1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đêm Las Vegas: Trả thù anh yêu - Thiên Khả Dạ Hiển (c6) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương IV: Nơi này là nhà mới của chúng ta.

      Phi trường đông đúc những người.

      “Mẹ, chúng ta phải sống ở đây sao? Trong bản đồ, nơi này rất .”- Lã Hạo Dương lầm bẩm, ngờ phải từ nước Mĩ rộng lớn về Đài Bắc bé này.”

      “Đừng đánh đồng đất nước với thành phố. Con thấy nơi đây thế nào?”- người mẹ hỏi đứa con trai bảy tuổi.

      “Ừm, cũng tệ, nhưng có cha vui hơn.”- Lã Hạo Dương ra vẻ người lớn nhíu mày. Cậu đồng ý trở về là để tìm người cha nhẫn tâm kia nha.

      Lã Nham thở dài, cũng bảy năm, từ nữ nhân 19 giờ 26 tuổi, và có đứa con gần bảy tuổi. chắc cũng hơn ba mươi. Qua báo chí, biết vẫn là người đàn ông độc thân nạm vàng nạm bạc. Hừ, giờ trở lại, và đòi lại tất cả, bắt phải trả giá đắt.

      Nhưng điều làm đau đầu chính là phiên bản mini của kẻ đó trước mặt mình. Thằng bé quá giống , giống kinh người. Từ ngoại hình tới tính cách rồi lời , cử chỉ. Như thể chỉ là kẻ mang thai hộ vậy. Nó có bất cứ điểm gì giống . Cũng may, Lã Hạo Dương rất thương , tuy tuổi còn , nhưng lựa chọn kể cho nó tất cả mọi chuyện giữa .

      Con trai nghe xong, chỉ tiến tới ôm .

      “Sara, con xa mẹ.”

      biết mình quyết định đúng.

      Geller, chúng ta về biệt thự luôn hay tới tập đoàn?”- Dave hỏi, là trợ lí của trong suốt gần bảy năm nay. Mục đích của trở lại đây, nhũng người gặp lại khi mới sang Mĩ dường như lại lần nữa thay đổi .

      “Về biệt thự.”- Lã Nham ngập ngừng- “Tôi cần mua sắm thêm chút, chúng ta tới trung tâm mua sắm .”

      Chiếc limo lăn bánh tới trung tâm mua sắm, qua chiếc limo khác. Lã Nham mỉm cười. Gặp lại sớm hơn dự định.

      Lã Hạo Dương nhún nhún vai, chỉ tay vào chiếc vòng cổ.

      “Gặp lại cố nhân xuống chào câu sao?”

      Dave quay đầu ra cửa cười, đứa trẻ này là.

      Lã Nham nhàn nhạt mà .

      “Thông minh quá cũng tốt, thường sống thọ.”

      “Mẹ…”- Lã Hạo Dương ai oán… tại sao về phương diện đấu võ mồm cậu tài nào thắng được mẹ chứ?

      Dave lắc đầu cười, hai mẹ con nhà này, bao năm vẫn vậy, ngừng móc nhau, người ngoài nhìn vào tin được là hai mẹ con.

      Lã Hạo Dương thấy trợ lí của mẹ cười, như tăng thêm sức mạnh, chú Dave vốn rất chiều cậu mà.

      “Chú Dave, từ mai chú nghỉ làm , cháu trả lương cho chú bình thường.”

      nghe vậy cười ha hả, người Trung Quốc rất thú vị.

      Lã Nham thở dài.

      “Mẹ nghĩ tới nuôi con lớn rồi gả cho phú bà béo ị lấy tiền trả lương cho nhân viên đây.”

      “Sara Geller, mẹ định cho con lấy bà ta rồi ở nhà ăn cơm nhão à?”-Lã Hạo Dương gân cổ lên, mặc dù ông bà ngoại nhiều lần nhắc cậu được gọi thẳng tên mẹ, nhưng kệ .

      “Con đừng quên mình ăn cháo tới năm 6 tuổi mà chịu ăn cơm, mẹ tin rằng con ăn thêm vài chục năm nữa mà vấn đề gì.”- Lã Nham chỉnh lại tóc, ừm, salon này làm tóc rất đẹp. ngại tháng lại về Mĩ làm tóc.

      “Sara…”- Lã Hạo Dương mặt đỏ tía tai, cậu dỗi mẹ rồi, len lên ngồi cùng chú Dave, chú đáng hơn mẹ, cậu còn thích chú Hứa Trấn Long hay mua đồ chơi nữa. Mẹ hư.

      Tới trung tâm mua sắm, Lã Nham mua thêm quần áo cho Lã Hạo Dương, mua xong, cùng con xuống, theo sau là Dave và hai vệ sĩ.

      Nhìn xuống đại sảnh, kia chẳng phải là Nghiêm Hạo Thiên sao? Lã Nham nhớ ra trung tâm này là chi nhánh rất của Nghiêm Hạo Thiên. Lã Hạo Dương thấy mẹ có vẻ lạ, lại nhìn theo hướng mắt của Lã Nham, cậu biết được ra mẹ nhìn cha bằng ánh mắt “say đắm hận thù”

      “Amelia có muốn ra chào hỏi cố nhân ?”- ánh mắt khiêu khích hất lên, Lã Hạo Dương muốn dọa mẹ xem sao.

      “Thích cứ việc.”- Lã Nham khôi phục bình thường rồi bước tiếp. coi lời của Lã Hạo Dương ra gì, vì biết thằng bé tự biết lượng sức mình.

      uy hiếp được mẹ, Lã Hạo Dương mặt xịu xuống. Nghĩ tới lúc hảo hảo hỏi tội người cha vô lương tâm kia.

      Lã Nham thấy người đàn ông phía xa, lại nhìn lại đứa bé trong tay mình, đau lòng. Nhìn con nhớ cha. luôn tự nhắc mình phải mạnh mẽ để làm việc cần làm.

      Lã Nham cúi xuống ôm vai Lã Hạo Dương.

      “Về thôi con.” Rồi quay sang nơi đứng. Bảy năm trôi qua mà vẫn vậy, vẫn lạnh lùng. Vẻ nam tính vẫn suy giảm. Lã Nham cười thầm, để xem đắc ý được đến bao giờ.- “Dave, chúng ta về.”

      Dave là trợ lí của , nhưng cũng ít lần cân nhắc chuyện trả thù này. đưa hai người lên xe, lái về biệt thự.

      Lên phòng, Lã Nham vào thư phòng được sắp xếp, cầm lấy tấm ảnh người đàn ông bàn. Cũng hiểu sao vẫn còn giữ tấm ảnh chụp lén lúc đứng ban công. Khi ấy, mới 17 tuổi. Chỉ đơn giản là thấy cảnh ấy khá đẹp. Còn bây giờ, hẳn là kẻ căm hận tận xương tủy. Vì , người hằn bao nhiêu vết sẹo, trái tim cũng thương tổn nặng nề. Còn chưa kể bao năm qua luôn bị ác mộng tìm đến, luôn mơ thấy dùng roi da đánh .

      Nhưng sao Lã Nham bỗng rơi nước mắt, lại bất giác ôm tấm ảnh vào lòng. Trái tim ... và kẻ vô tình đó… vẫn còn tình cảm?

      Sara.”- Dave đứng ngoài cửa, toàn bộ hành động của lọt vào mắt . biết vẫn còn tình cảm với Nghiêm Hạo Thiên, chỉ là dám thừa nhận mà thôi.

      Lã Nham giật mình, lau vội nước mắt, úp tấm ảnh xuống tạo nên thanh nho . Quay lại mỉm cười với Dave.

      Amelia, đừng miễn cưỡng.”- chân thành khuyên Lã Nham, vì biết, dù trả thù xong cũng vui vẻ.

      Nụ cười môi Lã Nham vụt tắt. làm sao hiểu ý của . quyết tâm rồi, nếu bỏ cuộc, chẳng phải công sức của bao năm qua vô ích ư?

      “Dave, đừng quá phận.”

      Dave biết thể thuyết phục, đành miễn cưỡng.

      “Vậy giờ ta tới tập đoàn.”

      “Được.”- Lã Nham cầm lấy túi xách.

      Xuống nhà, Lã Hạo Dương thấy mẹ tới tập đoàn cũng nhảy lên.

      “Sara, cho con cùng với.”- cậu rất muốn xem cái nơi mẹ mất công xây dựng bao năm nay, nghe ông bà nó rất lớn, cậu thể chờ đợi đến khi thấy tập đoàn S&B (Sara and Brandon) của mẹ.

      “Hôm nay con tạm nghỉ ngơi ở nhà, mai chú Dave cho con học. Mẹ xin học cho con xong rồi.”- phải kiên quyết cho Lã Hạo Dương học, thể để nó ngồi nhà mãi được.

      “Sara, đừng bắt con ngồi chung với lũ nước mũi ròng ròng ấy.”- Lã Hạo Dương gào lên. Có con trai là thiên tài, hẳn mẹ cậu phải lúc nào cũng mang bên người chứ?

      Lã Nham thèm để ý tới vẻ mặt đầy ủy khuất của con trai, cùng trợ lí thẳng ra bên ngoài.

      Lã Hạo Dương mặt xịu xuống như chiếc bánh bao bị dội nước, chợt cậu nảy ra ý.

      Những thông tin về cha, cậu có hết rồi. Và cũng vì cậu muốn cha mẹ chỉ thù hận nhau, nên giờ là thời điểm tốt để hành động.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5: Đừng chọc giận Sara

      “Cháu muốn tới Nghiêm thị.”- Lã Hạo Dương với tài xế taxi.

      Tài xế nhìn trong gương chiếu hậu, cậu bé chỉ tầm bảy tuổi, mặt đeo chiếc kính râm bản to, người mặc đồ đen nốt, giọng đầy uy hiếp. cố gắng lấy hết can đảm hỏi lại.

      “Nghiêm thị phải nơi cậu bé nên tới, chỗ đó…”- chưa dứt lời, tiếng gió phật qua làm tài xế khóc ra nước mắt.

      tập tiền màu hồng nhạt, nhìn sơ qua cũng gấp đôi tiền lương tháng của rồi.

      Chiếc xe lao vụt nhanh chóng như được tiếp thêm sức mạnh vậy.

      Đại sảnh Nghiêm thị ồn ào nghiêm trọng.

      “Mẹ ơi… sao giống như vậy…”

      “Liệu có phải người ngoài hành tinh ?”

      “Tổng giám đốc của chúng ta kết hôn bí mật hay sao chứ?”

      “Mắt tôi vừa hôm qua kiểm tra rất bình thường mà.”

      Lã Hạo Dương tiến vào Nghiêm thị mà vướng bất kì trở ngại nào vì mọi người còn mải mê xem lại mắt mình có làm sao . Vẻ ngoài giống hệt Nghiêm Hạo Thiên làm bao nhân viên ngạc nhiên đến độ sắp tin có ngày tận thế.

      Sau khi dùng giọng lai tây hỏi tiếp tân và cái nháy mắt đầy tình ý, Lã Hạo Dương biết được phòng tổng giám đốc ở tầng 32.

      Thang máy chậm rãi leo lên. Trong lòng Lã Hạo Dương bỗng có cảm xúc rất khó tả. Tuy cậu biết ngày trước cha đối xử với mẹ tốt, cha còn bắt mẹ bỏ mình, vậy nhưng trong lòng cậu vẫn có tia hi vọng mong manh là cha thương cậu và mẹ.

      Ngồi trong phòng tổng giám đốc, Nghiêm Hạo Thiên nhìn khung ảnh đặt bàn, 17 tuổi ngồi chiếc xích đu trắng, tay cầm chiếc kẹo đủ màu sắc, đôi chân đung đưa, gió thổi làm mái tóc bay bay hơi mất trật tự, nhưng lại làm tăng lên vẻ đáng .

      Sai lầm lớn nhất của cuộc đời là đẩy , hành hạ , bắt bỏ mối liên kết duy nhất giữa hai người. Sau khi người con ấy trốn khỏi cuộc đời , mới nhận ra tình của với . Nhưng muộn, mỗi khi về nhà điều mà thấy còn là mỉm cười đứng trong vườn ngắm hoa, phải ngồi lặng lẽ đọc tiểu thuyết tình cảm, mà là trống trải, những ánh mắt trách móc của vợ chồng quản gia cùng nỗi đơn và những cơn ác mộng mỗi đêm, thấy gặp chuyện, nằm vũng máu, nghe thấy tiếng trẻ con khóc thét, vang lên xin cha đừng bỏ con. Có lúc còn mơ thấy dạo ngoài bờ biển, Lã Nham cùng con trai của hai người cũng ở đó, rồi khi sắp chạm tới họ, họ lại biến mất.

      rất nhiều lần uống say, cho quên nỗi đơn, nhưng điều đó càng làm trái tim khổ sở. chẳng còn qua lại với bất kì nữ nhân nào vì đó phải Lã Nham, phải người phụ nữ vừa khiến hận, vừa khiến .

      Xoa xoa hai bên thái dương, Nghiêm Hạo Thiên gục đầu vào tay, biết làm sao được khi là người sai?

      Cốc cốc. Có tiếng gõ cửa. Nghiêm Hạo Thiên bừng tỉnh.

      “Vào .”- lúc nãy Nghiêm Hạo Thiên bảo trợ lí Giang Tân Phong mang báo cáo, chắc là cậu ta rồi.

      Cửa đẩy ra, người tiến vào phải là trợ lí Giang Tân Phong cao lớn, mà là cậu bé từ xuống dưới là đồ đen. Nghiêm Hạo Thiên ngạc nhiên hỏi.

      “Cậu bé, sau cháu lại lên được đây?”- cẩn thận nghĩ mình quen ai có con tầm này cả, mà nếu có khách, lễ tân phải thông báo trước chứ.

      Lã Hạo Dương ngẩng đầu lên, mắt cậu chưa gì nhòe vì nước mắt, nhìn phiên bản to lớn của cậu trước mặt, Lã Hạo Dương cởi bỏ kính mặt.

      Đến lúc này người ngạc nhiên nhất là Nghiêm Hạo Thiên, thể tin được lại có đứa trẻ giống như vậy.

      Chỉ tay vào Lã Hạo Dương, sợ hãi.

      “Tại sao… tại sao cháu lại giống ta như vậy?”

      Lã Hạo Dương quệt nước mắt, hậm hực nghĩ.

      “Vậy mà chú Dave cha mình rất thông minh, lừa người.”- rồi cậu chạy tới ôm lấy Nghiêm Hạo Thiên.

      “Cha… con là con của cha đây.”

      Im lặng…

      Nghiêm Hạo Thiên phải mất vài phút để tiêu hóa điều này, ? có con?

      Nghiêm Hạo Thiên ngồi xuống, nhìn Lã Hạo Dương.

      “Cháu, cho ta biết, tại sao cháu nhận ta là cha?”

      Lã Hạo Dương thở dài, chậm rãi giải thích, khuốn mặt bất mãn.

      “Con tên Hạo Dương.”

      Nghiêm Hạo Thiên gật đầu. Có chữ Hạo.

      “Con bảy tuổi.”

      Nghiêm Hạo Thiên suy nghĩ lúc, bảy tuổi là bảy năm… là bảy năm trước Lã Nham bỏ . tiếp tục gật đầu.

      “Con và cha rất giống nhau.”

      Đây là điều Nghiêm Hạo Thiên thể phủ nhận, bỗng trào dâng cảm xúc khó , tiếp tục gật đầu.

      “Mẹ con họ Lã, Lã Nham.”

      Nghiêm Hạo Thiên bất động, đứa bé này, đứa bé này chính là con của và Lã Nham. Đứa bé vẫn chưa bị bỏ. Vậy là Lã Nham sinh cho đứa con.

      ôm chầm lấy Lã Hạo Dương,giọt nước mắt bỗng lăn ra.

      “Hạo Dương, con là con của ta. Hạo Dương, con ngoan của ta.”

      “Cha…”- Lã Hạo Dương mỉm cười, cuối cùng cha cũng cho cậu kết quả tốt đẹp.

      Mất lúc, Nghiêm Hạo Thiên bế con trai lên sofa, lúc này, hỏi.

      “Vậy còn mẹ con đâu?”- vẫn muốn hỏi Lã Hạo Dương điều này từ nãy.

      Lã Hạo Dương bỗng sực tỉnh. Lỡ mẹ già trở về….

      “Sara vẫn rất tốt, chỉ là…”- dở, điện thoại của cậu chợt reo.- “A…”- Lã Hạo Dương nhìn Nghiêm Hạo Thiên với ánh mắt đáng thương.

      “Sao vậy?”- nhìn thoáng qua màn hình.- “Sara?”

      Lã Hạo Dương nhanh.

      “Mẹ biết con ở đây, là con trốn tới.”

      Nghiêm Hạo Thiên sực tỉnh, ra Lã Nham trở về, Lã Hạo Dương lén tìm tới đây.

      Lã Hạo Dương bấm nút nghe.

      “Sara…”

      “Con ở đâu?”- Lã Nham kìm nén xúc động, chưa tới tập đoàn, mới tới nửa đường phát quên điện thoại, quay về thấy thằng bé đâu.

      “Con… ở ngoài chơi lát.”

      Ở bên này, Nghiêm Hạo Thiên nghe thấy giọng quen thuộc, bảy năm mà vẫn thay đổi.

      “Con biết điện thoại của mẹ có thể định vị chứ?”

      Nghiêm Hạo Thiên cùng Lã Hạo Dương giật mình, ổn, vậy là biết Lã Hạo Dương ở Nghiêm thị.

      “Mẹ à…”- Lã Hạo Dương đáng thương, ty run run cầm điện thoại.- “Con vẫn chưa có gặp cha mà.”

      Vừa lúc này, trợ lí Giang Tân Phong gõ cửa.

      “Nghiêm tổng, tôi sắp xếp báo cáo lại cho cậu rồi.”

      gian chìm nghỉm, yên lặng. Lã Hạo Dương tay đổ đầy mồ hôi, mà Nghiêm Hạo Thiên cũng yên. muốn bỏ trốn lần nữa.

      Lã Nham thấp giọng, thanh có nửa phần thương lượng.

      “Về nhà ngay.”

      Lã Hạo Dương mặt mũi ỉu xìu.

      “Vâng, con về.”

      Sau khi cúp máy, Lã Hạo Dương nhìn Giang Tân Phong với ánh mắt gì nóng hơn.

      Giang Tân Phong ấp úng.

      “Nghiêm Hạo Thiên, tôi nghe đồn thổi dưới sảnh cậu có con rơi con vãi gì đó, có phải cậu bé này ?”

      Nghiêm Hạo Thiên ôm lấy Lã Hạo Dương, vô cùng tự hào.

      “Phải, đây là con tôi.”

      ngờ người phụ nữ kia lại can đảm rời khỏi , càng bất ngờ hơn lại sinh cho người con trai khôi ngô như vậy. Ước mơ của có phải là sắp thành thực rồi ?

      Giang Tân Phong nhìn chằm chằm cậu bé đối diện, sao có thể giống tổng giám đốc tới vậy. Đây là thế giới vô cùng huyễn hoặc. Giờ biết làm gì hơn là im lặng quay ra khỏi phòng mà mắt vẫn mở trừng trừng.

      Lã Hạo Dương bỗng quay lại nhìn cha, cậu giương đôi mắt tuấn tú giống hệt Nghiêm Hạo Thiên mà phụng phịu.

      “Lần này về nhà con chết chắc, Sara tha cho con.”

      Nghiêm Hạo Thiên mỉm cười xoa đầu con trai trấn an.

      “Yên tâm, cha bảo vệ con.”

      Lã Hạo Dương bỗng nhớ lại những lời mẹ cha từng đối xử tàn nhẫn với mẹ thế nào, chợt cậu thấy lạnh buốt sống lưng, nếu như mẹ hận cha quá, việc làm của cậu hôm nay làm mẹ vô cùng thất vọng.

      được, mẹ đồng ý bất cứ chuyện gì liên quan đến con gặp cha.”

      Cậu tụt xuống khỏi sofa, chạy vụt ra, còn kịp quay lại với Nghiêm Hạo Thiên.

      “Mẹ giờ là tổng giám đốc S&B, cha nên chọc giận mẹ.”

      Rồi cậu lại chạy đến ôm cổ cha.

      biết khi nào mới gặp lại được, cha hãy bảo trọng.”- lời này khiến Nghiêm Hạo Thiên vô cùng buồn cười, nhưng rồi cũng phải để mặc cho con trai lao khỏi phòng mình để “về nhà chịu trận”

      Sau khi Lã Hạo Dương rời khỏi, Nghiêm Hạo Thiên vẫn có cảm giác chân , chỉ cách đâu mười phút, ngẫu nhiên gặp lại con trai. Mà lại có thêm thông tin về Lã Nham- người phụ nữ mà .

      Tâm tình trở nên tốt hơn, Nghiêm Hạo Thiên cẩn thận tìm thông tin về S&B.

      ra cách đây gần bảy năm, giới truyền thông cũng xôn xao về chuyện tập đoàn ở Mĩ xây dựng chi nhánh ở đây, nhưng lúc đó cũng để ý nhiều, hóa ra, đây chính là tập đoàn Lã Nham làm tổng giám đốc.

      Nhưng… sao có thể làm được điều đó? Trong đầu Nghiêm Hạo Thiên thoáng qua ý nghĩ… chẳng lẽ, tìm được cha mẹ mình ở Mĩ? Nếu vậy, có phải biết hết mọi chuyện rồi ? Biết cả lí do vì sao trả thù ?

      Những năm gần đây, dưới chỉ đạo của , S&B vươn lên tầm rất cao ở Mĩ và ở đây, điều làm kinh ngạc là doanh thu mỗi tháng của tuy cao như Nghiêm thị nhưng cũng phải gấp ba các tập đoàn thành lập lâu năm.

      quả là người có đầu óc kinh doanh rất đáng khâm phục.

      Nhưng trước mắt, nên nghĩ làm sao có thể chinh phục được Lã Nham, sau đó mới là tổng giám đốc Sara của S&B.
      Last edited by a moderator: 25/3/15

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 6: Chính thức chuyện

      “Tôi có qua với là tôi muốn gặp ta sao?”- Lã Nham tức giân nhìn Dave. ngờ người trợ lí của mình lại nối giáo cho giặc như vậy.

      Mới sáng sớm ngủ người giúp việc lên gọi, nhìn sang bên cạnh Lã Hạo Dương dậy từ lúc nào. Khi mệt mỏi ngồi dậy trước mặt lù lù kẻ mà muốn thấy nhất.

      Lã Nham dụi dụi hai mắt, nhìn kĩ, rồi lại nằm xuống, lăn lộn vài vòng rồi ngồi dậy, vẫn là hình ảnh đó, tiếp tục dụi mắt nghe thấy giọng trầm thấp.

      “Em dụi nữa dụi mãi tôi cũng biến đâu được đâu.”

      Là Nghiêm Hạo Thiên.

      kinh ngạc, nhưng mặt vẫn biểu lộ chút cảm xúc, là Dave, chỉ có ta mới có gan cho Nghiêm Hạo Thiên biết ở đây.

      thở dài mệt mỏi.

      tới đây làm gì? Đây phải nơi nên đến, cũng phải nơi được quyền đến.”- lạnh lùng, đứng dậy, chỉnh lại chăn gối.

      Nghiêm Hạo Thiên nhìn Lã Nham, có thể hiểu được để ý tới bộ dạng vừa ngủ dậy của mình.

      Tóc tai rối bù, váy ngủ trắng bảo thủ nhưng mỏng tang như khêu gợi, đôi chân dài thon thả trong làn váy, bộ ngực sau lớp áo váy mỏng dính, nhưng thấp thoáng có thể thấy những vệt hằn dài da.

      Chẳng lẽ… Nghiêm Hạo Thiên nhíu mày, muốn nghĩ thêm gì nữa. Trầm giọng xuống, với Lã Nham.

      “Đây là nơi con tôi ở, chẳng lẽ tôi được tới?”

      Lã Nham trải chăn khựng lại. Nghiêm Hạo Thiên biết chuyện Lã Hạo Dương? Nhưng sao, biết phải làm thế nào.

      Ngẩng mặt lên, nhìn Nghiêm Hạo Thiên cười khẩy.

      “Con ?”- bật cười- “Nghiêm tổng Nghiêm thị cao cao tại thượng nhiều con rơi con vãi đến vậy ư?”- mỉa mai- “ đùa tôi sao Nghiêm Hạo Thiên? là con ?”- tiến lại gần , khua khua ngón tay trỏ- “ nhầm rồi thưa Nghiêm tổng, nó phải là con . Kể từ cái ngày bắt tôi phá bỏ nó còn là con nữa rồi.”

      Nụ cười vụt tắt, nhìn Nghiêm Hạo Thiên chăm chú, lông mày khẽ nhíu lại.

      “Nó… từng… là con , nhưng bắt tôi bỏ nó, phải sao? Nó là đứa con, ruột thịt của , vậy mà bắt tôi bỏ nó. người cha rũ bỏ con mình dù nó có thế nào nữa…”- ngừng lát- “Và dù nó có được sinh ra bởi người phụ nữ tồi tệ như thế nào nữa.

      Hổ dữ còn ăn thịt con.”- chua xót- “Vậy mà - con người bằng xương bằng thịt, có suy nghĩ lại tâm muốn giết chết đứa con của mình. còn xứng làm con người, gì đến làm người cha?”

      Nghiêm Hạo Thiên thở dài, cúi đầu, giờ hiểu mình nhẫn tâm và độc ác tới mức nào, giọng.

      “Là tôi sai, khi ấy, tôi suy nghĩ thông suốt, lẽ ra tôi nên đối xử như vậy với em.”

      Lã Nham lắc đầu, cười.

      phải đâu Nghiêm Hạo Thiên, phải là người độc ác và khốn nạn nhất trong cuộc đời này mà tôi từng biết.”

      nhìn lên khung ảnh bàn của và Lã Hạo Dương, khẽ mỉm cười.

      “Nó là con của tôi, phải con của , nên nhớ kĩ điều đó, cho dù hôm nay hay ngày mai quay lại đây, kết quả vẫn là như vậy, có chuyện tôi thay đổi đâu.”

      quay người về phía tủ quần áo.

      “Còn giờ, mời về cho, tôi còn có việc phải làm, cũng có nhàn rỗi như để mà nhận bừa con của người khác.”

      Sau đó Nghiêm Hạo Thiên về lúc nào cũng để ý, chỉ biết trước khi , Nghiêm Hạo Thiên để lại câu khiến phải khóc rất nhiều.

      Dave cúi đầu tỏ vẻ có lỗi, nhưng điều khiến cảm thấy đúng là lẽ ra Lã Nham phải nghi ngờ đứa con trai tưởng chừng vô tội kia chứ? Giờ nó ngồi xem hoạt hình rồi cười sằng sặc kìa. Mà có khi nó cười thầm đúng hơn, kẻ gọi Nghiêm Hạo Thiên đến là nó, đâu có biết gì mà nó lôi làm bia đỡ đạn chứ.

      Dave bắt đầu hoài nghi về tiền lương sụt giảm cuối tháng này, hơn nữa bắt đầu suy tính xem số tiền lương đó có xứng để nhận tội thay cậu chủ .

      “Được rồi, tôi thừa nhận tôi sai, nhưng chỉ là…”

      “Chỉ là sao?”- Lã Nham chán nản- “ quên làm những gì với tôi và Hạo Dương rồi à?”- thờ dài, quay lưng lên phòng- “ về , tôi hi vọng đây là lần cuối tôi phải về chuyện này.”


      “Lã Hạo Dương, cháu biết chuyện này có gì đáng cười phải ?”- Dave tiến gần đến bên Lã Hạo Dương, ngồi xuống bên cạnh, vẻ mặt tràn đầy bất mãn nhìn cậu chủ ăn kem.

      Lã Hạo Dương thở dài, cậu quay sang trợ lí của mẹ.

      “Chú Dave à, việc nhận tội thay có gì to tát đâu cơ chứ? Chú nghĩ mà xem, nếu chú gọi cha cháu tới, mẹ cháu chỉ có thể mắng chú vài câu. Hoặc cùng lắm chỉ giận chú thôi. Phải ?”

      Dave gật đầu, biết chứ, Lã Nham giận lâu được, vì là trợ lí của .

      “Đó, nhưng nếu biết là cháu gọi, mẹ cháu đau khổ chừng nào, mẹ cháu tự trách mình, rồi mắng cháu, buồn phiền vì cháu, thậm chí còn giận lây sang chú.”- ngừng lại lúc, câu tiếp- “Chú còn nhớ cái lần cháu trốn học ở trường, rồi thẳng với giáo là chiếc váy mà mặc khác gì váy của bà cụ 86 tuổi gần nhà cháu ngay trước lớp khiến mẹ cháu phải tới gặp chứ?”

      làm sao quên được ngày đó, Lã Nham bực tức tới nỗi trừ lương của lỡ cười vài tiếng, rồi giận lây cả cha mẹ đẻ của vì họ bình thường nuông chiều Lã Hạo Dương.

      Dave tiếp tục gật đầu.

      “Đó, vậy nên chú phải thấy mình là người dũng cảm mới đúng, chú nhận tội thay cho cháu, mẹ chỉ giận chú thôi, chú cứu được bao nhiêu người còn gì?”

      Dave tự thấy đứa trẻ có lí, cũng cười ra vẻ vinh quang vì mình rất dũng, giữ nguyên vẻ mặt rạng rỡ đó ra về.

      Nửa đường, có cảm giác chân thực.

      Lương của bây giờ là tự động chuyển và được tăng 5% mỗi tháng mà.

      Hơn nữa, cha mẹ đẻ của Lã Nham còn có ở đây.

      Lã Hạo Dương giờ bị cấm túc rồi, nếu hôm nay có bị phạt cũng đâu khác gì nhau.

      Chuyện gặp lại Nghiêm Hạo Thiên, Lã Nham buồn bã là thể tránh khỏi, ai gọi ta tới có liên quan gì.

      Và thế là Dave rút ra điều: - công dân Mĩ bị đứa trẻ bảy tuổi người Trung Quốc lừa.

      Khuôn mặt khôi phục vẻ bất mãn, lái xe trở về ngôi nhà Lã Nham mua tặng .

      Ít ra còn có cái nhà này che mưa che nắng.

      Ngồi phòng, Lã Nham biết nên giận ai nữa. Nghĩ tới câu kia của Nghiêm Hạo Thiên, lại thấy biết phải làm gì.

      Mở điện thoại, bấm dãy số.

      “Lã Nham, chuyện gì vậy?”

      “Giờ có rảnh ? Em muốn nhờ xác minh chuyện?”

      “Ok, rảnh, có gì đánh mail cho nhé.”

      “Vâng, em gửi luôn đây.”

      Cố Hạo Thần mệt mỏi cúp máy, em kết nghĩa bất đắc dĩ sao lại nhằm đúng lúc ôm vợ mà nhờ vả chứ? Quả là mệt mà.

      “Di, ngoan nằm đây chờ . trở lại.”

      “Tốt nhất là nên luôn .”- Triệu Mạn Di lầm bầm.

      ***
      “Diêu Giai Mẫn, tớ có việc muốn nhờ cậu.”- Lã Nham cười trong điện thoại.

      “Chuyện gì sáng ra gọi tớ? Sáng nay tớ có vụ kiện, chỉ sợ thể gặp cậu.”- Diêu Giai Mẫn vừa nghe điện thoại vừa bận rộn lấy tài liệu.

      “Tớ cần cậu…”

      Cầm tờ giấy xác nhận quyền giám hộ trong tay, Lã Nham lấy tên của bạn mình là luật sư gửi tới cho Nghiêm Hạo Thiên.

      từ từ xem kịch, rồi cuối cùng là tham gia cho vui vậy.

      Nghiêm Hạo Thiên trầm ngâm nhìn bản fax được gửi đến.

      “Luật sư Diêu Giai Mẫn sao?”- dường như có nghe qua, đây là luật sư trẻ và tài giỏi, đến nỗi chưa từng có vụ kiện nào thất bại. Nhưng dường như chưa từng nhờ luật sư hay với bất cứ ai về chuyện giành lại quyền nuôi con.

      Chợt ý tưởng nảy ra trong đầu. Lã Nham rất thương Lã Hạo Dương, nếu đòi quyền nuôi con, lại là nhờ Diêu Giai Mẫn, nhất định có lại thằng bé, khi chịu nổi nhất định đồng ý quay lại với .

      Chỉ là… chưa hiểu về chuyện tại sao Diêu Giai Mẫn lại biết và đề nghị giúp ?

      Chuyện này nhất định tìm hiểu, nhưng giờ có việc phải làm trước .

      Gọi điện thoại cho luật sư Diêu Giai Mẫn, vẫn chưa biết nên gì với . Nhưng chung quy, vẫn chỉ muốn đến chuyện duy nhất- Lã Hạo Dương.

      “Alo, tôi Diêu Giai Mẫn xin nghe.”

      “Chào , tôi là Nghiêm Hạo Thiên, người sáng nay gửi fax tới.”

      Diêu Giai Mẫn áy náy nhìn về phía tổng giám đốc nhìn . Tiếng chuông điện thoại em cài cho đáng sợ , ánh mắt của tổng giám đốc nhìn phải rất sợ hãi chứ?

      “Vâng, tôi nghe qua về trường hợp của Nghiêm tổng, nếu ngài muốn, tôi giúp ngài thắng và giành lại quyền nuôi con.”

      Nghiêm Hạo Thiên khá hài lòng, trầm giọng.

      “Nhưng tôi có thể biết ai là người cho và muốn giúp tôi ?”

      tâm phúc của ngài, xin lỗi vì tôi phải giấu danh tính, nhưng tôi nghĩ chỉ cần thân chủ là ngài hài lòng, bằng mọi giá tôi giúp ngài.”

      Nghiêm Hạo Thiên khẽ cười.

      “Vậy được, cảm ơn , bao giờ cảm thấy thích hợp, gọi lại cho tôi.”

      “Ok”

      Nghiêm Hạo Thiên nhìn tấm ảnh bàn mỉm cười. giờ sắp có lại người mình , lại có thêm cậu con trai, chừng chính thằng bé là người liên lạc với Diêu Giai Mẫn cũng nên.

      mỉm cười, dù sao con trai cũng thông minh đấy chứ?

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :