1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đêm nay bao giờ sáng - Cố Tây Tước (60c + PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 15

      [​IMG]


      Ngày thứ hai thức dậy, vội vội vàng vàng chạy đến văn phòng thấy Hạ Thiên Liên mấy ngày nay thấy bóng dáng đâu, ngồi vị trí của đợi sẵn, Lạc Trăn vô thức giơ tay nhìn đồng hồ, may quá, vẫn còn hai phút nữa, chưa tính là trễ.

      “Nếu trưa nay có nhiệm vụ gì ra ngoài với chuyến.” xong xoay người bước vào phòng làm việc.

      Lạc Trăn có chút mơ hồ sờ sờ cổ, ông sếp này cũng tự thể nghiệm quá , ngay cả phân phó công việc cũng phải đích thân chạy qua.

      Chẳng qua ngoài buổi trưa, mấy ngày tiếp theo Lạc Trăn đều theo Hạ Thiên Liên chạy ra ngoài, lấy tài liệu học hỏi kinh nghiệm, tuy mệt nhưng cũng thú vị, vì thế căn bản đối với mấy ngày ra ngoài này Lạc Trăn cũng tương đối hăng hái tràn trề.

      “Hạ Thiên Liên, sao đột nhiên lại nhớ ra cần phải mời em bữa đại tiệc hả, phải lừa đảo đấy chứ?” Tuy cảm thấy vị lãnh đạo này đối đãi giả tạo, làm việc mưu lợi mà cũng coi như là kẻ tiểu nhân, còn khi xum xoe lại thấy có chút khó hiểu, đương nhiên lại, cuối cùng Lạc Trăn vẫn ngoan ngoãn cùng vào nhà hàng cơm Tây.

      “Mời em ăn bữa cơm cũng cần nhiều lời thế sao.” Hạ Thiên Liên bất giác bật cười.

      Lạc Trăn cởi chiếc mũ che nắng thời thượng xuống ngắm nghía trong tay, tay nhân tiện kéo cánh tay sếp lớn Hạ, “Đây gọi là hành thận trọng, mẹ em thường mà —-” muốn phát huy nền giáo dục của mẹ dấu phen, người đến trước mắt khiến kiên quyết ngưng lại những lời muốn tiếp đó, đồng thời cũng dừng bước. Mạc Hoành vừa dùng cơm với mấy vị khách xong, lúc ra bắt gặp Lạc Trăn kéo người đàn ông bước vào nhà hàng, bước chân khỏi dừng lại. Bầu khí có phần lúng túng, cuối cùng vẫn là Lạc Trăn gạt bỏ bằng hai chữ trước, “Khéo ” Mạc Hoành nhìn , lâu, hơi gật đầu, dẫn người cùng băng qua , rời khỏi nhà hàng. Lạc Trăn nhíu mày, lát sau cực kỳ buồn bực kéo kéo tóc, “Hạ Thiên Liên, sau này bao giờ ra ngoài ăn cơm với nữa, cứ thấy ra ngoài với đều có thể gặp mấy chuyện thế kia.”

      “Cái này chỉ có thể chứng minh em trời sinh mang họa thôi.” Hạ Thiên Liên híp mắt nhìn theo bóng lưng mà mỗi cử động đều lộ vẻ tao nhã và ngạo nghễ kia, chế giễu Lạc Trăn.

      Đến tối ngồi xe sếp lớn Hạ trở về nhà trọ, vừa lên lầu phát cửa nhà mình có khe hở, tưởng là gặp trộm, Lạc Trăn lập tức rút vũ khí phòng thân từ trong túi xách ra, lúc này bên trong truyền đến giọng nữ cao rất quen thuộc, “Phòng tắm còn xa hoa hơn của mình, nghiệp chướng ôi nghiệp chướng…”

      Lạc Trăn giận dữ vào, “Sao mày vào được đây?”

      “Ô! Hóa ra chị Lạc về rồi, ngồi ngồi , đừng khách sáo, muốn uống gì , nước trái cây hay bia?”

      Lạc Trăng giơ vũ khí trong tay lên, “, đây là nhà của tao, hai, đừng đánh trống lảng với tao.”

      “A ha ha ha ha, chị em với nhau cần gì phải đẫm máu như thế chứ.”

      Lạc Trăn lại lục lọi vũ khí khác, có điện.

      “Chìa khóa là mẹ mày cho, tao đến để mày phụ đạo tiếng cho tao thôi.” Rất lưu loát.

      Lạc Trăn lướt đến sô pha ngồi xuống, “Tiếng gì cơ?”

      Thẩm Hạ Thụy cười cách thành kính, “Là thế này, hôm trước ấy, tao bị công ty sa thải, mà tuần tới phải phỏng vấn công ty mới, nhưng cái công ty này là công ty ngoại thương cầu tiếng tương đối cao, vì thế, khà khà.”

      “Hiểu rồi.” Trình độ tiếng của Thẩm Hạ Thụy cũng tương đương với Lạc Lăng, còn từng ầm ĩ ít trò cười, lần kinh điển nhất là có hôm Thẩm Hạ Thụy cùng ba mình ăn cơm với khách hàng, vị khách đó là người Mỹ, khi đó ba Hạ Thụy muốn Thẩm Hạ Thụy dịch câu cho ông, cứ ăn thoải mái đừng khách sáo, ba Hạ Thụy vốn muốn khoe con rượu trước khách hàng và người phiên dịch, kết quả là —- EAT! Đây chính là câu phiên dịch hoàn hảo nhất của sinh viên dốc hết tâm huyết sức lực sở học của cả đời mới có, ba Hạ Thụy khi đó mặt đỏ như gan heo. Vì nền tảng người nào đó quả thực quá kém, nên Lạc Trăn cuối cùng vẫn đề nghị người nọ đổi công ty trong nước còn thiết thực hơn.
      lionlemon thích bài này.

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 16

      [​IMG]


      “Lạc Trăn…”

      “Ừ?”

      “Mày có hay nhớ về ngày xưa ?”

      , thể nào.”

      khoác.”

      “Trước đây có thể, còn giờ .”

      “Tao vẫn hay nhớ lại, nhớ mày, nhớ cả Liên Ân, nhớ Tiểu Tiếu, nhớ Quất Tử…”

      “Lạc Trăn, có lẽ tao còn Ngôn Thâm nữa.”

      “…Ừm.”

      “Lạc Trăn, mày vẫn Mạc Hoành chứ?”

      “… biết nữa.”

      Buổi tối cuối tuần là thời kỳ ngủ đông tuyệt nhất, kết quả vừa giày vò xong Thẩm Hạ Thụy liền nhận được điện thoại của Tiểu Thất, là chị Liên ở quán bar nổi khùng đập phá đồ đạc muốn đến giúp, Lạc Trăn ngây tại chỗ ngẫm lại mình thành vú em rồi, loại chuyện rối rắm này cũng cần quản à. Lạc Trăn lái xe như con cừu đến trường, Tiểu Thất nhìn thấy xe Lạc Trăn từ sớm, hận thể lên cho nó cước, “Bà ơi, chị với tốc độ gì thế hả.”

      “Chị đại gia hôm nay lại có chuyện gì thế hả? Sao được ngày an phận vậy.” Lạc Trăn ném chìa khóa xe cho thằng em trông xe bên cạnh, đoạn quay đầu hỏi Thất thiếu đứng bên như kiến bò chảo mỡ.

      “Là thế này, có gã đàn ông, chắc là tên có chút thế lực, muốn —- muốn bao chị ấy.”

      Lạc Trăn vừa nghe xong suýt nữa bổ nhào ra trước, “Gã đàn ông nhà ai thế, có gan gì mà ngay cả Liên Ân cũng dám bao.”

      “Cho nên chị ấy xông lên bạt tai, tên đó mất hai cái răng.”

      “Thế này xong rồi, hai cái răng dù có gió cũng chẳng bao được sao còn có thể bao nổi dã thú đây hả.”

      “Nào có thể xong ạ, chưa tên đó có chút lai lịch, nghe còn có liên quan đến xã hội đen.”

      “Chậc chậc, lần này đúng là hơi phiền phức , mấy chuyện qua đường tốt nhất là dính dáng gì, Liên Ân thế nào?”

      “Chị ấy gì cả, chỉ ra sức đập đồ đạc.”

      “Nông nổi bồng bột, cái người này cao tay bằng Thẩm Hạ Thụy, muốn đập cũng phải đập đồ đạc của cái tên làm mình tức giận chứ?”

      Lạc Trăn, Thất thiếu vào quán bar, tầng tiếng người huyên náo, kinh doanh như thường. Lạc Trăn quen lối quẹo trái sang cửa ngầm lên tầng hai, vừa lên đến hành lang tầng hai nghe thấy tiếng đồ đạc vỡ loảng xoảng từ gian trong cùng, rất là khí thế.

      Lạc Trăn xắn tay áo, hít sâu, “Tiểu Thất, ra chị cũng rất vất vả đấy chứ.” Tự xót bản thân giây, cất bước ra chiến trường. Lúc này ở gian số 19 tầng dưới cùng của quán bar, bên trong hiu hắt, chỉ có người đàn ông uống rượu mình.
      lionlemon thích bài này.

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 17

      [​IMG]


      Bước chân hơi bất an ra từ gian phòng, tướng mạo tuấn tú cực kỳ xuất chúng, vóc người cao gầy, mái tóc đen hơi rối lại càng gợi cảm, thân sơ mi màu kem, cổ áo hơi mở lộ xương quai xanh tinh xảo, quần âu màu xám nhạt ôm lấy đôi chân thon dài, cả người toát ra hơi thở mê hoặc.

      “Tiên sinh mình sao?” xinh đẹp xán lại khoác lấy cánh tay , trang điểm quyến rũ mà nồng đậm, bộ ngực đầy đặn, dáng người hoàn hảo, lộ ra nét hấp hẫn.

      “Tránh ra.” Giọng mơ hồ khàn khàn chứa nỗi sầu mênh mang.

      “Nếu em tránh sao.” Ngón tay sơn hoa đen táo bạo vuốt ve khuôn mặt người đàn ông, “Đẹp thế này, săn há chẳng phải có lỗi với bản thân sao.”

      “Đừng có chạm vào tôi.” Bàn tay trắng bợt khinh bỉ chắn lại đụng chạm của kia.

      “Ha! Anna, người ta ràng chán ghét đấy.” thanh tú bước đến.

      “Tôi nhìn trúng ta được à.”

      “Thượng hạng! Phục vụ mới à?” biết từ lúc nào có mấy thiếu nữ xinh đẹp muôn hình vạn trạng vây quanh.

      “Tiểu Kiều, nơi này là quán bar chính quy đấy, muốn chơi MB [1] ra chỗ khác mà chơi.”

      “Muốn chuốc ta say quá.”

      “Thực tế ta cũng say rồi.” Anna cười đáp.

      “Tôi , đừng chạm vào tôi.” Giọng khàn khàn tuy mệt mỏi nhưng vô cùng lạnh lùng.

      Mấy thừ ra trong chốc lát, “ ta giận rồi.”

      ta rất xuất sắc.”

      “Chà chị ạ, chị đúng là sợ chết.”

      “Xem ra là đại thiếu gia.”

      “Nếu là ta, tôi tình nguyện mạo hiểm.” mặc váy quây đỏ toan dán cả cơ thể lên người đàn ông nọ.

      “Chà, mấy tiểu tinh, các dạo này ngày càng nhàm chán.” Lúc này, giọng thanh nhã mang theo chút dí dỏm bay tới.

      “Lạc Trăn?!”

      “Đây phải là chị Lạc Trăn sao! Chị về khi nào vậy, sao thông báo cho tụi em tiếng!” quyến rũ kích động chạy đến, cứ lôi kéo lắc lư tay bé của Lạc Trăn.

      “Anna, tôi kém tuổi OK, xin hãy tự giác bỏ chữ chị .”

      “Chị Lạc Trăn, chị trở về rồi à!” mỹ nữ khác lên tiếng.

      “Lẽ nào người đứng trước mắt là hồn phách của chị à.” Lạc Trăn gần đây rất kiêng kỵ điều này.

      “Ôi ôi! hoài niệm quá, chị Lạc Trăn chuyện kìa.”

      Lạc Trăn chưa kịp phản ứng trước thích đặc biệt của mấy người này, giây trước vừa xuống từ tầng hai, vốn muốn uống miếng nước, sau đó đánh xe về nhà ngủ thẳng giấc dưỡng sắc, kết quả vẫn chưa ra đến cổng lớn thấy bóng hình quen thuộc bị mấy con rắn tinh ngàn năm bao vây, mà dáng đứng nghiêng ngả mệt mỏi của người đàn ông cho thấy ta say rượu, nhưng, cho dù có say rượu dựa vào cá tính của ta vẫn lộ quả quyết như cũ.

      “Chị Lạc, phải chị cũng nhìn trúng chàng đẹp trai này đấy chứ? Thấy chị cứ nhìn người ta suốt.”

      Lạc Trăn hừm hừm hà hà lát, “Trai đẹp mà, ai chẳng muốn chứ.” đoạn cười rộ lên bước về phía người đàn ông bị bảy tám mỹ nữ quây ở giữa, biết là ai trước đó tháo hai cái cúc áo sơ mi của , lồng ngực vững chãi trắng ngần hơi lộ, mồ hôi toát ra dưới ánh đèn trở nên mơ màng mê hoặc, cổ buông xuống sợi dây chuyền bạch kim mảnh, xương quai xanh xinh đẹp mang độ cong hoàn hảo, đầu rủ xuống, mái tóc đen hơi rối hoàn toàn che lấp hai con ngươi.

      Mấy mỹ nữ biết Lạc Trăn cũng mỉm cười tự động lui ra, chỉ còn mấy chú nghé mới sinh, vẫn sợ hổ dựa sát bên người đàn ông tuấn nhã, hoàn toàn có ý nhường lại.

      “Này này, chị , hãy tuân thủ nguyên tắc kẻ trước người sau .” Mới đến à, khá khen cho dũng khí.

      “Nếu kính già trẻ tôi có thể cân nhắc.”

      Thản nhiên đến bên cạnh , ngón tay thon dài vuốt lên mái tóc mềm mại.

      “Tiểu Thất mang trà giải rượu lại đây.”

      “À, vâng.” Thất thiếu bỗng phản ứng, lập tức tuân mệnh chạy về phòng bếp phía sau.

      Lạc Trăn thu tầm mắt lại, đảo qua hai tiểu mỹ nữ oai phong lẫm liệt bên người , sau đó mỉm cười vô cùng chân thành, “ ta là người của tôi, các vẫn muốn chạm vào sao?”

      Hai con rắn vốn còn muốn giày vò phen, kết quả biết tại sao lại bị nụ cười này của mà vô thức buông cánh tay người đàn ông, đương nhiên hiệu quả này tuyệt đối phải vì nụ cười của người nào đó có công dụng kinh động đến mức nào, mà hoàn toàn là vì nụ cười này, quả thực sởn cả gai ốc!

      cảm nhận được làn hương trà cam ngọt ngào quen thuộc thấm vào tim phổi, theo phản xạ hoàn toàn tiêu triệt bài xích và phòng bị trong men say, ngả xuống, nặng nề tựa đầu vào bờ vai của Lạc Trăn. Lạc Trăn bất đắc dĩ đành thở dài, ta lúc nào uống say cũng rất ngoan, vươn tay khẽ vỗ lên khuôn mặt của , “Mạc Hoành, tỉnh lại .”

      Mạc Hoành lười nhác mở nửa con mắt, đôi mắt mang theo chút sương mù tựa như hai hồ sâu thẳm, hơi lộ vẻ mệt mỏi nhìn bóng dáng trước mắt, “Lạc Trăn…”

      “Chị Lạc Trăn, hóa ra chị quen chàng đẹp trai này à?!”

      “À à, ban nãy ta sống chết cũng cho chạm vào, chị Lạc vừa đến …”

      “Tiểu Kiều, vị đại thiếu gia này quả phải là người các đụng vào được.” Lạc Trăn đáp .

      “Mạc Hoành, uống trà trước .” Lấy trà giải rượu Thất thiếu đưa giây trước đó đút cho người vẫn dựa vào .

      “Tiểu Thất, giúp tôi đỡ ta lên xe.” Lạc Trăn đưa cái tách cho Anna bên cạnh, “Xe của ta cậu trở lại kêu người ta đưa về .” Lạc Trăn lần chìa khóa trong túi quần Mạc Hoành ném cho Thất thiếu, rồi báo địa chỉ chuẩn xác.

      —-***—-
      [1] MB: Money Boy, trai bao.
      tart_trung thích bài này.

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 18

      [​IMG]


      Lạc Trăn lái xe đưa Mạc Hoành về nhà, lúc này hề nghĩ tới việc để người khác làm hộ, cam tâm tình nguyện làm tài xế.

      Mạc Hoành dựa người vào ghế, đầu rủ xuống, đôi mắt nhắm chặt hơi nhíu mày, dường như giấc ngủ được vững an, mà đôi lúc lại phát ra những thanh rì rầm càng lộ ra phần thống khổ trong men say.

      là, biết uống đừng có uống!” Nhìn thế này, trong lòng Lạc Trăn ra cũng rất rối loạn, vươn tay sờ sờ trán , Mạc Hoành trước kia uống rượu dù ít dù nhiều cũng sốt cao, nhưng vì điều kiện hay uống nên hầu như có chuyện gì xảy ra.

      “Nếu về sau còn giày vò tôi thế này, coi tôi mách mẹ chắc.” ra Lạc Trăn chỉ mới gặp mẹ lần, là hôm tiệc sinh nhật của bà ấy bị Mạc Hoành ép kéo đến, lúc đó Mạc Hoành chỉ câu, “Con dâu xấu cũng phải gặp mẹ chồng.” Đệm vào đó là nhờ chữ xấu này mà Lạc Trăn tranh luận với Mạc Hoành cả nửa ngày, đến khi người nào đó sửa chữ xấu thành đẹp mới thôi.

      Cảm giác lạnh buốt trán khiến Mạc Hoành bất giác thở dài trầm mặc, hơn nữa còn nhân tiện vươn tay phủ lên mảnh lạnh buốt kia.

      Đèn đỏ bật sáng giữa ngã tư đường, chiếc xe dừng lại.

      “Tỉnh rồi à?” Tay phải Lạc Trăn bị nắm chặt, quay đầu sang nhìn.

      Đôi mắt mở to phủ tầng men say, lẳng lặng ngóng nhìn bóng dáng trước mắt như ảo như , sau đó, chậm rãi, con ngươi đen láy như mực bắt đầu trở nên nóng bỏng lạ thường!

      Trái tim Lạc Trăn rất phối hợp “thịch thịch” tiếng, vì ánh mắt lộ liễu như vậy, khiến chỉ có thể nghĩ đến từ —- mờ ám!

      Mạc Hoành nắm lấy tay , kéo đến bên môi, trước khi Lạc Trăn vẫn chưa kịp phản ứng, sườn ngón trỏ của bị cắn lấy, Lạc Trăn trở tay kịp vội kêu “Đau”, tiếng cười khàn khàn của Mạc Hoành tràn ra, “Là… .”

      …” Vẻ mặt lúc này của Lạc Trăn còn dùng kinh ngạc để hình dung được nữa, mà quả thực chính là, gặp quỷ! “Này này này, đừng có mượn rượu phát điên tấc lên tiên nhá!” Đây là câu cảnh cáo gần như có khí thế nhất mà cả đời từng .

      Mạc Hoành vốn nghe lọt tai lời cảnh cáo nghiêm khắc của người nào đó, vì đến khi nỉ non hai tiếng “là ” xong, ngay lập tức bèn nhắm mắt thiếp .

      Cuối cùng sau khi lăn lộn cả nửa ngày, Lạc Trăn mới đưa được Mạc Hoành về nhà, còn dìu lên phòng ngủ tầng hai, mà mật khẩu cửa ra vào cũng chỉ tùy tiện thử mấy cái, nhưng ngờ tại sao vừa khéo lại là ngày sinh của .

      Lạc Trăn đặt Mạc Hoành lên giường lớn, muốn đứng dậy thở phen, giây tiếp theo người nào đó quay cuồng bị thân hình thon dài đè xuống.

      “Lạc Trăn…” Đôi mắt khẽ mở mang theo vài phần mê man, nhưng ánh mắt lại mụ mị khác thường, sau đó bờ môi chầm chậm hạ xuống, gắt gao hôn lên cánh đào đỏ mọng.

      “Ưm!” tiếng hổn hển thốt ra, đầu óc Lạc Trăn dường như có chút hôn mê, vẫn chưa kịp thở còn chưa , giờ lại bị người ta chặn môi mà chà đạp… Nghĩ lại đúng là tạo nghiệp chướng.

      “Tuy tôi xác định chắc lúc này say đến mức bất tỉnh nhân , nhưng, tôi vẫn thể , Mạc Hoành, đúng là rất nham hiểm!”

      Đây là lời tố cáo hoàn toàn có tính đe dọa của Lạc Trăn sau khi bị người đàn ông trước mặt cưỡng hôn lần nữa, chỉ tay vào mũi ta mà hét lên.

      Tình huống tại là, Lạc Trăn bị Mạc Hoành gắt gao ôm vào lòng, hoàn toàn giãy giụa được.

      “Tôi muốn về nhà.”

      Khóe miệng khẽ nhếch lên, trong giấc mộng dường như mơ thấy chuyện gì đó vui vẻ.

      ép buộc trái phép.”

      Do dự vùi mặt vào mái tóc ngát hương cam ngọt ngào.

      “Tôi phải tố cáo vô lễ.”

      Cánh tay sau eo vô thức siết chặt thêm mấy phần.

      “…”

      Rất lâu sau đó, “ giả vờ say hả, Mạc Hoành?”
      tart_trunglionlemon thích bài này.

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 19

      [​IMG]


      Ngày hôm sau mơ mơ màng màng tỉnh lại, mắt nhắm mắt mở, theo thói quen cào loạn tóc muốn ngồi dậy, giây sau, bên eo truyền đến phần lực khiến lại lần nữa rơi vào lồng ngực ấm áp phía sau, Lạc Trăn ngây ra, cúi đầu nhìn vòng ôm quanh eo mình, trong đầu “Ầm” tiếng, hoàn toàn tỉnh táo.

      Rất nhanh chóng xoay người hướng mặt về phía người đằng sau.

      “Chào buổi sáng.” Đôi mắt thâm trầm lẳng lặng ngóng nhìn , hiển nhiên dậy trước lúc lâu.

      Lạc Trăn cảm giác người say rượu tối qua nên là mới đúng, nhưng tại sao lúc này thấy đầu đau muốn nứt ra.

      “… Chào buổi sáng.” Nếu muốn bàn về chiêu cố làm ra vẻ Lạc Trăn đây xác định có thể đứng thứ ba tự cổ chí kim.

      Ánh mắt hai người giao nhau giữa trung, Lạc Trăn giả bộ trầm mặc hồi lâu, cuối cùng vẫn chịu được cái nhìn “phức tạp” như vậy, đành vờ ho tiếng, “Nếu tỉnh, vậy tôi…”

      “Lạc Trăn…” Ngón tay vết tích lướt qua gò má , “Cám ơn em tối qua đưa về.”

      Động tác này khiến Lạc Trăn vô thức nhíu mày.

      chuẩn bị bữa sáng.” Mạc Hoành cúi đầu khẽ in nụ hôn lên khuôn mặt thanh nhã xinh đẹp kia, rồi xoay người xuống giường. Áo sơ mi màu kem nhăn nhúm mở rộng, lộ ra cả khuôn ngực, mái tóc rối xù, hơi nhếch khóe miệng tuấn tú, nom biếng nhác mà lại ngập tràn vẻ đẹp sa đọa, Lạc Trăn dám khẳng định —- ta tuyệt đối cố ý, cố ý lợi dụng bênh huyết áp thấp của , thừa dịp sáng sớm vẫn chìm trong mơ hồ yếu đuối mà tỏa ra gì gì đó để dụ dỗ , Lạc Trăn xoa xoa trán, “Mạc Hoành, ừm, tôi…” Tư thế giả tạo nhất thời cũng bày ra được, ngay cả câu cũng ấp a ấp úng gần như là lần đầu tiên.

      “Súc miệng trước , rồi xuống nhà ăn sáng, nhé?” Tao nhã cúi người khẽ hôn cái, môi kề môi.

      Lạc Trăn hoàn toàn hóa đá.

      Sau khi Mạc Hoành đẩy cửa ra ngoài, Lạc Trăn vẫn ngồi giường hóa đá như trước, lần này đúng là bị ta làm cho hơi rối loạn, , phải là rối hết cả lên! nào biết Mạc Hoành rốt cuộc nghĩ cái gì, bọn họ chia tay, hơn nữa còn chia tay hai năm, nhưng hành động này của Mạc Hoành vốn chính là… Vả lại tối hôm qua, cứ thế mà ngủ được sao!

      Lăn lộn khoảng nửa tiếng cuối cùng lững thững bước ra khỏi phòng, thành căn nhà này của Mạc Hoành được thiết kế theo phong cách biệt thự Thụy Sĩ, trang nhã tinh xảo, mười phần cả mười đều ăn khớp với thẩm mỹ của Lạc Trăn, thế nên cho dù tâm trạng có suy sụp, lúc bước vẫn khỏi ngắm nghía mấy lần.

      Cố tỏ ra lề mề tiến về phòng bếp nơi phát ra những thanh xíu, vừa chạm đến cửa trông thấy Mạc Hoành cực kỳ cần mẫn làm bữa sáng, vốn dĩ Lạc Trăn muốn tới với , “Chà tôi phải đây, lần sau có thời gian lại ngồi với nhau” gì gì đó, kết quả vừa thấy bóng dáng trong phòng bếp, nép vào góc bất động tại chỗ —- hình thể xuất chúng nổi bật kia, nhân vật thanh cao tựa như thiên chi kiêu tử [1] kia, vậy mà lúc này cầm cái muôi, vô cùng tỉ mẩn khuấy cháo trắng trong nồi sứ.

      Trước tiên chưa lo đến tình cảnh này đối với cái người xử dốt đặc cán mai như có bao nhiêu châm biếm, mấu chốt giờ chính là, người xử lý bữa sáng kia, sao lại trông có vẻ… đầu hơi rủ xuống, hàng lông mi dài dài, bờ môi gợi cảm, sống mũi vừa phải, mà khoảnh khắc này, dường như nhớ lại chuyện gì đó rung động, khóe môi nhếch lên thành đường cong xinh đẹp, có lẽ tắm qua, mái tóc hơi ướt, càng tăng thêm phần gợi cảm tùy hứng, quần áo cũng đổi sang bộ đồ ở nhà thoải mái màu rêu, tuấn tú sáng sủa, mà chiếc tạp dề màu xám ôm lấy eo càng làm cho thêm vài phần điềm đạm nho nhã.

      Lạc Trăn híp híp mắt, trong lòng tính toán, chỉ là bắt gặp con người cao quý vốn tưởng rằng chẳng có khả năng bước vào phòng bếp lại vào đó làm bữa sáng, thể bị sắc đẹp mê hoặc được.

      “Mạc Hoành.” Gọi cách bình thản.

      Mạc Hoành xoay người lại, ràng trước đó đích thực hề chú ý đến vị khán giả đứng sau mình lúc lâu, đặt muôi xuống, “Đói rồi à? có ngay đây.”

      “Tôi —- chờ bên ngoài.” Lời muốn là cái này sao?
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :