1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đêm nay rời cảng - Yếm Yếm Ma(Hắc Bang) (71c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 26: Tâm của (1)

      Ôn Nghiên khe khẽ trở mình, Ôn Ngọc bị hù làm trái tim nhảy dựng.

      Còn Ôn Nghiên trở nên bất tỉnh, Ân Lục Hiển căn bản quan tâm, nếu như Ôn Ngọc ngại, biết xấu hổ, rất vui lòng ở trước mặt mọi người biểu diễn.

      Ôn Ngọc thủ tay trước bộ ngực của , ý muốn cả hai cách ra khoảng cách an toàn, nhưng Ân Lục Hiển đứng trơ như núi, da mặt dày,“Sợ cái gì? Nếu tỉnh lại coi như giới thiệu bạn trai với gia đình, sáng mai còn có thể tổ chức liên hoan ăn mừng, em có thể phân quyền sở hữu.”

      uống nhằm thuốc à? Nửa đêm nổi điên tới nhà tôi, có tin tôi báo cảnh sát, kiện xâm nhập nhà để ăn trộm.”

      Ân Lục Hiển thản nhiên,”Em nếu , tốt nhất nên kiện tôi thông gian cưỡng ép. Bất quá làm cho tôi thích thú, nếu truyền là mất thể diện?”

      dể dàng lột quần dài của , tách ra đôi thon dài căng đầy, tời gian là đáng sợ, lúc còn trẻ da thịt căng đày, khe hở chào đón, chứa đầy nước co rút, ngón tay vuốt qua vuốt lại khiêu gởi dục vọng của đàn ông, xoay chuyển tình ái đột nhiên tăng cao.

      Đem chân giắt qua bên hông, thẳng lưng xâm nhập, đè ép thân thể mềm mại nằm chổ. Khóe miệng trào dạt nụ cười hứng thú, ác ý làm cho người ta phải cắn răng.”Tối nay Tần Tử Sơn trở mặt hoàn toàn, tin tức sáng mai được truyền bá, Hắc bang sống chết với nhau ở ngoại ô thành phố, cảnh sát giúp tôi thống kê số người chết, Tần Tử Sơn bị thương ở cánh ta, nhưng lại di chuyển mau lẹ, chớp mắt thấy bóng dáng. Hứ---- đồ bất lực, chỉ xứng làm kẻ lau giày!”

      Hai mắt sáng lên, ngậm thuốc, càng càng hưng phấn.

      Ôn Ngọc tạt cho gáo nước lạnh, cắn răng hỏi:”Xin hỏi tôi có quan hệ gì? Lục quý nhân bận rộn mọi chuyện, cần gì phải phiền toái tìm đến tôi?”

      “Tôi giết người, viên đạn bắn trúng đầu người! Máu phun ra tôi liền nghĩ đến em, nghĩ đến khuôn mặt của em, thân thể cua em, nghĩ đến tôi như muốn nổ tung-----“ Ân Lục Hiển trở mình, thân thể cao lớn cản trở ánh sáng của ánh trăng, trở thành đạo ảnh, đem bao phủ hoàn toàn, nhận thức giới hạn tình lên tiếng ,” Ôn ngọc, giải quyết như thế nào đây? Lỗi cũng là ở em.”

      Ôn Ngọc bị ánh mắt nhiệt tình của làm kinh sợ, Ân Lục Hiển uống rượi say, sung máu não, vừa quá hưng phấn..., giống như nuốt cả lọ viagra, có thuốc nào cứu chữa. Giờ phút này, biết càng phản kháng càng làm mất chế, dụ dỗ,
      tạm lánh, mới chính là phương án tốt nhất.

      Thái độ khác thường, mềm giọng, dụ dỗ , “ trước đứng lên có được ? Tôi sợ chị tỉnh lại thấy lại la to, thể diện của tôi mất hết, còn muốn cạo trọc đầu rồi bị đuổi ra khỏi nhà.”

      Ân Lục Hiển say men trở mình dậy, vừa ngu vừa ngốc, lông mày khẽ nhíu, nhưng lại thay đổi theo cuộc vui, “Có tôi ở đây, ai dám đụng đến em!”

      Ôn Ngọc muốn kêu ra cửa quẹo trái, đến phía trước soi gương, xem lại bộ dáng bị xuân tình dạt dào dẫn đến ngu xuẩn của mình.

      “Biết tài giỏi nhất, nhưng… Lục cần phải có ý tốt với tôi? Chẳng lẽ thể chờ lâu hơn đêm?”

      Ân Lục Hiển nhíu mày có vẻ như suy tư, tiếp tục phóng túng: “Người xảo quyệt như em, lúc nào cũng đều vậy, thể tin được.”

      Ôn Ngọc từng bước dụ dỗ, “ tin tôi? tin tôi hiến thân, hay là tin tôi…” ngẩng đầu, nhàng hôn mi tâm của đáng nhíu chặt, vẫn ôn nhu giống như gió xuân phe phẩy, “ tin tôi cũng thích Lục?”

      Người say rượu đơn thuần chính là tế bào động vật, Ân Lục Hiển bị câu này làm cho tâm tình trong nháy mắt chuyển tốt, đầu nàng dựa vào bộ ngực to lớn, đàn ông uống rượu say, chỉ số thông minh giảm xuống rơi vào giá trị . “Em chưa bao giờ chủ động hôn tôi.”

      Ôn Ngọc lên tiếng: “ trở lại cửa sổ tôi chủ động hôn .”

      Ân Lục Hiển suy nghĩ chút, xem như giao dịch có lợi, quên phía dưới quần “cây súng” nhô lên, đứng thẳng ở bên cửa sổ đợi đến thực lời hứa.

      Đáng sợ nhất chính là có thể chấp nhận ở bất kì vị trí nào… chịu khom lưng chịu thiệt, cho thêm vài vấn đề khó khăn.

      Ôn Ngọc thể nào làm khác hơn là tự mình, làm chính mình cao hơn những loại đàn ông to lớn chọc trời. Khẽ nghiêng mặt, cúi đầu, in lại đôi môi mặt .

      Hình thôi, hơi bạc, khi cười xấu xa, chốc chốc lại nhếch môi.

      tựa hồ ngủ, nhúc nhích, nàng mừng rỡ tưởng dễ dàng, lập tức rời khỏi.

      như dấu vết môi hôn, sáng sớm tỉnh lại ai có thể còn nhớ được, cái nhóc Ôn Ngọc này đứng ở ghế hôn lấy người khổng lồ Ân Lục Hiển.

      Hư ----------- trăng sáng nhìn thấy hết.

      rốt cuộc có hay ?” Ôn Ngọc dời đầu qua khỏi , nhìn ngó ra ngoài.

      Ân Lục Hiển đột nhiên tỉnh táo, đưa tay ra sau lưng ôm , mang ngồi ghế vừa cảm thấy buồn cười dịch chuyển, ôm chặt khủy tay . với , “Này bảo vẫn làm.”

      cái tay mạnh mẽ nâng mông lên, cái tay để sau ót khống chế ý đồ chạy trốn của , môi liền biết điều đưa lên, mặc cướp lấy, bình phẩm.

      Khổ sở bởi mùi thuốc lá, hương rượu mạnh, mùi máu tanh giết người liều mạnh của bá đạo xâm nhập đầu lưỡi, say mê, điên cuồng như cơn bão dữ dội, lướt nhanh qua miệng , từng chút ngọt ngào, hưởng thụ qua lưỡi giọng the thé khẽ.

      Vẫn như tồn tại muôn thuở, thời gian vô hạn.

      cười : “Đây mới là “hôn”. Bất quá chỉ có thể làm theo, ở trước mặt tôi cởi quần áo, ở trước mặt tôi uống rượu say đối với tôi dang rộng chân mà phát tiết.”

      Ôn Ngọc đỏ bừng mặt, chỉ cảm thấy giả đến câu cũng thể tin nổi. khỏi sinh giận trong lòng, quyền đánh vào vai , tiếc rằng có nửa điểm hiệu quả, cuối cùng đành phải thúc giục, khẽ mắng: “ rốt cuộc có hay ?”

      Ngón tay xuyên qua , ánh mắt nhìn , trịnh trọng : “Tôi , là bởi vì tôn trọng em. Nhưng mà Ôn Ngọc, em có thể chạy trốn cho tới lúc nào?”

      Ôn Ngọc đáp: “Trốn thêm ngày tốt ngày.”

      Ân Lục Hiển hứa hẹn, “Chờ tôi cùng em chuyện, kết hôn với em mang về làm phu nhân Long Hưng.”

      đợi phản bác, liền trở về dọc theo đường cũ.

      Đáng thương phía dưới* tiểu huynh đệ nhận thức được đành phải chịu “đứng” cả đời.

      Ân Lục Hiển hình bóng, tình chớp cái đổi thành phim võ hiệp, Phi Diêm Tẩu Bích nửa đêm huyết chiến.

      Chờ chút, mới vừa rồi phải lần sau trở lại cưới ??

      Quả nhiên uống rượu say như uống nhầm thuốc, cả người cũng tỉnh táo.

      Nhưng mà Ôn Ngọc, buộc mình phải bình tĩnh kiềm chế, nghe qua câu thổ lộ nửa nửa giả kia, cũng ngoại lệ. Trong bóng đêm quyến rũ, lặng lẽ giơ tay lên khóe miệng, ánh trăng lưỡi liềm cong cong, nghe điều khiển, vẫn tiết lộ tâm của .

      Có lẽ chỉ là thoáng động tâm, giây áy náy ngắn ngủi, thậm chí thể gọi là tình .

      Có lẽ vượt qua tòa nhà phồn hoa đô thị, bay qua tường rào cao, chỉ để câu “Tôi nghĩ đến em”, bất quá nguyên nhân do rượu cồn kích thích, ni tin dụ dỗ, cùng với tối nay ánh sao say mê, nỗi nhớ lờ mờ, tình cảm triền miên đều có quan hệ.

      Có lẽ đây chỉ là chuyện thể xảy ra sau khi tỉnh giấc.
      Last edited by a moderator: 15/10/14

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 26: (tt)

      Trong trường học, Thang Giai Di thành công vứt bỏ 30 kí thịt béo, nhưng những nếp da nhăn ương ngạnh chào đón làm cho người khác tuyệt vọng. Viên Sunny cùng với người con trai biết tên hoàn toàn rơi vào bể tình, nhất thời ngẩn người, trong chốc lát bật cười, khi học ngắm ngoài cửa sổ, thầy giáo dạy văn đến cấu trúc từ "Monopoly", nhưng trong lúc bất chợt mặt đỏ hồng, si ngốc ngơ ngác nhìn trời mỉm cười, khóe mắt đuôi lông mày lộ vẽ tình cuồng nhiệt đến ngọt ngào .

      khác biệt thương, đây chính là tuổi trẻ, vĩnh viễn sợ tương lai, vĩnh viễn bao giờ hối cải.

      Cho đến ngày, Viên Sunny khóc giận cùng Ôn Ngọc:"Phía dưới vẫn chảy máu, rất rất nhiều, mình chết chứ?"

      Thái Tĩnh Di tính cách con trai, thuận miệng :"cậu nghĩ nhiều rồi, nhất định là kinh nguyệt đến sớm thôi, bản thân ngươi cũng nhớ được."

      Viên Sunny trừng mắt nhìn , miệng khó trả lời, chữ đến khóe miềng lại cảm giác khó chịu, cách nào được

      Ôn Ngọc chần chừ , dò xét thăm hỏi:"Sofia, có phải hay cậu xảy ra chuyện gì? Tôi với cậu là bạn thân, cậu chịu ra , nhất đinh tôi lấy bang phái ra giúp đỡ." Vừa nhìn Thái Tĩnh Di,"Christy cũng vậy."

      Cách trụ sở bí mật dặm, đầu gối lên bụi cỏ cao, trời chiều gió đêm, đem mùi hương táo đầu thu thổi tan, bồ công bay đến chân trời, tìm kiếm cuộc phiêu lưu ươc mơ.

      Viên Sunny che mặt khóc, khóc đến bầy chim bồ câu phải vỗ cánh bay . Vương Mẫn Nghi ăn hết ngụm kem hương thảo cuối cùng, Thang Giai Di đơn độc chơi từ
      thẻ bói đến “Archeology”, Viên Sunny rốt cuộc cũng mở miệng, “Tôi cùng làm sau vẫn đau… Vẫn chảy máu… Tôi biết nên làm cái gì bây giờ, dám cho cha mẹ nghe, nhưng rất sợ mất máu quá nhiều lên cơn té xỉu…”

      Thang Giai Di hết lần này đến lần khác trong miệng còn nhớ tới “Archeology Archeology~~~~~~~” nghe đến đó cũng khỏi ngẩng cao đầu, ngây ngốc hỏi: “Làm? Làm cái gì? Đánh nhau đến nỗi chảy máu sao? Tôi giúp cậu dạy dỗ ta.”

      Vương Mẫn Nghi cốc đầu , chỉ tiếc rèn sắt thành thép, “Ngu ngốc! Cậu ta đông, cậu tây, tốt tốt cho cậu mang Văn sau lưng, sách ngốc.”

      Viên Sunny giải thích: “Tại ta chỉ muốn nhìn thấy, sờ cái, vào, ai biết… Ô ô ô… đau quá, làm xong bộ cũng tốt, khập khiễng…”

      bệnh viện .” Thái Tĩnh Di đề nghị.

      Ôn Ngọc đồng ý gật đầu, thế là năm liền tiến vào trong ngõ tối, rồng rắn lần lượt đến phòng khám bệnh , bác sĩ Lãnh Băng Băng chuyên nạo phá thai nhìn lên, báo cho Viên Sunny biết, “Bạn trai là từ nhà tù thả ra, hay là chưa chạm qua nữ giới? Lần đầu tiên làm tổn thương, xé rách, đem như là thuyền cao su sao?”

      Viên Sunny hận thể chui xuống lòng đất.

      Lúc sau, Thái Tĩnh Di lười phải hỏi nhiều, Vương Mẫn Nghi nhiều lần muốn mở miệng hỏi nhưng cũng bị Viên Sunny chặn lại kêu trở về, chúng ta có vé Cora Thang Giai Di trong sáng ở đây? Còn dùng từ đơn tiếng đọ sức.

      Chỉ có Ôn Ngọc, kéo Viên Sunny vào góc, dùng ra-đa* (Giác quan thứ sáu nhạy bén) điều tra Viên Sunny, “Sofia, người đàn ông kia có phải là thầy Bác Đạt? Cậu cùng ta ở chung chỗ, lại làm ra những chuyện này?”

      Viên Sunny muốn hỏi Ôn Ngọc tại sao lại biết, lại nghĩ đến ta cùng cũng phải vui vẻ lần đầu tiên, bao nhiêu lời muốn đến khóe miệng, cũng lời nào cãi lại.

      “Ôn Ngọc, tôi có biện pháp, tôi lòng thương ta, ấy tuấn, chín chắn, ôn nhu thân thiết, tài hoa đầy bụng, có nữ sinh nào thể động tâm. ta chờ tôi lớn lên, chờ tôi tốt nghiệp kết hôn…”

      đợi cho hết câu chuyện trẻ con tình thầy trò, Ôn Ngọc thẳng thắn cắt ngang lời : “Cậu có biết ta có vợ?”

      câu hỏi thốt ra, khiến cho mặt Viên Sunny ra vài vạch, khuôn mặt tái nhợt, hô hấp như sắp chết. “ ta chỉ mình tôi, cùng ta bất quá chỉ là do sắp xếp của cha mẹ vô tình kết hợp. Tôi mới là người ta thực , ta ly hôn, ta chấp nhận cùng tôi chung sống cả đời.”

      “Cả đời? Cậu hiểu được cuộc đời dài bao nhiêu? Ba mươi năm hay bốn mươi năm, đợi đến ta thành lão già đứng được, cậu vẫn còn ít tuổi thanh xuân, lại muốn cùng với ta nắm tay cùng nhau vào mộ? ta cùng vợ có tình cảm. Cậu có hỏi chưa? có tình cảm thế sao vẫn ngủ cùng cái giường hơn 10 năm, sinh ra ba đứa con trai với đứa con , chẳng lẽ bà xã nhà chính là máy đẻ hay sao?”

      Giọng Ôn Ngọc đột nhiên hét to, Viên Sunny bị kích động, vốn chuẩn bị sắn lời lẽ để phản bác toàn bộ thế giới, lúc này bạn thân lại bất hòa xem là gì? tại chỉ cần “”.

      “Người phụ nữ kia cũng lớn tuổi có chồng liền bá chiếm vào . ta 38 tuổi người béo đầy thịt, đầu tóc móng tay cũng biết bảo dướng, y phục nhiều nếp nhắn, có chỗ nào xứng đôi với Bác Đạt! ta nên sớm biết điều tự thân rút lui, thành toàn cho chúng tôi. Đàn bà tới bốn mươi tuổi nên tìm cái chết, già phải rụng tất, kinh nguyệt cũng có, còn muốn ra đường làm ô nhiễm thị giác.”

      17 tuổi, biết trời cao đất rộng, chỉ biết cho rằng cự ly đến bốn mươi tuổi còn tới mười vạn năm ánh sáng , từ Hỏa Tinh đến sao Kim, xa thể nào đến được.

      Ôn Ngọc thở dài, “Cậu cực đoan, tôi cũng giúp được cậu.”

      Viên Sunny cảm thấy hối hận, nhưng mặt mũi quan trọng hơn tất cả, lựa chọn con đường này, lựa chọn hướng thể tiếp tục cúi đầu, “Tôi cần cậu giả mù sa mưa giúp đỡ.”

      Vung bọc sách, thừa dịp trời chiều tự nhiên rời khỏi.

      Thái Tĩnh Di ở bên nghe hết toàn bộ câu chuyện, giơ tay lên cánh tay Ôn Ngọc, xúc động : “Tôi cho là sinh vật giống đực cần tồn tại.”

      bao lâu, Ân Lục Hiển là sinh vật giống đực, sắp bị xóa bỏ.

      Thế là qua mùa thu là bay, đến thời khắc mùa đông giá ret buông xuống.

      Bốn mùa biến hóa đối với thành phố này mà tính là thách thức, cuối năm nhiều hơn cái áo, giày da áo khoác đều cần, thôi tính là làm… thất vọng mùa đông.

      Ôn Ngọc gặp phải Thích Mỹ Trân, giữa biển người mênh mông, giữa con đường VĨnh Hoa đèn rực rỡ sáng lên, được biết tin người chết Ân Lục Hiển
      Last edited by a moderator: 15/10/14

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 27: Ân Lục Hiển chết

      Thích Mỹ Trân mượn nhân lực, quyền lực uy hiếp, áp giải cái đinh trong mắt là Ôn Ngọc, tiến vào xó xỉnh dính đầy hôi thối trong khu phố. ngọn cây to lớn lâu năm cành lá đan chen, tầng lầu phía đông chia ra 30 mấy gian phòng, hành lang những con đường giống nhau dài hớn 100 mét, chút ánh sáng cũng có, ban ngày phải mở đèn đường, làm nổi lên cổng bà A Công thành kính thờ phụng, kính thần bái phật, hoặc là chổ hở, đốt cây nến nguyên bảo, hương tro tiền vàng mã đốt tặng tổ tiên.

      Bát Triều , giọng của lão chất phác, bà lão hơn tám mươi tuổi trong miệng lãm nhãm,"A Sinh a quang, hai đời đầu thai chổ tốt, đại phú đại quý, sống lâu trăm tuổi, hôm nay chớ thế, cùng ở giang hồ Suy Đại, bị chém đứt đầu ném xuống biển, hài cốt tìm khắp nơi thấy--------"

      bên phụ nữ trung niên mặc đồ ngủ xen vào, "Vậy tốt sao? Tiết kiệm khoản tiền nhặt xác."

      Trông thấy Thích Mỹ Trân, từng vị kinh sợ im lặng, dám có ánh mắt oán giận nào, toàn bộ xoay mặt sang bên, kêu Lão Tế trong nhà lên lầu ăn cơm.

      Tòa B 1109, cửa sắt nước sơn màu lục loang lỗ, vài điểm bị rỉ sét.

      Thằng nhóc lau giày đầu trọc thuộc hạ của Thích Mỹ Trân xung phong đầu, nắm cái chìa khóa mở cửa ra.

      hề báo trước, ánh nắng từ cửa sổ chiếu nghiêng xuống gian u tối, làm cho con mắt nhắm lại. Chờ giây, bên trong nhà khác xa với thế giới bên ngoài, bên trong cửa trước hai cặp giày vượt qua trước mắt, ra hướng phòng khách trống rỗng, rèm cửa sổ bị gió thổi bay lên trần nhà. Phòng ngủ cũng chỉ có cái giường, cái gối, ga giường màu xám nhạt bị bay màu, ngửi , trong khí tựa hồ còn lưu lại mùi thơm của bột giặt giảm giá.

      Ôn Ngọc bất kể như thế nào, cũng đem gian phòng này, cùng phòng và cả phòng mọi người hợp lại liên kết nào.

      Điện thời bày đồ cúng phụng trung thần nghĩa sĩ Quan Nhị Gia, có bài vị cũng có tro cốt. Ân Lục Hiển cái người này, sống đến thời điểm này hận thể ngày ngày búi tóc đỉnh đầu, lần này lại im hơi lặng tiếng như chết, chút dấu vết cũng lưu lại.

      Có người nào đó đêm khuya đem nhớ lại.

      Thích Mỹ Trân bất quá cũng chỉ là cúng nén nhang, bảo hãy nghĩ ngơi, chết là hết, nằm dưới đất chớ nên sanh , tránh liên lụy cho người còn sống.

      quay mặt sang, thái độ thay đổi cao ngạo đối với Ôn Ngọc.

      " coi như cùng với cuộc, tốt xấu gì, cũng phải cúng cho nén nháng."

      nén nhang đưa tới Ôn Ngọc, to tràn rơi rụng xuống, bó nháng 30 đồng túi. Tiền nào của nấy. Kẻ thức thời là trang kiệt, bên cạnh có bốn năm người coi chừng , Ôn Ngọc , nhận lấy hướng về Quan Nhị Gia vái xin che chở.

      Kính lạy tổ tiên xong, liền đến phiên người sống đấu đá. Căn bản cần Ôn Ngọc mở miệng , Thích mỹ Trân có thói quen là chủ, hơn nữa phía sau có kẻ dưới, đối thủ tình địch trước mặt, tốt nhất làm chủ áp bức hoàn toàn, tự cho là chưa ra trận mình thắng chắc.

      Phụ nữ có khi ngu ngốc lại đáng .

      Thích Mỹ Trân nhìn ngắm phong cảnh ảm đạm ngoài cửa sổ - thuộc về khu dân nghèo đời sống vật lộn, có lẽ hồi tưởng hoặc nhớ lại, câu hủy lưỡng đoạn, giải thích khó. "Khuyên cũng nghe, khăng khăng làm theo ý mình, có người giả danh liều mạng chém chết. Chết chết, hài cốt có người thu lại, tối nay biết bị sóng gió thổi bay đến nới nào, bị cá tôm ăn thành dạng gì rồi. , bay trở về Tây Giang cũng tốt, miễn cưỡng coi như lá rụng về côi, trở về cùng cha chết mà đoàn tụ."

      Ôn Ngọc tiếp, liền thuận đà tiếp: "Nhặt được đúng là khá giống nhau về tình cảm, so ra chỉ kém con ruột. muốn đá Tần Tử Sơn để nắm giữ Long Hưng, lão Tần Tứ làm sao chịu khoanh tay đứng nhìn. Kêu giết chú Long, biết là cái bẫy, chỉ vì lão Tần Tứ câu, trong đầu buồn bực khai báo hoàn toàn mọi việc rồi chịu chết! Uống nhằm thuốc, có não, giang hồ đến nước này còn học mấy thanh niên trẻ tuổi chuyện nghĩa khí, phải báo ân, mạng đổi mạng. Cuối cùng chỉ có Đại Phi bị chặt tay chặt chân ném trở lại thuyền, còn lại đều chết hết."

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 27: (2)

      Cách vách có đứa con vợ thi giữa kì bị đánh giá " hợp", lạnh run lui gõ cửa, bị ba mẹ hợp nhau đánh, đao thương kiếm tích gì đều dùng hết, bạo gan hét lên tiếng khóc, tiếng khóc vang dội như bày ông vở tổ chi chít trong gian phòng, làm người khác suy đoán, có thể đến ngày tận thế được báo trước.

      Núi cao sụp, nước biển chảy ngược.

      Thực tế đại lục chính là từng khúc chia rẻ, chịu đựng bao nhiêu tiếng thét chói tay, ầm tiếng tất cả rơi vào tâm trái đất.

      Nhiệt độ cao ba vạn, ngọn lửa lướt qua, thiêu rụi tất cả hoàn toàn còn lại gì.

      ". . . . . . . . . . . . chết rồi à. . . . . . . . . . . ." Bàn tay chảy mồ hôi lạnh ròng ròng nắm tờ tiền phủ, Ôn Ngọc ngồi chồm hỗm bên chậu than, ngẫng đầu nhìn Thích Mỹ Trân xấc láo, lòng chần chừ.

      Thích Mỹ Trân hôm nay trang điểm, làm giảm vẻ kiêu ngạo, đồ lót trong Âu phục hình như mấy ngày chưa được thay, nhìn thấy mấy dấu nhăn.

      "Kỹ thuật bán của đúng là nhanh như tên bắn, điểm ba tám dành cho súng lục 50m điều nhất trúng mi tâm. Lão Tần Tú dạy bản lãnh, trước khi chết cũng muốn thu hồi. Gậy bóng chày đập tay phải, cây nến đốt đến nát bấy, tay có còn hay cũng biết được, Đại Phi chỉ nhìn thấy đau đến ngất , lúc sau tĩnh lại, cánh tay mạnh khỏe trở nên mềm nhũn, giắt ở bả vai, chạy tới lay động cũng có tri giác.

      Bên tay tựa như tiếng vọng của thanh xương bị nện kêu răng rắc đến chói tay, đau đến trán nổi gân xanh muốn nổ tung, bên dưới hàm răng cắn chặt, tờ phim nhựa lên, vẽ lên hình ảnh An Lục Hiển lừng lẫy

      ai có thể ngăn cản, ngôi sao rơi xuống, người đàn ông của mình bị hủy diệt

      Thích Mỹ Trân : "Đạn xuyên qua trái tim, năm người cũng bị ném xuống biển lớn, có bao nhiêu phần tìm được sống trong cái chết chứ? đại hiệp cụt tay bơi qua khu cảnh giới, chết đuối cũng bị đám tiểu binh bờ bên kia bắn bị thương."

      Ôn Ngọc rũ mắt xuống, lẫm bẩm tự : "trong tiềm thức cuối cùng của tôi cho là, người như thể nào có ngày chết, it nhất tôi cũng biết bất kì tin xấu nào của ."

      gốc cây mạnh mẽ xanh tươi, cái đầu như mãnh thú hung mãnh cường tráng, dường như vĩnh viễn có lúc nào mềm yếu.

      Nhưng quên mất rằng, thực tế giống như bộ phim võ hiệp, vai nam chính suy vận té xuống cốc núi, ăn mật rắn lại kiếm được bí kiếp, ra lại khỏi núi trở thành hùng thiên hạ vô địch.

      Đêm đó say khướt rời , câu cuối cùng sơ sài bảo đảm, "Chờ tôi cùng em chuyện, kết hôn với em mang về làm phu nhân Long Hưng."

      Ôn Ngọc trầm mặc, tìm được vẽ mặt thích hợp, câu thích đáng, đối mặt với trước giờ chưa từng có hoàn cảnh khốn khó.

      Thĩnh cầu thường đế làm cho những chuyện ồn ào ở thế gian đè xuống coi , nàng có thể có 3 phút đồng hồ dọn dẹp mớ suy nghĩ lộn xộn phức tạp, về Ân Lục Hiển, về lúc gặp nhau, và kết thúc.

      Về kết thúc dừng lại cuộc gặp gỡ ....bên ngoài.

      "Vì danh lợi, vì nghĩa khí với phụ nữ, làm tận cùng những chuyện xấu, náo nhiệt quá cũng phóng túng quá, cuộc sống hai mươi mấy năm này tính là lãng phí. Tôi chỉ đoán, có lẽ muốn gặp mặt lần cuối cùng, dù sao cùng khoảng thời gian cũng rất nhiệt liệt, tôi dẫn , xem toàn bộ nguyện vọng của . như vậy nhìn tôi làm cái gì? giống như nhìn quái vật."

      Đầu móng tay đỏ lòm của lâu chăm sóc, bị bong tróc loang lổ. xem Ôn Ngọc, đột nhiên bật cười vui vẻ. Khó chịu da thit dính dấp, tránh khỏi ra khóe miêng cùng đuôi mắt những nếp nhăn, thời gian vẽ lên số tuổi của người phụ nữ.

      Ôn Ngọc giọng: " hận ta..........Ít nhất cũng chán ghét ta..............."

      Thích Mỹ Trân khoát khoát tay, chí ít vẽ mặt bên ngoài trở nên rộng rãi, "Mọi người đều chết hết, tôi đối với có tâm tính lo liệu cũng có ý nghĩa. còn trẻ, khi nào đến tuổi như tôi hiểu, chút đàn ông nhất định thuộc về , đúng hơn, phải thuộc về bất cứ nào. chết sạch , đối với tôi cũng coi như giải thoát. phải tôi đến, cũng có ai cảm nhận được, tất cả mọi người đều thất bại, nghĩ có muốn phát hỏa cũng có nơi để phát."

      Khiến cho mục tiêu tranh chấp biến mất, từng là thù địch có hay có thể nắm tay giảng hòa. Ôn Ngọc đối với lần này giám tin tưỡng, "Dù sao chăng nữa, tôi cũng phải cảm ơn ."

      " cám ơn tôi cái gì? Cần phải cám ơn tôi chính là Ân Lục Hiển chứ phải là . dùng ba lượng nặng cảm tạ, tôi cũng có thời gian chấp nhận."

      Trước khi rời , giọng có lẽ Ân Lục Hiển chìm xuống đáy biển, tin mọi chuyện vô địch, có gì kiêng kỵ, tuyệt đối thể dể dàng chịu chết.

      Bởi vì cùng quy thành loại người, bọn họ đối với nhau trông coi sống, giữ vững vận mênh, khởi động sóng lưng yếu ớt, vĩnh viễn chịu thua.

      Đài truyền hình truyền bá tin bình luận, mùa đông lại ấm áp đến lạ thường, bởi vì tầng ô-zon có chổ rách, mặt trời phóng xạ tăng cao, toàn bộ khí hậu giống như tấm băng Nam Cực mà biến hóa, vốn cảng cũng ngoại lệ.

      Bên trong tủ kính sớm trưng bày quần áo muà đông bán được giá, thế là bị nhân viên cửa hàng đem vô xếp trong xó, chờ cho cuối mùa mang ra thanh lý.

      Ai cũng nghĩ có ngày phát sinh ra những chuyện này, có lẽ mấy ngày liền cũng nhớ ra được, các cũng như cũ học tan học đúng giờ, rượt đuổi đùa giởn, mùa xuân tuổi trẻ đầy ở đây, cũng sắp đến chổ dừng lại.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 28: Tình rời .

      Trước cổng trường học cả người nhìn thế nào cũng quá 100 kg nhưng đáng sợ chính là cái bụng to đến nổi chiếm 1/3 trọng lượng cơ thể. Nhìn từ xa, mọi người thấy được mặt mũi của nhưng trong mắt mọi người giống như người quái dị nhe nanh múa vuốt. Tất cả đều quan trọng, cũng chẳng ai tìm hiểu làm gì

      Bà ngoại rất đúng, phụ nữ bốn mươi tuổi vẫn muốn sinh con giống như con trai già vẫn muốn có ngọc. Trong lúc rảnh rỗi tự mình tìm cái chết, y hệt con lạc đà dạo vòng trong điện Diêm Vương, từ Quỷ Môn Quan trở về. Còn muốn giữ lại nửa cái mạng của mình phải tính toan cẩn thận.

      Tên của là Phượng hay là Thục Tuệ? Tất cả đều chút giá trị nào, cũng có ai theo để tìm hiểu. nuôi con suốt cả đời, đây là máu mủ ruột thịt của , và hận đều có đủ trong ngày ầm ĩ, gia đình được bình an, chồng cứ suốt ngày đánh mắng bọn trẻ chưa hiểu biết gì, đúng là hút khô đến giọt máu cuối cùng của chịu bỏ qua, về phần cái tên từng mang, cuộc sống như hoa tươi tràn ngập trong nắng từng có, ngay chính cả
      Còn nhớ, quan tâm đến diện mạo hay mơ ước gì nữa rồi.

      Mái tóc vàng xơ xác, mặt chi chít những nốt lốm đốm, đôi tay suốt ngày ngâm trong hóa chất khiến da tay bị nứt nẻ, bong tróc từng lớp , khuôn mặt quắt lại cũng vì cứ tí lại phải cãi nhau với . Từ đó về sau được gọi là “sư ”, “thiếu phụ luống tuổi có chồng” hay là “bà vợ già”.

      chữ nào có thể diễn tả hết chán ghét của với . Giống như chê khô khan, chút thú vị y như cái xác khô. Cho tới bây giờ chỉ biết nằm giường, đôi chân giang rộng, mắt nhắm lại. Mái tóc tỏa ra cái mùi khiến người khác buồn nôn, bầu ngực khô quắt, hạ thể lỏng lẻo, ngay cả giả bộ kêu tiếng mà cũng làm xong, sờ mó chi bằng tự sờ mó bản thân.

      thực sợ hãi khi vợ cầu xin cho , sao lại bắt buộc như vậy cứ như vậy cuộc sống còn có ý nghĩa gì? ấy vì sao chịu tỉnh ngộ, tốt nhất là học theo tấm gương trong trang đầu của tờ báo xã hội, vì mắc chứng thần kinh mà ôm lấy hai đứa con trai, nhảy từ lầu 38 xuống, trừ số tiền bảo hiểm to lớn, cái gì cũng cần để lại cho .

      Đúng vậy, người phụ nữ 40 tuổi là của ngày hôm qua, hẳn sớm bị coi là đồ rác rưởi.

      Mà người đàn ông 40 tuổi mới bắt đầu thời kỳ hoàng kim, lịch ưu nhã, tuấn tú lại giỏi giang, vì sao phải ở cùng với người vợ và đứa con như ác quỷ suốt nửa đời còn lại?

      ! thể lãng phí thời gian nữa!

      Nhưng là người nào mượn ấy làm việc này, để mang cả cái bụng bự đến trường đe dọa? nhìn về phía sau liên hiểu , là vợ của nghe lời người bạn thân chí cốt từ - Tế Hồng… đôi môi được bôi lớp son đỏ sậm, miệng rộng đỏ như máu có thể ăn thịt người, đạp giày cao gót ba tấc, ngón tay cái búng cái, lớp phấn son bên ngoài rơi xuống, tục tằng đáng ghét!

      Vợ của nhanh hơn bước, ở trong đám đông tìm được San San giống như đôi bạn lâu gặp, bà vợ ngu xuẩn của trong nháy mắt khóc như mưa, mang cả cái bụng bự quỳ xuống trước mặt San San bé, cầu xin giơ cao đánh khẽ, tha cho mình cùng tiểu bảo bối trong bụng. Điều này ngay lập tức thu hút chú ý của mọi người, bọn họ đứng xem, vây xung quanh gièm pha, hưng phấn còn hơn cửa hàng bách hóa cuối năm giảm giá. Bọn họ đứng thành từng vòng từng vòng, vây xung quanh hai nhân vật chính, có người còn gọi cho nhà phát thanh, mau tới ngay, bỏ phí tin tức trực tiếp về người con bụng bự này.

      Hai tay chà sát, hai mặt sáng lên, vận sức chờ động.

      Viên San San bị vây bên trong, mấy trăm đôi mắt nhìn mặt , nàng đáng thương chống đỡ, Bác Đạt của , người của vì sao vẫn chưa xuất .

      “Bà là ai? Tự nhiên chạy tới phát điên cái gì? Tôi căn bản biết bà.”

      Bà vợ của khẽ khom cái eo, cái bụng lớn lạnh ngắt như xi măng chĩa vào , cái bụng lớn như vậy muốn dập đầu cũng khó khăn, có người phụ nữ nào lại đồng tình với bà? Ai cũng có ngày già: “Tôi biết tên Viên San San, mới qua sinh nhật mười bảy tuổi, tuổi trẻ hoạt bát, nhiệt tình đáng . Lại càng thấy qua ta viết tặng quyển thơ tình, viết hai người gặp nhau, mến nhau, rồi ở giường phong lưu, lần đầu ở đâu, chảy máu, rơi lệ, có hay thỏa mãn, lần sau muốn được làm tư thế gì, mỗi chữ đều ràng, tường tận, khác gì so với báo cáo. San San xem, tôi già, còn trẻ lại xinh đẹp như vậy, đến tương lai người con trai phù hợp với , nhưng tôi lại chỉ có Bác Đạt, trong bụng này còn có con của ấy, chẳng nhẽ tiểu bảo bảo mất cha khi còn chưa sinh ra hay sao? Mặc kệ người lớn có lỗi như thế nào trẻ cũng là vô tội.”

      Viên San San run run đôi môi, sắc mặt trắng bệch.

      Kế tiếp phải làm thế nào để tự thôi miên bản thân? Làm như thế nào để lừa gạt chính mình?

      Nhìn Tử Hồng, hai người cùng nhau trao đổi ánh mắt, bà liền ôm lấy bụng rồi quỳ rạp xuống bên chân San San, vừa ngẩng đầu lên thấy đầy nước mắt xuất , nhìn những người vây xem xung quanh, bà thr được dáng vẻ kinh khủng nhất của người vợ bị chồng bỏ: “Van cầu thương tôi, trong bụng tôi còn có tiểu bảo bảo chưa ra đời, van cầu giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho mẹ con chúng tôi, bỏ qua cho gia đình chúng tôi, hai mươi mấy năm qua, chúng tôi đều tay trong tay vượt qua, rất khó để thay đổi. Tiểu thư San San, cầu xin bỏ qua để chúng tôi tới Mỹ sinh sống. Tôi dập đầu tạ , tạ ơn công đức của .”
      Last edited by a moderator: 17/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :