1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đêm nay bao giờ sáng - Cố Tây Tước (60c + PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 40

      [​IMG]


      “Lạc Trăn, em đúng là thành .” Giữa bữa cơm, Hạ Thiên Liên đột nhiên lên tiếng.

      Bàn tay cố gắng cắt miếng bít tết khựng lại, ngẩng đầu nhìn người đối diện, Hạ Thiên Liên buông dao nĩa xuống, lúc này thản nhiên nhấp cà phê.

      “Em thành lắm.” xong còn bổ sung nụ cười vô cùng chân thành để chứng minh.

      Hạ Thiên Liên nhíu mày, “Nếu buổi chiều hai chúng ta đến cục nộp chứng minh , cũng bớt lo hẳn.”

      Lạc Trăn vừa nghe, suýt nữa cắt bay miếng thịt bò ra! “Thế này cũng cần sao?!”

      Hạ Thiên Liên nhún nhún vai, “Em biết mà, tự ý dùng thêm tài nguyên là điều kiện hoàn hảo để giành được chiến thắng.” Lạc Trăn sùng bái cách vô cùng chân thành, “You are my role model.”

      Hạ Thiên Liên đặt tách cà phê trong tay xuống, hơi hờ hững dựa lưng vào ghế, “Có muốn nghe chuyện của ?”

      cần, cảm ơn.”

      Hạ Thiên Liên mỉm cười, giọng có phần thờ ơ, “Khi lên mười, ba từng với , nếu muốn thành công, vậy phải dối mình chút, trước năm hai mươi tuổi, thể nào hiểu được câu này, học đại học bên , đề tài của , mất ba năm để chuẩn bị nghiên cứu, nhưng cuối cùng lại bị giành cho người khác. tháng sau, lúc bị trường bên cho thôi học, có luôn nghĩ suốt cả cuộc đời, ấy thứ ấy vốn phải là .” Hạ Thiên Liên ngồi thẳng dậy, tay nhéo má, nhìn Lạc Trăn, “ tại muốn thành với em, Lạc Trăn.”

      Lạc Trăn nuốt nước miếng, “Cơ bản lúc này em biết nên gì nữa.”

      Hạ Thiên Liên bật cười, lại dựa vào ghế, “Em cảm thấy tranh thủ đồng cảm sao?”

      thực tế em lại cảm giác như mình nghe vị giáo sư triết học nêu ví dụ giảng bài.”

      Hạ Thiên Liên cười phá lên, ung dung mà mộc mạc, “Chuyên ngành đại học thứ hai của quả đúng là triết học.” thu lại nụ cười, cách nghiêm túc, “Lạc Trăn, chỉ hy vọng em cũng có thể thành với chút.”

      Sau bữa tối, đáp ứng “lời mời” chân thành của Hạ Thiên Liên, hai người vào trung tâm thành phố xem phim, “Venus” [1], bản rất nghệ thuật, quay khá thành công, chí ít Lạc Trăn cũng ngủ giữa chừng, về đến nhà trọ gần mười giờ.

      Lạc Trăn nhảy xuống xe vẫy vẫy tay về phía sau, Hạ Thiên Liên hiếm khi gọi lại.

      vẫn câu đó thôi, quyền quyết định luôn nằm trong tay em.” Hạ Thiên Liên xong, lái xe rời .

      Lạc Trăn trông theo chiếc xe xa dần, mất hút ở chỗ ngoặt.

      “Sao tại em trả lời ta, em đồng ý.” Giọng mỉa mai truyền đến từ phía sau, giữa lúc đương hiu quạnh chẳng có bóng người có vẻ lạnh lùng dị thường, Lạc Trăn giật bắn mình, xoay người nhìn Mạc Hoành đứng dưới bóng cây nơi chiếu rọi ngọn đèn đường, nửa thân bị bóng đêm che phủ, nhìn ràng.

      —-”

      “Tôi làm sao?” chậm rãi bước về phía , ánh sáng mờ ảo người dần hạ xuống.

      Lạc Trăn hắng cổ họng, “ tìm tôi có chuyện gì?”

      Mạc Hoành đứng trước mặt , Lạc Trăn cảm giác tay của Mạc Hoành chậm rãi vươn ra sau gáy , cảm xúc lạnh buốt khiến rùng mình, nhưng hề đẩy ra.

      “—- Lạc Trăn, em cách xa ra chút cho tôi.” điệu lãnh đạm mang theo tức giận từ từ vang lên.

      —-***—-
      [1] bộ phim được sản xuất vào năm 2006 của đạo diễn Roger Michell.

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 41

      [​IMG]


      Sáng sớm ngày hôm sau, Lạc Trăn nhận được điện thoại của Lạc Vĩ Minh, chuyện của Liên Ân coi như giải quyết xong, nhưng thể tránh khỏi vì chuyện này mà Lạc Trăn bị ba sạc cho trận, khía cạnh nào đó, Lạc Vĩ Minh là người tương đối thanh cao, cũng có thể tóm lại là do ý thức giai cấp tồn tại phổ biến ở người làm quan.

      “Con là loại người nào, mà họ là loại người nào? Thái độ của mình phải đoan chính, người nên kết giao đừng kết giao.”

      Lạc Trăng cam lòng “dạ” mấy tiếng, thầm nghĩ, cũng hẳn là người.

      Kính cẩn cúp điện thoại, đến trước gương trong nhà tắm soi hồi lâu, chậc tiếng rồi quay về phòng, lấy ra chiếc áo tay lỡ, cổ cao bán nửa thay vào.

      Có lẽ là vì tối qua ngủ ngon, nên hôm nay tinh thần cả người cũng tốt lắm, vừa đến cửa công ty, suýt nữa đụng phải Trương Khiết từ trong bước ra, Trương Khiết giật mình, khắc sau bèn thần bí kéo Lạc Trăn vào góc cầu thang, “Lạc Trăn, rốt cuộc cậu có mấy người đàn ông?”

      Lạc Trăn hiểu —- hiểu vì sao có người lại thích kéo nằm vùng đến thế.

      “Đừng giả vờ nữa, bên trong có người đàn ông, đợi cậu từ lâu rồi.”

      Lạc Trăn kinh ngạc, lại cười hỏi, “Ai thế?”

      “Tìm cậu, tớ làm sao biết được.” Trương Khiết trách , “Nhưng, gã đàn ông đó trông rất được, nếu nằm trong phạm vi nuôi dưỡng của cậu, dù thế nào cũng đừng quên em này, nước phù sa chảy ruộng ngoài mà.”

      “Được thôi.” Lạc Trăn mỉm cười vào công ty, vừa liếc mắt thấy cái người nghe đâu đợi cả buổi, lúc này người đó ngồi chếch với uống trà ở chỗ tiếp khách, chẳng biết vì sao, nhìn bóng lưng ấy Lạc Trăn lại có vài phần thất vọng.

      Gã đàn ông cũng trông thấy , đặt tách trà xuống bước đến, “Hey.”

      “Tôi quen sao?”

      Gã đàn ông sửng sốt, giọng có mấy phần kinh ngạc, “Lạc tiểu thư đúng là quý nhân hay quên, tại hạ họ Thiệu, tên chữ Dương.” Lại tiếp tục mỉm cười, bổ sung câu, “Chúng ta từng xem mắt.”

      Lạc Trăn cũng học theo cười như đương nhiên, “ nhớ rồi.” xong định chạy mất.

      “Em họ Mạc Hoành.” Thiệu Dương kéo lại, “Nhớ ra chưa?”

      Lạc Trăn xoay người nhìn , cảm giác như nhìn đồ vật gì đó vô cùng thú vị.

      “Tôi chỉ muốn mời xem ca kịch.” Thiệu Dương buông tay, “Đừng phòng bị tôi như vậy chứ.”

      Lạc Trăn dáng bộ như ngẫm nghĩ, cuối cùng lại , “Cũng được, lúc nào thế?”

      Thiệu Dương nghe vậy, mặt mày rạng rỡ, “Cuối tuần này, tôi đến đón .”

      Lạc Trăn thế nào cũng được, gật đầu coi như đáp ứng.

      Thiệu Dương vừa mới khỏi, bên cạnh Lạc Trăn bu đống người, từng đôi mắt ham học ngóng nhìn .

      “Ánh mắt em vẫn chưa kém đến thế.”

      “Vậy em sao còn đồng ý với người ta xem ca kịch gì chứ?” Vương Mẫn Mai chỉ ra điểm then chốt.

      “Điều hòa cuộc sống, đơn thuần là giải trí.”

      “Lưu manh.” Trương Khiết ném cho ánh mắt khinh bỉ.

      “No, no, no.” Lạc Trăn giơ ngón tay lắc lắc mấy cái, “Người ban nãy vừa mới đúng.”

      Xoay người nhìn về phía văn phòng của Hạ Thiên Liên, “ ta vẫn chưa đến hả?” vào giờ làm việc rồi, người lại có ở đây, tình trạng này rất hiếm gặp.

      “Ăn trong bát, nhìn trong nồi.” Trương Khiết chạy qua chặn tầm nhìn của Lạc Trăn.

      Lạc Trăn cười đáp, “Tớ đành nghĩ trong lòng vậy.”

      Vương Mẫn Mai dè bỉu, “Em mà sinh ở thời cổ đại xác định chắc bị ngâm lồng heo [1].”

      “Sếp công tác Hồng Kông, khoảng tuần sau mới về.” Lăng Cát Văn tốt bụng giải thích.

      Lạc Trăn ồ tiếng, nghĩ cái tên Hạ Thiên Liên này sao yên lành lại chạy công tác.

      Chạng vạng ngày hôm sau, Thiệu Dương quả đúng là lái xe đến đợi dưới nhà trọ của Lạc Trăn, lúc Lạc Trăn xuống nhìn thấy dựa vào cạnh xe mỉm cười như thể tất cả đều vô hại, Lạc Trăn cũng ngượng ngùng, lên thẳng xe.

      Cổng nhà hát lớn, biển người lục tục bước vào, Thiệu Dương mua đồ uống, Lạc Trăn đứng cầu thang nhìn dòng người qua lại.

      tìm ai vậy?” Thiệu Dương mua đồ uống xong liền trở lại.

      Lạc Trăn ném cho vẻ mặt sùng bái, “Cảnh sát đều có khả năng nhìn thấu giống sao?”

      , nên là, gã cảnh sát như tôi đặc biệt có tài quan sát.” Mỉm cười ý bảo Lạc Trăn vào rạp, khắc sau đột nhiên nhìn thấy người quen, “ơ” tiếng, hét với về phía người nọ, “Thận Linh!”

      Bóng dáng trong chiếc đầm màu trắng kia xoay người lại, phải Đường Thận Linh là ai, lúc này vẻ mặt Lạc Trăn tương đối nghiền ngẫm.

      Đường Thận Linh bước qua, mỉm cười chào Thiệu Dương tiếng, đoạn nhìn sang Lạc Trăn khẽ gật đầu, “Khéo .”

      “Khéo.”

      “Các em biết nhau à?” Thiệu Dương nghi hoặc,

      Lạc Trăn lướt qua , “ cảnh sát này phải rất có tài quan sát sao?”

      thể châm chọc tôi à?” Thiệu Dương cười khổ, cũng để bụng, quay sang Đường Thận Linh, “Sức khỏe tốt hơn rồi chứ?”

      “Ừm. Mạc đại ca ngày mai dẫn em kiểm tra lần nữa.”

      Lạc Trăn nghe vậy, cảm thấy hứng thú tan biến, muốn bỏ , Đường Thận Linh đột nhiên kéo lại.

      muốn đâu?”

      Lạc Trăn cúi đầu nhìn bàn tay kéo tay áo , lại ngẩng lên nhìn gương mặt xinh đẹp của Đường Thận Linh, “Buông ra.” Câu này của Lạc Trăn rất bình thường, giọng cũng rất bình thường, nhưng Đường Thận Linh như bị hù dọa, lập tức buông tay.

      “Lạc Trăn, Thận Linh gan , đừng dọa em ấy.”

      “Tôi nào dám.” Lạc Trăn cười , có phần lơ đễnh.

      Khuôn mặt của Đường Thận Linh dần dần ửng hồng, “Vậy, sắp đến phần mở màn rồi, hai người vào , tôi cũng nên đây.”

      “Đợi ,” Thiệu Dương gọi ta lại, “Mạc Hoành có phải cũng tới ?”

      Đường Thận Linh liếc Lạc Trăn cái, gật gật đầu, “ ấy ngại bên ngoài đông người, nên vào trước rồi.”

      “Sau khi vở diễn kết thúc, em kêu Mạc Hoành gọi điện cho nhé, chúng ta lâu cùng nhau ăn bữa cơm.” Thiệu Dương đợi ta chần chừ, tiếp, “Cứ quyết định như vậy nhé. , đừng để ấy chờ lâu.”

      Lạc Trăn cầm quyển sổ “Turandot” [2] khẽ quạt quạt, tinh thần nhàn nhã, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên lại lộ ra tia giễu cợt nét.

      Đây là vở kịch duy nhất Lạc Trăn từng xem mà hề buồn ngủ. Đến khi diễn được phân nửa, Lạc Trăn cảm thấy cần phải ra ngoài cho thoáng khí, bằng ngột ngạt chết mất.

      Vốn chăm chú xem vở diễn – Thiệu Dương phản ứng rất mau, kéo tay lại, “ đâu thế?”

      Lạc Trăn “chậc” tiếng, nghiêng cười ghé sát tai , “WC, ?”

      Thiệu Dương ho hai tiếng, “ , đừng lạc nhé.”

      Lạc Trăn khom lưng ra lối giữa, động tác này thực rất khổ sở, may mà chỗ họ ngồi cũng gần sát, qua hai ba ghế cũng ra được. Lúc ra đến đường chính nhất thời quên mất còn có bậc thang, vừa ra được ba mét, cái bậc thang 10cm kia làm quỳ sụp xuống.

      Người ngồi ở chỗ bên cạnh hành lang kịp thời vươn tay đỡ lấy khuỷu tay của .

      “Cảm ơn.” Lạc Trăn kinh hãi chưa kịp định thần.

      “Đừng khách sáo.”

      Cả người cứng đờ, Lạc Trăn ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn tú mơ hồ lại quen thuộc chiếu vào tầm mắt, dưới ánh sáng ảm đạm, đôi mắt đen láy sâu thẳm kia rực rỡ vô ngần.

      Lạc Trăn khựng lại hai giây, giãy giụa khoát khỏi ràng buộc bả vai, vô thức tiếng cảm ơn, làm như có việc gì vào toilet

      Nửa đoạn sau, não bộ Lạc Trăn tỉnh táo đến độ quả thực có thể thuyết minh về Copenhagen làu làu.

      Thành , ngồi ở sườn ngoài cùng sau hàng hai, cách vị trí của xa xa, gần —- lại rất gần. Tay bất giác vuốt lên cổ, vết thương ba hôm trước, người đó cắn trước giờ biết nặng ! Nhớ lại điều này, Lạc Trăn bỗng có chút được tự nhiên, dịch dịch mông, ngồi ngay ngắn, nhìn thẳng phía trước.

      “Hiếm thấy xem nghiêm túc như vậy?” Thiệu Dương nghiêng đầu thấp giọng .

      “Tôi cũng hiếm gặp quân nhân đào ngũ như .”

      Thiệu Dương mỉm cười, “ , ‘Turandot’ tôi xem hai lần, đây là lần thứ ba.”

      Lạc Trăn nhìn , chỉ , “ đúng là nhàn hạ thoải mái.”

      —-***—-
      [1] hình phạt nghiêm ngặt để trừng trị gian phu dâm phụ (trói lại nhốt vào lồng heo, rồi ngâm xuống sông).

      [2] “Turandot” là vở nhạc kịch – kiệt tác của Puccini, đây là vở kịch kể lại những câu truyện truyền thuyết thần kỳ của Trung Quốc trong tưởng tượng của người phương Tây.
      tart_trung thích bài này.

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 42

      [​IMG]


      Diễn viên cúi chào, màn kịch hạ xuống, tất cả đều hoàn hảo tì vết.

      Lúc rời rạp hát, Lạc Trăn để ý người nọ tách khỏi chỗ ngồi.

      Cổng nhà hát lớn, biển người dần dần tản ra, màn đêm buông xuống, cơn gió lạnh thổi tới khiến khỏi rùng mình.

      “Lạnh à?” Thiệu Dương hỏi.

      Lạc Trăn nghiêng người đánh giá cái tên bên cạnh, “Tôi thích bộ trang phục này của đâu.”

      Thiệu Dương nghe xong, bật cười sang sảng, “Tôi cũng chưa muốn cởi áo đưa cho mà.”

      Lạc Trăn thầm nghĩ, nếu dám cởi cái áo sơ mi duy nhất người xuống, thế đúng là giở trò lưu manh rồi.

      Thiệu Dương nhận điện thoại, sau khi cúp máy liền cười khổ với Lạc Trăn, “Thận Linh họ có việc trước. là, muốn để cái tên đó mời bữa cơm cũng khó . Xem ra tối nay chỉ có hai chúng ta ăn cơm thôi.”

      Lạc Trăn cười hì hì, “Tôi vẫn chưa đồng ý ăn cơm cùng mà.” tiếng di động vang lên, trượt mở màn hình, dãy số hiển thị đó khiến Lạc Trăn nhíu mày, thông tin chỉ gõ tên địa danh, chữ thừa thãi nào, là, ta trước giờ chẳng có kiên nhẫn gửi tin nhắn.

      “Chắc với tôi tại chỉ có mình tôi ăn cơm đấy chứ?”

      “Có tài quan sát!” Lạc Trăn vỗ vỗ bả vai Thiệu Dương, “Cảm ơn hôm nay mang đến vở kịch hay, có cơ hội tôi báo đáp ha.”

      Thiệu Dương híp mắt, định lên tiếng, Lạc Trăn nhảy lên chiếc taxi vừa khéo chạy qua rồi rời .

      Vườn Mẫu Đơn, nhà hàng Trung Quốc khá đặc sắc, bởi trước đây cũng có vài lần cùng ba đến nơi này nên cũng quá lạ lẫm, Lạc Trăn báo danh tính người mời khách xong, lập tức được phục vụ cung kính đưa lên lầu.

      Hương trà thanh nhạt bao trùm lên cả gian phòng, Lạc Trăn đẩy cửa bước vào trông thấy người đàn ông tao nhã ngồi sau bàn trà, động tác hoàn mỹ thong dong ngâm trà.

      Nghe tiếng mở cửa, người đàn ông ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt gợn sóng hơi rung động, tiếp đó lại khôi phục bình tĩnh. “Tôi nghĩ em tới.”

      Lạc Trăn nhún nhún vai, “Có người mời khách, đến đáng tiếc.” xong bước đến ngồi phía đối diện, thuận tay nâng chén trà uống hơi cạn sạch chẳng nho nhã tẹo nào.

      Người đàn ông vươn tay nhận lấy chén trà của , chuyển lại chén khác chưa uống qua trong tay mình, động tác tùy hứng tự nhiên.

      “Tôi này, Mạc công tử, nhen đến mức muốn bắt tôi uống no trà đấy chứ?”

      “Em rất khát, phải sao?” Vẻ mặt của Mạc Hoành vẫn gợn sóng như ban đầu.

      “Câu này còn được.” Lạc Trăn nhíu mày, “Tôi hề biết lại tường tận đến thế.”

      Mạc Hoành để ý đến châm chọc này, vươn tay tìm đến chiếc cổ của .

      “Gì thế?” Lạc Trăn theo phản xạ kêu lên tiếng.

      Bàn tay vươn đến phân nửa bỗng khựng lại, có chút lúng túng, “Vết thương —- vẫn ổn chứ?”

      Lạc Trăn ngờ nhắc đến điều này, “Cảm ơn quan tâm, chỉ tím mảng lớn thôi.” Chữ “lớn” thốt ra vô cùng mạnh mẽ.

      Mạc Hoành thu tay về, chỉ đáp, “Tôi lời xin lỗi.”

      Lạc Trăn hừ tiếng, “Tôi cũng chẳng trông chờ .”

      lúc sau hai người chẳng ai lên tiếng, cục diện có chút bế tắc, Lạc Trăn nghĩ ra, khắc trước mình sao lại muốn chạy đến nơi này, đúng là bị quỷ ám!

      “Tôi tưởng em thích ca kịch!” lâu sau Mạc Hoành mới lên tiếng, giọng có phần lạnh nhạt.

      đời này, chẳng có thích hay thích cách tuyệt đối.” Lạc Trăn đáp.

      Ánh mắt tối sầm lại, “Vậy em xem, em tại thích gì? Tạp chí? Ca kịch? Hay là —- Hạ Thiên Liên? Thiệu Dương?” Thanh giá buốt đến thấu xương.

      Lạc Trăn đứng dậy, khóe miệng khẽ động, “Tôi muốn cãi nhau với .”

      “Vậy, hòa hảo sao?” Con ngươi đen láy như mực vẫn dán chặt lấy .

      Trái tim Lạc Trăn khẽ nảy lên, nhưng lập tức lại châm biếm, “Hòa hảo? Đường Thận Linh của đồng ý sao?”

      Mạc Hoành trừng mắt nhìn , “Em cần nhắc đến ấy.”

      Lạc Trăn chống hai tay lên mép bàn, cúi người sáp lại gần, thanh mang ý cười, “Người tôi muốn đến chính là ta, Mạc Hoành, vấn đề giữa chúng ta, phải Thiệu Dương, cũng chẳng phải Hạ Thiên Liên, mà là ta.”

      Mạc Hoành chậm rãi đứng lên, đôi mắt lạnh lẽo bỗng ánh lên vài tia ấm áp, “Lạc Trăn, phải được.”

      Mấy giây sau Lạc Trăn hề phản ứng được, ta chuyển ý có phần quá nhanh, “Xin lỗi, vừa gì cơ?” hoài nghi mình nghe nhầm.

      Mạc Hoành kề môi bên tai , giọng hơi khàn khàn, “Lạc Trăn, phải được.” Nhắc lại từng câu từng chữ, đôi mắt giấu sâu dưới mái tóc đen trở nên phức tạp mà rực rỡ hiếm thấy, “Bởi vì… chỉ có Mạc Hoành mới là người em muốn.” Câu cuối cùng thốt ra dịu dàng đến lạ lùng.

      Lạc Trăn đờ đẫn, nhất thời tìm được cách diễn tả, “ —-”

      làm sao?” Mạc Hoành từng bước áp sát, lúc tức giận hoặc nắm chắc thắng lợi trong tay thường câu này.

      Lạc Trăn từ lúc bắt đầu, quãng thời gian này luôn khiến có chút chẳng thể tiếp tục được nữa, trầm mặc vài giây đột nhiên bật cười.

      “Cởi cúc áo ra.” .

      “Cái gì?” Hiếm khi thấy khuôn mặt của Mạc Hoành xuất kinh ngạc.

      “Tôi , cởi cúc áo trang phục của ra.”

      lúc sau thấy Mạc Hoành hề có ý động tay, “ làm để tôi làm cũng được.” xong lách mấy bước qua chiếc bàn , đến bên người .

      Mạc Hoành vẫn đứng tại chỗ nhìn , con ngươi sâu thấy đáy. Lạc Trăn vươn tay cởi áo vest Âu phục của cách thành thạo, sau đó là cúc áo sơ mi… Nước da trắng bóc dần dần lộ ra, sợi dây chuyền bạch kim như như , Lạc Trăn cắn xuống vô cùng nhanh, Mạc Hoành phản ứng lại, đau đớn khiến khẽ nhíu mày, nhưng chẳng mảy may có ý muốn đẩy ra, khóe miệng xinh đẹp dường như còn thoáng nụ cười nhàn nhạt.

      Tiếng xe đồ ăn va phải cánh cửa phá vỡ căn phòng tĩnh lặng mờ ám, phục vụ vừa đến đưa thức ăn bị cảnh tượng trước mắt dọa , khuôn mặt đỏ bừng.

      Trời ạ, hình ảnh này, người đàn ông tuấn tú tao nhã đứng đó, áo vest rơi xuống, sơ mi cởi ra bán nửa, mái tóc dài đến eo của phủ lên lớp áo sơ mi của , vài chiếc cúc áo cài lộn xộn, tay người đàn ông ôm lấy eo của , tay khác luồn vào trong mái tóc dài của , mà hình như —- cắn ta? Hai tay nắm lấy bả vai của người đàn ông, vùi khuôn mặt sau hõm vãi của .

      ta trước giờ chưa từng bắt gặp kiểu tình huống này, vô cùng kỳ lạ, vô cùng… kích động.

      Ánh mắt người đàn ông lướt qua nhìn về phía cửa, con ngươi thản nhiên chuyển sang lạnh lẽo khiến ta khỏi rùng mình trong lòng.

      “Xin, xin lỗi.” Căng thẳng gật đầu, cuống quýt kéo xe đồ ăn rời khỏi gian phòng, khép cửa lại.
      tart_trung thích bài này.

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 43


      Bữa cơm hôm qua cũng coi như thỏa chí, Lạc Trăn nghĩ, chí ít sau khi cắn lên người nào đó hai hàng vết răng rất sâu cộng thêm phóng tay gọi bàn tiệc toàn món Trung Quốc, Lạc Trăn cảm thấy thế giới vẫn còn rất tươi đẹp.

      Lúc này Lạc Trăn ngồi ghế xoay trong văn phòng nghịch chai nước hoa với bao bì tinh xảo, phát thấy trong túi áo sau khi trở về nhà từ bữa tối hôm qua.

      bàn tay đột nhiên giật lấy chai nước hoa tay , “Kiểu Attendre số lượng hạn chế mới nhất thị trường, toàn quốc chỉ bán 90 chai, thành phố của chúng ta được phân phối 10 chai, vừa lên kệ tranh nhau mua hết sạch, có tiền cũng mua được.” Trương Khiết tấm tắc mấy tiếng, “Được đấy Lạc Trăn, cậu đúng là có bản lĩnh.”

      Lạc Trăn rất tao nhã gác chân lên, “Nào bì được cậu chứ, ngay cả xuất mấy chai cũng biết, tớ bảo này, có phải ngay cả ngày thành phố mình bán được bao nhiêu con vịt quay cậu cũng như lòng bàn tay đúng hả?”

      Trương Khiết sửng sốt, nhìn Lạc Trăn với ánh mắt vô cùng khinh bỉ, “Lạc Trăn, cậu tám phần phải phụ nữ, từ nước hoa cũng có thể lái sang vịt quay, thô tục.”

      “Thế này là gì.” Lạc Trăn , “Mẹ tớ còn có thể lái từ vịt quay sang cháu trai cơ.”

      Trương Khiết liếc cái, “, rốt cuộc đến từ đâu? cửa sau hay là hẹn với thằng cha nào lắm tiền hả?”

      Lạc Trăn cười hừ hừ, phun ra hai chữ, “Nhặt được.”

      “Thế càng bản lĩnh.” Vương Mẫn Mai bước đến chêm vào.

      Trương Khiết trố mắt, “Nhặt được? Vậy tặng tớ .”

      “Được thôi.”

      Trương Khiết nghi ngại nhìn , cuối cùng vẫn xua xua tay, “Lương tâm mình bất an.”

      Lạc Trăn nhíu mày.

      “Nếu cậu cho tớ cái địa chỉ , nhặt được ở chỗ nào? Tớ qua đó nằm vùng, xem xem có khả năng nhặt được chai .” Trương Khiết thành hỏi.

      Lạc Trăn lắc đầu, giọng mang theo cảm thông, “Thà rằng tớ nghe được châm biếm trong câu này của cậu mà phải thành còn hơn.”

      Hội nghị theo quý của S&G, chủ nhiệm các bộ phận đợi đến hai mươi phút sau, tổng giám đốc cuối cùng cũng thong dong đến trễ.

      Mạc Hoành tao nhã tới vị trí chủ tọa, ngồi vào chỗ, “Xin lỗi mọi người, có thể bắt đầu được rồi.” Giọng vẫn lãnh đạm như cũ.

      Tất cả vẫn như thường, nhưng mọi người dần dần cảm thấy tổng giám đốc hôm nay dường như có mấy phần tình người hơn.

      Hội nghị kết thúc, Mạc Hoành gọi chủ nhiệm bộ phận quảng cáo lại.

      “Người mẫu của SA kỳ hai này chọn chắc chưa?”

      Vương Đào nghĩ ngợi, thận trọng trả lời, “Vẫn định đoạt.”

      “Khi nào mới có thể chuyển tài liệu cho tôi?”

      Vương Đào thầm than khổ, cuối cùng đáp, “Sáng thứ năm tôi đặt tài liệu trong văn phòng của ngài.”

      Mạc Hoành gật đầu xem như đồng ý, đứng dậy rời khỏi phòng họp.

      Chị Lệ thư ký đưa đến tách cà phê xay, thêm đường thêm sữa đặc.

      Người ngồi sau bàn làm việc phê duyệt văn kiện bưng tách cà phê lên uống ngụm, bàn tay lật xem tài liệu hề ngừng lại, “Thư ký Dương, bữa tiệc buổi trưa giúp tôi hoãn lại, sắp xếp ra hai tiếng thời gian cá nhân.”

      Dương Lệ có chút hoảng hốt, nhưng vẫn chuyên nghiệp đáp, “Vâng, tôi điều chỉnh.” Tổng giám đốc chủ động cầu xếp thời gian dùng cơm cá nhân? Tin nóng hổi! Dương Lệ vẻ mặt trấn tĩnh cầm khay bước ra ngoài.

      Mạc Hoành phê duyệt khoảng nửa tiếng sau, đặt chiếc bút máy trong tay xuống, miết lên trán, liếc mắt nhìn cái điện thoại bàn, ngẫm nghĩ trong chốc lát, cầm lên gửi tin nhắn.

      [Buổi trưa cùng nhau ăn cơm.]

      lúc lâu sau đối phương mới trả lời, [ rảnh]

      Mạc Hoành nhíu mày.

      [Khi nào rảnh?]

      Bên kia cũng mất khá lâu, [Hôm nay đều rảnh, tôi rất bận, đừng làm phiền nữa] Phía sau còn có chữ ký hiệu ghép thành icon nghiêm túc.

      Ánh mắt trầm tĩnh đổi, chiếc điện thoại màu đen xoay hai vòng giữa ngón tay thon dài.

      [ bận gì vậy?]

      Lúc này Trần Huy gõ cửa bước vào, trông thấy Mạc Hoành cầm điện thoại nhắn tin khỏi có chút kinh ngạc nho .

      Trần Huy bước đến đặt tài liệu lên bàn, “ nhắn tin à?” Vẫn nhịn được lên tiếng.

      Mạc Hoành đặt điện thoại xuống, cầm tài liệu lật xem, “Có vấn đề gì sao?” Thần thái vẫn lãnh đạm.

      .” Trần Huy cười cười, “Chỉ là chưa từng thấy thôi, cảm giác mới lạ.”

      Mạc Hoành liếc ta cái, “Buổi phỏng vấn hôm qua do ai làm chủ khảo?” Tài liệu tay giở lần lượt.

      “Tôi. Làm sao?”

      “Năm người, đều có kinh nghiệm liên quan.” Mạc Hoành ngẩng đầu nhìn .

      “Năng lực tồi.”

      Điện thoại đặt bàn chợt lóe lên đèn nhắc nhở.

      Mạc Hoành cầm lên kiểm tra.

      [Chơi trò chơi, đừng ầm ĩ]

      Mạc Hoành đặt di động sang bên.

      “Năng lực tốt hay trong nửa tiếng có thể nhìn ra, thử việc hai tuần, bảo bộ phận nhân phân công .”

      Trần Huy gật đầu, nhận tài liệu Mạc Hoành chuyển lại, “Tôi chú ý.” Ngừng hai giây, Trần Huy cười , “Hôm nay tâm trạng tệ.”

      Mạc Hoành khựng lại, “Cũng tồi.”

      Lần đầu tiên Trần Huy nghe bộc trực như vậy, trái lại có chút biết nên tiếp lời thế nào, nhưng cũng tâm vui mừng.

      “Tâm tình cấp tốt, phúc lợi cấp dưới cũng tốt.” Trần Huy nửa trêu chọc.

      Mạc Hoành cười cười, năng gì.

      Trần Huy cũng chẳng nhiều lời, “Chiều nay tôi gửi bảng phân bố cụ thể của nhân viên.” Xoay người bước ra.

      Ngồi ghế lúc, đứng dậy đến trước cửa sổ, điện thoại xoay mấy vòng giữa ngón tay, cuối cùng ấn dãy số trong đó.

      Đầu bên kia bất ngờ vang tiếng tiếp nhận, “Lạc Trăn, vị nào vậy?”

      Mạc Hoành khẽ người nhàn nhạt, “Mười hai giờ tôi qua đón em.”

      Người đầu kia điện thoại “chậc” tiếng, “Tính cách rất xấu.”

      “Chưa xấu bằng em, Lạc Trăn.” Tao nhã nghiêng người dựa lên cửa sổ trong suốt, khóe miệng khe khẽ nhếch lên, “Cơm ta hay cơm tây?”

      Bên kia đáp lại bằng tiếng đập bàn, “Ái chà chà, Lạc Trăn, cậu khí phách gì cả, lại còn chuồn trước!” Mạc Hoành đột nhiên có chút đau đầu, vươn tay ấn ấn huyệt thái dương, “Cơm ta cũng được.”
      tart_trunglionlemon thích bài này.

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 44

      [​IMG]


      Cảnh vật ngoài cửa xe dần dần lùi xa, Lạc Trăn quay đầu nhìn về phía gã tài xế tuấn ngồi ghế lái.

      “Mạc Hoành, chúng ta phải ăn cơm ở đâu vậy? Con đường này sao tôi lại thấy vừa lạ vừa quen thế.”

      Người chuyên tâm lái xe thản nhiên phun ra hai chữ, “Nhà .”

      “Nhà nào cơ?” Phản ứng của Lạc Trăn tương đối nhanh.

      Mạc Hoành nghiêng đầu liếc cái, “Căn nhà ba năm trước em từng đến.”

      Lạc Trăn nghe xong suýt nữa bật dậy khỏi ghế ngồi, “Này này này người em, tôi và thân thiết, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường, thỉnh thoảng ra ngoài ăn bữa cơm rau dưa tôi cũng có ý kiến, tội gì phải ồ ạt ra quân gặp phụ huynh hả.”

      Mạc Hoành hừ nhạt tiếng.

      “Chó cắn người biết kêu.”

      Mạc Hoành vươn tay, đầu ngón tay thon dài cởi hai chiếc cúc áo của mình, đoạn kéo tay Lạc Trăn về phía hõm vai vừa lộ ra, giọng thanh nhã, “Nhắc lại câu vừa rồi với chỗ này xem.”

      Lạc Trăn tựa như bị bỏng vội rụt tay về, trợn trừng mắt nhìn —- Đây là giở trò lưu manh, giở trò cách trần trụi!

      Lạc Trăn cắn cắn răng, “Mặt người dạ thú.”

      Trước mặt có đèn đỏ, chiếc xe dừng lại, Mạc Hoành quay đầu sang nhìn , ánh mắt ấy dường như ngắm con tinh tinh.

      Lạc Trăn bị nhìn đến độ toàn thân sởn gai ốc, “Nhìn gì mà nhìn, chưa từng thấy mỹ nữ hả.”

      Mạc Hoành lại hừ nhạt tiếng, đèn xanh, lái xe .

      “Hừ hừ hừ, chỉ biết hừ, xem những tinh của xã hội như các người… Xì.” Giọng điệu gây hấn.

      Lần này ngay cả hừ Mạc Hoành cũng chẳng thèm, tiếp tục lái xe.

      Lạc Trăn khoát khoát tay, “Vô vị.”

      Nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật cứ lùi dần lùi dần, ý thức được mình thể cứ ngồi chờ chết.

      “Mạc thiếu gia, cho tôi xuống xe , ném tôi xuống bất cứ giao lộ nào cũng được, tôi hận đâu.”

      Mạc Hoành hề nhúc nhích, “Em sợ gặp mẹ sao?”

      Lạc Trăn nhíu mày phản đối, “Phép khích tướng đối với tôi cũng vô dụng.”

      Sắc mặt Mạc Hoành sầm xuống, “Dính dáng đến khiến em khó chấp nhận đến thế ư?”

      Lạc Trăn cười khà khà, “Đừng nghiêm trọng như vậy chứ, mọi người đều là bạn bè, tôi chỉ quen gặp phụ huynh mà thôi.”

      “Vậy tại em có thể từ từ làm quen.”

      Lạc Trăn nhịn được hét lên, “ là thổ phỉ hả?” Lời này cùng với câu trước đây từng với Mạc Hoành “ là chó à?” có hiệu quả kỳ diệu như nhau.

      Mạc Hoành để ý đến , tiếp tục lái xe.

      Lạc Trăn nghển cổ liếc trái liếc phải.

      tiếng cười nhạt vang lên, “Em có thể nhảy xuống xe, nhất định đưa em vào bệnh viện.”

      Lạc Trăn cười hì hì, “, tôi chỉ muốn xem xem gần đây có cái xe cảnh sát nào thôi.”

      Mạc Hoành ngoảnh đầu lườm , ánh mắt cực kỳ hung ác.

      “Này này, nhìn đằng trước kìa, cẩn thận tông xe.” Lạc Trăn mỉm cười nhắc nhở .

      Mạc Hoành quay đầu lại nhìn tình hình giao thông, lát sau, câu như lời cảnh cáo lạnh lùng vang lên, “Ngồi ngoan ngoãn cho , đừng nghĩ thả em .”

      Lạc Trăn cảm thán, quả nhiên lưu manh, thổ phỉ, cướp giật cùng nhà.

      Biệt thự, hoa viên, nhà ở của con ông cháu cha, năm nào cũng được tân trang, năm nào cũng trở nên xa hoa hơn.

      Phản ứng đầu tiên của Lạc Trăn khi xuống xe đó là, “Chậc, lại tham nhũng rồi.”

      Người phía sau đẩy đẩy , “ thôi.” Động tác và ngữ khí khiến Lạc Trăn cảm giác như mình là tên tù binh, bị áp giải đến pháp trường nào đó ở phía trước.

      Lạc Trăn quay đầu lại nhìn, “Còn đẩy nữa tôi cắn đấy.”

      Mạc Hoành vốn muốn cười, khóe miệng khẽ nhếch lại nén xuống.

      nào.” Lần này ngữ khí nhàng hơn rất nhiều, cũng hàm chứa vài phần dịu dàng.

      “Thế này còn được, cứ tưởng tôi dễ bắt nạt chắc.”

      Hai người bước vào cổng chính, vừa khép cửa giọng nữ tính quyến rũ truyền tới, “Đợi các con mãi.”

      Mẹ của Mạc Hoành – Lưu phu nhân, eo buộc tạp dề ra đón rất đúng lúc.

      Mạc Hoành chào tiếng.

      Lưu phu nhân mỉm cười bước đến, trông thấy Lạc Trăn.

      “Ôi, , lần này bác dám khẳng định chúng ta từng gặp nhau.”

      “Cháu chào dì.” Lạc Trăn gọi rất ngọt.

      Lưu phu nhân cười ha hả, “Được được được, lần trước lúc xem mắt bác cảm thấy nhóc này rất được.”

      Lạc Trăn vốn định trả lời “Cháu cũng cảm thấy dì đây rất tốt”, ngẫm lại cũng dám càn quấy , ngượng ngùng cúi đầu, thành Lạc Trăn tự cảm giác rất kỳ lạ, mỗi lần đối diện với mẹ của Mạc Hoành luôn có vài phần kiêng kỵ.

      Mạc Hoành nghiêng đầu nhìn .

      “Mạc Hoành,” Lưu phu nhân phía trước dẫn đường bỗng gọi lại, “Con đưa bé này rửa tay , mẹ chuẩn bị chút rồi dọn cơm.”

      Mạc Hoành gật đầu, kéo Lạc Trăn rẽ sang lối khác.

      “Tôi biết , khỏi cần kéo.”

      Mạc Hoành hừ tiếng vẫn dứt khoát kéo lấy tay .

      Lạc Trăn nhíu mày, “Tính cách tệ.”

      đến chỗ cầu thang, Lạc Trăn cảm thấy có chút kỳ lạ, “Rửa tay sao phải lên tầng hai? Ở tầng dưới có phòng vệ sinh sao?”

      “Lên phòng .”

      Lạc Trăn giật mình, “Để làm gì?”

      “Em nghĩ có thể làm gì, chỉ trong năm phút?”

      “Câu này của hơi bị đồi trụy đấy.”

      Mạc Hoành mặc kệ , kéo lên thẳng tầng .

      Lạc Trăn nhếch miệng cười cười, mặc kéo lên tầng.

      Phòng thứ ba tầng hai, Mạc Hoành đẩy cửa bước vào. “Phòng vệ sinh.” Chỉ về cánh cửa kính bên trái căn phòng, còn mình xoay người bước sang gian bên cạnh.

      Lạc Trăn xì xì hai tiếng trước gian phòng bên cạnh đóng lại, “ ràng chịu được âu phục còn muốn giả bộ đứng đắn.” Thu lại tầm mắt quét ra bốn phía, đơn giản, sạch , ngăn nắp. Dạo vòng trong phòng, bước đến bên chiếc giường lớn màu xanh thẫm, ở cuối giường có quyển album mở, Lạc Trăn tiện tay cầm lên.

      Mạc Hoành thay quần áo xong ra từ phòng thay đồ trông thấy Lạc Trăn nửa nằm lên giường giở cuốn album của mình.

      Mạc Hoành bước qua tay giật lại, “Đừng tùy tiện động vào đồ của người khác.”

      Lạc Trăn nghiêng đầu, nhìn , vuốt vuốt vạt áo đứng dậy, “Dữ thế.”

      Mạc Hoành đến đầu giường đặt quyển album vào ngăn kéo dưới cùng.

      “Rửa tay xong chưa?”

      “Ok, ok, giờ đây.” Lạc Trăn khoát khoát tay, thanh uể oải.

      bàn ăn tinh tế xa hoa, thức ăn lần lượt được bày ra.

      “Con cố ý gọi điện điện đến nhắc, đồ ăn Trung Quốc. Tám món canh, hài lòng chưa nào?” Lưu phu nhân mỉm cười cởi tạp dề xuống, đến ngồi trước bàn ăn.

      Vẻ mặt Mạc Hoành vẫn thong dong bình tĩnh, hề để ý đến ý cười mờ ám của mẹ.

      “Lạc Trăn đúng nhỉ? Đừng khách sao, cứ coi nơi này là nhà mình nhé cháu.”

      Lạc Trăn ngồi đối diện với Lưu phu nhân khẽ cười gật đầu.

      “Đại học E? Hóa ra là bạn học cùng đại học với Mạc Hoành.” Lưu phu nhân bật cười, “Cuối cùng lại quen nhau ở buổi xem mắt, đúng là cũng có duyên.”

      Lạc Trăn đáp lời, “Vâng ạ, rất có duyên.”

      “Về sau sao lại đột nhiên ra nước ngoài?” Lưu phu nhân rất có thiện cảm với Lạc Trăn, nhưng hình thức biểu của thiện cảm này chính là vặn hỏi lần lượt từ bối cảnh gia đình của Lạc Trăn cho đến chuyện ra đời cùng học vấn.

      Lạc Trăn cười cười trả lời, “Cơ duyên vừa khéo ạ.”

      “Kể ra, ra ngoài đó đây ngắm nhìn thế giới cũng tốt, Mạc Hoành vốn cũng định , lúc đó giấy tờ cũng ký xong xuôi rồi, kết quả —-”

      “Mẹ.” Mạc Hoành vẫn trầm mặc ăn cơm đột nhiên lên tiếng, “Phòng bếp còn canh ạ?”

      “Có, con ngồi , mẹ lấy cho.” Lưu phu nhân ấn Mạc Hoành định đứng lên xuống.

      Lưu phu nhân vừa khỏi, phòng khách bỗng trở nên rất tĩnh lặng.

      —- định đến nơi nào?”

      “… Nước .”

      Lạc Trăn gật gật đầu, “Nước rất được, mấy bạn người tôi quen cũng rất dễ chung sống.” Lạc Trăn cười , “ đúng là hơi đáng tiếc.”
      tart_trunglionlemon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :