1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đêm nay bao giờ sáng - Cố Tây Tước (60c + PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 20

      [​IMG]


      Lạc Trăn ăn sáng, nhét từng miếng từng miếng vào trong miệng, mặt bàn thủy tinh phản chiếu gương mặt cực kỳ thanh tú lại hơi đượm nỗi ưu sầu.

      Ngồi đối diện với là Mạc Hoành vẫn dửng dưng lịch thiệp trước sau như , ngón tay thon dài cầm đôi đũa màu bạc, tỉ mỉ gắp đồ ăn trước mặt, sau đó đặt vào trong bát , Lạc Trăn chẳng biết lúc này mình phải tỏ ra thế nào mới hợp tình hợp lý, thực tế tìm được chút manh mối nào.

      “Em trước đây vì thích ăn sáng, nên mới hay bị bệnh dạ dày.”

      Lạc Trăn sửng sốt, cười , “Đó đều là chuyện của quá khứ rồi.” Tuy bây giờ vẫn như vậy, nhưng cũng khách sáo lên tiếng.

      Ánh mắt Mạc Hoành tối sầm lại, hồi lâu mới hỏi, “Lạc Trăn, em ở Mỹ sống tốt chứ?”

      Lạc Trăn cười đáp, “Rất tốt, sao lại tốt được, có cái để ăn để ở để chơi, chậc, còn có khi vui quên lối về.”

      sao?”

      “Đương nhiên, đúng rồi, bữa sáng làm rất ngon.” muốn nhiều về bản thân, cho nên dứt khoát đổi chủ đề.

      “… Em thích là tốt rồi.” Trầm mặc lát, Mạc Hoành lên tiếng, “Lạc Trăn…”

      Mạc, có ở nhà ? Em vào nhé.”

      Giọng trong veo cắt ngang cuộc đối mặt giữa hai người trong phòng ăn.

      Lạc Trăn chấn động, quay đầu lại, trong chiếc váy đầm màu cam bước vào từ cánh cửa đen —- Đường Thận Linh!

      Đường Thận Linh cũng nhìn thấy Lạc Trăn, bước chân ngừng lại, “Lạc Trăn?! Tại sao… lại ở đây?”

      Hàng lông mày nhíu lại, đáy lòng Lạc Trăn có thể là ngũ vị xáo trộn.

      Nhưng cho dù có gặp phải tình cảnh xấu hổ Lạc Trăn vẫn có thể bình tĩnh như cũ, “Quả thực, tôi nên thôi.”

      “Lạc Trăn.”

      Mạc!”

      Lạc Trăn xoay người, vô cùng yếu ớt lên tiếng, “Cám ơn bữa sáng của .” ra bây giờ rất muốn lấy tờ tiền đặt lên bàn, tiền trao cháo múc.

      “Lạc Trăn.” Mạc Hoành tiến lên bước, muốn kéo lại, nhưng Lạc Trăn khẽ khéo léo tránh ra. phất phất tay, xoay người ra khỏi phòng ăn, vẻ mặt ràng có ý rằng lúc này thậm chí muốn với dù chỉ câu!

      Mạc Hoành đứng ngây tại chỗ, nhìn bóng hình cuối cùng cũng khuất sau cánh cổng lớn, trong mắt ánh lên lớp sương mù, rất lâu sau đó, ngồi trở lại vị trí của mình, cúi đầu chậm rãi húp cháo trắng trước mặt.

      Mạc…”

      trả lời.

      Lát sau, Mạc Hoành ngẩng đầu liếc ta cái, “Tìm có chuyện gì?”

      , có, em chỉ…” Đường Thận Linh nắm chặt hai tay, nhìn chằm chằm vào , “ Mạc, từng , rời xa em.” ta biết vì sao Mạc Hoành còn đối xử với mình dịu dàng như trước nữa, ta cũng biết rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu, hai năm nay, vẫn lạnh lùng như thế, khiến ta… chẳng biết phải làm sao.

      Mạc Hoành đứng dậy bưng bát đũa về phòng bếp, “Đừng nghĩ nhiều quá.”
      lionlemon thích bài này.

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 21

      [​IMG]


      Lạc Trăn về nhà trọ tắm giặt rồi lên giường ngủ, mê man thiếp đúng hai mươi tiếng đồng hồ.

      Ngày hôm sau tỉnh lại, tinh thần vô cùng sảng khoái.

      “Lạc Trăn, Cát Văn, vào đây lát.” Hạ Thiên Liên đứng ở cửa văn phòng gọi tiếng.

      “Chị xem có phải ta muốn tăng lương cho tụi mình .” Lạc Trăn đứng dậy, phủi phủi vạt áo.

      “Chị đoán là đâu.” Lăng Cát Văn tổng kết kinh nghiệm, “Tám phần là muốn chúng mình nhận công việc mới.” Ông sếp này là người cuồng công việc có tiếng.

      là chán.” Lạc Trăn ca thán, “Chị xem hai chúng mình này, đều là những thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp, vậy mà phải phí hoài tuổi xuân thế này sao.”

      Lăng Cát Văn kéo cơ thể uể oải của Lạc Trăn vào văn phòng, “ phí hoài tuổi trẻ tiền đâu để em mua đồ trang điểm dặm xuân phơi phới hả.”

      “Có lý.” Lạc Trăn bái phục.

      Hai mỹ nữ thong dong đẩy cửa bước vào.

      “Các ngồi .” Hạ Thiên Liên dựa lên ghế đối diện, lấy ra tập văn kiện đưa cho Lăng Cát Văn, “Cát Văn, công việc tại của tạm thời dừng lại , đây là tài liệu về Freda, xem qua , chiều nay bắt tay vào vụ này.”

      Lăng Cát Văn vô cùng kinh ngạc, “Freda, ấy đến Trung Quốc sao? Sao giới truyền thông chẳng có chút động tĩnh gì.”

      “Thông tin vẫn được phong tỏa.” Hạ Thiên Liên cười nhạt, “Lạc Văn, cùng Cát Văn nhé.”

      “Tôi ấy ạ? Tôi thạo săn tin bên ngoài, sếp tìm nhầm người rồi ạ.” Lạc Trăn cười đáp.

      “Tiếng của tệ.” Hạ Thiên Liên cũng mỉm cười.

      Hóa ra là tìm làm phiên dịch, đúng là phức tạp .

      Buổi chiều, Lăng Cát Văn cùng với Lạc Trăn ra ngoài. Nhưng lúc này, họ ngồi trong phòng nghỉ chờ được triệu kiến.

      “Chị Cát Văn, từ trước đến giờ em chưa từng phỏng vấn ai, đợi đến lúc ấy có khi chị phải che cho em xíu nhé.” Lạc Trăn đẩy đẩy cái kính, tiếp tục lật xem tài liệu, “Thành , người mẫu này đẹp đấy, đáng tiếc lại là nữ.”

      “Lạc Trăn, ý nghĩ này của em, được.” Lăng Cát Văn bật ngón cái tán dương.

      Lạc Trăn cười hì hì, “Nhưng, kiêu ngạo kiêu ngạo, bắt chúng mình đợi lâu quá, xem chừng có thể đun được cả nồi thịt kho tàu ấy chứ.”

      Lúc này nhân viên bắt bọn họ đun sườn lợn đẩy cửa bước đến, “Người đại diện của Freda Freda đồng ý phỏng vấn.”

      “Cái gì?” Lăng Cát Văn bật dậy.

      Với cá tính của Lăng Cát Văn đương nhiên thể từ bỏ như vậy được, nhưng mấy chuyện cò kè thương lượng Cát Văn hoàn toàn rành, tuy bình thường mồm miệng ấy chẳng tha cho ai, nhưng cũng dùng được phương diện này, vì thế mất hứng cùng Lăng Cát Văn gần như sắp cãi nhau, đánh tiếng thăm hỏi rồi rời khỏi phòng nghỉ. Chỉ là nếu sớm có thể lường trước được lần hành tẩu này đụng phải cái người tạm thời cực kỳ muốn đụng ấy, tuyệt đối hề do dự ở lại phòng nghỉ cùng Lăng Cát Văn với cái nhân viên “cãi nhau”kia , đánh nhau cũng được!
      tart_trunglionlemon thích bài này.

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 22

      [​IMG]


      Mấy người mẫu thay phiên chụp hình, nhưng người mẫu duy nhất trong đó chính là quý Freda hôm nay bọn họ phỏng vấn mà được.

      Lạc Trăn híp mắt lại, thong dong dựa vách tường chỗ lối ra lặng lẽ quan sát, thực tế ở đây thưởng thức mỹ nam được mười phút rồi, quả đúng là vô cùng bổ mắt.

      Đột nhiên ánh đèn flash lóe lên, nhiếp ảnh gia chạy đến trước mặt Lạc Trăn vội vàng giữ nhanh lấy cánh cửa. Lạc Trăn làm tấm bình phong đột nhiên trở thành tiêu điểm như thế, mà đóa hoa được chụp hình kia nhất thời phản ứng kịp, có phần đờ ra.

      Trong thân thiện mang theo nét kiêu kỳ, trong vẻ thanh tú mang theo hờ hững, trong cái tùy hứng mang theo phần giễu cợt, trong giới thời thượng tập trung mỹ nữ, tuy thể coi là quá xinh đẹp, nhưng khí chất khá được, nếu có thể mài giũa cẩn thận nhất định viên ngọc hiếm có, con mắt sắc bén của nhiếp ảnh gia đánh giá dưới toàn thân Lạc Trăn lượt.

      Urey quay đầu nhanh chóng dùng tiếng phân phó thợ tạo hình bên cạnh, “Nhanh nhanh nhanh, nhanh hóa trang cho ấy , thừa lúc ta vẫn chưa tỉnh táo…”

      ngại quá thưa ngài, tôi hoàn toàn tỉnh táo.” Trả lời bằng thứ tiếng lưu loát cách lạnh lùng.

      “Ha ha ha!” Giây tiếp theo, “Tiểu thư, đừng , chúng ta có thể thương lượng chút!”

      Lạc Trăn chẳng thèm để ý đến , xoay người bỏ .

      ngờ lần này ký hợp tác với Mị Thượng lại suôn sẻ như thế.” Lâm Tiếu Tuyển nén được kiêu ngạo.

      Trần Huy bên cạnh cười đáp, “Đúng vậy, vốn dĩ cứ tưởng rất khó giải quyết, là uổng công lo lắng.”

      Hai người đều quay ra sau liếc Mạc Hoành.

      Đôi chân thon dài cứ chuyển động, đầu rủ xuống xem mấy bản vẽ trong tay, mỗi cử chỉ động tác, đều tao nhã lạnh lùng.

      Trần Huy cười , “Đáng được chúc mừng.””

      “Đến Ginza .” Lâm Tiếu Tuyển tiếp lời.

      “Tôi ý kiến, cậu hỏi Mạc Hoành xem.”

      “Tùy cậu.” Mạc Hoành gập tài liệu trong tay lại, ngẩng lên, giây sau, thân hình hoàn mỹ chợt khựng lại.

      Mạc Hoành đưa tài liệu cho Trần Huy, bước nhanh về hướng nào đó, cuối cùng hơi chậm dần.

      “What’s worry?” Bị hành động đột ngột của Mạc Hoành khiến cho có chút khó hiểu, Trần Huy lên tiếng hỏi.

      “Là chị Lạc Trăn!” Lâm Tiếu Tuyển la lên, đôi mắt trợn to vô cùng.

      Trần Huy theo tầm mắt nhắn nhìn sang, lối hành lang, nam nữ tranh chấp, hình như rất tức giận, sau đó tay dễ dàng đánh văng người đàn ông tóc rối quần áo lố lăng ra xa mét, đúng là quá dữ tợn.

      “Có gì hay ho sao?”

      Lâm Tiếu Tuyển cười ha hả, “Chị Lạc Trăn là bạn cũ của sư huynh, là người sư huynh thích.”

      Vẻ mặt Trần Huy có phần kinh ngạc quá độ, thực rất khó tưởng tượng ra kiểu người như Mạc Hoành đây có người . Lâm Tiếu Tuyển nhướng mày bật cười, “Ừ! Rất thích, rất thích.”
      tart_trung thích bài này.

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 23

      [​IMG]


      “Tại sao được? Như thế có thể nổi tiếng, cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền!”

      “Rất xin lỗi, tôi đây vừa khéo muốn nổi tiếng cũng chẳng muốn kiếm nhiều tiền!”

      “Nào có thể như thế!”

      “Tôi chính là như vậy đấy!”

      Lạc Trăn cáu đến mức hận thể tung cước, tính dai dẳng của gã này là người đầu tiên sau Thẩm Hạ Thụy khiến chỉ muốn xông lên đấm cho trận hả hê.

      định xắn tay áo, phía sau có người khẽ ôm lấy bờ vai .

      Lạc Trăn giật mình quay đầu lại —- Mạc Hoành!

      “Sao vậy?” Giọng dịu dàng ân cần, hỏi Lạc Trăn, nhưng đôi mắt lạnh lùng lại nhìn thẳng vào người đàn ông đối diện.

      Tên đàn ông tóc rối kích động định lên tiếng, phó tổng giám đốc Vương đúng lúc ngang qua hành lang, trông thấy Mạc Hoành, cười sang sảng cất bước đến, “Mạc tổng, vẫn chưa sao.”

      Mạc Hoành lịch thiệp gật đầu, cười đáp, “ định .”

      Phó tổng Vương thấy được Mạc Hoành ôm vào trong ngực bên cạnh, chợt bật cười, “Mạc tổng, bạn ngài đây sao, rất đẹp.”

      Mạc Hoành khẽ cười, giải thích, “Lần này có thể hợp tác cùng Mị Thượng ít nhiều nhờ có giúp đỡ của phó tổng Vương.”

      “Nào lại thế, bên các thực rất xuất sắc, ai nhìn vào cũng thấy cơ hội thể bỏ qua.” Phó tổng Vương vài lời xã giao, “Được rồi, quấy rầy hai người nữa, ăn cơm thôi, cuộc họp quả rất suôn sẻ.” Phó tổng Vương cười cười khoát tay rời .

      Tên đàn ông tóc rối phía trước cũng biết chạy mất từ lúc nào, sợ là liên quan đến phó tổng Vương, để cấp thấy mình biếng nhác cũng hay.

      “Có thể buông ra được rồi.” Thái độ của tỏ muốn chuyện với nữa.

      Mạc Hoành ngẩn ngơ, chậm chạp dịch chuyển cánh tay đặt vai Lạc Trăn.

      Lúc này Lâm Tiếu Tuyển và Trần Huy bước đến, hai người cũng coi như chớp đúng thời cơ.

      “Chào chị!” Lâm Tiếu Tuyển vui vẻ chào hỏi.

      Lạc Trăn nghiêng đầu, nom thấy Lâm Tiếu Tuyển, theo quán tính vươn tay vỗ vỗ đầu , “Lâu lắm gặp rồi, đàn em Lâm.”

      Bình thường ghét nhất bị người khác sờ đầu, người vừa sờ sửng cồ từ chó làng thành chó sói như Lâm Tiếu Tuyển, lúc này lại ngoan ngoãn như chú chó bông.

      “Tôi đưa em về.” Mạc Hoành lên tiếng, thanh rất bình đạm.

      cần.” Dứt khoát từ chối.

      Trần Huy cảm giác hôm nay coi như được mở mang tầm mắt.

      “Lạc tiểu thư, chào , tôi là Trần Huy, Nhĩ Đông Trần Nhật Quân Huy [1], cùng công ty với Mạc Hoành.” Đưa tay phải về phía thần tượng cách thành kính. Lâm Tiếu Tuyển thấy quái lại, cái tên Trần Huy này thường ngày chưa từng thấy hăng hái với ai như thế, sao hôm nay mặt mũi lại có kiểu nịnh nọt thế nhỉ.

      Lạc Trăn ngây người, cười đáp, “Chào .”

      Trần Huy tiếp tục mỉm cười, vẻ mặt sùng bái, “Lạc tiểu thư, chúng tôi định ăn cơm, nếu ngại cùng , đông người càng náo nhiệt.”

      Lâm Tiếu Tuyển hai mắt hoa đào càng hoài nghi dán chặt lấy Trần Huy, chẳng qua, nếu có thể mời được chị ấy quả —- vô cùng tốt, “Chị à, cùng , em lâu cùng ăn cơm với chị rồi, lúc chị ở đây rất nhớ chị, đấy, mà.” Bộ dạng mười phần mười như chú cún bông.

      được, chị còn có việc.” Lạc Trăn cười cười, quay đầu nhìn sang Mạc Hoành bên cạnh, “Ban nãy cám ơn rất nhiều, có cơ hội mời ăn cơm.” Nửa câu sau hoàn toàn chỉ là lời khách sáo, đây cũng là trong những cách sinh tồn trong công việc mà dạo gần đây Thẩm Hạ Thụy bắt phải học, có việc hay cũng chỉ câu “rảnh rỗi mời dùng cơm”, còn về khái niệm rảnh rỗi còn phải xem tình hình mà định.

      “Mời bây giờ .” Giọng trầm thấp nhàn nhạt phun ra bốn chữ.

      Đôi mắt đậu xanh của Trần Huy trong nháy mắt trướng thành đậu Hà Lan.

      Còn Lâm Tiếu Tuyển bên cạnh lại có loại ý vị “thế xoay vần”, bình tĩnh.

      Lạc Trăn đờ ra đến mười giây, ý nghĩ duy nhất là, Thẩm Hạ Thụy, mày khốn ! Con ngươi híp lại, “Được.”

      chiếc xe, Lạc Trăn hiển nhiên ngồi với Mạc Hoành ở ghế sau.

      “Đàn chị à, chúng ta đến Ginza ăn được ? Đồ ở đó rất được.” Nhướng mày cười đến là hào hứng.

      “Tùy cậu.” Lạc Trăn theo quán tính hơi dựa người vào thành cửa xe phía sau, ngồi thế mới thoải mái nhất, trước giờ vốn rất an nhàn, cho dù bên cạnh có nhân tố chẳng an nhàn chăng nữa.

      “Trả lời giống hệt sư huynh.”

      Lạc Trăn hơi lộ vẻ đạm nhạt, “Bởi vì ‘tùy cậu’ là câu trả lời tốt nhất.”

      Lâm Tiếu Tuyển cười ha hả tiếp tục tìm chủ đề, “Đàn chị, chị học bên Mỹ có phải áp lực rất lớn , nghe cạnh tranh bên đó rất ác liệt.”

      “Cũng tạm.” Lạc Trăn đương nhiên biết cậu Tiếu Tuyển này nhìn đơn giản nhưng cá tính lại đơn giản chút nào, cho nên đối với mấy cái chủ đề mẫn cảm mà cậu ta cứ vòng vo, thông minh hẳn cần phải trả lời thành , chỉ kể cho có lệ là được.

      “Chậc.” Tiếp tục nổi nữa.

      Lúc này Trần Huy lái xe bỗng tiếp lời, “Hóa ra Lạc tiểu thư du học bên Mỹ, thảo nào chưa từng gặp .” Bằng với cái quan hệ “phức tạp” kia, Trần Huy sao có thể đến tận hôm nay mới biết có nhân vật này.

      Lạc Trăn cười nhạt.

      “Lạc tiểu thư trước khi du học là bạn đại học với Mạc Hoành sao?” Trần Huy hỏi tiếp.

      “Ừm.” thích bị người ta thăm dò nên tùy tiện đáp tiếng.

      Trần Huy cười cười, liếc ghế sau qua tấm gương cái, gương mặt nam chính chìm trong sâu thẳm khó lường, còn nữ chính thèm đếm xỉa, “Lạc tiểu thư trước đây là bạn của Mạc Hoành?”

      Lâm Tiếu Tuyển nghe xong tí nữa thổ huyết, cái tên Trần Huy này đúng là có gan mới hỏi được!

      “Có chừng có mực thôi.” Thanh của Mạc Hoành rất cũng rất lạnh.

      Nhưng sao bên lại lộ ra vẻ có phần nham hiểm khó lường thế kia, chẳng qua Lạc Trăn cũng chưa phát giác là thế nào, dẫu sao chút tâm tư này cũng khó đoán, lơ đãng nghiêng mắt liếc sang Mạc Hoành bên cạnh, lãnh đạm nhìn ra manh mối gì, thành , Lạc Trăn đối với tâm tư người khác cũng có thể đoán được bảy tám phần, duy chỉ có Mạc Hoành, còn mông lung hơn cả ngắm hoa trong sương mù.

      người vẫn cười nhạt như trước lại mấy phản ứng như Lạc Trăn bỗng có hứng thú hài hước, hắng giọng, “Đúng vậy, tôi từng làm bạn của ta ba năm, nhưng sau này bị đá mất rồi, có lẽ là do mình cũng chưa đủ xinh đẹp, có điều tôi lại thấy bản thân rất đẹp —- thấy thế nào? Trần tiên sinh.” Lời của thốt ra cách vô cùng tùy tiện cũng chẳng coi nghiêm trọng chút nào.

      Tầm mắt Mạc Hoành hơi khép lại, nhàn nhạt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

      Trần Huy sững ra năm giây, nếu trả lời đẹp chiếu tướng Mạc Hoành quân, còn nếu trả lời đẹp —- cái này vốn thể trả lời! Vì thế, lúc này đến phiên cười nhạt.

      Nhưng, ngờ Mạc Hoành lại là người đá, dựa vào lời của Lâm Tiếu Tuyển và hành động của Mạc Hoành, ràng phải là người bị đá mới đúng.

      Tiếng chuông điện thoại phá vỡ sợ yên tĩnh đến kỳ lạ.

      Lạc Trăn vừa thấy số, dường như vô thức xoa đầu trầm ngâm, quên béng mất chuyện phỏng vấn rồi.

      “Rốt cuộc em chết ở đâu rồi hả Lạc Trăn?! Chị sắp lật cả cái tòa nhà này lên rồi đấy!”

      “Việc đó, chị Cát Văn à, em bây giờ ở ngoài —-” Đưa điện thoại cách xa nửa thước, “ —- Vâng vâng vâng, em biết rồi ạ —-” Nửa thước nữa, “Em chịu tội với chị vẫn chưa được sao!”

      Có lẽ qua khoảng ba phút, hơi lộ chút mệt mỏi cúp điện thoại, Lạc Trăn nghiêng đầu lườm Mạc Hoành cái, “Đều là tại .”

      Mà Mạc Hoành lần đầu tiên lộ ra nụ cười yếu ớt, nụ cười thuần túy đầu tiên cả quãng đường này.

      —-***—-
      [1] Ý là trong tên Trần Huy, chữ Trần do chữ Nhĩ và chứ Đông ghép lại, chữ Huy do chữ Nhật và Quân ghép lại.
      tart_trunglionlemon thích bài này.

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 24

      [​IMG]


      Vừa bước vào Ginza, phục vụ nhiệt tình chào đón mời gọi, “Lâm tiên sinh, vẫn gian số 13 chứ ạ?” Xem ra cậu Lâm Tiếu Tuyển này là khách hay tới nhất.

      Lâm Tiếu Tuyển rất kiểu cách làm bộ gật gật đầu.

      “Mấy người con ông cháu cha như các cậu, đúng là biết làm trò nhất.”

      “Phụt —-“ Khí thế ban đầu thoáng cái hoàn toàn xẹp mất tiêu.

      Mạc Hoành cười nhợt nhạt, dẫn đầu vào bên trong.

      Trần Huy đối với quý Lạc Trăn đây có thể là vô cùng bái phục, chuyện hề kiêng dè, hoàn toàn nể mặt ai.

      Sau khi vào gian phòng, phục vụ theo quán tính cầm tờ thực đơn đưa cho Lâm Tiếu Tuyển, Lâm Tiếu Tuyển nhận lấy dường như có chút mâu thuẫn đoạn chuyển cho Lạc Trăn, “Đàn chị chọn .” Lại còn hơi đỏ mặt.

      Lạc Trăn bật cười, nhưng cũng ngượng nghịu từ chối, mở ra lật qua lật lại, chỉ là —- thực đơn phân nửa là tên mấy loại hải sản khiến rất rầu rĩ, Lạc Trăn tự hỏi thành phố A này liệu có phải thành phố ven biển hay , sao lại có lắm thủy quái đến như vậy.

      Lúc này nhân viên phục vụ lên tiếng, “Đồ ăn ở quán của chúng tôi rất đặc sắc, cá san hô xào hạt lựu, cá trắm sốt, cá cuốn tam tơ, các vị có thể nếm thử.”

      Lâm Tiếu Tuyển vừa nghe lập tức xum xoe, “Chị chắc chắn chưa từng nếm thử mấy món đặc sắc ở đây, nên chị nhất định phải thử nhé!”

      ấy ăn đồ tanh.” Mạc Hoành ngồi bên cạnh điềm đạm lên tiếng.

      Trước đây Thẩm Hạ Thụy từng tổng kết, chỉ cần là loài sống trong nước, dù có là động vật hay thực vật, đối với Lạc Trăn mà đều là vật chí mạng!

      Lạc Trăn cầm thực đơn trả lại cho Lâm Tiếu Tuyển, hài hước , “May mà hồi trước chị đây vẫn thường ra ngoài ăn cơm cùng cậu đấy nhé.”

      Lâm Tiếu Tuyển nhìn trái nhìn phải, đúng là khóc ra nước mắt.

      Trần Huy tiếp tục uống trà, giờ thông minh hơn rồi, thuần túy làm khán giả, chen vào.

      bữa cơm ăn mất mấy tiếng, cũng coi như hòa nhã, có sóng to gió lớn gì đó, kết quả lúc ra ngoài Lạc Trăn vừa muốn trả tiền bị Mạc Hoành kéo tay lại.

      Lạc Trăn hoài nghi, “ phải kêu tôi mời sao?”

      Mạc Hoành lấy thẻ đưa cho phục vụ, “Lần sau .”

      Lạc Trăn nhíu mày, “Được.” Loại chuyện này chẳng có gì đáng để tranh giành cả.

      “Tôi đưa em về.”

      cần.” Lần thứ hai từ chối.

      Lâm Tiếu Tuyển và Trần Huy nhìn nhau, trầm mặc.

      Bước ra khỏi Ginza, Lạc Trăn lên tiếng, “Tôi còn có việc, trước nhé.” xong tùy hứng xòe tay ra, “Tạm biệt.” Giơ tay vẫy taxi, nhảy lên, rời .

      “Đúng là khó hiểu.” Trần Huy lẩm bẩm.

      thôi.”

      Lâm Tiếu Tuyển cùng Trần Huy lại rất ăn ý liếc nhau cái, nhíu mày.

      “Tiểu thư, sao chứ?” Lái xe nhìn vị khách vừa lên xe ngã ra ghế qua kính chiếu hậu, hoảng hốt hỏi thăm, giọng thành phố A đặc sệt.

      sao, bác tài, ông cứ lái xe , đến nơi gọi tôi tiếng.”

      “Vâng, địa chỉ cho tôi trước .” “Quán bar TODU, khoảng ba trăm mét bên kia đường.”
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :