1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đêm nay bao giờ sáng - Cố Tây Tước (60c + PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 5

      [​IMG]


      Ba , bàn thức ăn, tán chuyện núi non mãi đến bốn giờ chiều, muốn có cả ngọn núi cũng nên nhìn xuống đáy chứ.

      Lúc đó chuông điên thoại vang lên, là Lạc Lăng.

      Tên nhóc con vừa mở miệng kêu chị à chị ở đâu.

      Lạc Trăn suýt nữa buột miệng gọi trai, “Em trai dấu à tìm chị có việc gì thế?” xong não bộ Lạc Trăn xoay chuyển cách nhanh chóng, Lạc Lăng bên kia giả dối gọi chị tám phần là có ba bên cạnh, cũng chính là ba tìm có việc.

      “Ba kêu chị để dành bữa tối lại, chút nữa có bữa tiệc.”

      Đây là giọng điệu của học sinh tiểu học á, quá già dặn, Lạc Trăn đằng hắng, “Được rồi.” muốn cúp máy, Lạc Lăng ở đầu kia hét lên, “Lạc Trăn chị ở ngoài phố đấy à?” Lúc cu cậu thế, ý nghĩ duy nhất của Lạc Lăng chính là ba xa rồi.

      “Đúng thế sao nào?”

      “Chị đến hiệu sách tìm cho em đáp án tham khảo bài tập hè lớp năm, quyển ngữ văn, quyển số học lấy cả cho em, đừng quên đấy…”

      Lạc Trăn cười lạnh cắt ngang lời người nào đó lên mặt sai bảo, “Trưởng thành chút , Lạc!” Cúp máy.

      “Hoàng tử nhà mày à?”

      “Ừ, chính là cái bánh khô ấy. Này Quất Tử, bọn tao cũng phải về nhà đây, có thời gian lại trò chuyện nhé.”

      Lạc Trăn và Thẩm Hạ Thụy đứng dậy ra đúng lúc Ngôn Thâm bước vào, người này là tình nhân của Quất Tử, hai người từ cấp ba hòa làm , Lạc Trăn cứ nghĩ mãi hiểu, vì sao bọn họ đến giờ vẫn chưa chia tay, tám năm rồi, phải có cái gọi là cái dớp bảy năm sao, tám năm rồi vẫn có thể đảo ngược như vậy cũng coi như loại cảnh giới.

      Nhưng con người Ngôn Thâm quả thực rất dễ chơi, trước đây, lúc Quất Tử hẹn hò bên ngoài Thẩm Hạ Thụy và Lạc Trăn đều theo sau ăn ké, Ngôn Thâm có hận đến nghiến răng cũng đành chịu, vì khi muốn cản người, hai em nghiệt này giật dây bạn theo bọn họ tay nắm tay trở về ký túc xá. Vì thế về sau Ngôn Thâm mới nghĩ ra cách hiệu quả, lợi dụng nguyên lý hấp dẫn khác phái, kéo hai tên bạn cùng phòng hỗ trợ. trong đó chính là bổn đại tài tử quản lý kiêm bạch mã hoàng tử chốn sân trường kiêm mỹ nam tử cả người kiêm số “tử” – Mạc Hoành.

      Lạc Trăn cùng Mạc Hoành biết nhau cũng chính là nửa học kỳ sau đó.

      Khi ấy Lạc Trăn vừa ăn xong thùng kem, sau đó kéo bàn tay xíu của Quất Tử lắc qua lắc lại, “Người ta muốn ăn ô mai, ô mai, ô mai.” Đương nhiên câu này dành cho Ngôn tạp dịch nào đó nghe.

      “Tôi đưa bạn .” Giọng rất hờ hững.

      Lạc Trăn quay đầu, sau đó, tâm hoa nở rộ.

      Đây là lần gặp gỡ đầu tiên giữa họ, về cơ bản có chút sắc thái lãng mạn nào hết.

      Ngôn Thâm khi thấy Lạc Trăn cũng ngây ra cách rất khuôn sáo, Lạc Trăn tự đánh giá mình rốt cuộc có biến thành quỷ , ai nhìn thấy cũng đều sững sờ.

      “Sao nào, hai năm gặp nhận ra tôi à?”

      Ngôn Thâm cười nhạt, “Hừ!” Hừ xong thẳng vào tiệm ăn, sạch nhanh gọn.

      Lạc Trăn sững người, sau đó xé cuốn lịch bên cạnh ném về bóng lưng xa dần, trúng rồi, xoay người bỏ , cũng sạch nhanh gọn.

      Thẩm Hạ Thụy đuổi theo, “Mày cũng hơi bị ác đấy, tao nghe thấy đau phải biết.”

      “Mày vẫn quan tâm đến à.”

      Thẩm Hạ Thụy cười đến tuyệt tình, “Quan trọng là sau này ăn cơm gặp rắc rối.” Ngừng lát, “Vẫn còn tức giận à?”

      “Tao chả giận, trước giờ chẳng vừa mắt tao.” Dừng bước, Lạc Trăn mỉm cười, “Năm đó lúc tao và Mạc Hoành hẹn hò, chẳng phải là người phản đối dữ nhất sao.”

      Thẩm Hạ Thụy vừa nghe Lạc Trăn chủ động nhắc đến Mạc Hoành, trở nên kích động, hai ngày trước dám giờ phun ra hết, “Mạc Hoành à mày cũng biết —-“

      Lạc Trăn nghe xong cảm thấy buồn cười, “Tao biết.” “Đừng có chặn lời tao, lúc mày mới sang Mỹ ấy, cả tháng chẳng chuyện với ai, bình thường ít lời, khi đó dường như biến thành người câm.”

      “Có gì lạ đâu, thiếu niên dậy đều như thế cả, mày xem cái bánh khô nhà tao ấy, còn chưa đến kỳ, lúc nào cũng giở trò thâm hiểm.”

      “Mày phải tận mắt thấy như vậy, này này này, Lạc Trăn, chính là vì mày mới biến thành cái bộ dáng như thế biết hả? Mày còn biết ngượng đứng bên châm chọc hả!”

      “Ngại quá ngại quá.”

      “Còn nữa còn nữa, trước đây lười nhác đến mức nào mày là người nhất, nhưng về sau, có mấy lần tao tìm Tiểu Tiếu đến thăm , thực rất khó tưởng tượng ra con người —- liều mạng với công việc! Đây có lẽ chính là cái gọi là dùng cái này để tê liệt cái khác.”

      “Này này này, nỗ lực kiếm tiền nuôi gia đình, thanh niên tốt đó.” Thẩm Hạ Thụy liếc sang bên cạnh, “Còn có lần, cảm xúc ấy rất sâu đậm, tao va phải trong quán bar, cũng may là gặp được tao, chút tửu lượng ấy của là quá kém, bên cạnh có bao nhiêu tinh đợi ngã xuống, chậc, tao lôi được từ trong đó ra, lúc đó trốn trong góc nôn thốc nôn tháo, nôn mãi nôn mãi, nôn xong đứng dậy lảo đảo , tao thấy bất an, bèn gọi Tiểu Tiếu đến đưa về, còn nữa, còn nữa…”

      Lạc Trăn cắt ngang, “OK OK, rốt cuộc mày muốn gì.”

      Thẩm Hạ Thụy trầm mặc, “Mày hủy hoại đóa hoa của tổ quốc.”

      lâu sau, Lạc Trăn mới khẽ cười, “Hạ Thụy, hình như mày quên, người muốn chia tay phải là tao.”
      tart_trunglionlemon thích bài này.

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 6

      [​IMG]


      Lạc Trăn về đến nhà, ba ngồi đợi trong phòng khách.

      “Ba, con thay quần áo trước nhé.”

      Chạy rầm rầm lên lầu, vừa lên đến hành lang trông thấy ông thần giữ cửa, thần giữ cửa mắt thấy , khí thế hùng dũng xông lên, “Lạc Trăn, sao chị có thể đối xử với em như thế!”

      Người trẻ tuổi đúng là hành bồng bột, Lạc Trăn vỗ vỗ đầu nó, “Hôm nay chị có tinh thần cùng em tán dóc, ngoan, đào mìn nhóc.”

      Nhưng Lạc Lăng lại có, “Chị đừng đánh trống lảng! Em hỏi chị, sao ban nãy chị cúp điện thoại của em! Cúp điện thoại người khác là hành vi lịch , thầy giáo tụi em , trừ phi đối phương chào tạm biệt hoặc muốn chào tạm biệt mới được cúp máy, nếu chị chuyện với người ta mà cúp rụp máy dẫn đến hiểu lầm cần thiết, chị… Lạc Trăn!! Chị, sao chị lại khóc!? Này, em chỉ bâng quơ vậy thôi mà… chị đừng khóc nữa! Ơ, Lạc Trăn… vậy, vậy… nếu chị thích cúp điện thoại người ta cứ cúp sao cả! đấy, thầy giáo của chúng em càn thôi! Cúp máy người khác ra cũng chẳng có gì to tát, bình thường em vẫn hay cúp điện thoại của Thần Thần mà… Lạc Trăn, trời ạ… chị đừng khóc nữa!!…”

      Lạc Trăn khóc xong cực kỳ lanh lẹ chạy rửa mặt thay đồ gọn gàng rồi xuống lầu, Lạc Lăng bị dọa trốn trong phòng mình ngồi khóc, xem chừng hai ngày tới thấy cậu nhóc.

      Lạc Vĩ Minh muốn giới thiệu cho người, công việc thực tập chính là làm trợ lý cạnh ta.

      Lúc tới Hoa Thành người nọ ở đó rồi, Lạc Trăn vốn tưởng người ba giới thiệu chắc cũng phải đứng tuổi, hóa ra lại là thanh niên, trông cũng khá khôi ngô phong độ, động tác nhanh nhẹn.

      Người thanh niên trông thấy Lạc Vĩ Minh rất khách khí đứng lên chào bí thư Lạc.

      Lạc Vĩ Minh giới thiệu, “Đây là Lạc Trăn con tôi, cậu giúp tôi dìu dắt nó hai tháng nhé.” Khẩu khí qua tai Lạc Trăn giống như lời gửi gắm.

      Người nọ cười cười gật đầu, sau đó tự giới thiệu với Lạc Trăn, “Hạ Thiên Liên.”

      “Liên trong liên hoa [1]?”

      Khẽ cười, “Đúng vậy.”

      “Hì hì, xin chào xin chào, Hạ tiên sinh, rất vui được gặp , sau này mong hãy chỉ giáo nhiều hơn.” Lạc Trăn cách chững chạc, trước mặt người tiếng người, trước mặt quỷ tiếng quỷ, chủ yếu là do ba ở đây nên chuyện khôn khéo chút.

      Sau đó Lạc Vĩ Minh nghe điện thoại xong có việc trước, lúc nhân tiện thanh toán luôn.

      Lạc Trăn vừa thấy ba cái lập tức trở về với bản tính, vốn ăn chậm rãi, giờ ăn lấy ăn để mấy miếng to, cũng là do đói quá, ban nãy khóc hết cả sức.

      Hạ Thiên Liên thảnh thơi uống cà phê, vốn định tới để ăn cơm, “ có thể gọi em là Lạc Trăn chứ.”

      “Đương nhiên, là sếp của em, thích gọi thế nào gọi thế đó.”

      Hạ Thiên Liên cười cười.

      Tiếp đó hai người hàn huyên những chuyện đâu đâu, cũng ráng qua được bữa cơm.

      Ăn xong ra ngoài, trời tối đen, Hạ Thiên Liên lên tiếng, “Để đưa em về, lấy xe .”

      Lạc Trăn vừa định ngăn cản, Hạ Thiên Liên xoay người , Lạc Trăn thảng thốt, thanh niên hành động mau lẹ.

      Lạc Trăn đành đứng đợi ở cửa quán bar, nhân tiện ngắm nhìn dòng người qua lại, đến khi thấy chán ngán vô cùng, chiếc xe BWM trắng từ từ tiến vào, người đàn ông mở cửa xe tao nhã bước ra.

      Duyên phận quả đúng là kỳ lạ, Lạc Trăn nhìn người bước ra từ trong xe, bỗng cảm thấy nếu bây giờ mà có cơn mưa phùn rả rích lại càng hoàn hảo hơn.

      Vóc dáng cao cao tuấn tú chợt chấn động.

      Hai người gặp nhau tựa như cảnh phim tĩnh lặng, tựa như gió yên sóng lặng mà lại như sóng to cuộn trào.

      “Mạc Hoành, em quen à?” Giọng đột ngột vang lên phá vỡ gian tĩnh mịch, trưởng thành mảnh khảnh đánh giá mối quan hệ giữa Mạc Hoành và Lạc Trăn, hiếu kỳ hai năm mười.

      Lạc Trăn lúc này cũng chú ý đến bên cạnh dắt theo người phụ nữ, phải người đó, chà, quả là phong phú.

      “Lâu lắm gặp.” Mạc Hoành lên tiếng trước, giọng nhàn nhạt.

      Lạc Trăn ngẩn người, cười đáp, “Đúng vậy, đúng là lâu gặp.” Lúc này Hạ Thiên Liên dừng xe cách đó xa, xuống xe bước đến, “Lạc Trăn, bạn em à?”

      “Ừm, cứ coi là vậy .” Lạc Trăn cười cười.

      trước giờ cũng biết co duỗi tùy tình thế, “ thôi. Đừng làm phiền họ.” Nửa câu sau là với Mạc Hoành.

      Lạc Trăn hơi gật đầu với bên cạnh Mạc Hoành, coi như phép lịch tối thiểu, đoạn về phía xe Hạ Thiên Liên.

      Đây là lần gặp gỡ đầu tiên sau khi hai người chia tay, trống rỗng, chẳng có ý nghĩa, vả lại —- còn lối thoát.

      —-***—-


      [1]: hoa sen
      tart_trunglionlemon thích bài này.

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 7

      [​IMG]


      Hạ Thiên Liên cúi đầu nhìn Lạc Trăn, cười hỏi, “Có muốn làm chén ?”

      Lạc Trăn giật mình, tự hỏi mình tỏ ra ràng đến vậy sao? Người khác vừa nhìn thấy cần mượn rượu tiêu sầu. Lạc Trăn mỉm cười, “Được được, nhưng mẹ em được tùy tiện uống rượu đàn ông mời đâu.”

      Hạ Thiên Liên có phần phản ứng kịp, trước giờ biết có người có thể trong nháy mắt khống chế nỗi ưu tư của mình cách trôi chảy như vậy.

      Người con này, tùy tiện tùy tiện , nhưng bụng dạ cũng được.

      Hạ Thiên Liên đối với câu đùa của giả bộ suy nghĩ cẩn thận phen, cuối cùng hắng giọng, “Vậy em mời .”

      Lạc Trăn nén được bật cười ha hả, “Hạ tiên sinh, em phát ra cũng rất biết ra vẻ đó nha.”

      Hạ Thiên Liên cười cười để bụng.

      “Mạc Hoành, em vẫn ổn chứ?” Người phụ nữ lo lắng hỏi thăm, vẻ mặt này thực có chút cứng nhắc thái quá.

      “Em rất khỏe, , nên là, thể khỏe hơn.” Ánh mắt lạnh lẽo dính lấy bóng hình xa dần kia.

      “Người khi nãy là —-”

      thôi, mẹ đợi.” Nhàn nhạt nhìn sang chỗ khác, giọng lạnh lùng.

      Người phụ nữ nhíu mày.

      Trong gian phòng.

      Lưu phu nhân cúi đầu chọn món, nghe tiếng mở cửa, ngẩng lên thấy con trai cùng con khoác tay nhau đến.

      “A, Mạc Hoành Tiểu Cẩn, đến rồi à, qua đây giúp mẹ gọi đồ .” Lưu phu nhân mỉm cười vẫy vẫy hai người vừa bước vào.

      Mạc Cẩn đến cầm thực đơn lên hỗ trợ, “Mẹ, hôm nay sao đột nhiên nhớ ra muốn mời tụi con ăn cơm thế?”

      “Tuần tới phải Quảng Châu công tác, trước khi mở tiệc cũng phải mà.”

      “Gần đây thấy mẹ ngày càng bận rộn, lão phu nhân à, nghỉ ngơi thỏa đáng vẫn nên.” “Con nhóc này, mẹ mới 40 tuổi đầu.”

      “45 ạ, thưa mẹ.”

      Lưu phu nhân liếc con cái, “Có ai như với mẹ thế này , chẳng hiếu thảo gì cả!”

      “Mẹ, lời này của mẹ tổn thương trái tim con lắm, nếu mẹ theo con về Singapore, con ngày nào cũng bám theo mẹ làm đứa con hiếu thảo, để tránh năm sau mẹ lại nhớ con quá.”

      “Ba hoa.”

      “Chà, đấy là nơi mẹ nắm mà.”

      “Gọi món , chậc, muốn lảm nhảm về làm nhảm với chồng ấy.”

      “Dạ, lão Phật gia.”

      “Mạc Hoành, con đâu thế?”

      Lưu phu nhân sững sờ nhìn chằm chằm bóng dáng thon dài biến mất sau cánh cửa gỗ lim, hoàn toàn thể tin nổi, đứa con trai lạnh lùng thâm trầm tao nhã cao quý của bà lại có thể hấp tấp cầm lấy áo khoác chạy ra ngoài!

      Chị cả Mạc gia – Mạc Cẩn vẻ mặt lại rất mãn nguyện.

      “Tiểu Cẩn… vừa rồi em trai con, có phải là, ừm… ‘lảo đảo’ chạy ra ngoài thế?” Lưu phu nhân quay đầu nhìn con biết tự lúc nào lấy ra túi hạt dưa bự để gặm, chứng thực lần nữa.

      “Lão Phật gia, mẹ nên tự tin về thị thực 5.1 của mình.”
      tart_trunglionlemon thích bài này.

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 8

      [​IMG]


      Quán bar TODU, vì chưa quá khuya nên người nhiều.

      Nơi này tuy là Hạ Thiên Liên dẫn tới, vừa khéo lại là địa bàn của Liên Ân, Liên Ân chơi với Lạc Trăn cùng Thẩm Hạ Thụy từ hồi mẫu giáo, Liên Ân cưng Lạc Trăn và Thẩm Hạ Thụy có tiếng khắp từ trong ra ngoài, sau này Liên Ân tới Thiên Tân học đại học, nhưng chưa đến năm bị trả về, hôm đó Liên Ân chạy đến trường E tìm Lạc Trăn và Thẩm Hạ Thụy, Thẩm Hạ Thụy trông thấy Liên Ân, phản ứng đầu tiên là xông đến vỗ đôi vai của bạn, khen rằng Thiên Tân là cái trường đại học rất được nhé, ngay cả nghỉ thu cũng có! Khi ấy, đương lúc lá phong ngập núi.

      Lạc Trăn từng hỏi Liên Ân năm đó có hối hận điều gì , kết quả ông rất khí phách , hối hận cái rắm vẫn hãnh diện kia mà! Lạc Trăn hiểu, hỏi vì sao lại hãnh diện? Liên Ân bảo, ra của mình là đóng góp lớn cho nguồn tài nguyên nước của Thiên Tân. Nếu như mỗi người đều hiểu chuyện như Liên Ân, hy sinh cái tôi cá nhân thành toàn cho tập thể, như vậy tổ quốc của chúng ta giờ đây biết lớn mạnh biết chừng nào, chí ít cũng thiếu nước, đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Lạc Trăn lúc đó.

      Lạc Trăn quen đường sải bước vào trong.

      Hai năm đến, phục vụ mới vào chẳng có mấy người biết Lạc Trăn, trừ người pha rượu nịnh nọt lao ra khỏi quầy bar, “A! Chị Lạc! Đây có phải chị Lạc Trăn ?!” “… KIN?”

      “Đúng rồi đúng rồi! Trí nhớ chị Lạc tốt!”

      Lạc Trăn ngồi ghế cao, “KIN, cho chị ly creme de cocao, Hạ tiên sinh uống gì?”

      “Tequila.”

      Hạ Thiên Liên nhìn Lạc Trăn, trong ánh mắt có tia nghiền ngẫm, “Em là khách quen ở đây à?”

      Lạc Trăn cười cười, “ đừng cho ba em biết nhé, hình tượng con ngoan của em vẫn cần duy trì mà.”

      KIN pha rượu xong chuyển cho hai người, rồi nhoài đến trước mặt Lạc Trăn, “Chị Lạc, phải chị Mỹ rồi à? Sao lại trở về!”

      “Nhớ các cậu nên về thôi.”

      “Miệng chị là ngọt!”

      “Đây cũng là do rượu KIN pha ngọt thôi.”

      KIN bị chọc đến vui vẻ, “Chị chỉ biết lừa người ta! Khi đó chị ở đây, mọi người cứ đờ ra đến là chán!”

      “Ha, biết chị vĩ đại pha ly blue curacao lại đây.”

      KIN ngoan ngoãn nhận lệnh làm việc.

      Quay đầu bắt gặp ánh mắt đăm chiêu của Hạ Thiên Liên, “Sao lại nhìn em chằm chằm thế, em biết mình hoa nhường nguyệt thẹn, đẹp như tiên giáng rồi.”

      Hạ Thiên Liên bị chọc cười, “Lạc Trăn, đột nhiên phát ra, em thực rất thú vị.”

      Thú vị? Lạc Trăn nén được thầm cười hừ tiếng, vì sau cụm từ này thường là, có thiện cảm, có rung động, có tình ý, cuối cùng chính là có phiền hà.

      Có lẽ hôm nay tâm trạng quả được tốt, vì thế uống rất nhiều rượu, cuối cùng có chút say say, chẳng qua, chỉ hơi say thôi, bảy phần vẫn tỉnh táo, sau đó hít đường gió lạnh, lúc về đến cổng nhà, cũng đến chín phần tỉnh táo, nhanh nhẹn nhảy xuống xe vẫy vẫy tay ra sau tính tạm biệt.

      Giọng Hạ Thiên Liên vang lên từ phía sau, “Ngay mai có qua , thực tập?”

      biết nữa, xem em dậy nổi .” xoay người, bước chân hơi lảo đảo cũng dừng lại, lần nữa giơ tay vẫy vẫy phía sau hai cái, băng qua khu vườn , mở cửa thẳng vào cổng chính.

      Hạ Thiên Liên mỉm cười nhìn bóng lưng khuất sau cánh cửa gỗ, đứng lúc lâu mới rời .

      Lạc Trăn về phòng mệt muốn lăn ra giường chẳng thiết làm gì nữa.

      Điện thoại vang lên tiếng chuông tắt máy lảnh lót, rất lâu sau đó, Lạc Trăn mới lấy nó từ trong túi áo ném sang bên, rồi bò lên đầu giường vớ lấy cái điện thoại khác bị xử tử tối qua mở ra, ít nhất phải có cái dùng được, đây là thói quen của .

      Nhưng tối qua là ngoài ý muốn, chỉ có điều —- bất ngờ thông thường tạo ra những kết quả càng bất ngờ hơn.

      Kiểm tra nhật ký cuộc gọi, Lạc Trăn bật dậy từ giường “soạt” phát, vẻ mặt như nhìn thấy quỷ.

      3h17’ sáng —- đây chẳng phải là người bị mình cắt cái rụp điện thoại sao!

      Lúc đó trái tim chết lặng của Lạc Trăn bỗng nảy lên.

      Nhưng giây sau, lại cảm thấy chẳng có ý nghĩa gì nữa.

      Đúng vậy, còn có ý nghĩa gì đây…

      chiếc xe BWM trắng đỗ lại con đường u tối cách Lạc gia ba bốn chục mét, từ từ khởi động, rời .
      tart_trung thích bài này.

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 9

      [​IMG]


      “Xem ra ấy sống rất tốt.” Người đàn ông hạ mắt, ngữ khí lãnh đạm.

      ta vốn là con gián, , là dã thú! Cậu biết , ta còn lấy quyển lịch khung sắt đập tớ! Mẹ nó, hại tớ bây giờ ngay cả lịch cũng dám nhìn! Xem này, cổ tớ vẫn còn đau!”

      ấy trước giờ đều khách khí với cậu.” Vẻ mặt người đàn ông rất bình tĩnh, giọng cũng gợn sóng.

      “Kiếp trước tớ nợ ta! đến việc này, bốn năm đại học ta nuốt hết bao nhiêu tiền dành dụm của tớ đấy! Thậm chí có đợt ngay cả kem đánh răng tớ còn mua nổi!” Vừa bắt đầu cơ bản oán hận với người nào đó có xả ba ngày ba đêm cũng hết.

      Người đàn ông thong dong nhấm nháp cà phê trong tay, đạm nhạt suy tư.

      “Nhưng , ta thông minh hơn cậu, ít nhất ta còn biết vượt qua được quá khứ của mình. Về điểm này, cậu thua.”

      ?” nhàng đặt ly cà phê trong tay xuống, đứng dậy, cầm áo khoác treo ghế, “Cảm ơn cà phê của cậu, rất ngon.” Theo quán tính đặt tờ tiền mép bàn.

      “Chậc, hiểu nổi hai người họ nữa.” Quất Tử đến dọn dẹp cốc chén.

      “Loại người như Lạc Trăn, ai mà biết ta nghĩ gì.”Ngôn Thâm ngóng theo dáng lưng thon gầy bước về phía chiếc xe qua cánh cửa kính, “Cũng giống như Mạc Hoành, ai mà biết trong lòng cậu ta nghĩ gì.” người tùy tiện, mười câu đến mười câu là dóc, người thâm trầm, mười ngày đến mười câu.

      Lạc Trăn mê man ngủ liền hai ngày, có phần suy nghĩ bi quan, đến tận ngày thứ ba, thực ngủ nổi nữa, bò dậy tắm, huyết áp hơi thấp, vì thế buổi sáng nhất định phải tắm nước ấm mới có tinh thần, sửa sang lại dung nhan chút, tóc phía sau tết thành bên ngắn dài, mũ cao bồi xanh sẫm, sơ mi ngắn tay màu đen, quần sooc đen, giày bệt, bắt đầu làm việc, theo địa chỉ ba đưa, bắt xe đến tòa nhà viết hai chữ Tập Thân.

      Tòa văn phòng này có tất cả 18 tầng, phòng làm việc của Hạ Thiên Liên nằm ở tầng 9, tầng này có hai cơ quan nghiệp vụ, bên phải là viện luật sư, bên trái là văn phòng của tập san điện tử R-LILE, bước vào xuyên qua cửa kính, gian cũng coi như sáng sủa rộng rãi.

      Lúc đấy cửa tiến vào có ít người nhìn với đủ mọi ánh mắt, Lạc Trăn đành nở nụ cười ngượng ngùng.

      “Bạn là Lạc tiểu thư – Lạc Trăn à!” trang điểm thời thượng chạy qua nhiệt tình hỏi thăm .

      Lạc Trăn gật đầu.

      “Hạ tiên sinh dặn tôi phải tiếp đãi bạn chu đáo, đúng rồi, tôi là Lăng Cát Văn, là trợ lý của Lạc tiên sinh, bây giờ tôi đưa bạn giới thiệu chút.”

      Lạc Trăn lại gật đầu.

      “Môi trường ở đây khá tốt, phải tôi tự khen đâu, phòng làm việc của chúng tôi chính là nghệ thuật có tiếng của tòa nhà này, bạn xem phòng thiết kế này, còn có chỗ đó, chỗ kia, rất quang đãng!” Lăng Cát Văn phía trước đẫn đường khen ngợi văn phòng gọn gàng lại khác biệt này như khen chính đứa con của mình.

      Lạc Trăn cười cười, nhớ lần trước lúc dạo phố Thẩm Hạ Thụy khều cá vàng, mất cả nửa ngày mới khều được chú cá vàng nom rất bình thường, vì khổ sở mới có được con, thế nên đường về nhà nương Thẩm Hạ Thụy chê con xấu mà ra sức khen chú cá mặt mũi như ngọc, dáng vẻ bất phàm, phong lưu tiêu sái.

      cứ thao thao, “Tôi làm việc ở đây ba năm, vốn thích công việc này, giờ lại dần dần nơi đây.”

      “Phong cách của bạn rất phù hợp làm biên tập của tạp chí thời thượng.” Lạc Trăn nịnh nọt đúng lúc.

      , hì hì, cám ơn bạn, ừm, tôi quyết định thích bạn nhân viên này rồi đó!” Lăng Cát Văn bật cười thích thú tay ôm lấy vai Lạc Trăn. Lạc Trăn nghĩ này tuy đầu 30 nhưng lại khiến người ta có cảm giác ngọt ngào trong sáng, rất hiếm thấy.

      với bằng cấp của bạn, tại sao ở nước ngoài công tác? Điều kiện đó, chí ít tiền lương cũng cao hơn rất nhiều.”

      “Tôi chỉ thực tập thôi mà, chưa tính đến làm .”

      “Vẫn học à? Vậy thể ở đây lâu được sao?” Giọng có phần thất vọng.

      Xem ra bạn Lăng Cát Văn này đối đãi hành xử quả đúng là liếc mắt định giang sơn, người trước giờ ít quen thân với người khác như Lạc Trăn cũng tránh khỏi có phần muốn làm thân với ấy.

      “Ừ, vẫn còn năm.” Lạc Trăn cười đáp, “Nhưng, tốt nghiệp xong chắc quay về, vì đối với ngoại ngữ mà , tôi thích tiếng trung hơn, bạn thấy đây là ngôn ngữ đẹp gì sánh được sao?”

      “Ha ha thú vị thú vị, tôi thích bạn rồi đó!”

      Hai người đến chỗ ngồi bên cửa sổ, “Sếp đặc biệt dặn dò, vị trí của bạn đây.”

      “Tốt quá, cám ơn bạn.” Lạc Trăn ngồi xuống, bắt đầu sắp xếp đồ đạc, ra cũng có gì để sửa sang cả, đặt laptop lên bàn, bày tấm ảnh cả gia đình, với Thẩm Hạ Thụy bức ảnh nghệ thuật này hoàn toàn nhìn ra nguyên hình.

      Công việc ngày đầu tiên rất đơn giản, bước đầu hiểu thêm chút về tình hình vận hành cơ bản của R-LILE.

      Nhưng từ đầu đến cuối vẫn nhìn thấy Hạ Thiên Liên.

      Đến bữa trưa, Lăng Cát Văn rất nhiệt tình gọi Lạc Trăn cùng , còn có mấy nữ đồng nghiệp trong văn phòng, khí thế hùng dũng lên tầng cao nhất, Lạc Trăn bật cười, mấy này ăn bữa cơm cũng nổi gió.

      Lên đến tầng cao nhất mỗi người tự tách ra, tốp năm tốp ba, tầng cao nhất có hai nhà ăn, Lăng Cát Văn dẫn Lạc Trăn vào nhà hàng cơm tây có tên DAY, thức ăn đơn giản, nhưng cũng hợp dạ dày, Lạc Trăn ăn nhiều hơn chút, còn ngầm quyết định sau này năng đến đây để ủng hộ.

      “Ăn được nhỉ, thức ăn ở đây ý!”

      Lạc Trăn vừa nghe vội vàng gật đầu khen, “Được được.” ra là sợ ấy khen con mình.

      “Biết mà! Khẩu vị của tớ tuyệt đối sai đâu, đúng rồi, cậu nhất định đừng ăn ở nhà hàng đối diện nhé, mắc tiền mà khó ăn lắm, ghét nhất là thái độ phục vụ ở đó muốn tệ bao nhiêu có tệ bấy nhiêu!”

      “Lĩnh giáo lĩnh giáo.”

      “Đồ ăn sáng ở đây rất có tiếng! Cậu có thế nếm thử xem, tớ cũng hay đến đây ăn.”

      “Được được.” Nhưng trước giờ ăn sáng, tuy Lạc phu nhân lúc nào cũng nhấn mạnh tầm quan trọng của bữa sáng.

      “Tớ phát chuyện với cậu rất thoải mái.”

      Lạc Trăn cười, “Bởi vì tớ biết nịnh nọt.”

      “Lạc Trăn, tớ rất, rất thích cậu, được rồi, quyết định vậy , bữa cơm này tớ mời!”

      Hả? Thế cũng được, Lạc Trăn nén được mỉm cười, “Vậy cảm ơn chị Cát Văn.” Xưng hô vô tình đổi thành chị em.

      Cát Văn cười hì hì, “Đúng rồi Lạc Trăn, nhà em cách đây có gần ? Có phải xin ở ký túc ? Ký túc ở đây rất tốt!”

      cần ạ.” Hoàn toàn có ý định ở ký túc, Lạc Trăn cầu khá cao về chất lượng cuộc sống, nhưng Lăng Cát Văn đề cập như thế bỗng nhận ra mình cũng nên độc lập hơn, rốt cuộc 26 tuổi rồi, có điều tất nhiên phải ở ký túc.
      tart_trunglionlemon thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :