1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đã Lâu Không Gặp - Tang Giới (Showbiz) (Hoàn- Đã Có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 40.1:

      Editor: Lin

      Cảnh xong năm chữ này, liền lời dư thừa nào khác, chỉ cúi đầu tiếp tục tiến hành sửa đổi kịch bản.

      Phong Hạ nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của , trong lòng nhất thời cảm thấy, từ sau khi trở lại, có loại cảm giác từ bất ngờ xông tới. May mắn, chỉ mấy câu đối thoại như vậy, cũng làm cho cơn buồn ngủ của biến mất theo, liền cầm bút lên sửa lại đoạn kịch bản còn chưa xong.

      Hai người gần như làn đến nửa đêm mới hoàn thành những phần hợp lý trong kịch bản còn về những ý kiến được thống nhất, Tư Cảnh dùng laptop sửa đổi lại lời thoại được chia, bắt đầu sửa lại kịch bản.

      Lúc rời khỏi phòng nghỉ, là hai giờ đêm, đèn đường u ám, được vài bước, khẽ gật đầu với , giọng mở miệng. “Sinh nhật vui vẻ.”

      nghiêng đầu nhìn , ánh mất rơi lên gương mặt , yên lặng.

      Qua nửa đêm, hôm nay là ngày mới, là ngày thứ nhất trong sinh nhật tròn hai mươi sáu tuổi.

      , người mà từng , hôm nay trở về, vào ngày hôm nay, là người đầu tiên với lời chúc sinh nhật vui vẻ.

      “Cảm ơn.” Hồi lâu sau, cong khóe môi, cười với … Ngày hôm sau, ‘Thanh sắc’ chính thức khai máy.

      Mấy năm này, trong thời gian Phong Hạ lấn sân sang lĩnh vực nhạc, cũng có đóng qua mấy bộ phim truyền hình và điện ảnh, tư cách và ký năng của đều có trong phạm vi lo lắng. có thể hoàn thành xuất sắc những phần diễn của mình, nhìn qua, trong đoàn làm phim, những vai diễn do Tư Cảnh tuyển, mọi người đều hợp tác với nhau rất vui vẻ. Chỉ trừ người thủ vai nam chính bộ phim Mộc Hòa, tên được các điên cuồng theo đuổi, trong mắt cậu ta tài năng nào.

      “Cắt.”

      Chỉ nghe lúc này, Tư cảnh ngồi sau máy quay, trầm thấp hô tiếng, đứng lên.

      Cả và Mộc Hòa đều dừng động tác, vẻ mặt rất bất đắc dĩ, mà vẻ mặt của Mộc Hòa lại vô cùng khó coi.

      Từ Lúc khai máy tới giờ, Mộc Hòa bị Ng gần như tới ba mươi lần, trong lòng của toàn bộ người đoàn làm phim đều hiểu kỹ năng của cậu ta hoàn toàn tốt, lại đụng phải Tư Cảnh là người nghiêm khắc, càng thể nào thuận lời vượt qua.

      “Ánh mắt của cậu thích hợp.” Tư Cảnh tới bên cạnh hai người,vẻ mặt nhìn Mộc Hòa chút thay đổi, .” Vừa rồi, tôi với cậu, tôi muốn ánh mắt của cương thi, thứ tôi muốn là ánh mắt của con người.”

      Đoàn làm phim đè nén tiếng cười, bước sang bên cạnh bước, cũng nhịn đươc mà cong môi.

      Mộc Hòa nghe được, sắc mặt tái xanh, tay nắm quyền, nhịn được muốn phát tác.

      khi đoàn làm phim được thành lập, cơ hội đổi diễn viên cao, cho nên tôi mong mỗi người ở đây có thể làm được tốt nhất.” Tư
      Cảnh cao hơn Mộc Hòa chút, ánh mắt khẽ nhìn xuống. "Nhưng nếu diễn viên đó cho ra kết quả tôi muốn, bất kể phiền toái nhiều thế nào, tôi vẫn đổi."

      " phải từng là nghệ sĩ sao? từng là Thiên Vương?" Hai tay Mộc Hòa vòng quanh ngực, vẻ mặt châm chọc, mở miệng : " có tư cách nào để làm đạo diễn? Lại có tư cách gì để như vậy với tôi?"

      Cả trường quay yên lặng như tờ, gương mặt của tất cả nhân viên và những diễn viên khác đều vẻ tin. Phong Hạ nghe được khẽ nhíu mày, kìm lòng được ngẩng đầu lên nhìn Tư Cảnh, trong lòng mơ hồ có tia lo lắng. Ai ngờ lúc này, ánh mắt cũng nhìn lại đây. "Phong Hạ, làm phiền." gì với Mộc Hòa, chỉ có lạnh nhạt nhìn về phía . Chỉ cái nhìn đơn giản này, cũng ngầm hiểu trong lòng.

      Dưới cái nhìn soi mói của mọi người, đột nhiên lùi về sau mấy bước, qua Mộc Hòa, nhìn , "Xin chào, cho hỏi là ai?"

      " biết còn nhớ tôi ." cũng nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Mộc Hòa, tới trước mặt , mặt khẽ nở nụ cười: "Tuần trước tôi tới đây, vì va phải , xin lỗi , còn nhớ ?"

      mặt lộ vẻ nghi ngờ. "... Hình như nhớ."

      " sao." Khuôn mặt tuấn của lộ vẻ vênh váo tự nhiên, duỗi tay về phía . "Bắt đầu từ hôm nay nhớ thôi, tôi là cấp của ."

      Bốn lời thoại trong kịch bản, sai phân.

      Chờ xong, toàn bộ đoàn làm phim đều vỗ tay, mặt lộ vẻ phấn khích.

      ai ở đây có thể ngờ rằng mình lại có cơ hội được tận mắt chứng kiến Tư Cảnh đóng phim. Vẻ mặt, lời thoại, chút đắn đo nào diễn lại.

      Hơn nữa ăn ý của hai người này khi thực có thể vượt qua bất kỳ người nào, càng làm người khác thêm phần kinh ngạc.

      "Chờ cậu có thể diễn được như tôi, lại những lời đó cũng chưa muộn, chỉ là... đoán chừng bao giờ được nhìn thấy." Lúc này Tư Cảnh xoay người nhìn Mộc Hòa, liên thẳng về phía máy quay.

      Vẻ mặt Mộc Hòa méo mó đến cực hạn, cắn răng, miệng nín lại hồi lâu cũng được câu nào.

      đứng tại chỗ trong đầu vẫn là những hình ảnh ánh mắt dịu dàng, nụ cười thanh nhã nhìn thẳng vào khuôn mặt , hề biến mất.

      qua nhiều năm, lại lần nữa diễn với ở studio.

      Bất kể thế nào, cũng thể phủ nhận, coi như thời gian dài trôi qua, điều vẫn luôn tồn tại, là ăn ý giữa hai người.

      ánh mắt, dấu tay, câu , có thể biết được kế tiếp nên làm thế nào.

      biết, nụ cười lúc này khi nhìn phải là diễn.

      Mà là tình cảm chân để lộ ra.

      Ngày quay phim đầu tiên kết thúc, sau công việc, ăn tối cùng những người trong đoàn làm phim, mà là trực tiếp về khách sạn thay quần áo, mở cửa xe của trợ lý, tới khách sạn mà Tưởng Nghi và Lâu Dịch ở.

      Tất cả chuẩn bị ổn thỏa cầm túi lên, đưa tay đóng cửa lại, chạm mặt Tư Cảnh ra khỏi thang máy. nhìn thấy dừng bước, tiếp theo vẻ mặt lại như thường bước ới bên cạnh . "Cảm ơn." tới trước mặt đột nhiên mở miệng. ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn gương mặt . "Ban ngày, lúc ở studio." khẽ cong môi, cúi đầu liếc mắt nhìn chiếc váy mới thay, thêm gì nữa, liền qua người . Thang máy nhanh chóng mở ra, nghe thấy tiếng đóng cửa phòng ở sau lưng, hồi lâu sau, mới bước mấy bước vào thang máy.

      Lái xe từ Studio đến nơi họp mặt cũng xa lắm, vừa được chút nghe thấy tiếng chuông điện thoại.

      Nhận điện, là giọng của cha , Phong Trác Luân.

      "Hạ Hạ." thanh giống như nghiệt vẫn lười biếng như cũ.

      "Ba." đưa tay cầm điện thoại.

      "Hai ngày nay còn rảnh ?" Phong Trác Luân chậm rãi . "Ba nhớ gần đây con quay phim đúng ? Buổi tối có thể về nhà chuyến ?"

      "Vâng, được, con dành chút thời gian về nhà chuyến." Bình thường, lúc làm việc, người trong nhà gọi điện tới, suy nghĩ chút, vẫn hỏi thêm câu. "Ba, có chuyện gì sao?"

      Bên kia dừng lại chút, truyền đến mấy tiếng cố làm ra vẻ ho khan. "A... cũng có gì, chỉ là hai ngày này ba con có chút cảm, trong người thoải mái, muốn gặp con chút."

      Lý do này quá gượng ép, người cha kiêu ngạo của khi làm nũng quả là đáng sợ, hoàn toàn hiểu, muốn gì đó, cuối cùng vẫn thôi: "Được rồi, vậy hai ngày này con giành chút thời gian để về nhà, ba nhớ uống nhiều nước ấm chút, còn nữa đừng quên uống thuốc."

      "Ok, mẹ con gọi ba rửa bát, tạm biệt." Bên kia lập tức vô cùng vui sướng cúp điện thoại, hoàn toàn nghe ra là bị ốm.

      bĩu môi với điện thoại mấy giây, cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ..





      Chương 40.2:

      Editor: Pang Pang

      Đến khách sạn chỗ tổ chức party, ra khỏi thang máy, còn chưa vào cửa nghe thấy thanh đinh tai nhức óc. Đẩy cửa chính, nhìn thấy đài lộ thiên, Tưởng Nghi giẫm chân lên cái bàn, nắm ly rượu trong tay, lắc lư theo nhạc.

      “Hạ Hạ.” Trần Vi đứng gần cửa nhất, thấy vào, lập tức cười tủm tỉm. “Sinh nhật vui vẻ!”

      “Happy birthday!” Những người bạn khác trong làng giải trí cũng đều tới , chúc mừng .

      Cách đó xa là chiếc bánh ngọt khổng lồ, được trang trí vô cùng xinh đẹp, vừa vào, Tưởng Nghi đứng bàn cũng nhảy xuống, chạy thăng về phía . “Hạ Hạ, sinh nhật vui vẻ!’

      “Cảm ơn.” cũng cười vô cùng vui vẻ, đưa tay vỗ bả vai Tưởng Nghi. “Chỉ cậu là giỏi chơi nhất, cậu nhìn tất cả bọn họ xem, tất cả đều chơi đến điên rồi.”

      “Ai nha, sinh nhật cậu, mọi người vui vẻ, chơi tới điên sao chứ!” Lúc này, Tưởng Nghi để ly rượu xuống, giơ tay lên đỉnh đầu,dùng sức vô. “Đến đây, để mọi người hát bài hát chúc mừng sinh nhất cậu!”

      Bên này, Trần Vi Vi đưa tay tắt đèn, trong gian tối đen, chỉ còn tia sáng cuối cùng từ cửa sổ, bị Tưởng Nghi và những người khác đẩy đến trước chiếc bánh ngọt khổng lồ. Lúc này mọi người cùng hát bài hát chúc mừng sinh nhật, Tưởng Nghi là người phụ trách, hát xong tiếng Trung, mọi người chuyển qua tiếng hát lần nữa, sau hai lần, đến Phong Hạ cũng nhịn được cười nghiêng ngả. Tưởng Nghi cười với .

      “Hạ Hạ, nhanh lên, ước điều, chỉ cần thành tâm được đền đáp đó.”

      gật đầu, hai tay đan vào nhau, nhắm mắt lại.

      “Này điều ước phải tốt đó, Summer, nên ước nhanh chóng tìm được Mr. Right của chính mình!”

      đúng đó, nương như hoa như ngọc như vậy, đừng chịu khổ cực nữa, nên sớm tìm người chồng tốt, kết hôn sinh con rồi ở !”

      “Lâu Dịch! Lâu Dịch!” Lúc này mọi người ồn ào kêu.

      “Đừng quấy rầy.” Tưởng Nghi đưa tay cắt đứt bọn họ.

      nhắm mắt lại, khóe miệng cong cong, chung quanh ầm ĩ lặng lại, trong đầu thoáng qua khuôn mắt trầm tĩnh của Tư Cảnh.

      “Được rồi, xong!” lát sau, mở mắt, thổi tắt nến, chia phần bánh ngọt ra.

      “A?” Đèn được mở ra lần nữa, những người khác chia bánh, lúc này chợt nghĩ đến. “Tưởng Nghi, Lâu Dịch đâu?”

      Tưởng Nghi ngẩn ra, đột nhiên nở nụ cười mấp mờ. “Ai ya, mình thiếu chút nữa là quên cậu ta rồi, cậu ta hát mừng sinh nhật cậu, nhưng lại muốn chuẩn bị cho cậu vui mừng khác… , minh đưa cậu tới đó.”

      Tưởng Nghi dẫn , theo thang máy đường lên thẳng tầng cao nhất khách sạn.

      “Được ròi, mình xuống trước, nếu với đám người phía dưới, mình Vi Vi nhất định khống chế được.” tới cửa sân thượng Tưởng Nghi dừng lại. “Tự cậu vào .”

      muốn gì đó, Tưởng Nghi xoay người rời .

      Suy nghi chút, đưa tay cầm lấy nắm cửa sân thượng, mở ra.

      Tầm mắt đảo qua, liền nhìn thấy mắt đất của sân thượng, bày đầy những cây nến nho .

      Những điểm màu vàng đếm hết, lau động trước mắt, chiếu sáng bầu trời đầy sao.

      “Hạ Hạ, đến đây .” nhìn , trong giọng có chứa nụ cười.

      “Tại sao lại lên đây?” le lưỡi, vẻ mặt phiền não. “Mình sợ mình bước giẫm lên những cây nến này.”

      “Đồ ngốc.” cất giọng . “Nhìn ký , trong lúc sắp có khe hở, dọc theo nó là được rồi.”

      cúi đầu nhìn những cây nến mặt đất, bíu môi, thể làm gì hơn là cần thận theo những khe hở giữa những cây nến, từng bước về phía trước.

      vất vả tới trước mặt , nặng nề thở hơi, nhíu mày nhìn . “Mình này, cậu được vui vẻ, lại làm mình đỏ hết mồ hôi, vừa rồi, mình chỉ sợ lỡ như bị trượt chân, trực tiếp bị đốt rồi.”

      cười vang, khuôn mặt trong bóng đêm càng lộ vẻ tuấn. “Lại đây, cho cậu bất ngờ,… nhìn phía đối diện kìa.”

      nhìn theo tầm mắt , liền nhìn thấy đối diện là màn hình khổng lồ, đó liên tục lên hàng chữ ‘Chúc mừng sinh nhật’ và ‘Summer’.

      “Sinh nhật vui vẻ, Hạ Hạ.” Ánh mắt của còn ở màn ảnh đột nhiên mở miệng.

      thanh vừa ra, trong bóng đếm và tiếng gió lại nghe lắm, xoay đầu liền cười . “Cậu làm mình cảm động.”

      “Sinh nhật vui vẻ, mình chỉ mong,sau sinh nhật này, mỗi ngày trôi qua của cậu đều là ngày hạnh phúc.” nhìn gương mặt . “Hạ Hạ, mình hạnh phúc, là mình muốn cậu đối xử với chính mình tốt hơn.”

      “Hả?” mở miệng. “Mình đối xử với chính mình tốt chỗ nào?”

      Con mắt trong màn đêm nhìn qua rất nhạt. “Người khác chỉ cảm thấy cậu may mắn, đường thuận buồm xuôi gió, nhưng có ai biết cậu phải bỏ ra bao nhiêu cố gắng, để trở nên tốt hon, ai ràng hơn mình.”

      Giọng điệu của vô cùng nghiêm túc, nhìn , con người hơi run.

      tốt nhất, năm năm nay,lại trôi qua khổ cực như vậy, hơn nữa mình muốn biết, tại lúc cậu khổ cực như vậy, người mà cậu sâu đậm ở đâu?” Lúc này tới trước mặt , đưa tay lên, chống lên can hai bên người . “Cậu nhiều lần vấp ngã, gặp phải nhiều khó khăn như vậy, mình nhịn nước mắt ở hậu trường, nhân dịp nghỉ ngơi ít ỏi lại xem phim ta đóng, lúc đó ta ở đâu?”

      ta mặc cậu mình giữa dòng người, lưu luyến rời , hôm nay lại gì trở về, ta có thể đáng giá để cậu phải như vậy sao?”

      ta đối với cậu chưa đủ tốt, thấm chí cũng bằng phần năm những gì mình làm, ta có lý do gì để quay lại?” ở gần trong gang tấc, đáy mắt chuyên chú của phản chiếu ánh sáng sao trời.

      Trong thời điểm cậu khó khăn nhất, lúc nhớ nhung ta, ta lại đọc ác như vậy, lời nào bỏ , để cho cuộc đời cậu còn dấu chân ta.

      Năm năm này, ta có nghĩ tới hôm nay của cậu, rốt cuộc là lấy gì để đổi lấy ? Năm năm này, ta có nghĩ tới, mỗi ngày, vào thời điểm cậu cần ta nhất, ta đều ở bên cậu.

      Vậy , tại, cậu cũng có thể cần ta. “Hạ Hạ, ta làm chưa đủ tốt.” lắc đầu, nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của , đưa tay ôm vào lòng mình. “Mình thay ta… có được ?”

      Phía nam khách sạn là rừng cây .

      Cảnh từ từ ra khỏi khách sạn, tới chỗ ngồi trong rừng cây.

      Lặng lẽ rút điếu thuốc, lại lấy hộp trong túi tiền.

      Trong chiếc hộp đó là chiếc nhẫn kim cương.

      Khi còn ở Florence, định cầu hôn bằng chiếc nhẫn kim cương này.

      nhìn chiếc nhẫn kim cưỡng, đưa tay chạm lên sợi dây chuyền cổ, nhắm hai mắt lại.

      Khi đó, ánh mặt trời bao phủ đỉnh núi, chiếu ra sắc màu dịu dàng.

      Ngày tốt như vậy, phong cảnh cũng tuyệt đẹp.

      ở trong lòng nở nụ cười đẹp như hoa, dắt tay , đeo chiếc nhấn kim cương vào ngón tay .

      “Sinh nhật vui vẻ, phu nhân tương lai của Tư tiên sinh.”

      Nếu chúng ta từng như thế, còn phải tách ra. Xin em hãy để lại cho những kỷ niệm cuối cùng.
      Last edited by a moderator: 16/11/14
      tart_trung thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 41.1:

      Editor: Lin

      Phong Hạ hoàn toàn biết nên phản ứng thế nào.

      Bóng đêm yên tĩnh, mà quanh thân chính là hơi thở nhàng khoan khoái của Lâu Dịch.

      Người mà coi là bạn tốt nhiều năm, tại lại ôm vào trong ngực, những lời này với .

      , giọng hoàn toàn tia đùa giỡn.

      “Mình thay ta… được ?”

      phải là người mới, phải là chính mình.

      Mà là thay thế, tình nguyện dùng chính mình thay thế người khác, tiếp tục thích .

      chôn mặt trong lồng ngực , nghe giọng trầm thấp của vang bên tai.

      Những thứ đó từ khi mới bắt đầu… cho tới bây giờ, rất nhiều chi tiết, dấu vết, đều thoáng qua trước mặt .

      Những năm tháng từ khi biết nhay tới nay, luôn ở bên cạnh như người bạn.

      Khiến cười đùa, giúp kiên cường, giúp cố gắng, làm thêm cường đại.

      mặt chật vật của , mặt cực kỳ thống khổ của , khổ sở, đau đớn, tự ti, tuyệt vọng… đều nhìn thấy, biết hơn bất kỳ ai, thậm chí còn sử dụng tất cả của mình, để được như ý nguyện.

      biết đối xử tốt với thế nào.

      Mọi người cõi đời này, người nhà của , bạn bè, truyền thông, người hâm mộ,… cũng biết đối với tốt thế nào.

      cũng rất quý trọng tấm lòng của , lòng ủng hộ, hơn nữa còn cố gắng đền đáp, thế nhưng hôm nay đột nhiên chính thức , biến tình bạn thành tình .

      Suy nghĩ hỗn loạn, khỏi nghĩ đến trai , Phong Dịch từng chép lại đoạn văn trong sách xuất bản cho .

      người hiểu bạn, quý trọng bạn, yên lặng bạn, làm bạn của bạn, người đó đáng giá làm bạn cả đời hơn là người bạn, nhưng cuối cùng, ta cũng phải người bạn.”

      Vậy tại, có nên tiếp nhận lời của người mà luôn chỉ coi là bạn này sao?

      “Lâu Dịch.” thoáng tránh khỏi vòng tay .

      “Ừ, cậu .” mở miệng.

      “Mình nhớ cậu biết, mình đối với cậu, luôn hoàn toàn tin tưởng mà dựa vào cậu, cậu có thể vì mình mà màng sống chết, mình cũng như vậy, thức tế, mình luôn coi cậu là người thân của mình.” Trong đầu, cố gắng tìm từ thích hợp, ngón tay xoắn lại. “Nhưng mình…”

      Dù hôm nay với những lời này, phải Lâu Dịch mà là người đàn ông khác.

      Dù là người đàn ông đó luôn đối xử với rất tốt, nguyện ý dùng mình thay thế người kia trong lòng .

      Nhưng tình cảm dễ dàng bị thay thế, như vậy tội gì phải khiến người khác mơ tưởng, cho đến hôm nay… cũng khó mà quay .

      “Mình …”Trong hoàn cảnh an tĩnh thế này, lòng cực kỳ hoảng hốt, chợt cảm thấy, lồng ngực run rẩy.

      sợ hết hồn, vừa định gì đó, Lâu Dịch hoàn toàn buông ra.

      Chỉ thấy lúc này, lì về sau mấy bước, trong bóng đêm cười tủm tỉm với . “ cuộc đời này, chúng ta vĩnh viễn là bạn bè sống chết có nhau.”

      giật mình, đứng tại chỗ ngây ngốc nhìn .

      “Ai ya,” tay Lâu Dịch nâng cằm, liếc nhìn . “Những lời vừa rồi mình , cậu tưởng chứ?”

      nhìn vẻ mặt sững sờ của , nở nụ cười đến càn rỡ, bả vai và thân thể cũng run lên.

      “…Mình này Hạ Hạ, cậu cũng dễ bị lừa, mình chỉ mượn chút lời thoại trong phim, cậu lại tin là sao? Xem ra mình làm nhận được danh hiệu ảnh đế đáng xin lỗi quần chúng nhân dân…”

      Trong gió đêm, cười đến gập người, khóe mắt cũng vì cười mà có ánh nước.

      đứng trước mặt , vẻ mặt từ từ khôi phục như cũ, có chút bất đắc dĩ nhìn cười nghiêng ngả trước mặt mình.

      “Lúc đó mình và Tưởng Nghi muốn dọa cậu chút, ấy chắc chắn cậu tin, mình chờ tới lúc có thể cho ấy biết…” đưa tay lau khóe mắt, cười nhìn .”Cũng hai mươi sáu tuổi rồi, còn giống như đứa nhóc con, cái gì cũng tin là , chính cậu cũng nên suy nghĩ chút, mình muốn ở cùng với cậu, cảm giác phải giống như họ hàng gần kết hôn với nhau sao?”

      “Đúng rồi… vừa nãy mình xấu Tư Cảnh nhiều như vậy, ta nhất định là nhảy mũi liên tục.” xoa xoa đầu, nhíu mày .

      “Người ngây thơ là cậu mới đúng, cũng hai mươi sáu tuổi rồi, còn chơi loại trò này.” thở phào hơi, dùng liếc . “Ảnh đế, cậu tha cho mình , mình bị dọa đến nhồi máu cơ tim rồi.”

      cười ha hả, lại như bình thường đùa với mấy câu, sau đó lại nhìn đồng hồ, . “Thời gian còn sớm, cậu xuống chơi tiếp hay là trở về studio nữa. Ngày mai cậu còn quay phim sớm, phải sao?”

      “Ừ.” suy nghĩ chút. “Tự mình lái xe về, đúng là có chút buồn ngủ, chơi nữa, cậu và mấy người Tưởng Nghi ở lại chơi vui vẻ.”

      “Được.” Lúc này thân thể tựa ra sau, dựa lưng vào lan can, thoải mái vẫy tay với . “Vậy mình tiễn, ma trận nến này mình lười muốn qua, đường cẩn thận.”

      gật đầu, với câu ‘hẹn gặp lại’, liền dọc theo con đường, lần nữa từ từ trở về.

      Cửa sân thượng đóng lại, nụ cười gương mặt cũng dần hạ xuống.

      Nhấn tắt màn hình ti vi, nhìn ánh nến mặt đất hồi lâu, từ từ trượt người xuống.

      Sân thượng trống trải, dùng tay vuốt mặt, chôn đầu vào giữa hai đầu gối.

      biết qua bao lâu, lúc này, cửa sân thượng lại nhàng mở ra.

      Trần Vi Vi đứng ở sau cửa, ánh mắt có ánh sáng, dùng khoảng cách này… lẳng lạng nhìn .



      Phong Hạ lái xe đường về khách sạn, thang máy thằng lên tầng.

      Lúc đến trước cửa phòng, ánh mắt vừa hạ xuống, chợt thấy sàn để cái hộp nho .

      Cầm chiếc hộp vào phòng, đưa tay đóng cửa lại, nhàng mở hộp ra.

      Trong hộp là chiếc dây chuyện, sợi dây được làm đơn giản bằng bạc, đó cũng treo bất kỳ vật gì.

      Sợi dây chuyền này… chất liệu hình như giống với sợi dây mà Tư Cảnh luôn đeo bên người.

      Suy nghĩ vừa dứt, điện thoại di động liền vang lên, nhìn thấy số điện thoại lên màn ảnh, do dự hồi, cuối cùng vẫn bắt máy.

      “Sinh nhật vui vẻ.” Đầu khác điện thoại, Tư Cảnh nhàng .

      Thời gian vừa đúng, chúc mừng trước vào phút cuối cùng của ngày hôm nay.

      Người đầu tiên và cũng là người cuối cùng với câu chúc mừng sinh nhật, đều là .

      nắm hộp nhìn lâu, sau đó đóng lại, mở hành lú của mình ra, khom lưng đặt chiếc hộp nỏ vào nơi dễ bị làm hư nhất.

      “Cảm ơn.” Làm xong những việc này, trả lời.

      “Tối mai có rảnh ?” lạnh nhạt hỏi.

      Suy nghĩ của vẫn còn rối loạn, vẫn chưa trả lời.

      “Hả?” lại hỏi.

      “À?... Ngày mai em rảnh.” Tay đặt lên tim mình, giọng dần lạnh . “Có chuyện gì ?”

      “Tám giờ tối mai ở trong quán cà phê của khách sạn đợi em.” trả lời vấn đề của .

      Cúp điện thoại, nắm điện thoại chỉ còn tiếng ‘tu, tu’, ngồi xuống giường, đưa tay vuốt mi tâm chau lại.

      **

      Ngày hô sau, mọi người tiếp tục quay ‘Thanh Sắc’.

      Trước kia, trong mắt Mộc Hòa chứa chấp bất kỳ ai, giờ đây đứng trước mặt Tư Cảnh giảm phân nửa, những kỹ năng diễn vẫn tệ như trước, Tư Cảnh đều muốn mỗi chi tiết của bộ phim đạt tới mức hoàn mỹ, vì vậy tiến độ quay phim vô cùng chậm, cả đoàn làm phim gần như đều là tiếng oán thán, bản mặt của Mộc Hòa bây giờ cũng hoàn toàn trở nên khó coi rồi.

      ngày đóng phim vô cùng mệt mỏi, sau khi kết thúc, buổi tối Phong Hạ vừa thay quần áo, ba , Phong Trác Luân lại gọi tới, muốn tối nay về nhà chuyến.

      Nghe giọng của Phong Trác Luân, hình như có chút gấp gáp hơn bình thường, lo lắng có chuyện gì xảy ra, gửi tin nhắn cho Tư Cảnh, liền trợ lý lái xe đưa vào nội thành.

      Mở cửa vào nhà, lập tức nhìn thấy Phong Trác Luân ngồi bên bàn ăn chuyện với đôi vợ chông, còn có người đàn ông trẻ tuổi, ba người chuyện.

      “Ba, mẹ.” để chìa khóa xuống, lại bàn ăn.

      “Hạ Hạ, về rồi.” Dung Tư Hàm thấy đến, cười cười. “Nhân lúc còn nóng, con ăn cơm , thức ăn cũng vừa làm xong.”

      Vẻ mặt của Phong Trác Luân nhìn qua vô cùng hồng hào, hoàn toàn có bất kỳ dấu hiệu nào chứng tỏ thân thể khó chịu, lúc này lại chỉ chỉ chỗ ngồi bên cạnh người đàn ông trẻ tuổi. “Hạ Hạ, ngồi đây này.”
      tart_trung thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 41.2:

      Editor: Lin

      liếc ba mình cái, gì thêm, ngồi xuống.

      “Vị này là cháu ngoại của chú Phó, từng ở nước ngoài, tên là Phó Úc.” Phong Trác Luân chậm rãi . “Theo học ngành khoa học và kỹ thuật ở Đế Quốc, vừa mới về nước.”

      “Chào em.” Người đàn ông trẻ tuổi, tướng mạo đường hoàng, nhàng mỉm cười với .

      Trong lòng Phong Hạ cảm thán câu, người nhà họ Phó là mạnh mẽ, cũng lễ phép gật đầu với . “Chào .”

      “Phó Úc, nên khách khí, ăn nhiều chút.” Phong Trác Luân rót rượu cho Phó Úc. “Phong Hạ nhà chú thích đàn ông quá gầy, khỏe mạnh chút tốt hơn.”

      Phó Úc cười , chỉ chứ. “Vâng.”

      Phong Hạ cầm bát đũa lên, lại liếc Phong Trác Luân lần nữa.

      “Hạ Hạ…” Sau khi ăn cơm, Phong Trác Luân cười híp mắt. “Hai ngày trước, đọc tin tức của con, Show diễn của con ở Hongkong rất thành công, nhất là phần cuối.”

      “Vâng.” đáp.

      “Cái cậu Tư , về từ Mĩ rồi?” Phong Trác Luân lại hỏi.

      “Vâng.” chỉ quan tâm gấp thức ăn.

      “Năm năm, cậu đó về sớm.” Phong Trác Luân uống ngụm rượu. “Cậu ta ba mươi tuổi rồi sao?”

      thở dài. “ba, ba hết cảm chưa? phải hôm qua ba với con, ba ho đến mức thể chuyện sao?”

      Phong Trác Luân ngẩn ra, lập tức ho khụ khụ. “Ai ya, được rồi, đừng nữa, buổi tối ba ho đến thể ngủ nổi…”

      Dung Tư Hàm bất đắc dĩ nhìn chồng mình, lại múc cho Phong Hạ bát canh, ân cần hỏi nhìn . “Hai ngày này thời tiết thất thường, lúc lạnh lúc nóng, lúc con quay phim nhớ cẩn thận chút.”

      “Được rồi, mẹ.” cười cười với Dung Tư Hàm.

      “Phó Úc này.” Phong Trác Luân dựa người ra sau. “Cháu xem, con có phải qua tuổi hai mươi lăm, chính là lúc cần tìm người bạn đời để chăm sóc cho nhau, mà phải chỉ dựa vào chính mình, cố gắng phấn đấu bên ngoài cả ngày, dù sao đó cũng phải là đàn ông, đúng ?”

      Phó Úc vô cùng coi trọng lễ nghi bàn ăn, buông bát đũa xuống mới từ từ mở miệng. “Bác trai, ngược lại con lại cảm thấy chuyện này phải tùy vào duyên phận, cũng phải đến thời điểm nào đó là nhất định phải nghĩ đến chuyện này.”

      Giọng của lạnh nhạt lại rất dễ nghe, Phong Hạ khẽ nghiêng đầu nhìn .

      sai.” Phong Trác Luân chậm rãi. “Có điều, Phó Úc à… với nghề nghiệp của Hạ Hạ, con có thể tiếp nhận ?”

      Phong Hạ nghe vậy như đứng đống lửa, Phó Úc bên cạnh ngược lại, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. “Bất kể thân phận hay hoàn cảnh nào, điều quan trọng là con người ta tự thân vận động.”

      “Tốt.” Đáy mắt Phong Trác Luân xẹt qua tia tán thưởng, lại quay mặt về phía Phong Hạ. “Hạ Hạ, ba cảm thấy tùy duyên nên cưỡng cầu, quá khứ hay xem là quá khứ, con người điều quan trọng là nhìn về phía trước, nên bị trói buộc bởi quá khứ mà bỏ lỡ tương lai tốt đẹp… sai chứ?”

      “Vâng…” Lúc này trong lòng ràng ba muốn tính toán cái gì, chỉ có thể cúi đầu ăn cơm.

      May mà Phong Trác Luân cũng thêm gì nữa, bữa cơm vất vả lắm mới trôi qua, muốn rời trước thời gian, Phong Trác Luân tủm tỉm với Phó Úc, nhờ Phó Úc lái xe đưa về studio.

      Lên xe, thắt chặt dây an toàn, với Phó Úc. “Làm phiền rồi, cảm ơn.”

      cần khách khí.” Phó Úc lạnh nhạt, đưa tay chỉnh lại chỗ ngồi để có thể thoải mái hơn chút.

      Từ nội thành đến khách sạn, hai người chuyện câu nào, chỉ có mấy câu
      đối thoại, lập tức cảm thấy “sinh viên khoa học và kỹ thuật” trong lời ba .

      Tiến lui thích đáng, bụng lý luận, suy nghĩ kỹ càng.

      Đúng là người đàn ông rất hấp dẫn.

      Mặc dù biết Phó Úc suy nghĩ thế nào, nhưng ít nhất ở cùng với ta, cũng làm cảm thấy chán ghét.

      Rất nhanh hai người đến khách sạn, sau khi cảm ơn xuống xe, lại nghe tiếng gọi mình của Phó Úc phía sau lưng.

      “Có thể cho tôi số điện thoại của ?” Phó Úc ra khỏi xe, nhìn từ tốn , “Làm bạn bè.”

      “À, vâng.” suy nghĩ chút, đưa số điện thoại cho .

      “Như vậy, chờ tới khi có thời gian, chúng ta lại gặp nhau.” lễ độ gật đầu với .

      Xe lái từ từ rời khỏi khách sạn, lưu lại số điện thoại của Phó Úc, lúc mở hộp thư ra, đột nhiên phát tin nhắn của Tư Cảnh, vì tín hiệu có vấn đề, nên thông báo.

      Trong lòng hoảng hốt, về phía trước mấy bước, ngẩng đầu lên nhìn, lập tức ngừng lại.

      Chỉ thấy ở góc tối cách đó xa, Tư Cảnh lẳng lặng đứng dưới đèn đường, nhìn và phương hướng chiếc xe vừa rời .

      nhìn khuôn mặt có chút mơ hồ của dưới ánh đèn đường, cắn cắn môi, cầm điện thoại di động, từ từ tiến lại gần .

      đứng tại chỗ, chờ lại gần.

      “Xin lỗi.” tới trước mặt , “Lúc nhắn tin, tín hiệu của em có vấn đề, điện thoại thông báo.”

      “Ừ.” giọng đáp.

      ngẩng đầu lên nhìn gương mặt , lại khẽ nghiêng đầu: “Em lỡ hẹn, là vì ba em muốn em về nhà chuyến.”

      “Hạ Hạ.” đột nhiên giọng cắt đứt .

      Toàn thân chấn động.

      Tiếng gọi này, trí nhớ của như chồng lên nhau.

      Hai chữ này, là trước đây lúc hai người ở chung với nhau, mỗi lần nghe gọi như vậy, đều cảm thấy lòng mình vô cùng mềm mại.

      Giọng của như vậy, gọi tên , làm cho cảm thấy ràng, được thương đến dường nào.

      Đây là điều bất kỳ ai khác, thể đem lại cảm giác đó cho .

      “Em cần phải với nguyên nhân em lỡ hẹn.” nhìn , giọng dịu dàng: “ cần biết cái này.”

      “Lần trước, ở nhà Đới Tông Nho, hành động khiến em bối rối, là do sơ sót của .” từ từ .“Cảm ơn em cho suy nghĩ trong lòng em.”

      nhìn , ánh mắt lóe lên.

      im lặng hồi, nghiêng người sang. “Đời người có rất nhiều bỏ qua và những hiểu lầm đáng tiếc, đây là điều cách nào tránh khỏi, nếu như cố ý suy nghĩ, chỉ nhìn những thứ kia, như vậy khiến mình nhầm lẫn. Ngày trước quá chú trọng điều mình thấy trước mắt, ngược lại để mắt đến những điều tin tưởng.”

      “Năm năm ở Mỹ này, cũng nghĩ như vậy.” Ánh mắt bình tĩnh, “ xem nhưng tin tức liên quan đến em, tìm hiểu xem em tiếp xúc với ai, qua lại với người nào, cũng thèm nghĩ em có bạn trai chưa, có người khác , bởi vì nếu điều gì có thể khiến tinh rằng năm năm này em có gì thay đổi, như vậy tình nguyện ám thị trong lòng, nhìn tới những thực này.”

      muốn nghĩ đến người vừa đưa em về là ai, cũng muốn nghĩ đến tại ngoại trừ , em có thêm người nào khác.

      cũng muốn nghĩ cảm xúc của em với là gì, ghét hay quan tâm, đều muốn nghĩ đến nữa.

      “Em nên biết khuyết điểm lớn nhất của là gì.” nhìn vào mắt , từng câu từng chữ.Lòng tự ái và kiêu ngạo vô cùng cao, lấy giá trị của mình để phán đoán tất cả, đều coi tất cả những quyết định của mình là đúng.

      “Suy nghĩ kỹ chút, tự ái và kiêu ngạo có ích lợi gì?” Lúc này đưatay, vén sợi tóc của ra sau tai: “ , nếu như tự ái của khiến mất em, còn cái gì để kiêu ngạo?”

      Điều đáng giá để kiêu ngạo nhất, chỉ có em.

      cảm thấy ngón tay của có chút lạnh, hẳn là đứng ngoài này, đợi rất lâu.

      “Hạ Hạ.” thu tay lại, cười , “Em có phát ra , Tư Cảnh bây giờ, so với năm năm trước, kém rất nhiều, có đúng ? nắm chắcđược danh hiệu vinh quang, còn hào hứng của tuổi trẻ, có kiêu ngạo, chỉ là người thể bình thường hơn, kém hơn em rất nhiều.”

      Cho nên, bây giờ, đứng ở vị trí này, ánh mắt nhìn lên ngôi sao long lanh, là em.

      Phong Hạ đứng tại chỗ, nhúc nhích, cho đến khi xong, lâu sau, mới khẽ nghiêng đầu sang chút, cho đến khi thấy mặt mình, nhắm mắt lại che giấu đáy mắt ửng đỏ.

      phải tìm em có chuyện sao, là chuyện gì?” bước về phía , giọng hơi khàn.

      trầm ngâm lát, “ suy nghĩ chút, muốn đổi vain am chính bộ phim ‘Thanh sắc’.”

      ngẩn ra, xoay người, “Đổi thành ai?”

      lẳng lặng nhìn .“Em cho là thế nào?Đổi người tốt hơn?”
      Last edited by a moderator: 1/12/14
      tart_trungtrạch nữ thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 42:

      Editor: Lin

      Buổi tối, khí có chút lạnh.

      Yên tĩnh như vậy, gần như có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau, tấm mắt của lại lần nữa chậm vào ánh mắt của Phong Hạ, nơi biết tên trong lòng lại khẽ động.

      có chút sợ.

      Từ sau khi trở lại, vốn thiết lập phòng tuyến chắc chắn, lại bị liên tiếp làm dao động, càng ngày càng thoát khỏi khống chế.

      vẫn luôn cầm thấy sợ hãi loại việc nắm được trong lòng bàn tay này, khiến làm trái với lòng mình.

      đợi dời tấm mắt , lại về phía khách sạn. “Buổi tối có chút lạnh, về khách sạn trước .”

      lặng lẽ thở phào, liền duy trì khoảng cách với , cũng về phía khách sạn.

      ra …” lúc, . “ là nhà sản xuất kiêm đạo diễn bộ phim này, bất luận tuyển hay loại diễn viên nào đều do định đoạt.”

      “Ừ.” Tư Cảnh khẽ vuốt cằm. “Cho nên?”

      “Cho nên… ra cần hỏi ý kiến em.” cúi đầu nhìn bước chân của mình, giọng bình tĩnh.

      Bước chân của ngừng lại, vẻ mặt cũng có biến hòa gì.

      Cho đến khi còn cho rằng muốn tiếp tục bàn luận về đề tài này nữa, lại mở miệng.

      “Em là nữ chính, đúng ? Như vậy trừ em ra, ai có thể có tư cách nêu ra ý kiến của mình đây?”

      xong câu này, đông thời cũng quay lại nhìn .

      Ánh mắt kia có hồn, hàm chứa nhiều ý nghĩa.

      ra cho tới bây giờ luôn có người qua, ban đêm chuyện với nhau dễ dàng khiến người khác buông xuống đề phòng của mình hơn, mà giọng và thanh điệu của , càng giống như loại thuốc độc.

      Mà loại thuốc này, từ từ thẩm thấu vào tim .

      cố gắng chống đỡ phòng tuyến xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ của mình, duy trì cho mình chút tỉnh táo và lý trí cuối cùng.

      “Trừ em ra, biên kịch, phó đạo diễn, còn có các diễn viên chính khác, cũng có thể đề ra ý kiến của mình, em cho rằng đoàn làm phim là thể thống nhất, mà phải chỉ dựa vào ý kiến của em, đổi vai nam chính phải là chuyện , luôn cần hỏi ý kiến của tất cả mọi người.”

      Trong lúc hai người chuyện, cũng sắp tới cửa khách sạn, lúc này dừng bước, đổi đề tài. “Ừ, em lên trước , ở đây hút thuốc chút.”

      “Nghỉ ngơi sớm , ngủ ngon.” khẽ gật đầu với .

      Vừa rồi nhiều như vậy, làm tan rã bình tĩnh của .

      Phong Hạ nhìn gò má của , trầm mặc chốc lát, câu ‘chúc ngủ ngon’ với , nhanh vào khách sạn.

      đưa mắt nhìn bóng dáng của biến mất trong thang máy, lấy điện thoại di động ra gọi cú điện thoại.

      “Tư ?” Bên kia, giọng nam truyền đến, giọng mang theo chút buồn ngủ.

      “Ừ, còn ngủ sao?” .

      “Đúng, sao vậy?” thanh bên kia hình như ràng hơn chút. “Mình này, cuối cùng cậu cũng nhớ có người bạn là mình ở bên kia Thái Bình Dương rồi hả? Chúng ta sống cùng nhau ở Mĩ năm năm, luôn như hình với bóng mà cậu lại…”

      Chưa chờ đối phương xong, cắt đứt. “Niếp Lâm.”

      “… Được, mình đầu hàng…” Người bị điểm tên thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn lại. “Tìm mình có chuyện gì?”

      “Mình quay bộ phim, lại do chính mình độc lập đầu tư, thức ra là mình và cậu hợp tác, tại mình muốn đổi vai nam chính.” lấy điếu thuốc ra.

      “Sao vậy? Bây giờ cậu muốn trưng cầu ý kiến của mình?” Niếp Lâm suy nghĩ .

      “Vai nam chính mình muốn sa thải có chút thế lực, mình hy vọng sau khi sa thải cậu ta, cậu ta lại làm điều gì thương tổn đến lợi ích của mình và người của mình.” để ý đến lời trêu chọc của Niếp Lâm, trực tiếp thẳng vào vấn đề chính. “Cậu giải quyết chỗ dựa sau lưng của cậu ta, nếu được, mình tự mình ra mặt, nhớ ký, đừng tự mình tiến hành.”

      “Còn nữa, đem phần cổ phần giao cho tổng giám đốc công ty Live, Mục Hi.”

      Bên kia Niếp Lâm dừng lại mấy giây, lúc lên tiếng lần nữa nụ cười càng đậm. “Tư Cảnh, từ trước đến giờ, mình chưa bào giờ thấy cậu lấy việc công giải quyết việc tư… theo mình thấy, nữ chính này rất hợp khẩu vị, có người muốn tự mình ra trận.”

      Cảnh nhíu mày. “Cũng đến mức ngu ngốc.”

      thừa nhận cách trức tiếp như vậy làm Niếp Lâm giật mình, tiếp theo cười vô cùng rạng rỡ.”Chờ đến lúc mình bận việc nữa, mình nhất định về nước xem xem, này là kỳ diệu, có thể cải tử hồi sinh người chết, kẻ mà trong năm năm chỉ biết tới công việc, vừa về nước mạnh như rồng như hổ vậy rồi.”

      trầm mặc chốc lát, lúc này ném điều thuốc vào thùng rác. “Cuộc cách mạng này còn chưa thành công.”



      ai, ngay cả Phong Hạ cũng nghĩ tới, Tư Cảnh lại đưa ra quyết định như vậy.

      Đoàn làm phim ‘Thanh sắc’ tạm thời ngừng quay, sắp tới lại bắt đầu khởi quay.

      Tạm thời ngừng quay vì lý do trong quá trình quay phim có vài vấn đề, còn phải chọn thêm mấy ngoại cảnh, lý do chính thức, ngày khởi quay lần nữa còn chưa xác định, toàn bộ nội dung đều vô cùng mơ hồ.

      May mắn đoàn làm phim cũng vô cùng chuyên nghiệp, tất cả công việc sau khi ngừng quay đều xử lý hết sức thỏa đáng.

      Mặc dù Phong Ha nghĩ ra lý do vì sao Tư Cảnh lại cho ngừng quay, nhưng có, mà cũng thể chủ động tìm để hỏi.

      Ở trong khách sạn, sau khi sửa soạn lại hành lý gọn gàng, Sharon lấp tức cầm điện thoại lên gọi.

      “Chị nhận được tin ‘Thanh sắc’ ngừng quay.” Sharon .

      “Vâng, vậy công việc tiếp theo là gì?” hỏi.

      có công việc, nghỉ phép.” Giọng của Sharon có chút bình thường. “Hạ Hạ, nghỉ ngơi cho tốt.”

      nghe được mà giật mình. “Nghỉ phép? Mục Hi đồng ý sao?”

      “Ừ, chị xác nhận rồi, Mục Hi đồng ý cho em được nghỉ phép.” Hình như Sharon cố gắng nhẫn nhịn điều gì đó.

      quả dám tin, còn muốn xác nhận với Sharon chút, lại nghe thấy tiếng chuông ở cửa phòng.

      “Chờ em chút.” vào trong điện thoại, tới cửa, cũng xem bên ngoài là ai, lập tức mở cửa ra.

      Giương mắt nhìn người đứng người cửa cứng người, ngay cả câu cũng được.

      và đoàn làm phim muốn đến Đài Loan.” Tư Cảnh đứng trước mặt . “Trong đó lại có nhân viên vì trong nhà có việc nên thể cùng, tại lại thừa vé mày bay.”

      “Em có muốn tới địa điểm quay phim mới chút ?” nhìn .

      Điện thoại trong tay còn chưa tắt, lúc này lại chỉ biết thẫn thờ nhìn .

      “Hạ Hạ.” Giọng của Sharon lại lần nữa truyền ra, khiến hai người cùng nghe được ràng. “Em được nghỉ phép, sai đâu!”

      Lúc này cong cong khóe môi, nhìn và rương hành lý sau lưng .

      “Vé máy bay đến Đài Loan, sau đó ở đây sáu ngày, vừa đúng tuần lễ, rất đầy đủ.”

      **

      Mùa hè ở Đài Loan nóng bức, mưa liên miên, những ngày chuyển giao giữa hạ sang thu càng thêm nhiều trận mưa to.

      Sau khi ngồi máy bay tới đây, gần như mỗi ngày Đài Loan đều có trận mưa to.

      Bởi vậy vừa tới, cả đoàn làm phim xuất phát tới địa điểm quan sát thực tế để chọn cảnh, đến cuối ngày ở trong khách sạn, chơi mạt chược, chuyện phiếm.

      Tính tình Phong Hạ rất tốt, quan hệ với đoàn làm phim cũng tồi, hơn nữa căn bản trong kỳ nghỉ phép, có chuyên gì khác, vì vậy mỗi ngày đều tụ tập cùng với mọi người, tâm tình cũng tệ.

      Duy chỉ có chuyện.

      Cảnh vốn có hứng thú với bất kỳ hoạt động tập thể nào, lại lần đầu tiên tham dự, khiến các nhân viên khác thụ sủng nhược kinh(*), đồng thời cũng khiến mỗi ngày của , từ lúc bắt đầu mở mắt chơi đùa cùng mọi người cho đến khi kết thúc, đều có thể nhìn thấy .

      (*) Thụ sủng nhược kinh: Được sủng ái mà lo sợ; được nhiều người thương vừa mừng lại vừa lo


      Thời gian trôi qua rất nhanh, buổi chiều ngày thứ năm, thời tiết Đài Loan cuối cùng cũng trong xanh.

      Đoàn làm phim vẫn rất chuyên nghiệp,sau khi mang theo thiết bị, lập tức xuất phát đến nơi lấy cảnh.

      Phong Hạ có nhiệm vụ trong người, sau khi đến nơi, liền đứng sang bên nhìn những người khác làm việc.

      “Đạo diễn, tôi cảm thấy nơi này rất tốt, khí xung quanh tốt hơn ở thành phố S rất nhiều.” Có nhân viên .

      “Ừ.” Tư Cảnh khom lưng nhìn dụng cụ, đứng dậy, xoay người về phía những người khác. “Mọi người nhất trí với ý kiến này ?”

      “Đạo diễn, mọi người ở đây đều cảm thấy tệ.” Những người khác cũng phụ họa.

      “Đươc.” trầm ngâm chốc lát. “Còn Phong Hạ thấy thế nào?”

      “Hả?” Thần trí căn bản trôi lơ lửng, đúng lúc chống lại ánh mắt , nháy mắt có chút hốt hoảng. “Vô cùng tốt.”

      thu tất cả vẻ mặt của vào đáy mắt, sau đó lại nhìn về phía mọi người, thản nhiên . “Vậy sau này quay phim ở đây, công việc hôm nay kết thúc, ngày mai tiếp tục.”

      Dọn dẹp tất cả thiết bị lên xe, Phong hạ cuối cùng, lúc sắp lên xe, đột nhiên có người vỗ vai từ phía sau.

      Cảnh làm dấu tay với người tài xế, cúi đầu nhìn . “Chờ chút.”

      nghi ngờ nhìn .

      “Bây giờ còn muốn nơi, cũng ?” Tài xế theo dấu tay của , khởi động chiếc xe chở những nhân viên khác, giọng của trong tạp này có chút được ràng.

      lắc đầu, thể nghe .

      ”Khi xe sau lưng hai người quẹo vào khúc cua xa, còn chưa kịp phản ứng, cúi người xuống, nhìn vào mắt . “ khu nhà của trường đại học Đài Loạn, vừa may nằm bên cạnh công viên nước, cũng ?”



      Công viên nước bên cạnh trường cao đẳng Đài Loan vô cũng náo nhiệt.

      Người người nhốn nháo cả khu vui chơi, nhưng lại rất có trật tự, mỗi tiết mục biểu diễn cũng rất độc đáo, mới mẻ, đắc sắc, thu hút ánh nhìn của người khác.

      Phỏng Hạ buộc lại tóc, gương mặt nhắn mang theo cặp mắt kính hòa vào trong đoàn người, mà tư cảnh thay đối bất kỳ cái gì, chỉ đội chiếc mũ bên cạnh .

      Công viên nước là hoạt động đắc biệt của trường đại học Đài Loan, như nhóc, lần đầu tiên được nhìn những động vậy sống hư vậy, vô cùng tò mò, lại muốn che giấu tai mắt người khác mà luôn nhìn kỹ bốn phía.

      Bởi vì thân phận, thể tham dự được những hoạt động như của mọi người, chạy vòng công viên, mới nhìn thấy gian hàng .

      Vừa đến gần nhìn, mới phát đó viết ‘bắt cá, còn chiếc ao bên cạnh bảng hiệu có rất nhiều cá vàng.

      “Muốn chơi ?” đứng ở sau lưng , giọng hỏi.

      Người phụ trách trò chơi người là mang tròng kính rất dày, bé nhút nhát tới, hỏi hai người có muốn chơi thử .

      còn chưa , đưa tiền, chạy về phía bờ ao, ngồi xuống cầm tấm lướt lên.

      nhìn gò má , trong đấu tất cả là băn khoăn và rối rắm, chân cũng tự chủ bước lên trước, tới bên cạnh cầm lưới lên.

      Ánh mặt trời vừa rồi còn sáng rỡ, giờ đây dần phai nhạt , ánh trời chiều phản chiếu lên mặt nước, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.

      Mấy phút ngắn ngủi mà có được rất nhiều cá, bé chủ quán thấy mà ngây ngẩn cả người, nhưng vẫn thu hoạch được gì.

      “Đầu tiên dim tấm lưới vào mặt nước, đứng để chìm sâu như vậy, chờ cá đến thù nhàng kéo lưới lên, nhưng động tác phải nhanh.” hơi bực mình nhìn chằm chằm mặt nước, hơi cười, giọng trầm thấp vang lên bên tai .

      nghiêng đầu nhìn , hơi hoảng hốt, những cũng thử làm theo cách .

      Mà trong mắt , cái nhìn này của chỉ xuất phá từ bản năng, có chút phòng bị.

      Đến cuối cùng, hai vgười vớt đầy hai thùng .

      “Những thứ này phải làm thế nào?” đứng lên, xách theo thùng đầy có, theo bản năng nhìn .

      chuyện, chỉ nhận lấy thùng trong tay , trả cả hai thùng lại cho bé kia. “Cảm ơn.”

      Lúc này trời chiếu đúng lúc chiếu xuống tia sáng cuối cùng, thị lực của tốt, mượn ánh sáng mới nhìn thấy vẻ ngoài của hai người trước mặt, lập tức kinh ngạc đến há to miệng.

      “Hử.” Tư Cảnh nhìn gương mặt bé khiếp sợ đến tột đỉnh, đưa ngón trỏ đụng lên môi.

      bé nhìn gương mặt tuyệt đẹp của hai người, máy móc cắn môi mình, có mình hét ra tiếng, hưng phấn đến dậm chân, đôi mắt nhịn được đỏ lên.

      Công viên sắp đóng cửa, vẫy tay chào tạm biệt bé, cùng Phong Hạ ra ngoài.

      tới bên cạnh chiếc ghế tay đụng bả vai . “Em ngồi đây chờ chút.”

      Rất nhanh, biến mất trong dòng người, thu hồi ánh mắt, ngồi lên chiếc ghế gỗ, trong đầu tất cả đều là từng cử động của lúc bắt cá.

      Hai người họ, trò chơi vừa nãy bên cạnh ao cũng có gì là thú vị, nhưng họ lại chơi đến như sắp quên tất cả.

      Giống như cho tới bây giờ chưa có năm năm tách biệt, chưa từng có ngăn cách xa lạ, giống như chưa từng có lạnh nhạt và xa cách, cảm thấy ra như luôn ở bên cạnh , giống như vừa rồi, kiên nhẫn, làm với tất cả mọi việc.

      Vừa rồi, đối mặt có chút phòng bị, thậm chí cười vui vẻ như đứa trẻ.

      Ngày hoàn toàn tối, nghĩ đến đầu có chút phình ra, vuốt vuốt mi tâm, mượn chút ánh sáng, mới nhìn thấy cách đó xa, về phía .

      “Vừa rồi muốn mua chút bánh ngọt và hoa quả, nhưng đến nơi họ bán hết rồi.” tới trước mặt .

      biết mình nên trả lời thế nào, trong lòng vô cùng hoảng hốt, vừa định đứng dậy muốn về, nhưng lại ngồi chổm hổm trước mặt .

      Lúc này đèn ở khu vui chơi sáng lên, chiếc lại chiếc, liên tiếp được bật lên, bảy màu rực rỡ.

      mượn ánh đèn ở sau lưng, cúi đầu mới nhìn thấy ở trước mặt mình, kiên nhẫn buộc dây giầy cho .

      nhìn gương mặt và ngón tay thon dài của , trong nháy mắt, như ngừng thở.

      Sau khi lễ hội kết thúc, bầu trời cách đó xa, pháo hoa nở rộ. giúp buộc dây giày xong nhưng có đứng dậy.

      Bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt có rất nhiều chuyện muốn , còn có sợ chờ đợi lâu, ánh mắt quen thuộc dịu dàng như vậy.

      nhìn , vẫn duy trì tư thế này dến gần gương mặt .

      nhìn cách mình ngày càng gần, suy nghĩ cũng hiểu được ràng mọi chuyện xảy ra, nhịp tim tăng nhanh đến mức như nghe thấy được bên tai.

      Nhưng lại vẫn nhúc nhích.

      khẽ mỉm cười, tay nâng mặt lên, cúi đầu hôn lên khóa môi .

      “Nhắm mắt lại.”
      tart_trung, KisaragiYuetrạch nữ thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 43.1:

      Editor: Lin

      Pháo hoa sáng lạn nở trung giống như vang lên bên tai , nhưng cũng che dấu được tiếng tim đập.

      Phong hạ chỉ cảm thấy đầu mình choáng váng, gần như khiến thể suy nghĩ.

      Đôi tay đặt ở bên má của Tư Cảnh dần di chuyển xuống cổ, khiến gò má của lại gần hơn.

      Trong miệng là mùi vị quen thuộc lại xa lạ, cẩn thận nhìn gương mặt , mạnh mẽ và dịu dàng hôn .

      nụ hôn xâm nhập.

      Cho đên lúc màn pháo hoa kết thúc, mới buông ra.

      Trong bóng đêm, gương mặt có chút đỏ, vẫn nhắm mắt lại, lông mi khẽ run, mặt vẻ ảo não, lại hình như có chút tự giận mình cắn môi.

      “Mở mắt ra.” lầm vào ma chướng của nụ hôn lại nghe thấy giọng chút ý cười của . “ cần ngoan như vậy.”

      do dự chút, mở mắt ra liền lâm váo tròng mắt thâm thúy của .

      Bốn mắt nhìn nhau, giương môi, nhìn . “ trở lại nhiều ngày rồi, đây lại là lần đầu tiên thấy em ngoan như vậy, có né tránh quả khiến cảm thấy thụ sủng nhược kinh.”

      nắm chặt ngón tay mình, trả lời, chỉ theo bản năng né tránh ánh mắt .

      “Hạ Hạ, em có từng nghĩ qua ?”

      vẫn đứng lên, cứ ngồi mặt đất như vậy, vuốt tóc . “Có nghĩ tới chuyện thử lại lần nữa với ? Tiếp nhận bước vào cuộc sống của em?”

      Con ngươi khẽ mở lớn.

      Cho dù nhịn nữa, vẫn phải quay đầu lại nhìn vẻ mặt .

      mặt có vẻ gì khác,

      ánh mắt nghiêm túc lại chuyên chú, lại kiên nhẫn chờ đợi.


      Hình như sợ nghe , lại nhắc lại lần nữa: " tại, cuộc sống, công việc của mực đặt tại thành phố S sau này tất cả cũng đặt tại đây, bởi vì trọng tâm ở nơi này, cho nên chỉ muốn vây quanh trọng tâm cuộc sống , như vậy là tốt rồi."


      Mà trọng tâm của , là em.


      nhúc nhích nhìn .


      Tách ra năm năm, ra có nghĩ qua nhiều lần, khi trở về từ Mĩ, hỏi có nguyện ý để bước vào cuộc sống của lần nữa , nên trả lời thế nào.


      Là cực kỳ kích động, là tâm nguội như tro tàn, đều từng nghĩ qua.


      thực tế, chính biết mình trong những năm gần đây, lúc đâu chỉ biết mực đợi , đợi trở về lời thỉnh cầu dịu dàng này, phải sao?


      Mà từ khi trở về, từng bước từng bước đến gần , thể tình cảm với vô cùng ràng, cũng có thể cảm nhận được.


      tại, và lời của ở đây, trước mặt .


      chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới giấc mơ trong năm năm này.


      Phong Hạ, mày nguyện ý trở lại bên người mày từng nhất sao?


      Mày còn có dũng khí này sao?


      Hồi lâu, rũ mắt xuống, mở miệng.


      "Cho em chút thời gian."


      Ánh mắt lóe lên trong chốc lát, đứng thẳng người, cúi đầu nhìn xuống : "Được."


      Trong lòng thở hơi, đứng lên.


      "Nhưng mà Hạ Hạ"


      Đứng đối diện nhau, đưa tay kéo mắt kính gương mặt xuống, "Có việc, cách nào để hỏi ý kiến em, cho em thời gian để suy nghĩ."


      ngẩng đầu nghi ngờ.


      "Lần này trở về từ Đài Loan, thay đổi số trong đoàn làm phim Thanh Sắc, dời tới Đài Loan, hơn nữa bỏ Mộc Hòa ." Giọng bình ổn. " tự mình diễn vai chính."


      ***


      Đoàn làm phim Thanh Sắc lại lần nữa bấm máy, lại giáng thêm quả bom xuống làng giải trí từ sau lần Tư Cảnh trở về.


      Sa thải thần tượng là trào lưu Mộc Hoa khỏi vai nam chính, thay vào đó do nhà sản xuất kiêm đạo diễn bộ phim Tư Cảnh tự mình đảm nhiệm.


      nghi ngờ chút nào, tất cả tin tức truyền thông, internet, toàn bộ đều bị tin tức này chiếm lĩnh, bình luận microblogging của Tư Cảnh cũng lên đến mấy vạn.


      Từ sau khi trở về đến giờ, thời gian chỉ có tháng ngắn ngủi, cuối cùng cũng thể với những ngôi sao mới, tuyên bố địa vị Thiên Vương của bao giờ bị rung chuyển.


      Phong Hạ thử xong trang phục, vào thời gian nghỉ ngơi, trong lòng vẫn cách nào bình tĩnh lại.


      Hình ảnh mập mờ ở công việc nước vẫn như ở ngay trước mắt , cũng là người đầu tiên biết thủ vai nam chính bộ phim này.


      Hollywood, thương nhân, nhà sản xuất, đạo diễn, vòng vòng, thân phận của lại lần nữa biến thành bạn diễn của .


      "Ha ha." Trợ lý theo nhiều năm vỗ lên vai co, trong giọng lộ vẻ hưng phấn. "Em chưa từng nghĩ tới, có ngày em lại có thể xem Uranus và chị đóng cùng nhau ở cự ly gần như vậy, bây giờ lại được, em còn nhớ lúc hai người quay bộ phim "Hồng Trần", dáng vẻ thần sắc hai người lúc đó, đúng là khiến người khác kinh ngạc!"


      nghe trợ lý chuyện, ánh mắt lại nhìn người cách đó xa thử xong trang phục. Tư Cảnh mặc tây trang chuyện với phó đạo diễn.


      " ra " Lúc này trợ lý của ấp a ấp úng, đỏ mặt, rồi lại cực kỳ nghiêm túc. " ra em và bạn của em, cho tới giờ đều theo Lâu Hạ đảng (những người ủng hộ cặp đôi Lâu Dịch và Phong Hạ ^^) chúng em luôn thảo luận rằng Uranus Mĩ là để scandal ấy ảnh hưởng đến nghiệp của chị, bởi vì năm năm trước, lúc hai người quay bộ phim 'Hồng Trần', em nhìn ra ấy chăm sóc chị rất nhiều, hoàn toàn giống với những người khác."


      Mặc dù mọi người đều coi tồn tại của Uranus như vị thần, nhưng bọn em đều cho rằng chị rất xứng với ấy, nếu như hai người ở chung chỗ hay là ở cùng nhau lần nữa, em nghĩ, mọi người chúc phúc hai người mà thôi." Trợ lý xong, chân thành cười nhìn .


      Chỉ câu như vậy, lại khiến tim đập nhanh hơn.


      Qua hồi lâu, mới nhìn vào ánh mắt của trợ lý, đưa tay nhéo mặt của bé, cười : "Ngày ngày em theo chị, còn có thể biết sao?" Sao có thể như vậy, cần nhiều chuyện."


      Trong sân đúng lúc tuyên bố bắt đầu quay, nhắm mắt lại để chính mình bình tĩnh, đứng dậy, từ từ vào cảnh quay.


      Cảnh đứng trong đó gọi , cho tới khi đến trước mặt , khẽ gật đầu với .


      dường như cũng câu nệ, cười cười với .


      Hai người bắt đầu quay, vốn lúc Mộc Hòa quay, rất nhiều lần bị NG, giờ đây toàn bộ đều thông qua trong lần, tất cả kết thúc trong buổi sáng, tiến độ quay phim ước chừng nhanh gấp đôi trước đây.


      "Cắt".
      Last edited by a moderator: 20/11/14
      tart_trung, KisaragiYuetrạch nữ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :