1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đã cưỡi là phải cưỡi đến nơi đến chốn - Xá Niệm Niệm (chương 76- Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 70:
      Edit: Rika
      Cúi đầu nhìn tập ảnh nửa ngày, lúc sau mới : “Cháu biết rồi”
      “Tiểu tử Dịch gia đường che chở cho cháu, cháu đâu, làm gì, tất cả nó đều biết, tại chuyện các cháu kết hôn, dù thế nào tiệc rượu này nhất định phải có”
      “Cháu muốn vào quân đội”
      “Lân Nhi, nếu kết hôn, thể chạy loạn như trước nữa”
      “Ông nội” Giản Lân Nhi biết ý của ông, nhưng nghĩ đến việc phải rời khỏi quân đội, sau này nên làm cái gì đây, chẳng lẽ muốn ngày ngày ở nhà cho người ta nuôi nấng, sống như vậy có ý nghĩa sao?
      “Rút lui , quay lại trường học lấy cái bằng, sau này kiếm việc cũng dễ”
      Giản Lân Nhi lời nào, vẻ mặt lên cố chấp, Giản Chính thở dài, cũng biết là ông làm khó cháu của mình.
      Đêm đó, hai người trở về, mà ngủ ở phòng của . Lên giường, tiến vào trong lòng , bất động cả nửa ngày.
      “Có chuyện gì thế?” Khẽ hôn lên mặt , cắn cắn lỗ tai , Dịch Nam Phong giọng hỏi câu.
      Lắc lắc đầu, Giản Lân Nhi biết nên như thế nào, sau lúc lâu: “Dịch Nam Phong, em muốn rút lui”
      Dịch Nam Phong lời nào: “ muốn cũng ép em”. Trừ bỏ câu này, còn có thể cái gì đây.
      “Chờ em rèn luyện thêm hai năm nữa được ?”
      “Ân”. Thôi vậy, tiệc cưới chuẩn bị cũng im lặng mà bỏ thôi
      Ngày hôm sau, Dịch Hàn Sơn tự mình lái xe đến đón Lân Nhi.
      Mấy tháng trước cách biệt nhau như cách thế hệ, hết thảy cũng trôi qua, có người đến chúc mừng , là người đầu tiên Venezuela về, hơn nữa cũng thuận lợi tốt nghiệp, và còn là phái nữ nữa. Ảnh chụp của Lân Nhi vừa được lan ra ngoài, ngay lập tức tình nhân trong mộng của các nam chiến sĩ đều thay đổi, mỗi người đều hi vọng được nhìn thấy Giản Lân Nhi, tuổi đôi mươi vô cùng chói lọi. Nhưng hết thảy, mọi thứ làm cho Lân Nhi cảm thấy hơi phiền.
      Vì sao a, mỗi ngày đều có người chạy tới hỏi sao lại dũng cảm thế, sợ gian nan khốn khổ sao, rồi lại dùng ánh mắt hâm mộ nhìn , ai mà có thể chịu được? Huống chi Giản Lân Nhi còn cảm thấy chột dạ, bởi vì có thể thuận lợi tốt nghiệp, công lao lớn nhất là của Dịch Nam Phong.
      Giản Lân Nhi biết có thể thuận lợi tốt nghiệp có liên hệ tới , nhưng căn bản biết tới những nơi đó là do mưu sắp đặt sẵn, lúc này, bỗng nhiên có ánh mắt lãnh nhìn , có thể cảm nhận được.
      Theo cảm giác quay đầu lại, có người ngồi ở cao, mặt mang theo nụ cười, nhưng ánh mắt kia ràng là từ nơi đó, Giản Lân Nhi khó hiểu, lại quay đầu trở về, giống như là bị nhầm lẫn, làm gì có ánh mắt lãnh nào. Lúc này, toàn quân mở hội nghị nghiên cứu và thảo luận, các quân khu đều cử người đến đây, mục đích chủ yếu là đến vì .
      Cầm trong tay xấp tài liệu dày, chần chừ, Giản Lân Nhi chỉ chờ đến khi kết thúc hội nghị là chạy bay về nhà ăn cơm Dịch Nam Phong nấu, đến quân khu mấy ngày, nhưng mỗi ngày hết đại hội rồi tiểu hội, Giản Lân Nhi sắp điên rồi.
      cố gắng xốc lại tinh thần, thẳng lưng ngồi ghế, tại việc mong chờ nhất là sớm tan họp.
      vất vả đợi Đại hội khai mạc xong, lúc này bỗng nhiên nghe thấy có người gọi tên mình, dĩ nhiên là tướng quân của các quân khu cũng mong muốn tới xem vài hạng mục, muốn Lân Nhi biểu diễn chút. Đề nghị này được mọi người nhất tề hưởng ứng, tất cả mọi người cũng muốn nhìn chút quân nhân chính thức bước ra từ trường huấn luyện “Thợ săn” trong truyền thuyết như thế nào?
      Thấy Giản Khiêm Trạch ngồi phía dưới nhướng mày với , Lân Nhi tức giận liếc cái, nghĩ ngầy hôm nay thực xui xẻo, mấy ngày trước có tuyết rơi, băng còn chưa tan hết, vậy mà giờ ra ngoài thực vượt chướng ngại vật, cũng cần phải chuẩn bị chút, cũng thể dọa người, có nhiều người rất mong chờ xem biểu diễn a.
      Giữa trưa, theo những người khác tới căn tin ăn cơm xong, Giản Lân Nhi tự nhiên là ngồi bàn, Giản Khiêm Trạch có vài chuyện muốn với tiểu công chúa nhà mình, nhưng tìm được cơ hội.
      Rốt cục cơm nước xong, các tướng quân chuyện với , mắt thấy chưa thể chuyện được với , Giản Khiêm Trạch cũng quản, xin lỗi với mọi người, sau đó chạy tới kéo Lân Nhi ra góc chuyện.
      “Giản Lân Nhi, nghe em kết hôn?!!” Giọng của Giản Khiêm Trạch tốt lắm.
      “Ân, đúng rồi, có chuyện gì sao, mà làm sao lại biết?”. Nghe thấy hai chữ kết hôn, Giản Lân Nhi cảm thấy chân thực cho lắm, như thế nào từ trong miệng người khác ra giống như là muốn chém vậy?
      thân quân phục, Giản Lân Nhi mặc vào so với người khác hiên ngang vài phần.
      “Còn sao nữa? Lão đại em chịu đãi tiệc, rồi sau đó đẩy mọi vấn đề lên người , để cho em vào quân đội như thế nào, liền mang em ra như thế! Em có còn để cho người này còn đường sống ?”. Mấy ngày trước bị Giản Khiêm Hải đánh cho vài cú, mùa đông lạnh lẽo đánh càng thêm đau, sau đó lại nhận được điện thoại của Dịch Nam Phong. Ngữ khí kia, so với thời tiết bên ngoài còn lạnh hơn, vì thế hôm nay vội vàng đến đây họp, cái gì cũng muốn gõ gõ cái đầu của nha đầu Lân Nhi này vài cái mới bõ tức. Còn nữa, tiểu công chúa Giản gia kết hôn, nhưng có ai biết, tiệc rượu cũng có.
      Giản Lân Nhi lời nào, nhìn bộ dáng của Giản Khiêm Trạch mà bật cười: “ ba, tại em kết hôn, Dịch Nam Phong phải gọi ành là ba đấy, tại sao lại sợ ấy?”
      Giản Khiêm Trạch nghĩ tới cảnh Dịch Nam Phong gọi tiếng ba, rùn mình cái, sau đó kéo ra khỏi nơi này.
      Dịch Nam Phong , là người có thể chuyện và đả động được Lân Nhi, kết hôn, mở tiệc linh tinh, lúc đầu còn tin. Từ lúc ở Thợ Săn, Dịch Nam Phong và Giản Lân Nhi làm chuyện đó, cho tới bây giờ cũng chưa thấy bụng có phản ứng gì. Thầm nghĩ, muốn sinh con, trước tiên phải mau chóng bắt được .
      đường theo mọi người tới thao trường luyện tập, đám người thực các hạng mục qua, cuối cùng cũng tới phiên Giản Lân Nhi, đống chướng ngại được dọn xong, chỉ còn chờ ra thực mà thôi, cũng thay ra bộ huấn phục người, vận động cơ thể, Giản Lân Nhi bắt đầu.
      Lấy lại bình tĩnh, xuất phát, chạy, vượt chướng ngại vật, bò dưới đất, trèo tường, các động tác của làm vô cùng lưu loát, tư thế xinh đẹp, tốc độ cực nhanh, nháy mắt thấy chính chuẩn bị lấy đà để băng qua tường, Giản Khiêm Trạch thậm chí còn chuẩn bị những lời khen ngợi, nhưng hề dự liệu, chân mới lên, cả người Giản Lân Nhi gục xuống, tất cả mọi người ngây dại.
      Giản Khiêm Trạch nhìn thấy , phải rơi xuống mà là ngất xỉu, đợi người khác phản ứng, sớm lao ra, ôm lấy Lân Nhi, vỗ vỗ vào hai má nhưng thấy động tĩnh gì cả, Giản Khiêm Trạch bị dọa tới ngây người, vài người chạy tới hỏi, nhìn thấy gương mặt trắng bệch của , đây là chuyện gì?
      Có người trước gọi bảo vệ lái xe, Giản Khiêm Trạch nóng nảy cuống quýt ôm người chạy ra ngoại, Lân Nhi gặp chuyện may, đất trời như sụp xuống, nếu hôm nay Lân Nhi có chuyện gì, tin rằng Dịch Nam Phong tức giận giết người.
      “Ngươi, con mẹ chạy nhanh lên” Ôm Lân Nhi ngồi vào ghế, Giản Khiêm Trạch mặt mày đoe bừng quát lên với bảo vệ, tay bấm vào huyệt nhân trung của , nhưng hoàn toàn có phản ứng.
      vất vả mới tới bệnh viện quân y, cửa sớm được mở, Giản Khiêm Trạch đẩy các vị lãnh đạo ra, chạy vào trong, con mẹ nó đám vô liêm sỉ, đứng ở trước cửa đều là các vị lãnh đạo lớn , người bác sĩ đâu cũng thấy.
      “Bác sĩ”, quát tiếng, các bác sĩ và y ta lúc này mới đẩy xe xuất , Giản Khiêm Trạch đặt lên xe đẩy, thở hổn hển, đưa tay lau mồ hôi.
      Lúc này lãnh đạo bệnh viện quân y bị khủng hoảng, tự dưng môt đám lãnh đạo chủ chốt lúc này đều tập trung tại đây, tất cả tập trung bên ngoài, làm cho từ viện trưởng tới bác quét tước vệ sinh đều căng thẳng.
      mặt xuất ra vài giọt hôi, khoác áo khoác đen lên, Dịch Nam Phong chạy nhanh tới quân y. Lúc đầu nhận được điện thoại của ba, Dịch Nam Phon cảm thấy tai mình ù lên, “ong” tiếng, tiếng vang bén nhọn xuất trong đầu, đinh tai nhức óc.
      Dịch Nam Phong vừa tới, ánh mắt đảo qua đám người bên ngoài, có ba , người Giản gia và thủ vệ của Giản gia đợi bên ngoài, hỏi có chuyện gì, lúc này bác sĩ ra, sắc mặt rất kỳ quái.
      “Ai là người nhà của bệnh nhân?”
      “Tôi”, vài giọng đồng thời phát ra, bác sĩ ở đây đảo qua mặt mọi người vòng, gì.
      “Tôi, tôi là chồng của ấy” Dịch Nam Phong .
      Bác sĩ lúc này mới chậm rãi thở ra: “Bệnh nhân mang thai, được 3, 4 tuần, có dấu hiệu lưu sản, thân thể ổn định…” Dịch Nam Phong đưa tay làm dấu để bác sĩ dừng lại chút.
      Lấy lại bình tĩnh, đưa bác sĩ ra xa, Giản Khiêm Trạch lo lắng nhìn Dịch Nam Phong, phát tay nắm chặt tới nổi cả gân xanh.
      được vận động mạnh, được quan hệ vợ chồng… Vấn đề lớn nhất chính là, tử cung của bệnh nhân khá yếu, trước kia có dấu hiệu bị thay đổi, tử cung thích hợp để thai nhi sinh trưởng, mặc dù có chăm sóc kỹ càng, nhưng đối với cơ thể mẹ và thai nhi đều bất lợi, hơn nữa lần này, phỏng chừng thai nhi. . .”
      Dịch Nam Phong cơ hồ nghe bác sĩ cái gì, sắc mặt ngưng trọng, cẩn thận tiêu hóa lời của bác sĩ.
      “Mặc kệ dùng phương pháp gì, nếu ấy xảy ra chút vấn đề, ông liền cút xéo về quê ”. Giọng trầm mang theo uy hiếp, mặt bác sĩ tự giác chảy mồ hôi lạnh, lời người đàn ông này, được làm được.
      Xoay người nhanh về phía trước, thấy Dịch Hàn Sơn nghiêm mặt nới chuyện với viện trưởng, lau lau mặt, Lân Nhi được y ta đẩy xe từ phòng cấp cứu chuyển tới phòng bệnh, Dịch Nam Phong cũng theo.
      Gần tháng, tức là lúc ở “Thợ Săn”, thời điểm sát hạch dã ngoại đó, nhớ tới mấy ngày trước còn kịch liệt như thế, Lân Nhi còn có dấu hiệu xuất huyết, khả năng là dấu hiệu lưu sản, thêm mấy ngày nay luôn tạo áp lực cho , Dịch Nam Phong mím môi chặt.
      vào thang máy, ra khỏi thang máy, vào phòng bệnh, thẳng đến khi nhìn thấy nằm giường, Dịch Nam Phong mới lấy lại tinh thần, ánh mắt di chuyển đến bụng , sắc mặt nặng nề.
      “Đại ca. . .” Giản Khiêm Trạch gọi tiếng.
      Bất chấp bàn tay lạnh lẽo, đặt lên miệng hôn, tay nắm lấy tay , tay vuốt ve gương mặt , biết lúc này Dịch Nam Phong nghĩ gì.
      Lục tục có bác sĩ tiến tới, Dịch Nam Phong từ đầu tới cuối câu, đợi cho bác sĩ và y tá ra ngoài, bên trong phòng bệnh chỉ còn vài người Giản gia cùng Dịch Hàn Sơn.
      “Mọi người về , Lân Nhi có chuyện gì đâu, nơi này để tôi ở lại là được rồi, đừng cho ông nội biết.”
      linhdiep17 thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 71:
      Edit: Rika
      Bên trong phòng bệnh thực an tĩnh, chỉ có Dịch Nam Phong và Giản Khiêm Trạch, những người khác đều trở về, dù sao cũng là những người cao thâm, làm sao có thể ở mãi chỗ này được.
      Nhìn Lân Nhi ngủ thời gian, biết suy ngĩ gì, lúc sau Dịch Nam Phong đứng lên.
      “Cậu ở đâu coi Lân Nhi, mình ra ngoài chút”.
      Dịch Nam Phong vừa mới ra ngoài, ưm tiếng, Lân Nhi tỉnh lại. Tay động đậy làm kim tiêm đâm vào đau hơn, Giản Khiêm Trạch hoảng sợ, vội vàng đè lại.
      “Em sao rồi, có cảm thấy chỗ nào thoải mái ?”
      Đưa mắt nhìn xung quanh, phát đây là bệnh viện : “ ba, em bị làm sao vậy?”
      “Nha đầu chết tiệt, em chê ba sống quá lâu có phải hay , em muốn dọa chết sao?”. Sờ vào trán , Giản Khiêm Trạch đến giờ vẫn còn cảm thấy sợ hãi trong lòng.
      “Rốt cục em bị làm sao vậy, như thế nào đột nhiên em cảm thấy khó thở, rồi giờ lại nằm đây?”
      Giản Khiêm Trạch biết có nên hay , lời bác sĩ cũng nghe được, tin tức này nếu là bình thường, tuyệt đối là tin cực vui, nhưng tại với thân thể của Lân Nhi, hơn nữa thai nhi đến bây giờ vẫn chưa ổn định, biết có phải hay Dịch Nam Phong muốn cho Lân Nhi biết.
      Chưa được gì nhiều, Dịch Nam Phong vào, hai người ràng ngửi được mùi khói thuốc lá. Giản Lân Nhi ngẩn người, từ lúc đến ở cùng , Dịch Nam Phong liền bỏ thuốc lá, dù sao hai người vẫn ở cùng chỗ, sợ hít phải khói thuốc, cho nên sớm bỏ. Thế nhưng, giờ phút này sao lại hút thuốc? Làm sao vậy, có chuyện gì sao?”
      “Dịch Nam Phong…”
      lần nữa ngồi vào bên cạnh giường, nắm lấy tay , ngón cái cọ cọ vào da tay : “Lân Nhi, em mang thai”
      Giản Khiêm Trạch theo bản năng đưa mắt nhìn về phía em bảo bối của mình, miệng Giản Lân Nhi khẽ nhếch lên, phản ứng.
      “Em mang thai, đứa bé tại cực kỳ ổn định, có thể giữ được”
      Còn chưa kịp tiếp thu thông tin mình mang thai, lại nghe đứa bé ổn định, Giản Lân Nhi cảm thấy mọi thứ quay cuồng.
      Giản Khiêm Trạch nghĩ tới Dịch Nam Phong lại mọi chuyện cho như thế, còn nghĩ chuyện này cần phải giấu thời gian nữa cơ.
      “Đợi cho tình hình ổn định, em muốn tiếp tục đến quân doanh hay ở nhà?”
      Ngây ngốc nhìn Dịch Nam Phong, ý của ràng là bảo thoái lui? Nhưng, bất kể cái gì, chẳng lẽ mang thai rồi mà còn muốn tới quân đội huấn luyện sao?
      Mím môi, trầm mặc hồi lâu mới hỏi: “Đứa bé làm sao vậy?”
      “Bác sĩ vị trí tử cung đúng, có phải hay từng bị thương khá nặng?”. Lời này là Giản Khiêm Trạch hỏi, lúc này mới cảm nhận được ánh mắt nhìn mình chằm chằm, lúc này mới biết là Dịch Nam Phong hẳn là muốn ra chuyện này.
      “Trọng thương?”, nghi hoặc hỏi lại lần nữa, bỗng nhiên nhớ ra lần đí huấn luyện, rơi từ lầu cao xuống, sau đó cảm giác phía bụng hơi hơi đau, đúng rồi, khẳng định là như thế, lần trước bác sĩ cùng khuyên bảo nhưng cố ý tập luyện, khẳng định là để lại di chứng.
      Ánh mắt chuyển về phía Dịch Nam Phong, thấy gì, nước mắt thiếu chút nữa là rơi xuống, trách sao?
      Thê lương, bất lực, Dịch Nam Phong nhìn thấy ánh mắt này của , vội vàng : “Ngoan, có việc gì đâu, đứa bé an toàn, em cũng có việc gì, chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời”
      Ngữ khí mười phần khẳng định, cho dù như thế nào cũng muốn thoái lui, nhưng sau khi biết mình mang thai, phản ứng đầu tiên của Lân Nhi là bảo trụ đứa con.
      Nhìn Dịch Nam Phong nửa ngày, tâm tình mới buông xuống, Dịch Nam Phong trách là tốt rồi, hôm nay ngất xỉu, khẳng định là do buổi chiều vận động mạnh nên động thai.
      “Em ngoan ngoãn ở trong bệnh viện tĩnh dưỡng, đừng có làm những hành động dọa người như thế nữa, còn phải về nữa, về trước xem ông nội”. Thân thiết xoa mặt , chỉ cần có Dịch Nam Phong ở đây, Giản Khiêm Trạch cùng biết mình ở đây cũng vô dụng.
      “Vâng, về trước
      “Dịch Nam Phong, có gì nhớ báo ngay”
      Giản Khiêm Trạch bao lâu, Dịch Nam Phong mới ra gọi điện thoại về nhà, bảo người thu thập ít đồ mang đến cho Lân Nhi, vừa vào liền nghe tiếng kêu sợ hãi của .
      “Ngoan, đừng nhúc nhích”. Ngăn lại động tác đứng dậy của , Dịch Nam Phong xoay người chạy ra phòng bệnh, sau đó là trận tiếng bước chân, bác sĩ đến.
      Lúc này quan tâm là bác sĩ nam hay nữ, cởi quần Lân Nhi ra, Dịch Nam Phong nhìn thấy máu chảy ra phía dưới hạ thân của , mặt liền biến sắc.
      Giản Lân Nhi thấy sắc mặt thay đổi, vừa kinh vừa sợ, môi trắng bệch, tay run rẩy, cảm giác máu trong cơ thể như dần cạn .
      có việc gì đâu, cần lo lắng, đây là bệnh trang thời kỳ đầu mang thai, có ít xuất huyết, thả lỏng, thả lỏng, phải là sẩy thai đâu”. Bác sĩ bị sắc mặt của dọa cho sợ, nhanh chóng kiểm tra rồi .
      Dịch Nam Phong cảm giác thời gian trôi qua dài, đứa con đầu tiên, là đàn ông, là cha, làm sao để ý cơ chứ? Bảo ý tá dừng động tác lau người cho , Dịch Nam Phong tiễn bác sĩ và y tá , tự mình lau cho .
      Cho dù động thai, kỳ vẫn có thể hoạt động, Giản Lân Nhi vẫn có thể tự lau cho chính mình, nhưng trong bệnh viện này có thân phận đặc thù, cho nên được đối đãi đặc biệt, hơn nữa Dịch Nam Phong cũng thường xuyên chăm sóc hầu hạ , mọi thứ từ đến lớn, chỉ cần nằm giường chờ người khác hầu hạ.
      Pha nước ấm, thử độ ấm, cầm khăn mặt mới ra giặt sạch, kéo chân Lân Nhi ra, ngồi xổm xuống, lau cho .
      “Có nóng ?”
      nóng”
      Tinh tế lau vệt máu giữa hai chân, giặt sạch khăn sau đó lau đùi , quần lót bị bẩn thể mặc, may mắn trước khi rời y tá để lại xấp quần lót giấy, Dịch Nam Phong lấy cái mặc cho .
      Trong lúc này, Giản Lân Nhi sợ tới mức dám nhúc nhích, đợi cho đến khi Dịch Nam Phong đắp chăn cho , vẫn còn sợ giữa hai chân chảy ra máu, rồi tiểu thai nhi cũng chảy ra theo.
      “Em rút lui, ông nội em nên đến trường học lấy bằng”. Ngửa đầu nhìn Dịch Nam Phong, Giản Lân Nhi bị việc này dọa cho sợ, làm sao còn dám trở lại quân doanh nữa.
      “Được, chờ tình huống của em ổn định, mang em làm thủ tục”
      Dựa theo lời bác sĩ , để lại bệnh viên quan sát, thai nhi có thể được bảo hộ tốt hơn, cuối cùng chủ nhiệm khoa phụ sản bị tạo áp lực lớn, thành lập tổ chuyên môn , cuối cùng cả thầy thuốc Trung y và bác sĩ Tây y kết hợp với nhau, dùng Trung – Tây y đưa ra biện pháp bảo vệ thai nhi. Rốt cục cũng ổn định, thời kỳ đầu khi mang thai, ăn uống phải cẩn thận,mỗi lần ăn hay uống thuốc đều đưa cho Dịch Nam Phong xem, ký tên rồi mới tiến hành, như vậy đến ba, bốn ngày sau, Dịch Nam Phong mỗi lần nhìn thấy bác sĩ cầm giấy tới là tiện tay ký vào, trong lòng khẩn trương nhưng thai nhi rốt cục cũng ổn định.
      “Chúng ta về thôi”. Giản Lân Nhi dạo dưới hành lang bệnh viện, nghe thấy có vài người ở trong phòng bệnh dưỡng thai ba tháng đầu, sau đó muốn ở bệnh viện nữa, nếu bị điên mất.
      hỏi bác sĩ chút”. chịu nỗi ánh mắt đáng thương của , Dịch Nam Phong hỏi bác sĩ. Mấy ngày chăm sóc Lân Nhi, Dịch Nam Phong râu ria xồm xàm, nhìn tiều tụy ít, nhìn thấy , đau lòng, cũng vui, khí trong bệnh viện tốt lắm, nếu có thể, Dịch Nam Phong chỉ muốn đem về nhà chăm sóc.
      Công ty có Lục Chấn Đông và Hình Huy, tại cũng cần phải tới, chỉ cần chăm sóc chị dâu cho bọn họ là được.
      Tinh thế nghe bác sĩ dặn dò, thân thể Lân Nhi là vấn đề lớn nhất, nếu như có chuyện gì, phải lập tức đưa tới bệnh viện. Dịch Nam Phong ghi nhớ kỹ càng, vội vàng ăn trưa xong, sau đó thu thập đồ đạc chuẩn bị quay về Giản gia.
      Về tới nhà, Giản Chính thấy Lân Nhi trở về, lại nghe muốn ở đây lâu dài, rồi hồi lại nghe mình có chắt, Giản Chính mừng tới mức kiềm được, liền tốt tốt tốt, trong suy nghĩ của ông, cháu chắt càng nhiều càng tốt.
      Kết quả là, cẩn thận đối đãi với Lân Nhi, Dịch Nam Phong nghĩ tại có Giản Chính ở đây, ba mẹ cũng ở gần đây, đem Lân Nhi về Giản gia là phương pháp an toàn nhất.
      “Mới mấy ngày mà gầy hẳn”. Cả người ngồi trong lòng , đưa tay vuốt mặt , Giản Lân Nhi đau lòng. Mấy ngày nay ở trong bệnh viện, Dịch Nam Phong quả thực rất vất vả, lưng vết thương còn chưa tốt hẳn, mới chỉ hơn có mười ngày, đáng ra phải được người hầu kẻ hạ, kết quả là chính mình gặp chuyện làm lo lắng.
      Dịch Nam Phong rất ít cau mày, nhiều nhất chính là mặt chút thay đổi, nhưng lúc ở trong bệnh viện, lúc bác sĩ cầm tờ giấy cho ký tên, luôn nhăn mày, rồi sau đó ký tên, Giản Lân Nhi nhìn thấy thực đau xót, để cho về nhà cũng là giảm bớt lo lắng của .
      “Gầy à? có, cũng có mệt”. Bàn tay to nắm tay , cuối cùng hôn lên bàn tay , Dịch Nam Phong đối với thân thể gầy hay gầy cũng để ý.
      Buổi chiều, người Giản gia tập trung lại, Dịch gia cũng đến, bàn ăn mấy chục người cùng chỗ, Giản Chính vui vẻ cười rất tươi, tất cả mọi người cũng cao hứng. cùng mọi người ăn xong bữa ăn, sau đó mới trở về phòng.
      Mẹ của Dịch Nam Phong rất cao hứng, Dịch Nam Phong là con Dịch Hàn Sơn, Dịch gia rất ít người, dòng độc đinh, cho nên mẹ Dịch làm sao kích động cho được. Nhìn Lân Nhi rồi tưởng tượng mười tháng sau, bà được ôm cháu trai hoặc cháu tay, miệng từ đầu đến cuối thể khép lại được.
      “Ba tháng đầu thai nhi thực ổn định, thân thể của em cũng cần phải được chăm sóc tốt, có cái động tĩnh gì hãy với và mọi người, em biết chưa”
      “Vâng”
      bàn tay Dịch Nam Phong đặt trước bụng chậm rãi vuốt ve, thả lỏng chính mình, Chuyện trước mắt được giải quyết, mưa gió cũng ngừng, cảm thấy dường như mình già .
      linhdiep17 thích bài này.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 72:
      Edit: Rika
      Tháng thứ hai khi Dịch Nam Phong đưa tới bệnh viện kiểm tr, bác sĩ lại đưa ra tờ giấy bảo ký tên, nguyên nhân là vì tử cung đúng,kế tiếp bác sĩ tràng từ chuyên môn nghe chẳng hiểu gì cả, chẳng qua nhìn biểu tình khi ký giấy của Dịch Nam Phong, Giản Lân Nhi cảm thấy khó chịu.
      Kỳ tử cung bị lệch vị trí, ảnh hưởng đúng là , nhưng viện trưởng bắt bọn họ ký nhằm lỡ có chuyện gì xảy ra thuộc trách nhiệm của bọn họ.
      Trong lòng run sợ cũng vượt qua ba tháng, tất cả mọi người nhàng thở ra cũng kỳ quái, Giản Lân Nhi có tí dấu hiệu nào là nôn nghén, mỗi ngày chỉ ăn mà thôi, ở nhà làm sâu gạo.
      Mẹ Dịch mỗi ngày đều chạy tới Giản gia nhìn Lân Nhi, rất sợ con dâu của mình bị nôn nghén gì đó, bà luôn trong tâm trạng khẩn trương, đề phòng.
      “Lân Nhi, có cái gì muốn ăn ?”
      Giản Lân Nhi suy nghĩ cả nửa ngày, phát ra muốn ăn cái gì, liền lắc đầu”
      muốn ăn ngọt?”
      có”
      “Ăn chua?”
      có”
      “Ăn cay?”
      “Cũng có”
      Mẹ Dịch thầm sốt ruột, bà mõi khi rãnh rỗi vẫn luôn nghĩ muốn làm cái gì đó cho cháu nội của mình. Ba tháng, nguyên bản mái tóc ngắn cũng dài ra chút, Giản Lân Nhi chuẩn bị ra tiệm cắt, nhưng Dịch Nam Phong lại cho. Dịch Nam Phong quyết để cho tới quân doanh, ít nhất cần mỗi ngày phải lăn lộn bùn lầy huấn luyện.
      Ba tháng này, tình huống của Lân Nhi cũng ổn định, có người đề nghị mở tiệc chiêu đãi, mấy ngày nay, lịch trình kín mít, hết thảy đều giao cho Dịch Nam Phong làm, Giản Lân Nhi đụng đến.
      Hỏi muốn quần áo có bộ dáng thế nào, cũng tùy, còn kén chọn trạn phục như trước nữa, còn nhớ mình lăn lộn ở “Xích Luyện” kia ròng rã hai năm, ở đó vẫn sống được, cho nên tính tình cũng thay đổi. Hỏi bánh kem làm như thế nào, phòng tân hôn chọn nơi nào, đều tùy tiện, hỏi nhiều đâm ra chán muốn , Dịch Nam Phong thấy tình hình này, nghĩ mình vẫn nên tự xử lý, Giản Lân Nhi đối với tiệc rượu này quả có chút khái niệm nào cả.
      Cũng đúng thôi, hai người ở gần nhau thời gian dài như thế, cho nên cũng thành thói quen, mở tiệc rượu chẳng qua là để thông báo với mọi người bên ngoài mà thôi. Nhưng Dịch Nam Phong nhất quyết phải làm, cái này dự định từ khi năm mười tám tuổi, nếu làm, khẳng định là chịu được.
      Cùng mẹ chồng chuyện chút, kỳ mẹ Dịch vẫn hỏi muốn ăn gì, có chỗ nào thoải mái hay , có mệt , chuyện, ông nội tới, sau lưng ông còn có người.
      Giản Lân Nhi ngẩn người, bất ngờ, người đến là ba ba của , nếu hôm nay ba tới, cũng nhớ, hiểu vì sao ông lại tới đây.
      Từ lúc Lân Nhi về nhà, rất hiếm khi nhìn thấy ba, trước đây ba cưới mẹ kế, tâm lý trẻ con, cố chấp hận ba . Sau này dần dần lớn lên, có ông nội thương cưng chiều, còn có cả Dịch Nam Phong, cuộc sống thiếu thốn tình cảm của người cha cũng còn quan tâm nữa. Dần dần, cũng thèm để ý mình có ba hay , thậm chí có khoảng thời gian dài, trong đầu hoàn toàn có khai niệm “Ba”, ngay cả đến diện mạo của ba mình, cũng nhớ .
      Mẹ Dịch nhìn lão gia tử cùng ba Lân Nhi ngồi sô pha, liền biết là ba và con có chuyện muốn , vỗ vỗ vai Lân Nhi, tìm cớ ra ngoài có việc.
      Giản Lân Nhi muốn đứng dậy lên lầu, Giản Chính liền mở miệng : “Lân Nhi, ngồi xuống chuyện cùng ba cháu
      Giản Lân Nhi nhìn nhìn ba , thấy đầu ông tóc điểm muối tiêu, ngồi xuống. Kỳ tại còn hận ba nữa, , chút cũng , nhất là sau khi mang thai, suy nghĩ cũng khác , tâm tư cũng tinh tế, thế nhưng, vẫn cảm thấy và ba hơi xa lạ.Con người là như thế, cảm tình cần phải được duy trì, cho dù máu mủ tình thâm cỡ nào, cách xa thời gian lâu như thế, hơn nữa trước kia còn mang tâm lý hờn giận, có lẽ và ba cũng khác nào người qua đường xa lạ.
      “Lân Nhi, ba. . .”, ánh mắt ông nhìn vào , nên lời.
      Kỳ Giản Lân Nhi có biểu gì là muốn chuyện cùng ba, chỉ ngồi đó chờ ba , nhưng hiển nhiên, ông lại cảm thấy vẫn bài xích mình.
      “Ba, con có hận ba”, nhìn thấy ba khó xử như thế, Giản Lân Nhi đưa mắt nhìn bụng mình, sau đó chủ động .
      Có bao nhiêu suy nghĩ, bao nhiêu lời muốn , thế nhưng lời ra khỏi miệng, cũng chỉ có mấy từ này mà thôi.
      “Ba….” Vẫn chỉ chữ, ông biết gì, mặc dù là người đàn ông thành công, cho dù mất người vợ, nhưng xem ra ông cũng sung sướng như người ngoài tưởng. Có nghiệp, gia đình tốt đẹp, tuổi trung niên nhưng bộ dáng vẫn còn tuấn, toàn thân toát ra hơi thở cuộc sống an nhàn, sung sướng. Nhưng tận trong đáy lòng, ông lại cảm thấy Lân Nhi thiệt thòi rất nhiều, nhiều năm như vậy, cho dù ông thầm làm biết bao nhiêu chuyện, nhưng cũng biết, trong cuộc sống của , thủy chung thiếu người gọi là ba, đây là thiếu sót đầu tiên của ông
      Đứa trẻ, mặc dù là trai hay , muốn trưởng thành cần phải có người chỉ dẫn, đặc biệt là trưởng thành của con , là người làm ba đây là thiếu sót thứ hai của ông. Sợ Lân Nhi và mẹ kế hòa thuận với nhau làm gia đình bất hòa, cho nên ông đưa tới sống với Giản chính, cho nên tính cách cố chấp, là sai lầm thứ ba của ông.
      Trong lòng có rất nhiều lời muốn , nhưng nên lời, chỉ tinh tế nhìn con duy nhất của ông, sau đó câu: “Con trưởng thành”
      câu mang theo chút chua xót cùng hân hoan và kiêu ngạo, dễ dàng làm cho hốc mắt Giản Lân Nhi đỏ lên. Khịt khịt mũi, Giản Lân Nhi cúi đầu nhìn ông.
      Bỗng nhiên ý thức được ba có gì đúng, cảm nhận phải chỉ có mình ba sai, cũng sai.
      Giản Chính yên lặng uống trà bên cạnh, nhìn hai cha con chuyện, ông cũng im lặng gì.
      “Con hơi mệt, con lên lầu nghỉ ngơi đây”. Vội vàng đứng lên, Giản Lân Nhi càng nghĩ càng cảm thấy thể đối mặt với ba được.
      “Con . . .” Ông vội vàng mở miệng gọi lại.
      Nước mắt nhanh chóng chảy xuống, Giản Lân Nhi lên lầu.
      Cả buổi chiều, Giản Lân Nhi cũng xuống lầu, đến buổi ăn cơm tối mới xuống ăn chút.
      Trong phòng tắm đầy hơi nước, Dịch Nam Phong cởi trần ngồi xổm bên bồn tắm lớn tắm rửa cho . Ba tháng trước cũng dám tắm trong bồn, thời điểm tắm cũng dám tắm nước nóng, sợ máu lưu thông nhanh ảnh hưởng tới tử cung, cục cưng khó mà bảo toàn. Rốt cục bác sĩ cũng thai nhi ổn định, lúc này Lân Nhi mới chân chính tắm rửa sạch .
      Bàn tay to ở lưng mát xa cho , ba tháng, bụng có chút to lên, bụng vốn , cho nên khi mặc quần áo vào người ngoài cũng phát mang thai. Dịch Nam Phong đợi đến lúc ngủ mới đưa tay vuốt ve bụng hồi lâu, lấy tay đo đạc trưởng thành của cục cưng, chút biến hóa đều cảm giác được, đây quả thực là cảm giác kỳ diệu.
      Cầm bông tắm, bồn tắm tràn đầy bọt sữa tắm, dưới ánh nhìn của , đó là bụng , và là nơi tư mật của . Ngực phơi nắng, nên trắng noãn, mang thai, tựa như được dậy lần hai, tay thể nắm được ngực , nhưng nó vẫn phấn nộ, dính nước, nhìn trông tươi mới ướt át.
      Giản Lân Nhi chút cảm xúc cũng có, tự nhiên cũng phát chơi đùa ngực .
      “Chiều nay, ba em đến đây”, đột nhiên, Giản Lân Nhi mở miệng .
      Dịch Nam Phong ngừng tay: “Làm sao vậy?”, giọng có chút kích động mà giống như biết trước rồi.
      “Cũng có chuyện gì, chỉ là em cảm thấy ba già , đầu có tóc bạc”
      “Ân, em cũng có con mà”. Ngụ ý là lớn tất nhiên ba cũng già .
      “Em cảm thấy rất kỳ cục, em hình như chưa bao giờ gọi ông là ‘ba’”. Chua chát câu, mắt thấy sắp rơi nước mắt, Dịch Nam Phong nóng nảy: “Khóc gì, đừng khóc”. Nhìn thấy như thế, buông hai tay ra, bước vào bồn tắm, đem ôm vào lòng.
      “Thời gian vẫn còn dài, cũng phải là gặp được, em khóc gì?”. tay ôm đặt lên đùi mình, hai người đối mặt, thể để cho khóc được.
      Lau nước mắt, Giản Lân Nhi vẫn cảm thấy Dịch Nam Phong có tác dụng thần kỳ, có thể làm cho ngừng khóc, là người duy nhất mà có thể tự nhiên thoải mái mà khóc.
      , tại sao ba em lại tự nhiên đến đây?” Lấy tay gạt nước người , Giản Lân Nhi thuận miệng hỏi câu.
      “Uhm, chắc là sợ thời điểm cử hành hôn lễ có người nắm tay em dắt vào lễ đường”. Dịch Nam Phong , vì cái gì cũng tùy ý, cho nên định làm lễ cưới Trung – Tây kết hợp.
      Trong nhà có người lớn, khẳng định là muốn làm lễ cưới theo phong cách truyền thống, nhưng Dịch nam Phong vẫn hi vọng Giản Lân Nhi mặc áo cưới, vì thế mới chuẩn bị nghi thức phương Tây giữa lễ cưới.
      Bình tĩnh nhìn cả nửa ngày, hai tay vòng qua cổ , đầu chui vào gáy : “Dịch Nam Phong, nếu em làm gì bây giờ?”
      Hai tay ở lưng trượt lên trượt xuống, Dịch Nam Phong hôn lên mặt , luôn nhủ thầm là người phụ nữa của , cho nên mọi chuyện làm đều vì .
      Dịch Nam Phong biết, và ba đều ngang bướng ai chịu cúi đầu trước, cuối cùng vì tìm ba , rằng chẳng lẽ hôn lễ của con mà ông lại muốn Giản Chính nắm tay sao?
      “Biết tốt, vậy gọi tiếng ông xã nghe nào”, hai tay ôm mông bóp vài cái, mũi chạm vào mũi .
      “Chú ~~~~~~~~~” nha đầu Lân Nhi chết tiêt, Dịch Nam Phong để ý nhất là tuổi của hai người, kết quả nha đầu này biết sống chết còn ra.
      “Xấu xa….” Dùng miệng ngăn lời lại, hôn sâu, bàn tay to cũng vỗ mông mấy cái.
      cố gắn kiềm chế cảm xúc của chính mình, tại tuy tình hình ổn định, nhưng cũng dám làm gì quá trớn, quyết đoán ôm lấy , lau khô người rồi đem đặt vào ổ chăn.
      linhdiep17 thích bài này.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 73:
      Edit: Rika
      Thắt lưng thiết kế cao, đuôi váy kéo dài mười thước, có hoa văn phiền phức, trang sức thanh lịch, màu trắng thanh kiết kết hợp với màu tím, hai màu sắc đối lập, đánh thẳng vào giác mỗi người.
      Đầu đội vòng hoa làm từ hoa bách hợp và hoa tử thảo, phần lưng áo thiết kế khá tốt làm che phần bụng của , tại Dịch Nam Phong và Giản Lân Nhi chuẩn bị làm lễ.
      phía sau bước, khoát khủy tay ba, cuối thảm đỏ, người đàn ông lễ phục thẳng tắp đứng chờ . Hít thở sâu, trong mắt lúc này chỉ có hình ảnh người đàn ông ấy mà thôi.
      tiếng “Tôi đồng ý” cùng tiếng ồn ào của Hình Huy, Dịch Nam Phong đưa tay khống chế ót , cúi người hôn xuống, những người trẻ tuổi phía dưới điên cuồng, bọn họ phải ghi lại thời khắc lão đại hôn môi dâu mới được. Đáng tiếc Dịch Nam Phong lại chiều ý mọi người, chỉ hôn vài giây liền buông ra, đỏ mặt, Giản Lân Nhi ngẩng đầu nhìn Dịch Nam Phong, người đàn ông này may theo ý cười nhìn , ánh mắt hai người tập trung vào chỗ, Dịch Nam Phong kìm được mà hôn thêm cái nữa.
      Trang phục và đồ trang sức trang nhã, Giản Lân Nhi hôm nay cực kỳ xinh đẹp, vì mang thai nên nhìn đẫy đà chút, làn da mặt cũng tinh tế rất nhiều, cả người tràn đầy nồng đậm hương vị hạnh phúc, giống như, mọi ánh sáng thế giới này đều tập trung người . Phía dưới có người cái áo cưới này là Dịch Nam Phong cho người mời nhà thiết kế từ Ý về làm, về phần giá, cần tính cũng biết.
      Cúi đầu hôn cái, Dịch Nam Phong ngẩng đầu, tay ôm lấy thắt lưng , những quan khách dự tiệc hôm nay ngày thường đều có quan hệ tốt, trong giáo đường ở ngoại ô, bố trí thực ấm áp, nơi nơi đều là màu đỏ màu hồng nhạt của bong bóng, vài bông hoa trắng xinh điểm chút lãng mạn và nghịch ngợm.
      Mỗi người mặt đều mang theo nụ cười tươi, Giản Chính cười đến thể khép miệng lại được, mặc kệ như thế nào, cháu gả cho Dịch Nam Phong ông hoàn toàn yên tâm, đường nhìn hai người, mọi cử động của Dịch Nam Phong ông đều thu vào trong tầm mắt, trước mắt trong bụng Lân Nhi còn có chắt của ông, đời này còn điều gì hạnh phúc và mãn nguyện như vậy nữa?
      Đoàn người náo nhiệt chờ đợi cướp hoa từ dâu, cũng ai quản bó hoa rốt cuộc rơi vào tay ai, Dịch Nam Phong dẫn Lân Nhi , bước hai bước liền cúi xuống ôm lấy , trong lòng cảm giác thỏa mãn lan tràn. Rốt cục làm xong nghi thức như thế, người chủ trì ra lời thoại kinh điển, khi Dịch Nam Phong đồng ý, ba chữ đó thực là từ chỗ sâu nhất vọng lại, giống như nhiều năm chờ đợi chỉ vì để ra ba chữ kia, nay rốt cục trước mặt nhiều người như vậy, cũng được ra.
      Dẫn Lân Nhi ra xe hoa, mọi người cũng lên xe chuyển qua nơi đãi tiệc rượu, đó là Quốc Yến, nơi đó là nơi tiếp đãi các vị nguyên thủ nước ngoài.
      Cháu Giản gia của thủ đô cưới chồng, Dịch gia cưới con dâu, biết nhân tình đột nhiên ở đâu nghe được tin tức này, nếu là người có chút họ hàng thân thích với hai gia tộc, đều muốn đến để được nhìn thấy hôn nhân của gia đình quyền quý, kết quả nhận được thiệp mời, chú rể và dâu người họ Dịch người họ Giản, đây đúng là đại hỷ .
      Mỗi người đều mong chờ có thể nhìn thấy được đám cưới quyền quý, nhưng cũng phải ai cũng có tư cách đến. Hạn chế khách mời, đường có xe mở đường, mọi người đều đứng chỗ để được xem cảnh tượng rước dâu hoành tráng.
      “Ba, con mời ba uống trà” Lân Nhi còn chưa kịp quỳ xuống Dịch Hàn Sơn tiến lên đỡ , nhận ly trà uống ngụm, dựa theo phong tục người Bắc Kinh là phải phát bao lì xì, hồng bao bên trong là tiền, đưa tay nhận lấy, nhìn Dịch Nam Phong cái, hai người đều nở nụ cười. Đồng dạng, mang trà lên mời mẹ chồng, mẹ chồng đợi mời liền đoạt lấy ly trà uống can, đưa hồng bao ra rồi còn liên tục dâu hiền dâu thảo, miệng Lân Nhi nở nụ cười.
      Tiệc cưới chính thức bắt đầu, nhưng mời trà nhất định phải có, Dịch Nam Phong cũng kính trà xong, Lân Nhi cũng thế, mọi người Dịch gia hiển nhiên là rất hài lòng với con dâu này.
      Nhiều người như vậy, có người thuần túy là ăn cưới, đương nhiên cũng có nhiều người ngày thường có quan hệ tốt chưa bao giờ nhìn thấy quan lớn. Trước mắt, nhìn thấy chú rể ánh mắt cực kỳ thương dâu, mọi người đều ước ao.
      MC theo lệ thường lên , mời Dịch Hàn Sơn , khi ông phát biểu xong, mọi người bắt đầu vào tiệc rượu.
      “A, chân mỏi” Trong phòng nghỉ, Giản Lân Nhi vén váy lên xoa bóp đôi chân tê rần.
      bốn tháng rồi, Dịch Nam Phong sợ thân thể Lân Nhi thoải mái, định dời tiệc rượu lại, nhưng sợ bụng càng to khó mà lại được, cho nên cố gắng làm tiệc đơn giản nhất, thế nhưng từ sáng đến giờ lại lại, khó trách mỏi được.
      Cả người mặc âu phục ngồi phía dưới, ôm ngồi lên sô pha, đặt lên đùi mình, sau đó chủ động cởi giày vải cho . Sợ mang giày cao gót thoải mái, đặc biệt chuẩn bị giày vải, vì mang thai, cho nên có vẻ khá mệt.
      “Chúng ta cứ như vậy bỏ mặc khách khứa sao?” Cúi đầu nhìn chân mình được Dịch Nam Phong xoa bóp, sắc mặt vui mừng và ửng hồng.
      Ngửa đầu nhìn dâu của quá mức xinh đẹp, Dịch Nam Phong kìm được mà hôn lên mặt : “Sao lại được, em cứ nghỉ ngơi , tí nữa xuống, với lại có đám Lục Chấn Huy chống đỡ giùm rồi”
      Xoa bóp chân trái xong sang chân phải, bàn chân trắng muốt nằm gọn trong lòng bàn tay , biểu tình chăm chú của làm cho người ta say lòng.
      Mọi sóng gió qua, có vợ, có con, gần ba mươi tuổi, Dịch Nam Phong cảm thấy như thế cũng đủ.
      “Đại ca, mau xuống dưới, mọi người còn chờ mời rượu kìa”. Giản Khiêm Trạch mở cửa phòng nghỉ ra, thấy Dịch Nam Phong xoa bóp chân cho em mình, sợ run chút nhưng thần sắc vẫn tự nhiên, loại chuyện này thấy qua vô số lần, cho nên cũng miễn dịch, chẳng qua là hai người này quá mức chói mắt. Người đàn ông tuấn khí phách, trong lòng ôm dâu xinh đẹp, trong gian ấm áp làm cho người ta hoa mắt.
      “Được rồi, cậu xuống trước , mình lập tức xuống ngay”
      “Em mệt mỏi ở trong phòng nghỉ , chuyện mời rượu em cần quan tâm”. Ôm Lân Nhi đặt lên giường lớn, vuốt lên mặt , Dịch Nam Phong chuẩn bị xuống mời rượu. Nào là người trong quân đội, trong giới kinh doanh, rồi các nhân vật chính trị nổi tiếng tề tụ, phải bồi đến cùng.
      “Ân, em nhớ được tìm xuống chuyện với Liên trưởng đó”. Hôm nay ngoài ý muốn gặp được Ngưu Bảo Nhi và Tô Kham, Ngưu Bảo Nhi thế nhưng cũng mang thai, Giản Lân Nhi chấn động, hai người phụ nữ mang thai liếc nhau cái, Giản Lân Nhi thấy Ngưu Bảo Nhi định tới mình bị Tô Kham kéo lại, nhìn Liên trưởng của mình bị Tô Kham bắt lại, Giản Lân Nhi nhớ tới hai năm trước khi ở “Xích Luyện”, chỉ mời đến lễ cưới vài chiến hữu thân mật.
      “Vâng”
      để cho ba và bọn họ uống nhiều chút, chính mình đừng uống quá chén”
      “Được”. Mắt Dịch Nam Phong sáng lên, xoay người bước , khắc chế chính mình được hôn nữa.
      Giản Lân Nhi duỗi người, hôm nay chính thức trở thành Dịch phu nhân, miệng lẩm bẩm bả chữ này cả nửa ngày, sau đó xoay người, vỗ bụng cười.
      Mơ mơ màng màng tỉnh lại, là bị người lay tỉnh, mùi rượu nồng nặc phả lên mặt , Giản Lân Nhi mở mắt ra, trong phòng chỉ mở ngọn đèn ngủ , mờ mờ nhạt nhạt, ánh mắt Dịch Nam Phong đen láy nhìn .
      “Xong rồi?” giọng hỏi.
      “Xong rồi” trả lời sau đó vùi vào hôn cổ, hôn môi .
      Dịch Nam Phong nghiêng người nằm bên cạnh , tay chống đầu, cắn vào tai , vừa cắn vừa : “ cao hứng, Lân Nhi, hôm nay cao hứng”
      Đưa tay ôm lấy cổ , Giản Lân Nhi cũng : “Em cũng vậy”
      Dịch Nam Phong cảm thấy, cả đời này của chỉ cần có là đủ.
      “Oành. . .” tiếng, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Dịch Nam Phong nâng đầu đặt lên gối.
      Đứng dậy ra ngoài, mở cửa ra, thấy người đứng trước cửa.
      “Tiểu Hân, sao em lại tới đây, phải em về sao?”. Theo sát phía sau Dịch Nam Phong, Giản Lân Nhi mở miệng , nhìn thấy em trai mình lồng ngực vẫn phập phồng nhìn hai người, mặt còn đỏ lên.
      “Giản Lân Nhi, chị kết hôn sao cho em biết?” Giản Khiêm Hân căm giận .
      “Nhưng phải em du lịch thế giới sao, ba liên lạc được với em” Giản Lân Nhi nhìn cậu em có chút xa lạ .
      Hai chị em nhiều năm gặp mặt, nghĩ lại gặp sau khi hôn lễ kết thúc, nhưng nhìn bộ dáng của em trai mình, xin lỗi, đây là bộ dáng gì đây?
      Hoàn toàn phải là bộ dáng của cậu thiếu niên mười sáu tuổi, Giản Khiêm Hân thậm chí còn có râu, bả vai khác gì người trưởng thành, bộ dáng phong trần mệt mỏi đứng trước cửa, hiển nhiên là bộ dáng vội vã chạy đến.
      “Chị. . . .” Giản Khiêm Hân há miệng thở dốc nên lời,thần sắc phức tạp nhìn Giản Lân Nhi nửa ngày, lại nhìn Dịch Nam Phong, sau đó câm miệng.
      Từ đầu tới đuôi, Dịch Nam Phong gì, Dịch Nam Phong cảm thấy ông trời dường như muốn khảo nghiệm , mắt thấy có thể dẫn Lân Nhi đến phòng tân hôn, nửa đường lại xuất ra đâu cậu em vợ, đây chính là ông trời cố tình chỉnh sao?
      tại lại còn muốn nháo tân phòng sao, tại sao cưới vợ lại gian khổ như vậy cơ chứ. Nhắm mắt lại, mở mắt ra, phen đem người dính trước cửa đẩy ra .
      “Chị cậu mang thai, mệt rồi, cậu về nhà nghỉ ngơi ”. “Oành. . .” tiếng, đóng cửa lại.
      , tắm ”. phen ôm lấy người muốn tiến lên mở cửa, Dịch Nam Phong vốn uống rượu, có thể tỉnh táo tới mức này là quá tốt, cũng quan tâm em vợ muốn gì, xoa xoa trán.
      Vốn đêm này chính là đêm động phòng hoa chú nhưng làm gì được, mới vừa rồi nhìn thấy ngủ mà mặt đỏ bừng, nhịn được mà tiến lên sờ soạng phen. khí lãng mạn bỗng bị Giản Khiêm Hân đánh gãy, Dịch Nam Phong cũng chẳng sinh ra tâm tư gì nổi nữa, thân thể Lân Nhi lúc này cũng được động vào, nghẹn cũng mấy tháng.
      Cầm khăn mặt lau mặt cho , cởi quần áo lên giường, ôm nằm xuống, đưa tay vuốt bụng , làm chồng làm cha dễ dàng.
      linhdiep17 thích bài này.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 74:
      Edit: Rika
      “Tiểu tử kia, hôm nay có ngoan ? được khi dễ mẹ nha, bằng cậu tét đít con đó”. Đầu dán vào bụng Lân Nhi, gần đây Giản Khiêm Hân có sở thích, đó là có việc gì làm liền ghé đầu vào bụng mà chuyện với tiểu bảo bảo.
      “Bé còn như vậy, làm sao nghe được?”. Vỗ đầu cậu em trai, Giản Lân Nhi đối với sở thích mới của cậu bất đắc dĩ.
      Từ ngày kết hôn đến nay hai tháng, Giản Khiêm Hân sống chết chịu , muốn ở cạnh chờ sinh tiểu bảo bảo ra, hoặc là phải là nhìn tiểu bảo bảo lớn lên, mà là nhìn .
      “Chị em mau trở về Mỹ , sao lại ở đây hoài thế?”
      “Cục cưng, mẹ đuổi cậu nha, mẹ có lương tâm, chúng ta cần để ý tới chị ấy”. Chính mình chuyện, Giản Khiêm Hân căn bản thèm phản ứng lời .
      Bộ dạng này của Giản Khiêm Hân, Giản Lân Nhi cũng hiểu được, ràng tuổi lớn, vì sao tâm tình trưởng thành như thế, hoàn toàn thể hiểu được em trai mình nghĩ gì.
      Nằm trong đại viện nhi, đặt cái ghế, mỗi ngày đa số Giản Lân Nhi đều nằm ở đây, phơi nắng, sau đó đọc báo, rồi lại nhìn mặt trời lặn, sau đó ăn cơm, ngủ, cuộc sống như vậy khó tiếp thu. Trải qua đủ loại huấn luyện, đột nhiên từ trong mùi thuốc súng trở về cuộc sống bình thường, trong lúc nhất thời chưa thích ứng được. Cũng may mỗi ngày có Giản Khiêm Hân đến đấu võ mồm cùng , cuộc sống từng ngày trôi qua cũng vui vẻ yên bình.
      Mỗi ngày Dịch Nam Phong đều bề bộn nhiều việc,thời gian trước nghỉ , giờ Lục Chấn Đông cùng Hình Huy rốt cục quyết định mặc kệ, học Dịch Nam Phong cấp cho mình thời gian nghỉ pháp, mọi công việc trong công ty để mặc cho Dịch Nam Phong chọn, cho nên thời gian này rất bận. Mà Giản Chính lúc này khá nhàn, trừ bỏ chơi cờ, cũng chỉ tìm Lân Nhi chuyện, mẹ Dịch bận rộn chuẩn bị chào đón cháu nội, chung Giản Lân Nhi ở nhà cũng chán muốn chết.
      Lúc này, nằm ngửa bụng, Giản Khiêm Hân nửa quỳ mặt đất, tay đặt ở bụng Giản Lân Nhi mà vuốt, mặt dán lên bụng chuyện với cục cưng. Tình cảnh này ấm áp, nhưng trong mắt người nào đó hoàn toàn phải.
      sao về sớm thế?”. Lân Nhi kinh ngạc nhìn đứng ở trước cửa, gần đây thời gian về nhà ăn cơm trưa của hầu như có, chỉ ở công ty ăn qua loa.
      Dịch Nam Phong lời nào, tà tà liếc mắt nhìn Giản Khiêm Hân cái, nhìn thấy cậu ta vẫn mực dán lên người vợ mình,Dịch Nam Phong hơi nở nụ cười, ngoài cười nhưng trong cười. đến bên cạnh Lân Nhi: “Cục cưng hôm nay có ngoan ?”, bàn tay to đặt lên bụng , ngồi xổm xuống, thân hình cao lớn, đối nghịch với thân hình thiếu niên của Giản Khiêm Hân.
      “Ừ, rất ngoan”. Sáng nay Dịch Nam Phong cạo râu, lúc này râu hơi cạ vào bụng , Giản Lân Nhi đưa tay ôm mặt , râu cứng ngắt đâm vào tay.
      “A, trời nắng quá, vào phòng đây”.Tay đặt thắt lưng , ôm đứng dậy, khóe mắt nhìn thấy cậu em vợ mình, Dịch Nam Phong lạnh lùng hừ tiếng.
      sáu tháng, thân hình cũng bắt đầu mập ra, bụng cũng to ra rồi,ôm vào phòng ngủ.
      “Giản Khiêm Hân sao còn chưa ?”. Ôm đặt lên giường, Dịch Nam Phong cũng nằm lên, dựa người vào đầu giường, ôm trong lòng, bàn tay to vuốt ve bụng .
      “Em biết, em nó về lại Mỹ mà nghe”. Giản Lân Nhi cũng thực bất đắc dĩ, cho dù thời gian là đợt nghỉ hè.
      “Mỗi ngày cậu ta đều vuốt bụng và dựa vào người em?”
      “Ân, làm sao vậy?”
      Dịch Nam Phong nhìn Lân Nhi ngửa đầu nhìn mình, hận thể bóp nát , lại còn hỏi làm sao vậy? cứ nghĩ Giản Khiêm Hân như đứa trẻ, nhìn bộ dáng kia mà là đứa trẻ sao? Còn để cho cậu ta dựa vào người nữa chứ (Ca ăn dấm chua với em vợ)
      Động vuốt bụng dừng lại chút rồi tiếp tục, Dịch Nam Phong bực bội, Giản Khiêm Hân là em vợ , ở nhà ông mình cũng được, nhưng trước giờ thấy, nay lại suốt ngày ngồi ôm vợ và chuyện với con mình, làm cho khá bực tức. Ngực của Lân Nhi cũng lớn ít, tên tiểu tử vô liêm sỉ kia lại cứ cọ đầu vào.
      “Ai nha, đau. . .” Hôn ngực hôn cổ , bàn tay to vuốt ve người , tính ra hai người nhiều tháng chưa thân mật, khao khát cơ thể .
      Dịch Nam Phong cảm thấy mình bị nghẹn chết mất, sống cuộc sống hòa thượng năm, còn phải lúc nào cũng quan tâm thân thể Lân Nhi, huynh đệ trái phải của cũng khan nghị, có đôi khi kiềm được, sỡ lên người , nhưng càng sờ hỏa càng bốc cao, rốt cuộc phải vào phòng tắm tắm nước lạnh hoặc tự xử.
      Tuy rằng hài lòng, nhưng còn cách nào khác, cứ ở gần là đầu hay nghĩ chuyện xấu. Thế nhưng có người lại biết sống chết dám nhằm lúc có ở nhà mà hưởng phúc lợi người vợ . Dịch Nam Phong hầm hừ, vợ là của , cấm ai động chạm, dù là người thân.
      Cúi đầu nhìn cánh tay , tinh tế nhìn nửa ngày mới hỏi: “Muốn?”. Thời điểm chuyện ghé sát vào mặt , cố ý đè thấp thanh, hơi ấm phun ra mặt .
      Mặt lập tức liền nóng lên, ánh mắt động tình, hơi nước, hai má đỏ lên, như vậy phải là động tình hay sao? Phụ nữ có thai dám trêu chọc, chỉ trêu chút là động tình.
      Giản Lân Nhi , chỉ là cái miệng nhắn khẽ nhếch lên thở phì phò, Dịch Nam Phong cũng qua trước khi sinh con động vào , cho nên cũng cố gắng kiềm nén cảm xúc để phát .
      Bộ dáng này của thấy qua vô số lần, dục hỏa trào dâng, cúi đầu hôn vào môi , sau đó từ từ di chuyển xuống, cắn vào ngực .
      Đột nhiên Lân Nhi đẩy ra xoay người xuống giường, làm cho Dịch Nam Phong nhớ tới việc, gần đây có người buổi tối tìm vợ nới chuyện, cho ngủ, ai cũng được vào, muốn vào cũng phải gõ cửa ba bốn lần. Mở cửa ra ngoài, : “Em ngủ trước , xuống dưới có việc”. Giản Lân Nhi trơ mắt nhìn Dịch Nam Phong ra, cả người khô nóng nửa ngày mới bình ổn được, xoay người nằm xuống ngủ.
      Giản Khiêm Hân đề phòng nhìn người đàn ông đối diện mình, hai người vẫn ít khi ngồi chung với nhau, thế nhưng sao lúc này Dịch Nam Phong lại ngồi trước mặt .
      “Nghe cậu chạy vòng quanh thế giới là tìm tung tích con ngựa hoang?”. Bâng quơ câu, nhưng lại làm cho Giản Khiêm Hân giật mình.
      “Làm sao biết?”
      Dịch Nam Phong cười, cũng gì.
      “Tìm thấy chưa?”
      Giản Khiêm Hân nghe hỏi thế liền nhụt chí, buông đề phòng xuống: “Chưa, nghe bị người giàu có thần bí nào đó phái đoàn người chuyên nghiệp bắt được rồi”
      “À”. Dịch Nam Phong à tiếng, cũng .
      hỏi cái này làm gì?” Giản Khiêm Hân chịu giáo dục của nước Mỹ, mới mười lăm tuổi nhảy cóc học tới đại học, vừa mới theo giáo sư làm nghiên cứu sinh cùng ông ta chạy truy tìm sinh vật có gen cổ.
      “Bây giờ, cầm danh thiếp này California, gọi điện thoại bảo thư ký đặt vé máy bay, hai ngày nữa, con ngựa hoang được tiến hành giải phẫu để nghiên cứu, đây là địa chỉ”
      bàn trà là tờ giấp gấp đôi, Giản Khiêm Hân mở to hai mắt, Dịch Nam Phong cũng nhiều, xoay người lên lầu ôm người vợ của ngủ.
      Lúc ăn tối, Giản Lân Nhi kinh ngạc phát thấy cậu em trai tinh quái của mình.
      “Tiểu Hân đâu? Tới giờ ăn rồi sao thấy ra ăn cơm?”
      Dịch Nam Phong gắp cho ít rau trộn, cúi đầu ăn miếng cơm rồi : “Trở về Mỹ rồi”
      Giản Lân Nhi ngạc nhiên, mới đó mà rồi sao , cũng chẳng thèm với tiếng nào
      Ngồi giường, Giản Lân Nhi cảm thấy tâm tình Dịch Nam Phong khá tốt. Vừa ăn cơm xong liền kéo ra ngoài bộ vài vòng cho tiêu cơm, sau đó về nhà, Dịch Nam Phong liền thúc giục trở về phòng, biết lại có chuyện gì đây.
      tắm đây, hai ngày nay mệt quá. . .” Dịch Nam Phong hướng tới phòng tắm, bên ngoài trời tối, ông nội lớn tuổi, sớm vào phòng nghỉ ngơi, chỉ còn có vợ bác cả dọn dẹp mà thôi. tới kéo rèm cửa lại, bởi vì vừa vừa cởi quần áo, rèm cửa còn chưa có kéo đâu. Giản Lân Nhi nhìn Dịch Nam Phong trần truồng, liền quay mặt chỗ khác, mắng chính mình, sao lại dễ kích động đến thế.
      “Rầm” Tiếng nước chảy lập tức ngừng, cửa thủy tinh bị mở ra. “Sao tắm nhanh thế. . .” nửa câu sau chưa kịp liền im bặt, nhìn cả người ướt nước, tay cầm khăn lau đầu, cơ bụng rắn chắc, phía dưới mảnh đen thui, nhìn những giọt nước chảy xuống liền thấy phía dưới có cái gì đó cứng rắn nhô ra, vừa vặn đập vào mắt .
      Nhìn chằm chằm vị trí kia, theo bản năng liếm liếm môi, Giản Lân Nhi ngẩng đầu liền nhìn thấy Dịch Nam Phong cười xấu xa.
      “Tiểu sắc nữ”
      “Lão sắc lang, chú háo sắc. . .” cam lòng yếu thế mắng hai câu, cuối chưa kịp liền biến mất trong miệng .
      Quỳ nửa người giường, ôm hôn cuồng nhiệt,lúc chiều có gọi điện thoại hỏi bác sĩ, bác sĩ cũng cam đoan còn gì đáng lo ngại, cho nên quyết định đêm nay phải giải quyết dục hỏa tồn đọng của mình.
      đôi bàn tay ôm phía sau lưng trần của , sờ soạng làn da bóng loáng, đối với thế tấn công dào dạt của nửa điểm chống cự cũng có.
      Vì mang thai và ở nhà nên mặc đồ khá thoải mái, cho nên bàn tay của Dịch Nam Phong dễ dàng tiến vào và cởi áo .
      Miệng vẫn hôn , bàn tay di chuyển từ xuống dưới, luồn tay vào trong, cảm giác phía dưới ẩm ướt, liền nhanh nhẹn vào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :