1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đêm nay bao giờ sáng - Cố Tây Tước (60c + PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 55

      [​IMG]


      Ngón tay thon dài ấn điện thoại nội bộ, “Thư ký Dương, mang cho tôi tách cà phê.”

      Đợi hai giây có tiếng trả lời, Mạc Hoành ngẩng đầu, bên ngoài tấm kính ngăn cách bóng người chìm trong sắc đen ảm đạm, nghiêng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường, 10h15’.

      Mệt mỏi dựa lưng vào ghế, trong văn phòng tất cả ngọn đèn được bật sáng choang, thứ ánh sáng trắng bạc chiếu lên khuôn mặt càng tôn lên nhợt nhạt, chậm rãi vươn tay, úp lòng bàn tay lên trán che khuất mi mắt.

      “Loạt xoạt”, tài liệu bàn bị quăng hết ra, thanh rơi dồn dập xuống bên cạnh, ngổn ngang đầy sàn.

      Bàn tay phủ lên mắt hề nhúc nhích, tay kia buông bàn nắm thành quyền hơi hơi run rẩy.

      cơn đau nhức vọt lên lồng ngực, hô hấp trở nên đứt quãng chật vật.

      “Sao lại ở đây?”

      “Hỏi đó! Sao sắc mặt lại trắng bệch thế này? khỏe à?”

      “Tôi hỏi , đừng có giả ngơ với tôi.”



      “Tìm sao lại khó đến thế nhỉ.”

      “Di động cũng mở.”

      “Này, em với đó, đừng có giả ngơ với em.”

      Cơ thể Mạc Hoành bỗng cứng đờ, tay từ từ dịch xuống, đôi mắt rét lạnh nhìn chằm chằm người trước mặt.

      “Cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Lạc Trăn vươn tay sờ trán .

      Mạc Hoành giật mình, ngăn bàn tay ấy lại, đứng dậy cầm áo khoác treo ghế, ra ngoài.

      Lạc Trăn sững sờ, cất bước chạy theo .

      “Mạc Hoành.”

      “Buông ra.”

      buông, Mạc Mạc, em sai rồi vẫn được sao? đừng tức giận, mà giận em lại đau lòng, rất đau.”

      “Buông ra.”

      buông.”

      “Em rốt cuộc có buông hay ?” Thanh lạnh buốt đến tận xương tủy.

      “Mạc Hoành, đừng ồn ào với em nữa có được , em vừa xuống máy bay, rất mệt, rất mệt.”

      “Em có thể quay lại.” Giọng lần này càng lạnh lùng hơn.

      “Em biết muốn đả kích chuyện này mà, đúng là mọn, em liều mạng chạy về mà vẫn phải tỏ ra như thế sao.” Lạc Trăn siết cánh tay, khẽ lên tiếng, “Mạc Hoành, chúng ta huề nhau , đừng giận dỗi nữa, được ?”

      xem ấy, tính tình tốt, lại hay giận dỗi nữa chứ, tính cách lại tệ, nhân duyên cũng kém, ăn cái gì cũng hay bắt bẻ, chuyện chẳng lọt tai, lại lười biếng, động tí là giở mặt, xem, trừ em ra, ai có thể —-”

      “Buông ra!” Mạc Hoành dùng sức tách bàn tay ấy ra.

      “Đấy, động tí là giở mặt ngay mà.” Có chết cũng buông, cười buồn dán mặt lên tấm lưng hơi run rẩy ấy, “ Được rồi được rồi, đều là em sai, là tốt nhất —- đừng kéo nữa, đau!”

      “Em còn trở về làm gì?”

      Lạc Trăn ngẩn người, khe khẽ mỉm cười, “Bởi vì, em rất nhớ , muốn nhìn thấy , nhớ nhớ muốn chết.”

      “…”

      “Haizz.” Lạc Trăn thở dài, “Nhớ đến nỗi hại em gánh tận hai môn trắc nghiệm.”

      “…”

      Mạc Hoành về phòng.

      “Tôi đưa em về nhà.”

      cần đâu, quên chưa với , lần này em trở về là để lén lút gặp tình lang, nếu để mẹ em biết, mắng chết em xong.”

      Lạc Trăn phóng khoáng dạo vòng trong phòng của Mạc Hoành, “Lần trước chưa xem kỹ, chậc, lụn bại quá thanh niên ạ, phòng này đẹp đấy.”

      “Cũng tạm.” Mạc Hoành đáp tiếng, lại hỏi, “Em định về nhà sao?”

      , Mạc Hoành, em muốn tắm.”

      Mạc Hoành bất đắc dĩ đành thở dài, “ đặt nước.”

      Lạc Trăn kìm được bèn nhếch khóe miệng, cảm giác này dường như quay trở lại như trước kia, khiến có phần hoan hỉ.

      Trong phòng tắm phủ đầy hơi nước mông lung, Lạc Trăn ngâm mình trong bồn tắm ngập bọt bong bóng, ngân nga giai điệu mơ hồ.

      “Lạc Trăn.” Có người nhàng gõ cửa.

      Lạc Trăn giật mình, “Á, sao vậy?”

      “Trong túi của em có đồ ngủ.”

      Lạc Trăn nhíu mày, “Sao có thể như thế được, thử tìm lại xem, em nhớ có mang theo mà.”

      Người ngoài cửa hình như ho hai tiếng, “ chỉ tìm thấy… nội y của em thôi, để ở cửa, em tự mang vào nhé.”

      “Này này đừng , giúp em mang vào đây.”

      Người ngoài cửa im lặng năm giây.

      Mạc Hoành đẩy cửa bước vào, vẻ mặt rất bình tĩnh.

      Lạc Trăn hơi nghi hoặc, dường như suy nghĩ, “Mạc Hoành, chúng mình hẹn hò ba năm, trừ việc dắt tay nhau, thỉnh thoảng hôn nhau nữa, từng trải qua những việc khác chưa?”

      “Cái gì?” Mạc Hoành trừng mắt nhìn , sau đó, im lặng.

      “Này, này, lại đây, hôn em.”

      Mạc Hoành nhíu mày, đặt đồ đạc xuống, xoay người .

      có hôn hay !”

      Mạc Hoành dừng bước.

      “Đồ nhát gan.”

      “Lạc Trăn.” Mạc hoành quay người lại, “Lạc Trăn, rất nhớ em, nhớ em tưởng chừng như ngừng thở. Nghĩ rằng nếu em trở lại biết phải làm sao? Nghĩ rằng nếu em quấn quýt lấy như tại biết phải làm thế nào?” Mỗi câu Mạc Hoành thốt ra, bước chân càng gần hơn.

      Lạc Trăn nuốt nước miếng, đột nhiên cảm thấy hơi căng thẳng.

      Mạc Hoành đứng bên bồn tắm, nhìn từ cao xuống, chầm chậm đưa tay nâng lọn tóc còn hơi ẩm ướt, lướt qua lòng bàn tay.

      “Lạc Trăn, là đồ nhát gan.” Giọng của bỗng khẽ khàng, rất rất dịu dàng, “ là đồ nhát gan, cho nên tại, dù có chết, cũng phải kéo em theo bên mình.”
      tart_trung thích bài này.

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 56

      [​IMG]


      “Á, đau.” Lạc Trăn quay đầu lườm cái người lau tóc cho , “ thể tay chút à.”

      Mạc Hoành trả lại khăn mặt vào tay , “Em có thể tự lau.”

      Lạc Trăn cười hì hì kéo tay lại, “Mạc Hoành.” Đặt tay bao trong tay mình, khẽ hôn lên đầu ngón tay, “Tuy bình thường toàn là chọc tức em, nhưng mà, sau này, cho dù em có sai điều gì, có làm sai cái gì, cũng được đuổi em .”

      Mạc Hoành nhìn , những câu của mình vẫn làm tổn thương , “… sau này đuổi em nữa.”

      Lạc Trăn gật đầu, “Nhất là đừng với em đại loại như muốn nhìn thấy em này nọ, câu đó của có ấu trí hay hả.”

      “…”

      ấu trĩ, ấu trĩ.” Lạc Trăn đứng dậy ôm lấy cánh tay Mạc Hoành, “ giận đấy chứ?”

      vô vị đến thế.”

      “Em là em phải trở về trường.” Lạc Trăn nhìn chăm chú, lúng túng lay lay cánh tay của .

      Mạc Hoành hơi ngẩn ra, nhân tiện kéo tay xuống, “Em ‘ đằng làm nẻo’ cũng phải là lần đầu.”

      phải em nhắn tin cho là ‘Bị bố áp bức, phải về trường chuyến, quay lại ngay lập tức’ à, là do điện thoại của hỏng nhận được tin đấy chứ.” Lạc Trăn che trán, “Còn nữa, đừng có giở lại nợ cũ năm xưa.” Mệt mỏi ngã lên giường, trở mình cái, đột nhiên nhớ đến điều gì đó bèn bật cười, “Nếu như muốn lật lại, trước đây em qua khoa của để tìm ăn cơm, phải mỗi ngày toàn đằng làm nẻo kêu là ‘ ’ đó sao.”

      Mạc Hoành trợn mắt, “Lúc đó căn bản vẫn chưa đáp ứng hẹn hò với em, hơn nữa, thế nào gọi là ‘ đằng làm nẻo’?” Trước đây chưa từng đáp ứng, mỗi lần toàn bị quấn lấy, phiền chết được, vội vội vàng vàng ném lại câu “Tùy ” rồi chạy mất.

      “Vâng vâng, đại thiếu gia thận trọng.” Lạc Trăn đáp, “Đúng rồi, có phải em để quên máy ảnh ở chỗ ?”

      “Ừ, hai năm trước.” Mạc Hoành cầm máy sấy tóc, quỳ gối lên giường, “Dậy nào, để sấy khô tóc cho.”

      Lạc Trăn ngồi dậy, “Thảo nào em tìm mãi thấy, sao trả em hửm?”

      “Em đến tìm đòi?”

      “Xì.”

      Tiếng máy sấy rì rì vang lên, Lạc Trăn nhắm mắt lại, quen thói hưởng thụ đãi ngộ.

      Hơi nóng mơ hồ, thanh đều đều, ngón tay ấm áp lướt qua vành tai, cần cổ…

      Lạc Trăn cảm thấy được thoải mái, dịch dịch cơ thể, trước kia chạm vào , hôn , hoàn toàn vui thích tự đắc, nhưng tại lại hơi cảm thấy nôn nao, thanh rì rì trong căn phòng chỉ có hai người càng trở nên tĩnh lặng, Lạc Trăn nghe thấy tiếng trái tim mình đập từng nhịp mạnh mẽ trong lồng ngực.

      “Đừng động nữa.” Giọng phía sau kiên nhẫn.

      Lạc Trăn nhíu mày, “ xong chưa?”

      “Em đừng động nữa xong rồi.”

      Khẩu khí Lạc Trăn hơi buồn bực, “Sao chậm thế, gần khô là được rồi mà.” Sấy thêm nữa lại đổ mồ hôi mất, nóng quá.

      Người phía sau trả lời, Lạc Trăn nghiêng đầu, vừa lúc bắt gặp khuôn mặt của Mạc Hoành —- đôi mắt sâu hoắm nóng bỏng lạ thường.

      Lạc Trăn nuốt nước miếng, trong lòng bỗng thảng thốt, vươn tay ra, ngón tay lướt qua trán Mạc Hoành, chỗ giao lông mày, cánh mũi, cuối cùng dừng lại đôi môi hơi nhếch lên của , vuốt .

      Mạc Hoành tắt máy sấy, kéo bàn tay an phận kia xuống, “Đừng nghịch.” Giọng khàn khàn.

      Lạc Trăn cười khan, “Xì, chơi chẳng vui.”

      Mạc Hoành híp mắt, giây sau đột nhiên vươn tay kéo Lạc Trăn muốn đứng dậy nằm xuống giường, nhanh nhẹn xoay người, đè úp lên người , hai tay chống ở hai bên, duy trì tư thế nửa quỳ, nhìn , “Em muốn… chơi thế nào?”

      Cũng biết là ai bắt đầu trước, ôm hôn, vuốt ve, giằng xé, tất cả đều diễn ra rất nhanh, tựa như nước chảy thành sông.

      Khoảnh khắc tiến vào, cả người Lạc Trăn cứng đờ như hóa đá, mồ hôi lấm tấm từ trán chảy xuống.

      Mạc Hoành cúi đầu hôn lên mái tóc ẩm mồ hôi của , “Đau lắm ?”

      Lạc Trăn cắn răng, “Đau.”

      Thành bản thân Mạc Hoành cũng hề dễ chịu, quá trình tiến vào rất khó khăn, đau đớn khó chịu, “Lạc Trăn —-” Mạc Hoành thử cử động, khiến cho Lạc Trăn hoảng hốt thở dốc liên tục.

      Mạc Hoành thể dừng lại, trong mắt lộ vẻ khẩn thiết, giọng khàn khàn, “Lạc Trăn.”

      “Đừng, đừng động đậy, để em nghỉ chút, để em nghỉ chút.” Lạc Trăn vừa thở dốc vừa hổn hển . Cơ thể ấm áp dán chặt vào nhau, luồng hơi nóng trào dâng, đúng là thân mật chết người.

      Thân thể Mạc Hoành theo bản năng ưỡn về phía trước, Lạc Trăn hít hơi lạnh, cả người run lên.

      Mạc Hoành dám manh động, tốc độ tiến vào cực kỳ từ tốn cẩn thận, Lạc Trăn hít thở sâu, đầu nghiêng sang bên cự tuyệt.

      Vẻ mặt Mạc Hoành trở nên mê muội, tốc độ thân dưới từ từ nhanh hơn, tiến sâu, mồ hôi như mưa đổ.

      Con sóng trào kích thích, cảm giác thể diễn tả thành lời thế chỗ cho cơn đau đớn lúc trước, Lạc Trăn kìm được rên rỉ thành tiếng, nhìn người đàn ông trước mắt giữa mảnh mơ hồ, vẻ mặt nhẫn, cơ thể ướt át, ánh mắt vùi sâu trong sắc dục, trong ngực bỗng có cảm giác ấm nóng, Lạc Trăn vươn tay víu lấy chiếc lưng gầy gò của Mạc Hoành —-

      “Mạc Hoành, là trai tân hả?”

      Mạc Hoành sửng sốt!

      Đêm nay, diễm lệ đầy phòng.

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 57

      [​IMG]


      Lạc Trăn ca thán, tìm người , nhất định phải tìm cao thủ tình trường. Người đàn ông của , nhiệt tình có thừa, kinh nghiệm chẳng đủ, hại bây giờ ngay cả cái eo cũng vươn dậy được.

      Liên Ân nom Lạc Trăn cuộn ghế sô pha mà nhịn nổi bèn phì cười, “ phải quay về trường rồi à, sao mới có nửa tháng trở lại hả, chắc phải là bị thôi học đấy chứ?”

      Lạc Trăn xua xua tay, “Em nào có được cái tiến bộ ấy của chị.” Sau đó khẽ mỉm cười, “Trở về làm tình.”

      Đám người ở đó vừa nghe xong đều bật cười ha hả, cậu ấm nâng ly cocktail được phục vụ pha chế đưa tới trước mặt Lạc Trăn, giọng mờ ám, “Chị Lạc Trăn, nếu là làm tình, kỹ thuật của em tệ đâu.”

      “Được, lần sau có cơ hội, tôi tìm cậu thử xem.”

      Liên Ân quay lại chuyện chính, “Tìm tao có việc gì?”

      có gì, chỉ đến ngồi chút thôi.” Lạc Trăn ngó nghiêng xung quanh, năm giờ chiều, khách khứa trong quán bar nhiều, chỉ có mấy người khách quen, “Thang Kiến Vũ ở đây sao?”

      Liên Ân nhíu mày, “Mày tìm ấy làm gì?”

      , hỏi vẩn vơ thôi.” Lạc Trăn nâng ly cocktail uống hơi cạn sạch, đứng dậy duỗi cái eo uể oải, “Chị Liên, cho em mượn căn phòng tầng ba, em ngủ thêm chút.”

      Đến tối, phục vụ của quán bar lên gõ cửa gọi Lạc Trăn xuống ăn cơm, Lạc Trăn ngủ được giấc nên tinh thần hồi phục ít, liếc nhìn thời gian chín rưỡi, áo quần chỉnh tề xong khẽ ngân nga bước xuống lầu.

      Trong quán bar xập xình những giai điệu đầy sống động, sàn nhảy có người khiêu vũ, Lạc Trăn băng qua sảnh chính, hành lang, vào gian phòng sâu nhất. Vừa bước vào thấy đống người vừa lạ vừa quen.

      Anna thoáng nhìn người vừa tới vội bật dậy chạy đến ôm lấy cổ Lạc Trăn, “Chị Lạc Trăn, nhớ chị chết mất!”

      Lạc Trăn kéo cái tay vượn ôm đến nỗi suýt nữa làm tắc thở xuống, “Đúng là muốn tôi chết đây mà.”

      Lạc Trăn lướt qua mấy người, ngồi xuống bên cạnh Liên Ân, giơ tay vẫy phục vụ, “Phiền cậu đến phòng bếp mang ít đồ ăn lên giúp tôi, cảm ơn.”

      Liên Ân chuyển cho vại bia, “Giải khát nào.”

      Thang Kiến Vũ say sưa hát ở phía trước, Lạc Trăn hất cằm, “Gã đàn ông của chị hát cũng tồi.”

      “Cũng tạm.” Liên Ân cười khì. “Lát nữa mày hát , mày hát rất hay.”

      “Được thôi.”

      chuyện, Thẩm Hạ Thụy đủng đỉnh bước vào, trông thấy Lạc Trăn, khẽ giơ tay coi như chào hỏi.

      Thang Kiến Vũ hát xong xuống, “Lạc Trăn, nghe Liên Tử về trường rồi, sao lại —-”

      Lạc Trăn cười cười, “Nghỉ thu.”

      Lúc Mạc Hoành đẩy cửa vào, Lạc Trăn uống bia, lèm nhèm liếc thấy bóng dáng thân thuộc, suýt ho sặc sụa.

      Người đàn ông đứng ở lối ra khoác mình bộ trang phục ngày thường màu trắng, vóc người cao cao, ngũ quan nét, khí chất vững vàng bình thản, mang theo xuất chúng thể bắt bẻ.

      Gã đàn ông này tư sản quả thực rất vẹn toàn, Anna trong nháy mắt dán lên người , “Woa woa, chàng đẹp trai, có phải em gặp ở đâu nhỉ, trông quen thế.”

      Mạc Hoành khéo léo né tránh, ngóng nhìn Lạc Trăn, hơi gật đầu.

      là do tao mời đến đấy, cảm ơn lần trước được giúp đỡ —- ừm, vượt qua phong ba chính trị.” Liên Ân đứng dậy, “Tao ngờ mày quay về, xin lỗi nhé, em , em lượng thứ mà.” Liên Ân vươn tay vỗ vỗ vai Lạc Trăn, sau đó bày ra vẻ mặt sùng kính chạy đến phía trước chào Mạc Hoành.

      Thẩm Hạ Thụy vồn vã dịch sang bên cạnh Lạc Trăn, “Khà khà.”

      “Đức hạnh quá.”

      “Từ này của mày là tao hay là cái dáng lưng bỉ ổi kia hả, thành bạch mã nhà mày đúng là ngày càng khôi ngô hơn —-” Thấy Lạc Trăn liếc mắt, Thẩm Hạ Thụy vội ngậm miệng, cười tươi như hoa, “Được được, .”

      “Mày cứ , tao để ý đâu.”

      , tao thiện lương lắm, tuyệt đối rắc muối lên vết thương của người khác.” Thẩm Hạ Thụy ôm lấy vai Lạc Trăn ra vẻ bạn bè thâm giao, “Trăn Tử à, thời gian như nước chảy trở lại, những chuyện qua cứ để nó qua , đừng ngoảnh lại, cũng đừng đa sầu, tổ quốc vẫn còn rất nhiều đóa hoa đợi chúng ta đến hái, nếu thực có, tự chúng ta vun trồng chính mình rồi hái cũng được, Trăn Tử à —-”

      “Get lost.”

      Thẩm Hạ Thụy cười hì hì, rút tay lại, ngắm nghía Lạc Trăn lúc, rồi vuốt lên khuôn mặt , “Gầy rồi này.”

      “Mày béo có.”

      Thẩm Hạ Thụy “chậc” tiếng. “Sao lại quay về thế?”

      Lạc Trăn khoát tay, “Nghe na ná giống cái câu mà hôm nay tao nghe dưới năm lần, mày có thể miễn .”

      “Cái này chứng tỏ mày làm người rất thành công, vừa tái xuất giang hồ, thu hút quan tâm từ thập phương.” Hạ Thụy co người sô pha, “Mẹ mày có biết ?”

      “Chưa , mà cũng định , dù sao ngày mốt ngay, mày cũng đừng có bận bịu giúp tao làm cái loa chuyển lời đấy.” Giọng phảng phất ý cảnh cáo.

      “Ha ha.” Đây là câu trả lời của Thẩm Hạ Thụy.

      Lạc Trăn xoay người, di động vang lên, giơ tay ra dấu lát nữa lại phục dịch với Thẩm Hạ Thụy, rút điện thoại đoạn kiểm tra tin nhắn.

      [ tưởng em về nhà.]

      Lạc Trăn ngẩng đầu, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Mạc Hoành, hơi hất cằm rồi cúi xuống hí hoáy với điện thoại, kết quả loay hoay lúc lại biết nhất thời nên trả lời thế nào, ấn ấn huyệt thái dương, đóng điện thoại bỏ vào trong túi.

      Mạc Hoành ngồi ở nơi ấy, những người xung quanh vẫn ồn ào huyên náo, phong thái của dường như vĩnh viễn chẳng để tâm, hờ hững nhấp rượu, hình như cũng có ý định gửi tin nhắn lần nữa.

      “Muốn khiêu vũ , chị Lạc Trăn?”

      Lạc Trăn nghiêng đầu, nhìn khá quen, gã trai vạm vỡ này có vẻ như lần trước cũng từng mời nhảy.

      “Tôi biết nhảy.” Lạc Trăn từ chối khéo.

      Gã đàn ông có phần cam lòng, nhướng mày cười hỏi, “Em kém cỏi đến thế sao?”

      Lạc Trăn làm bộ nghĩ ngợi, hắng giọng, “Cậu rất tốt, chỉ là chúng ta hợp.”

      Thẩm Hạ Thụy nghe thấy câu này nhịn được bèn ho mạnh hai tiếng, thầm, “Đúng là tầm thường.”

      Gã đàn ông vẫn buông tha, “Nếu như là điệu nhảy hữu nghị sao?”

      Thẩm Hạ Thụy kìm được phá lên cười, “Chàng trai trẻ, đừng ngoan cố chống cự nữa, mắt nhìn của chị Lạc Trăn đây rất cao, dù là tìm đối tác khiêu vũ, chiều cao cũng phải hơn ấy mười phân.” Thẩm Hạ Thụy đánh giá người trước mắt dưới lượt, “Theo tôi thấy, chắc cậu chưa cao đến 1m8 đâu nhỉ.”

      Nhìn gã trai trẻ tức giận xoay người bỏ , Lạc Trăn lên tiếng, “Đùa quá đà rồi đấy, người ta dẫu sao cũng là em của Thang Kiến Vũ.”

      “Ha.” Thẩm Hạ Thụy bật cười, cười xong bèn gọi với theo bóng lưng kia lần nữa, “Nhớ về nhà uống thêm nhiều nhiều canxi nhá, có lẽ vẫn còn hy vọng đấy.”

      Lạc Trăn lắc đầu, cởi áo khoác rồi đứng dậy ra phòng vệ sinh, lúc gần đến cửa, nghiêng người lướt qua bên cạnh Mạc Hoành, vô thức dừng lại, nén lượng chỉ có hai người mới nghe được, khẽ lên tiếng, “Đừng uống rượu.” Đặt cốc nước ấm mình vừa tiện tay cầm theo xuống bàn trà trước mặt Mạc Hoành.

      Khi Lạc Trăn bước ra từ phòng vệ sinh trở lại gian phòng, thấy Mạc Hoành đứng hành lang, cười cười đến gần rồi đứng lại trước mắt , “Đợi em à?” Biết mà vẫn cứ hỏi.

      Mạc Hoành vươn tay ôm vào lòng, hơi thở ấm áp vỗ về phả lên vành tai , trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy chợt thầm khe khẽ, “Muốn về ?”

      Lạc Trăn mỉm cười, “Em còn có việc, chán cứ về trước nhé.” Hai tay vòng quanh eo . “Đúng rồi, sao biết mà đến đây?” Lời Liên Ân căn bản vẫn chọn giữ nguyên thái độ.

      ấy em ở đây, nên đến.” Mạc Hoành chợt cười nhàn nhạt, “Tính muốn tác hợp cho chúng mình.”

      “Chậc, bạn bè chết bằng mình chết.” [1]

      Mạc Hoành vừa nghe thành ngữ tục ngữ cảm thấy rối rắm.

      Lạc Trăn áng chừng kiễng mũi chân hôn , đương lúc quấn quýt ngừng, tách ra, cười híp mắt, “Đừng bảo em dùng sai thành ngữ nữa.”

      “Là tục ngữ.” Mạc Hoành nhểnh khóe miệng dường như vẫn chưa thỏa mãn, thuận tay mân mê tóc , Lạc Trăn giơ tay đè lấy những ngọn tóc mái hơi vểnh lên, tại ngủ mê man, lúc tỉnh dậy tóc tai cũng khó tránh khỏi bị rối bù.

      “Khiêu vũ… cùng nhé?”

      Lạc Trăn ngẩn ngơ, khẽ cười thành tiếng, “Vâng.”

      —-***—-

      [1] Có lẽ ý Lạc Trăn muốn là “死道友不死贫道” [tử đạo hữu bất tử bần đạo]: vì lợi ích của mình thà hy sinh lợi ích của người khác.

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 58

      [​IMG]


      Mạc Hoành nhìn sang người bên cạnh khỏi ong đầu, theo lệ thường vẫn dậy lúc bảy giờ, tại là 8h15’, khẽ nhích người, bên cạnh bèn càu nhàu tiếng rồi càng ôm chặt hơn, tay còn nhân tiện vắt lên phần giữa eo và mông, khiến cả người tê dại, mặt cũng hơi ửng hồng.

      thể ngủ yên được sao.”

      Người vùi mình trong chăn ấp úng cười tiếng, Mạc Hoành lập tức nhíu mày, kéo bàn tay an phận kia ra, lần này dùng sức tương đối lớn, “Tỉnh rồi dậy nào.”

      “Đúng là chẳng biết làm người ta vui. Dậy sớm thế làm gì chứ, ảnh hưởng đến cả giấc ngủ của em.” Lạc Trăn hơi nghiêng người, nhìn người phía , ra tỉnh được lúc, nhưng muốn dậy, thích cái cảm giác hai người dựa sát vào nhau, cực kỳ thích.

      Mạc Hoành hừ , “Tám giờ còn sớm nữa đâu.” vậy nhưng cũng thúc Lạc Trăn ngồi dậy xuống giường, trái lại còn muốn gắng sức kéo người con lúc này tính thức thời dịch người ra trở lại gần mình.

      Lạc Trăn bật cười, “Cợt nhả.” Tìm được vị trí thoải mái nằm úp lên ngực , lát sau Lạc Trăn đắn đo rồi bắt đầu đề tài, “Mạc Hoành, xem, em, Liên Ân, Hạ Thụy, trong ba đứa tụi em ai tốt bụng nhất?”

      “Liên tiểu thư.”

      “Có đôi lúc nhìn người vẫn rất chuẩn.” xong lại thở dài, “Tối qua, em chuyện với Liên Ân, em bảo, Thang Kiến Vũ phải là người tốt, những chuyện trước đây làm, cặn bã, bỉ ổi có rất nhiều, mày với ở bên nhau sớm muộn cũng có chuyện, em câu này tuy dễ nghe, nhưng thực là… lòng.” đến đây giọng bỗng dần, “Lúc ra ngoài em cũng dám nhìn sắc mặt của Ân Ân, có lẽ ấy ghét em lắm.”

      “… Ừm.”

      “Ừm cái gì chứ!” Tâm tình đè nén suốt từ tối qua cuối cùng cũng kiềm chế được nữa, giận cá chém thớt ngồi thẳng dậy lườm Mạc Hoành, “ chuyện nghiêm túc với đấy.”

      “Chuyện của người ta em cứ cố chấp thế.” Người nào đó cũng phải là người tốt tính, tâm trạng tiêu cực gần đây hiếm khi trỗi dậy nữa lúc này lại dâng lên, Mạc Hoành trở mình xuống giường, trong lòng phiền muộn đến tột đỉnh, Lạc Trăn đối đãi với người khác lúc nào cũng để tâm hơn là với . Hôm qua trong quán bar, vừa quay người liền cùng mấy gã đàn ông mới bước vào ôm ấp loạn xạ rồi ôn lại chuyện cũ, rồi xoay người đẩy như đẩy cái quái gì đó, nghĩ đến lại thấy bực mình, muốn ở bên đến thế sao? ràng nhớ muốn chết… nhưng dường như lại cảm thấy mối quan hệ giữa bọn họ thể công khai…

      Trong ngực bỗng nghẽn lại, quay người dùng sức kéo người nằm bò giường lên, “Dậy mau!”

      “Shit, lại phát bệnh thần kinh gì vậy?”

      Mạc Hoành ghét nhất khi thô tục, “Em năng thể ra dáng con nhà lành được chút à.”

      Lạc Trăn nhìn , vẻ mặt khá hứng thú, “Dẫu sao so với bề ngoài quân tử, bên trong sắc —” Câu tiếp theo chưa hết, bởi Mạc Hoành che miệng lại, nhưng nghĩ đến câu tiếp theo muốn , khí thế ác nghiệt của người nào đó khỏi yếu hai phần, buông tay đoạn cách nghiêm túc, “Lạc Trăn, chúng ta… phát sinh quan hệ, đây là thực cần tranh cãi, em đừng định chối quanh nữa.” Vốn cũng muốn sớm như vậy đề cập đến chuyện đó, nhưng cứ nghĩ đến việc nhóc Lạc Trăn này lúc nào cũng đối xử với như người qua đường, trong lòng khỏi khó chịu, “Chúng ta đến tòa án công chứng.”

      Người ngồi chồm hỗm giường đờ đẫn cả nửa ngày cuối cùng mới gào lên, “ đúng là lưu manh mà! Em vẫn còn là sinh viên đấy.”

      Mạc Hoành bị hai chữ “lưu manh” bắn trúng, mặt đỏ bừng, nhưng quyết định vẫn phải , “Trước tiên công chứng… kết hôn mới là việc lớn… chúng ta cần thông báo cho hai gia đình, còn việc lo liệu tiệc rượu gì đó có thể hoãn lại.” câu tuy hơi ấp úng nhưng cũng rất kiên định.

      Lạc Trăn nhìn Mạc Hoành, cuối cùng vuốt trán rên rỉ, ngữ khí nồng đượm tình ý sâu xa, “Này người thanh niên, là chàng độc thân quý giá đấy, chưa đến ba mươi kết hôn làm cái gì hả.”

      Mạc Hoành hừ lạnh tiếng, rốt cuộc chỉ , “Mau dậy , đợi tắm xong em vẫn ỳ giường hậu quả tự chịu.” xong xoay người bước vào phòng tắm.

      Lạc Trăn gục bên mép giường luôn miệng oán thán, con người này đúng là ngày càng khó chiều?

      Mạc Hoành vào phòng tắm xối nước lạnh, năm phút sau cơ thể vẫn còn hơi khô nóng, lòng lại càng ngập trong ấm áp, chỉ nghĩ đến việc có thể lấy hôn nhân để trói chặt người kia là lại cảm giác cả người đều bất giác run rẩy —- vứt bỏ lâu như vậy, tại phải dùng phương pháp an toàn nhất để khóa ở bên mình, dùng tờ giấy kia để uy hiếp , nếu còn dám bỏ lần nữa, thề nhất định kiện , bắt khuynh gia bại sản!

      Lúc này cửa phòng tắm bị người ta đẩy ra, Lạc Trăn nhàn nhã dựa lên khung cửa.

      Mạc Hoành híp mắt lại, cầm khăn tắm buộc quanh eo, “Bên cạnh có phòng tắm.”

      “Em biết.” Người mặc quần áo chỉnh tề nhún vai, “Cho nên em tắm xong rồi.”

      “Thế em vào đây làm gì?”

      Lạc Trăn giơ chìa khóa trong tay lên lắc qua lắc lại, “Báo với tiếng, xe em , lát nữa tự bắt xe làm.” xong bèn xoay người, quên đóng cửa lại, sau đó phi như bay ra khỏi phòng, chạy xuống lầu.

      Người trong phòng tắm định thần lại mới khẽ rủa tiếng, “Lạc Trăn, em đểu cáng!”

      Mười giờ sáng, Mạc Hoành cùng Trần Huy ngồi trong quán trà bàn bạc xong với khách hàng, đường về Lạc Trăn gọi điện tới, Mạc Hoành nhếch khóe miệng đoạn ấn nút nghe.

      “Sao xe của lại nát thế hả, được nửa hết xăng.”

      “Em biết bơm xăng à?”

      “Thế gần đây cũng phải có trạm xăng chứ.”

      Mạc Hoành hơi trầm ngâm, “Em ở đâu? qua đón em.”

      Đúng là hổ lạc đồng bằng, ngoan ngoãn báo địa chỉ.

      “Đứng đó đợi , đừng lung tung.”

      “Trời nóng nực thế này, em ở quán giải khát bên cạnh đợi nhé, khi nào đến gọi cho em.” xong cúp luôn điện thoại.

      Trần Huy hướng ánh mắt sang Mạc Hoành, cười hơi kỳ dị, “Ai mà càn quấy thế nhỉ?”

      Người ngồi ghế phụ hề nhúc nhích, tên địa chỉ. Trần Huy mỉm cười xoay tay lái, hỏi dò, “ ấy trở lại?”

      Mạc Hoành cười , nhưng vẻ mặt lại mang theo thẳng thắn và thư thả hằn . Trần Huy khỏi hơi xúc động, gã đàn ông này cuối cùng cũng có phần giống người bình thường rồi.

      Kết quả ngày hôm đó, Lạc Trăn thể kiên nhẫn chờ đợi, uống nước xong bèn bắt xe luôn. Mạc Hoành đối diện với chiếc xe BMW trắng đỗ ở ven đường kẹp theo hai hóa đơn phạt cùng với tờ giấy nhắn, sắc mặt sa sầm ngay tại chỗ.

      Tối đến trở về hơi muộn, cởi áo khoác ngoài, mệt mỏi vỗ lên trán, vừa bước vào phòng khách thấy bóng dáng quen thuộc bận bịu trong phòng bếp hé mở bán nửa. Mạc Hoành chợt xót xa phát ra điều, cho dù có tức giận thế nào, chỉ cần trông thấy chân thực đứng trước mắt mình chẳng còn điều gì quan trọng hơn nữa.

      Mạc Hoành bước đến gần, đôi tay ôm lấy người đứng trước kệ bát, “Về lúc nào thế?”

      Lạc Trăn ràng bị dọa giật bắn người, “Sao bước vào chẳng có tiếng động gì vậy hả?”

      Mạc Hoành lướt qua mặt bàn lượt, khỏi nhíu mày, “Trình độ nấu ăn của em đúng là chẳng ra làm sao.”

      “Bổn thái hậu nấu cơm cho tạ ân thôi, còn dám kén cá chọn canh à.”

      Mạc Hoành giữ bàn tay giở trò bạo lực lại, “ ăn cũng sao…”

      “Ha, đừng với em là tại muốn ăn em đấy?” Lạc Trăn nghiêng mắt nhìn .

      Mạc Hoành vốn có ý tứ này, nhưng bị như thế, mặt cũng đỏ lên, “ linh tinh gì thế!”

      tý tế bào hài hước cũng chẳng có.” Lạc Trăn đặt sách nấu ăn trong tay xuống, tắt bếp, chính thức quay đầu lại, “Vốn định nấu cho bữa cơm chí ít có thể ăn được, em cũng an tâm thoải mái hơn phần nào.”

      “Em có ý gì?” Người nào đó biến sắc.

      “Ý nghĩa mặt chữ ấy, tài tử ạ.” Lạc Trăn chớp chớp mắt với Mạc Hoành, tháo tạp dề xuống, hoàn toàn khuất phục trước khả năng nấu ăn của mình, “Hay là ra ngoài ăn cơm .”

      Kết quả “bữa cơm chia tay” này cuối cùng cũng ăn được.

      Về sau Lạc Trăn nhịn được nghĩ bụng, lẽ nào cơn giận cùng dục vọng có quan hệ đồng bộ sao.

      Đêm xuống, mơ mơ màng màng cảm giác chỗ nằm bên cạnh khẽ động, Mạc Hoành hơi mở mắt liếc qua, thấy Lạc Trăn xuống giường ra khỏi phòng ngủ. Đợi lúc thấy quay trở lại, nhịn được bèn đứng dậy bước ra bên ngoài.

      Ngọn đèn trong phòng khách dưới lầu được bật sáng, bạn Lạc nào đó lúc này tựa bên bàn ăn, nhấm nháp salad hoa quả. Mạc Hoành hạ người chống lên lan can tầng hai, cuối cùng nhếch miệng khẽ cười, quyết định xuống lầu cùng người dấu chia sẻ đồ ăn.

      “Chẳng trách ngần ấy năm em cũng ngọt ngào ít.”

      Lạc Trăn suýt nữa bị sặc, quay đầu lại tức giận trách móc, “Xin , nửa đêm nửa hôm đừng đột ngột nhảy ra dọa người chứ.”

      “Từ lúc nào lá gan của em lại như vậy.” Câu trào phúng theo phong cách bạn Mạc vẫn trước sau như , xong bước qua cầm miếng hoa quả trong tay đối phương bỏ vào miệng, “Bên trong là gì thế?”

      “Sữa chua. Ngon ?” Lạc Trăn đưa cho tất cả, “Phòng bếp vẫn còn, để em lấy.”

      “Đợi .” Mạc Hoành kéo lại, nếu như chắc chắn phải cùng chia xa thời gian nữa, nhất định phải bắt lưu luyến rời, tệ nhất chí ít cũng phải khiến lưu luyến cơ thể của .

      Lạc Trăn lập tức nhận ra thần thái của đối phương hơi biến đổi, người có chút kinh nghiệm hiểu loại ánh mắt này có ý gì, “ phải chứ…”

      Mạc Hoành tiến lên ôm vào lòng, “ phải cái gì?”

      “Ơ này, em còn sức đâu, cũng vừa hai phải thôi.” Ngày mai còn phải lên máy bay.

      có sức là được rồi.” Mạc Hoành chẳng biết xấu hổ vùng dậy, đúng là ai sánh được.

      Sau đó trong tình trạng chàng có ý mà thiếp khó xử, hai người lại lên giường lần nữa, thực ra là ở sô pha ngoài phòng khách.

      Sáu tiếng sau Lạc Trăn bật dậy từ giường, vừa xem thời gian mặt trắng bệch, Mạc Hoành bước ra từ phòng tắm, thấy Lạc Trăn luống cuống mặc quần áo, tốt bụng nhắc nhở, “Cài cúc áo lệch rồi kìa.”

      “Em biết rồi!”

      đưa em .”

      “Giờ em tin được nhân cách của nữa.”

      Mạc Hoành hừ , “So với việc em vứt bỏ dẫu sao vẫn còn tốt hơn gấp trăm lần.”

      cố tình gây cái gì thế hả?” Lạc Trăn phì cười.

      Trong lòng Mạc Hoành bỗng dâng lên ngột ngạt thốt nên lời, muốn nếm trải những tháng ngày tựa như con người đơn sống hòn đảo biệt lập nữa, ích kỷ cũng được, nếu như có thể, hy vọng Lạc Trăn đừng lấy bằng tốt nghiệp gì gì đó, mà hãy ở bên , nhưng trước giờ ấy vẫn luôn xếp ở vị trí cuối cùng.

      Ba mươi phút sau, hai người tới sân bay, điều khiến Lạc Trăn kinh ngạc đó là, tụi Thẩm Hạ Thụy, Liên Ân lại đến sân bay tiễn mình, hai bên cũng kìm được ngây ngẩn ngay tại chỗ.
      tart_trung thích bài này.

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 59

      [​IMG]


      Lúc Lạc Trăn tới sân bay, tụi Thẩm Hạ Thụy, Liên Ân đợi ở đó. Nhìn thấy người đưa đến tất cả đều chết lặng, vẫn là Thẩm Hạ Thụy phản ứng được trước tiên, “Mày được lắm!”

      Lạc Trăn thở dài, kế đó mất gần mười phút để khai báo xong “ giấu kín” của mình, trong đó cũng thiếu những lời dối có thiện ý, tới tận lúc người nghe hả lòng hả dạ mới thôi, cuối cùng đến khi rốt cuộc có thể kéo hành lý rời lại bị gã nam chính nãy giờ vẫn bị gạt qua bên kéo tay lại.

      “Đến nơi gọi điện cho .”

      “Được rồi, em biết rồi.” Lạc Trăn thấy vẫn buông tay, “Đại ca ôi, em phải lên máy bay đây.”

      Mạc Hoành ho tiếng, tuy hơi mất phong độ, nhưng vẫn áp sát thấp giọng cảnh cáo, “Em tự thu xếp cho ổn thỏa, đừng có ra ngoài chơi lung tung, nếu trở về em lĩnh đủ đấy.” xong biết lấy từ đâu ra chiếc nhẫn đeo lên ngón giữa bàn tay trái của .

      “Này, làm gì thế?” Lạc Trăn buồn cười, “Như vậy ảnh hưởng đến giá trị con người em.”

      Lúc này Mạc Hoành lại mỉm cười, “Tốt nhất là em nên sớm nhậnthức việc này.”

      Lạc Trăn im lặng, vẫy tay với đám người phía sau. “Mình đây.” Cũng tiêu sái phóng khoáng. Hơn mười tiếng đồng hồ sau, cuối cùng cũng tới trường học, nhiệm vụ đầu tiên đương nhiên là gọi điện thoại, kéo theo việc lệch múi giờ.

      Đêm hôm sau cuộc điện thoại gọi tới, người nỗ lực đuổi kịp môn học tiện tay nhận nghe.

      làm gì vậy?”

      “Chong đèn học đêm.”

      “Sao hôm nay liên lạc với ?”

      Dù có so đo từng tý nhất cũng bì được với người này, “Quên mất.” Quả thực là quên, hơn nữa gọi điện về, hiển nhiên gọi tới, còn tiết kiệm phí điện thoại giúp .

      “Xem ra vẫn đúng là kỳ vọng ở em quá cao.” Đầu bên kia cười nhạt.

      “Đại ca ôi, em bận đến nỗi sắp tối tăm hết cả đây này, nào giống , mỗi ngày đều rảnh rang nhàm chán nghịch điện thoại như vậy.”

      “Gọi điện cho là nhàm chán sao??” Người nào đó hơi khó chịu rồi.

      “Trước đây —- giống kẹo dẻo như vậy, mới có hơn hai năm sao lại dính người ta thế hả.”

      “Em cũng biết là hơn hai năm!” Cạch tiếng, cúp điện thoại.

      Lạc Trăn trừng mắt nhìn di động, cảm giác bệnh đau đầu của lại sắp phát tác. Gã bạn trai này đúng là phải kiểu khó chung sống bình thường, có đôi lúc ngẫm lại đáng buồn, con người Mạc Hoành trừ khuôn mặt tạm chấp nhận được ra, tính tình u chưa đến, tính khí càng hơn thế, thần kinh lại nhạy cảm, còn rất giỏi tự hành hạ mình, thế nào loại người này vẫn là khó lấy lòng nhất! Đáng tiếc Lạc Trăn cả đời này đều trầm luân trong dòng xoáy của Mạc Hoành thể nào thoát được, ai bảo cứ bướng bỉnh muốn người đàn ông đến nhược điểm còn nhiều hơn cả ưu điểm này cơ chứ.

      định gọi điện lại, đối phương gọi đến trước, “ nghĩ xong muốn gì chưa?”

      Lạc Trăn dở khóc dở cười, “ đúng là —- Được rồi, em xin lỗi, hừm, em vô cùng vui sướng được cùng trò chuyện qua điện thoại được chưa nào? Mạc Hoành này, có phải kiếp trước em nợ thế?”

      “Đúng, em nợ .”

      Lạc Trăn cười khan hai tiếng, “Em phải đọc sách đây, cứ thế này qua môn xong mất, cũng nghỉ ngơi sớm nhé —-”

      “Chỗ giờ là ban ngày.”

      “Ha, ha ha! đúng là biết chọn thời gian gọi điện cho em đấy nhỉ.”

      “Lạc Trăn.” Người ở đầu bên kia cắt ngang lời , “ em.”

      Lạc Trăn ngây ngẩn, “Em biết mà, ngoan ngoãn làm việc , đừng chỉ trốn việc thế, em biết nhé, nuôi em cần khoản chi phí rất lớn, ai gia sau này muốn xe đua ở nhà lầu, nếu cẩn thận em chạy mất đấy!”

      “Em chỉ có tí tiền đồ này thôi à!” Tiếng khịt mũi, có thể mường tượng ra bao nhiêu ý khinh thường.

      “Lần sau giới thiệu mẹ em cho , hai người chắc chắn có chung đề tài, nữa, tán dóc với tiếp mãi dứt được, thế nhé, à đúng rồi, em cũng rất .”

      Cái câu “đúng rồi” vẫn đúng là nhân tiện! Lúc Mạc Hoành đặt di động xuống tuy sắc mặt vẫn như trước, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên lại tiết lộ tâm trạng sung sướng trong lòng.

      Những tháng ngày sau khi bỗng trở nên quá chật vật, biết, nhưng cũng chỉ có thể chờ đợi như vậy, người con ấy lúc nào cũng cố chấp theo ý mình mặc kệ sống chết của người khác, nếu như bắt phải thế này thế nọ, kết quả chắc chắn tốt, vì thế vẫn kiên nhẫn chờ đợi, dẫu sao cũng chờ hai năm rồi.

      Ba tháng sau, hôm đó Mạc Hoành trở về nhà, vừa cởi quần áo, tay ấn điện thoại.

      “Sắp đến năm mới rồi, khi nào em về? Trường học chắc được nghỉ rồi.”

      “Tuần sau mới nghỉ, em tính cùng bạn bè châu Âu chuyến —-”

      “Em làm cái gì thế! Đừng đùa nữa, về ngay cho .” Khẩu khí thoáng chốc tốt, nhưng Lạc Trăn chẳng hề để ý, muốn làm chuyện gì đều phải theo ấy sau này mình còn gì là tự do nữa chứ, “Em hẹn với bọn họ rồi, ngày mai , chơi khoảng tám ngày, sau đó bay thẳng từ bên ấy về nhà.”

      được.”

      được cái đồ quỷ nhà ý.”

      “Lạc Trăn, em năng chú ý chút.”

      “Dù sao em cũng với rồi, chuyện này chính là như vậy, muốn mắng đợi em trở về rồi hãy mắng. Giờ em phải sắp xếp hành lý, có chuyện gì nữa em cúp máy đây.”

      “Lạc Trăn, em cứ cẩn thận cho !”

      Lạc Trăn cười ha hả cúp điện thoại, tuy lần này đúng là có phần để ý đến cảm nhận của , trong lòng ra cũng hơi áy náy, nhưng mấy lời châm chọc ấy của vừa thốt ra là chỉ muốn mất hút luôn! Dù sao bọn họ lúc nào cũng giày vò nhau như vậy suốt, hai bên mà nghe lời nhau trái lại còn bình thường. Ném điện thoại sang bên, tiếp tục sắp xếp đồ đạc, được nghỉ tuần, ba bạn cùng phòng của lục tục trở về nhà, ký túc bỗng trở nên im ắng lạ thường, chỉ có điều Lạc Trăn nghĩ ngày mai vẫn có thể ngủ muộn được.

      Kết quả sáng sớm ngày hôm sau, tiếng gõ cửa lại quấy nhiễu mộng đẹp của , có thể là mấy người bạn hẹn qua gọi xuất phát, nhưng, Lạc Trăn nhìn đồng hồ mới chưa đến bảy giờ, khẽ rủa tiếng rồi ra mở cửa, vừa mở cánh cửa phòng ra bỗng đơ người ngay tại chỗ.

      “Hẳn là em nên tiếng ‘ lâu gặp’ chứ?” Giọng của đối phương lãnh đạm vang lên.

      Lạc Trăn hồi phục lại, “ điên à! chạy tới đây làm gì hả?”

      “Đến để xem em tin hay ?” Mạc Hoành đột nhiên vươn tay giữ lấy gáy , Lạc Trăn hoảng hốt đẩy ra, “ lung tung gì thế?” Lần đầu tiên nghe chuyện đúng trọng điểm như vậy, đúng là thể tin được! Mạc Hoành lách qua người tự nhiên bước vào, phía sau liền kéo lại, “ —-” Chưa dứt lời tay bị hất xuống cách chán ghét, “Đừng có động tay động chân.”

      “Ơ —-”

      “Phòng vệ sinh ở đâu? rửa mặt.”

      Lạc Trăn thấy nơi giữa hai đầu lông mày của hằn mệt mỏi, chỉ về căn phòng bên cạnh, “Khăn đỏ thẫm là của em.”

      Đối phương hơi gật đầu đặt hành lý xuống rồi bước vào, Lạc Trăn ngồi sô pha điều chỉnh lại tâm trạng, rất lâu sau chỉ có thể cảm thán câu “Ngộ nhân bất thục” [1]. Ngẩng đầu thấy Mạc Hoành đứng bên cửa phòng vệ sinh, lẳng lặng nhìn .

      “Sao vậy?” Trong lòng khẽ giật thót.

      có gì, chỉ muốn ngắm em chút.”

      Lạc Trăn cười ha ha hai tiếng, “ , chạy vạn dặm xa xôi đến đây là có ý đồ gì? Đừng với em là vì chuyện ngày hôm qua nhé, em cảm thấy đúng là quá nhàn rỗi.”

      “Em muốn gặp sao?” Thong dong bước đến gần.

      “Em như vậy.”

      Mạc Hoành hừ tiếng, hiển nhiên coi như trả lời cho có lệ, mà thực tế đối phương cũng chính là như vậy, lúc này vẻ mặt của Lạc Trăn ngập đầy những nghiền ngẫm, “Giận cứ ra, làm gì mà phải nhịn, khó chịu à?”

      Mạc Hoành lườm cái, lập tức mỉm cười, “Đúng là rất khó chịu.” Giây tiếp theo tiến lên bước đè lên ghế sô pha, mạnh mẽ lấp kín môi .

      Lạc Trăn tại lại muốn tiêu hao thể lực cùng với , “Này đừng nháo nữa.” Nhưng đối phương hề có ý quan tâm đến , đầu lưỡi của liếm qua cổ , thành , Lạc Trăn cũng hơi nôn nóng, tay dùng sức đẩy ra, kết quả đôi mắt đối phương trầm xuống, nghiêng đầu cắn lên chiếc cổ của , Lạc Trăn đau buốt, “ phát điên gì thế hả?”

      chỉ quen nhìn em sống mà vẫn vui vẻ thoải mái.”

      cảm thấy người này rắp tâm đến tìm là để khiến thoải mái đây. “Xem ra rất bất mãn với em.”

      “Trong thâm tâm tự em hiểu .” Câu này có phần động chạm chính thức, Lạc Trăn híp híp mắt, “Đầu óc có bệnh đúng , ngồi mấy tiếng máy bay đến đây chỉ để cãi nhau với em hả?”

      Mạc Hoành cuối cùng cũng bộc phát, “Ở bên cạnh em, mẹ nó ngay cả chính cũng cảm thấy mình giống như thằng điên!”

      “Vậy được, đừng ở bên nhau nữa.” Lạc Trăn hất ra rồi đứng dậy, người phía sau lập tức giữ chặt lấy cổ tay , “Em cái gì? lại lần nữa xem.” Thanh rất lạnh nhạt nhưng cũng rất nguy hiểm.

      Lạc Trăn thở dài, nghiêng người nhìn , “Mạc Hoành, có tin vào chính mình ?”

      tin tưởng em.”

      Người muốn tiếp tục chiến tranh lạnh, vì câu này vẫn là nhịn được mà phì cười, “Con người đúng là khiến người ta… hận dến cắn răng.” xong nhào lên cắn môi , cảm giác cơ thể của khẽ run rẩy, kế đó tay Mạc Hoành mạnh mẽ ôm chặt lấy , Lạc Trăn mỉm cười hơi ngẩng lên nhìn , lồng ngực Mạc Hoành phập phồng nhịp nhàng, mặt hơi đỏ, vốn rất tuấn tú, lúc này lại vì sắc dục mà càng thêm nét gợi cảm lạ thường, tay đẩy ngồi về sô pha, nửa quỳ bên mép ghế hôn lên môi .

      Ngọn lửa nho thoáng chốc lan ra cả cánh đồng.

      “Em thể…” Trán Mạc Hoành lấm tấm mồ hôi, “Ngoan ngoãn được chút sao.”

      giữ lấy eo , tiến vào trong, tuy phải là lần đầu tiên nhưng Lạc Trăn vẫn cảm thấy đau đớn, lui ra chút, đối phương trầm ngâm tiếng rồi phủ người xuống ôm lấy , cho nhúc nhích, “… Em thành .”

      Lạc Trăn thầm thở dốc nghĩ bụng muốn thả lỏng mình chút, nếu sau đó hai người đều bị tổn thương, cơ thể quấn quýt sát sao nóng bỏng đến mức chịu nổi, Mạc Hoành chầm chậm đẩy vào, Lạc Trăn điều chỉnh thân dưới, ôm lấy cổ , hôn lên hàm dưới của , kết quả lại làm cho góc độ của thân dưới vào sâu thêm mấy phần.

      “Em…” Mạnh mẽ đè nén dục vọng xuống nhưng suýt nữa lại bị khơi lên hết thảy, Mạc Hoành nghiến răng nghiến lợi hôn lên môi , tiếp cận gặm cắn cách thô bạo, mà thân dưới cũng bắt đầu chuyển động chầm chậm.

      Lúc này hết thảy mọi áp lực và khoảng cách đều còn nữa, chỉ có gần gũi, chia ngọt sẻ bùi thân thiết nhất gì có thể chia cách.

      Đợi đến khi tất cả tĩnh lặng lại, Lạc Trăn nhìn lên trần nhà ngơ ngẩn hồi lâu, mà đối phương dường như chưa được nghỉ ngơi máy bay, lại ôm chìm vào giấc nồng.

      Lúc chuông cửa vang lên, Lạc Trăn tắm trong phòng vệ sinh, người đứng bên cửa sổ bèn qua mở cửa, khiến cho hai bên ngoài hoàn toàn sững sờ, gã đàn ông chỉ mặc quần dài, nửa thân để trần cực kỳ khôi ngô!

      Khi Lạc Trăn bước ra thấy cảnh tượng này, “Oh my god!”

      “Hey, Wendy!” tóc ngắn ngoài cửa vẫy vẫy tay về phía .

      “Sao các cậu lại đến đây?” Lập tức nhớ đến chuyện du lịch, “Sorry, có phải tớ muộn rồi ?” xong vội vã bước qua, lúc này Mạc Hoành vào phòng vệ sinh để tắm rửa.

      ta là ai thế? Vóc dáng đúng là số .” Dễ dàng nhận thấy hai đối với người kia khá có hứng thú.

      Lạc Trăn dắt bọn họ ra hành lang phía ngoài, tiện tay khép cửa phòng lại.

      —-***—-

      [1] gặp người tốt, ý chỉ người con gả cho ông chồng tính cách tốt.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :