1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đã Lâu Không Gặp - Tang Giới (Showbiz) (Hoàn- Đã Có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 35.2:

      Editor: Lin

      Nếu như nhận lầm người,… người này, ngày trước, lúc còn ở Top, Vương Kha là tổng giám đốc công ty, từng giúp ,, đưa chuyện giữa và Tư Cảnh ở Florence ra ngoài ánh sáng.

      “Đúng rồi.” Vương Kha gật đầu, khuôn mặt được chăm sóc cẩn thận mỉm cười. “Chúc mừng , làm này lại có thể được đề cử tới ba giải.”

      “Cảm ơn tổng gián đốc Vương.” cũng chân thành cười.

      “Năm đó, lúc còn ở Top, tôi rất muốn nâng lên.” Vương Kha cười, ngồi xuống bên cạnh . “Tôi dự cảm nhất định chính xác, đáng tiếc lúc đó hợp đồng của đúng lúc hết hạn, Live tới đoạt lấy . Lần này trong buổi lễ trao giải Golden Melody Awards, tôi vừa đúng là ban giám khảo, ra tôi còn biết đó là bài hát của , nhưng vừa nghe ‘Chưa từng’, tối biết ngay bài hát đó là của .”

      yên lặng lắng nghe, gật đầu.

      biết vì sao ?” Vương Kha từ tốn . “Có loại bài hát, có loại tình cảm, chỉ có người trải qua cảnh ngộ đó mới biểu lộ ra được, loại cảnh ngộ đó, trước kia tôi cũng từng trải qua, cho nên tôi rất hiểu.”
      Phong hạ nghe vậy, con người chợt phóng đại, giống như hiểu ra cái gì.

      cho bí mật.” Lúc này, Vương Kha giảo hoạt mở lớn mắt, đến gần bên tai , . “Chồng của tôi, là được…”

      Phong Hạ nghe được cái tên đó, miệng cách nào khép lại.

      Cái tên đó, là nam nghệ sĩ cực kỳ thành công trong vòng giải trí ngày trước.

      “Tôi và ông ấy, biết nhau ba mươi năm, kết hôn hơn hai mươi năm, nhưng vừa bắt đầu, trải qua rất nhiều rất nhiều chuyện đáng sợ, tôi cũng từng cảm thấy, tôi thể nào ở cùng ông ấy.” mặt Vương Kha lộ ra nụ cười dịu dàng. “Cho nên lần đầu tiên tôi nhìn thấy , cảm thấy rất giống tôi.”

      biết nên trả lời như thế này, chỉ nhìn Vương Kha.

      có được ngày hôm nay, quả dễ dàng, cũng là điều xứng đáng được nhận, cho nên, tiếp tục cố gắng.” Lúc này, Vương Kha đứng dậy, thân thiện nhìn . “Chờ lần sau gặp lại, tôi kể cho nghe chuyện xưa còn sót lại.”

      Lúc này hội trường vang lên tiếng nhạc mở màn, nhìn Vương Kha rời , ánh mắt kinh ngạc, lâu sau mới hồi phục tinh thần.



      Buổi lễ trao giải bắt đầu, Lâu Dịch và Trần Vi Vi chia nhau hai giả nam nữ ca sĩ xuất sắc nhất, mà nhận được giải ca sĩ mới xuất sắc nhất, album xuất sắc nhất, bài hát ‘Chưa từng’ còn nhận được giải bài hát của năm.

      Ba người mới đều nhận được loạt đề cử, cùng nhận lấy được ba giải thưởng lớn, đó là điều trước nay chưa từng có, cho đến khi Phong Hạ cầm ba chiếc cúp đứng sân khấu, tiếng vỗ tay như sấm động, nhưng vẫn có chút chưa tỉnh táo.

      Là do trời cao thương xót , cho nhiều may mắn và cơ hội như vậy.

      Lúc đầu lăn lộn, nhưng vì luôn có người che chở, cho đến hôm nay, hình như vẫn chưa gặp kỳ sóng gió nào.

      ra có thể nhận được giải thưởng ca sĩ mới xuất sắc nhất này, nhận được ba giải thưởng, đây cũng là lời khích lệ của ban giám khảo với tôi, tại tôi rất vui, đến gần như sợ hãi,” Im lặng hồi, nhìn những người ở dưới đài, lại chầm chậm mở miệng. “Làm trước, trong lễ trao giải tôi có câu, bây giờ nhìn lại, hình như nó bắt đầu được thực . Hôm nay, tôi muốn với mọi người, bất kẻ mọi người nghi ngờ hay ủng hộ tôi, tôi đều muốn tiếng cảm ơn, tôi vô cùng cảm kích mọi người.”

      “Những điều tôi muốn làm sau này, sử dụng điều may mắn và cảm kích này, tiếp tục cố gắng hơn nữa.” Ánh mắt đột nhiên khẽ tránh, lại cười . “Trừ việc cảm ơn công ty, tôi lại càng muốn cảm ơn người.”

      biết bây giờ, lời như vậy, tạo nên nhiều suy đoán trong giới truyền thông.

      Nhưng vào giờ phút này, , rất muốn .

      “Có lẽ ấy nhất định thấy, tôi chỉ muốn với ấy, lời cảm ơn.”

      , có người khiến biết được cảm giác của việc say đắm, có ngày hôm nay.

      Đọc diễn văn xong, dưới ánh đèn lung linh, cúi người chào những người dưới khán đài, cười cười xuống.

      ai nhìn thấy, dưới ánh đèn lung linh, khóe mắt hơi long lanh ẩm ướt, giống như ngàn vì sao vô cùng sáng chói.

      **

      Buổi lễ trai giải kết thúc, về nhà thay quần áo, lại ra ngoài.

      Đêm rất khuya, đường cái, tới rạp chiếu bóng bên cạnh chung cư.

      Bởi vì bộ phim chiếu vào rạng sáng, cho nên rất ít người, ngồi ở trung tâm hàng ghế trống trơn, nghiên túc xem bộ phim do Thông Thiên Hỏa Bạo của Hollywood sản xuất.

      trong bộ phim, là nhà nghiên cứu khoa học người Trung Quốc.

      Cho dù ở nơi nhiều siêu sao nức ngoài, hào quang của , vẫn cách nào che giấu như cú.

      Khó trách, người Mỹ kiêu ngạo cũng hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu Thiên Vương của Trong Quốc.

      Ánh mắt của , vẫn trầm tĩnh như vậy, chút dao động.

      luôn như vậy, bất kể bao lâu, đều có chút thay đổi.

      Bộ phim chiếu trong hai giờ, cho đến lúc màn hình tắt , mới ra khỏi đó.

      tới cửa rạp chiếu bóng, ngẩng đầu lên nhìn, có chút kinh ngạc. “Lâu Dịch?”

      “Ừm.” Lâu Dịch mặc bộ quần áo thể thao, tựa vào cột đèn đường bên cạnh, thấy ra, liền tới.

      “Cậu gắn GPS lên người mình sao? Mình ở đây cũng có thể tim ra, quả là thần thông quảng đại.” liếc .

      huýt sáo, cưới tà. “Cậu quá ngạo mạn rồi, lấy mất hai giải thưởng của mình, bây giờ mình muốn giết người diệt khẩu.”

      “Có muốn ăn khuya ?” nhìn .

      lắc đầu. “Mình đói, cũng muốn về nhà, cậu cùng mình chút .”

      đường vô cùng an tĩnh, có người đường, hai người sóng vai nhau, bỗng nhiên . “Cậu vừa xem phim ‘Tinh Vân’ sao?”

      “Ừ” gật đầu. “Đúng là rất hay.”

      nghiêng đầu nhìn , mặt là nụ cười bình thẩn.

      Người con này, lần đầu tiên nhìn thấy là người trẻ trung, tươi sáng, giờ đây gần như trở thành Tiểu Thiên Hậu trong làng giải trí.

      Khuôn mặt thay đổi, giọng cũng thay đổi, cuối cùng là cái gì, thay đổi.

      Những thay đổi này, bởi vì hoàn cảnh, tâm cảnh… hay là vì, người đó?

      “Lần trước, Tưởng Nghi với mình,” Ánh mắt Lâu Dịch nhìn về phía trước. “ ấy có nhờ bạn bè của ấy ở Hollywood dò xét ít in tức, rằng Tư Cảnh thi vào trường đại học vô cùng danh tiếng ở Mĩ, ngành đạo diễn, hình như còn có ý muốn phát triển ở thương giới.”

      Sau khi nghe, gật đầu, thản nhiên . “Ừ, cái gì ấy cũng có thể làm đến mức tận cùng.”

      “Hạ Hạ.” tới khúc cua, Lâu Dịch đột nhiên dừng lại. “Nếu như ta trở về, cậu phải làm sao?”

      “Nếu như ta vẫn sống ở Mĩ, có lẽ tiếp tục phát triển con đường làm diễn viên, có lẽ rới , làm diễn viên mà trở thành thương nhân, định cư tại đó.” dừng lại nhìn . “Ở đó có người mới, có cuộc sống mới.”

      “Như vậy, cậu vẫn thích ta sao?” .

      đứng tại chỗ, ánh mắt lúc sáng lúc tối, hồi lâu sau mới cười . “Đột nhiên mình nhớ tới.”

      “Mình nhớ lần đó, lúc ấy vẫn còn quay bộ phim ‘Số mạng Thần chi’, mình tới thành phố G thăm ấy, buổi tối dạo sông Tần Hoài, mình hỏi ấy, nếu như mình phải tiếp tục phát triển theo nghiệp diễn, ấy có đồng ý , ấy , chỉ cần mình vui là được.”

      Đêm hè yên lặng, thỉnh thoảng có tiếng ve kêu, từng bước , về phía trước. “ tại mình phát hành album, nhận được ba giải thưởng lớn, sắp tới còn có vào buổi biểu diễn, con đường thuận buồm xuôi gió, mình cảm thấy mình là người may mắn nhất làng giải trí, Lâu Dịch, cậu cảm thấy mình nên vui hay vui?”

      Lâu Dịch đứng tại chỗ, nhìn . “Cậu có thuận thuyền xuôi gió, những người đó biết cậu ở sau hậu trường, cậu phải cố gắng tới mức độ nào.”

      từng suýt nữa ngất xíu trong phòng luyện tập.

      từng sốt cao, vì muốn hoàn thành vở nhạc kịch cách tốt nhất mà NG tới 37 lần.

      luyện hát trong phòng thu, ngày ăn bất kỳ thứ gì.

      vui vẻ sao?

      ấy hơn năm,cuộc sống mỗi ngày của mình đều là như vậy, làm chuyện mình muốn làm, nhận lời phê bình hay tán dương, mình cảm thấy có gì là tốt.” ngừng lại. “Mình cũng biết mỗi ngày ấy làm gì, ấy nghĩ gì, có gặp được người con tốt hay .”

      ấy có ở đây, cuộc sống của mình phải vẫn tiếp tục trôi sao?” đưa tay ra, giọng thấp dần. “Cho nên, nếu như ấy trở về, mình vẫn tiếp tục sống như vậy.”

      tiếp tục sống như vậy, mình còn có thể làm gì đây?” nghiêng đầu, cười .

      Nụ cười của quá khổ sở, khiến lòng bàn tay của Lâu Dịch cũng dần nắm chặt. “Quên người này , đừng nghĩ đến ta nữa.”

      “Như vậy có chút khó.” tự giễu lắc đầu. “Cho dù mình muốn nghĩ tới nữa, người khác cũng khiến mình phải nghĩ tới.”

      Thỉnh thoảng lúc chuyện với , Sharon lại tự nhiên nhắc tới .

      Ba mẹ trai mặc dù , những vẫn luôn lo lắng cho .

      Mà mới vừa rồi trong lễ trao giải, Vương Kha lại càng khiến cho biết nên nghe theo ai.

      Bài hát của là do viết, MV của cũng có , trong ngăn kéo của vẫn còn chiếc nhẫn kim cương năm đó, bất kể nhìn thấy thứ gì, cũng nhìn ra những kỷ niệm hai người từng ở chung.

      Người này, lưu lại nhiều dấu vết như vậy trong cuộc sống của .

      Sao có thể quên được.

      “Chính mình con đường ấy qua, nghĩ lại những suy nghĩ của ấy lúc đó.” chậm lại. “Tiếp tục như vậy, mình có thể nhìn , rốt cuộc vì sao chúng mình thể ở cùng nhau.”

      Em theo con đường từng , giống như ở bên cạnh .

      “Cậu biết mà, trí nhớ đáng chết của mình, những điều nhìn qua, mình khó có thể quên .” lẳng lặng giương cánh môi. “Cho nên, lúc này, mình cũng miễn cưỡng chính mình.”

      Như vậy, em yên lặng chờ.

      Chờ tới lúc em đến cuối con đường đó.

      Em vẫn như cũ.
      tart_trunghikari2088 thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Ngoại truyện: Chỉ em nghe được. (1)

      Editor: Lin

      UCLA. Đại học California. Phân viện Los Angeles.

      Mùa đông ở Los Angeles quá lạnh.

      Kết thúc lịch học, Tư Cảnh khoác chiếc áo jacket ngoài áo sơ mi, từ từ ra từ phòng học.

      Dọc đường yên lặng, tất cả hoa cỏ ở đây um tùm đầy sức sống, vì vậy đại học kinh tế, điện ảnh nghệ thuật đặt xung quanh đây, môi trường học vô cùng thanh nhã.

      “Tư .” Có người vỗ lên vai từ phía sau, quay đầu lại, liền thấy bạn học Trung Quốc duy nhất trong lớp, quan hệ với cũng tệ, tên là Niếp Lâm.

      Niếp Lâm biết ít, bên cạnh luyên thuyên chuyện, thỉnh thoảng cũng gật đầu phụ họa, đối phương càng càng hưng phấn.

      “Đúng rồi, tối qua mình có xem bộ phim trước kia cậu đóng, quá tuyệt vời.” Lúc này Niếp Lâm huơ tay múa chân hồi, đột nhiên lấy hết dũng khí . “Tư , mình muốn hỏi cậu chuyện.”

      “Mình vẫn luôn biết, cậu là ngôi sao nổi tiếng nhất trong nước, hơn nữa tới Mĩ, cũng đóng vài bộ phim của Hollywood, phát triển tốt như vậy, tại sao cậu tiếp tục đóng phim nữa?”

      Ánh mắt thả nhiên. “Bởi phải tới đây học.”

      Niếp Lâm giật mình. “Ý của mình là… ra mình cảm thấy, cậu nhất thiết phải học ngành đạo diễn, cậu lên từ con đường này, tới nơi cao nhất rồi, trở thành người nổi tiếng như vậy, tại sao lại muốn đổi nghề làm đạo diễn?”

      Ánh mắt bình thản, nhưng trả lời.

      “Đúng rồi.” Niếp Lâm cũng hỏi tiếp, lúc này đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, cười giống như tên trộm. “Vừa này, người Mĩ lớp bên vừa hỏi cậu, buổi tối cậu có nguyện ý uống chén với người ta , phải biết rằng, những nhờ mình với cậu ít, cậu là người may mắn nhất của đại học UCLA chúng ta, nếu phải vóc người nàng quá đẹp… mình mới thèm nhắm mắt hỏi cậu.”

      Sau khi Tư Cảnh nghe xong, gần như thèm suy nghĩ, lập tức lắc đầu.

      Hai người chuyện, tới cửa trường học, Niếp Lâm giống như biết đồng ý, cũng tức giận. “Tối nay ba mình mở tiệc rượu, mấy người chú lần trước cậu gặp cũng tới, bọn họ có ấn tượng rất tốt với cậu, rằng lần này muốn hợp tá mối làm ăn, muốn hỏi ý kiến cậu, tối nay cậu đến ?”

      Cảnh trầm ngâm trong chốc lát. “Được, để mình về cất sách.”

      Niếp Lâm cực kỳ ngưỡng mộ , lúc này hết sức vui mình. “Bọn mình lái xe tới đón cậu.”



      Tiệc rượu cũng có nhiều người, Tư Cảnh cầm ly rượu, chuyện với cha Niếp Lâm và vài người đàn ông trung niên.

      “Hạng mục này rất khả thi.” Sau thời gian thảo luận, thả lỏng cà vạt chút. “Tôi chấp nhận bỏ ra 20%, theo dự án này, cuối năm có thể thu hồi vốn.”
      Thấy như vậy, mấy người đàn ông trung niên cũng gật đầu.

      “Tiểu Cảnh à,” Cha Niếp Lâm luôn rất thưởng thức , qua ba lần rượu, cũng mở miệng cười lớn. “Cháu chuẩn bị làm đạo diễn, lại là thương nhân, người đàn ông xuất sắc kiếm đươc nhiều tiền ở nước Mĩ như vậy, lại thấy con quan hệ với nào, là chuẩn bị về chăm sóc vợ sao?”

      uống hớp rượu, chỉ cong cong môi.

      “Tiểu Cảnh, bà xã cháu phải rất đẹp, tiểu thư khuê các, dịu dàng khéo léo, bác cảm thấy rất xứng đôi với cháu.” người đàn ông trung niên cũng cười . “Nếu cháu ngại, có thể xem mắt.”

      làm phiền.” Lúc này gật đầu với bọn họ, nhàn nhạt . “Hội trường có chút ngột ngạt, cháu ra ngoài hóng mát.”



      Ra khỏi hội trường, đứng trong hoa viên hồi, cảm giác hơi say khá hơn, đứng yên lặng ở đó, ánh mắt rời rạc.

      “Tư .” Lúc này, sau lưng truyền đến giọng tức giận, Niếp Lâm chạy chậm tới, đặt hai chai rượu lên đất. “Bạn mình cãi nhau với mình, tiếp tục như vậy mình bị ấy làm cho phát điện mà phải vào viện tâm thần… Cậu uống cùng mình , minh thấy con mẹ nó phiền.”

      Liên tục mắng hồi, Niếp Lâm trực tiếp cầm chai rượu, ngửa đầu đổ vào miệng.

      Đổ hơn phân nửa, mặt Niếp Lâm có chút đỏ, cau mày nhìn . “Sao cậu uống?”

      Lúc này Tư Cảnh nghiêng đầu. “Mình thể uống nhiều rượu.”

      “”Hả? Tại sao?” Niếp Lâm . “Cậu cũng phải uống.”

      trầm ngâm lát. “Trước kia, mình uống rượu, uống đến mức phải đến bệnh viện rửa dạ dày, nằm chừng mấy ngày.

      Lời này vừa ra, Niếp Lâm ngây ngẩn cả người, đột nhiên để chai rượu xuống. “Cậu? Rửa ruột?”

      khẽ gật đầu. “Trước khi tới Mĩ hai tuần, mỗi ngày đều uống.”

      “Hư, Tư , cậu lại gạt mình rồi!” Lúc này Niếp Lâm lắc đầu, phá lên cười. “Trong đời mình, chưa bào giờ nhìn thấy người đàn ông còn có tự chủ hay lực khống chế như cậu, sao cậu có thể khống chế uống rượu tới mức phải rửa ruột?”

      “Cậu có biết ? Có lúc thậm chí mình cũng cảm thấy, cậu giống như kẻ dối trá, cậu xem, trong cuộc sống sao có thể có chuyện yên tĩnh như vậy được, vĩnh viễn để người khác tồn tại như vậy?”

      “Cậu xem, cậu có hứng thú với phụ nữ, hình như cũng có hứng thú với danh lợi, cậu làm cái gì cũng làm đến tốt nhất, mình cảm thấy cậu gần như là người có khuyết điểm.” Niếp Lâm uống hết chai, trực tiếp ngồi xuống. “Mình rất ngưỡng mộ cậu, nhưng mình lại cảm thấy, nếu như người vẫn luôn có thể khống chế được mọi chuyện như vậy, ra đó cũng là chuyện rất đáng sợ.”

      Lúc này thân thể Tư Cảnh hơi giật giật.

      “Mặc dù cậu chưa bão giờ , nhưng mình cảm thấy cậu trước kia, nhất định cũng có chút chuyện.” Lúc này Niếp Lâm ngẩng đầu lên. “Nếu , ai lại rời khỏi nơi mình quen thuộc, đến môi trường xa lạ, chịu đơn.”

      Có lẽ tối nay ánh trăng quá mức đơn.

      Hoặc là nghe được lời của Niếp Lâm, từng cậu từng chữ phân tích .

      Đem điều này kể từ sau khi rời khỏi thành phố S tới đây, vẫn luôn duy trì loại cân bằng tuyệt đối, ngăn cách tất cả hồi ức trước đây, căn bản cũng thèm quan tâm tới thực tế, mở hộp thuốc ra.

      “Cậu và bạn cậu, lần này tại sao lại cãi nhau?” im lặng chốc lát, ngồi xuống bên cạnh Niếp Lâm.

      Niếp Lâm nhìn ngồi xuống, vẻ mặt sững sờ, hồi lâu, có chút ngượng ngừng. “Hả?... À, cái đó, ra là hai ngày trước, ấy mình có quan hệ thân mật với , tức giận, hôm nay mình thấy ấy và cậu nhóc ở cùng nhau, mình cũng cảm thấy thoải mái, lý do này ra rất ngây thơ đó.”

      ngây thơ.” cầm bình rượu lên, khẽ giương môi. “Trước kia mình cũng như vậy.”

      “Hả? thể nào!” Hai mắt Niếp Lâm trợn to.

      “Ừ.” lạnh nhạt . “Lúc đối mặt với mình, biểu của ấy cứng ngắc, lo lắng, nhưng ngược lại khi thấy ấy ở chung với bạn tốt, phối hợp với nhau quay phim rất ăn ý, người đó lại đối với ấy rất tốt, phải là bạn bè cực thân, thậm chí còn có thể vì ấy mà hi sinh nghiệp của mình.”

      Niếp Lâm chưa từng nghe nhiều như vậy, ngừng thở nghe xong. “Là Lam nhan tri kỷ(*)? Nhưng Tư , người kia sao xuất sắc bằng cậu, cậu nên tự tin vào chính mình, làm nhan chỉ là lam nhan thôi.”

      (*)Lam nhan tri kỷ: Chỉ tình cảm phải là , lại vượt quá tình bạn, nhưng chỉ có thể dừng lại ở đó.

      uống xong ngụm rượu, lắc đầu. “Hoặc là… nhiều lần thấy ấy ở cùng chỗ với người đàn ông khác, vì chuyện khác mà thất hẹn với mình.”

      “Mình lớn hơn ấy bốn tuổi, mình nhìn ấy từng ngày, từng này dần xuất sắc hơn, có thể tự mình tiến lên phía trước, trở thành người dù có mình ở bên cạnh, ấy cũng có thể đối mặt với sóng gió, rất nhiều chuyện, ấy dần dần chọn cho mình, để mình hiểu . ra mình hiểu ấy chỉ muốn làm mình lo lắng, hoặc có thể là, ấy quá để ý mình, trước mặt mình lại tự tin.” Trong đáy mắt , có lẽ có rất nhiều rất nhiều cảm xúc lắng đọng.

      ra biết, trước mặt , sao có thể tràn ngập tự tin?

      Cho nên lựa chọn cách cầu hôn, chỉ muốn tạo nhiều cảm giác an toàn trong đối phương nhiều hơn chút.

      “Nhưng chính mình đối mặt với tình cảm của ấy như vậy ngược lại lựa chọn nhìn thấy, hay biết nên đối mặt với ấy thế nào. Càng ngày càng lạnh nhạt với ấy, thậm chí xa cách ấy.” Lúc này nhìn về phía Niếp Lâm. “Rất cẩn thận, có đúng ?”

      ra Cảnh chân chính, được tất cả ánh hào quang rọi vào, Tư Cảnh tốt như vậy.
      tart_trunghikari2088 thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Ngoại truyện: Chỉ em nghe được. (2)

      Editor: Lin

      vì nhiều chuyện rất , có lẽ có thể chỉ vì câu mà trong lòng nảy sinh khúc mắc, giấu trong lòng.

      vì cảm thấy người mình , mình bảo vệ, nhìn qua giống như cần mình nữa, hề thuộc về mình lựa chọn với đối phương, cũng có thể căn bản biết biểu đạt như thế nào.

      vì ghen, để ý và người đàn ông khác, xa cách , nhẫn nhịn gặp .

      ra , phải là, Tư Cảnh hoàn mỹ, tỉnh táo, trong tình , cũng chỉ là tay mơ.” Niếp Lâm nghe xong, nhướn mày. “Bởi vì quá , cho nên càng biết nên làm sao mới phải, nghĩ cẩn thận từng li từng tí duy trì, lại ngược lại mất đinh chính mình?... Quá văn vẻ, chỉ là ý này thôi.”
      ‘ừ’ tiếng, ánh mắt lại nhìn về phía trước.

      “Ngược lại mình rất muốn biết, biến cậu thành như vậy là ai.” Lúc này Niếp Lâm đưa tay vỗ vai . “Rất đẹp? Rất thông minh? Rất dịu dàng?”

      miêu tả được.” Lúc này Tư Cảnh dùng cha rượu của mình đụng vào chai của Niếp Lâm. “Chỉ có thể , ấy giống như con mèo .”

      miêu tả được, phải hoàn mỹ tới khuynh quốc khuynh thành, lại có thể khiến mất trí.

      , , dứt khoát với người nhà, bất kể bọn họ phản đối như thế nào, lấy bất kỳ người phụ nữ nào vào cửa trừ ra, mẹ thậm chí còn tức giận đến mức phải vào viện, coi như tới đó chăm sóc bà, cũng tuyệt đối thay đổi quyết định này… khó xử giữa và người nhà, cũng cho biết chút nào.

      căn bản khổ sở kém , thậm chí lúc trước, chia tay gặp năm, thậm chí phải dùng tới thuốc ngủ.

      Thậm chí mắc bệnh viêm dạ dày mãn tính, hai lần trong năm, dạ dày đều bị ra máu.

      Chỉ cần vừa có thời gian, lái xe về thành phố S, lẳng lặng đứng trước nhà lát, chỉ cần nhìn ánh đèn sáng trong phòng , tâm tình cảm thấy tốt hơn chút.

      Lần trước, lúc đưa chiếc nhẫn kim cương ra đính hôn với , chỉ muốn đeo lên tấm bảng kết hôn.

      Niếp Lâm ảm thán, lúc này nhìn đến chiếc nhẫn dây chuyền, nhịn được hỏi. “Nếu cũng biết vấn đề ở đâu, nếu như thay đổi, cứu vãn, kết quả có thể thay đổi hay ? Tại sao còn nhẫn tâm để lại mình trong nước, mình lại tới đây?”

      Tiếc rượu sắp đến hồi cuối, căn phòng sau lưng, người cũng dần tản .

      Trong gian ngày càng yên tĩnh này, ánh mắt lức sáng lúc tối, từ từ đứng dậy từ mặt đất. “Về thôi.”
      **

      Ngày ở Los Angeles, từng ngày từng ngày, hoặc nhanh, nhưng cũng rất chậm.

      Buổi lễ trao giải Golden Melody Awards kết thúc, Đới Tông Nho gọi cú điện thoại tới đây.

      “Tư .” Đầu bên kia, hình như Đới Tông Nho dỗ dành con trai. “Cậu có xem lễ trao giải Golden Melody Awards ?”

      khép máy tính lại, vào điện thoại tiếng ‘ừ’.

      là lợi hại.” Đới Tông Nho thở dài. “Đan Diệp nghe bài hát của ấy, mỗi lần nghe đều khóc.”

      đứng dậy trước bàn đọc sách, tới bên rót nước. “ ấy cố gắng từng ngày, muốn trở nên tốt hơn, hon nữa, tại, ấy quả thực làm được điều đó, tất cả những thứ này, đều là những gì ấy nên nhận được.”

      phải rất tốt sao?” uống ngụm nước, giọng thản nhiên.

      “Rất tốt.” Lúc này Đới Tông Nho bình tĩnh . “Nhưng mà thời khắc ấy được vinh danh, cậu ở bên ấy.”

      Bộ dạng bây giờ của ấy, hoàn toàn khác với lần đầu tiên mình thấy, lúc ấy ấy chỉ mới hai mươi tuổi, còn quá , vẫn còn phụ thuộc vào cậu, nhưng bây giờ ấy trường thành, trở nên có kinh nghiệm đối mặt với bão tố, có thể sóng vai cùng cậu, vào thời khắc tốt nhất của ấy, cậu cần gì phải lựa chọn vị trí xa ấy nhất?” Đới Tông Nho từng câu từng chữ. “Tư , mình phải chưa từng khuyên cậu, thời gian rất xa xỉ, mất hai năm, chẳng lẽ cậu muốn tiếp tục hao phí như vậy?

      Cảnh tới trước bệ cửa sổ. “Ngành đạo diễn còn hai năm nữa mới tốt nghiệp, hạng mục kinh tế còn hai năm.”

      Trong giọng của nghe ra tâm tình gì, Đới Tông Nho hiểu mình nên dừng lại, lúc này trầm ngâm lát lại .”Ngày mai ấy và Đậu Đinh hẹn nhau, ấy muốn đến nhà mình chơi.”

      “Ừ.” khép cửa sổ lại, lạnh lùng . “Mình biết rồi.”



      Hôm sau là chủ nhật, buổi tối mực nhìn tư liệu, cho tới đêm khuya, tính toán thời gian ở Trung Quốc chút, mới cầm điện thoại lên gọi.

      Người tới nghe điện thoại là con trai của Đới Tông Nho, Đới Tiểu Bàn rất cao, giọng cũng có chút thay đổi, sau khi nhân điện thoại, lễ phép hỏi là ai.

      “Là chú Tư .” .

      Trước đó Đới Trạch được ba dặn qua, reo ầm lên. “Chú Tư .”

      yên lặng nghe điện thoại, nghe được thanh bên trong, hình như có thanh đùa của với vợ của Đới Tông Nho.

      Bên kia, Đới Trạch giữ điện thoại, mở từng hai mắt, với phía bên kia điện thoại. “Chú, chú chờ con chút nha.”

      “Dì Hạ Hạ.”Lúc này Đới Tiểu Bàn giấu điện thoại ra sau lưng. “Dì có thể qua đây chút được ?”

      Phong Hạ liền tới, ngồi xuống bên cạnh, sờ đầu cậu nhóc. “Tiểu Bàn, sao vậy?”

      “Dì Hạ Hạ.” Đới Trạch lộ ra vẻ mặt dễ thương. “Dì có thể hát cho con nghe bài hát được ? Con muốn nghe dì hát, vì mỗi ngày đều nghe CD của dì, con muốn nghe tại đây, được ?”

      Thừa kế sắc đẹp của ba mẹ, cậu nhóc lắc đầu, quả nhiên ai có thể địch.

      Phong Hạ ngẩn ra, suy nghĩ nhiều, . “Con muốn nghe bài nào?”

      “Ưm… con muốn nghe ‘Chưa từng’!” Đới Trạch .

      mặt có chút biến hóa, nhưng vẫn . “Được.”

      Đới Trạch khéo léo tiếng ‘cảm ơn’, lặng lẽ lật ống nghe lên , đến gần .

      thanh của lúc này, dần dần vào ống nghe.

      Giọng hát vang lên, so với việc có nhạc đệm còn xuyên thấu lòng người hơn.

      Quen thuộc như vậy, quyến luyến như vậy.

      Cảnh nắm điện thoại, lẳng lặng nghe, tưởng tượng vẻ mặt lúc này.

      Hát xong khúc, Đới Trạch dùng sức vỗ tay, giơ điện thoại lên, cười hì hì : “Dì Hạ Hạ, dì nhận điện thoại chút được ?”

      Phong Hạ nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, cho nên có chút nghi ngờ, cậu nhóc cũng ra ngoài, cầm điện thoại lên, đặt lên tai. “Alo”

      nghe chữ này, hốc mắt liền đỏ lên, thậm chí ngừng thở.

      “Hình như là nhầm rồi, ai chuyện.” Nghe lúc, nghe được giọng trong trẻo từ đầu bên kia. “Tiểu bàn, vậy dì cúp nha.”

      Trong điện thoại vang lên thanh tút tút, tầm mắt từ từ rơi vào tấm hình đặt đầu giường.

      Còn… bốn năm.

      ra rất nhanh.

      Ngủ giấc tỉnh lại, năm.

      Chờ em hoàn thành điều em muốn.

      Cũng chờ hoàn thành điều muốn làm.

      Như vậy, những điều hao phí và duyên phận, để thời gian còn lại, bồi dưỡng cho tốt.

      Như vậy, cho đến trước khi tới điểm cuối cùng, nhất định tìm được em.

      Lần nữa gặp lại, kết cục nhất định là tốt nhất.

      dùng sáu năm này nhớ nhung, đổi lại cuộc đời hạnh phúc.

      biết, em nghe được.
      tart_trunghikari2088 thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 36:

      Editor: Lin

      Bốn năm sau.

      **

      Hongkong, Hồng quán.

      Toàn hội trường bật đèn.

      Tầm mắt thể nhìn tới khí đài, dưới đài, hàng vạn người hâm mộ liên tiếp thét chói tai, thậm chí còn tự động làm sóng người, cả hội trường hết sức rung động, thể hô hấp được bình thường.

      Mà lúc này, trong miệng tất cả mọi người chỉ có cái tên.

      Cảnh, Uranus.

      Vẻ ngoại, nhân phẩm, thiên phú, mỗi cái đều thiếu. Mối lần xuất trong làng giải trí, gần như làm cho người ta mất khống chế. Người từng đạt vô số giải thưởng, bất kể là đóng phim, ca hát, điện ảnh và truyền hình… lầm bất kỳ chuyện gì cùng làm tốt cho đến cuối cùng, dù bây giờ người được gọi Thiên Vương là Lâu Dịch, nhưng hình như căn bản cách nào so sánh được với .

      Cũng tại làng giải trí ở Trung Quốc, trong mắt tất cả mọi người, người đạt tới đỉnh cao nhất của nghiệp biến mất năm năm.

      Hôm nay, Thiên Hậu của làng giải trí Phong hạ tự mình tổ chức buổi diễn cá nhân lại xuất .

      lâu gặp.”

      Lên khán đài tối đen rộng lớn, xong bốn chữ này, tư Cảnh nhàng buông Phong Hạ ra.

      Hơi thở thơm mát nam tính dần cách xa, Phong hạ vẫn đứng ở chỗ cũ, lúc này tầng mồ hôi mỏng khẽ bao trùm.

      Bàn tay kể từ lúc xuất , hợp ca với hát ca khúc ‘Chưa từng’ trong phút chốc cứng ngắc, run rẩy ngừng.

      Lạnh nhạt và hờ hững, nóng bỏng lại quen thuộc.

      Bốn chữ này, nhiều chữ mạnh, thiếu chữ lại là lạnh.

      Cũng may vẫn tốt, cũng chính bốn chữ này, lại so với bất kỳ câu nào, khiến nhịp tim đập như sấm dậy, giống như ở trong mơ.

      Lúc này, ánh đèn đài ‘vụt’ được bật lên.

      Ánh đèn long lanh, sáng lập tức khiến có chút chói mắt, giơ tay lên che tầm mắt, lại nghe được tiếng hét chói tai phía dưới.

      “Cảm ơn.” Tư Cảnh gật đầu với những khán giả phía dưới. “Chào mọi người, tôi là Tư Cảnh.”

      ra lúc mới xuống máy bay, còn cảm thấy có chút xa lạ, thời gian qua lâu, giờ đây tôi trở về quê hương, cảm giác nhất thời biết gì… Bốn năm? Năm năm?” Đoạn cuối cố ý kéo dài ra, khiến tiếng hét phía dưới càng thêm muốn đâm thủng bầu trời, tất cả mọi người đồng thanh kêu lên. “Năm.”

      Phong Hạ đứng bên cạnh , gần như nín thở nghe giọng của , căn bản biết vẻ mặt của mình lúc này thế nào.

      “Năm năm?” cười , “Cũng phải quá dài, cũng chỉ vừa lúc khiến tôi trở nên lạc hậu, đúng ?”

      Tất cả người hâm mộ dưới đài nở nụ cười, nhưng sau khi mọi người cười, đột nhiên có mấy người chỉ dẫn, dần dần tiếng được tụ lại thành câu.

      Tất cả mọi người chỉnh tề, đồng thời câu, có vài người , thậm chí giọng cũng có chút nức nở.

      “You are the one.”

      Cảnh, là người như vậy.

      Chỉ có , mới có thể như vậy.

      là như vậy, trong tất cả mọi người, ai có thể thay thế .

      là người tất cả mọi người đều hâm mộ, tất cả mọi người coi là vị thần trong cuộc sống.

      Lúc rời , tất cả mọi người biến thành điều bí mật, giấu ở trong lòng.

      Nhưng bây giờ trở lại.

      Danh tiếng của , vẫn như thế.

      ___Vĩnh viễn đều như vậy.

      Phong Hạ nghe tiếng hô phía dưới, lúc này cuối cùng cũng nghiêng đầu, nhìn gò má .

      Gương mặt , ngũ quan, ở dưới ánh đèn, nhìn có có chút mơ hồ.

      … là sao?

      Cảnh nhìn xuống khán đài, giơ tay lên, những người hâm mộ lập tức yên lặng, lại mở miệng, giọng trầm thấp. “Nhưng tới đây, nhìn lại mọi người vẫn nhiệt tình như vậy, đối với người nghệ sĩ hợp thời như tôi mà , lúc này mới phát thứ gọi là lòng trung thành.”

      vừa dứt lời, tiếng thét chói tai lại tiếp tục vang lên.

      “Được rồi, như vậy, nhân vật chính của ngày hôm nay là Summer.” nghiêng người nhìn sang . “Hôm nay tôi đến đây, chỉ là để phụ cho ấy mà thôi, vì để chúc mừng ấy hoàn thành buổi diễn cuối cùng của mình.”

      “Chúc mừng em, Summer.” Dưới ánh đèn, nhìn , ánh mắt trầm tĩnh. “ ra , em mới là the one trong lòng mọi người.”

      nhìn ràng, trong ánh mắt , phản chiếu hình ảnh hoảng hốt, người trải qua bao nhiêu sóng gió, vốn nên lạnh nhạt với mọi việc.

      Những người hâm mộ dưới đài, lúc này theo , cùng gọi to. “Summer”. nhìn mấy giây, xoay người vẫy tay với những người dưới đài, về sau hậu trường.

      Phong Hạ đứng tại chỗ, ,nghe bên tai là tiếng hò reo tên và tên mình, nhúc nhích nhìn bóng lưng biến mất sau màn bài.



      Hoàn thành show diễn thứ hai, buổi biểu diễn chính thức kết thúc, Phong Hạ về phía hậu trường, mới đẩy cửa phòng hóa trang, liền nhìn thấy Tưởng Nghi ôm tay đứng ở sau tấm bình phong, cau mày gì đó với Sharon.

      “Chuyện này rốt cuộc là thế nào?”

      Giọng của Tưởng nghi có chút lạnh lùng giống bình thường. “Sharon, tại sao Tư Cảnh lại đột nhiên xuất trong Show diễn của Hạ Hạ, chuyện này chị có qua với Hạ Hạ chưa? Đây là show diễn của ấy, mấy người sắp xếp trước cũng phải hỏi qua ý kiến của ấy chứ? Đây là quyết định của Mục Hi? Hay là mấy người tự tiện quyết định?”

      “Tôi biết lúc trước chị là người đại diện của Tư Cảnh, quan hệ với ta rất tốt, nhưng chị có tôn trong Phong Hạ vậy?” Hình như Tưởng Nghi có chút tức giận. “Sao chị biết rốt cuộc Hạ Hạ có muốn nhìn thấy ta hay ?”

      Tính tình Sharon vốn nóng nảy, bị Tưởng Nghi liên tiếp như vậy liền bốc hỏa. “Xế chiều hôm nay Tư mới về tới Hongkong, sau khi đến nơi cậu ấy liền gọi cho tôi… tôi lập tức báo cáo chuyện này với tổng giám đốc Mục, cậu ấy phê chuẩn, hơn nữa tôi giữ bí mật với Hạ Hạ, để Tư xuất ở gần cuối show diễn… Tư là thú dữ sao? Sao biết Hạ hạ muốn gặp cậu ấy? Quan hệ của và Hạ Hạ rất tốt, tôi cũng vậy, suy nghĩ thay em ấy, tôi hại em ấy sao?”

      “Hạ Hạ đồng ý gặp ta?” Tưởng Nghi cười nhạt. “Hạ hạ bỏ ra bao nhiêu tình cảm cho ta, cuối cùng sao? ta gì liền Mĩ, mình Hạ Hạ sống như vậy bao nhiêu năm nay chị ràng sao? Hơn nữa ta lâu như vậy.”

      “Trở về cần gấp gáp, nhưng ta lại muốn tới show diễn của Hạ Hạ? Muốn thị uy với ấy sao? Hay muốn cười nhạo ấy?”

      Hai giọng nữ tranh cãi, tay Phong Hạ cầm nắm đấm cửa từ từ hạ xuống, khép của lại.

      Nghe được tiếng đóng cửa, hai người sau tấm bình phong cũng ngừng chuyện, ra khỏi đó, thấy là , Tưởng Nghi trước bước, đắn đo mấy giây, gọi . “Hạ Hạ.”

      “Ừ.” ngồi xuống trước gương trang điểm, cười cười với Tưởng Nghi. “Mình mệt muốn chết rồi.”

      Vẻ mặt vẫn như thường, trừ việc khuôn mặt mang chút mệt mỏi, dường như có bất kỳ tâm tình gì khác, Tưởng Nghi và Sharon liếc mắt nhìn nhau, Sharon bước lên trước, có chút áy náy nhìn . “Hạ Hạ, xin lỗi, khách quý tới mà trước với em tiếng… may mà em ứng biến nhanh.”

      sao?” đưa tay lấy đồ trang sức xuống, khoát tay. “Show diễn vô cùng tốt, hơn nữa đoán chừng ngày mai, tất cả trang đầu các tờ báo giải trí là show diễn này của em.”

      “Đây phải rất tốt sao?” xoay người, nhìn hai người họ. “Cũng phải chuyện gì xấu.”

      Tưởng Nghi nhìn hành động và cách chuyện lạnh nhạt của , cắn răng, muốn gì đó nhưng sau đó lại thôi.

      “Cạch cạch.”

      Lúc này cửa chính đột nhiên mở ra, Phong hạ quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy Lâu Dịch tay tháo mũ xuống, tay cầm đóa hoa hồng to, dựa lưng vào cửa, cười hì hì nhìn . “Tiểu Thư, có người tặng bó hoa hồng, mau tới ký nhận.”

      vừa nhìn thấy bộ dạng như tên lưu manh của Lâu Dịch liền nhịn được cười, đứng dậy từ ghế, tới nhận lấy hoa của . “Cảm ơn.”

      “Ai, diễn xuất của mình có phải rất tốt ?” Lâu Dịch vẫy tay chào Tưởng Nghi và Sharon, rồi đưa tay vuốt tóc . “Mình vừa mới lái xe tới hội trường, chỉ nghe thấy hoan hô đinh tai nhức óc ở bên trong…”

      “Rất thành công.” đặt bó hoa hồng lên sô pha. “Chờ mình thay quần áo rồi ăn cơm với cậu… Còn nữa, cậu Hongkong lúc nào vậy?”

      Lâu Dịch nghênh ngang ngồi ghế sô pha, thở hơi dài. “Tưởng Nghi tới quay TVB, cậu lại mở show diễn, hai người tới Hongkong rồi, tất nhiên mình cũng tới,… ai, Tưởng Nghi nét mắt này của cậu là sao vậy?”

      Thừa lúc Phong Hạ vào phòng thay quần áo, Tưởng Nghi lại ngồi cạnh Lâu Dịch, giọng . “ ta trở về.”

      “Hả?” Lâu Dịch nhất thời kịp phản ứng. “Ai?”

      “Tư Cảnh.” Tưởng Nghi khẽ thở dài. “ ta và Hạ Hạ có hợp xướng bài hát trong show diễn.”

      Lâu Dịch nghe được, vẻ mặt đột nhiên biến đổi, ánh mắt khẽ lóe lên mấy giây, gì.

      “Tôi có việc, trước.” Sharon cũng hết sức thức thời, lúc này tạm biệt bọn họ, lập tức rời .

      Chờ bên trong phòng khôi phục lại yên tĩnh, Tưởng Nghi . “Trước khi cậu tới đây, mình và Sharon cãi nhau trận, chị ấy và Mục Hi, còn có những người khác, đều lừa Hạ Hạ, để Tư Cảnh xuất trong show diễn của Hạ Hạ, mình nhìn từ hậu trường, tình huống này, đúng là mất khống chế rồi.”

      “Vừa năm năm.” Hồi lâu sau, rốt cuộc Lâu Dịch cũng mở miệng, trong giọng mang vài phần trêu chọc. “Đây là ta tuyên bố mình trở về, muốn cướp bát cơm của mình sao?”

      “Mình cảm thấy, bất kể là bát cơm nào của cậu, ta cũng có thể dễ dàng cướp .” Tưởng Nghi bật cười. “… ra mình cũng ghét ta tới vậy, chỉ là thích kiểu muốn tới là tới, muốn của ta.”

      “Tin mình .” Lâu Dịch đưa hai tay ra sau gáy, gương mặt bị thời gian khiến cho trưởng thành lên nụ cười. “Cậu ghét ta bằng mình đâu.”

      **

      Chợ đêm Hongkong, nhộn nhịp hơn ban ngày, gần tới rạng sáng, ba người tìm được quán ăn vắng vẻ, lại thích vào nhà hàng cao cấp ăn khuya.

      Ăn tới đầy bụng, vì hôm sau Tưởng Nghi còn phải quay phim, lập tức trở về studio, khách sạn của Lâu Dịch và Phong Hạ rất gần, hai người liền bộ trở về cùng nhau.

      “Vừa nãy cậu ăn nhiều lắm.” Hai người chậm rãi, hỏi .

      Vẻ mặt lơ đễnh, tinh thần có chút tập trung, lát sau mới trả lời. “ có, chỉ là trước khi ăn cảm thấy đói, đến lúc bắt đầu ăn có khẩu vị rồi.”

      “Có lẽ là do quá mệt.” đưa cánh tay ra,làm bộ dí dỏm. “ tại, show diễn của mình kết thúc, mình muốn nghỉ ngơi tốt thời gian, nếu đúng là liều mạng rồi…”

      Lâu Dịch nghiêng đầu nhìn khuôn mặt , im lặng hồi, đột nhiên . “ ta trở về, cậu cảm thấy thế nào?”

      ta năm năm, hôm nay trở lại, lúc đứng trước mặt cậu, cậu cảm thấy thế nào?” Giọng mang chút nhẫn nhịn, có gắng buông lỏng.

      trả lời rất nhanh, giọng điệu cũng thay đổi. “ nghĩ gì cả… Chỉ là cảm thấy ấy hình như cũng thay đổi gì nhiều, nhưng lại cảm giác có chút xa lạ.”

      “Hơn nữa còn cảm thấy, tầm ảnh hưởng của ấy, ra dù trải qua hơn mười năm, hai mươi năm,… cũng có thể lớn như vậy, ấy vừa xuất , trong mắt tất cả mọi người đều chỉ có ấy.” bình tĩnh cười cười.

      Lâu Dịch bên cạnh , mực quan sát nét mặt .

      Dáng vẻ giống như hoàn toàn để ý.

      Chỉ như chuyện về người bạn cũ. người bạn lâu gặp mà thôi.

      “Hạ Hạ…” nghĩ lúc, lại . “Mặc dù mình biết mục đích cụ thể ta về lần này là gì, nhưng nếu như cậu cần phải hợp tác với ta, cậu có đồng ý ?”

      sắp đến khách sạn, dừng bước, lạnh nhạt . “ biết… tới lúc đó rồi hãy .”



      Sau khi trở lại phòng, tắm, rửa mặt.

      Tất cả xong xuôi, cuối cùng cũng có thể thở phào nhõm, nằm giường lớn.

      Xem ti vi hồi, liền cảm thấy có chút buồn ngủ, vừa muốn đưa tay tắt đèn, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

      Còn còn tưởng mình nghe nhầm, nín thở đợi hồi, ràng biết thanh này phát ra từ cửa phòng mình.

      hai giờ sáng, thể có người đến tìm , lật người xuống giường, chau mày tới cạnh cửa, trong lòng suy nghĩ có phải có khách uống rượu say gõ nhầm phòng hay .

      Bật đèn tường, nhìn vào mắt mèo cửa, toàn thân tức khắc cứng đờ.

      Đứng bên trong cửa hồi, mới đưa tay, mở khóa, từ từ mở cửa ra.

      Ngoài cửa, hành lang ánh sáng có chút tối, người vừa mới xuất trong show diễn của , lại lần nữa, đứng trước mặt .

      “Có được ?” người Tư Cảnh là chiếc áo sơ mi màu trắng, nhìn , sắc mặt bình tĩnh hỏi.

      theo bản năng cắn môi, cánh tay siết chặt nắm cửa hồi lâu, mới khẽ nghiêng người sang bên.

      gì, cứ qua bên người như vậy, vào trong căn phòng.

      Đóng cửa phòng lại, vẫn thẫn thờ đứng tại chỗ, cho đến khi ngồi xuống ghế sa lon trong phòng, tầm mắt lướt qua , thần trí mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

      Ngũ quan tuấn, hơi thở nhàn nhạt.

      Mặt mày, ánh mắt… tất cả giao hội với những điều ở sâu nhất trong đáy lòng .

      trở lại.
      tart_trunghikari2088 thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      mong bạn thông cảm :)

      Chương 37.1:

      Editor: Lin

      Phong Hạ đứng yên lặng ở cửa phòng mấy giây, liền vào trong.

      Bên trong yên tĩnh, đưa tay bất đèn lớn, mẻ mặt bình tĩnh ngồi xuống ghế đối diện Tư Cảnh.

      “Em khỏe ?” Hai chân gác lên nhau, từ từ mở miệng.

      “Ừ, tệ.” kinh ngạc như trong buổi biểu diễn, vẻ mặt giờ phút này có thể là bình thản.

      nhìn cái, lúc này cầm cốc nước bàn lên, rót đầy nước vào cốc, đặt lên môi uống.

      Trong phòng quá mức yên tĩnh, tầm mắt có chỗ rơi xuống, chỉ có thể nhìn bộ dạng uống nước.

      Tay của lớn lên vô cùng đẹp, ngón tay thon dài, chỉ đơn giản cầm cốc thủy tinh, liền khiến người khác thể dời mắt được
      Uống hết nước, đặt cốc lại bàn.

      Bởi vì vừa uống nước, đôi môi hơi ướt, môi thể thể nghi ngờ.

      Ngũ quan luôn chói mắt như vậy, mà lâu rồi thấy, giờ phút này nhìn qua cử động, thần thái của ,… tất cả, từng giây từng phút đều vô cùng hấp dẫn.

      Phong Hạn nhìn chút, mặt tự chủ nóng lên, có chút gấp gáp thu hồi tầm mắt, để cho mình bình tĩnh hơn.

      Trong lúc vôi thu hồi tầm mắt, môi giương lên.

      “Lần này về nước, nữa.” mở miệng .

      Trong lòng ‘lộp bộp’ tiếng, nhưng mặt chỉ là nụ cười khẽ. “Xem ra sắp tới làng giải trí có nhiều thay đổi.”
      biết.” Ngón tay gõ lên mặt bàn. “Vị trí của em bây giờ, ai tới lay động, cũng ai có thể thay thế được.”

      Giọng điệu bình tĩnh, cũng là lời khắng đinh với .

      “Hơn nữa, công việc của rời từ thành phố N đến thành phố S.” giống như lơ đãng câu. “Trở lại nơi quen thuộc nhất, làm gì cũng dễ dàng hơn chút.”

      Hai câu cuối cùng này, suy nghĩ tỉ mỉ, ra rất có thâm ý, muốn nghĩ tới tận cùng, chỉ hiểu ý phiến diện, trả lời. “Ừ, giao thiệp và cơ duyên, quan hệ của ở thành phố S cũng tương đối khá.”
      Hai người nhất thời im lặng, ngón tay Tư Cảnh vẫn gõ lên mặt bàn, . “Năm năm, đất nước khác cũng chỉ là đất nước khác, thời gian ở rất dài, cũng có chút chán ghét.”d
      “Dù sao cũng là quốc gia lớn, ngành phần mềm là tốt nhất.” gật đầu, cứ như vậy trực tiếp ra. “Năm năm, cũng đủ để hoàn thành lý tưởng và tâm nguyện rồi.”

      “Ừ.” đáp tiếng.

      Đối thoại như vậy, giống như cách nào tiếp tục nữa.

      ngồi yên lặng, nhìn qua nhàng, ra trong đầu, trong nháy mắt xẹt qua rất nhiều rất nhiều điều.

      “Khuya lắm rồi, về trước đây.” có ý ở lại lâu, đứng dậy. “Nghỉ ngơi sớm chút.”

      “Được.” đứng dậy theo, theo cách khoảng cự ly cánh tay.

      “Show diễn của em hôm nay rất thành công,” tới cửa, đưa lưng về phía . “Chúc mừng em.”

      xong câu đó, liền biến mất ngoài cửa, cửa nhàng khép lại, lại giống như gõ lên trán .

      đứng ở chỗ cũ, nhìn cánh cửa đóng chặt.

      Năm năm.

      trôi
      nổi vượt biển, năm năm, phải năm giờ, cũng phải năm ngày, mà là toàn bộ năm xuân, hạ, thu, đông.
      Lúc rời , mới 21 tuổi, mà giờ 26 tuổi, trải qua thời hoàng kim của ở tuổi 25.
      Năm năm, hôm nay lại lần nữa đột nhiên xuất trước mặt , xuất trong cuộc sống của , có bất kỳ dấu hiệu nào, ai biết trước.
      đưa tay vuốt mi tâm, tắt đèn, lại nằm lên giường lần nữa, trợn tròn mắt, trong đầu lại ngừng hỗn loạn..
      Trong buổi biểu diễn chói mắt, mới bình tĩnh tìm hiểu... Hôm nay, phương thức trở về của , quả làm cho nhịp tim đập ngừng, nhưng sau tất cả những gì , giống như người bạn cũ, giống như ôn chuyện, càng phải thân thiện, cũng có ý muốn nối lại tình xưa với .
      Hoặc gần hoặc xa, từ trong hàng chữ của , căn bản vẫn chưa nhìn thấu tâm tư của .
      ra như vậy cực kì đáng sợ.
      Bởi vì biết gì, phát mình biết định nghĩa người này như thế nào, cũng biết, sao lại trở về, mang đến điều gì cho cuộc sống của .
      Có liên quan hay liên quan, quen thuộc hay là xa lạ.
      Nằm hồi, mới chậm rãi nhắm mắt lại.
      Người từng lưu lại nhiều dấu vết quan trọng trong cuộc sống của trở về.
      Nhưng Phong Hạ, mày thể quên, trong năm năm rời , cuộc sống cho mày bài học lớn, là tùy theo hoàn cảnh.
      Quyền lợi vào cuộc sống của mày là người khác.
      Có thể cho tiến vào cuộc sống của mày hay chỉ coi như người qua đường, đó luôn là quyết định của mày.
      ...
      Ngày hôm sau, ngồi mày bay trở về thành phố S, sau khi vừa xuống máy bay, liền về công ty báo cáo.
      Lúc ở máy bay, Sharon vẫn ngượng ngùng, dám chuyện với , cho đến khi ngồi vào xe, mới nhận lỗi với . "Hạ Hạ, xin lỗi, hôm qua, trong buổi biểu diễn của em cũng sắp xếp tốt mọi chuyện."
      " sao." lắc đầu, đưa tay vỗ bả vai Sharon, "Hôm qua em noi rồi, có chuyện gì."
      Sharon nhìn vẻ mặt thản nhiên lại thong dong, lạnh nhạt của , trong lòng khỏi có chút thổn thức.
      Mấy năm nay, cố gắng lên bằng đôi chân của chính mình, có lẽ trong lòng cũng chỉ lấy mục tiêu là người đó, bây giờ cậu ấy trở về, biết hai người còn có duyên phận quay lại với nhau .
      Sharon suy nghĩ chút, đổi đề tài, cho ít chương trình trong tuần này, sau khi xong, lập tức cười hả hê, " thực tế, tuần diễn này vất vả mới kết thúc, Mục Hi vẫn có cho em thời gian để nghỉ ngơi."
      nghe được cũng rất bất đắc dĩ, chỉ bĩu môi " ta luôn coi em như trâu ngựa để sai bảo, chẳng qua em cảm thấy mình may mắn hơn Lâu Dịch chút, cậu ấy bị chơi đùa, hai tháng nay toàn bộ đều có công việc, cả người muốn tan biến rồi."
      "Cho nên , kết hôn, đàn ông làm ba, còn đáng sợ hơn thời điểm là người độc thân." Sharon lắc đầu.
      vỗ tay. " đơn giản, nam nhân bị cấm dục được thỏa mãn còn đáng sợ hơn nhiều lần." Sharon nghe được cười lớn, hai người cứ như vậy châm chọc Mục Hi, rất nhanh tới công ty, Sharon mang trợ lý gặp nghệ sĩ khác, còn trực tiếp tới phòng làm việc của Mục Hi.
      Để thư ký thông báo tiếng, lập tức vào phòng làm việc, Mục Hi đưa lưng về phía cửa sổ hút thuốc lá, nghe được tiếng mở cửa quay đầu lại.
      quả nhiên rất nhạy cảm, sau khi chống lại tầm mắt của Mục Hi liền tới bên cạnh, liền thấy cổ áo sơ mi trắng của Mục Hi, có vết son nhàn nhạt.
      "Chị Vận Chi vừa tới sao?" bình tĩnh ngồi xuống ghế, mở miệng hỏi Mục Hi.
      Mục Hi trả lời, chỉ liếc nhìn cái.
      " phải chị Vận Chi?? giả bộ cau mày. "Vậy để tôi điện thoại cho chị ấy."
      "Là ấy." Mục Hi bị trêu chọc như vậy gương mặt tuấn tú hơi đen lại, nhưng mấy giây sau, lập tức khôi phục bộ dạng có gì. "Thân phận ca sĩ của ổn định, theo sắp xếp của tôi, tiếp theo tiếp tục đóng phim."
      tự tay cầm bản tài liệu, nhìn chút, lúc này chia tài liệu ra làm hai phần, đẩy phần tới trước mặt .
      "Có biết nam nghệ sĩ mới nổi gần đây ?" Hai tay bắt chéo, chống cằm, "Là của công ty Top, trước mắt vô cùng nổi tiếng, tuổi trẻ chính là xu thế, tại hề phân cao thấp với Lâu Dịch, ngược lại còn có tố chất thần tượng, gọi là Mộc Hòa, diễn viên chính hai bộ phim này đều là cậu ta."
      "Tôi biết cậu ta." cầm tài liệu lên xem qua chút. "Nghe rất thích hàng hiệu, ở chung tốt lắm."
      "Hai bộ phim đó đều là phim đại, trong đó có bộ là do Top và Live hợp tác quay, bộ khác, là người tự mình độc lập đầu tư." chậm rãi : "Tôi hơi nghiêng về bộ phía sau
      Last edited by a moderator: 10/11/14
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :