1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đêm nay rời cảng - Yếm Yếm Ma(Hắc Bang) (71c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 24.5

      Ôn Ngọc dễ dàng bỏ qua:“Bộ đồ trang sức bằng Phỉ Thúy bà ngoại để lại cho bà đâu?”

      “Mày thần khinh hả? nửa nửa rồi, sao phải dồn tao tới chân tường, cùng lắm chết”.

      Ôn Ngọc nhấn mạnh:“Đó là của hồi môn bà ngoại để lại cho tôi, tuyệt đối thể để bà mang ”.

      Vưu Mỹ Hiền hỏi ngược lại:“Thế mày dựa vào cái gì đòi giữ nó?”

      Ôn Ngọc như chuyện đương nhiên:“Bởi vì tôi giữ được đồ, bà dễ bị lừa gạt”.

      Vưu Mỹ Hiền thẹn quá hóa giận, cầm lên chiếc hộp trang sức hình chữ nhật ném vào trong lòng Ôn Ngọc:“Ta xem ngươi cả đời này có bao nhiêu năng lực để nổi danh!”. Giống như đứa bé giận dỗi, xoay người, chạy trốn khỏi Ôn Ngọc như ma quỷ chuyên lấy mạng người.

      Vưu Mỹ Hiền cả đời chịu lớn lên, 30 mấy tuổi vẫn muốn làm thiếu nữ mộng mơ, ghét ràng, biết hối cải.

      Trong nháy mắt, căn phòng trống trải, chỉ còn lại mình Ôn Ngọc với nụ cười ảm đạm.

      tựa vào bệ cửa sổ, lẳng lặng hút điếu thuốc đốt thời gian, nhìn bà đường chạy trốn, xông về phía chiếc xe Jaguar phong cách, giống như con thuyền xa nay cập bến, dưới ánh sao bóng lưng bà càng lúc càng , Ôn Ngọc lại có thể cảm thấy trong lòng Vưu Mỹ Hiền tràn đầy cảm giác hạnh phúc và khao khát tương lai.

      Nhưng tương lai lúc tốt lúc xấu ai có thể đoán trúng được?

      Việc nàng có thể làm được bây giờ là chúc phúc cho bà ấy, cầu cho riêng Vưu Mỹ Hiền từ nay về sau muốn người có người, mọi đều thỏa mãn.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 25.1: đêm

      Khương Thái Công câu cá,mong có người cắn câu.

      Bên trong thùng gỗ của Tần Tứ gia, Hoàng Gia Cát lật người quẫy đuôi, muốn nhảy cái lên trời, cá hắc điêu dần dần mất hơi thở, tuyệt vọng chờ chết, cá mú chấm đỏ hung hang dữ tợn, há to miệng kêu cứu mạng, còn có con Ban Điểm cực lực chịu thua, chấp nhận số phận, quẫy vây đuôi làm nổi lên cái hố nước đục, đáng tiếc mọi chuyện đều vô ích, Tôn Ngộ tài giỏi như vậy, lần vấp ngã cách xa vạn dặm, nhưng cũng thể lay chuyển bàn tay của Phật Như Lai. Tần Tử Sơn ngồi bên đợi, đợi được Tạp Điện Thị ném cái bàn, cũng đợi được Tần Tứ Gia nhiều hơn lời.. Tần Tứ Gia sắp sửa thành Phật, ngày nào cũng cùng Phật Ngữ, chữ nào cũng là châu ngọc, nhưng đều
      là những câu nhảm. Tần Tử Sơn ngồi bên, đợi được người đập phá bàn ghế, TV, nhưng đợi được Tần Tứ Gia câu -> Âu phục bảnh bao sọc xanh của từ hôm qua vẫn chưa ủi, nhiều nếp nhăn giống như khuôn mặt khóc lóc thảm thiết, tảng đá ngầm, gió biển tanh nồng Tần Tứ Gia gọi to : “Ba, người ra tay nữa, ngay cả Long Hưng cũng thay đổi. Người có dã tâm, kết quả toàn bộ bến tàu đều biết là người đứng đầu. Người muốn lên núi dưỡng già, lập tức cùng Điền Thất Đại lôi kéo những người trong bang phái để họ đứng ra chuyện. Khi ba bỏ xuống mọi chuyện, nhất định giết con đầu tiên. Ba, người muốn đợi đến khi con chết, Tần gia tuyệt hậu mới
      xuống núi hay sao?”.

      Cần câu khẽ nhúc nhích, lại có con cá ngu xuẩn cắn câu. Tần Tứ Gia cần thu cần, nhanh chóng xong xuôi, nhanh chóng đến mức nhìn ra dấu hiệu tuổi già . là tuổi già nhưng trí chưa già, tâm đổi. Bao giờ đến phiên Tần Tử Sơn lông cánh chưa cứng cáp, lý luận suông chỉ chỉ trỏ trỏ sau lưng ?

      Tần Tử Sơn số tốt mệnh tốt mới được đầu thai vào trong bụng vợ của , nếu chết nơi đầu đường xó chợ.

      Tần Tứ Gia thu cần đứng dậy, cá ăn mồi rồi thừa dịp cha con bọn họ chuyện vẫy đuôi bơi .

      “Con hồ đồ rồi, nửa là ơn, nửa là quyền uy. Muốn sợ con, muốn phục con, thể có tình thâm giao, càng thể ra tay độc ác. Đừng tưởng rằng con có xuất thân tốt liền ép được người, ta còn phải cũng ở đầu đường bán tranh chữ mới trở nên giàu có. Khi đó người nghèo nhiều, bán cá thể phất lên nổi, chỗ nằm ngủ còn giành nhau, đánh nhau đến vỡ đầu. ta xui xẻo, người xui xẻo ta đây còn muốn mở cho con cửa hàng tạp hóa” .

      Tần Tử Sơn nghe đến nhức đầu, người càng già càng đàm luận, bây giời là cái thời đại gì? Bán chữ làm mất hết lợi nhuận công ty, mười năm trước đóng cửa rồi, ai còn nguyện ý nghe ba chuyện ngày xưa phấn đấu làm giàu nữa?

      Tần Tứ Gia tay xách thùng đựng cá, tóc muối tiêu, uy nghiêm :“Con tranh hơn thua với , dàn xếp ổn thỏa sao? hiểu chữ nhịn viết thế nào ư? Mọi việc chỉ biết can thiệp vào, tranh chấp thời khí, để con làm người chuyện, Long Hưng mới có thể thay đổi mồi câu, sớm muộn cũng bị người chiếm mất.”

      Nhưng Tần Tử Sơn hai mươi mấy tuổi, trong người tràn ngập nhiệt huyết, được người khen cả đời, Tần Tứ Gia mấy câu bắt bẻ mỉa mai đó chỉ làm thêm kích động. chút xíu thông minh cuối cùng cũng mất , tin tưởng sức mạnh và tiền bạc, có đoàn thể nào cầu bộ não? Đều là đám người có đọc sách, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, giống y con kiến dễ dàng đối phó.

      Ôn Ngọc bây giờ, xinh đẹp ưu tú biến mất ngoan ngoãn nghe mọi người chuyện, bất quá mặn nhạt hỏi câu:“Ba nơi nào? Nhiều ngày như vậy trở về, có thể hay bị ngọn gió nào cuốn ? Ôn Nghiên, báo cảnh sát, tránh cho mọi người ta thất trách.”

      Ôn Nghiên đáp tiếng, theo bản năng xem. Em Ôn Ngọc thong thả gắp thức ăn ăn cơm.

      Liên tưởng tới tuần trước hai chị em với nhau, Ôn Ngọc tỉnh táo đến đáng sợ, đột nhiên đối với chính mình lúc ba tuổi, khi em thứ bảy sinh ra khó có thể tình cảm. Em lúc mười sau tuổi làm gì? Cả ngày nằm mơ, nghĩ hoàng tử công chúa, phấn hồng đầy phòng, chưa bao giờ nghĩ đến muốn tranh giành với ai, để cho tương lai có đường sống sót.


      ------------------------------
      Last edited by a moderator: 11/10/14

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 25.2

      Vưu Mỹ Hiền sai, Ôn Ngọc từ khác người, phải……… hề có tình cảm như những người có tính tình kỳ quặc.

      Ý nghĩ của Ôn Nghiên, Ôn Ngọc thể nào biết.

      nộp đủ học phí, mỗi ngày trước khi ngủ chuẩn bị đầy đủ đồng phục học sinh, sách vở. Vào mỗi buổi sớm, cứ đúng 7h30’ rời giường, ăn sáng xong, chờ em ba chợ mua đủ đồ ăn trong ngày mang về mới chậm rãi qua phố Trung Liệt chật chội để ra đường lớn.

      Vưu Mỹ Hiền ở đây hay , tốt hay tốt cũng có gì khác biệt, cần cha mẹ, cần chị em, mình là đủ, vốn là nữ hào kiệt của vùng này.

      đứng trước cửa sổ, nhìn lên những vì sao, vầng trăng cao : “Tôi, Ôn Ngọc cần bất kì ai, bất luận cái gì .”

      Cuộc sống nơi trường học làm cho người ta quên hết mọi phiền não, nhà trường mới mời thầy giáo dạy tiếng Trung đẹp trai, mời Viên San San làm người minh họa cho lời :“Đây mới thực là người Trung Quốc”. Có phong cách của nước ta, như con trai thời nay, đại đa số đều hướng về bên nước ngoài, mở miệng, ngậm miệng đều là tiếng , chẳng ra cái thể thống gì cả, ngô ra ngô, khoai ra khoai. Làm sao giống như thầy giao Đạt uyên bác, hay là Lý Bạch, kiếp sau của Phan An. Ngay cả tên cũng hòa hợp, Bác Đạt so với tên của những người giâu, người phú quý dễ nghe hơn nhiều.

      Viên San San mỗi ngày đều nhìn thầy giáo dạy tiếng Trung với vẻ si mê, mặt bàn để tờ giấy liệt kê các câu hỏi trọng tâm của hai tác phẩm nổi tiếng Hồng Lâu Mộng và Hoa Mẫu Đơn.

      ấy kết bạn mới mà sau khi tan học cũng cùng các đoàn thể dạo, chuyện phiếm, thần bí biết nơi nào.
      Thái Tĩnh Di Sofia nhất định lén lút hẹn hò, cho chúng ta biết!

      Ôn Ngọc vội vã chuẩn bị cho cuộc thi diễn thuyết Tiếng , đối với mấy chuyện đáng để chú ý này : “Nếu ấy muốn có thời điểm tự nhiên mở miệng , ấy muốn , nhất định là có lý do, thay vì oán trách, bằng học cho giỏi”.

      Thái Tĩnh Di cảm kích: “ học, học, học, bạn cũng muốn học thành Đoàn Gia Hào ngu ngốc kia luôn rồi, lúc nào cũng khẩn trương, đến lời cũng ràng”.

      Ôn Ngọc cầm gáy sách gõ vào đầu Thái Tĩnh Di, cười to : “Cảm ơn bạn quan tâm, Chriscy. Tôi mà biến thành người ngốc dựa vào bạn, cái cây đại thụ này, đúng là người con kiên cường”.

      Những bất an xao động của mùa hè trôi , chú chó Tinh Tinh bị mù từ bé dần dần lớn lên, khi thời gian lật sang trang mới, đều chờ đợi những chuyện xưa từ đầu tới cuối đều có bắt đầu.

      Phúc Tử mất tích như đá chìm đáy biển, có chút tin tức nào. Người của Lục Ôn Nghiên đủ chín chắn, quan hệ lúc tốt lúc xấu, tuần chắc chắn có hai lần trốn trong chăn khóc.

      Ôn Ngọc thờ ơ nhìn, nhiều lần muốn khuyên ấy chia tay, người đàn ông của thể khiến vui vẻ, hà tất gì phải cố gắng níu kéo ta như khúc ruột thừa? Muốn chấm dứt chấm chứt, cố giữ lại chỉ thêm đau, cầm mấy trăm ngàn cổ phiếu, đàn ông khu này có cả ba trăm vạn người, sao lại phải đánh đổi bao nhiêu thứ đó cho người đàn ông? Tiếp tục dây dưa, trừ việc suốt ngày khóc lóc lãng phí nước trong cơ thể, rồi mất ngủ có công dụng quái gì nữa.

      Trong lòng Ôn Ngọc lúc này tâm lý biến chuyển ngừng, nhìn Ôn Ngọc như vậy, Ôn Nghiên bị dọa sợ, nhất thời nhượng bộ lui binh. Chân thực cảm nhận hai chữ “Quái vật” này.

      Mặc kệ là lý do đầy đủ như thế nào, cũng thể thách thức trật tự lễ giáo được, nữ nhân là như thế nào, đến gần ra sao, cũng thể cao giọng cần.

      Cũng may Ôn Ngọc có nhiều chuyện, mình lập kế hoạch đấu với cả xã hội này.

      Hoặc là trong đêm mưa mùa

      thu, Ôn Ngọc ở cùng Ôn Nghiên trong phòng. Ôn Nghiên giọng khóc, ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách trong khi Tiểu Vũ ngủ. Trước khi ngủ đọc quyển “Ai lục khởi tư”, người con lạnh lùng tàn nhẫn cự tuyệt hôn nhân viết. “Tại lúc đó, tựa như kẻ điên lúc nửa đêm trời độ, lái xe đến gõ cửa chỉ vì câu : “Allen Na! nhớ em”. Như thế cần bao nhiêu dũng khí chứ? Cái dũng khí ấy ở đâu có được? Nhớ tới là chuyện rất xa xôi rồi, nhưng lòng vẫn bị dao động”. Câu này làm Ôn Ngọc kinh ngạc, trong sách của lại có thể viết nên tình vừa dịu dàng vừa vĩ đại như thế, giống như ngọn lửa, hắt dầu vào, ngọn lửa ầm ầm cháy, thiêu rụi tất cả nhưng vẫn tràn ngập ngọt ngào. Cái này, tất nhiên là thuộc về những người trẻ tuổi suy nghĩ hậu quả, chút tang thương, dựa vào kích tình cùng tình để sinh tồn.

      Trái tim của Ôn Ngọc già, phải là người quái dị mà là người cổ hủ.

      Nhưng đời người luôn có hạnh phúc và khổ đau, nếu sao chúng ta dám gọi đây là vận mệnh bản thân.

      Rạng sáng, Ôn Ngọc mơ hồ nghe thấy tiếng gì đó, cứ nghĩ Ôn Nghiên tỉnh dậy rồi khóc nữa nên cũng chẳng muốn lên tiếng, gần đây Ôn Nghiên tốt hẳn lên, cuộc tình đầy sóng gió chẳng bao giờ ngừng, ta xin lỗi , lại lần nữa tha thứ cho ta, cho ta cơ hội được “tình cảm hóa”. Ông trời ơi, cho ấy giải Nobel hòa bình , ngăn cái miệng khóc cầu oán thán của ấy lại.

      Ôn Ngọc nghĩ chút, quyết định quay người ngủ tiếp. Im hơi lặng tiếng, giống như cảnh tượng trong phim kinh dị, có cái tay từ sau lưng đưa tới trước mặt , trong lòng bàn tay có chút mồ hôi lạnh, bịt chặt mũi, miệng của . Đôi mắt mở to, trái tim đập mạnh mãnh liệt, bị dọa đến toàn thân lạnh cóng, định vùng vẫy kêu cứu, cánh môi vừa dịu dàng vừa nóng bỏng áp đến, hôn lên tai , giọng tên ăn trộm nửa đêm trèo tường khàn khàn, uống rượu rồi hút thuốc vẫn ghiền, muốn gặp cho bằng được mới thỏa mãn, ta : “Có muốn … Hửm? Y Toa Bối Lạp…”

      ta gọi tên , Y Toa Bối Lạp, quen phát tiếng , đầu lưỡi ta nhếch lên, chạm vào hàm , tạo ra vài cảm xúc vụn vặn lạ lẫm, hơi ngưa ngứa, hoang mang, biết Y - Toa - Bối - Lạp .

      Giọng của trầm khàn, mỗi câu mỗi chữ đều chứa đựng năng lục kinh người, rồi lại cúi xuống tiếp tục triền miên, là những dịu dàng uyển chuyển của gió đêm, là biển rộng mênh mang ánh đèn, loại sức mạnh kinh người xâm nhập vào trong tim .

      đợi được trả lời, tức giận, cắn vào vành tai trái của , đầu lưỡi cuốn cái, ngậm vào trong miệng, tỉ mỉ thưởng thức.

      Ôn Ngọc nhìn thấy mặt của cũng nhìn thân hình của , là ai? Đây là ai? Có phải hay ấy?

      Có thể hay , sâu trong lòng của vẫn chờ đợi ấy?

      cảm thấy bản thân mình sa ngã, còn nắm bắt được tình huống, việc phát triển ngoài phạm vi khống chế của .

      thậm chí có chút hận Lục Lộ Vẻ.

      ôm lấy từ phía sau, tìm kiếm đôi môi của trong bóng tối, trong miệng vẫn còn mùi rượu, thuốc lá. đưa lưỡi vào trong miệng , hoàn toàn khiến là của vào ban đêm, xa hoa đồi trụy, tất cả đều do dục vọng làm chủ, làm bẩn cuộc đời , tuân theo quy củ đạo lý, bình yên ôn hòa. Vì , nên càng hủy diệt .

      Bàn tay đưa vào bên trong áo ngủ của , mơn trớn thân ngọc ngà, cảm thụ những tế bào run rẩy dưới làn da bạch ngọc, cuối cùng cầm lấy bầu ngực đầy đặn, mượt mà của , giống như con chim bồ câu khiến người ta thích, mặc cầm nắn, xoa bóp thành đủ các kiểu hình dáng. Lòng bàn tay ấm áp nhưng thô ráp của cẩn thận, nhàng vân vê hai viên ngọc của , chỉ trong chớp mắt mà hô hấp của trở nên nặng nề, dồn dập, làm lộ ra dục hỏa khiến lòng người khó chịu.

      để mời, nằm bên người .

      Từ phía sau, đem thân thể mảnh mai của ôm lấy, mùi hương thơm mát thấm vào tận lòng, tốt, cuối cùng mơ ước của cũng thực được.

      muốn sao?”

      Dục vọng của nổi lên chỉa thẳng vào lưng , hai cánh tay cường tráng đem ôm chặt, tỏ ham muốn giữ lấy của .

      nhớ em…”

      lặp lại, giống như ma chú lặp lặp lại: “ nhớ em Ôn Ngọc, Ôn Ngọc… nhớ em.”

      Tại sao ngoài trời vẫn mưa? Tại sao Ôn Nghiên vẫn chưa dậy? Tại sao lại ở bên cạnh ? Tại sao trái tim lại đập nhanh như vậy?

      ngàn, vạn câu hỏi “tại sao”, nên đâu tìm đáp án? Tối nay, thuyền xuất bến, lệch khỏi quỹ đạo. Tâm tư cùng tình cảm, tất cả đều khó giải thích.
      Last edited: 13/10/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :