1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đêm nay rời cảng - Yếm Yếm Ma(Hắc Bang) (71c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương 70: Bắt cóc máu chó

      Lục Hiển gầy nhanh chóng, vì thuốc và rượu.

      Mùi phấn trang điểm của phụ nữ nồng nặc lần lượt thoáng qua bên người, hộp đêm Hoàng Hậu xa hoa truỵ lạc, mỗi đêm cuồng hoan, ăn mừng sinh nhật của người abcd nào đó, bên cạnh nam nam nữ nữ từng tiếng cung cung kính kính gọi D ca, đại D ca, nể mặt uống hớp rượu nha, hoặc là cần hút điếu ? Hàng mới rất mạnh!

      Nữ diễn viên muốn chụp ảnh, còn phải là muốn đặt chân trèo lên ghế sô-pha phát triển hơn nữa, D ca, giúp tay. . . . . . . . . . . . cái váy xẻ tà kéo đến bên hông, kéo tay của chui vào trong, lời mời tiếng động.

      Vừa mở mắt, con ngươi liền thay đổi, bên cạnh tiếng oanh lời yến, tất cả tốt đẹp cỡ nào, giống như xã hội đen mà Lục Hiển từng mơ trăm ngàn lần.

      Thế nhưng hương ma túy làm người ta buồn nôn, rượu tây nhạt nhẽo giống như nước lọc, thuốc càng khỏe, chuyển mắt qua nhìn thấy tiểu thư xinh đẹp bên cạnh, trang điểm quá nồng, mắt quá , ngực đủ to, eo đủ thon, bắp đùi lẳng lơ tùy tiện với rất nhiều nam nhân, biết cùng bao nhiêu người, có thể lây bệnh HIV hay .

      Mọi chuyện đều như dự tính, ngọn lửa tên trong lồng ngực trỗi dậy, cháo trắng sôi lên kêu ùng ục, đảo loạn đêm lẳng lơ này.

      chửi mình có bệnh, lại nhịn được đứng lên, nhiều người ở bên trong nhìn trừng trừng, tiếng nào ra cửa. Sán Vĩ Tử ở phía sau đuổi theo, kịp thời giữ chặt khư khư quỷ say bị vùi dập lúc ở giữa chợ.

      Cuối mùa xuân, mưa thể bỏ qua thành phố này, rơi mặt lạnh như băng, lại thể làm cho Lục Hiển say khướt tỉnh táo hơn.

      Sán Vĩ Tử đỡ , hỏi: "D ca, trở về chỗ nào?" Cẩn thận bổ sung, "Vừa rồi Đại Bình có lại rằng Bằng Tường chạy mất."

      " đám bỏ có ích lợi gì!" Lông mi dài đọng đầy những hạt nước, thử bước về trước hai bước, vẫn cứ xong, chỉ đành phải dựa vào bả vai mỏng manh của Sán Vĩ Tử, suy tư hồi lâu, mới thốt ra câu, "Trở về nơi nào? Đương nhiên là về nhà!"

      Xe tới cửa mới tỉnh, đôi mắt đỏ hoe, cảnh tượng quỷ ám, bắt lấy vai Sán Vĩ Tử : "Lấy hai cái kim tới ."

      "D ca. . . . . . . . . . . . Chích quá mạnh, tốt, bằng rút ra hai cái?"

      Lục Hiển nổi giận, đạp mạnh sau lưng ghế lái, "Bảo chú chú phải ! Muốn chết? cấp chú hai súng."

      "Ok, ok, em đưa lên lầu trước."

      Dụ dỗ có tiếng động, hơn phân nửa còn hơi sức gây nữa, Sán Vĩ Tử cho rằng lão đại trong thời kỳ đầu thất tình, muốn đối mặt đồng thời các thử thách, thắt cổ, nhảy lầu, cắt cổ tay coi như kiên cường.

      Ống cao su đè chặt tĩnh mạch phồng lên, ống tiêm chứa đầy heroin ở bên tay, chỉ cần để kim tiêm đâm xước da, chậm rãi đẩy vào, được lên thiên đường mơ giấc mơ đẹp, những đau đớn đến bong da tróc thịt hoàn toàn để lại sau lưng.

      Nhưng mãi đến lúc mưa tạnh, Lục Hiển cũng thể bước bước cuối cùng.

      Có lẽ là đại não bị men rượu chiếm lĩnh, thể thoát khỏi tình cũ, loáng thoáng hiểu được, khi đồng ý, và Ôn Ngọc còn có khả năng. Đến chết Lục Hiển vẫn ngông nghênh chịu cúi đầu, duy chỉ có với Ôn Ngọc là có tác dụng.

      con dã thú hiểu tiếng người, bị thuần phục, vì mà thay đổi, cuối cùng lại bị vứt bỏ.

      Vết thương nơi đuôi lông mày của Ôn Ngọc khép lại, đêm khuya yên tĩnh, làm đề ôn tập chuẩn bị thi. Ngày hôm qua thư thông báo trúng tuyển của kcL gửi đến, nhưng làm đề thành thói quen, thay vì đối mặt với ánh sáng xanh từ các tiết mục TV mà suy nghĩ lung tung, bằng làm thêm mấy cái đề, nhiều thêm mấy từ, ngăn chặn nỗi nhớ nhung lan tràn khắp nơi.

      Giống như trúng tà, lại quỳ gối bên giường lần nữa, cứ vuốt ve chỗ mép dưới giường, viên đạn hằn sâu, nó khảm chặt trong tấm gỗ sàn nhà, có lấy khe hở. thất vọng chìa ra đầu ngón tay, ý định muốn móc nó ra.

      nhớ ngày đó, khuôn mặt khổ sở, tay run rẩy, tuyệt vọng bóp cò, rồi suy sụp buông súng xuống.

      : "Em thắng rồi, Ôn Ngọc, em thắng rồi."

      Giống như là sống sót qua tai nạn sau khi thắng bạc, hay là chơi bài có chơi có chịu, thể , cũng thể khóc thút thít. Hết thảy đều dựa theo quỹ đạo định trước, trận đấu song song trong lòng biết vẫn đánh cuộc, biết con bài chưa lật của , biết có tâm tư khác, nhưng đều nguyện ý ngây ngốc diễn trò, tới bước này, viên đạn là lời tuyên án đúng giá cho đoạn tình này, em và cùng tử hình, thể cứu vãn.

      Có lẽ cũng từng hỏi, A Ngọc, em sớm biết đành lòng giết em phải ?

      Đáp án ngay ở trong lòng, cần gì phải truy hỏi để xé toạc vết thương khiến máu chảy đầm đìa.

      Ôn Ngọc rất muốn khóc, nhưng có tư cách.

      muốn uống hết bát canh bồ câu, ngâm nga bài đồng dao, vào giấc ngủ trước 22:00.

      vẫn ở trong sinh mệnh của em, vĩnh viễn đều thể gặp lại lần nữa. —— Ayn • Rand

      . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Đường phân cách. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

      Tiết trời tháng tư, Ôn Ngọc từ chối viện trợ của Đoàn Gia Hào, chuẩn bị rời khỏi thành phố này sớm hơn.

      Hành lý của nhiều lắm, cái ba lô và va ly dài 24 tấc mà thôi. Taxi màu đỏ ở cửa quán rượu chờ khách, từng chiếc , lỡ mất chuyến, chờ năm phút đồng hồ, còn có chuyến tiếp theo , vì vậy bạn nghe qua người nào quý trọng Taxi chưa? phải duy nhất, do vậy lạm tình.

      Cố thiếu ở đại sảnh khách sạn đợi lâu, áo sơ mi trắng quần vải ka-ki, con trai nhà họ Cố dáng người thon dài diện mạo thanh tú, giống như giáo sư đại học hơn là xã hội đen, phong cách nho nhã, lễ phép chu đáo.

      "Phải sao?" Thấy xuống lầu, chỉ cười cái tiến lên, tựa như đối đãi với người bạn lâu năm phải xa, núi dài sông xa đều hết, tại tiễn đoạn đường cuối cùng, ngược lại gió thổi mây bay, gợn sóng.

      Ôn Ngọc gật đầu cái, "Cảm ơn cậu tới."

      Cố thiếu đưa cho túi giấy , : "Bảo trọng. Thuận buồm xuôi gió."

      Ôn Ngọc nắm chặt túi giấy mỏng, ngẩng đầu nhìn , "Cái gì vậy?"

      đẩy cửa ra, mở ô, che kín mưa gió phía sau , và người khác độc trong phòng cà phê, " ấy hôm sinh nhật vốn định tặng cho Ôn tiểu thư, nhưng bận chuyện, mới kéo dài tới hôm nay." Thấy trầm mặc, liền bổ sung, "Ôn tiểu thư, người thông minh với chính mình giận dỗi khác nhau."

      than , nhận lấy túi giấy, "Cảm ơn."

      Càng mưa càng lớn, cơn bão "Julie" mang đến mưa to đổ thành, Cố thiếu mở cửa xe cho , cuối cùng tiếng bảo trọng, gật gật đầu mà cảm ơn, chốc lát lại chần chừ chưa từng có.

      tiếng phanh, cửa xe khép chặt, chặn lại cơn mưa tầm tã hòa cùng gương mặt mơ hồ trong mưa, nơi này cách sân bay 23km, 40 phút đường xe, nhưng có thể bấm tay tính thời gian bị các thành phần bên ngoài làm chậm chễ, từng ly từng tý chậm chạp trôi qua.

      Trà có vẻ lạnh ngắt, xe của Ôn Ngọc chạy qua vài con phố.

      thể quay đầu lại, cũng chưa từng giữ lại.

      Trong lòng rối loạn, tìm ra kết quả.

      Cố thiếu ướt nửa bên bả vai, nhấp ly cà phê nóng, cười hỏi , "Cứ như vậy sao? Này, lão đại, cố gắng gượng?"

      Lục Hiển hơi ngửa đầu, uống sạch toàn bộ ly trà nguội, nhịn được nhiều, "Bớt lo chuyện người khác!"

      Cố thiếu chỉ cười, ý vị sâu xa, để cho người phiền lòng.

      Bên trong xe, Ôn Ngọc mở túi giấy ra, ba tập tài liệu, sổ tiết kiệm ngân hàng Thụy Sĩ thuộc về , phần ngân sách riêng, cùng với căn nhà Ôn Ca Hoa. liếc mắt xem liền cất vào ba lô, trong lòng hỗn loạn, thể làm gì khác hơn là nhìn ra ngoài cửa sổ, những giọt nước mưa rơi tõm tõm ngừng như muốn đụng nát ô kính xe.

      Đột nhiên nghi ngờ, "Tiên sinh, tôi muốn sân bay, có phải nên rẽ bên trái hay ?"

      Ai biết được tài xế chỉ im lặng liếc mắt nhìn cái từ trong kính chiếu hậu, hề có ý định trả lời.

      Ôn Ngọc cảm giác đúng, định nhảy xe chạy trốn ở ngã tư hình chữ thập, nhưng tài xế nhanh hơn , chuyển tay lái cái, lái vào hẻm , dừng xe, từ ghế lái xoay người, họng súng đen ngòm nhắm thẳng , hé ra biểu cảm vô cùng bình tĩnh , tiếng mưa rơi tựa như những nhịp trống khiến thần kinh đau nhói, ánh mắt như đao nhọn, phóng ra ép sát vô cùng lo lắng bước từng bước.

      ta giọng điệu vững vàng, khuyên , "Nếu tôi là , liền ngoan ngoãn nghe lời, đỡ phải chịu khổ. ? Ôn tiểu thư."

      biết là ai.

      Ôn Ngọc cau mày, tình hình trước mắt chưa từng trải qua, tìm ra phương án khẩn cấp. Đối phương có chuẩn bị mà đến, vì báo thù hoặc vì cướp của, còn phải lo cho đứa nảy mầm trong bụng, có kế sách khả thi.

      " muốn như thế nào?"

      ném còng tay và băng dán cho , lắc lư cái họng súng, ý bảo nghe lời, "Bịt miệng lại, còng tay vào. Ôn tiểu thư rất thông minh, có những thứ này tôi nào dám quay qua chỗ khác lái xe."

      " muốn gì?"

      " cần gấp, rất nhanh biết."

      ta mang đến cái nhà loang lở cũ kỹ trong nội thành cũ, tầng bốn mươi hộ ở, rồng rắn lẫn lộn.

      Đẩy cửa phòng 2069, Ôn Ngọc bị nhét vào gian phòng đồ đạc bừa bộn, bên cạnh vứt lung tung đầy giày và áo ngực cũ rách. điếm tất đỏ vẫn còn tiếp khách, tên đàn ông thân thịt mỡ điên cuồng đến mức giường kêu chi chi nha nha, người đàn bà bị đè ở phía dưới mặt nhìn đồng hồ mặt rên rỉ ừ a a, cặp vú to mọng như thịt được tưới nước, bay tới bay lui, bị lão mập nắm trong tay bóp muốn nổ tung.

      cách tầng rèm giá rẻ nhìn sang, Ôn Ngọc lập tức nhắm mắt xoay người, đối diện với tên bắt cóc đứng bên hút thuốc lá.

      Nhíu nhíu mày chán ghét, nhẫn nại, có tư cách nhắc nhở được hút thuốc lá trước mặt phụ nữ có thai nữa.

      Lại qua năm phút đồng hồ, cuối cùng lão mập cũng kết thúc, cam lòng, ném xuống 300 đồng, mặc quần, thở hổn hển như heo rời .

      Nữ nhân gác chân ngồi ở giường đống dơ bẩn đếm tiền mặt, trong miệng ngậm điếu thuốc, đôi mắt đen trang điểm đậm liếc qua, "Tử Quỷ, cuối cùng cũng biết quay về?"

      từ trong đống hỗn độn ra, đoạt lấy thuốc lá ngậm, ngậm trong miệng mình, trong tay còn kéo theo Ôn Ngọc bị còng tay, " phải bảo em đừng tiếp khách nữa sao?"

      " làm tiền từ đâu tới? Chẳng lẽ nuôi em?" lí lẽ hùng hồn, ngửa khuôn mặt mềm mại cười, lớp phấn lót loang lổ mơ hồ lộ ra khuôn mặt ngây thơ trẻ con bên dưới. Há miệng mang theo giọng quê hương nồng đậm, tiếng phổ thông còn chưa thuần thục, bị người ta gọi bà phương Bắc, tiếng đồn quả sai.

      "Giúp làm việc." vén ga giường lên, đẩy Ôn Ngọc ngồi ở giường. Xoay người tới bàn sách cũ bên cạnh, lấy ra cái máy chụp ảnh.

      ta vẫn ngồi ở bên chân giường, tò mò quan sát Ôn Ngọc, chuyện với giọng điệu kỳ quái khen ngợi , " chính là Ôn Ngọc? xinh đẹp nha. có phải người ngoại quốc vậy?"

      Ôn Ngọc : " tiếng Đông Bắc, tôi nghe hiểu."

      "A, vậy tốt quá. Tôi tên là Lý Tiểu Phân, gọi tôi là Tiểu Phân ." ta có chút ngượng ngùng, ngốc nghếch biết sợ, cười với Ôn Ngọc người bị bắt cóc.

      "Ôn tiểu thư, mời phối hợp." Bức rèm che vang rầm rầm, người đàn ông khom người tới, cho biết, "Quên chưa tự giới thiệu, tôi là Bằng Tường, Tần Tứ gia là bố già của tôi."

      Ôn Ngọc cười chế giễu khinh thường, " ra là vì báo thù, chẳng qua oan có đầu, nợ có chủ, dám giết Lục Hiển, tìm tôi có ích gì?"

      "Vì sao tôi trói , Ôn tiểu thư chưa ràng sao? Tốt lắm, nằm xuống, A Phân, cởi áo ta ra."

      A Phân đứng lên, nơm nớp lo sợ đồng ý, "Oh, được —— Ôn tiểu thư xin lỗi. . . . . . . . . . . ."

      Ôn Ngọc cầu xin tha thứ, "Tôi với ta còn quan hệ, đối với tôi như thế nào đều có tác dụng nữa, cầu xin , bỏ qua cho tôi được ?"

      Bằng Tường giơ máy chụp ảnh lên, cười khẩy , "Có tác dụng hay phải do tính toán."

      Áo khoác màu tím của Ôn Ngọc dính mưa, bị A Phân sờ soạng lại tìm tòi, ta mặt cởi áo của mặt : " Xem xong áo khoác, đưa cho em có được ?"

      Lại lột quần bò của , chỉ để lại áo ngực và quần lót, bộ màu đen chấm bi xanh dương nhạt, A Phân càng hâm mộ, " xinh đẹp, tôi cũng thích những cái này. Đợi chết, tất cả những thứ này đều thuộc về tôi!"

      Bằng Tường chụp qua mấy cái giấy tờ mang theo, nhìn cái bụng đội lên của Ôn Ngọc sau khi cởi quần áo, nổi lên nghi ngờ, " mang thai?"

      Ôn Ngọc cắn môi, lời nào.

      tự tay ấn lên bụng , kêu đau, thế nhưng ta lại đặc biệt hưng phấn, " mang thai. Ha ha ha. . . . . . là khéo, là báo ứng! Tần Tứ gia gặp chuyện may, tôi chạy, Lục Hiển giết chết con ba tuổi của tôi, giờ đến lượt tôi cưỡng bức người vợ bụng bự của , tại cũng đến phiên ta! Ôn tiểu thư, có phải ông trời có mắt ? Muốn Lục Hiển trả nợ!"

      Ôn Ngọc tức giận, nhìn chằm chằm vào , "Bệnh thần kinh, ai đứa bé trong bụng tôi là của Lục Hiển? Là của ta vì cái gì hôm nay tôi muốn lên máy bay Luân Đôn? Cầu xin làm ràng hãy xuống tay."

    2. tart_trung

      tart_trung Well-Known Member Staff Member Editor

      Bài viết:
      1,117
      Được thích:
      11,974
      Chương cuối!

      Lục Hiển nhận được tin tức của Ôn Ngọc, đầu tiên ánh mắt lóe ra giận dữ, sau đó đạp đổ bàn trà đá quý, ly trà vỡ rầm rầm đầy đất, đột ngột ồn ào.

      Cố thiếu trấn an , tỉnh táo trước mọi việc.

      ngừng đấm tường, liên tiếp mắng ra những lời thô tục, sư tử giận dữ, muốn hét lên để phát tiết lửa giận mới đủ,"Con mẹ nó chứ! Ai làm! Ai dám! Tao muốn mày chết ——"

      Cố thiếu còn định mở miệng, bị Lục Hiển quát, "Tỉnh táo có cái rắm tác dụng! Nó gửi hình tới là vì muốn làm tôi sợ? Nhất định có điện thoại, chú gọi Đại Bình chuẩn bị tiền mặt trước."

      "Muốn bao nhiêu?"

      "Còn phải hỏi? Mày bị ngu sao? Có bao nhiêu muốn bấy nhiêu!" Thần tiên nắm búa tạ trong tay, đập bùm bụp từng cái vào huyệt thái dương, trong lòng nóng như lửa đốt, thiêu cháy hết dưỡng khí và nước, khó mà sống nổi, phải tiếp tục chịu đựng như thế nào đây? Cho dù là bị súng ngắm đầy trước trán, cũng chưa từng khẩn trương như thế.

      Quay đầu lại nhặt từng tấm hình lên, lược bớt những tấm ảnh chứa gương mặt quen thuộc, tóm lấy Cố thiếu, ép ta lắp ráp đội trinh thám, "Chú xem, từ tấm hình có thể tìm ra địa điểm hay ?"

      Lộ ra chiếc giường lộn xộn, ngôi nhà cũ thể bình thường hơn được, toàn bộ cảng có ngàn vạn ngôi nhà ụp xuống, hình như mỗi gian đều là như vậy, hề khác nhau.

      hút thuốc lá, đôi môi run rẩy, "Chú cầm hình, mướn thám tử tư tra đầu mối, bao nhiêu tiền tôi cũng trả. Mặt khác Sán Vĩ Tử mang người, tìm từng toà nhà cũ , những chỗ này chỉ cần lộ mặt ra là có người nhớ được."

      Cố thiếu gật đầu, "D ca yên tâm, em nhất định làm tốt."

      "Ừ. . . . . ." Rít hơi, điếu thuốc cháy đến đầu, ánh sáng ban trưa và hình bóng quẩn quanh giống như khắc lên bên mặt , trong khí bụi chuyển động, tàn thuốc tích đầy rơi, nhúc nhích lâu, quanh thân là loại yên tĩnh chết chóc, người biết chuyện trong lòng .

      Cuối cùng bị hồi chuông điện thoại làm xáo trộn bước trầm tĩnh, tới rồi—— tinh thần chấn động, quay người lại chần chừ, gắt gao nhìn chằm chằm cái điện thoại lỗi thời, giống như là đối mặt với con quỷ mặt mũi hung dữ.

      Cố thiếu thử thăm dò hỏi: "Hay là để em tới nhận?"

      Lục Hiển lắc đầu, ném tàn thuốc, cầm ống nghe lên, hít sâu, hết sức áp chế tiếng gầm thét giận giữ trong lồng ngực, "Mày tìm ai?"

      Điện thoại từ nơi khác truyền đến tiếng cười khinh miệt, thậm chí có thể tưởng tượng được khuôn mặt đối phương cầm con át chủ bài nắm chắc phần thắng trong tay, "D ca, lâu gặp."

      Lục Hiển nhíu lông mày lại, sắc mặt càng thêm khó coi, "Bằng Tường? Quả lâu gặp. Thế nào? học Tần Tứ gia đạo nghĩa giang hồ, đổi sang chơi trò bắt cóc sao?"

      Bằng Tường tiếng cười buồn bực, giễu cợt, giọng điệu mỉa mai bộc lộ trong lời , " xem ảnh rồi? Như thế nào, màu sắc tốt chứ? Đừng vội nổi giận, tao còn tin tốt cho mày nha, D đại ca."

      "Cuối cùng mày muốn cái gì. . . . . . . . . . . ."

      "Chúc mừng mày, được làm cha rồi, như thế nào? Vui hay vui? Bụng năm tháng rồi, thế nào, nhìn ảnh chụp có đoán ra được ? Tao sờ qua á..., tròn vo, nghi ngờ hơn phân nửa là con trai. Chỉ là Ôn tiểu thư luôn miệng phải là của mày, tao tức giận thay D ca, hay là mổ ra xem thử xem có giống mày hay . . . . . . . . . . . ."

      "Cái con mẹ mày! Tao cảnh cáo mày...mày dám động đến ấy, tao chém chết cả nhà mày!"

      Vui mừng giận dữ, máu chảy vọt lên não, nửa điên loạn, nếu Bằng Tường ở ngay trước mắt, nhất định xông lên rút gân lột da trước rồi chém thành thịt nát.

      Nhưng tại, bất đắc dĩ là con chuột, Bằng Tường là mèo.

      Mạnh yếu khác biệt, ở lực lượng mà ở trái tim, , đối với chuyện liên quan tới , tất cả đều chiến mà bại.
      Bằng Tường cười lạnh, thèm để ý chút nào, "Quý nhân D ca bận chuyện, có mày, cả nhà tao đều sớm chết rồi."

      "Đó là Hỏa Ngưu ra tay. . . . . . . . . . . ."

      "Hỏa Ngưu chết rồi, món nợ này tao tính đầu mày. D ca quên rồi, ra ngoài lăn lộn, sớm muộn phải trả."

      ngẩng đầu, nhìn đám học sinh mới như mầm non ngoài cửa sổ, sức sống bừng bừng mảnh màu xanh, hoàn toàn bất đồng với vẻ im ắng tĩnh mịch trong nhà, cánh cửa, ngăn cách giữa thiên đường và địa ngục, khóa chặt .

      "Oan có đầu, nợ có chủ, mày tìm tao muốn tính sổ báo thù tìm khắp nơi. Thả ấy. . . . . . . . . . . . ấy còn chưa lớn lên, ấy biết gì cả. . . . . . . . . . . ."

      "Ha ha ha. . . . . . . . . . . . ra D ca cũng có tình người! Tao còn tưởng rằng mày chút xíu nhân tính. Mày yên tâm, chỉ cần mày chịu phối hợp, tao bảo đảm thả ta . lớn , cả hai đều đợi mày giải thoát lâu."

      " , mày muốn tao làm gì."

      "Tao nghĩ mày nghe qua từ Thích Mỹ Trân, Tần Tứ gia giữ lại chiêu bài cuối cùng, tay tao có phần chứng cứ D ca ngày trước theo Tần Tứ gia rửa tiền buôn lậu thuốc phiện. Chỉ là D ca mày thủ đoạn rất nhiều, dù tao giao tận tay cảnh sát, chỉ sợ mày vẫn có biện pháp thoát tội, bằng như vậy, tao gửi cái đĩa đến nhà mày, chính mày cầm chứng cớ tới đồn cảnh sát nhận tội, hôm sau trang đầu nhất định là mày, náo nhiệt biết bao! Tao muốn bằng chứng như núi, tao muốn Lục Hiển mày vào ngồi tù tới chết!"

      Thình lình, mồ hôi lạnh thấm ướt phía sau lưng, cuối cùng, làm người phát ngôn cũng được, làm cảng đốc cũng thế, bảo vệ được , có tác dụng gì? Chỉ là chuyện cười nhàm chán lúc nhàn rỗi mà thôi.

      cần suy nghĩ nhiều, hạ quyết định, "Mày để cho ấy nghe điện thoại."

      "Ôn tiểu thư, D ca tin tôi, vài lời với ta." Gửi ánh mắt cảnh cáo, ta tựa điện thoại vào bên tai Ôn Ngọc.

      Lòng bàn tay cầm ống nghe của Lục Hiển đầy mồ hôi, vô cùng khẩn trương và lo lắng lan tràn đến thể kiềm chế được, tựa như dây leo bò đầy trái tim, nghe được tiếng , trong nháy mắt hô hấp đột nhiên buộc chặt, trái tim chợt ngừng lại.

      "A Ngọc. . . . . . . . . . . ."

      "Em sao."

      Giọng quen thuộc, cho dù rất lâu rồi, nhàng chui vào trong tai, xoa dịu nỗi lòng yên của , nhưng nào ai hiểu được, qua bao nhiêu chông gai nhấp nhô mới đến được ngày hôm nay.

      Nỗi khổ của bạn vĩnh viễn chỉ có mình bạn biết, có viên ngọc sống ở trong con trai, nó phải chịu biết bao nhiêu lần khổ sở? Ai nhớ .

      "A Ngọc, baby có ổn hay ?"

      "Ổn. . . . . . Lục sinh, cần. . . . . . . . . . . ."

      "A Ngọc, cuối cùng đồng ý với chuyện, phải kiên cường. ngăn cản em nữa...em tốt hơn."

      " cần. . . . . . . . . . . . Lục sinh, cần . . . . . . . . . . . ." Cuối cùng Ôn Ngọc nhịn được, khóc thành tiếng. đều hối hận, sớm nên vứt bỏ những thứ kiêu ngạo tự cho là đúng kia, mà sớm phải biết lỗi nhận thua, giữ lại. Đến bây giờ kiêu ngạo và tự ái đều đáng đồng, muốn ngăn cản , nghĩ phải bảo vệ , hề hối tiếc.

      Hình như mỗi bước đều là sai lầm, nhưng biết tại sao lại có thể lảo đảo tới tại.

      "Đừng khóc, A Ngọc, đừng khóc. . . . . . . . . . . ." Lần đầu tiên trong cuộc đời chuyện mà tiếng nhàng như vậy, chỉ sợ làm nhiễu loạn giấc mộng mỏng manh này, "Em vừa khóc, baby cũng muốn khóc, mình dỗ được. A Ngọc, còn nhớ hay , nợ em 35 đồng rưỡi chưa trả? chờ em tới đòi nợ."

      : "Lục sinh. . . . . . . . . . . . Em có. . . . . . . . . . . ."

      hiểu ý, " biết , xin lỗi."

      Bằng Tường ở bên chán ghét chờ đợi, đoạt lấy điện thoại, " đủ chưa? Ngày mai trước mười hai giờ, tao muốn nghe được tin tức mày nhận tội."

      "Tốt nhất mày nên lời giữ lời."

      "Mày yên tâm, hon¬ey bé của mày, nhất định tao thay mày chăm sóc tốt."

      "Túttttttttttt——"Tiếng dập máy, Lục Hiển lại chậm chạp chưa đặt lại ống nghe vào chỗ cũ.

      Cố thiếu ở bên nghe xong toàn bộ, đoán được đại khái, việc tới bước này, Lục Hiển bị nắm chỗ yếu, chỉ có thể khoanh tay chịu trói, "D ca, quyết định. . . . . . . . . . . ."

      " ấy, sớm chết ở Tây Giang, mạng của là của ấy. Những người khác muốn trả lại là có thể trả, nhưng ấy giống vậy." nghiêng người sang, nắm lấy bả vai của Cố thiếu, thản nhiên, chút giấu diếm, " rất xin lỗi các em. Nhưng mà chuyện còn chưa xảy ra, còn có cơ hội, thể thiếu điều tra chút, lần này, xem ông trời đứng ở bên nào."

      Cố thiếu gật đầu cái từ biệt.

      Lục Hiển cầm điện thoại lên gọi nội tuyến, tính toán mọi việc xấu nhất có thể xảy ra, cái gọi là vận may phải tự rưng mà đến với , lần này ra giá ba trăm ngàn, cộng thêm tự do của bản thân, hùng của chủ nghĩa cộng sản cũng động lòng.

      Ngày mười ba tháng tư năm nay, người đứng đầu Long Hưng mặc bộ tây trang màu xám tro, bên trong chỉ có cái áo sơ mi trắng lỏng lẻo, ngậm điếu thuốc vào cục cảnh sát Tây Cửu Long, mặt trời phá mây mà đến, đuổi theo phía sau lưng , nhuộm quang cảnh tịch mịch lên hình bóng , Lục Hiển giống như hùng can đảm, hô hoán khắp thành phố điên cuồng.

      Trong phòng cho thuê hẹp hòi dơ dáy bẩn thỉu, Bằng Tường lau lau lại súng của , A Phân hỏi, "Ôn tiểu thư, cuối cùng bao giờ mới chết? Tôi kịp chờ để được mặc y phục quần áo y phục cũng cổ đại của nữa."

      Ôn Ngọc hỏi Bằng Tường, " hài lòng chưa?"

      Bằng Tường chậm rãi vứt khăn lau, cười đùa : "Gấp cái gì, tôi hài lòng, vô dụng, chỉ có thể ăn viên đạn rồi bị ném ra biển. thực vội tìm cái chết?"

      Có lẽ là tuyệt vọng tới cực điểm, trong lòng Ôn Ngọc tràn đầy thẫn thờ, đối với Bằng Tường, chỉ khinh bỉ : " ấy nên tin tưởng ."

      Bằng Tường để bụng, " ta biết tôi giữ ước định, nhưng phải vẫn ngoan ngoãn làm theo. Muốn trách trách chính rồi. Dù sao những người như chúng tôi, từ đánh cược, lần thua là thua hết mạng, hề ngạc nhiên, cái kết đều là như vậy."

      Cả đời chưa từng ngu ngốc như vậy, biết là thua, còn phải để lại toàn bộ tài sản, thua đến còn cơ hội trở mình lần nữa.

      " Đến giờ rồi!" Bằng Tường miễn cưỡng đứng lên, đôi mắt lại sắc như đao nhọn quét qua khuôn mặt tái nhợt của Ôn Ngọc, "Đến lúc tiễn và tiểu tạp chủng của lên đường rồi."

      Ôn Ngọc theo bản năng bảo vệ bụng dưới, nhưng đối mặt với đạn, đều suy sụp.

      " cầu xin sao?" Bằng Tường hỏi.

      "Lúc này cầu xin, còn có ý nghĩa sao?"

      A Phân ở bên hoan hô, "Tốt lắm, tốt lắm, cuối cùng cũng có quần áo mới mặc."

      Đáng thương kẻ vui quá hóa buồn, tiếng súng vang, phải Ôn Ngọc chết mà là Bằng Tường, Cố thiếu mang sáu, bảy người mang súng đến, đạn xuyên qua cửa sổ và bức rèm che, lại xuyên qua xương thịt nơi tay phải của Bằng Tường, cuối cùng dừng lại giữa bức tường xám tro.

      Bằng Tường bịt vết thương chảy máu, Ôn Ngọc chợt xông lên trước, đụng vào ta, nhặt súng lục rơi sàn nhà lên, tay phải kéo thân súng, ngón trỏ xuyên qua cò súng, thuần thục mà lưu loát.

      Nhưng cần động thủ, Cố thiếu bắn ba phát, mỗi lần đều nhắm ngay đỉnh đầu, bắn cho nát sọ, máu bắn lên nóc nhà. Tiếng thét chói tai của A Phân còn chưa ra khỏi cổ họng, bị đạn xuyên qua tim, ngã xuống đất dậy nổi.

      Cố thiếu đỡ Ôn Ngọc, chân mày đều là lo lắng, " cẩn thận, ngồi xuống trước . Như thế nào, có sao ?"

      Ôn Ngọc vứt súng xuống, lắc đầu, "Tôi sao."

      Cố thiếu nhìn quanh gian phòng này, lại gọi người canh chừng, bàn sách cái tivi cũ rích còn phát lại tin tức Lục Hiển tự thú. thở dài, thể làm gì, rồi lại cam lòng, "Vẫn là muộn."

      Ôn Ngọc lắp bắp : "Vẫn là muộn. . . . . . . . . . . ."

      Lấy lại tinh thần, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào , nhìn vào ánh mắt của , trịnh trọng khác thường, "Nghe này, Ôn Ngọc. Vé máy bay đổi, tôi lập tức đưa sân bay, D ca muốn lập tức , cần phải tìm ấy. ấy lần này vào, sợ rằng muốn ra ngoài còn khó hơn nữa. ấy vừa xảy ra chuyện, đội ngũ các nơi đều để mắt tới , quyết thể ở lại căn cứ cảng nữa. Ôn Ngọc, phải hiểu, bây giờ còn là người, mọi việc nên nghĩ tới đứa bé trong bụng."

      Cố thiếu nghĩ, ước chừng chưa từng gặp nào kiên cường quả cảm hơn Ôn Ngọc, chỉ là thời gian câu , từ trong đau thương tỉnh lại, ánh mắt trong trẻo đáp lại , gật đầu cái đứng lên, "Chúng ta ." nửa lời thừa thãi.

      Trước khi lên máy bay, hình như có rất nhiều chuyện muốn , cuối cùng chỉ để lại nụ cười ảm đạm mà yếu đuối, vung tay cái, máy bay bay lên trời cao ba vạn dặm, hoàn toàn từ biệt thành phố mang đầy hồi ức kia.

      Có lẽ, đây mới là kết cục tốt nhất.

      Mùa hè năm nay, mùa hè lười biếng ở Ôn Ca Hoa.

      Trứng gà ở trong nồi vang lên tư tư, hương bánh ngọt lan khắp phòng, April lái xe ô tô của bé chạy vòng quanh cái bàn, non nớt tuyên bố, "Mẹ, con muốn ăn bánh pudding, bánh pudding chocolate. . . . . . . . . . . ."

      để ý tới bé? sao, lặp lại lần nữa, lần thứ hai, lần thứ ba, xem như trò chơi, chăm chỉ chơi biết mệt.

      Isabella bị bé cuốn lấy đến choáng váng đầu óc, ở phòng bếp khó khăn vất vả nhịn xuống cơn giận.

      Chuông cửa vang lên đúng lúc, Isabella phất tay cái đuổi April mở cửa, nửa phút sau có tiếng động, tháo tạp dề, xoa xoa đôi tay đầy bột mì, vừa vừa nghi ngờ, "April. . . . . . April. . . . . . Là chú Đoàn tới sao?"

      tới trước cửa April quay đầu lại, hai bím tóc đắc ý vung vẩy, lớn tiếng báo cáo với , "Mẹ, ngoài cửa có chú rất hung dữ tìm mẹ. . . . . . . . . . . ."

      Bản tin Hồng Kông TV, trực tiếp nghi thức kết giao. Hoàng tử Charles mặc bộ đồ đắt tiền, đầu trọc nửa đọc diễn văn, "Distinguished Guests, Ladies and Gentlemen, I should like on behalf of Her Majesty the Queen and of the entire British people to express our thanks, admiration, affection, and good wishes to all the people of Hong Kong, who have been such staunch and special friends over so many generations. We shall not forget you, and we shall watch with the closest interest as you embark on this new era of your remarkable history." (Thưa quý vị, khách quý, tôi muốn đại diện cho Nữ hoàng Her Majesty và toàn bộ người dân gửi lời cảm ơn của chúng tôi, ngưỡng mộ, tình cảm, và những lời chúc tốt đẹp đến tất cả người dân Hồng Kông, những người là người bạn trung thành và đặc biệt như vậy qua rất nhiều thế hệ. Chúng tôi quên các bạn, và chúng tôi đón xem với quan tâm gần gũi nhất khi các bạn tham gia vào kỷ nguyên mới trong lịch sử đáng chú ý của các bạn.)

      đứng trước cửa, nhìn đứng ngoài cửa, lâu dám bước ra.

      có nhiều chuyện muốn cho , ví dụ như tháng tư năm kia mưa dầm dứt, Lục Hiển của Long Hưng bởi vì chứng cớ mấu chốt bị hủy mất mà được miễn án, ví dụ như chức trách, thân tự do, ví dụ như những lời kia từng vọt tới cổ họng lại thể ra thành lời.

      TV, quốc kỳ nước hạ xuống, cờ Kim Tử Kinh treo lên, Tổng đốc Bành Định Khang dắt người nhà lên thuyền về quê, giọng nữ mượt mà nhắc nhở mọi người, "Xin nhớ kỹ, đây là năm 1997. kết thúc của thời đại, cũng là bắt đầu của thời đại khác."

      Đoàn Gia Hào ở khu nhà cấp cao Ôn Ca Hoa mở Party đưa tiễn, Vương Mẫn Nghi tham gia tuyển chọn tiểu thư xinh đẹp, bận đấu đá với những bikini xinh đẹp, Thang Giai Nghi lấy được chữ ký của Leslie cảm thấy hài lòng, Thái Tĩnh Di lấy được toàn bộ học bổng học thạc sĩ kinh tế học, dự định hội họp mời bạn tốt ba năm, ngài Đặng dẫn dắt toàn đội thay thế huy hiệu cảnh sát trong yên lặng.
      Mà Lục Hiển tiến lên ôm , " tới rồi đây, Isabella của ."

      ***HOÀN***

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :