1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Đâu ngờ người ấy ngay bên ta - Cố Thất Hề (Full)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      "Điềm Điềm, với tôi có phải vì Ôn Kỷ Ngôn ?" Tu Dương im lặng lúc lâu, rồi mới .


      "Tôi cũng biết!" Mật Điềm lắc đầu.


      "Sao em lại biết?"


      "Hoặc là vì..." Mật Điềm trả lời: "Nhưng, phải." Mật Điềm xong, nhìn Mễ Tu Dương bối rối nhìn , liền từ từ : "Tôi có chút tình cảm với Kỷ Ngôn, nhưng giờ ấy bỏ rồi!"


      "Tôi từng nghĩ tôi có thể chuyển tình cảm với ấy sang ." Mật Điềm chăm chú nhìn Tu Dương : "Tôi cũng rất cố gắng làm như vậy, hẹn hò với , chơi với !" ngập ngừng: "Nhưng tình cảm của tôi với Kỷ Ngôn, càng ngày càng sâu đậm, tình cảm ấy, xa hơn tôi nghĩ! Nhưng tôi lại biết phải thế nào."


      "Sao em với ta?" Tu Dương thở dài.


      "Vì tôi luôn nghĩ ta là Gay." Mật Điềm mấp máy môi, "Tôi thể hỏi chàng Gay, là có thích tôi hay ?"


      "Ôn Kỷ Ngôn là Gay? nhận ra được." Tu Dương : "Mật Điềm em có nhầm đấy?"


      " ta lừa tôi." Mật Điềm nhìn ra ngoài xe : "Kỷ Ngôn vì muốn thuê chung nhà với tôi, lừa tôi ta là gay, thực ra, ấy phải." Mật Điềm thở sâu: "Nhưng cho dù ấy có Gay hay , ấy đều thích tôi..."


      "Kỷ Ngôn thích em?" Tu Dương có chút nghi ngờ, chàng kia ban đầu tuyên chiến với , từ ánh mắt cuồng say ấy, cần phải nghi ngờ cũng biết ta thích Mật Điềm.


      "Ừ, tôi thử dò hỏi, ấy thích." Mật Điềm đến đây, giọng có chút xót xa, "Cho nên, tôi kiên quyết để ta ra ..."


      Tu Dương tò mò : " ta gì à?" trong lòng tự hỏi biết Ôn Kỷ Ngôn rốt cuộc muốn làm gì, sao thổ lộ với Mật Điềm, hai người hạnh phúc nắm tay nhau cùng tận hưởng những ngày hạnh phúc có tốt hơn ?


      " gì, ấy thu dọn đồ đạc, rồi nhanh chóng rời ." Mật Điềm xong, nhìn Tu Dương: "Tôi vốn nghĩ ta rồi, có thể áy náy hẹn hò cùng , có thể ." Mật Điềm vặn ngón tay, cắn môi tiếp tục : "Nhưng, cho dù tôi có trang điểm đẹp, có cười vui, nhưng đều là giả." rồi chỉ vào đầu mình, "Trong đầu tôi, lúc nào cũng nhớ đến ấy", rồi chỉ vào tim mình: "Đây, chỗ này phản bội lại cảm giác, miễn cưỡng cùng hẹn hò, tôi cảm thấy mệt mỏi và cảm thấy công bằng với !"


      Mễ Tu Dương thấy tình hình, do dự chút, rồi đưa tay nhàng ôm Mật Điềm vào lòng, an ủi, dịu dàng : "Điềm Điềm, sao! Em có thể thành với tôi tình cảm của em, tôi rất trân trọng." Ngập ngừng tiếp: "Cho nên, tôi sẵn sàng làm bạn cùng em!"


      "Mễ Tu Dương, cảm ơn !" Mật Điềm ngước đầu lên, lịch ôm : "Đưa tôi về nhà nhé!" còn tâm trạng để ăn, cũng còn tâm trí để chơi.


      "Đừng khách sáo, chúng ta là bạn mà!" Mễ Tu Dương dịu dàng cười, "Thực , Kỷ Ngôn thích em." Mễ Tu Dương chịu nổi nhìn Mật Điềm đau lòng như thế, vài câu an ủi.


      "Cảm ơn an ủi tôi, nhưng tôi sao rồi!" Mật Điềm chỉ xem lời là Tu Dương an ủi mình, phải là , cười xã giao.


      Tu Dương cười lại với , cũng thêm, giỏi trong việc giúp tình địch! bị từ chối, vẫn đau lòng đây!


      Mật Điềm về tới căn nhà của mình, mình ngồi dựa vào salon, nhàng nhắm mắt vào, cố gắng cảm nhận thời gian và Kỷ Ngôn sống chung ở căn nhà này.


      Mặc dù chỉ có hơn tháng ngắn ngủi, nhưng lại dài giống như cả đời vậy.


      Hai người vui vẻ, cãi nhau cùng làm việc nhà, vì tranh nhau chút thức ăn mà cãi nhau ầm ĩ, mở mắt ra, chỉ là phòng khách hẹp vắng lạnh, nhưng cũng trống trải, trống trải đến nỗi Mật Điềm cảm thấy hít thở cũng có cảm giác đơn lạnh giá.


      Thói quen là việc đáng sợ, mới trong thời gian ngắn, quen ở cùng với Kỷ Ngôn, bây giờ khi trở lại sống mình, cảm thấy rất buồn.


      Căn nhà chỉ có người, nghĩ tới những kỉ niệm của hai người, nuối tiếc, xót xa.


      Mật Điềm biết người vốn hoạt bát, vui vẻ như bỗng trở nên buồn bã như thế này, đưa hai tay ôm chặt lấy bản thân, dường như như vậy mới cảm thấy chút ấm áp, mới khiến run lên...


      hối hận vì đuổi Kỷ Ngôn , hối hận lúc , thổ lộ với .


      Cho dù bị Kỷ Ngôn từ chối, Mật Điềm cũng nên thổ lộ trước khi đuổi , như vậy, trong lòng mới thấy nuối tiếc!


      Nhưng, tại, nhìn căn phòng trống trải, trong đầy tâm , còn chưa kịp ra, thà hối hận còn hơn phải cảm thấy nuối tiếc, nhưng khi mở điện thoại ra, phát , buổi tối khi đuổi , tức giận xóa hết số điện thoại, tin nhắn của , còn chưa từng thuộc số điện thoại của ...


      Số điện thoại vốn để liên lạc giữa ngay từ lúc đầu còn.


      Ôn Kỷ Ngôn mình tĩnh lặng ngồi trong công viên Tân Hải cho đến lúc hoàng hôn, nhìn dòng người thưa thớt, liền gọi cho Trần Cẩm Ngôn "Cẩm Ngôn, mình nên về nhà nhận lỗi, và còn mang theo cả bạn về nhà nhận lỗi nữa..."


      "Kỷ Ngôn, cậu gì thế?" Trần Cẩm Ngôn lái xe đường tan làm về nhà, cắm tai nghe vào hỏi, vì giọng Kỷ Ngôn nghe hơi lạ, "Cậu muốn về nhà nhận lỗi?"


      "Ừ, lang thang đủ rồi, muốn về nhà nhận lỗi." Kỷ Ngôn : "Nhưng, mình chỉ sợ bố nhốt lại." Vì lần này chuyện xảy ra nghiêm trọng, Kỷ Ngôn : "Mình sợ bị nhốt, chỉ sợ khi bị nhốt, vợ của mình bị người khác cướp mất..."


      "Sao? Kỷ Ngôn cậu gì thế?" Nghe Kỷ Ngôn đến chữ vợ, trong lòng Cẩm Ngôn liền lo lắng, trong đầu nhanh chóng nghĩ đến vợ chưa cưới của Kỷ Ngôn - Diêu Dao.


      "Cậu từng người chưa?", hỏi có chút lo lắng, câu lụy tình như thế, vốn phải là phong cách của , nhưng từng này tuổi rồi, lần đầu tiên .


      "Cậu gì?" Cẩm Ngôn kinh ngạc đáng nhẽ phải đạp ga lại đạp nhầm thành phanh, xe phanh kít lại, hoang mang hỏi: "Kỷ Ngôn, mình có nghe nhầm ?"


      "Mình , cậu từng ai chưa?" Kỷ Ngôn nhắc lại câu hỏi, "Cậu gặp được người cậu hả?" Cẩm Ngôn trả lời, hỏi lại Kỷ Ngôn: "Có phải là ở cùng với cậu, gọi là... Đường... Đường gì nhỉ?"


      "Đường Mật Điềm." Kỷ Ngôn do dự , "Mình ấy, nhưng mình sợ bị ấy từ chối, cậu xem, mình phải làm thế nào?"


      "Cậu còn dám bỏ đám cưới, sao việc thổ lộ cỏn con mà cũng sợ?" Cẩm Ngôn trêu đùa: "Ôn Kỷ Ngôn, cậu có phải là đàn ông ?"


      "Đương nhiên" Kỷ Ngôn trả lời: "Nhưng hùng qua ải mỹ nhân!"


      "Mặc dù, khó qua ải mĩ nhân, nhưng, chỉ cần cậu dũng cảm tiến lên, có thể qua ải rồi!" Cẩm Ngôn đùa: " có việc gì khó, chỉ sợ lòng bền, cậu có quyết tâm việc gì cũng xong."


      "Mình muốn về nhà giải quyết xong mọi việc, rồi tiếp tục theo đuổi ấy."


      Kỷ Ngôn nhàng : "Nhưng hôm nay khi rời , mình nỡ, vì tình địch của mình quá nham hiểm!"


      "Á, cậu còn có tình địch?" Cẩm Ngôn thắc mắc hỏi.


      "Đúng vậy." Kỷ Ngôn nghĩ đến Mễ Tu Dương, trong lòng cảm thấy tự tin: "Tên đó rất cao tay, mình chỉ sợ Điềm Điềm cẩn thận bị lừa..."


      "Cậu sợ bị tình địch cướp mất, vậy cậu hãy mang về nhà trước !" Cẩm Ngôn mấp máy mồm : "Những chuyện nhặt trong nhà cậu, chắc chắn giải quyết được, nhưng vợ cậu bị cướp , quá muộn rồi!"


      "Cậu nghĩ thông, vậy hãy mau theo đuổi !" Cẩm Ngôn cười khích lệ, "Nhưng mình bị ấy đuổi rồi!" Kỷ Ngôn : "Mình còn mặt mũi nào quay lại!" đây chính là lý do hóng mát, ngắm trời đất cả ngày ở công viên Tân Hải.


      "Kỷ Ngôn, tôi tặng cậu câu, Cây có vỏ, cây chết ngay, người biết xấu hổ, thiên hạ vô địch!" Cẩm Ngôn : " có việc gì khó, chỉ cần cậu mặt dày" rồi bổ sung thêm: "Cậu thấy thể diện quan trọng hay là vạ tương lai quan trọng hơn?"


      "Mình rồi!" Kỷ Ngôn lên tinh thần, "Mình mặt dày thổ lộ tình cảm." "Đúng thế, người đàn ông mình đồng da sắt, sao phải sợ mất thể diện"


      trước khi cúp máy, Cẩm Ngôn quên đùa câu, trong lòng hi vọng, Kỷ Ngôn sớm có được mĩ nhân, còn , cũng học theo Kỷ Ngôn mặt dày thổ lộ tình cảm, rốt cuộc, vợ tương lai quan trọng hơn thể diện.


      Kỷ Ngôn vui vẻ lái xe, lái nhanh, về đến khu nhà Mật Điềm, hưng phấn đỗ xe, bước lên, ánh trăng dưới chân, nhìn lên tòa nhà chỉ có vài ánh đèn còn sáng, do dự lâu, nhanh chóng lên, lúc này, biết rằng, mình , cảm giác này còn mãnh liệt hơn là thích, cảm giác này lần đầu xuất trong hơn hai mươi năm cuộc đời , trân trọng cảm giác ấy, sẵn sàng vì nó phá bỏ tất cả, vì thích cảm giác được ở cùng .


      Nếu cố gắng, đấu tranh, sao biết kết quả như thế nào?


      Bàn tay cắm chìa khóa của Kỷ Ngôn run run, bình tĩnh lại, cuối cùng cửa chính mở, nhìn vào trong, phòng khách tối om, Mật Điềm đơn ôm lấy cánh tay của mình, cúi đầu biết nghĩ gì, nghe thấy tiếng mở cửa, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào Ôn Kỷ Ngôn.


      Mật Điềm dụi đôi mắt cay cay, tin vào mắt mình, cất tiếng giấu nổi vẻ vui mừng: "Kỷ Ngôn, sao quay về?"


      "Điềm Điềm..." Ôn Kỷ Ngôn thận trọng nhìn Mật Điềm, to: "Điềm Điềm, cho dù em có đánh , có đuổi chăng nữa vẫn phải với em là phải là Gay."


      "Tôi biết là gay, tối qua rồi!" Mật Điềm ngắt lời Kỷ Ngôn.


      "Nhưng tối qua vẫn chưa với em, em!" Kỷ Ngôn đỏ mặt nhìn Mật Điềm: " em, rất em!" hơi, mở to đôi mắt đen sâu, nhìn chằm chằm vào Mật Điềm, trong lòng lo lắng đợi phản ứng của .


      Đây trải nghiệm kì diệu, Kỷ Ngôn chưa từng nghĩ ngày, thổ lộ tình cảm với bộ dạng như vậy, lo lắng chờ đợi câu trả lời từ người con .


      Mật Điềm có chút bất ngờ, lời của Kỷ Ngôn giống như tiếng sét ngang tai vậy, vui mừng nhưng chợt biết gì.


      thế giới này, khoảnh khắc hạnh phúc nhất, phải là người bạn , cũng thích bạn, hơn nữa còn lấy hết cam đảm để bày tỏ với bạn sao!


      "Điềm Điềm, em trả lời được ?" Kỷ Ngôn đợi lúc lâu, cũng thấy Mật Điềm từ chối hay đồng ý vội xua tay trước mặt .


      Mật Điềm ôm choàng eo Kỷ Ngôn, cằm dựa vào vai , từng chữ: "Ôn Kỷ Ngôn, em cũng !"


      Kỷ Ngôn nghe thấy câu , vội cúi đầu xuống, nhìn ánh mắt láp lánh của Mật Điềm, sung sướng hỏi: "Điềm Điềm, em chứ? Em ?"


      Mật Điềm gật đầu do dự: "Ừ", tình ở thời đại mới mãnh liệt và thẳng thắn như vậy, chợt cảm thấy thăm dò trước đấy lãng phí thời gian, lại làm tổn hại tinh thần, nếu sớm hỏi thẳng Kỷ Ngôn có lẽ đau khổ nhiều như vậy sợ chi bị từ chối, chí ít, nỗi đau lâu dài bằng nỗi đau trong thời gian ngắn.


      Kỷ Ngôn thêm gì nữa, cúi đầu, mãnh liệt hôn vào bờ môi kiều của Mật Điềm, chiếc lưỡi linh hoạt cuốn chặt vào chiếc lưỡi mềm mại của , dùng sức hút hết khí trong người , Mật Điềm cũng cuốn theo nụ hôn của , hai tay vịn vào cổ , hai người hòa vào nhau, hạnh phúc hôn nhau...


      Đêm hôm đó, ánh trăng lãng mạn, đôi tình nhân cuối cùng thổ lộ hết tình cảm, những hiểu lầm trước đây được hóa giải.


      Kì thực, tình chuyện hết sức đơn giản, phải là em , em, chúng ta cùng nhau sao.


      Khi thức dậy, Mật Điềm phát cả đêm gối đầu vào tay , được ôm chặt vào trong lòng, khẽ mỉm cười, mắt ngước nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ, Mật Điềm nhìn Kỷ Ngôn ngủ say sưa, chợt cảm thấy khí cũng mang vị ngọt ngào.


      Khi tình đến, hạnh phúc cũng ập đến.


      nhàng quay người, Mật Điềm vội nhàng đưa tay mát xa mặt của , tỉ mỉ ngắm khuôn mặt , lông mày rậm, mũi cao, môi gợi cảm, lông mi dài của khẽ động đậy, giống như nhảy theo nhịp trong giấc mơ vậy.


      Trước đây Mật Điềm luôn thấy Kỷ Ngôn ưa nhìn, nhưng ngờ lại có thể đẹp như vậy, giống như thiên sứ trong truyện cổ tích, còn có vòng hạnh phúc đầu vậy.


      Mật Điềm kìm nén được hôn lên mắt của .


      "Điềm Điềm, em tỉnh rồi à." Nụ hôn dịu dàng, ngọt ngào khiến cho Kỷ Ngôn tỉnh giấc, từ từ mở đôi mắt sâu đen, nhìn Mật Điềm nhìn đầy tình cảm, chợt cảm thấy ấm áp cười tươi hạnh phúc.


      Nụ cười này càng khiến người ta ngây người, nó tràn ngập quyến rũ.


      Kỷ Ngôn nhàng ôm lấy Mật Điềm ngây người, cằm chạm vào đầu , từ từ : "Điềm Điềm, ôm em thích!"


      Mật Điềm quay người ôm lấy cổ Kỷ Ngôn cười tinh quái: "Ừ, ôm cũng thích!" rồi cười to: "Nhưng có thích mấy chúng ta cũng phải dậy làm!"


      "Điềm Điềm, có chuyện muốn với em." Kỷ Ngôn giữ lấy Mật Điềm định đẩy ra để đứng dậy.


      " gì?"


      " muốn , em!" Ôn Kỷ Ngôn nhìn Mật Điềm, nghiêm túc . "Em cũng ." Mật Điềm đáp lại và thơm vào mặt : "Giờ em dậy được chưa?"


      "Điềm Điềm, em , hãy đồng ý với chuyện." Kỷ Ngôn kéo Mật Điềm định dậy vào trong lòng lần nữa.


      "Ôn Kỷ Ngôn, sao vậy?" Mật Điềm cảnh giác hỏi.


      " sao." Kỷ Ngôn cười với Mật Điềm: "Chúng ta tâm ý của nhau, vậy để chúng ta có thể được ở bên nhau, chúng ta có lẽ phải trải qua trận chiến bảo vệ tình !"


      "Trận chiến bảo vệ tình ?" Mật Điềm bối rối chớp mắt.


      "Trước đây chạy trốn hôn nhân, cái này em biết rồi." Kỷ Ngôn nhìn Mật Điềm, "Giờ vợ chưa cưới của đến thành phố S tìm."


      " ấy muốn gì?" ánh mắt Mật Điềm có chút tự nhiên, " kể lại tất cả mọi chuyện cho em nghe lần nữa, được dối."


      " cũng biết ấy muốn làm gì." Ôn Kỷ Ngôn : "Cẩm Ngôn ấy muốn từ hôn với , nhưng lại bay đến thành phố S tìm , hiểu, vì quen ấy."


      "Có phải ấy muốn tìm về để kết hôn?" Mật Điềm lo lắng "Ôn Kỷ Ngôn, mau thẳng với em."


      "Điềm Điềm, em đừng vội, cũng định hết với em." Ôn Kỷ Ngôn ôm Mật Điềm, an ủi , sau đó giới thiệu đơn giản về gia tộc, về việc cha sắp xếp hôn nhân kinh doanh, chưa từng nhìn thấy vợ chưa cưới, thậm chí biết tên ấy, cuối cùng : " muốn dẫn em về cùng, nhận lỗi với cha , từ bỏ hôn ước kia, sau đó, giải quyết việc hai chúng ta."


      "Bố thích kết hôn vì kinh doanh?" Mật Điềm dò hỏi Kỷ Ngôn: "Vậy bác ấy có chê em ?" rốt cuộc, Mật Điềm phải là người xuất thân từ danh gia, đại thiếu gia như Kỷ Ngôn, biết thân phận của mình, chợt cảm thấy tự ti.


      " , cũng dám chắc." Ôn Kỷ Ngôn nhìn Mật Điềm thành , thấy thể thất vọng, liền nắm chặt tay an ủi: " đến việc bỏ trốn khỏi lễ đính hôn còn dám làm, nếu bố chê em, cùng em bỏ trốn!" cầm tay Mật Điềm đặt lên ngực : "Điềm Điềm, chỉ cần em kiên định tin tưởng, em, luôn bên em, cho dù phía trước có bao nhiêu khó khăn, chỉ cần em kiên định, nhất định cùng em vượt qua."


      "Em..." Mật Điềm do dự, trong lòng chưa chắc chắn, dù sao môn đăng hộ đối, lọ lem lấy được hoàng tử cũng chỉ là trong truyện cổ tích, còn thực dám nghĩ đến.


      "Điềm Điềm, với em những điều , phải vì giờ nhiều tiền, chỉ muốn em có chuẩn bị tâm lý, cùng đối diện."


      Kỷ Ngôn nhìn Mật Điềm: "Tương lai là của chúng ta, chúng ta sống hạnh phúc."


      "Nhưng chúng ta có tương lai ?" Mật Điềm nghi ngờ hỏi.


      "Chỉ cần chúng ta thương lẫn nhau, chắc chắn có." Kỷ Ngôn động viên Mật Điềm, "Điềm Điềm, hứa với , cùng dũng cảm tiến lên, được ?" Kỷ Ngôn chọn cách thẳng, chuẩn bị trong thời gian ngắn, Cẩm Ngôn gởi chứng minh thư đến, dẫn về gặp bố.


      Nhưng, vì Cẩm Ngôn gây họa khi bỏ trốn tại lễ đính hôn, sợ bố nổi giận, xua đuổi Mật Điềm, cho nên, chuẩn bị tâm lý cho trước, tránh trường hợp Mật Điềm chịu được đả kích của bố mà rút lui, khiến cho tình mới nảy nở trong bị dập tắt, bảo vệ tình trước như vậy, để tránh rủi ro.


      Nhưng, phàm chuyện gì có chuẩn bị, nhưng khi đến lúc quyết định Mật Điềm bị bố làm cho bỏ , sau này muốn đến hỏi vợ, càng khó khăn hơn, Kỷ Ngôn dễ dàng gì mới có được người đẹp!


      "Em hứa với ." Mật Điềm nghiêm túc nhìn Kỷ Ngôn: "Cho dù tương lai có khó khăn, chỉ cần bỏ cuộc, em nhất định sống chết cùng !" Hai người khó khăn lắm mới hiểu tâm ý của nhau, vậy tương lai, họ phải cùng nhau phấn đấu.


      "Điềm Điềm, em!"


      Kỷ Ngôn mắt đầy tình cảm, "Kỷ Ngôn em cũng ." Mật Điềm cười tươi đẹp, nụ cười đẹp như hoa.
      simtimTôm Thỏ thích bài này.

    2. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      Chương 10 Ép Buộc

      Đường Mật Điềm vừa đến công ty, liền đến gặp giám đốc đưa giấy phép xin nghỉ, chuẩn bị cùng Ôn Kỷ Ngôn về gặp bố mẹ, đánh dấu cuộc chiến bảo vệ tình của .


      Giám đốc nhíu mày, ký giấy xin nghỉ, thương lượng với : "Đường Mật Điềm, hôm nay Lily trang điểm, làm nhé, thời gian nghỉ phép của bắt đầu từ mai nhé, Ok?" Mặc dù giám đốc cũng Lily sao lại chọn Mật Điềm, nhưng sắp xếp rồi.


      "Được!" cũng muộn ngày, chứng minh thư của Ôn Kỷ Ngôn nhanh hôm nay mới đến, Mật Điềm đồng ý.


      "Lily, đây là nhân viên trang điểm cho , Đường Mật Điềm." Giám đốc dẫn Mật Điềm về phía phòng trang điểm VIP, giới thiệu, "là chọn."


      "Ồ, biết rồi, ra ngoài ." Lily ngồi quay lưng với Mật Điềm, mái tóc xoăn dài xõa vai, mặc chiếc váy liền dài màu đỏ đôi giày cao màu ánh kim, đôi chân của vừa dài vừa thẳng, gợi cảm.


      "Là chọn." Câu này của giám đốc giống như lời nguyền, ngừng lặp lại trong đầu của Mật Điềm, mặc dù có khách chọn Mật Điềm, nhưng đó là khách quen, còn Lily, chưa từng nghe đến, vội lịch chào: "Xin chào Lily."


      "Ừ, là Đường Mật Điềm?" Lily quay người lại, ngước đầu lên, nhìn kĩ Mật Điềm từ đầu tới chân.


      "Ừ, đúng vậy, tôi là Đường Mật Điềm." Mật Điềm lịch nhìn Lily: " Lily, chúng ta bắt đầu hóa trang nhé?"


      "Gọi tôi là Diêu Dao được rồi!" Lily lạnh lùng , cười lạnh lùng.


      Còn Mật Điềm bị cái tên Diêu Dao làm cho bất ngờ, Diêu Dao, nếu nhớ nhầm, vợ chưa cưới trước đây của Ôn Kỷ Ngôn, hình như cũng gọi là Diêu Dao? Hơn nữa lại đến thành phố S... phải là Diêu Dao đấy chứ?


      "Đúng vậy, tôi chính là vợ chưa cưới của Ôn Kỷ Ngôn."


      Diêu Dao nhìn vào Mật Điềm bối rối, tự ra, ngạc nhiên nhìn Mật Điềm kinh ngạc há hốc mồm giống như nhìn thấy ma, vội : " Điềm, thấy tôi, cần phải như nhìn thấy ma thế đâu?"


      "Xin lỗi." Mật Điềm bối rối cúi đầu, lắp bắp xin lỗi, cẩn thận nhìn vợ chưa cưới của Ôn Kỷ Ngôn, mặt mày thanh tú, đôi mắt to lồi, lông mày dài hấp háy như chuyện vậy, chiếc mũi thẳng tắp với cái miệng xinh như hoa đào, lúc này là mặt mộc nhưng vẫn được coi như là mỹ nữ, còn chưa đến thân hình gợi cảm của , có thể gọi là "nữ thần". Nghĩ đến người vợ chưa cưới "nữ thần" của Kỷ Ngôn, Mật Điềm bất chợt cảm thấy tự ti, cúi đầu, nhìn xuống ngực, " và Ôn Kỷ Ngôn có quan hệ gì?" Ánh mắt sắc lẹm của Diêu Dao nhìn vào gáy của Mật Điềm, hài lòng : "Ngẩng đầu lên!" rồi đưa tay nâng cằm của Mật Điềm, nâng mặt lên, nhìn thẳng vào .


      "Chúng tôi nhau." Mật Điềm nhìn Diêu Dao trả lời.


      " to gan!" Diêu Dao cười như cười , "Trước mặt vợ chưa cưới là tôi, dám thừa nhận chồng chưa cưới của tôi?" coi thường liếc Mật Điềm: " với tôi, hai người nhau bao lâu rồi?"


      Mật Điềm đưa tay ra làm dấu.


      Diêu Dao nhíu mày, khó chịu : " năm."


      Mật Điềm lắc đầu: " phải!"


      "Vậy là tháng?" sắc mặt Diêu Dao bớt khó chịu.


      Mật Điềm do dự, rồi lắc đầu, "Cũng phải!"


      "Vậy đưa ra ngón tay, có nghĩa là gì? phải năm, tháng, phải muốn ngày đấy chứ?" Diêu Dao vốn thẳng tính, chất vấn liên tục: "Mật Điềm, , hai người quen nhau bao lâu rồi?"


      "Tôi mới quen Kỷ Ngôn hơn tháng." Mật Điềm nuốt nước bọt, thành .


      "Vậy cũng có nghĩa là, ta chạy trốn đám cưới phải vì ?"


      " phải, sau khi ấy bỏ trốn, tôi mới quen ấy." Mật Điềm thành khẩn nhìn Diêu Dao, cằm bị Diêu Dao cầm hơi đau, nhưng dám kêu, dù sao Diêu Dao cũng là vợ chưa cưới của Kỷ Ngôn, bối rối.


      Diêu Dao bỏ cằm Mật Điềm ra, xin lỗi : "Xin lỗi, làm đau phải ?" rồi cười thân thiện.


      ", sao!" Mật Điềm vừa ngại ngùng trả lời, vừa dùng tay lau trán, lúc nãy lo lắng toát mồ hôi.


      "Tôi là Diêu Dao, rất vui được làm quen với !" Diêu Dao tự giới thiệu, còn đưa tay thân thiện ra với Mật Điềm, Mật Điềm cảm thấy khó hiểu, bối rối nhìn vợ chưa cưới của Kỷ Ngôn, bắt tay Diêu Dao, biết thể thái độ nào với ấy.


      " yên tâm, tôi phải đến gây chuyện." Diêu Dao từ từ , "Chí ít, cũng đến gây chuyện với ." "Vậy là?" Mật Điềm nhìn Diêu Dao có ác ý với , vội cẩn thận dò hỏi, có nằm mơ cũng ngờ rằng, và vợ chưa cưới của Kỷ Ngôn lại gặp nhau trong tình huống này, lại còn có thể chuyện thân thiện.


      Thông thường, vợ chưa cưới của Kỷ Ngôn nhất định tìm Mật Điềm để cãi nhau hoặc khinh miệt... rốt cuộc ấy cũng có tiếng là vợ chưa cưới của Kỷ Ngôn, còn Mật Điềm và Kỷ Ngôn nhau sau lưng ấy.


      "Tôi đến tìm Ôn Kỷ Ngôn." Diêu Dao thẳng: "Nhưng trước khi tìm ta, tôi muốn xác nhận chuyện, đó là ta vì người phụ nữ khác mà trốn kết hôn, hay là muốn đính hôn với tôi nên mới chạy trốn!"


      " ấy bỏ trốn vì muốn đính hôn!" Đường Mật Điềm cẩn thận , vài lần nghe Kỷ Ngôn , hề quen Diêu Dao, chỉ là muốn kết hôn vì liên kết hai công ty nên mới bỏ trốn.


      "Tên Kỷ Ngôn chết tiệt này, vì trốn kết hôn và bỏ trốn!" Diêu Dao nghiến răng: "Diêu Dao tôi cũng xem như là người nổi tiếng ở thành phố B, ngờ, bị ta làm mất mặt! Tôi nhất định tha cho ta!"


      Thấy Diêu Dao tức giận, Mật Điềm hơi run, giúp Kỷ Ngôn vài câu: "Việc bỏ trốn, Kỷ Ngôn hơi quá, nhưng ấy cũng có nỗi khổ...!" Mật Điềm ngại ngùng nhìn Diêu Dao: " ấy có lẽ muốn tổn thương , nên mới chạy trốn..."


      " bớt cho ta !" Diêu Dao khách khí cắt ngang lời: "Cả thành phố B bàn tán, tôi bị Ôn Kỷ Ngôn bỏ rơi!" nghiến răng, Diêu Dao oán trách: " xem tôi thù oán với ai, tôi và ta ràng quen biết, tôi cũng bị ép buộc thôi. Tôi mới miễn cưỡng đồng ý với cuộc hôn nhân vô lý này, người nên chạy trốn phải là tôi, thế nào lại đến lượt tên chết tiệt kia!" Diêu Dao càng càng tức giận, thân hình gầy gò run lên, "Tên chết tiệt, trước khi bỏ trốn, chí ít cũng phải cho tôi ám hiệu, để tôi cũng chạy trốn, như vậy tôi chí ít trở thành chuyện cười của thành phố B!"


      Đường Mật Điềm nhìn Diêu Dao loạn lên, môi mấp máy, ngoan ngoãn giữ yên lặng, rốt cuộc, thân phận của quá nhạy cảm, bạn giờ của Ôn Kỷ Ngôn, thể an ủi vị hôn phu bị bỏ rơi này được.


      "Tên khốn này, làm tổn thương tôi sâu sắc, tôi nhất định bỏ qua cho ta." Diêu Dao cười, rồi đầy tức giận: " ta chạy trốn mà vẫn quên tìm bạn , quá hạnh phúc, nhưng tôi cho ta vừa ý."


      "Vậy định làm gì?" Vẻ mặt Mật Điềm giấu nổi tò mò, , hiểu Diêu Dao, nhìn ấy dịu dàng làm hại người khác, nhưng nụ cười của ấy gian tà, khiến nghĩ đến loài vật đó là hồ ly tinh, vì nụ cười này quá gian tà!


      "Đương nhiên là mang Kỷ Ngôn về nhà kết hôn." Diêu Dao : "Đồ khốn, càng muốn chạy, tôi càng bám theo!"


      " phải muốn từ hôn sao?" Mật Điềm hoang mang hỏi.


      "Vốn là như vậy, nhưng giờ tôi đổi ý rồi, tôi muốn bỏ qua dễ dàng cho ta." Diêu Dao tức giận : "Ít nhất, khi tôi chưa có hạnh phúc, Ôn Kỷ Ngôn đừng hòng có hạnh phúc."


      Đường Mật Điềm khó hiểu gì nhìn Diêu Dao: "Hôm nay tìm tôi những chuyện này, là có ý gì?"


      "Tôi tìm , chúng ta có vấn đề chung là Ôn Kỷ Ngôn, thấy tôi tìm để làm gì?" Diêu Dao khẽ nhíu mày, cười thân thiện, "Tôi thấy ưa nhìn, nên nhắc nhở , chủ động rời xa Kỷ Ngôn, nếu lần sau tôi gặp , hét lên là hồ ly tinh, người thứ ba!"


      "..." Người này trước khi đánh người ta, còn thiện chí nhắc nhở, chú ý, tôi sắp đánh .


      "Tôi rất lương thiện, hơn nữa tôi thấy cũng rất thà, tôi muốn làm khó ." Diêu Dao nhắc nhở: "Tôi tính sổ với Kỷ Ngôn, muốn liên lụy đến người vô tội như !"


      Mật Điềm : " Diêu Dao, tôi giờ là bạn của Ôn Kỷ Ngôn, thấy cần phải tính sổ với Kỷ Ngôn, ảnh hưởng đến tôi sao?"


      " chia tay với ta, là liên quan đến rồi." Diêu Dao rất đương nhiên, "Đương nhiên, muốn cùng ta đồng cam cộng khổ, tôi tán thành hai người, làm cặp uyên ương chịu khổ."


      Mật Điềm nhìn Diêu Dao.


      "Tôi có thiện chí nhắc nhở rồi, còn ngoan cố, tôi cũng hết cách."


      Diêu Dao chớp cặp lông mày đẹp, cười lạnh lùng nhìn Mật Điềm: "Tiếp theo, tôi hành động, tối nay tất cả các báo, ti vi của thành phố S đăng tin đại thiếu gia họ Ôn chạy trốn đám cưới... đến lúc đó giới truyền thông chú ý đến , tôi chắc được đâu..."


      " Diêu, có cần trêu đùa chúng tôi như thế được ?" Mật Điềm nhìn thẳng Diêu Dao : "Ôn Kỷ Ngôn bỏ trốn, là ấy đúng, nhưng, công kích như thế, báo thù , có phải là quá hận ấy ?" rồi dùng điển cổ : "Tục ngữ , oan oan tương báo đến bao giờ, gây hấn với ấy, đối với cũng có gì tốt đẹp, mọi người đều biết, ấy bỏ rơi vợ chưa cưới ở lễ đính hôn, cũng mất mặt..."


      "Cho dù, toàn thế giới có biết, tôi là người vợ chưa cưới bị ta bỏ rơi, nhưng, tôi cũng có cách ép ta kết hôn với tôi." Diêu Dao cười tự tin, "Chỉ cần ép ta kết hôn với tôi, có thể lấy lại được thể diện của tôi rồi!"


      " Diêu, cách nghĩ của có chút quá kích!" Mật Điềm nhìn Diêu Dao : " ép Kỷ Ngôn kết hôn với rồi, thể diện của đều lấy lại được, nhưng phải đổi bằng hạnh phúc, hôn nhân của cả cuộc đời !" ngừng lát rồi bổ sung: "Nếu như miễn cưỡng có được hạnh phúc."


      "Tôi kết hôn với ta" Diêu Dao do dự : " ta khiến tôi mất mặt ở thành phố B, tôi phải cho ta mất mặt toàn quốc, vào ngày đám cưới, tôi bỏ trốn!" Diêu Dao tức giận , nét mặt có chút hung dữ, "Tôi giờ lên thông báo với truyền thông!"


      "Nếu ngộ nhỡ làm quá, Ôn Kỷ Ngôn tức khí muốn kết hôn với sao?" trong lòng Mật Điềm có chút khó chịu, đâu cũng thấy trở ngại, Ôn Kỷ Ngôn sao lại có thể có người vợ chưa cưới thích làm mọi thứ phải ràng như thế, lần này xong rồi, tình của Mật Điềm vừa chớm nở, gặp chướng ngại vật rồi! "Ôn Kỷ Ngôn kết hôn cùng , nhưng lại tốt với , vậy chịu thiệt thòi rồi!"


      " ta muốn kết hôn với tôi, xem tôi có xử lý ta , tôi nhất định lột da, róc xương ta!" Diêu Dao tức giận . " Diêu, ý của , tôi hiểu rồi!" Mật Điềm giả vờ hoang mang : " hôm nay đặc biệt đến tìm tôi, nhiều với tôi như vậy là muốn tìm lại thể diện, và tức giận vì bị Kỷ Ngôn làm tổn thương phải ?"


      Nghe khẩu khí của Diêu Dao, cơ bản muốn kết hôn với Ôn Kỷ Ngôn, cố chấp như vậy cũng là cố ý làm khó Ôn Kỷ Ngôn, còn việc nhiều với Mật Điềm như thế, phải là có suy nghĩ, mà là chỉ điểm cho Mật Điềm, chỉ cần Ôn Kỷ Ngôn xin lỗi , sau đó, lấy lại thể diện cho , ấy có thể tha cho Ôn Kỷ Ngôn.


      Diêu Dao nhìn Mật Điềm, "Tôi muốn với , tôi và ta thể từ bỏ hôn ước, phải là tôi thích ta, mà bám vào ta, hơn nữa, tôi thể thấy ta hạnh phúc hơn tôi, làm tổn thương tôi, còn coi như có chuyện gì!" bĩu môi rồi : "Dù thủ đoạn của tôi được quang minh chính đại, nhưng, tôi phải là kẻ thứ ba trong tình của hai người, hai người bị tôi chia cắt, đừng trách tôi!"


      " Diêu Dao, vừa đẹp vừa cao quý như vậy, hơn nữa lại rất lương thiện, sao thể tha cho Ôn Kỷ Ngôn ?"


      Mật Điềm dỗ ngọt Diêu Dao, ghét người vợ chưa cưới này của Ôn Kỷ Ngôn, "Tôi cảm thấy, hai người có thể..."


      "Ai cần với ta!" Diêu Dao nghe lời dụ dỗ của Mật Điềm "Tôi cho biết kế hoạch, lựa chọn của tôi, cũng biết rồi, xem làm thế nào?"


      "Tôi chia tay với Ôn Kỷ Ngôn." Mật Điềm nhìn, đông tây, nhưng Diêu Dao vẫn muốn báo thù, liền cứng: "Ôn Kỷ Ngôn cho dù có làm sai, nhưng cũng thể vì báo thù mà chia cắt chúng tôi!"


      "Ai bảo ta làm tổn thương tôi, đáng đời!" Diêu Dao khách sáo , rồi lại nhìn Mật Điềm: " bớt tỏ ra ngây thơ , khi và Ôn Kỷ Ngôn hạnh phúc, người ta đạp vào vết thương của tôi mà đây chính là người phụ nữ bị bỏ rơi, có thể hiểu được hoàn cảnh của tôi ?"


      Mật Điềm bị những lời của Diêu Dao chặn họng chỉ biết : "Xin lỗi" sau đó thở sâu, "Tôi có thể ích kỷ chút, nhưng tôi cảm thấy hai người làm to chuyện như thế, đều bị mất mặt, hơn nữa cũng là mất mặt gia tộc hai người, cả hai cùng bị tổn thương, vậy bằng cùng bắt tay làm hòa!"


      " thương lượng, ra ngoài trước ." Diêu Dao xua tay, ra hiệu cho Mật Điềm ra, khi khép cửa chỉ câu: "Bản tin tối nay, nhớ phải cùng xem với Ôn Kỷ Ngôn!"


      Mật Điềm bỗng toát mồ hôi vì Kỷ Ngôn, xem ra, người vợ chưa cưới này đúng là nhân vật tương đối ghê gớm!


      Mật Điềm nóng ruột đợi được đến giờ tan làm, liền về sớm, vội vã mở cửa, bước vào phòng, gọi to: "Ôn Kỷ Ngôn, Ôn Kỷ Ngôn."


      "Sao thế?" Ôn Kỷ Ngôn từ phòng bếp bước ra, trong tay cầm cốc nước, "Hôm nay sao em về sớm thế?" nhìn vào đồng hồ treo tường, còn chưa đến giờ tan làm.


      "Vợ chưa cưới của Diêu Dao đến thành phố S rồi." Mật Điềm gấp gáp .


      " biết rồi, Cẩm Ngôn mấy hôm trước với rồi." Ôn Kỷ Ngôn lo lắng như Mật Điềm, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lo lắng của Mật Điềm, rồi hỏi: "Diêu Dao tìm em hả?"


      "Ừ." Mật Điềm nhanh chóng gật đầu: " ấy những đến tìm em, còn , phải ép lấy ấy."


      "Đùa gì vậy." Kỷ Ngôn đưa tay xoa xoa đầu Mật Điềm, cười : "Cẩm Ngôn là Diêu Dao đến thành phố S là để từ hôn, em , đừng lo lắng!"


      " ấy vốn là muốn từ hôn, nhưng sau này chạy trốn lại còn cặp bồ, quá hạnh phúc, ấy muốn được sung sướng thế, nên phải ép quay về cưới ấy" Mật Điềm lại ràng ý của Diêu Dao cho Kỷ Ngôn nghe.


      "Sặc... sặc... sặc..." Kỷ Ngôn uống nước, chưa kịp nuốt vào, nghe thấy tin liền bị sặc nước.


      "Ôn Kỷ Ngôn, sao chứ?" thấy Ôn Kỷ Ngôn bị sặc, Mật Điềm vội đưa giấy ăn, nhàng giúp lau, quan tâm nhìn , do dự lúc rồi : "Diêu Dao còn , ấy bỏ trốn vào ngày kết hôn, để bị mất mặt!"


      "Cái gì?" Kỷ Ngôn vừa lau nước ở mồm, vừa kinh ngạc nhìn Mật Điềm: " ấy còn gì?"


      "Còn , chỉ cần em chủ động chia tay với ." Mật Điềm tường thuật lại toàn bộ lời của Diêu Dao cho Kỷ Ngôn, "Kỷ Ngôn, phải làm sao, ?"


      "Người phụ nữ này điên rồi." Kỷ Ngôn cau mày, chốt lại câu.


      Mật Điềm gật đầu đồng ý, lúc nãy muốn Diêu Dao như thế, nhưng dám, lúc này nghe Kỷ Ngôn vậy, ánh mắt có chút ngưỡng mộ, "Ôn Kỷ Ngôn, vậy chúng ta phải làm sao?"


      "Điềm Điềm, em yên tâm, để ai làm tổn thương em." Kỷ Ngôn nhìn Mật Điềm, thề: "Cho dù là Diêu Dao, cũng được."


      Mật Điềm nhìn Kỷ Ngôn, cười tươi : "Em tin !"


      quan tâm quá mức của Diêu Dao, Mật Điềm và Kỷ Ngôn ngồi xem tin tức xã hội ti vi: "Theo tin tức và điều tra của phóng viên đài, con trai duy nhất của nhà họ Ngôn thành phố B, Ôn Kỷ Ngôn trong ngày đính hôn bỏ trốn cùng ai mà bỏ trốn mình, vợ chưa cưới của sau khi tìm kiếm khắp nơi, tìm thấy tung tích ở thành phố S, nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng , vậy lí do là vì đâu? Phóng viên của đài sâu điều tra nguyên nhân! Đồng thời Diêu Dao - vợ chưa cưới của Ôn Kỷ Ngôn có thưởng lớn, tìm kiếm tung tích đại thiếu gia nhà họ Ngôn, mời các bạn khán giả cung cấp tin tức." Phóng viên truyền hình thành phố S rất hứng thú đọc bản tin, lần đầu tiên đọc bản tin hài hước như vậy, giống như trong phim truyền hình vậy.


      Mật Điềm và Kỷ Ngôn nhìn nhau, màn hình ti vi ra cách liên hệ và ảnh cuộc sống thường ngày của Ôn Kỷ Ngôn.


      "Ôn Kỷ Ngôn, Diêu Dao đó làm rồi." Mật Điềm , trong đầu nghĩ, ấy giờ chỉ cảnh cáo, nếu phóng viên điều tra, có thể mang tiếng xấu nào là người thứ ba, hồ ly tinh, những từ ngữ khó nghe ấy, chắc xuất .


      " biết, em yên tâm, cứ để xử lý." Ôn Kỷ Ngôn ôm chặt Mật Điềm, lấy điện thoại gọi cho Cẩm Ngôn, "Hi, này cưng, sao lại nghĩ đến mình mà gọi điện, người đẹp sao, theo đuổi được chưa?" Trần Cẩm Ngôn nghe điện thoại liền đùa vui với Kỷ Ngôn.


      "Người đẹp theo đuổi được rồi, nhưng giờ có phiền phức." Kỷ Ngôn nhăn mày : " phải cậu Diêu Dao muốn từ hôn với mình? Sao giờ ấy lại nhất quyết ép mình kết hôn?"


      "Diêu Dao ép cậu kết hôn? Ý gì vậy?" Cẩm Ngôn kích động khi nghe tin này: "Kỷ Ngôn, cậu tình hình cho mình xem nào."


      "Tình hình như thế này..." Kỷ Ngôn kể lại hết chuyện Diêu Dao tâm lý bình thường, báo thù cho Cẩm Ngôn rồi chốt lại: "Trần Cẩm Ngôn, mình cho cậu biết, nếu cậu trị được người phụ nữ này, đừng trách mình khách khí với ta."


      "Cậu đừng ra tay với ấy." Cẩm Ngôn nhanh chóng , "Mình giờ qua đó, yên tâm , để ấy cho mình, có thêm phiền phức cho cậu."


      Kỷ Ngôn lúc này mới hài lòng dập điện thoại, nhíu mày nhìn Mật Điềm "Em , ok rồi!"
      simtim thích bài này.

    3. kiko_xiao

      kiko_xiao Well-Known Member Staff Member

      Bài viết:
      859
      Được thích:
      690
      "Ok rồi, sao nhanh thế?" Mật Điềm ngạc nhiên nhìn Ôn Kỷ Ngôn: " vừa gọi điện cho cưng vạn năng của ?" Mật Điềm có chút ghen với người đàn ông mà Kỷ Ngôn gọi là cưng, người này những có tiền mà việc gì cũng có thể làm giúp Kỷ Ngôn.


      "Điềm Điềm thân , nghe giọng em có vẻ ghen, có thể hiểu là em ghen ?" Kỷ Ngôn cười ôm Mật Điềm, đặt tay lên mũi : "Ghen quá à!"


      " mới ghen!" Mật Điềm đưa tay vít cổ Kỷ Ngôn xuống: " , ta là ai?"


      Mật Điềm bị Diêu Dao làm cho hết hồn, nhất định phải làm cưng của Kỷ Ngôn là ai, ngộ nhỡ lại là người còn ghê gớm hơn Diêu Dao, cũng có tâm lý chuẩn bị. Rốt cuộc những người ghê gớm, gặp mặt lần sợ, nhưng gặp nhiều lần, nhiều lần cũng quen thôi.


      " ta hả, gọi là Trần Cẩm Ngôn, là em của ." Kỷ Ngôn cười hôn vào trán Mật Điềm, sau đó chuyện của nhà họ Trần và họ Ôn, dù sao mai cũng máy bay, đưa Mật Điềm về thành phố B, kể thêm chuyện về tình hình gia đình, để còn chuẩn bị tâm lý.


      Nhà họ Trần và nhà họ Ngôn có mối quan hệ tốt đẹp lâu dài, năm đó ông của Kỷ Ngôn và Cẩm Ngôn lập nghiệp từ giỏ hàng, cùng giúp đỡ nhau, sau đó sản nghiệp lớn dần, hai nhà tách làm đôi, mỗi người phát triển nghiệp riêng, người làm kinh doanh, người làm chính trị, nhưng tình cảm vẫn thắm thiết như cũ, hai ông hẹn ước, nếu sau này có con, cháu đều là con trai, hoặc con kết nghĩa thành em hoặc chị em, nếu bên có con trai, bên có con hi vọng chúng có thể thành vợ chồng.


      Sau đó, cha của Cẩm Ngôn và Kỷ Ngôn thành em tốt, cùng giúp đỡ nhau trong nghiệp, toàn thành phố B, ai có thể phá vỡ liên kết của hai nhà, sau này đến đời Cẩm Ngôn và Kỷ Ngôn, cha mẹ hai bên tiếp tục tâm nguyện của hai cụ, hi vọng Cẩm Ngôn và Kỷ Ngôn có thể thành em tốt, cũng trợ giúp nhau.


      Hai người phụ hi vọng của phụ huynh, từ đến lớn tình cảm rất tốt, đến nay càng thân thiết. Đương nhiên, Ôn Kỷ Ngôn lần này có thể thuận lợi bỏ trốn, công lao của Cẩm Ngôn là rất lớn, cho nên ta mới bị cha của Kỷ Ngôn - Ôn Cường vài lần gọi uống trà, xem như là giám sát đối tượng tình nghi.


      "Nếu như là nam nữ và Cẩm Ngôn là vợ chồng?" Mật Điềm nghe xong chuyện của hai nhà, chớp mắt hỏi " có nếu, hai bọn đều là nam!" Kỷ Ngôn cười tươi, Mật Điềm trong đầu nghĩ gì, đều biết .


      Mật Điềm chớp mắt, nhìn Kỷ Ngôn : "Em muốn biết, trước đây có phải Gay ?" luôn cảm thấy quan hệ giữa Kỷ Ngôn và Cẩm Ngôn có hơi quá!


      Được rồi, Mật Điềm thừa nhận có chút ghen!


      "Em , em đến giờ vẫn nghi ngờ là Gay?" Kỷ Ngôn bặm môi có vẻ hài lòng.


      " nghi ngờ, em chỉ tiện hỏi thôi!" Mật Điềm cười cầu hòa, đồng thời cũng quên : "Gay là tự , em tin lời của , cho nên có chút nghi vấn..."


      "Em nghi ngờ, vậy dùng hết sức mình để giúp em giải tỏa nghi ngờ!" Kỷ Ngôn cười to rồi : "Xem ra, tối nay, phải dùng hết sức rồi..."


      "Đáng ghét!" Mật Điềm chu môi, đánh Kỷ Ngôn.


      " đáng ghét?" Ôn Kỷ Ngôn rụt cổ lại, tránh cú đánh của Mật Điềm nhưng phản kháng, vốn mảnh mai, cú đánh của như muỗi đốt vậy, cơ bản đủ ngứa để gãi, " chưa có làm gì, mà em ghét rồi, nếu làm gì, vậy em ghét chết mất!" rồi đè mạnh Mật Điềm xuống salon. khí trở nên ấm áp, gian yên tĩnh, chỉ có tiếng thở của hai người, Kỷ Ngôn thở hổn hển, nhàng hạ người xuống chuẩn bị hôn vào đôi môi mọng của Mật Điềm.


      "Ôn Kỷ Ngôn, đằng sau có người..." Mật Điềm vội đẩy đầu Kỷ Ngôn ra, sợ hãi nhìn trong phòng biết từ lúc nào xuất hàng người mặc áo đen.


      Trị an khu này tồi tệ như thế chứ? Ban ngày lại có người dám vào phòng ăn trộm? Hơn nữa còn là 1, 2, Mật Điềm đếm, hàng ít nhất phải có 7, 8 người. Nhưng, cho dù đột nhập vào nhà ăn trộm, cũng phải phá khóa, nhưng, sao họ vào mà có tiếng động gì? Mật Điềm sợ hãi toàn thân run rẩy.


      "Điềm Điềm, em đùa hả?" Kỷ Ngôn cười đùa với Mật Điềm, " còn chưa làm gì, mà em kích động run người thế này!"


      " phải, Ôn Kỷ Ngôn, có người... nhìn kìa..." Mật Điềm sợ đến nỗi được liền mạch, nhìn hàng người mặc áo đen mặt biểu cảm, có cảm giác có phải mình bị hoang tưởng .


      Kỷ Ngôn quay mặt lại, bị đánh nhát vào cổ, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, rồi ngất .


      "Vác !" từ cửa chính bước vào người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, thân hình cao lớn, phong thái đĩnh đạc, giọng đầy quyền uy, dặn dò những người mặc áo đen.


      Mật Điềm kinh ngạc nhìn đám người áo đen đánh ngất Kỷ Ngôn, sợ hãi đến nỗi biết gì nữa, nhưng khi nhìn thấy họ nghe lời người đàn ông kia, nhấc Kỷ Ngôn lên, vội chồm người che chở cho Kỷ Ngôn, bấn loạn hỏi: "Các người muốn làm gì?"


      Người đàn ông kia cau mày, lại lần nữa với đám người áo đen: "Mang !" Hai người áo đen do dự giữ Mật Điềm lại, rồi nhấc Kỷ Ngôn lên.


      Mật Điềm giãy giụa, nhưng bị giữ chặt, phải nhìn Kỷ Ngôn bị đám người áo đen mang , thở sâu, định thần lại, nhìn người đàn ông kia hỏi: "Ông là ai?"


      "Tôi là bố của nó." Ôn Cường trả lời Mật Điềm.


      Nhìn kỹ, khuôn mặt, lông mày có phần giống với Kỷ Ngôn.


      biết gì, ông ấy là hình ảnh lúc Kỷ Ngôn về già, hay là, Kỷ Ngôn là hình ảnh lúc ông còn trẻ, tóm lại, đúng là hai cha con rồi!


      Những lời mắng chửi Mật Điềm định ra chợt khựng lại, kinh ngạc há mồm, vì quá kinh ngạc nên khép lại được, lúc lâu, mới lắp bắp , "Bác sao lại đánh ngất Kỷ Ngôn?" rốt cuộc bố của Kỷ Ngôn có ý gì?


      "Vì nó rất biết chạy trốn!" Ôn Cường thẳng, tháng này, vì tìm Kỷ Ngôn, mà Ôn Cường suýt chút nữa lật tung cả thành phố B lên, ai ngờ, tên nhóc này lại có thể chạy đến thành phố S, nếu như phải ông tìm được manh mối từ Trần Cẩm Ngôn, trả tiền cao thuê thám tử theo dõi, tìm ra, tên nhóc này quả là biết trốn!


      "Hả?!" Mật Điềm ngạc nhiên nhìn Ôn Cường, "Bác đánh ngất Kỷ Ngôn vì ấy biết chạy trốn?" rồi : "Nhưng đánh như vậy, có làm ấy bị thương ?"


      ", nó bị đánh từ bé đến lớn rồi, da dày lắm, đánh bị thương!"


      Ôn Cường chăm chú nhìn Mật Điềm, dịu giọng hỏi: " là ai?"


      "Chào bác, cháu là Đường Mật Điềm." Mật Điềm ngoan ngoãn cười tươi: "Cháu là bạn của Ôn Kỷ Ngôn."


      "Bạn ?" Ôn Cường nhìn từ đầu đến chân Mật Điềm: "Thằng ranh kia bỏ trốn là vì ?"


      " ạ." Mật Điềm lắc đầu nhìn Ôn Cường "Kỷ Ngôn sau khi bỏ trốn mới gặp cháu."


      "Hai người phát triển đến đâu rồi?" Ôn Cường dò xét nhìn Mật Điềm lúc, rồi mới hỏi.


      Mật Điềm chợt đỏ mặt, ngại ngùng khó .


      " , ta là người lớn, phải ngại gì." Ôn Cường hiền từ nhìn Mật Điềm.


      "Dạ, trao thân rồi ạ." Mật Điềm cúi đầu xuống xấu hổ , hai má đỏ ửng. Mật Điềm vốn kính trọng vị trưởng bối như Ôn Cường, lúc này nhìn thấy ông mặt lạnh đánh ngất Ôn Kỷ Ngôn rồi mang , càng khiến cho Mật Điềm vừa sợ vừa kinh ngạc, nhưng, người thành , nên lời thành .


      "Vậy được, ta làm đám cưới cho hai đứa." Ôn Cương quả quyết .


      "Hả?" Mật Điềm ngạc nhiên, "Bác làm đám cưới cho chúng cháu, có phải là nhanh quá ?" Mật Điềm còn chưa chuẩn bị tâm lý để cưới Kỷ Ngôn.


      Tình của họ mới chỉ bắt đầu thôi!


      "Ừ!" Ôn Cường gật đầu: "Cháu về thành phố B với ta!"


      "Bác Cường, thế nhanh quá, cháu phải nghĩ..." Mật Điềm mở mồm, lời từ chối còn chưa hết, bị Ôn Cường cắt ngang. " trao thân rồi, chừng trong bụng cháu có cháu của ta, nhanh chút nào! thôi."


      Đôi chân của Mật Điềm tạm thời như mọc rễ vậy, muốn di chuyển, sao cảm giác Ôn Cường làm như vậy giống như bắt làm Sơn trại phu nhân, làm gì có cách cưới con dâu như vậy.


      Ôn Kỷ Ngôn còn chưa chuẩn bị nhẫn cầu hơn cơ mà!


      "Sao cháu ?" Ôn Cường bước đến cửa, quay đầu nhìn Mật Điềm, ngại giục , "Bác Cường, cháu cần suy nghĩ chút..." Mật Điềm do dự trả lời, dù sao, kết hôn là chuyện trọng đại cả đời của người con .


      "Cháu đừng trách ta nhắc nhở cháu, nếu cháu , ta sắp xếp tổ chức hôn lễ cho Kỷ Ngôn và Diêu Dao! Họ kết hôn rồi, hết phần cháu." Ôn Cường nhìn Mật Điềm, bình thản : "Nếu cháu theo ta, dâu trong lễ cưới chính là cháu!"


      "Vâng, cháu theo bác." Mật Điềm nghe vậy, cuống lên, Diêu Dao vốn muốn ép kết hôn, ngộ nhỡ ấy và bố Kỷ Ngôn hợp tác, vậy chuyện đó thành .


      "Ta thích cháu nghe lời như vậy." Ôn Cường cười hiền từ.


      Nhưng trong mắt Mật Điềm, nụ cười ấy là nụ cười ác ý, xem ra, bố Kỷ Ngôn bị làm cho tức phát điên rồi, chắc tâm trạng cũng giống Diêu Dao, phải hành hạ Kỷ Ngôn...


      Mật Điềm lên chiếc "Xe ăn cắp" của ông xuống được, chỉ có thể hỏi: "Bác Ôn, khi nào bác chuẩn bị tổ chức hôn lễ ạ?" kết hôn, tốt xấu gì cũng phải thông báo cho mẹ biết, nếu mẹ chắc chắn đau lòng.


      "Cháu vội lắm à?" Ôn Cường cười như cười quay mặt lại nhìn Mật Điềm.


      "Cháu vội!" Mật Điềm lắc đầu, "Cháu chỉ muốn thông báo cho mẹ cháu thôi, dù sao cũng phải để mẹ chuẩn bị tâm lý!"


      "Được, vậy đưa cả mẹ cháu đến thành phố B!" Ôn Cường quyết định, sau đó nhìn Mật Điềm: "Cháu kết hôn còn muốn thông báo với ai nữa, hết với ta, ta đưa toàn bộ ."


      "Hả?" Mật Điềm kinh ngạc há to mồm đến nỗi có thể nhét quả trứng vịt vào: "Bác, vậy bao giờ cháu và Kỷ Ngôn kết hôn?"


      Nghe lời ông , đưa tất cả mọi người , đơn giản như chuyển phát nhanh vậy!


      "Nếu cháu vội, là tối nay, nếu cháu vội ngày mai." Ôn Cường nhìn Mật Điềm: "Hôn lễ gia đình ta sắp xếp từ lâu rồi, vì tên ranh con kia chạy mất, nên ta sắp xếp lại, các con cứ dùng luôn ."


      "Ý bác là, đính hôn chuyển thành kết hôn?" Mật Điềm dò hỏi.


      "Ừ, đúng vậy." Ôn Cường gật đầu: "Cháu đừng cảm thấy quá long trọng, ta cho cháu niềm vui bất ngờ."


      ", cháu có ý đó." Mật Điềm vội xua tay, giải thích: "Cháu chỉ cảm thấy, việc diễn ra nhanh quá!"


      Mật Điềm lễ phép nhìn Ôn Cường: "Trước đây, cháu vẫn cho rằng, bác ghét bỏ cháu, nhưng, bác thúc giục cháu kết hôn thế này, khiến cháu bất ngờ có chút quen!"


      Ôn Cường cười: "Cháu đúng là thực tế!" Lần này Kỷ Ngôn bỏ trốn tìm được báu vật, nhóc này, đơn thuần, lương thiện.


      Nhưng đối với việc Kỷ Ngôn chạy trốn khỏi lễ đính hôn, khiến Ôn Cường mất mặt ở thành phố B, ông rất giận, hậu quả rất nghiêm trọng, cho nên, đừng trách ông ra tay mạnh với con trai của mình, ông phải chỉnh đốn con trai, để Kỷ Ngôn biết rằng, thể đùa với quyền uy của ông! Nếu , hậu quả nghiêm trọng.


      Mật Điềm cười tươi với Ôn Cường: "Bác Ôn, cháu có thể hỏi bác câu cuối ?"


      "Hỏi ." Ôn Cường nhẫn nại gật đầu.


      "Sao mọi người lại có thể vào nhà cháu?" Khi ra khỏi nhà, Mật Điềm phát khóa hỏng, cơ bản là bị phá. "Dùng khóa mở cửa." Ôn Cường lấy khóa từ trong túi ra đưa cho Mật Điềm rồi dặn dò: "Khóa nhà cháu đây, giữ cẩn thận, đừng vứt linh tinh."


      "Nhà cháu có hai chìa!" Mật Điềm chớp mắt, và Kỷ Ngôn mỗi người chiếc, đây là chìa dự phòng, chiếc chìa khóa mới phải hai chiếc mà và Kỷ Ngôn giữ! Khi muốn hỏi tiếp Ôn Cường ông nhắm mắt thư giãn, để ý đến Mật Điềm nữa.


      Đương nhiên Ôn Cường ngốc nghếch thừa nhận, ông tìm thám tử tư làm lại chìa khóa nhà Mật Điềm...


      Mật Điềm khó hiểu nhìn chiếc chìa khóa mới suốt cả chặng đường từ thành phố S, đến sân bay thành phố W, về đến thành phố B, khi máy bay hạ cánh, lại bất ngờ thêm lần nữa.


      và Ôn Cường ngồi ở khoang hạng nhất, khi các hành khách xuống, người đầu tiên nhìn thấy là mẹ, dì, Tào Ái Ái và họ hàng, khi người cuối cùng xuống là Mễ Tu Dương, biết gì, nhìn bố Kỷ Ngôn: "Bác Cường, chuyện này là thế nào?"


      "Cháu kết hôn, đương nhiên phải mời họ hàng đến." Ôn Cường nhìn Mật Điềm kinh ngạc, bình tĩnh : "Bác thuê cả máy bay, cháu yên tâm, khách sạn tối nay bác cũng sắp xếp rồi, hôn lễ của cháu ngày mai hoàn thành."


      Mật Điềm muốn với mẹ vài câu, nhưng trợ lý riêng của Ôn Cường, lịch mời , sau đó, cả tối bị nhốt ở đó để làm người mẫu cho nhà thiết kế thời trang, cho đến khi gần sáng, khi váy cưới cấp tốc may xong, mới cho ngủ. Mật Điềm gục vào gối, còn sức nghĩ đến chuyện linh tinh nữa, ngủ giấc sâu. Dù sao, từ lúc gặp Kỷ Ngôn, những người mà gặp đều bình thường, Mễ Tu Dương nhiều mưu mô, Diêu Dao ghê gớm, còn bố Kỷ Ngôn quyết đoán.


      Những người này, người này ghê gớm hơn người kia.


      Khi Ôn Kỷ Ngôn tỉnh giấc, thấy mình bị trói ở giường trong phòng của mình, liền cau mày, suy nghĩ, chắc bị bố bắt về, chết tiệt, Mật Điềm sao rồi? ấy bị hành động của bố làm cho sợ hãi chứ? Nghĩ đến đây trong lòng bỗng lo lắng, gào to "Bố... bố..."


      "Ranh con muốn làm gì?" Ôn Cường mở mạnh cửa, trừng mắt nhìn Kỷ Ngôn: "Bố cho con biết, hôm nay là hôn lễ của con và tiểu thư nhà họ Đường! Phóng viên các báo đều đến rồi, hôn lễ còn mười phút nữa! Con nhanh chóng sửa soạn, nếu con còn chạy trốn, ta chặt chân con." rồi, do dự ném bộ trang phục chú rể cho .


      Kỷ Ngôn nghe bố nghiêm khắc , liền cau mày phản kháng: "Bố, bố đừng làm thế nữa, con kết hôn với tiểu thư nhà họ Đường!" rồi thở sâu : "Con có người rồi, trong bụng ấy, có con của con rồi!" Nhìn bố lần này bất ngờ lại bá quyền bắt về, hơn nữa lại còn khủng khiếp hơn lần trước, lần trước chỉ là đính hôn, lần này lại là kết hôn, Ôn Kỷ Ngôn chỉ có thể dối, hi vọng bố bắt kết hôn.


      Ôn Cường lạnh lùng liếc nhìn Kỷ Ngôn: "Người mà con thích, phải là Đường Mật Điềm sao? Bố dẫn ấy kiểm tra rồi, có thai!"


      "Bố, ấy giờ chưa có thai, có nghĩa sau này có thai." Kỷ Ngôn nhanh chóng đổi chủ đề: "Con cũng kết hôn với con nhà họ Đường, muốn cưới bố cưới ." rồi xé mạnh bộ lễ phục chú rể, thể phản đối.


      "Tên chết tiệt, con đừng hối hận đấy!" Ôn Cường tức giận đẩy cửa ra, hiển nhiên là ông bị làm cho quá tức giận, "Cho con mười phút, con , bố trói con lại."


      "Con mới hối hận, bố trói con, con cũng ." Ôn Kỷ Ngôn gào to sau lưng Ôn Cường, rồi, bắt đầu nhìn vào dây trói mình, sau đó nhìn khắp nơi, tìm vật để cởi trói.


      Khi cởi được dây liền nhìn vào đống dây vừa cởi, trong lòng chợt thấy vui mừng, nhanh chóng tìm khắp nhà, rồi nhìn về phía cửa sổ, do dự tìm trong ngăn kéo, cuộn dây lần trước dùng để chạy trốn, khéo léo bám vào dây trốn ra từ cửa sổ.


      Ôn Cường quan sát từng hành động của Kỷ Ngôn từ camera, thấy an toàn chạy thoát, vội ra ra lệnh cho vệ sỹ: "Bắt cậu chủ lại!"


      Đám vệ sỹ đứng cạnh sẵn sàng nhận lệnh, vội đuổi theo, Ôn Kỷ Ngôn còn chưa kịp phủi bụi người, bị bao vây, liền phát huy tốc độ chạy trăm mét, nhanh chóng chạy ra cổng...


      Ôn Kỷ Ngôn thuộc đường thuộc lối trốn vòng vây của đám vệ sỹ, chạy nhanh.


      Nhưng, đám vệ sỹ lần trước để Kỷ Ngôn chạy thoát cũng hết sức đuổi theo, cậu chủ nhà họ Ngôn thoát khỏi tay họ lần, nhưng thể có lần thứ hai, lần nữa họ phải cuốn gói về nhà.


      "Bác Cường, Kỷ Ngôn lần này chạy mất chứ?" Cẩm Ngôn lau mồ hôi trán, nhìn vào màn hình camera giám sát, hỏi , trong lòng ngừng cầu nguyện, Kỷ Ngôn ơi, lần này đừng chạy mất, nếu , cậu hận cậu cả đời, chú rể chạy trốn vào ngày kết hôn, còn nữa, mẹ vợ ghê gớm của cậu, chắc cũng tha cho cậu. Đương nhiên đáng thương nhất chính là cậu, cậu bị bố cậu lột sạch, chạy trốn đường...


      "Bác Cường, nếu lần này Kỷ Ngôn trốn mất, vậy bác đồng ý với cháu chuyện, có thể đừng quá đáng như thế ạ!" Diêu Dao cười nhìn Ôn Cường.


      "Bác đồng ý với chuyện của cháu, sao lại có thể là quá đáng?" Ôn Cường gật đầu: "Lần này nó còn chạy trốn , bác lột sạch nó treo giữa đường."


      Diêu Dao cười tuơi như hoa, sau khi được Cẩm Ngôn khuyên trở về, đánh cược cùng Ôn Cường, cho dù dâu mới là ai, chỉ cần Ôn Cường sắp xếp, Kỷ Ngôn chạy trốn, nếu ta ngoan ngoãn nghe lời, lột sạch treo giữa đường, để thỏa cơn giận.


      "Trần Cẩm Ngôn, tôi cảnh cáo , được thông báo cho Kỷ Ngôn!"


      Diêu Dao trừng mắt nhìn Cẩm Ngôn cảnh cáo.


      "Tôi làm, em yên tâm." Cẩm Ngôn cười nhìn Diêu Dao "nhưng có thể khẳng định, nếu Kỷ Ngôn biết dâu là Mật Điềm, cậu ấy chạy về, cho dù là hôn nhân là bố sắp đặt, ấy cũng chấp nhận."


      "Hứ..." Diêu Dao tức giận quay mặt.


      Ôn Cường nhìn Cẩm Ngôn và Diêu Dao với ý sâu xa, cười.


      Xem ra, tiếp sau lễ cưới của Kỷ Ngôn, ông và ông Trần lại có thể thương lượng, tổ chức lễ cưới nữa... nhân vật chính, là hai người ở trước mặt!


      Ôn Kỷ Ngôn chạy hộc tốc nhìn đám vệ sỹ phía sau, xua tay nhận thua: "Được rồi, được rồi, tôi chạy nữa, các cũng đừng đuổi nữa!" như vậy, nhưng mắt đảo liên tục, lần trước, cũng tại chỗ này thoát khỏi đám vệ sỹ, trước là gọi taxi, sau đó xe buýt, rồi tàu điện ngầm, sau đó chạy trốn, lần này cũng theo tuyến đường như trước, còn nghĩ, thử lần nữa, nhưng mục đích của lần này là thành phố S, có hứng chơi trò mèo vờn chuột với đám vệ sỹ nữa.


      "Cậu chủ, đừng chạy nữa, ông chủ , cậu chạy 30 phút, cho cậu nghe điện thoại." Vệ sỹ đưa tay nhìn đồng hồ "Cậu có muốn nghe điện thoại ?


      Là cậu Cẩm Ngôn."


      Kỷ Ngôn đề phòng nhìn bảo vệ: " bỏ điện thoại xuống, lùi xuống 50m, tôi nghe." vệ sỹ buông điện thoại xuống, ra hiệu cho các vệ sỹ khác "lùi xuống 50m." Đám vệ sỹ đều lùi xuống.


      Ôn Kỷ Ngôn thấy tình hình như vậy, trong lòng cảm thấy nghi ngờ, cầm lấy chiếc Nokia xem, là điện thoại của Cẩm Ngôn, vội nghe máy: "Alô!"


      "Kỷ Ngôn, sao cậu còn chưa đến? Ở đây sắp có chuyện rồi!" Nghe thấy giọng Kỷ Ngôn, Cẩm Ngôn liền gào lớn: " phải cậu với mình là cậu lại bỏ trốn đấy chứ?"


      "Ừ, bỏ trốn!" Kỷ Ngôn thành : "Mình kết hôn với con nhà họ Đường mà mình quen biết?"


      "Đường tiểu thư mà cậu biết hả?" Cẩm Ngôn có chút lo lắng: " hai à, cậu có chắc cậu quen ?" vốn muốn , cậu có chắc quen tiểu thư nhà họ Đường nhưng lại bị Diêu Dao lườm, đành phải sửa lại, cầu thông báo trong ba mươi phút là do khẩn thiết cầu xin, xin rất nhiều lần, mới được đồng ý, hi vọng Kỷ Ngôn thời khắc quyết định có thể hiểu, đặc biệt to câu Đường đó!


      "Đương nhiên quen." Ôn Kỷ Ngôn do dự trả lời: "Đều là do bố sắp đặt, sao mình có thể quen! Mình trước hôn lễ 10 phút mới biết tin, lần này bố làm quá, bất ngờ bày tiệc kết hôn!" Ôn Kỷ Ngôn hài lòng : "Nếu kết hôn, để bố mình kết hôn !"


      "Ôn Kỷ Ngôn, trong vòng mười phút nếu con quay lại, Mật Điềm kết hôn với Mễ Tu Dương!" Ôn Cường giành lấy điện thoại của Cẩm Ngôn, tức giận hét lên với Kỷ Ngôn.


      "Sao?" Kỷ Ngôn dường như bị sét đánh ngang tại vậy, "Bố, bố gì, dâu là Đường Mật Điềm?"


      "Đúngvậy, dâu Đường Mật Điềm, chú rể Mễ Tu Dương." Ôn Cường ràng: "Ranh con, cần về nữa, hôn lễ bắt đầu rồi!"


      xong, dập mạnh điện thoại.


      Diêu Dao đồng ý : "Bác Cường, bác giữ lời!"


      "Bác già rồi, bị kích động nên nhịn được hét lên rồi, Diêu Dao, xin lỗi cháu." Ôn Cường xin lỗi Diêu Dao: "Ta đồng ý với cháu, sau việc lần này, ta để Kỷ Ngôn trịnh trọng xin lỗi cháu truyền thông cả nước."


      Diêu Dao mấp máy môi : "Được ạ, cháu những cầu ấy xin lỗi, mà còn bắt ấy phải chịu phạt!"


      "OK!" Ôn Cường đưa tay ra làm hiệu vấn đề gì, nhìn Diêu Dao bị ông thuyết phục, trong lòng ông cảm thấy nhõm nhiều, cười với Cẩm Ngôn: ", chúng ta xem kịch nào!"


      Cẩm Ngôn gì nhìn Ôn Cường vui mừng, "Bác Cường, lần này bác làm như vậy, Kỷ Ngôn chạy rất mệt, chắc động phòng tối nay có thể miễn được..."


      Xem ra, được đắc tội với phụ nữ và người già, nếu , bị chơi cho chết mà biết!


      " sao, thời gian còn dài. Kết hôn rồi, hai đứa nó, tối nào cũng động phòng được." Ôn Cường cười .


      Diêu Dao mấp máy môi sau họ.


      "Bố, khách sạn nào?" Kỷ Ngôn vội gào lên, trả lời chỉ là tiếng điện thoại tút tút.


      Kỷ Ngôn vội gọi số của Cẩm Ngôn, nhưng vẫn là trạng thái ai nghe, giống như chú kiến nồi lẩu, quay quay lại, ngước mắt nhìn đám vệ sỹ đứng bên thông cảm cho , vội khẩn cấp hỏi: "Hôn lễ ở đâu?"


      Đám vệ sỹ nhìn nhau lắc đầu.


      Kỷ Ngôn chợt thất vọng, người vệ sỹ chỉ huy : "Cậu chủ, hôn lễ chúng tôi biết ở đâu, nhưng ông chủ , chúng tôi phải đưa cậu đến nơi cậu chạy trốn lễ đính hôn lần trước."


      "Nơi đính hôn là nơi kết hôn." Ôn Kỷ Ngôn đợi vệ sỹ xong, vội vỗ vào đầu, "Vội chết mất!" thậm chí đợi taxi, nhanh chóng chạy .


      Ôn Kỷ Ngôn lúc này biết ràng, bố cố ý chơi , để trả thù lần trước bỏ trốn, khiến ông mất mặt trước nhà họ Diêu và truyền thông.


      Lễ đường hoa lệ được bố trí từ sớm tại khách sạn VIP, màu sắc sặc sỡ, vừa bước vào cánh cửa xoay được thiết kế đặc biệt, là tấm thảm màu đỏ tươi dẫn đến phòng tiệc xa hoa, khách khứa tập trung ở đại sảnh, nam thanh nữ tú đều mặc những bộ lễ phục xa hoa, tay cầm li rượu, lại lại chúc rượu, chuyện, cười vui.


      Kỷ Ngôn người đầy mồ hôi, chạy thẳng đến hội trường chính, nhìn thấy chú rể Mễ Tu Dương đứng cạnh Đường Mật Điềm, ta bất ngờ nhìn Kỷ Ngôn hộc tốc chạy vào, liền ghé vào tai : "Điềm Điềm, chú rể của em dù đến muộn nhưng lần này bỏ trốn!"


      Mật Điềm thất vọng bỗng trở nên vui mừng, nhìn thấy Kỷ Ngôn vội vã chạy đến, liền cười tươi.


      Ôn Kỷ Ngôn chạy thẳng vào trong, đợi Điềm Điềm dang tay ôm , bế thốc lên, chạy nhanh ra ngoài.


      "Ôn Kỷ Ngôn, làm gì đấy?" Mật Điềm ngạc nhiên hỏi.


      " đồng ý cho em lấy Mễ Tu Dương, em là của ." Ôn Kỷ Ngôn kiên quyết : " phải cướp dâu."


      "Gì? Mễ Tu Dương là phù rể." Mật Điềm tay ôm vào cổ Kỷ Ngôn, khúc khích cười : "Hôn lễ này là bố sắp xếp cho chúng ta."


      " biết." Kỷ Ngôn : "Nhưng bố cố ý cho , dâu là em, làm chạy mất mấy con đường, chân giờ mỏi đây..." Kỷ Ngôn đến đây trách móc đưa mắt nhìn bố vui vẻ đắc ý lễ đài, rồi Mật Điềm: "Điềm Điềm, tối nay động phòng, sợ còn sức..."


      Mật Điềm mấp máy môi : " sao, vội, sau này chúng ta còn thời gian..."


      "Ừ, yên tâm, sau này, mỗi tối, đền gấp đôi cho em..."


      Kỷ Ngôn tình cảm nhìn Mật Điềm , cúi người nhàng đặt lên trán nụ hôn hạnh phúc!

      Câu chuyện kết thúc hoàn mỹ, hạnh phúc!

      Cuộc sống khi mới bắt đầu kích thích thú vị!

      đời nguyện bên nhau, nắm tay cho đến lúc già.


      HẾT
      simtim thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :