu…”

      Nêu Brooke bỏ ngay ắt hẳn câu gì đó khủng khiếp. “Cảm ơn, Isaac. ấy tốt bụng khi nghĩ đến tôi. tại tôi sao cả, nhưng dù sao cũng cảm ơn.” Và trước khi ta kịp thốt ra thêm lời, lao thẳng ra thang máy.

      Nhân viên làm buồng dọn dẹp lau chùi phòng khi trở về, nhưng dám liều xuống sảnh nữa. mỉm cười với bà ta, dù sao trông bà ta có vẻ kiệt sức và cần nghỉ chút, và bảo bà ta bỏ qua công đoạn còn lại. Khi người đàn bà đó thu dọn dụng cụ và khỏi, Brooke đổ vật xuống chiếc giường chưa dọn và cố lên dây cót tính thần cho mình để làm cho xong vài việc. Còn sáu tiếng đồng hồ nữa mới phải bắt đầu sửa soạn, và quyết định dùng quãng thời gian đó để tìm kiếm các cơ hội việc làm, đăng bản tóm lược quá trình công tác của lên, và viết vài bức thư xin việc chung chung để rồi sau này sửa cho phù hợp với từng vị trí cụ thể.

      dùng phím điều chỉnh chiếc đài phát thanh có đồng hồ để dò tìm kênh phát thanh nhạc cổ điển, cuộc nổi loạn nho chống lại Julian, nạp đầy iTunes của chỉ bằng nhạc của mà còn của mọi nhạc sĩ mà nghĩ rằng nên nghe, và đóng rễ bên bàn giấy. Giờ đầu tiên cực kỳ tập trung - chả đem lại kết quả gì vì cơn đau đầu vẫn liên miên chưa dứt - và xoay xở đăng được bản tóm lược quá trình công tác lên tất cả các trang web tìm việc quan trọng nhất. Giờ thứ hai gọi bộ phận phục vụ phòng mang lên suất xa lát trộn gà nướng, thôi tập trung vào việc và chuyển sang xem tập cũ của phim Prison Break laptop của . Rồi chợp mắt ba mươi phút. Khoảng hơn ba giờ chút điện thoại di động của đổ chuông và màn hình chữ “Ngoại vùng”, suýt lờ nó , nhưng nghĩ rằng đó có thể là Julian, lại nghe máy.

      “Brooke phải ? Margaret đây. Margaret Walsh đây mà.”

      kinh ngạc đến nỗi suýt đánh rơi điện thoại. Phản ứng đầu tiên của là hốt hoảng - phải chăng lại bỏ ca làm lần nữa? - trước khi lý trí trở lại và nhớ rằng điều tồi tệ nhất xảy ra rồi. Bất kể vì sao bà ấy lại gọi Brooke cũng có thể chắc như đinh đóng cột rằng phải là để sa thải .

      “Margaret đấy ạ! Bà có khỏe ? Mọi việc có ổn ?”

      “Vâng, mọi việc vẫn tốt đẹp. Brooke, nghe này, tôi xin lỗi vì gọi điện cho vào ngày nghỉ cuối tuần thế này, nhưng tôi muốn đợi đến tận tuần sau.”

      “Chẳng có gì phiền đâu! Thực ra là trong lúc chúng ta chuyện tôi gửi bản tóm tắt quá trình công tác của tôi ,” vừa vừa mỉm miệng cười vào điện thoại.

      “Ồ, vui khi nghe điều đó, vì tôi nghĩ rằng tôi có nơi để gửi nó đến đấy.”

      sao?”

      “Tôi vừa mới nhận được điện thoại từ Anita Moore, đồng nghiệp của tôi. ra chị ấy là nhân viên cũ của tôi, nhưng từ lẩu lầu lâu rồi. Chị ấy là nhân viên ở bệnh viện Mt. Sinai nhiều năm, nhưng gần đây chị ấy thôi việc và định mở cơ sở tư của mình.”

      “Ôi, nghe hay quá.”

      “Tôi bảo chị ấy cho mọi chi tiết, nhưng theo tôi hiểu chị ấy nhận được tài trợ của liên bang để mở cái đại loại như trung tâm đánh giá và cung cấp trị liệu về tinh thần và thể chất cho trẻ em dưới sáu tuổi ở khu dân cư có nguy cơ cao. Chị ấy tìm bác sĩ ngữ trị liệu nhi khoa và chuyên gia dinh dưỡng được Hiệp hội Dinh dưỡng Hoa Kỳ cấp chứng nhận, có kinh nghiệm về dinh dưỡng đối với thai nhi, thời kỳ tiết sữa, sản phụ mới sinh và trẻ sơ sinh. Chị ấy phục vụ cộng đồng ít có cơ hội tiếp cận với chăm sóc y tế trong thời gian mang thai, những bệnh nhân có hiểu biết sơ đẳng về dinh dưỡng, vậy nên hiển nhiên phần lớn dịch vụ mang tính chất cơ bản - thực chất là thuyết phục họ tại sao họ cần axit folic, đại loại là thế - nhưng tôi nghĩ rằng chính vì thế mà việc đó rất thử thách và bõ công. Chị ấy muốn câu bất kỳ bác sĩ dinh dưỡng nào làm việc cho Mt. Sinai , thế nên chị ấy gọi điện hỏi xem tôi có ai để giới thiệu được .”

      “Và bà giới thiệu tôi ư?”

      “Đúng thế. nhé, Brooke à, tôi kể cho chị ấy tuốt tuột về Julian, về những buổi nghỉ làm của , về lịch làm việc lộn xộn của , nhưng tôi cũng với chị ấy rằng trong những người giỏi nhất và thông minh nhất mà tôi từng tuyển dụng. Như thế để cả hai bên đều hiểu về nhau khi làm việc với nhau.”

      “Bà Margaret à, nghe như đó là cơ hội tuyệt vời. Tôi cảm ơn bà vì giới thiệu tôi bao nhiêu cũng chưa đủ.”

      “Brooke này, tôi chỉ cầu điều duy nhất thôi. Nếu cho là nhịp sống quay cuồng của vẫn tiếp tục theo cái cách thường xuyên làm ảnh hưởng đến công việc của hãy thành với Anita nhé. Những gì mà chị ấy nỗ lực thực rất khó khăn nêu thiếu nhân đáng tin cậy đấy.”

      Brooke gật đầu lia lịa. “Tôi hiểu ý bà, Margaret ạ. Rất ràng và dứt khoát. nghiệp của chồng tôi ảnh hưởng đến nghiệp của cá nhân tôi thêm nữa. Tôi có thể cam đoan với bà và Anita như thế.”

      Khó mà nén lòng để reo vui điện thoại, Brooke cẩn thận ghi lại thông tin liên lạc với Anita rồi nồng nhiệt cảm ơn Margaret. Bật lon Coca ăn kiêng chỗ quầy bar mini, cơn đau đầu của tan biến như có phép mầu, nhấn nút Soạn thư cửa sổ email của mình và bắt đầu viết. quyết tâm xin được chân đó.

    2. CQH

      CQH ^^!

      Bài viết:
      192
      Được thích:
      41,961
      19

      Vũ điệu vì lòng trắc


      Khi bác sĩ Alter mở cửa sau chiếc xe ô tô thuê cho Brooke, uể oải cười với ông và lịch chìa tay mời ông lên. “Con lên trước , con quý ạ,” ông . May mắn thay, ông dường như cho qua nỗi tức giận ngày hôm qua đối với hãng cho thuê ô tô Hertz và quãng đường vì thế thoát được những lời rủa xả của ông.

      Brooke tự khen mình vì nhận xét chiếc mũ quý bà đua ngựa dành riêng cho ngày đặc biệt đó của Elizabeth, chiếc mũ hôm nay bao gồm ít nhất nửa cân vải tafta bóng lộn xếp nhún và nguyên cả bó hoa mẫu đơn giả. Nó với chiếc đầm dạ tiệc YSL bóng bẩy, chiếc túi Chanel vô cùng thanh lịch và đôi giày Manolo đính cườm lộng lẫy. Người đàn bà này quá khích.

      “Con có nghe tin gì từ Julian ?” mẹ chồng hỏi trong lúc họ rẽ vào đường xe riêng.

      “Hôm nay chưa ạ. Đêm qua ấy gửi vài tin nhắn, nhưng con về muộn quá nên tiện gọi lại cho ấy. Chúa ơi, mấy sinh viên trường y đó sao mà giỏi tiệc tùng đến thế, và chắc chắn họ chẳng buồn để ý xem ta có chồng hay chưa nữa.”

      Qua tấm gương chiếu xe mà Elizabeth nhìn chòng chọc, Brooke thấy lông mày bà nhướng lên, và thấy sướng rơn vì chiến thắng nho đó của mình. Họ ngồi im lặng xe suốt chặng đường còn lại. Khi họ tiến đến gần cái cổng kiểu Gothic tráng lệ bên ngoài ngồi nhà của Fern, Brooke nhận thấy mẹ chồng nhè gật đầu tán thưởng, như thể muốn , “Có thế chứ, nếu ta phải sống bên ngoài Manhattan, đây đích thực là lối sống thích hợp”. Đường từ cổng vào nhà quanh co qua những cây đào lớn trổ hoa và những cây sồi cao vút, và con đường đủ dài để có lý do xác đáng gọi nơi đó là điền trang đúng hơn là ngôi nhà. Dù tiết trời tháng Hai lạnh giá nhưng khung cảnh lại xanh tươi hoa lá - có vẻ trong lành. người hầu mặc lễ phục đánh xe của họ thiếu nữ trẻ xinh đẹp dẫn họ vào trong nhà; Brooke trông thấy liếc trộm chiếc mũ của bà mẹ chồng , nhưng ta quá lịch nên dám nhìn lâu.

      Brooke cầu mong ông bà Alter để lại mình, và ngay khi họ nhìn thấy những người phục vụ rượu mang cà vạt nơ đứng sau quầy bar đồ sộ bằng gỗ mun, họ làm thất vọng. Brooke hồi tưởng lại những ngày son rỗi của mình. lạ là ta có thể quên nhanh biết bao cái cảm giác độc thân ở đám cưới hay bữa tiệc nơi tất cả mọi người đều có đôi có lứa. Phải chăng đó là chuẩn mực mới?

      cảm thấy điện thoại di động rung bần bật trong xắc và, nhón lấy ly sâm banh từ chiếc khay được bê ngang qua để tự khích lệ, lủi vào phòng vệ sinh gần đó.

      Đó là Nola. “Đám cưới thế nào?” Giọng bạn tưởng như chiếc chăn ấm áp ấp ủ trong dinh thự lạnh lẽo dễ sợ này.

      “Tớ dối đâu, khá là tệ.”

      “Ồ, tớ có thể bảo trước với cậu là như thế đó. Tớ vẫn hiểu sao cậu lại tự dấn thân vào cái...”

      “Tớ chẳng biết tớ nghĩ gì lúc ấy nữa. Chúa ơi, tớ còn là độc thân trong đám cưới phải đến sáu, bảy năm nay rồi ấy. Chán quá mất.”

      Nola khịt mũi. “Cảm ơn bạn hiền, ừ, chán đấy, cậu cần phải đến đây để thấy mình đơn - tớ dứt khoát có thể bảo trước với cậu thế.”

      “Nola à, tớ làm gì đây nhỉ? phải ở đây đâu, mà là chung ấy.” Brooke nghe giọng mình cao lên the thé và hơi hoảng hốt, và nhận thấy chiếc điện thoại bắt đầu trượt trong bàn tay đẫm mồ hôi của .

      “Ý cậu là gì, bồ ơi? Có gì ổn à?”

      “Có gì ổn á? Có cái gì ổn ấy chứ? Bọn tớ lơ lửng ở chỗ biết tiếp theo phải làm gì, thể cứ thế mà tha thứ và cho qua, biết là có thể tiếp tục được nữa . Tớ ấy, nhưng tớ tin ấy, và tớ cảm thấy tớ với ấy cách xa vời vợi. Và phải chỉ là vì con bé đó, mặc dù nó làm cho tớ phát điên, mà vì tất cả mọi chuyện.”

      “Suỵt, bình tĩnh, bình tĩnh. Ngày mai cậu về nhà rồi. Tớ đón cậu ở cửa trước nhà cậu - tớ chưa ai đến mức phải ra sân bay đón đâu - và rồi chúng mình về mọi chuyện. Nếu còn có chút khả năng nào để cậu và Julian giải quyết được vấn đề, vượt qua được mọi chuyện, cậu làm. Còn nếu cậu cả quyết rằng việc đó bất khả thi tớ luôn ở bên để giúp cậu vượt qua chặng đường này. Nhiều người khác cũng sẵn sàng làm thế.”

      “Ôi Chúa ơi, Nola...” rên lên vì cái ý thê thảm của câu đó. Để ai đó công nhận rằng và Julian có lẽ vượt qua được lúc khó khăn này quả là dễ sợ.

      “Từng bước thôi, Brooke à. Đêm nay điều duy nhất cậu phải làm là nghiến răng lại và tươi cười suốt buổi hôn lễ, tiệc cocktail và bữa tiệc chính. Ngay lúc họ chè chén xong, cậu gọi chiếc taxi và trở về phòng khách sạn của cậu. Có nghe tớ đấy?”

      Brooke gật đầu.

      “Kìa Brooke, có hay ?”

      “Có,” trả lời.

      “Nghe đây, hãy ra khỏi phòng vệ sinh và làm theo chỉ dẫn của tớ, được chứ? Sáng mai tớ gặp cậu. Mọi việc ổn cả thôi, tớ đảm bảo đấy.”

      “Cảm ơn, Nol à. Hãy kể nhanh cho tớ<sub>­</sub> biết chút . Mọi việc phía cậu thế nào? Andrew vẫn tốt đẹp đấy chứ?”

      “Ừ, thực ra tớ ở bên cạnh ấy đây.”

      “Cậu ở bên cạnh ta á? Thế sao cậu lại gọi cho tớ?”

      nghỉ giải lao, và ấy ở trong phòng vệ sinh...”

      Có cái gì đó trong giọng Nola nghe rất đáng ngờ. “Cậu xem chương trình gì đấy?”

      thoáng im lặng. “Vua sư tử.”

      “Cậu xem Vua sư tử? á? Này chờ chút, tập làm mẹ kế đấy phải ?”

      “Ừ, và bọn tớ mang cả thằng bé cùng. Mà thế sao? Thằng bé dễ thương lắm.”

      Bất chấp tình cảnh của mình, Brooke nhoẻn cười. “Tớ cậu lắm, Nola à. Cám ơn cậu.”

      “Tớ cũng cậu. Và nếu cậu mà hở môi hở miệng cho bất cứ ai về việc này ...”

      Brooke vẫn cười tươi khi bước ra khỏi phòng vệ sinh và đụng ngay phải Isaac - và cả bạn blogger của ta nữa.

      “Ồ, xin chào!” Isaac với nhiệt tình nguội lạnh của kẻ vừa mới bỏ cả đêm hôm trước để ve vãn ai đó vì những mục đích hoàn toàn ích kỷ. “Brooke, tôi muốn giới thiệu chị với Susannah. Tôi nhớ rằng hôm trước tôi kể với chị là ấy rất mong muốn được...”

      ‘‘Phỏng vấn chị,” Susannah và chìa tay ra. còn trẻ, tươi cười và khá xinh, và Brooke thể chịu đựng điều đó thêm phút nào nữa. lấy hết tất cả tự tin và điềm tính vốn có của mình, nhìn thẳng vào mắt Susannah và , “ vui khi được gặp , và tôi rất mong thứ lỗi cho vì tôi khiếm nhã quá, nhưng tôi phải chuyển tin nhắn cho mẹ chồng tôi ngay.”

      Susanznah gật đầu.

      Nắm chặt ly sắm banh như chiếc phao cứu sinh, Brooke thoáng thấy lòng khi gặp ông bà Alter trong nhà rạp hôn lễ, với ghế được giữ sẵn cho .

      “Các đám cưới mới đáng làm sao nhỉ?” Brooke hỏi cách vui vẻ hết mức. Câu hỏi vớ vẩn, nhưng biết gì hơn?

      Bà mẹ chồng nhìn chằm chằm vào chiếc gương trong hộp phấn và vỗ lên vết vô hình cằm bà. “Mẹ chỉ thấy điều rất đáng ngạc nhiên là quá nửa các cuộc hôn nhân tan vỡ, thế nhưng mỗi cặp lối dẫn đến bàn thờ Chúa kia đều nghĩ rằng điều đó xảy ra với họ.”

      “Ừmm,” Brooke lẩm bẩm. “Bàn tán về tỷ lệ ly hôn ở lễ cưới mới hay ho làm sao.”

      Đó chắc hẳn là câu khiếm nhã nhất mà từng thốt ra với mẹ chồng, nhưng bà chẳng hề nao núng. Bác sĩ Alter liếc từ chiếc BlackBerry nhìn sang, ông kiểm tra giá cổ phiếu điện thoại di động, nhưng khi ông thấy bà vợ chẳng phản ứng gì, ông quay lại dán mắt vào màn hình.

      May sao, nhạc trỗi lên và yên lặng bao trùm khắp phòng. Trent và cha mẹ bước vào nhà rạp trước, và Brooke mỉm cười khi thấy trông mới hạnh phúc làm sao - và hề hồi hộp chút nào cả. Các phù dâu phù rể và các bé tung hoa lần lượt bước vào theo, và rồi đến lượt Fern, kèm hai bên là bố mẹ , cười tươi đúng kiểu các dâu thường cười. Lễ cưới là kết hợp nhuần nhuyễn giữa truyền thống Do Thái và Cơ Đốc, và bất chấp tâm trạng của Brooke lúc đó, cảm thấy vui thích khi quan sát Fern và Trent nhìn nhau đắm đuối bằng ánh mắt thấu cảm đó.

      Mãi đến khi giáo sĩ Do Thái bắt đầu giảng giải ý nghĩa của màn trướng treo bàn thờ cho cử tọa, rằng bức màn đó biểu thị cho ngôi nhà mới mà cặp vợ chồng đó cùng nhau dựng nên, rằng nó che chở và bảo vệ họ với thế giới bên ngoài ra sao trong khi vẫn rộng mở cả tứ bề để chào đón bạn bè và gia đình, Brooke mới cảm thấy lòng đau như xé. Đó từng là phần mà thích nhất trong lễ cưới của chính mình, và trong mỗi đám cưới mà và Julian từng cùng nhau tham dự, đó luôn là khoảnh khắc họ siết chặt tay và đưa mắt nhìn nhau thấu cảm, hệt như Trent và Fern lúc này. Giờ những mình đơn độc ở đây, mà còn thể thừa nhận hiển nhiên này: căn hộ của hai vợ chồng từ lâu còn cảm giác gia đình nữa, và với Julian có lẽ dần trở thành trong những cặp mà mẹ chồng vừa thống kê ra.

      Ở bàn tiệc, trong những bạn của Fern nhoài sang thầm gì đó với chồng, làm cho chồng ngay lập tức nhìn như muốn hả? ta gật đầu và Brooke băn khoăn hiểu họ về chuyện gì cho đến lúc chồng kia xuất bên cạnh ghế , chìa tay ra và hỏi Brooke có muốn khiêu vũ . vũ điệu vì lòng trắc . biết điều đó, cũng thường phạm vào cái tội cứ huých Julian để bắt mời những người phụ nữ mình tại đám cưới khiêu vũ điệu mà cứ nghĩ rằng mình làm việc tốt. Ừ, giờ khi biết cái cảm giác nếu mình là người nhận được lời mời bố thí đó, thề rằng bao giờ hành động như thế nữa. rối rít cảm ơn ta nhưng thoái thác, viện cớ phải kiếm vài viên Advil, và có thể thấy ta thở phào nhõm. Lần này khi trở vào phòng vệ sinh thích của trong hành lang, chắc có thể tự buộc mình quay trở ra ngoài đó nữa .

      nhìn đồng hồ của mình. Chín giờ bốn mươi lăm. tự hứa với mình rằng nếu ông bà Alter rời khỏi đây lúc mười giờ gọi chiếc taxi. sải bước quay về sảnh, nơi này thoáng đãng và rất may là trống trơn. Kiểm tra nhanh điện thoại cho thấy có thư thoại hoặc tin nhắn nào, mặc dù lúc đó lẽ ra Julian phải có mặt ở nhà rồi. băn khoăn biết làm gì, có phải đón Walter về từ chỗ họ thuê dắt chó dạo và cả hai cùng cuộn tròn chiếc văng . Hoặc có lẽ thẳng đến phòng thu rồi. chưa muốn quay lại bàn tiệc, vì thế nên thả bộ chút, đầu tiên là kiểm tra trang Facebook rồi tìm số điện thoại của công ty taxi địa phương, để phòng xa thôi. Khi hết cả lý do lẫn việc để làm sao nhãng, Brooke bỏ điện thoại di động vào xắc, khoanh tay trước ngực tiến về phía tiếng nhạc.

      cảm thấy bàn tay choàng lên vai , và biết trước cả khi quay lại, trước cả khi kịp thốt ra lời, rằng đó là tay Julian.

      “Rook à?” Giọng dò hỏi, ngập ngừng. dám chắc phản ứng ra sao.

      quay lại ngay - lo rằng nhầm, rằng đó phải - nhưng khi quay lại, làn sóng tình cảm cuộn dâng làm choáng váng. đó, đứng ngay trước mặt , mặc bộ vest duy nhất của và nhoẻn cười với cách rụt rè, bồn chồn, với cái vẻ như muốn Hãy ôm nào. Và bất chấp tất cả những gì xảy ra, bất chấp xa cách lạnh lùng giữa họ trong vài tuần vừa qua, đó chính là tất cả những gì Brooke muốn làm. thể chối cãi được điều này: theo bản năng tự phát mừng rơn khi trông thấy .

      Khi ngã vào vòng tay , nghẹn ngào mất lúc. tỏa ra nồng ấm và mùi dễ chịu và ôm chặt đến nỗi bật khóc.

      hy vọng đó là những giọt nước mắt sung sướng?”

      lau nước mắt, biết rằng lớp mascara lem ra nhưng chẳng chút bận tâm. “Sung sướng, nhõm, và hàng triệu những thứ khác nữa,” trả lời.

      Khi họ rời nhau ra, nhận thấy giày thể thao Converse với bộ vest của .

      dõi theo cái nhìn của xuống đôi giày. “ quên mang theo giày lễ phục,” vói cái nhún vai nhè . chỉ lên đầu mình, mái đầu đội mũ. “Và tóc là cả thảm họa.”

      Brooke nhao sang hôn lần nữa. Cảm giác thích, như có gì thay đổi! muốn mình phải nổi giận, nhưng quá đỗi vui mừng khi gặp . “Ôi, chẳng ai quan tâm đâu. Họ chỉ thấy mừng vì đến được đây thôi.”

      với . Mình kiếm Trent và Fern . Rồi và em chuyện sau nhé.”

      Có cái gì trong cách khiến bình tâm. ở đây, chỉ đạo, và cảm thấy vui mừng đến thế vì có dìu dắt. đưa dọc theo sảnh nơi vài khách dự lễ cưới sững người ra khi thấy họ - Isaac và bạn của ta cũng ở trong số này, vui khi thấy thế - và rồi ra thẳng ngoài nhà rạp. Ban nhạc nghỉ giải lao trong lúc mọi người dùng món tráng miệng, vì thế nên chẳng có cách nào để họ lẻn vào mà bị nhận ra. Khi họ bước vào, khí trong nhà rạp thay đổi thấy . Mọi người chằm chằm nhìn, thầm với nhau, và bé khoảng mười, mười tuổi còn chỉ tay vào Julian và kêu to tên với mẹ. Brooke nghe thấy giọng mẹ chồng trước cả khi nhìn thấy bà.

      “Julian!” Elizabeth the thé, biết bà ta từ đâu ra. “Con ăn mặc cái kiểu gì vậy?”

      Brooke lắc đầu. Người đàn bà đó ngừng làm sửng sốt.

      “Chào mẹ. Bố đâ...”

      Bác sĩ Alter xuất sau bà chỉ tích tắc. “Julian, con ở cái chỗ quái nào thế? Lỡ cả bữa tiệc trù bị của em họ con, bỏ vợ tội nghiệp của con mình suốt kỳ nghỉ cuối tuần, và bây giờ xuất với bộ dạng thế này à? Đầu óc con làm sao thế?”

      Brooke gắng hết mức để khỏi phản ứng lại, nhưng Julian chỉ , “Bố mẹ à, con rất vui vì gặp bố mẹ. Nhưng xin phép bố mẹ lúc nhé.”

      Julian kéo về phía Trent và Fem. Đôi đó bận nâng cốc với từng bàn tiệc, và Brooke cảm thấy như hàng trăm con mắt đổ dồn vào và Julian trong lúc họ tiến đến gần lứa đôi hạnh phúc kia.

      “Trent,” Julian gọi khẽ và đặt tay mình lên lưng cậu em họ.

      Mặt Trent cơm sốc và rồi niềm hân hoan khi chàng quay đầu lại. Hai người ôm choàng lấy nhau. Fern nhoẻn cười với Brooke và xóa tan nỗi lo lắng băn khoăn của rằng biết Fern có giận họ vì Julian bất chợt xuất .

      “Trước tiên và cũng là điều quan trọng nhất, xin chúc mừng cậu!” Julian vừa vừa vỗ vào người Trent thêm lần nữa và nghiêng sang hôn lên má Fern.

      “Cảm ơn, bạn thân ơi,” Trent , rành rành là vui mừng khi gặp Julian.

      “Fern à, trông xinh tuyệt. Tôi biết cậu kia làm gì để xứng đáng có được , nhưng cậu ấy quả là tốt phúc.”

      “Cảm ơn Julian,” Fern tươi cười đáp. đưa tay ra nắm lấy tay Brooke. “Brooke và em rốt cuộc dành chút thời gian trong kỳ nghỉ cuối tuần vừa rồi bên nhau, và em phải rằng cũng là người khá may mắn đấy.”

      Brooke siết tay Fern.

      Julian cười toác với Brooke. “ cũng phải đồng ý với điều đó,” . “Này cậu ơi, tôi xin lỗi vì lỡ hết mọi thứ.”

      Trent phẩy tay ngắt lời . “Đừng lăn tăn về điều đó. Bọn này mừng vì đến được.”

      , , lẽ ra tôi phải có mặt ở đây suốt dịp cuối tuần kia. Tôi thực lòng xin lỗi.”

      Trong thoáng trông Julian như muốn khóc. Fern kiễng chân lên ôm lấy , “Chẳng có gì mà đôi vé hàng ghế đầu trong cuộc biểu diễn sắp tới của ở Los Angeles lại giải quyết được cả. Phải Trent?”

      Mọi người bật cười, và Brooke nhìn Julian dúi cho Trent mảnh giấy gập lại. “Đó là lời chúc mừng khi nâng cốc trong bữa tiệc trù bị. Tôi xin lỗi vì tối qua có cơ hội đọc nó.”

      có thể đọc nó bây giờ mà,” Trent bảo.

      Julian ngây người ra. “Cậu muốn tôi đọc nó lúc này sao?”

      “Đó là lời chúc mừng của khi nâng cốc, đúng ?”

      Julian gật đầu.

      “Vậy tôi thay mặt cả hai người chúng tôi rằng chúng tôi rất thích được nghe lời chúc mừng ấy. Nếu phiền...”

      “Tất nhiên tôi có phiền gì đâu,” Julian trả lời. Gần như ngay lập tức có người mang micro đến; sau vài tiếng gõ ly và vài tiếng suỵt, cả nhà rạp lặng xuống. Julian hắng giọng và cần lấy micro, trông có vẻ thoải mái tức . Brooke băn khoăn biết tất cả mọi người ở đó có nghĩ rằng trông tự nhiên với chiếc micro tay . Hoàn toàn thư thái và cực kỳ đáng . cảm thấy niềm tự hào dâng lên.

      “Xin chào tất cả các quý vị,” với nụ cười tươi phô má lúm đồng tiền. “Tôi là Julian, và Trent với tôi là em con chú con bác, thực ra chúng tôi chỉ hơn kém nhau có sáu tháng tuổi, vì thế nên tôi cho rằng nếu là chúng tôi biết nhau từ lâu cũng đúng thôi. Tôi, ờ, xin lỗi khi ngắt ngang cuộc vui của các vị, nhưng tôi chỉ muốn chúc cậu em họ tôi và dâu mới xinh đẹp của cậu ấy mọi niềm hạnh phúc đời này.”

      ngừng thoáng và kéo tờ giấy của ra, nhưng sau khi mắt liếc qua vài từ, nhún vai rồi đút nó trở lại vào túi mình. nhìn lên và ngừng lặng.

      “Xin mọi người lưu ý, tôi biết Trent từ rất lâu, và tôi có thể đảm bảo rằng tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy hạnh phúc như thế này. Fern à, là thành viên mới được chào mừng gia nhập cái gia đình điên rồ của chúng tôi. như làn gió mới thổi về vậy.”

      Mọi người ai cũng bật cười ngoại trừ mẹ Julian. Brooke cười ngoác.

      “Điều mà có lẽ chẳng ai biết là tôi chịu ơn Trent nhiều đến mức nào.” Julian húng hắng và cả nhà rạp còn trật tự hơn cả lúc trước. “Chín năm trước đây cậu ấy giới thiệu tôi với Brooke, vợ tôi, tình của cuộc đời tôi. Thậm chí tôi thể chịu nổi khi nghĩ rằng nếu cuộc hẹn hò qua mai mối của họ đêm hôm đó mà thuận chèo mát mái đời tôi ra sao” – tiếng cười rộ lên - “nhưng tôi, riêng tôi, vĩnh viễn biết ơn vì cuộc hẹn hò qua mai mối đó thành. Nếu trong ngày cưới của tôi mà các vị bảo tôi rằng đến tận lúc này tôi vẫn vợ tôi thậm chí còn sâu đậm hơn tôi chẳng thể tin, nhưng lúc này tôi đứng đây nhìn nàng, và tôi xin với quý vị rằng khả năng đó có thực.”

      Brooke cảm thấy cả nhà rạp quay về phía , nhưng sao rời mắt khỏi Julian được.

      “Cầu cho cậu thương nhau ngày càng sâu đậm, và biết rằng dù bất kỳ trở ngại nào mà cuộc đời bày đặt con đường của hai người cậu cũng cùng nhau vượt được qua. Đêm nay mới chỉ là khởi đầu, hai cậu ạ, và tôi biết rằng tôi thay mặt mọi người ở đây khi rằng tôi vinh dự được chia sẻ đêm hạnh phúc này với cậu. Xin hãy nâng cốc chúc mừng Trent và Fern!”

      Đám đông phát ra tiếng chúc mừng ồn ã khi mọi người cụng ly và ai đó hô lên, “Nữa , nữa !”

      Julian đỏ mặt ghé xuống micro. “ ra bây giờ tôi hát bài ‘Wind Beneath My Wings (1)’ dành riêng cho đôi uyên ương hạnh phúc. cậu phản đối đấy chứ?”

      (1) Wind Beneath My Wings (Em là gió nâng đôi cánh tôi lên cao): bài hát nổi tiếng do Jeff Silbar và Larry Henley sáng tác năm 1982, về hy sinh thầm lặng của người phụ nữ để người mình cất cánh vươn cao trong nghiệp.

      quay lại nhìn Trent và Fern, cả đôi trông đều hốt hoảng. thoáng im lặng rồi Julian phá vỡ căng thẳng đó. “Tôi đùa đây! Tất nhiên, nếu quả cậu muốn tôi...”

      Trent đứng phắt lên, làm động tác vờ chặn lại, và phút sau Fern nhập cuộc với chàng và hôn lên má Julian nụ hôn đẫm lệ. lần nữa, cả nhà rạp cười vang hoan hô và Julian thầm gì đó vào tai cậu em họ rồi cả hai người ôm lấy nhau. Ban nhạc bắt đầu dạo nhạc đệm nhè và Julian bước tới chỗ Brooke và, lời, dẫn qua đám đông trở vào hành lang.

      “Lời chúc đẹp quá ,” mà giọng vỡ ra.

      đặt cả hai tay lên má và nhìn thẳng vào mắt . “ dành từng lời trong đó cho em.”

      ghé sang hôn . Nụ hôn thoáng qua nhưng băn khoăn biết nó có phải là nụ hôn ngọt ngào nhất trong đời họ . sắp sửa quàng tay qua cổ kéo ra cửa trước và hỏi, “Em có mang áo khoác ?”

      Brooke liếc nhóm hút thuốc ở đầu kia con đường bộ, những người này trân trân nhìn lại, và , “Nó ở chỗ gửi áo khoác.”

      Julian cởi áo vest và giúp khoác nó lên người. “ với nhé?” hỏi.

      “Chúng mình đâu bây giờ? Em nghĩ khách sạn hơi quá xa để bộ về,” thầm với trong lúc họ qua đám người hút thuốc rồi vòng qua sườn nhà.

      Julian đặt tay lên eo lưng và kéo về phía sân sau nhà. “Chúng mình phải quay vào, nhưng chắc chẳng ai bận tâm nếu chúng mình chuồn chốc cả.”

      đưa qua sân rồi xuôi con đường mòn dẫn tới cái ao và chỉ cho ngồi xuống băng ghế đá nhìn ra mặt nước. “Em ổn chứ?”

      Phiến đá lạnh như tảng băng thấu qua lần vải mỏng của chiếc đầm mặc, và chân bắt đầu tê tê vì lạnh. “Em thấy hơi rét.”

      choàng tay qua người siết chặt.

      “Thế làm gì ờ đây hở Julian?”

      cầm lấy tay . “ biết ngay trước khi ra rằng đó là ý tưởng quá tệ. cố gắng biện giải rằng tốt hơn hết là để mọi người được yên, nhưng thực ra lại chẳng tốt hơn gì cả. có nhiều thời gian suy nghĩ, và muốn đợi thêm phút nào nữa để với em về việc đó.”

      “Được thôi...”

      ngồi bên cạnh cậu ca sĩ này, Tommy Bailey, cái cậu đoạt giải American Idol vài năm trước ấy, nhớ ?”

      Brooke gật đầu. đả động gì đến mối liên hệ với Amber hay việc biết đủ những gì cần biết về Tommy.

      “Lúc đó bọn , ờ, là hai hành khách (duy nhất khoang hạng nhất. Hiển nhiên là tới đó để làm việc, nhưng cậu ta nghỉ. Cậu ta có vài tuần rảnh sau chuyến lưu diễn, và cậu ta thuê căn biệt thự hoành tráng ở đâu đó. Và điều gây ấn tượng mạnh cho là cậu ta mình.”

      “Ồ, thôi , chỉ vì ta mình máy bay đâu có nghĩa là ta mình khi đến đó.”

      Julian huơ tay lên. “Em cực chuẩn. Cậu ta thể thôi ba hoa về những đón cậu ta ở đó, hoặc đến đó thăm cậu ta, gì gì đó. Người đại diện và nhà quản lý của cậu ta đến đó, vài người bạn mà cậu ta rủ rê được bằng cách trả tiền vé cho họ. Nghe có vẻ thảm hại quá, nhưng chắc lắm - có khi cậu ta lại thích thế là đằng khác. Vô số gã chắc hẳn cũng thích thế. Nhưng rồi cậu ta bắt đầu uống, uống như hũ chìm, và lúc bọn bay giữa Đại Tây Dương cậu ta nước mắt đầm đìa khóc đấy “ vì nhớ vợ cũ, gia đình và những người bạn thời thơ ấu khôn xiết. Vì trong đời chẳng có ai mà cậu ta quen biết lâu hơn được vài năm và dường chẳng có ai lại mong vụ lợi gì từ cậu ta cả. Cậu ta là đồ bỏ, Brooke à, là thảm hại, và tất cả những gì mà có thể nghĩ được lúc đó là muốn trở thành người như gã này.”

      Rốt cuộc Brooke cũng thở phào nhõm. nhận thấy điều đó, nhưng nín thở từ lúc họ bắt đầu câu chuyện này. ấy muốn trở thành người như gã đó. Chỉ là vài từ giản dị, nhưng mong chờ được nghe nó từ rất lâu rồi.

      quay sang nhìn . “Cả em nữa, em cũng muốn trở thành người như gã đó, nhưng em cũng muốn làm người vợ cản trở , người lúc nào cũng soi mói, đe dọa và cật vấn xem lúc nào về nhà.”

      Julian nhìn và nhướng đôi lông mày lên. “Thôi nào. Em rất thích thế mà.”

      Brooke dường như trầm ngâm về điều đó. “Ờ, phải đấy, em rất thích thế.”

      Cả hai cùng mỉm cười.

      “Nghe này, Rook, cứ nghĩ nghĩ lại mãi điều này trong đầu. biết phải mất thời gian để em có thể lại tin tưởng , nhưng làm bất cứ điều gì cần làm. Cái vũng lầy đáng sợ mà chúng mình sa vào đó... là địa ngục. Nếu bây giờ em muốn nghe thêm gì nữa hãy nghe thêm điều này thôi: Với chuyện của chúng mình đầu hàng. Bây giờ bao giờ hết.”

      “Julian…”

      kề lại gần. “, hãy nghe . Em tự giết mình vì làm hai công việc lúc trong thời gian dài như thế. chỉ... nhận thấy điều đó gây nên cho em những tổn thất gì, và…”

      cầm lấy tay . “, em xin lỗi về điều đó. Em muốn làm điều đó, vì , vì chúng ta, nhưng lẽ ra em đừng có khăng khăng mực giữ cả hai công việc đó khi nghiệp của bắt đầu cất cánh. Em hiểu tại sao em lại thế; em bắt đầu cảm thấy bị loại ra ngoài cuộc, cứ như mọi thứ quay cuồng ngoài tầm kiểm soát, và em cố gắng duy trì bình ổn nào đó. Nhưng em, em cũng nghĩ rất lung về điều đó, và đáng lẽ ít nhất em nên nghỉ việc ở trường Huntley khi album của ra. Hẳn là lẽ ra em phải cầu làm bán thời gian ở bệnh viện thôi. Có lẽ thế chúng ta có thể có chút thời gian linh hoạt hơn để ở bên nhau. Nhưng cho dù bây giờ em có xin làm bán thời gian trở lại, hoặc hy vọng là em có thể mở phòng tư vấn của mình, em vẫn… em biết điều đó giúp gì được cho chúng ta.”

      “Điều đó phải giúp ích chứ!” với vẻ khẩn thiết mà lâu lắm còn thấy ở .

      thò tay vào túi quần và lôi ra xấp giấy gấp lại. “Có phải đó là...” Suýt nữa thốt ra từ “giấy tờ ly hôn” nhưng rồi kìm lại được. lăn tăn biết liệu giọng mình nghe có dớ dẩn như chính cảm thấy hay .

      “Đây là sách lược của chúng mình đó Rook.”

      “Sách lược của chúng mình á?” nhìn thấy hơi thở của mình tỏa khói trong khí, và bắt đầu run mà thể kiềm chế được.

      Julian gật đầu. “Đây mới chỉ là khởi đầu thôi,” vừa vừa vuốt tóc vào sau tai . “Chúng mình loại bỏ những kẻ xấu chơi lần và mãi mãi. Kẻ đầu tiên là ai? Leo.”

      Chỉ cần nghe tên gã làm co lại. “Gã có liên quan gì tới chúng ta?”

      “Nhiều lắm, đấy. Gã là tên độc địa nhất hạng mọi nơi mọi lúc. Điều mà chắc hẳn em biết tỏng nhưng lại quá ngu nên nhận ra. Gã tiết lộ rất nhiều thứ cho báo chí và dàn xếp để bọn săn ảnh của tạp chí Last night vào trong khách sạn Chateau, và gã chính là đứa cử đó đến bàn ngồi, rồi lý giải cách rất nhăng cuội rằng được lên mặt báo dù thế nào cũng là hay rồi. Gã đạo diễn toàn bộ luôn. sai lầm - rất sai lầm - nhưng gã Leo này…”

      tởm,” vừa vừa lắc đầu.

      sa thải gã rồi.”

      Đầu Brooke ngỏng lên ngay lập tức và có thể thấy Julian cười cười. “ làm thế ư?”

      “Ồ, chắc chắn rồi.” đưa cho tờ giấy gập lại. “Đây, đây là bước thứ hai.”

      Tờ giấy dường như được in ra từ trang web. Nó có ảnh khuôn mặt người đàn ông lịch thiệp hơi già tên là Howard Liu, thông tin để liên lạc với ông ta và tóm lược về những căn hộ mà ông ta bán trong vài năm qua. “Em có cần biết Howard là ai ?” hỏi.

      “Em sớm biết thôi,” Julian với vẻ tươi cười. “Howard là nhà môi giới mới của chúng mình. Và nếu em nhất trí với điều đó ngay sáng thứ Hai chúng mình có cuộc hẹn với ông ấy trước hết đấy.”

      “Chúng mình mua căn hộ hả ?”

      đưa cho cuộn giấy khác. “Chúng mình xem những căn này. Và bất kỳ căn nào khác mà em muốn xem, tất nhiên rồi.”

      chăm chăm nhìn thoáng, mở cuộn giấy ra, và há hốc miệng kinh ngạc. Đó là những dữ liệu khác được in ra từ trang web, chỉ có điều đó là những căn nhà phố xinh đẹp ở Brooklyn, phải có đến sáu hoặc bảy căn cả thảy, tầt cả đều được minh họa bằng ảnh chụp và bản vẽ thiết kế mặt bằng sàn với danh mục trang thiết bị cùng các tiện ích. Mắt dán chặt vào căn cuối cùng, căn nhà bốn tầng tường đá màu vàng có bậc tam cấp trước cửa và chiếc cổng xinh xinh ở sân trước mà và Julian dạo ngang qua hàng trăm lần.

      “Căn nhà thích của em đó, phải ?” hỏi và chỉ vào nó.

      gật đầu.

      cũng nghĩ thế. Chúng mình xem nó cuối cùng. Và nếu em thích nó chúng mình tham gia đấu giá tại chỗ.”

      “Ôi Chúa ơi.” quá sức tưởng tượng. Họ mới chỉ chuyện về những căn hộ áp mái thời thượng ở Tribeca hoặc những căn hộ cao cấp cực mốt. Nhưng muốn ngôi nhà - ngôi nhà thực thụ - cũng như hằng mong muốn.

      “Đây,” vừa vừa chìa cho mẩu giấy.

      “Còn nữa hả ?”

      “Cứ mở ra nào.”

      Lại là trang thông tin in từ máy tính. Trang này có ảnh khuôn mặt người đàn ông tươi cười có tên là Richard Goldberg, trông trạc bốn mươi lăm tuổi, ông ta làm việc cho Công ty Quản lý Nghệ sĩ Chân chính. “Thế quý ông lịch lãm này là ai?” hỏi với nụ cười môi.

      “Là người quản lý mới của ,” Julian đáp. “ gọi điện vài lần, và tìm thấy người hiểu những gì mong muốn đạt được.”

      “Em có được hỏi đó là gì ?” hỏi.

      “Là cách để thành đạt trong nghiệp mà đánh mất những gì quan trọng nhất đối với - chính là em,” khẽ . chỉ vào tấm ảnh Richard. “ chuyện với ông ấy, và ông ấy nắm ngay được vấn đề. cần kiếm nhiều tiền - cần có em.”

      “Chúng mình vẫn có thể mua căn nhà phố ở Brooklyn đấy chứ?” vừa hỏi vừa cười tươi.

      “Ừ. Chắc chắn chúng mình có thể chứ. Và hiển nhiên là, nếu sẵn sàng nhận ít vài tấm séc, có thể quyết định lưu diễn mỗi năm lần thôi, và thậm chí còn có thể giới hạn thời gian đối với chuyến lưu diễn ấy nữa. Sáu hoặc tám tuần, tối đa đấy.”

      “Thế cảm thấy điều đó thế nào?”

      thấy hài lòng. Em đâu phải người duy nhất ghét lưu diễn - đó phải là cuộc sống đúng nghĩa. Nhưng nghĩ cả hai chúng mình có thể chịu được sáu hoặc tám tuần như thế mỗi năm nếu nó cho chúng ta tự do suốt thời gian còn lại. Em chịu được ?”

      Brooke gật đầu. “Em chịu được, em nghĩ rằng đó là thỏa hiệp tốt đẹp. Với điều kiện là cảm thấy tự dối mình...”

      “Đó phải là giải pháp hoàn hảo - chẳng bao giờ có gì là hoàn hảo cả - nhưng nghĩ giải pháp đó có vẻ là khởi đầu tốt đẹp. Và xin thông báo chính thức là mong em phải từ bỏ bất kỳ điều gì để theo đâu. biết là em kiếm được việc khác mà em thích vào lúc đó, hay là là đứa con chăng...” nhướng mày về phía bật cười. “ có thể lắp đặt phòng thu trong tầng hầm nhà mình để có thể ở nhà với gia đình. kiểm tra rồi, tất cả các ngôi nhà trong danh sách rao bán đều có tầng hầm.”

      “Julian à. Chúa ơi, cái này…” vẫy tay về phía mấy bản in và kinh ngạc về những ý định và nỗ lực mà đặt vào đó. “Thậm chí em biết phải gì nữa.”

      “Hãy đồng ý, Brooke. Chúng mình có thể làm cho kế hoạch đó trở thành thực, biết là chúng mình có thể mà. Chờ chút - đừng gì vội nhé.” kéo mở vạt áo vest mà siết chặt người và lần vào túi trong. bàn tay xòe ra của chiếc hộp trang sức bọc nhung nho .

      vụt đưa tay lên che miệng. vừa định hỏi Julian xem trong hộp có gì, nhưng trước khi thốt ra được lời trượt xuống khỏi ghế và quỳ trước mặt , bàn tay kia của đặt lên đầu gối .

      “Brooke, em hãy biến thành chàng trai hạnh phúc nhất đời và lấy lần nữa nhé?”

      bật cho chiếc hộp mở ra. Trong hộp phải là chiếc nhẫn đính hôn mới đắt tiền nạm hạt kim cương cực lớn hay đôi hoa tai lấp lánh nào như tưởng. Được đặt giữa hai lớp nhung là chiếc nhẫn đính hôn bằng vàng trơn của Brooke, chính là chiếc nhẫn mà đêm lễ trao giải Grammy nhà tạo mẫu giật ra khỏi ngón tay , chính chiếc nhẫn mà từng đeo hằng ngày trong suốt gần sáu năm nay nhưng tưởng rằng có lẽ bao giờ còn thấy lại nó nữa.

      lồng nó vào dây chuyền và đeo nó suốt từ khi lấy lại nó,” bảo.

      “Em cố ý,” hấp tấp , “nó chỉ thất lạc trong lúc mọi việc nháo nhào lên thôi, em thề rằng đó phải là kiểu thể ...”

      nhoài lên hôn . “Hãy cho đặc ân được đeo nó vào tay em lần nữa nhé?”

      quàng tay quanh cổ , mắt lại đẫm lệ, và gật đầu. cố vâng, nhưng thể nào thốt ra thành tiếng được. bật cười và đung đưa rồi ôm siết lấy .

      “Đây, xem này,” vừa vừa rút chiếc nhẫn từ trong hộp ra. chỉ vào trong lòng nhẫn, nơi ngay bên cạnh ngày cưới của họ khắc thêm ngày hôm nay. “Thế để chúng mình bao giờ quên rằng chúng mình hứa với nhau bắt đầu lại từ đầu.” cầm lấy bàn tay trái của và lồng chiếc nhẫn vào ngón tay , và lúc nó trở về lại chỗ cũ mới nhận ra rằng cảm thầy trống rỗng đến mức nào khi thiếu nó.

      “Rook này, ghét phải quỳ mãi ở đây, nhưng thực ra em vẫn chưa lời đồng ý kìa.” nhìn với vẻ bẽn lẽn, và cảm thấy vẫn thoáng chút căng thẳng.

      coi điều đó là dấu hiệu tốt.

      Họ chưa thể giải quyết tất cả mọi việc trong lần chuyện trò, nhưng tối nay chẳng bận tâm. Họ vẫn nhau. Có lẽ thể biết rằng những tháng năm tới mang lại điều gì, hoặc những kế hoạch của họ có trở thành thực được , nhưng biết - lần đầu tiên trong thời gian rất dài - rằng muốn cố gắng.

      “Em , Julian Alter,” vừa vừa chìa tay ra nắm lấy tay . “Và em đồng ý, em lại lấy lần nữa. I do, I do, I do.”


        Lời cảm ơn

      Trước nhất, tôi xin gửi lời cảm ơn đến đại diện của tôi, Sloan Harris. Tôi mãi mắc nợ ủng hộ biết mệt mỏi, những lời khuyên vô giá cũng như vì giải quyết các tình huống tôi gây ra cách vô cùng bình tĩnh và sáng suốt. Mỗi ngày thức dậy tôi đều cảm thấy mình may mắn vì được ở trong ê kíp của Sloan. Đồng thời tôi cũng thán phục sâu sắc cái cách xoay xở nhét được từ “kabuki” vào hầu hết các cuộc đối thoại.

      Cảm ơn Đội Ngũ Biên Tập Trong Mơ của tôi: Marysue Rucci, Lynne Drew và Greer Hendricks. Tác giả nào cũng nên biết đến cái cảm giác được hưởng thành quả từ những phản hồi thông minh, hiểu biết và tinh tế đến vậy. Tôi đặc biệt muốn gửi cái ôm tới Lynne cho chuyên du hành xuyên Đại Tây Dương của ấy (truyền thống hằng năm phải?).

      Cảm ơn Judith Curr, sinh lực và nhiệt huyết của dễ lây lan, và cảm ơn David Rosenthal vì luôn luôn tin tưởng tôi (dù chắc chắn ghét cay ghét đắng cái cụm từ “luôn luôn tin tưởng tôi”). Và lời cảm ơn nồng nhiệt tới tất cả mọi người ở Atria, đặc biệt là: Carolyn Reidy, Chris Lloreda, Jeanne Lee, Lisa Sdambra, Mellony Torres, Sarah Cantin, Lisa Keim, Nancy Inglis, Kimberly Goldstein, Ạja Pollock, Rachel Bostic, Natalie White, Craig Dean và toàn bộ đội ngũ kinh doanh. Tôi vô cùng sung sướng được là phần trong đại gia đình ấy!

      Betsy Robbins, Vivienne Schuster, Alice Moss, Kate Burke, Cathy Gleason, Sophie Baker, Kyle White và Ludmilla Suvorova: cảm ơn các bạn. Tôi mến tất cả. Đặc biệt cảm ơn Kristyn Keene vì đưa ra những lời khuyên khôn ngoan và chính xác về mọi thứ, từ diễn biến câu chuyện đến những đôi giày gót nhọn. Chị lúc nào cũng đúng. cái ôm chặt cho Cara Weisberger vì những cuộc động não đầy hiệu quả. Cảm ơn Damian Benders vì tóm lược về ngành công nghiệp nhạc cho tôi, và Victoria Stein vì dạy tôi mọi điều liên quan đến dinh dưỡng. Bất kỳ sai sót nào trong các lĩnh vực này hoàn toàn là lỗi của tôi.

      Cảm ơn gia đình tuyệt vời của tôi. Bố, mẹ, Dana, Seth, ông, bà, Bemie, Judy, Jonathan, Brian, Lindsey, Dave, Allison, Jackie và Mel, cảm ơn vì chịu đựng hàng giờ nghe tôi ba hoa về cuốn sách này, và làm điều đó với rất nhiều tình ủng hộ. Bà ngoại ơi, cháu biết ở đâu đó bà đọc những dòng này, cháu nhớ bà vô cùng.

      Và cuối cùng, những lời cảm ơn nồng thắm nhất gửi tới chồng tôi, Mike. Chẳng thể có cuốn tiểu thuyết này (hay quan điểm đúng mực của tôi) nếu . Chúng tôi bàn về các nhân vật lúc ăn sáng, bàn về cốt truyện khi ăn trưa, bàn về kết cấu vào giờ ăn tối, và những chẳng bao giờ dọa ly dị mà còn luôn làm cho tôi cười ngất. MC, em .

       

      “Weisberger thể cái nhìn thấu suốt về cái giá của thành công trong nền văn hóa phát cuồng vì nguời nổi tiếng này.”

       — PUBLISHER WEEKLY

       

      “Sắc sảo... tác phẩm cuốn hút và hết mực thú vị.”

      — BOQKLIST

       

      “Cuốn tiểu thuyết thứ tư của [Weisberger] cũng giống như cuốn Prada, là cái nhìn chân thực vào nhóm văn hóa ... khiến ta báo hức lật trang chẳng khác nào khi đọc cuốn tạp chí buôn chuyện.“

      — USATODAY

       

      “Weisberger hiểu rất đúng về bộ máy chế tạo ngôi sao, và những chi tiết nho tạo nên bản chất mối quan hệ của cặp đôi trong truyện đều vô cùng thấm thía và chân .”

      — PEOPLE

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :