1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đêm nay bao giờ sáng - Cố Tây Tước (60c + PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 10
      [​IMG]

      Bảy giờ kết thúc công việc, cậu trai nom đáng thò đầu vào, thẹn thùng vô cùng hỏi Lạc Trăn có muốn cùng ăn tối. Người khôn khéo như Lạc Trăn tự nhiên cũng nhận ra chút tâm tư cỏn con của cậu nam sinh Thạch Lưu này, chẳng qua, giờ hoàn toàn có ý đó, hơn nữa, tại sao ngay ngày đầu tiên làm đụng phải loại tình huống này hả!

      cân nhắc xem nên từ chối thế nào, tiếng chuông điện thoại lảnh lót vang lên, Lạc Trăn cảm thấy quả là đúng lúc, bình thường nghe chuông điện thoại rất phiền phức nhưng lúc này lại nghe như thanh từ thiên nhiên, trăng thanh gió mát, tinh thần phơi phơi, vừa nghe là Liên Ân gọi tới tinh thần lập tức nứt vỡ! Bắt đầu bằng tràng tiếng địa phương, Lạc Trăn tổng kết lại tí xíu, còn nhặt ra Tam Tự Kinh trong hai phần ba đó, đại ý là —- về bao ngày thế mà thèm tìm , chết .

      Lạc Trăn cười khổ lắc lắc điện thoại, “Xin lỗi, tôi có hẹn rồi.” Thực ra giờ, thà ra ngoài ăn cơm cùng cậu nam sinh trước mắt này, ít nhất phải thấy cảnh đổ máu!

      Lạc Trăn chạy thục mạng đến club GNLB, địa chỉ chủ nghiệp của Liên Ân.

      Vừa bước vào chàng đẹp trai chạy tới, “Chị Lạc! Là chị à! Em nghe KIN kể mà vẫn chưa tin được!”

      Lạc Trăn có chút sửng sốt, “À, hóa ra là Tiểu Cửu, lâu lắm gặp.”

      Cửu thiếu cười , “Đúng là lâu lắm rồi! Hai năm còn gì.”

      “Đúng thế đúng thế, xem này, cậu lớn như vậy rồi.”

      “Ha ha, chị chỉ biết đùa, em ba mươi rồi đấy!”

      “Ô hay, cậu cũng biết mình có thể tự đứng lên được, còn dám gọi loạn chị chị cái gì hả!”

      Cửu thiếu đờ ra, cười khổ, “Đúng là, ai mà lảm nhảm với chị Lạc đây, người đó như kiểu hít phải thuốc ấy.”

      “Ha, mấy người tới những nơi thế này chẳng hít thuốc rồi á, giả vờ trong sáng à.”

      “Ha ha ha, chị à, em phục chị rồi đấy, thảo nào Thập Tam thiếu thường bảo, gặp được chị Lạc Trăn nhớ muốn chết, gặp được chị Lạc Trăn rồi lại nghĩ xem phải sống thế nào!”

      Trong lúc đùa giỡn, Cửu thiếu dẫn Lạc Trăn đến cửa khu ghế trong cùng tầng ba.

      Cửu thiếu cúi người khẽ in nụ hôn lên má Lạc Trăn, “GOOD LUCK.”

      “Mượn tạm lời chúc của cậu vậy.” Lạc Trăn thở dài, dường như giờ phút này cũng chỉ có thể cầu xin quỷ thần nào đó ban cho tí LUCK thôi.

      Thấy chết sờn, đẩy cửa bước vào.

      Vừa vào cửa thấy Liên Ân trái quơ phải ôm , chơi đùa rất thích chí!

      Mỹ nữ bên trái thấy Lạc Trăn trước tiên, nũng nịu huých khửu tay ra hiệu với Liên Ân bên cạnh.

      Liên Ân nhác thấy Lạc Trăn, lập tức đẩy hai tiểu thiếp ra, giang đôi cánh đại bàng bổ tới!

      “Nếu KIN với , vẫn hề biết cái con nhóc xấu xa này chui về từ tổ chim lâu lắc rồi! Dù sao chăng nữa chị có kiên quyết ra nước ngoài học hành gì đó, ngay cả trai đây cũng cần nhận hả! Mẹ nó, xem nào, nhớ lại năm ấy! Lúc ! Khi đó! Là ai ngày nào cũng tranh đồ chơi cho chơi! Là ai uống hộ cho sữa bò! Là ai ngày nào cũng cùng làm bài tập! Là ai…”

      “Vâng vâng vâng! Đều là ạ!” Ngày nào cũng giành đồ chơi của tôi, ngày nào cũng cướp sữa bò của tôi, hơn hết ngày nào cũng bắt tôi làm bài tập cho .

      “… nhìn cái kiểu gì thế? Có ý kiến à!”

      !” Về cơ bản, Lạc Trăn chính là loại người hoàn toàn có khí tiết.

      Ở cạnh Liên Ân chờ người ta nháo đến mười giờ, Lạc Trăn mới vội vàng xoay người chạy về nhà, sau khi “dịu dàng” từ chối khéo đề nghị đưa về nhiệt tình của tên Liên nào đó, mình ra từ cửa sau club, định đến trạm xe bus gần đó đợi bắt xe, rồi về thẳng nhà.

      Lúc này con đường trước mặt, chiếc xe BWM trắng khống chế được lao ra khỏi làn đường, đâm vào dải phân cách bên cạnh.

      Lạc Trăn đơ toàn tập khoảng phút đồng hồ, sau đó bỗng xúc động, trời sinh mình ghét BMW hay là thế nào nhỉ, còn nhớ hai năm trước Liên Ân lái con BMW đen đến trường đón , kết quả hai làn đường ở cổng trường E, đâm từ làn bảo vệ này sang làn bảo vệ kia, sau đó bật ra rồi bật lại! Tóm lại lăn như quả banh, khi ấy sợ đến nỗi Lạc Trăn suýt nữa nhào ra khóc rống lên.

      Tuy nhiên tình hình lần này xem ra cũng bết bát lắm, ít nhất như Liên Ân khi ấy va chạm đến độ chín vòng mười tám khúc.

      Cứu hay cứu đây?

      Tuy Lạc Trăn cũng phải người lương thiện, nhưng dường như vẫn thể thấy chết cứu.

      Thong dong chạy qua, may mà cửa kính hạ xuống, Lạc Trăn thò tay vào trong mở cửa xe, nhoài nửa người vào, lật đầu đối phương lại định kiểm tra thương tích.

      Sau đó —- hóa đá!

      Ngay cả trong mơ cũng chưa từng nghĩ gặp lại Mạc Hoành trong tình cảnh này.
      tart_trunglionlemon thích bài này.

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 11

      [​IMG]

      Lạc Trăn nhìn góc cạnh khuôn mặt tinh xảo trước mắt cảm giác như có dòng điện chạy qua, có lẽ nếu mình có bệnh tim hẳn lúc này đây phát tác rồi.

      Mắt thấy hàng lông mi của run rẩy như sắp m, Lạc Trăn bỗng xao động, chỉ là về cơ bản ngừng mọi động tác, ví như chạy trốn.

      Mạc Hoành sững sờ nhìn người con trước mắt, thần sắc có phần mê man, mất chút lạnh lùng, mà dịu dàng đến vô cùng.

      Thấy bộ dạng đến tám phần vẫn chưa tỉnh táo, Lạc Trăn chợt bình tâm lại, nhưng ngẫm lại chút, hoảng hốt cực độ, chẳng lẽ va đập bị ngốc nghếch rồi à?! Sợ đến nỗi lập tức cúi người kiểm tra thương tích.

      Mà Mạc Hoành lúc này lại cúi đầu, nhìn , ánh mắt sâu hút.

      Cánh tay hình như rách chút da, mu bàn tay cũng có vài vết trầy xước.

      Nhưng tổng thế cũng có gì đáng ngại, về cơ bản cần hô hoán gọi xe cấp cứu.

      Lạc Trăn nghĩ ngợi, lấy điện thoại từ trong túi quần, bấm số của Lâm Tiếu Tuyển.

      Điện thoại mới vang lên tiếng bên kia truyền đến giọng mạnh mẽ trong trẻo, “Chị Lạc Trăn?!”

      Lạc Trăn vừa muốn lên tiếng, điện thoại bị bàn tay thon dài cướp lấy!

      Mạc Hoành nhìn chăm chú.

      …”

      “Em muốn thoát khỏi tôi đến thế sao.”

      “Tôi…”

      “Em .”

      “Hả?”

      Từ trước đến nay đây là lần đầu tiên Lạc Trăn liên tiếp ba câu lại được người ta, liên tiếp ba câu lận!

      Đến khi người nào đó vì bị đả kích quá độ mà đờ ra tại chỗ nhúc nhích hoàn hồn trở lại, Mạc Hoành định khởi động xe, Lạc Trăn nghĩ ngợi gì bèn xông lên đè lấy bàn tay trắng bệch xoay chìa khóa đó, “ bị thương chạy xe rất nguy hiểm, hay là gọi Tiếu Tuyển…”

      cần.” Mạc Hoành nhìn bàn tay dán lên mu bàn tay của mình, hề xoay chìa khóa nữa, nhưng đáp lại vẫn lạnh lùng như cũ.

      Lạc Trăn sững sờ, chốc sau, động tác mau lẹ, nhanh gọn leo lên xe, rất khách khí đẩy Mạc Hoành sang ghế bên phải, tự mình chiếm lấy vị trí chủ tọa.

      “Em…”

      “Tôi đưa về!”

      cần.” Thanh lãnh đạm nghe ra chút manh mối nào.

      Lạc Trăn quay sang nhìn , rồi cúi người giúp cài dây an toàn.

      Mạc Hoành cúi đầu, lặng ngắm .

      “Địa chỉ?”

      “… Trang viên Luân Sĩ khu Bắc.”
      tart_trunglionlemon thích bài này.

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 12

      [​IMG]

      Lạc Trăn dừng xe trước khu biệt thự đơn độc giữa sắc trắng và xanh.

      Mạc Hoành xuống xe trước, sau đó ấn mật khẩu vào cổng, Lạc Trăn đứng ở cửa lúc lâu, cân nhắc xem nên hay , Mạc Hoành nãy cũng mời vào ngồi, hoặc kiểu như mời lập tức ngay.

      Mạc Hoành nghe tiếng bước chân tới gần, mới đến trước tủ đựng đồ lấy hộp thuốc.

      Lạc Trăn bước qua nhận hộp thuốc trong tay rồi thẳng đến ghế sô pha trong phòng khách ngồi xuống, lục tìm thuốc khử trùng và bông băng.

      Mạc Hoành đến gần ngồi bên cạnh.

      Quấn miếng bông lên que tăm, nhúng ít thuốc khử trùng, ngẩng đầu thấy Mạc Hoành nhìn mình chăm chú, điềm tĩnh cúi đầu khẽ nâng cánh tay phải bị thương của lên chậm rãi bôi thuốc.

      Hai người chẳng ai chuyện, bầu khí tràn ngập mùi thuốc khử trùng.

      Dần dần, khí có phần trở nên kỳ lạ, cho dù cúi thấp đầu, Lạc Trăn cũng có thể dễ dàng cảm giác được Mạc Hoành nhìn , mà cái nhìn ấy khiến cảm thấy cả người được tự nhiên.

      chốc sau hương vị mơ hồ bao trùm lên tất cả. Trước khi chưa thể phản ứng được gì, cánh tay của Mạc Hoành vững vàng vòng lấy eo , Mạc Hoành kéo Lạc Trăn gần bên mình, ngón tay thon dài luồn vào mái tóc đen nhánh mượt mà…

      “Lạc Trăn…” Giọng vẫn lãnh đạm như trước lúc này lại nghe dịu dàng đến lạ.

      Lạc Trăn thực cảm thấy giây phút này hẳn phải lập tức đứng lên bỏ chạy mới tương đối sáng suốt.

      11 giờ 7 phút giờ Bắc Kinh, Lạc Trăn nằm chiếc giường to của mình, nhìn chằm chằm lên trần nhà, ngẩn người, thực tế hành động này kéo dài được nửa tiếng đồng hồ.

      “Reng reng reng…” Di động vang lên rất lâu, hơn nữa có vẻ như đợi được người ta nhận có chết cũng ngừng.

      Lạc Trăn thở dài vô cùng mệt mỏi vơ lấy điện thoại ở đầu giường, số máy lạ, “Lạc Trăn.” Tự xưng tên họ là thói quen của .

      “A ha ha ha ha, đoán xem tao là ai nào?”

      Lạc Trăn biết tại sao kiểu câu hỏi kém tắm này đến giờ vẫn có người có thể trơ mặt thong dong hỏi.

      “Thẩm Hạ Thụy.” Từ khoảnh khắc nghe thấy chữ “A” thốt ra biết ngay là ai, ăn ý cách đáng buồn.

      “A ha ha ha ha, quả nhiên là trúc mã của Thẩm Hạ Thụy ta đây, sao rồi hả chị, ngày đầu tiên làm, vẫn ổn chứ?”

      “Cũng tạm.”

      “Còn đồng nghiệp sao, có ai bắt nạt mày ?!” Giọng cực kỳ mong chờ.

      có.”

      “Sao thế, nghe giọng mày có vẻ lạnh nhạt vậy?”

      “Đâu có.”

      “Chậc, xem ra đúng là thờ ơ quá, được rồi, có tâm ra chị nghe xem nào, để chị còn về hầm cho mày bát súp gà cho tâm hồn [1]!”

      kể.”

      “Ơ con nhóc này, mày hôm nay cứ hai từ thành nghiện rồi à! Xảy ra chuyện gì mau!”

      “Hôm nay…” Cân nhắc lúc lâu vẫn chậm chạp chưa lên tiếng, vì thực tế ngay cả chính bản thân cũng biết nên hình dung mấy chuyện này như thế nào, ví dụ như mình bị bạn trai cũ cưỡng hôn.

      Môi của Mạc Hoành rất lạnh, thoảng theo chút hương rượu, dịu dàng, mà lại mãnh liệt…

      Trời ạ, Lạc Trăn khỏi vỗ trán trầm ngâm, mình rốt cuộc nghĩ gì vậy, chuyện này vốn chỉ là sai lầm ở mức độ nào đó thôi!

      “Mẹ nó, Lạc Trăn mày vẫn chỉ nhét cho tao hai chữ vậy thôi hả!”

      —-***—-


      [1] chính là chicken soup for the soul.
      tart_trunglionlemon thích bài này.

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 13

      [​IMG]


      Mấy ngày nay Lạc Trăn tương đối bận, bận chuyển nhà, lần trước sau khi Lăng Cát Văn nhắc đến chuyện ký túc, tối về bèn bàn với Lạc phu nhân, kết quả Lạc phu nhân cần suy nghĩ đáp ứng ngay, còn cười tủm tỉm như kiểu chỉ có hai ta biết với nhau, làm cho Lạc Trăn hoàn toàn mít đặc.

      Nhà trọ chọn trong nội thành, giao thông thuận tiện, môi trường cũng tạm ổn.

      Tầng hai bảy, văn phòng sáng sủa thoáng đãng.

      “Tổng giám đốc Mạc, phó giám đốc Lâm tới ạ.” Giọng thư ký truyền tới từ điện thoại nội bộ.

      “Để ta vào.” Thanh lãnh đạm công hóa vẫn như mọi ngày, vóc dáng tao nhã đứng trước cửa sổ sát nền xoay người ngồi vào bàn làm việc, dụi tắt điếu thuốc trong tay.

      Lát sau Lâm Tiếu Tuyển đẩy cửa bước vào, cầm xấp văn kiện giao cho Mạc Hoành, “Sư huynh, hồ sơ kế hoạch của SUM, và đề án hợp tác với Mị Thượng đây.”

      Mạc Hoành nhận lấy, lật xem qua.

      “Bảy giờ rồi, sư huynh có muốn cùng ăn tối ?”

      cần.”

      “Sư huynh hình như bữa trưa cũng chưa ăn à.” Sư huynh của siêu cấp biết thương tiếc cơ thể của mình.

      sao.”

      “Vậy cũng được.” đói sao? phải thần tiên, huống chi thần tiên cũng cần ăn đào tiên sương ngọc gì gì đó, tất nhiên, những lời này Lâm Tiếu Tuyển cũng chỉ nghĩ thầm trong bụng, quyết dám ra, “Đúng rồi sư huynh, xe của em kêu người đem sửa rồi, nhân tiện bảo họ bảo dưỡng luôn, ngày mai chắc có thể lấy được.”

      “Cậu vất vả rồi.”

      “Hả? À, vất vả đâu ạ.” Chuyện thôi mà, hàng ngày sư huynh đều khách khí như vậy, khiến cho có chút ngại ngùng, “Suýt quên mất! Hôm qua chị Thụy thông báo MSN là phải liên hoan bữa, hỏi sư huynh có muốn cùng ?”

      Mạc Hoành ngừng lát, “Bao giờ?”

      “Sư huynh muốn ?!” phải Lâm Tiếu Tuyển kinh ngạc, mà thực tế vị sư huynh này từ lúc tốt nghiệp đại học đến giờ chưa từng tham gia hoạt động ăn chơi tập thể nào của bọn họ cả, mà mỗi lần hỏi dò cũng chỉ mang tính chất hình thức.

      “Có vấn đề gì sao?” Mạc Hoành thản nhiên liếc cái.

      , có gì ạ, sư huynh có thể đến em thấy rất vui, rất vui ạ!” Đúng là giật cả mình.
      tart_trunglionlemon thích bài này.

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 14

      [​IMG]


      Tuy là tụ tập bạn bè, nhưng thực tế những người này cũng chẳng có mấy ai Lạc Trăn thấy quen mắt cả, ngoại trừ Thẩm Hạ Thụy, Lâm Tiếu Tuyển, Ngôn Thâm, Quất Tử, còn có cả Mạc Hoành nữa, Lạc Trăn cảm thấy rất nhàm chán, nhưng giữa đường bỏ chạy phải là phong cách của , chỉ ngượng ngùng ngồi ở quầy bar tiếp tục uống soda ô mai của mình, cười , cũng biết ai lại đại gia như thế, bao hết cả gian xa hoa cả mấy trăm mét vuông, rất đa dụng, gồm nhà hàng, quầy bar, KTV, thậm chí ngay cả phòng nghỉ cũng có.

      “Tao bảo này, mày định cả tối cứ ngồi ra vẻ thục nữ à?” Thẩm Hạ Thụy trái lắc phải lay ôm lấy vai Lạc Trăn cười đến xán lạn.

      “Sao với tao Mạc Hoành cũng đến.”

      “Oan uổng quá, tao chỉ trước giờ chưa từng tham gia, nhưng tao hề bảo đảm lần này cũng tới nhá.”

      “Coi như mày lợi hại.”

      Thẩm Hạ Thụy cười hì hì, “Chẳng lẽ tao lại thấy gần đây mày rất nhàm chán hả.”

      Lạc Trăn liếc cái, hất cánh tay khoác lên cổ mình ra, “Chị em tình thâm ơi, biết em đây bận đến nỗi hai ngày đêm chưa chợp mắt đây này.”

      hay giả, lại trêu đấy à.”

      mà, đùa mày làm gì.” Đột nhiên nhớ đến việc quan trọng, “Những người này là ai thế?”

      Thẩm Hạ Thụy quay đầu nhìn ra, “Bạn học đại học, đại khái là trong đám người của Ngôn Thâm thôi, hai năm trước mới quen nhau nên mày biết cũng bình thường.”

      nhận ra ai à.” Ngôn Thâm tới, ngồi bên cạnh Lạc Trăn, “Thẩm Hạ Thụy, Alston gọi bà kìa.”

      “Really!” Tấm lá chắn chạy mất chẳng thấy đâu nữa.

      “Uống soda ?” Lạc Trăn nâng ly soda ô mai lên lắc lắc trước mặt Ngôn Thâm.

      cần, cảm ơn.” Đẩy móng vuốt nào đó ra xa khoảng mười centimet.

      “Tôi bảo này, Ngôn Thâm cậu chừa cái mặt kiểu ông chủ ra làm gì hả, làm như người nào cũng nợ cậu năm triệu bằng ấy.”

      “Tôi trời sinh ra dáng thế rồi!” Người nào đó rất dễ bị chọc giận.

      “Ô hay, dám to tiếng với chị đây à.” Ánh mắt săm soi vật thể rắn chắc.

      Giác quan nhạy cảm của người nào đó giây đầu tiên ý thức thấy nguy hiểm, nhảy ra bước dài, “ còn dám hả! Cục u lần trước vẫn chưa hết đâu.”

      “Lợi hại vậy á, xem ra lần trước xuất thủ quả là trúng phóc, lại đây để chị xem cái nào.” xong còn vươn tay tìm cái ót của Ngôn Thâm.

      Người nào đó nổi khùng, “Lạc Trăn lại được đằng chân lân đằng đầu, cẩn thận tôi diệt chết đấy!” Tuy thế, nhưng đối với Lạc Trăn, Ngôn Thâm vẫn có phần kiêng kỵ dù ít dù nhiều, người này quả thực rất độc ác.

      “Giơ tay lên, báo cáo, tôi đề nghị với Quất Tử tiến hành cuộc trò chuyện mức độ cao.” Trò chuyện, có mà tố cáo ấy, cái trò cũ rích thời học sinh, đến giờ vẫn còn dùng thành thục như trước.

      Ngôn Thâm cực kỳ khinh bỉ quăng cho ánh mắt xem thường, “Cần tôi nhắc nhở lần nữa hả quý Lạc Trăn, 26 tuổi rồi đấy.”

      “He he he, theo nguyên tắc ABC, cậu dám Quất Tử là dân cao tuổi à.”

      …” Nghẹn giọng.

      Với đối thủ bị hạ gục nhanh chóng thế này, Lạc Trăn chẳng có cảm giác hả hê gì cả, đứng dậy duỗi eo, tình cờ bắt gặp ánh mắt trong veo giữa trung! Trong lòng Lạc Trăn khỏi run lên, nhưng biểu lại giả bộ, thậm chí còn mỉm cười rất lễ độ gật đầu với .

      “Tôi phải về đây.” Lạc Trăn đột nhiên cất tiếng, quan tâm giữa đường bỏ chạy có tổn hại đến phong cách nho nhã của nữa.

      “Đừng thế chứ, vẫn sớm mà?”

      “Sao thế, chẳng lẽ Ngôn đại thiếu gia cậu lưu luyến tôi à?”

      thong thả tiễn.”

      “Chậc, chẳng có tình thương bạn học gì cả. Dẫu sao giúp tôi với Thẩm Hạ Thụy tiếng.” xong cầm túi sách ở quầy bar khoác lên vai sải bước ra.

      Mạc Hoành nhìn bóng lưng khuất sau cánh cửa gỗ chạm trổ —- khẽ híp con ngươi thâm thúy, rồi cũng đứng lên rời .

      bước theo sau, tới gần cũng cách xa, ra khỏi Thánh Đình đêm đêm ca hát, men theo cửa kính hai bên đường đến quảng trường trung tâm.

      Thành phố về đêm, ánh đèn lộng lẫy, người qua người lại, vô cùng náo nhiệt.

      Lúc này bụng Lạc Trăn bắt đầu kêu đói, mà người nọ cũng ý thức được hai ly soda thể thay thế bữa tối, nhìn quanh quất lát may mà phát cách đó xa có tiệm bánh ngọt bán hàng, biển hiệu ánh lên tia sáng màu cam ấm áp, Lạc Trăn chạy tới đúng lúc người khách cuối cùng mua xong, “Hai cái.” đoạn còn bổ sung giơ hai ngón tay lắc lắc.

      “Của đây, hoan nghênh lần sau lại tới.”

      “Cảm ơn.” Trả tiền xong nhận lấy bánh ngọt phục vụ chuyển cho, chân trái vừa sải bước bèn quay đầu lại hề báo trước, về phía nào đó.

      “Này chia cho cái.” Nhét vào tay Mạc Hoành cái bánh ngọt cũng chẳng đợi phản ứng bèn thong thả xoay người, còn quên giơ tay ra phía sau vẫy vẫy.

      “Lạc Trăn.” Mạc Hoành tiến lên bước, dễ dàng bắt lấy bàn tay vẫy giữa trung.

      Lạc Trăn ngờ lại kéo , có chút trở tay kịp, quay đầu liền lọt vào sâu trong đôi mắt đen thẳm vô cùng.

      Lạc Trăn hoàn hồn, đẩy ra, cười , “Ủa, Đường Thận Linh của đâu?”
      tart_trunglionlemon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :