1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đã Lâu Không Gặp - Tang Giới (Showbiz) (Hoàn- Đã Có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 32.2:

      Editor: Lin

      Chỉ thấy hai người qua nhiều năm ở cùng nhau, cuối cùng, Trịnh Vận Chi thừa nhận mình là vợ hợp pháp của Mục Hi, mặc bộ váy màu đỏ tím vào, da rất trắng, tấm lưng ong và cặp mông mảnh khảnh càng thêm nổi bật, liền khiến cho ánh mắt của người khác thể dời .

      Hình ảnh như vậy, chỉ có câu để hình dung. Thản nhiên đứng, toàn thân thướt tha.

      Mục Ho vừa thấy Trịnh Vận Chi, vẻ mặt lập tức thay đổi, Trịnh Vận Chi bước mấy bước tới trước mặt , trong tay cầm tập tài liệu. “Bảo vệ của công ty quả xứng với chức vị của mình, nếu mình em muốn mang trong mình mười trái bom nguyên tử giấu dưới áo lót, bọn họ dĩ nhiên gì cho qua… đoán chừng tại tan thành từng mảnh vụn rồi.”

      Tiếng của vừa dứt, Tưởng Nghi ngồi bên nhịn được cười thành tiếng.
      Mục Hi nghe thấy mặt đỏ lên, im lặng hồi lâu, nghiêng đầu với tổ trưởng Lệ Thanh. “Mấy người về trước , nếu có chuyện gì tôi lại với mọi người.”

      Vài tổ trưởng dám nhiều lời, hai mắt nhìn nhau, dùng tốc độ nhanh nhất rời khỏi căn phòng.

      đuổi bọn họ làm gì? Em cũng có ý cảm giác ngủ với mà.” Trình Vận Chi thản nhiên ném tài liệu lên bàn, xoay người rời .

      Mục Hi nhìn bóng lưng của , gương mặt đẹp trai còn đen hơn tấm sắt, cho đến khi tới cửa mời trầm giọng . “Lúc về tài xế đưa em qua siêu thị chuyến.”

      “hả? Tại sao?” Trịnh Vận Chi ngừng bước, quay đầu lại.

      “Trong nhà còn mũ nữa.” Mục Hi đưa tay mở tài liệu, gương mặt lộ vẻ vênh váo tựđắc ngày thường. “Hoặc nếu em muốn mua, sao, cũng ngại.”

      Chờ xong, Tưởng Nghi trực tiếp cười đến lăn từ ghế xuống.

      Phong Hạ và Lâu Dịch cũng nhịn được, cố gắng khắc chế để mình cười quá ràng.

      Trình Vận Chi đứng trước cửa, như bị đao chém vào lục phủ ngũ tạng, hồi lâu sau cũng gì, đỏ mặt. “Rầm” tiếng, cửa lập tức đóng lại.

      “Phong Hạ.”

      Cửa vừa đóng lại, Mục Hi liền khôi phục lại vẻ lạnh lùng như trước. “Trong lĩnh vực diễn viên cực kỳ phát triển, cần tìm đường phát triển mới mà lúc này bộ phim điện ảnh “Hợp cuối cùng” được trình chiếu, tôi tạm ngừng các công việc tiếp theo của , chỉ cần chuyên tâm làm tốt chuyện này.”

      xong, đưa tài liệu trong tay cho Phong Hạ, đưa tay ấn điều khiển ti vi.

      Màn hình vách tường lập tức chiếu hình ảnh cơ bản của album, còn có phong cách nhạc chủ yếu, cúi đầu vừa nhìn tài liệu, vừa nhìn hình ảnh màn hình.

      “Những việc chế tác và tuyên truyền vẫn LIVE chịu trách nhiệm.” Mục Hi bình tĩnh cầm điều khiển. “Nhưng về phần mười ca khúc đầu trong album, đều do người khác phụ trách.”

      Nghe vậy, tim đột nhiên đập ‘thình thịch’.

      “Hôm qua, Tư Cảnh đến phòng tôi chuyện hợp tác.” Ánh mắt của Mục Hi lạnh lùng lại sắc nhọn. “Điều khoản hợp đồng vô cùng ràng, dùng danh nghĩa công ty của Tư Cảnh, mà chỉ lấy danh nghĩa cá nhân của cậu ta, tự mình soạn album hoàn chỉnh vì .”

      Ba chữ đó từng chữ , nặng nề đánh vào tim .

      Vẻ mặt của Lâu Dịch ở bên cũng trở nên phức tạp, ánh mắt lúc sáng lúc tối, nhưng cũng mở miệng gì.

      “Tôi nhận giao kèo này.” Mục Hi đứng lên từ ghế. “Cho nên, ngày mai cậu ấy gửi các bài hát tới đây, cũng tranh thủ thời gian tới LIVE giúp chuẩn bị.”

      “Tôi quan tâm chuyện của , tôi chỉ mong có thể toàn tâm toàn ý hoàn thành công việc của mình, phối hợp với cậu ấy.”

      Bàn tay cầm tài liệu của Phong Hạ nắm chặt, lâu sau, khẽ gật đầu, trong lòng lại biết có loại cảm giác gì.

      **

      Hôm sau, tới phòng thu để thử , quen với các thao tác trong quá trình, khoảng tám giờ đêm, Lâu Dịch hoàn thành công việc lập tức chạy tới nhìn .

      “Cả ngày hôm nay, cậu cảm thấy thế nào?” Lâu Dịch đợi bước ra từ phòng thu , đưa cho cốc nước.

      “Hoàn hảo.” cắn môi, mặt là vẻ mệt mỏi chút nào che giấu. “Nhưng mình vẫn cảm thấy chất giọng của mình chưa được tốt, đạt được tiêu chuẩn như cậu.”

      Sau khi nghe xong, Lâu Dịch cười tiếng, nhíu mày. “Nếu cậu đạt tới tiêu chuẩn của mình, mình lập tức đem danh hiệu Quỷ Tài và Vũ Vương của mình cho cậu… lần trước cậu thu ca khúc chủ đề, thầy giáo phải cậu có thiên phú sao? Cho nên, mình có lòng tin, cách khác, đừng có mà cướp bát cơm của mình.”

      bị chọc cho cười thành tiếng, hít thở sâu. “Ừ… tại mình có thể hiểu được cảm giác của cậu lúc ra album đầu tay rồi, là hồi hộp.”

      “Chờ cậu quen với cảm giác này, cảm thấy hát cái gì cũng dễ dàng.” nhìn . “Ca khúc, biểu diễn, đại diện cho cá nhân, đại biểu cho thời kì, đại biểu cho tấm lòng, đầu tiên cậu cần phải quen với nó, sau đó bắt đầu đưa những tình cảm của mình vào bài hát, có vẻ khó, nhưng thực ra cũng rất dễ.”

      “Ừ.” gật đầu, giống như suy nghĩ tới điều gì, vẻ mặt lại chán nản.

      Lâu Dịch nhìn , đoán được suy nghĩ của , vừa định , đột nhiên cửa chính bị mở ra.

      Nhân viên của LIVE đưa Tư Cảnh vào, hết sức cung kính với mấy câu, dặn dò nếu có bất kì vấn đề gì có thể trực tiếp gọi ta vào, rồi nhanh chóng ra ngoài.

      Phong Hạ đứng ngay tại chỗ, chỉ mới nghe thấy tiếng “Ừ” trầm thấp, trái tim bắt đầu căng lên.

      Thậm chí, cũng dám ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

      Giống như có bãi mìn nơi đáy lòng, chạm vào, cảm thấy, chỉ khi nào đến gần, lập tức cảnh giác.

      Phòng thu lại lần nữa khôi phục yên tĩnh, Tư Cảnh cởi áo khoác đặt ở bên, vẻ mặt thản nhiên về phía bọn họ.

      Lâu Dịch thấy tới, mặt lập tức còn nụ cười, chỉ vỗ bả vai , mở cửa ra ngoài mặt thay đổi liếc qua Tư Cảnh.

      nhìn Tư Cảnh, nhìn mặc áo sơ mi trắng, áo len màu đen, từ từ về phía mình.

      Tầm mắt trở nên hơi mơ hồ.

      Trùng trùng điệp điệp.



      “Tư , có biết, em thích đàn ông phối đồ vào mùa đông thế nào ?”

      Mùa đông đầu tiên hai người ở cùng nhau, nằm lỳ giường, nâng hàm, nhìn bên gọt táo cho mình, gật đầu suy tư. “Áo sơ mi trắng và chiếc áo khoác màu đen như vậy thôi, rất đơn giản.”

      mặc như vậy là dễ nhìn nhất.” Khi đó, nhìn sườn mặt dịu dàng của , nghịch ngợm cười. “Bảy tám chục tuổi, cũng mặc như vậy cho em xem, có được ?”
      Last edited: 27/10/14
      tart_trung thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 33.1:

      Editor: Lin

      Tràn ngập trong đầu, là những hình ảnh dịu dàng của .

      biết nghĩ tiếp như vậy nữa, khiến tấm chắn mấy tháng nay tạo nên ầm ầm sụp đỏ.

      Phong Hạ hít sâu hơi, xua những suy nghĩ trong đầu.

      Cảnh tới trước mặt , chỉ khẽ gật đầu, lấy ghế dựa ra ngồi xuống, vẻ mặt bình thản. “Trước tiên nhìn em làm chút, cảm thấy nơi nào chưa tốt , lát nữa co đội ngũ nhạc tới đây giúp em.”
      Lời đầu của , cũng nằm trong dự liệu của , giống như những người bạn bình thường, giống như hai người có quan hệ gì.

      “Ừ.” gì thêm, cấm lấy tư liệu, ngồi xuống ghế đối diện với .

      Trong phòng rất yên tĩnh, hai người gì.

      mở tài liệu ra, trong lòng dâng lên cỗ chua xót.

      ra có thể giữ được gian yên tĩnh này, đều là do hai người họ dùng thời gian rất lâu ở cùng để bồi dưỡng ăn ý.

      nhớ tới thời gian hai người vẫn ở cùng nhau đó, chính là như vậy, ở cùng phòng, ai làm việc nấy, quấy rầy làm phiền lẫn nhau.
      Khi ngồi xuống im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, mở tài liệu ra, ngừng chút, ánh mắt vẫn thể khống chế mà nhìn lén sang .

      Mấy tháng gặp, hình như vẫn thay đổi gì.

      Tóc, mặt mày, thần thái.

      Xa lạ được, nhưng lại vẫn thấy quen thuộc tới nhập tủy.

      Trong lòng nổi lên từng gợn sóng, ép mình thu hồi tầm mắt, chỉ chuyên tâm nhìn tập tài liệu trong tay.

      Mới nhìn mấy hàng, người phụ trách nhạc tới, hiệu suất của đội ngũ chuyên nghiệp trong Live cực cao, mọi người đều có vị trí cương vị riêng, sau khi chuyện với về các hạng mục, liền cho vào phòng thu thử trước.diễnđàn
      Ngăn cách cánh cửa, mọi người, bao gồm cả Tư Cảnh đều ở bên ngoài phòng thu , cảm thấy cả người căng thẳng được tự nhiên, giọng hát có chút cứng nhắc.
      Thử mấy lần, kết quả cũng khả quan lắm, trong lòng lo lắng khẩn trương, lại đột nhiên nghe thấy hai tiếng ‘rầm, rầm’.

      Ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy Tư Cảnh vẻ mặt thay đổi gõ cửa, làm dấu tay với .

      ngẩn ra, ý thức được ra hiệu ra khỏi phòng thu, lập tức gỡ tai nghe, mở cửa.

      “Lần đầu thu cần lo lắng, tại hát trước bài hát chủ đề của album này, để em cảm nhận chút, tiếp theo tới lượt em thử.” qua người , vào phòng thu. “Em ở ngoài, quan sát kỹ chút.”

      bên, đội ngũ nhạc chuyên nghiệp thấy muốn biểu diễn, vẻ mặt khỏi biểu lộ kinh ngạc rồi trở nên hết sức mừng rỡ, nhanh chóng chuẩn bị phần thanh.

      đứng ngoài cửa, nhìn đeo tai nghe lên.

      “Summer.” Lúc này, nhân viên làm việc cũng đưa cho tai nghe. “Đeo lên, có thể nghe được thanh bên trong.”

      nhận lấy tai nghe, nhìn bình tĩnh hát vào micro.

      Bên tai dần dần vang lên tiếng của ca khúc, là thanh của đàn ghi-ta, trầm thấp và u tĩnh.

      chờ em rất lâu, lâu đến mức nhớ nụ cười của em.

      chờ em rất lâu, lâu đến mức bức họa em tặng tan biến.”

      Giọng hát khàn khàn của dần vang lên bên tai .

      “Em rời quá lâu, cuối cùng cho là em sớm quên mất

      Em còn nhớ , dưới bầu trời sao với em ba chữ.”

      nhàng, êm ái, rất nhiều rất nhiều lần, trong ký ức của , trong giấc mơ của , giọng hát này luôn xuất .

      còn nhớ, lông mi em khẽ run lúc ngủ

      Em còn nhớ, lén mua hoa cho em”

      yên lặng lắng nghe, tinh thần giống như bị hút , hình ảnh trước mắt, đều là những cảnh tượng ngày trước hai người ở cùng nhau.

      Thành phố hoa, những hòn đá màu xanh, được bao phủ bởi những cánh hoa tình , ngay chính giữa là hai chữ “Summer”.

      ngọn đồi đó, đính hôn, lời thề, hạnh phúc, nhớ như vậy, khi đó lòng mơ hồ chứa tia sợ hãi.

      Hôm nay… trở thành .

      Nội dung của câu hát, nghe rất , nghe đến trái tim, dần dần rỉ máu.

      Ngày trước, trong lòng , nơi đó ngoại trừ , ai vào được, biết.

      Nhưng bây giờ có lẽ có những người khác có thể chiếm giữ nơi đó, nhưng trong lòng , cũng còn chỗ cho nữa.

      Bài hát tới đoạn cao trào, các nhân viên nghe đến mê mẩn, nhìn gương mặt qua tấm cửa kính ngăn cách, cũng muốn tiếp tục nghe nữa, lấy tai nghe xuống, nghiêng người nhìn sang bên, khắc chế mình nên làm bất kỳ hành động lịch nào.

      Cảnh hát xong ra khỏi phòng thu, liếc cái, cầm bài hát vào, qua .

      Từ , có trí nhớ rất tốt, cho nên dù chỉ mới nghe hát lần, thậm chí còn chưa hát xong, chờ nhạc được bật lên, lại mở miệng hát rất chính xác nhịp điệu.

      Lần thứ nhất, thứ hai, từ từ quen với giai điệu bài hát, chịu đựng tất cả cảm giác trong lòng, hát mỗi câu hát về ký ức của hai người.

      Lần thứ ba, có thể hát trọn bài hát, nhìn lời, vẫn có thể hát đầy đủ bài hát.

      “Summer, quả nhiên là danh bất hư truyền.” Gần như nghỉ ngơi, mọi người hoàn thành công việc trong vài chục phút, nhân viên bên ngoài phòng thu gật đầu, ánh mắt lộ vẻ tán thưởng. “Hầu hết các bài hát đều thu ngay trong lần đầu.”

      Phong Hạ hạ thấp giọng, nhiều, đưa tay ý bảo ‘có thể’.

      nhạc vang lên, cả phòng thu trống trải, có bất kỳ ai khác, hướng về phía micro, nghe bài hát bên tai, nhắm mắt lại.

      , năm nay, có khỏe ?

      Mấy tháng liên lạc, nghe qua giọng của , bận làm gì? nhớ những điều gì?

      có dù chỉ khắc… nghĩ tới em ?

      Ca khúc từ từ đến hồi cuối, mở mắt, nhìn về phía Tư Cảnh ngoài phòng thu .

      hoàn toàn nguyện ý ư, rút ngắn chênh lệch khoảng cách giữa hai chúng ta.

      còn trở về , em ở đây chờ lâu.”

      muốn nghĩ tới khi viết lời bài hát này, có cảm giác thế nào.

      muốn đoán, có thể có chút xíu , là vẫn còn có cảm giác với .

      còn cần sao, em thỏa hiệp với mọi thứ”

      ra năm nay ở bênh cạnh, trưởng thành hơn rất nhiều.

      Ngày trước quan tâm tới thế , chỉ biết trong thế giới của mình, nắm chặt lấy tình cảm của hai người chịu buông.

      Người sống đời, có nhiều điều để ý như vậy, chuyện phiền muộn. gia đình, bạn bè, công việc… Tâm sáng như gương, hai người sao có thể vì lẫn nhau, mà buông tha, thỏa hiệp tất cả.

      Hát xong câu cuối cùng, lấy tai nghe xuống, toàn bộ gương mặt đều là nước mắt.

      thanh trong tai nghe biến mất, nhân viên bên ngoài phòng thu hướng giơ ngón tay cái, đưa tay xoa xoa gương mặt, lộ ra nụ cười, mở cửa.

      Ngoài cửa, đó vốn là vị trí đứng của Tư Cảnh, giờ đây còn ai.



      vừa giương mắt nhìn, thấy từ từ tới cửa chính.



      Chương 33.2:

      Editor: Lin

      Điều đầu tiên là phải thu hết tất cả bài hát, phần việc Phong Hạ phụ trách cho album mới, cũng chỉ có việc lên sân khấu biểu diễn mà thôi.

      Mà kể từ sau lần đầu tiên Tư Cảnh xuất ở phòng thu, cũng tiếp tục tới nữa.

      Cả ngày ngân mình trong phòng thu, ăn rất ít, cũng nhiều, mỗi ngày chỉ có theo thấy giáo luyện tập, để cho giọng hát của mình được phát huy tới cao nhất.

      Trong lúc, ngoại trừ Lâu Dịch, Tưởng Nghi và Trần Vi Vi có tới gặp mấy lần, hơn nữa ba người này, có mấy lần còn đến cùng nhau
      ra cũng biết tình cảm của Lâu Dịch và Trần Vi Vi bây giờ là thế nào, hỏi, Lâu Dịch cũng .

      ra rất nhiều chuyện, đều là như vậy, từng cho là kết thúc, nhìn nhìn từ hướng khác, đó căn bản là câu chuyện hồi kết.
      Có lẽ Trần Vi Vi từng lạnh nhạt giằng co với mấy lần, là vì quan hệ với Lâu Dịch, bất kể giữa hai người như thế nào, chỉ biết, hai người đều là bạn của .

      Huống chi, chính cũng như vậy, lại có gì để bạn tâm tới chuyện tình cảm của người khác.

      Thu xong album mới, rất nhanh tới giai đoạn cuối cùng.

      Sau khi ca khúc cuối được thu, lấy xuống tai nghe, lúc đó, toàn thân như trút được gánh nặng.

      “Summer, con rất tuyệt.” Ra khỏi phòng thu, thầy giáo cười híp mắt bắt tay . “Tin thầy , album này, nhất định thắng lợi, hơn nữa nó còn mở ra con đường nữa trước mắt con.”
      “Vâng, hi vọng là vậy…” uống hết nửa bình nước, lắc đầu. “Nhưng con lại sợ, gây ấn tượng sâu sắc với mọi người, nhiều ca sĩ như vậy, phong cách của con là gì chứ? ra chính con cũng biết.”

      “Phong cách của riêng con…” Thầy giáo vũ đạo đột nhiên cười. “ biết con có phát ra , cho dù cảm giác của mười bài hát này với vũ đạo của nó hoàn toàn khác biệt, nhưng mỗi động tác đều có cùng phong cách.”

      “Phong cách này, trừ người nhạc sĩ sáng tác các bài hát này cho con, cả làng giải trí, trừ con ra, người thứ ba có thể có.”
      Lòng run lên.

      “Loại phong cách này, gọi là lãng mạn của Tư Cảnh.” Thầy giáo vũ đạo nhìn khuôn mặt . “ phải kích động mang theo lửa, mà là loại chậm chạp, trầm ấm, yên lặng, nhàng.”

      nhìn thầy giáo, há miệng, á khẩu, trả lời được.

      “Summer, thầy nghĩ, hai người các con, bây giờ ở cùng nhau, cũng từng.” Thầy giáo mỉm cười. “Thầy làm việc này nhiều năm như vậy, gặp qua rất nhiều ca sĩ, nghe qua nhiều ca khúc đếm hết, con có biết , ra câu … có thể giấu được rất nhiều điều trong ca khúc.”

      “Tư Cảnh sáng tác lời bài hát, con lại là người biểu diễn nó, khiến người ta có thể cảm giác được có loại ăn ý tồn tại đâu đó.” Thầy giáo ra khỏi phòng làm việc với . phải là người , cách nào có thể có phối hợp ăn ý từ ca khúc tới cảm giác biểu đạt cảm xúc của bài hát cách chính xác nhưvậy.”

      Ca khúc như trái tim con người.

      ra biết, nếu như có thể nhìn người sáng tác ca khúc, chứng kiến lúc biểu diễn rơi lệ, thấy vẻ mặt của lúc đó, có lẽ ai cũng có thể đoán được đôi điều.

      Chính cũng ràng, cách nào che giấu được tình cảm của mình.

      Đều liên quan tới , tất cả tình cảm của .

      “Thầy giáo…” ngắt ngón tay, có chút khó khăn. “Con và ấy…”

      “Hử.” Thầy giáo nhìn chằm chằm vao . “Điều bí mật này, vĩnh viễn giấu nó trong bài hát đó thôi.”

      nhìn khuôn mặt hiền từ của thầy giáo, thêm gì nữa, cũng cảm kích cười cười, xoay người xuống dưới.



      Trợ lý dừng xe trước cửa lớn, trợ lý rời trước, tự mình lái xe về.

      đường có chút buồn phiền, biết mình nghĩ gì trong đầu, mở ra, phát đường có gì đó đúng lắm.

      ngẩng đầu lên nhìn, đứng trước cửa nhà, nhưng phải nhà mà là nhà Tư Cảnh.

      đạp thắng xe, ngồi trong xe nghĩ lát, nhưng vẫn lái xe vào chỗ để xe của chung cư.

      biết ở nhà .

      Nếu như ở đây, vậy là tốt nhất, nếu ở, cũng nên cảm ơn tiếng, rồi rời .

      tới trước cửa căn hộ, ấn chuông, ánh mắt rũ xuống đứng ngoài cửa.

      Cực kỳ lâu sau, cửa mở ra, hít hơi, vừa chuẩn bị xoay người cửa lại mở ra.

      xoay người, lập tức nhìn thấy Tư Cảnh đứng cạnh cửa, yên lặng nhìn .

      “Em…” nhìn khuôn mặt , muốn gì đó, trong đầu lại trống rỗng.

      gì, chỉ mở cửa ra.

      gật đầu, vào trong nhà.

      Trong nhà rất yên tĩnh, phòng khách chỉ bật chiếc đèn tường, có chút tối, đứng tại chỗ tiến lên, ánh mắt xẹt qua chút cách sắp xếp trong căn phòng, cho đến chỗ tạm ngừng.

      vách tường của phòng khách có treo khung hình rất lớn.

      Trong khung hình đó là hình chụp chung của hai người khi nhờ bé ở Florence chụp lại.

      nhớ khi trở lại từ Florence, rất nhiều lần để in tấm hình này phóng to ra, nhưng vì công việc bận rộn, vẫn chưa kịp thực , sau đó cũng quên mất.

      Đứng yên lặng hồi, quay đầu lại, vừa muốn gì, lập tức bị ôm vào ngực, đặt xuống nụ hôn.

      Trong khoang miệng của , có thoang thoảng mùi thuốc lá, hình như là mới hút, mặc cho ôm chặt lấy mình, ánh mắt khẽ run nhìn , hồi lâu sau, khẽ nâng hai tay lên, ôm chặt lấy cổ .

      Nếu như đây chỉ là giấc mơ, cam tâm tình nguyện chìm đắm trong đó.

      Cho tới bây giờ, Phong Hạ cũng chưa từng thấy hành động kịch liệt và bộ dạng cứng rắn như vậy của Tư Cảnh.

      Dây dưa đường, vẫn ôm chặt , dọc đường liền cởi hết quần áo của , còn chưa chờ vào phòng ngủ, đè lên tường, tiến vào thân thể .

      Tất cả của với , giống như đều xa lạ.

      Nụ hôn xa lạ, cái ôm xa lạ, nóng bỏng xa lạ.

      ngờ thấy Cảnh như vậy, cũng lường trước, lần gặp nhau trong năm, thân thể lại dây dưa như vậy.

      thở hổn hển, nhìn lên gương mặt tuấn dật của , nâng hai chân lên, vòng qua hông , cho vào thân thể sâu hơn chút.

      tay ôm lấy , tay đè lên tường, hung hăng hôn lên môi , mà động tác của cơ thể lúc này, cũng có bất kỳ quy luật hay kỹ xảo nào, chỉ đơn thuần mạnh mẽ đâm vào cơ thể .

      bao lâu chưa từng bị thình lình xâm chiếm như vậy, ra rất đau, đau đến mức gương mặt có chút trắng bệch, nhưng vẫn ôm chặt, hít hơi, để cho tiến vào mình sâu hơn.

      Cặp mắt hơi đỏ, lúc này nâng mông lên, vào phòng ngủ, đè lên giường, tiến vào.

      Từng lần từng lần, sâu mà lại hung ác, ánh mắt vẫn luôn khóa lên khuôn mặt , sau khi đợi lên đỉnh, lại ác ý chận lại chất lỏng trong cơ thể , lại quay lại, từ phía sau tiến vào.

      Bụng ê ẩm, nơi đó sưng đỏ, cắn răng, nhưng vẫn kêu ra tiếng, cho đến khi lại bị hung hăng đè lên đầu giường mới khóc lên.

      dừng lại, khóc đến mức gương mặt hồng lên, lại xoay đầu lại, hôn lên ánh mắt , giọng nỉ non ba chữ.

      Đây cũng là lần thứ ba câu này với .

      Lần thứ ba, nên… cũng là lần cuối cùng rồi.

      nhìn , vẻ mặt giống như càng thêm mãnh liệt lại chứa loại nhẫn nhịn, nắm lấy hông dùng sức lần cuối cùng, tiến vào sâu, sau đó rút ra, xuất ra giường.

      mở miệng thở hổn hển, lúc này rút khăn giấy ở mép giường, lại cẩn thận làm phần tài liệu rơi xuống đất.

      Cho dù thân thể rất mệt, lại buồn ngủ, cầm tài liệu lên.

      Ánh mắt Tư Cảnh lạnh lẽo, cũng kịp ngăn cản nữa.

      Ánh mắt rơi lên phần tài liệu, nhúc nhích.

      Đây là phần tài liệu Mĩ tiến.



      Hơn nữa, được thẩm định thông qua.
      Last edited: 27/10/14
      tart_trung thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 34.1:

      Editor: Lin

      Hộ chiếu Mĩ.

      Viết vô cùng ràng, thời hạn là năm.

      Thân thể khắc trước, da còn nóng bỏng như vậy, cảm thấy biết làm thế nào, đột nhiên biến mất còn chút nào.

      Phong Hạ nắm lấy tập tài liệu, cảm giác từ đầu tới chân mình, lúc này vô cùng lạnh lẽo.

      Vừa rồi hai người vừa mới thân thiết cọ xát lẫn nhau, tuyệt vọng,… giống như hận thể nhập vào nhau.

      Vừa đến thời khắc tận cùng, coi như năm xa cách này, bọn họ có lẽ, có lẽ phân giới tuyến, trở về giống trước đây.

      hiểu, cho dù lúc tách ra trong năm này, khắc nào, tình cảm của với mất .

      Nếu như hôm nay đến tìm , nếu như phải đúng dịp như vậy, có phải là đợi đến ngày rời , vẫn hồn nhiên đắm chìm trong quá khứ của hai người?

      Cho nên, lúc này làm vậy với , cũng là lời cáo biệt, đúng ?

      Động tác của Tư Cảnh vẫn dừng ở chỗ cũ, lẳng lặng nhìn , ánh mắt sâu thẳm.

      Hồi lâu sau, vươn tay, lấy chăn bọc lấy thân thể lõa lổ của .

      Lúc này đưa tay ra cản, đặt tài liệu về chỗ cũ, đẩy chăn ra, đứng dậy, xuống giường.

      “Em tắm trước.” đưa lưng về phía .

      nhìn , lời.

      gì thêm, cầm quần áo mình vào phòng tắm.



      Sấy khô tóc ra khỏi phòng tắm, trong phòng ngủ có ai.

      ra phòng khách, mới phát ngồi ghế salon, yên lặng hút thuốc.

      Mà gạt tàn bàn, tàn thuốc nhiều đếm hết.

      nhìn chút lập tức thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhìn nữa.

      ra , chính cúng đếm hết những vết sẹo trong người , vết thương, dần nhiều hơn chút, lại có thể làm gì.

      “Tư , em phải , có lời gì muốn với em ?” về phía trước mấy bước, giọng hỏi , mang theo bất kỳ cảm xúc nào hỏi.

      Cảnh bóp chặt điếu thuốc trong tay, ngẩng đầu nhìn , môi mỏng khẽ mím.

      “Hôm nay em đến tìm , ra muốn tiếng cảm ơn với .” cong môi cười. “Album lần này, tất cả bài hát đều do sáng tác, nếu con đường làm ca sĩ của em thuận lợi, vậy toàn bộ đều là công của .”

      “Tới lúc này, em vốn còn suy nghĩ, biết nên cảm ơn thế nào.” Giọng của máy móc. “Nhưng muốn xuất ngoại, hơn nữa lấy hiểu biết của em với , cúng chưa bao giờ quan tâm tới những thứ như lễ vật hay báo đáp.”

      “Huống hồ,” tới bên cửa, quay đầu lại. “Chuyện vừa rồi, nếu như có thể coi là quà cảm ơn, vậy coi như em tới đây cũng uổng phí.”

      nghe những lời này của , lập tức đứng lên, nhìn đáy mắt mà cực lực áp chế lửa giận.

      “Tư … lấy thân thể làm quà cảm ơn, em cũng chỉ cho mình .” thở hơi, nắm lấy tay nắm cửa, giọng bình thản. “Người khác em cho, cũng muốn cho.”

      Tỉnh táo, tỉnh táo đến đáng sợ.

      Hai tay nắm chặt làm gân xanh nổi lên, cúng đó, tiếng ‘cạch’, đưa
      tay mở cửa.

      “Phong Hạ.” Lúc này, gằn giọng gọi lại.

      nghe thế, lỗ mũi có chút chua xót, nhưng quay đầu lại.

      “… Sharon với sao? MV của em được quay ở thành phố G.”

      nhìn lưng , có chút chán nản ngồi lên ghế, hai tay ôm trán, cúi ngày càng thấp, giọng cũng càng lạnh nhạt. “Mấy ngày nữa… qua.”

      nhắm mắt lại, từ từ ra cửa chính. “Cám ơn.”

      **

      Thành phố G.

      Phong Hạ ra khỏi sân bay lên xe, mở điện thoại di động ra, mở microblogging chút.

      Chuyện Tư Cảnh muốn Mĩ, sau khi , hôm sau liền tràn ngập báo.

      Công ty của Uranus lên tiếng, cuối tháng này Tư Cảnh Mĩ tiến, quay hai bộ phim cho Hollywood.

      Tin này vừa ra, trong khoảng thời gian ngắn, cả làng giải trí gần như bùng nổ, mọi người phân vân, người hâm mộ kích động, thể việc Tư Cảnh rời khỏi tầm mắt của họ trong năm, những nghệ sĩ khác cũng bày tỏ nhiều loại thái độ, phần lớn đều là chúc mừng, nhưng cũng có tiếc hận, mỗi ngày microblogging gần như liên tục cập nhật về đề tài này.

      nay nam nghệ sĩ nổi tiếng nhất trong làng giải trí, nghiệp cao, đột nhiên rời , muốn tới nơi khác phát triển.

      Tuy đóng phim cho Hollywood, nhưng cũng coi như rời khỏi phạm vi mấy năm nay mình luôn cố gắng phát triển, hơn nữa công ty còn tuyên bố, nam nay có tin tức gì về , chỉ chuyên tâm quay phim ở Mĩ.

      So với việc phát triển ở đây, có người suy đoán, điều này giống như là dấu hiệu muốn rời khỏi làng giải trí.

      Sharon ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế, lúc này quay đầu lại nhìn , trong miệng hoàn toàn là oán trách. “Thành phố G này đúng là so được với Thiên Đô, mùa hẹ nóng đến mức có thể nướng con người ta thành bánh, mùa đông lại lạnh muốn biến người ta thành tượng đá.”

      ngẩng đầu lên từ điện thoại di động. “Em phải mặc áo tay ngắn chụp ảnh ở ngoài trời, biết đủ .”

      Sharon gật đầu, đột nhiên vô cùng vui vẻ hừ tiếng, lại , “Nhân viên bên công ty của Tư có liên lạc với chị, cậu ấy đến trường quay phim.”

      “Vâng.” do dự, đáp tiếng.

      Sharon nhìn sắc mặt của mấy lần, giọng thấp xuống, “Chị nghe người trong công ty cậu ấy , cậu ấy chỉ để quay phim, mà là học, hình như phải học ngành biểu diễn, mà là hệ đào tạo.”

      bình tĩnh nghe Sharon , ánh mắt di chuyển, giống như chuyện về người bình thường đến thể bình thường hơn.

      “Cậu ấy… qua chuyện này với em sao?” Sharon dò xét.

      lắc đầu, hồi lâu sau chỉ , “Sharon, chị tắt điều hòa , em có chút khó chịu.”

      Sharon đáp tiếng, đáy lòng thở dài, tắt điều hòa khí, cũng thêm gì nữa.



      Hôm nay là ngày quay MV bài hát chủ đề của album của , chính là bài hát lần đầu tiên tự mình trình diễn “Chưa từng”, cũng là bài hát sau mỗi lần hát trong phòng thu rơi nước mắt.

      Mười bài hát đầu cũng hát bài, nhận trách nhiệm làm nam chính của MV này.

      “Summer.” Sau khi hai người vào vị trí, đạo diễn . “Theo kịch bản của bài hát, chỉ cần diễn như có gì đó sụp đổ, cảm giác thể làm gì khác, nhất định hiểu, tôi cần nhiều.”

      “Được.” gật đầu, nhiều, “Cảm ơn đạo diễn.”

      Sau khi nhập vai, liền ném tất cả ra sau ót.

      Từng động tác, vẻ mặt, cảm giác cần phải thể trong MV, cái , cũng có thể diễn đạt vô cùng nhuần nhuyễn.

      Bởi vì, cảm xúc của với bài hát này, quá mức quen thuộc.

      Lời ca, giai điệu… Mỗi câu, cho dù nhắm mắt cũng có thể hát ra, chỉ cần cho đoạn nhạc ngắn, lập tức có thể tiếp tục đến hết bài.

      Mỗi ngày, lúc mình ở trong nhà, vẫn luốn phát bài hát này.

      Giống như làm vậy, có thể tự cho chính mình, vẫn ở tại chỗ cũ, có tiến lên.

      Cảnh quay được tiến hành rất nhanh, đến cảnh cuối, là cảnh ôm từ phía sau.

      đứng tại chỗ, nhìn xoay người, nhìn lưu lại bóng lưng lại cho .

      Đây là điều duy nhất còn sót lại cho .

      Bài hát này, MV này, tất cả những điều này, nhớ lại cũng tốt, nụ cười, nước mắt… tất cả đều tốt, chỉ có mình bảo thủ giữ lại bí mật.

      Điều bí mật này, tồn tại khi viết những lời đó trong ca khúc cho .

      thế giới này, cũng có người thứ hai biết được bí mật này.

      Ánh mắt khẽ run cuối cùng bước lên mấy bước, ôm lấy từ phía sau.

      Lúc hai tay ôm lấy , có thể cảm thấy, thân thể hơi run rẩy.

      “Cắt.”

      Vào lúc này, đạo diễn ngừng, vỗ tay. “Rất tốt, vô cùng tốt.”

      Những nhân viên khác cũng vỗ tay, tay buông eo ra, cúi chào mọi người.

      có lời muốn với em.”

      Lúc này khống chế được tâm tình, vừa muốn xoay người lập tức nghe thấy giọng khàn khàn của , “Chờ tới lúc quay xong, gặp nhau ở sông Tần Hoài.”
      Last edited: 5/11/14
      tart_trung thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 34.2:

      Editor: Lin

      ra với , thành phố G là nơi thể quen thuộc hơn.

      Nơi quay phim cũng cách sông Tần Hoài xa.

      Màn đêm buông xuống, đứng bên cạnh dòng sông, khỏi nghĩ tới thời điểm ở đây quay bộ phim ‘Số mạng thần chi’.

      Khi đó, đơn giản vui vẻ, có phiền não, cam tâm tình nguyện đứng trong tình của , mỗi nụ cười mỗi cái nhăn mày đều là vì .

      Sau lưng có tiếng bước chân tới gần.

      quay đầu lại, đợi tới bên người .

      “Hôm nay quay hết MV, đưa ra thông báo nào nữa.” Tư Cảnh đứng bên cạnh , mặt lộ cảm xúc gì. “Nghỉ ngơi và dưỡng sức hai tuần, lập tức Mĩ.”

      muốn tới đó, hoàn thành chút chuyện.” Con mắt trong suốt, phản chiếu ánh sao bầu trời đêm. “Chỉ có rời lúc này, sau khi đến đó… Mới có thể hoàn thành chuyện này.”

      “Ừ.” chỉ gật đầu. “Cái gì cũng có thể làm tốt, chuyện này nhất đinh thành công.”

      thêm gì nữa.

      Hai người cùng nhìn về phía màn đêm yên tĩnh, đều biết suy nghĩ gì.

      “Tư , còn nhớ , lần trước lúc tới đây, với em điển cố(*)?” Hồi lâu, đưa đôi tay ra, đặt len can màu xanh.

      (*) Điển cố: Chuyện cũ.

      Cảnh đứng yên lặng.

      Tôn Trung Sơn, Lý Bạch, còn có… hai đứa bé vô tư, thanh mai trúc mã.” quay đầu lại, nhìn . “Có đúng ?”

      “Trí nhớ của em, ra tốt chút nào. Chỉ vì với em mấy câu,” Dừng chút, vươn tay, chạm lên mắt mình. “Em lập tức ghi tác vào nơi này, hơn nữa sau đó, cũng quên.”

      mặt lúc này là nụ cười thản nhiên, hình như nhớ lại lúc đó, nhớ lại khi ở trong lòng , được ôm từ phía sau, tựa vào ngực nghe nhàng chuyện với mình.

      Nhớ lại khi đó, đắm chìm trong dịu dàng của , cảm giác mình vô cùng may mắn.

      Tay để ở bên người, từ từ nắm lại thành quyền.

      “Tư .” Lúc này xoay người, nhìn vào mắt . “ xem, hình như dù đâu, cuối cùng em vẫn có thể nhớ chuyện xảy ra giữa chúng ta, hoặc hoặc lớn, mọi chuyện giống như chỉ vừa diễn ra vào ngày hôm qua, em ở trong nhà, ở làng giải trí, sân khấu, chỉ cần suy nghĩ chuyện gì khác, nhắm mắt lại, đều là chuyện trước kia của chúng ta.”

      “Trước kia, khi em nghe người khác lên hồi ức, luôn cảm thấy vô cùng đáng sợ, bởi vì nhớ lại quá khứ, có người nào có thể vĩnh viễn sống trong quá khứ.” bình tĩnh . “Hơn nữa, vì em luôn là người thực tế.”

      “Cho nên, cũng có trong kế hoạch cuộc sống của em.” Lúc này ánh mắt nhìn về phía .

      “Vậy em có trong kế hoạch cuộc sống của ?” chống lại ánh mắt của , được đôi câu liền ngưng lại. “ rời khỏi Live, rời khỏi thành phố S…”

      Khi muốn rời khỏi em gì với em?

      từ từ nhắm hai mắt lại.

      “Tư , có lẽ trời sinh tích cách lạnh lùng trầm mặc, nhưng ra em cũng hơn là bao.” buông tay. “Em biết em từng làm rất nhiều chuyện, mới đẩy ngày càng xa… còn có, chúng ta vẫn ở trong vòng này.”

      bước sai, từng bước sai, mới đưa tới kết cục ngày hôm nay.

      trách được bất kỳ ai.

      “Cho nên, tại, có thể em thấy chính mình, cũng có thể thấy , nhưng em cách nào thấy quá khứ của chúng ta.” dừng lại lâu, giọng có phần nghẹn ngào.

      “… ra cũng sao cả, thỉnh thoảng em quên mất thức tế, ngồi mình, nhớ lại chuyện lúc trước, nhớ lại những chuyện trong ký ức, tiến lên, như vậy cũng được, như vậy cũng có thể vui vẻ…”

      còn chưa xong, lập tức bị ôm chặt vào ngực.

      Cằm đặt lên đầu , hai cánh tay ôm lấy , cũng run rẩy.

      “Chúng ta chia tay … được ?” tựa vào lồng ngực , dùng hết sức lực toàn thần cho nước mắt chảy xuống.

      Trong cổ họng , phát ra thanh khàn khàn.

      Là khổ sở đến… tê tâm liệt phế, khó có thể hô hấp.

      “Tư … chúng ta nên ở cùng nhau.” ngẩng đầu lên từ ngực , lẳng lặng nhìn .

      Giống như bộ phim điện ảnh, tấm màn hạ xuống, cũng là lúc kết thúc.

      Kịch hết người , chúng ta nên ở cùng nhau… có được .

      Em có cách nào bảo vệ bí mật mà để lại cho em, nhìn rời xa em.

      Bởi vì chúng ta cách nào ở cùng nhau.

      Cho dù em cố gắng làm tất cả, cũng là vì có thể xứng đáng đứng bên cạnh .

      Vậy để em điều đó .

      “Hạ Hạ…” Hai tay Tư Cảnh đặt lên vai , mở miệng. “Em có thể cho chút thời gian hay …?”

      nhìn , nhìn người đàn ông lương tỉnh táo tự tin, lúc này vành mắt đỏ lên, với như cầu khẩn.

      “Tư .” tránh tay . “ ra em chờ hay , kết quả là gì, chuyện sau này, ai trong chúng ta có thể biết, có đúng ? Chúng ta cần ép buộc lẫn nhau.”

      Đây là lòng tự trọng cuối cùng của em.

      “Cho nên, tùy duyên thôi.” mỉm cười với , từ từ xoay người. “Em trước, lát nữa còn phải về thành phố S.”

      Cảnh đứng tại chỗ, nhìn ngày càng cách xa mình.

      Người này trước luôn ôm làm nũng, người con mình say đắm giống như si mê, lạnh lùng như vây, rời khỏi .

      ngơ ngẩn nhìn hồi, cũng xoay người rời .

      thấy, lúc xoay người, quay đầu lại.

      Vừa rồi, trước mặt , nhẫn nhịn rơi nước mắt, giờ đầy đầy ngập khuôn mặt.

      Rất nhiều người , khoảng cách giữa người và người, trái đất còn chuyển động, thời gian vẫn trôi, tất cả đều hòa tan, bị lau .

      Cho nên Tư , cỏ thể sau nhiều năm, dù khó khăn hơn nữa, em cũng có thể thoát khỏi những ký ức giữa chúng ta, có thể với chính mình, em .



      Em nhất định có thể làm được, đúng ?

      Dù là sau này, em được người nào, giống như từng .

      đến nơi sâu thẳm, cũng biết phải làm thế nào để tiếp tục .

      Love is letting go.
      tart_trung thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 35.1:

      Editor: Lin

      Phọng Hạ chuẩn bị cho album ‘Summer’ từ việc ghi lại, chế tác, giai đoạn hậu kỳ, phát hành… cuối cùng mất hết năm.

      Sau khi album mới vừa phát hành, nó đương nhiên trở thành chuyện cho cả làng giải trí và quần chúng nhắc tới, cũng vì bản thân và công ty chủ quản vô cùng thu hút.

      Chỉ riêng việc ‘Mười ca khúc đầu tay đều do Tư Cảnh quay phim tại Hollywood sáng tác’ cũng trở thành điểm nóng cho tất cả mọi người tranh luận.

      Thậm chí, các tay săn ảnh còn bới lại những tấm ảnh từ hai năm trước, những scandal của hai người, hai người nhất định có khoảng thời gian từng nhau.

      Huống hồ, bài hát chủ đề của album là ‘Chưa từng’, còn do chính Tư Cảnh đảm nhận vai nam chính, đề cập tới những thâm ý trong ca từ, trước đây, Tư Cảnh chưa từng tự tay sáng tác ca khúc cho bất kỳ nghệ sĩ nào, lại càng tới chuyện diễn vai chính trong MV ca nhạc.

      Trong khoảng thời gian ngắn, bát quái, suy đoán, tán dương, chất vấn,… nhiều loại thanh như vậy cộng lại, biến cái tên ‘Phong Hạ’ bình thường trở thành điểm cao nhất trong làng giải trí, khiến album của cũng trở thành tiêu điểm của thị trường nhạc trong nước.

      Từ diễn viên sang làm ca sĩ, trở thành ngôi sao điện ảnh, trận chiến này, phải chơi tốt.

      “Hạ Hạ.”

      Cuối cùng, album kết thúc đợt quảng bá ở thành phố S, rời khỏi hội trường, liền nhìn thấy Sharon đứng sau khán đài, thấy tới lập tức cười . “ cho em biết tin tốt.”
      “Hả? Tin gì?” đưa tay day huyệt thái dương, vẻ mặt có chút mệt mỏi.

      “Album ‘Summer’ lần này, giúp em được đề cử tại lễ trao giải Golden Melody Awards, liên tiếp được đề cử tại ba giải nữ ca sĩ mới xuất sắc nhất, album xuất sắc nhất, bài hát hay nhất năm, cả ba đều là những giải thưởng lớn.” Sắc mặt Sharon khó nén vui mừng. “Em được đề cử vào ba giải lớn đó! Em đúng là quá tuyệt với!”

      nghe được sững sờ, sau đó rất nhanh lấy lại thần trí, cười hỏi lại lần nữa. “ sao?”

      “Được nhiên là , Lâu Dịch cũng được đề cử ở ba giải lớn, chẳng qua thay thế thành nam ca sĩ.” Sharon thở dài. “Vào buổi sáng hôm nay, chị đứng trước gương nhìn chút, nhìn thấy vài sợi tóc trắng liền muốn cắn lưỡi tự sát, sau đó lại nghe tin tốt này, nhìn đến tại tay chị quản lý hai nam nữ nghệ sĩ xuất sắc nhất làng giải trí, cảm thấy cũng đáng giá!”

      nghiêng đầu cười, cầm lấy tay Sharon. “Chờ chị tới kỳ nghỉ, em mời chị và chồng chị chơi vòng ở Aegean Sea.”

      Hai người vừa vừa cười rời khỏi hội trường, Phong Hạ ngẩng đầu lên nhìn, ngoài cửa có rất nhiều người hâm mộ tụ tập, nhìn thấy ra, tiếng hét chói tai gần như vang lên khắp bầu trời.

      lễ phép vẫy tay với những người hâm mộ phía xa, lập tức khom lưng chui vào xe.

      “Ai, sao lại nhiều người vậy chứ!” Sharon ngồi với trong xe. “Bây giờ người hâm mộ của em nhiệt tình, quả có thể so sánh với người hâm mộ của Tư năm đó…”

      Sharon được nửa câu, lập tức im miệng, sau đó quay đầu nhìn .

      Vẻ mặt thay đổi, chỉ cười với Sharon. “Đây là chị khen em mà, sợ gì chứ?”

      Sharon thở phào nhõm, đóng cửa xe, ngược lại . “ tại chị đưa em về, chị thấy em mệt lắm rồi.”

      “Hả? Em nhớ lát nữa còn có thông báo.” tựa người vào sau ghế, mệt mỏi nhắm mắt lại. “Bỏ qua được sao? Mục Hi có thể mắng …”

      “Vợ của tổng giám đốc đẹp như tiên trời, tại, cậu ấy muốn ở nhà hơn bất kỳ ai, sao đâu… Em đứng cho rằng chị biết, ra để có thể nhảy được đoạn đó, gần như mỗi ngày em chỉ ngủ ba đến bốn tiếng.”

      Giọng của Sharon mang theo chút đau lòng. “Hạ Hạ, danh tiếng của em lớn lắm rồi, những nghệ sĩ có địa vị như em ít ai lại vẫn nỗ lực như vậy, chị vậy cũng phải muốn em lười biếng, nhưng con nên quan tâm bản thân mình nhiều hơn chút, vẻ ngoài, tuổi trẻ chỉ thoáng qua rồi biến mất, hiểu ?”

      “Vâng, em biết rồi…” mở mắt, có chút bất đắc dĩ nhìn Sharon. “Chẳng qua tại em thể về nhà ngủ, tối nay là hôn lễ của trai và chị dâu em, chị đưa em tới hội trường hôn lễ .”

      **

      Bởi vì trai Phong Dịch của tác giả nổi tiếng, lại suy nghĩ đến việc là người của công chúng nên hôn lễ này cũng được làm hết sức đơn giản, mức độ bảo mật tin tức rất cao, cũng chỉ có số người thân, bạn bè thân thiết mới được tham gia.

      Sau khi đến hội trường hôn lễ, trực tiếp vào phòng nghỉ của dâu, dâu mà trai luôn nâng niu trong lòng bàn tay, Diệp Thiên Tinh là giảng viên đại học, người đẹp, tình tính lại dịu dàng, đối xử với cũng rất tốt.

      “Hạ Hạ.” Diệp Thiên Tinh trang điểm xong, thấy vào lập tức tiến lên đón tiếp.

      “Chị Diệp Tử.” dừng chút, liền cười . “ đúng, phải đổi rồi, là chị dâu.”

      “Vẫn gọi là chị Diệp Tử .” Diệp Thiên Tinh kéo ngồi xuống ghế sô pha. “Ngồi xuống nghỉ ngơi chút, hai ngày có phải rất vất vả ? Em nhìn em này, sắc mặt tốt chút nào.”

      sao.” le lưỡi, đáy mắt là nụ cười vô cùng dịu dàng. “Chỉ là toàn thân hơi đau chút… chị Diệp tử, tân hôn hạnh phúc! Sau hơn mười năm, hai người chính thức cử hành hôn lễ, em cảm thấy mình còn vui hơn hai người.”

      Diệp Thiên tinh nhìn , vẻ mặt có chút kích động. “Chị chưa từng quên, trong lúc chị nhiều lần muốn lùi lại, lúc đó em đều luôn ở sau lưng chị đẩy chị lên phía trước, nếu chị vì những điều đó, vì chút tự ti trong lòng mà lỡ mất trai em.”

      “May mắn có được ngày hôm nay.” Diệp Thiên Tinh cầm lấy tay . “Chị cảm thấy bỏ qua là chuyện đáng tiếc nhất, trong cuộc sống có thể hợp ý nhau, ở cùng với nhau quả dễ, cho nên, cảm ơn em, Hạ Hạ.”

      Phong Hạ lắc đầu, trong đấu thoáng lên hình ảnh.

      lên rất chậm, những hình ảnh đó lại lên trong đầu từ nơi sâu trong trí nhớ.

      “Đúng rồi, Hạ Hạ, bây giờ em có bạn trai ?” Lúc này Diệp Thiên Tinh cười lên. “ ti vi, thường thấy em có scandal với nghệ sĩ nam rất nổi tiếng nay, Lâu Dịch.”

      phải, đó là bạn thân của em.” dí dỏm le lưỡi. “ tại, em bận rộn cả ngày, thời gian để ngủ cũng có, thời gian đâu để chuyện đương… đúng rồi, chị và hai chuẩn bị hưởng tuần trăng mật ở đâu?”

      Diệp Thiên Tinh nghe vậy, mặt đỏ lên. “Chọn rất nhiều nơi, cuối cùng em muốn Florence.”

      nghe được ngẩn ra, hồi lâu sau mới . “Ừ, nơi đó rất tốt, chờ tới lúc trước khi hai người chuẩn bị , em đề cử cho hai người những địa điểm du lịch tại đó.”

      “Được.” Diệp Thiên Tinh gật đầu cười. “Sông Amaud có phải rất đẹp ?”

      “…Vâng.” dừng chút, trong mắt có chút cảm xúc mơ hồ . “Ở nơi đó còn có chuyện xưa rất hay… em nhất định kể với chị.”



      Hôn lễ chính thức bắt đầu, hội trường được bố trí tinh xảo, cũng mất chút ấm áp, Phong hạ ngồi cạnh bàn, quay đầu nhìn Phong Dịch và Diệp Thiên Tinh bục đổi nhẫn, miệng vẫn mang theo nụ cười.

      “Con à.”

      Trong tiếng nhạc, Phong Trác Luân ngồi bên trái đưa tay vỗ bả vai .

      “Vâng?” nghiêng đầu.

      “Lúc ba và mẹ con kết hôn, còn hoàng tráng hơn thế này nhiều.” Phong Trác Luân nhướn mày. “Đừng nhìn dáng vẻ kiên cường của mẹ con, lúc tiến hành nghi thức trong hôn lễ, bà ấy còn khóc trôi hết phấn trang điểm.”

      cười khúc khích, ra hiệu ‘xuỵt’.

      Đưa tay, chỉ ra phía sau ông. “Cẩn thận mẹ nghe được.”

      “Con nhìn và chị Diệp Tử của con kìa.” Phong Trác Luân vỗ bả vai , lười biếng : “ ra hai đứa nó có thể ở cùng nhau, chỉ vì tình cảm của hai đưa, còn có rất nhiều nhân tố, nhưng ra nhiều nhân tố như vậy, kết quả cuối cùng, lại vẫn quyết định xuất phát từ tình cảm của hai người.”

      “Ba…” lắc đầu. “Ba đừng khoe khoang tài văn chương như thế nữa, giống như bị líu lưỡi vậy.”

      Phong Trác Luân nhìn cười cười, mặt mày vẫn còn thần thái phong lưu của tuổi trẻ. “ ra ba con chỉ muốn với con, nếu con từ từ, hiểu chậm, ra cũng quan trọng, quan trọng là, con từ từ trải nghiệm, qua những con đường cậu ấy qua, nghĩ tới những suy nghĩ lúc đó của cậu ấy, cho nên lúc kết thúc, đó mời chính là bắt đầu.”

      “Cho mình nhiều thời gian chút, ra cũng có gì là được, nếu như con có tín ngưỡng, như vậy bất kể có kinh nghiệm gì, đều thể thay đổi, ngược lại, theo thời gian, nó càng tăng lên, con hiểu ?”

      Nếu như tín ngưỡng của con ở người, như vậy kể thời gian hay khoảng cách, bất kể con suy nghĩ nhiều mà quên mất.

      Cuối cùng cậu ấy vẫn là tín ngưỡng của con.

      kinh ngạc nhìn Phong Trác Luân, lát sau, liền cười. “Ba, đây là ba lo lắng con ba sau này tìm được người chồng tốt sao?”

      Phong Trác Luân nhìn gương mặt bình thản của , vẻ mặt mơ hồ lộ vẻ quật cường, muốn lại thôi, lát sau, còn đừng đắn vỗ tay. “Dĩ nhiên lo lắng, chỉ là bây giờ con cố gắng được thành tựu, phân cao thấp với con, cho nên về phần tình cảm, cũng được thua… Chỉ là, con đừng nghĩ ba mẹ luôn hạnh phúc như vậy.”

      nghe được, thể làm gì hơn, chỉ có thể cười, đầu vai nhích gần về phía ba mình.

      **

      Hai tháng sau, chính là buổi lễ trao giải Golden Melody Awards, tối hôm đó, Phong Hạ, Lâu Dịch và Trần Vi Vi cùng nhau xuất , lúc bước lên thảm đỏ, đèn flash gần như ngừng nháy.

      Tiến vào trong hội trường, Phong Hạ mới ngồi vào vị trí, lập tức có người vỗ bả vai .

      vừa nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy người phụ nữ trung niên có chút quen thuộc.

      “Phong Hạ.” Người phụ nữ trung niên cười với . “Còn nhận ra tôi ?”

      sửng sốt vài giây, đột nhiên : “Tổng giám đốc Vương?”
      tart_trunghikari2088 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :