1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn - Xá Niệm Niệm ( c50)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

      Chương 15: Dịch Nam Phong tìm đến

      Tác giả: Xá Niệm Niệm

      Thể loại: đại, cán bộ cao cấp, quân lữ, hào môn thế gia.

      Nguồn: http://mynhancung.wordpress.com/

      Edit: Rika Nguyen
      ~~~



      “Giản Lân Nhi, có người tìm” Vừa mới chuẩn bị tốt chăn đệm, chợt nghe lính dưới trạm gác gọi tên . Bởi vì Lân nhi có thân phận đặc thù, chưa được coi là quân nhân chính thức,cho nên tạm thời an bài cho phòng riêng ở ký túc xá Liên nữ binh.

      Nghe có người gặp, vội vàng chạy xuống lầu, ở góc lầu hai ký túc xá, thấy chàng trai vóc dáng cao to đứng đưa lưng về phía , Lân nhi ngẩn ra, tuy nhà có rất nhiều trai, nhưng mới tới bộ đội, lại có người muốn gặp, là sao?

      Nghe tiếng bước chân chạy tới, chàng trai xoay người lại, lúc này mới nhìn mặt mũi người này. Làn da rám nắng, ngũ quan tinh xảo, cả người mang theo hương vị rắn rỏi, khác biệt so với Dịch Nam Phong, có thân hình cao lớn rắn chắc, khuôn mặt tuấn mỹ nghiệt.

      là?”

      “Tôi là Tô Kham”

      Đợi lúc thấy ta gì thêm, buồn bực ngẩng đầu, đập vào mắt đôi mắt đen thui, nếu như đoán lầm, đây là ánh mắt tò mò cùng dò xét?

      Tô Kham nhìn vào mắt , điều chỉnh lại tư thế, “Xin theo tôi, có người muốn gặp

      Nhìn người phía trước, Giản Lân Nhi khó hiểu, phải là ông nội phát ra chuyện vô vụng trộm gia nhập quân ngũ ? Vẫn là ba kín mồm kín miệng, cảm thấy yên tâm, nhưng vẫn cố gắng bước theo người kia.

      “Văn phòng sư trưởng” Trước mặt lên cái bảng to, làm run lên, sởn da gà, thể nào, chưa vào được ngày mà bị ông bắt trở về?

      Người kia mở cửa ra, lui về sau, ý bảo Lân nhi vào, hít hơi, lấy dũng khí bước vào, Tô Kham ra ngoài đóng cửa lại.

      Mở to mắt nhìn tới bóng lưng của người đứng trước của sổ, cảm thán, thà rằng lúc này người thấy là ông nội. Trời ơi, chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà Dịch Nam Phong tìm đến tận đây, động tác mau quá , lúc này cảm thấy chột dạ.

      Trong phòng lúc này im lặng cách đáng sợ, nắm tay chặt lại thành quyền, Giản Lân Nhi nhắc mình phải kiên quyết, tuy rằng tối qua trải qua đêm như thế, nhưng tại giống như trước nữa, phải đứng vững, cho người ta thấy bộ dáng trưởng thành của .

      “Em có chuyện gì muốn với sao?” Dịch Nam Phong phá vỡ bầu khí yên tĩnh này.

      Giản Lân Nhi lời nào, nhìn sắc mặt của , tự chủ lui về sau vài bước, người này trong cơn thịnh nộ, tốt nhất nên tránh xa.

      Nhìn đến mái tóc ngắn của , thậm chí động tác lui về sau của , nghiến răng.

      Bước lên hai bước, nắm lấy tay muốn gì sao?” Mặt đen thui, Giản Lân Nhi trong lòng run sợ. Tóc gáy dựng lên, nguyên bản muốn chạy ra ngoài nhưng được. Cảm giác được hơi thở nam nhân nóng bỏng đằng sau, dám phản khán.

      phen đưa tay kéo lại, hỏi “Tóc đâu?”

      “Cắt rồi” Bắt buộc chính bản thân nhìn , mở miệng ra hai chữ.

      Trong ngực phập phồng tức giận “Vì sao lại đến đây?”

      Giản Lân Nhi lời nào, nhìn chăm chú.

      “Theo trở về”

      , em về, em quân nhân” Mạnh mẽ rút tay ra, thối lui vài bước.

      Dịch Nam Phong dừng lại, nhìn bàn tay trống , nhìn động tác xa cách của , mắt đỏ lên. Sau lúc lâu, mở miệng, thanh trào phúng “Quân nhân? Em sao?” Sắc mặt kia, khiến Lân nhi nhìn mà tức giận.

      để cho , tiếp tục mở miệng “ đồng ý sao?” Thanh lớn, nhưng nghe ra áp lực.

      “Đây là quyết định của em, cần đồng ý của ” Bỏ qua ánh mắt nóng bỏng của , nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Ánh mắt nhíu lại thành đường thẳng, nhìn , hận thể lập tức giết . Ngẫm nghĩ lại, từ đến lớn, luôn bên cạnh , trừ bỏ ba năm kia, giờ muốn rời , nào chịu được.

      Nhắm mắt lại, áp chế cảm xúc , đùa nữa, theo trở về”

      Giản Lân Nhi nghe đến hai chữ “Chơi đùa”, liên tức giận, để ý tới ánh mắt giết người của , rống lên “Em có chơi đùa, em muốn trở thành quân nhân”

      gắt gao nhìn nửa ngày, rốt cuộc bước đến, ôm lấy .

      buông ra, Dịch Nam Phong, em về đâu, muốn làm sủng vật của ” Giãy dụa tay chân, thậm chí đập vài cái vào đầu , nhưng hề buông .

      Mạnh mẽ nắm lấy tay chân , hỏi “Sủng vật?” Dịch Nam Phong rất muốn bổ đầu ra xem thử trong đó có cái gì, có ai cư xử với sủng vật như là công chúa hay ?

      “Đúng, em muốn làm sủng vật của , em muốn gia nhập quân đội, nếu hôm nay mang em về, em tiếp, chuyên của và em có liên quan gì với nhau hết, buông em ra!” tiếng rống cực to, Tô Kham bên ngoài nghe mà run lên, Dịch Nam Phong rất cưng chiều , chưa có người nào dám rống to trước mặt , vậy mà… giống với tác phong của nha!

      Do dự hồi, Tô Kham mở cửa ra, bị ánh mắt cường bá của phóng tới, sờ sờ mũi lui ra.

      liên quan tới ?” Tinh tế đánh giá , mắt tròn lên đề phòng cùng cảnh giác, Dịch Nam Phong cảm thấy chua sót, bảo bọc chăm sóc bao nhiêu năm nay, giờ lại có hành động như thế này với ?

      Giam cầm trong lồng ngực, hận thể nhập hòa làm vào trong thân thể mình,nhìn nửa ngày, rất muốn “Đêm nay chuẩn bị lễ vật cho em, muốn tuyên bố với mọi người em là người của ”. Nhưng đối mặt với ánh mắt thù địch của , thể nào được.

      Giảm bớt lực đạo nơi cánh tay, thả ra. Giản LÂn Nhi định liều chết giãy giụa, ai ngờ lại tự buông ra.

      “Nếu thích, em cứ ở lại đây liếc nhìn cái, nhìn bóng dáng rời , thở phào nhõm,nhưng trong lòng cũng xuất chút ê ẩm.

      Dịch Nam Phong bước , chợt dừng lại, quay đầu với “Cho em hai năm”, theo sau lời là “Ầm” tiếng, cánh của phòng bị đóng lại với sức lực cực mạnh.

      mình trong căn phòng trống, nửa ngày sau, liền ngồi xuống ôm lấy bản thân mình, muốn ròi xa sao? Có thể đây là điều tốt, nên quan tâm nhiều tới chuyện này nữa, căn bản có để ý tới , đến chuyện tối hôm qua,có lẽ người ta quên mất rồi. Hôm nay lại tìm đến ,thế nhưng chuyện tí rồi tức giận bỏ . Ha, Giản Lân Nhi, ngươi ngốc quá , ngẫm lại, ngày thường phải rất nghe lời sao, sao hôm nay lại nghe lời ?

      Giản Lân Nhi thừa nhận mình sống thử cùng Dịch Nam Phong, chuyện tối hôm qua cũng còn quan trọng nữa. Lần này cố ý gia nhập quân đội, điều mong đợi ở là gì, người này chỉ với vài câu rồi , mặc dù chuẩn bị tâm lý trước rồi, nhưng trong lúc nhất thời vẫn tiếp thu được. hồi lâu, nhịn được, nước mắt tuôn rơi.

      Khóc nửa ngày, Giản Lân Nhi lại hận chính bản thân mình quá yếu đuối, đưa tay vỗ vỗ mặt mình, khẽ “Giản LÂn Nhi, mang họ Giản chứ phải họ Dịch, cần cái gì cũng nhất thiết nghe theo , mặc kệ ta ”. Giản Lân Nhi hạ quyết tâm ở lại quân đội, chứng tỏ cho mọi người thấy rằng, Giản Lân Nhi này có gì là thể làm được.

      Khi Dịch Nam Phong vừa bước ra khỏi phòng được Tô Kham tiếp đón, thấy mặt đen thui, mặt còn in hai dấu tay, hồi lâu mới dám mở miệng hỏi “ nuôi dưỡng bé kia?”

      Dịch Nam PHong thấy Tô Kham cười bí hiểm, lập tức nhíu mi lại “Chuyện của nhà tôi, cần cậu quan tâm”. Tô Kham liền nghiêm túc trở lại, giỡn a, giờ phút này mà đùa giỡn cùng tên ôn thần này chắc chết toàn thây.

      Thời điểm xuống lầu, đưa đôi mắt phức tạp nhìn lên cửa sổ phòng kia, liền “Mang tôi đến ký túc xá của ấy”. Tô Kham thầm tặc lưỡi, đây phải là Dịch Nam Phong mà quen, tuyệt đối phải.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

      Chương 16: Tức giận

      Tác giả: Xá Niệm Niệm

      Thể loại: đại, cán bộ cao cấp, quân lữ, hào môn thế gia.

      Nguồn: http://mynhancung.wordpress.com/

      Edit: Rika Nguyen
      ~~~



      Dịch Nam Phong lời nào, nghĩ đến hai cái tát mặt, tức giận.

      Tô Kham dẫn tới trước ký túc xá của Giản Lân Nhi, đưa mắt liếc nhìn cái, thể nào liên hệ được với người mấy năm trước. là con người luôn đứng đỉnh cao mà nhìn mọi người, lúc này sao lại trở thành người ở dưới là sao?

      Lúc chiều vừa mới ăn cơm xong, nhận được điện thoại của Dịch Nam PHong, hoảng sợ, từ lúc chia tay tới giờ, ta đâu có liên lạc với mình, như thế nào mà yên lành lại gọi điện thoại cho .

      Kết quả, ta bỏ lại câu “ tiếng nữa tôi đến, cậu đến trước cổng quân đội đợi tôi!”. Tô Kham cười khổ, phải , trong lòng bồn chồn, kết quả ta đến đây vì . Tô Kham đối với Giản Lân Nhi thực rất tò mò, mấy năm trước ngẫu nhiên nhìn thấy hình Dịch Nam PHong chụp cùng bé, sau lại nghe ta nuôi dưỡng bé. Cho tới bây giờ ta là người rất thần bí, Tô Kham tự nhận mình có thể hiểu được Dịch Nam PHong, nhưng thể nhìn thấu ta được.

      Lúc này thấy Dịch Nam Phong có biểu như người bình thường, Tô Kham cao hứng, tuy lớn hơn Dịch Nam Phong gần 10 tuổi, tình cờ gặp nhau, thấy Dịch Nam Phong rất cường đại, nhưng hi vọng Dịch Nam Phong là người độc mãi, có tiểu nương phía sau cũng rất tốt. Vết thương trong lòng có thể lúc nào cũng bị động vào, Tô Kham hi vọng có người mang chút ấm áp tới cho Dịch Nam Phong, khí thế lạnh lẽo của , làm cho tâm cũng lạnh theo, tuy rằng trước mặt mọi người Dịch Nam Phong vẫn luôn nở nụ cười.

      tới ký túc xá của Giản Lân Nhi, lúc này qua giờ ăn, nhìn thấy dưới lầu có nhóm nữ binh tới, thấy Sư trưởng đứng trước ký túc xá, mọi người kinh hãi, đây là cải trang vi hành sao? Sư trưởng sao lại đến Liên nữ binh, trước giờ chưa từng nghe thông báo có thủ trưởng xuống kiểm tra nha!

      Hách Hồng vội vàng bước lên cúi chào, Tô Kham gật đầu “ có chuyện gì, tới đây di dạo, mọi người cứ làm việc bình thường ”. Hách Hồng đáp “Vâng”, rồi sau đó tuyên bố giải tán, Tô Kham và Dịch Nam Phong trước sau bước vào ký túc xá, có nữ binh trở về ký túc, có người đứng ở cửa vụng trộm thăm dò, Quân trưởng cùng người đàn ông tuấn kia đến đây làm gì?

      Dịch Nam Phong nhìn quanh phòng , lớn, có cái giường, cái bàn , cái tủ, điều kiện này ở bộ đội là khá tốt rồi, nhưng căn phòng này còn hơn cái phòng tắm nhà . Mím chặt môi, lời nào, tới của sổ, xem chăn đệm của , môi càng mím chặt hơn.Ở bộ đội, đều nằm giường gỗ, đệm chăn, thậm chí gối đầu cũng có,may mắn đầu giường của Lân nhi còn có cái còn hơi giống cái gối đầu, nhưng so với điều kiện trong nhà kém quá xa.

      Chậc chậc, Dịch Nam Phong nhìn toàn bộ căn phòng rồi tặc lưỡi, thể so sánh được!

      “Quân đội thiếu tài chính tới thế sao?” Dịch Nam Phong bỗng dưng mở miệng hỏi.

      Tô Kham hiểu “Còn…rất tốt”

      Dịch Nam Phong đứng lên, trong lòng cảm thấy như ép buộc, nhưng quyết tâm muốn gia nhập quân đội, vậy phải chấp nhận thôi, thể thay đổi được trật tự trong quân đội được.

      Qua nửa ngày, Tô Kham mới phản ứng lại, nghĩ người này có cái nhìn mấy tốt vè bộ đội, haiz…, quân đội phải là nơi để nghỉ dưỡng, điều kiện như thế này là tốt lắm rồi.

      Thôi, mặc kệ ấy, tóm lại là vẫn trong tầm quan sát của . Bước nhanh ra ngoài, xuống lầu, thấy bóng dáng đằng xa, “hừ” tiếng “ thôi, đưa tôi ra ngoài”. Tô Kham cảm thấy mình làm sư trưởng mà còn bị ăn hiếp, là uất ức quá !!!!

      nhóm nữ binh nhìn thấy Lân nhi vào, vừa nãy sư trưởng mới đến ký túc xá, cũng là ngày đầu tiên đến đây, chưa nhìn thấy qua Lân nhi, nhưng được người phòng như thế chắc là người có thân phận đặc thù rồi.

      Trong quân đội người gì cũng có, tự nhiên nhìn Lân nhi cảm thấy vừa mắt, kết quả là, ngày đầu tiên ở tại Liên nữ binh, Giản Lân Nhi tạo ấn tượng đặc biệt trong mắt mọi người.

      *******

      “A, Nhị ca, ở đâu đấy?”

      “Nha, lão đại, như thế nào mà cậu lại gọi điện thoại cho tôi thế?” Giản Khiêm trạch chột dạ, hiểu tâm tư của Dịch Nam Phong, lúc này lén đưa Lân nhi tới quân đội, nếu Dịch Nam Phong mà biết được, biết có giữ được cái mạng này ?

      về rồi sao?”

      “A, chưa”

      “Phải , vậy người đứng trước mặt tôi là quỷ sao?” Phán câu xanh rờn, Giản Khiêm Trạch cứng ngắt quay đầu lại “Lão đại, sao cậu lại tới đây?”,Giản Khiêm Trạch cảm thấy da gà nổi lên, thân thể đông cứng lại.

      “A, tại sao tôi thể tới đây nhỉ?” câu thản nhiên, Dịch Nam Phong ngồi xuống đội diện với Giản Khiêm Trạch, trong đại viện của Giản gia, Giản Khiêm Trạch vừa mới nghe ông nội về chuyện du lịch của Lân nhi, cảm tháy nhõm, nghĩ nên nhanh nhanh chút rời khỏi đây, tiếc là vẫn chậm bước.

      Thấy Dịch Nam Phong nhìn bàn trà chằm chằm, đầu Giản Khiêm Trạch đổ mồ hôi lạnh, thần sắc của lão đại khác lạ, phải là phát ra cái gì rồi chứ?

      Nhếch miệng lên, Dịch Nam Phong đứng dậy rồi bước , quay đầu thấy Giản Khiêm Trạch còn ngồi ngẩn ngơ, “Còn theo?”. Giản Khiêm trạch giật mình cái, lật đật đứng dậy theo.

      Bên ngoài vang lên vài tiếng “Oành” “Ôi”.

      Nguyên lai khi Dịch Nam Phong vừa mới bước ra cửa, liền trực tiếp ngồi lên xe, ngồi vào ghế lái, Giản Khiêm Trạch lẳng lặng lên xe, bắt đầu khởi động cho xe chạy .

      Giản Khiêm Trạch vài ba câu, nhưng nhìn sắc mặt Dịch Nam Phong cũng biết mình xong đời rồi, liền ngậm miệng lại. Xe dừng lại, ngay trước nơi ăn chơi của “Dịch Phong”. Giản Khiêm Trạch nuốt nước miếng, khéo chặt quần áo, chờ đợi cực hình.

      Vừa mới bước vào, phong thái quý phái của Dịch Nam Phong xuất trước mắt mọi người, nới lỏng cà vạt, cởi áo ra, để trần nửa người, vất áo sang bên.Giản Khiêm Trạch nuốt nước miếng, cảm thấy hôm nay nếu còn sống mà bò ra khỏi nơi này tức là Lão đại dã hạ thủ lưu tình.

      là, tốt xấu gì Giản Khiêm Trạch cũng ở bộ đội rèn luyện mấy năm rồi, sớm còn là chàng thiếu niên ngày xưa nữa, cơ thể rắn chắc, bản lãnh tồi, nhưng trước mặt Dịch Nam Phong căn bản là cái gì cả. Đánh vài cái, Giản Khiêm Trạch bị đá văng ra, tiếp tục ngã mấy lần nữa, Giản Khiêm Trạch đứng lên cách khó khăn, lại bị đánh cho té tiếp, cuối cùng ngay cả đứng dậy cũng nổi, nằm đó cho Dịch Nam Phong trút hết giận.

      Cuối cùng, Dịch Nam Phong thấy Giản Khiêm Trạch đánh nỗi nữa, liền dừng tay, ngồi xuống, chờ cho Giản Khiêm Trạch tỉnh lại.

      Than thở tiếng, Giản Khiêm Trạch đau muốn chết, xương cố người như gãy vụn hết rồi, a a, đưa tay xoa xoa. Dịch Nam Phong đánh người cũng có kỹ xảo, toàn nhằm những chỗ xương khớp mà đánh, làm đau quá .

      cho tôi, chuyện gì xảy ra?” Dịch Nam Phong vẫn để trần nửa người , thấy Giản Khiêm Trạch tỉnh lại, lúc này còn mỉm cười nữa, mặt đen thui, nằm xuống bên cạnh Giản Khiêm Trạch.

      “Tôi cũng biết, Lân nhi gọi điện thoại muốn gia nhập quân đội, cậu biết rồi đó, nha đầu kia rất cứng đầu, tôi thể lay chuyển được nó”.Giọng đều đặn của Giản Khiêm Trạch vang lên.

      Giản Lân Nhi nhập ngũ, còn nhập ngũ cách nhanh chóng như thế, Dịch Nam Phong biết là có người đằng sau giúp , nghĩ tới nghĩ lui có ai khác ngoài Giản Khiêm Trạch.

      Kết quả đúng như dự đoán, vốn muốn tới Giản gia chuyện cùng Giản Chính, vừa vặn gặp Giản Khiêm Trạch ở đây, chỉ cú điện thoại, cậu ta ấp úng trả lời là dã hiểu ra mấu chốt của vấn đề.

      Dịch Nam Phong là ai a, phải là người tốt gì, nhất định cho những người nào dám chống lại biết tay, nhưng người cầm đầu chuyện này lại là người mà hết mực thương, hận rằng mình thể làm gì được . Tức giận có chỗ trút, nay gặp được Giản Khiêm Trạch, liền dồn hết mọi bực tức lên người cậu ta.

      Lần tức giận này, Dịch Nam Phong xuống tay hề , Giản Khiêm Trạch dự đoán phải dưỡng thương trong vòng hai tháng mới có thể phụ hồi được.

      “Xoạch” Có thứ gì đó được ném tới trước mặt Giản Khiêm Trạch, là di động của Dịch Nam Phong, khó nhiểu nhìn Dịch Nam Phong, đưa tay lau vết máu miệng.

      “Gọi cho Lân nhi gấp, hỏi vì sao lại muốn gia nhập quân đội?”

      Giản Khiêm Trạch tự hỏi tại sao tự gọi , lại bắt gọi. Nhưng nhịn xuống, ngoan ngoãn cầm lấy điện thoại, lại nghĩ tới có thể điện thoại của nộp cho cấp rồi.

      “Lão đại, Lân nhi nộp điện thoại cho cấp rồi”

      Sắc mặt Dịch Nam Phong tối thui, nghĩ được vì sao yên lành lại muốn bộ đội?

      Chần chừ nửa ngày, Giản Khiêm Trạch hít mạnh, chạm rãi mở miệng “Lân nhi muốn bộ đội, tôi biết cậu thương con bé, tuy rằng nó luôn bướng bỉnh, nhưng đây là chuyện quan trọng, nó biết mình làm gì, hôm nay nó muốn bộ đội ,nó trưởng thành rồi,tôi nghĩ…”

      Dịch Nam Phong biết, nhưng thể chấp nhận được, được tay quan tâm chăm sóc từ bé, là người hiểu nhất. Nhưng khi biết muốn đến quân đội mà theo về cùng , mới lo lắng. Quân đội phải là nơi thích hợp dành cho , nghĩ đến kỷ luật nghiêm khắc và cách rèn luyện như thép trong quân đội, thể kiềm chế đucợ tức giận.

      Điện thoại của Dịch Nam Phong vang lên, màn hình lên “Lâm thư ký”, Dịch Nam Phong nghe điện thoại.

      “Dịch tổng, mọi việc chuẩn bị xong xuôi hết rồi!”

      “Hủy bỏ , gọi điện thoại đến xin lỗi khách mời, với Dịch Đổng lần khác tôi tự mình tới xin lỗi”

      Lâm thư ký ngẩn ngơ, có nghe nhầm , lẽ đây là lời của tổng giám đốc sao? buổi tiệc được chuẩn bị công phu như thế, sao hủy là hủy được????????

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

      Chương 17: Tập luyện

      Tác giả: Xá Niệm Niệm

      Thể loại: đại, cán bộ cao cấp, quân lữ, hào môn thế gia.

      Nguồn: http://mynhancung.wordpress.com/

      Edit: Rika Nguyen
      ~~~



      “Dịch tổng, ngài xác định?”

      “Xác định” Nhịn xuống tức giận, Dịch Nam Phong tắt máy, cùng nằm xuống với Giản Khiêm Trạch. Trong túi quần của có thứ gì đó lăn ra, lăn đến bên người Giản Khiêm Trạch. Giản Khiêm Trạch nhìn thoáng qua, sau đó liên cầm lên rồi đưa cho Dịch Nam Phong.

      “Vốn dĩ đêm nay định tuyên bố trước mặt mọi người tôi đính hôn với Lân nhi”. Dịch Nam Phong mở miệng , thanh trầm thấp. Giản Khiêm Trạch nghiêng đầu nhìn , môi mấp máy muốn gì nhưng lại thôi, bởi vì ra Giản Khiêm Trạch biết gì. Tâm tư của Dịch Nam Phong đoán được, nhưng cách đối đãi với Lân nhi, biết rằng lão đại rất quan tâm tới Lân nhi nhà mình.

      Giản Khiêm Trạch hiểu được cảm xúc của Dịch Nam Phong, chờ đợi, chuẩn bị thời gian dài như vậy, thế nhưng nhân vật chính lại biến mất, thử hỏi có ai chịu đựng được.

      “Thôi kệ vậy, tùy ý Lân nhi”. Có chút tức giận, Dịch Nam Phong câu tỏ vẻ bất mãn.

      ***********

      “Giản Lân Nhi, đây là Green, là người dạy cho em các động tác cơ bản của tân binh, về sau tập luyện chung với mọi người, ban đến các huấn luyện viên kiểm tra quá trình học tập, có ý kiến gì ?”

      “Báo cáo Liên trưởng, có gì!” Giản Lân Nhi mạnh mẽ hô vang.

      Dịch Nam Phong rồi, Tô Kham gặp riêng Hách Hồng, sau khi trở về Hách Hồng mang người tới huấn luyện Giản Lân Nhi, dù sao cũng đến sau, tại cần phải học tập và làm quen với các đợt huấn luyện trong “Ba tháng tân binh”.

      Green là mũi nhọn của Liên nữ binh, mọi thứ đều đứng hạng nhất, tuy rằng bỏ phần bộ đội đặc chủng, đại bộ phận con tham gia quân ngũ đều muốn làm về kỹ thuật, nhưng Green này ngoại trừ thao tác tốt vè kỹ thuật quân , mọi phương diện khác cũng rất tuyệt vời.

      Là người tài giỏi dĩ nhiên tính tính rất nghiêm túc, nghe Liên trưởng muốn mình huấn luyện bé, hơn nữa lại là các động tác cơ bản, trong bụng Green tức giận, lúc này lại nghe được ta là người được hưởng đặc quyền đặc biệt, trong lòng càng thêm khinh thường, muốn giao tiếp cung Lân nhi.

      Nhưng có biện pháp, quân lệnh như sơn, vì thế mặc dù muốn nhưng vẫn phải .

      “Nghiêm, nghỉ…nghiêm, nghỉ…” Mặt trời lên cao, chiếu đỉnh đầu, Giản Lân Nhi cắn chặt răng lặp lặp lại các động tác.

      Green thừa nhận là mình cố ý,cho làm các động tác đơn giản, muốn khảo nghiệm , chỉ lặp lặp lại hai động tác này, chờ đợi đến khi Giản Lân Nhi chịu được mà bỏ cuộc, khi đó có đương nhiên rũ bõ trách nhiệm này.

      Nhưng như ý muốn, Giản Lân Nhi vẫn kiên trì thực , mặc cho mồ hôi tuôn rơi như tắm, hề có phẫn nộ, cũng mất kiên nhẫn,kiên trì nghiêm túc tập luyện, làm cho Green bắt đầu nhìn lại .

      “Green”

      “Có”

      “Tập hợp, ăn cơm”

      “Giản Lân Nhi, nghỉ!” Nghe được từ “Nghỉ”, Giản Lân Nhi lập tức dừng động tác, người xiêu vẹo suýt ngã.

      “Mục tiêu hàng thứ ba, chạy bộ ”. Bắt đầu có cảm giác chột da, Giản Lân Nhi theo quán tính, chạy theo bóng hình Green bộ đằng trước.

      Đến căn tin, tập họp cả đội, trước tiên hát, sau đó chờ Liên trưởng phát lệnh. Thời điểm Lân nhi vào, nhìn bốn phía xung quanh, thấy có bàn còn trống,liền nhanh chóng tới. Nhưng đợi cho đến khi mọi người tập hợp đông đủ, căn tin to như thế, nhưng chỉ có mình ngồi cái bàn.

      ràng, mọi người muốn ngồi cùng bàn với Lân nhi,chậm rãi đưa mắt nhìn xung quanh, thấy Green, Hách Hồng cùng vài người khác ngồi ăn cơm, đập vào mắt là tất cả những người này đều mang bộ mặt khinh thường, chế nhạo. cúi đầu cầm đôi đũa, Giản Lân Nhi bắt đầu ăn cơm.

      Cuộc sống thường như thế, bình thường, người dựa vào quan hệ, luôn bị mọi người chán ghét,nhưng đâu có ai làm tổn hại đến lợi ích của họ đâu, nhưng cái suy nghĩ này là căn bệnh nan y rồi. Huống hồ tại quân đội, gia đình có điều kiện tốt nhiều lắm, phần lớn mọi người đều đến từ các gia đình tầng lớp thấp. Người như Giản Lân Nhi, bị mọi người hâm mộ cùng ghen tị, thế nên ai có thái độ tốt với .

      Có chút khó khăn ăn từng miếng cơm, , đồ ăn ở quân đội cũng rất tốt, nhưng đối với Lân nhi, người luôn được ăn sơn hào hải vị, quả đây là bữa cơm khó ăn nhất. Chưa từng có người nào đối xử tốt với , cho nên lúc này, Giản Lân Nhi biết phải đối mặt như thế nào, chỉ biết cúi đầu dùng sức mà ăn cơm.

      Buổi chiều, vẫn tập luyện những động tác cơ bản, ngày có hai thời điểm cực kỳ nóng, toàn bộ quân khu im lặng, mọi người đều ngủ trưa, chỉ có Green và Giản Lân Nhi vẫ tập luyện trong sân.

      “Dừng lại…Nghiêm…” lần, rồi lần, mặt Giản Lân Nhi phiếm hồng,nhưng vẫn tập luyện các động tác như cũ.

      Qua 12g, Green lại đổi động tác cho Giản LÂn Nhi, cho dù có là người như thế nào, bé này cũng có tư chất đấy chứ, Green nhận thấy rất kiên trì và cứng rắn.

      Buổi tối, sau khi điểm danh xong, khi nằm xuống giường, mắt đỏ lên, cơ bắp toàn thân đau nhức, cái cổ phơi nắng ngày bắt đầu đỏ lên rồi ngứa, chung là toàn thân rất khó chịu.

      Kiềm chế rồi lại kiềm chế, nhưng vẫn ngăn được những giọt nước mắt, tham gia quân ngũ phải là điều dễ dàng. Nghĩ tới Dịch Nam Phong, nếu biết cực khổ thế này, theo về cùng , nhưng sau đó lại lập tức phỉ nhổ chính bản thân mình, Giản Lân Nhi, đây là con đường mà ngươi chọn, được lùi bước, cố lên!

      ************

      Đứng ở của sổ đối diện sân tập, Dịch Nam Phong đưa mắt nhìn chằm chằm hai bóng người phía dưới,mặt chút thay đổi. Nhưng nếu quan sát kĩ, thấy ở cánh tay ướt đẫm mồ hôi.

      giữa trưa, sao còn chưa nghỉ ngơi?” Lời nặng , nhưng người nghe cảm nhận được chủ nhân của lời này tâm tình có vẻ tốt.

      Tô Kham ngồi ghế bất đắc dĩ, đường đường là Sư trưởng, tại sao, chỉ câu của Dịch Nam Phong kêu tới đây hầu hạ. Nhớ tới ánh mắt khi bị đuổi ra khỏi văn phòng của mình, Tô Kham vỗ ngực, “Tôi làm sao biết được, quy định là thế, chẳng lẽ cậu muốn tôi tự mình huấn luyện?”

      “Thông báo cho họ nghỉ ngơi

      Vừa vặn lúc này cũng đến giờ ăn, Tô Kham ra lệnh cho nghỉ. Giản Lân Nhi chạy theo sau Green, sau đó bước vào căn tin, Lân nhi bắt đầu đứng có phong thái của quân nhân chân chính,bởi vì cả ngày hôm nay toàn đứng theo tứ thế quân nhân.

      Dịch Nam Phong nhìn bóng lưng của , mím chặt môi, tốt lắm, biết còn bao nhiêu thay đổi nữa, đến ba, bốn ngày, có biến hóa người , nhưng điều chết tiệt là lại được chứng kiến quá trình thay da đổi thịt của , loại cảm giác này thực khó chịu.

      “Giản Lân Nhi”

      “Có”

      “Trưa nay cần huấn luyện, về nghỉ trưa

      Theo lịch, sau khi ăn cơm xong Giản Lân Nhi xuống sân tập, thế nhưng hôm nay lại được nghỉ, hoài nghi nhìn Green, nhìn thấy ta về ký túc xá.Kiềmchế sung sướng, Giản Lân Nhi chạy nhanh về phòng.

      Mới vừa đặt lưng xuống giường, liền duỗi thẳng tay chân, nằm tư thế thoải mái nhất. Sau đó Lân nhi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, mệt muốn chết rồi.

      Thời điểm Dịch Nam Phong tới, liền thấy nằm lệch dầu sang bên, giang rộng hai tay hai chân. Bước chân nhàng, tính tế đánh giá .

      Đen chút, cằm nhọn chút, tóc dính mồ hôi bết vào nhau, dính vào da đầu, cổ tróc ít da.

      Trước kia đôi môi đỏ thắm, bây giờ…Ánh mắt Dịch Nam PHong nặng nề, bắt đầu nghi ngờ quyết định của mình khi đồng ý để ở lại có phải là điều sai lầm?

      Cúi đầu nhìn chằm chằm khuông mặt , động tác nhàng, sợ quấy rối giấc ngủ của . Dịch Nam Phong hề nghĩ rằng, giờ phút này trông giống mấy tên sở khanh, trộm sắc của người ta.

      Thấy ngủ say, khẽ dùng môi mình hôn , hôn khắp mặt , đến khi thỏa mãn mới dừng lại.

      Động tác như thế mà vẫn tỉnh, chứng tỏ mệt mỏi quá rồi. Hít hơi sâu, kéo quần áo của , đợi cho đến lúc thấy những nơi sưng đỏ hay tróc da của , cố gắng kiềm chế cơn tức giận, sau đó từ trong người lấy ra lọ thuốc mỡ, dùng tay thoa cho .

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 18: Chạy việt dã

      Tác giả: Xá Niệm Niệm

      Thể loại: đại, cán bộ cao cấp, quân lữ, hào môn thế gia.

      Nguồn: http://mynhancung.wordpress.com/

      Edit: Rika Nguyen
      ~~~


      Vừa mới chạm vào, ngón trỏ di chuyển chút, thấy tầng da thị bị bong tróc, Dịch Nam Phong kinh hãi, đây chính là kết quả của việc phơi nắng trầm trọng. cẩn thẩn thoa thuốc cho , thấy sau lưng đỏ ửng, nhăn mặt lại, tầm mắt hạ xuống, thấy tất chân của màu khác lạ.

      Đứng dậy, xoay người , đem chân đặt lên đùi , kéo tất chân ra, quản nhiên dưới lòng bàn chân, các bóng nước bị vỡ ra.

      Ngẫm nghĩ lại, từ đến lớn sống trong nhung lụa, có bao giờ trải qua những chuyện như thế này. Lại nghĩ đến từng đợt huấn luyện của quân đội, nghĩ đến đôi giày quân đội, làm sao mà mang thoải mái được, chỉ mới tập luyện được vài ngày, chân phồng rộp, nổi bọng nước, phải muốn đau lòng mà chết ư?

      Tô Kham đứng bên ngoài, giả bộ nhìn ra xa, bên cửa sổ thỉnh thoảng lên vài bóng người, làm lơ như nhìn thấy, duy trì bộ dáng nhìn xa xăm.

      Cảm giác được Dịch Nam Phong ra, Tô Kham vội vàng chạy xuống lầu. phải lúc nào cũng tới đội Lên nữ binh, nhưng là Dịch Nam Phong tới đây, bảo dẫn đường, thể nghe! muốn đổi người khác, a a a.

      Người phía sau câu gì, người tỏa ra hàn khí, Tô Kham muốn chuyện cùng Dịch Nam Phong, có bản lãnh tự mà giải quyết vấn đề , ở đây phóng hàn khí làm gì. Nhưng dám ra, rất sợ Dịch Nam Phong kéo tới sân huấn luyện mà phát tiết.

      “Ngày mai, ta mang giày đến cho các người, toàn bộ người trong quân đội từ cao đến thấp, đổi giày hết” Dịch Nam Phong dừng cước bộ, xem ra muốn tặng giày cho quân đội.

      Tô Kham nhìn giống như nhìn quái vật “Cậu nghĩ gì đấy, phải cậu đổi giày liền đổi?”

      Nghĩ đến bọng nước phồng rộp chân , Dịch Nam Phong bình tĩnh được, nhưng ngẫm lại đây phải là địa bàn của , gì, nhưng nhìn như thế, chịu được, phải làm sao đây?

      “Nếu gia nhập quân đội, thích ứng được hoàn cảnh, cậu nghĩ gì thế, cả ngày lo sợ ấy chịu khổ,chịu tội, đây là bộ dạng khi tham gia quân ngũ sao? Bộ đội cũng phải là người hưởng phúc, muốn đau lòng, về nhà mà đau lòng” Tô Kham tức giận, nhưng lời . Tới bộ đội rồi, phải theo kỷ luật mà làm, nếu làm gì?

      Dịch Nam Phong đương nhiên biết được đạo lý này, nhưng biết là biết, chân chính đối mặt, thể chịu được.

      “Nghe Hách Hồng , ấy rất kiên cường, tôi nghĩ cậu nên bận tâm tới ấy nhiều, ấy cũng phải là người yếu đuối, cũng muốn cậu tới đây quá nhiều đâu”

      Dịch Nam Phong trừng mắt nhìn Tô Kham, gì, ấy muốn tự hành hạ thân xác mình ư, chỉ mới tập động tác cơ bản mà biến thành thế này, nếu huấn luyện làm sao đây?

      **********

      Gần như bị phán án tử hình, tháng nay tới quân doanh, hôm nay tới , lại phát có ở đây.

      “Cái gì? ấy chạy việt dã?” Dịch Nam Phong hét to.

      “Đúng, là ấy chủ động đòi

      Tô Kham cúi đầu xem tài liệu, Dịch Nam Phong tiến tới kéo “Làm gì mà nôn nóng thế?”

      “Hay là về sau, mỗi ngày tôi đều đến đây?” Tô Kham im bặt, khẳng định Dịch Nam Phong lâu quá chơi đùa rồi.

      Tô Kham tự mình lái xe, Dịch Nam Phong ngồi ở ghế phụ, xe chạy theo hướng đường núi phía sau quân đội.

      Xa xa liền thấy bóng người nhấp nhô, Dịch Nam Phong nhìn thấy bóng người quen thuộc cách khoảng 10 thước. Thị lực của rất tốt, mặc dù trong đoàn có vô số người, nhưng chỉ cần nhìn là nhận ra bóng dáng của .

      chạy, ra cũng hẳn, dáng người cúi xuống, bị ánh mặt trời chiếu vào, tốc độ chạy so với người bộ còn chậm hơn.

      Xe chạy tới gần, đồng tử của Dịch Nam Phong bỗng co rút mạnh, nhìn đôi bàn chân mang giày ướt đẫm. chạy bao lâu rồi, khiến cho đôi giày ướt đẫm mồ hôi??

      nên xuống!” Tô Kham lên tiếng quát Dịch Nam Phong định bước xuống xe. lái xe chạy theo sau Giản Lân Nhi khỏang cách vừa phải.

      “Tối nay, tôi muốn tới ký túc xá của Liên nữ binh” Tô Kham thầm chửi thề, ta ngại trái tim đủ cường tráng sao lại ra lời dọa người như thế?

      ***********

      “Được rồi, điểm danh xong. Nghỉ, thẳng, tiến về ký túc xá!” 9g tối, mọi việc xong xuôi.

      Tô Kham cùng Dịch Nam Phong đứng dưới rừng cây cách đó xa, qua 3 trạm gác, Tô Kham duy trì bộ dáng cứng ngắt của Sư trưởng, lần thứ tư tới trạm gác, lúc này ký túc xá nữ binh mới hoàn toàn yên lặng. Hai người đứng yên trong chốc lát, nghe toàn bộ ký túc yên tĩnh, Dịch Nam Phong sửa sang lại đồ đạc mang theo, chẩn bị tốt rồi phóng .

      “Chạy nhanh theo lối này rồi nhảy lên tường mà qua” giọng với Dịch Nam Phong, đợi cho bóng dáng Dịch Nam Phong khuất vào ký túc xá nữ binh, hai lính gác lúc này chợt quay lưng lại chuyện với Sư trưởng.

      Nhảy lấy đà cái, hai tay chống lên, nhất chân lên, phóng cái, Dịch Nam Phong đứng trước cửa sở phòng ký túc của Lân nhi. Từng nơi đều có trạm gác, đèn trong ký túc cũng chiếu sáng rực rỡ, thế nhưng trong nháy mắt Dịch Nam Phong đột nhập vào ký túc xá rồi!

      “Chậc chậc, thân thủ càng ngày càng tiến bộ” Tô Kham đưa mắt nhìn từng chuỗi động tác hoàn mỹ của Dịch Nam Phong, tán thưởng. Nếu đem Dịch Nam Phong phóng tới quân đội, chắc ai ai cũng tranh giành lấy ta. cũng phải lại, đường đường là Sư trưởng đại quân khu, lại canh gác cho người ta, để cho người ta đột nhập vào ký túc xá, là…

      Thời tiết nóng bức, của sổ phòng cũng chưa đóng lại, chỉ kéo màn chống muỗi qua mà thôi. Dịch Nam PHong đưa tay gạt màn chống muỗi ra, xoay người tiến vào phòng.

      Nương theo ánh đèn bên ngoài, nhìn người nằm giường, tay đặt trước người, tay gối đầu lên, thân thể gầy gò. Dịch Nam Phong tiến sát vào, mới phát tóc ẩm ướt, hiển nhiên là tắm xong, đợi cho tóc khô liền ngủ.

      Đưa tay lấy thứ gì đó ang mang theo ra, vài cái bình , cái khăn. cẩn thận lau mặt cho .

      Xầm xì tiếng, người giường có dấu hiệu tỉnh lại, Dịch Nam Phong ngừng thở, đợi chút, thấy còn động tĩnh gì mới đưa tay chạm lấy quần áo của .

      “A…ai đó…ngô ngô ngô” Lân nhi chợt tỉnh.

      ngủ, mơ mơ màng màng tỉnh dậy, cảm thấy dường như có người trong phòng, nhưng vì quá mệt, chưa tỉnh hoàn toàn, động tác cởi quần áo của Dịch Nam Phong làm tình hoàn toàn. Cảm thấy bất ngờ, hơn nửa đêm, sao lại có người lẻn vào phòng làm gì?

      “Xuỵt…im lặng, la đây”

      Giản Lân Nhi hạ mắt xuống, thanh này, mùi hương này quen thuộc, cần nghĩ cũng biết đó là ai, nhưng sao lại đến đây????

      “Đừng chuyện” Buông tay che miệng ra, tiêu sái bước đến cạnh cửa, nghe động tĩnh bên ngoài. Mới vừa rồi la tiếng sợ hãi, chừng linhs gác nghe thấy lại đây, lắng nghe lúc, hoàn hảo, có động tĩnh gì, lúc này mới tới ngồi bên cạnh .

      “Sao lại tới đây?” Ánh sáng bên ngoài vừa vặn chiếu vào mắt , chớp mắt, vì vừa mới tỉnh ngủ nên ánh mắt còn mông lung, nhịn được, cúi xuống hôn lrrn môi .

      Giản Lân Nhi lắc lắc đầu, đưa tay bắt được cánh tay muốn đánh của , đầu lưỡi tiến vào khoang miệng , hung hăng chiếm đoạt. Đợi cho xụi lơ ngả vào người , mới buông miệng ra.

      “Ngoan, cần chuyện” Dịch Nam Phong đưa tay xuống, cởi quần áo .

      làm gì đấy, được” Giản Lân Nhi thấy động tác của mà hoảng sợ.

      “Xoa bóp thân thẻ cho em, thả lỏng cơ bắp, mau nằm xuống ” Vừa , vừa lật người , quân trang muốn cởi ra hết, bên trong lên áo ngực của .

      “Sao ngủ còn mặc áo ngực?” Giản Lân Nhi lời nào, thực chất là lười, cởi ra mặc vào phiền toái.

      Suy nghĩ suy nghĩ, hiểu vì sao nửa đêm lại chạy tới đây muốn xoa bóp cho , thôi mặc kệ , hưởng thụ thôi!

      Cởi nửa người , Dịch Nam Phong xốc chăn lên, trực tiếp cởi luôn áo ngực của , Giản Lân Nhi cắn môi dưới, đưa tay ngăn cản động tác của .

      “Này, cần cởi”

      được, trong cổ họng xuất chuỗi tiếng cười trầm thấp “Nhưng thích”. Đưa tay đặt vào lưng quần , gắn chặt mông xuống giường, chịu nâng lên.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

      Chương 19: Xoa bóp

      Tác giả: Xá Niệm Niệm

      Thể loại: đại, cán bộ cao cấp, quân lữ, hào môn thế gia.

      Nguồn: http://mynhancung.wordpress.com/

      Edit: Rika Nguyen
      ~~~



      Tay cầm áo bỏ qua bên, yết hầu của Dịch Nam Phong co giật.

      Mà lúc này, Lân nhi lại bộc lộ ra tính trẻ con của mình, phía sau lưng hoàn toàn trống rỗng, vệt ánh sáng xuống, con mắt đảo quanh, vừa vặn nhìn trúng phía cái áo ngực màu đen của mình, khí trong phòng ái muội.

      Lân nhi lấy tay che mặt, đầu lệch sang bên, coi như nhìn thấy Dịch Nam Phong. Cái cổ cong duyên dáng, có chút rụt rè, như trẻ con làm nũng, làn da đỏ ửng, làm cho người ta nhìn thấy mà mất hồn.

      Tiểu nương còn lộ ra bộ dáng mềm mại, đáng thương, làm cho Dịch Nam Phong thể nào chịu được.

      Mắt nhìn chỗ áo ngực màu đen của vài giây, sau đó liền có động tác. đưa tay, trực tiếp cởi luôn áo ngực của , thanh của có chút khàn khàn“Nằm sấp xuống”.

      cứng ngắc nằm sấp xuống, Giản Lân Nhi hề phát ra ánh mắt cảu còn tối hơn so với bóng đêm ngoài kia.

      Đưa tay chà vào nhau, đợi cho tay có cảm giác nóng lên, mới mở bình thuốc ra, rót ra ít chất lỏng, rồi sau đó mới nhàng xoa lên vết bỏng lưng .

      “Ngô…” kìm được cơn đau rát, khẽ kêu lên tiếng, lưng , bàn tay nóng rực như muốn thiêu đốt .

      Hai tay làm động tác xoa bóp đền đặn, nhàng, nào là xoa vai, chà sống lưng, xoa hai bên, xoa thành vòng tròn,…

      “A, đau…” Đầu chôn chặt vào gối, kêu đau.

      “Kiên nhẫn chút” Giọng nghe có gì khác thường, nhưng chỉ có mới biết được mình kiềm chế vất vả như thế nào. Gần tháng được ôm thân thể mềm mại của vào trong lòng, lúc đầu quen, nay cũng tạm thời thích ứng được. Nhưng nhìn thân thể mềm mại của ngay trước mặt này, thẻ nào kiềm chế được khát vọng của mình.

      tay dùng sức mạnh hơn, tìm vị trí vài huyệt dạo để ấn. Kết quả, mới vừa ấn xuống huyệt, Lân nhi liền vặn vẹo thân mình, chắc là do bị đau. Cái này tốt, nửa thân mặc gì, vì động tác cảu nên phần nhạy cảm trước mặt khẽ , Dịch Nam Phong hút ngụm khí lạnh, tay kiềm lại, tay tiếp tục dùng sức ấn huyệt.

      cần, đau…”

      Tôi so với em càng đau hơn, Dịch Nam Phong thầm trong lòng, động tác tay vẫn làm liên tục, rốt cuộc cảm thấy cơ bắp người dần mềm lại, cang cứng như lúc nãy nữa, lúc này mới dừng tay.

      Chỗ giữa mông và lưng lõm xuống, vì nằm sấp nên phần mông có vẻ nhô cao và đầy đặn hơn.

      lần nửa đổ chất lỏng vào trong lòng bàn tay, đặt tay lên mông , nơi đó cần, em muốn ngủ, ngày mai còn huấn luyện nữa”. Lân nhi trốn tránh bàn tay to lớn của , nhiệt hỏa bốc lên, cảm giác mặt của mình dường như dã bị thiêu cháy.

      “Ba…” thanh thanh thúy, đánh cái vào mông .

      “Ngoan nào, phải ngoan mới được ngủ”

      Giản Lân Nhi rất muốn kéo chăn lên trùm cả người lại mà ngủ, nhưng vừa gì nhỉ? Thôi mặc kệ vậy, ngoan ngoãn để bôi thuốc xong rồi thả cho mình ngủ. Vì thế, nằm yên lặng.

      Đưa tay lên, liền cảm giác được mông của dường như bị bớt ít thịt, xem ra huấn luyện cũng có tác dụng. Xoa xoa, xoa xoa, xoa đều mông , tầm mắt tự chủ lại nhìn xuống phần khe rãnh giữa hai đùi và mông . Bàn tay an phận, di chuyển đến nơi ấy, liền cảm thấy có chút ẩm ướt.

      Tay vừa động, liền đụng tới song giường cứng rắn, thở dài, nơi này là quân đội, là ký túc xá của Lân nhi, ấy còn phải huấn luyện, phải kiềm chế!!!!!

      Giản Lân Nhi vùi chặt đầu vào trong gối, dám ngẩn lên, Dịch Nam PHong biết trong lòng mình có dục vọng, cũng cảm giác được ẩm ướt của .

      Theo bản năng, muốn kẹp chân lại, to “Thả lỏng!”, vì thế thả lỏng hai chân.

      Đưa tay xoa đùi , tầm mắt lại lưu luyến rời nhìn vào chỗ vị trí giữa hai chân, Dịch Nam Phong cảm thấy nếu mình tốc chiến tốc thắng, sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra.

      vấy vả mới xoa bớp được cơ bắp toàn thân cho , chất lỏng trong bình thuốc cũng dùng hết, thở hơi dài, lấy khăn lau sạch toàn thân cho , sau đó lấy chăn bọc lại.

      phải ?” Dịch nam Phong dừng lại, hề phát ra giọng có vẻ mất mát.

      Quay người lại, cởi giày ra, leo lên giường, ôm vào lòng. Giường của là giường đơn, vì thế khi leo lên giường có cảm giác chật chội và giường lún xuống. Đôi mắt ướt át, hôn lên mắt , ôn nhu “Ngủ

      tự giác, đưa nắm đấm ra trước mặt , tính đấm lên bả vai , nhưng rất tiếc, bị chộp lấy. lại ôm chặt hơn, để nhanh chóng ngủ.

      Nhưng đợi nửa ngày, người trong lòng hề ngủ, Dịch Nam Phong nhíu mày, nhìn .

      “Ngủ được sao?”

      Lông mi run run, nhưng gì,đưa tay chạm xuống thân dưới, cảm giác ướt át làm ngủ được.

      Sợ phát ra động tác của , vội vàng lau tay vào chăn, hề mở mắt, đầu dán chặt vào lồng ngực , ngửi mùi thơm của cơ thể , rốt cục cũng ngủ.

      Dịch Nam PHong làm sao có thể nhìn thấy động tác của , rất muốn đưa tay lau giúp , nhưng cố gắng giữ vững tinh thần, áp chế dục vọng. Đợi cho đến lúc thấy ngủ say, mới buông ra.

      Tô Kham đứng ở dưới chờ Dịch Nam Phong, ta lên hơn 2 tiếng, sao còn chưa xuống, miệng bắt đầu chửi tục, rốt cuộc cũng nhìn thấy bóng đen ở ngoài cửa sổ. Nhìn bốn phía, thực động tác, Dịch Nam Phong nhảy từ của sổ ra ngoài, trực tiếp nhảy xuống lầu hai, bóng dáng rơi xuống đất liền lẩn vào trong bóng đêm.

      ****************

      Về phía Lân nhi, buổi sáng khi thức dậy, mở mắt ra, thấy bên người trống , cửa sổ cũng đóng chặt, trong khí dường như chút hơi thở của , có chút buồn bã. Sau đó, nhanh chóng đứng dậy đánh răng rửa mặt, cho phép mình suy nghĩ nhiều.

      Bên này, Giản Chính sau nhiều lần gọi điện thoại cho , nhưng đều tắt máy, ông liền lo lắng, đợi đến tháng, cháu ngoan của ông vẫn hề có tin tức, ông liền nóng nảy, tức giận.

      hỏi xung quanh, ai biết cũng ai thấy, gọi cho Giản Khiêm Trạch, cháu trai lại ấp a áp úng nên lời, vài cuộc điện thoại, vẫn chút tin tức.

      Trong phòng khách của Giản gia, khí ngưng trọng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :