1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đã cưỡi là phải cưỡi đến nơi đến chốn - Xá Niệm Niệm (chương 76- Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 45: Sát hạch
      Edit: Rika
      Mặc kệ cố ý hay vô tình, hạng mục huấn luyện ngày hôm này hoàn toàn nhằm đến nhược điểm của phái nữ. Cõng lưng bao tải năm mươi kg, mồ hôi Giản Lân Nhi tuôn ra như mưa. Ánh mắt Dịch Nam Phong đen thui, mím môi gì, bao tải 50kg mà mang nhìn nhàng.
      Trước mắt xác định có gì cả, nhưng Dịch Nam Phong vẫn muốn ở mãi nơi này. Kỳ , cũng trách được ai, Lân nhi tự mình lựa chọn đường của mình, ai ép buộc, cũng chẳng có gì sai trái, nhưng Dịch Nam Phong lại muốn tới nơi này quan tâm , cũng sai, chỉ có thể tự oán trách mình, sợ chịu khổ, mấy ngày này, nhìn huấn luyện mà lòng đau vô cùng.
      Tiểu nương được bảo hộ dưới đôi cánh của , nay cũng trưởng thành, nhưng quá trình trưởng thành này khiến khổ sở.
      “Oành. . . oành” tiếng nổ, con tin của bọn cướp chạy tán loan, bọn họ cũng giấu thực lực của mình, bởi vì như thế chả có lợi gì trong cuộc chiến này cả. Dịch Nam Phong xuất ra hai phần lực, bây giờ tiến tới hạng mục sát hạch cuối cùng. Kéo thương, mang bao cát 50kg thế nhưng chỉ có 5 giây chạy tới, mặt vài vết thương, bụi bặm dơ dáy, đưa tay tùy tiện lau mồ hôi, làm cho gương mặt tuấn tú nhìn chẳng khác tên ăn mày, nhưng phía sau có ánh mắt sắc bén dõi theo, nghiêm mặt lại, mặc kệ người khác há hốc mồm kinh ngạc, thong thả tới chỗ giao nhiệm vụ, chờ đợt sát hạch của Lân nhi.
      Lại 1032 bên này, cánh tay trúng đạn, mới về lại đây chưa tới ngày liền bị đưa vào quân y tiếp. Bác sĩ quân y thở dài lắc đầu, 1032 biết coi như kiếp này của ta xong rồi, cánh tay phải bị hủy, mà để hoàn thành nhiệm vụ chỉ dựa vào tay là điều thể.
      Nếu như trong chiến đấu mà bị thương, như vậy khi trở về chắc chắn hung, nhưng bị thương trong huấn luyện, trở về chẳng mang vẻ vang gì, cũng chẳng phục vụ được gì cho quốc gia cả.
      Ngồi cọc gỗ bên ngoài ký túc xá, bện cạnh là chai truyền dịch, 1032 có chút tuyệt vọng. Có số người, khi đối mặt với số việc, bao giờ tìm hiểu vấn đề người mình, mà ngược lại đem quy chụp lên cho người khác, việc qua, cũng muốn khơi gợi lại, nhất quyết muốn tìm cái người mà cho là nguyên nhân gây ra để làm cho ra lẽ.
      Tương lai phía trước, đơn thuần là lấy tố chất quân nhân ra mà so sánh, 1032 sai, nhưng lại quá cố chấp. Nghiến răng nghiến lợi nhớ tới Dịch Nam Phong, lồng ngực phập phồng tức giận, nhưng người đàn ông đó quá mạnh mẽ, ta hiển nhiên thể địch lại được. Càng nghĩ càng tức giận, ta ngồi suy nghĩ mình lúc nào chọc tới 1048, bỗng nhiên nhớ đến câu người nọ cuối cùng, tinh thần 1032 chấn động.
      Trong đầu dâng lên ý tưởng, ánh mắt hưng phấn, rút kim ra, 1032 thẳng tới sân huấn luyện, lưu lại vài giọt máu đất, nhìn rất dữ tợn.
      nơi bí mật, nhìn thấy 1048 hoàn thành xuất sắc các hạng mục, ánh mắt ghen ghét hướng về phía người hủy hoại mình, Dịch Nam Phong như cảm nhận được điều gì, lặng lẽ quét mắt vòng, nhìn thấy bóng dáng 1032, sau đó quay đầu chuyên tâm nhìn người sát hạch, Giản Lân Nhi là người được sát hạch cuối cùng.
      Rose thấy 1032, 1032 tiến lên chào hỏi Rose, đầu óc nhanh chóng nhìn quanh sân sát hạch. Ánh mắt nhìn thấy thân ảnh trợ lý huấn luyện viên, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.
      “Ruy rằng tôi thể tham gia sát hạch, nhưng tôi muốn mình bị xem như phế nhân, để cho tôi tới hỗ trợ mọi người sửa sang lại chút, được ” Ánh mắt tha thiết chân thành, giọng điệu thành khẩn, 1032 nhìn Rose chằm chằm, hi vọng Rose có thể đáp ứng.
      Quả nhiên, Rose hề cự tuyệt mà gật đầu cái, 1032 bước tới bắt đầu phụ giúp sữa những tấm ván gỗ.
      Sát hạch có hạng mục về độ cao, chính là lên lầu bốn, mà trong sân huấn luyện, chỉ thiế kế cái tay cầm, người sát hạch những tấm ván gỗ, khi ít nhiều vài tấm ván rơi xuống, 1032 đúng là xung phong nhận nhiệm vụ lắp dặt ván gỗ.
      Rốt cục đến phiên Lân nhi, lặng lẽ đưa mắt nhìn Dịch Nam Phong, thấy biểu tình trong mắt , nhưng chỉ cần nhìn thấy có dũng khí, hít hơi sâu, nhanh chóng chạy , 2400 mét hoàn thành tốt, tiến vào gara, đốt lửa, khởi động xe, chạy ra ngoài. Híp mắt, Dịch Nam Phong say mê nhìn từng hành động của , dám rời mắt . Chưa bao giờ cảm thấy các hạng mục huấn luyện tẻ nhạt này lại thú vị đến thế. sân là tiểu nương, mặt thấm đẫm mồ hôi nhưng rất rạng ngời, làm cho Dịch Nam Phong cảm thấy, để tơi nơi này chưa hẳn là sai.
      Nhìn màn mở đầu này, biết nhiệm vụ hôm nay của chắc chắc hoàn thành được, nhưng vẫn cao hứng, còn nhớ ngày trước khi mình tham gia sát hạch, lúc đó vẫn còn là cậu thanh niên nhưng vẫn có cái loại hưng phấn này, Dịch Nam Phong lắc đầu, hy sau này mình có tình địch, nếu như phát sau này có người nào dám có chủ ý lên người , biết lúc đó mình làm gì nữa.
      Gạt ánh khản trương, tiếp tục quan sát , phía trước xa là bãi bắn, Giản Lân Nhi cảm thấy hưng phấn. Trước tường cao, lưu loát lui ra lấy đà, sau đó rất nhanh liền hoàn thành 300m chướng ngại vật.
      Cắm đầu hướng lên lầu 4 mà chạy, Giản Lân Nhi có cảm giác mình sắp trở thành hùng.
      Ở đây, tất cả các chiến sĩ nam đều ngửa đầu lên trời nhìn động tác của , mặt mọi người hề lên khinh thường nào cả.
      Bao cát 50kg, thời điểm hành quân cũng mang, giải cứu con tin cũng mang, sức nặng này đối với như vẫn là hơi quá sức, nhưng hề tỏ ra chút khó khăn nào cả. Dựa vào chính mình, sắp hoàn thành nhiệm vụ, cảm thấy hưng phấn.
      Bước nhanh tới cầu gỗ, nhìn thoáng xuống dưới, cảm thấy hơi choáng váng, tấm gỗ dưới chân kêu kẽo kẹt kẽo kẹt, cước bộ ngừng, lập tức lên lầu ba, tiếp cận gần mục tiêu chút.
      Gắt gao nhìn , bỗng nhiên, Dịch Nam Phong cảm giác tim mình như ngừng đập.
      “A….” Chung quanh nổi lên trận xôn xao, Dịch Nam Phong cảm giác thế giới yên lặng như trong thời gian dài, nhưng đến lúc gào thét chạy tới, hoảng hốt.
      Mở to mắt nhìn cảnh trước mặt, tấm ván gỗ rớt xuống, kỳ lúc Giản Lân Nhi bị rơi trung, Dịch Nam Phong theo bản năng liền tiến lên, phảng phất giống như cảnh quay chậm, Dịch Nam Phong cảm giác như cách nhau cả hàng trăm dặm, thể nào tiến tới phía trước được.
      “Ầm. . . .” Tro bụi bay ngập trời, mở mắt ra.
      “Lân nhi!!!” Từ trong cổ họng bật ra hai chữ, tiếng lớn, chỉ thử thăm dò, sau đó liền thấy mở mắt.
      “Em sao” mở miệng, Dịch Nam Phong cảm thấy khí như bị rút cạn, nhìn thấy Giản Lân Nhi còn có thể chuyện được, thở hổn hển, nhưng giây tiếp theo, hô hấp của như đình trệ, bởi vì, đầu của ngã sang bên.
      . . . Lân nhi. . . bảo bối. . . Quân y, quân y, bác sĩ. . . “ Tất cả mọi người đều bị biểu tình của Dịch Nam Phong làm cho hoảng sợ, tiếng kêu tê tâm liệt phế, gương mặt Dịch Nam Phong lúc này, ánh mắt màu đỏ tươi, Dịch Nam Phong mặc kệ mọi người thế nào, lúc này, trong lòng đau đớn khôn cùng.
      Người rơi từ cao xuống, người lại mang theo bao tải 50kg, tổn thương rất nặng, rất muốn ôm vào trong lòng, nhưng ngại vết thương của nên thể.
      Rốt cục quân y cũng đến, kiểm tra đơn giản, đưa mắt, ý bảo Rose tìm người mang cáng , Dịch Nam Phong cầm đầu cán, tận lực duy trì bình tĩnh, ánh mắt chặt chẽ khóa lên người .
      1015 nâng cáng còn lại, hít sâu mọt hơi, ta biết mình xong đời rồi.
      Quân y trong “Thợ săn”chỉ có hai người, nhìn bác sĩ bảo mọi người hành động nhanh lên, Dịch Nam Phong mồ hôi đầm đìa, giọt nước mặn chát rơi vào trong miệng, biết là mồ hôi hay nước mắt.
      thấp giọng lẩm bẩm “Bảo bối, Lân Nhi. . . Ngoan, sao đâu. . . có việc gì đâu. . .” Dịch Nam Phong như với , nhưng cũng giống như an ủi chính mình.
      Mạn Địch nghe động tĩnh vội vàng tới đây, nhìn thấy bộ dạng này của Dịch Nam Phong, vô cùng giật mình, sớm biết cậu ta đối với bé này bình thường, nhưng Dịch Nam Phong vẫn làm cho ông kinh ngạc. Trong trí nhớ ông chưa bao giờ nhìn thấy cậu ta rơi giọt nước mắt nào, nhưng lúc này, nếu như ông nhìn lầm, khóe mắt cậu ta ẩm ướt.
      Phòng giải phẫu đơn sơ, Dịch Nam Phong bị ngăn ở bên ngoài “Tôi muốn vào, tôi muốn vào. . .” Lực quá mạnh làm cho lính gác cổng thiếu chút nữa ngăn lại được.
      “Phong tiểu tử, cậu bình tĩnh, cậu bình tĩnh”
      “Mạn Địch, cấp cho tôi chiếc trực thăng” phải Dịch nam Phong tin trình độ bác sĩ nơi này, mà chỉ là nơi này quá đơn sơ.
      “Ngồi xuống, tin tưởng tôi, con bé có việc gì đâu” Tiến lên từng bước ôm lấy cậu, Mạn Địch giống như ôm cậu thiếu niên trẻ khi xưa, chính là cậu thiếu niên ngây ngô, nhưng rất khí phách. Mà người trẻ tuổi trước mặt này, trải qua những ngày tháng huấn luyện, còn như trước nữa.
      Cố gắng kiềm chế sỡ hãi lại, Dịch Nam Phong vậy sao?”
      “Đúng” Mạn Địch gật đầu mạnh.
      linhdiep17 thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 46: Hoang mang
      Edit: Snow
      Beta: Rika
      Thời gian ở phía sau trôi nhanh như bài hát, mỗi giây trôi qua đều là vô hạn, cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, Dịch Nam Phong trầm mặc. Đây là loại trầm mặc, bắt buộc chính mình, ép buộc chính mình, sau đó làm như bình tĩnh nhìn xuống dưới.
      Mạn Địch thở dài, cũng chẳng có thể làm gì hơn ngoài cùng Dịch Nam Phong chờ.
      1015 cũng đứng, đứng ở phía trước, mặt chút thay đổi. Ở “Thợ săn” cho dù có người chết, đó cũng phải là chuyện bình thường, nhưng lần này người ngã xuống là , cái này ngoại trừ lúc có người muốn gây , những lần khác tất cả đều bình thường, chưa từng có khảo hạch, như trước lúc huấn luyện, trước sân huấn luyện, hết thảy mọi thứ đều diễn ra bình thường.
      Nhưng ta biết, có dù hết thảy có chưa xảy ra, chình mình cũng thay đổi, có vài thứ nháy mắt là buông xuôi đến ngay cả chính mình, ta kháng cự được, nhưng lần này là thể kháng cự, cũng trầm mặc giống như người đàn ông trước mặt, đột nhiên có cảm giác trước mắt mình có hy vọng gì.
      có người biết, thời điểm vật kia rơi xuống, cùng với người đàn ông kia cùng lao tới, đáng tiếc khoảng cách của là rất xa, cái khoảng cách ấy, tựa như chạm tới được.
      Dịch Nam Phong biết thời gian qua dài hơn, lúc này bên trong đấu tranh, Mạn Địch nhìn người trẻ tuổi trước mắt này trong lòng khỏi run lên.
      “Sao… Khụ khụ…Thế nào?” Vừa mới chuyện, thế nhưng thanh phát ra có chút khàn khàn, Dịch Nam Phong hắng giọng, nhìn bác sĩ đến mấp máy môi, trong nháy mắt thế nhưng lại nghe bác sĩ gì, có vẻ như mọi thứ giống nhau, thanh truyền tới lỗ tai nhưng lại truyền đến đầu óc.
      Mất lúc, “ có việc gì.” Bốn chữ đó nhanh chóng lọt vào tai Dịch Nam Phong, sau đó mới nghe thấy bác sĩ hai câu sau “Thắt lưng bị thương ở đốt thứ năm và thứ sáu, các đốt ngón tay rạn lớn, tử cung bình thường, phía trước khác thường, khả năng về sau khi quan hệ có chút khó khăn.” Bác sĩ thông báo lại tình hình của bệnh nhân, theo ông với khoảng cách rơi xuống là mười thước mà bị thương như thế là rất , nhưng là Dịch Nam Phong vẫn như bị sét đánh.
      “Tôi… ấy…Còn có thể tham gia huấn luyện sao?”. thanh ra có chút lộn xộn, nhưng là câu đầu tiên hỏi ra cũng là câu này, bởi vì biết Lân Nhi đối với cơ hội lần này coi trọng như thế nào, đây là muốn thay Lân Nhi hỏi.
      “Có thể là có thể, các đốt ngón tay sai vị trí vấn đề lớn, nhưng là cậu hiểu được di chứng xuất ở tử cung và vị trí xương chậu.” Người ngoại quốc về vấn đề học thuật vô cùng nghiêm túc, bác sĩ suy nghĩ nửa ngày mới được câu đơn giảnXem ra, các đốt ngón tay bị liệt có thể coi là vô cùng may mắn, đại đa số người rơi từ độ cao như thế gãy xương, nặng tê liệt.
      xuất di chứng gì về sau?” Dịch Nam Phong ngược lại hoảng hốt rối loạn, đem từng vấn đề ra hỏi ràng.
      “Khả năng có thai được là kém, cũng có khả năng xuất những vấn đề khác, nhưng vấn đề này tại có thể giải quyết được.”
      Thân thể đứng thẳng, bả vai Dịch Nam Phong nâng lên, cánh tay nâng lên, đánh gãy, gấp khúc, tiêu chuẩn quân lễ sau đó quay người đẩy cửa vào, để lại Mạn Địch vẫn chưa hết ngạc nhiên, quen biết nhiều năm như thế, chưa bao giờ thấy Dịch Nam Phong ưu đãi cho ai nhiều như thế.
      Thời điểm Dịch Nam Phong vào, tiểu bảo bối vẫn còn hôn mê, mặt chút sắc hồng cũng có, cả người tựa như bị chăn gối che hết, vươn tay vuốt mái tóc ngắn của , theo tóc xuống dưới, bàn tay chạm đến khuôn mặt nhắn, cảm giác trong lòng bàn tay truyền đến cảm giác ấm áp, chậm rãi, chậm rãi, Dịch Nam Phong cúi đầu, sau đó nhàng hôn cái bóng trơn nhẵn của Lân nhi cái. biết vào thời khắc này có biết bao nhiêu cảm tạ ông trời, cảm tạ ông trời để ý đến , đem đến cho khối cơ thể lạnh băng, cũng làm cho có ảnh hưởng gì nghiêm trọng.
      Đem cái chăn vạch ra thấy vết khâu, eo quấn băng vải màu trắng, ở cổ cũng có băng bó, kéo chăn lại, nhàng lau mặt Lân Nhi, Dịch Nam Phong run , lặng lẽ rời khỏi.
      được, chuyện này tuyệt đối thể được.” Mạn Địch ngồi ở ghế , nhìn người đứng trước bàn, thể tin được, trợn to mắt.
      chút cũng có tức giận, Dịch nam Phong lúc này thực thâm trầm, cũng , chỉ là cứ như thế nhìn Mạn Địch.
      “Tôi được, chuyện này thể làm như thế được, tốt xấu gì chúng ta còn mặc quần áo quân nhân.”
      “Ồ, ông là quân nhân sao, nhưng tôi phải.”
      “Cậu phải, nhưng chuyện này,tôi làm được.”
      “Ha, mười năm trước người làm chuyện này so với tôi thuận tay hơn nhiều, lúc này bắt đầu hướng tôi giảng giải điều gì chứ?”
      Mạn Địch lời nào, mười năm trước, mười năm trước chính mình còn phải là tướng quân.
      “Tóm lại được, chuyện này thể làm như vậy.”
      Nhìn Mạn Địch nửa ngày, Dịch Nam Phong gật gật đầu, xoay người ra ngoài, thế nhưng như vậy ràng buông tha cho ý niệm vốn có trong đầu, lưu lại mặt sau Mạn Địch kinh hồn ở văn phòng lại lại, ông cảm thấy lần này người này làm cho mình nghĩ đến chuyện trước kia có chút khó chịu.
      Quẹo vào toilet, Dịch nam Phong lặng lẽ nhìn ra, nhìn Mạn Địch lại lại ở trong văn phòng, nhìn xung quan, lặng lẽ gọi điện thoại.
      “ Đối, lập tức lại đây, tìm Huy Tử bảo ta lấy cái kia.”
      “Oh, chiêu đãi tôi bữa tốt lành, cần giết chết, chờ tôi đến.”
      “Tốt, chuyện này trừ cậu ra, đừng cho người thứ hai biết.”
      Dừng máy, lại gọi tiếp cuộc điện thoại, thời gian dài trôi qua, Dịch Nam Phong mới từ toilet ra, dòng nước phía sau chảy, điện thoại nhanh chóng nằm ở cống thoát nước.
      Sân huấn luyện phía trước của “Thợ săn”, bao gồm Dịch Nam Phong ở bên trong, tất cả mọi người vẫn vật lộn ở vũng bùn, đến mức thể thấy ai là ai, chính là xuất phát từ bản năng di động cánh tay.
      Cứ việc Lân Nhi còn nằm ở dường bệnh, nhưng Dịch Nam Phong còn phải huấn luyện, bởi vì lúc này vẫn còn là đệ tử, tuy rằng trọng yếu, nhưng đối với Lân Nhi rất trọng yếu, bởi vì cũng ở sân huấn luyện mà , quốc ca Trung Quốc phải được xướng. Trong căn cứ có huấn luyện xướng quốc ca, Giản Lân Nhi lựa chọn mỗi ngày buổi sáng hát quốc ca, đây là điều chờ mong duy nhất vào mỗi buổi sáng.
      “Ầm ầm.” thanh máy bay ở căn cứ bắt đầu xoay quanh, luồng sáng chợt lóe, máy bay nhàng né tránh, thời gian là chính xác hoàn hảo, chiếc máy bay bị hạ.
      Dịch Nam Phong khóe miệng khẽ nhếch lên, thầm chờ người xuất .
      “1048!!!” thanh Mạn Địch hổn hển giống như tiếng sấm truyền tới. Giả bộ như nghe thấy gì, DỊch Nam Phong đối với thanh vừa rồi của Vu Mạn Địch chút phản ứng, mãi cho đến khi thanh của Rose truyền tới mới lắc lắc bùn tay ra ngoài.
      Mạn Địch xoay người bước , Dịch Nam Phong theo Mạn Địch đến văn phòng, vừa mới vào, Mạn Địch liền ồn ào” Cậu cho tôi biết chút đây là có chuyện gì?” Ngón tay thẳng tắp chỉ ra bên ngoài còn ù ù tiếng động cơ máy bay.
      như thế nào cả, hôm nay mặc kệ ông có đáp ứng hay , dù sao người là tôi muốn dẫn .” Dịch Nam Phong vô cùng tùy ý ra câu đơn giản.
      Mạn Địch cảm thấy mình thực điên rồi, lần nãy cũng giống như năm đó, phải chính mình muốn làm gì đều có thể làm. “Mau gọi máy bay trở về, cần xuất nữa, nếu cứ như thế khiến cho thế giới khủng hoảng.” Mạn Địch muốn cùng với Dịch Nam Phong giảng giải đạo lý.
      “Chuyện này đối với tôi là quan hệ, tôi phải là quân nhân.”
      Giữa trung máy bay vẫn còn ầm ầm, nhìn kỹ phát máy bay bay qua nay lại theo đường cong có quy luật, mà loại quy luật này mười năm trước còn.
      Mạn Địch thể làm gì được, chỉ có thể chỉ vào cửa “Cút ra ngoài cho tôi.” Vuốt mái tóc còn nhiều của chính mình, hiệu trưởng “Thợ săn” bắt đầu thấy đau đầu.
      Dịch Nam Phong khẽ nở nụ cười, rồi lập tức sắc mặt trở lên trầm, xoay người ra ngoài.
      Chỉ trong chốc lát, máy bay rốt cục rơi xuống, lúc này tất cả mọi người đều chuyện gì phát sinh, 1032 giữa thanh thiên bạch nhật bị đưa lên máy bay, Mạn Địch tướng quân tự mình đưa lên máy bay, cuối cùng thậm chí còn tặng cho cái ôm. Điều khiển máy bay là người lạ, 1032 ngồi vào chỗ còn suy nghĩ lời của hiệu trưởng, tổng thống tự mình gọi điện thoại phái máy bay tới đón . Mặc dù suy tư về những lời này, đột nhiên phát người ở máy bay lại là người phương Đông.
      Ngày hôm sau, các trang web toàn cầu đều bắt đầu đưa tin giật gân, hư hư thực thực thành viên của “Cáo Sa Mạc” lại xuất , mai danh tích mười năm máy bay lại xuất .
      Cầm lấy thỏi chocolate bàn công tác của Mạn Địch bỏ vào túi, Dịch Nam Phong đối với Mạn Địch thiếu chút nữa bỏ vào mắt.
      “Cậucố tình hại tôi, tổng thống tự mình gọi điện thoại đến hỏi điều này.”
      “Oh, tôi biết, nếu người ta cần ông, ông tới chỗ tôi, tôi nuôi ông.” Mặt Mạn Địch đỏ bừng, biết gì cho phải.
      Dịch Nam Phong xoay người ra ngoài, vội vàng đem thỏi chocolate đến cho Lân Nhi.
      “Thợ săn” hàng năm đều có đệ tử, tổng hội là các quốc gia thầm giám thị đối tượng, ít truyền thông cũng thầm phái chuyên môn theo dõi. Mạn Địch vừa nhìn thấy biểu bình thường xuất dấu vết màu đỏ liền biết hỏng rồi, cái này khiến cho dân chúng khủng hoảng chính mình thực nên về nghỉ hưu thôi.
      Quả nhiên sáng sớm tổng thống liền gọi điện tới quan tâm, vất vả vòng vo tránh qua, Mạn Địch cảm thấy qua nhiều năm như vậy, Dịch Hàn Sơn đưa đến cho mình tiểu tử như thế vẫn làm cho ông đau đầu.
      Ba ngày sau, trong phòng bệnh của căn cứ “Thợ săn”, trong bóng đêm thân ảnh nhanh chóng vào.
      Giản Lân Nhi mở to mắt, liền thấy Dịch Nam Phong thuần thục cởi quần áo, chui vào chăn lên giường. “Làm sao lại tới nữa?” Miệng sân sân mắng nhưng là vẫn tự giác tiến lại gần, hai tay giang ra muốn ôm vào trong lòng.
      “Cẩn thận, có thể hay cử động được.” hơi thở ấm áp chiếu vào gương mặt , giọng sau, giọng Dịch Nam Phong mang theo chút giọng mũi, nghe rất là tình cảm.
      sớm cử động được rồi.” Chủ động đưa tay xuống dưới hướng áo gió Dịch Nam Phong chui vào. Nghỉ ngơi ba ngày, các đốt ngón tay sai vị trí nhưng được tĩnh dưỡng nên trở lại như cũ, nhưng Lân Nhi vẫn sợ hãi, sợ tới mực Dịch Nam Phong phải vô cùng cẩn thận đối đãi Lân Nhi, rất sợ chỉ chút sai sót thân thể có ảnh hưởng.
      Giản Lân Nhi biết trừ bỏ các đốt ngón tay có vấn đề còn có chuyện gì, phía sau biết, có lẽ dù biết cũng lựa chọn huấn luyện, nhưng là lâu sau, tiểu bảo bối Dịch gia cảm thấy vô cùng hối hận vì quyết định của mình.
      “Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích.” phen nắm lấy bàn tay ngừng lộn xộn.
      “Hì hì…” Tiếng cười nhàng ra, Dịch Nam Phong cúi đầu, nhắm ngay cái miệng nhắn hôn mạnh cái.
      Ba ngày này, tuy rằng tranh thủ thời gian đều đến phòng bệnh của Lân nhi, nhưng Dịch Nam Phong vẫn tham gia huấn luyện, cho nên mỗi buổi tối đều đến phòng bệnh, số lần rất nhiều, nơi này là trường học “Thợ săn”, là chuyện bình thường, nhưng cũng phải khẳng định có người phát ra hành động của Dịch Nam Phong.
      Rose và Mạn Địch đều quản chuyện này, Dịch Nam Phong đơn giản cũng cần cất giấu, biết là có người khác phát vẫn đến như cũ.
      Vì thế cứ đến đây như vậy vài lần, Lân Nhi dò hỏi mọi người tập mãi thành thói quen đều là Dịch nam Phong đến, nhưng là mỗi lần ở thời điểm Lân Nhi mê man, có người tổng hội đến xem xét nửa ngày, sau đó xoay người rời .
      người ngứa.” Ngủ nửa ngày còn thấy Lân nhi ngủ, nửa ngày tỉnh dậy bỗng nhiên truyền ra thanh như thế, Dịch Nam Phong ngạc nhiên. Sau đó bật cười, chính mình như thế sao nghĩ ra nhiều ngày như vậy phải lau người cho .

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 47: Chăm sóc
      Edit: Rika
      “Nằm im” Bỏ lại hai chữ, Dịch Nam Phong xoay người xuống giường, rất tự nhiên bước vào phòng tắm, thời điểm ra trong tay mang theo chậu nước ấm và cái khăn mặt. Trong “Thợ Săn” có phụ nữ, trừ bỏ Lân nhi, vì thế, mỗi ngày chăm sóc toilet đều là , tất cả rất thuần thục, ra dáng của quản gia.
      Kéo chăn, lưng chỉ bọc băng gạc, mà nút thắt của cái băng gạc lại nằm ngay trước ngực, vốn mặc áo ngực, nên hai con thỏ xinh xắn trắng trẻo lộ ra. Nguyên lai mấy ngày nằm dưỡng bệnh liền mặc bộ quần áo rộng thùng thình, nếu Dịch Nam Phong thấy vị bác sĩ khám cho ngoài năm mươi, chắc chắn ông ta được khám bệnh, nhưng chung quy tất cả mọi việc phải làm, mỗi lần huấn luyện có bác sĩ nam tới thay băng giúp , nghĩ đến điều này, lại tức giận.
      Giản Lân Nhi hơn mười tuổi liền cùng ăn ở chung với , chỗ nào mà còn chưa thấy qua, dù là nơi tư mật. Thế nhưng giờ phút này lại . .. .
      Sáng nay, lúc tỉnh lại, thấy chung quanh là màu trắng, biết là xong rồi, nhớ tới hạng mục còn chưa có khảo sát xong, đưa mắt nhìn cung quanh có ai, định bước xuống giường. Trong đầu nghĩ muốn động chút, ai ngờ cả người thể cử động được.
      Qua hơn nửa ngày, bác sĩ đến, đơn giản tình huống cho , bác sĩ còn rất may mắn, bị như thế này là tốt lắm rồi, nguyên bản trong huấn luyện, khi sát hạch nghĩ mình rơi xuống hẳn là chết, ai ngờ vẫn còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời, chính là trong lúc hôn mê, có thời điểm nghe được giọng của Dịch Nam Phong, tại chỉ muốn gặp , quan trọng nhất là muốn toilet.
      ngại với bác sĩ, vì thế cố gắng chịu đựng, đợi cho Dịch Nam Phong đến, lúc nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của , biết phải trải qua kích động như thế nào, cứ việc nghĩ tới sinh mệnh của bị uy hiếp là thể chịu được. Nay cũng ổn, nhìn thấy ánh mắt tròn xoe nhìn mình, tâm mới buông lỏng.
      Biết tình cách của Dịch Nam Phong, ngoan ngoãn hề đề cập tới chuyện huấn luyện, muốn lấy lòng , sợ lại giáo huấn . Thấy môi giật giật, liền mở miệng trước “Em muốn tiểu”, rất sợ câu đầu tiên là chửi mắng , kêu biết tự lo cho mình, sau đó mang về nhà.
      Nhìn Dịch Nam Phong bước vào phòng tắm, Giản Lân Nhi thở phào nhõm, trăm ngàn lần mong đừng nhắc tới chuyện đó nữa.
      Thời điểm ra, trong tay mang cái bô , nhìn bộ dáng cầm cái bô, người đàn ông tuấn tú mặc quân phục cầm cái bô trong quái dị. người lộ ra khí chất cường hãn, tóc ngắn đen bóng, thế nhưng tay lại cầm cái bô với bộ mặt rất bình tĩnh, thản nhiên bước tới hầu hạ tiểu.
      Ôm dậy, kéo quần giùm , tay đặt sau lưng, tay để dưới hai chân , hai cánh tay dùng sức, bế lên, bế người nặng gần 100 cân (tính ra kg là gần 60kg) nhưng hề thay đổi sắc mặt, tay hề run rẩy, loạt động tác làm rất lưu loát, còn cảm thấy rất mất tự nhiên.
      Tuy hai người thân mật như thế, tất cả dường như quen thuộc, nhưng nay lại tiểu trước mặt , chuyện này là xấu hổ.
      “Tiểu , phải em muốn tiểu sao?” Dịch Nam Phong đợi nửa ngày nhưng thấy có động tĩnh gì cả, ánh mắt kiềm được mà nhìn quanh thân thể , vẫn mê người như thế. Trong đầu ngừng tuôn ra những ý nghĩ xấu xa, thế nhưng bị thương nên cố gắng khắc chế chính mình.
      ôm chặt chân thế sao em được?”
      Cánh tay ôm chân hơi cứng lại, sau đó vội vàng thả lỏng, nơi tư mật của cũng lộ ra, vội vàng tránh né nhìn vào “Em
      cảm thấy có chút khó khăn, nhưng dường như nhịn được, trong bụng tức tối khó chịu, vội vàng xả ra, quát lớn với được nhìn!”, Dịch Nam Phong ồm ồm “Ân” đáp lại tiếng.
      thanh ‘róc rách’ vang lên, Giản Lân Nhi đỏ mặt, cảm thấy mình quá quá mất mặt rồi, thanh nước chảy xuống như thế, xấu hổ, hơn nữa ít nước tiểu còn dính tay .
      Ngẫm lại, khi tiểu, chất lỏng phải trực tiếp chảy xuống dưới như vòi nước, mà bởi vì kìm hãm, bị lực đẩy mạnh ra, khẳng định văng ra nhiều nơi, đợi cho đến khi tiểu xong, Dịch Nam Phong mặt vẫn đổi sắc, ôm lên giường, sau đó kéo quần cho . Xoay người, bưng bô nước tiểu vào phòng tắm xử lý, rửa tay sau đó mới ra, liền nhìn thấy cụp mắt lại dám nhìn mình, tâm tình bỗng nhiên rất tốt. Có được lần , lần thứ hai, thứ ba liền trôi chảy, dường như cũng quen với hầu hạ của .
      Hôm nay, sau khi Dịch Nam Phong huấn luyện xong rồi đến với , còn bộ dáng e thẹn nữa, hai ngày nay, bộ dáng của rất ôn nhu, làm bản tính công chúa của nổi lên, ăn cơm phải đút, toilet phải bế, hoàn toàn để phụ trách tất cả, chỉ có việc hưởng thụ và sai bảo.
      Giặt khăn mặt xong, đưa khăn lau người cho , mặt, cổ, trước ngực, đùi, lại giặt thêm lẫn nữa, kêu đứng cho vững, đem toàn bộ người lau thêm lần nữa, ngay tại nơi tư mật của , cũng cẩn thận tỉ mải lau sạch , trong toàn bộ cả quá trình, ai lời nào, nhưng khí xung quanh dường như rất ấm áp, hạnh phúc. Rèm cửa sổ bị gió thổi , gương mặt hai người tràn đầy hạnh phúc, người đàn ông lau mình cho người phụ nữ mình , hình ảnh đẹp
      Sau khi khỏe hẳn, lại trở về huấn luyện, lần này, ràng thái độ mọi người đối với thay đổi rệt, chợt phát , cột cờ, thiếu mất vài lá cờ của số nước.
      Tuổi trẻ may mắn, cơ thể hồi phục rất nhanh, nếu , phỏng chừng phải nghỉ ngơi hai, ba tháng mới khỏe hẳn được.
      Dịch Nam Phong biết thể rời nơi này, có đôi khi mình muốn làm chuyện gì đó, cũng phải muốn là được, có rất nhiều thời điểm, thân bất do kỷ hoặc trách nhiệm quá nặng thể bỏ được. Lúc nhận được tư liệu, biết được đưa đến nơi này, trừ khi chết, chứ thể bỏ dở giữa đường được. Cho nên có cách nào, dành phải đến đây, bên cạnh , hỗ trợ thuận lợi tốt nghiệp.
      Theo tính tình của , dù có chết cũng phải tốt nghiệp , huy hoàng ra khỏi nơi này, cho nên bây giờ lại vội vã ra sân huấn luyện. cũng hỏi bác sĩ, được bác sĩ cam đoan, lúc này mới cho ra khỏi phòng bệnh, sau đó lặn lẽ chạy đến văn phòng của Mạn Địch, uy hiếp ông ta phải thay đổi kế hoạch huấn luyện, được liên quan tới phần eo, cũng được huấn luyện ở cường độ dày đặc.
      Mạn Địch biết Dịch Nam Phong tới nơi này là có mục đích, ông biết cậu ta là tới chiếu tiểu nha đầu kia, lúc trước ông còn tưởng tiểu tử này cả đời thương ai, tàn nhẫn, lạnh lùng. Vậy mà rốt cục vì nha đầu này, cậu ta lần nữa lại tới đây, thế giới này, có những chuyện thể tưởng tượng được.
      Nhờ vào quan hệ của Dịch Nam Phong, các đệ tử trong ‘Thợ Săn’ tháng nay, cường độ huấn luyện giảm, thức ăn cũng được cải thiện, ít nhất thịt được nấu chín, trong lòng mọi người cảm thấy sợ hãi, đây giống như điềm báo trước của cơn giông tố, mọi người thầm chờ huấn luyện viện xuất ra chiêu ngoan độc. Thế nhưng, tháng trôi qua, vẫn có gì cả. Đợi cho mọi người quen với việc này, huấn luận viên lại phục nụ cười ma quỷ, làm mọi người rất kinh hãi.
      Bắt đầu huấn luyện khắc nghiệt trở lại, mỗi ngày đều ở trong tình trạng vắt kiệt sức lực, Giản Lân Nhi cũng bắt đầu hòa nhập vào cường độ huấn luyện, thẳng đến lúc huấn luyện viên mọi người tự chia tổ ra để tập luyện, tự tác chiến, lúc này, đệ tử ‘Thợ Săn’ cũng vơi nửa.
      “Ông già, tổ đội sao?” gác chân ngồi ghế của Mạn Địch, đưa tay kéo ngăn bàn của ông, xem có tìm được thỏi chocolate nào , sau đó mang về cho Lân nhi, ha ha, mỗi lần cho chocolate cho là mỗi lần được hưởng phúc lợi.
      “Đừng tìm nữa, có chocolate đâu”
      “Keo kiệt, tôi nhớ kỹ trước kia ông có nguyện vọng là trước khi chết được ăn đống chocolate Thụy Sĩ no cơ mà” Nhìn Mạn Địch đỏ mặt, lại nhếch miệng cười, bộ dáng này, rất giống cậu thiếu niên mười mấy năm trước.
      “Câm miệng, được nhắc lại chuyện này”
      “Được, được, tôi đề cập tới nữa, nhưng tôi với ông, phải phân cho tôi và ấy cùng tổ” Nhớ tới việc chính, gương mặt liền trở nên nghiêm túc.
      “Chuyện này tôi làm chủ được, Rose căn cứ vào đặc điểm từng người mà phân tổ”
      “Thôi , lời này lừa gạt ai, nếu khi tôi nhận được kết quả phân tổ như ý muốn, ông cẩn thận đấy” Chân dài gác lên bàn làm việc của Mạn Địch, tựa lưng vào ghế, thấy Mạn Địch thay đổi sắc mặt, Dịch Nam Phong cười ha ha.
      Thời điểm Rose vào văn phòng Mạn Địch, thấy Dịch Nam Phong ngồi trong phòng với tư thế như vậy, liền giật mình trợn to mắt, người này phải là ở sân huấn luyện sao, tại sao lại phát thiếu mất người này. liếc mắt nhìn Mạn Địch cái, nhất thời gì, Dịch Nam Phong thấy Rose đến đây, liền gật đầu đứng dậy ra ngoài.
      Rose nhìn chằm chằm bóng dáng Dịch Nam Phong tới xuất thần, ghi nghớ trong đầu, giống như hình ảnh cậu thiếu niên trước kia, chỉ là bây giờ lớn hơn.
      Rất nhanh, kết quả phân chia tổ xuống dưới, “1015, 1021, 1074, 1048, 1017”. Dịch Nam Phong nghe huấn luyện viên đọc dãy số, biết Mạn Địch vẫn còn muốn giữ chức của mình lâu hơn.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 48: Huấn luyện thực chiến
      Edit: Snow
      Beta: Rika
      là tàn khốc, mọi người đối với lần huấn luyện này gọi là tiểu đội huấn luyện, riêng bối cảnh chiến thuật, nhóm đội viên mang theo tổng trọng khoảng 40kg vũ khí cùng tranh bị liên tục hành quân 7 ngày 6 đêm, tổng hành trình dưới 200km. Trong lúc này, nhóm đệ tử muốn xuyên qua mặt cỏ, con sông, từng rậm nguyên thủy địa hình giống nhau, đường còn phải hoàn thành vận chuyển, giải cứu con tin, dời người bị thương, đạn dược cấp dưỡng vận chuyển, đại hình quân sử, nấp tiến lên… chung là có rất nhiều chương trình huấn luyện.
      Đây chính là bối cảnh huấn luyện thực chiến, mà này, cũng là tôn chỉ của trường học “Thợ săn”.
      Sau khi phân chia tổ đội, Dịch Nam Phong, Giản Lân Nhi, 1015, Thái Ân, 1017, năm người cùng tổ, đứng ở bên chờ đến thời điểm xuất phát.
      Liếc mắt nhìn Dịch Nam Phong cái, nam nhân này cau mày, biết suy nghĩ gì, lại nhìn vài người khác, 1015 vẫn thực trầm mặc, Giản Lân Nhi nổi lên cảm giác kỳ quái.
      Ban đầu sau khi địch ý biến mất, lẽ ra người này cũng giống những người khác, mà là quang minh chính đại hạ lưu, tóm lại bên ngoài Giản lân Nhi phát giác người này có sai, thời điểm huấn luyện biểu rất mạnh, cũng tụ tập nhảm, nhìn còn giống với đàn ông. Về thời điểm khi ngủ, bởi vì biết có Dịch Nam Phong ở cạnh, cho nên Giản Lân Nhi khi ngủ vô cùng yên tâm, nhưng là đến nửa đêm, bỗng nhiên tỉnh, liền phát lướt qua Dịch Nam Phong, có người trợn mắt nhìn , phát tỉnh, trầm mặc xoay người, từ đó, Giản lân Nhi cảm thấy chính mình sao lại cảm thấy người này tốt.
      cầu nhớ kỹ, đây là tác chiến nhóm , trừ khi tử vong, nếu có người nào trong tổ có thể bị bỏ qua.” Rose lời ít mà ý nhiều trong lời sau cùng, tất cả mọi người bắt đầu vì lần huấn luyện như địa ngục này mà chuẩn bị, cùng đợi phát trang bị.
      Nhưng đến thời điểm lấy trang bị, tất cả mọi người đều hận thể có trang bị. Chính xác tính toán túi lương khô , phỏng chừng đối với người trưởng thành tương đương với chút cơm, túi nước , mã tấu, đạn tín hiệu, còn có vũ khí nhiều nhất là thương, năm mươi viên đạn, bản đồ, còn có đồ dùng cho tiếp viện trang bị quân , Giản Lân Nhi đoán với bằng này đạn chỉ cần lãng phí viên chừng người có nhiều thêm lỗ thủng.
      Hít hơi sâu, chờ huấn luyện viên hô lên, mặt trời còn chưa có lên, bọn họ xuất phát. Cùng chỗ xuất phát, nhưng lại khác nhau việc lựa chọn phương hướng , tóm lại, huấn luyện viên ở chung chỗ chờ mọi người. Tất cả mọi người đều cầm bản đồ, nhìn vài điểm bất đồng, có người chuyện, Thái Ân cũng vô cùng ôn hòa, chỉ có Giản Lân Nhi là con , 1017 là người Canada, bình thường cũng vô cùng trầm mặc, chính mình làm tốt chuyện của mình, chưa bao giờ cùng người khác giao tiếp, mà Dịch Nam Phong cùng 1015, hai người đối với đối phương cũng có chút hiểu biết, trong lúc nhất thời, cả đội thế nhưng có ai chuyện.
      tiểu đội, cần có người đứng đầu, người lãnh đạo tôt có thể cho cả đội thành công. mặt mỗi người là biểu tình khác nnhau, Giản Lân Nhi ruốt cuộc là những người này nghĩ như thế nào. Đợi nửa ngày thấy ai , thử thăm dò mở miệng “Chúng ta từ nơi này ?”
      “Bên này.” Hai thanh đồng thời truyền đến, chỉ cũng là cùng phương hướng, 1015, Dịch Nam Phong, hai người kia ánh mắt có chạm nhau, nhưng lại mang theo bao điểm kinh ngạc. “Tốt, vậy bên này, chúng ta xuất phát.” Hai người có động tác, Giản Lân Nhi dứt khoát giải quyết, dẫn đầu đoàn người theo phương hướng xác định chạy, phía sau mấy người cũng chạy theo, “Chiến ” hết sức căng thẳng.
      Đầu tiên là chướng ngại mặt cỏ, có thể là mặt cỏ, ra nơi đây chính là đầm lầy, nơi nơi đều biết có nguy hiểm gì, rừng mưa nhiệt đới, trong cái yên ắng lộ ra náo động quỷ dị. Tất cả im lặng, chỉ truyền ra tiếng bước chân, nhưng là có tiểu tổ nào chọn theo phương hướng của bọn họ, Giản Lân Nhi cảm thấy bất yên.
      Vừa mới bắt đầu là Lân Nhi trước, nhưng khi chạy được vài bước, trước mặt là 1015 và phía sau là Dịch Nam Phong. Giản Lân Nhi ở giữa, mấy người đàn ông ăn ý đem duy nhất đặt ở vị trí an toàn, có điều Giản Lân Nhi phát , cũng cũng hiểu được chính mình thể cậy manh, vì thế tự động thuận theo an bài này.
      “Dừng lại, nghỉ ngơi chút.” Dịch Nam Phong ở phía sau hô lên, mặt trời lên đến đỉnh đầu, Dịch Nam Phong quyết đoán quyết định nghỉ ngơi, mười năm trước, ở tiểu tổ huấn luyện có lấy thành tích, bởi vì tiểu tổ trước kia chỉ có người tới trước, bây giờ, vì Lân Nhi, quyết định suy tính cẩn thận chút.
      “Nhưng là những tổ khác khẳng định vẫn chạy, chúng ta cần nghỉ ngơi .” Lúc này trong tiểu tổ xảy ra cạnh tranh khẳng định là thể có, Giản Lân Nhi lo lắng tổ khác đuổi kịp và vượt quá bọn họ.
      Dịch Nam Phong nở nụ cười “Cứ để cho bọn họ chạy , đáng giá chân chính ở phía sau.” Lời này của là lấy trung văn , người đứng đầu hàng 1015 dừng lại, Thái Ân cùng 1017 cũng có kháng nghị, hiển nhiên đó đều là kinh nghiệm thực chiến của cá nhân, bọn họ hiểu được, càng về sau, càng là khảo nghiệm tố chất chiến sĩ.
      Đơn giản nghỉ ngơi chút, tiếp tục , xuống dưới, hiển nhiên đến đây bắt đầu khó khăn, vài người đều đụng cước quá cao rơi vào đầm lầy sau đó cảm thấy sợ hãi, thân mình cứ dần chìm xuống, Dịch nam Phong đều thực trầm mặc, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, đặt chân quyết đoán, nhanh chóng bắt lấy đồng đội kiên định kéo. Trong thời khắc sinh tử, chỉ có nhân tài mới ở thời điểm như vậy mà trấn định phản ứng.
      “Tìm chỗ nghỉ ngơi .” có lời kháng nghị nào, tìm nơi tránh gió, tất cả mọi người đều dừng lại, Dịch Nam Phong nhìn hai má xanh tím của Lân Nhi nhíu mày.
      Bóc gói lương khô cho vào trong bụng, đói bụng cả ngày, giờ có đồ ăn lại khiến đói khát càng thêm sâu, thêm nữa quần áo lại còn ướt nhẹp, tới ngày, tất cả mọi người gì, càng nhiều càng tiêu hao nhiều thể lực, họ đều dựa vào tàng tảng đá nhắm mắt lại hi vọng màn đêm nhanh nhanh qua.
      “Sát” thanh quẹt diêm vang lên, Giản Lân Nhi mở to mắt, Dịch Nam Phong biết khi nào bắt được những nhánh cây khô chất đống ở bên, chính mình thế nhưng hề có cảm giác sợ hãi, chậm rãi, tiểu hỏa biến thành đại hỏa, ràng là ánh lửa, vài người tinh thần đều tỉnh táo.
      Nhìn Dịch Nam Phong lấy mã tấu xa cột vào báng súng, chọn siêu thân trường cánh tay đặt ở đống lửa phía , nghe tiếng rung động siêu hòa của ngọn lửa chạy tán loạn, Giản Lân Nhi liền cảm thấy vô cùng an tâm. Mân mân môi, mi mắt buông xuống, ánh lửa chiếu rọi xuống bóng người lẻ loi ở phía sau, bóng dáng rất cao lớn.
      Mở bình nước, trước đưa cho Thái Ân, năm người thành vòng, Dịch Nam Phong,Thái Ân, 1015,1017, Giản lân Nhi, nâng niu trong lòng bàn tay cho ấm chút, đợi cho lúc nước bớt lạnh liền đưa lên uống vài ngụm, đưa cho 1015, từng bước từng bước uống vài ngụm, đến khi rơi vào tay Lân Nhi, nước còn vừa văn, chuẩn bị uống, Dịch Nam Phong qua lấy siêu, đặt lại đống lửa thời gian, “ cần ấm áp.” hướng tới Dịch Nam Phong cười chút, hai tay cầm siêu, cảm giác tinh thần phục hồi ít.
      Thấy Lân Nhi xanh tím mặt đỡ , giống như làm ảo thuật lôi ra từ bên trong con rắn, những người khác trước tình huống này đều trợn mắt há mồm, Dịch Nam Phong thuần thục xử lý tốt con rắn, sau đó bỏ vào siêu, bắt đầu đun canh rắn.
      lấy đâu ra rắn?”
      “Kiếm”. Vẫn là ngữ khí bình thản, từ đầu tới cuối, Giản Lân Nhi phát Dịch Nam Phong biểu vẫn vô cùng nhàng, tưởng là người này ở đường tranh thủ làm ra, chính là tất cả mọi người phát ra mà thôi.
      Giận Dịch Nam Phong liếc mắt cái, có thể là quần áo ẩm ướt, cũng có thể là vô ý thức, tóm lại, Giản Lân Nhi thấy tại Dịch Nam Phong ở bên người, chỉ cần liếc mắt cái, phiền toái lớn liền còn, Dịch Nam Phong cười xấu xa cúi đầu, hung hăng hôn Lân Nhi cái ở ngoài miệng, Lân Nhi phen kinh hãi, đẩy Dịch Nam Phong ra, quay đầu xem phản ứng của những người khác.
      Thái Ân mặt mang theo ý cười, 1017 mặt vẫn là có chút thay đổi, chỉ có 1015 là trợn tròn mắt nhìn , sau đó quay đầu, xem bộ dáng tại của mọi người, đúng là biết và Dịch Nam Phong có quan hệ. Giản Lân Nhi mặt bắt đầu đỏ bừng. Cũng ba bốn tháng trôi qua, trừ phi là người mù, nếu có ai nhìn ra Dịch Nam Phong cùng tiểu nương Trung Quốc này có quan hệ.
      …như thế nào lại như vậy?” thanh lí nhí ấp úng, Lân Nhi xấu hổ, thanh phát ra lại càng đáng .
      “Loại nào? Huấn luyện viên có ở đây.” Mang theo ý cười, cảm giác Lân Nhi đánh mình chút, ý cười mặt càng sâu sắc, tiểu nương mặt đỏ bừng, thực đáng .
      Mỗi lần thấy Lân nhi ở sân huấn luyện võ trang hạng nặng, Dịch Nam Phong đứng ở góc quan sát Lân Nhi huấn luyện, trong lòng ngay lập tức mềm nhũn muốn xoa bóp cho , khả năng ở trong lòng, Dịch Nam Phong vẫn nghĩ Giản Lân Nhi lại chọn bước con đường này
      Đỏ mặt, đánh lại Dịch Nam Phong da mặt dày, cho dù hai người thời điểm này làm hết các loại chuyện của cặp vợ chồng, nhưng đó là lúc chỉ có hai người, còn bây giờ . . . .
      Thu hồi cánh tay, mùi canh thịt rắn đồng thời truyền đến, bụng lập tức hưởng ứng kêu lên tiếng, cúi xuống nhìn bụng của chính mình, nhìn lại những người khác, Giản Lân Nhi lúng túng, lặng lẽ xoa bụng chính mình, động tác mềm mại cũng làm mềm lòng những người đàn ông xung quanh.
      Tự nhiên,mọi người đều là tượng trưng uống mấy ngụm, đến khi rơi vào tay Lân Nhi còn có hơn phân nửa, Dịch Nam Phong trước tiếp nhận uống mấy ngụm, thế này mới đưa cho Giản Lân Nhi, người đàn ông này muốn thừa nhận chính mình nhen đến trình độ này, người khác uống qua làm sao có thể để cho Lân Nhi trực tiếp uống chứ.
      theo Dịch nam Phong có thịt ăn, đây là tiếng của Lân Nhi cùng với mọi người, bao gồm 1015, Dịch Nam Phong năng lực dã ngoại sinh tồn thành thạo, căn bản giống như là trò chơi dân gian, cũng như là thường xuyên dã ngoại.
      “Cởi quần áo.”
      cần.”
      “Cởi, còn rất ẩm ướt, nếu như bị cảm làm sao có thể chứ.”
      cần, để xong rồi em cởi.”
      Tinh thần rốt cục được khôi phục, dựa vào tảng đá lớn, tất cả đều vào tư thế chuẩn bị nghỉ ngơi, thay phiên trực đêm, phòng ngừa bên ngoài có nguy hiểm. Giản Lân Nhi cùng Dịch Nam Phong giằng co, người giữ quần, người cởi áo ai chịu nhường ai.
      “Ngoan, cởi quần áo ra, bọn họ nhìn thấy.” tay giữ hai tay Lân Nhi, tay cởi áo ra. Chân dài đá Dịch Nam Phong vài cái, người này hai chân hé ra, nhanh chóng sắp cởi xong áo .
      Em giãy dụa, cởi quần áo, nhưng tạo thành quấy nhiễu, đợi đến lát sau, Giản Lân Nhi chỉ còn lại có quần áo lót. Xấu hổ và giận dữ cuộn mình lại, vụng trộm nhìn xem có ai chú ý đến mình , hai con mắt mở to trừng Dịch Nam Phong, thấy hơ quần áo bên đống lửa, Giản Lân Nhi lúc này mới buông tha ý định đoạt lại quần áo.
      phen ôm lấy Lân Nhi rồi vài bước, tránh mọi người, Dịch Nam Phong ôm Lân Nhi dựa vào tảng đá. Ngăn quần áo của chính mình, đem Lân Nhi ôm gọn vào trong lòng “Lạnh ?”
      Hôn ánh mắt Lân Nhi chút, Dịch Nam Phong nắm tay chặt.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 49: “Dã chiến” (18+)
      Edit: Rika
      từng tới nơi này sao?” ngẩng đầu, đây là câu hỏi mà muốn hỏi nhất trong mấy tháng qua.
      “Sao thế?” Dịch Nam Phong cúi đầu, nhìn ánh mắt tò mò của .
      “A, em cảm thấy dường như rất quen thuộc nơi này, nếu có thường xuyên mang chocolate tới cho em, hơn nữa, nếu như từng tới nơi này, khẳng định tổ của chúng ta thắng các tổ khác.
      “Chocolate, hừ, em vẫn cón nhớ à?” có trực tiếp trả lời câu hỏi của Giản Lân Nhi, Dịch Nam Phong lại nhớ tới chuyện khác.
      “Ách, cái kia . . . nhớ kỹ ” Vốn chuẩn bị qua, thấy ánh mắt Dịch Nam Phong sáng quắc nhìn , Giản Lân Nhi thầm mắng tiếng, người này, đứng đắn, thời khắc khẩn trương thế này mà. . .
      cúi đầu xuống thấp, ghé sát vào khuôn mặt nhắn của , hai người cách nhau rất gần “Nếu tại em có thế…” Giọng mang theo dụ dỗ, Giản Lân Nhi ngơ ngác nhìn Dịch nam Phong, đôi môi hé ra rồi khép lại, nửa ngày có phản ứng.
      Màu hồng, hơi ẩm ướt, hình dạng tuyệt đẹp, hai phiến môi lúc khép lúc mở, có phản ứng gì đây? Giản Lân Nhu ghen tị, luôn thích có đôi môi mỏng thế này, nhìn đôi môi hơi đầy thịt của mình mà cảm thấy bất mãn, nhưng biết đàn ông rất thích những đôi môi thế này, thôi mặc kệ, khi đặt lên miệng cảm xúc đều như nhau.
      Tiếng cười nhàng phát ra từ cổ họng Dịch Nam Phong, Giản Lân Nhi “Oành” tiếng đem dầu của mình húc vào trong ngực .
      Khó có được thời điểm này, đôi tay sờ thắt lưng , chậm rãi vuốt ve.
      “Bảo bối, em cho ít đặc quyền , lẽ em muốn nghẹn chết sao?” Kề sát vào tai , giọng .
      được. . . .Có người, hơn nữa còn ở bên ngoài, ngày mai còn chạy nữa”
      “Em biết đói bụng bao lâu rồi sao, cũng mấy tháng rồi đó” xong liền cắn vào chỗ thịt tai . Nguyên lai người đàn ông này đói bụng, mấy tháng rồi, kể từ khi bị thương tới nay, đụng chạm vào người , buổi tối nhiều nhất chỉ có sờ tí, mà cái này cũng phải tùy lúc tâm tình có tốt hay , thường thời điểm mang chocolate cho mới có thể sờ nhiều hơn, nếu có động đậy, bị cắn trả, bộ dáng liều mạng, Dịch Nam Phong còn có lòng dạ nào mà ăn nữa. Hơn thế, trừ bỏ thời gian huấn luyện, hai người có thể ở riêng, thời gian còn lại, về ký túc xá, Dịch Nam Phong cảm thấy có ánh mắt cứ chăm chú nhìn bọn họ, cho nên rất cảnh giác, những hứng thú cũng mất sạch.
      được, ngày mai còn băng rừng nữa, biết bọn người cản trở chúng ta ở dâu” đưa tay đẩy đầu ra, Giản Lân Nhu biết những người khác thế nào, nhưng cảm thấy chỉ cần mình chết là có thể về nhà được rồi. Còn sau đó muốn làm gì làm cũng được, phải đàn ông sau 31 tuổi về phương diện kia càng lúc càng giảm sao, thế nhưng sao người đàn ông này ngược lại giảm mà càng ngày càng háo sắc là sao?
      Quyết định đêm nay phải ăn cho no, thể bị đánh gãy được, nếu thế phải là Dịch Nam Phong. phen bắt lấy cái tay đẩy mặt minhg, sau đó gắt gao ôm chặt lại, để nằm phía dưới thân mình.
      Chuẩn bị tư thế xong, Dịch Nam Phong chần chờ mà xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng của . Giản Lân Nhi tức giận, dây là thời điểm nào mà Dịch Nam Phong còn làm bậy, gắt gao cắn chặt răng, nhất quyết ngăn cản đầu lưỡi tiến vào của .
      Biết được ý định của , Dịch Nam Phong cũng vội, chậm rãi hôn, cũng xông vào, chỉ nhàng hôn môi , lúc nhấm nháp, lúc cắn cắn, mỗi lần đầu lưỡi muốn cạy răng tiến vào, cả người run lên, Dịch Nam Phong cố ý làm vài lần, quả nhiên, trêu chọc bên ngoài trong chốc lát, rốt cục cũng nắm lấy cơ hội, đầu lưỡi lập tức xông vào.
      Tay dùng sức xoa nắn, Dịch Nam Phong cố ý làm cho thần trí mơ hồ. Lúc đầu lưỡi làm việc tích cực bên trong, rốt cục cả người cũng mềm oặt.
      “Ngoan, chỉ lần thôi, ai nhìn thấy đâu, nghe lời. . .bảo bối của thực ngoan. . .ân, chậm chút. . .” mở miệng dụ dỗ , Giản LÂn Nhi làm sao có thể là đối thủ của , chỉ trong chốc lát cả người nóng rực, dòng nước nóng chảy ra, Dịch Nam Phong lúc này cũng dùng đầu lưỡi đảo lộn trong miệng .
      Vì để tiện trong khi chạy, người mặc cái quần túi hộp quân dụng, mặc cái áo sơ mi nhàng, thời điểm bàn tay xuống, liền cảm thấy có cái gì đó, buông miệng ra, cúi đầu nhìn, mặt liền đen thui.
      “Đây là cái gì?” Ánh mắt Giản Lân Nhi mơ màng, gì là gì, cúi đầu nhìn liền “A, thời điểm chạy khó chịu cho nên. . . “
      Vén áo ra, Dịch Nam Phong dùng sức kéo áo ngực của ra, cởi hết áo ra vì trời khá lạnh, lúc bàn tay đặt lên bao trùm lấy ngực, cảm giác ấm áp liền tràn về.
      Tay hoạt động, nắm bắt lấy nhũ hoa của , chỉ chốc lát hai đóa hoa đào cứng lên, chậm rãi xoa bóp từ xuống dưới, thỉnh thoảng dùng sức, Lân nhi chịu nổi, thở phì phò, rất sợ chính mình phát ra tiếng, ngửa đầu tìm miệng Dịch Nam Phong, Dịch Nam Phong cúi đầu, lần nữa hôn lên cái miệng nhắn, tay cứ xoa bóp liên tục, còn tay kia đặt bên nách , đó là nơi mẫn cảm của , run rẩy, Lân nhi cảm giác tóc gáy sau lưng liền dựng lên, cả người phản ứng mãnh liệt.
      Cũng dám có động tác gì quá lớn, dù sao lúc này vẫn có người khác ở đây, toàn thân run rẩy, Dịch Nam Phong cảm giác được phản ứng của , rốt cục sờ cũng đủ, ánh trăng mờ ảo nên thể nhìn thấy hai con thỏ , tiếc nuối nghĩ lần này nếu về nhà phải bắt lõa thể ở nhà ba ngày ba đêm (biến thái a), nếu muốn ăn muốn sờ muốn nhìn đều có thể thấy được. Tay di chuyển từ ngực xuống dưới, xoay vài vòng ở rốn , sau đó thuận lợi xông vào trong hoa viên bí mật.
      Hai cái vào, thời điểm rút ngón tay ra, vẻ mặt Dịch nam Phong cười xấu xa “Tiểu bảo bối, nếm thử” sau đó đưa ngón tay đến bên miệng . (Ta khóc ta khóc T_T)
      Nương theo ánh trăng, Giản Lân Nhi nhìn thấy ngón tay ướt đẫm, người này còn cho hai ngón tay chạm chạm vào nhau, lúc hai ngón tay tách ra còn kéo theo sợi tơ mỏng mỏng trong suốt, sau đó rơi xuống ngực mình, Giản Lân Nhi nhìn ngón tay ướt át, cảm giác người càng nóng hơn, mãnh liệt hơn, đây là khát vọng mình ham muốn người đàn ông này sao?
      Hai má sớm đỏ bừng, cả người nóng rực, giận dữ xoay xoay người, cảm giác Dịch Nam Phong giật mình, quay đầu liền nhìn thấy đưa ngón tay vào trong miệng, tặc lưỡi tiếng “Thực ngọt”
      Oành, đầu óc hoàn toàn nổ tung, người đàn ông này sao có thể như vậy, chỉ trong nháy mắt, Giản Lân Nhi bỗng nhớ tới từ “Nam sắc mê người”, cuối cùng lý trí bị đánh tan mất. Bàn tay xuống phía dưới người , kéo khóa, thấy ỏ giữa phồng lên túp liều , liếc cái, lúc lấy ra, Dịch tiểu đệ liền hiên ngang ngẩng đầu lên đứng thẳng, cảm giác được chút ướt át tay, cắn cắn môi, động người để tìm tư thế thích hợp.
      Trong lòng Dịch Nam Phong thích thú, xem , thời gian quá dài, tiểu tử kia cũng khịu nổi. Lân nhi động người, hai tay hoạt động ngực , cảm giác bàn tay nắm lấy tiểu Dịch của mình, thời điểm cảm thấy ướt át nơi hoa viên, thẳng lưng, ôm lấy thắt lưng “cạch” tiếng liền tiến vào.
      “A. . .” Từ trong mũi phát ra tiếng than , bụng có cảm giác chướng, sợ chính mình kêu to, cắn chặt môi, sau đó cùng dây dưa.
      Cắn răng, cứ việc vào rất nhiều lần, nhưng mỗi lần vẫn cảm thấy giống như lần đầu tiên, rất khít khao. cố gắng động thân nhanh , sau đó dứt khoát rút ra khỏi người .
      Trầm mặc nhìn tảng đá phía sau có dòng nước trắng noãn, sau đó đưa mắt nhìn .
      “Mệt mỏi sao?”
      “Ân” Dịch Nam Phong hôn lên cái trán trơn bóng của , lúc này tất thảy đều im lặng, cả người toàn là mồ hôi, mềm oặt nằm trong lòng , mệt mỏi nhắm mắt, muốn ngủ.
      Nhìn tiểu bảo bối trong lòng, mặc đồ cho , thay lau mồ hôi mặt, sau đó “Ngủ ”. bao lâu sau, nghe được từ trong ngực mình truyền ra tiếng hít thở đều đặn có quy luật, tâm của mới thả lỏng.
      Mới vừa rồi hoạt động, Dịch Nam Phong cũng chưa quan sát kỹ tình hình xung quanh, ở đây lạnh, thấm vào trong xương tủy, Dịch Nam Phong cảm thấy lo lắng, chỉ có thể nhanh chóng để chìm vào giấc ngủ, sau đó ôm sưởi ấm cho . hy vọng có thể mau chóng thoát khỏi cái nơi quỷ quái này.
      Thời điểm tỉnh lại, dụi dụi mắt, nhìn quần áo người được mặc, xốc lên cái áo khoác, nhìn nửa người cởi trần của .
      Mở mắt ra, nghênh đón là ánh mắt chớp chớp của Thái Ân, mặt liền đỏ bừng, xấu hổ tới bên cạnh Dịch Nam Phong, thầm mắng trong lòng tại sao lại ngủ như heo.
      Uống qua nước ấm, đơn giản sửa sang lại hành trang, sau đó đoàn người bắt đầu chạy tiếp. Ngày đầu tiên xem như bình an trôi qua, ngày thứ hai bắt đầu, theo thời gian dần trôi, mọi người biết khảo nghiệm càng lúc càng khó khăn, lúc này mọi trở ngại ập tới, mọi người phải nghênh chiến.
      “Chi. . .” đao, máu tươi văng lên măng Giản Lân Nhi, 1017, cái người Canada kia ôm cái đùi chảy máu, mặt bắt đầu tái nhợt.
      Ngửi được mùi máu tươi, càng ngày càng nhiều con cá sấu tiến lại, Dịch Nam Phong kéo người Canada lên bờ, 1015 vẫn ở lưng con cá sấu cắm mã tấu vào, thực bất hạnh, bọn họ gặp gỡ loài động vật xưng bá vương ở Amazon trong truyền thuyết.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :