1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đã cưỡi là phải cưỡi đến nơi đến chốn - Xá Niệm Niệm (chương 76- Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 20: Phát
      Edit: Rika Nguyen
      hơn tháng nhưng hề liên lạc được với Lân nhi” Giản Chính chau mày, vòng quanh trong phòng khách.
      “Ba, ba ngồi xuống trước . Chắc là do Lân nhi ham chơi, quên gọi điện thoại về nhà” Vợ của bác cả vội vàng an ủi Giản Chính, ông lớn tuổi, sức khỏe tốt, nếu xúc động mạnh là nguy hiểm.
      đúng, thời gian dài liên lạc, điện thoại lại tắt máy”
      Giản Khiêm Trạch ngồi sô pha, toàn thân đau đớn, nhìn đến dáng vẻ của ông nội, cảm giác vết thương bị Dịch Nam PHong đánh chưa kịp lành, nếu giờ thêm vài cú đấm nữa chắc lại phải mất thời gian khôi phục lại.
      Lúc này, Giản Khiêm Hải còn chưa đến, Giản Khiêm Trạch chỉ còn trông chờ vào trai của mình mà thôi.
      Quả nhiên, sau lát, Giản Chính liền “Con, mau chóng gọi điện thoại cho ĐẶng cục trưởng, lập án đặc biệt, mau tìm người cho ta” Giản Chính càng nghĩ càng lo lắng, tháng tắt điện thoại, chắc chắn là có việc nghiêm trọng xảy ra rồi.
      Giản Khiêm Trạch vừa nghe, liền than thở, hỏng rồi, việc này kinh động tới cục trưởng bộ công an, phiền toái a. Ôi trời ơi, em thân , em hãm hại ba cách thảm hại rồi. Nhìn chằm chằm về phía cảnh cửa, hề thấy thân ảnh của Giản Khiêm Hải, Giản Khiêm Trạch thấy ba định gọi điện thoại, liền .
      cần gọi điện thoại” Cúi đầu, nhìn Giản Chính, Giản Khiêm Trạch câu như thế.
      “ Cháu trai, con biết Lân nhi đâu sao?” Giản Khiêm Trạch bắt đầu có dự cảm tốt.
      “Lân nhi ở chỗ của cả”
      “Nó tới đó làm gì?”
      Do dự lúc, Giản Khiêm Trạch dứt khoát ra “Lân nhi nhập ngũ!”. Lời này có uy lực hơn cả trái bom nguyên tử, trong lúc nhất thời, toàn bộ phòng khách yên tĩnh, có thể nghe được rang tiếng tim đập bình bịch của Giản Khiêm Trạch.
      Giản Chính lời nào, vụng trộm liếc mắt nhìn ông nội, vừa rồi mặt ông còn bình thường, vừa nghe đến lúc cháu bộ đội, sắc mặt khẽ biến.
      “Giản Khiêm Trạch, ràng, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!!!” Thân thể Giản Chính bắt đầu rung động,tại sao lại là bộ đội, bảo bối của ông sao lại vào đó?
      dám chần chừ, Giản Khiêm Trạch liền hết việc, nhân tiện lôi kéo đại ca vào cuộc, Giản Chính động đậy, Giản Khiêm Trạch bị ba ba của đá cho cái ngã lăn “ Hồ nháo, quả thực là hồ nháo, Lân nhi hiểu chuyện, con làm cũng biết khuyên nhủ nó!”
      Giản Khiêm Trạch bị ăn đòn, mẹ cũng them ngăn cản, con trai lớn rồi mà còn làm loạn, chuyện trọng đại thế này mà nó bàn với người lớn trong nhà, còn thầm làm, hơn nữa có liên quan tới Lân nhi, thể chấp nhận được, mặc kệ nó, để cho ông nội nó tùy ý xử phạt.
      “Con trai, mang Lân nhi về, về phần còn lại con tự lo liệu”. “, vẫn là ta tự mình ”. Vội vàng gọi lái xe, Giản Chính liền ra ngoài.
      đoàn người phía sau chạy theo, ông lớn tuổi rồi, nhưng tính tình vẫn hề thay đổi, làm sao mà lo lắng cho được.
      ********
      Vừa mới được theo đội Liên nữ binh huấn luyện vài ngày, tại đứng trong hang ngủ để chờ lệnh giải tán. tại được đứng trong hàng ngũ huấn luyện, ai cũng thể tin được chỉ là tân binh chủa tháng trước, tại bắt đầu giống chiến sĩ bộ đội. Ba tháng huấn luyện tân binh, vậy mà chỉ dùng tháng để học tập tốt, chỉ có bắn súng là còn phải luyện tập, còn những cái khác Green thông qua cho hết rồi.
      Lúc này, Giản Lân Nhi có mục tiêu, mỗi ngày đều có mục tiêu mới để phấn đấu, tuy thấy mệt mỏi nhưng cuộc sống tràn đầy màu sắc và phong phú. Trước kia, thông minh của chỉ dùng để chọc phá người khác, học phải để nghe thầy giảng bài mà chỉ để ngủ,bởi vì biết, cho dù học gì, Dịch Nam Phong vẫn cho kết quả tốt nhất ở trường học.
      Nhưng khi vào bộ đội, còn ai để dựa dẫm, những người khác hề thích , ngược lại khơi dậy bản tính tự cường trong , nhất định phải hoàn thành tốt nhiệm vụ. Dần dần, thái độ của mọi người cùng Green, Hách Hồng đều tốt hơn, điều này làm cho cảm thấy hưng phấn, làm cho thích ở lại nơi này.
      Cúi đầu, tóc gần như bị mồ hôi thấm ướt hết, đỉnh đầu, mồ hôi vẫn tiếp tục chảy ngừng, chảy vào trong mắt, rất rát. Lân Nhi nhắm mắt lại, cho nên hề phát ra có ba chiếc xe đậu trước ký túc xá.
      “Lân nhi!” Giản Chính xuống xe, trước mặt ông là đoàn các mặc quân phục, tìm nửa ngày ông mới thấy được bóng dáng của cháu thân , mà người thấy đầu tiên là Giản Khiêm Trạch. Giản Chính nhìn thấy cháu bảo bối của ông, thiếu chút nữa đứng vững mà té ngã, tiểu công chúa của ông sao lại trở thành bộ dạng như thế này?
      Hách Hồng vừa thấy xe của tư lệnh đến đây, nhất thời bị dọa cho ngốc, nhìn kỹ, đây là người mà từng nhìn thấy tivi, là người lãnh đạo đầu trong việc đởi mới của đất nước, giờ vội vội vàng vàng chạy tới đây, mọi người trong khu này hiếm khi có phúc lớn gặp được quý nhân tới.
      Bác hai của Lân nhi là người cấp cao nhất trong đại tư lệnh quân khu, lúc này nhận được điện thoại của Giản Chính, cũng ngẩn ngơ. đến việc Lân nhi vào bộ đội, ông còn muốn chạy tới đây, cho nên bác hai phải ra của đứng đợi cha.
      Thân thể Giản Lân Nhi cứng lại, tháng trôi qua quá nhanh, dường như quên mất người ông này. Đà điểu thường dám quay đầu, đứng tại chỗ bất động như pho tượng.
      Bác hai Lân nhi vẫy tay, để cho Hách Hồng và đội quân giải tán. Nghe được lệnh chỉ huy, Hách Hồng ra lệnh cho mọi ngưới ai nấy vè phòng của mình, tò mò nhìn đám người tới.
      Đưa tay lau loạn mặt, Lân nhi vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, vẫng đứng tại chỗ, dám quay đầu.
      “Giản Lân Nhi!” Giản Chính bỏ tay lái xe đỡ mình ra, mang theo khí thế khủng bố bước tới
      “A, ông nội, ông đến!” Điều chỉnh vẻ mặt tươi cười rạng rỡ, Giản LÂn Nhi chạy đến ôm lấy cánh tay ông.
      Giản Chính gạt tay ra, sắc mặc đen thui khi nhìn thấy bộ dạng của cháu
      “Ba, nơi này tiện để chuyện, ta …”
      “Đúng rồi, đến ký túc xá của Lân nhi, lên đó thu dọn hành lý!” xong, ông dẫn đầu đoàn người vào ký túc xá.
      Giản Lân Nhi cắn môi, thấy ý ông quyết, liền “Ông nội, phòng con ở cuối lầu hai”
      Phòng trong ký túc xá , lúc này đoàn người tiến vào, gian , cảm thấy dường như còn khí nữa, bởi vì ông nội bắt đầu thu dọn đồ dùng của .
      “Ông nội, con muốn bộ đội!” Giản Lân Nhi đứng giữa phòng, Giản Chính ngồi ghế, hai ông cháu bằng đầu đấu với nhau.
      “Hồ nháo, đây phải là nơi cháu nên đến!”
      “Mọi người có thể đến đây, tại sao cháu lại được?”
      “Cháu…Tóm lại, ông đồng ý” Giản Chính tức giận đến được, nghiêng đầu qua, thèm nhìn Lân nhi.
      Giản Khiêm Trạch liếc mắt ấm hiệu với , liền tới, kéo tay ông “Ông nội, ông hãy nhìn cháu nè”.Giọng mềm mãi, nũng nịu, làm nũng trước mặt ông.
      nhìn, cháu làm ra cái trò này, giờ ông thèm nhìn mặt cháu nữa!” Giản Chính vẫn quay lại, giọng cứng rắn và kiên quyết.
      Ông nội mạnh mẽ nha, Giản Lân Nhi tiếp tục công cuộc làm nũng “Ông nội, con thích ở đây, con muốn bộ đội, con ở trong này tốt lắm!”
      Giản Chính nhìn đôi mắt trong veo mà kiên định của , trong lòng ông nỡ, bộ đội rất khổ, ông làm sao nhẫn tâm để cháu bảo bối chịu khổ được.
      “Ông nội, cháu sợ khổ, huấn luyện tuy rất mệt, nhưng cuộc sống trong này rất đa dạng,con muốn ở lại quân ngũ, xung quanh cháu có biết bao nhiu người, mọi người đều suy nghĩ giùm cháu, lần này, cháu muốn tự mình làm chủ”
      Giản Chính lời nào, trong lòng do dự, bác hai của Lân nhi liền “Lân nhi, cháu hãy nghĩ kỹ , bộ đội phải là nơi cháu nên đến”
      “Bác hai, con rất ràng, con muốn ở lại, đừng mang con về”
      “Ông ơi, con muốn về nhà đâu” Ánh mắt buồn rầu, hốc mắt đỏ ửng, nước mắt như muốn trào ra, lắc lắc tay ông, rồi bật khóc
      Giản Chính lần đầu tiên thấy cháu tự suy nghĩ và hành động như thế, trong lòng dao động, thấy Lân nhi khóc khổ sở, ông hoàn toàn đầu hàng.
      Giản Chính đứng lên, sau đó “ Cháu còn phải huấn luyện, về sau ông đến nữa”. xong, ông bước vội ra ngoài.
      Vậy là ông nội đồng ý rồi, Giản Lân Nhi lau nước mắt, vụng trộm nhìn Giản Khiêm Trạch, sau đó “Ông nội yên tâm, nhất định con làm tốt”
      Giản Chính thèm để ý nữa, vì chính mình mềm lòng trước cháu mà sinh tức giận, trong đàu nghĩ đến lúc nãy ông muốn dẫn Lân nhi về nhà, nay chỉ có mỗi mình ông về, tức giận có chỗ phát, phỏng chừng Giản Khiêm Hải và Giản Khiêm Trạch gặp chuyện hay ho rồi.
      Há miệng và đồng thời giơ tay hình chữ “V” với Giản Khiêm Trạch, Lân nhi buông lỏng tâm trạng, thầm thề, nhất định phải làm mọi việc cách xuất sắc nhất, tuyệt đối để cho ông nội và mọi người thất vọng.
      Khi xuống lầu, Giản Khiêm Trạch nhìn sắc mặt nghiêm nghị của ông nội, cảm thấy khổ sở, đoán khi về nhà trận bầm dập đây.
      với Liên trưởng, chú ý tới Lân nhi” Ngồi vào trong xe, ông với bác hai của Lân nhi. Nghĩ nghĩ lúc rồi them “Thôi, cần, để cho tự Lân nhi trải nghiệm, tháng dẫn nó gặp ba lần, cần quan tâm đặc biệt”
      Ha ha, xem như ông chính thức đồng ý chuyện Lân nhi nhập ngũ. Quả nhiên, ông cháu đánh nhau, người thua vẫn lại là ông.
      linhdiep17 thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 21: “Đêm nay , ngủ !”
      Edit: Rika Nguyen
      “A, kỳ lạ, ràng là ở trong này, sao giờ thấy?” Giản Lân Nhi lầm bầm, vừa mới cầm quần áo bẩn ra ngoài giặt, vừa quay lúc, quay lại thấy đồ đâu.
      Bên kia có mấy người bạn giặt đồ, khi thấy LÂn nhi vào liền giải tán, Lân nhi nhìn tới bọn họ, chỉ chăm chú làm việc của chính mình.
      tìm cái gì đó?” giọng mãnh mẽ vang lên.
      “Quần áo”
      “Tìm thấy, lấy của tôi mà dùng”
      “Làm sao lại để người đặc biệt giặt đồ được,ha ha” Ngữ khí khinh thường, người đó liếc nhìn Lân nhi.
      Lân nhi chán nản, quả nhiên ông nội làm ra động tĩnh lớn như thế, bực mình mà. Cắn chặt môi, ôm thau đồ ra ngoài, quần áo trong thau cũng giặt chưa sạch. Vừa mới bước ra khỏi phòng giặt đồ, liền nghe được thanh trò truyện ở phía sau “Cho dù có là con ông to bà lớn nữa, cái gì cũng biết, ta có tư cách gì mà ở lại đây…?
      Bước nhanh ra ngoài, giọng vẫn còn vang vọng, tự nhủ với chính mình là cần để ý, nhưng làm sao có thể, tới đây rồi, phải cố gắng nhẫn nhịn mà thôi, trong lòng bắt đầu phiền chán.
      “Oành” ném thau đồ xuống, ngồi ghế ủy khuất, cho dù nhà có thế lực như thế nào, tại quân đội cũng có đặc quyền gì cả, những người này dùng ánh mát gì nhìn đây?
      Dưới lầu vọng lại thanh, nhìn đồng hồ, đến giờ điểm danh, mặc quần áo chạy bộ xuống lầu, theo thường lệ hôm nay là ngày tổng kết và đề ra kế hoạch huống luyện của ngày mai, sau khi phổ biến xong tất cả giải tán rồi về phòng.
      Thời điểm bước lên lầu, thấy có người túm lại , Giản Lân Nhi hít hơi sâu, bước nhanh vào phòng mình, vừa mới bước vào, liền nhìn thấy người ngồi giường.
      vào bằng cách nào?” xong, liền phát giác ra giọng của mình quá lớn, vội nhìn ra bên ngoài, nhanh chân đóng cửa lại.
      vào thôi” Dịch Nam Phong biết tìm đâu ra bộ quân phục, chân còn mang giày quân dụng.
      chải tóc ngược về sau, tương xứng với y phục, thêm với khí chất bất phàm, Lân nhi nhìn nửa ngày, cảm thấy rất phù hợp với bộ quân phục này.
      Trợn tròn mắt, Lân nhi nhìn chằm chằm Dịch Nam Phong, nghĩ đây là nhà mình sao, còn hiên ngang vào, hèn gì thấy mọi người túm lại bàn tán, tại sao lại phát ra có người vào đây. Trong lòng bắt đầu cảm thấy thoải mái, cũng muốn hỏi gì nhiều, ngồi xuống ghế, bất động.
      Nguyên lai tưởng rằng hỏi chuyện cho ràng, nhưng thấy ngồi xuống, dường như có tâm .
      Dịch Nam Phong nhướng mi lên, tâm tình đùa giỡn với Lân nhi “Làm sao thế?”
      Giản Lân Nhi lời nào, Dịch Nam Phong lại hỏi tiếp, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn , môi hơi mím lại, trong ánh mắt tràn ngập ủy khuất. Thấy Dịch Nam Phong, Giản Lân Nhi liền giống như trẻ bị ức hiếp, thấy người lớn nhà mình tới, liền khóc lóc nhõng nhẽo.
      Còn chưa kịp , liền nghe tiếng chuông. vội điểm danh, sau đó tắt đèn trong phòng. Vốn lúc này nên nằm giường, nhưng ngồi đó giường đâu mà nằm?
      đợi Dịch Nam Phong hỏi chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, làm cho hoảng hồn “Giản Lân Nhi, ngủ chưa? Tôi là Hách Hồng”
      “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…” đứng dậy lắc lắc cánh tay , nhìn xung quanh, ngăn tủ? được, Dịch nam Phong cao to như vậy. Dưới giường, được, giường quá ngắn, nhìn qua là phát được ngay.
      “Giản Lân Nhi, ngủ chưa? Giọng bên ngoài có vẻ đề cao lên.
      “Liên trưởng, tôi chưa ngủ, vào ” Dịch Nam Phong nhìn kích động nửa ngày, vẫn ngồi bất động giường.
      “Làm sao bây giờ, Liên trưởng mà thấy toi…” Giấu người đàn ông ở trong phòng,tội này rất lớn, có thể bị kỷ luật tháng, Giản Lân Nhi cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.
      Thấy bộ dáng kích động của , lúc này mới đứng dậy, đến bên cửa sổ, chỉ kêu Lân nhi mở cửa ra phòng . cắn răng tới mở cửa, theo bản năng quay ra sau nhìn, bên trong phòng chỉ có mình .
      “Liên trưởng, có chuyện gì ạ?” Đèn bên ngoài chiếu vào, mồ hôi trán tuôn rất nhiều. Hách Hồng cùng Green đứng bên ngoài nhìn có chút kỳ quái, bây giờ là buổi tối, làm sao mà mồ hôi lại chảy như dưới trời nắng vậy?
      Ý bảo Lân nhi lui về sau, ba người bước vào phòng, cửa phòng mở to, trong phòng tuy sáng lắm nhưng đại khái vẫn có thể nhìn thấy được. Hách hồng ngồi giường, Lân nhi ngồi xuống ghế, Green đến gần cửa sổ rồi đứng dựa vào, Lân nhi nhớ đến Dịch Nam Phong ở bên ngoài, trong lòng lo lắng.
      “Giản Lân Nhi, có thích ứng được ?” Hách Hồng chợt mở miệng
      Giản Lân Nhi cho nên vội đáp “Vâng, thích ứng được rồi” Theo bản năng, đứng thẳng người.
      “Thả lỏng, thả lỏng, hôm nay có chuyện gì, chính là tới chuyện phiếm, đừng khẩn trương. Thích ứng được là tốt rồi”
      “Gần đây có biểu rất tốt, tôi có thể là tân binh xuất sắc nhất”
      Nghe Hách Hồng như vậy, Giản Lân Nhi cao hứng, rốt cuộc cũng có người nhìn thấy được cố gắng của .
      Hách hồng dừng lại lúc lâu, sau đó tiếp “Hôm nay, tôi nghe thấy vài người về , cần để trong lòng” Giản Lân Nhi biết được, Liên trưởng đối với như thế này là do ảnh hưởng danh tiếng của ông nội.
      Lúc này, Green mới mở miệng chuyện “ làm tốt lắm, cần bận tâm tới những người khác”
      “Tôi biết rồi, tôi cũng quan tâm” như vậy, nhưng làm sao có thể cho hai người rất để ý chuyện này.
      Hai người thấy thái độ của Lân nhi, vài câu nữa rồi đứng lên “Cứ như vậy , nghỉ ngơi cho tốt” Giản Lân Nhi tiễn hai người ra ngoài, đóng cửa lại liền nhìn thấy Dịch Nam Phong nhảy từ cửa sổ vào.
      “Vừa nãy trốn ở đâu thế?” Lân nhi đối với suất suất quỷ nhập thần của rất tò mò, mặc dù biết rất có bản lãnh, nhưng biết tới mức độ như thế này?
      đưa tay, chỉ chỉ lầu “ ở lầu ” Vừa vừa uống ngụm nước.
      “Em muốn ngủ” ra lời này ý tứ muốn đuổi người.
      Dịch Nam Phong cũng nhúc nhích “ chuyện với
      bước tới, ngồi vào bên giường.Lúc nãy ở bên ngoài, nghe được cuộc đối thoại của bọn họ khi ở trong phòng.
      Nghê đại khái, cũng hiểu được ít, liền biết vì sao lúc nãy có sắc mặt tố, rồi như nghĩ đến cái gì, liền quyết định tối nay về.
      Hai chân đặt lên giường, lấy chăn che kín khắp người “ có việc gì đâu” muốn để cho Dịch Nam Phong biết bị ức hiếp.
      “Xoạt…” Tiếng khóa kéo vang lên, sau đó vứt áo khoát ra, kéo chăn của , kéo hồi nhưng vẫn có động tĩnh gì. đưa đôi bàn tay to xốc chăn lên, liền thấy hai má đỏ bừng, đôi mắt ướt át, còn đọng lại ít nước mắt, thấy nhìn , giận dỗi xoay người đưa lưng về phía .
      , chuyện này cũng to tát gì, nguyên lai cũng để ý lắm. Nhưng bỗng nhiên có người đến về chuyện này, hơn nữa bên cạnh còn có Dịch Nam Phong, bỗng cảm thấy tủi thân.
      Dịch Nam Phong thấy khóc, liền nhíu mày, nằm xuống bên cạnh, ôm vào trong lòng, tố là đẩy ra.
      có tiền đồ” Lân nhi nghe Dịch Nam Phong như vậy, liền làm ầm lên “ mới có tiền đồ”
      tay ôm , tay bắt đầu cởi quần áo của “Đừng nhúc nhích, cởi ra rồi ngủ”
      Từ trong chăn, ném áo ra, sau đó là thắt lưng, rồi sau đó ngồi dậy cởi quần, vứt ra. Sau đó năm xuống rồi ôm vào trong lòng.
      Hai người nằm lúc lâu, nhìn được, liền “ Bọn họ cố ý xa lánh với em, chuyện châm chọc em”
      “Vì sao bọn bọ tẩy chay em?” Đưa tay lên vuốt tóc , giọng nhàng, lộ ra tia cảm xúc.
      Ông nội và bác cả, bác hai tới tìm em, bọn họ nhìn thấy, em là người ỷ vào quyền thế”
      “A, chẳng lẽ phải em có đặc quyền mói vào đây được sao?”
      trừng mắt nhìn , nở nụ cười nhàng, sau đó cúi đầu hôn lên mắt . liền né tránh “Đến cũng em như vậy, em cố gắng nhiều như thế này, mà …” Nước mắt kiềm được lại chảy ra.
      Dịch nam Phong cười khổ, nương này tại tình khí tốt “ có đặc quyền là sao em lại ở đây? có đặc quyền mà phòng bốn người ở mà em lại được ở mình?”
      Giản Lân Nhi trầm mặc, cam lòng “Nhưng, em thặt rất cố gắng”
      biết. em có đặc quyền cũng sai lắm, nhưng em thay đổi là điều , em vì có đặc quyền mà trốn tránh huấn luyện.”
      “Làm gì có chuyện đó”
      “Vậy , người ta mặc kệ, đừng quan tâm, em cứ làm tốt việc của mình là được.”
      Nguyên lai Dịch Nam Phong muốn làm cho Lân nhi trong hai năm ở đây đều thuận lợi vượt qua cách êm đềm, sau đó về nhà nuôi.Nhưng rất kiên quyết, làm cho thể nào làm thế được. Cho tới bây giờ, mọi tính toán của đều chu toàn, nhưng với , dường như bị đảo lộn hết.
      Im lặng hơn nửa ngày, nhìn thấy vùi đầu vào ngực , tìm tư thế thoải mái, xem ra muốn ngủ rồi, xem ngáp tới nước mắt nước mũi chảy tèm lem, khẽ cười.
      “Chờ cho em ngủ, lại àh?’’
      “Đêm nay , ngủ cui sâu vào trong lòng , ôm chặt , rồi ngủ lúc nào hay.
      Mai Trinhlinhdiep17 thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 22: Về thăm nhà
      Edit: Trần Huyền Vũ
      Lại đến tháng mười hàng năm, thời tiết này là lúc mà lực lượng vũ trang và bộ đội phụ trách trưng binh bận rộn nhất, Giản Lân Nhi ở đây cũng được 3 tháng.
      Trong khoảng thời gian này, Giản Lân Nhi hề rời khỏi quân doanh dù chỉ lần, để cố gắng hết sức chứng minh bản thân cho mọi người thấy. Hôm nay là chủ nhật, theo thường lệ là ngày được nghỉ, mỗi tháng có thể ra ngoài lần. Có rất nhiều người thừa dịp này ra ngoài dạo.
      Trong trường bắn ngừng vang lên tiếng nổ, có người quỳ rạp mặt đất cách mười thước ngắm bắn hồng tâm “Đoàng…”. Nổ vang, người phụ trách chạy tới xem vết bắn. giống như máy móc tự báo kết quả, ở đây vẫn còn chọn cách thức cũ kĩ dùng người để báo.
      “Lại là vòng tám…” Nhụt chí cúi đầu về, Giản Lân Nhi bắt đầu hoài nghi mình trời sinh có tài bắn súng, luyện thời gian dài như vậy mà kết quả vẫn khá lên được.
      Kể ra ngẫm lại thời gian mình vào đây có bao nhiêu, mà đòi so với binh lính luyện tập lâu năm, kết quả như thế cũng chả có gì là sai. Vào quân đội, tháng đầu vội vàng học nội vụ, vội vàng học các loại kỷ luật cơ bản, sau hai tháng mới được động đến vũ khí, tiểu công chúa của Giản gia làm được như thế là tốt lắm rồi.
      Định nằm úp sấp xuống vạch mười thước, đằng xa thoáng có bóng người tới, dáng tinh tế, dĩ nhiên là cả Giản Khiêm Hải.
      cả, sao lại tới đây?”. lâu gặp người trong nhà, giọng Lân Nhi vô cùng thân thiết.
      “Ông nội bảo đưa em về hai ngày, mấy ngày nữa có đợt binh lính mới, em cũng nên nghỉ ngơi để chuẩn bị cho tốt”. Giản Khiêm Hải nhìn Lân Nhi quỳ rạp mặt đất chỉ muốn chạy tới xoa đầu. Nhớ ngày xưa mái tóc kia của con bé dài đến thắt lưng, nhìn lại bây giờ mặc quân phục ra dáng binh lính thực thụ, đời khó lường.
      “Ông nội…có mắng em ?” Nhớ lần trước ông sai chú Vương đón về nhà, sống chết , có lẽ ông nội tức chết mất.
      đâu, ông giận ai cũng giận Lân Nhi .” Vừa vừa kéo tay Lân Nhi lên, Giản Khiêm Hải còn chưa kể đến lần trước ông nội nổi cơn thịnh nộ, ngay lập tức muốn vào quân doanh kéo Giản Lân Nhi về nhà, may mắn thay người trong nhà khuyên bảo kịp thời.
      Chạy lên thay quần áo nhanh, rửa sạch mặt, mặc quần áo thường chạy xuống lầu. Lúc xe chạy gần tới nơi, xa xa nhìn thấy Giản Chính lại lại ở cửa.
      “Ông nội!” Xe còn chưa dừng, Giản Lân Nhi mở cửa xe nhảy xuống, nhào vào lòng Giản Chính, khiến ông phải lùi về sau mấy bước. con bé này, dù có mặc quân phục thường xuyên ở người, hành động vẫn giống y như trẻ con, có lấy nửa phần đứng đắn.
      “Nha đầu vô lương tâm này, lần này còn biết đường về sao?” Giản Chính mặt mày nghiêm nghị, đối với chuyện cháu lần trước chịu về nhà vẫn còn canh cánh trong lòng.
      “Ai nha, ông à, lần trước là con trong giai đoạn huấn luyện, ràng ông con đừng chỉ lo làm binh sĩ danh nghĩa, con làm như vậy còn phải là giúp ông giữ thể diện sao!” Lân Nhi ở trước mặt ông , từ trước đến nay luôn biết lớn .
      Giản Chính kéo Lân nhi vào cửa, tuy cười ra tiếng, nhưng trong lòng rất vui.
      Trước cửa nhà họ Dịch có chiếc ô tô dừng lại, Dịch Nam Phong vừa ở nhà cơm nước xong, lúc ra liền thấy giống như con thỏ chạy nhào vào lòng Giản Chính.
      Mặc kệ có bận rộn như thế nào, chủ nhật về nhà ăn cơm là quy củ mà Dịch Nam Phong luôn tuân theo, Dịch Hàn Sơn lại lớn tuổi, dù sao cũng sáu mươi rồi thân thể cũng còn được trước kia. Trong số người thân, vị trí lớn nhất trong lòng Dịch Nam Phong luôn là Dịch Hàn Sơn, dù sao ăn cơm cũng chỉ là cái cớ, thi thoảng về thăm ba mới là quan trọng. Bởi vậy đa số thời gian chăm sóc ba, Dịch Nam Phong thấy duy nhất chỉ có lão Nhị mới làm được tốt.
      Thấy Lân Nhi về nhà, Dịch Nam Phong quên sạch ý định tới quân doanh trong đầu, ban đầu định buổi chiều tới đó thăm Lân Nhi, nhưng bây giờ xem ra cần nữa.
      Tuy rằng bình thường, Dịch Nam Phong hay tới doanh trại chỗ Lân Nhi ngủ lại đêm, nhưng gần đây có dự án hợp tác lớn, huống hồ mỗi lần tới lại chẳng thể làm gì quá giới hạn. Trong ba tháng này Dịch Nam Phong bị tra tấn hề , mỗi lần mất công mò đến mà được “ăn”, việc này đối với người luôn bận rộn như Dịch Nam Phong mà tra tấn vô cùng lớn.
      tại hoàn cảnh này là làm người ta biết nên khóc hay nên cười, trong lòng Dịch Nam Phong sớm có Giản Lân Nhi nhưng vẫn tự cho rằng là vật sở hữu của mình. Còn bên phía Giản Lân Nhi, ban đầu vốn muốn duy trì trạng thái bên nhau cách tự nhiên với Dịch Nam Phong, nhưng tốt rồi, giờ ở doanh trại làm sao còn có tâm tư đó nữa, mỗi ngày luyện tập đến mệt nhoài cả người, chỉ còn chừa thời gian để ngủ, bây giờ đương nhiên là để ý tới mối quan hệ của mình và Dịch Nam Phong.
      Nhưng cứ mỗi lần người này đến đây, trong lòng Giản Lân Nhi lại suy nghĩ về chuyện, trước đây tuy nhiều lần hai người ngủ cùng nhau, trong lúc đó Dịch Nam Phong cũng động chạm gì trước, nhưng từ đêm hôm hai người phát sinh quan hệ trở , có những động tác thân mật thường xuyên hơn. Mà Giản Lân Nhi cũng cho đấy là bình thường.
      Thói quen ơi là thói quen, cứ vô tư quá rồi đến bây giờ biết hai người tại là rốt cuộc là quan hệ gì, dù sao Lân Nhi cho rằng chung quy phải quan hệ cha và con là được rồi. Chúng ta đôi khi vẫn thường như vậy, nên đem tất cả những gì xảy ra trong cuộc sống phân định rạch ròi, làm vậy ngược lại càng trở nên mơ hồ. Cho nên Giản Lân Nhi quyết định cứ để như vậy , chỉ riêng thời gian huấn luyện chiếm cứ phần lớn tâm tư của rồi.
      Tạm thời dư sức lực mà nghĩ về mối quan hệ rối rắm của mình và Dịch Nam Phong, nhưng đương nhiên là vẫn hưởng thụ quan tâm của ai đó, chậc chậc, cái này, hình như là Dịch Nam Phong phải chịu khổ chút.
      Kết quả là, rốt cuộc Dịch Nam Phong quyết định thể để mình nghẹn chết, lúc này “ăn” nhưng vẫn có thể làm gì cho đỡ thèm. Cố gắng đè nén ý muốn lập tức đến Giản gia trong đầu, cảm thấy bây giờ mà tới Giản gia, chừng Giản Chính lấy gậy đánh đuổi ra ngoài mất.
      Cuối cùng, mặc kệ việc đắn đo trong lòng, Dịch Nam Phong vẫn lái xe rời khỏi nhà, trở về công ty phê duyệt tài liệu, chuyện tốt kia cứ để chiều nay .
      *******************
      Vừa vào, Dịch Nam Phong thấy bóng dáng nhắn đưa lưng về phía mình cúi đầu cùng Giản Chính chơi cờ , im lặng bước vào phòng khách, vờ để ý đến cái trừng mắt của Giản Chính, cứ tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Lân Nhi.
      Giản Chính vẫn muốn gặp Dịch Nam Phong, tuy vài năm nay tiểu tử này biểu rất khá, nhưng cậu ta dám đoạt bảo bối của ông, còn dùng viên đạn bọc đường(*) khiến Lân Nhi thiết về nhà, đây chính là tội lớn thể tha thứ, Giản Chính thấy Dịch Nam Phong, sắc mặt có vẻ tốt.
      (*) lời đường mật nhưng chưa chắc có ý tốt.
      “Tiểu tử thối, cậu tới đây làm gì? ! !” Giản Chính nhịn được, trừng mắt với Dịch Nam Phong, ánh mắt ấy có ý tứ là biến nhanh cho ta, đừng tới quấy nhiễu ta và cháu .
      “Con đến thăm ông, vài ngày gặp, thân thể ông hình như càng ngày càng khỏe ra đấy.” Ngữ khí lành lạnh khiến Giản Chính tức giận mà làm gì được.
      Lân Nhi vụng trộm nhéo Dịch Nam Phong cái, ý bảo im miệng “Ông nội, đến lượt ông rồi.”
      Giản Chính dễ dàng nhìn thấy động tác của Lân Nhi, càng tức giận hơn, bực tức cúi đầu chơi cờ, thèm để ý tới Dịch Nam Phong. Chỉ trong chốc lát, Giản Lân Nhi bị bao vây quân, lão gia nhà nảy sinh lòng độc ác, lát diệt tan tành đám quân của .
      “Được rồi chơi nữa, nghỉ ngơi chút .” Giản Chính nhìn Dịch Nam Phong thấy chướng mắt chịu được, đứng dậy phân phó người làm trong nhà người buổi tối dọn dẹp cho tốt, Lân Nhi khó khăn lắm mới về nhà. Nhưng đáng tiếc cho bữa cơm tốt lành này, đến buổi tối cả bàn ăn lớn chỉ có mình Giản Chính miễn cưỡng ăn mấy miếng.
      Giản Lân Nhi lúc này ngồi yên vị xe Dịch Nam Phong, thừa dịp Giản Chính lên lầu nghỉ ngơi, Dịch Nam Phong kéo Lân Nhi mạch, lấy lý do có nơi rất đẹp muốn đưa Lân Nhi tới đó. Giản Lân Nhi rất hứng khởi tâm tình này nọ đều đặt ở nơi mà Dịch Nam Phong tới, rất thích đây đó, lần này ở trong doanh trại lâu, rốt cuộc là tâm tính con khiến vừa nghe muốn theo rồi.
      Lân Nhi cảm thấy bên trong xe khí là lạ, vừa lên xe Dịch Nam Phong gì, chỉ có Giản Lân Nhi líu ríu kể chuyện bộ đội, kể từ trong ra ngoài. Nhưng ngoại trừ mấy từ đơn giản như “à” “ừm”, người này đáp lấy nửa câu.
      Lân Nhi tức giận, làm bộ thèm để ý đến mình, cũng cần để ý đến ta. Im lặng hồi, hề phát ra hơi thở Dịch Nam Phong dồn dập hơn ngày thường vài phần, tốc độ xe cũng nhanh hơn hẳn.
      Gò bó bên trong gian , bên cạnh lúc nào cũng tản ra hương vị mê người như vậy, Dịch Nam Phong còn có thể nhịn được, lên rằng năng lực tự kiềm chế của người đàn ông này là rất cao.
      Rất nhanh xe ngừng lại trong gara, hai người xuống xe, vừa vào trong thang máy, Dịch Nam Phong lập tức vây lấy còn giận dỗi chế trụ ở vách tường. đợi Giản Lân Nhi phản ứng lại, cái miệng nhắn nhi bị chặn lại, xung quanh tất cả đều là hơi thở nóng bỏng của đàn ông.
      “Ưm, làm sao…” hơi nghiêng đầu tránh , chưa kịp hai chữ cằm bị bóp chặt lại.
      Dịch Nam Phong khống chế cách triệt để, môi mỏng hoàn toàn bao quanh môi Lân Nhi, hết cắn lại gặm, chỉ trong chốc lát Lân Nhi cảm thấy môi mình bắt đầu run lên, chân nhũn ra đứng nổi.
      Cắn cắn môi dưới của Lân Nhi kéo ra bên ngoài, đợi cho đến khi nghe thấy mê man mà kêu “ư…” tiếng. Dịch Nam Phong cười , hôn chậm lại, mân mê trấn an.
      “Đinh…” Thang máy mở, căn hộ đơn chỉ có mình Dịch Nam Phong ở đương nhiên cũng sợ có người khác nhìn thấy. Môi vẫn rời khỏi dù chỉ chút, vẫn còn liếm liếm, ôm bổng Giản Lân Nhi lên, hai người thân thể như nhanh chóng tiến đến trước cửa.
      Lấy cái chìa khóa ra mở cửa, “rầm…” tiếng, Giản Lân Nhi bị đặt ván cửa. Hai tay nâng mông lên ôm lấy, đợi khi đứng vững, hai người gắt gao dính lấy nhau, Dịch Nam Phong thấy khí nóng lên càng nhanh, thầm quan sát phản ứng của tiểu nha đầu này.
      Dịch Nam Phong lớn hơn Lân Nhi tám tuổi, lúc Dịch Nam Phong có thể hô mưa gọi gió, biết Giản Lân Nhi còn chơi đùa ở nơi nào đâu. Ở trong lòng Dịch Nam Phong, Lân Nhi cũng như là con thú , quật cường, nghe lời, đúng rồi giống như mèo con.
      Thấy đôi mắt to chớp chớp lúc này nhuốm màn nước mỏng, tâm Dịch Nam Phong giống như bị cái tay bé ngày xưa nắm lấy, vội vàng đem thân mình tiến vào nơi sâu nhất của , chừa lối thoát nào, hoàn toàn chiếm lĩnh nơi tư mật kia.
      “Bảo bối, chân vòng lên thắt lưng .” ôm chặt lấy Lân nhi, môi hôn dán tại bên ngực mềm mại, tiếng phát ra khi ma sát, mang đến cảm giác tê dại còn hơn so với cắn. tự chủ được, còn mặc nguyên quần hai chân vắt lên lưng Dịch Nam Phong.
      “Ngoan…” giọng mang theo tiếng thở dốc, đầu lưỡi Dịch Nam Phong trườn vào trong khoang miệng Lân Nhi, chinh chiến thảo phạt, cái lưỡi thơm tho bên trong làm sao có thể là đối thủ của , dù có lắt léo trốn tránh đủ kiểu vẫn thoát khỏi tay , càng trốn tránh lại càng hứng thú. Môi lưỡi Lân Nhi ngọt, hai cái lưỡi chơi đùa trong miệng lâu.
      Mọi việc giờ phút này còn quan trọng nữa, chỉ có điều em là của và chỉ thuộc về mình .
      Mai Trinhlinhdiep17 thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 23: Canh (18+)
      Edit: Rika Nguyen
      ý thức được nơi tư mật của mình ướt át, Dịch Nam Phong rốt cuộc chơi đùa đủ với đôi môi mật ngọt của , khi buông môi ra cơ hồ mất hêt khí, thở dốc.
      Đôi môi trượt theo hướng miệng lên vành tai mà nhấm nháp, vành tai ít thịt, người lớn như vậy là người có phúc. Lúc này vành tai bị Dịch Nam Phong cắn, có cảm giác có bàn tay chạm lên quần áo , miệng tăng thêm lực đạo, làm cho rên lên tiếng.
      thanh tinh khiết, đầu Dịch Nam Phong bắt đầu đổ mồ hôi, hai tay rốt cuộc cũng rãnh rỗi, kéo vạt áo sơ mi ở lưng quần của , tay cho vào trong, tay bắt đầu sờ soạng gỡ nút áo của . Trời ơi, sao áo của lại có nhiều nút như vậy, Dịch Nam Phong kiên nhẫn, muốn xé cái cái áo ra, nhưng chút lý trí còn sót lại bảo nên làm như thế. Vì thế, bàn tay to lớn lại nhẫn nại, cần mẫn gỡ từng nút tứng nút .
      Cả người Lân nhi lúc này mềm như bún, chỉ muốn trượt xuống, nhưng Dịch Nam Phong kiềm lại, nhướng cổ muốn cắn cái nhưng có khí lực.
      Ôm lấy , để lưng dán lên tường, lúc này áo sơ mi xanh bị vứt sô pha, thuận tay cởi luôn áo ngực màu đen.
      Vứt cái áo , hai đỉnh đồi đồ sộ xuất trước mặt, Dịch Nam Phong kiềm chế tới mức sinh đau, nhưng vẫn phải làm từng bước. Hình dạng của đôi gò bồng đảo trắng trẻo, xinh xắn, đầy đặn, đỉnh đồi màu phấn hồng nhìn mê người. Dịch nam Phong đưa ngón tay ta chọt vào, liền cảm thấy ngón tay của mình như lún sâu vào trong đó.
      “Tiểu bảo bối, Lân nhi, Lân nhi…” Miệng mơ hồ kêu lên, phát cắn lên đỉnh đồi kia, há to miệng, phát này xuống gần như nuốt lấy toàn bộ đỉnh đồi kia rồi. Lân nhi hét lên tiếng, eo theo bản năng căng cứng lên, hai tay tự chủ được đưa lên che ngực lại, ánh mắt có tiêu cự nhìn trần nhà, cảm giác trước ngực quá mãnh liệt, tê dại làm thể nào chịu được.
      Miệng bắt đầu kêu “a a..” hiển nhiên là thích ứng được rồi. Từng chút từng chút , đôi bàn tay đặt lên đôi gò bồng đảo của , đôi gò bồng đảo trắng nõn bị đôi bàn tay to lớn của bao phủ.
      Hai tay xoa bóp đôi gò bồng đảo của , đôi tay ép cho chúng sát vào nhau, sau đó cho miệng vào, ngậm lấy nhũ hoa, Lân nhi bị kích thích mà thét lên.
      thở hắt ra, đôi chân căng thẳng dần buông lỏng, ôm lấy thắt lưng , nâng mông lên cao, hướng đến chỗ cứng cáp của , Dịch Nam Phong đưa tay giữ lại, cho làm loạn.
      “Ngoan, cởi quần áo giúp ”. Đôi tay bé bắt đầu gỡ từng cúc áo của Dịch Nam Phong, đợi đến lúc Dịch Nam Phong thôi chơi đùa đôi gò bồng đảo của nữa, lúc này cười trầm thấp “ Tiểu đệ, giờ mới được giải phóng”. Động tác của chợt dừng lại, sau đó dùng sức, kéo áo ra rồi vứt xuống sô pha.
      Nửa người với làn da rám nắng lộ ra, khom người, đường cong và cơ bắp cơ thể lộ ra trước sáng, thân thể hình tam giác ngược tiêu chuẩn, bả vai dày và rộng, đến thắt lưng thu lại, mũi nhọn chĩa vào vật đàn ông của .
      “Tiểu bảo bối, sờ ….” nắm lấy tay kéo xuống dưới, đầu óc Lân nhi mơ hồ đến quên cả phản ứng, thuận theo khát vọng trong lòng, hai tay bắt đầu hoạt động.
      Hai người thoát hết nửa thân , nam nữ, người mềm mại, người cường tráng, kết hợp cùng chỗ, làm lu mờ mọi thứ xung quanh. Hai tay bắt đầu xuống, miệng còn hôn lên bụng, đầu lưỡi vươn ra liếm lấy rốn . Cách lớp quần, bóp mông , cặp mông căng tròn đầy, làm thở ra ngụm khí dài.
      Cởi bỏ thắt lưng của , quần lót còn chưa cởi ra, liền đưa tay kéo mạnh quần , quần của bị tụt tới đùi. Cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt Dịch Nam Phong nheo lại, đen, hồng, trắng, cảnh đẹp!
      phải cố gắng lắm mới kiềm chế được cơn khát vọng mãnh liệt của mình, đưa tay vuốt ve khắp cơ thể , ánh mắt nhìn chằm chằm vào vùng đất bí của .
      Phía dưới ướt át, hiển nhiên tiểu nương chuẩn bị sẵn sàng, nơi đó cũng ửng đỏ lên, màu đỏ kia như là liều thuốc kích thích Dịch Nam Phong. mở lớn miệng, nhấm nháp hương vị mê người của , hai ngón tay cũng chậm rãi vào, nơi đó ẩm ướt mà ấm áp, toàn là thịt ôm trọn hai ngón tay .
      tay ôm nửa người , tay cởi quần ra, phía dưới quần là cự long màu đen, Dịch Nam Phong giật mình, tiểu huynh đệ của vội vã muốn thân mật tiểu muội muội của , làm cho chịu được nữa.
      Vội vàng gạt bỏ hết chướng ngại vật, đưa tay ra ôm lấy mông , động cái, liền vào được nữa.
      “A, to quá…” Vì đau nên nước mắt chảy ra, mông muốn dịch ra ngoài, tránh xa cái vật to lớn kia.
      “Ngoan, đừng nhúc nhích…” Dịch Nam Phong kiềm chế cũng rất thống khổ, nguyên bản muốn để cho chuẩn bị tốt, nhưng khong nhịn được, thời điểm tiến vào, huyệt động bên trong chặt chẽ, siết lại, làm cho sảng khoái nhưng cũng khá đau.
      Bộ dạng sung sướng của Lân nhi làm cho càng bị kích thích, Dịch Nam Phong vừa vào liền bị nơi bí kia siết chặt, từng tầng thịt ôm chặt lấy cự long của , làm cho từng lỗ chân lông người như co rút lại. Ha, chwangr lẽ đây chính là khuê nữ trong truyền thuyết sao?
      thoải mái, khó chịu quá…” Thanh nhàng mà tinh tế, đôi mắt to tròn mở to nhìn xung quanh, nhìn lên mặt Dịch Nam Phong, cái miệng nhắn bắt đầu phát ra tiếng rên khẽ.
      Dịch Nam Phong cúi đầu, lần nữa hôn lên môi , lần nữa tay cũng bắt đầu sở vào cái hạt đậu ở nơi bí của , rồi lại làm động tác ra vào, cảm giác được kẹp chặt ,tay ngừng động tác, miệng dừng lại, chỉ có tích cực ra vào mà thôi.
      Hít hơi dài, “ Phạch phạch…” thanh ám muội vang lên, bên trong hoàn toàn bị bao phủ bởi lửa dục ấm ấp. Ngăn chặn tiếng thét chói tai của Lân nhi, Dịch Nam Phong muốn chậm rãi mà làm nữa, bắt đầu tăng tốc, tay của ôm lấy lưng , miệng rên rỉ.
      Ra vào nhiều lần, rốt cục cảm giác được phía dưới của ra nước, Dịch Nam Phong thể kiềm chế được nữa, động tác mạnh và nhanh, buông miệng ra, ngừng cắn lên hai đỉnh đồi của . Trong chốc lát, dường như cảm thấy khó chịu, đưa tay lên nắn bóp đỉnh đồi của , động tác ra vào mạnh mẽ vẫn tiếp tục.
      thanh ám muội của thân thể vang lên “ Bành bạch, phành phạnh…” , làm cho người ta nghe thấy thể đỏ mặt xấu hổ được.
      “A….” Đôi chân của buông lỏng bỗng thít chặt thắt lưng , làm cho thân dưới của ngừng co rút, lúc này, lại tăng tốc tăng tốc ra vào nhanh, cơ bắp người căng cứng ra, trong phút bùng nổ, rút người ra, lấy tay xốc vài cái, liền bắn ra dòng dịch trắng đục lên bụng .
      Giản Lân Nhi vừa trải qua hồi vận động kịch liệt, toàn thân đỏ ửng, nằm trong lòng , nhiệt lượng ấm áp bụng truyền tới, làm run rẩy, dựa vào bảo vai , Dịch Nam Phong thấy thế liền ôm vào phòng ngủ.
      Quần tây màu đen của lúc này mới được cởi hết ra rồi vứt xuống sàn, đáng thương hơn nữa là bị dẫm lên cước. Thời điểm cả ngưới tiếp xúc với cái giường lạnh ngắt, chợt co người lại, Dịch Nam Phong nằm lên giường, đem ôm chặt vào lòng, lấy chăn đắp lên che kín thân thể trần truồng của hai người, vụn trộm hôn lên trán cái.
      Thân thể lại bốc cháy, khắc chế chính mình được động đậy, tiểu nương còn phải trở về quân doanh, lý trí nhắc phải biết kiềm chế dục vọng. cười khổ, đưa mắt nhìn toàn thân , sau đó lập tức ôm mạnh.
      Thân dưới của cứng rắn mà nóng rực, lúc này Lân nhi quay lưng về phía , mông của cao cao, nếu muốn liền có thể vào.
      Bàn tay to phía trước nắm lại, “Lấy ra…” Lân nhi lấy tay gạt ra, Dịch Nam Phong gì, lại đưa tay lên “Đụng tới em lần nữa em đánh đó!” thanh cảnh cáo vang lên, phía sau gáy đột nhiên xuất luồng khí nóng, Lân nhi dám động đậy, Dịch Nam Phong vui vẻ thưởng thức biểu này của .
      Nằm lát, mơ mơ màng mang thế nào ngủ thiếp , miệng còn chép chép, mớ làm cho tinh thần Dịch Nam Phong run lên. Ánh mắt chuẩn bị nhắm lại liền nghe “ Em muốn tìm Thần Thần chơi vài ngày”
      Dịch Nam Phong mở to mắt “Lân nhi, em được nghỉ mấy ngày phép?”
      “A, biết, mấy ngày nhỉ, tất cả do ông nọi quyết định” đứt quãng trong mơ màng, tiểu Dịch của bắt đầu thăm dò đường , ánh mắt chợt lóe sáng, biểu của con sói sắp được ăn bữa no nê.
      “Ai da, làm sao thế?” Cảm giác chân bị nâng lên, Lân nhi ôn tồn , lập tức tiến vào, huyệt động vẫn thít chặt làm cho động tác của dừng lại chút.
      Nửa ngày sau mới bị tiếng động làm cho phản ứng lại, nhưng tiểu đệ của ra vào nhịp nhàng trong cơ thể . Nguyên lai tưởng rằng trở về quân doanh ngay, nhưng vữa nãy trong cơn mơ màng tạm thời chưa trở về, làm sao mà bở qua cơ hội tốt như thế này được, lúc này tranh thủ ăn cho no nê phải là đàn ông.
      “Đủ rồi…” rất muốn đưa chân cước đá bay tên cầm thú phía sau, nhưng cả cơ thể dường như mất hết khí lực, chỉ nhấc chân cảm thấy đau, nhưng như thế lại làm cho thuận lợi ra vào mạnh mẽ hơn.
      Hai tay Dịch Nam Phong nắm lấy thắt lưng của tới đỏ rực, thân thể trắng mịn của lúc này loang lổ dấu tay và dấu hôn, có cả chất lỏng từ màu trắng ngà đến trong suốt, cả người dày chi chít dấu hiệu ám muội. Từ lúc bắt đầu đến giờ, cả hai người liền gạt bỏ mọi thứ, hai người làm từ lúc mặt trời còn rực rỡ tới lúc trăng lên cao ngọn cây, nhưng vẫn chưa kết thúc.
      Thay đổi vài tư thế, nếu phải trong mấy tháng vừa rồi huấn luyện thể lực, nâng cao sức khỏe, tại chừng trước mặt chính là khối thi thể của mất.
      Đợi đến lúc phóng ra lần nữa, Lân nhi trong trạng thái cnửa mê nửa tỉnh, miệng liên tục mắng chửi người nào đó. người toàn là mồ hôi, cảm giác thỏa mãn chạy khắp người, nhắc nhở Dịch Nam Phong rằng hôm nay được ăn bữa “mỹ tiệc” no nê.
      Mai Trinhlinhdiep17 thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 24: Canh hai
      Edit: Rika Nguyen


      Bóng đêm đậm dần, Dịch Nam Phong nghỉ ngơi lát rồi đứng đạy kéo rèm cửa sổ, sau đó quay người lại ôm tiểu nương nằm giường tới phòng tắm, xả nước vào bồn tắm, đặt vào đó rồi cẩn thận đánh giá .
      Cho dù hàng ngày vẫn mặc quần áo, nhưng làn da nguyên thủy trắng hồng trước kia nay cũng đen dần, hai má vẫn trắng nõn, nhưng gáy, cánh tay đen cách rệt, da thịt có vẻ săn chắc hon, số nơi người da vẫn trắng vì bị ánh mặt trời chiếu nào, nhưng hai màu sắc này đối lập, làm cho người nhìn khó chịu.
      nhăn mặt lại, đưa tay xoa xoa các đốt ngón tay của , Dịnh Nam Phong bỗng có suy nghĩ khuyên trở về, biết có được , nhưng nhìn thế này, chịu được.
      Bồn tắm rất lớn, ôm ngồi trong đó, xếp đôi chân dài của mình lại, xả nước ấm ra, nước ấm vỗ vè cả người, làm cho Lân nhi chợt tỉnh giấc.
      “Cầm thú, Dịch Nam Phong, …” Ngoài miệng tuy mắng chửi người nhưng xả được giận dữ, đưa tay muốn đánh lên mặt cái, đáng tiếc cả người mềm nhũng, có sức lực, làm càng tức giận. A ô hồi, nhân thể há miệng cắn lên bả vai , tựa hồ như chưa hết giận, cắn mạnh, thời điểm kéo ra thấy ít máu trào ra quanh bả vai.
      “Được rồi, ngoan, nên của động, bang …” dùng ánh mắt thể tin nhìn thoáng qua rồi cúi đầu xuống, chốc chốc lại cố ý liếc nhìn nửa thân dưới của , a người đàn ông này hẳn phải người . đưa tay xuống, bằng giọng hơi, Dịch Nam Phong thấy hồ nháo, liền than thở. Vội vàng nắm lấy bàn tay “Còn dám động?” Tựa hồ như lời này có uy lực, cam lòng mà lắc đầu, cả người mềm nhũn dựa vào vai , cảm giác được đôi tay to lớn của vuốt ve khắp người .
      Acid lac-tic dư thừa bị bài trừ , độ ấm thích hợp, lực đạo nhàng, rốt cuộc cũng mê man mà thiếp , trước khi ngủ còn nhủ trong lòng rằng bao giờ cho chạm vào người mình.
      Thời điểm tỉnh lại Dịch Nam Phong vẫn còn ngủ, mắt mở lên, nhưng sinh vật xung quanh nhắc nhở rằng trời sáng, sức ảnh hưởng của kỷ luật trong quân đội đối với rất lớn.
      vặn thắt lưng, gạt bỏ bàn tay đặt trước ngực , nhìn người , bộ ngực toàn là dấu tay,Lân nhi ác ý nghĩ muốn phế bỏ tay của .
      Động đậy tí, lại cảm giác bàn tay trước ngực mình bắt đầu hoạt động, cố ý la to “Này, này…” Quả nhiên Dịch Nam Phong liền có động tĩnh.
      “Làm sao vậy?” Vừa mới tỉnh ngủ, giọng có chút khàn khàn, mang theo quyến rũ cực độ tiến vào màng nhĩ của .
      “Đau, toàn thân em đau nhức..” Nhìn Dịch Nam Phong nhíu mi lại, mới cảm thấy an ủi đôi chút, kỳ thoải mái này có thể chịu được, lúc mới vừa bắt đầu huấn luyện, toàn thân đau nhức, đau gấp mấy trăm lần cái đau này, nhưng đều chịu được, huống chi tại quen rồi, với lại Dịch Nam Phong dùng nước ấm lau người cho , cơ bắp cũng còn đau nhức nữa, chẳng qua nghĩ lại lúc kịch liệt liền cảm thấy đau mà thôi.
      Quả nhiên tham gia quân đội vẫn có điểm lợi, ít nhất có thể ứng phó được với thể lực của Dịch Nam Phong.
      “Đau chỗ nào a, xoa bóp cho em…” xong vén chăn ra bắt đầu vuốt ve, cũng ngăn cản, để mặc xoa bóp, dù sao cũng cảm thấy xoa bóp rất thoải mái, huống hồ hôm qua ăn như sói đói, giờ đương nhiên phải phục vụ .
      “Ực…” tiếng nuốt nước miếng lớn, ánh mắt nhìn đầy vẻ kích động, đúng lúc này “Rột…rột” vài tiếng vang lên, đánh vỡ khí ái muội. Lúc này Dịch Nam Phong mới để ý, từ chiều hôm qua tới giờ, hai người còn chưa có ăn gì, phỏng chừng đói lắm rồi.
      Vội vàng thu lại tâm tình, kéo chăn đắp lên người , lúc này ngủ, bước xuống giường rồi xuống bếp. Dịch nam Phong là người rất chú trọng chất lượng sinh hoạt của mình, đặt nặng vấn đề riêng tư, cho nên trong nhà hầu như có thuê người giúp việc, lúc Lân nhi còn đến trường, các đồ đạc trong nhà đều do chuẩn bị, nấu nướng đều do làm. đại thần như , người ta khó có thể tưởng tượng ra cảnh cầm chổi quét rác, vào bếp nấu ăn, nhưng khi nhìn thấy làm như vậy, chẳng những khí chất giảm , mà còn tỏa ra hào khí bức người.
      Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh nhiều lắm, từ ngày , cũng thường xuyên mua đồ ăn về để sẵn, phần lớn thời gian đều ăn ở bên ngoài.
      Bữa sáng cũng có gì đặc biệt, trong tủ lạnh còn ít thịt bò, liền làm hai bát mì thịt bò thiệt to. Sợi mì tinh tế, thịt bò cắt lát, hành thái , kèm ít tiêu, làm cho người khác nhìn vào là muốn ăn ngay.
      Lúc vào phòng vẫn còn ngủ say, gọi mấy lần, lăn qua lăn lại muốn dậy.
      làm bữa sáng là mì thịt bò rồi, dậy ăn xong rồi ngủ tiếp” mở mắt, nhưng thân thể vẫn bất động, ánh mắt sáng rực, nghe được làm bữa sáng, hít hít mũi, Dịch Nam Phong có biện pháp, đành tìm áo khoát lên người rồi kéo ra ngoài.
      “Ai nha, em còn chưa có đánh răng”
      “Có gì đâu, bỏ lần cũng chết gì, ăn xong ngủ tiếp”
      Ngồi xuống ghế, đưa cho đôi đũa và cái thìa, lúc đầu còn ồn ào đòi đánh răng giờ lại thấy động đũa ăn ào ào.
      Dịch Nam Phong lắc đầu cười cười, cũng bắt đầu ăn mì, sức ăn của lớn lắm, lúc trước ăn được hai chén cơm, còn chỉ có thể ăn được nữa chén, nhưng lúc này đói bụng lâu như vậy, chỉ lát mà ăn sạch veo.
      “Cạch..” Đặt tô xuống bàn, hài lòng lau miệng, thấy trong tô của còn ít thịt bò, liền vơ đũa gắp lấy cho vào miệng. Bụng no, dám chọc tới , nếu còn lăn lộn giường vài lần nữa, hẳn mạng của cũng còn.
      Cầm hai cái tô vào trong bếp, Dịch Nam Phong liếc mắt nhìn tiểu nương ưỡn người ghế, trong lòng cười cười, cảm thấy cái cảnh này sao giống vợ chồng son đến thế, vận động xong mới ăn. Nhưng mà Lân nhi của còn phải về lại quân doanh, còn phải đợi bao lâu nữa a?
      Dịch Nam Phong cảm thấy thời gian sao mà trôi chậm thế, mỗi ngày đều nôn nóng, nhưng có biện pháp nha, rất cứng đầu, nên đành đáp ứng cho bộ đội hai năm rồi tính sau, nhưng hề đoán được rằng, đáp ứng lần rồi, bao giờ dừng lại mà đòi tiếp.
      “ Em gọi điện thoại cho ông nội , đều tại , khẳng định ông nội chắc phát hỏa rất lớn đây!” Lân nhi bỗng nhiên chợt nhớ, chưa với ông nội chuyện cả tối chưa về.
      Nhanh chóng chạy tới sô pha, cầm điện thoại gọi cho ông nội, ngồi xuống, cặp mông trắng như tuyết lộ ra, góc đứng của Dịch Nam Phong vừa vặn có thẻ nhìn thấy cảnh đẹp này, vội dời tầm mắt xuống chăm chú rửa chén, ánh mắt ràng vẫn còn phát sáng.
      Quả nhiên, đầu dây bên kia nghe được tiếng gầm gừ của ông “ Mau chóng cút vào bộ đội cho ông, cố gắng mà huấn luyện cho tốt. Có bản lĩnh, thành tích tốt mới được trở về”. “Cạch” tiếng, điện thoại bị cắt đứt, Lân nhi bị tiếng rống giận của ông nội làm cho hoảng hồn, đưa tay vỗ vỗ ngực. Nhưng sợ ông nội, có biện pháp ứng phó với ông, lời ông với chỉ là nhắc nhở, huấn luyện còn chưa tốt, điển hình là cái thành tích bắn sung kia của , chưa có tiến bộ gì.
      Nhíu mày, đứng lên bắt đầu tưởng tượng lại cảnh bắn súng, lúc Dịch Nam Phong ra liền thấy ngồi chồm hỗm sô pha, mặt mày sầu não, thoạt nhìn đáng thương.
      “Có chuyện gì vậy?” ôm lấy hướng phòng ngủ tới, hai chân ngọ nguậy, chạy nhanh chui vào trong chăn, làm cho Dịch Nam Phong kinh ngạc ngẩn người.
      “Ai nha, ra cũng hiểu đâu” Giọng của có vẻ kiên nhẫn.
      “A, còn có chuyện gì mà thể hiểu được ta?” Dịch Nam Phong nhếch nhếch khóe miệng.
      “A, có biết bắn súng ? Em nhìn liền biết chỉ có trèo tường là giỏi” Ngữ khí của rất là khinh thường.
      “Ai nha, bắn súng à, em có vẫn đề gì với bắn súng sao?” Bỏ qua vấn đề có bắn súng được hay , Dịch Nam Phong rất tò mò, rốt cuộc làm sao lại nhắc tới bắn súng có vẻ sầu não như thế?
      “Haizzz, em vẫn bắn được vào hồng tâm” Giọng lắp bắp, chán nản, vẻ mặt ngại ngùng xấu hổ.
      “Nga, vấn đề là đây a?” để ý, buông lời chọc ghẹo , hai mắt nổi lửa, trừng trừng nhìn .
      “Ngoan, ngủ lát , ngủ dậy dẫn em tới nơi này” dụ dỗ ngủ, bởi vì thấy dường như mở mắt nổi, hiển nhiên là ngủ chưa đủ, căng da bụng trùng da mắt, ăn no ràng là buồn ngủ rồi.
      Dường như chống nổi cơn buồn ngủ, Lân nhi cuốn chăn lại rồi ngủ, Dịch Nam Phong liền tới công ty làm việc, đến trưa trở lại, quả nhiên thấy vãn ngủ say như chết.
      Gọi dậy, thúc giục rửa mặt thay quần áo, sau đó liền ra khỏi nhà.
      Giữa trưa, mặt trời chói lọi, đường người người qua lại buôn bán tấp nập, Giản Lân Nhi ngồi ở ghế lái phụ lẩm bẩm, làm thế nào lại phát ra Bắc Kinh lại có những con ngõ như thế này.
      Dịch Nam Phong liếc nhìn , nở nụ cười bí hiểm, hạ cửa kính xe, dừng trước ngõ .
      Giản Lân Nhi buồn bực bước theo, chỉ thấy đến cái cửa gỗ màu đỏ thắm, đưa tay chuẩn bị đẩy cửa ra, đưa tay kéo lại, cảm thấy cái này giống cái cửa lắm “ Chỗ này là chỗ nào?” Dịch Nam Phong , gạt tay ra rồi tiến vào.
      Vừa vào cửa, liền nhìn thấy hành lang dài, đen thui, hồi, rốt cuộc ra khỏi hành lang, nhưng lại chuẩn bị bước tới cầu thang. Bậc thang được ánh sáng mờ nhạt phản chiếu, Giản LÂn Nhi bước theo Dịch nam Phong, cảm thấy trận gió lạnh thổi tới, rùng mình, cảm giác rằng mình xuống dưới lòng đất.
      Cước bộ Dịch Nam Phong ngừng, gót giày đập vào sàn nhà rồi vang lại, ánh mắt Giản LÂn Nhi tán loạn, sao Bắc Kinh vãn còn tồn tại nơi bí hiểm thế này?
      Cuối bậc thang, bước vài bước, liền thấy vùng rộng lớn và sáng rực bên trong.
      trần nhà có mấy trăm bóng đèn, chiếu sáng nơi này như ban ngày. Cuối phòng là nơi nghỉ ngơi, có bàn trà, sô pha màu đỏ, còn có vài chậu hoa to lớn đem phân cáh khu nghỉ ngơi thành những gian riêng biệt. Phía sau có người, nhưng cẩm thấy bàn có ấm trà, hiển nhiên nơi này vừa có người tới.
      Mới hai bước, có người đàn ông rau quai nón chạy ra “Lão đại, hôm nay sao lại rãnh rỗi tới đây thế?” Giọng của người này cực kì hưng phấn.
      Mai Trinhlinhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :