1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đêm nay bao giờ sáng - Cố Tây Tước (60c + PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 35

      [​IMG]


      gian phòng quán bar, Lạc Trăn, Liên Ân, Thẩm Hạ Thụy, Thất Thất xiêu vẹo vắt người lên sô pha tán gẫu, hai cậu ấm ca hát ở bên , hát “Những bông hoa kia” của Phác Thụ.

      “Thập Tam, đừng “la” nữa [1], tôi nghe sắp tắt thở đây này, đổi bài nào vui hơn !” Lạc Trăn ném cái gối ôm qua.

      “Được, vậy chị thích nghe bài nào?” Thập Tam kiềm lại giọng cao “la” đến phân nửa, nịnh nọt hỏi Lạc Trăn.

      “Tao lại cảm thấy rất dễ nghe, tao thích giọng này, cái gì nhỉ, u buồn, đúng A Thụy?”

      “Đúng, quá đúng, chị Liên đều đúng!” Thẩm Hạ Thụy cười hề hề.

      “Tao bảo này Thẩm Hạ Thụy, chân này của mày dỡ từ thân chó xuống à, sau đó lắp lên người mình hả [2].” Lạc Trăn giơ chân hung hãn chọc loạn đùi của Thẩm Hạ Thụy.

      “Ơ hay, quấy rối tình dục.”

      “Tao đánh mày!”

      Hai cậu ấm nhìn nhau, chủ động chọn bài tình ca hát đôi.

      lại,” Liên Ân nhìn về phía Lạc Trăn cuộn tròn sô pha đơn, “Bạch mã của mày đâu? Sao chưa nghe mày nhắc đến nữa nhỉ, trước đây chẳng phải ngày nào cũng treo miệng sao?”

      Thẩm Hạ Thụy vừa nghe liền cười hô hố, “Người ta sớm cần nó rồi, chị Liên, chị cố ý đúng ?” Thẩm Hạ Thụy còn nhớ mình kể chuyện này cho Liên Ân, hơn nữa còn kể rất sống động hình tượng.

      Lạc Trăn lúc này hô ứng với Thẩm Hạ Thụy nữa, ngẩng đầu nhìn trần nhà lộng lẫy vàng son, mắt chớp chớp.

      tiếp tục nữa à?” Liên Ân vô cùng kinh ngạc.

      “Chị tưởng là tiểu thuyết nhiều kỳ à, đều là chuyện của hai năm trước, xong xuôi từ lâu rồi.” Thẩm Hạ Thụy nâng ly rượu hướng qua Lạc Trăn làm điệu bộ chúc rượu.

      đúng,” Liên Ân ngồi thẳng dậy, cúi đầu trầm tư, “Tao nhớ hai năm trước, cái tên bạch mã ấy chạy đến hỏi tao Lạc Trăn xin học trường nào, vẻ mặt rất thành khẩn, rất tha thiết, rất đau khổ, rất tiều tụy, suýt nữa tao còn tưởng Lạc Trăn phụ , đương nhiên lát sau tao lập tức tỉnh táo, nghĩ cái thằng nhóc như , bắt nạt em nhà tao còn dám giả bộ si tình trước mặt chị đây, nhào lên đánh cho trận, kết quả —-” Liên Ân ngừng lại ho hồi lâu, “Ba chiêu bị chế ngự, sau đó tao vì thân quên nghĩa cho địa chỉ, liên tục hai tiếng cảm ơn, xong quay người chạy luôn, tao trông theo bóng lưng nôn nóng ấy mà nghĩ, gã đàn ông tốt thế này chắc tám phần là em mình hiểu lầm rồi.” đến đây, Liên Ân ngẩng đầu ánh mắt hung ác, “Hóa ra là hỏi để chơi thôi à!”

      Lạc Trăn vẫn nhìn lên trần nhà, hề động đậy, tựa như cứng đờ ra.

      “Em , sao chứ?” Thẩm Hạ Thụy nghe xong cũng sững sờ, đoạn hoàn hồn đá người bên cạnh cái.

      sao, có thể có chuyện gì được chứ.” Lạc Trăn đứng dậy, cầm chai bia bàn trà trút ngụm, rồi lên bục hát nhận micro tay Thập Tam, tươi cười , “Đến tao, tụi mày ở dưới mà nghe, nghe luôn cho tao nhá, bổn tiểu thư cống hiến ca hát, quán quân top 10 danh ca của trường E tái xuất lần đầu tiên, nghìn vàng cũng khó cầu.”

      “Tao có chuyện gì đáng để vui mừng à?” Liên Ân nghiêng đầu hỏi Thẩm Hạ Thụy.

      Thẩm Hạ Thụy nhấp ngụm rượu nhìn lên bục, lên tiếng.

      Lạc Trăn hát liên tiếp hai bài tiếng .

      ngờ vẫn có chút thực lực.” Liên Ân đánh giá cách khách quan.

      thế sao giành quán quân hả.” Thẩm Hạ Thụy mỉm cười, cũng nhớ lại cuộc thi ca hát làm cho cả trường xôn xao vào năm thứ ba, khi ấy Lạc Trăn có thể tham gia được là do cẩn thận nghe chủ tịch hội học sinh Mạc Hoành là giám khảo của vòng sơ loại, mà cái con bé Lạc Trăn hay trêu chọc nam sinh làm thú vui cuộc sống đương nhiên bở lỡ bất cứ cơ hội nào, lảo đảo chạy báo danh, còn về sau làm sao lại giành được giải nhất, Thẩm Hạ Thụy cũng mơ hồ, thực lực kém nhưng chưa đến mức được giải nhất, trong đó có hai thí sinh thấy còn mạnh mẽ hơn cả Lạc Trăn, sau này Thẩm Hạ Thụy ngẫm lại cũng thông suốt, làm ca sĩ quan trọng nhất là gì, vẻ bề ngoài! Bề ngoài ổn tiếng quỷ gọi người cũng nghe như tiếng trời, còn ngược lại, chỉ có về nhà hát cho mình nghe thôi. ra ký ức sâu đậm nhất về cuộc thi ấy chính là lễ trao giải, hôm đó Mạc Hoành bước lên tặng hoa, mỉm cười câu vô cùng kinh điển, “Năm nay dù sao cũng ngoài dự đoán”, toàn trường xôn xao.

      Thẩm Hạ Thụy nghĩ đến đây, khỏi cảm thán tiếng, tuổi trẻ nhiều hoài bão.

      Lạc Trăn lại hát bài tiếng rồi xuống, vươn tay đón lấy ly soda Thẩm Hạ Thụy đưa.

      “Chị Lạc Trăn, chị quả là chân nhân lộ chân tướng.” Thập Tam vỗ tay, mắt lấp lánh tim hồng.

      “Tôi còn chân hơn nữa cơ, nào lại đây, uống rượu với chị, say về.”

      “Vâng, chị thế nào, Thập Tam cũng theo hầu.”

      “Thế này là thế nào?” Liên Ân cuối cùng nhìn ra chút bất thường.

      “Thỉnh thoảng lại phát tác lần, thường thôi.” Thẩm Hạ Thụy cười hà hà hai tiếng, ngoảnh đầu nhìn di động của Lạc Trăn đặt bàn trà lại rung, “Có cần bảo với nó , điện thoại của nó kêu năm lần rồi?” Thẩm Hạ Thụy cầm di động lên, nhíu mày, “Hạ Thiên Liên?”

      Thẩm Hạ Thụy hất đầu thoáng liếc qua Lạc Trăn đua rượu cùng Thập Tam thiếu, bỗng nhiên mỉm cười với Liên Ân, “Chị Liên, có muốn xem trò vui ?”

      Liên Ân như chìm trong sương mù.

      Thẩm Hạ Thụy lại bật cười ha hả, tiếp đó lập tức cúi đầu mở màn hình di động của Lạc Trăn, gửi tin nhắn, hai tin.

      Nội dung giống nhau, đều là, [Em uống say quá, cưng à, tới đón em .] còn bổ sung thêm địa chỉ cụ thể.

      —-***—-
      [1] Bài hát này có nhiều đoạn “la la” : ))

      [2] ý chỉ chân chó (= nịnh hót), tức kêu Thẩm Hạ Thụy biết cách nịnh nọt.
      tart_trung thích bài này.

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 36

      [​IMG]


      Tiếng di động vang lên, phá vỡ cuộc hội nghị thảo luận nghiêm túc. Mạc Hoành ngồi ghế chủ tọa cầm lấy chiếc điện thoại màu đen siêu mỏng đặt mép bàn, hai giây sau, bàn tay nắm di động nhất thời siết chặt lại.

      Lúc Hạ Thiên Liên chạy đến phòng quán bar thấy Lạc Trăn nằm trong lòng gã đẹp trai, cong người được thoải mái, nhớ lại khi nãy mình vượt ba cái đèn đỏ liên tiếp, khỏi lắc đầu cười khổ.

      bàn trà bày la liệt bia bọt cùng mấy chai rượu ngoại cao cấp có niên đại lâu đời, trong ly rượu rót đầy những loại rượu hỗn tạp màu sắc đồng nhất, biết tửu lượng của tồi, có thể là cực kỳ khá, nhưng pha rượu, say cũng khó. Hạ Thiên Liên đứng ở cửa lúc mới cất bước đến bên Lạc Trăn, giờ này chỉ hy vọng mượn rượu làm càn.

      “Lạc Trăn.”

      trả lời.

      “Chị Lạc Trăn uống say thường rất yên ổn.”

      Hạ Thiên Liên ngẩng đầu nhìn gã trai thanh tú vừa chuyện, “Cậu vất vả quá.”

      Thập Tam cười cười, “ sao, đây là trách nhiệm của tôi.”

      Hạ Thiên Liên hơi nhếch khóe miệng, cúi người định nâng Lạc Trăn dậy.

      “Để chị ấy ngủ lát , nếu chị ấy phát cáu.” Thập Tam ngăn cản, câu này cũng coi như là lòng.

      Hạ Thiên Liên ngừng lại, giơ cổ tay nhìn đồng hồ, “Năm phút nữa được ?”

      Thập Tam híp mắt, cầm chai bia bàn uống mấy ngụm, gì.

      lát sau Hạ Thiên Liên vươn tay kéo lấy eo Lạc Trăn, chỉ là vẫn chưa đợi có động tác tiếp theo, bàn tay đột nhiên tách tay ra.

      “Để tôi.” Giọng đạm nhạt có vị xa cách trời sinh.

      Hạ Thiên Liên quay đầu lại nhìn, lập tức cười , “Mạc tiên sinh, ngưỡng mộ lâu.”

      Mạc Hoành nghiêng đầu, khẽ gật, “Tôi cũng vậy.”

      Hạ Thiên Liên cười lặng lẽ, “Có lẽ chúng ta nên ngồi xuống trò chuyện lát.”

      “Cần thiết ?” Mạc Hoành hỏi, khẩu khí chối từ.

      “Chí ít chúng ta có cùng chủ đề.”

      Mạc Hoành nhìn lại Hạ Thiên Liên, vẻ mặt điềm đạm, “Tôi cảm thấy cần thiết phải có cuộc đàm luận này.”

      “Thế ư?” Sắc mặt Hạ Thiên Liên chốc lát trở nên nghiêm túc.

      Trong mê man, giọng trầm thấp quen thuộc khiến giấc ngủ của Lạc Trăn cực kỳ buồn bực, giữa lúc ngẩn ngơ có cánh tay ôm lấy eo , vững vàng đỡ ngồi dậy, huyệt thái dương đau nhức, dưới chân lại yếu ớt vô lực, cơ thể khó chịu như thể bị tê liệt.

      Lạc Trăn vươn tay vỗ lên trán, dám chắc liệu mình có phải mơ mơ màng màng trong cơn say, vì thế lúc này mới cảm giác được người ôm là Mạc Hoành, mà cảm xúc này khiến bất an cách khó hiểu.

      “Tránh ra…” Lạc Trăn hơi lộ vẻ mệt mỏi đẩy người bên cạnh ra, ngã về sô pha, ra rất muốn với người này, có việc gì đừng dùng nhãn hiệu sữa tắm, dầu gội ấy nữa, cho dù muốn dùng cũng được tỏa ra cùng loại cảm giác.

      “Đừng chạm vào tôi, tôi rất khỏe.” Mùi hương quen thuộc đến gần, Lạc Trăn lại đẩy người muốn đỡ lần nữa.

      lúc lâu sau, thanh ấm áp mộc mạc vang lên, “Lạc Trăn, đưa em về, em uống say rồi.”

      Lạc Trăn thấy quái lạ, sao hôm nay đâu đâu cũng toàn cảm giác có người quen, cố gắng mở to hai mắt, tầm nhìn mơ hồ, nhưng ràng khuôn mặt ra trước mắt chính là Hạ Thiên Liên, “… Hạ Thiên Liên?”

      “Ừ.” Hạ Thiên Liên cười cách ý vị mù mịt, nhân tiện nắm lấy tay .

      “Sao lại ở đây…” Ý thức hãy còn hơi tỉnh táo.

      “Đến đón em.” Hạ Thiên Liên đỡ lấy bờ vai Lạc Trăn.

      Lạc Trăn đứng dậy, đầu nặng như đeo chì, “Em muốn ngủ.”

      “Về lại ngủ tiếp, nhé?”

      Lạc Trăn bỗng nhiên bật cười hì hì, “Hạ Thiên Liên, có tình ý với em à?”

      Bốn phía tĩnh lặng ba giây. “Ừ, về điểm này thể ràng rồi.” Ngữ điệu chứa ý cười chậm rãi ra, mang theo thẳng trắn triệt để hiếm thấy.

      Lạc Trăn cúi đầu khẽ cười, “Có tình ý… ha… em cũng cảm thấy con người rất thú vị…” Lạc Trăn lắc lắc đầu, đầu càng nặng, quản nổi mạch suy nghĩ, vẫn tiếp tục lẩm bẩm mớ, “ thôi… đưa bổn tiểu thư… về nhà, em muốn ngủ…” Lồng ngực phiền muộn khó chịu, từng đợt buồn nôn trào lên, não bộ co rút ngày càng sít chặt, giống như muốn nứt toác ra.

      “Vâng, đại tiểu thư, lập tức đưa em về nhà đây.” khỏi bật cười, quả thực cá tính hơi ầm ĩ, nhưng hoàn toàn có thể chấp nhận, Hạ Thiên Liên ôm Lạc Trăn bước ra bên ngoài.

      Lạc Trăn cảm giác như mình giẫm lên bọt biển, chỉ có thể yếu ớt tựa vào Hạ Thiên Liên, mặc cho kéo .

      Đôi vợ chồng son dựa sát vào nhau rời , trong gian phòng chìm vào mảnh tĩnh mịch, đến khi Mạc Hoành ở bên bình tĩnh đứng lên, đưa chiếc thẻ cho Thập Tam.

      Thập Tam phản ứng lại liền vội vàng xua tay, “Chi phí của chị Lạc Trăn đều được miễn phí.” Thần sắc Mạc Hoành đạm nhạt, nhưng tia lạnh lùng tiềm trong con ngươi lại vô cùng nét. Thập Tam muốn lên tiếng gì đó, Mạc Hoành đẩy cửa ra ngoài.

      “Quan hệ tam giác điển hình, từ thôi, tầm thường.” Thẩm Hạ Thụy vẫn nép trong góc tối gặm nửa quả dưa hấu xong, phun ra từ trần thuật mang tính tổng kết, “Liên Ân, thấy thế nào?”

      Liên Ân ngồi xổm bên cạnh sau lúc im lặng mới trầm mặc gật đầu, “ quá tầm thường, nhưng đàn ông lại tầm thường, nếu có thể hốt vào trong quán —-”

      Hạ Thiên Liên dìu Lạc Trăn lên xe, giúp cài dây an toàn, “Có thể biến mình thành thế này, em cũng lợi hại đấy.”

      “Mạc Hoành…”

      Hạ Thiên Liên sững sờ, ngồi trở lại vị trí của mình, khẽ cười thành tiếng, “Đây có thể coi như mũi tên trúng hai đích giá trị nào đó ?”

      Ngoảnh đầu nhìn gương mặt mang vẻ thuần khiết vô cùng trong mê man, bất đắc dĩ thở dài, “Cố nhóc này quả đúng là tai họa.” Bất thình lình, Lạc Trăn vươn tay túm lấy áo người trước mắt, đôi mắt mở to, tiêu cự giãn cách, “Mạc Hoành… là đồ khốn nạn…”
      tart_trung thích bài này.

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 37

      [​IMG]


      Tiếng di động vang lên, phá vỡ cuộc hội nghị thảo luận nghiêm túc. Mạc Hoành ngồi ghế chủ tọa cầm lấy chiếc điện thoại màu đen siêu mỏng đặt mép bàn, hai giây sau, bàn tay nắm di động nhất thời siết chặt lại.

      Lúc Hạ Thiên Liên chạy đến phòng quán bar thấy Lạc Trăn nằm trong lòng gã đẹp trai, cong người được thoải mái, nhớ lại khi nãy mình vượt ba cái đèn đỏ liên tiếp, khỏi lắc đầu cười khổ.

      bàn trà bày la liệt bia bọt cùng mấy chai rượu ngoại cao cấp có niên đại lâu đời, trong ly rượu rót đầy những loại rượu hỗn tạp màu sắc đồng nhất, biết tửu lượng của tồi, có thể là cực kỳ khá, nhưng pha rượu, say cũng khó. Hạ Thiên Liên đứng ở cửa lúc mới cất bước đến bên Lạc Trăn, giờ này chỉ hy vọng mượn rượu làm càn.

      “Lạc Trăn.”

      trả lời.

      “Chị Lạc Trăn uống say thường rất yên ổn.”

      Hạ Thiên Liên ngẩng đầu nhìn gã trai thanh tú vừa chuyện, “Cậu vất vả quá.”

      Thập Tam cười cười, “ sao, đây là trách nhiệm của tôi.”

      Hạ Thiên Liên hơi nhếch khóe miệng, cúi người định nâng Lạc Trăn dậy.

      “Để chị ấy ngủ lát , nếu chị ấy phát cáu.” Thập Tam ngăn cản, câu này cũng coi như là lòng.

      Hạ Thiên Liên ngừng lại, giơ cổ tay nhìn đồng hồ, “Năm phút nữa được ?”

      Thập Tam híp mắt, cầm chai bia bàn uống mấy ngụm, gì.

      lát sau Hạ Thiên Liên vươn tay kéo lấy eo Lạc Trăn, chỉ là vẫn chưa đợi có động tác tiếp theo, bàn tay đột nhiên tách tay ra.

      “Để tôi.” Giọng đạm nhạt có vị xa cách trời sinh.

      Hạ Thiên Liên quay đầu lại nhìn, lập tức cười , “Mạc tiên sinh, ngưỡng mộ lâu.”

      Mạc Hoành nghiêng đầu, khẽ gật, “Tôi cũng vậy.”

      Hạ Thiên Liên cười lặng lẽ, “Có lẽ chúng ta nên ngồi xuống trò chuyện lát.”

      “Cần thiết ?” Mạc Hoành hỏi, khẩu khí chối từ.

      “Chí ít chúng ta có cùng chủ đề.”

      Mạc Hoành nhìn lại Hạ Thiên Liên, vẻ mặt điềm đạm, “Tôi cảm thấy cần thiết phải có cuộc đàm luận này.”

      “Thế ư?” Sắc mặt Hạ Thiên Liên chốc lát trở nên nghiêm túc.

      Trong mê man, giọng trầm thấp quen thuộc khiến giấc ngủ của Lạc Trăn cực kỳ buồn bực, giữa lúc ngẩn ngơ có cánh tay ôm lấy eo , vững vàng đỡ ngồi dậy, huyệt thái dương đau nhức, dưới chân lại yếu ớt vô lực, cơ thể khó chịu như thể bị tê liệt.

      Lạc Trăn vươn tay vỗ lên trán, dám chắc liệu mình có phải mơ mơ màng màng trong cơn say, vì thế lúc này mới cảm giác được người ôm là Mạc Hoành, mà cảm xúc này khiến bất an cách khó hiểu.

      “Tránh ra…” Lạc Trăn hơi lộ vẻ mệt mỏi đẩy người bên cạnh ra, ngã về sô pha, ra rất muốn với người này, có việc gì đừng dùng nhãn hiệu sữa tắm, dầu gội ấy nữa, cho dù muốn dùng cũng được tỏa ra cùng loại cảm giác.

      “Đừng chạm vào tôi, tôi rất khỏe.” Mùi hương quen thuộc đến gần, Lạc Trăn lại đẩy người muốn đỡ lần nữa.

      lúc lâu sau, thanh ấm áp mộc mạc vang lên, “Lạc Trăn, đưa em về, em uống say rồi.”

      Lạc Trăn thấy quái lạ, sao hôm nay đâu đâu cũng toàn cảm giác có người quen, cố gắng mở to hai mắt, tầm nhìn mơ hồ, nhưng ràng khuôn mặt ra trước mắt chính là Hạ Thiên Liên, “… Hạ Thiên Liên?”

      “Ừ.” Hạ Thiên Liên cười cách ý vị mù mịt, nhân tiện nắm lấy tay .

      “Sao lại ở đây…” Ý thức hãy còn hơi tỉnh táo.

      “Đến đón em.” Hạ Thiên Liên đỡ lấy bờ vai Lạc Trăn.

      Lạc Trăn đứng dậy, đầu nặng như đeo chì, “Em muốn ngủ.”

      “Về lại ngủ tiếp, nhé?”

      Lạc Trăn bỗng nhiên bật cười hì hì, “Hạ Thiên Liên, có tình ý với em à?”

      Bốn phía tĩnh lặng ba giây. “Ừ, về điểm này thể ràng rồi.” Ngữ điệu chứa ý cười chậm rãi ra, mang theo thẳng trắn triệt để hiếm thấy.

      Lạc Trăn cúi đầu khẽ cười, “Có tình ý… ha… em cũng cảm thấy con người rất thú vị…” Lạc Trăn lắc lắc đầu, đầu càng nặng, quản nổi mạch suy nghĩ, vẫn tiếp tục lẩm bẩm mớ, “ thôi… đưa bổn tiểu thư… về nhà, em muốn ngủ…” Lồng ngực phiền muộn khó chịu, từng đợt buồn nôn trào lên, não bộ co rút ngày càng sít chặt, giống như muốn nứt toác ra.

      “Vâng, đại tiểu thư, lập tức đưa em về nhà đây.” khỏi bật cười, quả thực cá tính hơi ầm ĩ, nhưng hoàn toàn có thể chấp nhận, Hạ Thiên Liên ôm Lạc Trăn bước ra bên ngoài.

      Lạc Trăn cảm giác như mình giẫm lên bọt biển, chỉ có thể yếu ớt tựa vào Hạ Thiên Liên, mặc cho kéo .

      Đôi vợ chồng son dựa sát vào nhau rời , trong gian phòng chìm vào mảnh tĩnh mịch, đến khi Mạc Hoành ở bên bình tĩnh đứng lên, đưa chiếc thẻ cho Thập Tam.

      Thập Tam phản ứng lại liền vội vàng xua tay, “Chi phí của chị Lạc Trăn đều được miễn phí.” Thần sắc Mạc Hoành đạm nhạt, nhưng tia lạnh lùng tiềm trong con ngươi lại vô cùng nét. Thập Tam muốn lên tiếng gì đó, Mạc Hoành đẩy cửa ra ngoài.

      “Quan hệ tam giác điển hình, từ thôi, tầm thường.” Thẩm Hạ Thụy vẫn nép trong góc tối gặm nửa quả dưa hấu xong, phun ra từ trần thuật mang tính tổng kết, “Liên Ân, thấy thế nào?”

      Liên Ân ngồi xổm bên cạnh sau lúc im lặng mới trầm mặc gật đầu, “ quá tầm thường, nhưng đàn ông lại tầm thường, nếu có thể hốt vào trong quán —-”

      Hạ Thiên Liên dìu Lạc Trăn lên xe, giúp cài dây an toàn, “Có thể biến mình thành thế này, em cũng lợi hại đấy.”

      “Mạc Hoành…”

      Hạ Thiên Liên sững sờ, ngồi trở lại vị trí của mình, khẽ cười thành tiếng, “Đây có thể coi như mũi tên trúng hai đích giá trị nào đó ?”

      Ngoảnh đầu nhìn gương mặt mang vẻ thuần khiết vô cùng trong mê man, bất đắc dĩ thở dài, “Cố nhóc này quả đúng là tai họa.” Bất thình lình, Lạc Trăn vươn tay túm lấy áo người trước mắt, đôi mắt mở to, tiêu cự giãn cách, “Mạc Hoành… là đồ khốn nạn…”

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 38

      [​IMG]


      Chụp hình quảng cáo ba ngày liên tiếp, tuy chỉ là quảng cáo sản phẩm, sức vận động lớn, cơ bản chỉ đứng chỗ tạo hình là xong, nhưng vẫn làm Lạc Trăn mệt mỏi quá chừng, chủ yếu là buổi chụp ngoại cảnh hai ngày sau, đến đất Y, cảnh sắc vốn mang phong vị khá đậm, điểm cùng nét hoang sơ tựa như Cửu Trại Câu [1], Lạc Trăn bị côn trùng cắn đứng trước ống kính, ngay cả bắp đùi cũng phải hóa trang, may mà tổ chụp hình chạy sớm hơn tiến độ, bằng mặt mũi thay đổi hoàn toàn. Hành trình trở về khoảng ba tiếng, Lạc Trăn bèn chợp mắt, chỉ là chỗ ngồi quá chật, tư thế thoải mái, gập thế nào cũng khó chịu, lăn lộn hơn tiếng, cuối cùng hận kể nhảy từ máy bay xuống, chí ít trước khi rơi xuống, muốn duỗi tư thế nào duỗi thế ấy.

      Xuống máy bay mở điện thoại, lại mấy ngày nay bận đến mức liên lạc với tổ chức, cũng biết nghiệt Thẩm Hạ Thụy có còn trong nhân gian, trong điện thoại blah blah đống tin nhắn, thư thoại tuôn trào rung tê cả tay Lạc Trăn, chợt nghĩ đúng là mình được thích , nhiều nhất là của Thẩm Hạ Thụy, tâm linh tương thông hỏi chết chưa? Còn có Hạ Thiên Liên, Liên Ân, Lạc phu nhân, Lăng Cát Văn v.v… mỗi người hơn cuộc gọi nhỡ.

      Lạc Trăn lánh nặng tìm gọi điện cho Thẩm Hạ Thụy trước, bên kia hiếm khi vang tiếng nhận máy, “Đại tiểu thư, ngọn gió nào đưa mày tới đây thế, ba ngày thấy người đâu, điện thoại cũng tắt, chị đây tính báo tìm người mất tích cho mày đấy.”

      Lạc Trăn cười chọc, “ nhảm cái gì thế, bận công việc, tìm tao có chuyện gì?”

      “Mải việc gì mà phải tắt máy hai ngày, mày chẳng phải thực tập ở tổ tạp chí à, lại đổi công việc hả?”

      đổi, bớt giờ làm thêm việc thôi, kiếm chút tiền tiêu vặt.”

      “Mày vẫn thiếu tiền tiêu vặt á, nhanh quay về đây, Liên Ân sốt ruột tìm mày kia kìa.”

      Lạc Trăn cười hì hì, ấy có thể có việc gì gấp đây, nghiêng đầu nhìn chị Trình – chuyên gia trang điểm vẫy tay với , Lạc Trăn khẽ gật đầu với chị ấy, ra dấu tay chờ chút, “Được rồi, chốc nữa tao qua tìm mày, bên này tao phải tập trung rồi.”

      Lạc Trăn cúp điện thoại, chị Trình đến bên cạnh , “Mấy hôm nay vất vả rồi, chị thấy tinh thần em được tốt lắm, về nhà nghỉ ngơi thoải mái nha.”

      Trong tổ chụp hình này, quan hệ giữa Lạc Trăn với chị Trình tương đối tốt, chủ yếu là chuyện cũng hợp, “Chỗ kia em nghĩ cả đời này cũng đến lần thứ hai.” Hai người vừa vừa .

      “Phong cảnh thực ra cũng khá.” Chị Trình cười.

      “Em thích xi măng cốt thép, đại đô thị hơn.” Nhớ lại hồi mình học đại học, xem bộ phim tên là thiếu em [2] gì đó, còn từng ầm ĩ muốn lên phía tây để hỗ trợ dạy học, lúc đó làm cho Lạc phu nhân sợ hú vía, bây giờ nghĩ lại may mà thành, vẫn tưởng tượng nổi.

      “Lạc Trăn, em từng muốn chuyển từ nghiệp dư sang chuyên nghiệp, tiếp tục quay quảng cáo chưa?”

      “Tha cho em chị Trình!” Lạc Trăn đầu hàng, “Urey kêu chị hỏi đúng ?”

      “Hiếm thấy đại sư nhìn trúng em.” Chị Trình chớp mắt cọ cọ Lạc Trăn.

      “Điều đó cũng cần hai bên tình nguyện mới được cơ, còn bên này chẳng rành rành ra chỉ theo mỗi ý mình đấy thôi.”

      Chị Trình cười ha hả, “Tiếc , có tiềm năng tốt như vậy, chị cũng cảm thấy nhóc em rất khá.”

      Lạc Trăn sờ sờ má, “Lẽ nào đúng là thiên sinh lệ trí nan tự khí.” [3]

      Vừa xong điện thoại vang lên, liếc liếc tên người này.

      Cúi đầu nhìn cái, suýt nữa đánh rơi điện thoại, nghĩ ngợi liền ấn phím tắt.

      “Hai ngày nay em tắt điện thoại, nhìn trái nhìn phải, phải là để trốn người này đấy chứ?”

      Lạc Trăn ngừng lại lát, cười , “ có chuyện ấy đâu.”

      Lạc Trăn trở về nhà, vừa vào cửa thấy hai khuyển thần ngồi chồm hỗm ở phòng khách, huyệt thái dương lại giật giật đau nhức. Tắm xong bước ra, khuyển thần số canh trước cửa phòng tắm lập tức kéo vào trong phòng, nghiêm chỉnh chờ đợi.

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      tình ra rất đơn giản, chính là người em của Liên Ân bị vào cục, muốn giúp đưa người ra, thực tế là muốn nhờ ba mình giúp xin ra.

      “Em nghĩ chuyện này cũng hơi khó, ba em vốn rất ghét nhờ quan hệ nội bộ.” Lạc Trăn ngã lên giường, vắt thành tư thế ngủ hình chữ đại.

      “Lạc Trăn, chuyện này chị nhờ mày, dù thế nào mày cũng phải giúp chị.”

      Lạc Trăn nghiêng đầu hỏi Bách Hiểu Sinh [4] ngồi dưới sàn, “Ai thế? Nhìn chị căng thẳng vậy.”

      Thẩm Hạ Thụy cười hư hỏng, “ nó, ông dấu.”

      “Được đấy Liên Ân, mẹ chị sinh cho chị ông lúc nào thế?”

      Liên Ân ngại ngùng hiếm thấy, “Lạc Trăn, câu thôi, mày giúp hay giúp?”

      “Giúp, đương nhiên giúp, ai bảo chị là chị em, chị thân ạ.” Lạc Trăn cười híp cả mắt, cười nỗi đau của người khác đúng là cách hiệu quả nhất để tiêu biến nỗi buồn của mình, tăng thêm niềm vui.

      Thành Lạc Trăn ngờ cũng có ngày Liên Ân rơi vào bể tình, trước kia Liên Ân tự nhận mình là đồng tính luyến ái, với đàn ông làm em, còn với phụ nữ lại làm tình nhân, khinh thường đương nam nữ, ít lần cười nhạo và Thẩm Hạ Thụy, nhưng tại, có thể là vòng luân chuyển chế nhạo. Liên Ân dặn dò xong việc lập tức rời , ngốc đến độ ở lại để làm trò cười cho hai đứa nghiệt kia, nhưng cho dù đối tượng cười nhạo có mặt, Lạc Trăn và Thẩm Hạ Thụy vẫn có thể tiếp tục cười đến run cả người.

      “Hóa ra là gã đàn ông mất hai cái răng cửa đấy hả.”

      “Mày quen à?” Thẩm Hạ Thụy đối với loại chuyện này cực kỳ hứng thú.

      “Nghe , chưa gặp, nhưng có cơ hội gặp thôi, dẫu sao cũng là rể dấu mà.” Lạc Trăn cười khanh khách.

      Cười được nửa chừng, Lạc Trăn đột nhiên nhớ đến chuyện, chuyển hướng sang Thẩm Hạ Thụy, như có như , như như , hắng giọng, “Hôm nay thời tiết tệ, nhớ lại cái hôm say rượu năm ấy, trời quang vạn dặm, chung hôm đó mày đưa tao về nhà hả?”

      Bách Hiểu Sinh ồ tiếng, sau đó cười như thể cả thế giới chỉ có mình ấy, “Mày nhớ à?” “Nhớ mà tao còn hỏi mày.” Lạc Trăn nhìn Thẩm Hạ Thụy cười đến rũ rượi cả người, “Mày cho tao thoải mái coi nào.”

      nhé, thằng cha đấy trông rất có tiền đồ, lại quyết đoán, dạy bảo tốt có thể sánh ngang với bạch mã của chúng ta.”

      Khóe mắt Lạc Trăn giật giật, dự cảm chẳng lành xông vọt lên não bộ, “Thằng cha nom thế nào?” Ôm tia hy vọng cuối cùng, hy vọng phải ta, hy vọng chỉ là gã trong quán rượu, dù sao cũng cần chịu trách nhiệm.

      “Khỏi phải hỏi nữa, người ta là Hạ Thiên Liên.” Lần này Thẩm Hạ Thụy như Lạc Trăn mong muốn, vô cùng dứt khoát nhanh gọn giúp Lạc Trăn thoải mái, đúng là vừa đau vừa khoái.

      Lạc Trăn vô thức phun ra câu, “Tao muốn chịu trách nhiệm với .”

      “Vậy chịu trách nhiệm với em cũng được.” Thanh trầm thấp mộc mạc truyền từ cửa vào.

      Hạ hồ ly tựa lên cửa phòng mỉm cười với Lạc Trăn, nụ cười đạm nhạt, bốn mùa như xuân, phản chiếu ánh sáng. “Nụ hôn đầu của người đàn ông đáng giá, nhưng cũng hề rẻ mạt.”

      —-***—-
      [1] khu thắng cảnh nổi tiếng ở Trung Quốc (Jiuzhaigou)

      [2] bộ phim của đạo diễn Trương Nghệ Mưu (1998-)

      [3] Thiên sinh lệ trí nan tự khí: Sắc đẹp trí tuệ trời cho khó uổng phí.

      [4] ý chỉ người tinh thông mọi việc.
      tart_trung thích bài này.

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 39

      [​IMG]


      Trong lâu đài kiểu Âu lấy màu xám làm chủ đạo, hoa súng đượm sắc trắng trong tảng sáng mơ hồ, xám trắng quyện vào nhau tạo nên khung cảnh vô cùng quyến rũ hút hồn, người con nằm nghiêng chiếc giường trải nhung mềm mại tinh khiết, vẻ ngoài xinh đẹp, dáng người thon thả, gương mặt trắng nõn, ánh mắt đạm nhạt, ống kính chụp được khoảnh khắc ngẩng đầu.

      Bối cảnh là chiến trường kỳ dị, khí cổ xưa, áp lực dày đặc, người con mang trường bào, gương mặt trắng ngần, bên eo thắt dải đai màu đen, giày ống cao, xuất giữa màn u tối, lên với vẻ cao ngạo mà tùy hứng. Đôi tay mang găng da bán nửa màu xám, mười ngón tay lộ ra ngoài, mảnh khảnh lại hơi có phần trắng xanh. Dưới hàng mi tím bạc là đôi mắt thuần khiết đen láy mơ màng, khẽ vuốt lên cánh sen đỏ tươi giữa trán, trong khoảnh khắc xoay người, nhiếp ảnh gia biến vẻ đẹp này thành vĩnh hằng.

      Hồ nước, dưới ánh trăng loang lổ, nước xanh ánh sóng trầm lắng nối với bến bờ màu trắng bạc, người con mang y phục đen thuần vẽ nước mà tới, mái tóc dài đen nhánh, lẫn trong gió đêm lại rối, như tơ như lụa, bên lỗ tai khảm viên ngọc màu đen hình lưỡi liềm tinh xảo, tỏa ra tia sáng yếu ớt, đôi mắt tựa thạch mơ màng kỳ ảo mà nét.

      Dưới tàng cây phong hoang dại, người con như cười như dựa vào gốc cây, mái tóc dài đen óng thấm màu trời buộc ra sau gáy, còn vương lại chút tóc mai bên tai, choàng tấm áo mềm mại xanh thẫm điểm thêu hoa văn ngọn lửa màu xám nhạt, ống tay áo rộng lớn dài đến khuỷu tay, cổ tay phải hơi lộ có vẽ bông ngọc lan, trong sắc trắng phảng chút xanh, kiều diễm quyến rũ.



      Phòng họp bộ phận kế hoạch quảng cáo, trong bóng tối, đoạn phim lần lượt chiếu ra, mười lăm phút sau, chủ nhiệm bộ phận quảng cáo kiêm kế hoạch – tổng thanh tra Vương Đào ra dấu cấp dưới bật đèn, phòng hội nghị lại trở nên sáng sủa.

      “Wendy Lạc, người mới của Mị Thượng.”

      “SA2 kỳ này của chúng ta thiên về cảm xúc tĩnh lặng, chuỗi cánh đồng này, mang nét thanh nhã, có thể cân nhắc.”

      “Khí chất người mẫu tươi mát, lại mang hơi hướm hoang dã, về hình tượng ăn khớp với hiệu quả chúng ta cần.”

      “Trong tài liệu có ghi người mẫu này chưa từng tham gia bất cứ hoạt động quảng cáo thương mại chính thức nào, kinh nghiệm có phải quá non nớt?”

      “Kinh nghiệm non nớt là việc do nhiếp ảnh gia xử lý, thực tế đối với bộ ảnh này, tôi nhìn ra kinh nghiệm thiếu sót của ấy.”

      “Rầm!” Tiếng vang nặng nề của tập văn kiện ném lên mặt bàn.

      Mọi người quay đầu nhìn về phía ghế chủ tọa.

      “Tại sao lại tìm người mới?” Sếp đặt ra câu hỏi.

      Vương Đào nhất thời chưa phản ứng kịp, “Trong tài liệu Mị Thượng chuyển tới, nhận xét cách tương đối ấy là người phù hợp nhất.”

      Mạc Hoành cầm tài liệu mặt bàn lật qua, “Phù hợp nhất? Vậy sao, tôi cho thời gian tuần để tìm ra điểm phù hợp hơn.”

      Mạc Hoành đứng dậy, chuyển tài liệu cho trợ lý, bước ra khỏi phòng họp.

      “Tổng giám đốc hình như rất bằng lòng.” lúc lâu sau, có người lên tiếng trước.

      phải hình như, căn bản đúng là vậy.” Vương Đào than thở.

      “Chúng ta trình bày kém đến thế sao?”

      “Có lẽ là chưa đến nỗi, sếp hình như thuần túy chỉ là bằng lòng với người mẫu này.”

      Mọi người nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên màn hình, tiếc nuối.

      “Giờ phải làm thế nào đây? Bộ phận quan hệ quảng cáo của SA kỳ trước nhận quan tâm đặc biệt rồi, lẽ lại tăng thêm cấp đấy chứ?” Con đường phía trước xa vời.

      “Có thể làm gì nữa, cố gắng làm việc dốc sức trong tuần để tìm dạng ảnh làm cho sếp hài lòng.”

      Vương Đào nghĩ ngợi chút, gật đầu căn dặn, “Trước tiên mọi người cứ tiếp tục làm việc, Tiểu Vu, cậu liên hệ với người phụ trách của Mị Thượng .” Mọi người đứng dậy, tan họp. Lạc Trăn tại hoàn toàn bị Hạ Thiên Liên ăn chết luôn, hai ngày trước dưới căn trọ của Hạ Thiên Liên —- hôm đó em làm gì với trong lòng em tự , nếu như em muốn chịu trách nhiệm, làm xong rồi chuồn, cũng chẳng còn lời nào để , dẫu sao cũng là người đàn ông, chịu đựng được, Lạc Trăn khi ấy nghe xong gần như chưa kịp thở hơi chạy mất.

      Còn về Lạc Trăn đối với Hạ Thiên Liên, có thể là phục tùng mệnh lệnh, tuân theo được, bởi khi muốn trái lệnh, Hạ Thiên Liên cười híp mắt, quăng ra câu gần đây thường sử dụng với tần suất cao nhất, “Lạc Trăn, nếu chiều nay hai chúng ta đến cục nộp chứng minh , cũng an tâm phần nào.” Đây là an tâm ai hả!

      “Lạc Trăn, em có gian tình với sếp à, cứ liếc mắt đưa tình thần bí thế.”

      Ba phút trước khi tan làm, xung quanh đột nhiên bu đống người, mắt người nào người nấy lóe sáng.

      “Lạc Trăn, chị Cát Văn thấy em rất được, xứng đôi với sếp, đứng cạnh nhau như trai tài sắc, về sau sinh con nhất định xinh đẹp, nhớ để chị làm mẹ nuôi nhá.”

      Lạc Trăn nhàn hạ dựa lưng vào ghế, khẽ hừ tiếng, “Nào có thể chứ, người ta cao quý biết bao, em làm sao trèo cao được.”

      “Bớt giả vờ , em với sếp ấy, lúc nào cũng bốn mắt nhìn nhau, tim hồng bắn tứ phía blah blah, người mù cũng nhìn ra được đó là pháo hoa của tình .”

      “Sắc sảo, sắc sảo!” Lạc Trăn bái phục.

      “Mọi người vẫn chưa tan làm à?” Thanh mộc mạc hàm chứa tia cười nhàn nhạt, tất cả lần lượt quay đầu, phải Hạ Thiên Liên là ai.

      “Chào sếp!”

      Hạ Thiên Liên gật đầu với mọi người, sau đó quay sang Lạc Trăn, “ đợi em ở bãi đỗ xe.” xong tiêu sái xoay người, rời khỏi trường. Năm giây sau, tất cả đồng loạt chỉ vào Lạc Trăn, thốt ra tiếng “ồ” ngoằn ngoèo uốn lượn lạ lùng.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :