Chương 37.2
Hạnh phúc? ta đương nhiên hạnh phúc. Gặp lại đồng nghiệp cũ ta thân xuất ra toàn hàng hiệu, càng giống như điều khiển cuộc chiến, cần phài chịu chút ủy khuất nào, vì sao? Nguyên nhân tất cả là được gã vào nơi tốt, chồng ta treo biển hành nghề luật sư kiêu ngạo, khoa trương, nhập sổ sách trâm vạn ngàn vạn lần, cũng lãnh giáo chũ quản Vu Bà phòng nhân , Chỉ vì ba trăm khối cùng đồng trở mặt, vì sao? ngày làm được ăn, thiếu phần đều liên quan đến sống, đương nhiên phải tính toán chi li mọi chuyện trách sao người ta chức ghét. Mà sao? Làm suốt hai mươi năm như thế nào? Đợi cho hoa tàn bướm bay thanh xuân còn mới chịu lấy tiền bạc thay đổi cách ăn mặc của bản thân mình sao? Đợi tới chết hết hay mất bò mới lo làm chuồng sao???
Xin cho, đừng có ngốc, lại thấy vui vẽ, shopping lát, nhìn lại chiến lợi phẩm, liền lập tức hết sức vui vẽ.
Cớ gì phải lo lắng, mọi người đều có cách sinh tồn, trồng dưa được dưa trồng đậu được đậu.
Cách bờ, Lục Hiển kết giao huynh đệ với bang khác, đêm khuya trống vắng, cùng ngồi trong gian phòng nhìn ra hướng biển tồi tàn, cùng Cổ thiếu, Đại Bình, Phú Sinh và SÁn Vĩ Tử uống rượi, từng hớp rượi mạng rót vào khiến bụng cồn cào, thiêu đốt ruột gan. Con thuyền vượt trùng dương, sau này sống hay chết tất cả đều do ông trời định đoạt.
Vừa hết chén, liền hăng hái gởi gắm sống chết, mùi rượi khắp nơi đất, thề thốt
đầy trời.
Xung quan Thánh Đế, kính dâng hương nén tiền bạc, trời đất làm chứng, muốn làm theo người xưa, kết làm em khác họ, cùng sinh cùng tử.
Hai tay tạo thành chữ thập, nén nhang cầm ngón tay, hào hứng mạnh mẽ, phác họa kế hoạch tương lai đẹp đẽ, đến kết cục, “Mặc dù cùng sinh, nguyện cùng nhau chết."
“Hôm nay kết nghĩa em, cả đời đối xử chân thành với nhau. Nghĩa khí làm trọng, cùng phát tài đến cuối đời. Nếu có phản bội, có đầu có đuôi, chiêu thần này nọ, quỷ bên cạnh. Ba đao sáu mắt, chó thiên lôi đánh. Báo ứng ràng, thần linh chứng giám.” (chú)
Cùng thề, lạy ba lạy, kính nhang quan thánh đế.
Sau cùng Lục Thiến đứng dậy, thành kính lễ bái, "Quan Nhị Ca phù hộ, mọi người được vinh hoa phú quý!"
Mắt thằng nhóc Sáu Vĩ tròn tròn, thân gầy, kích động nhất, lớn tiếng kêu hô: "Đại ca D, tất cả chúng tôi nghe theo , về sao bảo tôi giết ai tồi giết kẻ ấy, núi đao biển lửa, chỉ cần đại ca D câu."
Cố Thiếu ngâm thuốc, bên trêu chọc, “Chúng ta phải kiếm tiền, phải làm tội phạm giết người.”
Đại Bình : "Dù sao tôi cũng xác định với đại ca D, đâu cũng sao cả."
Phú Sinh đứng sát cửa, cẩn thận nghe ngóng động tĩnh ngoài phòng.
Nghe tiếng chim hót, ném thuốc xuống, bắp thịt toàn thân tức căn cứng. “Thuyền tới- -"
con thuyền trôi nôi biển, lênh đênh theo gió, ban đêm tia sáng ngọn đèn nào. Ngôi sao đều bị sóng biển cuốn , giống như chết yên tĩnh.
Đầu rắn thu Đô – la, người 5000 đô, bao mạng người.
Sống chết do mạng, Phú quý do trời, con thuyền chở bao nhiêu người với tiền tài, tôn nghiêm, cùng với hướng tới tự do, mộng đẹp của người nặng mấy cân mấy lượng, có đủ hay xác định đến khi vượt biển tâm ổn định lại lung lay.
lưng, trong ống quấn băng keo dán trong suốt quấn chồng sấp Đô-la, đô la US rất cần thiết. Đây là lần thứ ba Lục Hiển vượt qua eo biển, là chết ỏ tiểu binh loạn bị súng bắn hạ, vẫn chân trần bờ, chịu nhục, bắt đầu lại từ đâu.
Cái gì dễ dàng thay đổi, cái nào khó, tính như thế nào?
Lấy mệnh bỏ mệnh, lấy máu đền máu.
Sáng sớm, ngày chủ nhật nhàn hạ, những giọp sương chưa tan đóa hóa Sắc Vi mới nở, nhánh cây gian ra, vài con chim Quyên cùng số chim khác líu ríu ầm ĩ ngừng.
ban công lầu hai, hoa Bách Hợp lại đổi mới. Mái tóc dài Ồn Ngọc rối tung, mặc cái đầm liền màu xanh nhạt, làn váy dài tới đầu gối, lộ ra đôi chân trắng nõn. Mượn báo Thần Quang cúi đầu đọc, giọng đặc biệt của thiếu nữ mềm dẻo giống như có thời gian luyện, vuốt lên nếp nhăn.
Tần Tứ gia ngồi xích đu nhắm mắt dưỡng thần, lắng nghe, nghe ta đọc, Niếp Vinh Trân qua đời lấy ra điếu văn, bình luận sắc bén, thế vận hội Italia Genoa khai mạc, mở màn náo nhiệt, Trần Bách Cường bì người bỏ thuốc ngủ vào rượu, nằm ngã tại Iwung chừng núi và được đưa đến bệnh viện Mã Lệ cứu chữa, đến nay vẫn hôn mê bất tĩnh, tất cả là suy đoán.
Đột nhiên mở mắt ra, Trưởng giả thân thiết hỏi: “ văn của A Ngọc như thế nào?”
Ôn Ngọc để báo xuống, suy nghĩ chút mới đáp: – “ kém, có thể vượt qua cuộc thi đấu quán quân diễn thuyết tiếng .”
Tần Tứ gia cười: "Tiểu A Ngọc rất sắc bén.”
Ôn Ngọc : "Bất quá là có thời gian so với bạn học, người chậm cần bắt đầu sớm.”
“Tôi đến nay niên kỷ, càng muốn con trai chăm chỉ vươn lên, A Ngọc, văn tốt nên lâng phí, có muốn xuất ngoại học đại hoc hay ? Ảnh Quốc? Canada? Hay vần là nước Mỹ?”
thẳng thắn : “ nghĩ xuất ngoại, tôi có kế hoạch tại cảng học y học, về sau mở phòng khám, làm bác sĩ nha khoa."
“Làm bác sĩ cũng tốt, làm bác sĩ có thể làm luật sư, đều là nghề nghiệp lý tưỏng. tốt, còn tuổi, so ra còn thành thực hơn người lớn, có kế hoạch, tầm nhìn xa. sống tốt hơn a tỉ của .”
“Người với người bất đồng, con đường đó đều tốt, có gọi cái gì là đúng sai."
Tần Tứ gia đứng dậy, chuyển động hai khối Ngọc Thạch trong tay, ngọc cùng ngọc ma sát với nhau, thanh thanh thúy, cùng với tiếng khàn khàn già nua của ông ta, xa xa truyền đến ‘A Nghiên quá khờ dại, hiểu chuyện, về sao cần ngươi chiếu cố nhiều. Nghĩ muốn đến nơi nào học, nghĩ xong liền cho ta biết, mau chóng chuẩn kị, phải đại học đứng đầu ."
Ánh sáng lờ mờ, ông ta xoay người xuống lầu, bước nện vững vàng.
“Tứ thúc - -.” Ôn Ngọc bỗng nhiên gọi ông ta, thử thăm dò : “Tôi có thể mang con chó về nuôi ? Nuôi ngoài sân, mang vào phòng.”
Tần Tứ gia tươi cười, theo tiếng : “Có thể, bất quá khi nuôi dưỡng, phải chịu trách nhiệm tới cùng, thể vứt bỏ nửa đường, có làm được hay ?”
Last edited by a moderator: 24/11/14