1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đã Cưỡi Là Phải Cưỡi Đến Nơi Đến Chốn - Xá Niệm Niệm ( c50)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

      Chương 5: Chuyện xưa

      Tác giả: Xá Niệm Niệm

      Thể loại: đại, cán bộ cao cấp, quân lữ, hào môn thế gia.

      Nguồn: http://mynhancung.wordpress.com/

      Edit: Rika Nguyen
      ~~~


      năm trước, Dịch Nam Phong vô tình cứu được Lâm Nhất. người là lão đại lừng lẫy, bên là đứa trẻ, vậy làm sao mà Dịch Nam Phong lại cứu được Lâm Nhất?

      Nhưng là Dịch Nam Phong cứu được Lâm Nhất.

      Lâm Nhất có rất nhiều tình nhân, chỉ có người mà nhất, mà chưa bao giờ công bố cho mọi người biết. Lúc đó, Lâm Nhất muốn chơi, nghĩ rằng chỉ chút, cần mang theo vệ sĩ

      Chuyện như vậy năm năm rồi, khi ra ngoài đều có xảy ra điều gì bất trắc, bất quá hôm ấy chuyện may lại xảy ra.

      Trong con hẻm , vết máu loang lổ , Lâm Nhất người đầy máu, chỉ có mình. nhìn người trước mặt giơ dao bổ tới mình mà thở phì phò, định phản kháng lại, nhưng bất chợt thân thể mềm nhũn rồi ngã xuống. Trong thời khắc ngã xuống, nghe thấy có tiếng bước chân hướng tới con hẻm này.

      Dịch Nam Phong lại bị sư phụ bỏ rơi, bầu trời tối đen, Dịch Nam Phong tìm con đường tắt về nhà nên mới vào con hẻm này.

      Trong bóng tối, Dịch Nam Phong phát có 2 người, chính xác là phải cậu phát ra có người, mà là do ánh sáng phản chiếu hai con dao, hai con dao dính dầy máu tươi.

      Theo bản năng, Dịch Nam Phong nhanh chóng bỏ chạy. Dịch Nam Phong đánh nhau như cơm bữa, cho nên tốc độ chạy của câu rất nhanh.

      Hai người kia mất hồn, đây là chuyện quan trọng, nếu như để lộ ra ngoài, họ chắc bị mất mạng, cho nên thể giữ lại thằng nhóc kia được.

      Lâm Nhất cố gắng chống đỡ thân mình đứng dậy, hai tên kia chạy theo phương hướng mà Dịch Nam Phong vừa chạy . Trong hoàng thành này rất nhiều lối rẽ, nhiều ngõ , Dịch Nam Phong qua hết các con hẻm này biết bao nhiêu lần, nhắm mắt cũng có thể được, lát sau cậu liền xuất đằng sau lưng hai tên kia.

      Trong lòng cậu nén được tò mò, theo hướng khác quay lại cái con hẻm ban dầu xuất hai tên kia. Trong con hẻm đầy máu, mà người nằm trong vũng máu có bộ dáng rất dọa người, làm cho cậu rất sốc.

      Vội vàng xoay người , bất chợt nghe thấy thanh ớt truyền đến : “ Đừng…đừng …gọi cuộc…điện thoại…”

      Dịch Nam Phong dừng lại, tự chủ được xoay người, cầm lấy tấm danh thiếp nhuộm đây máu.

      Giống như nằm mơ, Lâm Nhất sau khi dưỡng thương xong sai người tìm Dịch Nam

      “Ngươi xác định?”

      “Ta xác định.” cạu thiếu niên ngây ngô gật đầu.

      Chuyện phát sinh làm cho Dịch Nam Phong có điểm mơ hồ, nhưng lần đầu tiên cậu biết được mùi vị của nữ nhân, làm cho cậu nhớ mãi.

      Trải qua nhiều chuyện, từ hoảng sợ ban đầu đến bình tĩnh tự nhiên như bây giờ. Dịch Nam Phong rất mau chóng thích ứng với cuộc sống này, điều này ứng với câu “ Con người thể thay đổi được cuộc sống, nhưng cuộc sống lại thay đổi con người rất dễ dàng”

      Dịch Nam Phong mười lăm tuổi, suy nghĩ mau chóng trưởng thành .

      Dịch Nam Phong tâm trí rối loạn, lúc ban đầu cậu rất hưởng thụ, mùi hương nước hoa nồng đậm. Tuy nhiên cậu lại ngửi thấy mùi sữa, nhìn nữ nhân dưới thân cậu lại ra khuôn mặt phúng phính, nhắn đáng cười rất ngọt ngào, Dịch Nam Phong hoảng sợ.

      Đây là khuôn mặt của Tiểu Lân nhi, làm sao có thể, nhắm mắt mở mắt mấy lần, vẫn là như thế. Dịch Nam Phong theo Lâm ca nhiều năm, học được rât nhiều điều, vì thế cậu chập nhận là mình nhung nhớ đáng kia rồi. Vì thế, từ đó về sau, chưa có ai thấy cậu cặp kè và ngủ với nào nữa.

      *********

      Dịch Hàn Sơn nhận được tài liệu, mở ra xem mà chấn động, trong ảnh chụp cậu thiếu niên, ngòi trong chiếc xe sang trong, sắc mặt bình tĩnh, lạnh lùng. Vội vàng đóng tập tài liệu lại, ngooif ghế hồi lâu nhúc nhích.

      Bình tĩnh, bình tĩnh, phải tỉnh táo lại, Dịch Hàn Sơn bắt buộc chính mình phỉa tình tĩnh, suy nghĩ rốt cuộc ông nên làm gì bây giờ. người đứng đầu chính quyền, lão đại xã hội đen, quan hệ xung khắc như nước với lửa, thế nhưng điều này lại có liên quan đến con trai.

      Có người gửi cho ông tập tài liệu này, nhất định có điều gì tốt rồi. chỉ muốn ông thân bại danh liệt, mà còn muốn bôi nhọ gia tộc của ông, quan trọng là đem con trai ông ra làm bia đỡ đạn. Dịch Hàn Sơn càng nghĩ càng kinh hãi, mồ hôi lạnh chảy ròng.

      Ngồi hơn nửa giờ, Dịch Hàn Sơn gọi cuộc điện thoại, sau đó đứng dậy thay quần áo về nhà.

      bàn cơm thực im lặng, Dịch Nam Phong thấy ba cậu có ddierm gì đó khác thường. Từ lúc mới vào bàn ăn tới giờ, thấy ba gắp dồ ăn, chỉ ăn mỗi cơm trắng. Sau khi ăn xong, ông lại gọi cậu vào thư phòng, đây cũng là điều rất hiếm gặp.

      “Xoạch.” loạt ảnh chụp được ném lên bàn, Dịch Nam Phong thấy người trong ảnh chính là mình, sắc mặt trắng bệch. Người trong ảnh có chiều cao tương tự cậu, nhưng gầy hơn chút. Dịch Hàn Sơn ngồi đối diện cậu, quan sát hình ảnh xa lạ của đứa con trai trước mặt ông, quyết định, Dịch Nam Phong phải rời .

      Mười giờ đêm hôm đó, Dịch Hàn Sơn lái xe quân dụng ra, chạy nhanh đường cao tốc, biến mật tong bóng đêm.

      chiếc trực thăng hạ cánh, quạt gió thổi làm rối loạn mái tóc Dịch Hàn Sơn, ngối trong xe nhìn trực thăng bay lên cao. Thông qua kính chiếu hậu, còn thấy bóng dáng chiếc trực thăng, ông mới quay đầu xe vè nhà, ánh mắt đỏ rực.

      Ba năm sau

      ba, mau, chờ lâu quá , nhanh lên nào.” Giản Lân Nhi mười tuổi, nhìn như búp bê Barbie, do mắt bé rất to, mà tóc lại cắt theo kiểu búp bê, lại được người nhà bảo dưỡng rất tốt. Trong suy nghĩ của Giản Chính, cháu nên để tóc dài, mặc áo váy của công chúa, cho nên ông tạo ra hình tượng tiểu Lân Nhi như thế.

      Cổng được mở ra, bên trong chạy ra cậu thiếu niên tuấn mỹ, áo thun trắng, quần Jean, chân mang giày, vừa chạy vừa kêu: “ Đây nè, đây nè, tiểu quỷ, gấp cái gì, cũng phải nhốt em đâu” . Miệng vừa , bước chân của Giản Khiêm Trạch cũng chạy ngừng.

      Thấy ba ra, Lân nhi so đo, cười hi hi, tay đưa cây kem ra: “ ba, cho cắm cái nè”. Giản Khiêm Trạch thuận thế cắn cái, Lân nhi rất tự nhiên đưa tay ôm lấy cánh tay Giản Khiêm Trạch, hai em cười hi hi ha ha mà bước .

      Mới bước ra khỏi cổng, nắng sớm chiếu vào cánh cổng lớn, Giản Khiêm Trạch bị chói mắt, hướng ánh mắt sang chỗ khác, bỗng nhiên, cậu trợn to mắt như gặp quỷ, thậm chí còn hoài nghi mắt mình nhìn lầm nữa.

      “Lão Nhị, lâu gặp.” Người kia chuyện nhưng đư lưng về phía mặt trời, Giản Khiêm Trạch thấy , vội vàng tiến lên hai bước.

      Người đứng mỉm cười trước cửa, mái tóc ngắn, làn da màu lúa mạch, ngũ quan tinh xảo, ánh mắt sắc bén, quần áo toàn màu đen, chân mang giày da, bình tĩnh đứng nhìn Giản Khiêm Trạch đánh gia mình.

      “Lão đại? ! !” thể tin, cậu kêu to lên, Giản Khiêm Trạch bỏ tay Lân nhi ra, chạy tới ôm Dịch Nam Phong, người này ước chừng cao hơn Giản Khiêm Trạch nữa cái đầu, Giản Khiêm Trạch mười tám tuổi, ở trước mặt Dịch Nam Phong như nhu nhược, Dịch Nam Phong nhìn Lân Nhi, vỗ lưng Giản Khiêm Trạch “Ta trở về.”

      Những nhà giàu thường giáo dục con rất khắc khe, Giản Khiêm Trạch và Lân Nhi mỗi ngày đều làm cho Giản Chính lo lắng, kết quả là Giản Khiêm Trạch bị Giản Chính làm ảnh hưởng. cậu thiếu niên 18 tuổi, trước mặt người ngoài luôn che giấu cảm xúc của chính mình, nhưng tại lúc này, Giản Khiêm Trạch kiềm chế được.

      “Khóc cái gì.” Dịch Nam Phong cười , vỗ vai Giản Khiêm Trạch rồi buông ra, bước hai bước, đến trước mặt ngơ ngác hiểu chuyện gì.

      , Phong sao?” Giản Lân Nhi tin, người biến mất ba năm nay bỗng nhiên xuất , phải xuất ngoại rồi sao, sao lại trở về?

      “Lân nhi còn nhớ tới à, cao hứng.” Khóe miệng Dịch Nam Phong cười rạng rỡ, sau đó ôm lấy bé Lân Nhi như búp bê vào lòng.

      Phát giác bé trong lòng có chút kháng cự, Dịch Nam Phong nhìn xuống, lại ôm chặt Giản Lân Nhi hơn.

      ba, chúng ta có chơi nữa ?” Đôi tay rắn chắc ôm , trong lúc nhất thời Giản Lân Nhu có điểm quen thuộc.

      , về nhà.” Lau khô nước mắt, Giản Khiêm Trạch nóng lòng muốn biết Dịch Nam Phong đâu và làm gì trong 3 năm qua, làm sao người lại xơ xác tiêu điều đến vậy.

      “Vâng, vậy về thôi.” Vừa vừa ăn kem, ánh mắt Lân Nhi dừng mặt Dịch Nam Phong. Giản Khiêm Trạch nhìn Dịch Nam Phong ôm Lân nhi nhàng như ôm cái túi , trông rất thoải mái, cậu giật mình. Lân Nhi tại lớn và khá nặng rồi, vậy mà Dịch Nam Phông ôm vẫn rất nhàng, rốt cuộc 3 năm nay, Lão đại làm cái gì?

      Như mọi ngày, sáng sớm Dịch Hàn Sơn chuẩn bị bộ, thấy có người đẩy của vào, vừa ngẩng đầu, ông nhìn người mới tới loạng choạng sắp té ngã.

      “Ba, con trở về.” Dịch Nam Phong nhìn ba mình, biểu tình có chút phức tạp.

      “Con còn sống tới bây giờ àh?”

      “Vẫn còn sống”

      Dịch Hàn Sơn xoay người sang chỗ khác lau khóe mắt ướt át.

      “Con! ! ! !” Mẹ Dịch hét lên tiếng, ném cái đĩa trong tay xuống, chạy tới ôm Dịch Nam Phong khóc lớn.

      ” Con trở lại, trở lại, mẹ. . .” Vừa khóc vừa nên lời, cầm lấy quần áo của con trai, các ngón tay của bà đều trắng bệch.

      “Con trở về, mẹ, bao giờ nữa rồi.” Cậu gắt gao ôm lấy người mẹ trong trí nhớ, Dịch Nam Phong cách khẳng định.

      Ở ngoài cửa, Giản Khiêm Trạch nắm tay Lân nhi lặng lẽ bước , trong chốc lát hỏi lại Dịch Nam Phong, đây còn là người em trước đây cùng ăn cùng ngủ cùng vui chơi. Còn Lân nhi vừa nãy nhìn hành động của Dịch Hàn Sơn, tự hỏi “ phải chỉ ra nước ngoài thôi sao, vì sao lại có biểu như thế?”

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

      Chương 6: Con


      Tác giả: Xá Niệm Niệm

      Thể loại: đại, cán bộ cao cấp, quân lữ, hào môn thế gia.

      Nguồn: http://mynhancung.wordpress.com/

      Edit: Rika Nguyen
      ~~~


      “Oa, Lân nhi, mau nhìn kìa, kia phải là An Khiết sao, xinh đẹp, người bên ngoài nhìn còn đẹp hơn tivi, chàng ngồi đối diện cũng rất đẹp trai a.”

      “Trần Thần, sao bà lúc nào cũng tỏ vẻ ngạc nhiên như thế vậy?.” cảm thấy hứng thú, quay đầu nhìn về phía Trần Thần chỉ, sau đó sắc mặt của Giản Lân Nhi bất chợt trầm xuống.

      Bên đường đối diện, tại cửa sổ của nhà hàng Tây, đại minh tinh An Khiết thư thái ngồi trong ấy, cười vui vẻ, hai mắt sáng ngời. Chậc chậc, đúng là mỹ nhân, động tác ăn uống cũng xinh đẹp,đặc biệt là đôi chân dài miên man kia, đôi chân mang đôi giày đỏ chót, gác lên đùi của chàng trai ngồi đối diện.

      phải An đại mỹ nhân thường ngày rất rụt rè sao, đừng đến scandal, ngay cả chút tin tức đều có. Vậy mà giờ trước mặt bao nhiêu khách quan, mỹ nhân này lại chú ý đến hình tượng, chàng trai đối diện có năng lực quá .

      Chàng trai ngồi đối diện mặc bộ tây trang màu đen, được may thủ công rất tinh xảo. Làn da màu đồng, săn chắc, ngũ quan tinh tế, đôi chân dài tùy ý duỗi ra, tay đặt bàn, tay còn lại dùng 2 ngón tay để cầm cái ly chân dài, ưu nhã nhấp ngụm rượu, khóe miệng hơi cong lên.

      Chỉ cần câu, làm mỹ nhân ngồi đối diện phải mỉm cười, từ đầu đến cuối, chàng trai cũng gạt bỏ chân mỹ nhân xuống, mỹ nhân vui sướng trong lòng. Đợi cho chàng trai đặt hai tay lên bàn, Giản Lân Nhi rốt cục nhịn được, “ Hô” cái, đứng lên : “ nào, Trần Thần, tui dẫn bà ngắm mỹ nữ”. Để lại tiền, Giản Lân Nhi túm lấy đồ ăn, nước uống và kéo Trần Thần băng qua đường, vào nhà hàng Tây cao cấp kia.

      “ Lân nhi, chúng ta ngồi góc nhìn trộm được ? Chỗ nào a….. Lân nhi, Lân Nhi……” Trần Thần kêu to, còn Giản LÂn Nhi kéo tới thẳng trước bàn An mỹ nhân ăn cơm.

      “Oa! ! ! ! trùng hợp! ! ! ! Hình như là An khiết , chúng ta rất thích nha! ! ! Có thể chụp chụp với An Khiết tấm hình ? A, a a a a,, may mắn, có thể gặp được An Khiết ngoài đời thế này ! ! ! !” Giản Lân Nhi kêu to, giống như nhìn thấy thần tượng của lòng mình, biệu ra Fan hâm mộ cuồng nhiệt, làm cho mọi người trong nhà hàng đều nhìn qua.

      An Khiết thu tay lại, nhìn về nới nữ sinh vừa phát ra thanh, còn tự nhiên ngồi cạnh mỹ nam của , nhấp ngụm rượu trong ly của ấy. An mỹ nhân trợn tròn mắt, có bộ dáng muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

      Lân nhi thấy mặt An Khiết u ám, rất thích thú, còn “ Trần Thần, bà cũng nên ngồi cạnh thần tượng , mau mau lấy giấy bút ra cho thần tượng ký tên !”. Trần Thần bị dọa ngây người, ngơ ngác ngồi cạnh An Khiết, mà Dịch Nam Phong từ đầu đến cuối đều có biểu tình gì, chỉ là hơi cong khóe miệng lên. ( Rika: mỹ nam ngồi đối diện An Khiết là Dịch Nam Phong đó!)

      An Khiết cố gắng áp chế tực giận trong lòng, cứng ngắt chuẩn bị vài động tác tiêu chuẩn để chào đón “ Hai Fan hâm mộ” mời.

      “ Ủa, giày của ai a, sao nằm lăn lốc dưới bàn?” Gian Lân Nhi cước đá đôi giày màu đỏ xinh đẹp kia ra xa, đôi giày lăn lốc vài vòng, đến cái bàn bên cạnh dừng lại.

      “ Phục vụ, hình như có người ăn mà quên mang giày về, mau đến mang cất này, nếu lát người ta tói tìm mà rắc rói lắm đó nha!” Giản Lân Nhi .

      An Khiết mặt cứng đơ, thể tin được là giày của mình bị con nhóc kia đá , sau đó còn bị người phục vụ nhặt lên.

      “ Nha, An thần tượng, mời thần tượng ăn cơm nha, bọn tôi nhìn thần tượng ăn, quả là hạnh phúc, có thể ngồi gần An thần tượng như thế này, phải là nằm mơ chứ?” Lân nhi mang rô bộ dạng háo sắc, con đẩy đẩy bát của An Khiết mời ta ăn nữa.

      Ánh mắt dừng đên đôi chân của mỹ nhân còn gác đùi chàng trai, mặt Giản Lân Nhi tầng đỏ ửng, nhìn qua giống như hưng phấn, kích động khi gặp thân tượng, nhưng ra là tức giận.

      Dịch Nam Phong ngồi yên nãy giờ, rốt cuộc cũng lên tiếng : “ Lân nhi, quậy phá nữa, mau xin lỗi An tiểu thư ”. Giọng trầm thấp, từ tính, có thể câu hồn trái tim mọi nữ tử.

      “ Phong, vị tiểu thư này là?” Biểu tính mặt An Khiết co rút, nhưng được kiềm chế rất tốt. muốn tìm cách đuổi hai fan này , thế nhưng bất ngờ là Dịch Nam Phong mở miệng chuyện, còn gọi tên rất thân mật, rốt cuộc đây là chuyện gì?

      “ Nha, thần tượng, da của đẹp nga!” . Giản Lân Nhi nhu nghe thấy lời của Dịch Nam Phong, vẫn nhìn chằm chằm An mỹ nhân, nhưng quả như , làn da An mỹ nhân đẹp nha.

      Cầm bàn tay bé của Lân nhi, xoa xoa lòng bàn tay , Dịch Nam Phong tức giận “ LÂn nhi, may xin lỗi An tiểu thư!”

      Giản Lân Nhi thấy Dịch Nam Phong xoa tay , hành động này kì quái, cũng biết cảnh cáo , Lân nhỉ mở to măt, ngây thơ : “ An tiểu thư, ngại khi quấy rầy An tiểu thư ăn cơm, xin lỗi!” Cúi đầu xin lỗi, móng tay hung hăng bấm bấm lòng bàn tay của Dịch Nam Phong.

      nàng này, hề đề cập tới chuyện đá đôi giày của người ta , chỉ vô tội nhận sai lầm khi quấy rầy người khác ăn cơm.

      “ Phong?”

      Dịch Nam Phong cười có lỗi : “ ngại, để An tiểu thư chê cười rồi, đây là con Giản Lân Nhi của tôi, được nuông chiều từ , hiểu chuyện, mong An tiểu thư bỏ qua?”

      tiếng hít thở mạnh truyền đến, là phát ra từ Trần Thần choáng váng nãy giờ, An Khiết hét chói tai : “ Con!!!!!!!!”

      Khóe miệng Dịch Nam Phong cười cách sủng nịch, bàn tay to nghịch tóc Lân nhi, thừa nhận : “ Ừ, con của tôi, hiểu chuyện!”

      Giản Lân Nhi mở to mắt, lời nào, người chết lặng, từ lúc Dịch Nam Phong thành lập công ty, từ khi nào mạc danh kỳ diệu trở thành con của ?????

      Nghĩ kĩ lại, con hay sủng vật cũng có gì khác biệt, trong lòng Giản Lân Nhi cười nhạo tiếng.

      tại, Dịch Nam Phong 26 tuổi, vậy mà có con lớn như thế này ? An mỹ nhân tin, nhưng ngại có Dịch Nam Phong ở đây nên dám hỏi . hổ là diễn viên, chỉ qua hơn 10 giây mà An mỹ nhân phục hòi lại cảm xúc bình thường, nở nụ cười xinh đẹp “ Lân nhi, xin chào!”

      Giản Lân Nhi tươi cười, đáp lại “ Xin chào thần tượng, ký cho Trần Thần chữ kí !”

      Đá cước mạnh vào chân Trần Thần, thuận tiện đụng tới chân Dịch Nam Phong, đôi chân xinh đẹp kia rốt cuộc cũng bỏ xuống, Giản Lân Nhi càng cười sáng lạn hơn.

      Nhìn An Khiết khôi phục lại hình tượng ký tên tặng cho Trần Thần, Giản Lân Nhi đứng lên : “ Trần Thần, buổi chiều hình như còn có tiết phải ?”

      Đầu óc Trần Thần tại trống rỗng, nghe Lân nhi liền gật gật đầu, ngây ngốc đứng lên, bước theo Giản Lân Nhi, trước khi còn liếc mắt nhìn Dịch Nam Phong cái, nghĩ rằng ba ba của Lân nhi trẻ đẹp.

      “Lân nhi…”

      Giản Lân Nhi để ý, ngẩng cao đầu bước . “ Giản Lân Nhi…” Dịch Nam Phong híp mắt nhìn tiểu nha đầu ra cửa nhà hàng, thèm quay đầu liếc nhìn cái, miệng khẽ nỏ nụ cười, sau đó lập tức khôi phục lại như thường.

      “ Phong, em nhớ ra em còn chút việc, em…”

      Đưa tay gọi phục vụ, Dịch Nam Phong thấp giọng mấy câu, lát sau phục vụ đem đến cho An Khiết đôi giày đỏ kia. An mỹ nhân mang giày vào, trong lòng cảm kích Dịch Nam Phong, nhất định bắt lấy ta. Nhưng hề biết rằng, sau bữa cơm này Dịch Nam Phong chẳng còn hứng thú liếc nhìn lấy ta lần.

      ******

      Năm 18 tuổi, khi các bạn đồng trang lứa vùi đầu ôn thi cao đẳng, đại học, Dịch Nam Phong lại bắt đầu thành lập công ty. Dịch Hàn Sơn biết lần này trở về, ông thể quản được Dịch Nam Phong được nữa, ông để mạc cho Dịch Nam Phong muốn làm gì làm.

      ai biết Dịch Nam Phong lấy vốn từ đâu, cũng ai biết người quản lý công ty này là người còn rất trẻ. Mọi người chỉ biết tại Dịch Nam Phong là chàng trai vàng, các tạp chí kinh tế và tài chính đều lấy tin tức của Dịch Nam Phong làm đầu.

      Nghe Dịch Nam Phong là người lạnh lùng, cũng nghe Dịch Nam Phong trừ “ Dịch Phong” còn có nhiều sản nghiệp lớn nữa, bất quá những điều này chỉ nghe đồn mà thôi.

      “ Đây là con của ta, Giản Lân Nhi”, Lân nhi cuối đầu, nhớ đến lời của Dịch Nam Phong.

      17 tuổi, Dịch Nam Phong 26 tuổi, ha ha, con ư, cười chết mất. Nhưng mà Dịch Nam Phong như vậy, người ngồi đối diện chắc tin tưởng.

      Phong sau khi trở lại, cuộc sống rất khác, nhớ lại vài hình ảnh, Giản Lân Nhi bắt đầu đỏ mặt, xuy xuy con của ..

      “ Lân nhi, người kia là ba ba của bạn?” Trần Thần rốt cuộc lấy lại tinh thần, cầm tay Lân nhi lắc lắc.

      Giản Lân Nhi nhìn Trần Thần, nở nụ cười “ Ba của bạn có!” Sau đó tiếp tục bước về phía trước.

      “Cũng phải ta … …” Trần Thần thấy sắc mặt Giản Lân Nhi tốt, than thở .

      “Ai, Lân nhi, còn mấy ngày nữa là sinh nhật của bạn rồi?” Trần Thần đánh trống lảng, sang chuyện khác, rất mau chóng nhắc tới sinh nhật của Lân nhi, sinh nhật 18 tuổi.

      “A, còn 2 ngày nữa.”

      “Vậy chúng ta phải lên kế hoạch tốt rồi.”

      “Ôi, đến lúc đó rồi tính.”

      “Buổi chiều dạo nữa, tui muốn về nhà .” chút bốc đồng, muốn dạo phố, giờ lại nữa, Lân nhi .

      “ Ừa, vậy được rồi, về nhà thôi, tui cũng muốn dạo nữa, tui phải đem chữ kí của An Khiết đem lên mạng khoe mới được” . Trần Thần có ý kiến gì, ra mọi chuyện bị Gian Lân Nhi định đoạt hết rồi.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825

      Chương 7: Giản Khiêm Hân

      Tác giả: Xá Niệm Niệm

      Thể loại: đại, cán bộ cao cấp, quân lữ, hào môn thế gia.

      Nguồn: http://mynhancung.wordpress.com/

      Edit: Rika Nguyen
      ~~~


      Ủ rủ bước vào nhà, thèm ngẩng đầu lên, cứ cúi người mà bước .

      “Lân nhi”

      Giản Lân Nhi ngẩng đầu, hưng phấn kêu lên “ Tiểu Hân, đến rồi à!”. Ba bước làm hai bước, vội vàng chạy tới, lập tức nhảy lên ôm lấy người đứng, hai chân vắt ra sau lưng, hai cánh tay ôm chặt cổ người đứng đấy.

      “ Sao lại tới đây?”

      “Đến thăm Lân nhi, hôn cái nào”

      “Mua~~~~~~~” Lân nhi hôn cái to lên mặt tiểu Hân.

      “ Lân nhi, lại béo ra rồi” Tiểu Hân ôm mông Lân nhi mà sờ sờ.

      “Xú tiểu tử, cho phép kêu tên của tui, phải gọi bằng chị” Giản Lân Nhi vỗ đầu tiểu Hân, hờn dỗi .

      Người ôm Giản Lân Nhi, tên gọi là Giản Khiêm Hân, ha ha, nghe tên là biết chính là cháu trai của Giản Chính rồi. Giản Khiêm Hân, là em cùng cha khác mẹ của Lân nhi, hơn 5 tuổi.

      Giản Lân Nhi vẫn ở tại nhà ông nội, sau khi mẹ mất khoảng năm, ba liền cưới mẹ của Giản Khiêm Hân, sau đó liền sinh ra cậu.

      Thời điểm Lân nhi có mẹ thứ hai, là năm 4 tuổi, lúc ấy ba của đến chuyện với , bình tĩnh nhìn ba rất lâu, giống như nhìn người xa lạ vậy,rồi sau đó bỏ chay tới Dịch gia, cũng đồng ý hay đồng ý về vấn đề đó.

      Chính là lúc nửa đêm, khi Dịch Nam Phong ngủ giường, nghe tiếng khóc nên tỉnh lại mới thấy .

      Đợi cho đến lúc gặp Giản Khiêm Hân lần đầu, lúc ấy Lân nhi 8 tuổi rồi, Lân nhi vẫn muốn gặp em trai, mà lúc ấy Dịch NamPhong lại có ở đây.

      Khi Giản Khiêm Lân đến nhà ông nội, cậu vẫn lẽo đẽo theo sau Lân nhi, kêu “ chị ơi, chị ơi”. Trong lúc có người, Lân nhi đẩy em trai té ngã,vì bị đau mà khóc lên, Giản Lân Nhi thấy bộ dáng của em khóc chợt mềm lòng, từ đó tình cảm hai chị em tốt lên.

      Từ , Giản Khiêm Hân bị đưa sang Mỹ, cho nên bọ dáng của cậu rất giống tây, chưa đến 14 tuổi mà thân hình cao lớn, cao hơn Lân nhi cái đầu, mày rậm mắt to, thân thể khỏe mạnh, có khí phách của chàng trai trưởng thành. Lúc này ôm Lân nhi cách nhàng thoải mái, quả nhiên là ăn cơm tây liền khỏe mạnh nha, cậu em này mà đem so với mấy chàng trai cùng tuổi quả rất chênh lệch.

      Hai chị em chỉ gặp nhau vào kỳ nghỉ đông, mỗi lần gặp nhau rất thân thiết, mọi người thấy cảnh này quen, chỉ riêng có người ngồi ghế kia cảm thấy rất khó chịu.

      Dịch Nam Phong ngồi trong phòng khác của Giản gia, chuyện với ba củ Lân nhi, tháy Giản Lân Nhi đu chặt lên người Giản Khiêm Hân, ánh mắt lên tia sắc bén.

      “Tiểu Hân, sao cơ thể em toàn cơ bắp thế?” Giản Lân Nhi tay cầm lấy tay Giản Khiêm Hân, tay còn lại ngắt mặt cậu, giọng điệu và hành động vô cùng thân thiết.

      “ Lân nhi, trèo xuống, tiểu Hân được ôm nữa” Dịch Nam Phong vừa vừa cười.

      Giản Lân Nhi hừ lạnh tiếng, vẫn duy trì tư thế đó, Giản Khiêm Hân ôm mông , đặt xuống ghế sô pha.

      Dịch Nam Phong thấy Lân nhi thân mật với cậu con trai như thế, thần sắc mặt liền lạnh .

      Giản chính lúc này ở trong phòng khác, từ đầu tới cuối, khi mới vào Giản Lân Nhi liếc nhìn ba mình cái, còn lại dành toàn bộ thời gian chơi đùa với Giản Khiêm Hân.

      Dịch Nam Phong vốn cùng ba Lân nhi bàn chuyện, sau khi đưa An Khiết về, liền lập tức đến đây, vừa ngồi xuống bao lâu Lân nhi về, thấy bộ dáng ủ rủ của làm cho cao hứng. Nhưng khi nhìn Giản Khiêm Hân ôm Lân nhi, ba của Lân nhi ngồi bên cạnh cảm giác được khí xung quanh lạnh , giảm xuống vài độ.

      “Giản Lân Nhi” giọng trầm thấp, mang theo cảnh cáo.

      Lân nhi liếc Dịch Nam Phong cái, cam lòng muốn bước xuống, nhưng lưng lại bị bàn tay đè lên, cho bước xuống.

      “ Tiểu Hân?” Giản Lân Nhi hơn nửa năm gặp em trai, nghi hoặc kêu lên.

      Giản Khiêm Hân khiêu khích nhìn Dịch Nam Phong, “ Lân nhi, lâu rồi gặp em, chị nhớ em sao?” xong còn hướng về phía ngực của mà cọ cọ ( Rika: sao em trai toàn ăn đậu hủ của Lan nhi thế????? Đấy là món ăn của Phong mà???)

      “ Chị đương nhiên nhớ em rồi!”

      “Vậy thị cho em ôm lát !” Giản Khiêm Hân để Lân nhi xuống.

      “Được rồi, được rồi, ôm !” nhìn tới ánh mắt như muốn giết người phía sau, Lân nhi vẫn tiếp tục ngồi người em trai.

      Giản Chính lúc này bước xuống lầu, Dịch Nam Phong khôi phục lại sắc thái, cùng cười cùng chuyện với ba của Lân nhi. Giản Chính vẫn thích Lân nhi cứ chạy qua Dịch gia chơi, sao Dịch Nam Phong lại xuất ở đây?

      Ba ba của Lân nhi nhìn Dịch Nam Phong thay đổi sắc mặt trong nháy mắt, thầm cảm thán, con ông có sức ảnh hưởng lớn tới tiểu tử này.

      “ Lân nhi, sao rời khỏi người tiểu Hân ?”

      Giản Chính mở miệng , hai chị em ngoan ngoãn buông ra, sắc mặt Dịch Nam Phong tốt lên, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt mà thôi.

      Buổi chiều là thời gian nghỉ ngơi,mà ba ba của Lân Nhi lâu rồi mới tới, chuyện chút với Giản Chính, sau đó liền cùng Dịch Nam Phong tới Dịch gia luyện kiếm.

      Trong phòng tập, chỉ có tiếng kiếm chạm vào nhau. Cuối cùng, người mặc trang phục màu bạc, vóc dáng cao lớn chỉa kiếm vào yết hầu của người mập hơn, kết thúc ván đấu.

      Giản Dục lấy mũ xuống, nhìn , sau đó ngồi xuốngsàn nhà thở hổn hển, mồ hôi chảy đầm đìa. Dịch Nam Phong lắc lắc đầu, tuy rằng chảy mồ hôi, nhưng hô hấp dồn dập.

      “Lại tiến bộ rồi”Nghỉ ngơi lát, lấy lại sức lực, Giản Dục thể bội phục người trẻ tuổi trước mặt ông.

      Dịch Nam Phong khẽ cười.

      Im lặng lúc, Giản Dục “ Ngươi còn thích con bé?”, khẩu khí rất nghiêm túc.

      Hoàng Thành lớn như thế này, Giản Dục và Dịch Nam Phong giao tiếp rất nhiều nơi, bởi vì có quan hệ với Lân Nhi, hai người hiểu nhau rất .

      Giản Dục đại khái biết được thân phận của Dịch Nam Phong, đối với việc Dịch Nam Phong coi trọng con mình ông cảm thấy rất khó hiểu. Ông còn nghe đồn rằng, con ông và Dịch Nam Phong còn có tình cảm với nhau. Ông và cậu ta chuyện với nhau hơn nửa giờ, tuy rằng ông cảm thấy mình hiểu rất Dịch Nam Phong, nhưng mỗi lần gặp, ông thể nắm bắt được tâm tư của cậu.

      Ông và con từ tới giờ cũng thân thiết lắm, từ khi ông thêm bước nữa, ông còn nghe thấy Lân nhi gọi ông tiếng ba, nhớ đến đây, ông cảm thấy bi thương. Nhưng đối với hạnh phúc cả đời của con giá, người làm cha như ông nhất định phải thận trọng.

      “Vâng” Hiểu được ý tứ của Giản Dục, Dịch Nam Phong thản nhiên lên tiếng.

      Trong phòng tập lại vang lên thanh của đao kiếm.

      “ Ai nha,tiểu Hân tránh ra , để đấy cho chị, tức chết mà” Giản Khiêm Hân và Giản chính chơi cờ,Lân nhi ngồi bên ngoài xem, làm trái với quy tắc “ Chơi cờ cấm ”, Giản Khiêm Hân hạ cờ, bên này Lân nhi gào to.

      Giản Chính cao hứng,nhìn cháu trai cháu hợp sức đánh cờ với ông, ông cùng tiểu Hân rất đắc ý.

      Giản Khiêm Hân rốt cuộc chịu nỗi tra tấn của chị mình, nhường cho Lân nhi chơi, nhìn cách Lân nhi chơi cờ, Giản Khiêm Hân hoảng hốt. Lúc hoàn hồn, cậu thấy Lân nhi nháy mắt với mình, hai chị em hợp tác nhiều lần, cậu liền hiểu ngay ý của chị.

      Chạy bưng cho ông nội ly trà, Giản Lân Nhi thừa dịp ông uống trà, vụng trộm đem di con Mã* sang vị trí khác, sau đó thấy ông phát ra, liền cười thầm trong lòng

      (* là quân cờ trong cờ tướng)

      Vừa mới bước vào cửa, Dịch Nam Phong liền thấy hai chị em Lân nhi hợp tác ăn ý, toát ra thân mật, Dịch Nam Phong nắm chặt tay thành quyền.

      Hai ông cháu giằng co hồi, cuối cùng Lân nhi xuất quân, đem giết chết quân của ông.Giản Chính mất hứng khi cháu thắng ông, còn LÂn nhi cười trộm, chạy tới vuốt lưng cho ông nội.

      Buổi tối, bốn bề yên lặng, mọi người ngủ say, trọng đại viện Giản gia, bóng đen thuần thục nhảy qua tường, nhảy lên phòng ngủ lầu hai.

      “Kịch…” thanh rất vang lên, cửa sổ thủy tinh chậm rãi bị mở ra, người đó nhanh nhẹn tiến vào, nhảy xuống tiếng động.

      Haizz….., ai ở đại viện bị ăn trộm tới thăm, người này chắc là ăn trộm rồi?

      giường có ngủ say, cái miệng nhắn nhếch lên, ngáy cái, rồi im lặng ngủ tiếp.

      Ánh mắt Dịch Nam Phong sang quắc, nhìn chằm chằm người giường, trong lòng nôn nóng. nửa đêm trốn nhà lẻn vào đâu, sao Lân nhi lại ngủ say như thế?

      Rất nhanh, cởi hết quần áo ra, vốn định cởi sạch, nhưng cuối cùng lưu lại, xốc chăn lên chui vào. Lân nhi ngủ ngon, bất thình lình bị người ôm vào trong ngực, miệng kêu lên tiếng, rồi ngủ tiếp.

      Dịch Nam Phong ôm Lân nhi, tăng thêm chút lực đạo nơi thắt lưng.Thôi… đợi khi tỉnh dậy tính sổ cũng muộn.

      Rút tay ra, chuẩn bị ngủ cảm thấy người trong lòng dịch ra ngoài, Giản Lân Nhi tỉnh.

      ra ngoài” cước đá văng đôi chân dài của , Giản Lân Nhi rống to lên.

      Dịch Nam Phong nheo mắt lại, dường như báo trước tai họa sắp ập tới. lần nữa đưa tay ôm Lân nhi vào trong lòng, gác chân lên, cố ý dựa sát cả người vào, cũng them lời.

      Giản Lân Nhi hoảng hốt, giãy giụa muốn thoát ra

      “Đừng nhúc nhích!”

      Hai tay tóm lấy tay của Lân nhi đánh lên đầu , Dịch Nam Phong trầm giọng .

      Giản Lân Nhi dám động đậy nữa, có vật cứng cứng, nóng nóng chạm vào đùi , nhắc nhở tồn tại của nó.

      Bị kích động, cố kiềm chế lại, tuy trong lòng vô số lần nghĩ tới phát sinh quan hệ với , nhưng Dịch Nam Phong vẫn cố gắng thu lại cảm xúc, thực dám làm tổn hại Lân nhi.

      Người ta là con , có đứa con nào sắp trưởng thành tới nơi rồi con có thể ôm người con trai để ngủ, có ai có thể chống đối được “” cứng lên, là khó khăn nha! Trong lòng oán thầm, Giản Lân Nhi trừng mắt nhìn Dịch Nam Phong, sao người này thay đổi thói quen ta?

      Mắt thấy Lân nhi trừng mắt nhìn mình, đáng chết mất. Dịch Nam Phong nhếch miệng cười cười, kiềm chế nữa, quyết định tính sổ với cho tốt.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 8: Đêm

      Tác giả: Xá Niệm Niệm

      Thể loại: đại, cán bộ cao cấp, quân lữ, hào môn thế gia.

      Nguồn: http://mynhancung.wordpress.com/

      Edit: Rika Nguyen
      ~~~


      Dịch Nam Phong nhìn Lân nhi ngủ như heo, thở dài, thôi, đợi ngủ dậy rồi tính sổ, rồi sau đó ôm chặt vào trong lòng. Khi Dịch Nam Phong chuẩn bị nhắm mắt ngủ, người trong lòng bỗng động đậy, vội mở mắt ra.

      Cánh tay khẽ động, toàn bộ mặt mũi Lân nhi đập vào lồng ngực cứng rắn.Giản Lân Nhi thầm than, rốt cuộc thể giả bộ ngủ được rồi.

      “Sao lại vào đây?” giọng điệu nghe giống như hoan nghênh, Dịch Nam Phong cắn răng. Lân nhi nhướng mắt lên, nhìn Dịch Nam Phong giống như người điên, Giản gia của tới là có thể tới sao, trong đại nhi viện quân khu buổi tối có lính cánh gác luân phiên, người này, còn có hứng thú trèo tường vào đây sao?

      thế, phòng của còn nằm tầng hai, mang bất cứ thứ gì hỗ trợ mà có thể lên đây, là….

      Tóm lại, ánh mắt Dịch Nam Phong lúc này rất tà mị, đây là ánh mắt mà Lân nhi rất quen thuộc, ánh mắt ám chỉ điều gì hay ho từ .

      Dịch Nam Phong trả lời câu hỏi của Lân nhi, mà còn hỏi ngược lại “Em với em trai tình cảm tốt nhỉ?”

      Giản Lân Nhi lời nào, đẩy ra rồi đứng lên, bệnh thần kinh, nửa đêm tới đây hỏi chuyện này.

      Dịch Nam Phong xoay người cái, liền ôm lấy Lân nhi, “ Chúng ta chuyện”

      bị thần kinh à, nửa đem cho người ta ngủ à?”

      Dich Nam Phong gì, vẫn duy trì nguyên tư thế cũ.

      “Đúng vậy, hai chị em tôi tình cảm rất tốt”

      “Sau này được ôm nó nữa”. Dịch Nam Phong có thói quen ra lệnh người khác, lời bình thường ra nghe như mệnh lệnh.

      Giản Lân Nhi thấy khẩu khí người này tốt lắm, còn chưa tính sổ với vụ An Khiết, nay lại tới đây khởi binh vấn tội, làm loạn ở đây, huống chi tiểu Hân là em trai , Lân nhi giãy giụa muốn đứng lên.

      “Đừng nhúc nhích”

      Dưới bụng có cái gì đó cưng cứng, nóng nóng.

      Khi Giản Lân Nhi 12 tuổi, Dịch Nam Phong 20 tuổi, ngồi sô pha đỏ, Dịch Nam Phong với người đội diện rằng là con . Hai mươi tuổi mà có con 12 tuổi, ra ai tin? ai tin hết. Vì thế Giản Lân Nhi làm con danh nghĩa của Dịch Nam Phong sáu năm nay rồi.

      Lân nhi khác với các bạn đồng trang lứa, từ đầu đến chân toàn mặc đồ hiệu Benetton*, toàn là đồ sản xuất có giới hạn. Khi đó Dịch Nam Phong sưu tập những kiểu trang phục tốt nhất cho Lân nhi, rồi mỉm cười khi nhìn thấy hét chói tai vì sung sướng.

      * Benetton : Tập đoàn thời trang nổi tiếng của Ý

      Nhưng dần dần, tâm tư của Giản Lân Nhi thay đổi. luôn muốn công khai mối quan hệ này, có chàng trai ưu tú bên cạnh, Lân nhi mơ mộng, ảo tưởng, hy vọng ngày nào đó giới thiệu với mọi người bằng thân phận khác, phải là con .

      Nhưng luôn giả giả , có lúc cảm nhận được có tình cảm với , rất cao hứng. Nhưng có lúc lại hờ hững, làm rất hụt hẫng.

      lúc sau, Lân nhi cảm thấy mình dường như sắp bị Dịch Nam Phong tra tấn, them quan tâm nữa. Nhưng nhìn lát, thấy toàn thân như mang vẻ phong tình rất hấp dẫn, làm hoảng hốt. Giản Lân Nhi cảm thấy ủy khuất, có chọc giận , người như dám dây vào. Nhưng người này nửa đêm ngủ mà tới đây quấn lấy , biết muốn gì đây?

      Ánh mắt Giản Lân Nhi nhìn ngây thơ, giống con mèo , trong bóng tối nhìn . Dịch Nam Phong cảm thấy chịu được, đành : “ Sau này nếu thấy em còn ôm bất cứ chàng trai nào, em hãy đợi đấy!”

      Giản Lân Nhi lời nào. “ Em nghe chưa?”, Dịch Nam Phong cúi đầu xuống quát lên, trong gian bé nghe kinh hãi, mặt Giản Lân Nhi đỏ lên.

      “ Em thích thế đấy, cản được em à? xuống !” nghĩ gì mà bảo nghe lời , phải con của . Đối với , càng quát, càng dọa nạt càng nghe lời.

      Dịch Nam Phong cao 1m88, lại đè lên người Lân Nhi. Giản Lân Nhi cảm thấy sắp thở được nữa rồi.

      “Xuống !” kích động, to đến mức phun nước miếng, mà hai người dính sát nhau, toàn bộ nước miếng đều hứng trọn mặt Dịch Nam Phong. Dịch Nam Phong ngày thường rất sạch , vậy mà giờ đây lại chậm rãi dung lưỡi liếm nước miếng ngay gần miệng (R: này….khiếp quá”

      Hành động này làm Lân nhi nhìn đến ngây người, dám trêu chọc , biến thái quá, còn dám nằm lên người nữa chứ. Ông trời ơi, sao ông là người sinh ra trong gia đình danh gia vọng tộc, nhìn cũng là người cực kì ưu nhã, nhưng sao trước mặt lại biến thái thế này,huhuhuhu.

      Ngực bắt đầu phập phồng, ép chặt lên ngực mà thở, mùi hương thơm mát, thân thể mềm mại. chờ đợi mười năm như thế này, chờ cho thiên hạ của có phản ứng này, để tự tay hái quả. Nhịn được, cúi đầu xuống.

      Giản Lân Nhi trợn to mắt nhìn , nhìn bờ môi ngày càng tới gần, kinh hãi, trong đầu “oanh” tiếng, hoàn toàn nổ tung, đây…đây là lần đầu hôn . cũng ngốc, biết ôm ngủ biết bao nhiêu lần, từng ngóc ngách cơ thể gần như biết hết, cũng từng bị hôn qua, môi cũng thế. Nhưng, nhưng đây là lần đầu tiên, hôn trong lúc tỉnh táo.

      Nghiêng đầu, hôn , từng ngụm từng ngụm cuốc lấy lưỡi , mút lấy hương vị ngọt ngào của , miệng bịt kín miệng . Lân nhi bị dọa cho choáng váng, tùy ý để hôn, dưới bụng, có chút ấm nóng và ẩm ướt tràn ra.

      Dịch Nam Phong như bị bỏ đói lâu ngày, cả người hưng phấn, Lân nhi lại tỉnh táo, ý thức lại, cảm thấy kì quái, tại sao lại phấn khởi như thế nhỉ?

      Có lúc, Dịch Nam Phong ôm ngủ, “cậu em trai” thức dậy, biết thế nào dành tự xử, nay cảm thấy dường như cũng có cảm xúc giống , cảm thấy phía dưới chịu nỗi nữa.

      Rốt cuộc, Giản Lân Nhi hoàn hồn lại, bởi vì thở nỗi nữa, người này là, hút hết khí của , cho thở nữa, đầu óc rối loạn, trước mắt biến thành màu đen, đẩy ra. Người phía dưới có hành động làm bừng tỉnh, bàn tay to của hướng tới nơi mềm mại và nhạy cảm của , định xoa bóp chút, nhưng chợt rút tay lại, cũng hôn nữa.

      “Sau này, trừ ra được ôm bất cứ người con trai nào khác, em nghe chưa?” cũng quên nhắc mục đích đến đây tối nay.

      Lân nhi vội vàng hít thở, loạn “ Em biết rồi”. ngoan ngoãn gật đầu, giọng , nghe như mèo kêu.

      “Con ngoan”. Dịch Nam Phong hài lòng, ôm Lân nhi đặt lên người , oa, cảm giác này tốt, Lân nhi cũng động đậy nữa, mặc cho ôm . Cái gì mà công tử ưu nhã, lịch lãm, người này bản chất là tên vô lại.

      Trong đầu rối loạn, nghĩ được gì nữa, nhưng muốn thoát khỏi vòng tay của , nên đẩy đẩy vài cái, Dịch Nam Phong cam lòng bỏ xuống. Rồi lần nữa ôm , hai chân gác lên người .

      Lân nhi bối rối, trong bối rối có hưng phấn, trong hưng phấn có sợ hãi, hôm nay hôn , nhưng vì sao, tại như đùa giỡn ? chán ghét, vì sao tuổi hơn nhiều như thế, trải nghiệm cũng nhiều bằng .

      hôn , còn làm những hành động kích thích, liếc cái, Dịch Nam Phong như ngừng thở, hít vào ngụm khí lạnh. Còn Giản Lân Nhi cảm thấy dưới đay quần con của chút ẩm ướt.

      A, tiểu nha đầu này, Dịch Nam Phong trầm ngâm, cũng vô số làn ăn đậu hủ của , có phản ứng gì hiểu rất , nhìn bộ dáng tiểu nha đầu này, trong đầu bất giác tràn ngập sung sướng.

      Kiềm chế, kiềm chế, cuối cùng cũng nhịn xuống, Lân nhi giật mình, bị dung bàn tay to lớn chộp lấy cái mông đầy đặn của . Hai người ôm nhau, im lặng, Giản LÂn Nhi cũng muốn quan tâm gì nữa, cũng đạt được mục đích. Kết quả là… hai người ôm nhau ngủ.

      Nhưng là bi kịch, chưa ngủ được bao lâu trời sáng, phòng LÂn nhi nằm cuối cùng, đáng lẽ rất yên tĩnh. Nhưng Dịch Nam Phong lại nghe thấy tiếng bước chân tới gần, vội vàng mở mắt, nhưng thanh đén trước của rồi.

      “ Lân nhi, dậy nào”. “ Cạch..” Cửa mở ra, Giản Khiêm Hân vừa bước vào vừa .

      Giản Lân Nhi còn mơ mơ màng màng, liền cảm giác như bị trời sập xuống, ôm Dịch Nam Phong ngủ, nếu em trai vào…

      “Tiểu Hân, đừng vào, chị mặc quần áo!” Đầu óc nhanh chóng phản ứng lại, Giản Lân Nhi hét lớn lên, đồng thời nhớ đến Dịch Nam Phong, nếu để cho ông nội phát , liền bị xử tử ngay.

      Giản Khiêm Hân dừng lại, : “ Em là em trai chị, có gì đâu mà phải sợ?”, vừa , làm bộ dáng muốn bước vào.

      Cái gì, cằm Giản Lân Nhi như muốn rớt xuống đất. Bỗng dưng cảm thấy hai chân như bị cuốn lấy, hơi thở nóng rực phả vào cổ , như muốn nhắc nhở , trăm ngàn lần được để cho tiểu Hân bước vào.

      “Tiểu Hân, em xuống trước , chị lập tức xuống ngay bây giờ”

      “Vậy chị hôn em cái rồi em xuống” Giản Khiêm Hân đưa ra cầu.

      Cảm giác bàn tay lưng tăng thêm lực đạo, mơ hồ nhớ đến tối qua đáp ứng nên quá thân mật với em trai, nhưng trước mặt còn biện pháp nào cả, thèm để ý tới bàn tay của , “ Được, em lại đây”

      “Bẹp” Giản Khiêm Hân hôn lên mặt cái to, nào dám hôn to như thế. Khi Giản Khiêm Hân xoay người, Giản LÂn Nhi cố gắng kiềm chế cơn đau nơi cổ truyền tới.

      Cái này,Giản Khiêm Hân còn chưa ra ngoài, ta cắn ngay cổ rồi.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Biến đổi

      Tác giả: Xá Niệm Niệm

      Thể loại: đại, cán bộ cao cấp, quân lữ, hào môn thế gia.

      Nguồn: http://mynhancung.wordpress.com/

      Edit: Rika Nguyen
      ~~~


      “A, đau…” Giản Lân Nhi đưa tay đụng vào chỗ bị cắn, kêu đau tiếng, Dịch Nam Phong cũng đứng dậy, lại cắn thêm cái nữa.

      Giản Lân Nhi dám động, sợ cắn khắp nơi người mình. Rốt cục cũng buông ra, Giản gia nương cũng chịu thiệt thòi, cắn tôi, tôi cắn lại . Xoay người, bổ nhào vào người Dịch Nam Phong, cắn phát lên bả vai , cắn đến khi trong miệng truyền đến mùi máu tanh mới nhả ra.

      Dịch Nam Phong biết tính cách của , chờ cho giải tỏa hết uất ức, nếu cho cắn, bảo đảm làm ầm ĩ vài ngày, chắc chắn ngủ yên.

      “Thực nhẫn tâm!” Dịch Nam Phong mở miệng .

      Xoa xoa vết máu môi, Lân nhi xem như hết giận, nhớ tới người trước mặt mình tối qua vụng trộm lẻn vào đây, bây giờ trời sáng rồi, làm sao ra ngoài bây giờ?

      “ Làm sao bây giờ, làm sao để ra ngoài đây?”

      Lân nhi ngồi giường lo lắng, chạy đến cửa sổ nhìn xuống, ông nội ở dưới cho chim ăn, nếu xuống cầu thang, khẳng định người trong nhà nhìn thấy, làm sao bây giờ? Xoay người lại, nhìn thấy ôm chăn nằm đống giường.

      Chạy tới lắc lắc , : “ Như thế nào mà còn ngủ được hả? Mau mau dậy , nghĩ cách ra ngoài ?” Dịch Nam Phong nhìn Lân nhi lay lay mình, lời nào, trong đầu suy nghĩ, liền ra câu : “ Giản Khiêm Hân”. Sau đó nở nụ cười, nụ cười gian xảo.

      Ha ha, tiểu Hân đệ đệ, người ta căn bản coi ra gì, đây là nhẫn tâm a?

      LÂn nhi biết được suy nghĩ của , trong lòng gấp như lửa đốt : “ được ngủ nữa, mau dậy nghĩ biện pháp nào”

      Lười biếng nghiêng người lại, Dịch Nam Phong đưa tay gối đầu, híp mắt nhìn Giản LÂn Nhi. Bộ dáng này của hớp hồn, hai má Lân nhi đỏ lên, định cầm tay kéo dậy.

      “Lân nhi, còn nhớ những lời tối hôm qua ?”

      Chột dạ, mở to mắt, Giản Lân Nhi gật gật đầu “ Nhớ, nhớ , được quá gần gũi với tiểu Hân, nếu để bắt gặp…” Lời còn chưa hết, mắt chợt lóe sáng.

      “Nhớ rồi, mau dậy nào” Giản LÂn Nhi kéo rời giường, Dịch Nam Phong lại cố ý muốn dậy, Lân nhi trừng mắt nhìn vài lần. Hừ, người này giống người bình thường, thích bị ngược phải.

      “ Dịch Nam Phong, …” Trợn to mắt, tỏ vẻ buồn bực,nhưng ngẫm lại, với hình ảnh đáng iu này, khó trách Dịch Nam Phong muốn chọc tức bé này.

      Thấy Lân nhi sốt ruột, Dịch Nam Phong mới miễn cưỡng ngồi dậy, áo sơ mi của bị bung ra vài nút, lộ ra lồng ngực khỏe mạnh và tráng kiện, Dịch Nam Phong nhìn thấy Lân Nhi chui vào phòng tắm, liền “ Làm gì đó, mau ra ngoài”

      Giản Lân Nhi căm giận nhìn hình ảnh trong gương, phải là chưa thấy qua, nhưng tối hôm qua phía dưới của cảm thấy ẩm ướt. Nhìn thấy Dịch Nam Phong, lại nghĩ tới hình kia.

      Thời điểm Lân nhi bước ra, Dịch Nam Phong tựa vào thành cửa sổ, biết suy nghĩ điều gì,sắc mặt có chút thanh tịnh. Lân nhi thấy vậy, chạy tới, gọi hồn trở về “ Đứng đó có người thấy sao? mau nghĩ cách ra ngoài

      Dịch Nam Phong quay đầu lại, “ Để tối nay về”

      Lân nhi chán nản : “ Đây là nhà của em nha” Dịch Nam Phong lời nào, đôi mắt u ám, cũng phản bác lại lời của Lân nhi, chỉnh đốn lại quần áo, mở cửa bước ra ngoài.

      Giản Lân Nhi bị hù cho chết đứng, trơ mắt nhìn bước xuống cầu thang, thèm nhìn tới Giản Khiêm Hân nhìn chằm chằm, đường bước ra ngoài cửa, còn cất tiếng chào hỏi mọi người nữa chứ.

      Giản LÂn Nhi biết ông nội thích tiếp xúc với Dịch Nam Phong, rất lăng nhăng, mà cháu của ông tính tình lại đơn thuần, thông minh, nhưng đó chỉ là chút, kiềm chế được Dịch Nam Phong.

      Có thể bị Dịch Nam Phong làm cho hư,vì lúc nhận định là của , Giản Chính thể ngăn lại được. Lúc ấy Lân nhi cứ dính lấy Dịch Nam Phong, nhìn thấy liền tìm mọi cách để tìm , đứng bên cạnh . Khi giận dỗi lại dỗ , cung cấp cho những điều tốt nhất, thế là lại theo . Giản Chính nhiều khi tức giận tới cực điểm, nhưng lại làm được gì, mà cháu nhà mình lại nháo nhào muốn ra ngoài gặp .

      Cho nên, giản Chính cùng Dịch Nam Phong trò chuyện nghiêm túc lần, trong lòng hi vọng để cho cháu có được lựa chọn tốt nhất. Nhưng, trong lòng Lân nhi đem Dịch Nam Phong trở thành vật sở hữu của , từ đến lớn, trừ việc trước năm ba tuổi chưa gặp được Dịch Nam Phong, và 3 năm Dịch Nam Phong rời , khoảng thời gian còn lại hầu như Dịch Nam Phong luôn có mặt trong cuộc sống của . để cho bất kì người nào thay thế vị trí của Dịch Nam Phong trong lòng .

      Chậc chậc, bá đạo nha.

      đúng là rối rắm, Dịch Nam Phong thành công trong việc nuôi dưỡng như đứa con , trong mắt luôn có hình bóng của . cảm thấy đây là loại thói quen rất tốt, bất quá chuyện gì rồi cũng từ từ đến, vội, thời gian còn dài, ngại chờ đợi.

      Ngồi ngay ngắn bàn làm việc, Dịch Nam Phong lim lặng lắng nghe thư ký Lâm báo cáo chuyện giao phó tháng trước. Nghe mọi chuyện được tiến hành rất thuận lợi, Dịch Nam Phong gật đầu, hai tuần nữa, còn phải tự kiềm chế nữa rồi.

      Nơi này tập đoàn “Dịch Phong”, tòa nhà có 30 tầng, nằm ở vị trí hoàng kim, những sinh viên vừa tốt nghiệp hoặc chưa tốt nghiệp, đều đứng nhìn mà ước ao, trong lòng thầm hứa, nhất định phải vào làm được ở trong này. “ Dịch Phong” trở thành biểu tượng vàng, giống như cỗ vũ tinh thần mọi người, những người trẻ tuổi đếu lấy mục tiếu là “Dịch Phong” mà phấn đấu, mơ ước ngày mình có thể giống như người đứng đầu tập đoàn này, xây dựng công ty từ hai bàn tay trắng.

      Giản Lân Nhi chuẩn bị cho việc thi vào trường Cao đẳng, thi vào cao đẳng có vẻ nhàng hơn thi đại học. Lần trước, khi Lân nhi thấy Dịch Nam Phong và An Khiết ăn cùng với nhau, lấy vai trò là khách, thuận lợi tiến vào chọc ghẹo An mỹ nhân, lúc này, và Trần Thần lại ngồi ăn cùng nhau tại đây.

      như vậy, ta phải ba ba của bà?”

      Giản Lân Nhi nhướng mắt lên “ Đương nhiên phải nha, ba của tui sao lại trẻ như vậy được?”

      “Vậy quan hệ giữa bà và ta là gì, như thế nào lại…?”

      “Ai nha, tui biết, bà phiền phức quá à”

      Trần Thàn thấy Lân nhi tức giận, liền im ngay dám nữa. Dù gì, dù người ta để ý, nhưng Lân nhi để ý, cho nên Trần Thần nén tò mò của mìn xuống.

      Hôm nay, Trần Thần kêu Lân nhi đến trường, để các lưu lại những ký ức đẹp của thời học sinh. Hai người ngồi sân thể dục, nhìn các em học sinh khóa dưới học thể dục, trong lòng cảm thấy chua xót, dù sao các cũng đoạn thời gian vui vẻ như thế.

      Lơ đãng quay đầu lại. nhìn thấy Lân nhi nhìn chằm chằm cái băng rôn bị gió thổi, đó ghi “ Sinh viên nhập ngũ quang vinh…”

      Hàng năm, các trường quân đội của quốc gia đều tuyển chọn sinh viên nhập ngũ, thế nhưng cái này cũng treo ở trường trung học ư, phỏng chừng là tuyên truyền cho các em học sinh muốn tham gia vào trường quân đội? Thời gian tuyển chọn là từ tháng 7 đến tháng 10 hằng năm, nhưng được trúng tuyển chính thức là vào tháng 10. Giản Lân Nhi cũng quan tâm đến nữa, quay đầu tiếp tục cùng Trần Thần nhìn lại quang cảnh của ngôi trường trung học.

      “Lân nhi, sinh nhật của bà sắp tới rôi? Bà muốn được nhận quà gì?”

      Sinh nhật 18 tuổi của Lân Nhi, mấy ngày trước, LÂn nhi nháo nhào đòi món quà to lớn từ Trần Thần.

      biết nữa, chắc lại ôm gối ngủ thôi, nhưng dù sao vẫn thể thiếu quà của bà được!” Lợi dụng lòng tốt của người khác, Lân nhi làm sao mà bỏ qua cơ hội đòi quà này được?

      “A, để tui nghĩ lại xem sao?” Trần Thần quả là bạn tốt của Lân nhi, thấy bạn tốt như vậy, còn tâm suy nghĩ nữa chứ. Giản Lân Nhi nhìn bộ dáng suy tư của Trần Thần, nghĩ đây đúng là chuyện tốt, còn có người để chuyện vui vẻ, cuộc sống của đâu chỉ có riêng mình tên Dịch Nam Phong biến thái kia đâu!

      , Tiểu Tranh Tử, chị mang em chơi!” ngồi suy nghĩ ngốc nghếch trong này nữa, Lân nhi quyết định dẫn Trần Thần chơi, Trần Thần rất tự nhiên mà ngoan ngoãn theo .

      Nhưng…. Giản Lân Nhi lại dẫn Trần Thần đến “ Yên Sắc”, nơi này là quán bar nha, các trẻ chưa đủ 18 tuổi thể vào đây nha. Nhưng chỉ mới có 5h, quán bar cũng chưa có hoạt động. Trần Thần vẻ mặt ngốc nghếch, nhìn Lân Nhi lẻn vào, cắn răng theo sau.

      “A, LÂn nhi mới đến!” Người pha chế đứng ở quầy bar chuẩn bị để chuẩn bị mở cửa hoạt động, thử rượu.

      Giản Lân Nhi chào hỏi lễ phép, lôi kéo Trần Thần sợ sệt kia ngồi xuống ghế, các nhân viên phục vụ cũng tiến lại chào hỏi Lân nhi, Lân nhi cũng gật đầu chào lại.

      Trần Thần trợn mắt há hốc mồm nhìn , hình như Giản LÂn Nhi rất quen thuộc với nơi này? lát sau, phục vụ đem tới hai ly rượu trái cây, Lân nhi ép buộc Trần Thần phải uống cho biết.

      Đây là quán bar của Dịch Nam Phong, cho nên rất an tâm khi đến đây. Nhìn bộ dáng mất hồn của Trần Thần, ôm bụng lăn ghế mà cười.

      Đúng 8h, Yên Sắc đông khách, vài ngồi gần bàn Lân nhi, liền nhìn sang đánh giá, rồi như cảm thấy hứng thú, liền quay đầu , trong bất chợt lại nghe đoạn đối thoại ngắn.

      được uống say, coi chừng ta cường bạo đó” giọng của người con .

      Lân nhi hứng thú nghe, dựng thẳng tai lên tiếp tục nghe lén.

      “Nhưng…nhưng mình có kinh nghiệm…” “ Tui với bà…” bla bla bla…Mắt Giản Lân Nhi chuyển động, cảm thấy do dự.

      Đợi cho đến lúc Trần Thần liên tục đòi về nhà, Giản LÂn Nhi mới sực tỉnh lại. Liền ra ngoài cùng với Trần Thần, nhìn Trần Thần bước lên xe taxi, lấy di động ra, gọi cho Giản Khiêm Trạch.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :