1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đêm nay bao giờ sáng - Cố Tây Tước (60c + PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 25


      Việc phỏng vấn Lăng Cát Văn ra tay đương nhiên thể có thu hoạch, nhưng đáng tiếc Lạc Trăn lại vì chuyện dở chừng ngày hôm đó mà quên mất, hôm sau chạy về công ty ngoài ý muốn bị chị nào đó nhắc mãi cả buổi sáng.

      Hai ngày tới là cuối tuần, Lạc Trăn cân nhắc xem đích thực có nên thoát khỏi cái cuộc sống đau buồn này mà ra ngoài tiêu dao thoải mái phen, dù mỗi ngày luôn trong trạng thái thong dong tự tại.

      Kế hoạch định bay đến nhà dì bé ở Hải Nam chuyến vào cuối tuần, du ngoạn nhân tiện thăm người thân luôn, chỉ là, kế hoạch thường xoay kịp với biến động, chiều thứ sáu vừa mở cửa, Thẩm Hạ Thụy giống như cái đầu tàu xông vào căn trọ của , sau đó, cứ ỳ ra thế ! Theo cách của Thẩm Hạ Thụy là ba mẹ xuất ngoại ân ái, để ấy ở nhà mình yên tâm cho nên vì bảo đảm an toàn bèn bắt con bé sang nhà trúc mã ở vài ngày. Lạc Trăn nghĩ hoài hiểu, nếu có thằng cha hư hỏng đui mù nào vào Thẩm gia, khả năng chắc chắn bị đánh chết còn nhiều hơn.

      Nhưng, vứt Thẩm Hạ Thụy sang bên thèm , sau đó lại có người đến còn khiến Lạc Trăn càng khó hiểu hơn, Đường Thận Linh!

      Đường Thận Linh tới để đàm phán với Lạc Trăn, so với hai năm trước, dịu dàng hơn, nhưng điều vẫn đổi chính là vừa bắt đầu rất trịnh trọng như thể chứng tỏ người nào đó là của ta, bộ dáng tuy nhã nhặn, nhưng hành vi lại có phần —- quá khích. Chẳng qua rất khéo, khi đó vẫn còn người quá khích hơn ta —- Thẩm Hạ Thụy!

      Vì thế cuối cùng rất tự nhiên diễn biến thành cục diện như tại.

      Bệnh viện thành phố.

      “Sao thế nhỉ, chỉ cắt vào tĩnh mạch, nếu cả động mạch cùng quây quần chẳng phải càng thú vị sao, nghĩ xem hai dòng máu đồng thời tuôn trào mà lại giống dòng suối phun nho nhìn đẹp hơn nhiều, tao nhất định đứng bên cạnh thu tiền.”

      Thẩm Hạ Thụy đây cực kỳ coi thường mấy cái người vì chuyện tình cảm nam nữ mà muốn chết cũng xong, trước đây lúc học trung học nữ sinh vì chuyện quan hệ bất chính mà chạy lên tầng cao nhất định nhảy lầu, lúc đó cả trường đều nhốn nháo, giáo viên dạy học ở tầng dưới cứ dỗ ngon dỗ ngọt muốn lừa ta xuống, sau cùng ngay cả bà cũng gọi ra, kết quả nữ sinh kia rất quái đản, sống chết cứ ngồi sân thượng tầng bảy hét tôi muốn nhảy, tôi muốn nhảy, các người có gì cũng vô dụng, khi ấy Thẩm Hạ Thụy đương nhai kẹo cao su trong mồm hét trả lại nữ sinh nọ, này, mẹ nó rốt cuộc có định nhảy hay hả, tôi đợi ở dưới này hơn nửa tiếng rồi đấy, người trẻ tuổi, hành phải quyết đoán, nào, để chị đây dạy , đầu tiên nhấc chân trái lên —- đương nhiên về sau Thẩm Hạ Thụy bị tập thể giáo viên chỉ trích, lúc đó cũng buồn cười, mấy thầy bị Thẩm Hạ Thụy phá rối như thế đều quây lại đối phó với Thẩm Hạ Thụy, mà sinh viên xem trò vui vốn chẳng có gì đồng tình cả, cảm thấy nữ sinh kia quả thực có dũng khí nhảy xuống dưới, xem tiếp cũng chẳng thú vị, thà xem nhân vật làm mưa làm gió ở trường đối đầu với giáo viên thế nào còn hay ho hơn. Cuối cùng nữ sinh ngồi ở hít gió lạnh cả nửa ngày, thấy mọi người ở dưới còn để ý đến ta nữa, cứ ngồi mình cũng rất vô vị nên loạng choạng bò xuống. Sau chuyện ấy Thẩm Hạ Thụy vẫn hay chạy tìm nữ sinh nọ, chào hàng mấy loại thuốc sâu, ngọc lụa hay thuốc ngủ v.v…, ta vừa trông thấy Thẩm Hạ Thụy kêu cứu mạng, Thẩm Hạ Thụy khi đó vô cùng khó hiểu, phải muốn tự tử sao, còn kêu cứu mạng làm gì.

      Lạc Trăn uể oải lết đến sô pha ngồi xuống, “Tao thấy mày nhặt xác cũng chẳng khác đâu.”

      Thẩm Hạ Thụy đúng là có sở thích nhặt xác thay người ta.

      “Xác của cái người này Thẩm Hạ Thụy chị đây thèm nhặt, mày xem, làm người sao có thể coi rẻ sinh mạng của mình như thế.”

      “Đó là chuyện nhà người ta.” Tuy nhiên Lạc Trăn cũng có phần đồng tình, cái Đường Thận Linh này dường như có hai nhân cách, khi dịu dàng điềm đạm, lúc sau có thể kích động cực độ.

      sai.” Nhưng Thẩm Hạ Thụy vẫn vừa mắt, tiếp tục khinh bỉ, “Con bé này đúng là biết tự trọng, ba mẹ trong nhà cũng chẳng lo lắng, đúng là cặn bã của xã hội —-“

      “Tao bảo này, mày chuyện chẳng thể giữ lại chút phẩm hạnh nào à, hơn nữa, nếu phải do mày kích động ta làm ra mấy chuyện đổ máu này chắc?” ràng tiểu thư nhà người ta cũng chỉ đến để bày tỏ tình sâu sắc của mình dành cho người đàn ông nào đó thôi, kết quả —- “ , đến mức có thể vứt bỏ mạng sống của mình ? Vậy chết cho tôi xem.” “Có gan cắt .” “ cắt tôi mặc kệ .”

      Thẩm Hạ Thụy bốc nắm lạc từ trong túi ra, “Ôi giời mấy lời này của chị chả nghe lọt tai được, nếu chị chịu uất ức Thẩm Hạ Thụy này ra tay, xì, hồi đánh nhau là còn hăng hơn cả gấu chó, giờ thấy con bé đó cầm có mỗi cái dao bé xíu dọa chị đến nhũn ra rồi à.”

      Lạc Trăn hờ hững nhún nhún vai, “Vô vị.”

      “Vô vị? Té ra đại tiểu thư chê người ta chỉ cầm thanh đao đủ lớn à, được, lần sau tao lưu ý bảo ta cầm hẳn dao phay đến.” Thẩm Hạ Thụy xì tiếng, xoay người vén góc chăn giường bệnh lau lau tay, “ Lạc Trăn, mày bảo cái con bé Đường Thận Linh này có phải não có vấn đề , vẫn rạch lấy được.”

      “Có bệnh tim, nghe người khác thế.” Lạc Trăn cười cười được hăng hái lắm.

      Thẩm Hạ Thụy chậc tiếng, “Có bệnh tim ở bệnh viện nghỉ ngơi còn ngu ngốc chạy đến nhà trọ của mày làm ầm ĩ, đúng là bệnh .”

      “Người ta tốt xấu gì cũng là thanh mai của Mạc Hoành, mày chuyện chú ý chút.” Lạc Trăn tỏ ra rất có kinh nghiệm, chế giễu.

      Thẩm Hạ Thụy sửng sốt, bước về phía Lạc Trăn, nhíu mày cười , “Mày vẫn để ý —-“

      “Tao để ý vũng máu trong phòng khách nhà tao ai đến giúp lau sạch đây.” Lạc Trăn cũng có chút bực bội, cả kỳ nghỉ êm ấm lại bị chuyện này phá hỏng.

      Thẩm Hạ Thụy giả vờ mờ ám hắng giọng, “Hỏi câu, trả lời thành , mày với Mạc Hoành còn tình cảm ?”

      “Tao trước giờ luôn tự trọng.”

      Thẩm Hạ Thụy cười nham hiểm khà khà hai tiếng, liếc đông liếc tây, “Mày xem, tí nữa mấy người Mạc Hoành đến liệu có tưởng là tụi mình hại ta ?”

      “Ai mà biết được.”

      lúc sau cửa bị đẩy ra, Lâm Tiếu Tuyển bước vào.

      “Đàn chị!” Chàng trai gọi tiếng vô cùng ngọt xớt.

      “Sao lại là cậu?” Người nên đến đâu rồi?” Thẩm Hạ Thụy đến cửa ló đầu ra nhìn trái nhìn phải.

      “Em là người nên tới sao?” Giả bộ ngoan ngoãn sờ sờ cổ.

      Thẩm Hạ Thụy giễu cợt, “Cậu nên đến á? Cậu cậu là ba hay mẹ của con bé này hả.”

      Lâm Tiếu Tuyển đỏ bừng trong tích tắc, “Em là bạn của Tiểu Đường.”

      “Chậc, đều là Tiểu Đường [1], ngấy chết được.”

      Lạc Trăn cười hỏi, “Mạc Hoành đâu?” “Sư huynh vẫn chưa đến sao?” Lâm Tiếu Tuyển hơi ngây ngẩn, “Lạ , ấy còn rời công ty trước em bước mà.”

      —-***—-
      [1]: Đồng với “Đường” trong Đường Thận Linh là “đường” trong kẹo, đường ngọt.
      tart_trung thích bài này.

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 26

      Ghế dài ngoài trời trong bệnh viện, vóc dáng tao nhã dựa vào lưng ghế, ngọn đèn đường chiếu lên người lớp ánh sáng màu bạc lạnh lùng.

      Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay thon dài vắt thành mây mù vấn vít, khuôn mặt sau khói sương mênh mang như như .

      … Tao trước giờ luôn tự trọng…

      Lúc Mạc Hoành bước vào phòng bệnh của Đường Thận Linh, Lạc Trăn cúi đầu nghịch điện thoại, nghe tiếng đẩy cửa vội ngẩng đầu nhìn, giật mình, bị gương mặt vô cùng mệt mỏi của Mạc Hoành dọa cho trận, trong lòng khỏi cảm thán, đôi thanh mai trúc mã này tình cảm tốt, phải vẫn còn sống đấy thôi, có cần phải làm bộ như đưa tang thế .

      “Chà Mạc Hoành, tôi phải kể cho cậu , mã tử [1] của cậu, tôi với Lạc Trăn chẳng làm gì cả, là tự ta hại chính mình.”

      Mạc Hoành nhìn sang Lạc Trăn cúi đầu nghịch điện thoại ghế sô pha, “Tôi biết.”

      “Biết à? Vậy tốt quá! Ha, tôi rất thích những người biết lý lẽ, hơn nữa —-“

      Lạc Trăn đứng dậy bước đến bên cạnh Thẩm Hạ Thụy ngắt lời ấy, nhưng lại với Lâm Tiếu Tuyển, “Tiếu Tuyển, chị mời cậu ăn cơm.” Sau đó phải báo đáp giúp lau sàn nhà.

      Mạc Hoành nhìn đám người ra, đến chỗ sô pha Lạc Trăn ngồi khắc trước, ngồi xuống, lâu sau, ngẩng đầu nhìn về phía Đường Thận Linh say ngủ nằm giường bệnh, tia giá rét đông cứng lại trong con ngươi.

      Chủ nhật Lạc Trăn dành thời gian về nhà chuyến, dẫu sao Hải Nam cũng được, dứt khoát hy sinh chút cùng Lạc phu nhân bồi dưỡng tình cảm, kết quả lại bị đuổi ra, câu chuyện là thế này, khi đó Lạc phu nhân bắt đầu trước, “Mai là ngày mùng tháng tám!” “Thế sao ạ?” “Ngày thành lập quân đội chứ sao!” “Thế sao ạ?” “Chúc mừng chứ còn gì nữa!” “Thế sao ạ?” “Mua con gà nướng!” …

      Đương lúc Lạc Trăn nhất thời vẫn chưa hiểu quan hệ nhân quả, Lạc phu nhân chuyển đề tài, ý tứ sâu xa kể, “Nhớ năm ấy, hồi đó cải cách mở cửa.” Nội dung cùng với ý nghĩa của cải cách mở cửa kể hết lượt, Lạc Trăn thầm nghĩ trình độ này có thể thi đại học được rồi. “Thời ấy của chúng ta, hai sáu tuổi, hai sáu con có biết bao hàm ý nghĩa gì ? có rất nhiều người làm mẹ trẻ con rồi đấy! Lạc Trăn, phải mẹ trách con, mẹ để con chuyển ra ngoài chính là hy vọng con có thể dụ dỗ được cậu trai rồi gả cho nó, Lạc Trăn, con cho mẹ ôm cháu trai mà.”

      Lạc Trăn hoàn toàn hiểu tại sao vị Lạc phu nhân này có thể từ gà nướng mà kể sang cháu trai, giữa chúng chẳng có tí liên quan nào cả. Lạc Trăn cười cười lên tiếng, “Vậy mẹ cứ mua con gà nướng ôm vào lòng như ôm cháu trai nha.” cuối chứ “Nha” còn kéo vào đến tận trong nhà, Lạc Trăn mình đứng ở ngoài rồi!

      Lạc Trăn đứng bên ngoài khoảng năm phút, chỉ cảm thấy ngay cả con gà nướng mình cũng chẳng bằng, trong lòng chán nản vô cùng.

      Cuối cùng người nào đó cực kỳ thê lương trở về nhà trọ.

      Theo thói quen, lúc phiền muộn đem tất cả ga giường ném vào bồn tắm, sau đó vừa giẫm vừa đạp, xả hết giận ra, đầu đĩa CD phát ra thứ nhạc ầm ĩ, thích hợp để khuếch trương điệu múa cuồng loạn của riêng mình.

      Đợi đến khi Lạc Trăn hớn hở bước ra từ phòng tắm, sắc trời sẩm tối, tắm rửa xong bèn lên giường ngủ, còn Thẩm Hạ Thụy cứ ngồi chơi trò chơi trong phòng khách, hò hét ngừng.

      —-***—-
      [1]: Thẩm Hạ Thụy gọi “mã tử” có 2 nghĩa: 1 là trúc mã, bạn . 2 là có ý mỉa mai.
      tart_trung thích bài này.

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 27



      “Lạc Trăn, bên ngoài có người tìm!” Lăng Cát Văn đứng ở cửa, vẻ mặt long lanh gọi với vào Lạc Trăn.

      Lạc Trăn đương nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng giật mình, hoang mang nhướng mắt nhìn ra, thân hình cao ngất thon dài đứng ở cửa đối diện với , theo lý thuyết người bị cận 5 độ như hẳn nhìn người ở phía xa kia, nhưng rất kỳ lạ, lại biết người đó là ai.

      “Lạc Trăn, em cũng biết giấu kỹ lắm, kiểu đàn ông chất lượng cao này mang ra sớm để chị em còn quan sát học hỏi.” Trương Khiết ngồi bên phải Lạc Trăn thèm thuồng đánh giá người đàn ông xa xa.

      “Đúng thế đúng thế.” Vương Mẫn Mai bên trái dí dỏm phụ họa.

      ra hai này cũng phải dạng mê trai , chỉ thích làm ra vẻ mê trai thôi.

      Lạc Trăn đeo chiếc kính có viền đỏ sẫm lên, nhíu mày , “ xui xẻo, hai mỹ nữ ạ, ta có bạn rồi, OK, đừng dùng ánh mắt ấy nhìn em, bổn tiểu thư cũng có vinh hạnh ấy đâu.”

      Vuốt vuốt vạt áo rồi đứng dậy bước về phía vị công tử tuấn phong độ kia, thành , thực rất có năng lực, bề ngoài nhã nhặn lịch thiệp, cao khoảng hơn mét tám, phối thêm âu phục màu đen thuần được cắt may gọn gàng kết hợp với sơ mi màu xám, sang trọng lại tao nhã. Lạc Trăn bỗng nhớ đến câu mà đạo diễn Trương Nghệ Mưu dành để miêu tả diễn viên nào đó —- ấy chẳng cần làm bất cứ điều gì, chỉ cần đứng ở yên đó đượm nỗi ưu sầu! Lạc Trăn khi ấy nghe mà cảm thấy rất buồn cười, nhưng lúc này nghe lại đúng là có vài phần ý vị, dĩ nhiên, Mạc Hoành tao nhã, vẻ tao nhã hoàn toàn tự nhiên.

      Lạc Trăn bước đến trước mặt rồi đứng lại, đẩy đẩy mắt kính, “Có chuyện gì thế?”

      Mạc Hoành vẫn nhìn lại gần, thần sắc bình tĩnh, “Có thể chuyện lát ?”

      Lạc Trăn sửng sốt, cười đáp, “Được thôi.”

      Vừa khéo cũng là lúc ăn trưa, Lạc Trăn dứt khoát dẫn lên nhà hàng tầng cao nhất.

      Nhân viên phục vụ cầm thực đơn đưa tới.

      Lạc Trăn xua xua tay, “Phần A, cám ơn.” Dẫu sao bữa cơm này xác định chăng ăn vô được là bao, cũng tùy tiện gọi phần.

      “Giống ấy.”

      “Được rồi, muốn chuyện gì?” Giọng Lạc Trăn tự nhiên cởi mở.

      “Ăn cơm trước .” Trầm mặc hồi lâu, nhàn nhạt đáp.

      “… Được.” Chủ thuận theo khách vậy, miễn cưỡng.

      Trong lúc chờ đợi, Lạc Trăn uống nước, ngụm có ngụm , trước nay chỉ uống nước tinh khiết, còn Thẩm Hạ Thụy lại thích đồ uống có ga, coca hay sprite ngày nào cũng uống mấy chai, cũng chẳng sợ béo, hơn nữa sống chết vẫn muốn ướp lạnh, mùa đông cũng vậy, rét đến run cầm cập vẫn còn uống nước đá, hận thể lạnh thấu từ trong ra ngoài, Lạc Trăn chỉ nhìn cảm giác lạnh buốt tim.

      Đặt chiếc cốc thủy tinh trong tay xuống, cảm thấy ngu xuẩn, dù cho có phải đợi, cũng cần phải tận lực đợi đến khi ăn xong mới , nhưng mà, nếu ta muốn lên tiếng trước vậy để bắt đầu cũng được, Lạc Trăn suy nghĩ, giữa bọn họ hẳn chẳng còn bất cứ điều gì liên quan đến nhau, lý do đến tìm chắc phải là chuyện riêng tư của “hai người”, trình độ tự kỷ khỏi cần nghĩ, trừ phi có nhiều khả năng là về công việc, vậy lại càng liên quan, duy nhất chỉ còn có —- “ muốn hỏi chuyện của Đường Thận Linh?”

      Mạc Hoành sững người, đôi mắt thâm thúy nhìn , “Hôm đó…”

      ta chẳng làm gì cả, ta chỉ tới tìm tôi ôn chuyện cũ uống ngụm trà thôi, mọi người ngồi xuống hàn huyên tình hình chính trị rồi triển vọng sau này, đúng là thanh niên tốt.”

      “Lạc Trăn, em đừng như vậy.” Sắc mặt Mạc Hoành có chút khó coi.

      Lạc Trăn trong lòng khỏi hừ tiếng, hừ hừ, cười , “ tin sao? Tùy , cứ cho rằng tôi làm gì ta cũng chẳng sao.”

      Sắc mặt Mạc Hoành càng khó coi hơn, có thể là trắng bệch. Lạc Trăn híp híp mắt, trong ngực bỗng nhiên có chút buồn bã, cảm giác những lời này hình như hơi quá, hơn nữa, mình nghe còn thấy khó nghe, cứ như oán phụ, cực kỳ vô vị.

      “Thôi được, nếu chỉ muốn đến để hỏi mấy chuyện này, vậy thứ cho tôi tiếp, tất nhiên, nếu muốn hiểu như thế, có thể hỏi Đường Thận Linh, tôi nghĩ ta rất bằng lòng thuật lại tỉ mỉ cho .” Lạc Trăn đứng dậy, khom cười cầm chiếc túi ghế bên cạnh.

      Mạc Hoành vươn tay phủ lấy bàn tay phải của Lạc Trăn vịn bên mép bàn, “—- Lạc Trăn, em cảm thấy, là tôi nợ em sao?” Con ngươi khẽ ngưng lại, mơ hồ lộ ra tia lạnh giá nhàn nhạt.

      có ý gì?” Lạc Trăn cau mày.

      “Tôi nợ em, Lạc Trăn.” Ngừng lại hai giây Mạc Hoanh mới lên tiếng, thanh lạnh thêm mấy phần, “Ngược lại —- là em nợ tôi.”
      tart_trung thích bài này.

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 28

      Lạc Trăn ngồi ngây người ghế, cơ hồ cả buổi chiều chỉ toàn ngẩn ngơ, trước đó đồng nghiệp có chào hỏi cũng chỉ đáp cách hờ hững.

      tan làm còn muốn bắt công ty của tăng lương cho em chắc?”

      “… Ặc?” Giọng đầy ngỡ ngàng.

      “Lạc Trăn.” Hạ Thiên Liên bật cười vỗ hai cái vào vai tượng gỗ.

      Lạc Trăn hoàn hồn, ngẩng đầu liền thấy Hạ Thiên Liên nâng tách cà phê nghiêng người dựa lên bàn của , vẻ mặt cười như cười.

      “Có lẽ nên trừ lương của em.” Hạ Thiên Liên cúi đầu nhìn màn hình.

      Lạc Trăn đảo mắt tứ phía, phát cả văn phòng chỉ còn hai người bọn họ.

      “Giờ là mấy giờ rồi?” Xoa xoa chỗ giao lông mày.

      “Sáu giờ, rửa mặt , ra ngoài ăn cơm.”

      “Gì cơ? Vô duyên vô cớ.” Ba hồn sáu vía trở về, linh hoạt khôi phục.

      “Hình như em rất sợ mời em ăn cơm.” Hạ Thiên Liên xoa cằm hỏi.

      Câu này lại khiến Lạc Trăn nhớ đến Mạc Hoành, tự nhiên buồn bực tuôn trào.

      “Hôm nay ngồi xe em.” Hạ Thiên Liên .

      Lạc Trăn đứng dậy cầm áo khoác, “Hóa ra là thế, em cứ nghĩ suốt, bị hỏng hóc à?”

      “Buổi sáng xảy ra chút cố.” Hạ Thiên Liên cười cười, có phần ý tứ sâu xa.

      Lạc Trăn ngừng tay, ngẩng đầu nhìn Hạ Thiên Liên, thầm câu, “Còn khỏe chán.”

      Đáp lại ngay lập tức, ót bị gõ cách khách khí.

      Hai người kết thúc công việc xuống bãi đỗ xe.

      “Cát Văn với , em chuyển chuyên mục của mình cho Trương Khiết làm.”

      “Phân phối tài nguyên hợp lý, em nhận bản in của ấy.” Mở cửa ngồi vào ghế lái, quẳng túi ra phía sau.

      “Lạc Trăn, em khiến cảm thấy công ty của mình chẳng có uy tín tồn tại.” Hạ Thiên Liên nở nụ cười bất biến.

      “Yên tâm , em rất sùng bái đó.” Lạc Trăn nghiêng đầu ném cho người bên cạnh ánh mắt quyến rũ.

      Hạ Thiên Liên cau mày, “Dụ dỗ à?”

      “Tự mình đa tình.” Lạc Trăn khinh bỉ.

      “Em biết , Lạc Trăn, em rất thú vị.” Hạ Thiên Liên đột nhiên .

      “Em biết, chẳng qua, ngoài thú vị còn tính từ nào khác sao? Ví dụ như phong nhã tuyệt đại, quốc sắc thiên hương.” Lạc Trăn tiếp nối trôi chảy, tư duy của vốn chuyển rất lanh lẹ.

      Hạ Thiên Liên cười phá lên khanh khách, “Nếu , có ý với em, thế nào?”

      “Ha, lần này lại dùng như động từ.” Khởi động xe tiến đều về phía trước, ba giây sau, Lạc Trăn bổ sung câu, “ rất có con mắt.”

      Hạ Thiên Liên sửng sốt, tiếng cười sảng khoái chợt lắng xuống, ánh mắt nhìn Lạc Trăn càng thêm vài phần láu cá cùng hứng thú.

      Hai người ăn tối trong nhà hàng Hạ Thiên Liên chỉ đích danh, bài trí trang nhã, thức ăn tiêu chuẩn, phục vụ chu đáo.

      Vui vẻ hòa thuận dùng cơm xong, Lạc Trăn ngoan ngoãn lái xe đưa sếp về nhà.

      “Lạc Trăn, có muốn cân nhắc chút ?” Hạ Thiên Liên tháo dây an toàn, quay đầu nhìn sang Lạc Trăn, nét mặt nghiêm túc cùng thành hiếm thấy.

      Lạc Trăn giật mình, , cái tên Hạ Thiên Liên này quả nom rất đẹp trai, cộng thêm khí chất chững chạc trưởng thành lại biết tiết chế, ở câu lạc bộ của Liên Ân trong ba tháng nhất định có thể xếp ngôi đầu bảng.

      “Cân nhắc xem có nên bán ?”

      Hạ Thiên Liên hơi mỉm cười, “Ba ngày sau cho câu trả lời, chấp nhận bất cứ khả năng nào, ngoại trừ từ chối.”

      Lời này khiến Lạc Trăn nhớ đến câu chuyện cười, có con cóc ghẻ cầu hôn với thiên nga, tôi cho em hai lựa chọn, là em gả cho tôi, hai là tôi lấy em.

      “Bây giờ em có thể cho câu trả lời, em từ chối.”

      “Đừng nhanh thế chứ, em có thời gian ba ngày để cân nhắc.” Nụ cười vẫn điềm đạm như trước, xong cúi người khẽ in nụ hôn lên trán Lạc Trăn.

      “Này !” Lạc Trăn ngờ Hạ Thiên Liên lại hôn .

      “Ngày mai đến đón .” Bỏ lại câu rồi xuống xe. Lạc Trăn trợn trừng đờ đẫn nhìn bóng lưng tuấn tú xa dần, miệng hết mở lại khép, muốn mắng lại thôi, cuối cùng chỉ phun ra chữ, “F*ck!”
      tart_trung thích bài này.

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 29

      [​IMG]


      Trở về nhà trọ lục tung tất cả chăn nệm đem giặt hết lượt, lao động chân tay đúng là tiêu hao năng lượng, sau nửa tiếng cơ bản tiêu hóa sạch bữa cơm Hạ Thiên Liên mời, hơn nữa còn tiêu hóa hơi bị quá độ, lục tủ đồ ăn phát chỉ còn mấy hộp kẹo cao su, bóc mấy cái nhét vào miệng, càng nhai càng đói, mở tủ lạnh, lại đầy ắp, nhưng toàn là nước lọc rượu bia, Lạc Trăn nghĩ ngợi giây bèn vơ lấy túi xách chìa khóa, quyết định ra ngoài mua đồ.

      Siêu thị tiện lợi 24h, Lạc Trăn đẩy xe hàng đến trước quầy đông lạnh chọn sữa chua, ra trước đây thường ăn sữa chua, vì nguyên tắc cả nhà Lạc phu nhân đều khỏe mạnh mỗi ngày nên bị ép ăn trong nửa năm, Lạc Trăn phát , có vài thứ khi thành thói quen rất khó bỏ, thích hay cũng chỉ là thứ yếu.

      Lúc xách túi đồ ăn bước ra từ siêu thị, ngoài trời đổ mưa! Hơn nữa còn mưa rất lớn, Lạc Trăn khỏi giật mình, cơn mưa mùa hạ đúng là đến là đến, chút dấu hiệu cũng chẳng có.

      Cửa hàng tiện lợi cách nhà trọ xa, vì thế lúc trước Lạc Trăn mới qua đây, bây giờ lại vừa khéo, chỉ có thể ngẩn ngơ đứng dưới mái hiên ngẩng đầu nhìn lên trung, bởi vì ô ở cửa hàng tiện lợi cũng bán hết sạch.

      Mưa mùa hạ mang theo chút phóng túng cùng tươi mát, ngọn đèn đường mênh mang mơ màng, con đường ướt sũng phản chiếu ánh đèn ngũ sắc hai bên cửa hàng, toàn bộ khung cảnh được gột rửa sạch sáng sủa mang theo chút cảm giác kỳ ảo.

      Lạc Trăn tuy rất muốn cảm thán vẻ tuyệt diệu của bức tranh chấm phá về thành phố đại này phen, nhưng nghĩ đến tình cảnh mình bị vây trong cái góc này lại chẳng biết định vây đến khi nào hoàn toàn chẳng còn nhã hứng bày tỏ nữa.

      Mưa bụi lất phất bay vào mái hiên, lạnh đến độ khỏi rùng mình cái, Lạc Trăn cúi đầu nhìn bọt nước bắn lên dưới bậc thềm, tự hỏi lúc này liệu còn ai có thể che dù cho

      cây dù màu xanh nhạt chậm rãi đưa đến đỉnh đầu , ngăn lại gió lạnh và mưa bụi.

      Ngẩng đầu liền rơi vào đôi mắt đen láy sâu thẳm quen thuộc, trong lòng rung động, “Mạc Hoành?!”

      Mạc Hoành nhìn , tuy đứng dưới bậc thềm nhưng vẫn cao hơn mấy phân. thân âu phục màu tối đững đạc, ngón tay thon dài xinh đẹp nắm cây dù, cả người tuấn nhã xuất chúng.

      Nếu gạt tình cảnh hai người có vẻ như chiến tranh lạnh trước mắt kia, đây quả thực đúng là tình tiết tình cờ gặp gỡ đầy lãng mạn.

      “Sao lại ở đây?” Nén kinh động lại, Lạc Trăn lên tiếng.

      “Ăn cơm bên đối diện.” Giọng điềm đạm.

      Lạc Trăn vô thức nhìn sang phía bên kia con đường, quán cà phê chếch trái, thấy rất vị trí bên cửa sổ, Trần Huy vẫy tay với sau lớp kính trong suốt, hiển nhiên quan sát lúc lâu, mà mấy người nam nữ bên cạnh, Lạc Trăn hoàn toàn quen.

      “Chưa ăn à?” Mạc Hoành cúi đầu nhìn túi thức ăn mà đa phần là đồ ăn nhanh, khỏi nhíu mày.

      “Ăn rồi. Bữa khuya.”

      Mạc Hoành cau mày bâng quơ ừm tiếng.

      có muốn đứng dịch vào trong chút ?” Có lẽ là tự đa tình, đứng ở góc ấy cảm giác như cố ý để che mưa cho vậy.

      Mạc Hoành nghiêng đầu nhìn , trong mắt dường như lóe lên tia sáng, rồi lập tức lại như cũ, “ cần, tôi ngay bây giờ.” Đưa chiếc ô trong tay cho Lạc Trăn.

      “Ô cho tôi, còn sao?” Lạc Trăn nhận thấy thể từ chối.

      Mạc Hoành bâng quơ, “Em cần lo về việc này.” xong khẽ gật đầu với , xoay người bước đến tiệm cà phê đối diện.

      Lạc Trăn đứng yên tại chỗ, trợn mắt nhìn theo bóng lưng kia —- ta có ý gì? Cái gì mà “Em cần lo về việc này”, còn nữa, cái câu lần trước “Ngược lại, là em nợ tôi” là có ý gì! Lúc lạnh lúc nóng, sáng nắng chiều mưa, lẽ nào ta biết có vài chuyện thể lung tung được sao? rất ảnh hưởng đến giấc ngủ! Lạc Trăn thầm ước ao, nếu lúc này có thể phun hỏa quá tốt.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :