Chương 25.1: đêm
Khương Thái Công câu cá,mong có người cắn câu.
Bên trong thùng gỗ của Tần Tứ gia, Hoàng Gia Cát lật người quẫy đuôi, muốn nhảy cái lên trời, cá hắc điêu dần dần mất hơi thở, tuyệt vọng chờ chết, cá mú chấm đỏ hung hang dữ tợn, há to miệng kêu cứu mạng, còn có con Ban Điểm cực lực chịu thua, chấp nhận số phận, quẫy vây đuôi làm nổi lên cái hố nước đục, đáng tiếc mọi chuyện đều vô ích, Tôn Ngộ tài giỏi như vậy, lần vấp ngã cách xa vạn dặm, nhưng cũng thể lay chuyển bàn tay của Phật Như Lai. Tần Tử Sơn ngồi bên đợi, đợi được Tạp Điện Thị ném cái bàn, cũng đợi được Tần Tứ Gia nhiều hơn lời.. Tần Tứ Gia sắp sửa thành Phật, ngày nào cũng cùng Phật Ngữ, chữ nào cũng là châu ngọc, nhưng đều
là những câu nhảm. Tần Tử Sơn ngồi bên, đợi được người đập phá bàn ghế, TV, nhưng đợi được Tần Tứ Gia câu -> Âu phục bảnh bao sọc xanh của từ hôm qua vẫn chưa ủi, nhiều nếp nhăn giống như khuôn mặt khóc lóc thảm thiết, tảng đá ngầm, gió biển tanh nồng Tần Tứ Gia gọi to : “Ba, người ra tay nữa, ngay cả Long Hưng cũng thay đổi. Người có dã tâm, kết quả toàn bộ bến tàu đều biết là người đứng đầu. Người muốn lên núi dưỡng già, lập tức cùng Điền Thất Đại lôi kéo những người trong bang phái để họ đứng ra chuyện. Khi ba bỏ xuống mọi chuyện, nhất định giết con đầu tiên. Ba, người muốn đợi đến khi con chết, Tần gia tuyệt hậu mới
xuống núi hay sao?”.
Cần câu khẽ nhúc nhích, lại có con cá ngu xuẩn cắn câu. Tần Tứ Gia cần thu cần, nhanh chóng xong xuôi, nhanh chóng đến mức nhìn ra dấu hiệu tuổi già . là tuổi già nhưng trí chưa già, tâm đổi. Bao giờ đến phiên Tần Tử Sơn lông cánh chưa cứng cáp, lý luận suông chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng ?
Tần Tử Sơn số tốt mệnh tốt mới được đầu thai vào trong bụng vợ của , nếu chết nơi đầu đường xó chợ.
Tần Tứ Gia thu cần đứng dậy, cá ăn mồi rồi thừa dịp cha con bọn họ chuyện vẫy đuôi bơi .
“Con hồ đồ rồi, nửa là ơn, nửa là quyền uy. Muốn sợ con, muốn phục con, thể có tình thâm giao, càng thể ra tay độc ác. Đừng tưởng rằng con có xuất thân tốt liền ép được người, ta còn phải cũng ở đầu đường bán tranh chữ mới trở nên giàu có. Khi đó người nghèo nhiều, bán cá thể phất lên nổi, chỗ nằm ngủ còn giành nhau, đánh nhau đến vỡ đầu. ta xui xẻo, người xui xẻo ta đây còn muốn mở cho con cửa hàng tạp hóa” .
Tần Tử Sơn nghe đến nhức đầu, người càng già càng đàm luận, bây giời là cái thời đại gì? Bán chữ làm mất hết lợi nhuận công ty, mười năm trước đóng cửa rồi, ai còn nguyện ý nghe ba chuyện ngày xưa phấn đấu làm giàu nữa?
Tần Tứ Gia tay xách thùng đựng cá, tóc muối tiêu, uy nghiêm :“Con tranh hơn thua với , dàn xếp ổn thỏa sao? hiểu chữ nhịn viết thế nào ư? Mọi việc chỉ biết can thiệp vào, tranh chấp thời khí, để con làm người chuyện, Long Hưng mới có thể thay đổi mồi câu, sớm muộn cũng bị người chiếm mất.”
Nhưng Tần Tử Sơn hai mươi mấy tuổi, trong người tràn ngập nhiệt huyết, được người khen cả đời, Tần Tứ Gia mấy câu bắt bẻ mỉa mai đó chỉ làm thêm kích động. chút xíu thông minh cuối cùng cũng mất , tin tưởng sức mạnh và tiền bạc, có đoàn thể nào cầu bộ não? Đều là đám người có đọc sách, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, giống y con kiến dễ dàng đối phó.
Ôn Ngọc bây giờ, xinh đẹp ưu tú biến mất ngoan ngoãn nghe mọi người chuyện, bất quá mặn nhạt hỏi câu:“Ba nơi nào? Nhiều ngày như vậy trở về, có thể hay bị ngọn gió nào cuốn ? Ôn Nghiên, báo cảnh sát, tránh cho mọi người ta thất trách.”
Ôn Nghiên đáp tiếng, theo bản năng xem. Em Ôn Ngọc thong thả gắp thức ăn ăn cơm.
Liên tưởng tới tuần trước hai chị em với nhau, Ôn Ngọc tỉnh táo đến đáng sợ, đột nhiên đối với chính mình lúc ba tuổi, khi em thứ bảy sinh ra khó có thể tình cảm. Em lúc mười sau tuổi làm gì? Cả ngày nằm mơ, nghĩ hoàng tử công chúa, phấn hồng đầy phòng, chưa bao giờ nghĩ đến muốn tranh giành với ai, để cho tương lai có đường sống sót.
------------------------------
Last edited by a moderator: 11/10/14