1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đãi Quân – Thủ Quân - Trạm Lượng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9 – 1



      “Sư tỷ, ta muốn ăn cháo cá tỷ nấu…”

      “Sư tỷ, ta muốn ngủ lát, tỷ ngủ cùng ta…”

      “Sư tỷ, tay tỷ sờ thích…”

      “Sư tỷ…”

      Tai nghe tiếng sư tỷ cứ vang lên dứt, mắt nhìn con vội vàng ra ra vào vào, cả ngày bị thằng ngu nào đó chiếm lấy, Trầm Vân Sanh nhẫn nhịn lâu, rốt cuộc bùng nổ.

      “Thằng ngốc, ngươi tưởng ngươi là hoàng đế chắc?” chưởng hung hăng đập xuống cái đầu thiếu ăn đòn nào đó, ông tức tối chửi, “Chuyện gì cũng cần hầu hạ. Ngươi thiếu tay hay thiếu chân hả?”

      Bị đập văng lên phía trước, Hoa Đan Phong vốn nằm bên ngoài sân khách sạn sưởi nắng bây giờ uất ức ôm đầu kêu lớn: “Sư cha, con còn bị thương, chưa lành mà!”

      “Bị thương?” Trầm Vân Sanh cười lạnh, lại đập tiếp chưởng.

      “Ngươi ăn chưởng của cẩu tặc kia cách đây cả nửa tháng rồi. Mấy ngày nay Quân nhi cẩn thận chăm sóc khỏi được tám, chín phần rồi, ngươi còn biết xấu hổ bị thương? Muốn bị thương sao? Ta làm cho ngươi!”

      “Oa sư cha, cần mà!” Giống như bị ma đuổi, Hoa Đan Phong nhấc mông nhảy vọt lên, ôm cái đầu bị đánh chui tọt vào góc sân khác, sau đó tức tối lên án.

      “Khỏi tám, chín phần còn , hai phần chưa khỏi, phải vẫn là bị thương à?”

      Trầm Vân Sanh khinh khỉnh cười gằn: “Chiều chuộng kiểu này, Quân nhi cũng mệt mỏi, ta thấy hôn của các ngươi nên tính lại !”

      “Hì hì… sư cha, con mới giỡn với người thôi!” Đột nhiên dũng mãnh hẳn lên, Hoa Đan Phong vung tay múa chân vỗ ngực.

      “Xem này! Vết thương của con lành hết rồi, cho dù muốn tay đánh mãnh hổ Bắc sơn, chân đá giao long Nam Hải cũng có vấn đề!”

      Hoa Diệu Điệp đứng đó xem kịch thấy thế phì tiếng, cười ha hả, lôi kéo người bên cạnh, muốn nàng tha hồ mà xem.

      “Sư tỷ, tỷ coi kìa! giây trước sư huynh còn bệnh tật ầm ỹ, giây sau có thể đánh hổ đá rồng, sao lại có thể chất thần kì thế chứ? Xem ra, y thuật của sư cha mới là thiên hạ đệ nhất, đến tỷ với sư phụ cũng sánh được.”

      Trầm Đãi Quân vui vẻ nhếch môi, mỉm cười , nhìn bóng dáng nhảy nhót đằng trước, trong lòng cảm thấy may mắn, cảm kích vô cùng.

      Nàng thấy may, may mắn lúc đầu tìm được thạch động chứa kho tàng, nhờ đó mới có được viên thuốc kia. Nàng cảm kích, cảm kích vị võ lâm minh chủ hai trăm năm trước để lại thuốc, sư đệ mới có cơ hội giữ được mạng.

      Ừm… xem ra sau này phải nghiên cứu thuốc chữa nội thương nhiều hơn, nếu lỡ có lúc bị người ta tập kích, bị thương nghiêm trọng gay.

      “Sư muội, muội , ai bảo muội câm đâu!” Bất mãn vì bị chọc quê, còn bị cười trước mặt sư tỷ, Hoa Đan Phong lập tức trợn mắt nhíu mày hét ầm lên.

      Hoa Diệu Điệp còn lâu mới sợ , làm cái mặt quỷ phản pháo, càng cười nhạo nhiều hơn.

      sợ gì ai? Sau khi bị thương tỉnh lại tới giờ nửa tháng, huynh căn bản là mượn cớ chiếm lấy sư tỷ, bụng dạ xấu xa!”

      Câu này lại chọc giận Trầm Vân Sanh, nhìn tên ngu ngốc “bụng dạ xấu xa” hừ tiếng, Trầm Đãi Quân ráng nhịn cười đến đỏ cả mặt.

      Trái lại Hoa Đan Phong vò mẻ còn sứt, bày ra vẻ vô lại, “Chiếm chiếm, sao nào? Ta còn muốn chiếm lấy sư tỷ cả đời kia!” Hoàn toàn chẳng biết xấu hổ là gì, còn tuyên bố cực kỳ hùng hồn như thế.

      Lời lẽ vô lại như vậy, Trầm Đãi Quân nghe càng xấu hổ lại ấm áp, lòng đầy mật ngọt. Hoa Diệu Điệp và Trầm Vân Sanh hai người đều phát ra tiếng khinh bỉ, có điều cũng có thêm phản ứng gì.

      Trong khoảng thời gian ngắn, bốn người ngồi trong sân sưởi ấm, tán gẫu, mãi lúc sau, thình lình Trầm Vân Sanh hạ giọng xa xăm

      “Thù báo được rồi, cũng đến lúc về với Vân Nương thôi…”

      Hoa Đan Phong, Hoa Diệu Điệp hai người gật đầu như bổ củi tỏ vẻ đồng ý. Dù sao bọn họ rời khỏi Tử Vân Phong cũng thời gian rồi, rất nhớ nhà. “Vậy ngày mai chúng ta khởi hành thôi!” Trầm Đãi Quân mỉm cười nhịp tay quyết định.

      Tiếng bánh xe lăn tròn lọc cọc ngớt, Hoa Đan Phong điều khiển xe ngựa chạy bon bon đường cái quan, lấy tốc độ nhanh chậm về hướng Tử Vân Phong.

      Ngày hôm đó, giữa trưa bốn người dừng lại bên rừng trúc nghỉ ngơi, ăn qua lương khô đơn giản xong, định lên đường loạt tiếng con gát quát thét đột nhiên từ trong rừng vọng ra, với lại tốc độ cực nhanh di chuyển về chỗ bọn họ nghỉ.

      Ba người trẻ tuổi theo bản năng liếc nhau cái. Do lúc trước từng nhúng tay vào chuyện đâu mà kết thù với Hắc Phong Bảo, tuy sau đó hóa giải nhưng biết sư tỷ thích khi dây vào phiền phức nên lần này Hoa Đan Phong, Hoa Diệu Điệp nhớ kỹ dạy dỗ, rất an phận dám hành động.

      Trầm Vân Sanh làm bộ như nghe thấy, chân mày buồn động đậy, ràng muốn để ý.

      Song phiền phức phải ngươi muốn chọc, nó ngoan ngoãn tìm ngươi!

      lúc bốn người nhanh chóng thu dọn xong xuôi, tính lên xe ngựa chạy lấy người , bóng đen từ trong rừng vọt ra, bám sát gót là bốn xinh đẹp dáng người lả lướt mặc váy áo đỏ rực, vây lấy thanh niên tuấn tú nhưng lại có nét tà ác ngạo nghễ vào giữa.

      “Phụt”, lúc phát thanh niên kia là ai, hạt mứt hỏa quả trong miệng Hoa Đan Phong phun ra ngoài.

      Ba người còn lại nhìn mặt ta xong, vốn định lên xe nháy mắt dừng lại, định gấp nữa.

      Trong vòng vây của các xinh đẹp, thanh niên tà mị Ứng Hồng nghe tiếng thuận thế quét nhìn bốn người, sau đó cười, cười cách vui sướng lạ thường.

      “Sư thúc, nhân sinh hà xử bất tương phùng [14], chúng ta đúng là có duyên nha!” Bị bao vây, vẫn thản nhiên chào hỏi, làm các người đẹp khỏi cảnh giác nhìn bốn người.

      Nghĩ sao cũng ngờ là sư điệt nhà mình, còn bị bầy mỹ nữ bao vây quỷ dị như thế, Trầm Vân Sanh rất thích thú nhưng mặt vẫn thản nhiên như cũ.

      “Sư điệt, chia tay tháng rồi, lâu ngày gặp, có khỏe ?” Được thôi! ra câu cuối cùng là hỏi thừa, dù gì người mắt sáng đều nhìn ra hôm nay gặp phải “bệnh nữ nhân”.

      Khóe miệng hơi hơi co giật, Ứng Hồng cười giả dối.

      “Vốn là có bệnh nhưng gặp được sư thúc và mọi người hết rồi.”

      Đáng chết, nếu phải nhất thời sơ ý bị bỏ thuốc, làm gì đến nỗi bị người ta đuổi chạy? sớm kiếm chém bọn chúng rồi.

      “Có bệnh gì chứ? Ta thấy diễm phúc của ngươi đâu!” Xoa cằm cười hề hề cách gian xảo, Hoa Đan Phong ngó ngó , lại liếc liếc bầy mỹ nữ, bỏ lỡ cơ hội có thể chọc ngoáy họ Ứng.

      “Đừng phá!” Trầm Đãi Quân khẽ vỗ cánh tay sư đệ, tinh mắt phát quả Ứng Hồng có vấn đề.

      Ừm… mặt đo bừng, trán đổ mồ hôi, hô hấp dồn dập, quả thực giống bình thường.

      Lúc này Ứng Hồng còn tâm trí đâu mà tính toán với Hoa Đan Phong, dưới chân vận kình cái, bay lướt qua đám mỹ nữ nháy mắt tới bên cạnh Trầm Vân Sanh, thầm mấy câu vào tai ông, kế đó lại cong môi lên cười quỷ dị, đột ngột chui tọt vào trong xe ngựa, ràng là quăng vấn đề này lại cho Trầm Vân Sanh xử lý.

      Ả cầm đầu đám mỹ nữ thấy bốn người quen với Ứng Hồng, lập tức nũng nịu cầu, “Cung chủ bọn ta vừa gặp Ứng thiếu chủ xiêu lòng, đặc biệt có thành ý mời đến Ngưng Nguyệt cung làm khách, hoàn toàn có ý làm hại, hi vọng bốn vị đừng xen vào cản trở, bằng tỷ muội bọn ta khách khí đâu.”

      “Phì!” Hoa Diệu Điệp bật cười.

      “Hóa ra là yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, ta còn cho là có tên trứng thối nào đó làm chuyện bức hiếp con nhà lạnh, để tỷ muội người ta truy sát kia!”

      Người trong xe nghe được câu này của nàng, tức tiếng hừ lạnh lớn nhưng nghe rất vang lên.

      “Cái này gọi là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình hả?” Hoa Đan Phong hỏi sư tỷ, ra rất muốn cười.

      Há há… hóa ra tên họ Ứng cũng có ngày bị người ta “bá vương ngạnh thượng cung.”

      Chỉ có điều, Ứng Hồng xưa nay quen thói ngang ngược, ta làm chuyện của ta, đám con này đuổi theo muốn “mời” đến cái đồ Ngưng Nguyệt cung gì đó làm khách, lấy tính tình trước giờ, cho dù giết người cũng tránh được đổ máu, sao lần này chỉ lo trốn vào xe ngựa?

      Trầm Đãi Quân nghe xong chỉ liếc cái, nhàng buông câu.

      “Đừng chọc quê người ta! Nếu muốn hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, lúc trước phải ta và đệ cũng vậy sao?”

      Nháy mắt, Hoa Đan Phong đổ mồ hôi lạnh, sợ nàng nhớ lại chuyện thương tâm cũ, vội vàng nịnh nọt: “Sư tỷ, sao giống được? Lúc trước do ta chậm chạp hiểu chuyện, căn bản biết tình ái nam nữ thế nào, nhưng bây giờ giống. Bây giờ ta thích sư tỷ nhất, tình ý ta dành cho sư tỷ như nước sông dào dạt, miên Mai Nhạc bất tận đo!”

      Cái này ràng là nịnh hót, Hoa Diệu Điệp làm bộ muốn ói, Trầm Đãi Quân biết cường điệu quá mức nhưng cũng bị chọc cười.

      Nguy hiểm quá! Rốt cuộc cũng cười rồi, nguy cơ xem như giải trừ.

      thầm lau mồ hôi, lần này Hoa Đan Phong hết dám lên tiếng, chỉ sợ cẩn thận lại chọc phải tổ ong, chừng đó đúng là nhóm lửa tự thiêu, lỗ quá trời!

      Trầm Vân Sanh hơi đâu để ý bọn họ rì rầm lẩm bẩm cái gì, chỉ hừ tiếng: “Sư điệt ta muốn được mời, các vị ?”

      Đám mỹ nữ tức biến sắc, giọng điệu cũng hung dữ lên.

      như thế, bốn vị kiên quyết xen vào?”

      Lười để ý mấy lời nhảm nhí của bọn chúng, Trầm Vân Sanh bực mình phẩy tay.

      “Ngu ngốc, giải quyết đám con này .”

      dứt, tự mình chui vào xe làm như mọi chuyện giải quyết xong rồi.

      Hoa Đan Phong cười hì hì xông lên trước bắt đầu đánh, tới thời gian ly trà điểm huyệt hết các mỹ nữ, liền vẫy sư tỷ, sư muội lên xe, bỏ lại câu “ canh giờ sau, huyệt đạo tự giải”, ung dung thoải mái đánh xe chạy lấy người.

      Lộc cộc, tiếng bánh xe lại bắt đầu lăn. Trong xe, ba cặp mắt đầy hứng thú nhìn chằm chằm Ứng Hồng nhắm mắt dưỡng thần. Ánh mắt sáng quắc làm dù nhắm kín mắt vẫn cảm nhận được cái nhìn kì quặc như muốn chọc thủng cái lỗ mặt mình, cuối cùng chịu nổi nữa rốt cuộc mở mắt trừng người.

      “Sao chứ?” Ứng Hồng lạnh lùng hỏi lại, vẻ mặt rất khó coi.

      có gì!” Trầm Vân Sanh giọng nhàng, bâng quơ buông ra câu.

      “Chỉ là muốn xem nam tử bị nương nào đó cảm mến xiêu lòng, thậm chí tiếc bỏ xuân dược, còn phái thuộc hạ truy đuổi buông, cưỡng ép làm khách mời có gì khác biệt với bọn ta thôi!”

      Được rồi! Ông thừa nhận ông trả thù, trả thù Ứng Hồng từng đánh con ông, khổ nỗi lại là con của sư huynh, nên cũng tiện ra tay dạy dỗ.

      Nhưng hôm nay là thằng nhóc này tự đâm đầu vào cửa, đương nhiên ông khách sáo mà đùa cợt rồi.

      [14] Đời người có nơi nào mà gặp được nhau.



      Chương 9 – 2

      “Phụt!” Hoa Diệu Điệp phun hết múi cam vừa bỏ vào miệng ra.

      ra là thế…” Trầm Đãi Quân bừng tỉnh, ồ… chẳng trách hôm nay vẻ mặt kì quặc, giống bình thường, hóa ra là bị hạ xuân dược!

      “Há há há…” Hoa Đan Phong ngồi phía trước đánh xe nhưng bỏ sót bất cứ câu đối thoại nào bên trong cười như điên.

      Đáng chết! Lẽ ra nên cho sư thúc biết tình hình để ông giúp đỡ.

      Mặt nháy mắt đen thui, Ứng Hồng tức tối cắn răng, thầm thề đợi đỡ xong đập phá Ngưng Nguyệt cung, chưởng đánh chết cái ả Ngưng Nguyệt cung chủ biết là ai ấy.

      “Hơ… có cần muội bắt mạch dùm sư huynh ? Hoặc là giúp huynh giải thuốc.” Trầm Đãi Quân, người có lương tâm nhất trong bốn người, tốt bụng hỏi.

      cần!” Nghiến răng nghiến lợi phun ra hai từ, Ứng Hồng lại nhắm mắt vận công.

      “Đừng để ý đến nó!” Trầm Vân Sanh lắc đầu, hề lo lắng.

      “Chỉ là xuân dược mà thôi, tự vận công tán là được. Lúc nãy nó bị đám con kia truy đuổi buông, sở dĩ ra tay chỉ vì có thời gian giải thuốc, nếu vọng động chân khí hoặc động võ với người khác, trái lại kích thích dược tính, vậy bị gói lại dâng lên giường của Ngưng Nguyệt cung chủ rồi.”

      ra là thế! Chẳng trách vừa rồi hề ra tay, giống tính tình thường ngày chút nào.

      Trầm Đãi Quân gật đầu, cuối cùng hiểu vì sao.

      “Biết đâu họ Ứng ra rất muốn bị bọc lại đem lên giường sao! phải chúng ta phá hư mối nhân duyên tốt đẹp của người ta rồi chứ!.” Ngoài đầu xe, tiếng Hoa Đan Phong cười cợt vọng vào.

      Bụp!

      trái cam khí thế như chớp giật bắn về phía đầu xe, mặc dù Ứng Hồng vận công hóa giải dược tính vẫn vui lòng ra tay dạy dỗ kẻ lắm mồm kia miễn phí.

      Hoa Đan Phong cười hì hì nhận lấy “ám khí”, vừa lột cam vừa đánh xe, vui vui vẻ vẻ ăn cam, mãi đến lúc nhét hết vào bụng rồi mới hài lòng mở miệng mời.

      “Họ Ứng, hôm nay tình cờ gặp cũng coi như có duyên. Nể tình cha ngươi và sư cha ta là sư huynh đệ đồng môn, bằng ngươi thay mặt cha ngươi về Tử Vân Phong cùng chúng ta, tham gia hôn lễ của ta và sư tỷ .”

      xong, Trầm Đãi Quân và Hoa Diệu Điệp khỏi liếc mắt nhìn nhau. Đoán chừng với tính tình của Ứng Hồng, chắc chắn đồng ý. Nào ngờ thong thả mở mắt, sau đó đưa ra câu trả lời ngoài dự đoán.

      “Được!”

      Tử Vân Phong, nhà trúc tao nhã được trang trí tràn ngập khí vui mừng, tất cả các cánh cửa đều dán chữ “Hỉ” lớn, ràng rất vui mừng.

      Dưới gốc phong cạnh nhà, Trầm Vân Sanh thay đồ mới, khuôn mặt nghiêm trang ngồi cạnh mộ ái thê, ánh mắt nghiêm khắc nhìn tân lang sung sướng cười ngu ngơ lượt, cuối cùng trở nên hiền hòa đầy tình thương rơi lên người mặc áo cưới đỏ thẫm.

      Đúng thế! Hôm nay là ngày thành thân của hai người Hoa Đan Phong, Trầm Đãi Quân. Có điều người chứng kiến ngoài Trầm Vân Sanh là cha ra, chỉ có Hoa Diệu Điệp, Ứng Hồng. Nếu ráng cộng thêm người nữa, Hoa Vân Nương nằm dưới mồ kia cũng có thể miễn cưỡng tính vào.

      “Nhất bái thiên địa”, giờ lành đến, Hoa Diệu Điệp kiêm chủ trì hôn lễ vội vàng kéo dài giọng gào lên. Tân lang, tân nương mặt hướng trời đất, nhanh chậm quỳ xuống bái.

      “Nhị bái cao đường”, lại cao giọng.

      Tân lang cẩn thận kéo tân nương thong thả đứng dậy, sau đó hai người quay lại lần nữa quỳ xuống bái cha.

      “Tốt, tốt… đứng dậy… mau đứng dậy…” Trầm Vân Sanh đỏ hoe mắt, đưa tay ra đỡ con .

      Ôi… Vân Nương, nàng có nhìn thấy ? Con chúng ta sắp gả cho người ta rồi, ta nỡ…

      “Phu thê giao bái”, sợ sư cha nhất thời luyến tiếc, quyết định dẫn con đào hôn, Hoa Diệu Điệp lật đật tiến hành quy trình cuối cùng. Tân lang, tân nương nhanh chóng hoàn thành lễ bái.

      “Đưa vào động phòng”, tiếng cuối cùng đặc biệt vang dội. Hoa Diệu Điệp vui vẻ vỗ tay, rất cao hứn mình có làm nát bét công đoạn nào, coi như là hoàn thành nhiệm vụ tốt đẹp.

      Hết sức tự nhiên, Hoa Đan Phong kéo Trầm Đãi Quân muốn vào phòng tân hôn trong nhà, khổ nỗi vừa mới nhấc chân, lập tức bị bàn tay khô đét túm vai.

      “Cha, sao vậy?” Nghi lễ hoàn thành, liền tự động đổi sang kêu cha.

      “Trời còn sớm như vậy, cần nôn nóng vào động phòng. Trách nhiệm của tân lang là uống rượu với khách!” như chém đinh chặt sắt xong, Trầm Vân Sanh đẩy về phía Ứng Hồng, lại quay đầu dặn dò Hoa Diệu Điệp, “Đưa sư tỷ ngươi vào phòng !”

      Này, này là thế nào?

      Thành thân rồi còn muốn cản trở và sư tỷ ân ái nữa sao?

      Hoa Đan Phong há hốc miệng, ngơ ngác nhìn nương tử thân của mình bị Hoa Diệu Điệp cười gian dẫn vào phòng, thiếu điều bi phẫn phun nước mắt.

      “Nén đau thương!” Ứng Hồng cười cợt vỗ vỗ .

      “Phải biết người làm cha, tật ghen tuông rất lớn.”

      Trầm Vân Sanh nghe thế lạnh lùng cười tiếng.

      Ta nghĩ ngươi là người cha tốt cho con .”

      Hừ! Đợi sau này thằng nhãi này thành thân, có con rồi biết hai chữ “ghen tị” thể hình dung tâm tình khi gả con.

      biết tại sao, toàn thân Ứng Hồng đột nhiên lạnh toát, cảm giác câu này của ông giống như lời nguyền.

      Trầm Vân Sanh cười lạnh dứt, ý vị sâu xa nhìn gương mặt xanh lè của , lúc này mới quay sang quát tân lang lén la lén lút lẻn về phòng, hung hăng quát to, “Ngu ngốc, ngươi muốn chỗ nào? Con rể cần hầu rượu cha vợ à? Quay lại đây cho ta!”

      xong, lôi thứ rượu lâu năm ngon nhất chuẩn bị sẵn bày lên, xem ra định mượn thứ này tưới cho tân lang say mèm.

      Lén trốn thất bại, Hoa Đan Phong khóc ra tiếng, đành ngoan ngoãn quay lại hầu nhạc phụ và khách uống rượu.

      Thế là, bên ngoài nhà trúc, trong sân , chỉ thấy ba người ta đến ngươi , đổ rượu cho nhau, cũng xem như rất vui vẻ. Trong nhà, phòng tân hôn, Hoa Diệu Điệp nằm soài bên cửa sổ nhìn ba người nốc rượu, bĩu môi lắc đầu.

      “Sư tỷ, phải tối nay chúng ta có ba con sâu rượu say bét nhè cần chăm sóc chứ?”

      Trầm Đãi Quân khẽ bật cười, đứng dậy xuống bếp.

      “Ủa? Sư tỷ, tỷ định làm gì?” Hấp tấp chạy theo, mặt Hoa Diệu Điệp buồn bực.

      “Chuẩn bị canh giải rượu, để ngày mai bọn họ dễ chịu được chút.” giải thích, động tác nàng nhanh nhẹn hẳn lên.

      Hoa Diệu Điệp nhìn nàng còn mặc áo cưới lại bận rộn nấu canh giải rượu trong bếp, nhịn được lắc đầu thở dài.

      “Ôi trời… sư tỷ, tỷ chiều hư sư cha và sư huynh mất thôi.”

      Ơ… sao giờ? Đột nhiên nàng cảm thấy cho dù mình là con cũng muốn lấy sư tỷ ghê luôn.

      Đáng ghét! Để sư huynh chiếm hết tiện nghi rồi.

      Ban đêm, từng cơn gió lạnh thổi qua, trăng treo cao, tân lang uống đến nỗi bước loạng choạng rốt cuộc cũng được thả về phòng, sử dụng quyền lợi và nghĩa vụ của mình, hưởng thụ đêm động phòng hoa chúc của và tân nương.

      Dưới mái hiên, hai nam nữ ngồi thành hàng, vừa uống rượu vừa yên lặng thưởng thức trăng sáng cao.

      “Thằng ngốc kia chắc càn rỡ rồi…” Trầm Vân Sanh ngà ngà say, đột nhiên có chút giận dữ .

      Nhướng mày kiếm, Ứng Hồng phì cười.

      “Nếu càn rỡ, sư thúc mới phải lo lắng chứ!”

      Trầm Vân Sanh nghe xong ảo não nằm ngửa ra sau, nửa cười nửa thở dài che mặt lẩm bẩm mình, “Say rồi… ta say rồi… say rồi…”

      Ứng Hồng cười ha hả, cũng học ông nằm ngửa ra, vừa khí phách vừa cuồng ngạo nâng chén mời trăng.

      “Ta say, nữa !” xong, uống ngụm.

      Càn rỡ? Lo lắng? Bọn họ cái gì mà bí hiểm thế?

      Trợn mắt nhìn hai người nằm co quắp dưới mái hiên, đầu Hoa Diệu Điệp toàn sương mù.

      “Sư cha, hai người gì vậy?”

      “À… tiểu nha đầu hiểu đâu, đừng hỏi lung tung!” Bê cốc rượu lên, ông tợp mạnh ngụm.

      “Phải đó! Tiểu nha đầu hiểu đâu, đừng hỏi lung tung!” Híp mắt cười gian, Ứng Hồng lặp lại lần nữa.

      Bọn họ bí hiểm như thế, ai mà hiểu cho được?

      Bực mình trừng mắt, Hoa Diệu Điệp cảm thấy ra cả hai đều say hết rồi, bèn vỗ mông đứng dậy, rề rề xuống bếp…

      Canh giải rượu còn nóng bếp! Nên bưng ra cho bọn họ uống được rồi, đỡ mắc công say rồi tào lao, toàn cái gì nghe hiểu gì hết.
      Chris thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Vĩ Thanh

      Xuân về hoa nở, gió lay nhè , Tử Vân Phong muôn hồng ngàn tía, trăm hoa khoe sắc, bốn bề ong bướm bay lượn, cảnh sắc cực kỳ mỹ lệ rực rỡ.



      “Gia gia… gia gia… ôm…” Bé chừng ba tuổi phấn điêu ngọc mài lắc la lắc lư bổ tới người nằm giường trúc, giơ cánh tay xíu ngắn ngủn mập mạp đòi ôm, đáng đến nỗi ai muốn cự tuyệt.



      Quả nhiên, nam nhân què chân giường từ chối, nhấc cái ôm lấy bé vào lòng. Gương mặt được con chăm sóc tỉ mỉ thời gian dài có da có thịt, khí sắc hồng hào lúc này hôn lên đôi má bầu bĩnh mềm mềm của cháu , dùng hàm râu vừa mới nhú chọc chọc làm bé con phát ngứa cười nắc nẻ; cánh tay ngắn ngủn thử bấu lên gương mặt phá rối kia, cuối cùng thất bại nhưng vẫn ngớt cười xin tha.



      “Hi hi… gia gia… đừng… đừng…” Bé con vừa cười vừa né, chỉ biết mấy chữ đơn giản, ngớt Vân Nương vỉ.



      “Được! Tiểu Hoan nhi gia gia nhất đừng đừng.” Cưng chiều cười cười, nam nhân ôm bé nằm lại giường trúc, híp mắt từ ái nhìn cháu, dỗ dành: “Tiểu Hoan nhi cùng gia gia phơi nắng, chịu ?”



      “Chịu!” Đầu đáng gật gật, gương mặt bụ bẫm dán lên ngực gia gia, dường như đó là chỗ dễ chịu nhất trong thiên hạ.



      Thế là, dưới ánh nắng xuân ấm áp, đôi ông cháu tương thân tương ái nằm giường trúc, giống như hai con mèo lớn dựa vào nhau mà nằm, tới hồi mơ mơ màng màng ngủ gật.



      xa chỗ đó, nữ tử thanh nhã ngưng thần nhìn mà cười, khỏi nhớ lại đoạn hồi ức xa xưa…



      “Nương, người có nghĩ tới nếu cha về, hai người muốn làm gì ?”



      “Còn làm gì chứ? Con lớn đến chừng này, cha con chưa từng ôm qua con, cũng thấy được dáng vẻ trẻ con bụ bẫm của con. Nương hi vọng có ngày, con sinh được giống con y hệt, sau đó ta và cha con ngồi ở đây, vừa sưởi nắng vừa ngậm kẹo đùa cháu, vậy là thỏa mãn lắm rồi…” Hoảng hốt nhớ lại vẻ mặt mơ màng tuyệt đẹp của nương lúc đó, khóe mắt nữ tử thanh nhã hơi ướt nhưng miệng lại mỉm cười.



      Ừ… tâm nguyện của nương lúc đó, xem như bây giờ thành thực rồi?



      Nương, người có vui ?



      nghĩ gì vậy?” Đột nhiên, giọng trong trẻo vang lên, hai cánh tay rắn chắc từ đằng sau ôm lấy nàng, hôn lên cái gáy mịn màng nõn nà của nàng.



      nghĩ giờ là hạnh phúc!” Khe khẽ mỉm cười, nàng thuận thế dựa vào ngực .



      “Là hạnh phúc!” Vùi mặt vào cần cổ thơm ngát, thuận tiện len lén hôn cái.



      Ngứa ngáy rụt cổ lại, nàng cười cười hỏi: “Sư muội đâu?”



      Từ sáng sớm thấy người, tình biết chạy tới đâu rồi?



      “Muội ấy à…” Bật cười, hình như cười nỗi đau của người khác vậy.



      “Đêm qua bị tên họ Ứng bắt cóc rồi!”



      “Ứng sư huynh?” Kinh ngạc la lên.



      sai!” Gật gật đầu, cười hết sức xấu xa.



      “Hai người bọn họ…” Bắt đầu từ lúc nào, sao nàng phát ra?



      Phảng phất nhìn ra nàng thắc mắc điều gì, nam tử tuấn lãng nhún nhún vai, tỏ vẻ bản thân cũng .



      “Nếu là như thế…” Nghĩ nghĩ, nữ tử thanh nhã cười cười mờ ám.



      “Lần sau gặp sư muội, ta phải nhắc nhở nàng làm sao trị Ứng sư huynh.”



      “Ớ!” La lên tiếng quái dị, nam tử tuấn lãng có ý kiến.



      “Nàng biết cách trị ta là được rồi, làm chi còn biết cách trị tên họ Ứng nữa? Ta ghen tị đó!”



      “Cái này có gì hay mà ghen chứ…” Gắt tiếng, cười mắng nhưng lòng ngọt như mật.



      “Đương nhiên là ghen rồi! Nàng chú ý ta là được, chú ý nam nhân khác làm chi…”



      hươu vượn, để ý chàng nữa…”



      “Hơ! Sư tỷ, nàng như vậy, ta cần nghe theo nha… sư tỷ… ta nghe đâu…”



      “Được rồi, đừng làm cha và Hoan nhi thức giấc…”



      Tiếng dỗ dành vô lực người cố ý làm nũng xen lẫn tiếng cười đùa. Tử Vân Phong, trong gió, trong mữa, trong mây, trong bụi, đầy ắp hương vị hạnh phúc tràn trề.




      Phiên Ngoại

      Con Diều Của Riêng Nàng

      “Sư tỷ, mấy ngày nữa là sinh nhật tỷ rồi, ta làm con diều tặng tỷ được ?” Thò cả nửa người qua song cửa, bé trai vui vẻ phấn khởi cười hỏi.

      “Diều?” Ngồi sau cái bàn dựa vào cửa sổ, thiếu nữ ngơ ngác.

      “Sao? Đệ biết làm à?”

      “Phải đó!” Ra sức gật đầu, bé trai cười như nắng mặt trời chói lọi.

      “Đệ học được cách làm diều rồi, sư tỷ muốn ? Đệ làm con tặng sinh nhật cho sư tỷ được ?”

      Thiếu nữ mỉm cười gật đầu, dịu dàng : “Vậy tỷ đợi đệ làm diều tặng cho tỷ.”

      có vấn đề!” Bé trai đầy tự tin vỗ ngực, cực kỳ vui vẻ.

      “Sư tỷ, tỷ chờ nha, đệ làm xong đem tặng tỷ!”

      Đột nhiên giật mình tỉnh giấc, Hoa Đan Phong quay đầu nhìn sang bên cạnh, lúc gương mặt thanh nhã dịu dàng trong giấc nồng lọt vào mắt, mới từ từ thở ra hơi, tim đập dồn dập bấn loạn cũng từ từ ổn định lại, nhưng cảm giác áy náy hổ thẹn lại chầm chậm lan tỏa toàn thân…

      Mới rồi, mơ thấy cảnh hồi , sau khi tỉnh lại chỉ cảm thấy khổ sở muốn khóc – bởi vì nhớ năm đó rốt cuộc tặng diều cho sư tỷ mà là sư muội nhìn thấy thích rồi mở miệng đòi, cũng từ chối, liền đưa diều cho sư muội trước.

      Mãi đến sau này, ba người lớn cả rồi, vẫn cứ quên mình còn thiếu sư tỷ con diều.

      Lúc trước, khi và sư muội vui vẻ thả diều chơi đùa , sư tỷ chỉ ngồi bên cười, từ đầu chí cuối chưa từng tính tham gia.

      Vốn, cho là sư tỷ chỉ đơn giản thích trò chơi trẻ con này nên cũng để tâm. Nhưng hôm nay nghĩ lại, phải nàng đều đợi con diều tặng, con diều chân chính thuộc về nàng chứ?

      Nghĩ đến đây, mặt Hoa Đan Phong dần dần đỏ ửng, vòng tay qua ôm lấy người ngủ say bên cạnh, kéo nàng nhích từng chút vào lòng, ôm chặt lấy, chỉ mong cả đời cũng buông tay…

      “Ưm… sư đệ?” Cảm giác người bị ôm chặt cứng, ngủ ngon, nàng bị đánh thức mơ mơ màng màng gọi khẽ.

      “… có gì! Sư tỷ, nàng tiếp tục ngủ …” Thấp giọng thầm, giọng dịu dàng vô cùng.

      “Ừ…” Mơ mơ màng màng đáp lại tiếng, nàng lại chìm vào mộng đẹp.

      “Xin lỗi…” Hoa Đan Phong thào khe khẽ bên vành tai trắng nõn, dù nàng ngủ say, hề nghe thấy .

      “Cha, cha làm gì thế?” Dưới mái hiên, bé con năm tuổi ngồi xổm cạnh cha, mở đôi mắt to sáng rỡ trong vắt, hết sức tò mò nhìn cha bận rộn.

      “Làm diều đó con!” Tặng cho con nụ cười chói mắt, Hoa Đan Phong ngừng tay, đặc biệt tỉ mỉ chăm chú, nghiêm túc, hi vọng làm được con diều bay nhanh nhất, ổn định nhất lại bền nhất trong số những con diều làm hơn hai mươi năm nay.

      “Diều?” Bé con chớp đôi mắt sáng xinh đẹp, mừng rỡ hỏi lại: “Cho con sao?”

      Tay hơi chậm lại, mỉm cười sờ đầu bé, : “ phải, cái này là cho nương con!”

      “Ồ…” Thất vọng cụp khuôn mặt mũm mĩm xuống, bé khó chịu lấy ngón tay vẽ lung tung lên mặt đất.

      cho con hả?”

      được!” Hoa Đan Phong lắc đầu, dịu giọng dỗ: “Nương con chờ cha làm diều tặng nàng, chờ lâu lơ lâu lắc rồi. Nếu con lấy diều của nương, nương rất đau lòng khổ sở. Đợi cha làm cho nương xong lại làm con mới cho con, được ?”

      “Được rồi!” Nghiêm túc gật đầu, bé : “Đợi cha làm xong diều tặng nương lại làm cái cho con, phải là màu hồng, có bươm bướm xinh đẹp nha!”

      “Ừ, màu hồng, có bươm bướm xinh đẹp.” Hoa Đan Phong cũng gật đầu nghiêm chỉnh, còn giơ tay đảm bảo.

      Nhận được cam đoan, bé vui vẻ cười lên, kế đó hình như nghĩ tới chuyện gì đó, bàn tay vỗ vai cha, giọng thấm thía.

      “Cha, cha phải chút nào. Sao có thể để nương chờ con diều lâu như vậy? Con chỉ chờ có chút thôi thấy khó chịu rồi.”

      “Ừ! Là cha phải, đều do cha sai!” Tự nhận sai làm, làm bộ đánh mình, sau đó ngẩng đầu : “Con nương tha thứ cho cha chứ?”

      ! mà!” Gật đầu mạnh, bé giọng non nớt: “Nương dịu dàng nhất, giận cha lâu đâu, với lại cha cũng nhận lỗi rồi. Gia gia , biết sai có thể sửa, còn gì… còn gì…” đột nhiên lâm vào khổ sở, vắt óc suy nghĩ cũng nghĩ ra từ còn lại.

      “Còn gì tốt hơn.” Lén cười nhắc nhở.

      “Đúng! Là còn gì tốt hơn.” Khổ não được giải quyết, bé vui sướng cười híp mắt, tiếp tục , “Đợi cha làm xong diều tặng nương, nương vui vẻ giận.”

      “Rồi! Vậy cha phải làm nhanh lên mới được.” Cười ha ha làm nhanh tay hơn, Hoa Đan Phong cảm thấy cả thiên hạ có đứa bé nào đáng bằng nữ nhi nhà mình.

      Trong lúc, chỉ thấy hai cha con ngồi xổm dưới mái hiên, lớn vội vàng làm việc, chỉ động đậy cái miệng, đồng tâm hiệp lực, cuối cùng cũng làm xong con diều đẹp và chắc chắn.

      “Oa, cha, cha làm xong rồi!” Mừng rỡ kêu to, bé nhịn được thò tay sờ, rất hâm mộ nương sắp có con diều đẹp như thế.

      “Đẹp ?” Đắc ý khoe khoang.

      “Đẹp!” Gật đầu như giã tỏi.

      “Thích chứ?” Tiếp tục dụ.

      “Thích!” do dự lớn tiếng trả lời.

      “Muốn ?” Đuôi công xòe càng lúc càng bự.

      “Muốn!” Nắm chặt tay kêu to, hoàn toàn bị mê mẩn tâm hồn, quên béng đây là con diều tặng nương rồi.

      “Nhưng thể cho con!” Xấu xa huơ huơ ngón tay, Hoa Đan Phong cười hì hì gian xảo.

      “Đây là cho nương, nhớ chưa?”

      “Dạ……” Lại cụp mặt xuống, bé muốn đứng dậy nhưng chả còn tí sức nào.

      “Nhớ rồi.”

      “Hai cha con ngồi đó làm gì thế?” Đột nhiên, giọng vang lên sau lưng hai người.

      “Nương!” Mừng rỡ kêu lên, đứng bật dậy, quay người nhào qua, cả quá trình trôi chảy có động tác dư thừa nào.

      Bị nhào tới ôm thành quen, Trầm Đãi Quân ôm lấy thân hình nhắn thơm thơm mềm mại, nhịn được cười hỏi: “Con với cha con bận bịu gì thế?” Chà… chuyên tâm đến nỗi nàng tới mà cũng phát .

      “Bận làm diều tặng nương đó!” suy nghĩ gì cả, bé to.

      Diều? Tặng nàng?

      Trầm Đãi Quân kinh ngạc ngước mắt nhìn, thấy Hoa Đan Phong đứng dậy đến bên cạnh mình, tay cầm con diều đẹp vừa làm xong.

      “Chàng…” Nàng có chút mờ mịt, hai cha con chơi trò gì?

      “Sư tỷ, tặng nàng.” nhàng đưa quà trong tay đến trước mặt nàng, đột nhiên mắt Hoa Đan Phong hơi đỏ, cúi đầu .

      “Xin lỗi, con diều này, nàng chờ nhiều năm rồi đúng ? Do ta tốt, làm con diều tặng cho nàng làm quà nhưng bao nhiêu năm rồi vẫn thực lời hứa. Duy nhất lần, lại là lúc nàng đau lòng tuyệt vọng mới mở miệng đòi ta, nhưng lần đó tính. Chỉ có con diều này mới là cái ta muốn tặng nàng.”

      “Chàng… còn nhớ sao?” Hơi hoảng hốt nhận lấy món quà, Trầm Đãi Quân ngờ sau nhiều năm thành thân, đột nhiên lại nhớ đến kiện kia.

      “Ừ!” Khẽ gật đầu, Hoa Đan Phong , “Ta làm sư tỷ đau lòng, khổ sở rất nhiều năm nhỉ? Trước đây nàng cùng thả diều với ta và sư muội, là vì nàng chờ ta làm diều cho nàng đúng ?”

      Chút tâm tư khó chịu trong dĩ vãng hôm nay lại bị nhìn thấy, Trầm Đãi Quân xấu hổ đỏ mặt nhưng thấy dáng vẻ tự trách của , lòng lại mềm nhũn, ngón tay nhàng vuốt ve mặt , thầm: “Đừng tự trách mình, đều là quá khứ cả rồi…”

      “Nhưng…”

      “Suỵt…” Ngón tay đặt lên môi mỏng ấm áp, cho cơ hội “nhưng”.

      “Bây giờ chàng còn nhớ làm diều tặng ta, lòng ta rất vui rồi.”

      Sư tỷ lúc nào cũng thế, bản thân buồn khổ bao lâu nhưng lại nỡ để tự trách nhất thời nửa khắc, dịu dàng săn sóc như thế, làm xấu hổ.

      Thấy vậy, Trầm Đãi Quân biết tự giận mình, liền mím môi, cố ý chọc ghẹo.

      “Làm cái mặt khổ qua cho ai coi đây? lẽ tối nay muốn ăn khổ qua xào hả?”

      Vừa xong, bé con lập tức phản đối, gương mặt mũm mĩm nhăn lại đống.

      ăn khổ qua! Tiểu Hoan nhi ghét khổ qua, ăn, ăn, ăn, ăn,…”

      “Tiểu quỷ kén ăn, ăn gì do con quyết định.” Cười mắng, nhéo cái mũi , cục cưng này làm người ta vừa đau vừa tiếc, vừa vừa chiều.

      Bất mãn hờn dỗi hứ tiếng, bé con đột nhiên chuyển đề tài.

      “Nương, cha mất bao lâu mới làm diều cho nương, nương còn giận nữa ?”

      Hai cha con này mới rồi cái gì, sao đột nhiên Tiểu Hoan nhi lại hỏi chuyện đó? Trong lòng buồn cười, Trầm Đãi Quân thích thú liếc sư đệ kiêm phu quân cái, thấy xấu hổ né tranh, đành quay sang trả lời con: “Nương giận cha nữa rồi.”

      chứ?” Mặt sáng lên, vui vẻ xác nhận lại.

      giả!” Gật đầu, phát có người lặng lẽ vểnh tai lên, hai mẹ con gì cũng bỏ sót chữ.

      “Vậy cha tặng nương con diều này, nương vui ?” Tiếp tục hỏi cách nghiêm túc.

      “Rất vui!” Trả lời cũng nghiêm túc như vậy, kì trong lòng rất muốn cười.

      “Con diều này đẹp ?” Khăng khăng bỏ qua, lại quăng ra vấn đề khác.

      “Đẹp!” Mỉm cười gật đầu.

      “Thích ?” Nghiêm mặt, phi thường nghiêm túc.

      “Thích!” Bị khuôn mặt xíu cố làm ra vẻ nghiêm chỉnh chọc cười sắp nhịn hết nổi rồi.

      Chậc! Tiểu quỷ này bắt chước lại mấy câu hỏi hồi nãy.

      Quay đầu trừng tiểu quỷ trong lòng, Hoa Đan Phong vừa tức vừa buồn cười, chờ nghe tiếp coi nó muốn gì.

      “Muốn ?” Vẻ mặt dụ dỗ y hệt cha nó.

      “Cái này phải là của nương rồi sao?” Cười hết mực dịu dàng, Trầm Đãi Quân thản nhiên cầm diều lên mất.

      “Hơ?” Nháy mắt, quỷ kế thực được, bé con ngây ra tại chỗ.

      Còn tên cha táng tận lương tâm nào đó cười như điên, cả nửa ngày cũng dừng lại được.

      “Nương… nương… chờ con… nương chờ con với…” Nhanh chóng hoàn hồn, bé con tức tốc tuột khỏi vòng tay cha, sốt ruột đuổi theo, miệng ngừng ầm ĩ mục đích chân chính của mình.

      “Con diều là của nương, cho con mượn chơi trước mà! Nếu … nếu chúng ta chơi chung cũng được… nương, được … nương…”

      Bị mấy lời trẻ con thú vị chọc cho cười ha hả, Hoa Đan Phong tràn ngập vui vẻ theo đuôi hai mẹ con, quyết định ra tay làm con diều “màu hồng, có bươm bướm xinh đẹp” sớm chút tặng cho con , bởi vì mơ hồ cảm thấy sư tỷ đưa con diều của riêng nàng cho tiểu quỷ kia mượn chơi đâu.

      HOÀN!!!

      Phù phù, xong rồi, khỏe quá!!! Ebook chờ chủ nhà làm hén, lần này ta làm biếng nên quăng hết cho em Vy, he he
      Chris thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :