Chương 33 Chuyện xưa lặp lại.
Đêm đó, Ân Lục Hiển suy nghi rất nhiều, nhưng có lẽ vì để chuộc tội nên số mạng của càng thêm tàn khốc, đau đớn đến mức ngất , mở mắt ra thấy mình ở trong căn nhà còn được gọi là nhà, đây phải là Thiên Đường với những đám mây trắng xốp, bồng bềnh, cũng có thánh Jesus mặc áo bào trắng như tuyết đọc tội của , chỉ có Ôn Ngọc, vẫn giống như trước kia, mặc bộ áo bông quê mùa cũ, mái tóc dài trở thành 2, 3 cái đuôi sam ngoan ngoan rủ xuống đầu vai. khuôn mặt sạch , nhắn, đường nét ràng, dịu dàng uyển chuyển đầy hàm xúc, đẹp như những bức ảnh của các ngôi sao nữ báo.
Thấy tỉnh, bình tĩnh hơn, khi việc đêm qua xảy ra, nhang : “ tỉnh? Có đói bụng hay ? Trong bếp nhà chú Đức vẫn còn chút cháo nóng, có muốn ăn ?”
Sóng gió qua , sức cùng lực kiệt, còn có thể suy nghĩ được nữa, cổ họng bị người rút sạch nước ra, giọng khàn khàn, càng nghi lại càng nghi ngờ, nhịn được bèn hỏi: “Ôn Ngọc, tại sao………. Tại sao lại giúp ?”
Ga giường được đổi mới hoàn toàn, màu đỏ tươi thay cho màu đỏ thẫm, tất cả đều vui mừng, nơi nơi rộn rã náo nhiệt, những chiếc ga mang theo bột giặt cùng hơi nóng của mặt trời tạo thành những loại mùi hỗn tạp, khiến nhũng người ở nơi ẩm thấp sau buổi trưa được gió mát hông khô, mặt trời sưởi ấm.Edittor: Song Giang
“Vì cảm ơn chịu chơi với em hết trò chơi này, lý do này có đầy đủ hay ?”
Ân Lục Hiển : “Ôn Ngọc, em có biết hay , chính là đống đồ bỏ được vứt bên lề đường, có chút giá trị cũng còn ý nghĩa, em lại lãng phí thời gian người …….”
“Em làm gì tự em biết, vả lại em có thể tự suy tính được nhưng làm gì, có chút thời gian nghĩ chưa? Cả đời quanh quẩn sống sống chết chết, có mắt lại muốn làm người mù, chịu mở mắt ra nhìn chính bản thân mình. Đây là thực lòng, ngay cả đồ bỏ cũng có tác dụng, gom chúng lại thành đống, sử dụng lại cũng rất có giá trị. vậy mà ngay cả chính bản thân cũng dám đối mặt, nhát gan đến buồn cười.
Ân Lục Hiển bết làm sao an ủi : “Sáng sớm, em lại cùng triết lý cuộc sống con người…….”
Ôn Ngọc mang đống quần áo bẩn ra ngoài: “ cho rằng em đơn đến mức nhàm chán muốn càu nhàu, vào tai trái ra tai phải được tốt?”
Thời gian hai người ở chung trong ngày cũng tốt đẹp lắm, nhiều đêm, Ân Lục Hiển đau tới mức gào thét, giống như dã thú thử dùng hơi sức toàn thân
để thoát ra khỏi xích sắt, cũng dùng răng gặm, cắn da thịt. Những thớ thịt yếu ớt cánh tay phải lưu lại tất cả những vết sẹo lớn , lồi lõm, ở bên ngoài da thịt tĩnh mạch đứt gãy, máu chảy đầm đìa.
Ác giả ác báo, nhân quả tuần hoàn, lúc còn trẻ có gieo hạt giống tốt, cho dù mười năm hay hai mươi năm những hậu quả xấu vẫn luôn chờ người đến nếm.
ngày mắng đủ cũng thổ lộ đu, chán nản mệt mỏi tê liệt ngã xuống giường, thở hổn hển hỏi Ôn Ngọc: "Em mỗi ngày đều nghe từ ngữ thô tục, tức giận, nổi giận sao?
Ôn Ngọc nâng lên quyển sách, vẫn thay đổi: "Ta là tu Phật Pháp nha Lục tiên sinh tu ở tâm, tu công chính liêm, thay mặt tất cả chúng sinh chịu thêm nhục nhã, chuyện ác hướng về chính mình, chuyện tốt để cho người. Đố ai có thể khiến cho Phật Di Lặc giậm chân nổi giận đùng đùng?"
" thâm sâu, bằng em cắt thịt cho thực tế?"
Ôn Ngọc liếc xéo cái, lạnh nhạt : "Em phải cắt thịt, lấy máu để lấy ơn báo oán?"
Ân Lục Hiển trầm mặc, được thời gian cơn đau lại kéo tới, lôi kéo da đầu, áp chết thần kinh, khổ khổ sở sở đến còn chút sức lực nào.
Tốt hay xấu, Ôn Ngọc nghe xong chết lặng, làm bạn của cũng được thời gian rồi, sau này như thế nào, cũng phải là Hoàng Đại Tiên, sao có thể bấm ngón tay là đoán được kết cục.
Giao thừa sắp tới, chú Đức làm đồ ăn tết bận đến mức chân chạm đất, ngan vịt Kim Phúc buôn bán phát đạt, Ôn Ngọc đa số thời gian đều ở trong tiệm phụ giúp, Ân Lục Hiển bị bệnh hiểm nghèo giao cho Xuân Sơn chăm sóc.
Mới đầy khi nghe thấy công việc được giao, sợ đến mức mặt trắng bệch, khổ sở cầu xin, ông lớn ở nhà kho khi nổi điên ăn thịt người, ngàn vạn lần được bắt chịu chết.
Qua mấy ngày, Ân Lục Hiển cùng Xuân Sơn trở thành bạn bè tốt, chính xác mà lúc Xuân Sơn nhìn Ân Lục Hiển ánh mắt tỏa sáng, lòe lòe kim quang. Mở miệng, đóng miệng, ông lớn xuất sắc, ông lớn từng trải việc đời, ông lớn có tiền.
Ôn Ngọc nghe thấy bèn vu khống, Ân Lục Hiển dụ dỗ trẻ vị thành niên phạm tội.
Ân Lục Hiển lộ vẻ thoải mái, ngón trỏ chỉ chỉ môi, nhướn mày, trong lòng thần chí phấn khởi: "Cho điếu thuốc, Y Toa Bối Lạp."
Ôn Ngọc cúi đầu, nhặt những thứ bỏ mặt đất, lúc ngẩng đầu có chút choáng váng, có lẽ do đường máu thấp, làm việc quá mệt mỏi: "Xin lỗi, em cai thuốc."
Ân Lục Hiển tò mò:"Cai khi nào thế? Được bao lâu rồi?"
Tảng đá thông suốt đập vỡ cũng thay đổi cái nhìn.
Ôn Ngọc : "Em niệm Phật, sau khi đọc sách liền hiểu ra, quyết tâm thay đổi để làm lại chính mình, điều đầu tiên sách viết là được nghiện thuốc lá, có thể hay ?"
Ân Lục Hiển bất đắc dĩ : "Mắng em khi tức giận, hỏi nhiều câu muốn nổi giận, em hôm nay có tới M ?" Ngoắc ngoắc tay gọi Xuân Sơn : "Cháu xem, nữ nhân là khó phục vụ, về sau bằng cháu cùng đàn ông..."
"Dừng lại." Ôn Ngọc muốn kéo Xuân Sơn ra cửa, tránh cho cháu phải nghe đại ca D ăn đồ mặn đầy miệng, kiêng kị ngôn ngữ ô uế: "Cháu phải chuyện khi cháu...."
giả bộ vô tội: "Có phải em muốn cùng chuyện, thể làm gì ngoài cùng Xuân Sơn , điều này em cũng cho? Có quyền hay hả thím"
Ôn Ngọc như đinh chém sắt: " ai có quyền tự do nhưng nếu chịu cho dòng điện 50V thu phục ."
Hai tay che ngực, diễn đến thái quá: "Tôi sợ rồi, ngàn vạn lần được nha Ôn tiểu thư."
Hoàn toàn quên mất đau đớn từ vết sẹo, bước quên bước, có tiền đồ.
Khó có cơ hội được nghỉ ngơi buổi trưa, vốn là nằm gục bàn đọc sách ngủ, trong mơ lại thấy gọi đến, linh hồn tựa như bay tới phòng kho, cả người rơi vào trong lòng Ân Lục Hiển nằm giường ngủ, dán vào người , yên lặng ngủ.
Những ngày qua quá hao tâm tổn sức, ăn nhân sâm cũng trở lại như xưa, ngủ quá sâu, trộm nghe thấy có tiếng ngáy nho , hoặc là có tiếng chuyện linh tinh, Ân Lục Hiển lộ ý cười, dám làm cho giật mình thức giấc, đành phải chịu đựng tới mức suýt nội thương, miệng phun máu tươi.
Khi tỉnh lại kim giờ chỉ đúng 6 giờ, ở dưới đất có chiếc đèn cổ vẫn sáng như cũ, Ân Lục Hiển ngồi bên cạnh , cầm lấy cuốn sách cũ, nghiêm túc chăm chỉ tính toán từng câu , bất chợt từ người tỏa ra mấy phần phong độ của người tri thức. Đó là Cố Thành (mắt đen). Chữ viết đơn giản nhưng lộ hoài niệm, cuốn bên cạnh có tờ viết xa và gần.
,
Nhìn em lúc,
Rồi lại nhìn mây,
Em cảm thấy được,
Chúng ta ở rất xa,
Nhưng với mây rất gần.
Last edited by a moderator: 26/10/14