1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đêm nay rời cảng - Yếm Yếm Ma(Hắc Bang) (71c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 28(tiếp)

      Đông đông đông, cái trán đụng vào sán nhà, có chút nào giả dối. Mọi người nghe thấy, tâm cũng thấy sợ.
      Viên San San bị đẩy đến góc, phải đối mặt với những người đường cùng các bạn trong trường chỉ chỉ chỏ chỏ, khinh thường cùng khinh bỉ . cũng nên vì mình mà kêu oan chứ? Bọn họ ràng lòng nhau, sao lại biến thành người thứ ba phá hỏng hạnh phúc gia đình người ta rồi?

      cam lòng, hất bỏ đôi tay khô cứng nứt nẻ của bà: “Bà khóc sướt mướt cầu xin đồng tình? Bà xem quá nhiều phim truyền hình rồi, cầu xin bà đổi phương thức khác. ấy sớm thương bà, bà cần gì phải kéo ấy chết theo bà? Liều mạng níu kéo bằng giải tán gia đình, tất cả mọi người đều được giải thoát. Bà xem lại chính bà , nhìn bà mọi người đều muốn nôn mửa, bà còn muốn ấy bà? Van xin bà cầm lấy cái gương tự soi chút, sớm tự nhận ra, thành toan cho chúng tôi”. Ngừng chút, thấy ai hưởng ứng mình, có chút chột dạ bèn bổ sung thêm: “Tôi đối với ấy là lòng! Chúng tôi lòng nhau có lỗi gì? Ngược lại tại sao bà lại chịu thành toàn cho tôi cùng Bác Đạt”.

      Tại sao hoa hậu nổi danh Hồng Kông phải là Thái Thiếu Phân mà là Quách Ái Minh? Tại sao năm nay mùa đông lại nông đến mức khiến người ta chán ghét? Tại sao lòng nhau lại bị mọi người kinh bỉ? Tại sao người nàng thủy chung chịu xuất ?

      Biết bao cái tại sao, các giáo sư xã hội học có vắt hết óc cũng thể giải thích được.

      Tử Hồng rốt cuộc chịu được nữa phải ra tay, Cửu Bạch Cốt Trảo cộng với công phu khoa cổ, phụ nữ đánh nhau chỉ đơn giản như thế, túm được tóc lôi kéo, bộ móng tay tinh xảo cũng tìm đến gương mặt của tiểu tinh mà cào, Mrs. Yang tốt bụng ra giảng hòa cũng bị chửi cho quay lại: “Tiện nhân! Hồ ly tinh! Con học ngành giáo dục mà cũng biết phóng khoáng quyến rũ đàn ông mà biết thẹn thùng, cởi hết cả quần áo quyến rũ đàn ông có vợ. Ngay cả các thầy giáo cũng thế, toan bộ đều là những kẻ dâm đãng, suốt ngày đắm chìm trong trụy lạc!”. Ngay cả Mrs. Yang cũng đánh nhau, thường ngày Mrs. Yang nghiêm túc đến đáng sợ vậy mà cũng tinh thông các kiểu kĩ năng, mánh khóe, Tử Hồng mất hết khí thế, chỉ dám dùng thân thể để bảo bệ bạn tốt, cố nhịn đau khuyên mấy câu: “Có gì mọi người từ từ , cần phải tiếp tục đánh nhau” như thế mà thôi.

      Lúc này Ôn Ngọc với Thái Tĩnh Di mới từ bức tường người dày đặc ra, Thái Tĩnh Di dữ chặt Tử Hồng nổi điên, Ôn Ngọc về phía Viên San San khóc nức nở, 30 phút sau cảnh sát cùng ký giả mới cũng chạy tới, khuôn mặt của Viên San San đầy những vết thương do móng tay gây ra, nước mắt nông hổi chảy qua vết thương, đau đớn càng thêm khắc sâu. Những đau đớn này đây vốn là thuộc về trí nhớ trong tuổi thanh xuân của , đạo lý về tình
      Gì sánh được.

      Cha mẹ của Viên San San nghe tin mà đến. Bố Viên Đại Trạng vốn là người xử lý những vụ án ly hôn, mẹ bà chủ lớn của gia đình, mẹ luôn biết cách chăm sóc cho gia đình. Chị Toa Sĩ Bỉ Á học nghiên cứu tại đại học Trung Văn, phong độ luôn rất tốt. Cả nhà ai cũng tin tưởng có qua lại với đàn ông có vợ, lại còn để chọc cho vợ người ta tới đánh mình.

      Viên Đại Trạng bắt đắc dĩ vì con của mình mà ép cho luật sư của đối phương á khẩu trả lời được, ông bị Tử Hồng tức giận chỉ tay vào mũi chửi to.

      Bà Viên chỉ biết ôm con khóc, hận lão sư của biết xấu hổ, lại trách đến những nữ quản lý cao cấp để ý nghiêm, tóm lại, con bảo bối của bà là đáng thương nhất!

      Chuyện đến bước này ai cũng thoải mái.

      Chỉ có điều thầy giáo Bác Đạt đâu? Sao có ai thấy bóng dáng của ông ta?

      Viên Đại Trạng đứng ở cạnh lùm cây trong bệnh viện hút xong bao thuốc lá, ông hiểu cái gì gọi là đêm vì lo nghĩ mà bạc trắng đầu, hạ quyết tâm, trước tiên ông lập kế hoạch di dân sang Canada để ngăn cho chuyện con cùng thầy giáo nhau bị gièm pha.

      Đúng như trong dự đoán, Viên San San xin phép nghỉ học, sách vở vẫn để ở trong phòng, người cũng liên lạc được.

      Bọn họ muốn tới tới, muốn , chút báo trước cũng có.

      Ôn Ngọc càng lặng lẽ, lặng lẽ đọc sách giáo khoa tiếng , để phát tiết, luôn cắm cúi làm bài tập. Hơn tuần sau khi kết thúc khóa học bổ túc, trong báo chí có viết những phiên giao dịch sàn chứng khoán bắt đầu giảm mạnh, tòa cao ốc 36 tầng của nhà họ Hồng có người nhắm mắt nhảy từ xuống, chủ tòa nhà buộc lòng đem sân thượng đóng cửa, phong tỏa thông tin, cho bất kì người nào làm tin này nổi lên.

      Cao ốc nhà họ Hồng có xụp xuống hay sửa sang lại cũng có bất kỳ liên quan gì đến .

      Ngược lại nhìn Ôn gia xem, quá mềm lòng, bán cái công xưởng cao su, vào cái động đáy ở Quảng Hải. Kinh tế trong nhà ngày càng khó khăn, người người ai cũng nơm nớp chờ đợi quyết định sau cùng của thẩm phán, bằng nhà tan cửa nát đại luôn cho ai cũng thoải mái.

      cách tự nhiên, chẳng có ai rảnh rỗi để nhớ đến sinh nhật của Ôn Ngọc, nhờ A San nấu cho chén mỳ thọ, rồi cùng mình câu sinh nhật vui vẻ, coi như bước vào tuổi mười bảy: “Ôn Ngọc thân mến, hôm nay là sinh nhật bạn, chúc bạn sống lâu trăm tuổi, đại phú đại quý.”

      Tiếng vừa phát ra liền có thần tài tới gõ cửa.

      Từ Thiên ở trạm xe bus Trung Liệt đưa cho chú mèo HelloKitty màu hồng, ngậm lấy điếu thuốc : “Đại ca trước khi giao cho tôi nhiệm vụ này, nếu ấy còn sống trở lại coi như tôi biết, còn nếu bất hạnh bị người chém chết đưa con mèo này cho .”

      HelloKitty quá lớn, nặng trịch tay.

      Từ Thiên câu: “Sinh nhật vui vẻ.”

      Ôn Ngọc đem con mèo ôm trước ngực, nhàn nhạt câu: “Cảm ơn”

      nên trân trọng.”

      cũng là….”

      Giống như hết sức quen thuộc cũng giống như xoay người liền quên.

      Trong bụng con Hello Kitty nhồi nghìn tờ tiền màu xanh. Đây là cái gì? Người thân chết để lại di vật sao?

      Lục Lộ Vẻ, Lục Lộ Vẻ, có lẽ theo biển xa.

      Mùa đông này tan mất trong cơn mưa, chuyện của Viên San San rốt cuộc cũng kết thúc.

      Tình của thiếu nữ đầy lừng lẫy và bi thương, đứng đối mặt với thế giới, phản kháng lại nhân sinh. Nhưng tên đàn ông đó bỉ ổi lõi đời, quen tỏ ra bất lực trước khó khăn. buộc ta phải cùng đứng lên, Ni Tang đốt lửa tự sát trong xe, nhưng đàn ông lưu luyến nhân sinh, vùng vẫy trong hồi tưởng, trong nhà còn vợ trẻ con thơ, tương lai sáng lạn, ta có uống nhầm thuốc đâu mà tự sát theo vợ bé?

      Liều mạng dùng hết sức lực cuối cùng đẩy cửa xe cầu cứu, mặt Viên San San tím bầm, hương tiêu ngọc vẫn.

      Dưới đòn nghiêm trọng đó, Viên phu nhân qua đời, Viên tiên sinh vẫn ngồi đau khổ trong linh đường, đối mặt với đám người hoặc đồng cảm hoặc khinh bỉ , chợt hiểu ra mọi thứ như giấc mơ.

      Mà thầy giáo Bác Đạt sao? ta có vợ có con, gia đình mỹ mãn, bà vợ mặc dù già nhưng vẫn còn đủ các khả năng sinh, dưỡng, dục, miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận được. Toàn bô mọi người có thế nào chăng nữa vợ cũng bỏ . Bác Đạt cơ thể khỏe mạnh, lại có năng lực đổi tòa thành thị, đổi phần công tác, lại có thể giả bộ làm nhà văn tao nhã, quan tâm cẩn thận. Trong trường học, học sinh mười mấy hai mươi tuổi như thế nào tranh giành được với … (vì tả quá tục cho nên editor làm đoạn này!)

      Câu chuyện tình , ngàn năm như , vẫn có gì mới cả!
      Last edited by a moderator: 17/10/14

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 29: Tây Giang trong mộng
      Edittor: Song Giang


      Xế chiều chủ nhật nhớ bạn thân, viên kẹo nhanh chóng tan ra trong miệng, tiểu thuyết gia viết chuyện quanh co vòng vèo, có số người chưa tạm biệt xa.


      Ở nơi này mùa đông ấm áp, trong thành phố này còn chút dấu vết gì của Ân Lục Hiển.


      Ngay từ đầu, tất cả mọi thứ đều cần phải xảy ra, phải là Ôn Ngọc, cũng phải là Ân Lục Hiển, hơn nữa căng phải là gặp nhau do trùng hợp. Thượng Đế vẽ lại khiến người xem còn tìm ra được cái cũ, đoán được kết quả tương lai.


      Ngày nghỉ định kỳ đầu tiên, Ôn Ngọc mang theo học bổng trở về trường, còn chưa bước vào của nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của mấy người phụ nữ, tự chủ được lui về vài bước, bởi vì còn chỗ nào để , còn lựa chọn nào khác, đành phải trở về cái nhà sắp tan nát này.


      Phòng khách giống như bị bão quét qua, bàn ghế hoan toàn bị gãy vụn, bình lọ (bát đĩa) trang trí bị ném xuống đất, ở tường bên ngoài có mấy chữ cong vẹo "Thiếu nợ trả tiền là chuyện đương nhiên" được viết bằng dầu đỏ, chữ "nợ" còn bị viết riêng thành ba phần và viết trọn vẹn —— thiếu nét ngang, như vậy khiến người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế* nhịn được mà muốn sửa lại.


      "Nhặt xác" từng bộ từng bộ chén bát hoa hồng nạm vàng quý giá.


      Bác Âu Ngọc Phân mặc chiếc sườn xám xanh nhạt rộng thùng thình ngồi sopha khóc, khăn tay che mũi, che miệng, phát ra từng tiếng nức nở ngắt quãng.


      Bác hai dựa vào vai chị năm Ôn Tinh khóc đến trời đất mù mịt, Nhật Nguyệt Vô Quang, hận trời đất thần phật có mắt, kẻ ác đầy rẫy ngoài đường, vì sao lại chỉ khiến cho Ôn Gia suy tàn? Vừa hận mình còn trẻ ngu ngốc, bởi vì bị Ôn Quảng Hải hai ba câu lừa gạt, chạy tới ăn khép nép với Di phu nhân.


      Bác cả mắt đỏ hoe, quát khẽ: “ Nêu như hối hận ngay lập tức cầm giấy chứng nhận kết hôn ly hôn! Ta tuyệt đối nhiều câu”.


      Đầu tiên bác hai Thái Nguyên còn đối với bác cả có chút sợ hãi, nhưng giờ phút này cho dù phải trả bất kỳ giá nào chăng nữa bà cũng chưa từng cầu xin, mà cầu xin cũng được việc gì phải nhìn sắc mặt bà lớn: “Bác cả sớm nhắc đến, muộn nhắc đến lại cố tình đúng lúc trả nợ ly hôn, coi tôi ngu lắm hay sao? đồng tiền cũng cần để bỏ qua cho các người? Nghĩ cũng đừng nghĩ! Nhiều năm như vậy cần phải tính phí tổn thất tuổi thanh xuân, bà có bồi thường đến mức tán gia bại sản!”


      Giọng của bác cả thể thoát ra khỏi miệng, chặn ở trong tim, thiếu chút nữa tức đến phun máu.


      Người nào tuổi thanh xuân chẳng như vạn lượng vàng, còn Âu Ngọc Phân tôi chỉ là gió gặp mặt nước, lướt qua rồi còn chút dấu vết gì sao?


      Nhìn hai bác cùng Ôn Tinh có cùng mối thù, liền nghĩ rằng biết mình lưu lạc ở chỗ nào, có còn là con của Ôn Mẫn nữa hay ? quá đau lòng! Trùng hợp lúc này Ôn Ngọc bước vào cửa, thể thoát nổi trận trách mắng, dương kì quái, chửi chó đánh mèo, mắng xong mới cảm thấy thư thái.


      Đáng đời, ai bảo tự tiện bò ra từ trong bụng người, cần đoán, trăm phần trăm là dạng người hèn hạ.


      Mà Ôn Ngọc nhún vai, có ý kiến gì, sớm tập thành thói quên, lời vào tai trái ra tai phải, khi lầm bầm lầu bầu là tự quyết định.

      lên tầng gặp phải bọn xã hội

      đen, thấy sắc mặt Ôn Nghiên tái nhợt, Ôn Ngọc thuận miệng hỏi: “Cha đâu rồi?”

      Ôn Nghiên sợ tới mức hàm răng chạm vào nhau lạch cạch, tính cà lăm bộc phát: “Cha bị ta chém mất ngón tay út ở trước cửa, gọi cho xe cấp cứu đưa tới bệnh viện… cấp cứu.”

      “Lại nợ thêm bao nhiêu ở bên ngoài nữa?”

      “150 mấy vạn, bác cả quỳ mặt đất dập đầu cầu xin cũng mềm lòng… thanh đao dài,… người xăm hình con hổ…”

      đợi xong, Ôn Ngọc cúi đầu mặt xem tiền gửi trong ngân hàng, tiền mặt, số tiền được thưởng cùng với chứng minh nhân dân, giấy chứng nhận hồi hương, mặt hỏi thăm ý kiến của Ôn Nghiên: “Em thấy hai bác cũng có tâm tình tổ chức lễ mừng năm mới, ba từ khi đến giờ vẫn chưa có tin tức, hai người chúng ta ở chỗ này cũng chỉ chọc cho người ta thêm ghét. Chị A, bằng chúng ta cùng nhau về quê, lâu thấy ông bà ngoại, nhớ hai người quá!”

      Ôn Nghiên cau mày suy nghĩ chút, cùng với người bạn trai là sinh viên gần đây vất vả mới có thể khôi phục được mối quan hệ như cũ, tháng trở về Đại Lục, ai m biết được xảy ra chuyện gì, với người trẻ tuổi tình là nhất, đến chuyện , tất cả bị bỏ sang bên.

      do dự mở miệng : “Chị có lẽ vẫn còn có việc phải làm vào mùa đông này, thể…”

      “Được rồi. Em hiểu, làm khó chị. Em về mình.”

      Ôn Ngọc là người theo trường phái hành động, làm việc rất gọn gàng, lời còn chưa dứt bắt đầu thu dọn hành lý, vật dụng tùy thân, tùy lúc có thể lên đường.

      Ôn Nghiên vẫn còn nhảm: “A Ngọc, chỉ mình em , có được hay ?”

      Ôn Ngọc trong lòng khỏi phiền muộn, lười đáp lại lời .

      Viên Sunny cùng Ân Lục Hiên lần lượt qua đời, muốn nhanh chóng rời khỏi cái thành phố đầy đau thương này, nó lạnh băng chút tình cảm, viên gạch hay viên ngói đều do tiền bạc cùng ham muốn xây dựng nên. Người tàn nhẫn nó nó vô cùng bền chắc, nhưng khi động lòng, nó tựa như ngọc Lưu Ly dễ vỡ.

      Ai ngu mới đem ước mơ xây tòa thành này, chúng ta chỉ cần tiền, tiền, tiền và nhiều tiền hơn.

      Chờ đợi, chờ đợi đêm đột nhiên giàu có, chờ đợi số phận đột nhiên thay đổi.

      Ôn Ngọc kéo chiếc vali hành lý khổng lồ như con quái vật, kéo từ xe jep lên xe bus.

      Ở trong bến xe Tây Giang, dòng người qua lại cuống cuồng, dường như lâu chưa về nhà, như những lãng tử phiêu du, giống những chiếc xe đò xa nay lại trở về.

      Ở đây có bầu khí xa lạ mà quen thuộc, người nơi đây tầm thường mà ấm áp.

      thở phào hơi nhõm, quê hương mà lưu luyến vẫn như xưa, thô ráp, đơn giản mà vẫn xinh đẹp.

      Lúc rời Xuân Sơn vẫn còn chảy nước mũi, đứa trẻ gầy đến mức da bọc xương, chỉ biết theo sau cười khúc khích như con khỉ , mà giờ đây trở thành chàng trai mạnh mẽ ở nông thôn, mặc cái áo ba lỗ có in dòng chữ giản thể to lớn “Thanh xuân” tới lui trong đám người vung cánh tay, nhếch miệng cái lộ ra 16 chiếc răng trắng bóng, hợp lại với mặt trời khiến ánh đèn cũng chói mắt như vậy.

      “Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ, tôi ở nơi này!”

      Ở nơi công cộng kêu to, ở Hồng Cảng cũng bị mắng rằng có người lớn dạy dỗ, ở chỗ này, người đường cùng người bươn cũng chỉ liếc mắt cái, để xem là người thanh niên nào, giữa buổi trưa ăn phải thuốc hưng phấn.

      Chàng trai da đen chạy chậm đến, đoạt lất vali hành lý tay Ôn Ngọc, khiêng ở vai… Biểu là thuần sức khỏe, con trai cường tráng, khắp người dùng hết sức lực.

      Ôn Ngọc dở khóc dở cười: “Cậu vác cái đó làm gì? Bên dưới nó có bánh xe, tự nó chạy. Buông xuống để kéo , khỏi mệt người.”

      nửa gương mặt của Xuân Sơn bị rương hành lý che kín, nhưng vẫn có thể thấy ánh cười ngây ngô, vui vẻ : “ đất bẩn, vật của đều là đồ tốt, dính bùn tốt. Còn có, chân chính là người có sức khỏe, đừng bảo là cầm cái rương, giờ thêm cả cũng đều thành vấn đề.”

      Bọn họ trở lại con đường được sửa sang, Ôn Ngọc biết bà ngoại xây căn nhà hai tầng bên cạnh đường, tầng làm cửa hàng, mỗi ngày đúng 7 giờ mở cửa, 10 giờ dọn dẹp. 30 mấy năm nay ngày nào gián đoạn, tầng hai được chia thành mấy gian phòng, làm thành phòng khách, sân thượng có căn phòng , đây chính là gian phòng của Ôn Ngọc.

      Bao nhiêu năm qua, quán bán ngan ngỗng Kim Phúc vẫn đắt khách như thế, buôn bán phát đạt, nước nuôi ra loại ngan ngỗng này có ba phần mỡ, bảy phần thịt, da với xương cũng chỉ đến ba lạng, ngày mất 45 gram nước muối, đổi lại ngày thu được bao nhiêu gram kết tủa, cái hương thơm thuần dày đặc nơi chóp mũi.
      Last edited by a moderator: 19/10/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 29. 2

      edittor: Song Giang

      Người đầu bếp nấu món này cũng luyện qua 19000 ngày, gáy trở thành 4 đoạn, có xương có thịt, có da giòn có nước ngọt, lại có phần thịt giòn xốp giữa hai cánh, mỗi dao chặt xuống đều ở những khớp mấu chốt, nhưng vẫn đảm bảo duy trì tối đa độ hoàn hảo, tuyệt đối khiến thực khách có thể cảm nhận được vị ngon tốt nhất.


      7 giờ mới mở cửa đón khách mà từ đầu đường đến cuối phố đều là hương thơm của Kim Phúc, khiên cho những con côn trùng trong bụng mọi người xôn xao, miệng lưỡi kêu gào. Đại đội trưởng Long tìm kiếm lâu cuối cùng cũng thấy con thiên nga thuộc hàng hảo hạng, nấu lên rất ngon.

      Ôn Ngọc mới bước vào cửa, để hành lý xuống, xắn tay áo lên liền vào bếp giúp đỡ, nhà các bác, các chú hàng xóm vẫn còn nhận ra , mặt ăn sáng, mặt thân thiết cùng chuyện.


      Người bán quà vặt Mân Nam : “Là Tuệ Tuệ, mấy năm nay thấy, lại xinh đẹp ra rồi! Có muốn chú làm mai cho con? con lớn lên trông tuấn lại chịu khó……..”


      Vợ của chú cũng là người Tứ Xuyên, nghe A Bá Châu Tứ, tới từ chân núi , dân tộc Khương nóng nảy vỗ vai chú, trợn trơn mắt: “ Ai muốn chú trông nom, người ta là Tuệ Tuệ ở bên ngoài chẳng nhẽ lại tìm được người con trai tốt? Ai mà
      lên tầng gặp bọn xã hội đen, thấy sắc mặt Ôn Nghiên tái nhợt, Ôn Ngọc thuận miệng hỏi:" cha đâu rồi?"

      Ôn Nghiên sợ tới mức hàm răng va chạm vào nhau lạch cạch, tính cà lăm bọc phát. Cha bị ta chém mất ngón tay út ở trước cửa, gọi cho xe cấp cứu đưa tới bệnh viện..... Cấp cứu"

      "Lại nợ thêm bao nhiêu ở bên ngoài nữa?"

      "150 mấy vạn, bác cả quỳ đất dập đầu cầu xin cũng mềm lòng,... thanh đao dài,... người còn xăm hình con hổ..."

      đợ nố xong, Ôn Ngọc cúi đầu bên xem tiền gửi trong ngân hàng, tiền mặt, số tiền được thưởng cùng với chứng minh nhân dân, giấy chứng nhận hồi hương, bên hỏi thăm ý kiến của Ôn Nghiên:" em thấy hai bác cũng có tâm tình tổ chức lễ mừng năm mới, ba từ khi đến giờ vẫn chưa có tin tức, hai người chúng ta ở chỗ này cũng chỉ chọc cho người ta thêm ghét, chị A, bằng chúng ta cùng nhau về quê, lâu thấy ông bà ngoại, nhớ hai người quá!"

      Ôn Nghiên cau mày suy nghĩ chút, cùng người bạn trai là sinh viên gần đây vất vả mới có thể khôi phục mối quan hệ như cũ, tháng trở về Đại Lục, ai mà biết được xảy ra chuyện gì, với những người trẻ tuổi như tình là nhất, đến chuyện , tất cả mọi thứ đều bị vứt bỏ sang bên.

      do dự mở miệng :”Chị có lẽ vẫn còn có việc phải làm vào mùa đông này, thể…”

      “được rồi, em hiểu. làm khó chị. Em về mình.”

      Ôn Ngọc là người theo trường phái hành động, làm việc rất gọn gàng, lời còn chưa dứt bắt đầu thu dọn hành lý, vậy dụng tùy thân, tùy lúc có thể lên đường.

      Ôn Nghiên vẫn còn nhảm:” A Ngọc, chỉ mình em , có được hay ?”

      Ôn Ngọc trong lòng khỏi phiền muộn, lười đáp lại lời .

      Viên Sunny cùng Âu Lục Hiển lần lượt qua đời, muốn nhanh chóng rời khỏi cái thành phố đầy đau thương này, nó lạnh băng chút tình cảm, viên gạch hay viên ngói đều do tiền bạc cùng ham muốn xây dựng nên. Người tàn nhẫn nó nó vô cùng bền chắc, nhưng khi động lòng, nó tựa như ngọc Lưu Ly dễ vỡ.

      Ai ngu mới đem ước mơ xây tòa thành này, chúng ta chỉ cần tiền, tiền, tiền và nhiều tiền hơn.

      Chờ đợi, chờ đợi đêm đột nhiên giàu có, chờ đợi số phận đột nhiên thay đổi.

      Ôn Ngọc kéo vali hành lý khổng lồ như con quái vật, kéo từ xe jeep lên xe bus.

      Ở trong bến xe Tây Giang, dòng người qua lại cuống cuồng, dường như lâu chưa về nhà, như những lãng tử phiêu du, giống như chiếc đò xa nay lại trở về.

      Ở đây có bầu khí xa lạ nhưng lại quen thuộc, người nơi đây tầm thường mà lại ấm áp.

      thở phào hơi nhõm, quê hương-nơi lưu luyến vẫn như xưa, thô ráp, đơn giản mà vẫn xinh đẹp.

      Lúc rời Xuân Sơn vẫn còn chảy nước mũi, đứa trẻ gầy đến mức da bọc xương, chỉ biết theo sau cừơi khúc khích như con khỉ , mà giờ đây trở thành chàng trai mạnh mẽ ở nông thôn, mặc cái áo bao lỗ có in dòng chữ đơn giản thể to lớn”Thanh Xuân”, tới lui trong đám người vung cánh tay, nhếch miệng cái lộ ra 16 chiếc răng trắng bóng, hợp lại với mặt trời khiến náh đèn cũng chói mắt nhhư vậy.

      “Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ, tôi ở nơi này!”

      Ở nơi công cộng kêu to, ở Hồng Cảng cũng bị mắng rằng có người lớn dạy dỗ, ở chỗ này, người đường cùng người buôn cũng chỉ liếc mắt cái, để xem là người thanh niên nào, giữa buổi trưa ăn phải thuốc hưng phấn.

      Chàng trai da đen chạy chậm đến, đoạt lấy vali hành lý tay Ôn Ngọc, vác vai….. biểu là thần sức khỏe, người con trai cường tráng, khắp người dùng hết sức lực.

      Ôn Ngọc dở khóc dở cười:” Cậu vác cái đó làm gì? Bên dưới nó có bánh xe, tự nó chạy. Buông xuống để kéo , khỏi mệt người.”

      nửa gương mặt của Xuân Sơn bị rương hành lý che kín, nhưng vẫn có thể thấy cười ngây ngô, vui vẻ :” đất bẩn, vật của đều là đồ tốt, dính bùn tốt. Còn có, cháu chính là người có sức khỏe, đừng bảo là cầm cái rương, giờ thêm cả cũng thành vấn đề.”

      Bọn họ trở lại con đường được sửa sang. Ôn Ngọc biết bà ngoại xây căn nhà hai tầng bên cạnh đường, tầng làm cửa hàng, mỗi ngày đúng 7 giờ mở cửa, 10 giờ dọn dẹp, 30 mấy năm ngày nào gián đoạn, tầng hai được chia thành mấy gian phòng, làm thành phòng khách, sân thượng có căn phòng , đây chính là phòng của Ôn Ngọc.

      Bao nhiêu năm qua, quán bán ngan ngỗng Kim Phúc vẫn đắt khách như thế, buôn bán phát đạt, nước nuôi ra loại ngan ngỗng này có ba phần mỡ, bảy phần thịt, da với xương cũng chỉ ba lạng, ngày mất 45gram nước nuôi, đổi lại ngày thu được bao nhiêu gram kết tủa, cái hương thơm thuần dày đặt nơi chớp mũi.
      Last edited by a moderator: 20/10/14

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 30: NAm nữ cãi nhau.

      Kim phút nhích từng nhích vòng dài theo đuổi kim giờ ục ịch đến giờ tý, người nào đó đem đồng hồ báo thức cố định buổi xế chiều báo điểm ba tiếng, bức tranh yên lặng đột nhiên chấn động, giống như thành viên chiếu phim nhựa lắc lư, điện ảnh màn bạc cũ chấn động như đầu ngón tay cũa người già.

      Cầm được có gì khác ngoài thời gian, hướng về lồng ngực , lòng nhảy nhịp nhàng, khi nào nhanh, khi nào chậm, khi nào đột nhiên ngừng lại, khi nào vọt mạnh lên, chịu để lại dấu vết cho người ta.

      Dừng chân ở Xuân Sơn, Ôn Ngọc xem đến nhàn chán, mà lúc này Lục Hiển lại mình đắm chìm, ôm ấp mộng xuân thu, người người nhấp nhô trong lễ truy điệu của , bao nhiêu nhõm, cơ hồ muốn phá nóc nhà bay lên.

      Đột nhiên ngồi dậy, nữa người bị thương bước lên dò xét cách cái trán to lớn của Ôn Ngọc trong gang tấc. Giữa lông mày trói chặt, mặt Lục Hiển nghi hoặc, nheo đôi mắt hẹp dài, quan sát Ôn Ngọc, như thầy giáo chăm chú giảng dạy, chờ chút, nhìn chuyển mắt, lại thất thần, thể xác định được rốt cuộc là người hay vật.

      Bên trong tầng hầm ngầm khói cùng mùi rượi hỗn tạp, mang theo mùi chua thối rữa, tinh thần căng thẳng của bị châm ngòi kéo xuống cực hạn.

      còn dám cười, đồng tử thoài mái, khóe miệng nhếch lên, tươi cười che đậy trí thông minh ngu ngốc, ha ha ha ha ha hắc hắc.....

      là muốn chết.

      Ngón tay Ôn Ngọc khiêng thùng nước của Xuân Sơn đưa đến, phát huy sức mạnh ghê gớm, nghiêng đổ rào rào thân thể Lục Hiển, từ đầu đến chân, nhiều nếp nhăn dơ dáy bẩn thỉu của mùi súng đạn trải giường đều bị nước giếng làm ướt, nước chảy giọt.

      Lúc này Lục Hiển như tỉnh mộng, ngu ngốc ngơ ngắc ngẫn đầu nhìn hướng Ôn Ngọc ôm cái thùng thở hổn hển, thể tin nổi. Vừa lau mặt vừa gầm , "Em uống nhằm thuốc sao? Có biết trời hôm nay mấy độ ? Điên cũng phải có giới hạn chứ!"


      mở to mắt nhìn trừng trừng, với hung thần ác sát đòi lấy mạng cùng dạng, chỉ tiếc dọa được Ôn Ngọc, Ôn Ngọc nhàng cởi bỏ lớp trang phục sau khi diễn xong vai diễn tâm KIm Cương

      gương mặt lên, ràng cao bằng mấy cm, lại xuất ra tinh thần đấu sĩ, muốn cùng quyết chiến tới cùng.
      " có lỗi với lục, tính ra muốn đòi hight đến khi nào, tôi lại có thời gian có tâm tình chờ đợi, đành phải dùng phương pháp đặc biệc đánh thức . "Đưa cái thùng màu đỏ plastic cho người hầu Xuân sơn, quay sang, mặn nhạt hỏi câu, "Nghe chết triệt để, còn khả năng sống xót, bài vị đều được lập xong, như thế nào, Lục lại thoát thân giả chết dạo chơi? Kịch bản mười mấy năm trước, bậy giờ diễn lại cảm thấy tầm thường."

      "Gặp tôi chết, em cực kì thất vọng?" Lục Hiển tôn nghiêm, cho mình chút mặt mũi, nằm ngang làm khăn trải giường niệm giọt tí tách, chân dài đặt lang can giường, cà lơ phất phơ chẳng biết xấu hổ. " có biện pháp, Lục Hiển tôi có chín cái mạng, trọng thương bị ném xuống biển, bơi qua Thái Bình Dương làm sao có thể sống. Nhưng mà Ôn Ngọc, chúng ta có duyên, trốn được tới tây giang còn có thể gặp em. Em tới làm cái gi? Vượt qua ngàn dặm xa xôi, đặc biệt đến thăm tôi?"

      "Sức mạnh Hải Lạc Nhân còn có, Lục còn sống lại có mộng tưởng hảo huyền, ý nghĩ kì lạ. Tôi biết mạng cứng rắn, càng kính nể chết sống lại lại có thể vô sĩ đến trình độ này. Chính muốn hút độc cắn thuốc, cũng chưa có cái gọi là kích thích, cầu xin đừng sai khiến người của Xuân Sơn mua cho Bạch phiến, phiền mở to mắt, tôi nhất định báo công an, báo tàng trữ ma túy, Lục, nơi này phải Hồng Cảng, Hải Lạc Nhân giống như thuốc phiện, 50 khắc liền với tay phản bội đến chết. Muốn đợi nữ vương đặc xá? Đợi cho đến Hoàng Tiền Lộ cũng chưa có tin tức."

      Lời Ôn Ngọc như cây gai sắt nhọn, đột nhiên đâm trúng miệng vết thương chưa lành ở bụng , nhịn được đau đớn. ngồi dây, biểu tình hung ác đáng sợ , trong lòng ngực lửa giận cuồn cuộn, đằng đằng sát khí.

      Nhưng mà phút chốc, lại đổi thành ngầm bi thương, bộ dáng giật mình hiểu biết, "Nhân gia gặp nạn bằng quen tôi, Lục Hiển tôi tại là lâm vào hoàn cảnh này, tiền thế ai giúp đỡ. Em muốn , muốn mắng cứ mắng, phải còn bao phấn mới mua đến sao? Đợi tôi hút hết nó rồi trả lời."

      sao, đây hóa ra là sắc mặt đàn ông. Bình an vô suốt ngày bốc phép, gian phòng thành building, chiếc ni tan thành BMW, tiền lương 7000 thành gia tài trăm vạn, nghe thổi, thổi trúng trời có dưới đât thông, là con người rắn rỗi, thõa mãn chống đỡ gia đình, trời sập xuống đỡ.

      Khi đó chỉ chớp mắt trở nên nghèo túng, như thế nào? nhịn xuống hé răng chê yếu, lớn mật nhiều vài câu, ngại nghèo phú. Tóm lại ngàn sai vạn sai, đường đường là nam tử hán tuyệt đối sai.

      Chậc chậc, đều tại mạnh.

      Ôn Ngọc có thời gian cùng giận dỗi, mà nhất là giận dỗi ý nghĩa. Chỉ nhàn nhạt liếc nhìn cái, tư thái khinh bỉ xem thường, " sai, tôi quả thất vọng, nhìn tại, tôi ngược lại tình nguyện mong dìm xuống đáy biển cho cá ăn, ít nhiều gì đối với bụng đói cũa tôm cá còn có hiệu dụng"
      Ánh mắt của có thể làm trọng thương , mặt Lục Hiển đen lại, lạm bộ bị sao cả, trả lời cách mỉa mai, "Ngại quá, ta sống được tốt, khiến em thất vọng, có muốn ăn nhân sâm bồi bổ thân thể hay ? Để tránh em phải bực mình, ăn ngon ngủ yên."

      Khóe môi liền tia cười lạnh, Ôn Ngọc : "Sống được tốt? Cùng dạng với con chó hoang trong đống rác nhặt thức ăn, nhìn thấy bạch phiến liền quẫy đuôi xanh quay quoanh, chỉ cần có bột hít, cừu nhân giết cha cũng có thể bái cha nuôi. ngày nào đó hết thuốc, liền giết người phóng hỏa cướp bóc cưỡng ép gian trá có việc xấu nào làm, cơn ghiền phù phiếm, có khả năng vì 30 viên giết cả người nhà, Những việc của kẻ nghiện thấy so với tôi rất nhiều, lúc nào là người, lúc nào là quỷ, muốn xem khi đủ lượng bạch phiến."

      Sau cùng nhấn mạng: " Lục, đến lượt tôi là , tình nguyện chết cũng muốn giống y như chó sống cả đời. Nhưng có lẽ, cả đời của các hề dài, có lẽ ba năm sau liền ôm lấy Hải Lạc Nhân lấp đầy bải phế liệu."

      vẫy tay chào tiệm biệt , " Lục, biết tôi có nhiều thoải mái, Giống như đại ca D chu toàn phí tốt, nhưng đối với con chó chết, có cái gì phải lo lắng? Tôi về sau học rồi kết hôn, mua nhà sống đến chết, điều phải đa tạ tiền cúng điếu của Lục tặng tôi 10 vạn bảng ." thèm thêm nhiều, tha thứ của đạt cực hạn, ước chừng Lục Hiển cũng hiểu
      Lục Hiển bị câu cuối cùng làm khí nội thương đến khẩu huyết, ai là cẩu? Ai là người? mới đúng là đời cần nhất mặt con , còn dám trước mặt mà làm ầm ĩ, muốn lấy tiền bạc của để mua nhà lập gia đình sinh sống, để cho cuộc sống của trôi qua an ỗn

      Khó trách nhân gia : kỹ nữ vô tình, đào kép vô nghĩa.

      Đầu óc bi nước vô mới đối xử tốt với .

      Tốt xấu, tĩnh lại cũng đầu đuôi, ngượng ngùng toàn thần ẩm ước còn chút khí lúc, nằm ở giường hồi tưỡng lại, nghĩ tới gương mặt lạnh như băng có chút tình cảm nào, hận nghiến răng nghiến lợi, hận lúc này thể bóp chết .

      Từ đầu đến cuối, Xuân Sơn đều phía sau .

      trong đầu buồn bực đường về phía trước, Trưởng bối thúc bá kê to: "Tuệ Tuệ, Tuệ Tuệ" đến khi còn nghe đươc. Kìm nén hơi rốt cuộc cũng đến bờ biển đá ngầm Lâm Lập, xem sóng biển ngày qua ngày, năm này qua năm khác đập vỗ vào nham thạch cứng rắn, lặng im

      Gió biễn lạnh như vậy, mỗi khi bay qua liền lấy chút thân nhiệt.

      Xuân Sơn ngồi ở tảng đá ngầm suy nghĩ nhân sinh, rất lâu mới lấy đủ dũng khí, mở miệng hỏi: "Tuệ Tuệ, có cùng nhận thức với Lão đại?"

      Ôn Ngọc theo bản năng phủ nhận, "Ai cùng nhận thức với ? kẻ nghiện, sớm hay muộn hú bạch phiến cũng toi mạng." xong liền hối hận, gài mồm cái láo làm ra ve người ta phải buồn nôn.

      "Xuân Sơn, phải người tốt, cần để ý đến ."

      Xuân Sơn : "Đúng là lão đại đối xữ với tôi....."

      "Tôi muốn chuyện của ."

      Ôn Ngọc hãy còn thể làm đến ý chí sắt đá, bất động như sơn, trước mặt Lục Hiển còn làm bộ bình tĩnh chỉ chớp mắt đều bị phá vỡ, lúc này giống như hư vô mờ mịt nãy sinh buồn phiền chuyện tình cảm.

      Chạng vạng cơn mưa rớt xuống, vẫn như trấn Lâm HẢi gió với nước triền miên.
      Trời tốt, làm ăn thấy tốt, vì thế tan chợ sớm, cửa hàng từ xuống dưới công nhân đầu bếp cũng phải nghĩ khá lâu, mọi người thoải mái vui mừng.

      Tâm trạng buồn rầu thổi tan, Ôn Ngọc đến thư phòng ở lầu hai, ông ngoại Vưu Phụng Hiền là lưu học sinh dân quốc trung kỳ, tiếng Pháp tiếng Đức đều tinh thông, tứ phía thư phòng đều chất đầy sách ngay ngắn chĩnh tề, được cho là tòa tư nhân Đồ Thư quán.

      Chỉ là Vưu Phụng Hiền hai chân bị tàn tât, ngồi xe lăn hơn nữa đời người.

      Khi Ôn Ngọc gõ cửa, Vưu Phụng Hiền nằm trước bàn sách lớn, cầm bút PIke cũ kỹ, hết sức chăm chú sáng tác học thuật tâm đắc của ông. Gặp Ôn Ngọc đến, trước hỏi qua ăn cơm có ngon , bài tập ôn tập có khó quá , trình độ văn như thế nào.

      Ôn Ngọc ngoan ngoãn trả lời, lúc sau trầm mặc muốn lại thôi. Vưu Phụng Hiền phóng hạ bút, kêu Ôn Ngọc ngồi xuống, sẳn sàng chuyện.

      Ôn Ngọc chần chờ rất lâu, do dự mở miệng hỏi: "Ông ngoại, con hiểu vì sao người tốt lại hút thuốc phiện. Hoa túc quả thực rất đẹp, sinh sống giữa đất đai, vì sao sau khi tinh luyện, lại thành quái vật, thể khống chế, phá hủy bất cứ người nào."
      Vưu Phụng Hiền nắm kính lão ở mũi quan sát Ôn Ngọc nghi hoặc, nhưng chưa muốn cảnh cáo ngăn chặn bỗng nhiên bắt đầu sinh lòng hiếu kỳ, ông tự hỏi theo thói quen bấm tay gõ gõ bàn, chậm rãi : "Tồn tại là tất nhiên, thuốc phiện tồn tại cùng phát triển ở tại con người nhu cầu chỉ tăng có giảm. Tuệ Tuệ, con hút thuốc lại vì cái gì?"

      Tim Ôn Ngọc đập mạnh loạn nhịp, trước mặt Vưu Phụng Hiền, thể nào che giấu: "Thời gian quá nhiều, gởi gắm quá ít, sinh hoạt buồn khổ lại có ý nghĩa, Đồng mẹ ngày ngày cả nhau, người nhà lại bất hòa, bằng điếu thuốc có thể né tránh thực thời gian."

      Vưu phụng hiền : "Tuệ tuệ, chính con đều ràng, là hư ."

      Ôn Ngọc ấp úng, có cái hiểu cái .

      Vưu Phụng Hiền vừa mới xoay người, thúc đầu gối ý muốn đẩy nhanh câu chuyện, " tại cùng ông ngoại chuyện chút, rốt cuộc phát sinh chuyện gì?"

      Ngày thứ ba sau khi chuyện, Sơn ở trong nhà bếp quay quanh Ôn Ngọc lãi nhãi, vị lão đại trụ ở tầng hầm lại hỏi , hỏi xong cho Hứa Xuân Sơn trả lời, uy hiếp lúc có phát sinh việc gì, người thần kinh tốt.

      Tiểu Hỏa hầm canh gà nhân sâm ở bếp lò bốc lên hơi nóng, mới ra vại nước chắc ra nước nhiều thịt dày, còn có ngô Trường Giang, hạt đều sáng trong.

      Ôn Ngọc lấy cái muỗng cùng tấm giấy dầu, từng viên thuốc trắng để giấy nghiền nát, tất cả đều đổ vào canh gà, chăm chú thêm vào trong món ăn. Trong lúc cấp bách, nhín thời gian hỏi tiếng, "Kêu đại phú trộm gì đó chuẩn bị xong chưa?"

      XUân Sơn nơm nớp lo sợ đáp, "Tôi điều mang ở người."

      lấy ra cái giỏ trúc, ta khiêng bao công cục, muốn giết người phóng hỏa vô cùng độc ác.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 31: đường hướng bắc.

      thể chờ, thể ngừng, tôi muốn đường hướng bắc mà .

      Đêm qua mưa, sáng nay mặt trời màu đỏ cùng với những cơn gió thôi thúc, Chim én mang theo gia đình di dời vào miền Nam, nhiệt độ khí còn ở 20 độ, ven đường mỗi cây cỏ dại đều bị rét đậm vẫn sinh trưởng tươi tốt, cũng phải là sợ giá lạnh, chẳng qua nghĩ muốn trước khi tuyết rơi sống lâu chút.


      Ôn Ngọc mặc bồ quần áo của bà ngoại tự tay đan ra ngoài, sợi dệt lông cừu, ân đào đỏ tươi làm nổi bât lên khuôn mặt trắng nõn sáng lên đến kinh người.

      Con mười bảy tuổi rất hiếm có, Thượng đế đều mà tô lại tầng kim quang, làn da sáng lạng, chạm vào cảm thấy như đàn hồi, khắp nơi đều là sức mạnh tuổi trẻ - - hề để ý đên tuổi tác, hoặc thanh xuân, nguyên nhân có có hy vọng rất nhiều, rất nhiều tương lai chờ đón, cần tìm kiếm khắp thế giới, bản thân giới hạn trước năm 28 tuổi nhất định phải vui vẻ thuân lợi thả ra ngoài, ba mươi tuổi bốn mươi tuổi cũng so đo tính toán, chỉ cần là sinh vật giống đực liền đồng ý kết hôn ngay.

      Các biết phải chờ nhiều hạnh phúc, nhiều hy vọng khó có được, hoặc là các khinh khường những gì được biết.

      Tôi cùng với , cuối cùng vẫn bị thế đời đánh thắng.

      Bởi vậy muốn thử lần, đánh giá con người dài lâu, làm người tài đánh cuộc lần, bất kể thắng thua. Sau này theo khuôn phép cũ, sinh hoạt yên bình.

      Đồ ăn bên trong giỏ trúc lay động, cái nút công tắc màu xanh thẫm kiểu cũ treo ở cạnh mép cửa, rắc rắc tiếng đèn sáng lên, tức ánh sáng trong bóng đêm làm toát ra tia sáng vui vẽ ấm áp.

      Tầng hầm ngầm ẩm ướt u lạnh lẽo, phòng hỗn độn chịu nỗi, bên giường cái bát bị vỡ miệng chứa đầy bụi và tàn thuốc, khăn trải giường màu xanh lá cây đậm dính mảng lớn vết bẩn màu vàng ai dọn dẹp, nghênh ngang nằm ngang trước mắt.

      Lục Hiển vẫn như cũ mặc cái quần bò của chịu giặt, tóc dài che khuất mắt, vết máu miếng băng vải biến thành đen, toàn thân tản ra mùi chua thối như đồ bỏ lâu xử lý, xương sống lưng bị rút sạch, đứng thẳng ngồi vững, nằm ngang cong vẹo ở giường , đối với trần nhà cứ ngây người thẩn thờ.

      Nghe được tiếng bộ biết là ai đến, rối rít muốn hay muốn đứng dậy, lòng tự trọng của người đàn ông trói chặt chân, từ đầu đến cuối đều nhút nhít, giả bộ lạnh lùng vô tình, cực kỳ nhàm chán, cực kỳ ngây thơ.


      Ôn Ngọc đánh giá hoạt động bất ôn bất hỏa của đạt tiêu chuẩn, ngừng cổ vũ cố gắng, nhìn có thể chịu đựng bao lâu.

      Xuân Sơn đeo lưng cái bao công cụ đứng ở cửa thông gió đợi lệnh, chút biến đổi cũng làm sợ tới mức tay chân rung rẩy, chuyện cũng trở nên cà lăm, ... - - Tuệ Tuệ của hề cùng dạng, đều là bị ô nhiễm Tư Bản Chủ Nghĩa ăn mòn.

      Muốn cảnh giác mật ngọt chết ruồi sao.

      Bên trong, Ôn Ngọc mở nắp vung, vớt váng dầu màu vàng cam trong nồi canh gà, nhân sâm thuốc bổ đều thấm hết vào thịt gà, suy nghĩ chút đều biết là đại bổ, mà gia truyền của là nước chát ngỗng, chỉ lấy những thứ tinh hoa nhất là thân và cánh, cổ là thịt thừa, chân già thể thấm gia vị, chỉ có cánh cùng bụng con ngỗng, da cùng thịt tỉ lệ hoàn hảo, mỗi gốc đểu đâm lỗ để nước thấm vào, răng cắn đến đâu, đều đậm đà mùi vị tân xương tủy.


      làm người hiền, bên trong nhà lộn xộn lót miếng vài bố, dọn bát đủ chờ đến ngồi bàn ăn cơm.


      rốt cuộc cũng đem tầm mắt xem con nhện kết lưới nóc nhà dịch chuyển, nghiêng mặc qua lườm cái, vẫn là gương mặt của người chết, giống như là thiếu nợ năm trăm vạn trả. " tới đây làm cái gì?"


      Khuôn mặt Ôn Ngọc tươi cười nghênh đón địch, "Tôi tới xem ra sao, Lục. Quyết đinh cơm có ăn hay ?


      Đồ ăn của bác Đức chỉ có thể "chín nhừ" "Có muối", cái này so với canh gà nhân sâm nước chát ngỗng ở trước mắt, màu sắc hương vị đều ngon, có hơi nóng bốc lên, làm động đến con sâu đói trong bụng ngọ ngoạy.


      Đời người khổ đoản, muốn tận hưởng lạc thú trước mắt, Đại Thực tứ phương.



      Chiếc đũa được đưa đến tay, nhận, Ôn Ngọc nhàng : "Đều là thành quả do tôi tự mình xuống bếp nấu, Lục chịu nể mặt sao?"

      " gì là cho , muốn làm gì? Cứ thẳng vào vấn đề, tôi đến bước đường này cũng có gì phải bận tâm." Lục Hiển đối với thay đỗi của vẫn luôn hoài nghi, thậm chí là sợ hãi, cười khanh khách bộ dáng với Hắc Quả Phụ khác là bao.


      "Tốt xấu gì cũng coi như từng quen biết, nhớ kỹ lúc trước Lục còn để lại tiền bạc cho tôi, tôi thể lấy oán trả ơn, Chỉ bửa ăn, tôi có thể đáp ứng."


      Lục Hiển tuyên bố , "Tay phải của tôi tàn phế."


      Ôn Ngọc bưng bát lên , lấy cái muỗng, liền muốn đút cơm cho ăn.


      Lục Hiễn nhíu mày, " Em bị sét đánh trúng sao? Tự nhiên biến thành người khác?"


      Ôn Ngọc múc muỗng canh gà, thổi nguội, đưa đến cạnh môi , thân mật như bạn , "Dùng qua bữa cơm này, chúng ta thanh toán xong, về sau phú quý phát tài, hay bần cùng nghèo khổ đều liên quan đến tôi. Lục, chúng ta quen biết lâu, cũng nên có kết thúc."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :