1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đã cưỡi là phải cưỡi đến nơi đến chốn - Xá Niệm Niệm (chương 76- Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 35: Trừng phạt (18+)

      Edit: Snow, Rika Nguyen

      Beta: Rika Nguyen

      mặt Dịch Nam Phong có chút biến hóa gì cả, Giản Lân Nhi lặng lẽ thở dài, biết chàng này có phải muốn đến dỗ dành chút hay đây?

      dường như đoán ra phàm là đàn ông hình dáng đều có phần giống nhau, ngây thơ, kiểu gì người có quyền quyết định vẫn là họ.

      Giống như lần kia vậy.

      Lần trước Dịch Nam Phong thấy Giản Lân Nhi huấn luyện vất vả như vậy, mỗi lần đến đều mang theo những loại thuốc tốt nhất, cầu Lân nhi cầm lại nhưng này lại nghĩ những người khác huấn luyện còn cần dùng mà mình lại dùng được, vì vậy trong giai đoạn huấn luyện kiên quyết muốn tự khẳng định mình, cần dùng những bình thuốc kia của Dịch Nam Phong. Dịch Nam Phong sau khi biết chuyện mặt có chút thay đổi nhưng ánh mắt tối sầm lại.

      Hơn nửa năm liền, Giản Lân Nhi lại lần chọc tức Dịch Nam Phong, khi rời khỏi, lúc trở về liền bị Hầu Tranh chế nhạo.

      “ Tại sao mình lại gặp được người con trai tốt như thế nha, mà em có chàng trai tốt quan tâm lại cần. Ôi ông trời đúng là chiều lòng người mà.” Khẽ ném hòn đá mặt nước biển, Hầu Tranh liếc mắt nhìn tay chân của Lân Nhi, da mặt nhìn non mịn, bóng loáng, còn lên vẻ đẹp rạng ngời.

      Giản Lân Nhi lời nào, mỗi lần nhắc đến Dịch Nam Phong đều dám hé răng, mặc người khác có biểu điều gì, dù có thế nào vẫn mực trầm mặc.

      “ Có phải chàng này em đến chết mất ?”

      “ Người ta đâu có thương em chứ”.

      “ Mình muốn chết nha, tiểu Kỳ Lân em dựa vào đâu mà ta thương em? Em nhìn lại xem, có chàng nào thương mà lại chạy từ xa đến mang theo bao nhiêu loại thuốc rồi mỗi lần ra ngoài đều ân cần chăm sóc hay ? Em mau nhìn lại nha, đầu em đúng là bị đập trúng rồi, em gặp qua có người con trai nào tình nguyện hầu hạ người khác hay ?” Hầu Tranh nhàng dạy bảo Lân Nhi.

      Giản Lân Nhi ngẩn người “Chẳng phải là chúng ta vẫn như thế hay sao?”

      Hầu Tranh dừng lúc lâu sau mới ầm ầm “ Chị thấy ghen tị với em, em biết tốt xấu gì hết.” Cuối cùng lại hét lên hồi “ Aaaaaaaaaa…”

      như chị có phải là Dịch Nam Phong em, là tình cảm nam nữ nhau sao?” Giản Lân Nhi khỏi nhớ tới từ lúc bắt đầu hiểu biết tới nay, bên người Dịch Nam Phong lúc nào cũng vây quanh toàn là con , như vậy mà lại ? Giản Lân Nhi thực cảm thấy hoài nghi.

      “ Em vớ vẩn gì vậy?” Hầu Tranh thực kích động. “ đến thế rồi mà em vẫn hoài nghi Dịch Nam Phong em hả? Ôi trời ơi, là tức chết mất thôi, chị cũng cảm thấy đồng tình với hoàn cảnh của ta nha!!!”

      Giản Lân Nhi lời nào, có lẽ những điều Hầu Tranh , người như Dịch Nam Phong có thể bỏ ra nhiều tâm tư như thế trong chuyện tình cảm, bị thương liền chạy ngay tới bên cạnh đưa vật lý trị liệu, tuy mỗi lần cùng nhau đều tỏ ra vô cùng cầm thú nhưng sau đó vẫn tận tình chăm sóc . Nhưng là vẫn hiểu vì sao, có nhiều đối tượng như thế, tại sao lại tự mình tình nguyện hầu hạ người khác cơ chứ.

      Nhưng là mỗi lần muốn hỏi, khuôn mặt Dịch Nam Phong đều chút thay đổi, lời đến miệng lại thể thốt ra được, có vài thứ Giản Lân Nhi cũng thể tự ra được, vừa có chút xác định tình cảm của lại nhanh chóng thay đổi làm cho cảm thấy như trong chuyện này chỉ có chính mình tự đa tình, vì thế, vài lần sau liền cho là bình thường, hàng tháng đến thăm lần chỉ là chuyện bình thường.

      Giản Lân Nhi biết mỗi lần sắc mặt Dịch Nam Phong tốt liền tỏ ra biểu tình chớ có lại gần, như thế liền khẳng định gì chọc tức đến hoặc là làm sai chuyện gì đó.

      Con là thế, mỗi khi quyết định chuyện gì liền cứ khăng khăng cho là như thế, mặc kệ cho người ta có làm gì chăng nữa cũng phải muốn nghe chính miệng họ hay mới tin được.

      Bàn tay bé ở trong tay Dịch Nam Phong, ngón tay giống ngón tay của mọi người, rất dài, rất đẹp.

      “Được rồi, là em sai rồi, với , nếu chúng ta thân thêm chút?” Dịch Nam Phong vẫn là lời nào, ánh mắt khẽ liếc nhìn Giản Lân Nhi.

      Khẽ hôn lên cái, Dịch Nam Phong thờ ơ, Lân nhi bèn hôn lại nhưng là vẫn bất động. Tính tình bướng bỉnh của Giản Lân nhi đến lúc phát tác, Dịch Nam Phong nhướng mày “ Thân, nhưng là vị trí đúng.”

      Giản Lân Nhi thiếu chút nữa phì cười, bèn qua loa hôn chút môi Dịch Nam Phong.

      “Vẫn còn muốn nữa.” Chậc chậc, khẩu khí này của Dịch Nam Phong, nghe đúng là…

      Vừa , động tác vừa có dừng lại, Dịch Nam Phong đưa tay khẽ nắm lấy bàn tay bé. Bàn tay bé của Lân nhi ngừng dịch chuyển, khẽ xoa bóp từng ngón tay , trong lòng bỗng có cảm giác như có chiếc lông chim lướt qua, Dịch Nam Phong lúc này thể chịu được nữa rồi.

      “ Tiểu hỗn đản, lần sau em mà như thế nữa, quan tâm đến em nữa…” Lôi kéo bàn tay Lân nhi đưa đến bên môi khẽ cắn, Dịch Nam Phong vẫn còn giận.

      “ Em biết là em sai rồi mà.” Lần này Lân nhi chủ động đưa môi mình lên, cùng Dịch Nam Phong môi lưỡi giao hòa.

      Dịch Nam Phong hít hơi, phen đem tiến vào trong lòng mình, lập tức cắn lên.

      Dịch Nam Phong ngồi trong xe, Giản Lân Nhi đứng ở bên ngoài, chân vẫn còn chạm mặt đất, thân mình bị Dịch Nam Phong ôm, cùng cái miệng nhắn bị cắn, lúc liền thể chịu được, lập tức giãy dụa muốn dừng lại.

      “ Ưm, cần, khó chịu…” Cái tư thế này, đứng ra đứng mà nằm cũng ra nằm, thực là vô cùng khó chịu.

      Dịch Nam Phong cắn lấy đầu lưỡi đinh hương, tình nguyện hơi buông Lân nhi ra chút. “ Hôm nay tốt, từ từ thu thập em, cho em nhớ điều này.” Giọng mang chút khàn khàn truyền ra, trong giọng vẫn còn chút bất mãn.

      Giản Lân Nhi đỏ mặt, ánh mắt long lanh, tình ý trong đáy mắt đều che được, tính ba tháng tới chạm tới Dịch Nam Phong nhưng xem ra điều này được rồi.

      Nhưng mà, ai là con có dục vọng chứ?

      Dịch Nam Phong nhìn Lân nhi với ánh mắt kích thích, khẽ giật mình cái, cảm giác ở chỗ nào đó bắt đầu nóng lên, hơi thở thở ra nóng bức, khẽ dựa vào Lân Nhi, ôm lấy khiến nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng lên.

      “Ầm” cửa xe bị đóng kéo theo mặc quân trang nhanh chóng tiến ra phía cửa ngoài danh trại.

      Vừa hôn vừa tiến vào, tiếng khóa cửa mở ra, hai bóng người vẫn quấn lấy nhau, có lẽ bây giờ chiến mới chính thức bắt đầu.

      Đè Lân nhi lên phía cửa bắt đầu hôn, gương phản chiếu ra hình ảnh hợp nhất của hai người, Dịch Nam Phong nghiêng đầu, đầu lưỡi kịch liệt tấn công, lúc nãy còn có chút lý trí, có thể phản kích lại với nụ nôn của , nhưng giờ phút này…

      Dịch Nam Phong cố gắng làm những động tác nhàng, nắm lấy tay đặt lên lưng , còn tay mình cởi từng nút bộ quân phục của . Cái bộ quân phục này sao lại nhiều nút đến vậy cơ chứ?

      Hai người đều vội vội vàng vàng, áo khoát của sớm vứt ngoài sân, lúc này người chỉ có áo sơ mi, Giản Lân Nhi đưa tay sờ soạn, tính cởi áo cho , nhưng chẳng hề biết chính động tác này càng làm tăng thêm kích thích đối với Dịch Nam Phong.

      “Ừm…. lên giường.” Giọng của Lân Nhi giống như tiếng mèo con. ở nơi này thường xuyên có người đến dọn dẹp, muốn cho người ta biết được hai người ở đây từng làm qua những gì.

      Hôn hôn lại, hôn tới hôn lui, đến cuối cũng cũng cởi được cái áo sơ mi của , thời điểm vừa cởi ra, liền nghe tiếng “roẹt”, biết vì sao cái áo lại bị xe, nhưng cả hai người lúc này còn quan tâm tới điều này nữa. Vừa mới tới cửa phòng, người cũng chỉ còn chừa lại bộ đồ lót màu đen.

      Dịch Nam Phong nhịn được cắn lên cổ , bàn tay to di chuyển xuống phía dưới, hơi thở của càng thêm dồn dập.

      Đưa tay, tiến nào, quả nhiên nơi ấy của ẩm ướt, cho hai ngón tay vào, hít mạnh hơi, cảm xúc ấm nóng như muốn lấy mạng người, thể nhịn được, dứt khoát xé luôn chướng ngại cuối cùng người mình. Cự vật của phút chốc được giải thoát, nhanh chóng tiến vào trước cửa động ẩm ướt,tản ra khí nóng bức người. nhàng áp xuống giường, vừa vằn miệng áp lên ngực trái của , đưa tay vuốt ve, sau đó “xoạt” tiếng, ngay cả quần lót của cũng chưa cởi, trực tiếp tiến vào.

      Đưa tay cầm lấy hai chân vòng ra sau lưng “Tiểu bảo bối, cố gắng tý…” Nguyên lai là do cái giường này hơi thấp, cho nên Dịch Nam Phong đứng tiến vào có vẻ tiện cho lắm, vì thế đưa tay ôm lấy mông , Giản Lân Nhi hơi gượng người nhổm lên, từ cao, Dịch Nam Phong tiến thẳng vào, đôi gò bồng đảo người đung đưa theo nhịp điệu, đầu liên tục lắc lư, khi nơi huyệt động của xuất ra dịch ẩm ướt, miệng lưỡi càng thêm khô nóng.

      Ánh mắt phát sáng, cái tư thế này, nơi huyệt động của cách tầm mắt gần nhất, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, động tác ra ra vào vào, có thể nhìn thấy hai cánh thịt hồng của liên tục co bóp, dòng nước trắng chảy ra được ánh sáng chiếu vào lóng lánh, nơi đó của khít.

      Nhịn được, đưa tay xoa nơi phía trước huyệt động của , thậm chí còn đùa nghịch cánh rừng rậm của nữa chứ. Càng như thế, càng kích thích, ra vào nhah trong người , chạm tới tầng sâu nhất, dòng dịch nóng liền được phóng thích ra ngoài.

      “A… … !!” Tiếng thét chói tai, thân thể cứng đờ, toàn thân Giản Lân Nhi nổi lên màu hồng, từng lỗ chân lông toát ra mồ hôi.

      Dịch Nam Phong nắm chặt mông ,tiểu nữ nhân nhà phản ứng quá mạnh mẽ, chỉ mới khai phá năm, mà mang đến cho nhiều bất ngờ.

      “A…em chịu nổi, …” Lời đứt quãng, mang theo hơi thở dồn dập, trong mắt Giản Lân Nhi mờ mịt hơi nước.

      Mắt thấy cánh thịt hồng của còn ôm chặt lấy , nhịn, Dịch Nam Phong cắn răng, đặt xuống, mông vừa đặt xuống giường, liền la rên rỉ, tiếng rên ngay bên cạnh tai , làm cho bị kích thích, thế là… tiếp tục tấn công.

      Động tác mạnh, nhịp điệu nhanh, ban đầu Lân nhi còn chưa cởi quần lót, thế nên động tác ra vào của , mang theo phần vải quần, tiến ra tiến vào, ma sát vào trong da thịt, cảm giác thô ráp nhưng sung sướng, Giản Lân Nhi rên rỉ, như muốn tắt cả giọng.

      Rốt cuộc, Dịch Nam Phong cũng giải phóng được bản thân mình, tiến vào mạnh cái, sau đó nhàng ra. Giữa hai chân , vẫn còn dòng nước dinh dính, huyệt động mở rộng, bên trong còn có dòng nước trăng trắng chảy ra.

      Còn chưa nhìn kỹ, ánh mắt liền nheo lại, nhìn rất dọa người, sau đó đưa tay cởi quần lót cho , thấy mệt mỏi, nằm xuống giường, ôm lấy thân thể vào lòng.

      linhdiep17 thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 36: Về thăm nhà
      Edit: Snow
      Beta: Rika
      Mở to mắt, đập vào mắt làn da màu đồng, chop mũi ngửi được mùi hương quen thuộc, lưng là bàn tay to, trong tay còn nắm thứ gì đó, tình cảnh này rất quen thuộc, mỗi lần Dịch Nam Phong đến cả hai người đều đại chiến cả đêm, sau khi thức dậy là cảnh này đây.
      Ánh mắt nhìn vào chỗ ướt át xương quai xanh của Dịch Nam Phong, Giản Lân Nhi chợt nghĩ, đại chiến đã qua, hai người còn chưa ăn cơm chiều. Phần hạ thân co rút, có cảm giác nơi đó dường như sưng đỏ lên.
      Giản Lân Nhi chưa khẳng định là mình có muốn Venezuela , ra chuyện này là vì lúc đó và Dịch Nam Phong còn có mâu thuẫn hoặc cũng là do ánh mắt của Dịch Nam Phong quá nóng. Tóm lại, Giản Lân nhi thử thăm dò hay làm gì người đàn ông này này đều có những lời vô cùng ám muội. Tất nhiên, đó phải là phản ứng như ngày hôm qua, thậm chí giọng cũng hề có thay đổi gì.
      Giản Lân Nhi nhắm mắt lại, bởi vì cảm giác Dịch Nam Phong giật mình. Tạm thời muốn đối mặt với Dịch Nam Phong, biết người kia coi mình là gì, người làm ấm giường, người tình, người ?
      Dịch Nam Phong mở mắt, trong người thấy nóng hầm hập, người con đợi bao lâu nay ở rất gần nhưng lần này gặp lại hai người hình như có khoảng cách. lòng muốn tiến lại gần, muốn nắm chặt lấy cái eo kia,
      Dịch Nam Phong có cảm giác ở nơi đó, bàn tay bé lặng lẽ buông lỏng ra. Trong mắt thoáng ý cười, cũng định mở miệng, vốn muốn chờ xem Lân Nhi phản ứng trước.
      Đáng ghét, người ta muốn nhìn mặt đâu nha, còn mau mau buông ra , bà đây tại rất khó chịu. Thường ngày, Dịch Nam Phong luôn để mặc tùy ý làm gì làm, Giản Lân Nhi đưa tay ấn ấn Dịch Nam Phong, cảm thấy giống quân nhân. Đây cũng có thể coi là thói xấu, mặc kệ trước mặt Dịch Nam Phong, bao giờ nghe lời, muốn làm gì làm, ví như hôm nay lời thô tục.
      Đợi đến nửa ngày mà vẫn thấy Dịch Nam Phong nhúc nhích, Giản Lân Nhi nhịn được, đành mở to mắt nhìn . Dịch Nam Phong nheo mắt nhìn ánh mắt tối như mực nhìn mình.
      “ Làm sao vậy, dọa người?”
      Đưa lưng về phía Dịch Nam Phong,
      Cảm giác nóng rực lưng dừng lại lúc lâu.
      so đo với thái độ của Giản Lân Nhi, thầm ghi nhớ thái độ chuyện của , Dịch Nam Phong nghĩ đến thời điểm khi cầu xin tha thứ tuyệt đối trừng trị đầy đủ còn bây giờ buông tha cho . Tối hôm qua khi Giản Lân Nhi ngủ, Dịch Nam Phong nghĩ Venezuela là bị bắt buộc cho nên có lẽ nên tìm hiểu ràng tin tức này rồi giúp .
      Hơn nữa tối nay còn dự tiệc, khóe miệng cong lên nở nụ cười thỏa mãn. Dịch Nam Phong đương nhiên biết bối rối trong lòng , còn cho rằng tối qua vận động cả đêm với , chắc là oán giận mình.
      Dịch Nam Phong mới bước vào phòng tắm, di động ngay lập tức vang lên. nhấc máy phía bên kia truyền đến giọng của Giản Khiêm Trạch “ Alo, giờ này còn rời giường , ông nội tìm Giản Lân Nhi, cậu mau đem tiểu công chúa nhà mình trả lại đây, ông nội chắc chắn ăn thịt cậu đó.”
      “Ân, cậu đưa ông nội về đại viện trước , chúng mình lập tức qua đó”. Dịch Nam Phong vốn nghĩ Giản Chính biết Giản Lân Nhi đến thành phố nhưng về nhà mà lại đến chỗ nhất định có tức giận.
      Giản Chính cũng là phiền não, cháu cố ý vào quân đội cũng quá lắm rồi vậy mà lại còn “Xích Luyện”. Ông cho tới bây giờ cũng hi vọng như Giản Lân Nhi có thể làm nên được chuyện lớn gì. Bản thân Giản Chính đối với việc Giản Lân Nhi cố ý Hải Nam trong lòng bực bội, nhưng vẫn địch lại được với cháu cố chấp này. “ Xích Luyện” vốn là nơi đặc thù, người bình thường căn bản thấy được, lần trước khi Giản Khiêm Hải vẫn là do Dịch Nam Phong làm thủ tục, cho nên lần này Giản Chính muốn Hải Nam nhìn xem cháu của mình nhưng lại được.
      Thoáng cái hai năm trôi qua, thân thể ông cũng tốt như trước nữa, Giản Chính còn nghĩ trước khi chết cũng được gặp mặt cháu mình lần quá. Hôm nay, buổi sáng lúc rời giường bỗng bắt gặp Giản Khiêm Trạch ở nhà, bèn hỏi “ Cháu trai, tại sao lại về nhà?”
      “À, cháu mở bữa tiệc nhỏtẩy trần cho Lân nhi?” Giản Khiêm Trạch đầu óc đơn giản, nghĩ tới tiểu công chúa, còn chưa biết là ông nội chưa nhận được tin Lân nhi về.
      Giản Chính vừa nghe thế, bèn giật mình “ Lân nhi trở lại? tại nó ở đâu?”
      Giản Khiêm Trạch vừa nghe ông nội hỏi bèn nghĩ hỏng rồi, trong lúc vô tình ra điều nên , thấy tình hình được tốt vội vàng kiếm cớ rút lui “ Mẹ con làm điểm tâm muốn con nhanh trở về ăn điểm tâm.”
      “Đứng lại!” Giọng phát ra khiến Giảm Khiêm Trạch thầm cảm thấy có mười phần nguy hiểm, nào dám đâu nửa bước, đành phải đứng lại đợi ông tra hỏi.
      “ LânnNhi đâu?”
      “ A, ông nội a, đợi lát nữa con đem Lân nhi về thăm ông?” Nhìn mặt Giản Chính tức giận bắt đầu đỏ lên, Giản Khiêm Trạch vội vã thêm “ Lân lhi do đại ca đem , tại con cũng biết em ấy ở đâu.”
      là muốn làm phản, chúng nó còn biết lấy nửa điểm quy củ!”. Giản Chính tức giận, ngực phập phồng quát lên. Giản Khiêm Trạch nhìn thấy ông nội như thế vội vàng chạy tới giúp ông nội xoa bóp.
      , gọi tài xế tới đây”. Giản Chính biết nơi ở của Dịch Nam Phong nhưng khi đến nơi bảo vệ chỗ đó lại cho ông vào. Lúc này, Giản Khiêm Trạch mới cấp tốc gọi điện thoại cho Dịch Nam Phong.
      Nhận xong điện thoại của Giản Khiêm Trạch, Dịch Nam Phong từ trong phòng tắm ra, hướng còn cuốn trong chăn “ Lân Nhi? Rời giường!”
      Giản Lân Nhi nằm im, che đầu muốn giả vờ ngủ. Thấy thế, Dịch Nam Phong tiến đến giường, bàn tay cho vào trong chăn vuốt tấm lưng bóng loáng của . Lúc này, Giản Lân Nhi mới hét lên “ được đụng vào em, tay lạnh muốn chết”.
      Lồng ngực chấn động, ngờ lại có thái độ thế này, Dịch Nam Phong nở nụ cười, bàn tay di chuyển ra phạm vi rộng hơn, sau đó tung ra câu “ Rời giường, ông nội chờ ở dưới.”
      “ Á” Giản Lân Nhi xốc chăn lên, trở lại nhưng còn chưa thăm ông nội, đây quả là điều nên. Tất cả đều là do Dịch Nam Phong này làm hại mà.
      bèn vội vội vàng vàng xuống giường “ nhanh tìm quần áo cho em, nhanh .” Nhìn thấy Dịch Nam Phong còn ung dung ở giường, Giản Lân Nhi hung hăng liếc cái, khách khí sai bảo .
      Biệt thự này của Dịch Nam Phong cũng vốn rất lâu rồi chưa ở qua, quản gia cũng đều đưa về nhà cũ. Ở đây, định kỳ đều có người đến dọn vệ sinh, quét tước tu bổ vài lần, cho nên ngoài vẻ hào hoa xa xỉ tất cả đều còn mới nguyên. Giản Lân Nhi ở trong biệt thự chuẩn bị tốt. Ở đây, có quần áo của , ngày hôm qua may là mặc quân trang, chứ nếu là quần áo khác chắc chắn bị Dịch Nam Phong xé rách, hôm nay làm sao có quần áo mặc.
      Nghe lời Giản Lân Nhi, Dịch Nam Phong chuẩn bị quần áo cho , quần áo ẩm đặt ở bên giường. Giản Lân Nhi sớm ở bên trong tắm rửa, nhìn vết răng in ở ngực, cảm thấy nếu sớm có thể Venezuela nhất định phải , tốt nhất là bao giờ gặp Dịch Nam Phong nữa.
      Khoác áo tắm vào ra ngoài, Giản Lân Nhi lấy quần áo lên mặc, lúc này mới cảm thấy quần áo lót bên trong của mình ầm ướt dính dính gì đó. Mà cũng thể mặc lại bộ đó ở người, bèn hướng đến Dịch Nam Phong “Dịch Nam Phong, em có đồ lót”. Giản Lân Nhi xong bao lâu Dịch Nam Phong vào, trong tay cầm chiếc quần màu đen của nam. Giản Lân Nhi cầm chiếc quần lót thêu hoa của vừa đưa bỗng chợt nghĩ Dịch Nam Phong thường ngày áo sơ mi hàng hiệu, thế nhưng quần lót lại là đồ thủ công làm bằng tay, nhãn hiệu CK khiến người ta chói mắt.
      bĩu môi, tiến lên nhận chiếc quần. Cái gì cũng cùng nhau trải qua, lúc này còn có thể thêm gì nữa. Dịch Nam Phong thấy tiếp nhận nhất thời cảm thấy vừa lòng. Trong lòng ngại nghĩ đến tiểu nương này mặc quần áo của mình, phía bên dưới kề sát, chỉ nghĩ đến chi tiết đấy thôi mà cảm thấy có mạch nước ngầm cuồn cuộn ở trong người.
      Nhanh chân chuẩn bị tốt mọi thứ, Dịch Nam Phong lái xe thẳng đến nơi Giản Chính đợi, đường Giản Lân Nhi liên tục thầm cầu nguyện ông nội tức giận.
      Vừa mới bước vào cửa, Giản Lân Nhi bỗng nhiên ứa nước mắt ra, hai năm gặp, ông nội trong trí nhớ của già rất nhiều, tay ông cũng xuất nhiều vết đồi mồi. Hít hơi sâu, Giản Lân Nhi chạy qua ôm cổ Giản Chính “Ông nội” và chuẩn bị làm nũng. nghĩ, có phải hay mình quá ích kỷ, chỉ theo ý nghĩ của mình mà làm loạn, nghĩ đến trong nhà mọi người lo lắng cho mình. Nhưng mà Giản Lân Nhi vốn chưa bao giờ cho rằng mình làm sai, nháy mắt lại cảm thấy chính vì việc mình cố ý tham gia vào quân ngũ làm thương tổn đến ông.
      Giản Chính nghĩ nếu thấy Lân Nhi trước tiên phải đem con bé mắng trận, vì vậy khi thấy bước vào, bèn gõ ngay cây trượng xuống sàn nhà, vuốt đầu Lân Nhi mắng “ Nha đầu hư này, nhớ ông nội sao?”
      Giản Lân Nhi ôm ông nội khóc, Dịch Nam Phong ở ngay bên cạnh dường như trở thành người thừa. Có lẽ, lúc này trước khi Giản Chính hướng quải trượng về phía mình để tìm hiểu nguyên nhân công chúa nhà ông muốn Venezuela.
      “ Sao cháu lại gầy thế này hả?” Giản Chính đau lòng muốn chết khi nhìn thấy cháu bé bỏng của mình trở thành bộ dạng như thế này.
      Giản Lân Nhi nhanh chóng làm yên lòng ông nội “ Nào có, là rắn chắc đó ông ạ”.
      “ Huấn luyện có khổ hay , chiến hữu có tốt với cháu hay …”Giản Chính liên tục cằn nhằn, còn có phong thái của người đứng đầu Giản gia to lớn nữa, đối với việc cháu mình ở bên ngoài, bất cứ việc gì có thể xảy ra đều đem ra hỏi.
      Giản Lân Nhi đối với mỗi câu hỏi của ông đặt ra đều trả lời ràng. Câu hỏi nào, cũng chọn đáp án tốt nhất để trả lời, riêng việc kỹ năng bơi tốt và những nguy hiểm gặp phải khi huấn luyện nửa câu cũng đề cập tới, cũng mong ông lo lắng cho mình.
      Vấn đề Giản Lân Nhi tới, Giản Chính cũng hỏi. Sau khi hai ông cháu hàn huyên thời gian dài ông mới nhớ ra kiện chính cần hỏi cháu mình.
      “ Cháu ngoan cho ông nội biết tại sao con lại ở cùng với tên tiểu tử Dịch gia đó?”
      Đối với câu hỏi này của ông nội Giản Lân Nhi trầm mặc nửa ngày. Nhớ tới lúc mình cùng Dịch Nam Phong muốn Venezuela mà có lấy chút phản ứng, hào hứng mặt liền giảm mất mấy phần.
      “ Cháu tìm bác hai chuyện đem điều cháu từ địa phương về đây, chuyện của cháu cùng với tên tiểu tử Dịch gia cũng nên chuẩn bị .” Nhìn thấy khuôn mặt còn hào hứng của Giản Lân Nhi, Giản Chính chầm chậm .
      “ Ông nội!”. Giản Lân Nhi giật mình nhìn Giản Chính, cái gì mà chuẩn bị chứ?
      Trước thái độ của cháu , Giản Chính nhíu mày “ Làm sao? Các cháu đều như thế rồi, chẳng lẽ cháu còn muốn?”.
      “Ông nội,ông xem, Dịch Nam Phong ruốt cuộc có thích cháu hay ?”
      “ Tại sao cháu lại hỏi vậy?” Giản Chính kinh ngạc, chẳng lẽ mọi chuyện phải như thế, ông vẫn nghĩ hai người này sớm đâu vào đó rồi chứ.
      “ Cháu… Vẫn cảm thấy Dịch Nam Phong đối với cháu phải tình cảm nam nữ.” tới đây, Giản Lân Nhi vụng trộm nhìn thoáng qua gương mặt Giản Chính. Hai má phiếm hồng, cùng với ông nội về vấn đề này xem ra có điểm kỳ quái.
      linhdiep17 thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 37: Quyết định
      Edit: Snow
      Beta: Rika
      Giản Chính chuyện, thầm quan sát kỹ khuôn mặt của cháu . Trông thấy Giản Lân Nhi hề có nửa điểm giỡn, trong lòng ông thầm kinh ngạc, với tính nết của tên tiểu tử Dịch Nam Phong dù thế nào cháu ông cũng có tâm tư này chứ.
      “ Vì sao cháu như thế?” Giản Chính đối với câu hỏi của cháu thập phần kinh ngạc.
      Giản Lân Nhi biết giải thích thế nào, suy nghĩ nửa ngày bèn “ Cháu nhớ ba mẹ ngày trước phải như thế”. Đối với cách giải thích của Lân Nhi, Giản Chính vẫn hiểu cháu muốn gì, im lặng chờ Lân Nhi tiếp tục .
      “ Cháu… Cháu cảm thấy Dịch Nam Phong hơn cháu mười tuổi có cái gì phát sinh hết.” Dịch Nam Phong đối với cùng với những khác kém mười tuổi chẳng có gì khác nhau cả, trừ bỏ việc bây giờ ở giường dính lấy nhau nhưng ở ngoài nửa điểm vẫn thay đổi.
      Giản Chính tựa hồ hiểu chút “ Cháu thích ta đối với cháu như thế sao?”
      Giản Lân Nhi lắc đầu “ Cũng phải là thích, cháu cảm thấy thế này giống như tình cảm nam nữ hoặc là vợ chồng, có người nào đối đãi với bé mười tuổi và người trưởng thành giống nhau đâu chứ.”
      Giản Chính hiểu được toàn bộ những băn khoăn của Lân Nhi, tựa cằm lên đầu cháu mình ông bỗng thấy thời gian quả điều thần kỳ. Mới ngày nào cháu còn bé vẫn ở cạnh ông hàng ngày, bây giờ thành phiền não bên cạnh ông thảo luận chuyện tình cảm.
      Chậm rãi vuốt tóc Lân Nhi “ Bảo bối ngoan, mỗi cặp đôi nhau lại có cách đối đãi khác nhau.”
      “ Nhưng …”
      Xem cháu vẫn hiểu ý tứ của mình, Giản Chính suy nghĩ nửa ngày mới mở miệng “ Lân Nhi, thời điểm cháu chuyển ra ngoài, tiểu tử Dịch gia có tìm ông chuyện, tương lai muốn cùng con kết hôn.”
      “ Sao ạ???” Giản Lân Nhi đột nhiên ngẩng đầu, hoài nghi ông nội vừa rồi có điểm sai phải.
      Giản Chính gật gật đầu “ Đừng cháu, đến ông cũng còn bị nó dọa.”
      Ông còn nhớ năm đó, Dịch Nam Phong với vẻ mặt xơ xác đứng trong thư phòng “ Cháu chờ Lân Nhi lớn lên”. Thời điểm ấy nhìn vào ánh mắt cậu ta, có điểm cương quyết lạ thường. Năm đó, Giản Chính so với Lân Nhi bây giờ cũng đều bị dọa cho giật mình.
      “ Nhưng cái thời điểm kia cháu còn ít tuổi nha, Dịch Nam Phong như thế nào lại…?” Nhìn Dịch Nam Phong trông có chút nào là thích trẻ con nha.
      Giản Chính nhìn cháu nở nụ cười “ Tiểu tử Dịch gia từ mười mấy năm nay sớm nhìn chằm chằm bảo bối của ông rồi”.
      Giản Lân Nhi lời nào, trong đầu cấp tốc suy nghĩ biết liệu có thể là như thế hay chứ? Tâm tư Dịch Nam Phong đối với như thế mười mấy năm rồi sao, từ khi còn như thế đối với mình có tâm tư kia. Giản Lân Nhi cảm thấy khuôn mặt mình bắt đầu nóng lên, lắc đầu mạnh ngừng nhắc nhở chính mình được suy nghĩ linh tinh.
      “ Cháu xem, có phải tiểu tử Dịch gia đó thương cháu nhiều như thế hay ?” Giản Lân Nhi gật đầu, Dịch Nam Phong đối với quả sủng lên tận trời, người đàn ông tuấn, khí suất như thế mà hàng ngày vẫn tự tay giặt quần áo, nấu ăn cho cho đến tận khi tham gia quân ngũ. đối xử với tốt như thế, là vì có tình cảm với sao?
      Giản Chính gật đầu “Tốt rồi, năm đó ông nội cấm cửa hai đứa là đúng rồi”
      Trong lòng vụng trộm thở dài hơi. Bây giờ nghĩ lại, Giản Lân Nhi lại cảm thấy vui mừng, hóa ra từ trước đến giờ luôn để mình trong vòng luẩn quẩn, ràng người trong lòng của Dịch Nam Phong cũng là mình. Bỗng nhiên, Lân Nhi lại muốn mau chóng có thể gặp được Dịch Nam Phong, muốn mau mau hỏi chút xem có phải đối với giống như những gì ông nội hay . vốn từ mười mấy năm trước xác nhận tình cảm với , muốn giải thích với
      Càng nghĩ, khóe miệng Lân Nhi cười càng lúc càng lớn, khóe mắt sáng ngời. tự mắng mình ngu xuẩn, tại sao lại tự mình làm mình đau khổ nhiều năm nay.
      Buổi tối nằm giường lăn qua lộn lại suy nghĩ xem dùng cách nào đem Dịch Nam Phong não ngựa tre kia đem ra phơi dưới ánh trăng ban đêm, càng nghĩ càng thấy thích thú, trong đầu nhất thời các loại ý tưởng thi nhau bay ra.
      Hôm nay, Giản Lân Nhi xem như chân chính giải quyết được cái vấn đề phức tạp bấy lâu nay làm đau đầu, nhưng tại làm thế nào có thể chuyện này với Dịch Nam Phong vẫn còn chưa nghĩ ra.
      Trong thư phòng của Dịch gia, khó có dịp hôm nay Dịch Hàn Sơn ở nhà, nhưng mà khí của Dịch gia lại vô cùng quỷ dị.
      “ Con biết nơi đó khó khăn như thế nào, làm sao lại có thể đồng ý cho Lân Nhi đến đó hả?” Dịch Hàn Sơn hướng con trai đứng trước mặt mình gầm .
      “ Đây phải là quyết định của con, con là người cuối cùng biết được điều này, người chọn là Lân Nhi.” Dịch Hàn Sơn nhìn sắc mặt của Dịch Nam Phong, từ lúc ở trong phòng họp ông nghĩ nếu con trai mình biết điều này chắc chắn phản ứng kịch liệt nhưng hiểu sao con trai mình lại đồng ý. Mặc dù ông có bầu phiếu phủ quyết, cuối cùng văn kiện đề đạt lên ông cũng có thể ký tên nhưng lý do đưa ra là gì đây? Ông thể đây người con mà con trai mình ngắm trúng, nên ông thể để cho con dâu của ông được.
      “ Con mặc kệ, cũng quan tâm cha giải quyết chuyện này như thế nào, tóm lại Giản Lân Nhi là thể .”
      “ Tiểu Phong, tài liệu này các vị lãnh đạo khác cũng thông qua, cha thể thu lại được.” Dịch Nam Phong suy sụp, biết chuyện này cha mình cũng thể giải quyết được, nhưng là để trơ mắt nhìn Lân Nhi đến chỗ đó thể nào nhẫn tâm, trừ phi Giản Lân Nhi chính mình nguyện ý đem cơ hội này để lại cho người khác.
      Nghĩ đến đây, Dịch Nam Phong liền cấp tốc ra ngoài, cũng để ý thấy cha mình có ý muốn gì đó với .
      Từ sau khi nghe ông nội ra chuyện tình cảm của Dịch Nam Phong, trong lòng Giản Lân Nhi cũng bắt đầu nôn nóng, thậm chí cùng ông nội chơi cờ cũng thể yên lòng. Mắt luôn luôn hướng về phía cửa, chỉ mong nhanh chóng chạy tìm Dịch Nam Phong. Chứng kiến thái độ nôn nóng của cháu , Giản Chính sớm tức giận đến mức muốn trừng mắt lên mắng cháu , sớm biết trước thế này ông với Lân Nhi những câu kia, xem ra cháu nhà mình lúc này muốn mau mau chóng chóng gả mất thôi.
      Chờ đợi mãi cũng thấy , nhìn thấy người con trai bước vào cửa, ánh mắt Lân Nhi bỗng sáng lên, miệng cũng sớm ngây ngô cười. Nhưng ngược lại với vui mừng của Lân Nhi sắc mặt của Dịch Nam Phong thực là tốt nha.
      “ Ông nội”. Dịch Nam Phong hướng Giản Chính gọi tiếng. Nhưng trước chào hỏi của , Giản Chính trút hết mọi tức giận từ Lân Nhi sang , hừ tiếng tiếp chuyện. Đối với thái độ này của Giản Chính, Dịch nam Phong cũng để ý.
      “ Lân Nhi, theo , có chuyện muốn với em”. Giản Lân Nhi mơ hồ cảm thấy tâm tình của Dịch Nam Phong tốt bèn ngoan ngoãn đứng lên theo Dịch Nam Phong lên lầu.
      Căn phòng của Giản Lân Nhi vẫn hề thay đổi, mọi đồ đạc đều là màu hồng đáng . Tuy Lân Nhi có ở đây nhưng hàng ngày Giản Chính đều cầu người làm hàng ngày vào đây quét tước cho nên tất cả nhìn đều rất sạch . Đóng cửa lại, Dịch Nam Phong bước đến phía cửa sổ.
      làm sao vậy?” Giản Lân Nhi nhìn sắc mặt cẩn thận hỏi câu.
      “ Em thực muốn Venezuela hay sao?” Đột nhiên, Dịch Nam Phong ném cho Lân Nhi câu hỏi.
      “ Chẳng lẽ em thực có thể ?” Dịch Nam Phong nghe ra sung sướng trong câu hỏi của Lân Nhi, trong lòng bỗng chốc ảm đạm mấy phần.
      Tức giận, Dịch Nam Phong xoay người lại nhìn Giản Lân Nhi xác định “ Em muốn ?”
      Giản Lân Nhi phản ứng đầu tiên đương nhiên là muốn rồi, cho nên hướng về phía gật gật đầu, sau đó còn thêm vào tiếng “Ân” lớn như để xác định.
      Đối với câu trả lời của Lân Nhi, Dịch Nam Phong lời nào, ánh mắt tối lại. “ Nơi đó huấn luyện vô cùng cực khổ, mọi người đến đó rồi đều rằng nơi đó chính là địa ngục.”
      “ Em sợ nha, em là nữ quân nhân Trung Quốc đầu tiên đến đó nha, cho dù là địa ngục em cũng vẫn phải .” Giản Lân Nhi đến nửa câu sau, trong lòng quả thực là vô cùng phấn chấn.
      Dịch Nam Phong nghe những lời Lân Nhi , híp mắt lại , bây giờ biết mặc kệ cái gì, này tuyệt đối là định phải rồi. Giản Lân Nhi muốn con đường này, muốn giữ trở lại, hơn nữa, cũng đành lòng làm thế bởi vì nhớ chuyện gì làm cho ánh mắt của có thể toát lên ánh sáng thích thú như thế. ( Snow: hai người cứ thế lại xa nhau nữa hay sao???)
      “Em , ông nội chuyện với em….” Nhẫn nhịn lại, Dịch Nam Phong vẫn là ra những lời này.
      Biết được tâm ý của Dịch Nam Phong, trong lòng Lân Nhi bỗng nhiên ngậm ngùi. Lúc quyết định đó với Dịch Nam Phong, thời điểm đó tâm tình lúc khác hẳn với lúc này. Có lẽ nên với câu, nếu đau lòng , nhưng mà hôm nay lại thể được như thế. Thậm chí, còn cảm thấy cần phải chờ đợi, truy đuổi lẫn nhau, cần có nhiều thứ cần phải xác định ràng.
      Giản Lân Nhi nhàng tiến lại gần Dịch Nam Phong, hai tay ôm lấy thắt lưng . Vùi đầu sâu vào lòng Dịch Nam Phong, Lân Nhi cảm giác được cỗ hơi thở mát lanh, là làm dễ chịu.
      “ Dịch Nam Phong, em . Em biết được em từ lúc nào, nhưng em thầm mến từ lâu rồi.” Thân thể người mình ôm có chút cứng ngắc, Giản Lân Nhi cảm thấy chán ghét chính mình.
      Người con trai này, bản thân mình như thế nào khiến cho người ta khổ sở ở trong lòng nhiều năm như thế chứ, mà chính mình còn lờ tâm ý của người ta thời gian dài như thế nữa chứ.
      Cảm giác hai tay Dịch Nam Phong khẽ ôm lấy mình, Giản Lân Nhi lại càng đem mình vùi sâu vào trong lòng Dịch Nam Phong “ Em biết cần em có làm nên nghiệp gì hay , nhưng em muốn đem lại cho chính mình điểm tựa, em cũng hy vọng mỗi ngày quấn quýt lấy , chỉ mong sau này có ngày em và hòa hợp giống như ba mẹ.”
      Dịch Nam Phong lời nào, luôn hi vọng mỗi ngày cứ quấn lấy mình, muốn chiếm hết mọi tâm tư, suy nghĩ của .
      “ Cho nên đừng ngăn cản em vào đó, hãy tin tưởng em, nhất định em có thể chống đỡ được và trở về.”
      Dịch Nam Phong phải là muốn có thể chống đỡ được mà trở về, đau lòng phải chịu khổ, lấy tài lực của hoàn toàn có thể cho Giản Lân Nhi ngày chỉ biết vui chơi, dạo phố quẹt thẻ, mỗi ngày vào thẩm mỹ viện mà phải lo lắng gì. Nhưng mà là này giống với những khác, nếu đâu phải đau đầu như thế chứ.
      còn chưa đồng ý cho em .” Chỉ xét đến việc Giản Lân Nhi ra rằng , cảm thấy thực cao hứng, rốt cục này cũng biết mong đợi điều gì, nhanh chậm, cũng chỉ cần có câu này.
      “ Dịch Nam Phong…”
      đồng ý…” Mặc cho Lân Nhi có hướng làm nũng vẫn cứ giữ vững, hề lung lay.
      “ Dịch Nam Phong…”
      Dịch Nam Phong trừng mắt, ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhắn của , cảm giác chính mình thất bại, mím môi lời nào. Giản Lân Nhi khẽ kiễng mũi chân định hướng Dịch Nam Phong hôn dưới lầu truyền đến tiếng của ông nội “ có khả năng, mau lấy cho tài liệu đó về đây ngay.”
      Hai người vội vàng tách ra, ở cầu thang Lân Nhi liền nhìn thấy bác cả và bác hai ở phòng khách, ông nội tức giận mặt đỏ bừng.
      Thấy Lân Nhi bước xuống, sắc mặt Giản Chính dịu chút. Giản Lân Nhi biết chuyện gì xảy ra, bèn hướng đến cầu cứu Dịch Nam Phong. Dịch Nam Phong xem biểu tình của Giản Chính liền hiểu , khẳng định là do nhóc này muốn Venezuela.
      “ Lân Nhi, cháu lên lầu cho ông.”
      “ Ông nội, ruốt cuộc là làm sao vậy?”
      Giản Chính lời , theo hiểu biết của ông cháu ông tuyệt đối đồng ý ký tên vào văn kiện kia.
      Bác cả của Giản Lân Nhi lên tiếng “ Lân Nhi, tổ chức muốn cháu đại biểu cho quốc gia Venezuela tham gia huấn luyện kỳ này.”
      Giản Lân Nhi gật đầu “ Chuyện này cháu biết, làm sao thế ạ?” Dịch Nam Phong đau đầu, này hoàn toàn biết tâm tư của ông nội. Giản Chính hận thể chính mình đem Lân Nhi ở bên cạnh nâng niu, tiểu công chúa nhà ông chịu được khổ cực như thế, làm sao ông có thể yên tâm đưa Lân Nhi đến địa phương đó chứ.
      được , ngày mai liền báo cáo việc kết hôn, bác với Hàn Sơn thương lượng, hai đứa mau đem mọi việc bàn bạc, còn bác hai mau đem người từ địa phương điều về.”
      Giản Lân Nhi lời nào, bởi vì xem mặt ông nội chuyển từ hồng sang trắng, cái gì liền cũng dám , yên lặng nhìn Dịch Nam Phong, sau đó gật gật đầu. Bác cả Giản Lân Nhi vội vàng đưa Giản Chính nghỉ ngơi, lão gia tử tim vốn tốt, nếu lúc này mà xúc động mà hôn mê chừng ngày nào đó hôn mê mà tỉnh lại mất.
      “Bác cả, bác hai, chuyện này đừng cho ông nội biết, cháu lặng lẽ rời .” Mấy người có biện pháp nào, chỉ đành như vậy. Giản Chính cảm thấy chuyện này có thể cùng Dịch Nam Phong thương lượng cho nên tạm thời yên tâm xuống nghỉ ngơi mà biết rằng Dịch Nam Phong cho tới bây giờ cũng lay chuyển được Giản Lân Nhi..
      Kết quả là việc Giản Lân nhi Venezuela là việc được quyết định rồi.
      linhdiep17 thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 38. Venezuela
      Edit: Snow
      Beta: Rika
      Tường xung quanh cao ba thước, đám người mặc trang phục màu đen, tay cầm súng nước, bắn về phía tường cao lung lay, ánh đèn chiếu sáng rực rỡ như ban ngày. Thỉnh thoảng có vài tiếng “phù phù” vang lên, xen lẫn là thanh kêu gào thảm thiết.
      Giản Lân Nhi vừa bước xuống khỏi trực thăng, liền đứng ở nơi này, cảnh vật nhìn từ cao xuống so với đứng ở dưới mặt đất khác nhau là mấy. Cùng với còn có Võ đại tá, Giản Lân Nhi biết người này, bởi vì bác cả rằng việc quân đội là cơ mật, người cùng cũng được tiết lộ.
      Chỗ đứng còn thiếu ba người nữa, mà lúc này lực chú ý của vẫn còn đặt ở phía tường cao kia. tiếng cười to hào sảng từ đâu vọng lại kéo lại lực chú ý của Giản Lân Nhi lại, mà phía bên này, thân ảnh cao gầy tiến lại chỗ .
      Người vừa mới tới mặc bộ quân trang ngắn tay, quần đen, chân giày da, từ trước đến này Giản Lân Nhi chưa từng chứng kiến có người nào mặc quân phục thành ra cái dạng này. Người này cao, cao lắm cũng chưa vượt qua được mét bảy, mũi thẳng, gầy gầy. Giản Lân Nhi thầm quan sát đánh giá người mới đến, bỗng đột nhiên chạm vào ánh mắt ta. có chút giật mình, ánh mắt này quá mức sắc bén
      Võ đại tá tiến lên ôm người nọ, hai người có vẻ như vô cùng thân thiết với nhau. Hai người giao tiếp với nhau bằng tiếng , Lân Nhi ở “ Xích Luyện” ngoài việc tham gia huấn luyện, việc học tập ngoại ngữ cũng thể thiếu. Ở Xích Luyện, việc có thể được ba ngôn ngữ có gì là đặc biệt hết, nhất là tiếng là điều kiện cơ bản đối với mỗi người. Vì vậy, đối với Giản Lân Nhi việc giao tiếp bằng tiếng về cơ bản là có vấn đề gì, cũng nghe những gì mà hai người họ đối thoại với nhau.
      “ Võ, lâu rồi gặp. Người nọ vỗ vai Võ đại tá thân thiết .
      “ Mạn Địch, lâu rồi được gặp ” Võ đại tá cũng cười đáp lại lời chào hỏi của người nọ.
      Hai người tách ra, ánh mắt Mạn Địch nhanh chóng rơi người Lân Nhi “ Oa, trời đất ơi, xinh đẹp nha.” Giọng của Mạn Địch vô cùng khoa trương đồng thời cũng chọc Võ đại tá cười to.
      Võ đại tá nhìn Lân Nhi trấn an “ Hai người làm quen với nhau chút, đây là Mạn Địch tướng quân, tổng luyện viên căn cứ cũng là tổng chỉ huy, còn đây là Giản Lân Nhi.”
      Giản Lân Nhi hạ khóe miệng, run rẩy vui khi được gặp ngài, Mạn Địch tướng quân.”
      “ Tiểu tử xinh đẹp, cứ gọi ta là Mạn Địch được rồi, cần khách sáo thế.” Tiểu tử? Giản Lân Nhi thấy hài lòng, nụ cười hạ xuống chút.
      Võ đại tá bèn kéo Mạn Địch sang bên, hai người thầm với nhau chuyện gì đó, sau đó ông hướng đến vỗ bả vai Lân Nhi và . Chiếc trực thăng nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.
      Đến đây, toàn là những người xa lạ, màu da bất đồng, bên tai cũng chỉ là ngoại ngữ, Giản Lân Nhi mới chính thức cảm giác mình rời xa quê hương, sau này cũng chỉ có mình vượt qua.
      Đưa ánh mắt nhìn ngắm xung quanh, Giản Lân Nhi bắt đầu cảm thấy yên, ánh mắt dừng lại ở cách đó xa
      ************************
      Tại Bắc Kinh, tập đoàn Dịch Phong
      Dịch Nam Phong đứng trước cửa sổ sát mặt đất, hai tay ở trong túi quần nắm chặt lại, mặt chút thay đổi.
      “ Rầm!”. Hình Huy với vẻ mặt chút kiên nhẫn tiến vào văn phòng Dịch Nam Phong.
      “ Lão đại, cậu dừng đầu tư là sao? Lúc trước cậu ở Hải Nam thành lập công ty, tại lại thành lập, chúng ta mất mấy tháng vất vả chuẩn bị giờ câu hủy là hủy sao?” Tin tức này vẫn làm cho Hình Huy tin nổi, cùng Dịch Nam Phong lớn lên, mới ngày nào cùng đấu đá bây giờ kêu là lão đại.
      Từ sau khi Dịch Nam Phong thành lập công ty, ngoại trừ Giản Khiêm Trạch ở bộ đội vài người khác đều theo Dịch Nam Phong làm. Lúc trước bốn người này vẫn là em, Dịch Nam Phong, Giản Khiêm Trạch, Lục Chấn Đông, Hình Huy. Bốn người tính cách bình thường khác xa nhau, Dịch Nam Phong túc trí, tác phong mạnh mẽ, thủ đoạn thâm sâu, Giản Khiêm Trạch và Hình Huy tính cách có điểm giống nhau, đều là tính tình nóng nảy, luôn thẳng thắn còn Lục Chấn Đông hướng nội, nhiều lắm nhưng khi lại vô cùng nguy hiểm.
      Ở công ty “ Dịch Phong” Giản Khiêm Trạch cũng có cổ phần, lẽ ra cũng có ý định tham dự khi công ty đưa vào hoạt động, nhưng nếu có góp mặt của , cùng với thế lực của Giản gia “ Dịch Phong” đảm bảo như hổ mọc thêm cánh.
      em bằng hữu cùng nhau xây dựng, hơn nữa công ty còn có đại Boss to lớn như Dịch Nam Phong, “ Dịch Phong” được như ngày hôm nay cũng là điều mà ai cũng có thể lý giải được.
      Dịch Nam Phong xoay người nhìn Hình Huy, lời nào. “ Lão đại, cậu có nghe thấy tôi thế? Ở đây, đâu đâu cũng cảm thấy u ám, nhân viên ai cũng sợ sệt, đến người em như tôi đây cũng chịu nổi nữa rồi. Còn nữa, những người chuyện hợp tác kia, tôi cũng có thể đắc tội lớn đó. Cậu biết vậy?”
      làm là làm, cậu cùng với mấy người đàm phám trước đây chuyện, rồi mời họ tối nay cùng tôi dùng cơm ở Viễn Sơn.”
      “ Lão đại, cậu làm làm, đầu tư tài chính trước kia đều vất hết.”
      xem, có thể rút về bao nhiêu được bấy nhiêu.”
      Hình Huy tức giận đến giơ chân
      “Lão tứ”. Dịch Nam Phong gọi Hình Huy quay lại “ Chuyện ở Hải Nam tổn thất bao nhiêu tính vào chỗ tôi, vì đầu tư cá nhân thành, thông báo đến bộ phận tài vụ cấp cho toàn bộ nhân viên trong công ty mỗi người tháng lương.”
      “Rầm”. Cửa văn phòng bị Hình Huy dùng lực đóng lại, mơ hồ còn nghe thấy tiếng Hình Huy vừa vừa chửi mắng.
      Từ khi Giản Lân Nhi Venezuela, chuyện của công ty tạm thời muốn làm, sau khi trở về lại muốn đâu tiếp đến lúc đó lại tính tiếp.
      Chậc chậc, tùy tiện câu liền quyết định, lấy ra hàng triệu để trả cho nhân viên mà băn khoăn gì hết thảo nào đám con đều như sói đói nhìn chằm chằm ba người đứng đầu “Dịch Phong”, vừa giàu có lại đẹp trai, tài giỏi, đương nhiên Dịch Nam Phong là người mà có thể là có lượng fan nữ nhiều nhất. Ai chẳng muốn câu được con rùa vàng như thế chứ.
      Buổi tối, tại phòng trong nhà hàng “Viễn Sơn”, Hình Huy ngoài mặt cười với với mọi người, trong lòng lại thầm mắng Dịch Nam Phong. Người mời mọi người ăn cơm là cậu ta, thế mà tại người chẳng thấy đâu, ngồi tiếp chuyện với mấy vị khách này lại la , nếu như lúc nữa Dịch Nam Phong mà đến, bỏ gánh mặc kệ tất cả. Bên cạnh mùi nước hoa phụ nữ là khó chịu, cảm giác chính mình thể thở được nếu phải chịu thêm phút nào nữa. Hình Huy lén nhìn người ngồi bên cạnh , Phan tổng này đến rồi thôi tại sau lại còn mang theo con , hiểu ông ta có chủ ý gì nhưng nhất định cũng cần phải chú ý.
      Cánh cửa bỗng bị đẩy ra, Dịch Nam Phong thân tây trang đen thủ công bước vào, mặt mang theo ý cười “ Để các vị đợi lâu rồi, tôi có chút việc đột xuất.” Làm sao ta có thể tự nhiên cùng những vị giám đốc hơn 40 tuổi kia bắt tay, lại thêm cái tư thế… Hình Huy nhìn mà biết gì, thái độ này của Dịch Nam Phong sao có vẻ giống như người đến muộn phải là ta vậy.
      Dịch Nam Phong nhìn lượt căn phòng phát ra cả căn phòng còn chỗ ngồi bèn tiến đến ngồi phía bên phải Hình Huy.
      Hình Huy nhanh chóng gọi đồ ăn, nhà hàng lớn làm việc luôn có tốc độ, trong chốc lát đồ ăn được đưa lên. Dịch Nam Phong là người đầu tiên nâng ly “ Chuyện đầu tư ở Hải Nam tôi thực xin lỗi mọi người, Dịch mỗ xin cạn lytrước.” Dứt
      lời ngửa đầu uống cạn ly rượu. Nguyên là mọi người muốn mượn cơ hội này cùng “Dịch Phong” tính chuyện làm ăn, nghe Dịch Nam Phong thế lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau. Dịch Nam Phong tuy còn ít tuổi nhưng lại phải là người dễ trêu chọc, nếu mà chẳng may chọc vào, ngược lại người chịu kết quả tốt chính là bọn họ.
      Ánh mắt Dịch Nam Phong thâm trầm, gắp đồ ăn. Kẻ bên kia là Phan tổng, từ trước tới nay ông ta luôn là kẻ dối trá, mắt thấy việc đầu tư thực được, ký hợp đồng vẫn để cho Dịch Nam Phong định đoạt. Cả hai đều là người giảo hoạt, tốt nhất nên giữ thái độ hòa hảo, Phan tổng chịu nhịn là để sau này nếu còn có cơ hội lần sau hợp tác có lẽ bọn họ còn cơ hội. nhanh chóng, chuyện mà Hình Huy lo lắng mấy hôm nay Dịch Nam Phong ra tay liền giải quyết được ngay.
      “ Nào. Giới thiệu với Dịch tổng chút, đây là con của tôi, Phan Linh Linh.”
      “ Ồ, lâu nay nghe đồn về Phan tiểu thư, nay được gặp mặt là vinh hạnh quá.”
      “ Dịch tổng, rất vui khi được gặp mặt.” Phan Linh Linh hai má bỗng đỏ lên, Dịch Nam Phong biết .
      Dịch Nam Phong ôn hòa cười, bên cạnh , Hình Huy có bộ dạng coi thường, cúi đầu tập trung ăn cơm, việc giao du này tốt hơn hết nên dính vào.
      Từ lúc đó, Phan tổng cực lực hướng Dịch Nam Phong giới thiệu về con mình, Dịch Nam Phong từ đầu đến cuối đều tỏ vẻ chán ghét, rất chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại còn cùng Phan Linh Linh to trò chuyện.
      Ăn cơm xong, tiễn các vị giám đốc về, trước khi về Dịch Nam Phong còn khẽ đưa cho Phan Linh Linh danh thiếp của mình, làm này thẹn thùng muốn rời . Nếu vì ba rụt rè, chắc chắn trực tiếp theo Dịch Nam Phong luôn.
      “ Tôi này lão đại, cậu thực coi trọng hồ ly tinh kia à?”. Bên trong Viễn Sơn có văn phòng của “Dịch Phong”.
      Dịch Nam Phong lời nào, Lục Chấn Đông nhìn mắt Hình Huy, thầm lắc đầu “ Uy, lão đại, cậu muốn qua lại với ấy ?”
      Dịch Nam Phong muốn bước vào, Lục Chấn Đông thấy có vẻ như là xem vào mắt bèn “ Nghe trong tay Phan tổng lô đất.” Hình Huy nghe xong sửng sốt kêu to “ Lão đại, cậu làm như thế là chơi gian nha.”
      Vào văn phòng ở bên trong “ Viễn Sơn, mỗi người ly Lafite. Uống ngụm, “ Mình muốn nghỉ phép thời gian, các cậu thấy thế nào?”
      “Gì?” Hình Huy sửng sốt kêu to, ngay cả người luôn luôn trầm ổn như Lục Chấn Đông cũng cảm thấy sửng sốt, lão đại muốn nghỉ phép, chẳng lẽ bọn họ lại nghe nhầm chăng?
      “ Mình vài năm nay chăm chỉ làm việc, cũng chưa có ngày nào nghỉ, nay mình muốn nghỉ phép, được hay sao?”
      phải cậu cảm thấy cậu nghỉ ngơi là dư thừa sao, cậu làm việc cùng nghỉ ngơi giống nhau còn gì, giờ nghỉ phép cái gì chứ?”
      “ Mình thế khi nào nhỉ? Mình nhớ . Công ty giao cho hai cậu, nhớ là có việc của Phan tổng, mình trợ giúp.”
      để ý tới ánh mắt kháng nghị của hai người bên cạnh, Dịch Nam Phong cho chuyện nghỉ phép của mình cứ như thế là quyết định xong rồi. Hình Huy cùng Lục Chấn Đông đều hiểu , những ngày sắp tới mình chắc chắn là bận tối mắt tối mũi vào rồi.
      Tại căn cứ Nam Mĩ.
      Giản Lân Nhi ôm theo đồ dùng của mình khẽ hít hơi sâu. Võ đại tá trở về, Mạn Địch tướng quân đưa đến người giới thiệu qua với Giản Lân Nhi, theo như biết người này là người trực tiếp huấn luyện , huấn luyện viên Rose. Người này giúp việc ăn ở và sinh hoạt trong thời gian huấn luyện ở đây.
      theo trợ lý huấn luyện viên lấy đồ dùng cá nhân, nơi này là lạnh khác hoàn toàn so với tưởng tượng của .
      đến nơi này, phải tuân theo quy định ở nơi này.” Rose mang theo thanh chút cảm tình nhàn nhạt .
      Giản Lân Nhi gật đầu, cửa mở, ánh mắt Giản Lân Nhi quá tối.
      linhdiep17 thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 39. “Trường học thợ săn”
      Edit: Snow
      Beta: Rika
      chiếc giường chung, dựa vào hai bên tường là chiế giường nữa, giường còn có ba người nữa nằm nhưng ba người đó lại là ba người con trai. Giản Lân Nhi quay đầu nhìn Rose.
      “ Đây là ký túc xá của tôi?” Ngữ khí của hoàn toàn là thể tin vào điều mình nhìn thấy.
      Rose mặt chút thay đổi dẫn đầu vào phòng, Giản Lân Nhi còn ngập ngừng đứng ở phía ngoài cửa “ Nhưng là…”
      “ Hoặc là ở nơi này, hoặc là ở bên ngoài.” Giọng lạnh lùng vang lên hoàn toàn chút cảm tình nào.
      Giản Lân Nhi cắn môi dưới, kiên trì vào bên trong.
      Cửa lớn bỗng vang lên, mọi người nằm ở bên trong đều bừng tỉnh, Giản Lân Nhi nhìn thấy vài người nằm ngủ, quần áo cũng chưa có cởi ra, mặt dính đầy bùn lầy, giày ở chân cũng chưa tháo, có lẽ những người này vừa về đến đây liền lăn ra ngủ.
      vài bước cố gắng thích nghi với hoàn cảnh, Giản Lân Nhi phát ra nơi này là ký túc xá quả là sai lầm, ở đây còn bằng kho hàng lớn. Ở cạnh tường là chiếc giường chung, tường loang lổ những vết ố, chứng tỏ nơi này vô cùng lâu năm.
      bỗng cảm thấy do dự. “ ngủ ở nơi này.” Rose chỉ vào bên trái, đối diện với vị trí Lân Nhi .
      “ Nhưng nơi này toàn là đàn ông mà.”
      “ Ở đây phân biệt nam nữ, hãy nhớ cho kỹ, nơi này chỉ có chiến sĩ, chỉ có danh hiệu, tôi lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.” Rose nhàn nhạt , trong giọng có lấy chút cảm tình, sau đó xoay người ra ngoài.
      Lân Nhi nhớ lại lúc mình lấy quần áo, bên cổ áo có đánh số, vội vàng đến lấy, 1047, đây chính là số hiệu của sao?
      Dựa vào tường, nhanh chóng thay quần áo, rửa mặt, vệ sinh cá nhân, Lân Nhi đưa mắt nhìn xung quanh, trong lòng khẽ sinh ra chút tuyệt vọng. Vừa nãy ở bên ngoài, trợ lý huấn luyện viên có cùng , đêm nay tạm thời chưa có huấn luyện, đợi mai mọi người gặp nhau cùng nhau nhận phương án huấn luyện.
      Nhớ lại lúc huấn luyện viên nửa câu đầu ka, Giản Lân Nhi cảm thấy trong lời của huấn luyện viên như muốn rằng thực may mắn?
      Chóp mũi toàn mùi mồ hôi đàn ông, chưa từng có khi nào phải chịu đựng cảnh như thế, Giản Lân Nhi cố gắng nuốt xuống những khó chịu dâng lên đến cổ. Những người nằm ngủ phần lớn đều là người nước ngoài, Giản Lân Nhi qua lại, hai người da trắng, quốc kỳ tay áo xem ra người là người Mỹ, người là người Nga. Còn có hai người da đen, tạm thời nhìn mặt là người nước nào, tầm mắt dời bỗng chốc bắt gặp ánh mắt trong trẻo. Giản Lân Nhi hoảng sợ, đợi khi định thần lại người kia muốn nhắm mắt lại. Cố gắng đè lại trái tim đập mạnh, Giản Lân Nhi xem qua, người này là người Ý.
      Ngồi giường chung, dám nằm xuống, chỉ dựa vào tường, ôm lấy hai chân, đợi cho đến lúc hừng đông, cả tối hôm qua đều chợp mắt.
      Mơ mơ màng màng dựa vào tường, cửa chính ký túc xá bị đẩy ra, vào là tốp lính với dáng vẻ mệt mỏi, đủ loại màu da, họ cũng liếc mắt nhìn Lân Nhi cái, chỉ tìm xung quanh phòng xem có chỗ nào còn trống liền ngay lập tức ngã xuống, chỉ lúc sau, tiếng ngáy liền vang lên. Có binh lính ngã xuống rồi còn đập vào chân Lân Nhi, cố gắng chịu cơn đau, dịch mình ra chỗ khác. Giản Lân Nhi thể tưởng tượng được mình nghe qua bao loại tiếng ngáy của đàn ông, trong lòng cũng bắt đầu nghĩ đến những ngày tháng vất vả ở đây.
      Đại khái xem qua những người ở đây, nơi này tất cả mọi người đều có quân hàm, thấp nhất cũng là úy, thậm chí còn to hơn nữa, Lân Nhi nhìn lại chính mình, bây giờ vẫn còn là lính, có quân hàm gì hết.
      Đột nhiên rất ngạc nhiên hiểu vì sao mình bị đưa đến đây huấn luyện, bởi vì trước mắt vẫn còn có muốn trừ bỏ .
      để cho Lân Nhi có nhiều thời gian do dự, đỉnh đầu bỗng vang lên tiếng còi, vừa ngủ được trong chốc lát, nhóm binh lính chửi mắng đứng dậy ra ngoài, Giản Lân Nhi theo bản năng cũng theo đám binh lính tiến ra.
      có ai cùng nơi này có bao nhiêu thời gian nhỉ, cũng có ai với quy luật huấn luyện ở nơi này, đột nhiên Lân Nhi cảm thấy hoảng sợ, theo bản năng đứng ở đội ngũ cuối cùng.
      Rose đứng ở trước đội ngũ, nhìn người cuối cùng chạy đến “Chạy 5km, sau đó trở về ăn sáng” Dứt lời, liền liếc nhìn đám binh lính cái, Giản Lân Nhi bắt đầu cảm thấy nơi này huấn luyện có nhân tính, bởi vì, từ trong ánh mắt của các huấn luyện viên, hề tìm ra độ ấm thuộc về con người.
      “1047 bước ra khỏi hàng.”
      có người nào bước ra.
      “1047!!” Gió thổi vù vù, mấy chục người vẫn có nửa phần động tĩnh, Giản Lân Nhi đột nhiên nhớ lại còn số này với tựa hồ có chút quen thuộc.
      “1047” Rose đến trước mặt . Giản Lân Nhi lớn tiếng hô “YES” nhanh chóng bước ra khỏi hàng.
      Theo thói quen đưa mắt nhìn thẳng phía trước, Giản Lân Nhi tận lực để cho mình nhớ tới khuôn mặt trầm vừa rồi của Rose.
      “ Giới thiệu với mọi người, 1047, mọi người cố gắng giúp đỡ nhau hoạt động.” Ba mươi hai người trong đội ngũ ai câu nào, có mấy người khẽ trao đổi ánh mắt với nhau, bên trong lộ vẻ trêu tức cùng khinh thường, còn có rất nhiều ánh mắt kỳ lạ quan sát Lân Nhi.
      nhàng trấn an mình rồi rút về đội ngũ, cố gắng hít hơi sâu, Giản Lân Nhi nhìn chớp mắt thái độ của từng người .
      “ Nai con, lại đây.” biết từ khi nào Mạn Địch lại xuất cách chỗ tập trung xa, hướng Giản Lân Nhi vẫy vẫy tay, còn có cả trợ lý huấn luyện thầm cùng Rose vài câu “ Tại chỗ đợi lệnh.” Cả đội ngũ chỉnh tề ngay lập tức di chuyển.
      Có vài người còn hứng thú, ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng Giản Lân Nhi, ánh mắt ràng dừng lại ở mông .
      Ngẫm lại, mặc dù họ đến đây là để huấn luyện, cộng thêm cường độ huấn luyện cao nhưng bên trong bản tính đàn ông thể áp chế được, có mấy người vừa nhìn thấy bộ dáng Lân Nhi liền muốn nhào đến bất chấp sau đó mình thế nào.
      “1015, cậu nhìn xem nhóc kia thế nào.” chàng người Mỹ hỏi người bên cạnh mình.
      1015 lời nào, khóe miệng tuy tỏ vẻ khinh thường nhưng ra cậu nhìn thấy rất ràng, tối hôm qua người mà cậu nhìn thấy lúc tỉnh chính là . Người nay vô cùng tuấn, mái tóc đen, ngũ quan sâu sắc, làn da màu đồng, toàn thân mang dáng vẻ của đàn ông nước Italy gợi cảm, hai mí mắt sâu, mỗi lần giương mắt hay nháy mắt đều mang theo vẻ lơ đãng kèm vài phần khiêu khích.
      Giản Lân Nhi bị Mạn Địch kêu lên, nguyên là tìm trợ lý huấn luyện viên cùng nàng giảng giải qua quy tắc ở nơi này. Hơn mười phần chung, Giản Lân Nhi đại khái nắm bắt được cách sinh tồn ở nơi này, đơn giản mà hết thảy chính là tập trung huấn luyện, phải phấn đấu để mình trở thành người mạnh nhất.
      Cũng tùy vào tâm tình của huấn luyện viên, an bài thế nào huấn luyện thế ấy. Khi muốn được ngỉ ngơi cũng phải xem tâm tình của huấn luyện viên như thế nào, vui cho nghỉ sớm nghỉ lâu, vui bắt huấn luyện nghỉ. Trong tay huấn luyện viên có 32 người.
      Ở đây, tổng cộng có hơn trăm người ở các quốc gia, dựa theo sát hạch của huấn luyện viên, thẳng đến khi trăm người ấy bị các bạn quốc gia khác đánh bại, mới được phép rời khỏi, cũng có nghĩa là được tốt nghiệp, nếu , phải kiên trì chiến đấu tới cùng.
      Nhìn loạt quốc kỳ, Giản Lân Nhi phát còn thừa ba mươi mốt quốc kỳ, nghĩ lại cũng đoán được có hai binh lính huấn luyện trời khỏi, trong lòng bỗng chốc thấy giật mình, có thể tới nơi này đều là binh lính mũi nhọn của quốc gia, mới kiên trì được ngày liền rời khỏi, nơi này huấn luyện cũng “ghê” quá ?
      Mặc kệ thế nào, chính nhất định phải tốt nghiệp ra khỏi đây, đây là lần được tín nhiệm giao cho nhiệm vụ này, chính phải cố gắng làm cho tốt, Giản Lân Nhi muốn đem lần huấn luyện này trở thành nhiệm vụ đầu tiên của mình.
      Nắm chặt đai lưng, Lân Nhi hướng phía đội ngũ đến.
      Năm ngày sau.
      ngờ có trực thăng trực tiếp đỗ xuống, tiếng quạt động cơ gầm rú, bóng người theo thang dây rớt xuống đến bờ sông Amazon, nhanh chóng xoay vòng, rồi chui vào lùm cây. Trực thăng nhanh chóng bay lên và biến mất ngay sau đó.
      Tại văn phòng căn cứ “Thợ săn”.
      Bưng ly trà, Mạn Địch tập trung viết gì đó giấy, bỗng nhiên, thân mình ông cứng đờ, có cái gì lạnh như băng để động mạch gáy. Duy trì tư thế bất động, phía sau bàn tay vươn ra cầm lấy trang giấy Mạn Địch vừa viết, miệng thầm “ Cái lão già kia, chơi mười mấy năm nay, còn thấy ngấy, kế hoạch này sao nhiều năm như vậy có thay đổi.” Ngữ khí vô cùng trêu tức người, Mạn Địch bình tĩnh chút, khẽ xoay người, mã tấu Thụy Sĩ cổ lập tức bị đá bay .
      Người mới thoáng cái nghiêng người tránh thoát “Lão già kia, bằng này tuổi rồi mà còn khiến người ta chán ghét.”
      “Xú tiểu tử, ngươi tới nơi này làm cái gì?”
      “ Xem lão già ngươi nha, chào đón tôi sao, thế tôi vậy.”
      “Đứng lại.”
      Mạn Địch thực là bất đắc dĩ, mười hai năm trước ông với tên tiểu tử này có biện pháp, mười hai năm sau vẫn là như thế.
      Dịch Nam Phong xoay người, qua ôm lấy bả vai Mạn Địch “Lão già, ông như thế nào nhiều năm như vậy mà có lấy điểm tiến bộ, vẫn là bộ dáng đáng ghét này?”
      “ Cậu có quyền quản tôi sao?” Ngữ khí Mạn Địch vô cùng thất bại, từ lúc ông đến nơi này làm tổng huấn luyện viên chế định kế hoạch huấn luyện, vốn kết quả vô cùng tốt nhưng từ khi có Dịch Nam Phong, kế hoạch này đối với cậu ta dường như quá nhàng, chưa hết thời gian tốt nghiệp liền tự tiện rời , cuối cùng cũng là ông nắm mọi quyền.
      Nhiều năm qua , nhiều người đến đây huấn luyện như thế, cũng chỉ có Dịch Nam Phong huấn luyện ở đây với thời gian ít nhất. Hơn mười năm gặp nhưng Mạn Địch vẫn dễ dàng thông qua giọng mà nhận ra tiểu tử này, bởi vì có người thứ hai dùng loại khẩu khí này chuyện với ông.
      , hôm nay cậu đến đây có việc gì?”
      “ Đến hỏi thăm lão già, làm sao vậy, tin tôi sao?”
      “ Có quỷ mới tin .”
      Bỗng nhiên, Dịch Nam Phong hạ giọng “Phân tôi vào hệ thống huấn luyện” Mạn Địch ngây dại.
      Sau đó hai người dùng ngôn ngữ rất kỳ quái chuyện với nhau, thậm chí bên trong còn có những thanh đặc thù, Rose đứng ở bên ngoài tưởng Mạn Địch có kiện gì, nghe được “Cáo Sa Mạc” – ký đặc biệt mà chỉ có bên trong đội mới có, tựa hồ đây là phát minh ngôn ngữ của người phương Đông. Lắc lắc đầu, “Cáo Sa Mạc” theo “Vịnh chín tranh” muốn tiêu thất, có lẽ nghe nhầm.
      cửa bỗng truyền đến tiếng gõ, hai người ngay lập tức dừng thảo luận, Dịch Nam Phong nhanh nhẹn trốn vào phòng bên trong.
      “Trường học thợ săn” là từ Liên Hiệp Quốc thành lập khu nhà dùng để bồi dưỡng những nhân tài đặc thù trong căn cứ quân sụ, nhìn trúng nơi này , khí hậu hài hòa, vì thế khi chiến tranh thế giới thứ hai qua , nơi này liền được thành lập. Chắc hẳn là như vậy, nơi này phòng vệ vô cùng cẩn thận, người bình thường khẳng định thể vào được, lúc này may mắn người vào là Dịch Nam Phong, chứ nếu là người khác, Mạn Địch cảm thấy chính mình nên từ chức, chức vị hiệu trưởng này ôngkhông đảm đương nổi, dễ dàng bị người khác xâm nhập vào như vậy, ông còn mặt mũi nào ngồi ở vị trí này.
      Dịch Nam Phong dựng thẳng lỗ tai nghe bên ngoài Rose cùng Mạn Địch chuyện với nhau, đột nhiên, ánh mắt dừng lại. Xa xa trong trí nhớ thấy vô cùng quen thuộc, màn tại chỉ thay đổi nhân vật chính, nơi kia có rấy nhiều người cùng nhau lục trong thùng rác những cái hamburger, thân ảnh nhắn ngay lập tức làm máu như ngừng chảy.
      Giản Lân Nhi từng miếng từng miếng bắt tay vào tìm hamburger, vừa mới chạy xong, bọn họ vượt qua quy định ăn cơm trưa, chỉ có thể ở thùng rác lục tìm đồ ăn, trải qua năm ngày huấn luyện, Giản Lân Nhi tại chỉ biết kiên trì và kiến trì, những gì trọng yếu, trọng yếu duy nhất chính là còn sống, sau đó chờ đợi hôm sau xem huấn luyện gì.
      Nơi này đúng là địa ngục.
      Phía sau là ba binh lính lội bùn vác đá chạy bộ, hai ngày đầu mới tới cũng bị như vậy, nhưng hôm nay là lần thứ hai thoát khỏi cái cảnh ba người về cuối.
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :