1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đè một cái liền đính ước - Đường Dao (48C + 1NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 17: Sợ bóng sợ gió

      Đèn đường vầng sáng nhàn nhạt chiếu xuống, thỉnh thoảng mấy con Tiểu Trùng bay qua, rơi xuống bóng mảnh. đường rất yên tĩnh, qua mấy đôi tình lữ.

      Lăng Nhuế trừng to mắt mà nhìn xem Trương Chiêu Dương, nửa ngày hồi hồn, "Hôm nay cũng phải là ngày Cá tháng Tư, đừng mò."

      "Suy bụng ta ra bụng người, nếu tớ cảm thấy cần thiết lãng phí sức lực lớn như vậy." Thay đổi giọng điệu, lời này Trương Chiêu Dương rất nghiêm túc, cũng rất có sức lực.

      "Phanh" tiếng, Lăng Nhuế cảm thấy có cái gì đánh tới tim, hơn nữa đánh trúng còn là vấn đề mực tránh. Về ý đồ của đối phương, phải là có nghĩ qua, nhưng là, thế nào lại là loại này mưu đồ đây?

      Suy bụng ta ra bụng người? Trương Chiêu Dương những lời này lại làm như thế nào giải thích?

      Dưới mắt khí hình như cũng có chút quái dị, đường về như người xa lạ, Trương Chiêu Dương cư nhiên phân tích như thế. Chẳng lẽ có dụng ý khác? Lăng Nhuế cảm giác mình suy tư nhanh muốn chập mạch.

      Trì hoãn suy nghĩ, ngẩng đầu, nhìn vào chỗ sâu đáy mắt đối phương cái, " là người khoa máy tính của chứ? Còn có đúng là, cậu kế tiếp phải là , cậu còn vừa vặn biết người kia !"

      Hình như, dự tính xấu nhất cũng chính là như vậy?

      "Nếu như có ngày chân xuất tại trong sinh hoạt của cậu, cậu tính như thế nào?" Hỏi đằng, trả lời nẻo, giọng Trương Chiêu Dương vẫn như cũ nghiêm túc.

      Lăng Nhuế bị chấn động đến, "Cậu phải là biết chứ?"

      Cơ hồ chỉ là trực giác, Lăng Nhuế chắc chắn Trương Chiêu Dương biết cái gì, mà có khả năng nhất chính là cậu ta biết sư huynh hacker.

      Đại học xưa nay truyền lưu câu như vậy kinh điển —— năm tư đại học này, chúng ta chia tay.

      Lăng Nhuế nghĩ, nếu như mình bây giờ , đúng là vượt qua chia tay chuyến xe cuối kia! Nhưng là, tại sao có thể tùy tùy tiện tiện liền thương sao, lại thời khắc là thi nghiên cứu then chốt thế này?

      Vì vậy, xinh đẹp hất đầu, nâng lên khóe miệng, "Trong lúc thi nghiên cứu, bản nhân từ chối khéo chuyện đương, cho nên xin phiền bạn học Trương chuyển cáo cái đó hacker, ngồi cạnh góc tường !"

      cầu thang ở túc xá, Lăng Nhuế lại nghĩ tới lời Trương Chiêu Dương, cậu hình như rất để ý chuyện hacker, trong lời vừa tựa như biết đối phương giống như nhau, cực kỳ giải thích được chính là vấn đề cuối cùng.

      Tiếp nhận hacker?

      Nghĩ tới đây, Lăng Nhuế thiếu chút nữa hụt chân bậc thang, cười cái gì!

      Thời gian bất giác sáng ngời đến cuối tháng sáu, mỗi ngày, Lăng Nhuế theo thường lệ phòng làm việc Tiêu Hạo của giúp quét dọn vệ sinh. cũng kỳ quái, Tiêu Hạo ràng có thói quen trồng rau nuôi lợn, nhưng ta rời ngày thứ hai phòng làm việc liền duyên cớ có nhiều mấy chậu nước nuôi thực vật.

      Đổi hết nước trong bình thủy tinh, Lăng Nhuế lại cho thêm vài giọt dịch dinh dưỡng.

      Dịch dinh dưỡng là cùng sách《 làm vườn cần phải biết 》 cùng xuất mặt bàn , có lẽ là người khác sợ tuân thủ hiệp nghị, cố ý chỉnh mấy bồn hoa tới giám thị . Lăng Nhuế vừa oán thầm Tiêu Hạo, vừa lại nhịn được quan sát bồn cảnh, cũng biết tên bọn chúng, lại dễ hư phải cần ngày ngày đổi mới, nhưng hầu hạ lâu như vậy, thậm chí cá mầm mới cũng bốc lên! Quả nhiên cùng Tiêu BOSS là đồng nhất thuộc tính!
      Sau khi an trí tốt bồn cảnh, Lăng Nhuế thói quen tới tủ tường pha coffee, lúc này mới phát ra cà phê hình như thấy đáy rồi . . . . . .

      Nàng cư nhiên mỗi ngày muỗng, mỗi ngày ly mà đem cà phê Jamaica Blue Mountain người ta uống sạch trơn? Tuy , Tiêu Hạo là để cho tự tiện kia mà, nhưng khó bảo toàn đó phải là câu lời xã giao, mà cư nhiên mình đúng là khách khí?

      Ôm ly nước lọc lo lắng nửa ngày, Lăng Nhuế rốt cuộc bị vấn đề cao này khó giải quyết. Khi tỉnh lại, mặt trời sắp lặn, bầu trời mảnh thâm thúy xanh thẳm, chợt có chim bồ câu trắng bay qua, sáng màu cam ánh nắng chiều ôm hôn trời chiều, mảnh đồ mị.

      Vội vã thu thập bọc sách, Lăng Nhuế khóa cửa liền hướng bên ngoài .

      Đèn chỉ thị cửa thang máy biểu "full" (ý thang máy đầy), Lăng Nhuế trong lòng khỏi hơi cảm giác trấn an, ra là lầu này còn có người ở đây, vẫn còn may phải là chỉ còn dư chính mình!

      Trước kia thời điểm cùng Tiêu Hạo cùng nhau chờ thang máy, chính là trễ nữa Lăng Nhuế cũng phát giác tầng lầu này rộng rãi đến gần như trống trải. Mà nay nhìn kỹ, này mười hai lầu SKD trong thí nghiệm, liếc nhìn lại, tất cả đều là cửa sổ kính mờ sát đất trang hoàng.

      Qua lại nhìn qua hai lần, Lăng Nhuế trong lòng càng cảm thấy bực mình, thang máy như nào còn xuống?

      Càng ngừng cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, là bảy giờ…

      Cảm giác có đồ vật gì đó ở đụng mình, Lăng Nhuế thoáng dậm chân cái, cúi đầu mà xem xét, biết nơi nào bay tới mảnh lá cây. thầm hư tức, khỏi cười thầm cư nhiên mình cũng trông gà hóa cuốc rồi.

      Cũng liền chỉ là là loại trong nháy mắt, Lăng Nhuế cảm giác mình chợt rất hoài niệm những lần Tiêu Hạo cùng mình cùng nhau chờ thang máy. Nhiều lần tự xem sách thấy chậm, ta chẳng những có cắt đứt, còn gọi pizza đồ ăn mua ngoài…

      Ngẫm nghĩ quá trình hai người chung đụng, Lăng Nhuế thầm cảm khái, hề ngôn từ logic nào, ràng là quan hệ nợ nần, lại được giống như tiểu tình nhân…

      “Đinh – “

      Thang máy mở ra.

      Lăng Nhuế từ trong trầm tư hồi hồn, nhấc chân định vào, chợt vẻ mặt ngưng trệ, cả người dừng lại –

      Mới vừa rồi ràng biểu “full”, nhưng là, nhưng là, hội này, bên trong cư nhiên người!

      Nhìn thang máy trống rỗng, Lăng Nhuế con ngươi vòng vo tầm vài vòng, trừ kính mờ chiết xạ như có như nhàn nhạt vầng sáng, cả tầng lầu đều yên tĩnh, ra tất cả mọi người tan việc!
      Xoay người

      Lăng Nhuế nhanh xông về phìa cầu thang, nắm tay vịn liền hướng hạ nhảy.

      là quỷ dị, chẳng lẽ nạn … Lăng Nhuế dám nghĩ tiếp, cúi đầu nhìn bậc thang nhanh bước chân, trong lòng chỉ muốn ở trong thời gian nhanh nhất rời .

      Vọt tới đại sảnh, Lăng Nhuế vẫn như cũ chưa tỉnh hồn, vừa ngẩng đầu, chỉ thấy điểm cái ngọn đèn trong hoàng hôn có người cười tủm tỉm nhìn mình, sau đó lững thững tới…

      “Đọc sách lại nhìn quên thời gian?”
      “Điện thoại di động thế nào tắt máy, thấy tôi gửi tin nhắn sao?”

      “…”

      Thời điểm hỏi câu thứ ba, Trương Chiêu Dương phát Lăng Nhuế nét mặt phải vui mừng, mà là kinh hoảng.

      Lăng Nhuế chưa tỉnh hồn đứng trước Trương Chiêu Dương, có kia sao trong nháy mắt, thiếu chút nữa liền cho rằng là Tiêu Hạo, về phần tại sao, Lăng Nhuế cũng cảm thấy mình kỳ quái.

      Chẳng lẽ mình trong lòng ra hi vọng Tiêu Hạo có thể xuất ? Ý tưởng này vừa ra tới, Lăng Nhuế chợt cảm thấy mình quá ngu ngốc, tại sao có thể lệ thuộc vào chủ nợ, đây phải là vĩnh viễn cũng trở thân được sao!

      “Làm sao cậu ăn mặc như vậy?” Sóng vai đường đến phòng ăn, Lăng Nhuế lúc này mới chú ý tới Trương Chiêu Dương hôm nay mặc phải vô cùng chính thức. bộ tây trang màu xám sắc nhân lam, trong tay còn cầm xấp tài liệu. Mặt mũi tràn đầy vẻ tươi cười, vẻ mặt hưng phấn, cùng mình chưa tỉnh hồn hoàn toàn như hai thái cực.

      “Mới vừa tham gia cuộc phỏng vấn.”

      “Nghiên cứu sinh sao?”

      “Ân.” Trương Chiêu Dương gật đầu, “Chẳng qua tớ phải rất muốn .”

      “Tại sao?” Nếu là mình gặp chuyện tốt như thế, nhất định chút nghĩ ngợi ngay. Lăng Nhuế ngẩng đầu nhìn Trương Chiêu Dương cái, sắc mặt cậu ta nghiêm túc, hình như phải là cười.

      “Đều có kinh ngiệm thi tốt nghiệp trung học cuộc sống phải đầy đủ, nhưng là, bây giờ tớ cảm thấy được, có kinh nghiệm thi nghiên cứu con đường đại học mới phải trọn vẹn, nghe bảo vệ trường học bình thương đều có gì, coi như được ở trường học, chuyên nghiệp cũng quá tốt.”

      Lăng Nhuế hết ý kiến, quả nhiên là đứng chuyện biết suy nghĩ! Bảo vệ nghiên a, là xa xôi chuyện tình a!

      Vốn tưởng rằng Trương Chiêu Dương ngày đó quyết định cũng liền thuận miệng , ai ngờ thời điểm buổi tố Lăng Nhuế ở phòng tự học, lại rất khéo gặp được .

      “Tớ quyết định, thi tiết kiệm điện tử trung tâm sở nghiên cứu.” ngang qua Lăng Nhuế chỗ ngồi bên cạnh, Trương Chiêu Dương giống như là xin phép, xong thẳng ngòi vào hàng cuối cùng.

      Lăng Nhuế “nha” gật gật đầ, mở sách bản lại làm ngữ đọc.

      Mười giờ tối, Trương Chiêu Dương cơ hồ cùng với đồng thời đứng dậy sửa sang lại bọc sách, sau đó thuận nước đẩy thuyền đưa trở về dưới lầu túc xá.

      Buổi chiều ngày thứ hai, Lăng Nhuế theo thường lệ xong tiết học phòng làm việc của Tiêu Hạo “Đứng nghiêm”. Chân trước mới vừa nhảy vào truy nguyên lâu, chỉ nghe thấy nhân viên quản lý kêu tên của .

      “Là Lăng Nhuế , tới lấy bưu kiện.”

      Lăng Nhuế trong mắt lóe lên nghi ngờ, khỏi hỏi ngược lại tới xác nhận, “Bưu kiện?”

      Nhân viên quản lý thấy đứng ngốc ở đó bất động, cầm bưu kiện lên trước, “Bưu kiện buổi sáng ngày hôm qua đến, theo lý buổi chiều nên đưa cho , ai ngờ vừa vặn thang máy hư.”

      “Thang máy?”

      Nhân viên quản lý cho là tin, vội vàng giải thích, “ như vậy sao, gì bảo trì hàng năm, làm cho tiếng oán than dậy đất.”

      “Có phải hay còn tiến hành khảo nghiệm “Full” à?” Nhận lấy nhân viên quản lý trong tay bưu kiện, Lăng Nhuế vội vàng tăng thêm câu.

      “Hình như là tất cả chỉ tiêu cũng khảo nghiệm, lầu các sử dụng còn có vấn đề?” Nhân viên quản lý rất kinh nghiệm.

      Lăng Nhuế vội vàng lắc đầu, “… có, cảm ơn ngài.”

      Làm nửa ngày, ngày hôm qua thang máy duy trì khảo nghiệm? Lăng Nhuế hít hơi, tâm sợ hãi rốt cuộc trở về vị trí cũ. Vừa nghĩ tới mình ngày hôm qua bộ dạng nhếch nhác, chợt rất muốn cười.

      Nhưng nghĩ nghĩ, vì phòng ngừa loại này chuyện xảy ra, Lăng Nhuế quả quyết đặt ra điện thoại di động đồng hồ báo thức, vừa đến năm giờ, lập tức tan việc, tuyệt lưu lại lâu hơn. Về phần cái bưu kiện kia, Lăng Nhuế nhìn có nhìn, để lại bàn Tiêu Hạo.

      Buổi tối thời điểm tự họ, Lăng Nhuế theo thường lệ gặp phải Trương Chiêu Dương, sau đó theo thường lệ cậu ta hộ tống trở về dưới lầu ký túc xá. Liên tiếp nhiều ngày sau, lời đồn đại liền bắt đầu xuất .

      Vốn là cùng đồng học cùng nhau kết thành nghiên hữu học tập căn bản coi vào đâu, nhưng vừa đến Lăng Nhuế này, liền toàn bộ rối loạn. Kể từ sau khi cuộc thi điện tử đoạt giải, nổi tiếng liền bắt đầu kéo lên, sau đó trải qua trường học yết bài nghi thức cùng hiệu đại hội thể dục thể thao, trong mắt mọi người ở đây trở thành bạn Tiêu Hạo. tại, “bạn trai” ra ngoài có mấy ngày, bạn liền cùng những thứ khác nam sinh tình chàng ý thiếp, ra vào đôi, vì vậy, giàu có chánh nghĩa các nữ đồng bào bắt đầu đứng ra thay Tiêu Hạo đáng giá, ngấm ngầm hại người lời bắt đầu lục tục truyền vào Lăng Nhuế trong tai. Mới đầu thời điểm, Lăng Nhuế cũng có để ý, ai ngờ có ngày, Hứa Hủy đột nhiên xuất ở trước mặt .

      Buổi chiều thứ bảy, Lăng Nhuế cùng Tô Mẫn Mẫn từ túc xá ra ngoài, chuẩn bị siêu thị mua đồ dự trữ, liền bị Hứa Hủy ngăn ở giữa đường, “Tôi trước kia quá khinh thường , ngờ cái người này chơi đầy mánh khóe.” Đổ ập xuống giễu cợt, giải thích được.

      Lăng Nhuế cùng Tô Mẫn Mẫn trao đổi cái ánh mắt, “Đây là tình huống gì?”

      “Đừng giả bộ làm ra bộ dáng biết, Trương Chiêu Dương vốn là trực tiếp có thể đại học Stanford Ph.D, tại tốt hơn, cư nhiên cùng thành nghiên cứu sinh!”

      Cái đó buổi chiều cậu ta tham kiến chính là phỏng vấn đại học Stanford, vậy tại sao còn trường học tốt? Lăng Nhuế bị làm giật mình.
      Last edited by a moderator: 27/11/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18: Trở về

      Cho đến kỳ nghỉ, Lăng Nhuế phòng học tự học nữa. May mắn gần cuối kỳ, mọi người vội vàng ứng phó cuộc thi, lời đồn đãi cũng liền thoáng phai nhạt .

      Cuối tháng sáu, trường học nghỉ.

      Ngày nghỉ đầu tiên, Lăng Nhuế mới vừa đưa Tô Mẫn Mẫn đến ga xe lửa trở lại, điện thoại di động liền vang lên ——

      Bên đầu điện thoại kia, là thanh Tiêu Hạo, hơi có vẻ mệt mỏi, "Tôi ngồi chuyến bay trở về đầu tiên vào ngày mai, ảnh hưởng việc về nhà chứ?" xong, truyền đến thanh ngáp.

      "Còn chưa có, ngày mai lúc nào tới trường học a, tôi trả lại chìa khóa cho ."

      ". . . . . . Đại khái buổi trưa thôi." Vừa vừa ngáp cái.

      " rất mệt ?" Lăng Nhuế vẫn ngừng cẩn thận hỏi, lại nghe thấy bên đầu điện thoại kia hồi thanh bận rộn. Làm cái gì a, chẳng lẽ chính là tới xác nhận cái chìa khóa mà thôi? thể nào bám vào cảm giác thất vọng lặng lẽ ập vào lòng. . . . . .

      Cả buổi chiều, Lăng Nhuế trôi qua cực kỳ thấp thỏm, ra là vì cái gì, băn khoăn cũng có, lo lắng cũng có, hình như còn mơ hồ mang theo điểm mong đợi.

      Lúc ăn cơm tối, Lăng Nhuế lại gặp được Trương Chiêu Dương, kéo hành lý hướng phía ngoài cửa trường .

      "Rất lâu có gặp cậu phòng học thi nghiên cứu." Trương Chiêu Dương đến gần, mỉm cười mở miệng, " ra , những lời đồn kia, cậu đại khái có thể cần để ý tới , tớ đại học Stanford dĩ nhiên là bởi vì tớ có tính toán của mình. Nghỉ hè trời nóng, ở lại trường học tập coi chừng bị cảm nắng!"

      Lăng Nhuế gật đầu, cười được, vừa định thêm gì nữa, nhìn thấy tài xế bộ dáng tới lấy hành lý, thúc giục Trương Chiêu Dương lên xe, đơn giản câu "Gặp lại", thức thời xoay người rời hướng phòng ăn, chỉ chừa cho Trương Chiêu Dương bóng lưng dần dần xa.

      Sáng sớm ngày thứ hai, Lăng Nhuế sớm chút tới truy nguyên lâu, trong lòng suy nghĩ ngàn vạn lần thể khiến Tiêu Hạo đợi lâu, nếu , lại bị giáo huấn. Tất cả buổi sáng, cố gắng giống thường ngày nghiêm túc đọc sách, kết quả cơ hồ là đề mục cũng có làm được, quyển sách chút nào có dấu vết động vào.

      Đối mặt với chính mình khác thường như thế, Lăng Nhuế nhịn được khinh bỉ, phải là Tiêu Hạo công tác trở lại thôi sao, mình có cần thiết làm ra vẻ long trọng như nghênh đón thánh giá sao? tại cũng tháng bảy, đợi đến tháng Mười hiệp nghị kỳ kết thúc, mình cũng liền hoàn toàn giải phóng, từ đó đường rộng hướng lên trời, tất cả là ổn! Nghĩ như thế, Lăng Nhuế quay mặt ra hướng ngoài cửa, hít sâu hơi, chợt cảm thấy trấn an. Ngẫm nghĩ sau này mình"Vào ở" truy nguyên lâu, khỏi lấy chua chát giọng chỉ vào máy vi tính Tiêu Hạo tự mỉa mai, "Cảm ơn ngài ban tặng, thời điểm rời nơi này, chừng tôi đúng là có thể ngộ đến tinh túy của thuật nhẫn rồi!"

      "Sống ở chỗ này rất uất ức sao?"

      Lăng Nhuế "Vọt" ngồi dậy, xoay người, nhìn thấy Tiêu Hạo mặt vẻ mỏi mệt theo cửa mà đứng, ánh sáng trong tròng mắt đen lại tản ra làm đành lòng nhìn thẳng ánh sáng lộng lẫy.

      ". . . . . . Tôi là đến chuyện thi nghiên cứu." Cái khó ló cái khôn, Lăng Nhuế lại cảm thấy mình có được điểm khuyến khích chưa đủ, lời vừa nãy nên lại lớn tiếng chút.

      "Trước giúp tôi pha ly cà phê nâng nâng thần !" Tiêu Hạo tìm chỗ ngồi rất tùy ý ngồi xuống, tay nâng trán tay kéo ghế ngồi, mệt mỏi như vài ngày rồi chưa ngủ. Lăng Nhuế thấy thế, ngoan ngoãn tới tủ tường bên cạnh, chợt ý thức được cà phê sớm hết, quẫn bách nửa ngày, ngượng ngùng mở miệng, " xin lỗi a, tôi đem cà phê uống hết sạch rồi."

      "Em có nhận được bưu kiện sao?" Tiêu Hạo mới vừa dứt lời, điện thoại di động liền vang lên. Vì vậy, Lăng Nhuế liền đứng ở chỗ đó nhìn nghe điện thoại.

      Tại sao, chỉ là nhìn ta như vậy, chợt có loại cảm giác tim đập rộn lên? Lăng Nhuế suy nghĩ hồi lâu, muốn biết là từ khi nào bắt đầu, hình như chính là chớp mắt, hình như cũng phải . . . . . .

      Thời điểm hồi hồn, Lăng Nhuế nhìn thấy Tiêu Hạo mở bưu kiện, "Em nhìn tên khi lấy đồ sao?"

      "A, tôi xem a, là ở nước ngoài chuyển tới, vậy dĩ nhiên là là gởi cho ngài." xong, Lăng Nhuế lại gần cúi đầu mà xem xét, trợn tròn mắt, cột người nhận lại là tên của . Chờ Tiêu Hạo phá hủy hộp đóng gói, Lăng Nhuế hoàn toàn ngu hơn rồi, lại là lon cà phê Blue Mountain.

      Chẳng lẽ, chẳng lẽ là. . . . . .

      "Đặc biệt mua cho em, ngờ em ngay cả bao bì cũng xem." Tiêu Hạo cười khổ, biểu tình như vậy khiến Lăng Nhuế nhìn có loại cảm giác ấm áp.

      Đặc biệt?

      Khái niệm đặc biệt này, hình như có chút. . . . . .

      Lăng Nhuế nghiêng đầu nhìn Tiêu Hạo, "Vì sao?"

      "Cái gì vì sao?"

      "Thái độ đối với tôi?" Lấy hết dũng khí, Lăng Nhuế rất muốn hỏi —— tại sao muốn làm cho tất cả mọi người đều cho là tôi là bạn của ? Mà bây giờ, ngay cả chính tôi cũng bắt đầu nghi hoặc. . . . . . Tại sao, cho tôi biết tại sao!

      Tiêu Hạo nhìn vào chỗ sâu đôi mắt cái, chỉ là cười . Nửa ngày, nhận lấy chén cà phê tay Lăng Nhuế, Tiêu Hạo mở miệng lần nữa, "Quà tặng ở trong hộp, em và Tô Mẫn Mẫn người phần."

      Nhìn Tiêu Hạo đưa tay cầm lấy cái chìa khóa mặt bàn, Lăng Nhuế đột nhiên cảm thấy cái chuỗi chìa khóa của mình rất quen, chỉ thưa thớt còn sót năm cái chìa khóa. Thời điểm Tiêu Hạo giơ lên chào ra, Lăng Nhuế trong đầu đầy nghi ngờ hướng về phía quyển sách, chút nào phát mình cẩn thận để lộ tính cách con mèo tham tiền nấp ra lại cho Tiêu Hạo.

      Mà lúc này đây, người khác đối diện con mèo khả ái kia giương lên khóe miệng.

      Lăng Nhuế nhìn mặt bàn chẳng biết lúc nào đồ phóng ra ngoài hộp quà, đột nhiên cảm thấy có đầu mối lý giải cái gì, nhưng tỉ mỉ vẫn trở về chỗ, hình như tất cả đều là hư ảo.

      Lúc ăn cơm, Lăng Nhuế gọi điện thoại cho Tô Mẫn Mẫn, đơn giản đem chuyện tự thuật ràng.

      “Cậu ta làm sao lại mua quà cho hai người chúng ta đây? ta và chúng ta lại quen.” Chỉ là trực giác, Lăng Nhuế cảm thấy Tô Mẫn Mẫn biết được đáp án.

      Nửa ngày, Tô Mẫn Mẫn ấp úng trả lời, “A…Đúng! quen a! Cậu tại sao?”

      Lăng Nhuế than thở, “Còn tưởng rằng cậu có thông tin nhắc nhở!”

      “Vậy cậu cho tớ biết ta mua cái gì?” thanh cười hề hề truyền đến.

      Bởi vì có hủy hộp đóng gói, Lăng Nhuế phải rất khẳng định, suy nghĩ hồi lâu : “…Hình như là nước hoa.”

      ?” Bên đầu điện thoại kia có chút hưng phấn.

      “Cậu, có phải là có chuyện gì gạt tớ hay ?” Lăng Nhuế coi như là hiểu khá tính Tô Mẫn Mẫn, theo ý , Tô Mẫn Mẫn kích động như vậy, biểu hoàn toàn chính là đạt được ước muốn sau mới có. Nhưng là, và Tiêu Hạo, hình như cũng chẳng quan hệ với nhau à? Lúc này, Lăng Nhuế chỉ có thể hủy bỏ suy đoán của mình.

      có!” Tô Mẫn Mẫn lần nữa truyền tới giọng điệu hết sức bình tĩnh, “Tớ là suy nghĩ, Tiêu Hạo có thể hay trong lúc vô tình thích cậu –“

      Lăng Nhuế mới vừa tính toán lên tiếng cắt đứt, bên đầu điện thoại kia Tô Mẫn Mẫn lại mở miệng, “Có kiện tình tớ cho cậu biết, thời điểm tựu trường năm nhất, cậu nhưng là ứng cử viên bạn học viện chúng ta chạm tay có thể bỏng. Nhưng là, tướng mạo cùng tính tình của cậu khiến nam sinh hệ điện tử dũng lên trước thành tích học tập của cậu lại làm cho bọn họ chùn bước rồi. Thử nghĩ a, ai nguyện ý tìm bạn làm mình tự ti, người kia thành tích chỉ có Trương Chiêu Dương có thể cùng cậu ngồi ngang hàng, những người khác vậy cũng toàn bộ muốn ngẩng nhìn, nhiều mệt mỏi a! Nhưng Nhuế Nhuế, Tiêu Hạo bất đồng a, người ta đó là tiến sĩ, lại đẹp trai lại giàu có, gia đình điều kiện cũng tốt, thả vào cái người này, tớ xem hai người tuyệt phối a!”

      Nghe xong Tô Mẫn Mẫn phân tích, Lăng Nhuế mặt nhất thời bò đầy vạch đen, “Tớ ngược lại ra có phát , cậu còn có tiềm chất làm mai! Còn nữa, tớ còn chưa ăn cơm đâu, chớ nữa nhỡ may thấy ngán.”

      “…A, cậu cảm thấy Tiêu Hạo ngoại hình vẫn có thể nhìn sao?” Người khác cố ý xuyên tạc ý của .

      Cúp điện thoại, Lăng Nhuế ngọ nguậy hồi lâu, còn là hủy bỏ phán đoán suy luận của Tô Mẫn Mẫn, tuy mình đối ý tưởng của cậu ta phải là có động lòng qua, nhưng vừa nghĩ tới mình và Tiêu Hạo mới quen, vừa nghĩ tới cái hiệp nghị kia, Lăng Nhuế lại lập tức bóp chết lòng mèo động lòng, mình phải bị ta thiết kế trả thù cũng mọi đại cát!

      Xét thấy vẫn còn ở thời gian hiệp nghị, sau khi ăn cơm trưa xong, Lăng Nhuế sớm chút tới phòng thí nghiệm “Hậu mệnh.” Sau khi vào cửa, Tiêu Hạo gọi điện thoại, Lăng Nhuế theo thường lệ quét nhà lau bàn, sau đó tưới nước cho bồn cảnh.

      , tớ hôm nay vừa trở về, là lắm chuyện tình cần xử lý, ý tốt của Chu lão sư tôi nhận!” Cúp điện thoại Tiêu Hạo cúi đầu tiếp tục nghiên cứu sách hiệp nghị nước Đức truyền tới.

      Lăng Nhuế đến gần, muốn mở miệng khuyên nghỉ ngơi, sợ run nửa ngày vẫn ra khỏi miệng.

      Phòng làm việc rất an tĩnh, lãnh khí hô hô thổi, tình cờ truyền đến hai người tiện tay lật sách thanh, kiểu này, biết vì sao, Lăng Nhuế đọc sách hiệu suất rất cao, thời gian bao lâu liền làm vài đề.

      Chợt, sau tai truyền đến câu , “Mời ngồi xuống đây, có chuyện muốn với em.”

      Lăng Nhuế ngoan ngoãn tới trước mặt Tiêu Hạo, phát con ngươi chính diện chuyển nhìn tới trước đống tài liệu tiếng Đức, tiện tay tờ giấy trắng, lưu loát phiên dịch, vì vậy, nhịn được cảm khái, “ ta phiên dịch đều cần dừng lại suy nghĩ chút sao?”

      Tiêu Hạo ngẩng đầu, phát gương mặt sùng bái, bất giác sắc mặt hơi chậm lại, khóe miệng trong nháy mắt phủ lên nụ cười, “Cà phê tôi đặt ở chỗ cũ, cần để ý tôi, chính mình tự lấy!”

      Lời tuy xong Xuân Phong Hóa Vũ, Ti Ti vào phổi, nhưng Lăng Nhuế chợt căm giận khó nén rồi, “ muốn tôi pha coffee cứ việc thẳng!” Về phần hại tôi ở bên đứng lâu như vậy sao?

      Tiêu Hạo vừa nghe oán niệm, để cây viết trong tay xuống, ánh mắt lấp lánh, nụ cười sâu hơn, “Tôi uống, em tự mình uống là tốt rồi.” xong, đợi Lăng Nhuế quay đầu lại, tiện tay lại lật qua trang giấy.

      Vừa nghe lời này của Tiêu Hạo, Lăng Nhuế tỉ mỉ nghĩ hiểu!

      Mới vừa rồi Tiêu Hạo mở miệng chẳng lẽ là bởi vì đánh điện thoại, sau đó mình hiểu lầm ngồi nhập tọa? Như vậy, mới vừa rồi mình đứng ở bên cạnh ta nhìn ta lâu như vậy, ta cho là mình …

      Ô ô, Lăng Nhuế hoàn toàn, lại dám nghĩ thêm. Cư nhiên mình đứng ở bên cạnh ta nhúc nhích nhìn ta chằm chằm nửa ngày, còn cảm thấy dáng vẻ nghiêm túc của ta rất là đẹp trai?

      Xong rồi, mình cũng thành hoa si rồi…

      “Ha ha, Tiêu Hạo, ra là uống blue mountain phải là cậu nha!” Thời điểm Nghê Kiệt trực tiếp đẩy cửa tiến vào vừa vặn nghe Tiêu Hạo cùng Lăng Nhuế đối thoại. Nhãn châu xoay động, Nghê Kiệt nhìn cà phê trong tay Lăng Nhuế.

      “Tiểu học muội, em mạnh khỏe!” Nghê Kiệt đến gần, cười hì hì chào hỏi, “ nhớ , tôi chính là người lần trước giúp em trả sách?”

      Lăng Nhuế nơi nào nhớ người này chỉ lần dùng quan sát ánh mắt quan sát sinh vật lạ nhìn mình, chợt lễ phép gật đầu, “Nghê lão sư, ngài khỏe chứ, lần trước cám ơn ngài!”

      Người trước mặt ràng sững sờ, ngón tay chỉ, “Em gọi cái gì, Lão sư, tiến sĩ?” Vừa chuyện, Nghê Kiệt theo bản năng liền đem đầu lại gần, “ để cho em gọi lão sư?”

      Giọng tràn đầy nghi ngờ cùng tin.

      có a.” Lăng Nhuế nắm chén cà phê vội vàng lui bước, liền vội vàng lắc đầu. cái xưng hô mà thôi, về phần mọi người đánh nhau như vậy sao?

      “Vậy em phải xem tôi là già rồi a.” Nghê Kiệt cười tiếng, “ bằng kêu đại ca !”
      “….”

      Lăng Nhuế tay run cái, vạch đen buổi trưa vừa rút có vẻ lại ra ngoài, quả nhiên là vật hợp theo loài người chia theo nhóm!
      Giương mắt nhìn Tiêu Hạo ngồi xuống ở bên cạnh , Lăng Nhuế phát sắc mặt nhìn cũng được khá lắm.

      “Xem ra mười giờ máy bay cậu còn mệt?” Rốt cuộc Tiêu Hạo lạnh lùng lên tiếng. Lăng Nhuế cả kinh, trở giọng kiểu này đúng là mau!

      “Mệt mỏi a, dưới mí mắt cũng dính lên cùng nhau, nhưng người Tiêu lão bản có lệnh a, tớ dám đến sao? , là trình tự vận hành nơi nào có vấn đề à?”

      xong, Nghê Kiệt xoay người ngồi vào bàn làm việc đối diện Tiêu Hạo, “Lăng Nhuế, cũng cho tôi cua ly cà phê Blue Mountain nâng tinh thần!”

      có cái ly của cậu.” Lăng Nhuế định cầm ly giấy, Tiêu Hạo giọng kiểu ra lệnh liền truyền đến.

      ràng có ly giấy mà? Lăng Nhuế quay đầu lại, nếu Tiêu Boss chuyện, vậy mình ngoan ngoãn làm theo là được, huống chi đây là bạn kiêm đồng nghiệp của ta, mình quan tâm làm gì.

      “Chúng tôi có chuyện thương lượng, em trước xem sách.”

      Bưng cà phê tới chỗ ngồi của mình, bên tai Lăng Nhuế nhưng như mong đợi có vang lên tiếng Nghê Kiệt tức giận bất bình. Mơ hồ có chút tranh chấp truyền đến, nhưng thanh cũng lớn, hồ nghi bọn họ thảo luận hạng mục vấn đề kỹ thuật, Lăng Nhuế cũng liền vùi đầu lên sách của mình. đúng là đừng , ly cà phê xuống, đầu óc quả nhiên nhàng khoan khoái ít.

      Sau tiếng, Lăng Nhuế đứng dậy rửa ly tử, lúc ra cửa phát gần bàn của mình hai người cầm chai nước suối.

      Có lẽ là nhận ra ánh mắt nghi hoặc của Lăng Nhuế, Tiêu Hạo ngẩng đầu, “Cậu ta dị ứng đối với cà phê, chỉ có thể uống nước.”

      “Nha” tiếng, Lăng Nhuế ra ngoài. Tiêu Hạo mới vừa rồi là cùng mình giải thích ư, nhưng là, tại sao ta muốn cùng mình giải thích đây? Vì tự với mình ta rất quan tâm bạn bè, hay là vì để cho mình nhớ Nghê Kiệt uống nước suối?

      Lăng Nhuế hoàn toàn hiểu, lắc đầu cái, cố gắng phòng ngừa nghĩ đến quá nhiều.

      Rửa xong cái ly trở về, Lăng Nhuế vào cửa liền phát trong phòng làm việc lại thêm người, người tới hay là… trong “Tam Kiếm Khách” cao thủ cứng(hardware) – tiến sĩ Mã Kiện.
      Lăng Nhuế còn định phải chào hỏi, thanh Nghê Kiệt liền truyền đến, “Lão Mã, đó chính là Lăng Nhuế.”

      Mã Kiện thoải mái đứng dậy gật đầu ý chào, Lăng Nhuế vội vàng lễ độ tiếng hô, “Chào Tiến sĩ Mã!”

      Ai ngờ, người cả phòng toàn bộ bắt đầu cười, “Tớ liền khẳng định ấy gọi cậu là tiến sĩ, ha ha, lão Mã, quả nhiên còn là lão a!”

      Lăng Nhuế lúng túng đứng ở cửa miệng, mặt luống cuống.

      “Lăng Nhuế vẫn là gọi tên bọn họ , Nghê Kiệt, Mã Kiện.” Tiêu Hạo vừa đưa tay ý bảo, vừa giải thích, “Người quen kêu Tiến sĩ, Lão sư cái gì cũng quá khách khí, biết ?”

      Lăng Nhuế kinh ngạc nhìn gật đầu, cái hiểu cái , vừa định hỏi cái gì người quen, sau lưng đột nhiên cỗ kình lực, liền đem mình đánh tới trước…
      Last edited by a moderator: 27/11/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19: Bị mắng.

      Chén cà phê tay ném đường vòng cung, mất tung tích ở trước mắt Lăng Nhuế ——

      "Mau tránh!" Lăng Nhuế có bất kỳ chần chờ liền hô to. Lời còn chưa hết, "Phanh ——" tiếng, sàn gỗ màu đỏ chỉ còn dư chuôi ly ngoan cường mà đánh vòng xinh đẹp dạo . . . . . .

      Lăng Nhuế bĩu môi, chỉ trong nháy mắt, đột nhiên cảm thấy buồn phiền lấp đầy trong lòng, cái ly tốt cứ như vậy còn, còn là cái hàng ngoại mình thích!

      Tiêu Hạo đến gần dịu dàng hỏi có phải hay đụng đau, Lăng Nhuế ngẩng đầu, đứng tại chỗ bất động, sắc mặt rất khó coi, làm cho người ta hiểu đụng đau hay là đau lòng cái ly.

      Snape hiển nhiên bị hỗn loạn trước mắt dọa sợ , là nhận ủy thác của người tới xin Tiêu Hạo nghỉ phép , thế nào chính mình là tới liền tạo thành hỗn loạn lớn như vậy.

      "Cái đó, Lăng Nhuế a, mới vừa rồi có đụng bị thương chứ?" Quyền hành thấp, Snape cảm giác mình cần thiết có cái phần quan tâm

      Lăng Nhuế gì, chau mày, thậm chí cũng liếc cái.

      Snape lên trước vỗ vỗ đầu vai của bày tỏ an ủi, xoay mặt lập tức nụ cười hoà thuận vui vẻ cùng Tiêu Hạo bọn họ chào hỏi, "Mấy vị tiếm sĩ, cái này, mới vừa trở về nước liền lại vội nghiên cứu khoa học à nha?" vào phòng làm việc, Snape mới phát ra mình tới hình như phải lúc. bàn làm việc bày tập tài liệu dày cộm, máy vi tính giao diện trình tự vẫn còn ở vận hành, linh tinh có mấy tờ giấy rơi mặt đất, cũng là tràn đầy trình tự chương trình.

      Tiêu Hạo chủ trì hạng mục này lệ thuộc tổ hạng mục trường cao đẳng quốc gia, là hạng mục đại học A nghiên cứu khoa học, ra nòng cốt người phụ trách cũng phải là lão sư đại học A. Đối với lần này, mọi người vẫn luôn là rất tò mò, bởi vì có ai biết SDK phòng thí nghiệm nghiên cứu rốt cuộc là loại thông tin hiệp nghị như thế nào.

      Tự nhiên càng tò mò, lại càng có người thích hỏi thăm.

      Vì vậy, tại loại này tâm tính thúc giục dưới, Snape nhịn được tiến lên trước chăm chú nhìn thêm, "Nha, cái trình tự này. . . . . . Quá phức tạp. . . . . . Quá phức tạp."

      "Chu lão sư ——"

      "À?" Snape khom lưng đem mặt đất giấy nhặt lên, lại nhìn thấy Nghê Kiệt mặt nghiêm túc đến gần.

      "Những thứ đồ này ngài là thể tùy ý nhìn, đưa tôi . Còn nữa, gian phòng này hình như cũng phải là ngài có thể tùy ý tiến vào chứ?" Cơ hồ là báo cho giọng ra lệnh, lưu tình cảm và thể diện chút nào.

      Thời điểm học viện mở hội nghị nhân viên toàn viện đúng là qua chuyện này, hi vọng mọi người nên tùy ý thám thính tiến triển nghiên cứu phát triển phòng thí nghiệm SDK, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu nhất Tiêu Hạo ở toàn viện thậm chí còn toàn trường nhanh chóng nhảy lên nổi tiếng. Người đẹp trai, lại ủng hộ lớn như vậy hạng mục, tự nhiên nổi tiếng tới rồi.

      "Chẳng lẽ. . . . . ." Snape bị chấn động đến, "Các ngươi nghiên cứu là quốc gia cơ mật hạng mục?"

      "Chu lão sư, ngài tới chỗ của ta là có chuyện gì ?" Tiêu Hạo lộn trở lại mặt bàn, nhìn như tiện tay đóng các đồng hồ đo nguồn điện, lại thấy phải Snape càng phát ra kinh hoảng, xem ra đoán được tám chín phần mười!

      "Ha ha, cũng có chuyện gì lớn lắm."

      Lăng Nhuế xoay mặt, đột nhiên toát ra câu thầm, " có chuyện gì lớn lắm, ngươi liền đụng nát cái ly chúng tôi từ nước Đức mang về."

      Lúc chuyện, Tiêu Hạo lướt qua Snape tới bên này, nghe như vậy lập tức, bước chân hơi dừng lại chút, sắc mặt cũng đồng thời cơ hồ chuyển.

      "Vẫn là chuyện học viện tổ chức trại hè, mới vừa rồi tôi cùng ngài gọi điện thoại tới, hi vọng mấy vị có thể cùng nhau tham gia, dù sao có Lão sư có học sinh, có thể cùng nhau thoải mái trò chuyện!" Snape ngượng ngùng xoa xoa tay, có vẻ có chút xin lỗi, lại chỉ có thể mình hoà giải, "Tuy tùy tiện tới chơi tốt lắm, chẳng qua ta tới đúng là khéo, vừa đúng mấy vị đều ở đây. . . . . . Xe cũng đá ở dưới, nếu mọi người dọn dẹp chút cùng nhau theo tôi tiếp được ?"

      "Chu lão sư là mấy người?" Tiêu Hạo liếc nhìn Lăng Nhuế, thấy đau lòng cái ly như thế, chợt phát có lý do tham gia trại hè, thầy trò cùng vui mừng, hình như tệ!

      Xoay mặt, Tiêu Hạo hướng Snape làm ra ánh mắt hỏi ý, giọng nhanh chậm.

      Snape là ai a, hệ điện tử là người đứng thứ nhất nhìn mặt mà chuyện, đồng thời cơ hồ liền cười ha hả mở miệng, "Đương nhiên là cùng nhau a, mới vừa rồi Du lão sư vẫn còn ở liên lạc Lăng Nhuế được, rất nhiều Sư đệ sư muội cũng muốn hướng em ấy lãnh giáo học tập kinh nghiệm!"

      "Tôi , tôi muốn trở về túc xá." Lăng Nhuế trong lời còn mang theo điểm còn sót lại tức giận, khóe mắt lại liếc về hướng cái chén kia, có ý thức được Tiêu Hạo ở bên càng xem sắc mặt càng tốt.

      ra mình thích cái chén kia như vậy à! Lăng Nhuế lại thở dài cái.

      "Thích , lần sau kêu Hạ Băng mua giúp đôi nữa trở lại." Tiêu Hạo lại gần lăng Nhuế, bộ dạng giống như dỗ trẻ con, sắc mặt lại hoàn toàn vui như lúc Snape mới vừa vào cửa lúc nãy.

      Lăng Nhuế biết Snape mới vừa có phải hay lời khách sáo, nhưng là thời điểm còn chưa vào thang máy hạ định chủ ý muốn đường chạy ra.

      Trước của truy nguyên lâu quả như theo như lời lúc trước có dừng chiếc du lịch, Lăng Nhuế mới vừa tính toán mở miệng có chuyện từ chối, nhìn thấy Hứa Hủy cùng mấy cán bộ hội học sinh học sinh từ trong xe xuống.

      "Nhuế Nhuế a, cậu cũng tới rồi a!" Hứa Hủy tiến lên nhiệt tình chào hỏi.

      Sau phen khách khí hàn huyên, Lăng Nhuế liền bị Hứa Hủy kéo lên xe. Nghe lời bạn học hội học sinh, Lăng Nhuế cảm thấy, Snape đúng là có giả vờ khách sáo.

      Chỗ ngồi hàng trước cơ hồ toàn bộ đều là Lão sư, Lăng Nhuế nhất nhất chào hỏi, liền bị Hứa Hủy kéo đến chỗ ngồi bên cạnh ngồi xuống.

      Trước khi lên xe Tiêu Hạo giao phó để cho mình cùng ta ngồi chung chỗ, tự nhiên phải nguyện ý, tuy tất cả mọi người có phần tham gia trại hè, nhưng là ngồi chung chỗ là lại muốn chiêu hiểu lầm. Nhưng cùng Hứa Hủy ngồi chung chỗ, Lăng Nhuế trong lòng dù sao vẫn là có chút khó chịu

      [​IMG]

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20: Thác loạn.

      Thời điểm Pizza đưa đến, Nghê Kiệt sớm bày ra bộ dáng vẻ sắp chết đói.

      Lăng Nhuế nhìn , nhớ tới lời mới vừa , thoáng nổi giận . . . . . . Vì vậy khẽ mỉm cười, khoan thai mở miệng, "Nghê —— sư —— huynh a, thời điểm ngài mới vừa ở cùng Chu lão sư chuyện tức giận như vậy, thế nào tại liền …"

      "Dừng, kêu tên ." Nghê Kiệt cắn cái pizza, tiếp tục mở miệng, "Nghê sư huynh, Nghê sư huynh, ngươi là gấu, ngươi là gấu . . . . . . khó nghe! Ta ràng đẹp trai cực kì, nơi nào hình dạng đó rồi hả?"

      "Phốc ——" Lăng Nhuế nâng cười, như vậy mới mẻ độc đáo giải thích chính mình như vậy ngược lại là lần đầu tiên nghe được.

      Nghê Kiệt thấy Lăng Nhuế gì tiếp, vì vậy lại mở miệng giải thích, "Mới vừa rồi tất cả đều là giả bộ, em có nhìn ra sao? Ai bảo người kia cẩn thận đụng tâm can bảo bối của Tiêu ——" ai ngờ nửa liền bị Tiêu Hạo cắt đứt.

      "Để biệt thự tốt nghỉ phép ngươi phải , chạy trở về làm gì?" Tiêu Hạo xong, tiện tay liền lấy chai nước suối đập qua, Nghê Kiệt dễ dàng tiếp được, chút nào cảm thấy ngoài ý muốn. Nhưng Lăng Nhuế nhìn trong lòng run sợ, này ngộ nhỡ thất thủ, này chẳng phải đập ngu?

      "Yên tâm, tôi tính toán góc độ cùng lực độ từ trước đến giờ rất chính xác." Nghe Tiêu Hạo xong lời này, Lăng Nhuế vội vàng tới mặt bàn cầm lên bình nước, chỉ sợ Tiêu Hạo ý nghĩ nông nổi nhất thời cũng cho đến"Đo thân tính toán" .

      "Sáng sớm cậu biết?" Trầm tư chốc lát, Nghê Kiệt thể tin nhìn Tiêu Hạo, hình như muốn từ bộ mặt của ta trong thần thái đọc được chút nào tin tức hữu dụng, lại chỉ đổi lấy câu nhàn nhạt chế nhạo.

      "Tôi cũng là thấy ấy ở đây, sau đó đoán, ai ngờ đều trúng." xong, Tiêu Hạo khóe miệng nâng lên, cười đến lạnh nhạt mà có thâm ý.

      Quay đầu, Nghê Kiệt thu hồi thái độ cười đùa, chính thức hỏi Lăng Nhuế, "Hôm nay nữ sinh ngồi bên cạnh em là con ‘chủ tịch trường học’, em biết ?"

      Lăng Nhuế gật đầu, "Này sớm phải là bí mật gì nữa."

      "Vậy em có biết lần này vườn cây dương mai là ngụy trang sao?" Tựa như ngờ tới Lăng Nhuế lắc đầu, Nghê Kiệt cơ hồ có đình đốn liền trực tiếp ra, "Hôm nay những ngươi kia phần lớn phải là Lão sư hệ điện tử, hì là thầy của tiến sĩ, lợi hại hơn chút nữa chính là học giả trực thuộc Bộ Giáo Dục Trường Giang, mà qua nghỉ hè bọn họ làm cái gì, em lại biết ?"

      Lăng Nhuế lắc đầu, cái này làm sao biết!

      "Là người chấm bảo vệ nghiên bài thi nghiên cứu sinh."

      ". . . . . ."

      "Phải biết đại diện hệ điện tử đại học A bảo vệ nghiên danh ngạch đây chính là thẻ xanh cả nước thông qua a, có gì trường học bào là thể . . . . . . đến biệt thự Trường Giang nghỉ phép cũng phải là người bình thường có tiền có thể tiêu phí được là đến , trừ chủ tịch vì tiền đồ con có thể là vung tiền như rác rồi. . . . . ."

      Nghê Kiệt lau miệng, trước khi khỏi lại vỗ vỗ bả vai Lăng Nhuế, "Giúp em nghe ngóng, danh ngạch bảo vệ nghiên cứu sinh có hai suất, cố gắng lên , tin tức này là tôi trả phí bữa ăn tối. Ai, còn là pizza của Tiêu Hạo ăn được dễ dàng tiêu hóa a, biệt thự cái gì, đoán chừng ăn còn phải phun ra thôi . . . . . ."

      Lăng Nhuế vốn là vô ý tham gia cái gì cuộc thi bảo vệ nghiên cứu sinh, bởi vì muốn thi vào sở nghiên cứu là bằng bản lãnh thi, danh sách này muốn cũng dùng. Lại trong lúc này nước có bao sâu, cũng phải là chưa từng nghe . Bây giờ suy nghĩ chút, thị trường này danh ngạch bảo vệ nghiên cứu sinh công khai ghi giá đến 10 mấy vạn, đoán chừng cũng phải là có lửa làm sao có khói rồi !

      Trải qua việc này, Lăng Nhuế đối với chủ nhiệm lớp đường hoàng cổ động cuộc thi bảo vệ nghiên cứu sinh càng thêm chẳng thèm ngó tới. Nếu nhất định là"Thái tử bồi thi", này cần gì còn phải gia tăng độ chân trò chơi trống rỗng làm gì, để danh tiếng của mình lên ào ào người khác? Lăng Nhuế cảm thấy, kể từ bị Tiêu Hạo phen dạy dỗ, tự xem vấn đề thành thục hơn nhiều, mọi việc nghĩ xa hơn tưởng tượng, nghĩ kỹ rồi mới làm!

      Học kỳ năm tư cơ bản thuộc về có lớp cố định, bởi vì vẫn còn ở kỳ hiệp nghị, Lăng Nhuế danh chánh ngôn thuận sống ở phòng làm việc của Tiêu Hạo đọc sách. So sánh với những người khác giả dối cùng giả nhân giả nghĩa, Tiêu Hạo hình như càng có thể để cho cảm thấy an tâm, loại cảm giác đó rất phức tạp, chưa tới từ đâu mà đến, ít nhất Lăng Nhuế cảm thấy Tiêu Hạo hại .

      Mấy ngày nay Tiêu Hạo hình như rất bận, cả ngày có ở đây phòng thí nghiệm, nhưng lại đều thần kỳ ở khoảng năm giờ xuất tại phòng làm việc, sau đó cùng Lăng Nhuế cùng chỗ mà rời khỏi. Nếu là lúc trước, Lăng Nhuế tất nhiên cảm thấy ta là tới giám sát , nhưng là biết bắt đầu từ khi nào, mỗi lần có ý nghĩ chửi bới ta góc trong lòng thường xông ra cỗ cảm giác tội ác.

      Nhìn hộp cà phê vừa đầy này, Lăng Nhuế cảm khái, thu mua người quả nhiên là trước bắt đầu từ dạ dày!

      Đứng ở cửa thang máy, Lăng Nhuế nhìn Tiêu Hạo ấn phím.

      Bả vai to lớn, thân hình cao to, cỗ thân thiết ra được cảm giác quen thuộc đánh tới . . . . . .

      Hình như kể từ khi ta trở về nước, mình cũng chưa có ngày nào là mình thang máy trở về, đối với kiện thang máy sửa chữa, Lăng Nhuế thừa nhận trong lòng của mình vẫn có chút ám ảnh, huống chi cuối mùa thu tới, ngày tối càng ngày càng sớm. Mà hữu và theo của ta, hình như vô hình làm tan rã ám ảnh đó.

      Theo hiệp nghị, Lăng Nhuế cần giúp Tiêu Hạo có thù lao tới tháng tư sang năm, nhưng bởi vì đường bồi Tiêu Hạo tham gia dạ tiệc IEEE, hiệp nghị cũng liền súc giảm đến nửa năm.

      Ngày mai, chính là ngày hiệp nghị kết thúc.

      Buổi tối, Lăng Nhuế rối rắm nghĩ . . . . . . Là mình cuốn chăn nệm ngoan ngoãn thôi, hay là chào hỏi tiếng?

      Qua lại trở mình mấy lần, Lăng Nhuế thừa nhận mình rất thua kém mất ngủ.

      "Nhuế Nhuế, cậu cũng mất ngủ sao?" Tô Mẫn Mẫn lật người, giọng hỏi.

      "Thế nào?" Ở trong ấn tượng Lăng Nhuế, Tô Mẫn Mẫn rất ít mất ngủ, cái loại cơ hồ hơi dính gối đầu liền nằm ngủ ..., dù là lần trước thi cấp sáu cũng vậy, cậu ta cũng chút nào bởi vì khẩn trương mà ngủ được. Có lẽ là trực giác, Lăng Nhuế cảm thấy Tô Mẫn Mẫn tâm tình có chút trầm thấp, thấy cậu ta nửa ngày có trả lời, liền còn , "Tớ còn ngủ được, có chuyện gì
      [​IMG]

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21: Giải thích

      editor: Đông Sương

      Hạ Băng kéo Nghê Kiệt đứng ở sau lưng Tiêu Hạo, nghe được lời của Tô Mẫn Mẫn hai người khỏi hai mặt nhìn nhau, trong miệng nữ sinh kia "cuồng xem mắt" chẳng lẽ là Tiêu Hạo?

      Mặc dù trong lòng rất tò mò, nhưng Nghê Kiệt chỉ lên trước lấy cùi chỏ đụng vào Tiêu Hạo lúc này sắc mặt sớm tối lại, "Vì đáp tạ cậu mới vừa rồi giúp chăm sóc Hạ Băng nhà tớ, buổi tối tớ mời khách, thôi!" Lời có điểm giống giải vây, lại mang ít ý xem trò vui.

      "Tớ cảm thấy được cậu nên mang ấy khoa mắt khám xem chút" Tiêu Hạo xoay người, phất phất tay, "Tớ buổi tối có chuyện, ý tốt của cậu tớ nhận, ngược lại chỉ cần Hạ Băng đưa mấy bộ y phục là được."

      ra , Nghê Kiệt cũng phải nghĩ thầm mời Tiêu Hạo cùng ăn tối, dù sao bạn mà từ nước Đức xa xôi bay trở về lễ mừng năm mới dễ dàng. Hai người bữa tối dưới nến, hiển nhiên nếu so với ba người bàn vuông yến có tình thú hơn nhiều. Trước mặt Tô Mẫn Mẫn, Nghê Kiệt cảm thấy có chút ấn tượng, hình như là bạn cùng phòng của Lăng Nhuế. . . . . . Cho nên, nếu ấy dạo phố ở chỗ này, như vậy trong phòng thay quần áo phải là. . . . . .

      Dứt khoát tiếng "tốt", Nghê Kiệt ôm Hạ Băng liền hướng cửa thang máy tới.

      "Tốt cái gì nha, ngại mời người nhà ăn bữa cơm lời cám ơn à!" Hạ Băng có chút bất mãn cách làm của Nghê Kiệt.

      "Cái đó người nào của người ta ở chỗ này, làm bóng đen chính là lời cảm ơn tốt nhất rồi, em hiểu!" Nghê Kiệt giải thích hàm hồ, nhưng cũng vừa đúng.

      "A ——" Hạ Băng mặt khiếp sợ, "Chẳng lẽ Tiêu Hạo . . . . . ."

      "Em đoán sai, cái ly kia cũng là bởi vì ấy thích mới nhờ em mua . . . . . . Nếu em đúng cho là Tiêu Hạo tâm huyết dâng trào muốn khu vực nhô lên ở giữa đường chén cà phê?"

      Hạ Băng tò mò quay đầu lại, đúng lúc thấy Lăng Nhuế ra. . . . . .

      Đẩy cửa ra ngoài, Lăng Nhuế nhìn thấy Tô Mẫn Mẫn gương mặt xin lỗi, "Ha ha. . . . . . tiến sĩ Tiêu, là trùng hợp, là trùng hợp! Mới vừa rồi đó là hiểu lầm a, hiểu lầm, ra ấy là người nhà tiến sĩ Nghê . . . . . ."

      "Mua ít thứ sao?" Tiêu Hạo giống như là có nghe thấy Tô Mẫn mẫn lời , hay hoặc giả là cố ý cắt đứt. nhấc cái túi đất cái, rất tùy ý mở ra, rút ra món đồ vừa mới mua là áo khoác vàng nhạt, xoay mặt hướng về phía Lăng Nhuế bình luận, "Tôi lại cảm thấy em mặc màu đỏ đẹp mắt hơn, đổi màu đỏ !"

      Lúc có Tiêu Hạo ko cảm thấy, nhưng bây giờ vừa thấy, Lăng Nhuế chợt cảm thấy tức giận trong lòng vốn từ từ tiêu tán lập tức lại đột nhiên dâng trào, "Cũng phải là mua mặc cho xem, có quyền lên tiếng! Thích xem người mặc áo khoác màu đỏ, mua lại để cho bạn ở nhà mặc cho mình nhìn!"

      Lăng Nhuế nghĩ thầm, hiệp nghị a, ngay từ thời điểm lúc tháng mười liền đến kỳ rồi, Tiêu Hạo cũng phải là Lão sư ở trường học, nhiều nhất chỉ là người phụ trách hạng mục, lại mình cũng cũng sắp tốt nghiệp, sau này ai đường nấy, lại cũng cần kiêng kỵ ta cái gì. . . . . . Vì vậy, lời này Lăng Nhuế đặc biệt lớn tiếng, xong sa sầm mặt vừa mạnh mẽ trừng mắt nhìn Tiêu Hạo cái.

      Tiêu Hạo vốn là nhìn ra vẻ mặt gì, nhưng nghe xong lời này nhất thời nở nụ cười, ngay cả ánh mắt nhìn chăm chú vào Lăng Nhuế cũng bắt đầu loang loáng rồi . . . . . . Đôi tay ôm ngực, ngón tay thon dài có tiết tấu gõ cánh tay, gì, lại làm người khác có loại áp lực vô hình.

      Làm mấy bạn đồng học đến lôi kéo ống tay áo Tô Mẫn Mẫn, giọng đề nghị, "Nếu chúng ta trước , bọn họ này giống như là còn giận dỗi nữa à?"

      Tô Mẫn Mẫn mỉm cười, "Bỏ để Lăng Nhuế trách tội sao, đây chính là cậu đề nghị nên làm à?"

      Đồng học đề nghị gật đầu liên tục, "Đúng a, đúng a, tớ vừa thấy tiến sĩ Tiêu liền sợ, nhanh lên , lại giữa bọn họ hiểu lầm, chúng ta cũng dễ dàng dính vào, ngộ nhỡ cửa thành này cháy, cái ao cá náy của chúng ta còn xui xẻo theo a!"

      "Đúng đúng đúng!" Tô Mẫn Mẫn gật đầu liên tục.

      Cứ như vậy ở thời điểm Lăng Nhuế còn có chú ý tới, liền bị Tô Mẫn Mẫn cùng đồng học cố ý để lại . . . . . .

      Nhân viên quầy cầm túi tới trước mặt Lăng Nhuế, khách khí, "Chào mừng lần sau lại đến!"

      Lăng Nhuế ngẩng đầu nghi ngờ, mình còn chưa trả tiền, làm sao lại gói kỹ?

      "Bằng hữu của ở lúc thay quần áo lúc giúp thanh toán rồi!" Nhân viên liền nhìn ra vẻ mặt khách hàng nghi ngờ, tự nhiên thanh thản giải đáp nghi vấn, sau lại đưa tới giọng ngọt ngào mỉm cười.

      "Cậu ấy đúng là mời khách?" Lăng Nhuế quay đầu lại, lúc này mới phát ra Tô Mẫn Mẫn sớm mất tung ảnh.

      "Hai vị bạn của mới vừa ở từ bên kia thang máy xuống trước rồi. . . . . . Chỉ là, tiền là vị tiên sinh này trả." Nhân viên cửa hàng lần nữa khiến Lăng Nhuế mờ mịt —— Tiêu Hạo thay mình trả tiền?

      " thôi!" Tiêu Hạo cầm túi mua hàng đất lên, cười đến thong dong, hình như hề có chút nào bị lời vừa nãy của Lăng Nhuế làm tức giận.

      " nhờ xách! Còn nữa, tiền trở về trả cho ." Lăng Nhuế muốn đưa tay tới đoạt, Tiêu Hạo người cao, khoát tay, Lăng Nhuế có chụp đến liền hụt, va vào ngực Tiêu Hạo.

      đôi vợ chồng trung niên qua, người vợ nhất thời cảm khái, "Xem tình nhân người ta có nhiều tình cảm ghê, bây giờ cũng muốn giúp tay xách túi mua hàng rồi, ai, quả nhiên lấy về nhà phải là bảo vật a!"

      Người chồng quay đầu lại liếc nhìn, "Năm đó cũng phải là như vậy theo đuổi em sao? Đưa túi cho !"

      Nhìn đôi vợ chồng này xuống thang máy, Lăng Nhuế thế này mới ý thức được hành động mới vừa rồi của mình quá mức đột ngột, chợt đẩy Tiêu Hạo, "Đều là làm hại, lại bị người khác hiểu lầm!"

      Tiêu Hạo thăng bằng đứng lại, chẳng biết xấu hổ tiếp, "Em đều là hiểu lầm, vậy em sợ cái
      [​IMG]

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :