1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đêm nay rời cảng - Yếm Yếm Ma(Hắc Bang) (71c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 36.2

      Bức thư màu hồng nhạt rơi vào tầng cuối cùng của ngăn bàn, phải đợi mười năm hai mươi năm sau, người có chồng, có con nhớ lại lúc đó, mới tìm ra đọc lại lần nữa kỹ hơn, cũng chẳng qua lúc đó đơn thuần giống như còn trẻ ôm ấp tình cảm, mà phải năm đó tấm lòng trong bức thư kia, cho tôi ba mươi phút hoa mắt viết được bức thư tình sai hết từ này đến từ khác.

      Ôn Ngọc nhõm qua thời gian trong trường học, về đến nhà, mặc dù hai ngày đêm thao thao luyện võ công Thiếu Đan, cũng cần phải ở trong phòng 24t tiếng đồng hồ bị gián đoạn bởi tiếng khóc rống, tiếng chửi bậy chấn động làm choáng váng đầu óc, ù tai, thần kinh suy nhược.

      Khóc lớn tiếng , lần sau cùng thay Ôn Quãng Hải trả nợ cờ bạc, 170 vạn, cắt đứt đời tình cảm vợ chồng.

      Vì thế dẫn cả nhà lớn thu dọn đồ đạc, người làm nghĩ việc, sản nghiệp tổ tiên ông bà để lại cầm cố giá thấp, đổi lại xấp tiền đem lấp cái động đái, đổi toàn cả nhà đến ở tại phòng cho thuê số 60, Viên Bích Vân thừa dịp tuổi trẻ, được nhanh nhẹn sạch , muốn mình sống chen chúc gian phòng, còn lại bốn chị em nằm ở giường dưới, căm ghét tôi tôi căm ghét , sống chung có ngày giống như bom nguyên tử nổ mạnh, lằng nhằng chầu trời, hủy diệt nữa quả địa cầu.

      Mướn nổi người hầu, từ sáng sớm rời giường đến ngủ lúc mười giờ, muốn pha trà nấu cơm, mua đồ ăn giặt quần áo làm vệ sinh, mới qua ngày, bà lớn sống an nhàn sung sướng liền biến thành bà lão bẩn thỉu, từng kiện quần áo thêu Long Phượng cũng chỉ có thể cất giữ, muốn bán sớm hay muộn, bà tại mặc vải áo tơ, váy bông lớn, đường dám cuối đầu nhìn lại bản thân mình, sợ nhìn thấy hình ảnh cẩu thả, lập tức bò lên lầu 88 nhảy xuống dưới, kết thúc cuộc đời đau khổ.

      Bà cả đời này, từ giàu sang đến nghèo đói, nguyên nhân chính do bà gả sai người, bước sai bước, hủy diệt cả đời.

      Ôn Ngọc lại mua nổi, cũng dám mua Adidas, muốn thay đổi mang "Bạch Ngư", trang phục nghèo nàn, phối hợp với tình hình kinh tế trong nhà đường thẳng tấp rơi xuống.

      Nhị Thái ở nhà xem tivi chơi mạc chược, so với người khác nhàn rỗi, nguyên nhân chịu thua kém, có bạn trai nhiều vàng với châu báu, ra tay hào phóng, từng tháng đều cấp đầy đủ chi phí cho mẹ con.

      Mà Ôn Mẫn, dạng xuất quỹ nhập thần, ngày ngủ đêm thức, bất quá đột nhiên đổi tính, cùng Ôn Nghiên trở thành chị em thân thiết giấu nhau cái gì, tay nắm tay dạo phố uống trà, khác ngày trước, làm chấn kinh ánh mắt của người khác.

      Ban đêm, dưới mái hiên bên ngoài cửa sổ mèo kều meo moe, , ba chị chơi đêm chưa về, khó có thể được buổi tối gian yên tĩnh ai quấy rầy, Ôn Ngọc lại phải đếm cừu để vỗ mình vào giấc ngủ.

      Bỗng nhiên thèm thuốc lá - - lửa với khói hôn môi, Ni--tin thấm vào tim, người bóng trong phòng cảm thụ hương vị nuốt môi nhả khói.

      Tất cả phiền não, căm hận, chua xót trong lòng, đều thu gom lại bỏ lúc đó hầu như còn chút gì, là có thể đụng tay vào nước vong tình, làm sao cho con người nghiện.

      Muốn dùng thời gian bao lâu, để có thể chửa khỏi miệng vết thương vô hình?

      Nhưng chung quy cuộc sống sinh hoạt đủ cho , căn bản có thời gian rỗi rảnh để tưởng nhớ đau buồn.

      Ôn Nghiên biến mất ba ngày, đổi toàn thân loạt kim quang lấp lánh hàng hiệu của nước pháp, ngày trời mưa dầm mang theo kính đen, mặt mày hớn hở, y phục đẹp đẽ trở về nhà.

      Vào tới cửa, ôm lấy Ôn Ngọc đầu tiên, khó nén tâm tình hưng phấn, "A Ngọc, hôm nay chị cuối cùng cũng ra được lời cẳm ghét. Nữ biến thái kia,, như thế nào lại hung hăn kêu ngạo, còn phải muốn cuối đầu trước tiền bạc sao? Chị mặc như vậy đưa thư từ chức, chúc bà ta sống đến 70 tuổi cũng ai thèm, thực chính là lão già còn trinh!''

      đắc ý, cũng chỉ tại nhận thức bản thân có hạn nên đắc ý khác thường.

      Cũng phải hoàn toàn ngu ngốc, chĩnh cái người trong văn phòng đều nhìn ra, Ôn tiểu thư mới nhận chức này tìm đến ông chủ Kim, muốn từ chức làm ngực, nắm lấy sống của người đàn ông, dựa vào bãn lĩnh kiếm tiền.

      Nữ chũ quẩn nghĩ muốn chúc "Cuộc sống thịnh vượng, mỗi ngày lời đấu vàng" nhưng nhưng khi đến miệng lại thay đổi "Cố gắng nhiều hơn, con đường phía trước rộng mỡ."

      Mà Ôn Nghiên nghe vị chủ quản trước lòng thanh thản ra ngoài, về sau vần phải thức bảy giờ đón xe buýt, sáu giờ tan việc chen lấn xe điện ngầm, lại càng cần nhìn sắc mặt của các tiền bối, nghe chủ quản phát biểu, về sau ngày ngày ngủ thắng giấc đến mười hai giờ, chỉ mĩm cười cái, nằm xuống kiếm tiền, bao nhiêu cũng thoải mái.

      Bất quá giống như Ôn Mẫn , nhóm phải người làm được, cần nhờ tư bản. hỏi tư bản, phải là thân thể tuổi trẻ tươi sáng? Còn có cái gì? Tư tưởng, học thức, tính cách? Đừng nằm mơ, người đàn ông nào đọc sách thánh hiền làm bác sĩ hiền lương thục đức, để ý đến vẽ mặt tàn nhang, người đầy sẹo lồi mà ? Làm ơn, đọc chuyện cổ tích it chút, đứa bé ba tuổi cũng còn tin.

      Ôn Ngọc cùng Nhị Thái, ngồi hế sofa em TV đến ngẩn người, cảnh tượng vô cùng hiếm có

      Nghe Ôn Nghiên líu ríu ngừng thở, "A Ngọc, chị hôm nay được cái building, chổ dựa vững chắc, an tĩnh, phong cãnh đẹp, em mau dọn dẹp hành lý, ngày mai cùng chị dọn qua đó ở!'

      Ôn Ngọc hỏi: "Làm sao bây giờ? Chị phải cùng chị tư chơi thân với nhau, rũ chị ấy cùng sao?"

      Ôn Nghiên : "Người nào quản các ?"

      Tranh cãi, phải Ôn Mẫn làm trung gian giới thiệu, việc như thế nào lại thuận lợi được? Sông còn chưa qua, liền muốn phá cầu, chấm dứt hậu hoạn. Tình nghĩa chị em đáng giá bằng tiền bạc.

      Nhị Thái co chân, che miệng cười, "Chúc mừng nha Lục tiểu thứ, sắp phát tài rồi."

      Giữa hai chị em, Ôn Ngọc cùng Vưu Mỹ Hiền trời vực, nhưng Ôn Nghiên mới sực khắc Vưu Mỹ Hiền, lúc trước có ăn có mặt thấy dấu vết, mà nay khi ngheo túng, trãi qua chút khổ đau, tính cách trong lòng thể hoàn toàn, làm người ta trở tay kịp.

      Nhưng mà Ôn Ngọc lại bất ngời, lại có thể như tình tiết hoang đường trong phim truyền hình, truyện cổ tích Ôn Nghiên cùng Đại Kim Chủ vụng trộm.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 37: Kết nghĩa em.

      Editor: bangthan87

      Cùng Đại Thái xách ra thùng tiêu "Chín khối chín sale điên cuồng" dầu ăn mắng lão già nhà hàng xóm từ thất học, lớn lên ngồi tù, lại cầu mong nhà Dư Thái lầu bốn mang xích vàng ngày mai mắc bệnh ung thư, ra tiếng, biến thành câm điếc, lại nhìn õng ẹo như thế làm bộ dáng chanh chua.

      Roạt roạt roạt lửa giận tháo chạy, ràng là tháng năm, ánh sáng ban mai êm dịu, lại cứ như có hận vô tận, giống như lửa mạnh ở địa ngục, đường đốt hết, thiêu hủy thiện ý cùng hy vọng trong lòng, muốn phá vỡ tất cả, ngày qua lại ngày, mới làm thất vọng những thứ này chôn giấu tận sâu trong lòng ngực đến vo hạn có chổ nào phát tiết được.

      Mở cửa, nhà chỉ có bốn bức tường.

      Chỉ có thứ sáu Ôn Nghiên, đeo vàng đội bạc như dây đèn màu gắn cây thông Noen, chưng trong ngày hội rực rỡ phát tiếng chúc mừng.

      Nhị Thái hạ quyết tâm đứng khoanh tay nhìn, chờ xem trò hay.

      Dưới chân Ôn Nghiên, đôi giày cao gót viền khảm 3000 khối làm cho thêm sức lực, dám đứng lên khom xuống rất thích hợp chiến đâu. Chuyện tăng giá giảm giá là chuyện xưa, bông hóa giá cao thành giá thấp, ngày đem, ngày khai trương 30 giây sau biến thành long trời lỡ đất, " đáng giá đồng" lại biến thành vô giá, toàn bộ đều xem giá thị trường.

      Trước mắt bỗng nhiên suy sụp, Ôn Nghiên kiêu ngạo, người nào sau trọng, ba trăm sáu mươi lăm ngày qua xong, vẫn là cục diện hôm nay.

      Người ta ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, kỳ cần đến ba mươi năm, ba mươi ngày đều có khả năng khác nhau, thế giới phồn hoa ngày càng đáng sợ, cầu mới cầu thay đổi, lý luận cũ đạo đức cũ còn dụng, tất cả toàn bộ vứt phía sau, trước mắt chỉ cầu "Tốc độ cực kỳ chính xác" "Phát tài lớn".

      Ôn Nghiên chỉ ba câu, "Vất vả quá nhiều, chỉ làm cho mau già, chậc chậc sách, nếp gấp mặt đầy dấu chân ruồi bọ chết, già lại chịu già, lại vẫn chấp nhận cứ ngừng đánh phấn như trát tượng."

      "Tôi hôm nay tại núi Tiễn Minh mua cái biệt thự "nho ", hôm nay giúp A Ngọc chuyển nhà, ruốt cuộc có hay ? Kế núi gần sông, giá đất hoàng kim, thích hợp nhất là dưỡng lão nha- -"

      Nhìn thấy tức giận đến mức ngực thở dồn dập, sắc mặt đỏ bừng, càng muốn thừa thắng xông lên, kìm nén sĩ nhục ăn nhờ ở đậu hai mươi mấy năm làm sáng tỏ, " ? Vậy chúc ở đây bốn phương tứ hướng sống trong "Lồng ốc" sống lâu trăm tuổi, sống thọ và chết tại nhà."

      Hai mắt lớn như chuông, ngón tay ngoài cửa, "Cút - - lập tức cút - - cần làm dơ căn phòng của tôi, mang suy yếu đến đòi mạng- -"

      đến cuối cùng Ôn Ngọc căn bản lựa chọn, bà chủ Âu Ngọc Phân ba mươi năm trước là danh môn thục nữ nhà giàu có, bệnh tâm thần cùng khóc thét cho số phận, càu nát bên trong phòng ngủ, quần áo và sách giáo khoa của Ôn Ngọc, từng kiện trọn vẹn bị ném ra bên ngoài cửa, đập dưới chân , bao lâu sau, chất chồng như núi.

      Hàng xóm láng giềng cùng tầng người tới người, mở cửa, ra xem thăm dò, nhàm chán, người nhà này mới chuyển đến lại bắt đầu diễn trò, khóc sướt mướt oán trời oán đất, có ý mới.

      Trong đám người, Ôn nghiên nắm cánh tay mảnh khảnh, an ủi : " có gì, để cho bà ta xé, xé nát kiện mua mười kiện, chị có tiền, rất rất nhiều tiền." Trong ánh mắt khờ dại, chút nào che dấu khát vọng đối với tiền tài danh vọng, tin tức báo chí, tòa soạn phê bình cho biết, cần cảm thấy thẹn thùng, càng cần phải che dấu, hiệu quả và lợi ích xã hội, cầu tài cũng biết thẹn, cúi đầu vùng vẫy phấn đấu vượt qua số phận mới có thể cười.

      Cười nghèo cười điếm, nghèo cùng mới là đáng xấu hổ nhất.

      Ôn Ngọc nhặt kiện áo màu xám ôm vào trong ngực, hề nề nào, "Lại thể dừng chân ở dây- -" đè nén giọng , cho Ôn Nghiên nghe thấy.

      Bao lâu chân mình mới có thể dựa vào bản thân mình đứng vững?

      Xe con màu đen vòng vững vàng núi hướng về con đường phía trước, chi chít cây xanh, mảng xanh mượt nối tiếp mảng, là cùng với khu dân cư, bằng là công viên rừng rậm. Xa xa, tòa nhà màu trắng dần dần lên, cây cọ chuối tây vươn cao quay quanh, nụ Hoa Sắc Vi ít hôm nữa nỡ.

      Ôn Ngọc mang theo cặp da của , hàng lý cả đời của , áo trắng váy đen, trong đôi giày da mày đen hiệu mã lỳ, tất trắng ngắn cũn lộ ra mắt cá chân, mái tóc dài mềm mại rơi xuống vai, động tác ngẩng đầu theo , vượt qua eo, lay động vẽ tình xuân nồng nàn trong tháng năm.

      Phim chiếu trước kia có chủ nhân của những căn biệt thự ở lưng chừng núi rất giàu có, gara, hoa viên, bể bơi, nữ giúp việc mặc đồng phục, trông miệng kêu hô tiểu thư tiểu thư, lão gia thiếu gia, làm cho người ta cảm thấy trở về năm mươi năm trước thời kì Phong Nguyệt quốc dân.

      Thân thể gầy gò bé của , giống như hai cái nóc nhà, như năm mười hai tuổi, mang theo giọng đặc sệt dân quê, tới nới phồn hoa xa lạ, đô thị hào nhoáng. Nơi nơi đều là người sói ăn thịt người, mỗi đêm đều thể ngũ yên.

      So sánh kiên cường với yếu đuối, người nào biết cách vượt qua cánh cửa này, vào gian nhà này, tương lai có biết bao mừng vui cùng buồn rầu chờ đợi.

      Nhưng có lựa chọn khác, kẽ yếu vĩnh viễn phải phụ thuộc vào kiên cường. Ôn Nghiên sau khi xác định được quyết tâm, trả giá bằng thể các lẫn tinh thần, cũng mạnh mẽ hơn .

      Hai cánh cổng bằng gỗ hồng sam nữa đóng nữa mỡ, sàn nhà bằng đá cẩm thạch chiếu ngược lại bóng dáng của , cổng vòng có bó hoa bách hợp trong chậu hoa màu xanh, nữ giúp việc cúi đầu chào đón, "Tiểu thư, ông chủ ở trong phòng khách."

      Ôn Ngọc ngờ nghệch, nữ giúp việc đến, nhận lấy hàng lý trong tay , phía trước dẫn đường, "Tiểu thư bên này."

      Chiếc Piano cũ lâu ai dùng, biết tên bức họa, bồn tắm lớn màu xanh thẫm, lại đến cửa sổ đối diện có bể bơi sát đất, bức màn màu trắng ngà lay động trong gió, cuối cùng, đèn treo bằng thủy tinh, Ôn Nghiên ngồi ở ghế sofa dài, cười khanh khách ôm lấy vị "tiên sinh", chuyện câu tiếp câu.

      Người "tiền sinh" này mặc quần dài áo sơ mi mang giày da đen, thấy bựng bự hoặc hói đầu nhưng những người đàn ông trung niên hay bị, nhưng khỏi thừa nhận ta qua trung niên, đối với những loại bệnh này lại có, đổi lấy là mái tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhân, cái kính lão viền vàng treo trước ngực, tinh thần khỏe mạnh, già mà chưa suy yếu.

      Thậm chí Ôn Ngọc còn dám gọi ông ta là "Lão tiên sinh."

      ông đeo kính mắt nhìn lấy Ôn Ngọc, Ôn Nghiên dựa bên cạnh ông ta ta : "Thúc Tứ, xem chị em chúng em có giống nhau hay ?"

      Đầu tiên bước xuống giường, dặn dò ta, danh hiệu Tần Tứ gia này dùng cho người ngoài kêu, như vậy, bằng cứ kêu thúc Tứ.

      ta trong tay là Vàng Oanh, ông ta nguyện ý ta muốn như thế nào, ta liền có như thế đó. Mới ba ngày, cùng chị tư Ôn Nhanh chạy đến viện massage, ừ a a, ngồi vặn eo xếp bằng, nguyên nhóm người phục vụ, các kiểu kỹ năng đều được học, vì phải làm như thế, làm được chuyện gia tài bạc triệu, so với ngồi tại văn phòng viết đơn xin bằng Tiếng đơn giãn, có thể diện hơn nhiều.

      Lớn tuổi như thế nào? Nhiều tiền lại dễ chịu, việc làm dễ chịu sáng chín giờ đến chiều năm giờ mà có tiền mua xe cho con sau này.

      Ông ta hỏi Ông Ngọc, năm nay nhiêu tuổi, học ở nơi nào, học hành có được hay ???

      Ôn Ngọc trả lời từng cái theo tình hình thực tế, ông ta lại bão học hành tốt, ông có tên phá của, tháng thấy bóng dáng, bảo có gặp cũng cần quan tâm.

      Chuyện qua xong, Ôn Nghiên lại lén lút giữ chặt Ôn Ngọc chuyện, đại khái là "Thấy thế nào? Ông ta có được hay ?"

      Ôn Ngọc miễn cưỡng : "Thân thiết cực kỳ."

      Bỗng nhiên Ôn Nghiên kích động nắm lấy tay , hai mắt lấp lánh, giống như tìm được tri kỹ, "Chị ông ta tốt, đối với chị cũng rất tốt, so với bất luận cái gì ông ta cũng tốt hết." Nếu là ba, lại càng tốt.

      "Chị, chị hạnh phúc là tốt rồi."

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 37.2

      Hạnh phúc? ta đương nhiên hạnh phúc. Gặp lại đồng nghiệp cũ ta thân xuất ra toàn hàng hiệu, càng giống như điều khiển cuộc chiến, cần phài chịu chút ủy khuất nào, vì sao? Nguyên nhân tất cả là được gã vào nơi tốt, chồng ta treo biển hành nghề luật sư kiêu ngạo, khoa trương, nhập sổ sách trâm vạn ngàn vạn lần, cũng lãnh giáo chũ quản Vu Bà phòng nhân , Chỉ vì ba trăm khối cùng đồng trở mặt, vì sao? ngày làm được ăn, thiếu phần đều liên quan đến sống, đương nhiên phải tính toán chi li mọi chuyện trách sao người ta chức ghét. Mà sao? Làm suốt hai mươi năm như thế nào? Đợi cho hoa tàn bướm bay thanh xuân còn mới chịu lấy tiền bạc thay đổi cách ăn mặc của bản thân mình sao? Đợi tới chết hết hay mất bò mới lo làm chuồng sao???

      Xin cho, đừng có ngốc, lại thấy vui vẽ, shopping lát, nhìn lại chiến lợi phẩm, liền lập tức hết sức vui vẽ.

      Cớ gì phải lo lắng, mọi người đều có cách sinh tồn, trồng dưa được dưa trồng đậu được đậu.

      Cách bờ, Lục Hiển kết giao huynh đệ với bang khác, đêm khuya trống vắng, cùng ngồi trong gian phòng nhìn ra hướng biển tồi tàn, cùng Cổ thiếu, Đại Bình, Phú Sinh và SÁn Vĩ Tử uống rượi, từng hớp rượi mạng rót vào khiến bụng cồn cào, thiêu đốt ruột gan. Con thuyền vượt trùng dương, sau này sống hay chết tất cả đều do ông trời định đoạt.

      Vừa hết chén, liền hăng hái gởi gắm sống chết, mùi rượi khắp nơi đất, thề thốt

      đầy trời.

      Xung quan Thánh Đế, kính dâng hương nén tiền bạc, trời đất làm chứng, muốn làm theo người xưa, kết làm em khác họ, cùng sinh cùng tử.

      Hai tay tạo thành chữ thập, nén nhang cầm ngón tay, hào hứng mạnh mẽ, phác họa kế hoạch tương lai đẹp đẽ, đến kết cục, “Mặc dù cùng sinh, nguyện cùng nhau chết."

      “Hôm nay kết nghĩa em, cả đời đối xử chân thành với nhau. Nghĩa khí làm trọng, cùng phát tài đến cuối đời. Nếu có phản bội, có đầu có đuôi, chiêu thần này nọ, quỷ bên cạnh. Ba đao sáu mắt, chó thiên lôi đánh. Báo ứng ràng, thần linh chứng giám.” (chú)

      Cùng thề, lạy ba lạy, kính nhang quan thánh đế.

      Sau cùng Lục Thiến đứng dậy, thành kính lễ bái, "Quan Nhị Ca phù hộ, mọi người được vinh hoa phú quý!"

      Mắt thằng nhóc Sáu Vĩ tròn tròn, thân gầy, kích động nhất, lớn tiếng kêu hô: "Đại ca D, tất cả chúng tôi nghe theo , về sao bảo tôi giết ai tồi giết kẻ ấy, núi đao biển lửa, chỉ cần đại ca D câu."

      Cố Thiếu ngâm thuốc, bên trêu chọc, “Chúng ta phải kiếm tiền, phải làm tội phạm giết người.”

      Đại Bình : "Dù sao tôi cũng xác định với đại ca D, đâu cũng sao cả."

      Phú Sinh đứng sát cửa, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh ngoài phòng.

      Nghe tiếng chim hót, ném thuốc xuống, bắp thịt toàn thân tức căn cứng. “Thuyền tới- -"

      con thuyền trôi nôi biển, lênh đênh theo gió, ban đêm tia sáng ngọn đèn nào. Ngôi sao đều bị sóng biển cuốn , giống như chết yên tĩnh.

      Đầu rắn thu Đô – la, người 5000 đô, bao mạng người.

      Sống chết do mạng, Phú quý do trời, con thuyền chở bao nhiêu người với tiền tài, tôn nghiêm, cùng với hướng tới tự do, mộng đẹp của người nặng mấy cân mấy lượng, có đủ hay xác định đến khi vượt biển tâm ổn định lại lung lay.

      lưng, trong ống quấn băng keo dán trong suốt quấn chồng sấp Đô-la, đô la US rất cần thiết. Đây là lần thứ ba Lục Hiển vượt qua eo biển, là chết ỏ tiểu binh loạn bị súng bắn hạ, vẫn chân trần bờ, chịu nhục, bắt đầu lại từ đâu.

      Cái gì dễ dàng thay đổi, cái nào khó, tính như thế nào?

      Lấy mệnh bỏ mệnh, lấy máu đền máu.

      Sáng sớm, ngày chủ nhật nhàn hạ, những giọp sương chưa tan đóa hóa Sắc Vi mới nở, nhánh cây gian ra, vài con chim Quyên cùng số chim khác líu ríu ầm ĩ ngừng.

      ban công lầu hai, hoa Bách Hợp lại đổi mới. Mái tóc dài Ồn Ngọc rối tung, mặc cái đầm liền màu xanh nhạt, làn váy dài tới đầu gối, lộ ra đôi chân trắng nõn. Mượn báo Thần Quang cúi đầu đọc, giọng đặc biệt của thiếu nữ mềm dẻo giống như có thời gian luyện, vuốt lên nếp nhăn.

      Tần Tứ gia ngồi xích đu nhắm mắt dưỡng thần, lắng nghe, nghe ta đọc, Niếp Vinh Trân qua đời lấy ra điếu văn, bình luận sắc bén, thế vận hội Italia Genoa khai mạc, mở màn náo nhiệt, Trần Bách Cường bì người bỏ thuốc ngủ vào rượu, nằm ngã tại Iwung chừng núi và được đưa đến bệnh viện Mã Lệ cứu chữa, đến nay vẫn hôn mê bất tĩnh, tất cả là suy đoán.

      Đột nhiên mở mắt ra, Trưởng giả thân thiết hỏi: “ văn của A Ngọc như thế nào?”

      Ôn Ngọc để báo xuống, suy nghĩ chút mới đáp: – “ kém, có thể vượt qua cuộc thi đấu quán quân diễn thuyết tiếng .”

      Tần Tứ gia cười: "Tiểu A Ngọc rất sắc bén.”

      Ôn Ngọc : "Bất quá là có thời gian so với bạn học, người chậm cần bắt đầu sớm.”

      “Tôi đến nay niên kỷ, càng muốn con trai chăm chỉ vươn lên, A Ngọc, văn tốt nên lâng phí, có muốn xuất ngoại học đại hoc hay ? Ảnh Quốc? Canada? Hay vần là nước Mỹ?”

      thẳng thắn : “ nghĩ xuất ngoại, tôi có kế hoạch tại cảng học y học, về sau mở phòng khám, làm bác sĩ nha khoa."

      “Làm bác sĩ cũng tốt, làm bác sĩ có thể làm luật sư, đều là nghề nghiệp lý tưỏng. tốt, còn tuổi, so ra còn thành thực hơn người lớn, có kế hoạch, tầm nhìn xa. sống tốt hơn a tỉ của .”

      “Người với người bất đồng, con đường đó đều tốt, có gọi cái gì là đúng sai."

      Tần Tứ gia đứng dậy, chuyển động hai khối Ngọc Thạch trong tay, ngọc cùng ngọc ma sát với nhau, thanh thanh thúy, cùng với tiếng khàn khàn già nua của ông ta, xa xa truyền đến ‘A Nghiên quá khờ dại, hiểu chuyện, về sao cần ngươi chiếu cố nhiều. Nghĩ muốn đến nơi nào học, nghĩ xong liền cho ta biết, mau chóng chuẩn kị, phải đại học đứng đầu ."

      Ánh sáng lờ mờ, ông ta xoay người xuống lầu, bước nện vững vàng.

      “Tứ thúc - -.” Ôn Ngọc bỗng nhiên gọi ông ta, thử thăm dò : “Tôi có thể mang con chó về nuôi ? Nuôi ngoài sân, mang vào phòng.”

      Tần Tứ gia tươi cười, theo tiếng : “Có thể, bất quá khi nuôi dưỡng, phải chịu trách nhiệm tới cùng, thể vứt bỏ nửa đường, có làm được hay ?”
      Last edited by a moderator: 24/11/14

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 38: Chết sống lại!

      Muốn?

      Liền lấy ra ngay khi có thể.

      Sáng sớm giữa hè, hoa Lưu Hương nở, xe BMW màu xanh thẫm biết lái vào tiên viện khi nào, có tiếng động. cây ngô đồng che đậy màu xanh lục dày đặc, mảng lá cây chồng chéo mảng lá cây, trống rỗng, phân chia thành hai thế giới khác nhau.
      Tần thiếu gia dựa vào đầu xe hút thuốc, biết là vừa mới tĩnh, hay lại là đêm ngủ, còn sót lại đóm lửa tàn thuốc chất đầy dưới đất, lại thêm công việc cho nữ giúp việc. Hai mắt đỏ tươi, khuôn mặt đầy u sầu, như mắc phải đại dịch.

      Xuyên qua khe hở hẹp của tán lá cây, vượt qua hoa Tường Vi mới nở, bãi cỏ trống, Ôn Ngọc vẫn chống tay cúi người, đnag nằm dưới gốc cây cao lớn chơi trò chơi tắm nắng.

      Giữa trung, nước chảy ngừng, làn da cũng tỏa sáng, sáng trong sáng trong, bó sáng như tượng Bạch Ngọc Lan, là đầu mùa xuân, đóa hoa tươi đẹp nở ra.

      Tinh Tinh tìm được nơi dừng chân, có thức ăn của chó, lại có người dẫn chơi, chạy loạn khắp nới vui vẻ, quên bản thân mình mắt bị mù, chợt đột nhiên khỏe mạnh hoàn toàn, vô ưu vô lo chạy trốn trong thế giới ánh sáng.

      Người có hay trong phút quên chính bản thân mình là ai? Đại đa số con người cần nhờ sức mạng bên ngoài, ví dụ như, rượi, muốn có cảm giác hơn là thuốc phiện. loại khổ thay thế đau thương, bất quá con người là động vật thông minh nhất, cuối cùng truy tìm "thắng lợi."

      Ôn Ngọc đuổi theo Tinh Tinh, xuyên qua càng lá cây ngô đồng rậm rạp, giống như có ái đó đột nhiên mở đèn lên, ánh sáng làm người ta thể trợn mắt nhìn.

      Có người đến gân trong tằm mắt, người nào đó xâm nhập vào thế giới của .

      Người này có phong cách Châu Âu của những năm 70 tương lai là ông chủ, chính là người mặc thân y phục tinh xảo, ngồi xổm xuống tìm thấy hướng Tinh Tinh chơi đùa.

      Ngẩng đầu, ánh mặt trời làm chói mắt, hình ảnh chỉ mớ hồ, chân thẳng tắp, bắp thịt rắng chắc, bên trong đầu gối giấu nốt ruồi , ánh mắt còn muốn dò xét, liền bị vàn váy ngắn màu xanh đậm chặn lại, cắt đứt tầm nhìn, lại kéo dài mơi mộng.e

      Cha bao lâu lại đổi tính, bắt đầu cất giữ tác phẩm nghệ thuật.

      "Tinh Tinh--"

      nhàng linh hoạt kêu hô tiếng, chó Tinh Tinh lập tức nghe tiếng chạy đến cạnh chân , vẫy đuôi muốn thương . Bộ lông run rẫy ướt sũng, làm dơ đôi vớ trắng như tuyết dưới chân .

      đáng tiếc -- biết tiếc hận, biết tiếc hận người nào, con người hoặc là đồ vật.

      "Tần thiếu gia?" thăm dò hỏi.

      "Tôi cho rằng toàn bộ thế giới chỉ có A Phương mới gọi tôi bằng cái danh "Tần thiếu gia"." đứng lên, lập tức cao hơn hai mươi cm, phải cúi đầu xuống nhìn đối thoại, cũng cuối cùng mới thấy khuôn mặt .

      lại chỉ cho 70 phân, Thương Đế vì vẽ nên đôi chân mày ôn nhu mặt, lại muốn quật cường, kiêu ngạp, làm phó bậc thầy làm nên những tác phẩm tỳ vết nào, vẽ rắn thêm chân, hủy diệt bản thân.

      Ôn Ngọc đáp: " là khách hàng, phải Tần thiếu gia là Tần lão bản, A Phương lựa chọn nhiều lắm."

      cần đối với thân thiện, nguyên nhân tất cả mọi người đều lựa chọn khác. ngăn cản được lão gia của cứ đổi này đến khác, cũng ngăn cản được chị muốn làm giàu chọn con đường làm vợ bé này.

      "Hóa ra là do tôi sai."

      "Gia hòa vạn hưng, Tần thiếu gia."

      Tám giờ năm mươi lăm phút, rất nhiều người còn ở tại giường lo xo rọng ba thước là Xuân Thu Đại Mộng, Tần Tử Sơn cùng Ôn Ngọc ngồi dưới cây ngô đồng say mê chơi trò chơi, đoán con bài chưa lật, tôi đoán ý , chiêu lừa bịp của người già, nhàm chán nhất.

      "Tần Tử Sơn." duỗi tay về phía .

      "Ôn Ngọc--" phải bắt tay, mà là lễ hôn tay từ xưa, đến từ thân sĩ Xã Hội Đen.

      " , trước đó, tôi là gặp qua , Ôn tiểu thư?"

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 38.2

      " , trước đó, tôi là gặp qua chưa, Ôn tiểu thư?"

      năm kia bán hàng trong quán ồn ào, trang điểm đậm, ăn mặc giống như phi nữ, bị Lục Hiển chuốc nữa kết bia. Chung cái bàn, gặp qua gặp qua Tần Tử Sơn đối mặt với Lục Hiển khi đó những lời ác mồm ác miệng, tức giận, giống như người trước mặt này bị chia làm hai người.

      Nhưng ta tất nhiên nhận ra , thời gian lâu, lúc ấy lại như điên điên khùng khùng như người ghét quỷ dạng.

      Khuôn mặt Ôn Ngọc làm ra vẽ tươi cười, thoải mái: "Loại này giống như giọng điệu làm quen lúc xưa, Tần thiếu gia bằng dùng thời gian xem phim truyền hình, tới lúc tức khắc theo sát thời đại."

      Tần Tử Sơn cười cái, từ chối cho ý kiến

      Bước vào thư phòng thấy kẻ thù kiếp của - Tần tứ gia Tần Uân, chẳng qua là việc vặt vãnh của bang phái, tuổi trẻ hiểu chuyện, cái danh thái tử gia dễ nghe mà có thực quyền, gánh vác thuận, áp phục, mọi việc khó giải quyết, người người phản nghịch, muốn nghe nhắc đến nhất chính là, D ca như thế nào như thế nào, nếu có D ca nhất định mọi người phú quý.

      Buồn cười, lại bằng con chó trong nhà sao? , nhất đều là chó chết, tạo nổi sóng gió.

      Khoảng cách quá nhiều, quan điểm bất đồng, hai cha con gặp mặt bất quá năm phút đồng hồ, lập tức làm cho nổi bão, Tần Tử Sơn oán hận cha chịu giúp đỡ, Tần Tứ gia chỉ tiếc rèn sắt thành thép, cũng thất bại.

      Đạn hạt nhân bạo phát phía sao, rùng mình tiếp tục, Tần Tử Sơn nhất định nuốt thuốc nổ TNT rồi mới đến, câu thuận liền nổi trận lôi đình.

      Ôn Nghiên nổi lên dũng khí cùng con trai bạn trai mình gặp nhau, lấy cớ bưng hai ly cà phê tới, ý cười tràn đầy cùng Tần Tử Sơn chào hỏi: "Tử Sơn, cậu rốt cuộc cũng về nhà, Tứ thúc nhớ cậu rất lâu."

      Tần Tử Sơn nhìn từ xuống dưới đánh giá, mặt lộ vẽ khinh thường, cười lanh : " sắc bén của cha ta còn tốt, bảo đao vẫn chưa già, lại bắt đầu thích chơi hai bông hoa chị em."

      Tần Tứ gia đập bàn: "Hôm nay có thời gian, giữ con lai ăn cơm."

      "Tôi minh bạch, cha chắc là cùng đối với hai chị em có việc vội vàng, tôi lập tức , cha ở lại nơi này hưởng thụ cho tốt."

      Trước khi , bước qua bên người Ôn Ngọc, Tần Tử Sơn quen cho câu" Tiện nhân", hỉ nộ vô thường, tố chất hoàn toàn thần kinh.

      đương nhiên xem có việc gì phát sinh, tiếp tục cùng Tinh Tinh chơi đùa.

      Tháng sáu chưa hết, đài Thiên Văn treo bão số 7, bão "Giai Lệ" nghiên về phía đông nam, tích trữ hàng hóa.

      Ba giờ chiều, mây đen kéo đến thành phố, ban ngày có ánh sáng.

      Thuốc súng, phân bón , mấy cái được Lão đại Long hưng mang xuống, tính cả tang thương qua lỗ tai, mà Lục Hiển chiến thắng về, chậm rãi tiến đến tiếp.

      đám người cơ bắp đầy hình xâm trong nháy mắt lấp đầy đại sảnh, giống như cảnh tượng đập bể bạo lực hùng hổ trong phim Young and Dangerous, lời hợp, liề muốn đốt cửa hàng giết cả nhà người ta.

      Ôn Ngọc mặc thêm áo khoác mỏng, đứng ở ban công lầu hai đón gió, thấy Lục Hiển được ăn cả ngả về , bước vào nơi của Tần tứ gia.

      Sinh thời, thể buông tha, cuối cùng thể may mắn thoát khỏi.

      Ôn Nghiên trốn ở phòng ngủ dám xuống lầu, run rảy giữ chặt Ôn Ngọc : "Có phải ra thất lễ đúng ? Tứ Thúc có thể giận chị hay ? A Ngọc, em cần nhìn chằm chằm vào chị như thế, em đáp lại chị tiếng nha."

      Ôn Ngọc bất đắc dĩ, trấn an buồn lo vô cớ của ta: "Xã đoàn tụ hội, chị sợ hãi cũng là thói thường của con người, Tứ thúc so đo với chị."

      câu giống nhau, khuyên được Ôn Nghiên, nhưng lại ổn định được tâm trạng bất an của .

      Tranh chấp hoài, cái sống và chết Young and Dangerous, biến cố xoay mình lên cao, toàn bộ lại vô pháp xác định.

      Cảm ơn Ôn Nghiên, đồng ý thủy chung bảo trì trầm mặc, lại lần nữa thúc giục em mình xuống dưới lầu tìm hiểu, cần chờ đến khi hai pheo giao chiến, Young and Dangerous rút ra cây đao tới giết người diệt khẩu, còn ngây ngốc pha cà phê cho khách.

      Bậc thang xoay tròn xuống phía dưới, Ôn Ngọc im hơi lặng tiếng đứng ở góc rẻ của cầu thàng, nhìn Lục Hiển quỳ dưới chân Tần Tứ gia, rót trà nhận sai.

      Phì Quan làm cùng Lão, mở miệng khuyên: "Chuyện lơn biến thành chuyện , A Hiển còn trẻ tuổi, huyết khí sôi trào khó tránh khỏi sai lầm, Tần Tứ gia đại nhân đại lượng, cẩn phải cùng người trai trẻ so đo."

      Trong tay Tần Tứ Gia, toàn bộ ly trà nóng bỏng đổ lên đầu Lục Hiển còn giọt nào, ly trà rơi xuống đất, phút chốc vỡ vụn.

      Nghe ông ta lời giáo dục con cháu mà thấm thía, "Long Căn có ngàn vạn sai, đều là trưởng bối của cậu, cậu có nhớ hay cậu gặp mặt muốn hét lên với ta tiếng Long Căn thúc. Tư tiện chủ trương, giết người dễ dàng, tôi cũng bảo vệ được cậu."

      Hỏa Ngưu xen vào: "Tứ thúc là như thế nào, Long Căn bán đứng bang hội, tất cả mọi người đều biết, chỉ là Tứ thúc đại lượng, chuyện quá khứ muốn so đo với ta. Uống qua cốc trà này, tất cả mọi người xem như có chuyện gì xảy ra, huynh đệ vẫn là huynh đệ, cha con vẫn là cha con, tất cả đều vui vẻ."

      ghế sô pha dài, hai người chủ nhân đầu đầy tóc bạc cũng lên tiếng : "Tứ thúc, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, xem thấy mấy năm nay Lục Hiển vì Long Hưng ra ngoài thập tử nhất sinh nhiều lần, uống qua cốc trà này ."

      Phì Quan là người già nhất, gật đầu : "Là đúng đó, chỉ cần lòng vì bang hội, nhất thời sai gọi là gì. Tần Tứ, cậu đem cho ta chút mặt mũi."

      ngồi, chỉ có mình ông dám xưng Tần Tứ gia là Tần tứ, mặt mũi nguyên lão thể nào cho, nhưng muốn Tần Tứ gia chấp nhận Lục Hiển, phải chuyện dể.

      Phì Quan mắt sác, trong thấy Ôn Ngọc trốn ở cầu thang, vẫy tay , "Em , tới đây, cho tôi thêm ly trà."

      Ôn Ngọc có can đảm cự tuyệt, đưa lưng về phía mọi người nhìn, ly trà trộn nước lạnh, nhiệt đô thỏa đáng.

      Lục Hiển quỳ thẳng tấp dưới chân Tần Tứ gia, Ôn Ngọc vòng qua bàn trà, đến bên người , ánh mắt xẹt qua sau gáy bị nước trà nóng làm xưng đỏ của , rũ mí mắt xuống, ly trà vững vàng đưa đến trong tay , chưa từng có khoẳng khác cùng xuất .

      Lục Hiển đem cốc trà dâng qua đỉnh đầu, hai tay dâng.

      Tần Tứ gia khỏi nhìn về phía Ôn Ngọc thẩn thờ, thể tiếp.

      Tay phải Lục Hiển có sức, ly trà cũng bưng xong, chỉ ngừng run rẩy, run rẩy xoay trái xoay phải, nước trà tràn rơi vào đỉnh đầu của , Ôn Ngọc cảm thấy may mắn, nước trà lạnh.

      Trước mặt chư vị trưởng bối Long Hưng, trầm giọng, gằn từng tiếng : "Được Tứ gia chỉ dạy, Lục Hiển mười tám tuổi vào Long Hưng, thần khẩn cẩn trọng cần cù, ngày dám vong ân Tứ gi, lần này phạm sai lầm, trừng phạt đúng tội. Nhưng cầu xin Tứ Gia bỏ qua, ông và tôi tình nghĩa như cha con, cho tôi lần vì Tứ gia vì Long Hưng thêm cơ hội."

      Nước trà đầu chỉ còn nữa, lại tiếp: "Sau này làm ăn của bang hội, nghiệp xã đoàn, đối nội đối ngoại, tôi điều tận tâm tận lực trợ giúp thái tử gia, làm trợ thủ cho , giúp lên. Như có phản cốt, trời tru đất diệt, chết được tử tế."

      tở lòng trung thành, cũng có đường lui, sống ở Tần Tứ gia mười mấy năm, chuyện người khó gặp nhất cũng làm, Tần Tứ gia có bao nhiêu chuyện thể gặp qua, cán chuôi, đều có manh mối trong tay, Tần Tứ gia chịu lui bước, chẳng qua mọi người ôm nhau mà chết, đồng quy vu tận.

      Tần Tứ gia có gia tài vạn bạc, đời đời con cháu, nỡ chết.

      Mọi người đều cho rằng chỉ có rễ mầm ở tại Tần Tứ gia, chỉ có Lục Hiển biết, ông ta khác có gia đình khác, trai gai, luật sư thầy thuốc, cùng xã hội đen chút quan hệ.

      Tần Tứ gia nắm chặt thành quyền rốt cục cũng buông ra, tiếp nhận nữa ly trà lên đầu Lục Hiển, miệng mấp mấy, tính uống qua.

      Phân phó Lục Hiển, "Long Căn tại Hawai còn có người nhà, ba con trai đều trưởng thành, nhổ cỏ tận góc, cậu biết nên làm thế nào."

      Lục Hiển khom lưng, lạy ba cái: "Cảm ơn Tứ gia."

      Phì Quan vỗ tay: "Tốt tốt tốt, sau này mọi người đồng tâm đồng sức, vì xã đoàn mà tận tâm."

      Đại ca D Long Hưng, chết sống lại.

      Màn đêm buông xuống, hộp đêm Hoàng Hậu, Lục Hiển làm ông chủ, cố thiếu tiếp khách, ba mươi mấy vị nữ nhân được chọn lựa, mặc đồng phục đồ bơi, Đại ca Đại nũng nịu kêu, chính xác mất hồn.

      Vài vị lão đại trái ôm phải ấp, cơm no rượi say, khi đó đúng là bốc phét.

      Hai phen say khướt, bắt lấy ngực vân vê bóp nặn, mặt phiếm hồng, cùng Lục Hiển : "Đại D, cậu cần nén giận làm rùa rút đầu dạng, Tần Tử Sơn hiểu quy củ, chừng mực, làm sao, số tại Tần Tứ gia ngày, tốt ngày, Tần Tứ gia có chuyện, cuối cùng cũng chết thôi."

      Phì Quan lớn tuổi, sớm về nhà an dưỡng. Giữ cái lão Quan Đức Cần ở đây, oán hận : "Việc buôn bán của mọi người vài thập niên, bán đường bán đường, bán xuân bán xuân, giá có phần khác nhau, mọi người giữ hòa khí ngồi xuống chuyện, phải câu, cậu bán chín khối liền bán chín khối, muốn cậu thêm lượng cậu liền thêm lượng, nghe liền cút thôi. Uy, phải tôi tham tiền, mấy ngàn vạn em thủ hạ cần tiền hoa, chẳng lẽ muốn tôi theo chân bọn họ , cần làm Young ang Dangerous, làm người sai vặt, làm người sai vặt so với làm Young ang Dangerous còn kiếm được nhiều tiền hơn! Ngu ngốc, người cách chuyện còn kém xa lắm, liền muốn chơi đuổi cùng giết tận bộ, Long Hưng chúng ta muốn làm dân chủ, người chuyện muốn mọi người thông qua, phải chỉ có Tần Tứ gia là định."

      Hỏa Ngưu : "Đại D, đến lúc đó để cậu chuyện, tối chống đỡ cho cậu."

      Lục Hiển nâng chén, vẫn chưa trả lời trực tiếp, "Mọi người phát tài."

      "Mọi người phát tài."

      Quan Đức Cần uống nhiều cảm thán: "Bất quá Tần Tứ gia sắc bén, người hơn sáu mươi, lại nuôi đôi chị em tiêu tiền giúp, tôi thấy, chị xinh đẹp, người em càng đẹp hơn nha."

      Giữa ngọn đèn đen tối , Lục Hiển trầm mặc .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :