1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đã Lâu Không Gặp - Tang Giới (Showbiz) (Hoàn- Đã Có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Sorry mọi người, hai ngày nay mình bận học liên tục, ko có chương ms, cảm ơn mọi người ủng hộ mình :bighug: :bighug:

      Chương 53:

      Editor: Lin

      Vì sàn nhà phòng ngủ có lò sưởi nên lạnh lắm.

      Chờ Tư Cảnh xong, nằm người , mắt trợn tròn nhìn .

      “Sao vậy?” Vẻ mặt lại cực kỳ bình thản thong dong. “ muốn ?”

      phải.” thu hồi vẻ mặt kinh ngạc. “Chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao lại đột nhiên muốn Florence…”

      phải muốn hưởng thụ thế giới hai người với , chỉ là vào thời điểm này, hai người vừa mới tái hợp, còn album chuẩn bị phát hành, bộ phim ‘Thanh Sắc’ sau khi hoàn thành phần hậu kỳ bắt đầu được quảng bá.

      Hơn nữa em còn nhiều chuyện chưa làm xong…” khổ não nhíu mày. “Vào lúc mấu chốt này lại đột nhiên ra ngoài hưởng thụ, lại đến nơi xa như vậy, có phải tốt lắm ?”

      ôm ngồi dậy, thong thả .

      “Bây giờ em là người tự do, ông chủ phòng thu , người phụ trách phim ‘Thanh Sắc’ cũng là , và em ra nhoài hưởng thụ, ai dám gì?”

      Mặc dù như đó là chuyện đương nhiên, nhưng dự đúng là như vậy…

      nhìn vẻ mặt hoàn toàn quan tâm người ngoài gì, cũng muốn nhiều, cong môi gật đầu.

      Kỳ nghỉ tốt như vậy, quà tặng năm mới tốt như vậy, thời gian và người cũng tốt như vậy.

      Hơn nữa còn là nơi mà từng cho rằng mình nữa, phải có kỷ niệm đẹp nhất ở đó.

      Cảnh ôm đứng dậy, giọng hỏi. “Còn mệt ?”

      lắc đầu, nghĩ đến vừa nãy tên lắp lên cung còn bị ba mình phá đám, mặt lại hơi đỏ lên.

      “Vậy rửa mặt, sau đó ăn sáng.” cẩn thận mặc áo ngủ lại cho .

      Hai người vào phòng tắm rửa mặt xong, cũng ra khỏi phòng, trong phòng bếp, cạnh bàn ăn chỉ có mình Phong Trác Luân.

      “Ba, chào buổi sáng.” Phong Hạ ngồi xuống cạnh bàn ăn, thấy ba mình sảng khoái cầm tờ tạp chí, hỏi. “Mẹ đâu rồi?”

      “Còn ngủ.” Giọng lười biếng mang chút thỏa mãn của Phong Trác Luân vang lên.

      Cảnh ngồi xuống bên cạnh Phong hạ, nghe giọng của ba vợ tương lai, ánh mắt là vẻ u oán thể che giấu.

      “Vậy bữa sáng…” nhìn mặt bàn trống .

      “Tối qua người nào tự ý ngủ lại nhà này, tự người đó làm.” Phong Trác Luân kéo dài giọng.

      ngẩn ra, bất đắc dĩ nhìn về phía Tư Cảnh.

      “Ừ, làm.” Tư Cảnh đưa tay vuốt tóc . “Bác trai muốn ăn gì?”

      “Trong tủ lạnh có rất nhiều đồ, nấu mĩ, nấu cháo, sau đó chưng trứng cút, xíu mại, lại nướng thêm chút lạp xưởng, làm mấy cái sandwich, sau đó rán mấy quả trứng, tiếp đó là trái cây… Ừ, tạm thời chỉ từng đó thôi.”dღđ。l。qღđ

      nghe ba mình liệt kê ngừng nghỉ các món ăn đủ để làm tiệc đứng, miệng trở thành hình chữ ‘O’.

      “Được.” Tư Cảnh cúi đầu, lại hết sức lạnh lùng rời khỏi chỗ ngồi, vào phòng bếp.

      Hình như biết cũng muốn , Phong Lập tức ngay sau đó. “Hạ Hạ, con ngoan ngoãn ngồi đây cho ba.”

      “Ba…” đưa mắt nhìn Tư Cảnh đóng cửa phòng bếp, lập tức đưa tay cướp tờ tạp chí trong tay Phong Trác Luân, có chút oán trách. “Nhiều thức ăn sáng như vậy làm sao ba ăn hết được? Phòng bếp còn có cả điều hòa, trời bên ngoại lạnh như vậy, ấy cảm lạnh.”

      “Ai bảo cậu ta tự tiện ở lại, còn muốn ăn đậu hũ con ba ngay dưới mắt ba.” Phong Trác Luân nhún vai. “Ba bắt thằng nhóc đó làm tiệc lớn, hay chạy 1000m rất tốt rồi!”dღđ。l。qღđ

      bíu môi, giọng lầm bầm. “Ba ngược đãi ấy, chính là ngược đãi con được …”

      “Ba nghe thấy.” Phong Trác Luân dựa lưng vào ghế, thở dài lắc đầu. “Quả nhiên gả con ra ngoài là bát nước hắt , con xem, con ở cùng cậu ta lâu rồi sao? Còn chưa tới ngày!... Con trai vẫn tốt nhất, con xem trai con, tốt!”dღđ。l。qღđ

      “Ba, ba lại tự lừa mình dối người nữa rồi, trai con chưa bao giờ rời khỏi chị dâu nửa bước, có được ?” tức giận như ba mình. “Hơn nữa, con nghe mẹ con , từ , vị trưởng bối mà con thích nhất là chú Kha Đằng, ngay cả Ấn Thích còn thích cha hơn ấy.”

      Người kiêu ngạo nào đó bị cả con trai lẫn con ghét bỏ nghe xong, cứng đờ ngồi ghế, nguyên khí tổn thương nặng nề.

      “ba, còn nữa.” suy nghĩ chút. “Tư muốn con và ấy cùng Florence, có thể là hôm nay hoặc ngày mai.”

      Từ lúc bị đánh, Phong Trác Luân còn chưa trở lại bình thường, chỉ trừng mắt, ‘A’ tiếng.

      “Ba… phản đối?” hiểu suy nghĩ của người ba quỷ dị này.

      “Phản đối cái gì?” Phong Trác Luân vòng hai tay. “Ngày mai mẹ và ba con Pháp, phải khoảng tháng sau mới về, cũng có ai ăn mừng năm mới với con.”



      Gặp gỡ người chưa bao giờ suy nghĩ cho con trong phạm vi người ba, còn lời nào để .

      “Về phần tên Thằng nhóc thúi Tư Cảnh.”

      Khóe miệng Phong Trác Luân khẽ nhếch, sâu kín . “ vội, chỉ cần thắng nhóc đó muốn cưới con, chờ ba trở về, để cho chú Phó Chính và chú Kha Đằng của con thay phiên đánh, đánh đủ, lại để bọn họ dùng côn đánh, được nữa, để cho chú Mạt của con trói lại đánh… giữ lại từ từ giày vò, đó cũng là lúc hưởng thụ.”dღđ。l。qღđ



      Cảnh làm theo thực đơn của Phong Trác Luân, tất cả bữa ăn sáng thiếu cái gì.

      Phong Trác Luân ăn ngấu nghiến, cười tủm tỉm trước bàn ăn ăn sáng, Phong Hạ rất đau lòng, chờ Tư lấy bánh bao ra khỏi phòng bếp, đứng dậy theo vào trong.

      “Em cầm cho.” trước bước, cầm lấy bánh bao trong tay , tay lại đưa lên khuôn mặt . “ có lạnh ?”

      tồi.” giơ tay bao bọc tay . “Lúc nấu ăn rất bận, cũng coi như làm ấm người.”

      Tia nắng sáng sớm chiếu vào phòng bếp, co ngẩng đầu nhìn thắng vào mắt , tâm trạng tự chủ được cảm thấy rất yên bình.

      lâu, sáng sớm, phòng bếp, thức ăn ngon.

      ăn sáng.”

      nhìn , khóe miệng cong lên nụ cười dịu dàng. “Sau khi ăn xong, chọn hai bộ quần áo đẹp chơi là được, lát nữa chúng ta ra sân bay.”

      Đợi ăn sáng xong, Tư cảnh về nhà mình trước lấy ít quần áo và visa, Phong Hạ cũng nhanh chóng sắp xếp quần áo, lấy những đò dùng cần thiết, kéo hành lý ra ngoài, tạm biệt Phong Trác Luân.

      “Mẹ còn chưa dậy sao?” đứng trước cửa, nhìn phòng ngủ chính và xung quanh chút.

      “Để mẹ con ngủ thêm lát.” Hai chân Phong Trác Luân gác lên cao, tựa vào cạnh tường. “Ba với bà ấy.”

      gật đầu. “Ba, vậy con trước, ba và mẹ chơi vui vẻ.”

      Phong Trác Luân ‘ừ’ tiếng, tùy ý khoát tay.

      mang theo hành lí đến cửa chính, vừa định xoay người khép cửa lại, đột nhiên nghe tiếng ba gọi.

      “Hạ Hạ.”

      Phong Trác Luân nhìn con của mình, mặt nổi lên tia rất nhạt, nhưng cũng ràng là nụ cười. “Sau khi rời ba mẹ, con cũng có thể cực kỳ hạnh phúc.”

      Giọng nghiêm chỉnh, dịu dàng.

      đứng tại chỗ, nhìn nụ cười mặt ba mình, hốc mắt hơi ửng đỏ.

      Đây là đồng ý của ba với hai người.

      nhớ trong năm năm Tư Cảnh rời , có lần tâm , ba từng qua với , lúc con ở bên cạnh ba mẹ, con vẫn luôn là người hạnh phúc nhất, cho nên có cái gì đáng giá để phải khổ sở tuyệt vọng?

      Cậu ta rời khỏi con… con còn có nhà, nếu như muốn chờ, vậy trong thời gian chờ đợi, hãy khiến mình trở nên tốt hơn.

      Mà bây giờ, con đáng giá với cuộc sống tương lai này, tất cả đều tốt đẹp.

      Cuộc sống, nửa là kỷ niệm, nửa là tương lai, hôm nay cuối cùng cũng có thể tiếp tục.

      cười với ba, dùng sức gật đầu.

      **

      đường sân bay, tựa vào Tư Cảnh nhắm mắt dưỡng thần, thỉnh thoảng lại vài ba câu với .

      Vừa lúc đèn đỏ, điện thoại vang lên.

      lấy điện thoại trong túi áo, liếc mắt nhìn cái rồi nhện điện.

      “Mẹ.” vốn tựa người , nghe được chữ này, lập tức ngồi thẳng dậy.

      Mặc dù khoảng cách rất gần, nghe được ràng lời mẹ , chỉ có thể nhìn thỉnh thoảng ‘ừ’ tiếng.

      Vốn rất lo lắng nhìn vẻ mặt của , lại đột nhiên phát lấy di động xuống, đưa cho , ý bảo nhận.

      Cả người căng thẳng, nhìn ánh mắt trấn định và khích lệ của , nhận điện thoại.

      “Bác .” thở hơi, . “Năm mới vui vẻ.”

      “Tiểu Hạ.” Giọng của mẹ hình như có chút nghiêm túc. “Cũng chúc cháu năm mới vui vẻ.”

      “Hôm qua Tiểu Cảnh ăn mừng ở nhà cháu sao?” Mẹ Tư còn . “Đúng là có chút thất lễ, mong ba mẹ cháu bỏ qua cho.”

      đâu ạ.” mỗi câu, đều liếc cái. “Hôm qua Tư ăn cơm với nhà cháu, bởi vì quá muốn nên có ngủ lại.”

      “Ừ.” Trong giọng của mẹ tư tia trách cứ. “Hôm qua là giao thừa, thành viên trong gia đinh gặp mặt, nhưng nó lại về nhà.”

      suy nghĩ chút. “Bác , đây là cháu đúng, Tư nên về nhà ăn tết cùng mọi người, là cháu để ấy ở lại ăn tết cùng gia đình, là cháu suy nghĩ chu đáo.”

      Hình như mẹ Tư ngờ lại đổ hết trách nhiệm lên đầu mình, dừng chút, mới . “ sao.”

      “Chờ tới lúc bác trai và bác đến thành phố S, cháu nhất định mới hai người ăn cơm.” hăng hái. “Lần trước hai người tới đây, lúc đó lại trong giai đoạn cháu đóng phim, nếu như mọi người có thời gian trở lại, cháu đưa mọi người tham quan thành phố S.”

      xong, lập tức lo lắng nhìn vẻ mặt tư Cảnh.

      Chỉ thấy cũng nhìn , mặt là nụ cười muốn ngừng mà được.

      Mẹ Tư ở bên kia càng thêm sửng sốt, hồi lâu mới trả lời. “À, được, có thể.”

      đến nước này, hình như biết tiếp tục thế nào, Tư Cảnh nhận lấy điện thoại trong tay , vào trong điện thoại. “Con và Hạ Hạ muốn Flerence, đợi tới lúc trở lại, hai người đến thành phố S chuyến, ăn vữa cơm với ba mẹ ấy.”

      “Được, cứ như vậy .” nhanh chóng cúp điện thoại.

      “Sao lại nhanh như vậy?” u oán nhìn , lôi kéo cánh tay . “Chờ chúng ta trở về để ba mẹ em gặp ba mẹ sao?”

      Quả rất giống bất đắc dĩ, hơn nữa trong lòng nổi lên tình sớm bị phát , sau đó là người lớn trong nhà được hẹn gặp chuyện,…

      phải em chờ họ đến thành phố S, mời họ ăn cơm, đưa họ du lịch thành phố S sao?” bình thản nhìn , khóe miệng cong lên. “ còn phải rèn sắt khi còn nóng.”

      “Nhưng ba mẹ …” cắn môi. “ ra họ cũng quá thích em, đúng chứ?”

      Sáu năm trước, lúc và ba mẹ ăn cơm chung, cảm thấy điều này rất ràng, hơn nữa sau đó vô tình nhìn thấy tin nhắn trong điện thoại , càng cảm thấy chuyện được gả vào gia đình vô cùng khó khăn.

      Nếu như trưởng bối trong nhà chú trọng đến ngày sinh, rất khó chấp nhận nàng dâu có bát tự tương khắc với con trai mình.

      “Hạ Hạ.” nhàng vuốt tóc . “ hỏi em, nếu như sau này em làm mẹ, em dùng quan niệm của mình để trói buộc thế giới của nó sao?”

      ngẩn ra. “Nếu như nó làm đúng, em cho nó ít lời khuyên.”

      “Cho nên, lời khuyên dù sao cũng chỉ là lời khuyên, bất kể có được hay , đó cũng là cuộc sống của nó, đúng ?” khẽ giương môi. “Con trai mình năm năm về nhà vì người thế nào, bọn họ , ngay cả bọn họ, cũng có cách nào thay gánh chịu năm năm này.”

      lại , chỉ có thể khẽ thờ dài.

      nhìn bộ dạng này của , cười ôm vài lòng. “ quyết tâm làm chuyện này, họ cũng thể ngăn cản . Hơn nữa, Hạ Hạ, nếu tại họ tiếp xúc với em, nhất định thích vô cùng.”

      vùi đầu vào ngực , vẫn lời nào.

      “Được rồi được rồi.” tiếp tục trêu chọc . “ thừa nhận, ra chờ được nữa rồi, là muốn nhanh chóng giải quyết những quá trình cần thiết, có thể cười phong tiểu thư về nhà sớm chút, được ?”

      muốn cưới, còn lấy chồng hay là việc của em.” để nhìn thấy vẻ mặt của mình, chôn trong ngực ngọt ngào cười .

      “Mặc kệ em muốn gả hay , đều phải nhận được quà tặng năm ba mươi hai tuổi này.” thản nhiên .

      Mặt lặng lẽ đỏ, lúc sau, ngẩng đầulên nhìn . “ ra em vẫn quên hỏi , ngày đó, trai em đến nhà em, rốt cuộc là chuyện gì?”

      Còn nữa, hôm qua, trong thư phòng, ba em gì với ?” nghiêm túc nhìn .

      tò mò, tại sao ba và trai lại cầm gậy đánh uyên ương giống nhau, lại có thể giải quyết dễ dàng như vậy?..

      nghe cong, cười với . “ cho em biết.”

      vui, phồng má. “ cho em… em cũng Florence với …”

      đưa tay ngắt mũi . “Vậy sau khi đến Florence cho em biết, tạm thời giữ lại.”

      bĩu môi, lại chui vào ngực lần nữa.

      “Tư .” lát sau, giọng của ràng truyền vào tai . “Em cố gắng khiến ba mẹ đồng ý chuyện giữa em và .”

      Ánh mắt mềm mại nhìn mái tóc , giọng trầm thấp, dịu dàng. “Được.”



      Sáu năm sau, Firenze.

      Đường phố, những ngôi nhà, hoa tươi,… mỗi thứ, đều quen thuộc như vậy, hình như chưa bao giờ thay đổi.

      Bởi vì máy bay đến trễ chút, cho nên khi hai người đến Florence gần tối, hai người cất hành lý ăn cơm tôi, lập tức về khách sạn nghỉ ngơi.

      Trở về phòng, Phong Hạ tắm trước, sau đó thoải mái nằm lý giường, nhàm chán xem chương trình tivi.

      Xem tới xem lui, tất cả các chương trình đều là tiếng Ý, chỉ có duy nhất kênh sử dụng tiếng , cảm thấy chút hứng thú.

      Chuyển hồi, màn hình đột nhiên lên chương trình, kỳ quái xem chương trình đó hồi, gương mặt đột nhiên đỏ lên.

      Chột dạ liếc nhìn cửa phòng tắm, ừm, vẫn còn tiếng nước chảy, Tư Cảnh vẫn còn tắm.

      bối rồi trong chốc lát, cầm hộp điệp khiển giảm lượng, nhận khóa.

      Tiếp theo, màn hình lên nội dung sinh động, khác với dự đoán của lắm, nhưng hình như hơi rung động hơn dự đoán của chút.

      chưa từng xem qua trình tương tự như vậy, cho nên xem hết sức chăm chú, nội tâm lại lặng lẽ cảm thán.

      Càng xem càng thấy nóng mặt, nhịn được, vừa định tắt tivi, đột nhiên nghe thấy thanh vang lên bên tai.

      “Cần phiên dịch cho em chút ?” biết từ lúc nào, Tư Cảnh đến cạnh giường, toàn thân chỉ bọc cái khăn, tóc còn nước.

      Cả người cứng đỡ, ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn khuôn mặt cực kỳ đẹp trai và gò má mê hoặc của , xuống cơ ngực trần truồng và cơ bụng, từ từ nuốt nước miếng.

      phát ra, năm năm này, dáng người của còn cường tráng hơn trước đây,

      có thể cảm thấy giường dần dần lún xuống, tréo lên giường. “Tất cả họ đều tiếng Ý, có muốn dịch sang tiếng Trung cho ?”

      Hai người tivi chuyện, được

      Mà có , cũng chỉ là từ tượng thanh, được

      cảm thấy mình như con cá năm bàn chờ bị làm thịt, gương mặt thiêu đốt, đâu dám nhìn màn hình tivi.

      Lúc này, lật lại, hai tay vuốt ve bờ má , cúi đầu nhìn .

      Vì tư thế như vậy, nước tóc chầm chậm chảy xuống gương mặt .

      “Quả nhiên, hành động của quá chậm, Hạ Hạ mới xem ‘phim tình ’… đúng ?” , nhếch miệng cười. “Xem xong, em có cảm tưởng gì?”

      có… có…” cố gắng nặn ra mấy chữ.

      Cảnh ngẩng đầu nhìn tivi, nụ cười mặt còn thêm vài phần thâm ý.

      đợi gì, bế cả người lên, sang bên.

      Trong phòng có mặt tường, hoàn toàn dùng bằng từng miếng kính men sứ, ôm về phía mặt tường này, vừa hôn vừa cởi áo ngủ của .

      “Hình như cho tới bây giờ, chúng ta còn chưa thử tư thế đứng… hửm?” nhanh chóng ném quần lót của sang bên, nâng hai mông của , để dựa lưng vào tường, ngồi lên đầu gối của chính mình. “Vậy bây giờ chúng ta cũng thử nội dung em vừa xem…”

      Bên tai, từ tivi thỉnh thoảng lại truyền đến những thanh khiến người khác đỏ mặt tim đập, dựa lưng vào bức tường lạnh lẽo, đáng thường nhìn cầu xin tha thứ. “Lạnh…”

      “Lát nữa lạnh.” thản nhiên , ngậm vành tai

      của , tay khác dò xuống khe mông.

      chưa bao giờ là đối thủ của , huống chi lần trước khi ở nhà , còn ở trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đây chính là lần đầu sau năm năm hai người gặp lại.

      Ngón tay nhanh chóng dò vào hai chân , ngón trỏ mập mờ vẻ vòng tròn tại đó, nhịn được thở hổn hển, đôi tay nắm chặt phần lưng .

      “Ưm…” Nhân lúc còn luống cuống, trực tiếp vào, bắt chước động tác tivi, lúc lên lúc xuống.

      nhanh chóng ẩm ướt, tròng mắt mờ mịt, thở hổn hển, đáng thương nhìn .

      đủ?” giọng cười, lại cho vào ngón tay, “Lại thêm chút, có được ?”

      Tiến trình tivi hình như đến lúc cao trào, thanh tiếng rên của người phụ nữ rất lớn, tốt độ rút ra đưa vào của tay cũng theo đó mà tăng nhanh, nhịn được, nhanh chóng bị ngón tay đưa đến điểm cao nhất.

      rút ngón tay ra tràn ngập chất lỏng, gõ lên môi , sau đó giật khăn tắm của mình ra.

      “Có muốn nhiều hơn nữa ?” Đáy mắt nhuốm đậm sắc tình.

      Hình như cũng cam lòng vĩnh viễn ở trong trạng thái bị động, lại đưa ra quyết tâm hung ác, đưa tay nắm lấy phần cứng rắn nóng bỏng của .

      Cảm thấy ở trong tay mình càng bành trường, mặt đỏ bừng, cúi đầu nhìn cái.

      “Có hài lòng ?” Tiếng cười của khàn khàn, “Hài lòng đổi cái này, hửm?”

      cho rằng em dám sao?” thở hổn hển, lấy hết sức lực nâng mông lên, ngồi xuống nơi cứng rắn của .

      Vừa mới nuốt vào phần đầu, trong cổ họng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, điều chỉnh tư thế của mình, cố gắng tiếp tục, nhưng vào được nửa, lại vào tiếp nữa.

      Nơi đó vào được nửa, thủy triều ấm áp trong cơ thể lại nhiều hơn, triều dịch theo cứng rắn của , từ từ xuống, rơi nền nhà.

      “Tư …” gấp muốn khóc.

      mặt giờ cũng phủ kín lớp mồ hôi mỏng. “Gọi ”.

      “Hả?” mê man nhìn , lát sau mới phản ứng được, đỏ mặt, giọng kêu. “Ông xã.”

      Vừa xong, lập tức ấn hông , dùng sức để ngồi xuống.

      rất hung hăng, tiết tấu hoàn toàn loạn lên, tốc độ rất nhanh, từng phát từng phát vào , đến mức bụng cũng đau.

      Tiếng va chạm thân thể cũng rất ràng, lúc bắt đầu vịn vai , sau đó lại bám vào được, vô dụng phải bám chặt vào bức tường kính lạnh lẽo sau lưng.

      Vẻ mặt hưởng thụ, nhìn kiềm chế được vừa phát ra tiếng rên rỉ, vừa mạnh mẽ vào, hơi thở nặng nề, đứt quãng , “Bảo bảo, em có biết, vào lúc này, đàn ông thích nhìn vào bộ phận nào của phụ nữ nhất ?”

      liều mạng lắc đầu, dám nhìn , vừa sợ vừa xấu hổ, bị khoái cảm đánh úp, ngón chân cũng cong lại.

      “Xương quai xanh.” Ngón tay cũng rơi vào những bộ phận tương tự. “Ngực.”

      “Bụng.” nghe giọng khêu gợi của . “Còn có, nơi này.”

      Ngón tay di chuyển đến nơi hai người kết hợp, nhìn bộ dạng nuốt hết chính mình, ôm chặt hông , ánh mắt đỏ hồng nhìn lên mặt , làm mạnh hơn.

      lại nhanh chóng đạt tới cao trào lần nữa, còn hơi sức để khóc, nhưng còn dũng mãnh hơn, thu đầu gối lại, ôm xoay qua chỗ khác, để tay chống lên vách tường thủy tinh, sau đó lại vào.

      cắn môi, “A…a” nhịn được rên rỉ, thừa nhận từng lần vào từ sau lưng.

      Tuyết trắng cũng vì động tác nhanh mà lắc lư, mỗi lần ra vào, giống như muốn xé rách ra, khiến được gì.

      “Đừng chịu đựng.” tay xoa bụng , giọng dụ dỗ, “Giống như những gì em vừa xem.”

      Da mặt mỏng, nếu lớn tiếng giống như tivi như vậy, ánh mắt híp lại, đột nhiên đẩy cả người về phía trước, gần như đứng thẳng, để cho dán vào mình, từ dưới lên.

      Tiếng kêu sợ hãi của nghẹn ở cổ họng, bị ép đến mức chỉ có thể có chút sức lực ngâm lên, kịch liệt vỗ vào mông , cuối cùng đưa toàn bộ vào trong cơ thể .

      Cuộc tình khiến người ta hít thở thông trôi qua, đến câu cũng nên lời, toàn thân đều là màu hồng, còn có dấu vết nụ hôn của , thở nặng nề, ôm lên, nhìn bộ dạng nước mắt lưng tròng của , lại muốn.

      “…Lên giường…” nhìn dáng vẻ như sói như hổ này của , vô cùng sợ hãi, chỉ có thể tội nghiệp cầu xin.

      nhẫn nhịn, ôm về giường.

      Bởi vì tivi còn mở, ánh mắt của hai người cũng tự nhiên rơi lên màn hìnhtivi, màn hình, người đàn ông ngồi ghế salon, mà người phụ nữ quỳ mặt đất, vùi đầu giữa hai chân người đàn ông, ngừng di chuyển.

      có thể lập tức cảm thấy, đôi tay ôm vòng eo của đột nhiên thắt chặt.

      Gần như là nơm nớp lo sợ ngẩng đầu.

      Chỉ thấy ánh mắt nhìn tivicủa , lúc này đây dừng lại đôi môi đỏ mọng, ướt át của .
      Last edited by a moderator: 28/11/14
      tart_trung thích bài này.

    2. Elena Mai

      Elena Mai Well-Known Member

      Bài viết:
      338
      Được thích:
      883
      nữa mà..............

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 54:

      Editor: Lin

      tivi vẫn ngừng truyền tới tiếng vang mập mờ như cũ.

      Lần này, cũng phải thanh hoan ái bình thường, mà là lại tiếp xúc khác mới có thể phát thanh như vậy.

      Phong Hạ bị tầm mắt của Tư Cảnh và thanh của tivi hành hạ đến rối loạn, lại cúi đầu nhìn vào nơi nào đó của , khuôn mặt đỏ nhanh hơn.

      biết, nhất định cũng muốn làm như vậy…

      Tưởng Nghi sinh ra ở Mĩ, hiểu rất phương diện này, hai năm trước, có lần hai người chuyện đến vấn đề này, Tưởng Nghi như tên trộm cho biết, đàn ông đều rất thức phương thức này, thậm chí còn muốn phương thức quá mức bình thường.

      Nhưng nếu muốn là như vậy.

      Người đàn ông nhất… muốn làm như vậy.

      nên… cũng nguyện ý sao?

      Làm tìm người đập thình thịch, ngừng tăng tốc trong khí, đôi mắt nhìn hồi, thấy sợ hãi, cuối cùng khẽ thở dài, ôm , để nằm người mình.

      tắm ?” ngửa mặt nằm gối, đưa tay vỗ sống lưng trần truồng của .

      “Cái đó…” nằm cơ thể , có thế cảm nhận cứng rắn nóng cháy của chống đỡ giữa hai chân dễ dàng hơn. “Tư , …”

      Tình hình tại như vậy, có thể tắm sao?... có cách nào để coi thường cái này, được .

      “Sao vậy.” Vẻ mặt thản nhiên.

      nhìn khuôn mặt tuấn của phủ lớp mồ hôi, cắn răn, đột nhiên ngồi dậy, cả người từ từ di chuyển xuống.

      Chuyển đến bụng , nhìn bộ phận cứng rắn còn mang theo chất lỏng của , tay khẽ run, cầm lên.

      Cứng rắn nóng bỏng trong lòng bàn tay trở nên nét hơn, cẩn thận trượt trượt bàn tay, thậm chí nghe thấy tiếng than vui thích phát ra từ cổ họng .

      Hồi lâu, xây dựng xong tâm lý, thẹn thùng nhìn , hít hơi, cúi đầu xuống.

      mở rộng miệng, muốn ngậm chặt đỉnh cứng rắn.

      Ai ngờ lúc này, đột nhiên ngồi dậy, nhàng giữ tay , vì động tác như vậy, miệng của rời vật cứng rắn của .

      thở hổn hển, đáy mắt toàn màu đỏ tươi, nhưng vẫn dùng sức giữ chặt , cho tiếp tục.

      ra bộ dạng này của , đột phá lý trí mức cực hạn của .

      nhìn đáy mắt là sắc tình nồng đậm, vừa muốn gì đó, nhưng lại đột nhiên ôm ngang cả người lên, về phía phòng tắm.

      vào phòng tắm, mở nước nóng, đảo đều nước ấm, sau đó xoay lưng về phía mình, bắt đầu dùng nước ấm thầm ướt tóc .

      Mặt còn đỏ ửng, lúc này lại đưa lưng về phía , im lặng hồi, . “…Vừa rồi tại sao …”

      ràng cam tâm tình nguyện, nhưng vào lúc cuối cùng, lại ngăn cản .

      “Hạ Hạ.” Bàn tay vuốt mái tóc dài của đột nhiên dừng lại. “ để em làm cái này.”

      Cho dù biết làm như vậy, có thể cảm nhận được tư vị mất hồn đến tận xương, nhưng muốn để làm thế.

      “Còn nhớ trước kia ?? luôn theo chủ nghĩa đàn ông, theo bản năng buộc em chạy theo suy nghĩ của , vừa nhìn thấy em làm trái ý mình, khống chế được muốn xa lánh em.”

      rất chậm, vừa lấy dầu gội, đổ lên tóc . “Em muốn sóng vai với , trong tiềm thức của , lại cho rằng em vĩnh viễn cần che chở, nghe theo .”

      nghe , cũng dần hiểu ý của . “ ra , chuyện vừa rồi, cái đó cũng có già quá cao, em chỉ muốn…”

      Chỉ là, rất muốn lấy lòng , để có thể vui vẻ vì được lấy lòng.

      lại cho là vậy.” từ từ xoa tóc cho . “Em có muốn biết, trong thư phòng, và ba em chuyện gì ?”

      ngẩn ra, lập tức gật đầu.

      với ông ấy,” nhướn mày. “Có lẽ ông ấy và mẹ em thuần phục lần nhau, còn với , cần em thuần phục, chỉ cần thuần phục là được rồi.”

      Đây là suy nghĩ sâu sắc, bất kể là cách thức thuần phục nào, cũng cam lòng để làm.

      Nếu như nhất định phái có người nghe theo đối phương, hi sinh vì đối phương, đứng ở nơi thấp hơn để nhìn lên đối phương, người này… nhất định phải là .

      lời của vẫn còn, lòng như bị bàn tay ai đó dùng sức bóp chặt, trong tiếng nước chảy ào ào, thậm chí hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.

      còn với ba em…” Ánh mắt khẽ híp lại. “Sau này, địa vị trong nhà của , có lẽ phân cao thấp với ông ấy, ra cảm thấy, lúc ấy ông ấy rất muốn đánh , nhưng mà ông ấy nhịn được, bởi vì ông ấy thích kết quả này.”

      nghe được cười ‘hì hì’.

      Vị Thiên Vương luôn tỉnh táo trước mắt mọi người, dùng phương thức hài hước như vậy để chọc cười, ở trước mặt ba , cũng vắt óc, tiếc mặt mũi, tiền mất tật mang mà giằng co.

      bao bao nhiêu tâm tư để thương ?

      thấy tắm sạch, dùng nước gột dầu gội, nhàng vuốt ve tóc , cười bên tai . “ ra tóc em dài như vậy rồi.”

      “Đúng vậy…” mới phục hồi lại tinh thần, nghiên đầu nhìn , dí dỏm cười. “Nghệ sĩ luôn phải thay đổi kiểu tóc. Nhất là nghệ sĩ nữ, nhưng em lại cắt, cũng để nhà tạo mẫu dùng những loại thuốc khác, Sharon sắp bị em ép đến điên rồi.”

      “Ừ.” Giọng của trầm thấp. “ nhớ, năm năm trước, nó dài đến bả vai.”

      dứt khoát xoay người, ngẩng đầu nhìn , khập khiễng, đưa tay ôm cổ , khóe môi cong lên. “Sau khỉ trở về, muốn cắt, cắt bằng chiều dài trước kia, có được ?”

      Trước kia, từng qua, rất thích mãi tóc dài của , bất kể là lúc đầu, tóc rất ngắn, hay là thời điểm hai người ở cùng nhau, vì mà dần nuôi tóc dài, cho tới bây giờ, , sau nam năm, vẫn giữ lại mái tóc dài đến tận eo.

      Cũng chỉ vì mà thôi.

      Vậy mà hôm nay trở về, mái tóc trải qua năm tháng nhớ nhung chịu đựng, cũng có thể cắt bỏ.

      Bởi vì muốn những kỷ niệm mới, đến bên .

      cúi đầu nhìn con ngươi lấp lánh như nước của , hồi lâu, cúi đầu, hôn lên môi .

      Trằn trọc, giống như những lời thể trong lúc này, đều có thể cảm nhận được tâm tình trong lòng đối phương, lát sau buông ra, áp lên trán . “Ngày mai đặt vé máy bay.”

      “Hả?” như rơi vào sương mù, nghi ngờ nhìn . “ phải muốn ở lại Flerence chơi tuần sao?”

      ra muốn dẫn em tới Los Angeles.” Trong mắt giấu nổi ý cười. “ xem nơi ở, đại học học, còn có bạn bè chút… muốn ?”

      nhìn , hai mắt mở lớn. “Vâng, em muốn xem chút, có phải giống như Ấn Thích , rất gần phố ăn chơi?”

      Cảnh thuộc phái hành động, sáng sớm ngày hôm sau, khi tỉnh lại, chuẩn xong vé máy bay và xe đưa đón.

      Hai người thảnh thơi ngồi ghế nhà hàng ăn cơm, đến sân bay.

      Vì đêm hôm qua, bị chơi đùa quá nhiều, vừa lên máy bay lăn ra ngủ, vừa tỉnh lại, cũng gần đến Los Angeles rồi.

      Ở nước ngoài, hai người chỉ là người bình thường, tất cả đều có thể tùy ý, có nhưng ngày nghỉ nhàn nhã, có bất kỳ gánh nặng nào, lấy hành lý, kéo tay , hai người vừa chuyện vừa ra ngoài.

      Mời ra khỏi cửa, từ xa, nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi đeo kính đen vẫy tay với hai người, trong lúc đó còn gọi tên của Tư Cảnh.

      ấy là…?” ngẩng đầu, nghi ngờ hỏi .

      “Chí là bạn ở Mĩ.” nhíu mày. “Niếp Lâm.”

      Bên kia, Niếp Lâm thấy hai người đến, tháo kính mắt xuống, xoay tay, cười híp mắt nghênh đón, dùng sức vỗ vào bả vai Tư Cảnh. “Tư , cuối cùng cậu cũng nhớ tới người bạn tốt này của cậu rồi! Mình ở Mĩ lẻ loi hiu quạnh, chờ cậu trở lại nhìn mình cái, tấm lòng chua xót!”

      “Ai ya, vị này là… chị dâu!” Niếp Lâm hết đùa giỡn Tư Cảnh, lại nghiêng đầu nhìn . “Quả nhiên là người mà Tư thương nhớ, đẹp như tiên nữ!”

      Cảnh bị hình dung của Niếp Lâm làm cho cứng đờ, cúi đầu nhìn . “Là tên động kinh, em đừng để ý.”

      vừa nghe phong cách chuyện của Niếp Lâm, cảm thấy có cảm giác đặc biệt quen thuộc, suy nghĩ hồi, đột nhiên . “Em biết ấy giống ai rồi.”

      “Hả?”

      “Hả?”

      Cảnh nhíu mày còn Niếp Lâm hết sức kinh ngạc.

      “Tư , còn nhớ lần chúng ta chạy về thành phố S gặp ba em, người đàn ông trung niên gọi điện thoại cho chúng ta, sau đó vẫn còn ở trong phòng bệnh?” cười híp mắt nhìn Tư Cảnh. “Bạn của ba em, chú Đường Thốc.”

      “Ừ.” Tư Cảnh như có điều suy nghĩ, sau đó lại nhìn về Niếp Lâm. “Đúng là rất giống.”

      “Giống ai?”Niếp Lâm õng ẹo làm dáng. “Có phải giống ngôi sao quốc tế nào ?”

      Phong Hạ lắc đầu, thành khẩn nhìn . “Mặc dù xấu trưởng bối là tốt, nhưng mà, hai người rất giống nhau.”

      Niếp Lâm che tim, khiếp sợ đứng tại chỗ nhìn đôi tình nhân trước mắt. “ ra bệnh xấu bụng này, cũng lây!”

      mặt Tư Cảnh dẩn lên nụ cười thản nhiên, vừa nắm tay về phía trước, vừa bình tĩnh phân phó bức tượng điêu khắc đứng sau lưng. “Bà xã của tôi, từ tiểu học rất thông minh, nhất định hơn cậu… nhanh lái xe .”



      Cả đường, Niếp Lâm vẫn lải nhải, trước lái xe đưa hai người đến siêu thị, mua những đồ dùng cần thiết, sau đó thẳng đến căn hộ của Tư Cảnh.

      Vào nhà, mới phát hình như luôn có người đến dọn dẹp, cả căn phòng rất sạch , vẫn giữ nguyên như khi rời .

      “Biết lần tới cậu đưa chị dâu đến, mình tìm người mỗi chủ nhật lại đến đây dọn vệ sinh.” Niếp Lâm chống nanh, vô cùng tự hào đứng trong phòng. “Mau cảm ơn mình !”

      Cảnh coi như thấy , vào phòng bếp rót cốc nước cho Phong Hạ, khẽ với . “Có đói bụng ? chuẩn bị cơm tối.”

      “Có muốn em giúp tay ?” cầm cốc nước, cười nhìn .

      giương môi chút, nhanh chóng cúi đầu hôn lên mắt . “ cần, tại tiết kiệm sức lực.”

      Lời chứa đầy hàm ý, nghe mà mặt đỏ lên, bên kia Niếp Lâm nhìn hai người lời tình cảm, khoa trương che mắt . “Cấm trẻ ! Dạy hư trẻ con rồi!”

      muốn bị mình đuổi ra ngoài yên lặng .” Trước khi vào phòng bếp, Tư Cảnh giọng cảnh cáo.

      vào phòng bếp nấu cơm, trong phòng khách, Phọng Hạ lập tức mở hành lý ra, sửa soạn lại.

      vừa sửa soạn lại, Niếp Lâm theo bên cạnh , ngừng, kể cho chuyện Tư Cảnh lúc ở Mĩ.

      “Cách nơi này quảng trường, chính là khu vui chơi.” Niếp lâm chống tay lên tủ tường. “Chẳng qua, cam đoan với em, Tư chưa bao giờ đến đó, con Tây trong lớp, trong trường theo đuổi cậu ấy rất nhiều, cậu ấy lại có chút hứng thú, tuyệt đối trong sạch, từ xuống dưới, thề, năm năm nay cậu ấy sống như hòa thượng.”

      nghe đến câu cuối cùng, khỏi bị sặc, bất đắc dĩ nhìn Niếp Lâm.

      “Đây là ! Chẳng phải nín nhịn như vậy là tốt sao!” Vẻ mặt Niếp Lâm rất nghiêm chỉnh. “Chẳng qua chưa bao giờ tưởng tượng được, Tư Cảnh trải qua khóa cấm dục lại có thể làm việc này…”

      có tinh lực để về đề tài cấm này với Niếp Lâm, sửa soạn lại quần áo, suy nghĩ lát mới . “ có thể về việc năm năm nay của ấy chút ? Em chỉ biết ấy học ngành đạo diễn, hình như còn thêm kinh doanh?”

      vừa xong, Niếp lâm lập tức ho khan hai tiếng, nghiêm mặt . “Đây mới đề tài nghiêm túc.”

      vừa nghe xong, trong lòng càng tò mò hơn, lập tức ngồi xuống ghế sô pha, yên lặng chờ .

      biết em nhất định rất nghi ngờ, cuối cùng là vì cái gì mà cậu ấy lại rời khỏi Trung Quốc, rời khỏi người nhà và người của mình năm năm, đúng ?” Niếp Lâm ngồi xuống ghế sô pha. “Bất kể là làm đạo diễn, hay là kinh doanh, ra cũng có thể chọn việc trở về, căn bản cần dùng thời gian lâu như vậy.”

      “Vâng.” khẽ thở dài.

      Năm năm này, bất kể là đối với , hay đối với , cũng quá dài.

      Trong cuộc đời của bọn họ, năm năm này, là trống .

      “Ngành đạo diễn hai năm, ngành kinh doanh hai năm, chỉ có thân phận của cậu ta là tảng băng ngầm.” Niếp Lâm vỗ tay. “ ví dụ, em còn nhớ , lúc đoàn làm phim ‘Thanh Sắc’ muốn sa thải cậu diễn viên đóng vai nam chính?”

      gật đầu. “Mộc Hòa.”

      “Người đầu tư phía sau ‘Thanh Sắc’, ra là và Tư , mà người đứng sau cậu nhóc đó cũng rất mạnh, phải biết rằng, làng giải trí và xã hội đen gần như có liên quan đến nhau, cho nên cũng có gì là lạ. Nhưng sau khi Tư sa thải cậu ta, cậu ta gần như ở trong tình trạng bị khống chế, em có thể nghĩ ra nguyên nhân ?”

      Lấy độc trị độc. Nếu như muốn ngăn chặn thế lực của băng nhóm xã hội đen hoàn toàn, như vậy rất dễ để biết, muốn chèn ép phía kia, cũng phải dùng thế lực ngang như vậy.

      nhíu mày, nhìn về phía Niếp lâm.

      sai.” Niếp Lâm mỉm cười. “ bọn cũng dùng ‘cách thức chính quy’ đế đối xử với cậu nhóc này, sau đó cậu ta lại sợ chết ngoi lên, vậy nên mới phải triệt để xử lý.”

      “Nhưng…” cắn môi. “Như vậy, chẳng lẽ gặp nguy hiểm sao?”

      “Cho nên cậu ta mới sống ở đây năm năm.”

      Niếp Lâm bí hiểm vuốt mũi. “Nước Mĩ, dù sao cũng có rất nhiều tầng lớp, cũng có hạn chế điều gì, cho nên là nơi vô cùng tốt, nếu như Tư muốn nắm mọi chuyện trong lòng bàn tay, vậy cậu ấy phải sống ở đây, tích lũy thời gian và nhân lực, tất cả đều ở chỗ này… Cuối cũng lúc về nước, vẫn có thân phận sạch .”

      nghe vậy, nhớ lại ngày trước, lúc nhàn rồi, Doãn Bích có qua với , ‘rửa tiền’.

      Lời dụng tài sản đen, lại lời dụng lật ngược trở lại, chuyển nó thành màu trắng, điều đó rất tốn thời gian, tốn sức lực, cũng rất hao tổn tâm trí.

      “Cậu ấy xây dựng cho em đế quốc rộng lơn.” Niếp Lâm nhìn . “Đội ngũ nhạc giúp đỡ em bây giờ, cũng chỉ là phần rất , hề khoa trương, chị dâu, bất kể em làm chuyện gì, ca hát, diễn viên, mc, đạo diễn, dù là làm thương nhân… tất cả, cậu ấy đều có
      thể cho em được như nguyện."


      Con ngươi của run rẩy.


      đế quốc.


      Trở về sau năm năm ra lặng lẽ xây cho đế quốc, nơi chỉ thuộc về


      Cửa phòng bếp được nhàng mở ra, Tư Cảnh bưng thức ăn ra ngoài, thấy ánh mắt phức tạp của nhìn mình, thản nhiên mở miệng: "Niếp Lâm, cậu lại lời nên sao?"


      "Tiểu nhân nào dám!" Niếp Lâm nhún vai, vẻ mặt vô tội, "Cuối cùng cũng làm xong, là đói!"


      Thừa dịp Tư Cảnh trở lại phòng bếp lấy thêm món ăn, Niếp Lâm đứng dậy trước, đôi mắt tràn ngập ý cười, nhưng cũng nghiêm túc : " phải thiên vị Tư , chị dâu, có lẽ năm năm này, vì đủ loại nguyên nhân, hai người thể tách ra, nhưng dù chỉ khắc, cậu ấy cũng chưa từng phản bội em."


      **


      Bữa ăn tối kết thúc, Niếp Lâm hạnh phúc, hết sức thức thời, cũng có thể là ngại vẻ mặt của Tư Cảnh, nhanh chóng chạy ra khỏi căn hộ.


      lau bàn, đặt chiếc khăn được rửa sạch sang bên, xoa xoa tay.


      bên rửa bát, đôi mắt buông xuống, hình dáng gò má dưới ánh đèn hết sức dịu dàng.


      Lúc này, từ từ đến, ôm lấy từ phía sau.


      "Sao vậy?" Giọng bị lẫn trong tiếng nước chảy. "Mệt sao?"


      tựa vào lưng lắc đầu.


      dừng lại trong chốc lát, trong giọng có lẫn chút ý cười, "Đừng khởi động sau bữa ăn? Chờ lát nữa, phải tiêu hóa trước ."


      lời nào, đôi tay lại ôm chặt hơn.


      nhanh chóng rửa xong mấy cái bát, ra khỏi phòng bếp, cứ như vậy ôm , nhắm mắt theo ra ngoài.


      vào phòng ngủ, gỡ tay ra, nghiêng người ngồi xuống, kéo đến trước người.


      Lại thấy cúi thấp đầu, hai mắt hơi hồng.


      thở dài, cầm lấy tay , trong giọng chút bất đắc dĩ. " lại nhớ tới lúc trở về, bộ dạng em lạnh lùng trừng , sao bây giờ lại hay khóc như vậy, hả?"


      "Tư ." mở miệng, "Năm năm này, có từng về nước qua lần? Có thử liên lạc với em chút ?"


      nghe lời , hơi ngẩn ra, hồi lâu sau, mấp máy môi: " muốn biết?"


      gật đầu.


      " ra lễ Noel hàng năm, đều về nước."


      để ngồi lên chân mình. "Dựa vào lịch trình của em, nhờ Sharon giúp tay, có nhìn em từ xa mấy lần, sau đó lại về Mĩ, khoảng ngày rưỡi, trong thời gian ngày, đều ở máy bay rồi."


      , lại biết đáp lại thế nào.


      " nhớ có lần, gọi điện đến nhà Đới Tông Nho, vào dịp em đến nhà cậu ấy chơi, nhờ em hát bài cho Tiểu bàn nghe, thực ra là hát cho ở trong điện thoại nghe." xong, véo má ."Khi đó nghĩ, Hạ Hạ nhà ta trở nên xuất sắc như vậy rồi."


      ra nhiều lúc, tàn nhẫn đâm trực tiếp nhưng lại bị thương rất sâu.


      dùng giọng thản nhiên, miêu tả những điều qua.


      "Có phải chiều nay Niếp Lâm gì với em ?" xong, khẽ thở dài, " nên để cậu ta đế đón,..."


      còn chưa dứt lời, đột nhiên tiến lên, ôm lấy cổ .


      " xin lỗi."


      nhắm mắt lại, tựa vào vai , giọng nỉ non ba chữ.


      Có lúc ba chữ này, là vô lực, là đau lòng.


      Nhưng bây giờ, với , chỉ có ba chữ này mới có thể thể hết nỗi lòng của .


      Trong năm năm này, em cũng từng hận , hận vì sao có thể dễ dàng rời như vậy, quay đầu lại, cũng chưa từng hối hận.


      Trong năm năm này, em từng oán , oán khiến em phải nếm trải mùi vị chờ đợi và tuyệt vọng, oán khiến trong mắt em, ngoài ra thể chứa đựng bất kỳ người nào.


      Em từng cho rằng chỉ có mình em còn ở tại chỗ chờ , giữ lấy giấc mơ này.


      ôm , hốc mắt nhịn được, lại rơi xuống hai giọt nước lớn.


      Giọng dịu dàng lại trầm tĩnh: " nhớ trước kia, có nghệ sĩ nam tấy thích từng , chờ tới lúc ông ấy già rồi, ông tặng người hâm mộ chữ ký, cũng hát bài hát ông ấy viết cho họ nghe... lại thể rộng lượng như vậy, chỉ sáng tác bài hát cho bà xã , hát những bản tình ca cho vợ nghe."


      già nhanh hơn em, chỉ muốn được làm nhiều việc cho em hơn chút.


      Phụ nữ luôn cảm giác phải biến mình trở thành người ưu tú hơn, mới xứng đáng với người mình thích.


      Nhưng có lẽ người trong lòng đó, chỉ hi vọng ở bên cạnh , để có thể bảo vệ.


      Năm năm trước, bởi vì tự ái, vì trẻ tuổi, muốn thoát khỏi ánh hào quang của , muốn trở thành người xứng đôi với .


      Nhưng tới bây giờ mới hiểu được, nếu đủ , vậy sao có thể quan tâm, nổi tiếng bao nhiêu, tài hoa bao nhiêu, vinh quang bao nhiêu?


      đưa tay lau nước mắt của . "Hạ Hạ, em có đầy đủ mọi thứ, nhưng phụ nữ sinh ra luôn cần có ai đó bảo vệ chút, cho nên, để cho làm chút đó của em, được ?"
      Last edited by a moderator: 30/11/14
      tart_trungElena Mai thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 55:

      Editor: Lin

      Trong phòng yên tĩnh, lẳng lặng ôm .

      Giọng trầm thấp, giống như lời mê dịu dàng.

      Nước mắt rơi càng nhiều, cổ họng cũng trở nên nghẹn ngào.

      Lúc ở mình, quả rất độc.

      Lúc nhớ nhung người là lúc đơn nhất.

      Cho nên, có thể cảm nhận được cảm giác của .

      Năm năm này, ở trong nước, dù là cực khổ, ít nhất còn có người nhà, có bạn tốt ở bên cạnh, cho sức mạnh chống đỡ qua năm năm năm này.

      Nhưng dám tưởng tượng, năm năm này, ở Mĩ, trừ người bạn là Niếp Lâm ra, cuộc sống chỉ có mình, nên rất đơn? phải dùng bao nhiêu tâm lực để chống đỡ, vào lúc nhớ lại quấy rầy đến cuộc sống của , vì tạo nên đế quốc mà có thể thực được mọi nguyện vọng của .

      Nhất định cũng sợ, cũng tuyệt vọng.

      nghe đến lời hát quen thuộc, muốn gặp ; cầm điện thoại, lại chậm chạp dám gọi cho ; noel hàng năm, trở về, xa xa nhìn , sau đó lập tức xoay người rời .

      Trong mắt , người làm được, gần như là hoàn mĩ, năm năm sau, tự đẩy mình xuống ngang với , thậm chí buông xuống tất cả.

      Hơn nữa oán, cũng hối hận.

      “Hạ Hạ, lúc đứng ở phía sau , có gì tốt?”

      nâng tay, từ từ vuốt mái tóc dài của . “Người phụ nữ của xuất sắc như vậy, phải cho chút cơ hội, để có thể thể được chút tự ái và năng lực của đàn ông… bất kể là phương diện nào, đúng ?”

      xong lời cuối cùng, có ý dùng giọng ái muội và trêu chọc.

      nghe được bật cười, hơi thả ra, chỉ vào gương mặt , cũng gì, chỉ là khuôn mặt tràn ngập nước mắt nụ cười.

      Đây nhất định là mặt muốn người khác thấy nhất, chẳng những có trang điểm, rực rỡ, kiên cường vô địch thắng nổi, lại thêm hỗn hợp nước mắt nước mũi, còn cười đến nhe răng trợn mắt.

      Nhưng đây là trước mặt người đàn ông nhất, hơn nữa còn là người luôn bao dung tất cả của .

      Hai người cứ nhìn nhau như vậy, vẫn thản nhiên cười, lại ngừng lấy tay lau nước mắt cho .

      lát sau, thu tay lại, che miệng ho . “Phải thế nào?”

      “Hả?” nhìn .

      “Loại khí này, phải ba chữ nào?” Nụ cười bên khóe miệng càng đậm.

      sửng sốt, cặp mắt trong suốt, nhìn , giọng như làm nũng. “Tư Cảnh, trước tiên phải hỏi đối phương có muốn hay chứ?”

      “Tắm chứ?” dừng chút. “Hay là ngủ?”

      nghe được lời như dự đoán, kịp phản ứng, hồi lâu sau mới há miệng. “…”

      Nhìn lộ ra vẻ mặt mờ mịt đáng , tâm tình của rất tốt, vẻ mặt luôn bình tĩnh, có nhiều biểu cảm lắm, giờ đây đều tràn ngập nét cười, tiến lên hôn lên môi . “Hửm? Đây phải lời em muốn nghe? Vậy em muốn nghe lời nào?”

      Nhất định là cố ý…

      tức giận lườm , ràng biết trong loại khí này, nếu phải ba từ mà các thích, chính là ba lời thề ước.

      Huống hồ, hôm qua, lúc ở Florence, ba từ này với , dù sao sáu năm trước từng qua, trở lại Florence, thân phận của là vợ sắp cưới của .

      Ý nghĩ của , xem ra vĩnh viễn đều đoán ra…

      có chút giống như đưa đám, mím môi muốn gì đó, đột nhiên, điện thoại ở tủ đầu giường vang lên.

      tự tay lấy di động đưa cho , cúi đầu nhìn tên hiển thị, nhìn . “Là ba em.”

      Vẻ mặt của lập tức trở nên hết sức quỷ dị.

      thú vị thưởng thức vẻ mặt . “ tại em mới phát ra, thỉa quan hệ của và ba em, là nhau lắm căn nhau đau đó,…”

      Trong nháy mắt, vẻ mặt trở nên quỷ dị hơn.

      cười híp mắt nhận điện thoại, còn cố ý mở loa.

      “Hạ Hạ.” Đầu bên kia truyền đến giọng lười biếng của Phong Trác Luân. “Hai ngày này con chơi thế nào?”

      ho , trả lời. “Vô cùng tốt, bây giờ bọn con ở Mĩ.”

      Bởi vì vừa khóc nên giọng của hơi khàn, lỗ tai Phong Trác Luân quả nhiên vô cùng nhạy bén, cách điện thoại cũng có thể nghe ra, lập tức hỏi. “Con khóc hả?”

      giương mắt nhìn biểu cảm đặc sắc mặt Tư Cảnh, dừng cười, trả lời chắc chắn. “Vâng.”

      Tên nhóc khốn khiếp đó, có cần ba sử dụng thủ đoạn Phó Chính làm với con rể áp dụng lên nó ?” Phong Trác Luân đề cao điệu. “Đưa di động cho nó!”

      lập tức đặt điện thoại di động vào tay Tư Cảnh, lăn lên giường, che chăn cười.

      Nếu như và ba có thể ‘hiểu nhau mà cần ’ như vậy, nhất định phải báo có lỗi vừa rồi của .

      Cảnh bất đắc dĩ nhìn bóng dáng cười đến phát run của trong chăn, đặt điện thoại di động lên tai. “Bác trai.”

      “Bác trai cái đầu cậu!” Phong Trác Luân chút nhàng. “Vào tuần trăng mật, cậu lại dám làm con bé khóc? Cậu làm ăn như vậy, còn bằng nửa trí thông minh của tôi? Ngu ngốc!”

      Cảnh cụp mắt, bình tĩnh tiếp lời. “Vâng, cảm ơn bác trai dạy bảo!”

      Đường đường là Thiên Vương lại bị ba vợ tương lại chỉ vào mũi mắng ngu ngốc, vẻ mặt lại còn ôn hòa nhận lời dạy bảo, Phong Hạ ở bên nghe được, cười đến mức cả người cũng đứng thẳng nổi.

      “Dạy dỗ cái gì? Florence, nước Mĩ,… chỗ nào cậu cũng hành động được gì? Nhớ năm đó, vào ngày hẹn hò đầu tiên của tôi và mẹ vợ cậu, ba vợ cậu đãchuẩn bị bữa tối lãng mạn ai so sánh được chiếc du thuyền trống , chỉ khiến mẹ vợ cậu vui vẻ, còn với mẹ vợ cậu…”
      “Phong Trác Luân!” Đầu kìa điện thoại di động lập tức truyền đến thanh tức giận của Dung Tư Hàm. “Ông bậy bạ gì đó!”

      Phong Trác Luân lập tức đè nén tiếng rên đau khổ, quả nhiên là bị ngược đãi thân thể.

      “Tôi vừa mời … cái gì?” Phong Trác Luân bị vợ ngược xong, mới phát lời vừa rồi của mình đúng lắm, sâu kín chất vấn Tư Cảnh.

      “Bác mặt Tư Cảnh là tia cười thể nhận ra. “”Thân là ba vợ tôi đây những khiến mẹ vợ cậu vui vẻ, mở cờ trong bụng.”

      Phong Trác Luân đều dùng hết sức lực kêu đánh giết , nhưng nhất thời sơ suất, trong lúc chuyện với nhau thừa nhận thân phận của .

      Đây cũng thể trách , thừa thắng xông lên thôi.

      “Ba vợ, xin hỏi, người còn lời dạy bảo nào khác nữa, để con rể có thể khiến con người vui vẻ như mở cờ trong bụng ?” ràng từng câu từng chữ.

      Lúc này, từ trong chăn, Phong Hạ lộ ra nửa khuôn mặt, ánh mắt phức tạp nhìn , lắc đầu.

      vốn cho rằng hệ ngôn ngữ ‘đùa bỡn’ công kích của ba mình đạt đến đỉnh cao.

      Lại nghĩ đến, người đàn ông này là nhân tài mình, tiềm tàng, là tàng lòng ngọa hổ điển hình…

      Phong Trác Luân bị con rể tương lai bắt lấy cơ hội, nhất thời tức giận được lời nào.

      “Ba vợ.” Tư Cảnh tiếp tục . “Con cảm thấy có việc rất phù hợp với lời dạy bảo của người, nhưng cần người trợ giúp.”

      “Có thể…” Giọng của Phong Trác Luân đột nhiên thay đổi. “Vậy cầu xin tôi !”

      Sau khi Tư Cảnh nghe xong, mí mắt khẽ nhảy lên, nhưng ai biết thế cục đột nhiên xoay chuyển như vậy, Phong Trác Luân luôn kiêu ngạo bị năm chữ này kết thúc, ngay sau đó là tiếng kêu đau đớn.

      “Tiểu Cảnh, con có việc gì cần chúng ta giúp sao?” Trong tiếng kêu rên của Phong Trác Luân, Dung Tư Hàm quả quyết thay thế ông chồng làm hư việc còn nhiều hơn thành công của mình.

      “Bác , là như vậy.” Trong lòng thở dài, lịch trả lời. “Tuần sau, con và Hạ Hạ về nước, xin hỏi, bác trai và bác có thể về trước chút ? Bởi vì con muốn cho hai người và ba mẹ con, cùng với con và Hạ Hạ, hai nhà cùng ăn với nhau bữa cơm.”

      “Thời gian và địa điểm con sắp xếp tốt, bác có thể yên tâm.”

      “Được.” Dung Tư Hàm quả quyết đồng ý. “Bác mua vé máy bay.”

      Chỉ trong nửa phút quyết định xong chuyện lớn, Phong Hạ ở bên nhìn toàn bộ quá trình, nhịn được cảm thán trong lòng.

      Thứ nhất, trước mẹ , ba vẫn yếu ớt như ngày nào…

      Thứ hai, huyết mạch tương liên, trước quyết định của Tư Cảnh, cũng có lực đáp trả…

      Thứ ba, cậu con rể này và mẹ vợ, quả nhiên tồn tại vì nhau…



      Tiếp theo, hai người lượn ở Mĩ vòng, Tư Cảnh đưa đến trường đại học của dạo chút, sau đó lại mang đến ráp chiếu phim của Los Angeles và số nơi vui chơi, thời gian còn lại, hai người ở trong căn hộ của , trải qua thế giới hai người ngọt ngào.

      Lần du lịch này của hai người, hoàn toàn công khai, cho nên sau khi lặng lẽ về nước, phát tất cả giới truyền thông, báo chí, gần như đều bị tin tức về tuần trang mật của hai người phủ kín.

      “Tư .” lướt qua vài chục vạn bình luận trong microbloging chút, nhìn Tư Cảnh gọt táo cho mình. “ xem, chúng ta có nên thanh minh cái gì ?”?

      Dù sao bây giờ chính thức hợp lại, sau này vẫn ở chung với nhau, trong lòng cũng rất , qua nhiều năm như vậy, người hâm mộ vẫn luôn kính trọng và thích hai người, cảm giác nên với mọi người tiếng.

      gọt hết quả táo, bình tĩnh cắt thành từng miếng . “Nếu như em nguyện ý, mấy tháng sau em có thể ôm bảo bảo cho bọn chó săn chụp, đó là lời thanh minh tốt nhất.”

      “Em hỏi rất nghiêm túc, được …” đặt cằm lên vai , bất đắc dĩ bĩu môi.

      đứt từng miếng táo cho . “ cũng trả lời rất nghiêm túc.”

      Mặt đỏ lên, giọng lầm bầm mấy câu, lại thở dài.

      để cho nằm chân mình, vuốt tóc rơi mặt . “ ra những chuyện này, thuận theo tự nhiên là tốt rồi.”

      “Vâng.” gật đầu. “Chẳng qua, em còn rất lo lắng, bởi vì tối mai phải gặp mặt ba mẹ …”

      chưa từng quên, bữa ăn tối lúng túng vào sáu năm trước.

      Sợ cái gì, cúi đầu nhìn , nhếch môi. “Nếu như em chưa yên tâm, vậy có ba em ở đó, em phải yên tâm hơn chứ?”

      cười ‘hì hì’, ôm hông .

      **

      Cảnh sắp xếp bữa ăn tối ở nhà hàng Trung Quốc truyền thống, sáu giờ ba mươi phút tối, người hai nhà tề tụ, ngồi vào bàn ăn.

      Phong Hạ gặp lại ba mẹ Tư Cảnh, ít nhiều cũng có lo lắng, huống hồ Tư Cảnh còn cố ý sắp xếp cho ngồi bên cạnh mẹ .

      biết điều gọi người trước, sau đó châm trà cho ba mẹ .

      “Tiểu Hạ.” May mắn, hình như thái độ của mẹ thay đổi ít, vẻ mặt có thể coi là dịu dàng nhìn . “ lâu gặp, mấy năm nay con có khỏe ?”

      vừa định mở miệng trả lời, giọng của Phong Trác Luân ở bên kia lập tức vang lên. “Hạ Hạ nhà tôi rất tốt, mấy năm nay ăn rất ngon, mỗi ngày đều có người theo đuổi… Chỉ là biết con bé bị trúng cái gì, nó hờ hững với tất cả bọn họ.”

      Lần đầu tiên gặp mặt như vậy, còn so sánh Tư Cảnh như ác ma, sắc mắt của ba mạ Tư lập tức cứng ngắc.

      Phục vụ đúng lúc đẩy cửa mang thức ăn vào, bày xong tất cả món ăn, Phong Hạ thở dài, đứng dậy gắp thức ăn vào trong bát ba mẹ Tư Cảnh, muốn làm dịu bầu khí này.

      Cảnh cũng làm theo, gắp rau cho Dung Tư Hàm và Phong Trác Luân, Phong Trác Luân ăn vài miếng, lại sâu kín mở miệng. “Đột nhiên tôi nhớ tới, mấy ngày trước, tôi nghe được chuyện rất thú vị.”

      Tất cả mọi người nhìn vè phía ông, Phong Hạ nhìn chằm chằm ba mình, trong lòng mơ hồ dâng lên dự cảm xấu.

      “Hình như là gia đình, vì ba mẹ bên nhà nam rất tin vào tướng mệnh và bát tự, ép con trái mình chia tay với bạn , cuối cùng vợ chồng son bị bức đến hết cách, liên tục cãi nhau, sau đó đứa bé trong bụng đó cũng mất.”

      Phong Trác Luân uống hớp trà, cách chân tình. “Tôi vẫn nghe ba mẹ Tiểu Cảnh thuộc phần tử trí thức cao cấp, giáo sư đại học, chắc chắn tin mấy cái mê tín dị đoan này, Phong Hạ nhà chúng tôi nhất định phải tốt hơn bé kia rất nhiều… đúng ?”

      Phong Hạ thể cứu vãn, buồn bã nhìn Tư Cảnh ngồi ở bên.

      Lại thấy Tư Cảnh vẫn bình tĩnh, nghe Phong Trác Luân châm chọc như vậy, khóe miệng lại lên nụ cười mơ hồ.

      Ba Tư . “Vâng, mặc dù phong thủy cúng có đạo lý chính xác, nhưng vẫn nên dùng thực trong cuộc sống làm chuẩn.”

      Phong Trác Luân uống xong hớp trà, chỉ giương mắt.

      “Đúng rồi, tôi có nghe Tiểu Cảnh , hau người muốn xây đại học nghiên cứu ở thành phố S.” Dung Tư Hàm khẽ cười. “Tuy tôi ở tòa án, nhưng cũng có số giao thiếp với người chính phủ, về vấn đề chia đất nếu như hai người có cần, có thể tùy lúc với tôi.”

      Ba mẹ Tư liếc nhìn nhau. Mẹ Tư suy nghĩ chút, nâng cốc với Phong Trác Luân và Dung Tư Hàm. “Vậy làm phiền, cảm ơn hai người.”

      Cảnh bình tĩnh giơ cốc. “Bác trai, bác , con cũng cảm ơn hai người giao Hạ Hạ cho con, nếu như ấy và nhà Tư , ba mẹ con và con, nhất định đối xử với ấy như người nhà mình.

      “Đúng , ba mẹ?” dừng chút, nhìn về phía ba mẹ mình.

      Phong Hạ ở bên trợn mắt líu lưỡi.

      Ba mẹ liên thủ với Tư Cảnh, quá đáng sợ…



      Sau đó, cho đến khi kết thúc, khí bàn ăn cũng coi như là hòa hợp, trưởng bối hai nhà tôn trọng nhau như khách, Phong Trác Luân cũng có thêm điều gì khó chịu.

      Lúc kết thúc, Dung Tư hàm biểu muốn ba mẹ Tư Cảnh có thể trở lại thành phố S chơi, lập tức về nhà với Phong Trác Luân, Tư cảnh và Phong Hạ lái xe đưa ba mẹ về khách sạn.

      “Bác Trai, bác , ba con là như vậy, nếu như lời của ông ấy khiến hai người thoải mái, hai người cũng nên để ý.” Tư Cảnh xuống nhà để xe dưới đất, đứng ở cửa chờ, khẽ lời xin lỗi với ba mẹ Tư Cảnh.

      Mẹ Tư nghe xong, nhìn . “Chút lời này của ba mẹ con, thực ra về tình có thể vỏ qua. Năm đó, bọn ta đối với con, đúng là có chút khắc nghiệt.”

      ngẩn ra, ngẩng đầu lên.

      “Mấy năm nay, bác có nghĩ qua, năm năm này Tiểu Cảnh có về nhà, cũng rất ít khi gọi về, nguyên nhân là gì.” Khuôn mặt của mẹ Tư mang theo chút cười khổ. “Tư bọn ta luôn hi vọng vào nó, nó cũng nguyện ý làm những điều đó cho bọn ta, nhưng bây giờ nghĩ lại, mỗi lần nó tự chọn con đường, luôn có thể rất tốt.”

      “Năm năm trước, vì thân phận và số nhân tố khác, bọn ta cự tuyệt con, hi vọng nó và con tách nhau ra, nhưng nó lại dùng năm năm cách xa này để tỏ ý định của mình, bọn ta có cách nào làm như thấy.”

      Mẹ thở dài, đưa tay vỗ bả vai , giọng nhàng. “Bọn ta già rồi, ba mẹ con cũng đau lòng rất nhiều vì con, bọn ta cũng hi vọng Tiểu Cảnh có thể vui vẻ.”

      có thể cảm thấy, trong giọng của mẹ , hàm chứa tia thoải mái và bao dung.

      Đáng thương lòng ba mẹ trong thiên hạ, dù cho cố chấp , phản đối kịch liệt, nhưng sau đó đều nghĩ đến, đây nếu là người con trong lòng con trai mình, cũng chỉ có thể tiếp nhận.

      “Bác và ba Tư , cũng thử hiểu con hơn chút, gần đây bọn ta thường đến thành phố S khai giảng hội nghiên cứu.” Mẹ Tư cười. “Bọn ta cũng coi là lạc hâu hơn ba mẹ con rồi, cũng nên thay đổi suy nghĩ chút.”

      Đáy lòng cảm kích hồi lâu, cũng cười. “Nhất định con và Tư ở bên cạnh bác trai bác , con cũng muốn cho hai người biết con có thể làm tốt vì ấy.”



      Sau khi đưa ba mẹ Tư Cảnh về, hai người lái xe đến căn hộ của Tư Cảnh.

      Trở về căn hộ, lười biếng nằm ghế salon, để xoa bóp bả vai mình. “Cửa ải này, coi như qua sao? Có phải quá nhanh …”

      cảm giác có chút thiếu hụt cảm giác chân , dù sai ba mẹ từng khiến cảm giác mình vào được nhà , nhưng trong bữa ăn hôm nay, trời đất lại giống như bị đảo lộn.

      Thủ pháp của thành thạo, khiến vô cùng thoải mái. “ vui, dù sao ba mẹ cũng là Học sĩ, luôn đối diện với môi trường bảo thủ, sao có thể địch nổi ba em?”

      “Mẹ em và trở giúp cũng kém?” liếc mắt, bỗng nhiên nghiêng người, nhìn vào mắt . “Tư , ra … em cảm thấy, mẹ giống tưởng tượng trước kia của em.”

      nhìn , ý báo tiếp.

      “Cho nên, hôm nay, sau khi gặp lại, em nghĩ đến năm năm nay chưa từng về nhà, cảm thấy áy náy với họ…” đảo mắt,khẽ thở dài. “Ba mẹ lớn tuổi, bất kể thế nào cũng hi vọng được nhìn thấy con của mình.”

      nhìn gương mặt mang theo cảm giác tội lỗi của , véo mũi . “ hiểu ý của em, nhưng có phần bất hiếu này, có thể tại cũng nhanh chóng được hai người họ đồng ý nhanh như vậy, mà phần bất hiếu này, dùng những người tiếp đó đền lại, hoặc là…”

      “Cũng có thể để cho con trai của chúng ta đền bù.” nhàng nhíu mày. “Em biết , có trưởng bối nào thích đời thứ ba.”

      tự nhiên biết an ủi mình, trong nháy mắt lại dâng lên chút buồn bã, đưa tay ôm lấy hông , lẳng lặng nhìn .

      đột nhiên cúi đầu, vào tai . “ tắm trước, sau đó em tắm, thế nào?”

      giọng vào tai, mà ý trong mắt , sớm thấy , gương mặt đỏ lên, yếu ớt đáp tiếng.



      Sau khi tắm xong, nằm giường xem tivi hồi lâu, cửa phòng tắm mới được mở ra.

      Đưa tay lấy hộp điều khiển tivi, nghiêng đầu, lơ đãng nhìn , tầm mắt lại bị cố định.

      Mặt của co càng thêm đỏ, lên bước, có gắng kéo chiếc váy ngắn cũn xuống chút.

      “Em mua lúc nào vậy?” Lúc đến mép giường, tự tay lôi lên, để cho ngồi ở bụng mình.

      nhìn vào ánh mắt rực lửa của ,dùng lượng chỉ đủ hai người nghe trả lời. “Thừa dịp em dọn hành lý, Niếp Lâm lén nhét vào…”

      Chưa bao giờ Tư Cảnh lại có thể cảm kích người bạn tốt- Niếp Lâm, của mình như vậy.

      nhìn mặc chiếc váy ren màu đen và chiếc áo mỏng manh hấp dẫn, khàn giọng . “ rất thích.”

      Thích đến mức hận thể nuốt vào bụng, ăn sạch từ trong ra ngoài mười mấy lần.

      dám nhìn , cảm thấy cả người ngồi dậy, tay đặt lên áo ngực mình, gần như là dùng cách xé rách, kéo áo ngực vừa mặc vào xuống.

      “Hôm nay, quá muộn để em có thể lùi bước…” hôn lên phần tuyết trắng của , .

      Môi nén được, phát ra tiếng thở dốc.

      vẫn tiếp tục hôn, vừa đưa tay nhàng xoa. “Hơn nữa, có thể em bị thương.”

      vì lời và động tác của mà động tình, mông hướng về sau, chuyển đến vị trí cứng rắn nóng bỏng của , run tay, cởi quần lót của xuống.

      vui vẻ khi thấy như vậy, sau khi để lại loạt vết màu hồng mập mờ tuyết trắng của , giơ tay vuốt ve mông .

      Ngón giữa cảm giác rất mất hồn, tay thăm dò vào chiếc quần chữ T giữa hai chân , tỉ mỉ xuống, trêu đùa nơi đó của , còn có tư tưởng xấu đẩy vào bên trong.

      Hôm nay, đáy lòng hạ quyết tâm phải hấp dẫn , hơn nữa còn hạ quyết tâm phải chủ động, thấy
      mình bị trêu đùa thành như vậy, đưa tay giữ tay lại.


      giương mắt nhìn , lại cắn răng, nâng cao mông mình, nhắm lên nơi to lớn dựng đứng của .


      Hô hấp chậm lại, đôi mắt hồng lên nhìn đưa tay vạch phần ướt át của mình, ngồi lên cứng rắn của .


      Chỉ tiến vào chút, thân thể lập tức run lên, giọng muốn đầu hàng, "Qúa lớn rồi...."


      Mặc dù chưa từng có người đàn ông khác, nhưng cũng đòi hỏi phải như vậy.


      Hôm nay, tự mình làm, mới nghi ngờ, mỗi lần vào toàn bộ.


      Nhưng lại giúp , cứ nhìn như vậy, trán gân xanh lại ngừng nhay.


      bị nhìn mà mặt đỏ tim đập, tay đặt lên bụng , cố gắng ngòi xuống chút nữa.


      Từng chút, từng chút, vất vả lắm mới vào được nửa, cả người run lên.


      "Đây là phục vụ nửa?" Cuối cùng cũng đưa tay ôm lấy hông , giọng khàn khàn vô cùng hấp dẫn: "Đến lượt rồi hả?"


      mở miệng thở dốc, đôi mát mờ mịt nhìn .


      Đôi mắt nhảy lên, đột nhiên dùng sức ấn người xuống.


      Trong nháy mắt, toàn bộ của bị lấp đầy, có chút khe hở, sảng khoái thở dài, lại chịu nổi, kêu đau.


      giữ lấy cái mông tuyết trắng mềm mại của , kéo về phía mình, vào từng chút , chút lưu tình, bởi vì gian rất yên tĩnh, nên tiếng va chạm thân thể trong phòng ngủ phát ra rất ràng, gần như là quanh quẩn khắp phòng.


      Từ sau khi trở lại, mỗi lần đều như sói như hổ, nhưng lần này lại càng thêm thô bạo, mới bị mấy lần được, nhưng vẫn giơ cao eo khỏe, đẩy lên đỉnh, khiến bụng cũng phát đau.


      Chạy nước rút cự ly ngắn, tốc độ rất nhanh, hơn nữa cứng rắn của ra vào còn ma sát với quần chữ T, khiến cho khoái cảm lấp đầ gia tăng mấy phần.


      "Tư ... Tư , đừng..." Lúc này mới thấy hối hận vì những gì mình làm, nước mắt rơi lã chã, hôn môi lấy lòng. "Em đau."


      Trong đôi mắt thâm thúy của chỉ có ngọn lửa, há mồm cắn môi , cho chuyện, thả chậm tốc độ, bắt đầu tiến lui có nhịp.


      Toàn bộ vào toàn bộ ra, là tầng hành hạ sâu nhất, lại chọc cho thủy triều trong cơ thể ra càng nhiều, còn tỏa ra khắp giường.


      Nơi bị ma sát của hơi sưng lên, muốn cởi quần chữ T của mình xuống, nhưng vì thể được mà hốc mắt đỏ lên.


      Hình như lúc này cố thể đọc được suy nghĩ của , cuối cùng cũng dừng lại, ôm lấy lật người, đè xuống giường, nhanh chóng cởi quần chữ T của .


      "Hạ Hạ..." vận sức chờ phát động, cúi người áp lên thân thể , nghiêm túc nhìn vào mắt . "Chúng ta có bảo bảo, được ?"


      đối xử thô bạo mà còn hơi sức, đầu óc ong ong, ngay cả hỏi gì cũng nghe .


      " vừa hỏi..." cúi đầu hôn lên mắt . "Chúng ta có con ?"


      Lần này cuối cùng cũng nghe .


      Cho dù vào thời điểm hoan ái, cũng có thể cảm nhận được lúc những lời này.


      Vô cùng chân thành, hơn nữa còn rất chuyên chú.


      nghiêm túc, muốn sinh con cho .


      "Tư ..." chờ hồi, mới mở đôi mắt ướt nhẹp nhìn . "Em... Bảo Bảo..."


      nhìn hồi lâu, ánh mắt rũ xuống, lại cúi đầu hôn lên môi .


      giơ tay ôm lấy vai , giống như muốn để rời , dùng sức ôm.


      biết điều, chờ thương chính bản thân mình.


      Tình nồng, ý thiết, vừa hôn , vừa lại gần đôi chân dài mịn màng của , cong người thành chữ M.


      hề phản kháng, đầu dựa vào cổ , mặc cho loay hoay, lập tức dùng sức hôn đẩy chính mình vào lần nữa.


      Dung nhập vào tận cốt tủy, như muốn đối phương nhập vào thân thể mình.


      Lần này, chậm hơn chút, chậm rãi , cho dù đến cuối cùng ngừng buồn ngủ, nhưng vẫn chịu nổi hành hạ ngọt ngào này, giơ chân lên vòng ra sau thắt lưng .


      "Muốn em." giơ tay lâu gương mặt , .


      dừng lại chốc lát, nặng nề đẩy vào nơi sâu nhất của .


      Thân mật như vậy, bị cứng rắn của hành hạ đến mức cổ họng thể kêu rên, móng tay đâm sâu vào cánh tay .


      dùng sức đẩy vào, hai tay đặt lên mặt , nhìn khuôn mặt của , từng chút đụng vào nơi sâu nhất.


      thể chịu đựng nhiều hơn nữa, cũng cách nào để rút ra, mở rộng miệng, theo động tác của liều mạng lắc đầu, có nước mắt rơi xuống, cũng cầu xin bỏ qua.


      vui vẻ hoan ái.


      Mỗi lần đều chạm vào nơi mẫn cảm của , lại nhanh chóng đến cao trào tự chủ nhanh chóng co rút lại, gần như khiến quăng mũ cởi giáp.


      "Hạ Hạ..." Hơi thở thô ráp, với "Ôm ."


      ôm lấy cổ , vào lúc cao trào, chịu đựng bão tố còn mãnh liệt hơn vừa rồi.


      Cho đến cuối cùng, cả người tê dại, hung hăng vào mấy cái, bắn toàn bộ vào trong .
      Last edited by a moderator: 1/12/14
      tart_trungElena Mai thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 56:

      Editor: Lin

      mệt mỏi, đến khóc cũng thể phát ra thanh, thân thể toàn những dấu vết màu hồng, nhìn đến nóng mắt, lại biết thể chịu nổi nhiều hơn, chậm lát, đứng dậy ôm xuống giường vào phòng tắm.

      Trong bồn tắm có nước nóng, trước tiên ôm vào trong, sau đó chính cũng tiến vào.

      “Ngày mai, phải thành phố N chuyến, phần hậu kỳ ‘Thanh Sắc’ còn chút nữa.” để tựa vào ngực mình, cho thêm nhiều nước ấm chút, . “Bời vì liên quan đến nhân viên, thể đem công việc đến thành phố S, chỉ có thể trở về thành phố N hoàn thành.”

      nhắm mắt mệt mỏi, nghe vậy khẽ mở mắt, nghiêng đầu nhìn . “ bao lâu?”

      “Khoảng 2~3 tuần.” lấy sữa tắm, tắm cho .

      “Lâu vậy…” mấp máy môi, nhích lại gần ngực hơn, giọng lầm bầm. “Tại sao lại phải lâu như vậy?”

      “Trước kia, đêm nào cũng về thành phố S kiểm tra video của em, trạng thái làm việc vào ban ngày tốt, cộng thêm việc lần này nước ngoài du lịch, làm trễ nải tiến độ, phải nắm chặt thời gian để đền bù.” nhích lại gần trán . “Quảng bá phim tuyền hình, trong tháng, đều có kế hoạch.”

      suy nghĩ lát, giọng . “…Vậy em có thể cùng ?”

      Mặc dù biết vậy là tốt lắm, nhưng tại, muốn tách ra, dù chỉ phút.

      nghe lời của , động tác tay dừng lại, trong đó có tia cười . “Em quên album của mình rồi hả? Trốn việc nữa, những giáo viên của em có thể đuối tới bắt em ?”

      là ông chủ phòng làm việc, tất cả bọn họ phải nghe theo.” dứt khoát ngồi dậy, nhìn vào mắt , có lý chẳng sợ. “Ông chủ mang người thân chơi, họ ngại.”

      “Hạ Hạ.”

      sợ cảm lạnh, giơ tay ôm về trong nước, từ tốn . “Ban đầu chúng ta , muốn tận tâm tận lực làm xong album này, thể kéo dài thêm nữa, thể vì tình cảm của chúng ta mà phạm giới, đúng ?”

      Giọng dịu dàng, cũng rất hợp tình hợp lý, cũng biết phản bác thế nào, rũ con mắt xuống tiếp.

      sớm trở về.” hôn lên mắt . “Chăm sóc mình cho tốt, đừng để bị cảm, mỗi ngày gọi điện thoại cho em.”

      càng dịu dàng, lại càng muốn khóc, nhưng lý trí cho biết phải làm thế nào, mím môi ‘vâng’ tiếng.



      Ngày hôm sau, Tư Cảnh rời khỏi thành phố S, cũng về phòng làm việc tiếp tục tiến hành việc chuẩn bị album và tập luyện.

      Thời gian trôi qua rất nhanh, mới chớp mắt đến cuối tháng hai.

      Cũng biết chuyện gì xảy ra, mới có mấy ngày, tâm trạng lại đặc biệt tốt, liên tiếp viết được mười bài hát, trong đó còn có mấy bài tự viết, các giáo viên rất hài lòng với mấy bài hát.

      ngày bận rộn, buổi chiều, lúc ở trong phòng thu , cảm thấy bụng mình hơi đau, trong lòng liền thấy ổn.

      Buổi tối trở về nhà, cảm giác đó còn ràng hơn, cầm băng vệ sinh chạy vào phòng vệ sinh, quả nhiên là dì nguyệt tới.

      Trong nháy mắt, lập tức trở nên chán nản.

      Tắm xong, muốn ăn cơm tối, cuộn mình trong chăn, nắm trong phòng chờ điện thoại của .

      Thường ngày, hơn mười giờ gọi đến, nhưng hôm nay hơn mười giờ rưỡi, điện thoại di động của vẫn còn tối đen.

      người đơn ngồi trong phòng, lại giải thích được, tại sao dì nguyệt lại tới, cộng thêm bụng càng lúc càng đau, nhịn được, trực tiếp lấy điện thoại qua.

      Bên kia điện thoại mọt lúc sau mới bắt máy, giọng rất nhưng tràn ngập mệt mỏi. “Hạ Hạ.”

      vẫn còn làm việc sao?” Bên chỉ có mình, giơ tay lên che điện thoại di động.

      trả lời, giống như bộ, mấy giây sau mới hỏi . “Có phải trong người thoải mái ?”

      mấp máy môi, đáng thương . “Ừm, đau bụng…”

      “Nhớ sao?” Hồi lâu, cười .

      Đôi tay yếu ớt lấy chăn lên che mắt, vùi đầu vào trong chăn, giọng càng lúc càng . “ mấu trở về, được …”

      rất nhớ , trong lòng lại có điều thoải mái được, có rất nhiều lời, muốn với .

      ra chỉ tách ra tuần mà thôi, huống hồ mỗi ngày hai người đều gọi điện thoại, nhưng buổi tối tỉnh dậy, bên cạnh có ai, cảm thấy uất ức.

      Đến chính cũng thể nghi ngờ, năm năm này, đến tột cùng, dùng cách gì để trải qua cảm giác nhớ nhung này.

      Sau khi xong, vẫn yên lặng chờ câu trả lời của , hồi lâu, giọng của mới truyền đến. “Hạ Hạ.”

      “Hả?”

      “Mở cửa?”

      ngẩn ra, lập tức vén chăn lên, nhảy xuống giường bằng tốc độ nhanh nhất, gần như là chạy đến cửa.

      Mở cửa, lập tức thấy đứng bên ngoài, mặc dù mặt còn đọng vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn cười nhìn .

      Ánh mắt lóe lên mấy giây, hai lời, tiến lên bước ôm lấy , giọng có chút rung động. “… sao đột nhiên lại về?”

      “Có con mèo nhớ như vậy… lập tức làm công việc ba ngày trong ngày, trở về trước thời gian.” giơ tay nắm lấy vai , sờ sờ tóc . “Cắt tóc rồi hả?”

      “Ừm.” chui ra từ trong ngực , để vào nhà, quay vòng dưới ánh đèn phòng khách, cười tủm tỉm. “Nhìn được ?”

      đặt hành lý ở cạnh cửa, cởi áo khác xuống, nhìn , giương môi. “Rất đẹp.”

      người về bên cạnh . “Tuần này, em viết vài bài hát, còn quá mực cần đến, Penny đều nó rất được.”

      “Còn có, hôm nay, trong phòng thu , em thu hai bài hát, lát nữa cho nghe.”

      vào phòng bếp rửa tay, uống nước, lập tức theo, cho uống hết nước, đặt ly xuống, còn muốn gì đó, lại bị ôm vào trong ngực.

      “Có phải có điều gì vui ?”

      Cằm đặt đầu , vì mệt mỏi, mà tốc độ chuyện rất chậm. “ cảm thấy…”

      “Trong điện thoại, em vừa bụng em đau.” nghĩ nghĩ, buông ra, cúi đầu nhìn . “Có phải…”

      giãy dụa trong chốc lát, cúi thấp đầu đáp. “Vâng…”

      hiểu , muốn lừa cũng lừa được.

      cúi đầu nhìn mặt , lát sau, cong cong môi. “Hạ Hạ, như là buồn người buồn hơn là mới đúng chứ? Dù sao cũng cần thiết ‘ lần trúng’.”

      “Hơn nữa.” ôm ra bước ra khỏi phòng bếp. “Lần này mang thai bảo bào, ngược lại lại thấy buồn.”

      “Hả?” kinh ngạc ngẩng đầu.

      đưa vào phòng ngủ, ôm nằm giường xong, ngồi bên cạnh . “Hai ngày nay nghĩ, sau khi quảng bá bộ phim ‘Thanh Sắc, buổi họp báo, chương trình phỏng vấn, sau khi em phát hành album cũng có hoạt động tương tự, em cần phải cố gắng chút, muốn kết quả tốt nhất, cho nên, lúc này có bảo bảo, quả có hơi sớm.”

      “Là ngày đó suy nghĩ chu toàn.” giơ tay vuốt gương mặt , dịu dàng. “Hạ Hạ, có gì phải buồn, sau này vẫn còn nhiều cơ hội, em tin tưởng vào thực lực của sao?”

      Trong lời của có chút cười, cũng gần như có thể thuyết phục , nhưng vẫn cảm giác trong lòng có chút buồn bực.

      “Bụng còn đau ? pha cho em cốc nước đường nhé.” đắp lại chăn cho , muốn đứng dậy.

      lại đột nhiên kéo tay , dựa vào bờ vai .

      “Tư …” Giọng nó buồn. “Em rất muốn chúng ta có đứa con.”

      Kết hợp giữa khuôn mặt của hai người, dùng hợp tính cách của cả hai, khuôn mặt của dòng họ‘Tư ’, con của hai người.

      sinh mệnh dễ thương như vậy, nhất định nâng niu trong lòng bàn tay, tin cũng như vậy.

      Trong phòng yên tĩnh, nhàng bao tay trong lòng bàn tay, giọng cười. “Nó đến với lúc thích hợp nhất, chờ tới lúc chúng ta sắn sàng đón nó tới, chúng ta chỉ cần chờ đợi thôi.”

      **

      Đầu tuần tháng sáu, bộ phim ‘Thánh Sắc’ bán cho kênh truyền hình nổi tiếng với số tiền tám con số.

      loạt hoạt động trước khi phát sóng phim truyền hình đều do Tư Cảnh sắp xếp, cũng cần lo lắng nhiều, chỉ cần toàn tâm toàn ý chuẩn bị album.

      Trước buổi phát sóng chính thức của ‘Thanh Sắc’, và người đảm nhận nhiều vai trò – , có mặt tại buổi họp báo.

      Lửa nóng trong buổi họp báo gần như hất tung mái nhà, mc ‘Yên lặng’ rất nhiều lần, người phía dưới mới bớt làm loạn.

      Dù sao, sacndal của Thiên Vương và Thiên Hậu xuất từ vài năm trước, đến lúc mọi người chôn hy vọng xuống đáy lòng, năm ngoái, hai người lại quay phim cùng nhau và tiết mục tỏ tình, đến đầu năm nay quang mình chính đại du lịch Florence và Mĩ… MẶc cho mọi người điên cuồng thảo luận, hai người vẫn luôn xuất trước mặt công chúng ra bất kỳ thông báo chính thức nào.

      Nhưng cho dù lâu như vậy, bây giờ mới cùng xuất cùng nhau trước mặt công chúng, cũng có bất kỳ lời ghét bỏ, phê bình nào, ngược lại, tất cả mọi người đều chỉ muốn chúc phúc cho hai người.

      Cả làng giải trí, cũng chỉ có hai người, mới làm được như vậy.

      Sau khi mở màn, Mc có nén khát khao buôn chuyện, sau khi hổi chút vấn đề về bộ phim truyền hình, hỏi cách bóng gió. “Summer, xin hỏi, còn có kế hoạch lấy thân phận người để hợp tác với Uranus nữa ?”

      ngồi ghế, thản nhiên tiếp lời. “Chuyện tương lai luôn hông thể chính xác được, hơn nữa tôi còn trong quá trình chuẩn bị album.”

      “A! ra Summer ý thừa nhận chuyện hai người là người !” Mc bắt được điểm quan trọng, mắt mày hớn hở.

      thanh dưới đài ầm ĩ, kích động, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tư Cảnh, lại cười . “ thừa nhận, tôi cảm thấy ai tin.”

      Trả lời, thông minh, hài hước, khiến đèn flash dưới đài liên tục lóe lên.

      “Nếu như mọi người đều để ý chuyện tôi và Uranus như vậy, bằng đặt chú ý của mình về bộ phim ‘Thanh Sắc’ trước.” dừng chút lại . “Sau đó còn có chương trình tivi, nếu hiệu quả của ‘Thanh Sắc’ tốt, chúng tôi cùng nhau xuất .”

      Câu trả lời của vẫn rất qua loa,mc hiển nhiên hài lòng, lấy can đảm hỏi Tư Cảnh. “Uranus, đối xử thế nào với người hâm mộ của hai người đây?”

      trả lời ngay, suy nghĩ trong chốc lát, bình tĩnh . “Nếu có quyết định gì quan trọng, chúng tôi gạt mọi người.”

      “Chỉ hy vọng mọi người vẫn có thể cho chúng tôi đủ gian riêng tư, cảm ơn.” thản nhiên cười, trả mic lại, giơ tay ý bảo kết thúc buổi họp báo.



      Hiệu quả của bộ ‘Thanh Sắc’ quả nhiên tốt hơn dự đoán mấy lần.

      Bộ phim được mọi người hoan nghênh, đực thảo luận nhiều trang internet, mọi người bàn luận, nhất là phần cảnh nóng trong phòng bếp, tỉ lệ người xem lập kỷ lục mới trong lịch sử phim truyền hình, hơn nữa các quốc gia khác cũng tranh nhau mua bản quyền.

      Bộ phim truyền hình này đạt được rất nhiều hạng nhất trong lịch sử phim truyền hình, thậm chí còn có người thống kê, ảnh hưởng của bộ phim tình cảm này rất lớn, lực ảnh hưởng của những nghệ sĩ trong phim cũng rất lớn, đó là điều chưa bao giờ có trong lịch sử.

      Buổi tối, tivi phát sóng buổi lễ trao giải, Ánh Sao Rực Rỡ.

      tấm thảm đỏ kéo dài từ cửa chính đến hội trường, kiến trúc dùng màu trắng làm chủ đạo với hai hàng cây xanh tốt, truyền thông, người hâm mộ, tất cả tạo thành đám đông nhốn nháo.

      Vào lúc nghi thức thảm đỏ tiến hành được nửa, Tư Cảnh và Phong Hạ xuất đúng như lời trong buổi họp báo.

      Ánh đèn rọi xuống như ban ngày, mặc bộ lễ phục màu trắng để lộ lưng, khoác tay mặc bộ âu phục màu đen bước xuống, lên thảm đỏ.

      Khuôn mặt như điêu khắc, ai có thể xứng đôi bằng.

      Như đôi thần tiên, nhưng mà cũng chỉ như vậy.

      Cả hội trường lập tức vang lên tiếng thét chói tai điên cuồng, còn vang dội hơn tiếng hét của tất cả ngôi sao lớn gộp lại, mà họ cũng hết sức phối hợp, vài bước, dừng lại để người hâm mộ mà giới truyền thông chụp hình.

      thảm đỏ đến nơi mc đứng, người mc nhìn hai người, vẻ mặt kích động đưa hai người đến giữa sân khấu.

      Chờ hai người ký chữ lên bảng, nữ mc đỡ tim, vô cùng khoa trương. “Tôi cảm thấy, giờ khắc này, trái tim tôi như muốn nhảy ra ngoài!”

      “Uranus, Summer.” Mc nam lập tức cướp lời. “Là hai nghệ sĩ quyền lực nhất trong làng giải trí, hai người có gì muốn với người hâm mộ ?”

      Biết Tư Cảnh vẫn thích nhiều trước mặt mọi người như cũ, Phong Hạ giành lấy mic, cười . “Chúng tôi luôn cố gắng làm những tác phẩm hay hơn dành tặng mọi người, những cái khác thể báo lại, chỉ có thể chỉ có thể thành kính cảm ơn mọi người.”

      Ánh mắt Tư Cảnh vẫn rơi người , hình như chỉ cần nghe là được rồi.

      Sau khi chuyện mấy câu, sau khi mc chúc tối nay hai người có thể đạt giải, mới lưu luyến để họ rời .

      Tiến vào trong hội trường, sau khi hai người ngồi xuống vị trí của mình, mới thở dài, giọng làm nũng . “Mệt chết được… vừa rồi đèn flash suýt nữa khiến em nhìn đường cũng .”

      Mười ngón tay của hai người đan xen, vẻ mặt thản nhiên, con mắt tuấn mĩ chợt lóe. “Chờ buổi lễ kết thúc, chúng ta về nhà , thế nào?”

      gật đầu, nhìn gương mặt của hồi, đột nhiên . “Tư , nếu tối nay em đạt được giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất làm thế nào…”

      Tác phẩm này là tâm huyết của hai người, cũng là nhân chứng cho tình của hai người sau năm năm, rất muốn dùng vinh dự cao nhất, để tặng cho , năm năm này khổ cực kiến tạo đế quốc vì .

      thể nào.” Cùng lúc với ánh đèn sân khấu hạ xuống, nắm lòng bàn tay của đưa đến bên môi của chính mình. “Sáu năm trước qua câu đó, em còn nhớ ?”

      quan tâm đến ánh mắt và lời của người khác, em là người phụ nữ duy nhất và là nữ chính xuất sắc nhất trong lòng .



      Sau khi buổi lễ trao giải tiến hành được nửa mới bắt đầu đến những giải thưởng nặng kí nhất.

      Mc ra nhưng diễn viên nữ được đề cử cho giải thưởng nữ chính xuất sắc nhất, ống kính máy quay lập tức lia đến những người được đề cử, chiếu

      lên màn hình lớn, Phong Hạ nhìn khuôn mặt mình màn ảnh, tim đập thình thịch, lập tức nắm lấy tay của Tư Cảnh.


      Sau đó, lập tức cầm lấy tay , mạnh mẽ bao trong lòng bàn tay.


      "Người giành được giải nữ chính xuất sắc nhất là...." Người ban thưởng cố ý kéo dài giọng: "Phong Hạ của bộ phim Thanh Sắc."


      Sau giây yên tĩnh, tiếng vỗ tay lập tức vang lên như sấm, nhìn gò má mình xuất màn ảnh lớn, bên tai giống như liên tiếp vang lên tiếng nổ.


      "Hạ Hạ."


      mặt Tư Cảnh lên nụ cười kinh ngạc, đáy mắt lại phản chiếu khuôn mặt vui mừng lại biết sao của . "Chúc mừng em."


      ngơ ngác nhìn , khi nở nụ cười khích lệ từ từ đứng lên.


      Dọc theo đường , trong ánh mắt mọi người đều là chúc mừng, từng bước lên bục nhận thưởng, trong đầu đột nhiên thoáng qua vô số suy nghĩ.


      tới sân khấu, nhận lấy cúp, tới trước ống , hít sâu hơi.


      ra mấy năm rời này, cũng nhận được ít giải thưởng lớn, bao gồm cả Thiên Hậu, nhưng có lần nào như hôm nay, khiến chiếc cúp tay phát run.


      "Đầu tiên, tôi muốn cảm ơn..." nhìn dưới đài, cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình. "Cảm ơn các nhân viên làm việc trong đoàn làm phim 'Thanh Sắc', có sụ trợ giúp và cố gắng của mọi người, tôi cũng có giải thưởng này trong tay, cảm ơn mọi người."


      cười cười, ánh mắt đột nhiên lại nhìn thấy Mục Hi và Trịnh Vận Chi ngồi ở góc trái hội trường, còn có Sharon, Lâu Dịch, Trần Vi Vi và Tưởng Nghi. "Tiếp theo, tôi muốn cảm ơn gia đình và bạn bè tôi, cảm ơn những người bạn của tôi đến đây ngày hôm nay, mọi người là hậu phương kiên cường nhất của tôi trong sáu năm này."


      "Tôi nhớ được, lần đầu tiên mình nhận được giải thưởng, mình còn là người mới chịu rất nhiều chất vấn về kỹ năng diễn xuất." Ánh mắt xa xăm, giống như hồi tưởng ngày trước. "Lúc nhận được giải thưởng, tôi có với mọi người, sau này, ngày nào đó, khi mọi người nhắc đến tên Phong Hạ, nghĩ đến là bình hoa hay người mới nữa, mà là nghệ sĩ tài hoa hơn người đáng để kính trọng... bây giờ nghĩ lại, lúc đó là tuổi trẻ gan lớn, dám ra những lời như vậy."


      Tất cả mọi người phía dưới đều giọng nở nụ cười, cũng cười. "Chỉ là may mắn hôm nay vẫn có thể đứng ở chỗ này, cũng tính là nuốt lời, đúng ?"


      dứt lời, hít hơi sâu, cuối cùng cũng nhìn về chỗ ngồi của Tư Cảnh.


      Cho dù rời rất xa nhưng dường như vẫn cảm nhận được nhàn chăm chú lên màn hình.


      Hốc mắt hơi chua xót, cố gắng uốn cong môi. "Cuối cùng tôi còn muốn cảm ơn người."


      Theo lời của , những người quay phim lập tức lia ống kính về phía Tư Cảnh.


      màn ảnh khổng lồ, gương mặt bình thường vẫn luôn lạnh lùng, nhưng lại vì , đáy mắt lại lộ ra chút ấm áp, khiến mọi người ngồi ở đây phải giọng cảm thán.


      "Người này, dạy tôi rất nhiều, nhiều vô cùng,"


      Sáu năm, từ khi hai mươi tuổi đến khi hai mươi sáu tuổi, khiến lệ thuộc vào dạy cố gắng, dạy buông tay, dạy tự tin, dạy kiên cường, cũng dạy lớn lên.


      Dạy nhớ lại và tiếp tục, cũng dạy .


      "Bốn năm trước, khi tôi đạt được giải Golden Melody Awards cũng từng cảm ơn , khi nơi cách đây cả đại dương rộng lớn, cũng giống như tôi, cố gắng vì mục tiêu."


      Năm năm này, ra hai người vẫn chưa có khắc chân chính chia lìa.


      " ấy là người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi, tôi nguyện ý buông tha bao nhiêu vì ấy, cũng nguyện ý tranh thủ bấy nhiêu vì ." tiếp, từng câu từng chữ. "Cho nên, tôi tiếp tục cố gắng hoàn thành giấc mơ tôi muốn cho ấy thấy."


      Xuyên qua mọi người, bốn mắt nhìn nhau, giọng của kiên định lại dịu dàng. "Nhưng đợi đến ngày tôi hoàn thành, tôi giống như những người phụ nữ bình thường khác, ở bên cạnh , tồn tại như người bé nhất."


      Em rời những thứ em từng theo đuổi, cuộc sống sinh hoạt tràn ngập hình bóng em, trở lại sau lưng , bồi bạn với , là người vợ bình thường nhất, chăm sóc , làm bạn với , là người bạn già ở tuổi xế chiều.


      " ấy là thấy giào vỡ lòng của tôi, là vai nam chính trong cuộc đời tôi, cũng là đạo diễn... hay sau này là người nhà của tôi." Cuối cùng giơ cúp lên, nhận lấy tiếng vỗ tay cuồng nhiệt, nở nụ cười đẹp nhất. "Tư Cảnh, đây là phong cách tỏ tình của Phong Hạ."


      Cuối cùng em cũng có thể là vinh quang của .


      Thoát khỏi ánh hào quang của , vẫn liên quan đến mọi điều của , cuối cùng trở thành ngôi sao sáng, làm bạn với trong vũ trụ mịt mờ.


      Cám ơn trong những năm tháng rất dài đó, vẫn chờ em như cũ, cuối cùng... tìm được em.
      Last edited by a moderator: 1/12/14
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :