1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đã Lâu Không Gặp - Tang Giới (Showbiz) (Hoàn- Đã Có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 30.1:

      Editor: Lin

      Lâu Dịch dùng sức rất mạnh, nể tình chút nào, Tư Cảnh bị đánh quyền mà mặt lệch sang bên, cạnh khóe miệng còn ứ lại khối máu, hình như có tia máu chảy xuống từ miệng .

      “Lâu…” Phong Hạ ở bên nhìn mà ngay ngốc, vừa muốn gọi tên Lâu Dịch, Tư Cảnh hai lời, mặt thay đổi cũng đánh quyền về phía Lâu Dịch.

      Cả người Lâu Dịch lập tức đập vào tường, Tư Cảnh thu hồi cú đấm, mặt thay đổi nhìn cậu. “Tôi qua, đây là chuyện giữa tôi và Hạ Hạ, có quan hệ tới cậu, chẳng lẽ cậu thấy, trong giới hạn của người bạn, cậu can thiệp hơi nhiều rồi sao?”

      Lâu Dich bụm má, miệng thở hổn hển, gì.

      Lúc này Phong Hạ lên, đỡ Lâu Dich từ tường dậy, quay mặt về phía Tư Cảnh, giọng . “Như vậy , Tư , giữa chúng ta… còn cái gì có thể để cậu ấy can thiệp sao?”

      Cảnh nhúc nhích nhìn , nhìn đứng bên cạnh Lâu Dịch, nhìn đứng đối diện mình, vẻ mặt giằng co với mình.

      Mỗi ngày, em cũng cần nhiều với em, em cũng cần phải xin phép về hành tung của mình, em cảm, gặp khó khăn gì, đây đều là chuyện của em, em có thể tự mình xử lý, cũng cần phải làm phiền .” Giọng của càng ngày càng thấp. “Tình cảm với nhau lâu, cảm thấy lười nhác, chuyện ít làm con người ta xa cách, những điều này em đều hiểu… nhưng vẫn đề giữa và em, phải vì thời gian dài mà sinh là lười nhác, cẩu thả.” diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn

      siết chặt lòng bàn tay, trong hốc mắt đều là nước, ngẩng đầu nhìn . “Tư , quan tâm em, giữa chúng ta còn lưu lại cái gì?”

      Khoảng cách biết được tạo ra từ lúc nào, phải biết từ lúc nào hai người học được cách ép buộc nhau.

      biết bắt đầu từ lúc nào, lúc đối mặt với , giống như có chút khoảng cách, rất nhiều lời để , muốn cho biết, rất nhiều chuyện, cảm giác mình có thể chịu được, muốn phiền phải giúp tay, bắt đầu học được cách còn lệ thuộc vào cầu của . nghĩ mình lặng lẽ cố gắng, đợi tới lúc đứng ở bên cạnh , có thể thoải mái cho biết, nhìn , em ở bên cạnh rồi.

      Mỗi người đều có lòng tự ái, hy vọng những lúc mình nỗ lực hay những khổ sở trong quá trình làm việc bị người khác nhìn thấy, thậm chỉ là người mình thân nhất, thích nhất.

      Nhưng khi nỗ lực như vậy, lại xa.

      Ngày trước lúc em mới , cảm thấy ở rất gần em, bởi vì em biết em. tại em còn , lại cảm thấy cách em rất xa, bởi vì em biết mình còn trong lòng nữa hay .
      Trong phòng ngay chút tiếng động, nước mắt Phong Hạ ngừng rơi, máy móc chảy xuống từ hốc mắt.

      “Tư Cảnh.” Lúc này Lâu Dịch tới giữa hai người, ngăn ở trước mặt Phong Hạ. “Có câu, sai rồi.”

      “Chỉ có khi ấy ở cùng với nhau, như vậy chuyện của ấy, tôi có quyền can thiệp.” ÁNh mắt Lâu Dich sắc bén lại cứng rắn.”Nhưng bây giờ, ấy còn muốn ở cùng như trước nữa.”

      luôn đứng quá cao, quá xa thể chạm, có thể cho ấy giống như bố thí, ngày trước lúc ấy ở cạnh , cảm thấy ấy chỉ cần , ấy là… Nhưng có nghĩ tới, có ngày, ấy độc lập, còn lệ thuộc vào nữa hay ?” Lâu Dịch buông tay bưng lấy má mình. “Tôi biết bây giờ thái độ của đối với ấy là như vậy, là do từ chính nội tâm hay là từ suy nghĩ, nhưng là, làm tổn thương ấy, có tư cách tiếp tục ấy, bảo vệ ấy như trước kia nữa.” Tư Cảnh đứng tại chỗ, nhìn Lâu Dịch và Phong Hạ đứng sau lưng cậu, đôi tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt khẽ run. “Hạ Hạ.” Lâu Dịch xong, lúc này xoay người, với Phong Hạ. “Chúng ta .”diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn.

      Phong Hạ cũng lời nào, chỉ gật đầu, cũng lấy đồ trong phòng, trực tiếp theo Lâu Dịch ra khỏi cửa chính.

      Cảnh nhìn cửa lớn đóng lại, nhìn gò má vì khóc mà ửng hồng biến mất ngoài cửa, hồi lâu, từ từ ngồi xuống, ngồi sàn nhà.

      Ngoài cửa sổ, bào tuyết như màn trời trắng xóa, làm nổi bật ánh mắt u ám vô vọng của

      Phong Hạ trở về nhà cũ của mình, cũng trở lại nhà Tư Cảnh để lấy hành lý nữa.

      Rất nhanh, buổi liên hoan phim và ngày phát hành album mới của Lâu Dich đến. Buổi tối trước ngày, Lâu Dịch còn lo lắng nhảy lên nhảy xuống, ở trong nhà ngây ngốc tới mười hai giờ mới bằng lòng rời , trước khi , tinh thần còn thấp thỏm, buộc phải cầu nguyện với mình ngày mai có thể phát hành thuận lợi. “Ai, mình này, đồng chí Lâu Dịch,” dùng sức vỗ bờ vai . “Cậu yên tâm , ngày mai album phát hành vô cùng thuận lợi, cho dù cậu tin tưởng chính mình, chẳng lẽ cậu còn tin Mục Hi sao? Người đó sắp xếp mọi việc có khi nào có sái ót? Yên tâm.”

      “Ừ…”Lâu Dịch thở dài, sờ sờ miếng dán bên cạnh khóe miệng mình, khuôn mặt đẹp trai lập tức nhíu lại. “Ai… đau chết mất.”

      “Được rồi, đừng giả bộ đáng thương, máu ứ lại cũng giảm rồi.” Phong Hạ hiểu liếc cái. “Ngày mai buổi lễ trao giải kết thúc, mình lập tức tới tìm cậu, sau đó… Mời cậu bữa tiệc lớn, cho nên, bây giờ cậu có thể chưa?”๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn

      “Đồng ý!” Lâu Dịch chỉ chờ những lời này, ngay sau đó vỗ đùi, chút do dự mở cửa ra ngoài.

      vừa , toàn bộ căn nhà lập tức yên tĩnh lại, Phong Hạ từ từ ngồi xuống ghế sô pha, cầm lấy bản thiết kế Mục Hi đưa, đây là do nhờ nhà thiết kế lấy số đo của mà thiết kế theo cầu, bộ trang phục dạ hội này là chuẩn bị cho lễ trao giải ngày mai. Bộ váy trăng tinh khôi, thiết kế tinh xảo, bộ trang sức rất đặc biệt, mặc lên tạo hiểu ứng rất tốt. nhìn hồi, đặt váy xuống, tựa vào sô pha nhìn như người mất hồn. Từ sau khi bộ phim ‘Hồng Trần’ kết thúc, thu lại lợi nhuận cao, nổi tiếng của lên nhanh chóng, đóng quảng cáo, phim truyền hình, phim điện ảnh mời ngừng, còn được đề cử giải diễn viên mới xuất sắc nhất nữa. vui, chỉ chớp mắt cái, thời gian trôi qua bao lâu? lại… thay đổi bao nhiêu?

      ti vi đúng lúc phát ra tin tức giải trí, MC đứng trước màn ảnh lớn, vẻ mặt tươi cười. “Tối mai những ngôi sao nổi tiếng tụ họp, năm nay bộ phim truyền hình được hoan nghênh nhất ‘Hồng Trần’, toàn thể thành viên trong đoàn làm phim gần như xuất . Tư Cảnh được khen là tiểu thiên vương của Châu Á, phát triển cường thịnh, tự mình tách ra lập công ty riêng, nhất định có thể tạo nên đợt sóng lớn, chúng ta có thể mong chờ.” thanh của ti vi vang vọng khắp phòng, tràn ngập bên tai , lẳng lặng nhìn hồi, đưa tay tắt ti vi.

      Buổi lễ trao giải, Mục Hi và khoác tay nhau thảm đỏ.

      Mục Hi mặc bộ tây trang màu đen, khiến phong cách cá nhân càng thêm chói lóa, mà mặc bộ trang phục màu trắng, bên cạnh , hai người đen trắng, hết sức hòa hợp, dọc theo đường di, đèn flash gần như ngừng lại.

      vào trung tâm Mục Hi vào hội trường trước, MC lưu lại muốn hỏi vài vấn đề, bất kể vấn đề nào vẫn rất bình tĩnh, trả lời cách hoàn mĩ. Nghi thức thảm đó kết thúc cách rất thuận lợi, cho đến trước khi sắp bước vào hội trường, ngẩng đầu liền nhìn thấy phía trước, Trần Dĩnh cười khanh khách vào.

      lâu gặp.” Trần Dĩnh mặc bộ màu đen, khẽ mỉm cười nhìn . “Summer, chúc mừng .”

      “Cảm ơn.” Ánh mắt Phong Hạ bình tĩnh.

      “Mới chớp mắt cái, được đề cử giải diễn viên mới xuất sắc nhất, lại được đạo diễn người Mỹ William mới diễn vai nữ chính trong bộ phim điện ảnh mới nhất của ấy, con đường lên vô cùng bằng phẳng, rộng rãi.” Trần Dĩnh thấy bình tính như vậy, giọng gần như là nghiến răng nghiến lợi. “Chỉ là, mọi thường , phụ nữ nếu quá xuất sắc, tình cảm ngược lại kém hơn đó.”

      tất nhiên quên được tất cả những gì Trần Dĩnh mang lại cho mình, vẫn hết sức lạnh nhạt. “Cảm ơn Lynn ‘quan tâm, chăm sóc’ tôi trong thời gian qua, cuộc sống và tình cảm của chính tôi, tôi nghĩ mình có thể xử lý tốt.”

      Trần Dĩnh cố sức vặn óc xem nên phản bác như thế nào, đột nhiên nhiều tiếng hét chói tai vang lên sau lưng hai người, giọng của MC cũng có chút xúc động. “Tối này, người mà tất cả mọi người cực kỳ mong đợi rốt cuộc tới!” Giọng của MC cao vút. “Cũng ta cùng hoan nghênh Uranus, Tư Cảnh!”

      Người đứng xem bên ngoài thảm đỏ, phải hơn hai phần ba là người hâm mộ của Tư Cảnh, cả bầu trời bên ngoài vang dội những tiếng hét chói tai. Phong Hạ quay đầu nhìn lại, liền thấy Tư Cảnh mặc chiếc áo sơ mi mỏng và chiếc áo khoác bước xuống xe, từ từ lên thảm đỏ. Từng cử động của , đều vô cùng hào hoa.

      “Diễn viên xuất sắc nhất tới.” Trần Dĩnh thấy vẻ mặt có chút vui sướng, giương lên chút tươi cười. “Xem ra bất kể có thể thăng tiến nhanh chóng, nhưng vẫn luôn theo nổi góc của ấy nhỉ.”

      giống như nghe thấy, chỉ nhìn , nhìn từ từ đến gần, trái tim như rút lại…

      Buổi lễ chính thức bắt đầu, ‘Hồng Trần’ quả nhiên phụ mong đợi của mọi người, đoạt được giải bộ phim truyền hình xuất sắc nhất, đạo diễn xuất sắc nhất. Sau đó là nữ chính xuất sắc nhất, và diễn viên xuất sắc nhất.

      ngồi ở dưới, nhìn đến gần như chớp mắt vào diễn viên xuất sắc nhất, người cao tới thể chạm vào Tư Cảnh, nhìn bình tĩnh nhận giải thưởng, nhìn khẽ mỉm cười, bắt tay với người trao giải, nhìn bình tĩnh bước xuống, về vị trí của mình.

      Từ đầu đến cuối, hề thay đổi.

      Bất kể lúc hai người ở chung chỗ, hay là tại, vẫn luôn như vậy, là ánh sao cực kỳ chói mắt.

      “Sau đây là giải thưởng cuối cùng, diễn viên mới xuất sắc nhất.” MC xong, liền mở tờ giấy ghi tên người nhận giải.
      tart_trung thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 30.2:

      màn hình lớn lập tức chiếu hình ảnh của những người được đề cử, Phong Hạ nhìn bản thân mình xuất màn hình lớn. Nín thở chờ đợi, sau đó nghe người trao giải . “Giải cho diễn viên mới xuất sắc nhất, người giành được giải thưởng này là…”

      “Phong hạ.”

      ‘Bùm’ tiếng.

      Giống như có pháo hoa nổ bên tai, khiến trái tim chấn động ngừng.

      Tiếng vỗ tay toàn hội trường mãnh liệt, từ từ đứng dậy, lên sân khấu.

      phải chưa từng nghĩ đến mình có thể nhận giải thưởng này, nhưng những người khác cũng rất xuất sắc, từng bị nhiều người chất vấn về kỹ năng diễn xuất, cho nên đối với việc nhận thưởng vẫn luôn giữ bình tĩnh, dám quá tự tin vào bản thân mình.

      “Phong Hạ.” Người trao giải là nhà bình luận điện ảnh chuyên nghiệp, sau khi đưa cúp cho , cười bắt tay với . “Kỹ năng diễn của trong bộ phim ‘Hồng Trần’, quả là vô cùng tuyệt với, nhận được lời khen từ ban giám khảo, cho nên phải tin vào chính mình, tin rằng có thể được cao hơn.”

      “Cảm ơn.” Trong lòng mãnh liệt, cảm kích gật đầu với vị giám khảo này.

      “Chúc mừng Phong Hạ, vậy xin hỏi, cảm tưởng gì khi giành được giải thưởng này?” MC hỏi.

      “Vâng…” cầm micro, hô hấp bình tĩnh. “Đầu tiên, xin cảm ơn mọi người.”

      “Có thể giành được giải thưởng này, là lời khẳng định của ban giám khảo với tôi, tôi rất vui, cũng cảm thấy vô cùng vinh hạnh, càng muốn cố gắng tạo nên những tác phẩm hay hơn nữa tặng cho mọi người.” mấy câu, dần thấy dễ dàng hơn. “Tiếp theo, tôi xin cảm ơn đạo diễn và đoàn làm phim khích lệ và chỉ dẫn tôi trong quá trình quay phim, tôi còn muốn cảm ơn Mục Hi, ông chủ của tôi, cũng là người thầy tốt, người bạn hiền của tôi.”

      màn hình lớn lúc này là khuôn mặt của Mục Hi, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng lại có ít nụ cười thảm nhiên.

      “Cảm ơn ấy cho tôi cơ hội, có thể khiến mình tốt hơn.” cười cười. “Dĩ nhiên, tôi càng cảm ơn bạn tốt của tôi Lâu Dịch, cậu ấy có ở đây, vì hôm này là ngày phát hành album mới của cậu ấy, nhưng câu ‘ông trời ban thưởng cho những người chăm chỉ’ của cậu ấu, ra giúp tôi rất nhiều.”

      “Cuối cùng, tôi xin cảm ơn mọi người, hôm nay giành được giải thưởng này, tôi nghĩ, tôi càng ngày làm được tốt hơn, ngừng tạo nên những diện mạo khác cho mọi người. Cho đến ngày, mọi người nhắc tới Phong Hạ, nghĩ tới là bình hoa hay là người mới nữa, mà là… nữ nghệ sĩ tài hoa hơn người, được mọi người kính trọng!”

      Cho đến khi từ cuối cùng rơi xuống, toàn trường lập tức vang lên tiếng vỗ tay vô cùng lớn.

      những lời này, nhất là câu cuối cùng, khiến lòng người phấn chấn.

      Xuống sân khấu, đoàn làm phim ‘Hồng Trần’ lần lượt bắt tay với , om , khiến vô cùng vui vẻ, cười tiếp nhận lời tán thưởng của mọi người.

      “Chúc mừng.” Bất tri bất giác, lại bên cạnh chỗ ngồi của Tư Cảnh, lẳng lặng ngồi xuống, ánh mắt tĩnh lặng nhìn .

      Chung quanh là những ánh mắt hiếu kỳ và tiếng đèn flash, yên lặng nhìn , nhìn con người đến thể kiềm chế được.

      Trong lúc lời cảm ơn, nhắc tới hai người đàn ông, người là thầy , người là bạn tốt của , lại có nhắc tới người mình.

      ai biết, muốn biết bao nhiêu có thể kiêu ngạo lên tình với con người này. cho mọi người biết, là của , cũng xứng với . Nhưng phải là bây giờ.

      Trong mắt có bao nhiêu lời muốn , cuối cùng chỉ còn lại hai chữ, nở nụ cười với . “Cảm ơn.”

      Cảm ơn , Tư .

      Cảm ơn cho em được như thế.

      Lễ trao giải kết thúc, Phong Hạ và Mục Hi rời khỏi hội trường, tới cửa, Mục Hi nghiêng đầu, nhàn nhạt . “Công ty làm lễ chúc mừng cho co, ?”

      .” nhìn đồng hồ đeo tay. “Tôi với Lâu Dịch tới gặp cậu ấy, lần sau tôi mời và mọi người ăn cơm.”

      “Được.” Mục Hi thêm gì nữa, giống như có việc gấp, nhanh chóng lên xe của mình. Ngay sau đó, trợ lý lái xe tới, nâng váy lên xe, đóng cửa xe, địa chỉ với trợ lý. Xe khởi động, tựa vào chỗ ngồi, thở dài hơi, lúc tỉnh táo lại nghe thấy bên ngoài xe có người gọi tên mình.

      “Tiểu Hà, có nghe thấy có người gọi tên tôi ?” hỏi trợ lý lái xe.

      có.” Tiểu Hà lắc đầu. “Summer, chỉ là quá mệt mỏi, nghỉ ngơi cho tốt.”

      “Ừ.” vuốt mi tâm, cúng cho là mình nghe lầm.

      “Summer!” Bên ngoài hội trường, Sharon đuổi theo xe chậm mấy bước, xe dừng lại, nhanh chóng ra ngoài cửa lớn, có chút bất đắc dĩ đứng lại, cầm điện thoại gọi.

      “Tư , tôi ra chậm mất chút, ấy lên xe, chỉ là sao, tại tôi gọi điện ấy lập tức đến chỗ của ? Vậy tự mình liên lạc?” Sharon cầm điện thoại, mặt hoàn toàn là nét cười. “ sớm đoán được ấy dành được giải thưởng, lặng lẽ chuẩn bị cho ấy bữa tiệc cầu hôn lâu như vậy, hôm nay ấy cuối cùng có thể nhìn thấy, tôi đoán ấy vui đến phát điện.”

      Đầu bên kia điện thoại, Tư Cảnh đứng trong nhà hàng cao cấp, ánh mắt nhìn bốn vách tường được bố trí những hoa văn tuyệt đẹp, treo ruy băng, khí cầu, bàn ăn còn có bữa ăn Pháp và chai rượu đỏ.

      biết ấy đâu ? Lễ chúc mừng của Live?” thu hồi tầm mắt, thản nhiên hỏi.

      “Hình như phải.” Sharon lắc đầu, đột nhiên vỗ đùi. “tôi nhớ ra rồi, hôm nay là buổi họp báo cho album mới của Lâu Dịch, hình như ấy có với tôi ấy muốn tới đó.”

      Cảnh cầm điện thoại di động, từ từ tới bên cạnh bàn ăn, rút ghế ngồi xuống, cầm lấy hai hộp gấm nho đặt bàn ăn.

      cầm hai hộp gấm,vuốt vuốt trong tay hơi hồi. “Vậy để tôi tự mình gọi cho ấy.”

      Còn đoạn đường nữa là đến được buổi họp báo của lâu Dịch, điện thoại trong túi xách của Phong hạ vang lên.

      Vừa nghe nhạc chuông đặc biệt này, cả người run rẩy, mở túi ra, lấy điện thoại di động nhận cuộc gọi.

      cũng ở trong hội trường khác trong khách sạn.” Giọng thản nhiên của Tư Cảnh truyền đến từ đầu bên kia điện thoại. “Em có rảnh tới đây chuyến ?”

      Giọng của , lạnh lùng lại trầm thấp, giống như thường ngày. Nhưng nghe vào, khỏi nghĩ đến những lời ngày đó trong căn hộ, muốn nhanh chóng thu dọn hành lý để rời .

      Lời lạnh lùng, tàn khốc như vậy.

      Im lặng hồi lâu, lắc đầu. “Em hứa với Lau Dịch tới cổ vũ cậu ấy, sau khi kết thúc ở đó, em tới, được ?”

      Bên kia đột nhiên có bất kỳ thanh gì.

      cầm điện thoại đợi hồi, nghe được . “Vậy em , cũng có việc gì gấp.”

      Sau đó lè tiếng vâng, tiếng ngắt điện thoại.

      Trong khách sạn, Tư Cảnh cầm điện thoại di động, nhàng mở hộp gấm ra.

      Trong hộp gấm, là chiếc nhẫn kim cương dành cho nữ vô cùng chói mắt.

      Đây là chiếc nhẫn kim cương cầu hôn xa hoa nhất, được mọi người chào đón nhất tạp chí hàng năm ‘Tình vĩnh hằng’.
      tart_trung thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 31.1:

      Editor: Lin

      Lúc Phong Hạ chạy tới hội trường của buổi họp báo cho album mới của Lâu Dịch, buổi họp báo kết thúc, nhíu mày, cầm điện thoại gọi cho Lâu Dịch, Lâu Dịch cũng nhận.

      về phía sau khán đài của buổi họp báo, liền nhìn thấy hai trợ lý của Lâu Dịch ôm notebook xem cái gì đó, tới phía sau họ, vừa định hỏi Lâu Dịch ở đâu, đùng cái, thấy màn hình máy tính là hình ảnh lúc Tư Cảnh tiếp nhận buổi phỏng vấn lúc quay quảng cáo vào ngày hôm qua.

      “Uranus.” ký giả trong đó cầm micro, tươi cười nhìn Tư Cảnh. “Nghe lần này muốn hợp tác với ‘Mĩ nhân ngư’ Ann quay bộ phim điện ảnh ‘Vụt bay’, mà lại còn có tin sau buổi họp báo ở thành phố N, và Ann hẹn nhau cùng ăn ở quán ăn Nhật bên cạnh buổi họp báo.”

      “Đúng vậy.” Sắc mặt bình tĩnh.”Lúc ấy nhà sản xuất, biên kịch cũng ở đó, mọi người muốn bàn luận chút về bộ phim trong lúc ăn cơm.”

      “Vậy Uranus,” Mọt ký giả khác tiếp lời. “Mấy ngày trước, Ann e ngại là người ấy thích nhất trong giới nghệ sĩ nam, hơn nữa còn người ấy muốn hẹn hò là người giống , xin hỏi có khả năng phát triển thành người của Ann hay ?”๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

      im lặng lát, chỉ đáp hai chứ. “Tùy duyên.”

      Vừa nghe cự tuyệt, hình như vẻ mặt của các ký giả trở nên vô cùng hưng phấn, nữ ký giả lập tức lớn tiếng hỏi, vẻ mặt kích động. “Uranus, trong ‘Hồng Trần’, và Summer phối hợp rất ăn ý khiến nhiều người hâm mộ có chút điên cuồng, trước đó còn có tin đồn ấy rất thân thiết, nếu ở đây, để ấy và Ann cho chọn, chọn ai?”

      Phong Hạ đứng tại chỗ nhúc nhích, nhìn vẻ mặt hờ hững trả lời của . “Tôi chọn ai trong đó làm bạn mình.”

      Mỹ nhân ngư Ann, trở về từ buổi họp báo ở thành phố N, rời khỏi nhà .

      Tùy duyên, cũng từng với hai chữ này, trước mặt những người khác, cũng đáp lại như vậy.

      Trong hai người này, chỉ là trong hai người này.

      Câu trả lời của , vào trong tai , lại khiến đau khổ vui, giống như mất cảm giác, biết nên đối mặt với nó thế nào.di»ễn♡đàn♡l«ê♡quý♡đ»ôn.

      Hai trợ lý của Lâu Dịch xem tới đây, khỏi cảm thán. “Cũng nhìn chút, những người trong này ai có thể xứng với Uranus, là Summer, và nữ minh tinh Ann, cả hai đều xinh đẹp…. Vậy cũng đều chết tâm mà thôi.”

      Lời còn chưa dứt, người trợ lý vừa những lời đó nghiêng đầu nhìn, lại phát Phong Hạ đứng ở sau lưng mình, sợ đến ngây người. “Summer…”

      hạ mi mắt, bộ dạng chút tức giận, chỉ thản nhiên hỏi. “hai người biết Lâu Dịch ở đâu ?”

      “Ở đây… Ở bên kia, phòng nghỉ ngơi thứ hai.” Trợ lý đó lo sợ trả lời.

      tiếng ‘Cảm ơn’, liền xoay người tới phòng nghỉ ngơi.

      Đưa tay gõ cửa, qua hồi lâu vẫn nghe tiếng trả lời, đưa tay cầm nắm cửa, khẽ đẩy cửa vào.

      Mở cửa, định thần lại mới phát trong phòng có hai người, chỉ thấy Lâu Dịch dựa người lên bàn trang điểm, ánh mát phức tạo nhìn người đối diện, mà người đối diện , là .๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m

      Nghe tiếng mở cửa, Lâu Dịch và đó cùng nhìn lại, ngẩn ra, sau khi nhìn thấy gương mặt của Trần Vi Vi, trong lòng kêu lên tốt, lui về sau bước.

      “Hạ Hạ.” Ánh mắt Lâu Dịch sáng lên, cất bước về phía , cười hì hì . “Mình vừa đọc tin, mình rồi mà, đây là điều cậu đáng được nhận, biểu của cậu xuất sắc như vậy, nhất định giành giải!”

      “Ừ…” cảm thấy ánh mắt sắc bén của Trần Vi Vi rơi gương mặt mình, có chút tự nhiên nghiêng người. “Bên cậu có chuyện gì vậy? Buổi họp báo thuận lời ?”

      “Dĩ nhiên!” Lâu Dịch tới trước mặt , đột nhiên nhíu mày, chút nghĩ

      ngợi liền đưa tay quàng lại khăn cho . “Mình vừa nghe quản lý của mình , tại lượt nghe ca khúc đầu tiên của mình phá kỷ lục!”

      nghe xong liền cười tiếng, vừa muốn gì đó, đột nhiên nghe sau lưng có người chạy tới . “Mercury, quản lý hội trường chờ cậu ở sảnh trước, hình như có chuyện muốn với cậu.

      “A, được.” Lâu Dịch đáp, vỗ vỗ vai . “Mình lát, cậu chờ mình.”

      Phong Hạ gật đầu, sau khi tiễn rời , cũng theo phản xạ muốn rời khỏi phòng nghỉ, ai ngờ sau lưng, Trần Vi Vi gọi lại. “Chờ chút.”

      khẽ thở dài, xoay người, chống lại tầm mắt của Trần Vi Vi.

      “Tôi có đôi lời muốn với .” mặt Trần Vi Vi có biểu cảm gì.

      Sharon cho xe dừng lại ở tầng hầm để xe ở khách sạn, thang máy lên tầng.

      Tới trước cửa phòng, mặt kỳ quái gõ cửa, chờ tới lúc cửa phòng được mở ra từ bên trong, mắt trợn tròn nhìn Tư Cảnh. “Tôi … Cậu cầu hôn cần tôi tới để làm kỳ đà cản mũi sao?”

      Cảnh gì, chỉ nghiêng nghiêng người để vào.

      “Hả? Hạ Hạ đâu?” Sharon vào phòng, tầm mắt quét quanh.

      “Chưa có tới.” Vẻ mắt lạnh lùng. “ thu thập ít đồ trong phòng này giúp tôi, ném toàn bộ mấy món đồ này , bữa ăn Pháp cũng chưa được chạm qua, có thể phục vụ đun nóng lại, làm bữa khuya, tôi lái xe của .”

      Sharon nghe được ngốc lăng, đứng tại chỗ thể tin nhìn .

      thêm gì nữa, chỉ tới trước bàn ăn, cầm hai hộp gấm lên bỏ vào túi, xoay người muốn rời khỏi phòng.

      “Tư Cảnh!” Sharon phản ứng kịp, chống nạnh hét lớn, “Cậu còn coi tôi là người đại diện à? Ngày nào cũng bắt tôi phải làm trâu làm ngựa tới đây giúp cậu!”

      “Giao tình ba năm, còn cần phải kiểu cách như vậy sao?” đưa lưng về phía , đứng trước cửa giày.

      Sharon dùng sức liếc , bình phục hô hấp, bỗng nhiên gọi lại.

      “Sao vậy?” Tay đặt tay nắm cửa, xoay người.

      “Tư .” Vẻ mặt Sharon có chút nghiêm túc. “Rốt cuộc cậu và Hạ Hạ thế nào rồi?”

      im lặng hồi, “ có thế nào cả.”

      “Cậu chỉ có bộ dạng này.” Sharon cau mày về phía trước mấy bước. “Bắt đầu từ ngày đầu tiên tôi biết cậu, cậu vẫn chỉ có bộ dạng này, đánh chết cũng chịu , đặt mình trong tấm lá chắn, ngăn cách với mọi người.”

      Khóe môi khẽ nâng. “Cũng có rất nhiều người , tính tình tôi tốt.”

      “Bất kể cậu như thế nào, nhưng cậu ngăn cách ấy, cho nên, cậu có bao nhiêu tình cảm với ấy, tôi biết? ấy có thích cậu nhiều , tôi nhìn ra được? Tôi hiểu nổi, kể từ khi ấy và Live, tình cảm giữa hai người liền thay đổi vô cùng kỳ quái, hơn nữa ấy gia nhập lâu, liền kết thúc hợp đồng, lập công ty riêng.” Sharon rất nhanh.

      Cảnh đứng chỗ, gì.

      “Thẳng thắn rất khó sao? ràng rất khó sao? Đây là làng giải trí, vàng thau lẫn lộn, rất nhiều chuyện có lẽ chỉ là hiểu lầm ngoài ý muốn, giả giả, cậu là người của ấy, chẳng lẽ còn phán xét được sao? Tại sao lại muốn khách khí với nhau, đẩy hai người càng xa hơn?” Sharon nhìn , thở dài, “Tôi ở trong vòng giải trí này nhiều năm, loại chuyện như vậy thấy quá nhiều rồi, bao nhiêu cặp người là sao lớn, kết thúc đều là mỗi người ngả?... Tôi mong hai người như vậy.”

      “Nếu như hiểu lầm nhiều đến thể hết sao?” Lúc này, cuối cùng cũng mở miệng, “Nếu như muốn biết mọi chuyện đến tận cùng, rất nhanh phát sinh chuyện khác, cho dù biết ấy sai, nhưng chuyện đó là do chính mắt tôi nhìn thấy.”

      “Tôi muốn chất vấn ấy bất kỳ chuyện gì, nhưng tôi thể khống chế thái độ của mình với ấy.” gương mặt mất lo lắng ảm đảm.

      Vậy cũng chỉ có thể hỏi gì, nhắn tới điều gì, thậm chí… cũng ít gặp nhau .

      Sharon đứng tại chỗ, muốn lại thôi “… Tư , trước đây cậu hỏi tôi, có cách nào nhanh chóng đem lại cho hai người cảm giác an toàn, tôi trả lời, có lẽ hôn nhân có công dụng, tại tôi phát hình như tôi sai rồi, tình trạng bây giờ của hai người và tâm trạng bây giờ của cậu, nếu như ấy đồng ý, vậy…”

      “Tôi hiểu.” nâng tay ý bảo cần nữa, xoay người, mở cửa, từ từ ra ngoài.

      **

      Trần Vi Vi đóng cửa phòng nghỉ, ngồi xuống ghế sô pha.

      Phong Hạ nhìn , vẫn đứng tại chỗ.

      “Chúc mừng .” Trần Vi Vi giật ngón tay, vẻ mặt bình thản. “ tại phát triển rất tốt, quả là có thiên phú, tiềm lực, cũng xứng với danh tiếng nay.”

      “Cám ơn.” .

      “Phong Hạ… ra là người rất may mắn, chỉ con đường nghệ sĩ.” lát sau, ánh mắt hiểu của Trần Vi Vi lẳng lặng rơi mặt .

      biết nên trả lời thế nào, chỉ có thể duy trì im lặng.
      Last edited: 25/10/14
      tart_trung thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 31.2:

      Editor: Lin

      “Tôi và Lâu Dịch, chia tay mấy tháng.” Trần Vi Vi tựa vào ghế sô pha phía sau, đưa tay che ngang trán. “Tôi cũng sợ cho biết, tôi vẫn rất thích ấy.”

      “Phải là, tôi vẫn luôn thích ấy.”

      hít sâu, muốn gì đó, Trần Vi Vi tiếp tục . “Nhưng, tôi và ấy… còn khả năng nữa rồi.”

      Lòng bàn tay của Phong hạ nắm chặt, mơ hồ cảm thấy, nên nghe lời kế tiếp.

      ra tôi cũng có nhiều người bạn là nam rất tốt.” Trần Vi Vi cười cười. “Bởi vì tính cách của tôi, giống như …, lại càng tinh tế giống , từ thường chơi với con trai.”

      “Cho nên lúc bắt đầu hẹn hò, tôi thấy và Lâu Dịch ở cùng nhau tốt như vậy tôi cũng cảm thấy gì, tôi nghĩ, đều là hồng nhan tri kỷ, người nào có hai? Hướng hồ cũng có Tư Cảnh.” Trần Vi Vi tiếp tục . “Nhưng sau đó, tôi lại nghĩ như vậy.”
      “Có nhớ lúc ấy tôi tới quán trà ở thành phố T, ấy để cho tặng qua thay, sau đó lại bị bọn chó săn chụp được, tôi và ấy được công ty gọi về, trong cuộc họp, ấy bị phạt như thế nào cũng sao, chỉ câu, ‘Phong Hạ tuyệt đối thể bị kéo vào’.”

      Trần Vi Vi xong, buông cái tay đặt trán xuống, nhìn . “Người trong lúc cấp bách làm việc có trong tiềm thức, những điều đó vĩnh viễn là những điều chân nhất, người đầu tiên ấy nhắc đến là .”

      Ánh mắt Trần Vi Vi càng ngày càng phức tạp.

      “Tôi là bạn ấy, ấy đối xử với tôi rất tốt, cũng rất quan tâm tôi.” Lúc này Trần Vi Vi đứng lên. “Nhưng có cảm thấy ? Trong tình cảm của hai chúng tôi, vĩnh viễn có bóng dáng của người thứ ba? bị cảm, ấy lo lắng, gặp khó khăn, ấy chút do dự chạy tới bên cạnh . Thậm chí vào ngày kỷ niệm của tôi và ấy, ấy cũng vì chuyện của mà quên mất. Mà tới lúc tôi hỏi ấy, chỉ đáp lại ‘ và Hạ Hạ là bạn bè tốt, ấy cần , phải ở bên cạnh ấy’.”

      “Nhưng mà theo tôi, đó phải tình cảm của những người bạn tốt.” Trần Vi Vi đứng lên, tới trước mặt , “Mà là tình cảm của đàn ông dành cho phụ nữ, chỉ thuần túy để ý và thích.”

      Phong Hạ nghe xong, mặt lập tức còn chút máu.

      Từng câu từng chữ của Trần Vi Vi, giống như hung hăng đập lên trái tim .

      thể nào.

      đối với Lâu Dịch, chính cũng rất ràng, là người bạn tốt nhất của , nếu như chỉ gặp phải khó khăn gì, cũng giống như , cố gắng dốc hết sức mình giúp . Trước kia, khi còn bé, bởi vì tính cách lỗ mãng mà mất bạn bè, cho nên ai cũng biết có bao nhiêu coi trọng người bạn của mình.

      Giữa và Lâu Dịch tuyệt đối thể có tình .

      “Tôi biết, có lẽ ấy.” Trần Vi Vi cười khổ, từ từ qua người , mở cửa. “Nhưng ấy .”

      lịch sử tin nhắn
      ---

      Thành phố S tiến vào mùa đông.

      Gửi tin nhắn cho Lâu Dịch, phải trước, rời khỏi hội trường buổi họp báo, mới phát mình vội, áo khoác vứt xe của trợ lý, gió lạnh thổi qua, cảm thấy lạnh chịu được, đợi ở cửa ra vào hồi lâu, vẫn có xe chạy tới.

      Hội trường buổi họp báo cách căn hộ của xa, trong lòng có chuyện, liền dứt khoát bộ về nhà mình.

      Lúc đứng dưới nhà, môi lạnh cóng đến tím bầm, sau khi lấy thẻ khóa từ túi xách ra, vất vả lắm mới có thể ấm áp được chút.

      Đến nơi, cửa thang máy mở ra, vừa ngẩng đầu, liền kinh ngạc đứng tại chỗ.

      Bên cạnh bệ cửa sổ hành lang căn hộ của , Tư Cảnh lẳng lặng đứng ở đó.

      “Tư …” bước ra khỏi thang máy, lúc này mới nhớ tới lúc nãy trong điện thoại, muốn đến chỗ lát.

      Cảnh nghe được giọng của , đầu quay lại.

      “Xin lỗi.” tới trước mặt . “Hôm nay Lâu Dịch có buổi họp báo phát hành album mới, vừa rồi em còn ở hội trường họp báo…”

      sao.” lắc đầu, nhìn im lặng hai giây, đưa tay cởi áo khoác của mình ra, đặt lên người .

      áo khoác là mùi hương mà quen thuộc nhất, lạnh lùng lại dịu dàng, cúi đầu, ánh mắt run rẩy, chóp mũi lập tức có chút ê ẩm.

      vào ngồi chút ?” nắm lòng bàn tay, ngẩng đầu hỏi .

      “Xe của sắp tới, còn phải lên máy bay về thành phố N.” . “ sao, ở đây .”

      Hai người nhất thời trầm mặc, chỉ bình tĩnh đối mặt, nắm chặt lòng bàn tay. “Vừa rồi… em có xem qua buổi phỏng vấn của .”

      ‘ừ’ tiếng.

      “Cái Ann, còn có… ít lời của , em…” ấp úng.

      những lời đó với giới truyền thông, em cần để ý.” cần chờ xong, . “ như vậy, cũng mang theo chút tình cảm nào, chỉ là dùng để đối phó số trường hợp mà thôi.”

      lâu kiên nhẫn trả lời như vậy, khỏi hồi tưởng lại lúc mới bắt đầu, đối xử với dịu dàng và bao dung giống với bất kỳ ai.

      gật đầu, còn muốn gì đó, tiếng chuông điện thoại di động của liền vang lên.

      “Được, bây giờ tôi xuống.” nhận điện thoại, câu, liền cúp máy. “Xe đến rồi.”

      “Ừ. lấy áo khoác trả lại . “Tư , lúc nãy em tới khách sạn, là có chuyện muốn với em sao?”

      cầm áo mặc, trong lúc lơ đãng tay đụng phải hai hộp gấm thô sáp trong túi áo.

      “… có gì.” về phía trước. “Chỉ là muốn ăn với em bữa mà thôi… Hạ Hạ, chúc mừng em… Em rất tuyệt.”

      Lúc này nghe được giọng điệu trầm ấm quen thuộc của , vầng mắt có chút chịu được, đỏ lên.

      “Cố gắng lên.” qua người . “Về sau, em đạt được nhiều hơn, những giải thưởng cao hơn.”

      Khóe mắt đỏ bừng, nước mắt lặng lẽ chảy ra.

      đứng tại chỗ, nhìn tới cạnh thang máy,đưa tay ấn nút.

      Rất nhanh, cửa thang máy mở ra, vừa bước vào bước rồi ngừng lại.

      Lúc này, khuôn mặt ngập đầy nước mắt.

      Tay của nắm chặt thành quyền, đột nhiên xoay người, dùng sức ôm vào lòng.

      cũng sớm bước lên mấy bước, chạy tới ôm lấy hông , tiếng khóc ở cổ cũng nghẹn ngào.

      giơ tay lau tóc , nhắm mắt lại, che giấu ánh mắt đau thương như mặt ngọc. “Hạ Hạ… khóc.”

      học cách buông tha em.

      Là vì quá em.
      Last edited: 5/11/14
      tart_trung thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 32.1:

      Editor: Lin

      Xuân đông tới, năm, chỉ thoáng qua rồi biến mất.

      Mùa đông của thành phố S vẫn lạnh như trước, mấy ngày nay, trời mưa lại thêm tuyết, nhiệt độ thấp tới cực điểm.

      Có thể hoàn toàn với khí hậu lúc này, chính là bộ phim điện ảnh ‘Hợp cuối cùng’, trước khi công chiếu, bộ phim được tuyên truyền cách công phu, gần như là khắp thành phố, thậm chí còn trở thành điểm nóng của làng giải trí.
      Do Phong Hạ đảm nhiệm vai nữ chính, bạn tốt của Tưởng Nghi cúng góp vai nữ phụ Nhị Hào, hai nữ cùng với đạo diễn và nhưng diễn viên khác buổi họp báo, khí trong hội trường lúc này nóng vô cùng.

      Trả lời tốt, tất cả ánh mắt nơi đây gần như rơi lên người Phong Hạ, và lại những điều mọi người bàn luận chút liên quan tới bộ phim.

      “Summer.” MC cầm micro, cười tủm tỉm nhìn Phong Hạ. “Nghe sau khi bọ phim này công chiếu, thử bước chân vào lĩnh vức ca hát? Dựa vào ca khúc chủ đề lần này, cũng là bài tự mình biểu diễn.”

      “Đúng vậy.” Mái tóc của Phong Hạ rất dài, khó uốn lên, mái tóc màu cà phê tôn lên bộ trang sức trang nhã và khuôn mặt tinh xảo. “ ra tôi chỉ hát bài hát chủ đề, chỉ coi như là hát phụ, hát chính là vị tiền bối cực kỳ tài năng, cho nên áp lực trong lòng rất lớn, luôn cảm thấy mình hát tốt, sau đó lại ra ngoài nghe trong phòng thu , may vì bái hát chính rất hay, cho nên tôi cũng quá mất mặt, hơn nữa cũng vào cuối năm, tôi cũng mong mọi người có thể nghe chút gì đó.”

      Dứt lời, cười . “Về phần có thể lấn sân sang lĩnh vực ca hát hay , phải đợi ông chủ tôi cho phép .”

      “Theo lời của tổng giám đốc Mục, ấy hết sức ủng hộ!” Vẻ mặt MC hớn hở. “ tại, là át chủ bài của LIVE, cũng rất thân với tổng giám đốc Mục, việc thử lấn sân sang lĩnh vực ca hát, tất nhiên khiên cho người hâm mộ rất kích động.”

      “Nếu quả có thể phát triển ở lĩnh vực ca hát, vậy tôi làm hoàn hảo.” ôn hòa .

      “Dĩ nhiên, nếu như Summer làm ca sĩ, còn có Lâu Dịch hỗ trợ! Có Quỷ tài và Vũ vương giúp đỡ, có thể đoán trước có những người dẫn đường rất tốt!” Lúc này vẻ mặt MC có chút mập mờ.

      “Chỉ cần cậu ấy ngại tôi hát quá tệ, động tác quá cứng nhắc.” đối mặt với lời trêu chọc, vẻ mặt vẫn tự nhiên như cũ.

      Lúc này, MC nhìn tấm thẻ tay, đột nhiên chuyển cái. “ đến chuyện diễn viên lấn sân sang làm ca sĩ, cũng giống với Thiên Vương Tư Cảnh làm được, cái gì cũng đều rất thành công, Summer, năm nay, đóng bộ phim ‘Hồng Trần’ với Tư Cảnh khiến người hâm mộ hoài nghi hai
      Chương 32.1


      người là người , nhưng sau đó cũng có thêm lần hợp tác nào nữa, có muốn ấy hướng dẫn mình con đường trở thành ca sĩ hay ?”

      Lời của MC vừa dứt, rất nhiều người mê điện ảnh liền kích động hét ầm lên, Phong Hạ khẽ hạ tròng mắt xuống, hồi lâu sau, chỉ cười. “Uranus rất bận rộn, nếu như có thể mời được ấy coi như cũng là vinh hạnh.”

      Trả lời những lời này xong, cơ bản buổi họp báo kết thúc, sau đó chụp hình chung với toàn bộ đoàn làm phim, liền được hai trợ lý bảo vệ đưa xuống khán đài rời .

      Sau khi ra tới sau hội trường, Tưởng Nghi cũng ba chân bốn cẳng chạy tới, đưa tay vỗ vai , rời khỏi hội quán rồi lên xe cùng .

      “Hạ Hạ.” Lên xe, Tưởng Nghi thả lỏng cơ thể, lười nhác tựa lên vai . “Lúc nãy, lúc cậu trả lời vấn đề cuối cùng, giọng có chút trốn tránh.”

      ngẩn người, vén tóc ra sau tai. “Hả? Thảo nào gần đây mình cảm thấy tiếng Trung của cậu ngày càng tốt, ra là mình kém .”

      Tưởng Nghi lớn lên ở Mỹ, tiếng phổ thông cực kỳ kém, lúc này lại bị cho ngẩn người, liền giận dữ hừ tiếng. “ chuyện với cậu, mình chỉ , suy nghĩ chút liền cảm thấy kỳ lạ.”

      “Gì vậy?”

      “Cậu nghĩ xem, ban đầu lúc cậu đóng bộ phim ‘Hồng Trần’ đó, người hâm mộ của Tư Cảnh ghét cậu vô cùng? Còn hắt nước, sau đó cậu càng ngày càng may mắn, trong tất cả các ngôi sao nữ hợp tác với Tư Cảnh, nhìn qua vòng, vẫn thấy cậu là tốt nhất.” Tưởng Nghi liên tiếp . “Ah, đúng rồi, gần đây cậu có liên lạc với ấy ?”

      Phong Hạ đưa tay hạ cửa xe xuống. “, liên lạc hơn mấy tháng rồi.”

      Cách lần đạt được giải thưởng vào năm ngoái, năm.

      năm nay, ra cũng có gặp mấy lần, bình thường cũng hiếm khi có tin nhắn.

      Thậm chí ngay cả Sharon, đều cho rằng chia tay với rồi.

      “Vậy… rốt cuộc đây là chuyện gì?” Tưởng Nghi khoát tay. “Cậu đừng với mình gì mà chia tay vui vẻ, mình tin, cuối cùng hai người chia tay chưa?”

      cắn môi hồi lâu sau, khuôn mặt nhẫn nhịn lắc đầu. “Cũng tính như vậy, mình biết.”

      năm này, hối hả ngược xuôi, bận quay phim, bận luyện tập, thậm chí ngay cả nhà, cũng rất ít khi trở về, có mấy lần trực tiếp ngủ lại công ty, ngày hôm sau tiếp tục làm việc.

      Về phần , có thể biết, chính là mức độ nổi tiếng của như sấm nổ bên tai, mọi lĩnh vực đều có tham gia, chỉ cần tên xuất , tất nhiên là nơi được tập trung cao nhất.

      Đêm giành được giải thưởng đó, sau khi khó thở ôm lấy tuyệt vọng, hai người cũng biết tiếp theo nên làm gì, cũng hẹn mà cùng chọn cách này.

      Tất cả giống như lúc đầu, tiếp tục làm công việc của mình.

      nhắm mắt lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt lóe lên.

      ***

      Bởi vì năm ngoái biểu của Tưởng Nghi trong bộ phim điện ảnh của William vô cùng xuất sắc, được Mục Hi chọn trúng, vào đầu năm nay ký hợp đồng với Live, sau buổi họp báo hai người cùng nhau trở về công ty, trực tiếp lên tầng cao nhất, vào phòng họp của Mục Hi.

      Còn chưa vào phòng họp, từ bên ngoài nghe thấy giọng khá cao của người đàn ông. Phong Hạ vừa nghiêng tai nghe, phát giọng có chút quen thuộc, gõ cửa, liền nắm tay cầm mở ra.

      “Tôi biết khả năng của trong lĩnh vực ca hát, huống hồ tôi cũng viết vài bài hát để dự phòng. Live có đội ngũ nhạc vô cùng chuyên nghiệp, cần gì phải mình có khả năng?”

      Trong phòng họp, Lâu Dịch đứng trước chỗ ngồi, hai nắm đấm đặt lên bàn, cau mày nhìn Mục Hi. “Tôi cần biết chuẩn bị cho album lần này, nhưng tôi nghĩ mình , tôi tuyệt đối có năng lực giúp Summer hoàn thành xong album này.”

      Chờ xong, mới phát Phong Hạ và Tưởng Nghi đứng trước cửa, ngẩn ra, liền ngồi xuống ghế, hai tay khoanh trước ngực, mặt là bộ dạng quan tâm như thường ngày.

      “Bất kể cậu có năng lực hay .” Mục Hi ngồi yên tại chỗ, vẻ mặt chút thay đổi . “Quản lý tốt chính cậu là được rồi.”

      Trong phòng họp trừ Lâu Dịch và Mục Hi, còn có mấy nghệ sĩ, lúc này lại dám dù chỉ câu.

      Phong Hạ lại vị trí của mình ngồi xuống, giọng hỏi Lâu Dịch bên cạnh. “Chuyện gì vậy?”

      “Bước đầu chuẩn bị cho album mới của cậu tiến hành rồi.” Lâu Dịch nhìn , sắc mặt khá khó coi. “Mời ca khúc solo, tuy nhiên các bài hát lại phải do đội ngũ nhạc của Live sáng tác.”

      Sau khi nghe , ngẩn ra, nhìn về phía Mục Hi.

      Mục Hi thấy nhìn sang, liền dựa lưng vào ghế ngồi, đưa tay nhấn điện thoại nội bộ, trầm giọng . “Đưa tài liệu vào.”

      vừa hạ điện thoại, cửa phòng họp lập tức được mở ra, Phong Hạ ngẩng đầu nhìn, vừa uống nước thiếu chút nữa nghẹn lại cổ họng.

      Người vào căn bản phải là trợ lý của Mục Hi, Kevin.
      Last edited by a moderator: 24/10/14
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :