1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đêm nay bao giờ sáng - Cố Tây Tước (60c + PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 45

      [​IMG]


      Khoảng cách từ lần trước đến ngôi nhà của chủ nhân họ Mạc ăn cơm được hai ngày, trong khoảng thời gian này Mạc Hoành hề liên hệ với Lạc Trăn nữa, cũng chẳng phát giác được , dẫu sao con người Mạc Hoành cũng quái gở kỳ cục.

      Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, người nhoài ra giường trầm ngâm khỏi giật mình.

      Lạc Trăn rút điện thoại từ trong túi áo, liếc cái rồi nhận máy.

      “Lạc Trăn, mày ở đâu thế?!” Đầu kia điện thoại cực kỳ ầm ĩ.

      Lạc Trăn nhíu mày, “Sao ồn như vậy?”

      Liên Ân cười cười hét qua, “A Vũ muốn trực tiếp cảm ơn ân nhân cứu mạng, mời cả đám ăn cơm, đương nhiên chủ trì là mày đấy.”

      Lạc Trăn lật người nhìn trần nhà, giọng mất hứng, “Cảm ơn gì đó khỏi , dù sao người tận sức cũng phải em, nếu ta áy náy, lần sau gặp mặt biếu tiền mừng [1] cũng được.”

      Người bên kia ngừng hai giây, thét lên chói tai, “Câu này của mày là có ý gì? tới hả? Đừng mà! Mọi người đều đợi mày đấy, đến mau , mày đến mấy tiểu tinh kia lại được đằng chân lân đằng đầu mất!”

      Lạc Trăn kéo điện thoại giơ lên tận đỉnh đầu lại gần, “Mấy người chơi , hôm nay em qua đâu, mẹ em bắt em về mà chuyến, tối hậu thư.”

      Liên Ân hiển nhiên khoan nhượng, “Mày mà tới chẳng có ý nghĩa gì nữa.”

      Lạc Trăn nghĩ ngợi, , “Hạ Thụy có ở đó chứ, nếu chị kêu nó gánh vác thay em, dù sao hôm nay chắc chắn em đến được.”

      Liên Ân đấu tranh, cuối cùng đành thỏa hiệp, “Chẳng còn cách nào nữa, vậy liên lạc sau nhé.”

      “Được.”

      Cúp điện thoại trở mình xuống giường, vừa mặc áo khoác, điện thoại lại vang lên, Lạc Trăn bùi ngùi, được thích quá có đôi lúc cũng là loại áp lực.

      Số điện thoại lạ, Lạc Trăn ngẫm lúc rồi ấn phím nghe.

      “Đến đón .” Giọng trầm thấp uể oải truyền đến trước khi Lạc Trăn tự báo danh tính.

      Ngữ điệu này, ngữ điệu ra lệnh cho người ta lại còn phảng phất ý cười phải Hạ Thiên Liên là ai.

      “Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi tắt máy. Sorry, the number you dialed is out of service.”

      “Học theo rất giống, có cơ hội giới thiệu em chuyển sang công ty phỏng vấn.” Tiếng cười của Hạ Thiên Liên trở nên rệt, “Sân bay quốc tế thủ đô, hy vọng trong vòng tiếng có thể nhìn thấy em, vậy , vất vả cho em rồi.”

      Điện thoại bị cắt rụp, Lạc Trăn vẫn nhìn chằm chằm vào di động, đến lúc phản ứng lại được, chỉ muốn ném bay điện thoại ra ngoài cửa sổ.

      Lạc Trăn chạy đến sân bay, bỗng thở dài tiếng trước phòng đợi máy bay kiểu dáng vệ tinh trước mắt, đứng tại chỗ khoảng năm giây, hít thở sâu hai lần, cất bước tìm người, nhưng đợi tiến thêm bước, phía sau có người ôm lấy bờ vai .

      Lạc Trăn giật bắn người nghiêng đầu nhìn sang, “Hạ Thiên Liên?!”

      thân thường phục sạch gọn gàng, kính râm màu cà phê, mái tóc hơi rối, nhưng vẫn mất vẻ tuấn tú như xưa.

      “Sao chậm thế hả.” Hạ Thiên Hiên tháo kính mắt xuống, giọng uể oải, có phần mệt mỏi.

      Lạc Trăn nở nụ cười rực rỡ, phủi cánh tay khoác lên vai xuống, “Em sai rồi, em nên chậm chạp như thế, em đúng là nên tới.”

      Hạ Thiên Liên mỉm cười mơ hồ, biết cái gì gọi là vừa hai phải, nhất là khi đối phương lại là đại tiểu thư, “Mời em ăn cơm, cảm ơn em vượt ngàn dặm xa xôi đến đón , nhé?”

      “Cảm ơn, hưởng thụ nổi.” Cúi đầu nhìn thấy trong tay chỉ mang theo túi hành lý, “ có ngần này đồ đạc thôi à?”

      Hạ Thiên Liên mỉm cười, “Nếu lần tới du lịch với em, cân nhắc mang nhiều hơn chút.”

      Hai người vừa vừa trò chuyện, “Được thôi, dạo chơi địa phủ ngày.”

      Hạ Thiên Liên gật đầu cách nghiêm túc, “ có ý kiến, thời gian em định lúc nào cũng được.”

      Lạc Trăn “xì” tiếng, đột nhiên nhớ ra điều gì đó bèn nghiêng đầu nhìn , “Sao vậy, công tác mệt đến thế à? Thấy chuyện uể oải quá.”

      Hạ Thiên Liên ấn ấn giữa hai lông mày, “Phải là kỹ năng trộm cướp ở Hồng Kông còn cao hơn đại lục cả bậc.” Chí ít ở đây còn chưa từng bị người ta móc đồ vật người như thế, nghĩ lại —- bực mình.

      Lạc Trăn kinh ngạc, “Mất ở Hồng Kông rồi, vậy mà vẫn quay về được á?”

      Hạ Thiên Liên nhíu mày, “Sơn nhân tự có diệu kế.” [2]

      Lạc Trăn nhịn được bèn trêu chọc, “Nếu có tài cán như thế, sao còn phải gọi điện tìm em cầu cứu hả.”

      Hạ Thiên Liên nhún vai, vẻ mặt vô tội, “ chỉ thuộc mỗi số của em, hơn nữa, cũng rất mệt.”

      Lạc Trăn quay đầu, im lặng nhìn , đưa tay xách hành lý.

      Hạ Thiên Liên mỉm cười ngăn lại, “Tuy rất mệt, nhưng cũng nên để phụ nữ xách hành lý cho mình.”

      Lạc Trăn nhướng mày, miễn cưỡng.

      Hai người lên xe, Lạc Trăn lái xe, Hạ Thiên Liên ngồi ở ghế phụ nhắm mắt nghỉ ngơi, năng gì.

      Đến chỗ ở của , Lạc Trăn quay đầu nhìn người ngồi ghế phụ, dường như chìm vào giấc ngủ, tiếng hít thở rất , khuôn mặt với những đường nét ràng hiếm thấy được sắc tái nhợt.

      Lạc Trăn ngồi tại chỗ khoảng mười phút mới đánh thức dậy.

      Hạ Thiên Liên day day huyệt thái dương, ưỡn thẳng người dậy, giọng khàn khàn, “Xin lỗi em, hình như ngủ quên mất.”

      “Ngủ rất say.” Lạc Trăn bổ sung, sau đó lại đùa, “Có cần em dìu vào ?”

      Hạ Thiên Liên chỉ cười , nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Lạc Trăn, khẽ lên tiếng, “Cảm ơn em, Lạc Trăn.”

      Lạc Trăn hơi nhếch khóe miệng, “Đừng khách sáo, dù sao công việc tài xế này cũng phải là lần đầu tiên em làm, cũng quen rồi.”

      Tiếng cười trầm thấp vang lên, “Lạc Trăn, em lúc nào cũng có thể làm rất vui.”

      “Em cũng ngại thế giới này nhờ em mà có thêm nụ cười đâu.” xong lại thản nhiên mỉm cười.

      Hạ Thiên Liên đột nhiên cúi người qua in lên môi nụ hôn.

      Lạc Trăn giật mình, “ làm cái gì thế?”

      “Nụ hôn đầu —-“ Hạ Thiên Liên bày ra vẻ mặt cười như cười, “Theo ý nghĩa chính thức.”

      Nhân lúc Lạc Trăn vẫn chưa kịp hiểu được thế nào mới là ý nghĩa chính thức, Hạ Thiên Liên xuống xe, sau đó, cúi người qua cửa xe nhìn , vẫn uể oải như trước, “Cảm ơn em, Lạc Trăn, em làm cho ngày hôm nay của đến nỗi quá thảm hại.”

      Lạc Trăn khựng lại lát, cái gã này, phân tích theo khía cạnh nào đó —- cực kỳ quái gở.

      “Thà lấy mấy câu cảm ơn đầu lưỡi này quy ra nhân dân tệ còn hơn, nếu thế em tuyệt đối lời khách sáo với .” Lạc Trăn phì cười khoát khoát tay, khởi động xe, “Ngày mai gặp ở công ty.”

      Hạ Thiên Liên nở nụ cười nhàn nhạt, “Mai gặp nhé.”

      Chiếc xe quay đầu lại rời . Hạ Thiên Liên vẫn đứng dưới khu nhà lúc, sau đó mới cất bước về phía cổng chính.

      —-***—-
      [1] tiền mừng khi cưới dâu chú rể hay phát cho khách khứa.

      [2] cách khiêm tốn về mình.
      tart_trung thích bài này.

    2. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 46

      [​IMG]

      Lạc Trăn trở về nhà, vừa bước vào phòng khách thấy Lạc Lăng nhoài lên bàn ăn hí hoáy gì đó.

      “Ái chà, đây chẳng phải Lạc công tử nhà chúng ta sao? Lại còn làm bài tập nữa chứ.” Lạc Trăn vừa vừa đến gần, lúc ngang qua bàn trà tiện tay nhón mấy hột ô mai lên ăn.

      Lạc Lăng làm như nghe thấy có người bước vào, vẫn cặm cụi viết bài.

      “Này nhóc con, với nhóc đấy.” Lạc Trăn lại cho phép mình bị lơ đẹp, bèn qua, cúi đầu nhìn, lập tức bật ra xa, “Nhóc học tiếng á?”

      Lúc này Lạc Lăng mới ngẩng lên, ánh mắt nhìn Lạc Trăn đong đầy tình thân.

      “Chị đây chỉ đến tìm Lạc phu nhân tán gẫu thôi, tán gẫu xong luôn, tán gẫu xong luôn.” Lạc Trăn vừa vừa lùi về sau.

      “Chị…”

      “Stop! Chị nhịn.”

      Phản ứng này thực phải là Lạc Trăn chuyện bé xé ra to.

      Khung cảnh quay trở về lần đầu tiên Lạc Trăn phụ đạo tiếng cho Lạc Lăng.

      Lạc Trăn , “ học ba năm tiếng , dù là tiểu học, nhưng chắc hẳn cũng có chút kết quả, trước khi dạy chị muốn thử kiểm tra trình độ của em .”

      Lạc Lăng đáp, “Chị cứ việc.”

      Lạc Trăn chỉ vào câu, “Nào, đọc xem.”

      Lạc Lăng, “Chị đợi tý.”

      Lạc Trăn quả đợi rất lâu, hơi bực mình “Rốt cuộc có biết đấy?”

      Lạc Lăng cười ranh mãnh, “ thế nào nhỉ? Tiếng đúng là rất kỳ lạ, nó chỉ có thể ngầm hiểu chứ thể diễn tả thành lời.”

      Lạc Trăn hít sâu, bật ngón tay cái, “Nhóc được lắm.”

      Nhường bước, Lạc Trăn lại chỉ vào từ đơn trong câu, “Nào, đọc thử xem.”

      Lại qua lúc rất lâu rất lâu sau, Lạc Trăn nổi giận, “Cậu gan phết!”

      Nhường vạn bước, Lạc Trăn lại chỉ vào chữ A trong từ đơn, gào lên, “Mẹ nó chứ, cậu đọc cho tôi xem!”

      Lại qua lúc rất lâu rất lâu rất lâu, Lạc Trăn hai mắt đẫm lệ, “Vậy chúng ta bắt đầu từ 26 chữ cái.”

      Lạc Lăng đáp, “Được ạ.”

      Hai mươi phút sau, cuối cùng Lạc Trăn cũng kiềm nổi, điên cuồng nhào lên đuổi bắt với Lạc Lăng thành vòng, mãi đến khi Lạc phu nhân nghe thấy tiếng chạnh chọe vội chạy đến kéo hai người ra.

      “Chị…”

      …”

      Lúc Lạc phu nhân bước vào trông thấy hai đứa con của mình lại trêu chọc nhau.

      “Hai đứa làm gì thế hả? Cứ chị chị, Lạc Trăn, qua đây giúp mẹ rửa rau, đừng tưởng cái gì cũng biết làm vẫn có thể có cơm ăn.” Lạc phu nhân xách túi rau bự về phòng bếp.

      Lạc Trăn đá văng cậu nhóc Lạc Lăng ở bên chân ra xa mét, “Sau này tìm gã biết nấu cơm chẳng phải cái gì cũng biết làm vẫn có cơm ăn sao.” đoạn cùng bước đến phòng bếp.

      Lạc phu nhân hừ tiếng rất vang dội, “ có thể tìm được người chỉ cần là ‘đàn ông’ người mẹ dễ thỏa mãn chỉ bằng điều kiện như tôi đây hài lòng lắm rồi, lại còn biết nấu cơm, haizz.”

      Lạc Trăn bước qua rửa tay, “Lạc phu nhân à, mẹ đúng là rất con mà.”

      “Như nhau thôi.” Lạc phu nhân lấy rau từ trong túi chuyển cho Lạc Trăn.

      “Mẹ vừa qua bên nhà họ Thẩm, vốn định gọi Tiểu Thụy qua ăn cơm, nhưng gọi lúc chẳng thấy ai trả lời, hai đứa bây sao lúc nào tìm được đứa chẳng thấy đứa kia đâu thế hả.”

      Lạc Trăn bật cười, “Chả lẽ lại muốn ngày nào cũng dính nhau ạ, tụi con hồi bé cũng hay tự lo chuyện mình thôi.”

      “Đúng thế, đứa phía đông đánh nhau, đứa phía tây lại chửi người ta, ràng lúc tụi tôi đưa các , đứa múa đứa hát mà.” Chênh lệch cũng có phần quá lớn.

      Lạc Trăn xua xua tay, nhắc đến gan dạ trước kia.

      “Mẹ, có lẽ hai tuần nữa con phải trở về trường, mẹ chứng minh giúp con ký tiếp được ?”

      “Làm xong từ sớm rồi ạ, để trong phòng con ấy.” Lạc phu nhân chợt nhớ ra điều gì đó, “Lạc Trăn, có phải con có người bạn tên Mạc Hoành ?”

      “Mạc Hoành gì cơ ạ?” Lạc Trăn sửng sốt, bật xoay người, trợn mắt nhìn Lạc phu nhân.

      Lạc phu nhân ngẩng đầu liếc cái, “Căng thẳng thế làm gì? Mấy chuyện đau đầu ấy của con ai mà biết.”

      “Thẩm Hạ Thụy!” Lạc Trăn nghiến răng.

      Lạc phu nhân cười ha hả, “Tình bạn tình bạn.”

      Lạc Trăn quay người lại, tiếp túc rửa cà chua tay, “Sao tự nhiên mẹ lại nhắc đến… bạn con?”

      “Hôm nay mẹ trông thấy cậu ấy trong bệnh viện.”

      “Mẹ ‘quen’ ta sao?!” Lạc Trăn lại nhảy dựng lên xoay người lần nữa.

      “Con biết đời này có thứ gọi là ảnh chụp hả?”

      “Thẩm Hạ Thụy!” Lạc Trăn nghiến răng.

      “Tình bạn tình bạn.”

      Lạc Trăn coi quả chà chua như đầu của Thẩm Hạ Thụy bèn cắn phát, “Bạn con… ta đến khám răng à?” Lạc phu nhân là bác sĩ khoa răng miệng.

      , lúc mẹ qua nội khoa tìm dì Lưu của con thấy cậu ta bước ra từ văn phòng của chủ nhiệm Vương. Tim cậu ấy ổn hay sao?”

      Lạc Trăn nghe đến chữ tim, khỏi khẽ cười nhạt, “Tim của ta rất tốt.”

      “Thế sao còn tìm chủ nhiệm Vương?” Chủ nhiệm Vương là chuyên gia nội khoa tim mạch của bệnh viện thành phố.

      “Bạn ta tim được ổn lắm.” Lạc Trăn hiển nhiên muốn nhiều, “Mẹ, con đói rồi, nhanh nhanh nấu cơm thôi.”

      Lạc phu nhân dễ dàng bị chuyển đề tài, “Giục gì mà giục, 26 tuổi đầu ngay cả nổi cơm điện cũng biết dùng, con xem con ra ngoài xã hội có tác dụng gì hả.”

      “Lẽ nào dùng nồi cơm điện cũng có ích cho xã hội sao ạ?” Lạc Trăn khiêm tốn thỉnh giáo.

      “Ít nhất chết đói.”

      Lạc Trăn cười hì hì, “Coi như trừ đàn ông, người giúp việc ra, mẹ biết đời này còn có thứ gọi là đặt hàng sao?”

      “Lạc Trăn, con có tí tiền đồ này thôi à.” Lạc phu nhân khinh bỉ.

      Lạc Trăn rửa rau xong phẩy phẩy tay, “Hết cách rồi, gen tốt.” xong cầm quả cà chua, vừa gặm vừa đủng đỉnh ra khỏi phòng bếp.

      “Con đừng có ném đá giấu tay đổ cho mẹ, mẹ là mẹ con nhá. Đúng rồi, Lạc Trăn, cậu thanh niên đó là người…” Nghiêng đầu thấy con lao đến phòng khác rồi, Lạc phu nhân thở dài tiếng, “Con nhóc này, biết đến khi nào mới đứng đắn được chút.”

      Lạc phu nhân tự mình suy xét, “Tim của bạn ổn? Theo tình huống thông thường, người đến xem bệnh chỉ có chính người có bệnh…”

      “Bánh khô, đừng làm tiếng nữa, lại đây chơi trò chơi với chị.” Lạc Trăn ngồi xuống nền nhà phòng khách mở ti vi.

      “Chị giúp đừng làm phiền em.” Lạc Lăng lâm vào rối loạn cực độ.

      “Chị càng muốn làm phiền em đấy, lại lần trước em ném chị đây vào trại địch rồi chuồn mất, hại chị bị người ta đâm mười nhát sau lưng, mối thù này vẫn chưa tính với em đâu đấy.”

      “Là tại chị tham của, bị bọn chúng vây lấy còn liều mạng nhặt vàng.” Lạc Lăng khinh thường lại.

      “Thấy vàng đương nhiên phải nhặt chứ, trong tình cảnh ấy em nên yểm hộ cho chị, chặn đao cho chị chứ, lúc về chị mới có thể chia cho em vàng.”

      “Biến.”

      “Này, em bảo ai biến đấy.”

      … Ba phút sau, Lạc phu nhân chạy ra từ phòng bếp, “Hai cái đứa này sao lại đánh nhau thế hả?!”
      tart_trung thích bài này.

    3. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 47

      [​IMG]


      Giữa thang máy và thang gác, Lạc Trăn quen thang gác hơn, vẫn như mọi ngày leo bộ lên tầng chín, chưa kịp thở hơi, vừa bước ra khỏi cửa thoát hiểm, trông thấy Lăng Cát Văn ra từ thang máy bên cạnh, “Morning, chị Cát Văn.”

      “Chào buổi sáng! Ơ, Lạc Trăn, mặt em bị sao vậy?” Lăng Cát Văn nom trán Lạc Trăn có dán miếng OK.

      “Đấu khí.” [1]

      Lăng Cát Văn bật cười khanh khách, “Mai là cuối tuần, có kế hoạch gì chưa?”

      “Ngủ thôi.”

      Lăng Cát Văn nghiêng đầu, “Chị bảo này Lạc Trăn, sao em sống giống heo vậy?”

      “Chị Cát Văn, nhược điểm lớn nhất của chị chính là quá thành .”

      Hai người bước vào văn phòng, Lăng Cát Văn đột nhiên nhớ ra điều gì đó, “Đúng rồi, có chuyện này chị biết có nên với em ?”

      “Chị đừng .”

      “Con nhóc này!” Lăng Cát Văn cười cười gõ Lạc Trăn cái, vẻ mặt kiên định, “Em có biết sếp là người Hồng Kông ?”

      Lạc Trăn dừng bước, cười , “Em biết.”

      Lăng Cát Văn liếc qua , “Ba của sếp là người phụ trách tiền nhiệm của tập đoàn Long Thái ở Hồng Kông.” đến đây, Lăng Cát Văn kéo Lạc Trăn lại gần mình, “Về sau bị tra ra tham ô. tại ông ấy tù.”

      Lạc Trăn bật cười, “Sao đột nhiên lại với em cái này?”

      “Ý chị muốn là, mỗi lẫn sếp từ Hồng Kông trở về, tâm trạng đều rất tệ, trong số chúng ta ở đây, người có thể chuyện với sếp chỉ có em, cho nên —-”

      Lạc Trăn lên tiếng cắt ngang, “Em cảm thấy loại chuyện này chắc là liên quan lắm, tự mình có chừng có mực là được.”

      phải là nguyên nhân này, bên cạnh sếp có bạn bè, ngoài xã giao công việc ra căn bản cũng giao tiếp gì cả, chị thấy ta có chút độc.”

      Lăng Cát Văn tuy trớt quớt, nhưng ở vài phương diện lại tương đối nhạy bén, Lạc Trăn cười cười, “ phải chị muốn em làm “phục vụ” đấy chứ?”

      “Dù sao cuối tuần em cũng có việc gì để làm.”

      “Chẳng phải muốn ngủ còn gì.”

      “Ngủ lúc nào ngủ ngon, mới buồn ngủ.” Lăng Cát Văn mờ ám nháy nháy mắt, “Chẳng qua chỉ ở cạnh sếp thôi mà.”

      “Bỉ ổi.”

      “Chào buổi sáng!” Phía sau truyền đến tiếng cười trong trẻo khe khẽ, hai người vốn dán bên tường bỗng giật bắn mình.

      “Chào sếp!”

      Hạ Thiên Liên uể oải tiến vào cổng chính, “Mới sáng sớm hội họp cơ à?”

      “Tôi mang cà phê cho ngài.” Lăng Cát Văn loáng cái chạy mất hút.

      “Bỉ ổi.” Lạc Trăn khinh thường.

      Hạ Thiên Liên dường như cũng nghe thấy vấn đề các thảo luận trước đó, đến bên cạnh Lạc Trăn, khẽ mỉm cười, “Hôm nay rất đẹp.”

      Lạc Trăn ngây người, cúi xuống tự nhìn lại mình, ngẩng đầu hờn dỗi, “Đáng ghét, người ta có hôm nào đẹp đâu.”

      Lạc Trăn xin thề, trông thấy Hạ Thiên Liên hơi run lên.

      “Theo vào đây.” Hạ Thiên Liên về phía văn phòng của mình, bình thản bỏ lại câu.

      Lạc Trăn lụm hoa, mỉm cười bước theo sau.

      Hạ Thiên Liên cởi áo khoác xuống treo mắc áo, “Giúp mở máy tính.”

      Lạc Trăn nhướng mày, lách qua bàn làm việc bật máy lên.

      “Mật mã XXXX.”

      Lạc Trăn nhíu mày, gõ mật mã, dừng lát, nhịn được bèn lên tiếng, “Mấy con số quan trọng này vẫn nên tùy tiện cho người khác hơn.”

      Hạ Thiên Liên chỉ cười , ngồi xuống sau bàn làm việc, cuốn tay áo sơ mi lên cách qua loa, “ xem qua tài liệu Mị Thượng chuyển cho em chưa?”

      “Chưa.” Lạc Trăn lắc đầu.

      Hạ Thiên Liên liếc cái, “Đối với chuyện của mình, em trước giờ vẫn thèm để ý như thế sao?”

      “Còn phải xem đó là chuyện gì .” Lạc Trăn nhún nhún vai, Mị Thượng bên kia liên quan gì, chẳng qua chỉ là mấy tấm ảnh quảng cáo.

      mặt bàn có tập văn kiện, tên văn kiện là Wendy Lạc, Hạ Thiên Liên vỗ vỗ, đoạn mở ra.

      Năm giây sau Lạc Trăn bỗng thốt lên, “Cái này cũng quá kích thích mà.”

      cảm thấy rất được.” Hạ Thiên Liên mỉm cười dựa lưng vào ghế, mỗi khi thả lỏng đều quen thói dựa vào.

      Lạc Trăn phủ người xuống, tay nắm chuột kéo xuống từng trang, miệng ngừng thốt ra tiếng “chậc chậc”, “Kỳ dị, kinh hoàng.” PS [2] quá cường điệu rồi.

      “Em nghĩ mình xem ảnh kinh dị hả.” Hạ Thiên Liên bật cười.

      “Ảnh kinh dị là xem người ta hóa trang thành quỷ trong đó, còn cái này là tự xem mình sắm vai quỷ, xem cái nào kinh khủng hơn?” Lạc Trăn cúi đầu.

      “Lạc Trăn, phóng to bản treo trong phòng, chắc em để bụng chứ?” Hạ Thiên Liên khá nghiêm túc đưa ra ý kiến.

      có bệnh à.” Lạc Trăn châm biếm.

      “Rất hấp dẫn, phải sao?” Hạ Thiên Liên ngồi xuống, đưa tay vuốt lên tấm ảnh rồi chợt khựng lại.

      Trong màn đêm, cây phong phiêu bồng, người con đối diện với ống kính, nở nụ cười nhàn nhạt.

      “Lông tơ em dựng hết cả lên rồi.”

      Hạ Thiên Liên nhìn sang phía Lạc Trăn, mỉm cười khẽ lắc đầu.

      “Nhưng, bên hợp tác lại chọn, chỉ có thể , rất đáng tiếc.” Hạ Thiên Liên nhìn lại tấm ảnh.

      Còn Lạc Trăn hoàn toàn chẳng cảm thấy tiếc nuối, “Chuyện thường thôi.” Nếu nổi tiếng há phải quá dễ dàng.

      Trước đây may mắn được tham gia hoạt động tuyên truyền công ích cũng chỉ vì thầy Thomas của bộ môn nghệ thuật biểu diễn là người phụ trách khu vực Asean của công ty D’annonces bên Mỹ, cậy nước nhờ nước ưu tiên chọn người, những sinh viên Phương Đông như bọn họ rất có lợi, mang thẻ học sinh nhân tiện cũng thử cảm giác của ngôi sao chút.

      gọi em vào đây chỉ để cho em xem cái này thôi à.” Lạc Trăn lại cảm thấy sếp của nhàn rỗi như vậy.

      “Đây chỉ là trong số đó.” Hạ Thiên Liên ngẩng đầu lên, ánh mắt ngưng lại khuôn mặt Lạc Trăn mấy giây, “Thực ra, muốn ở bên riêng em lát.”

      Lạc Trăn sững lại, “ thế này lại khiến em tưởng là —- ỷ lại em?” Câu này của Lạc Trăn phảng phất ý hoài nghi.

      Hạ Thiên Liên ngẩn ra, lập tức cười rộ thành tiếng, sau đó tiếng cười ngày càng lớn, cuối cùng lại ôm bụng cười sặc sụa.

      Lạc Trăn chết đứng người, lát sau, “ cứ từ từ cười , em ra ngoài làm việc.”

      “Đợi .” Hạ Thiên Liên kéo lại, che miệng ép lại tiếng cười, “Xin lỗi em.” Lát sau lại thốt ra câu “Em đáng quá.”

      Lạc Trăn bị hai chữ “đáng ” làm cho choáng váng sâu sắc.

      “Sếp à, em nguyện để em đáng sợ còn hơn.”

      “Rất kinh ngạc hả? Chưa có ai khen em đáng sao?”

      “Có, tiểu học, lớp ba.”

      Hạ Thiên Liên biết trong lời của còn có ý khác, nhướng mi, “Sau đó?”

      “Sau đó, em cho ta đấm, khóc rống lên bèn chạy tìm giáo mách ‘Lạc Trăn rất đáng sợ’.”

      Hạ Thiên Liên che miệng ho tiếng, hình như lại muốn bật cười.

      “Nếu có chuyện gì em ra trước đây, cứ —- tự nhiên.”

      “Lạc Trăn, buổi trưa cùng ăn chứ?”

      Người bước đến cửa nghĩ ngợi lát, gật đầu, “Địa điểm em chọn.”

      Hạ Thiên Liên cười, “Được.”

      —-***—-

      [1] đánh đấu nhau bằng khí giới.

      [2] Photoshop
      tart_trung thích bài này.

    4. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 48

      [​IMG]


      Lạc Trăn ngồi ghế phụ, vị trí này khiến hơi cảm giác được sủng ái lại vừa mừng vừa lo, thực tế là trước đây cho dù có ngồi xe của Hạ Thiên Liên ra ngoài hoạt động, sếp Hạ cũng đều vứt thẳng chìa khóa xe cho để làm tài xế, Lạc Trăn cảm thấy, con người này phải là thích nô dịch mà là thích lái xe.

      “Lần này đến chỗ nào?”

      “Rẽ trái.” Lạc Trăn chỉ đường, quán Trung Hoa khâm điểm [1] là quán ăn im ắng vô danh, cái người bình thường chỉ đến những nhà hàng cao cấp lúc này đương nhiên chỉ có thể vừa lái vừa hỏi đường.

      “Ngay từ đầu do em lái chẳng phiền phức đến như vậy.” Hạ Thiên Liên thầm than.

      Lạc Trăn uống ngụm trà sữa tay, “ thôi.”

      “Đại tiểu thư à, lúc em cảm thấy em sắp gặm chết người ta, em cũng nên biểu ràng chút chứ.”

      Lạc Trăn cười hì hì, “Lòng tự tôn bị vùi dập?”

      “Chắc là .” Hạ Thiên Liên khẽ cười, “Chỉ cảm thấy tình hình hơi gay go.”

      Lạc Trăn hiểu sơ sơ, thấu đáo lắm, “Bạn em , những người học triết học dù ít dù nhiều tư tưởng cũng khá quái dị, xem ra câu này phải là giả.”

      Hạ Thiên Liên thần sắc nhàn nhã, “Bạn em thú vị đấy.”

      “Có cơ hội giới thiệu cho làm quen.”

      “Vậy cần phiền phức như thế.”

      Lạc Trăn cười cười nhìn ra ngoài cửa sổ, “Hạ Thiên Liên, có tin vào duyên phận ?”

      Hạ Thiên Liên hiếm khi nghe thấy Lạc Trăn đề cập đến chủ đề mang cảm tính như vậy, nghĩ ngợi lát, cười , “Trước đây tin, tại, có thể.”

      người theo chủ nghĩa duy vật lý trí.”

      Hạ Thiên Liên nở nụ cười nhàn nhạt, “ phủ nhận.”

      Lạc Trăn duỗi cái eo uể oải, “Còn em là người theo chủ nghĩa duy tâm lý trí.”

      Hạ Thiên Liên bật cười, “Em ám chỉ điều gì thế?”

      Lạc Trăn huýt sáo, “Em dễ vui vẻ hơn .”

      “Dẫn dắt từng bước phải là tác phong của em.” Hạ Thiên Liên nghiêng đầu liếc cái.

      Lạc Trăn giơ tay, “Ok, em thừa nhận, em được người ta nhờ cậy, hy vọng tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, tráng kiện nhanh nhẹn, khỏe mạnh chín chắn, that’s all.”

      “Loạn .” Hạ Thiên Liên phá lên cười.

      “Em cũng cảm thấy mình có thiên phú an ủi người ta gì cho cam.” , cái đống triết học bên cũng đủ muốn lấy mạng của .

      Lạc Trăn nhoài người cửa xe, đón gió, cốc trà sữa ô mai trong tay đặt bệ cửa, lắc lư lắc lư.

      “Còn em rất tin vào duyên phận.” Lạc Trăn nghiêng đầu uống ngụm trà sữa, “Giống như… dừng xe!”

      Hạ Thiên Liên sửng sốt, chiếc xe dừng cách đột ngột.

      Lạc Trăn nhìn đăm đăm về nơi ngoài cửa xe, sau đó nhảy xuống xe.

      “Lạc Trăn, em đâu thế?” Hạ Thiên Liên nhoài người ra.

      Lạc Trăn quay đầu lại, tiếp tục chạy về phía nào đó.

      Hạ Thiên Liên cũng xuống xe theo, giây sau, uể oải dựa vào xe, đưa tay day day giữa hai lông mày.

      Người đàn ông tao nhã dựa chiếc ghế ngoài trời, quần áo bên trong sạch , quần vải màu đen, đầu hơi nghiêng nghiêng, hai mắt nhắm lại, cả người thoáng qua trông tái nhợt lại tịch.

      Cách hai mươi mét, Lạc Trăn nửa chạy, sau đó dừng lại, bước đến.

      Ánh nắng xuyên qua những khe lá lác đác tản xuống, rơi người , có cảm giác lạnh buốt.

      Lạc Trăn đến trước mặt người đàn ông nọ.

      Gió thổi qua lá cây phát ra những thanh xào xạc.

      Lông mi khẽ run, chậm rãi mở mắt.

      “Sao lại ở đây?” Lạc Trăn hỏi.

      Con ngươi đen láy gợn sóng, tĩnh mịch như nước đọng, nhìn người trước mắt.

      Lạc Trăn nhíu mày, “Hỏi đấy! Sao sắc mặt lại trắng bệch thế này? khỏe à?”

      Đôi đồng tử dần dần bị che phủ bởi tầng sương mù, vươn tay ra.

      Lạc Trăn vô thức bị nắm chặt, cúi người xuống, mu bàn tay cầm trà sữa sờ lên trán .

      “Dưới ánh mặt trời cũng có thể duy trì được nhiệt độ này, dễ dàng gì.”

      chỉ ngóng nhìn , thản nhiên bình tĩnh.

      “Tôi hỏi , đừng có giả ngơ với tôi.”

      “Lạc Trăn…”

      “Hử?”

      “Tay em ấm.”

      nhảm, coi tôi là người chết hả!”

      Ánh mắt của dần dần sáng , “Lạc Trăn…”

      “Sao thế?”

      đói bụng.”

      Lạc Trăn quả thực dám tin, “ bị bệnh đấy chứ! Bụng đói tìm đồ ăn, còn ngồi đây giả bộ trầm mặc.”

      rút tay về, đứng dậy, ôm lấy .

      Lạc Trăn còn chưa kịp phản ứng, “…”

      làm sao?” Giọng lành lạnh nhàn nhạt.

      hút thuốc à?”

      .”

      “Cả người toàn là mùi thuốc.”

      khẽ hừ tiếng, “Hút có điếu.”

      ràng là dối số lượng.

      Lạc Trăn đẩy đẩy , nhưng đẩy ra nổi, “Này , người đường rất nhiều đấy.”

      biết.”

      “… Di động của hình như rung.”

      biết.”

      Lạc Trăn cười cười, “Mạc Hoành, tôi hẹn người ta ăn cơm rồi.”

      “… biết.” Lực đôi tay bỗng siết chặt hơn.

      “Lạc Trăn, có thể được chưa?” Thanh cười như cười truyền tới từ phía sau.

      Lạc Trăn giật mình, lần này cố thêm sức đẩy Mạc Hoành ra, xoay người về phía ngọn nguồn của tiếng .

      Hạ Thiên Liên tao nhã đứng cách đó ba mét, sắc mặt vẫn bình đạm chút biểu cảm.

      Trong tình huống này, bất cứ ai cũng có phần xấu hổ, Lạc Trăn cào cào tóc, “Sorry sếp, bắt gặp người bạn thôi.” Sau đó hơi lộ vẻ do dự đoạn giới thiệu, “Mạc Hoành. Hạ Thiên Liên.”

      Hai người đàn ông cùng bí hiểm khẽ gật đầu.

      đói rồi.” Giọng nhàn nhạt mang theo chút u buồn.

      Lạc Trăn quay đầu lườm Mạc Hoành cái, dúi trà sữa tay cho , “Uống trước .” Xoay người đối diện với Hạ Thiên Liên, “Sếp, hình như lại khiến sếp bị viết vé phạt rồi.” Lạc Trăn hơi cảm thấy áy náy, bên kia là khu vực được đỗ xe, khi nãy mình hét dừng xe đúng là có phần lỗ mãng.

      Mạc Hoành hừ lạnh, cầm trà sữa uống ngụm, hương vị quá ngọt khiến nhíu mày.

      Hạ Thiên Liên cười nhạt, “ sao, cũng phải là lần đầu tiên, tập quen cũng tốt.”

      Lạc Trăn ồ tiếng, “Biết cách học ứng dụng vào thực tế đấy.”

      Mạc Hoành kéo lại, đối diện với .

      Lạc Trăn cau mày, “Sao thế?”

      “Khẩu vị của em vĩnh viễn vẫn tệ như vậy.” Mạc Hoành trả lại trà sữa cho .

      Lạc Trăn chỉ chỉ vào , “Đừng có tùy tiện chê bai sở thích của người ta.” Quay đầu mỉm cười, “Sếp, có thể khấu trừ hóa đơn này vào tiền lương của em, em để bụng đâu.”

      ta có khả năng để bụng.” Giọng trầm tĩnh.

      Lạc Trăn xoay người về phía Mạc Hoành, cười lạnh tiếng, “ nghĩ ai cũng kỳ quặc như chắc.”

      Giọng của Mạc Hoành nhanh cũng chậm, “Khiến tức giận em vui hơn sao?”

      Nắm đấm của Lạc Trăn kẹt lại eo, hai giây sau bỗng bật cười, khoát khoát tay, “Bỏ , hôm nay tranh cãi với nữa, dù thế nào mãi mãi cũng đấu lại tôi.” Đối thủ quá kém, vừa bắt đầu chẳng có tí tính khiêu chiến nào.

      Mạc Hoành hiển nhiên rất dễ chịu trước câu này của , ngữ khí lạnh nhạt, “Em mồm miệng ác ý cũng phải chuyện ngày ngày hai.”

      “Này, tôi thèm tranh cãi với , lại còn tự tìm lấy phiền phức à.” Lạc Trăn tức cười.

      Mạc Hoành nhìn hồi lâu mới lên tiếng, “Muốn cùng nhau ăn cơm ?” Lạc Trăn suy xét lời đề nghị này, nhưng giống bố thí, định cất lời châm biếm, người phía sau cười , “Lạc Trăn, hy vọng bị viết giấy phạt thứ hai đâu.”

      —-***—-

      [1] đây là từ dành cho vua chúa, ý chỉ đích thân chọn lựa.

      tart_trunglionlemon thích bài này.

    5. mouse

      mouse Active Member

      Bài viết:
      560
      Được thích:
      240
      CHƯƠNG 49

      [​IMG]


      Lạc Trăn xoay người lại nhìn, cười khan hai tiếng, “Xin lỗi xin lỗi.” Nụ cười của Hạ Thiên Liên chân thành đến kỳ lạ, Lạc Trăn nghĩ bụng, tình cảnh này đúng là thể nào trôi chảy như thế được, nhanh chóng tản dần cảm giác an toàn.

      “Lạc Trăn.” Mạc Hoành nắm chặt tay .

      “Ơ, này , đừng kéo nữa.” Lạc Trăn gỡ tay Mạc Hoành ra, “Cần làm gì làm , chị đây hôm nay rảnh cùng —-“

      theo .” Mạc Hoành híp mắt, thái độ vô cùng hợp tác.

      Trong tất cả các kiểu câu, Lạc Trăn ghét nhất là câu cầu khiến, “Bức lương vi xương.” [1]

      Mạc Hoành hơi kéo mái tóc dài của , khiến cho Lạc Trăn đau đến mức bật thốt lên, căm hận phủi văng cái tay ấy, lườm , cái người này, ầm ĩ xong lại dùng mấy chiêu thấp hèn ấy, cực kỳ bỉ ổi.

      biết dùng thành ngữ đừng dùng, cứ như mù chữ.”

      Lạc Trăn “ha” tiếng, “ ai mù chữ hả, bổn tiểu thư chính là hải quy [2]—-”

      Ánh mắt Mạc Hoành thản nhiên lướt qua, Lạc Trăn sững lại, nhếch miệng, “Cừu đại khổ thâm.” [3]

      “Lạc Trăn.” Hạ Thiên Liên tiến lên khẽ ôm lấy bờ vai , mỉm cười với Mạc Hoành, “Nếu Mạc Hoành tiên sinh ngại, chúng ta cùng nhau ăn cơm được chứ?”

      Lạc Trăn nghi ngờ nhìn sếp Hạ, Hạ Thiên Liên cười cười, cúi người kề bên tai Lạc Trăn coi ai ra gì, thấp giọng , “Nghe lời lãnh đạo, được có ý kiến khác.”

      Khóe mắt Lạc Trăn hơi hạ xuống, câu xướng này từ đâu ra vậy.

      Mạc Hoành ngẫm ngợi, chợt cười nhạt rồi trả lời, “ sao.”

      nữ hai nam bước vào tiệm Trung Hoa mang phong cách cổ xưa gọn gàng, Lạc Trăn cảm thấy cả người được tự nhiên, hai người đàn ông bên cạnh quả thực quá xuất sắc, làm cho người khác cứ liên tục liếc nhìn.

      “Mạc tiên sinh, tuổi trẻ triển vọng, chưa đến ba mươi, là tổng giám đốc của S&G.”

      Mạc Hoành thờ ơ nhìn cách bài trí trong nhà hàng, “Biết Wilson đánh giá thế nào về người Trung Quốc ? Trước ba mươi tuổi chủ yếu nằm trong thời kỳ bồi dưỡng.”

      Hạ Thiên Liên cười ha hả, “Tổng giám đốc của S&G? Khách quen trong danh sách những triệu phú thế giới của Forbes.”

      Mạc Hoành hơi nhếch khóe miệng, “ thực tế, phân nửa tài sản của ta đến từ quyền thừa kế.”

      Hạ Thiên Liên lại mỉm cười, “Mạc tiên sinh cũng hề kiệm chữ như vàng theo lời đồn đại.”

      Mạc Hoành nhướng mày, “Đồn đại?” Đôi mắt thản nhiên liếc sang Lạc Trăn ở giữa.

      Lạc Trăn phấn chấn tinh thần, “Ánh mắt này của khiến tôi nghĩ nghi ngờ tôi đấy.” Lạc Trăn cười cười, “Mấy lady ở công ty chúng tôi, đối với ngài Wilson tuy chẳng hay biết, nhưng với nhân tài trẻ tuổi ở thành phố này lại như lòng bàn tay, như chẳng hạn.” Lần trước bắt gặp tụi Trương Khiết xúm lại xem “Triệu phú mới nổi”, bèn hiếu kỳ chạy đến giở coi, bài báo về người phụ trách S&G khu vực Trung Quốc, dạt dào đến mấy vạn chữ, hết sức tuyệt vời, đáng tiếc lại thiếu ảnh, đám phụ nữ cực kỳ thất vọng, lúc đó Lạc Trăn lại phun ra câu, “Người đó còn từng đến công ty của chúng ta.” Làm cho đám phụ nữ ấy nhất loạt khinh bỉ hám giai, Lạc Trăn dở khóc dở cười.

      Mạc Hoành hừ tiếng, hơi khinh thường.

      Lạc Trăn đột nhiên phát ra, Mạc Hoành vẫn cao hơn Hạ Thiên Liên tý xíu. Quyết ý ưỡn lưng, “Cao ngạo tự phụ.”

      “Cao ngạo tự phụ?” Mạc Hoành tựa như nghe thấy từ ngữ vô cùng lạ lẫm, “Đối với hai ưu điểm này, nghĩ ai có thể bì được với em, Lạc Trăn.”

      “Điểm này tôi đồng ý.” Hạ Thiên Liên tiếp lời, bộ dạng muốn cười nhưng vẫn kiềm nén.

      Lạc Trăn ngơ ngác, trong đầu chợt lên hình ảnh chơi trò chơi với Lạc Lăng hôm qua, đồng bọn, tức Lạc Lăng, cấu kết cùng quân địch, lúc lâm trận lại bắn ngược vào quân ta, hại trúng hai đao, game over.

      Lạc Trăn nới lỏng cổ áo, giọng ung dung, “Được, tôi cao ngạo, thế phải gọi bổn tiểu thư đây là công chúa đấy nhé, đừng quên, ai mà gọi sai tôi cho người đó biết tay.”

      Mạc Hoành bật cười, “Trước đây em ép gọi em thế nào, còn nhớ ?”

      Lạc Trăn ho tiếng, “Này .” Gọi gã phụ vụ vừa lướt qua bên cạnh, “ chàng đẹp trai, chúng tôi đến cũng khá lâu rồi, sao thấy ai tiếp đón.” Khẩu khí tốt.

      Gã phục vụ ngẩn người, đặt khay đồ uống được bưng đến bàn gần đó xuống, vội vàng nhận lỗi, “Mời các vị theo tôi.”

      Lạc Trăn được gã phục vụ dẫn đến vị trí khuất nẻo, chỗ dành cho bốn người, Lạc Trăn ngồi đối diện với Hạ Thiên Liên, Mạc Hoành ngồi cạnh .

      Lạc Trăn thuần thục nêu tên vài món ăn.

      —- có thể chậm lại chút được .” Khuôn mặt gã phục vụ hơi hơi ửng đỏ.

      Lạc Trăn bật cười, “Cậu mới đến à?” Thế cũng nên làm khó, chậm rãi lặp lại lần nữa.

      Gã phục vụ ghi xong thực đơn, ngẩng đầu liếc Lạc Trăn cái, thẹn thùng , “Cám ơn . Đồ ăn có ngay lập tức.”

      Lạc Trăn cười híp mắt, nhìn theo gã phục vụ xa dần, “Tôi rất thích nhà hàng Trung Hoa, thân thiện.”

      Mạc Hoành liếc cái.

      thấy em đúng là có thể lấy sắc thay cơm được rồi đấy, thích gã đẹp trai trong nhà hàng hả?” Hạ Thiên Liên cầm cốc nước lên uống ngụm.

      “Đúng đó.” Lạc Trăn quay đầu, đột nhiên nhớ ra điều gì đó, “À, quên mất hỏi hai người muốn ăn gì? Có thể gọi thêm, có thể gọi thêm mà.”

      “Nghe khẩu khí như vậy, thế em mời sao?” Hạ Thiên Liên thành hỏi.

      “Đùa ấy mà —-” Lạc Trăn nuốt nước miếng, “Đương nhiên là em mời.” Trong tình huống này, dường như chỉ có bỏ tiền là hợp lý nhất, tuy Lạc Trăn trước nay chưa từng gặp gã nào bắt phải trả tiền ở đây cả, nhưng tại, ràng là tình huống đặc biệt.

      “Đúng rồi, Mạc tiên sinh, trước đây gọi ấy thế nào.” Sếp Hạ nghiêng đầu nhìn Mạc Hoành, lơ đễnh hỏi.

      Lạc Trăn ngờ cái chủ đề luẩn quẩn này vẫn khiến Hạ Thiên Liên hứng thú thôi.

      “Sếp Hạ, có muốn gọi thêm đồ ăn ?”

      cần.” Mỉm cười, khóe miệng nhếch lên, “Em ăn cái gì ăn cái đó, rất dễ nuôi.”

      Lạc Trăn thầm nghiến răng, đối phó với con hồ ly, cần phải cẩn thận từng li từng tí, dè dặt từng bước .

      Lạc Trăn giả bộ gần gũi, “Sếp à, biết bố em khen ngợi thế nào ?”

      “Hửm? Khen thế nào?” Đối với chủ đề này, Hạ Thiên Liên dường như cũng khá hứng thú.

      gương nhân tài, chí công vô tư, gian khổ phấn đấu, phụng việc công, chăm lo việc nước, minh quyết đoán.”

      Nụ cười hé nở từ khóe miệng, “Tra từ điển thành ngữ chưa?”

      ấy biết tra từ điển, ấy chỉ biết tìm ngay baidu thôi.” Giọng đạm nhạt vang lên.

      Lạc Trăn trợn mắt nhìn Mạc Hoành, năm giây sau, kéo người phục vụ vừa ngang qua lại, “Cho tôi cốc nước đá, cảm ơn.”

      Đồ ăn lần lượt được đưa lên.

      Lạc Trăn cậy có cái bàn che chắn bèn hung hăng đấm cho Mạc Hoành cái.

      Mạc Hoành sững sờ, nghiêng đầu nhìn .

      Lạc Trăn nhếch miệng cười.

      Mạc Hoành quay đầu , gắp miếng rau đưa vào trong miệng, chậm rãi nhai, lát sau, thản nhiên phun ra câu, “Hoàng hậu nương nương, đừng động tay động chân.”

      Tay trái giữa trung vừa nhận cốc nước đá phục vụ mang đến, bỗng run lên, “loảng xoảng” vỡ mặt đất.

      —-***—-

      [1] Bức lương vi xương: ép con nhà lành làm kỹ nữ.

      [2] ý chỉ người học từ nước ngoài trở về.

      [3] Đúng ra phải là “Khổ đại cừu thâm”, ý chỉ mối thù sâu nặng.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :