1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đêm Nay Ngủ Cùng Ai - Jassica (65c+5NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 50: Thỏ trắng bé bị sập bẫy*



      Quay quảng cáo trang sức kim cương, còn phức tạp hơn tưởng tượng của Tiêu Tiêu rất nhiều.

      cứ nghĩ chỉ cần đeo trang sức vào, rồi tạo vài kiểu dáng thanh nhã là có thể qua được cửa, tối đa là mất nhiều thời gian do sắp xếp bố cảnh mà thôi.

      Ai ngờ, lần này ông chủ lại đích thân ra chỉ thị, chỉ thuê nguyên căn biệt thự tư nhân cao hai tầng có khuôn viên hoành tráng, còn mời cả nhà thiết kế nổi tiếng làm ra bộ lễ phục trắng có giá trị liên thành.

      dè dặt mặc vào bộ lễ phục dưới giúp đỡ của trợ lý, đúng là cẩn thận được mà.

      Cổ áo của bộ lễ phục được thiết kế theo kiểu chữ V lộ vai, váy trắng bó sát người, mặt vải tơ lụa được thêu bằng kim tuyến, còn được đính những viên kim cương rất !

      Có điều mặc bộ đồ thế này qua lại, trong lòng Tiêu Tiêu lập tức kinh hồn bạt vía, chỉ sợ chú ý giẫm lên vạt váy rồi làm rớt viên kim cương sao.

      Chỉ cần làm rớt mấy viên thôi, hợp đồng này những bị hủy, còn phải bồi thường gấp đôi nữa.

      Mang đôi găng tay vào, những nụ hoa nho được thiết kế tầng tầng lớp lớp, tay áo được làm bằng ren trắng rộng thùng thình, hai tay trắng nõn khi khi , làm cho người ta cảm thấy rất mờ ảo.

      Đợi đến lúc chuyên viên trang điểm sửa sang lại mái tóc và khuôn mặt, Tiêu Tiêu nhìn thấy người trong gương nhất thời kinh hoảng, đơ ngay tại chỗ.

      Cao quý thanh lịch, khí thế bức người, nghĩ tới mình lại có mặt như vậy.

      Tiêu Tiêu của trước kia, có danh tiếng gì, chỉ có thể miễn cưỡng đóng những vai phụ cùng bia đỡ đạn, thậm chí là vai diễn quần chúng. Ai ngờ có ngày, chính mình những trở thành nữ chính đứng bên cạnh Chung Thụy, mà còn có thể mặc vào bộ lễ phục kim cương lộng lẫy phi phàm này.

      Hoàn cảnh đưa đẩy con người đúng là rất kỳ diệu, Tiêu Tiêu từng nghĩ đến chính mình tiếp mà có danh tiếng gì, nhiều nhất là ở màn ảnh xuất vài lần, để cho khán giả nhìn thấy khuôn mặt của .

      Nhưng bây giờ giá trị của tăng cao mấy lần, giành lấy nổi bật của Nguyễn Tình, được phóng viên ca ngợi tâng bốc…

      Khó trách ít diễn viên bán đứng thân thể cùng danh dự của chính mình, mong muốn leo lên vị trí dẫn đầu trong giới giải trí. Chẳng qua, có thể miễn cưỡng Tiêu Tiêu đứng ở sườn núi, biết có được vị trí như thế này là tốt lắm rồi. là người từng trãi, cũng hiểu được bọn họ làm sao mà cam lòng đem những thứ này trả lại chứ?. (ý là vị trí cao đó)

      Bởi vì bất đắc dĩ, cho nên họ mới vứt bỏ nhiều thứ như vậy.

      Bất kể là danh dự, hay là nhân cách, và còn nhiều hơn thế nữa…

      Nhìn Nguyễn Tình mà xem, phải là ví dụ tốt nhất hay sao?

      Bị dán cái mác bám víu vào đạo diễn, muốn mượn đối phương để leo cao, đoán được lại bị phản đòn, lén lút quay hình để uy hiếp ta. Nếu Tiêu Tiêu vô tình lấy được băng ghi hình, Nguyễn Tình này sớm bị đạo diễn Ôn sai khiến rồi.

      “Tiêu tiểu thư, mời nhìn qua bên này” Nhiếp ảnh gia cầm máy chụp hình, ra hiệu Tiêu Tiêu dừng lại ở vị trí nào đó trước hành lang.

      Tiêu Tiêu cầm theo cây dù làm bằng ren trắng, chậm rãi về phía hành lang, nghiêng người để lộ ra khuôn mặt xinh đẹp, vài lọn tóc uốn cong được thả xuống hai bên má, càng tôn lên mấy phần nhu mì.

      Trước kia, đạo diễn và thợ chụp ảnh chỉ biết quát mắng được che khuất diễn viên chính, đừng làm cản trở người khác, giành mất vị trí nổi bật của người ta. nghĩ tới ngày, thợ chụp ảnh dùng đến từ “Mời”, dáng vẻ khúm núm, còn để mặc cho bày ra những kiểu dáng đơn giản nhất, lo lắng thất lễ với mình.

      Trong lòng Tiêu Tiêu cảm thấy châm chọc, vòng lẩn quẩn này chính là như vậy.

      Lúc đứng ở tầng thấp nhất, người nào cũng có thể giẫm đạp lên mình, còn mình đành im hơi lặng tiếng, dám cãi lại, ngoại trừ nghe theo, chỉ có thể ủy khuất mà nhận lấy tất cả.

      Đứng ở nơi cao, được mọi người tâng bốc nịnh hót, lo lắng đắc tội với , sợ hãi nên lời…

      Tiêu Tiêu khẽ thở dài, rất sợ bản thân mình ngày, tính cách trở nên khắt khe và kiêu ngạo, thừa cơ hãm hại những người mới vào nghề, hơn nữa lại dựa vào tâm trạng của mình để làm việc ( ý chị là vui làm, buồn thôi).

      “Ok! Mời xoay người, nhìn bên này, … Đúng rồi, biểu cảm (biểu cảm xúc) rất tốt” Thợ chụp ảnh thay đổi góc độ, những poster tuyên truyền được chụp xong, bắt đầu quay quảng cáo.

      “Tới lúc đó, Tiêu tiểu thư chỉ cần chậm chậm dọc theo hành lang, mặt mang theo chút uể oải và thất vọng, sau đó bỗng nhiên phát người trong lòng từ ngoài cổng vào, cầm tay chiếc nhẫn kim cương…” Đạo diễn quảng cáo qua loa nội dung kịch bản cho Tiêu Tiêu nghe, với những diễn viên xuất thân như , căn bản thành vấn đề.

      Đạo diễn từng xem những bộ phim truyền hình mà Tiêu Tiêu tham gia, kỹ thuật đúng là rất già dặn, tập quảng cáo này đối với chỉ là việc thôi. Vì thế cũng cần nhiều lời, ta lập tức chỉ đạo cho những nhân viên trường quay chuẩn bị bố cảnh tốt, rồi bảo thợ trang điểm giúp Tiêu Tiêu dặm chút phấn, bắt đầu quay hình.

      Tiêu Tiêu cầm cây dù , mặt lộ vẻ chán nản, đến mức buồn rầu ảo não, mặt mày ủ ê, chỉ hơi nhíu mày, mang theo vẻ băn khoăn nhàn nhạt.

      Đạo diễn vừa lòng mà gật đầu, ràng thể của Tiêu Tiêu còn tốt hơn tưởng tượng của ta.

      Cho dù là cảm xúc hay nét mặt, thậm chí là vẻ sang trọng mà tao nhã trong lúc bước , đều thể hình ảnh quý tộc vô cùng tinh tế.

      Tiêu Tiêu bỗng nhiên quay đầu lại, biết ngay cánh cổng kia, cái vị gọi là người trong lòng xuất .

      Đạo diễn cũng , người trong lòng này chỉ để lộ ra cánh tay và cằm, tuyệt đối để khán giả nhìn thấy toàn bộ. Dù sao nữ chính là Tiêu Tiêu, nam chính chỉ làm nền thôi, chỉ cần đôi tay là được.

      Nhưng mà vừa quay lại, Tiêu Tiêu lập tức ngẩn người.

      Vẻ ngạc nhiên mặt rất ràng, khóe miệng của đạo diễn như kéo cả lên, lớn tiếng hô “Cắt”: “Sao lại thế này? Vẻ mặt kinh hỉ của nữ chính đâu cả rồi? Vẻ mặt của sao giống như ban ngày gặp quỷ vậy”

      phải ban ngày gặp quỷ?

      Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn Chung Thụy đứng ngay cổng mà cười với , có chút hiểu sao người này lại xuất ở đây.

      Đạo diễn tức giận mà giải thích: “Chung Thụy có giao tình với tôi, mới đặc biệt sang đây làm khách mời”

      Người bình thường thấy Chung Thụy mừng rỡ như điên, cảm thấy vừa kiêu ngạo vừa may mắn, nhưng mà ta chưa từng nhìn thấy người nào có dáng vẻ kinh hoảng như Tiêu Tiêu, ngay cả sắc mặt cũng có chút thay đổi.

      Tiêu Tiêu thở phào nhõm, bất ngờ nhìn thấy Chung Thụy như thế, buổi sáng ràng người này ra ngoài trước , bây giờ bỗng dưng lại xuất , bất kì ai cũng kinh ngạc thôi.

      Nhưng buổi sáng khi ra khỏi cửa, cũng nghe nhắc đến việc này, đoán chừng là muốn cho niềm vui bất ngờ đây.

      đoán được niềm vui bất ngờ đâu thấy, chỉ thấy cực kì hoảng sợ mà thôi.

      “Sao lại đến đây?” Nhân lúc Chung Thụy mặc vào bộ âu phục trắng , từ từ ra khỏi phòng nghỉ, Tiêu Tiêu túm đến góc tối, trừng mắt cái.

      “Vị đạo diễn này rất nổi tiếng trong lĩnh vực quay quảng cáo, chuyên nghiệp lại có tài, ta là bạn bè nhiều năm. Đúng lúc ấy mới quay ở nước ngoài về, nửa năm rồi gặp, vừa lúc sang bên này còn có thể giúp em diễn xuất, tốt sao?” Chung Thụy cúi đầu, cười hỏi .

      Tiêu Tiêu làm sao mà cảm thấy tốt được, vốn dĩ cứ tưởng mình hợp tác với người mẫu nam ở đâu đó, nghĩ tới diễn chung với người rất quen thuộc, chính là Chung Thụy, phải quá tốt rồi còn gì.

      Váy trắng*, âu phục trắng, hai người đứng chung chỗ quả rất xứng đôi.

      *Váy trắng: vốn là lễ phục trắng nhưng miu thấy lễ phục trắng, âu phục trắng sao nghe hoành tráng quá.

      Tiêu Tiêu tới lui nhìn ngắm mấy lần, sao có cảm giác hai người giống như kết hôn vậy?

      xấu hổ xoay mặt sang bên, bàn tay bị Chung Thụy nắm lấy: “ cẩn thận, kẻo vướng”

      Tiêu Tiêu cảm thấy bàn tay bị Chung Thụy nắm như bị phỏng, vội vàng rút tay ra, nhìn nhìn xung quanh, giọng quát: “Đừng động tay động chân chứ, bị người khác nhìn thấy sao?”`Chung Thụy bất đắc dĩ, này, luôn luôn những câu sát phong cảnh vào những lúc êm đẹp như thế này, làm cho muốn tiếp tục cũng chẳng được…

      Nữ chính lơ đãng quay đầu lại, nam chính mặc bộ âu phục trắng tinh đứng cạnh cửa, mặt toát ra vẻ kinh hỉ và nhung nhớ, kéo váy, chạy bước ngắn về phía , ngay cả cây dù cũng bị ném dưới chân.

      cười tươi đứng ở trước mặt người kia, nhìn thấy trong mắt đối phương tràn ngập sủng ái cùng vui vẻ.

      Chung Thụy đưa tay vén vài sợi tóc mai hơi rối trán , dịu dàng ôm vào trong ngực.

      Tiêu Tiêu bỗng nhiên thấy được tự nhiên cho lắm, ánh mắt dừng người mình tăng mãnh liệt, làm như dò xét mối quan hệ bên dưới của hai người, làm khỏi lùi về phía sau chút, bức rức biết nên để hai tay như thế nào.

      Đạo diễn nhìn ra, người con trong màn ảnh, muốn gì đó, nhưng trước mặt người trong lòng lại thấp thỏm bất an, đem tâm trạng mâu thuẫn của thể vô cùng hoàn mỹ, trong lòng thầm gật đầu.

      Cánh tay của Chung Thụy đột nhiên cứng lên, nắm chặt lấy eo của Tiêu Tiêu, làm cho muốn lùi về phía sau cũng được.

      Tiêu Tiêu chớp mắt, thân thể hơi cứng ngắc.

      Ôm chặt , Chung Thụy đặt cằm đỉnh đầu của , hai người ôm nhau vô cùng thân thiết.

      Chung Thụy biết ống kính chỉ quay cằm của và khuôn mặt của Tiêu Tiêu, nhưng hai mắt vẫn rất tự nhiên mà lộ vẻ ôn nhu cùng vui sướng.

      cúi đầu nắm lấy tay Tiêu Tiêu, lấy chiếc nhẫn kim cương từ trong túi áo ra, từ từ mang vào ngón giữa bên tay trái của .

      Tiêu Tiêu sớm biết trong kịch bản có cảnh này, lúc đầu có cứ nghĩ là người khác, cũng để ý tới.

      Bây giờ đổi thành Chung Thụy, tim bỗng nhiên đập dồn dập, cả khuôn mặt đều ửng đỏ cả lên.

      Dưới ánh mặt trời, nhẫn kim cương phát ra ánh sáng chói mắt.

      biết liệu có ngày này hay ? Ở trong nhà thờ trang nghiêm, trước mặt vị mục sư thần thánh, Chung Thụy tự tay đeo cho chiếc nhẫn độc nhất vô nhị.

      Trong phút chốc, suy nghĩ này nảy lên trong đầu Tiêu Tiêu, lập tức bị bác bỏ.

      Bát tự chưa biết có hợp hay , nhưng nghĩ đến việc sau này sống chung với Chung Thụy rồi ư?

      “Ok!” Đạo diễn nhìn chằm chằm tuấn nam mỹ nữ màn hình, có chút tiếc nuối thể đưa khuôn mặt của Chung Thụy vào bên trong.

      Chẳng qua thế cũng tốt, Chung Thụy có thể sang đây giúp đỡ, là rất nể mặt đạo diễn rồi.

      Đạo diễn vỗ vỗ bả vai của Chung Thụy, cười : “Sau khi công việc kết thúc, có muốn cùng nhau uống chén ?”

      Chung Thụy cười lắc đầu: “ được, tôi phải trở về”

      “Đâu phải có vợ, sao về nhà sớm vậy chứ?” Đạo diễn hạ thấp giọng, trêu đùa mà hỏi : “Sao, muốn cưới vợ à?”

      Nhưng ngoài dự đoán của , Chung Thụy lại nhàng gật đầu: “Tôi có dặn Ben mang theo chai rượu vang quý hiếm, tặng cho cậu đó”

      Đợi đến lúc Chung Thụy xa, đạo diễn mới lấy lại tinh thần, nhận chai rượu vang đỏ tay Ben, tò mò hỏi: “Bắt đầu từ khi nào mà ta muốn cưới vợ thế, ngày nào đó dẫn qua đây cho tôi nhìn mặt

      Ben và đạo diễn cũng quen biết nhiều năm, liếc mắt nhìn , bỏ lại câu rồi ngay: “ phải nhìn thấy rồi sao”

      Đạo diễn nghe vậy, ngây ngẩn cả người.

      Tiêu Tiêu thay bộ lễ phục trắng người ra, định tháo chiếc nhẫn kim cương xuống, trợ lý bên cạnh nở nụ cười: “Đây là quà mà công ty tặng cho Tiêu tiểu thư, chút lễ vật , coi như là cảm ơn”

      sửng sốt, chiếc nhẫn kim cương như vậy, giá thấp, ông chủ này cũng quá hào phóng rồi, tặng liền tặng.

      Tiêu Tiêu cũng cần ngượng ngùng nữa, cười cười nhận lấy.

      Chỉ cần trừ vào tiền cát sê của , khùng lắm mới từ chối! (ngây thơ quá còn gì)

      hãnh diện mà đeo chiếc nhẫn vào, Tiêu Tiêu ngồi vào trong xe, nhịn được mà ra sức nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn kim cương phát ra ánh sáng mờ ảo tay, bỗng dưng bật cười.

      “Rất vui?”

      “Dĩ nhiên, người phụ nữ nào mà thích đồ trang sức bằng kim cương cả…” Khóe miệng cười của Tiêu Tiêu cứng lại, quay đầu nhìn thấy Chung Thụy ngồi ở hàng ghế cuối trong xe, dù bận vẫn ung dung nhìn mình, khỏi nhíu mày: “ phải còn có hợp đồng à, sao lại ngồi đây?”

      xong rồi, rất đúng lúc chúng ta tiện đường về nhà, phải sao?” Chung Thụy duỗi tay ra, từ sau lưng Tiêu Tiêu ôm lấy : “Thích trang sức kim cương như vậy sao, sau này mua cho em mấy bộ được ?”

      Tiêu Tiêu biết khi ra miệng, nhất định thực được, khỏi cười lắc đầu: “ cần, bình thưòng em ít khi đeo trang sức, còn bày đặt lãng phí như thế”

      tặng em, em đeo cho xem, sao lại lãng phí được? (=.=!) Trong lòng Chung Thụy bắt đầu tính toán, cố gắng nhớ lại kiểu dáng của mấy bộ trang sức mà gần đây xem qua, cái nào là thích hợp với Tiêu Tiêu nhất.

      Tiêu Tiêu nhìn nghiêm túc, vội vàng chuyển đề tài: “Hôm nay Nguyễn Tình tới tìm em, có buồn cười chứ, ta tìm em để đòi đĩa CD. về việc, người trong đĩa CD của đạo diễn Ôn chính là Nguyễn Tình, sao lại lấy nhầm thế?” (Té ghế =.:)

      nhịn được muốn cười: “ lâu rồi em chưa thấy dáng vẻ nổi trận lôi đình của Nguyễn Tình, đĩa CD ở trong tay chúng ta, ta chắc chắn dám tìm em gây phiền phức nữa, thấy được ?”.

      Nhưng Chung Thụy lại cười, nhìn chằm chằm vào hai mắt Tiêu Tiêu, thấp giọng hỏi : “Nguyễn Tình còn
      tart_trung thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51: niềm vui, thất vọng



      Tiêu Tiêu vừa nghe thấy, lập tức ngây ngẩn cả người, nghi ngờ mà nhìn Chung Thụy, nhưng ngoài miệng vẫn ăn ngay : “Nguyễn Tình chưa gì hết, chỉ muốn lấy CD thôi, nhưng em có đưa cho ta, làm ta gấp đến độ giậm chân nhưng biết phải làm sao”

      nhíu mày, nhìm chằm chằm Chung Thụy, giọng hỏi : “Đạo diễn Ôn còn đĩa CD nào khác chứ?”

      Lấy tính tình của đạo diễn Ôn mà , chụp hình này nọ cùng với những ngôi sao nữ xinh đẹp, sau này ông ta sợ điều khiển được họ. Tiêu Tiêu đúng là rất lo lắng đạo diễn Ôn cất giấu nhiều đĩa CD, rất có khả năng Chung Thụy lấy nhầm.

      Chung Thụy lắc đầu, vỗ vỗ bả vai của , trấn an: “Yên tâm, đạo diễn Ôn tuy rằng nhàm chán, nhưng đến mức cứ mỗi lần ở cùng người là quay video để uy hiếp”

      Tiêu Tiêu lại càng mờ mịt. Nếu Chung Thụy hiểu đạo diễn Ôn như thế, vậy tại sao lại lấy nhầm được?

      Hoặc là…

      chớp mắt, trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng chẳng biết có nên ra hay .

      “Thực ra, có phải sớm biết nữ chính trong đĩa CD là Nguyễn Tình, phải em?”

      nghĩ tới Chung Thụy lại có thể thẳng thắng mà gật đầu, thẳng: “Lúc đó định với em, nhưng em lại nghe lọt tai, trực tiếp cắt ngang câu của

      xích lại gần, dán vào bên tai Tiêu Tiêu, thấp giọng : “Em nhiệt tình như vậy, ôm ấp thương, trong mắt ngoại trừ em ra, sớm quên mất chuyện của đạo diễn Ôn …”

      Tiêu Tiêu rất bực bội, ràng người này biết nhân vật trong đĩa CD phải là , chuyện úp úp mở mở, bây giờ lại đổ trách nhiệm lên đầu mình.

      Nghĩ đến đêm đó Tiêu Tiêu ngoan ngoãn nghe theo Chung Thụy, bị dày vò lăn qua lăn lại, ngay cả lời oán giận cũng có, ai ngờ mình lại chịu thiệt như thế.

      Chung Thụy đúng là được ưu đãi mà còn khoe mẻ, giống như ăn xong chùi mép vậy.

      Tiêu Tiêu nhìn Ben và A Sâm ở phía trước, nên dạy bảo ở trong xe, giọng lầm bầm: “Sau khi về nhà, nhớ cẩn thận đó!” (chị làm gì)

      Chung Thụy bất đắc dĩ cười cười, hiểu Tiêu Tiêu, chắc chắn bày ra vẻ mặt hòa nhã với mình.

      Có điều may mắn, tuy nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt tức giận, cũng rất phẫn nộ, nhưng việc còn chưa đến mức quá xa.

      Ben ngồi ghế phụ sớm nghe thấy lời của Tiêu Tiêu, qua kính xe còn nhìn thấy Tiêu Tiêu nhéo đùi Chung Thụy cái.

      Người đại diện của Ảnh đế buồn cười lắc đầu, đúng là đôi oan gia hài hước!

      Người trong CD là Nguyễn Tình phải , Tiêu Tiêu vừa mừng vừa lo.

      Cho dù đạo diễn Ôn có đĩa CD khác, nhưng cho cùng vẫn là tai họa ngầm, ai biết được ngày nào đó nó bỗng nhiên bộc phát sao?

      Nghĩ đến đức hạnh của người cặn bã này, Tiêu Tiêu nghĩ nghĩ, lúc trước người kia nên túm lấy đầu của đạo diễn Ôn vào trong ngõ mà đập thêm vài cái nữa, nghe đạo diễn Ôn chỉ bị thương ngoài da thịt, nghỉ ngơi nửa tháng khỏi, liền cảm thấy được thoải mái.

      “Vẫn còn tức sao?” Chung Thụy ngồi cạnh , ôm lấy bả vai của .

      bị đẩy ra, nhưng vẫn tiếp tục sáp lại gần, đẩy tới đẩy lui vài lần, Tiêu Tiêu cũng thèm giận dỗi nữa, chỉ trừng : “Lần sau chuyện cho ràng, nên lừa em. biết em lo lắng thế nào đâu, nếu Nguyễn Tình chạy tới đây, đến bây giờ em vẫn chưa biết có chuyện gì đâu…”

      Sáng hôm qua, khi Nguyễn Tình chạy tới chuyện này, dáng vẻ của Tiêu Tiêu vừa sợ vừa 冏,đúng là rất mất mặt.

      “Vâng ạ, sai rồi!” Chung Thụy sít lại gần, hôn lên môi của , Tiêu Tiêu giãy giụa, lửng lơ con cá vàng (ý là giả bộ từ chối đấy)

      Cảm nhận được nụ hôn của Chung Thụy dần dần nóng lên, hai tay thăm dò vào quần áo của , cọ sát lung tung, Tiêu Tiêu khó thở đẩy ra, bỉu môi ngồi xuống, rầm rì tiếng: “Đêm nay ngủ sofa!”

      Chung Thụy sửng sốt, bất đắc dĩ mà cười cười: “Sáng mai còn phải quay phim, nghỉ ngơi tốt ảnh hưởng đến chất lượng diễn của sao đây?”

      Tiêu Tiêu vẫn còn bực, bày ra dáng vẻ chịu lép vế với : “ là Ảnh đế, cho dù diễn tốt, nhưng so với người bình thường lợi hại hơn nhiều, cần gì lo lắng! Quyết định như vậy !”

      xong, chui vào phòng ngủ, đóng sầm cửa lại.

      Nghe tiếng khóa cửa ở bên trong, Chung Thụy nhún nhún vai, vô cùng buồn chán mà nằm ở sofa mở quyển kịch bản ra xem.

      Tiêu Tiêu ở bên trong cánh cửa tới lui, rồi lại giận dỗi chạy lên giường, nằm xem kịch bản, mặc kệ người trong phòng khách. Nhưng mà, trí nhí rất tốt lúc bình thường đến bây giờ vẫn chưa phát huy tác dụng, xem nửa tiếng, trong đầu nhớ được chữ.

      cáu kỉnh vò vò đầu, bắt đầu thu dọn gì đó trong phòng ngủ.

      Vốn dĩ căn phòng được bày biện ngay ngắn chỉnh tề, Tiêu Tiêu và Chung Thụy nếu vội vàng quay phim chính là đuổi theo hợp đồng, làm sao có dư thời gian mà ở nhà?

      Đem vật bàn đặt vào bên trái, rồi lại đặt sang bên phải, dịch tới dịch lui vài lần, Tiêu Tiêu ngẩng đầu, qua được nửa tiếng.

      giờ trôi qua, biết có phải Chung Thụy ngủ sofa ở phòng khách hay ?

      Nghĩ tới thời tiết hình như rất lạnh, nếu buổi tối đắp chăn, rất dễ bị cảm lạnh.

      Tiêu Tiêu có chút lo lắng, nhàng mở hé hé cửa ra tí, nhìn thấy Chung Thụy dựa vào sofa, hình như sắp ngủ rồi, cắn môi dưới, rón ra rón rén qua.

      Quên , nếu đêm nay Chung Thụy bị cảm lạnh, cảnh diễn ngày mai phải làm sao đây?

      Cho dù giận dỗi, nhưng thể phá hủy tiến độ quay hình được.

      Tiêu Tiêu cho mình cái cớ hợp lý, định đưa tay đẩy Chung Thụy tỉnh lại, cánh tay bị bắt được, kéo ngã vào lòng.

      , chưa ngủ?”

      Chung Thụy hôn hôn hai gò má của , lại phát bàn chân đỏ lên (vì lạnh), liền ôm lên ghế sofa: “Đêm còn dài, người ngủ được”

      Sắc mặt của Tiêu Tiêu đỏ bừng, vừa ngượng ngùng vừa tức giận, người này càng ngày càng đứng đắn.

      “Có vẻ ngủ sofa rất thoải mái nhỉ, vậy để em vào phòng lấy chăn đệm và gối ra cho nhé, đêm nay ngủ sofa luôn

      Chung Thụy nhìn làm bộ đứng lên, vội vàng ôm chặt lại: “Cũng tốt, hay là chúng ta cùng ngủ sofa . Cái ghế này kéo ra chính là giường dành cho hai người đấy”

      Tiêu Tiêu đẩy cái: “Sáng mai còn phải quay phim, ngủ sớm dậy sớm mới tốt”

      “Sợ cái gì chứ, chúng ta là những diễn viên tài giỏi, ngày mai cho dù phát huy tốt nhưng cũng khá hơn người bình thường rồi, phải sao?” Chung Thụy , nhưng động tác của hai tay ngừng lại, trong chớp mắt cởi chiếc váy rộng thùng thình của Tiêu Tiêu ra.

      Tiêu Tiêu duỗi chân đá , lập tức mắt cá chân bị Chung Thụy bắt được, nhất thời đứng vững ngã xuống sofa, sau đó bị đặt ở dưới thân: “Động tác của rất nhàng, chỉ lần… Tuyệt đối ảnh hưởng đến biểu ngày mai của em đâu”

      Việc đến nước này, Tiêu Tiêu ngoài đồng ý ra, về cơ bản Chung Thụy để cho phản đối, thuần thục mà bắt đầu…

      Đến sáng hôm sau, sắc mặt của Tiêu Tiêu nóng lên, phải xấu hổ mà là tức giận.

      Chung Thụy cam đoan chỉ làm lần, đúng là chỉ có lần.

      Nhưng mà người này từ đầu tới cuối, mỗi lần sắp lên tới đỉnh đều ngừng lại, rút ra ngoài chờ chút rồi lại làm tiếp, giày vò Tiêu Tiêu quá mức.

      lần, thực ra từ đầu đến chân biết bị Chung Thụy ăn bao nhiêu lần.

      Vẻ mặt Tiêu Tiêu buồn bực, lần tới cho dù Chung Thụy cái gì cũng tin nữa!

      Chuyện đĩa CD thay đổi nữ chính, Tiêu Tiêu cho rằng sau khi trãi qua chuyện tối hôm qua, tất cả hoàn toàn chấm dứt, cho nên buổi sáng thừa dịp Chung Thụy để ý, suy tính biết nên đem đĩa CD giấu ở dưới ngăn tủ, hay là dứt khoát tiêu hủy luôn cho rồi, để tránh ngày nào đó lại rơi vào tay của người khác rồi lợi dụng nó hỏng bét.

      Chẳng qua ngẫm lại, trong nhà Chung Thụy hình như rất an toàn, Tiêu Tiêu trực tiếp giấu đĩa CD bên trong tủ quần áo, bắt đầu đến phim trường.

      Phân cảnh của buổi sáng, là cuộc sống trong cung của vị vũ cơ giả mạo công chúa, sau đó gặp mặt người trong lòng, có vẻ như nàng rất hạnh phúc và vô tư. Hoàng đế nhận ra bất cứ điều gì, trước sau vẫn thương nàng, làm cho suy nghĩ của vũ cơ thay đổi giống như lúc ban đầu.

      Dù sao cũng là quan hệ phụ tử cùng huyết thống, hơn nữa lại ở chung hết ngày này qua ngày khác, nỗi hận của vũ cơ đối với hoàng đế cũng có biến hóa, từ từ phai nhạt dần.

      Nếu cuộc sống vẫn cứ trôi như thế này tốt quá, từ rất lâu trong lòng của vũ cơ rất khao khát vẻ yên lặng và nhàn hạ như vậy.

      Đáng tiếc, suy nghĩ của người trong lòng nàng rất khác thường, tuyệt đối cho phép vũ cơ nảy sinh bất kì tình cảm nào khác.

      đoạn phim này, phải thể cảnh vũ cơ vừa đối phó với những người xung quanh, vừa che lấp thân phận. Hơn nữa từ lúc ban đầu phải thể dáng vẻ phẫn nộ với hoàng đế, sau đó mới bình tĩnh trở lại, cảnh lần này được làm ra vẻ quá nhưng cũng thể giả tạo được. (câu này miu hỏi các chị sao mọi người xem đỡ nhé)

      Cảnh này Tiêu Tiêu diễn tệ, NG hai ba lần qua, đạo diễn vung tay ra hiệu kết thúc công việc sớm.

      Chung Thụy giọng lịch làm việc cho Tiêu Tiêu nghe, buổi chiều còn hai hợp đồng, bản là ghi cho chương trình TV, còn bản là bộ phim ngắn mới nhận được thông báo, đoán chừng buổi sáng mới về được.

      Tiêu Tiêu cũng giọng dặn phải chú ý sức khỏe, ăn cơm đúng giờ, đừng cố làm việc mà quên sức khỏe. Nhân lúc xung quanh có ai, lén cầm lấy tay , nhàng nắm lại.

      Chung Thụy bật cười, nhìn thấy trợn tròn mắt quan sát, ánh mắt ra vẻ cảnh giác của mèo con hoảng sợ, có cảm giác càng ngày càng đáng .

      Nếu ở đây có người, qua cắn Tiêu Tiêu phát rồi.

      Sau khi trở về vẫn rất lo lắng, vừa lấy đĩa CD ra, vừa tìm nơi an toàn để cất giấu.

      Vô tình đĩa CD bị rơi mặt đất, vội vàng nhặt lên, đôi mắt thoáng nhìn thấy dòng chữ gì đó mờ mờ ở mặt sau CD.

      Tiêu Tiêu đưa đĩa CD lại gần mắt chút, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy hai con số là “12” và “8”.

      lập tức nhớ lại, đêm đó bị Angel đưa lên giường của đạo diễn Ôn phải là ngày 12 tháng 8 sao?

      Ngày này, cho dù Tiêu Tiêu có hóa thành tro vẫn nhớ.

      hoảng hốt nghĩ lại, Nguyễn Tình từng qua, đêm đó đạo diễn Ôn ở cùng với ta, vốn dĩ còn nghĩ rằng mình là người đến sau, lúc này Tiêu Tiêu cảm thấy có trận ớn lạnh xẹt qua người.

      Tiêu Tiêu nghĩ nghĩ, do dự chút, nhưng vẫn gọi điện thoại cho Nguyễn Tình.

      Gần đây, phần lớn những quảng cáo của Nguyễn Tình đều bị giành mất, những cái còn lại phải là tiền cát sê thấp, chính là trực tiếp hủy bỏ hợp đồng, bụng ta chứa đầy thuốc súng có chỗ để phát tiết.

      Tiêu Tiêu lại cố tình gọi tới hỏi chuyện đêm đó, Nguyễn Tình cũng lười động não, uống thêm ngụm rượu, cồn xông lên tới óc, bậy bạ cho xong.

      “Đừng tưởng bám vào Ảnh đế là giỏi, tối hôm đó nếu phải nửa đường lại đổi người… Bây giờ còn chưa biết ai thắng ai đâu, *hức*, đạo diễn Ôn thúi kia, chỉ biết kiếm lợi mà chẳng làm nên trò trống gì, chị đây còn khinh thường ông ta… Chờ xem, sớm hay muộn tôi, tôi…”

      Nguyễn Tình còn chưa xong, cánh tay cũng run lên, “Cốp” cái, ném điện thoại xuống đất.

      Đúng lúc Angel vào phòng ngủ, nghe thấy lời đứt quãng của , vui mà nhíu mày: “Uống nhiều quá, ngày mai làm sao tiệc tối được? Chuyện cũ rích đêm đó còn tới làm gì? tới lui cũng chỉ biết trách tôi, đâu biết tôi phải tốn bao nhiêu công sức mới tạo được cơ hội cho , ai ngờ đến cuối cùng lại dâng hai tay cho người khác, việc này đúng là kỳ quái?”

      Thuận tay sửa lại chăn nệm giúp Nguyễn Tình, trong lòng Angel rất thoải mái, dù sao người này cũng say rồi, có muốn phát tiết cơn tức cũng được, chỉ báo hại thôi, những lời này ngày thường dám ra, bây giờ lại với con ma men này: “Cũng do vận khí của tốt, lại nhầm phòng, quá tiện cho con heo mập đạo diễn Ôn kia. Nếu leo lên giường của Ảnh đế rồi, chắc chắn bây giờ tiền đồ của còn tốt hơn cả Tiêu Tiêu, càng thể nào rơi vào tình huống như tại, bị đá sang bên…”
      tart_trung thích bài này.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 52: "Nữ tử" báo thù mười năm chưa muộn...



      Nghe thấy tiếng bước chân của từ từ xa dần, trong nháy mắt, nước mắt bị Tiêu Tiêu kìm nén lâu cuối cùng mãnh liệt rơi xuống …

      Tiêu Tiêu mờ mịt mà cúp điện thoại, khuôn mặt lộ vẻ hoài nghi, vừa rồi có phải mình nằm mơ hay , nghe được những lời nên nghe. rà soát nhật ký cuộc gọi, tên hiển thị màn hình ràng là của Nguyễn Tình, cáu kỉnh mà ném luôn di động vào góc sofa.

      nhắm mắt lại, cảm thấy khóe mắt hơi cay cay, trong lòng buồn phiền, khó chịu đến nhíu mày.

      Hóa ra đêm đó phải là ngoài ý muốn, hóa ra Nguyễn Tình ăn máng khác” từ sớm, trước đó ta còn giúp Nguyễn Tình vạch ra kế hoạch như vậy.

      nghĩ tới trời đất xoay chuyển, cuối cùng Nguyễn Tình lại nhầm phòng, tự mình tốn công vô ích…

      Tiêu Tiêu cười nhạo, đúng là chiếm được lợi rồi. Nếu phải như vậy, tại người mà con heo mập đạo diễn Ôn ăn sạch chẳng phải là mình sao.

      Nguyễn Tình kém may mắn, thể bò lên giường của Ảnh đế, ngược lại chính là mình, vì leo lên giường của Ảnh đế nên mới đạt được thành tựu như ngày hôm nay.

      Chẳng trách, những ngày gần đây các show quảng cáo cứ lũ lượt theo nhau mà đến, được các công ty lớn xem trọng mời làm người phát ngôn, còn nhiều kịch bản của các đạo diễn nổi tiếng… Tất cả những thứ này đều là vì Chung Thụy.

      Cho dù bị chiếm tiện nghi, nhưng lại chịu thiệt thòi chút nào.

      Tiêu Tiêu đưa tay che mặt, bỗng nhiên muốn cười.

      ngu ngốc, khao khát người mà bỗng nhiên lại xuất ở trước mặt mình, thay mình giải vây, vì mình làm nhiều chuyện như vậy, còn tự cho mình là có năng lực hấp dẫn Ảnh đế.

      Cuối cùng, đó chẳng qua chỉ là khởi đầu cho đêm giao dịch của hai người mà thôi.

      Hoặc là, Ảnh đế rất hài lòng biểu đêm đó của mình, rất thích mùi vị của , nên muốn tiếp tục nhắm nháp .

      Qua thời gian sau, chờ đến lúc Chung Thụy chán ngấy mùi vị này, có phải đổi người mới hay ?

      Tiêu Tiêu còn là nhóc mới vào nghề năm năm trước đây, thực ra lờ mờ hiểu được cái quy tắc trong vòng lẩn quẩn này, nhưng dám đem Chung Thụy đặt ngang hàng với đạo diễn Ôn.

      cảm thấy, làm như vậy là quá xem thường Ảnh đế, xem thường thần tượng của chính mình, đồng thời cũng vấy bẩn lên niềm khao khát của bản thân.

      Nhưng mà vào giờ phút này, Tiêu Tiêu khỏi suy nghĩ, có phải từ trước tới giờ mình rất ngu ngốc hay

      Thực ra, Chung Thụy và đạo diễn Ôn, chẳng qua người tuấn phóng khoáng, còn người mặt mày bặm trợn. Có phải thực tế, trái tim của họ đều giống nhau?

      Tiêu Tiêu rùng mình cái, dám nghĩ tiếp.

      Nếu cứ tiếp tục miên man suy nghĩ, rất có thể ngã khụy mất.

      Lảo đảo chạy vào phòng ngủ, liếc mắt nhìn nơi mà mình thời gian, tưởng tượng có ngày mình bị đuổi ra khỏi nhà, nữ chủ nhân của phòng ngủ này đổi thành ngôi sao nữ trẻ trung xinh đẹp, phẫn nộ cùng khổ sở từ đáy lòng dâng lên bao phủ lấy .

      đập vỡ mọi thứ trong phòng, lập tức muốn cầm lấy điện thoại tìm Chung Thụy hỏi cho ra lẽ, tức giận với , thậm chí giọng mắng.

      Nhưng mà ngay cả sức lực để cầm di động lên cũng có, muốn giận, muốn mắng, nhưng liệu có ích gì ?

      tới đây, là do vọng tưởng, ràng từ đầu tới cuối Chung Thụy chưa gì cả…

      Giống như lời của Chung Thụy đêm đó, Tiêu Tiêu ôm ấp thương, căn bản thể nghĩ được điều gì khác. Bây giờ nhớ lại, mới cảm thấy câu đó tràn đầy châm chọc.

      Định thu dọn đồ đạc để rời khỏi đây, Tiêu Tiêu mở tủ quần áo, quần áo ở bên trong, thậm chí là áo lót hay quần lót đều do tay Chung Thụy lo hết.

      Lúc đầu là vì tiện ra ngoài, cuối cùng lại biến thành niềm vui nho của hai người.

      Tiêu Tiêu biết Chung Thụy thích chiếc áo Bra có móc khóa ở phía trước, nhớ tới hai người từng quấn quýt trong phòng ngủ này, cảm thấy miệng lưỡi đắng nghét, dứt khoát chỉ lấy ví tiền và di động, thay chiếc váy lụa màu lam tuyết mà mình tiện tay mua, mở cửa thẳng ra ngoài.

      Gọi điện thoại cho người đại diện, Tiêu Tiêu thẳng vào vấn đề, hỏi: “Em đồng ý nhận bộ phim mà lần trước chúng ta thảo luận”

      A Sâm sửng sốt chút, lúc trước Tiêu Tiêu từ chối khéo, muốn nơi xa như vậy để chụp hình ngoại cảnh, dù sao bộ phim này chủ yếu là luân phiên giữa các quốc gia Châu Âu, ta cũng có thể hiểu được, sao bỗng nhiên lại đồng ý nhận việc thế?

      “Sao thế, quay bộ phim mới thuận lợi à?”

      Ngoại trừ việc này, A Sâm cũng nghĩ ra chuyện gì khác. Bộ phim mới của Chung Thụy vừa được công chiếu, Tiêu Tiêu định nghỉ ngơi khoảng thời gian. cũng đồng ý, tuy là nhân dịp này làm nguội nghề(ý là nghỉ ngơi), nhưng có Chung Thụy ở đây, dù thế nào nữa Tiêu Tiêu cũng bị người xem lãng quên.

      Tiêu Tiêu thở dài, ràng ngay cả A Sâm cũng đoán được quan hệ của và Chung Thụy, còn ngầm đồng ý đoạn tình cảm bí mật này, giọng khỏi mang theo chút chua xót: “, bộ phim này vẫn chưa quay xong, em định quay tiếp, Sâm từng , người phụ nữ nên chú trọng đến nghiệp, chỉ dựa vào người khác… Cuối cùng cái gì cũng có”.

      A Sâm tặt lưỡi, đoán được Tiêu Tiêu lại đem lời giỡn của để thuyết phục mình, khỏi kinh ngạc: “Em và… Chung Thụy cãi nhau?”

      có, em với ta làm sao cãi nhau được?” Tiêu Tiêu cười tự giễu, tay người kia nâng đỡ mình, mặc dù chưa ra miệng vụ lừa gạt đêm hôm đó, nhưng cũng đâu có bị tổn thất gì, cần gì phải tranh cãi?

      Nếu , bây giờ biến thành người chiếm được lợi mà con ra vẻ.

      Nhìn bộ dáng của Nguyễn Tình mà xem, nếu đêm đó Tiêu Tiêu ở cùng với đạo diễn Ôn, bây giờ chắc bình yên vô mà đứng ở chỗ này đâu, còn có thể vọt lên top nữ diễn viên hạng hai nữa.

      Tất cả những thứ này đều là do Chung Thụy cho , vậy cần gì phải oán giận?

      Tiêu Tiêu nên cảm kích, dù sao chỉ trả giá chút tình cảm và thân thể, Chung Thụy lại hào phóng nâng lên vị trí như ngày hôm nay, danh tiếng, thậm chí là nhiều kịch bản phim với chi phí tuyên truyền khổng lồ.

      Quan hệ giao dịch này, tuyệt đối là sòng phẳng!

      Tuy rằng A Sâm có chút khó hiểu, nhưng Tiêu Tiêu lại chấp nhận quay bộ phim mới, làm cho cực kì hưng phấn.

      Đạo diễn của bộ phim này là người ngoại quốc hạng hai tương đối nổi danh, A Sâm nhìn tác phong làm việc của ta biết ngay trong lớp những đạo diễn mới rất có tiềm năng. Đoán chừng tới hai năm, người này có thể nhảy vọt lên ngang hàng với những đạo diễn nổi tiếng, cần nhất chính là thời gian mà thôi.

      Nếu bây giờ Tiêu Tiêu tạo quan hệ tốt với ta, nghiệp về sau phải nhờ vị đạo diễn này nâng đỡ rồi….

      Trong lòng A Sâm tính toán làm thể nào để giành vai nữ chính của bộ phim mới, chợt nghe được lời dặn dò của Tiêu Tiêu: “Chuyện này, em nghĩ trước hết nên giữ bí mật, tránh bị người khác chen chân vào, Sâm thấy sao?”

      dĩ nhiên đồng ý rồi, ít đối thủ, phần thắng của Tiêu Tiêu lớn hơn.

      “Đặc biệt đừng với Chung Thụy, em tự mình với ta”

      A Sâm có ý kiến, biết sở thích của hai cái miệng này mà, sảng khoái mà đồng ý.

      Tiêu Tiêu ra khỏi cửa nhưng trong đầu trống rỗng, còn là nữ diễn viên thấp kém bình thường như trước kia, người qua đường đều quay đầu lại nhìn , còn có mấy nam sinh trẻ tuổi lấy di động chụp hình nữa.

      Xoay người cái, vào quán trà vừa mới mở cửa, gọi tách Pu`er chậm rãi nhấp ngụm, cho qua thời gian của buổi sáng nay.

      nhìn chằm chằm những cặp tình nhân vội vội vàng vàng ở bên ngoài cửa sổ thủy tinh, trong chớp mắt con ngươi của Tiêu Tiêu toát ra vẻ chua xót. Là hy vọng quá xa vời, trong vòng lẩn quẩn này làm sao còn tồn tại chân tình.

      phải vì leo cao, chính là danh tiếng, thậm chí vì tiền, hoặc là duy trì cuộc sống xa hoa.

      Tiền cát sê của ngôi sao có vẻ nhiều, nhưng những chỗ cần tiêu quả ít.

      Lúc nên tiêu thể tiết kiệm, mỗi chỗ người cũng được phớt lờ, hơn nữa quần áo mỗi lần ra cửa càng thể tùy tiện được.

      Từ đầu đến chân, phải làm kiểu tóc đẹp, phải chăm sóc làn da, quần áo hàng hiệu càng khỏi phải , đa số mọi người đều thích đặt hàng, kiểu dáng độc nhất vô nhị, có như vậy mới đụng hàng với người khác. Mỗi bộ quần áo chỉ mặc lần, nếu mặc lần thứ hai lập tức trở nên tầm thường. Chỉ vì lần xuất ngoại mà trả giá cao ngất ngưỡng, có thể thấy được chi tiêu của sao dọa người như thế nào.

      Chân giày cao gót đủ màu, còn phải phối hợp với các vật trang sức nho , tất cả đều thể gu thẩm mỹ của bản thân, chút cũng thể qua loa xơ xài.

      Nhiều thứ cộng lại, nếu tiền cát sê bình thường, quả chưa từng thừa lại đồng nào. Trừ phi là ngôi sao hạng nhất, có lẽ còn có chút tiền dư để mua mấy chỗ bất động sản có giá trị , còn ngôi sao tiền vào chẳng bằng tiền ra, chỉ có thể “Phùng má giả làm người mập”*

      *Ý: Ra vẻ là người có tiền.

      Tiêu Tiêu khinh thường những việc làm như vậy, nhưng mà đứng ở vị trí như Tiêu Tiêu bây giờ, cũng cần phải suy nghĩ đến những việc này.

      bao giờ có thể mặc bộ T-shirt và quần bò theo sở thích nữa, cũng được mang giày thể thao phố. Mái tóc có thể rối chút, nhưng thể bù xù như ổ gà, khẳng định ngày hôm sau bị đưa lên trang nhất.

      Mặt mộc cần trang điểm phải có vốn*, làn da của Tiêu Tiêu đẹp sẵn, cũng cần chuẩn bị những đồ vật trang nhã để che giấu khuyết điểm.

      *Ý bẩu mún đẹp phải có money để thẫm mỹ.

      Làm diễn viên mệt, chẳng những ngày đêm đảo lộn, có đôi khi quay phim đến vài ngày thể ngủ được. Vì chạy show, mới vừa ngủ nhưng phải bật dậy làm cũng là chuyện bình thường. Trong phim phải toàn lực ứng phó, ra khỏi phim trường, còn phải tiếp tục diễn trò, đây mới là mệt nhất.

      Ở trước mặt phóng viên, được những điều nên . tiệc rượu, cho dù gặp người đáng ghét, nhưng vẫn phải cười chào hỏi, thể biểu ra chút bất nhã và lỗ mãng nào. Sau khi về nhà, nếu nhất thời chú ý quên đóng rèm cửa, ngay cả áo ngủ cũng bị chụp rất ràng, và những phù phiếm trong cuộc sống riêng tư, ngày mai lập tức bị đăng báo, để cho mọi người đều biết về lịch làm việc, nghỉ ngơi suốt cả ngày, và cả những thói quen sinh hoạt nho nữa.

      Trước kia Tiêu Tiêu thấy có việc gì quan trọng, muốn làm diễn viên, trước đó nên có tỉnh ngộ.

      Nhưng mà thứ duy nhất thể chấp nhận được, chính là phương diện giả tình giả ý này.

      Ví như nhìn Angel giống như chị em tốt của Tiêu Tiêu, cuối cùng lại bày mưu ở sau lưng , muốn ném lên giường của đạo diễn Ôn, hòng để lót đường cho ta.

      Ví như Tiêu Tiêu vẫn khao khát thần tượng Chung Thụy, có lẽ chỉ khác đạo diễn Ôn chút…

      hiểu được, bộ phim cổ trang cùng với Chung Thụy phải quay cho xong.

      tới việc hủy hợp đồng giữa đường, ông chủ mới của Nghệ Long cũng bỏ qua cho , thậm chí là bỏ rơi luôn.

      Cái chính là tiền vi phạm hợp đồng khổng lồ kia, ngay cả phần mười Tiêu Tiêu cũng trả nổi.

      Cuối cùng, trở mặt với Chung Thụy, xúi xẻo chỉ là ngôi sao nữ hạng hai thôi.

      Trăm hại mà lợi, tất cả cố gắng của Tiêu Tiêu có thể trở thành công cốc, cũng dám làm ra chuyện gì đâu.

      Nhưng mà tức nghẹn đầy bụng có chỗ để phát tiết, điều này còn bực bội hơn bất cứ thứ gì.

      Tiêu Tiêu nhìn thấy đồng hồ chỉ số 12, buổi chiều uống tách trà nóng, bây giờ đúng là sôi nổi hẳn lên. Có điều Chung Thụy sắp về rồi, nên dùng thái độ gì để đối mặt với người này đây?

      nghe thấy tiếng mở cửa khẽ vang lên, Tiêu Tiêu vô thức mà chui vào ổ chăn, nhắm hai mắt lại.

      Nếu biết nên đối mặt như thế nào, vậy dứt khoát nhìn luôn cho rồi.

      Cơn tức của Tiêu Tiêu dâng lên đỉnh điểm, trong lòng chỉ có thể yên lặng đếm cừu, bên với chính mình, bây giờ phải lúc xé rách mặt nhau.

      “Nữ tử” báo thù mười năm muộn…

      Chờ bộ phim này đóng máy, từ từ tính sổ với Chung Thụy sau.

      Bên tai Tiêu Tiêu nghe thấy tiếng mở cửa nhàng, giống như cởi áo khoác, rồi ngồi lên giường…

      Rất lâu sau, cứ nghĩ Chung Thụy tắm, cảm thấy cái trán nóng lên, môi của Chung Thụy nhàng xẹt qua.

      Nghe thấy tiếng bước chân của từ từ xa dần, trong nháy mắt, nước mắt bị Tiêu Tiêu cố nén lâu cuối cùng mãnh
      tart_trung thích bài này.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 53: Thỏ trắng bé nổi giận



      Cho dù nàng hận ta bao nhiêu, nhưng cũng đừng hi vọng rời khỏi ta!

      Tiêu Tiêu trằn trọc cả đêm, chỉ khép hờ mắt lại, thoáng nhìn thấy Chung Thụy ngủ yên bên cạnh, nhàng đứng lên rồi đến phòng tắm.

      Nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của người con trong gương, hai mắt sưng đỏ, chỉ cần nhìn là biết khóc rất lâu, khỏi thở dài. Cầm khăn mặt nhúng vào nước lạnh, rồi đắp lên mắt, rốt cuộc cũng đỡ được chút.

      Viết tờ giấy đặt lên tủ đầu giường, Tiêu Tiêu thay quần áo, mắt cũng nhìn Chung Thụy lấy cái, lập tức gọi điện thoại nhờ A Sâm đến đón.

      Bây giờ tính sổ, nhưng Tiêu Tiêu thể nào tiếp tục ôn hòa nhã nhặn mà làm người bên gối của Chung Thụy nữa.

      chỉ là người bình thường, có lẽ tìm nơi yên tĩnh nào đó để chữa lành vết thương, nhanh chóng khôi phục tâm trạng để diễn cảnh tiếp theo cho tốt.

      Lúc Chung Thụy tỉnh lại, cánh tay theo bản năng ôm lấy người bên cạnh, nhưng lại rơi vào khoảng trống.

      kinh ngạc mở mắt ra, liền thấy chỗ nằm bên cạnh còn ai, ra giường lạnh tanh, có thể thấy Tiêu Tiêu khá lâu rồi.

      Thoáng nhìn thấy tờ giấy tủ đầu giường, mặt phía là chữ viết ngoáy* của Tiêu Tiêu, là phải dậy sớm để tập thể dục, sau đó ăn luôn bữa sáng rồi tới phim trường ngay.

      *Viết ngoáy: viết ẩu.

      Chung Thụy khó hiểu, sao bỗng nhiên Tiêu Tiêu lại tập thể dục vậy. Có thể nhóc này thích làm đẹp, bỗng nhiên muốn vận động cũng chẳng phải chuyện gì kỳ quái.

      Nhưng mà cùng với Tiêu Tiêu làm lợn lâu như vậy*, đây là lần đầu tiên ngồi đối diện với cái bàn ăn bóng người, bỗng nhiên lại cảm thấy chiếc bàn này quá lớn, phòng bếp cũng khá yên ắng.

      *Có thể đây là câu ám chỉ, chị nấu cơm cho ăn thành heo ấy, edit câu này mà muốn đập máy

      Ăn qua loa chút, Chung Thụy lái xe thẳng đến phim trường.

      “Sao buổi sáng em đợi dậy rồi cùng sang đây?” Chung Thụy rất tự nhiên mà tới, thấp giọng hỏi Tiêu Tiêu.

      nhìn Tiêu Tiêu, cảm thấy sắc mặt của có chút tái nhợt mất tự nhiên, lập tức hỏi với giọng điệu lo lắng: “ khỏe sao? Có phải buổi sáng vận động quá mức ? Vừa mới bắt đầu tập thể dục, em nên giữ ở mức độ vừa phải thôi, đừng để mệt quá”

      “Vâng, chú ý” Tiêu Tiêu cúi đầu, để cho Chung Thụy nhìn ra chút manh mối nào. Thuận miệng trả lời vài câu, sau đó theo trợ lý vào phòng trang điểm.

      Chung Thụy nhíu nhíu mày, quay đầu lại kéo A Sâm hỏi dồn: “Sao bỗng nhiên Tiêu Tiêu lại muốn tập thể dục buổi sáng vậy?”

      A Sâm bày ra vẻ mặt hiểu: “ biết, buổi sáng lúc ấy gọi tôi tới, trời còn tối lắm. Có thể là gần đây ấy có hơi mập, cũng biết đó, mấy nhóc chỉ cần có chút thịt dư, liền kêu trời gọi đất, nhất là trong vòng lẩn quẩn này, người nào chẳng nghĩ gầy trơ xương mới là đẹp nhất?

      Lúc này sắc mặt của Chung Thụy mới bình tĩnh trở lại, vẻ nghi hoặc ở trong lòng giảm chút, lắc đầu : “Thực ra gầy quá cũng chưa hẳn tốt, nhìn Tiêu Tiêu cũng đâu có mập. biết ai lại nhiều chuyện như thế, chắc chắn bóng gió gì đấy ở trước mặt ấy, bởi vậy hôm nay mới tập thể dục sớm như thế”

      A Sâm nhún vai, sợ nhất là vẻ bề ngoài của mấy người mẫu trong vòng lẩn quẩn này, gầy như bộ xương khô, còn la hét mập này mập nọ, nhìn giống quái kinh khủng, cũng lo lắng Tiêu Tiêu theo xu thế bây giờ: “Yên tâm, có tôi ở đây, để ấy làm xằng làm bậy đâu”

      Vốn dĩ ta còn muốn hỏi Chung Thụy, có phải biết Tiêu Tiêu đồng ý nhận bộ phim mới, chuẩn bị ra nước ngoài để quay ngoại cảnh hay , có điều trước đó Tiêu Tiêu dặn dò, đoán chừng sớm hay muộn cũng biết, ta dứt khoát xen vào chuyện của người khác.

      Đạo diễn rất xem trọng cảnh quay ngày hôm nay, đây là trong những cảnh diễn khá quan trọng.

      Vũ cơ đóng giả công chúa, từng bước từng bước vào cạm bẫy do nam chính bày ra, nhúng tay đẩy hoàng đế xuống cửu tuyền. Sau khi vũ cơ bị người ta lợi dụng, nàng mới nhìn thấu mọi chuyện, thể loại mâu thuẫn này, và để thể ra ngoài cũng rất khó khăn.

      Nhất là đạo diễn lại biết Tiêu Tiêu và Chung Thụy có mối quan hệ rất tốt, bỗng nhiên ở trong phim lại biến thành kẻ thù, cái loại cảm giác này đối với những diễn viên mà quả rất gay go.

      Có điều ông tin tưởng Tiêu Tiêu, kiến thức của ngôi sao nữ này khá vững, kỹ thuật diễn lại rất tốt, cũng biết khiêm tốn mà học hỏi, đặc biệt là có quan hệ tốt với Chung Thụy, nếu bị khí thế của Chung Thụy đè ép xuống, đúng là chẳng có gì đáng ngạc nhiên.

      Chung Thụy cũng có chút lo lắng, suy cho cùng phần thù hận phát ra từ nội tâm của vũ cơ, bình thường nếu để Tiêu Tiêu phát huy rất khó.

      Nhưng đợi vào phòng nghỉ dặn dò, thấy Tiêu Tiêu mặc thân cung trang màu đỏ sẫm, viền ngực được thêu bằng sợi kim tuyến, thắt lưng cao, vạt váy rộng, khăn choàng hồng sa được khoát lên hai tay, trong vẻ đoan trang còn mang theo quyến rũ, mơ hồ có phong thái sang trọng của vị công chúa.

      Mặt Tiêu Tiêu chút thay đổi, chỉ nhìn thoáng qua, lập tức khiến cho người khác có cảm giác áp bức.

      Trợ lý ngày thường hay tươi cười, bây giờ có chút nơm nớp lo sợ theo sau Tiêu Tiêu, luôn luôn dùng khóe mắt để nhìn người trước mặt, bỗng nhiên lại phát giận như thế có chút khó hiểu, nhưng khâm phục lại càng nhiều hơn.

      hổ danh là đối thủ màn ảnh của Ảnh đế, thay trang phục, lập tức giống như thay đổi cả con người, khí thế bức người, ràng có thể so với Chung Thụy.

      Chung Thụy hơi giật mình, rất nhanh liền bình thường trở lại, Tiêu Tiêu vào giờ phút này, còn là nữ ngôi sao hạng ba chỉ biết đứng giữa sân làm diễn viên quần chúng nữa rồi.

      Chắc chắn sau khi bộ phim này được công chiếu, Tiêu Tiêu rất có thể trở thành minh tinh chói sáng.

      *Mọi người còn nhớ chương 52 từng đề cập đến bộ phim vừa đc công chiếu của Chung Thụy , đó là bộ phim của đạo diễn Tề ấy.

      Chung Thụy tin tưởng Tiêu Tiêu, càng tin tiền đồ của dừng lại ở đây…

      Nhưng mà bỗng nhiên lại nhìn thấy Tiêu Tiêu lột xác, đáy lòng Chung Thụy có loại buồn bã và mất mát nên lời, giống như con chim ưng trong chớp mắt giương cánh bay lượn, cần ở dưới đôi cánh của để bảo vệ và che chở nữa.

      Vũ cơ dẫn hoàng đế vào thư phòng, trơ mắt nhìn thấy phụ thân bị giết, cả người dính đầy máu tươi ngã mặt đất, rất khiếp sợ, vẻ đau khổ mặt làm sao cũng che giấu được.

      Vũ cơ quay đầu, nhìn chằm chằm người trong lòng dần trở nên xa lạ. Nàng hiểu được nỗi oán hận của người mình , cam lòng cùng căm giận, nhưng lại nghĩ tới người này làm trò với mình, hòng muốn giết chết hoàng đế.

      Vũ cơ hai mắt rưng rưng, lảo đảo lùi về phía sau vài bước, dùng ánh mắt gần như phun ra lửa nhìn người phía trước: “Vì sao muốn gạt ta? Vì sao lại như vậy? Vì sao đến cuối cùng lại thành ra thế này, vì sao lợi dụng ta, mượn đao giết người, vì sao…”

      Chung Thụy sửng sốt, trong mắt của Tiêu Tiêu tràn ngập oán giận, giống như là giả.

      ngờ đây là lần đầu tiên, lại chứng kiến căm hận chân như thế từ trong mắt Tiêu Tiêu. “Cắt___” Đạo diễn nhíu mày, nhìn chằm chằm màn hình, vẻ mặt có chút lúng túng.

      “Tiêu tiểu thư hôm nay làm sao vậy? Tuy rằng cảnh này diễn tả mối thù giết cha của nàng với người trong lòng, nhưng bởi vì mới sinh hận, còn cả quá trình biến đổi. Trong tim vũ cơ thám hoa lang, có có hận, là mâu thuẫn, và tất nhiên phải chỉ có hận ý”.

      Đạo diễn đau đầu, Tiêu Tiêu vốn dịu dàng như nước, thỉnh thoảng kiều mỵ động lòng người, chưa từng thấy dáng vẻ đau khổ và căm phẫn như thế, nhìn Chung Thụy giống như kẻ thù giết cha. Nam chính nữ chính có có hận? Sao bỗng nhiên lại biến thành thù hận thôi vậy? Cảnh này làm sao có thể quay tiếp đây?.

      nghỉ ngơi trước , để cho Chung Thụy hướng dẫn….”

      cần” Tiêu Tiêu vội vàng cắt ngang câu của đạo diễn, cố gắng bày ra chút tươi cười: “Vừa rồi tôi diễn có hơi thái quá, để cho tôi yên tĩnh mình mười phút, rồi lại tiếp tục được ?”

      Tuy rằng đạo diễn cảm thấy hôm nay Tiêu Tiêu có chút quái lạ, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

      Chung Thụy đuổi theo ở phía sau Tiêu Tiêu, thấp giọng hỏi: “Có phải khỏe ? Vậy hôm nay cần quay nữa, để ngày mai nha?”

      cần, có việc gì” Tiêu Tiêu xoay mặt qua bên muốn nhìn , thản nhiên cự tuyệt.

      Chung Thụy rất có tiếng , chụp là chụp, đổi thời gian liền đổi, thế nhưng điều đó là được, mình chỉ là nữ ngôi sao bám vào Ảnh đế, lần này chỉ vì chút vấn đề chụp, nếu sau này có Chung Thụy, vậy làm sao có thể tiếp tục bước trong cái vòng hỗn độn này đây?

      Chung Thụy nhíu mày, giữ chặt cánh tay của Tiêu Tiêu, để cho đối mặt với mình: “Hôm nay em rất lạ, buổi sáng mình sang đây, sau khi vào đây cũng thèm chào hỏi tiếng, tại ngay cả nhìn cũng nhìn, có phải tối qua xảy ra chuyện gì hay ?”

      Sắc mặt khẽ biến, thanh nén càng thấp: “Có phải đạo diễn Ôn lại gọi điện tới làm phiền ?”

      phải, đừng đoán lung tung” Tiêu Tiêu nhìn thấy biểu tình vô tội của , trong lòng rất vui.

      Dựa vào cái gì mà buổi tối mình lại bực bội, trong đầu bị tra tấn muốn xuất huyết, còn dáng vẻ của Chung Thụy giống như người biết lo, tiếp tục thân mật với mình chứ?

      Trong lòng Tiêu Tiêu phỉ nhổ chính mình, bởi vì Chung Thụy đến gần, cơ thể hơi sinh ra chút nhiệt độ cùng rung động…

      “Thể vừa rồi cũng giống bình thường, có chuyện đừng nên giấu

      Câu của Chung Thụy giống như cục đá, tiếp tục khuấy đục tâm tư rất vất vả mới bình tĩnh trở lại của Tiêu Tiêu.

      Trước đây nếu nghe được những lời này của Chung Thụy, trong lòng Tiêu Tiêu tràn ngập niềm vui và cảm kích.

      Bây giờ tâm tình thay đổi, phía sau cảm động, lại phải tiếp tục suy đoán, sau những câu này có ý gì, đoán xem đến tột cùng Chung Thụy có lòng hay , hay chỉ là lời khích lệ mà thôi…

      Tiêu Tiêu cảm thấy chính mình sắp phát điên mất rồi, mỗi giây mỗi phút đều rối rắm và ngờ vực vô căn cứ, dám tin tưởng lời của Chung Thụy, nhưng trái tim lại nhịn được xao động trước những câu của .

      Tâm trạng càng tệ, cắn môi , sau đó vào phòng nghỉ đóng sầm cửa lại.

      Chung Thụy kinh ngạc đứng ở ngoài cửa, A Sâm ở bên cạnh giọng thầm: “Có phải bà dì đến thăm , cho nên mới tức giận đến như vậy?”

      Tiêu Tiêu dựa vào phía sau cửa, ảo não, tâm trạng của mình lại thay đổi theo Chung Thụy nữa rồi, nhíu mày tự kiểm điểm.

      Thân là diễn viên, dù thế nào nữa cũng thể để tâm trạng của mình làm ảnh hưởng đến bộ phim.

      ràng, thể sáng nay của , đủ tư cách để trở thành diễn viên, hoàn toàn cảm xúc hóa*, căn bản người ở trong phim phải là vũ cơ, mà biến thành Tiêu Tiêu mất rồi.

      *Giống như làm việc theo tâm trạng đấy

      Tiêu Tiêu căm hận Chung Thụy, tức giận đối với lừa gạt của , tất cả đều biểu ra ngoài.

      Phần thương mà vũ cơ dành cho thám hoa lang, tự trách bản thần về việc gián tiếp hại chết người cha của mình, tâm trạng mâu thuẫn hỗn tạp, vừa lại vừa hận, mà vừa rồi Tiêu Tiêu thể toàn là căm ghét, thấy có chút tình nào cả…

      Tiêu Tiêu thở dài, sau khi mở mắt lần nữa, chính là vũ cơ…

      Lần này ở trong phòng nghỉ có Chung Thụy chỉ dạy, đạo diễn rất lo lắng Tiêu Tiêu thể hòa nhập vào nhân vật, nghĩ tới lại khắc phục nhanh như vậy.

      Tình tự trách của vũ cơ, cái loại mâu thuẫn vừa hận đan xen đối với nam chính , được thể vô cùng nhuần nhuyễn.

      Nữ tử xinh đẹp này, hai mắt ngấn nước, tia thù hận thóang lên trong mắt.

      Mặt ngoài thâm tình, sâu bên trong chính là hận ý, chỉ trong nháy mắt mà biểu cả hai đồng thời lên mặt, ngay cả đạo diễn cũng nhịn được muốn hô tiếng “Tốt”!.

      Chung Thụy nghĩ đến quái lạ ngày hôm nay của Tiêu Tiêu, vũ cơ nhu thuận quyến luyến giống như ngày thường, vẻ tức giận trong mắt cũng giống như là giả!

      cúi đầu, trong phút chốc, ánh mắt băng lạnh thoáng qua tia nhu hòa.

      Thám hoa lang cúi người dùng sức kéo cánh tay vũ cơ, ấn vào lồng ngực mình, để ý giãy dụa của nàng, hôn lên đôi môi hồng nhuận kia.

      lúc lâu sau, mới chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm hai mắt của vũ cơ, và ra câu: “Cho dù nàng hận ta bao nhiêu, nhưng cũng đừng hi vọng rời khỏi ta!”

      Ngữ điệu trầm thấp, giọng lạnh lùng, vẻ mặt cho cự tuyệt, trong nháy mắt đó Tiêu Tiêu thực hốt hoảng.

      Những lời này phải của thám hoa lang cho vũ cơ nghe, mà là với mình…

      Tác giả suy nghĩ: =.= Lăn qua lăn lại, tự dưng lại bị cắt ngang, và bất luận thế nào cũng thể viết tiếp được nữa….
      tart_trung thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 54: Phát hỏa và giằng co



      Tiêu Tiêu kinh ngạc, lẽ nào mình thực hiểu lầm Chung Thụy rồi sao?

      Tiêu Tiêu kinh ngạc nhìn Chung Thụy, môi còn lưu lại độ ấm của , ánh mắt kiên định như vậy, ôm chặt thắt lưng của mình, ham muốn chiếm giữ của đúng là rất mạnh mẽ.

      cụp mắt xuống, che giấu những đợt sóng chợt dâng lên từ đáy lòng.

      Khi Tiêu Tiêu ngẩng đầu lên lần nữa, vẫn là vũ cơ, hai mắt tràn ngập oán giận, hai hàng nước mắt lăn dài má.

      thám hoa lang sâu đậm bao nhiêu, bây giờ hận bấy nhiêu.

      Trước kia khát khao cùng lưu luyến Chung Thụy sâu đậm đến cỡ nào, bây giờ ở trong lòng oán hận cùng khổ sở nhiều bấy nhiêu.

      Cái mà ghét nhất, chính là việc Chung Thụy lừa gạt !

      “Cắt! Rất tốt!” Vẻ mặt của đạo diễn tràn ngập ý cười, cực kỳ hài lòng với buổi quay phim ngày hôm nay. chỉ có Tiêu Tiêu thể xuất sắc, mà diễn xuất của Chung Thụy cũng gây được chú ý.

      Nếu căn cứ theo tình hình ngày hôm nay, bộ phim này nhất định hoàn thành trước thời hạn!

      Chung Thụy vẫn duy trì tư thế ôm chặt Tiêu Tiêu, người trong lòng đưa tay đẩy ra: “Nên chuẩn bị cảnh diễn tiếp theo ”.

      Phân cảnh tiếp theo, là đoạn vũ cơ bị thám hoa lang nhốt ở Thiên Vọng Lâu, thể trốn , rồi lại trơ mắt nhìn tất cả mọi thứ trong hoàng cung đều biến thành vật trong túi thám hoa lang.

      Và nàng, cũng trở thành con chim bị nhốt trong lồng, trở thành phạm nhân của thám hoa lang.

      Quần áo và trang sức vẫn lộng lẫy như trước, bên trong lầu các nguy nga tráng lệ, hình như đây là nơi nào đó trong lăng tẩm của hoàng đế.

      Tuy vũ cơ ở trong lâu, nhưng trái tim lại ở ngoài lâu, đối với lộng lẫy của Thiên Vọng Lâu để trong lòng. Ban ngày nghe thấy tiếng chém giết, phảng phất lo lắng an nguy của thám hoa lang. Vào mỗi tối nàng đều mơ thấy cảnh hoàng đế sau khi chết đến đòi mạng nàng, ác mộng liên tục, tự trách mình thôi.

      Tiêu Tiêu đặt kịch bản xuống, vạn phần đồng tình với mâu thuẫn của vị nữ chính xinh đẹp này. Vì nàng người thuộc về nàng, cho nên mới hại chết phụ thân, khiến cho hoàng cung đắm mình trong biển máu.

      Nhưng bởi vì tình của vũ cơ, mới làm cho thám hoa lang thay đổi, khiến có nhược điểm, trong lòng có chút nhẫn tâm, cho dù phải là vua nhân từ, nhưng cũng phải là bạo quân.

      suy nghĩ về nữ chính, nhưng cũng khỏi nghĩ đến chính mình.

      Nếu Tiêu Tiêu coi việc ở chung với Chung Thụy là giao dịch bình thường, có bất kỳ suy nghĩ gì khác, tại có phải thản nhiên mà chấp nhận, trong lòng yên ắng chút gợn sóng hay ?

      Có điều tình cảm mà Tiêu Tiêu dành cho Chung Thụy giống như thế, cho nên trong mắt mới thể chứa được bất kỳ hạt cát nào, mới có thể phẫn nộ, mới có thể tức giận, mới có thể khó chịu,…

      Tiêu Tiêu thở dài, đúng lúc nhìn thấy Chung Thụy bước vào phòng nghỉ, thuận tay đóng cửa lại.

      “Chúng ta nên ra ngoài…” Tiêu Tiêu đứng dậy, định lướt qua rồi ra ngoài, nhưng bị Chung Thụy bắt lấy cánh tay kéo lại.

      “Hôm nay em rất lạ, có việc gì giấu phải ?” Chung Thụy nhìn chằm chằm vào hai mắt , bỏ qua bất kỳ biểu tình nào của .

      Tiêu Tiêu nhíu mày, vui mà xoay mặt sang bên: “Buông tay, cảnh diễn tiếp thep sắp bắt đầu rồi”

      với đạo diễn rồi, nghỉ giải lao mười phút, khoảng thời gian này đủ để chúng ta chuyện” Chung Thụy thể chịu được Tiêu Tiêu ra vẻ lạnh nhạt với như ngày hôm nay, trong giọng mơ hồ mang theo chút buồn bực.

      “Lúc này thích hợp để chúng ta chuyện” Tiêu Tiêu mím môi, nén cơn tức xuống đáy lòng.

      cho , chắc chắn chúng ta thể tiếp tục quay phim nữa” Thái độ Chung Thụy rất quyết liệt, thích ánh mắt trốn tránh của Tiêu Tiêu, cùng với vẻ mặt lạnh lùng của .

      hay lắm!” Tiêu Tiêu thể nhịn nổi nữa, trong mắt toát ra lửa giận hừng hực: “Tôi tin tưởng như vậy, nhưng chỉ là kẻ lừa đảo, Nguyễn Tình cho tôi nghe hết rồi!”

      Chung Thụy nhíu mày, gắt gao túm lấy cánh tay , kéo Tiêu Tiêu giãy dụa vào ngực, thấp giọng hỏi: “Nguyễn Tình cái gì? Vậy sao em đến hỏi mà chỉ tin vào lời phiến diện của ta?”

      Tiêu Tiêu cười lạnh: “Hỏi cái gì? Tôi vốn nghĩ và đạo diễn Ôn giống nhau, bây giờ nhìn lại căn bản có gì khác biệt! Lời trong lúc say xỉn của Nguyễn Tình, thể nào là giả được. Nếu hôm nay người leo lên giường của chính là ta, có phải người đứng ở đây là ta, chứ phải tôi, đúng ?”

      Chung Thụy nhìn chằm chằm , bỗng nhiên nở nụ cười: “Em thế, là ghen tị với Nguyễn Tình sao?”

      vớ vẩn!” Tiêu Tiêu giận, hung hăng mà giậm chân cái: “Buông tay”

      buông, dù gì cũng buông” Chung Thụy ôm chặt , thấp giọng thở dài: “Rốt cuộc Nguyễn Tình gì với em, nhìn dáng vẻ của em giống như hận thể nhào qua đây cắn !”.

      Bây giờ Tiêu Tiêu hận thể cắn cái, cửa phòng nghỉ khóa, chỉ đóng lại thôi, có người vào bất cứ lúc nào, Chung Thụy lại ôm chặt buông, cuối cùng muốn gì đây?

      muốn tiếp tục chuyện, dứt khoát đánh nhanh thắng nhanh: “Được. Tôi đây hỏi , thực ra đêm đó ở trong khách sạn, Nguyễn Tình được sắp xếp lên giường của phải ?”

      Chung Thụy muốn giải thích: “Thực ra, đêm đó…”

      Tiêu Tiêu vui cắt ngang câu của : “ chỉ cần trả lời tôi là phải hay phải?” (cũng cái tật này =.= hừ)

      “…Phải!” Chung Thụy nhìn cái, vẻ tức giận mặt Tiêu Tiêu càng ngày càng .

      “Tối hôm đó, biết người giường phải Nguyễn Tình, mà là tôi, đúng ?”

      …” Thấy Tiêu Tiêu nhíu mày, Chung Thụy bất đắc dĩ thở dài, thành mà trả lời: “Phải”.

      “Biết mà vẫn tiếp tục… Có phải hay ?” Tiêu Tiêu trợn mắt nhìn .

      Chung Thụy gật đầu, lập tức bị đẩy ra, nhân tiện đạp chân cái.

      cố chịu đau, còn định vươn tay, nhưng Tiêu Tiêu nhanh nhẹn nhảy ra xa.

      “Nếu những gì Nguyễn Tình đều là , còn muốn ngụy biện gì nữa! ràng sớm biết người cùng với tôi đêm đó… phải là đạo diễn Ôn, nhưng lại chịu ra” Tiếng của Tiêu Tiêu càng ngày càng , cắn môi, hai mắt từ từ ẩm ướt: “ biết ? Sau đêm đó, tôi thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy thân thể to mập của đạo diễn Ôn đè lên người tôi, miệng ra những câu thô tục, dù tôi có giãy dụa thế nào cũng thể tránh được…”.

      “Lúc đó, tôi có bao nhiêu sợ hãi, có biết ?” Tiêu Tiêu đưa tay gạt những giọt lệ nơi khóe mắt rất nhanh, muốn tỏ ra yếu kém ở trước mặt Chung Thụy: “Nhưng gì cả, làm bộ như vô tình xuất ở dưới khách sạn, từng bước từng bước tiếp cận tôi. Gậy ông đập lưng ông, làm cho tôi bất tri bất giác mà trầm mê, sau đó rơi vào cái bẫy này, và cuối cùng thể thoát được”.

      Khóe miệng Tiêu Tiêu lộ ra nụ cười khổ: “Nhất định rất đắc ý đúng ? người con ngu ngốc như vậy, cắm đầu chui vào, cái gì cũng biết, còn xem người đêm đó là tri kỷ, còn đối xử như vị ân nhân, để cho muốn làm gì làm. Trong lòng của , nhất định lén lút bật cười chỉ lần, đem người con ngu muội đùa giỡn trong lòng bàn tay”.

      “Từ trước tới giờ chưa từng nghĩ vậy” Chung Thụy thản nhiên mà nhìn , đầu đuôi ngọn nguồn: “ mấy lần vốn định chân tướng cho em biết, nhưng mà rất sợ em bộc lộ cảm xúc như ngày hôm nay”.

      ngoài dự đoán của , sau khi Tiêu Tiêu biết mọi chuyện, quả nhiên trừng mắt nhìn , hận thể cắt đứt quan hệ với !

      “Vào ngày hôm đó, tôi mới biết được chị em rất thân với tôi suốt năm năm qua phản bội tôi!” Tiêu Tiêu gằn từng tiếng, nhìn thẳng vào Chung Thụy: “Cũng ngày đó, phá hủy vẻ tự tôn và trong sạch của tôi, thậm chí lại giấu diếm mọi chuyện cho tới bây giờ!”.

      Hít sâu, nghĩ thêm cũng vô ích, mệt mỏi khoát khoát tay: “Chuyện tới nước này, có gì sau . Có họp có tan, đêm nay tôi dọn ra ngoài”.

      Chung Thụy nhíu mày: “Ngay cả câu giải thích em cũng chịu nghe sao? việc giống như em nghĩ…”.

      “Tôi quyết định rồi, muốn nghe thêm câu nào nữa” Tiêu Tiêu lạnh lùng cắt ngang câu của : “Bởi vì tôi biết, lời của , cuối cùng là hay là giả, tôi cũng dám tin lần nào nữa đâu”

      “Có điều, nâng đỡ tôi, lại cố gắng hướng dẫn cách diễn cho tôi, giúp tôi có danh tiếng và địa vị như ngày hôm nay. cùng với tôi “Vòng vèo”* nhiều lần như thế… Chúng ta coi như hòa, chuyện này xem như cho qua” Tiêu Tiêu cúi đầu, môi nở nụ cười khổ: “ Hãy xem như là giấc mơ, chúng ta đều quên hết ”.

      *E hèm chắc mọi người hiểu từ này. *làm and làm* kkkk.

      Quên tuy rằng rất đau, và có thể mất rất nhiều thời gian. Nhưng so với việc ngày đêm tra tấn như bây giờ tốt hơn rất nhiều.

      “Hóa ra ở trong mắt em, ở cùng chỗ với , chỉ là giao dịch thôi sao?” Chung Thụy nghiêm mặt, nhìn thẳng về phía .

      Tiêu Tiêu xoay người chải tóc, nhàng mở miệng: “Bây giờ lời này có ích gì đâu? Bộ phim sắp kết thúc, cứ như thế đường , tôi đường tôi, chẳng có gì là tốt. Sau này khi gặp mặt, cũng đến nỗi bối rối…”.

      Chung Thụy nhấc chân về phía Tiêu Tiêu, lùi về phía sau theo bản năng, cho đến khi phía sau lưng chạm vào vách tường.

      “Chúng ta nên ra ngoài”.

      gấp” Chung Thụy vừa chống tay lên bức tường bên cạnh khuôn mặt của , vừa chậm rãi cúi người, ánh mắt dao động mặt Tiêu Tiêu: “Từ nãy đến giờ, em chỉ có câu là đúng thôi. Dùng lời căn bản là vô dụng, vậy bằng…”.( ý là dù nữa chị cũng tin)

      Tiêu Tiêu vẫn chưa phản ứng kịp, đôi môi bị Chung Thụy ngặm lấy, hai tay muốn đẩy ra, nhưng lại bị trói ở phía sau, làm thể động đậy được.

      Nụ hôn của Chung Thụy vừa hung ác lại mang theo tính xâm lược còn vẻ ôn nhu như trước đây, làm cho sắp thở nổi.

      Tiêu Tiêu hết cách, đành phải dùng sức cắn môi cái, lâp tức mùi máu tanh tràn ngập trong khoang miệng, nhưng Chung Thụy vẫn buông ra, ngược lại xâm nhập càng ngày càng sâu.

      Cho đến lúc Tiêu Tiêu cảm thấy đôi môi mình tê dại, Chung Thụy mới có ý định buông tha cho đôi môi của , sau đó từ từ hôn lên cổ , xương quai xanh… và trước ngực.

      Mặt của Tiêu Tiêu dần đỏ lên, liều mạng vặn vẹo, muốn tránh đôi môi của , nhưng vô dụng.

      Chung Thụy nhìn chằm chằm người lộn xộn trong lòng mình, mím môi, thanh hơi khàn khàn : “Đừng nháo, có muốn làm em ở tại chỗ này hay ?”

      Tiêu Tiêu nghe vậy, dám nhúc nhích, trừng lớn mắt về phía : “Tôi muốn , từ nay về sau giữa chúng ta còn quan hệ gì cả, vậy ý của lúc này là gì! Đùa giỡn tôi chưa đủ, nên muốn tiếp tục sao?”

      “Đúng! vẫn muốn tiếp tục” Chung Thụy kề sát vào tai của , giọng : “Bây giờ ngoại trừ em ra, còn người nào có thể lọt vào mắt . Nhưng đáng tiếc là, em lại nghe hiểu”

      Tiêu Tiêu vui: “ thừa nhận rồi, vậy bây giờ cần dây dưa nữa? Chúng ta ai đường nấy phải rất tốt sao? nên cãi nhau ầm ĩ, muốn cả đời nhìn mặt nhau hay sao?”

      rồi, cho em có cơ hội để rời khỏi đâu” Chung Thụy nhìn , giọng trầm xuống: “Những người phụ nữ muốn bò lên giường của hòng leo cao có rất nhiều, chẳng lẽ em còn muốn so đo với đám người đó hay sao? Lẽ nào ở trong mắt em, chính là người mà ai đến cũng từ chối, người kinh tởm như vậy sao?”.

      Giọng của rất nghiêm túc, giống như dối, cũng vì mình mà thoái thác trách nhiệm.

      Tiêu Tiêu kinh ngạc, lẽ nào mình thực hiểu lầm Chung Thụy rồi sao?
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :