1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Đâu chỉ mình anh - Jane Green

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 20
      Sau đó hai bạn xuống cầu thang, bước qua những cánh cửa kiểu Pháp và thăm thú vườn tược, rồi quanh ao, và ở đó họ ngòi sát nhau chiếc ghế gỗ đặt ngay dưới gốc cây phong cổ thụ

      "Nghe xem" Alice mỉm cười

      "Gì cơ? Tớ chả nghe thấy gì hết"

      "Chính xác là vậy! Chẳng phải đây là nơi yên bình nhất mà cậu từng đến sao?"

      Emily mỉm cười. "Đúng là vậy. Ở đây tớ có thể rũ bỏ tất cả khỏi đầu và tớ thấy cậu rất nơi này"

      "Nhưng cậu có Brianden. Cũng là miền quê đấy thôi"

      "Ừ. Nhưng đấy là Costwolds. Hoàn toàn khác chứ. Và tớ chỉ về đó vào cuối tuần, và lúc nào tớ cũng đụng phải du khách Mỹ săn tìm các món hời trong cửa hàng đồ cổ. Ở đó lúc nào cũng náo nhiệt ồn ào, còn ở đây yên tĩnh lạ kỳ"

      "Tớ biết. Đây là nơi tớ thích nhất thế giới"

      "Tớ thể tin là cậu làm được" Emily quay mặt lại, và lúc này trông rất nghiêm nghị

      "Làm gì cơ?"

      "Cậu biến giấc mơ thành . Cậu luôn khao khát có ngôi nhà như thế này. Cậu luôn mong muốn được sống ở nông thôn và có cuộc sống đơn giản, và giờ nhìn cậu xem"

      "Cậu biết , nhiều sáng tỉnh dậy, tớ phải tự cấu mình để biết là mình nằm mơ đấy" Alice cười. "Quả là kỳ cục khi mà tớ hạnh phúc đến thế này"

      "Ôi, Ali, dễ thương quá" Emily vòng tay ôm Alice chặt. "Tớ mừng cho cậu quá"

      Họ ôm nhau rất chặt trong mấy giây, sau đó buông nhau ra và đứng lên. " thôi", Alice . " xem hai người kia làm gì"

      Quay trở lại nhà, họ thấy Harry nhóm lửa, còn Joe ngồi trước máy tính trong phòng làm việc

      " Joe" Alice rít lên khe khẽ từ ngoài cửa. "Nhà có khách. có thể đừng mất hút và bất lịch như thế được ?"

      "Bình tĩnh nào Alice. kiểm tra thư điện tử thôi. ra ngay đây"

      Alice thở dài và đóng cửa lại. Plus ca change, plus c'est la meme chose, nghĩ. Càng thay đổi bao nhiêu mọi thứ càng giống như cũ bấy nhiêu.

      "Giáng sinh vui vẻ!" Harry vừa đưa tay cào cái đầu rối bù vừa bước vào phòng bếp và thấy Alice phết bơ lên con gà tây to đùng.
      " hay dậy sớm nhỉ?" Alice nhoẻn miệng. "Em thấy hai người kia còn ngủ say lắm mà."

      "Emily ngủ say tít, cũng nghe thấy tiếng động gì trong phòng em," – Harry dòm qua vai Alice để nhìn chú chim – "mặc dù phải thú nhận là đứng nghe lâu. Mấy giờ rồi nhỉ?"

      Alice ra dấu về chiếc đồng hồ cũ gắn tường bếp. "Bảy giờ mười. Trời gần sáng bảnh ra rồi. Cứ như là thói quen vậy nhỉ, và em luôn là người đầu tiên xuất trong bếp."

      Harry cười mình và nhớ đến Brianden. ngáp và duỗi hai chân trong chiếc quần ống rộng. "Em có muốn đưa Snoop dạo ?"

      Alice lắc đầu cười, rồi rắc rất nhiều muối và tiêu lên gà tây, sau đó đến chỗ tủ lạnh lấy mấy lát thịt muối đặt lên ức con gà.

      "Snoop ra ngoài rồi ạ. Dù sao em cũng cám ơn."

      "Vậy mà em lại gọi là người dậy sớm à?" Harry cười. "Em dậy lúc mấy giờ vậy?"

      "Khoảng sáu giờ."

      "Sáu giờ? Lúc ấy còn tờ mờ mà!"

      "Hồi ở Luân Đôn em cũng nghĩ thế đấy, nhưng ở đây em có rất nhiều việc để làm. Em bận rộn hơn nhiều, đến nỗi em thấy hai tư tiếng mỗi ngày bao giờ là đủ. Nếu dậy sớm em làm xong việc gì hết."

      "Nhân tiện, có giúp gì được cho em ?"

      Alice dừng lại, định những điều mà vẫn thường , tức là có gì, em tự làm được rồi, nhưng có người giúp tay tốt hơn, và cũng chẳng hại gì nếu thừa nhận mình phải là Nữ siêu nhân.

      "Thế này nhé," . " có thể tự lấy cà phê tươi trong bình, sau đó gọt khoai tây giúp em."

      "Được rồi. Chẳng có việc gì giống với việc của đàn ông để thấy mình hữu ích cả."

      Alice nhún vai. " đề nghị em mà. Nếu muốn gọt củ cải vàng cho em cũng được. giúp em nhồi gà vậy."

      "À, nhồi gà." Harry nhướng mày lên. "Giống việc dành cho đàn ông đấy."

      "Ôi, ha ha. Trong nhà này bọn em chẳng bao giờ chuyện kiểu này cả, cám ơn nhé."

      Harry rót cốc cà phê, nhân tiện lấy luôn cốc của Alice và rót đầy cho . Vừa rót, vừa liếc nhìn bầu trời còn tối om qua cửa sổ. "Chán quá. có tuyết. còn nhớ nổi lần cuối cùng đón Giáng sinh có tuyết rơi là khi nào."

      "Em biết chứ." Alice cười. " nên nghĩ là ít nhất ở Connecticut này cũng có nhiều hơn cơ hội. Chắc phải xa hơn nữa về phía Bắc, có thể là Vermont, mới thấy tuyết được."

      Harry cười. "Chắc là tỉnh giấc vào ngày Giáng sinh và nhìn thấy tuyết phủ trắng xóa là điều quá tuyệt diệu đến mức thể biến thành được. Giống như vừa thức dậy trong giấc mộng của ai đó khác vậy."

      Alice quay sang phía . "Nghĩa là sao ạ?"

      Harry bắt đầu gọt khoai tây. "Nghĩa là ngôi nhà này, ở chốn này của thế giới. Đây là cuộc sống lãng mạn đến hoàn hảo, hoàn hảo đến mức kỳ cục."

      " Harry à, biết là em rất vui khi vậy . Mỗi ngày, khi tỉnh giấc trong ngôi nhà này, em vẫn cảm thấy như vậy, nhưng có vẻ như chẳng ai hiểu được điều đó."

      "Nghe này, là trai nông thôn đích thực. Và hiểu cảm giác của em. Nhưng chỉ muốn vậy về tuyết thôi, ủy mị quá, buồn cười quá."

      Alice bật cười. "Vâng," . "Em hiểu ý ."

      "Alice? phải làm gì với đống vỏ khoai tây?"

      " bỏ vào thùng rác ."

      "Sao em dùng để làm phân bón nhỉ?"

      "Tiếc là em có phân trộn."

      "Nếu em muốn có thể làm cho em."

      Alice thôi trải thịt muối lên mình gà nữa, mỉm cười nhìn với vẻ mặt tin tưởng lắm. "Ôi Harry, được như thế hay quá. Chúa ơi, có việc gì mà biết làm ?"

      "." Harry lấy thêm củ khoai tây nữa. " tuyệt đối hoàn hảo."

      Alice mỉm cười. vội nhìn con gà tây, cơn nóng chạy rần rần lên hai má. vẫn nhớ có lần và Emily đùa nhau về việc kết hôn với người đàn ông thích hợp. Tại sao bỗng nhiên việc này còn thú vị chút nào nữa vậy?

      Khi Emily và Joe xuống bếp, cam chanh đều được gọt vỏ, và vỏ cam, vỏ chanh, việt quất, đường và rượu vang đỏ được bỏ vào nước xốt việt quất thơm lừng.

      Những mẩu bánh mì vụn được trộn với hành, lá xô thơm và hạt dẻ, nửa được cẩn thận nhồi vào giữa ức và da gà, nửa còn lại sẵn sàng cho vào chảo và nướng trong lò.

      Củ cải vàng và khoai tây được gọt vỏ, xúp bí ngô với bơ đậu phộng hoàn thành, và bánh pudding Giáng sinh – đồ ăn của Marks&Spencer được Emily giấu vào va li – bốc khói nghi ngút.

      Harry đốt lò kêu lép bép, và với Alice – sau hồi tranh luận về nhạc (họ đều nhất trí cho rằng Nat King Cole quá ủy mị) – nghe nhạc của Enya. Đúng là loại nhạc này giống nhạc Giáng sinh lắm, nhưng lại rất dễ nghe.

      "Chúc buổi sáng tốt lành," Emily ngáp ngắn ngáp dài. "Có phải em vừa bước vào phim Cuộc sống tươi đẹp , hay là đây nhỉ?"

      Alice cười. " đấy. Cà phê trong bếp nhé. Cậu đói ?"

      "Đừng có với tớ là có sẵn bánh nướng xốp hương việt quất nhé, tớ nôn ra mất thôi," Emily nhăn nhó.

      "Vậy là cậu muốn ăn chứ gì?"

      "Đùa à. Tất nhiên là tớ muốn ăn rồi. Chỉ là tớ tin cậu vẫn là Martha Stewart thôi."

      "Ôi." Alice xị mặt xuống. "Tớ cứ mong là tớ giúp Nigella có cách để tiêu tiền."

      "Em , may là em có cả mái tóc đen quyến rũ lẫn những đường cong cần thiết." Joe cười.

      "Nhưng chắc chắn là vài miếng bánh xốp vị việt quất có thể giải quyết vấn đề đó."

      Emily lắc đầu. ". Hoặc là có hai thứ đó, hoặc là cậu thể là nàng được. Trong khi đó, chắc chắn tớ có thể vừa giày của Nigella. Quỷ thần ơi, tớ còn mặc vừa váy của nàng nữa."

      "Và cám ơn Chúa vì điều đó." Harry đứng lên choàng tay quanh người Emily và cúi xuống hôn lên trán . " có gì nhàm chán hơn người phụ nữ ốm nhom ốm nhách."

      "Và băn khoăn tại sao tớ vẫn ở bên ấy." Emily cười và quay sang hôn Harry trong khi Alice nhìn chỗ khác.

      "Ôi, cám ơn em," Harry với vẻ tổn thương giả tạo.

      "Ối, đừng trẻ con vậy chứ," Emily cười. "Nào, về bánh nướng xốp vị việt quất..."

      " ra có bánh nướng xốp vị việt quất đâu. Nhưng trong ngăn kéo có bánh mì và bánh nho khô hương quế đấy. Nhưng Em à, bữa trưa thịnh soạn lắm đấy. Cậu ăn vừa thôi nhé, lại có hứng ăn nữa đâu."

      "Từ khi nào cậu biết là tớ thèm ăn nữa vậy?"

      "Câu hỏi hay." Alice cười. "Vậy cứ ăn chừng nào cậu muốn."

      "Tớ thấy ớn quá," Emily rên rỉ khi ngồi sụp xuống ghế sofa, tay ôm lấy bụng.

      "Ồ, cảm ơn nhiều nhé!" Alice cười. "Sau bao nhiêu mệt nhọc tớ phải gánh chịu, cậu chỉ được 'tớ thấy ớn quá' thôi à?"

      "Cậu biết là ý tớ phải vậy mà," Emily . "Đây là bữa ăn ngon nhất từ trước đến nay của tớ, nhưng tớ ăn nhiều quá. tin nổi là tớ ăn được nhiều đến vậy."

      " cũng tin là em ăn được nhiều đến thế đâu." Joe ngồi sofa với và nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ. "Em phải giật giải vô địch ăn mới đúng."

      "Ôi, phải chứ. cứ làm như em ăn khỏe như heo bằng."

      "À, định như vậy đâu, nhưng..."

      "Heo à!" Emily túm lấy cái gối và đập lên đầu Joe.

      "Ối. có ý vậy mà!"

      "Trẻ con hết chịu nổi," Alice khi đứng ngoài ngưỡng cửa với đống bát đĩa.

      " cho bát đĩa vào máy rửa bát giúp em nhé?" Harry gọi với ra từ phòng bếp.

      "Vâng, thế tuyệt vời," trả lời . " chỉ cần bỏ các thứ này vào máy rửa bát là được."

      "Alice, cứ để mọi thứ đấy," Emily ra lệnh trong tư thế ngả ngốn ghế sofa. "Để tớ dọn cho. Tớ làm sau khi nghỉ lấy hơi vài phút."

      "Em à, có gì đâu. Mọi thứ nằm trong máy rửa bát hết. Tớ làm được rồi."

      " được." Emily đứng lên. "Tớ nghe gì nữa đâu đấy. Cậu vất vả nhiều rồi, đời nào tớ lại để cậu dọn dẹp nữa. Lại ghế sofa ngồi . Tớ vào dọn với Harry."

      Alice định phản đối nhưng Emily bước đến đỡ lấy chồng đĩa tay , và đồng ý gia nhập với Joe ghế sofa.

      " vui khi hai người bọn họ ở đây, phải ?" rúc đầu vào Joe, và dành cho nụ hôn lơ đễnh trước khi cầm chiếc điều khiển từ xa và bật ti vi lên, chuyển hết kênh này đến kênh kia để tìm chương trình nào có thể khiến dừng lại mười giây.

      "Ừ."

      " thích bữa trưa ?"

      "Em , ngon lắm."

      "Món xúp có ngon ? quá cay chứ?"

      "Món xúp hả em? Em ơi, quá cay đâu. Món nào cũng ngon. Em nấu giỏi lắm." dừng lại khi thấy hình ảnh tóc vàng, ngực bự mặc bikini nghịch nước.

      " Joe!" Alice khiển trách và cười lớn.

      "Gì cơ em?" làm mặt ngây thơ vô tội.

      " biết rồi còn hỏi. xem kênh này đâu. ra tại sao mình phải bật ti vi nhỉ? Hôm nay là Giáng sinh mà. Chúng ta nên xem ti vi. Chúng ta mở quà thôi."

      " tắt ti vi khi hai người kia quay lại được chứ? Thỏa thuận xong nhé?"

      "Vâng," miễn cưỡng . "Xong."

      Emily vui sướng hét lên. "Tớ nó! Tớ nó!" đeo chiếc túi kết bằng hạt đá tay và nhào đến ôm hôn Alice thắm thiết. "Ôi, Alice ơi, cám ơn cậu nhiều lắm! Tớ nó! Cám ơn, cám ơn, cám ơn cậu nhé!"

      " có gì," Alice rạng rỡ niềm vui. "Giờ đến lượt Harry nhé."

      "." Harry lắc đầu. "Alice à, đến lượt em . và Emily mua hai món quà cho em đấy. Hy vọng em thích."

      "Ừ, đúng đấy. Chưa kết hôn nên bọn tớ quyết định mua chung quà. Dù sao bọn tớ cũng thống nhất được là mua gì tặng cậu mà."

      "Ôi, hai người kỳ cục quá," Alice và cảm nhận được niềm vui thích rất trẻ con khi có nhiều quà đến vậy để mở. "Quà của ai trước đây nhỉ?"

      "Của tớ trước, của tớ trước!" Emily và dúi hộp quà nho vào tay Alice. Alice cẩn thận bóc giấy gói, mở hộp quà, thấy trong đó có rất nhiều giấy ăn, cuối cùng cũng lấy giấy ra và thấy mảnh vải bọc kín chiếc vòng cổ bạc rất đẹp với mặt dây chuyền là bông hồng pha lê.

      Alice há hốc miệng kinh ngạc. "Đẹp quá!" và Emily tươi rói cười.

      " à? Tớ nhìn thấy cái dây và nghĩ là cậu thích, còn mặt dây chuyền hoa hồng mang tình đến với cuộc sống của cậu."

      Joe nhướng mày lên.

      " Joe, em xin lỗi mà. Em có ý về tình mới đâu, em chỉ muốn là mặt dây chuyền khiến mọi thứ trong cuộc sống của Alice đáng hơn thôi." Emily lưỡng lự. "Tớ chỉ muốn là món quà làm cuộc sống của cậu vui hơn. Okay?"

      "Ôi, Emily à, đừng có ngốc chứ. Dù món quà có ý nghĩa gì nó cũng rất đẹp. Cậu đeo cho tớ nhé." Alice cúi đầu để Emily đeo dây cho .

      "Người bán hàng là cậu phải xử lý nó trước," Emily bổ sung. "Cậu phải rửa sạch bằng cách cho dây vào nước pha giấm rồi phơi dưới ánh nắng trực tiếp ngày, sau đó cậu nhìn thẳng vào chiếc dây trong khi đầu óc trống trơn, và cậu hình dung ánh sáng trắng trong xuyên qua chiếc dây. Sau đó cái dây là của cậu, rất trong sạch, nhưng cậu cũng được cho ai đụng vào dây đâu nhé, nếu còn tinh khiết nữa."

      "Emily à?" Joe khẽ .

      "Dạ?"

      "Chính xác là em bị mất trí từ khi nào vậy?"

      "Ôi, Joe kia, kỳ cục quá," Emily đỏ mặt. " ràng là nó hiệu nghiệm mà."

      Alice chạy ra khỏi phòng để ngắm mình trong gương. bước hai bậc cầu thang vào phòng tắm, các ngón tay lần lần mặt dây chuyền pha lê. "Mang tình thương đến cuộc sống," thầm và nghĩ đến Joe ngồi dưới lầu. phải vì lạnh lùng hay xa cách, và Chúa chứng giám là biến mất như hồi còn ở Luân Đôn, và vẫn thường , nhưng có lúc Alice cảm thấy vợ chồng gần gũi nhiều như trước nữa. Những mối quan tâm của họ càng ngày càng khác nhau nhiều hơn, và Alice chỉ ước họ có thể tìm thấy điểm chung nào đó giúp cả hai hạnh phúc.

      Thời gian khiến có cái nhìn khác hơn về cuộc hôn nhân của mình. Thời gian, và khoảng gian của riêng ở Connecticut mỗi khi Joe làm việc trong thành phố. Giờ đây mới nhận thấy, khi còn ở Luân Đôn, phải kìm nén biết bao khao khát và mong muốn, bởi ở đó, luôn phải gắng ép mình vào khuôn mẫu của người vợ mà Joe kỳ vọng.

      Đôi lúc vẫn vui vẻ đóng vai người vợ ấy, và biết mỗi khi vào thành phố, phải thể tốt vai diễn của mình, và sẵn lòng với thỏa hiệp đó vì cho cùng, nếu còn thỏa hiệp hôn nhân có là gì đâu? Nhưng giờ đây, sẵn sàng đặt nhu cầu của Joe lên nhu cầu của nữa. Ít ra cũng phải mọi lúc mọi nơi.

      Và đổi lại, cũng chờ đợi Joe thực thỏa hiệp. Đúng vậy, thường trở về miền quê vào ngày cuối tuần, nhưng luôn cảm thấy căng thẳng mỗi khi trở về, bởi biết vui thú gì khi ở miền quê, như thể ở đó chỉ là cá mắc cạn. Lúc này có vẻ vui hơn vì chơi quần vợt đều đặn và bắt đầu tìm kiếm bạn bè mới, nhưng trong trường hợp này, biết rất sẵn lòng bán quách nơi đây bao giờ bước chân đến Đường số Mười chín nữa.

      Nhưng cũng hiểu, cho cùng việc về miền quê là cách thỏa hiệp của . chỉ hy vọng cũng vui với việc này.

      "Hãy giúp chúng tôi nhau hơn," thầm khi nhìn ngắm bông hồng pha lê trong gương. "Hãy giúp chúng tôi tìm lại tình dành cho nhau. Hãy giúp chúng tôi hạnh phúc." Và quay xuống lầu sau khi lau khô nước mắt.

      "Đến lượt ," Alice với Harry khi cầm chiếc hộp lớn nhất đưa cho .

      "Ôi, Đức Chúa ơi!" Harry . "Món quà này cho à? Thế mà cả ngày nay cứ nhìn ngắm nó, cứ tưởng là quà của Joe chứ. Quà to quá. Gì vậy em?"

      Joe mỉm cười. " cứ mở ra mà xem." Nhưng tất nhiên là cũng mù tịt như Harry, bởi Alice là người được giao mua quà.

      Harry mở tấm thiệp. "Dành tặng Harry, chúc mừng Giáng sinh, Joe và Alice, hôn ," rồi xé giấy bọc và thấy hộp dụng cụ. bắt đầu cười.

      "A ha!" cười vang. "Thế mà em có bữa ăn trưa miễn phí đấy."

      "Em vậy à?" Alice cũng cười. "Và tưởng là có thể tay mang theo dụng cụ à."

      "Nhưng món quà này quá đỉnh!" Harry khi mở hộp dụng cụ ra và cẩn thận xem xét từng thứ bên trong. "Đúng là bộ dụng cụ quá đỉnh. Xem nó mới chưa kìa. Này, mọi người nhìn xem." lấy từng món đồ ra, từng chiếc từng chiếc , để cho hai người kia xem trong khi Alice mỉm cười thích thú và vui mừng trước niềm vui sướng của Harry.

      "Nhưng tặng hai người món quà buồn cười lắm," và có cảm giác xấu hổ trước khoản tiền mà Alice và Joe dành mua quà cho . "Chưa gì đến việc là món quà ấy rất rẻ tiền và xấu xí. Ôi Chúa ơi, dám tặng hai người đâu."

      " đừng ngớ ngẩn như thế chứ," Alice . " phải ngại gì hết. Dù sao " – giơ tay ra trong khi Harry cố gắng giấu món quà – "đưa cho em."

      "Được rồi." Harry miễn cưỡng đưa chiếc hộp cho Alice và tặng Joe món quà là cuốn sách.

      Joe xé giấy bọc. "Lịch sử Porsche," vui sướng . "Cảm ơn Harry nhé. cuốn sách rất thú vị."

      "Hân hạnh," Harry mỉm cười. "Nào, Alice. Mở quà của em ."

      Alice mở giấy gói, rồi mở hộp quà, và thấy chiếc đồng hồ báo thức hình chú chó trông giống hệt Snoop.

      vui mừng cười lớn. "Em thích lắm!" .

      "Đợi ," Harry mỉm cười. "Em phải nghe tiếng chuông báo mới được." cầm đồng hồ và quay kim cho đến khi tiếng chuông kêu lên, đó là tiếng người sủa bằng giọng Nhật Bản sền sệt gần như thể nhận ra được.

      "Cái gì...?" Joe bắt đầu cười ồ lên.

      "Gì vậy ?" Emily khúc khích cười.

      " biết chứ. Nó được làm ở Nhật Bản. Chẳng phải rất lỳ dị sao?" Harry cười. "Tiếng chuông làm buồn cười lắm, và tất nhiên là thể nào liên tưởng đến Snoop được."

      Alice cười. "Chiếc đồng hồ này vinh dự được đặt bàn cạnh giường ngủ của em. Cảm ơn nhiều nhé." Và nghiêng người tặng Harry nụ hôn.

      "Nào, hai người," Emily . "Hai người mua quà gì tặng nhau nào? Đến lượt hai người đấy nhé."

      Alice và Joe trao đổi quà và cùng mở quà. Joe rất vui mừng khi nhận được chiếc đồng hồ đeo tay, còn Alice lại ngượng nghịu khi mở hộp quà Hermes màu cam to đùng với quà là chiếc túi hiệu Kelly màu nâu nhạt rất đẹp. Chiếc túi rất cổ điển, rất đẹp đẽ, nhưng ngay lúc này nó là thứ nằm chót bảng trong danh sách những thứ Alice muốn có.

      Vậy muốn gì? chiếc máy trộn hiệu KitchenAid chắc hẳn rất tuyệt vời, mà mức giá cũng chỉ bằng phần giá tiền của chiếc túi Kelly. Hoặc đôi giày làm vườn và đôi găng mới. Hoặc bộ quần áo lót giữ nhiệt giúp cơ thể luôn ấm áp cũng được.

      "Wow!" Emily , nhận thức được vẻ đẹp và giá tiền của chiếc túi Kelly này.

      "Túi đẹp đấy" Harry bình luận gì thêm.

      "Em có thích ?" Joe , bởi quá quen với niềm vui tràn trề của Alice trước đây mỗi khi được tặng những món quà như thế này, nhưng giờ hơi hoang mang trước im lặng của .

      "Túi đẹp lắm ạ," Alice mỉm cười hôn và giả vờ ngưỡng mộ chiếc túi. "Em thích lắm." Khi ngồi trở lại ghế, đưa tay sờ lên bông hồng pha lê. Hãy giúp ấy biết tôi là ai và tôi vì tôi là chính tôi, thầm nghĩ. Hãy giúp chúng tôi hiểu nhau. Xin hãy giúp chúng tôi.

      Những ngày cuối cùng của họ trôi rất nhanh. Bốn người kín mít trong găng tay và mũ áo, rồi cùng nhau dạo dọc con đường mòn hoặc đưa Snoop ra bãi biển – vào giữa mùa đông, nơi đây hun hút gió và rất vắng vẻ.

      Họ lái xe đến Mystic và tản bộ quanh cảng biển rồi dừng chân trước các cửa hàng đầy nhóc khách du lịch, cười ngất trước cả tin của đám người này nhưng chính họ cũng mua những món quà lưu niệm nho .

      Họ đứng hàng giờ trước cửa hiệu New Canaan, cả bốn người đều khiếp sợ trước mức giá vô lý của đồ nội thất được tái sản xuất, còn sản phẩm gốc lại có mức giá chỉ bằng phần mức giá đó và được bày bán ở tất cả các cửa hàng dọc đường Kings. "Họ có điên vậy?" Joe lại. "Ba ngàn đô món đồ tái sản xuất đấy á?"

      Họ cũng có những chuyến tham quan nhà cửa của người dân thị trấn – có những ngày số người ở các thị trấn khác nhau mở cửa chào đón bất cứ ai muốn vào thăm nhà họ – và mọi người cùng trầm trồ trước những ngôi nhà đại tráng lệ nước, trước những ngôi nhà thô sơ được trùng tu đẹp đẽ nằm giữa những cánh đồng. "Chẳng phải như thế này rất lạ thường sao?" Alice huých tay Emily. "Khi mọi người mở cửa chào đón người lạ vào nhà?"

      ", lạ thường đâu nhé. Tớ nghĩ đến việc làm thế này ở nhà đây. Chắc là tớ gắn tấm biển chỉ dẫn Đường cao tốc Camden và mở cửa nhà tự do vào Chủ nhật. Cậu thấy có được ?"

      Alice bật cười. "Chắc toàn bọn nghiện rượu vào thăm nhà cậu thôi."

      "Chắc chắn là đâu," Emily với vẻ mặt nghiêm túc. "Cậu nghĩ là họ quanh nhà tớ, trầm trồ khen ngợi gối ôm được đặt bộ ghế sofa cũ kỹ lếch thếch của tớ rồi đấy chứ hả?"

      Họ đến South Norwalk thời thượng – còn gọi là SoNo – và so sánh với Convent Garden (1), Alice và Emily thậm chí còn mua hàng đống hạt đá, hạt cườm – và họ dành cả buổi chiều để làm vòng đeo cổ với hoa tai và nhất quyết đeo chúng trong hai ngày tiếp theo trước khi bỏ hết bao giờ đeo lại lần nào nữa.

      buổi chiều, Alice và Emily bỏ hai chàng trai ở nhà để cùng lái xe đến khu mua sắm Danbury, hai rất sửng sốt trước mức giá siêu khuyến mãi mùa cuối năm. "Nhưng em phải mua nó," Emily giải thích với chàng Harry ngạc nhiên vì cứ tưởng là Emily còn tiền. "Chỉ bằng nửa mức giá ban đầu thôi. Theo em biết mức giá này gần như là cho rồi đấy."

      Họ thay phiên nhau nấu ăn tại nhà – mỗi người lượt (Alice chắc chắn làm các món hầm, Emily làm món mỳ ống được hai lần, Harry làm gà quay, còn Joe mua đồ sẵn của Trung Quốc – bữa ăn này được bình chọn là bữa ăn giàu cảm hứng nhất trong kỳ nghỉ) – và họ cũng ăn tại các nhà hàng ở xa như Southport và Monroe.

      Alice lén lút và bí mật "lập trình" bông hồng pha lê vào ngày 26 tháng Mười hai, và bao giờ tháo ra kể cả lúc ngủ, có vẻ như giờ nó phát huy khả năng thần bí. Công việc chồng chất của Joe dường như vợi dần, dành nhiều thời gian bên ba người bọn họ hơn Alice nghĩ, và có vẻ rất hồ hởi.

      Thực tế là mới biến mất có hai lần để đánh quần vợt phút chót, và luôn tỏ ra đáng và chu đáo như Alice thầm mong ước. Alice được hạnh phúc như vậy trong thời gian dài, và việc Emily (đặc biệt là Emily) cùng Harry ở đây càng khiến hạnh phúc hơn gấp bội. ngôi nhà trong mơ, cuộc sống trong mơ, có chồng và có người bạn thân thiết nhất ở đây. còn có thể đòi hỏi gì hơn nữa?

      (1) Khu mua sắm sầm uất của
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 21
      Ngôi nhà chìm trong im ắng khi Alice bước vào cửa trước, hai tay ôm đống túi giấy màu nâu đựng đồ tạp hóa.

      đặt các túi giấy lên bàn bếp và dừng lại vì thấy gì đó ở bên ngoài. Rướn mình ra trước để nhìn hơn, mỉm cười nhìn Harry cúi người thưởng cho Snoop mẩu thức ăn. Snoop, ràng rất ngưỡng mộ Harry, lóc cóc chạy theo khi cả hai về phía ao. "Đồ phản bội," thầm nhưng nụ cười vẫn nở môi.

      mở túi lấy đồ ăn ra, nhóm lò sưởi rồi chui đầu qua cửa phòng làm việc và thấy Joe gõ lên máy tính liên tục.

      " có cần gì ?" .

      " em ạ. chỉ làm chút việc thôi. lâu đâu."

      "Nhưng Joe, hôm nay là ngày cuối năm mà."

      "Em , biết mà. xin lỗi, chính thế nên mất nhiều thời gian đâu. hứa đấy. Mười lăm phút nữa có mặt ngoài đó."

      Alice thở dài. "Emily đâu ?"

      " biết. Em thử tìm lầu xem."

      Alice đóng cánh cửa phòng làm việc lại và nhàng bước lên lầu rồi gõ cửa phòng Emily.

      "Em à? Cậu có trong đó ?"

      Im lặng.

      đẩy cửa ra và thấy Emily ngồi cựa quậy người, mở tròn mắt. "Chuyến bay mệt quá," lầm bầm ngái ngủ. " ngờ là ở đây đến cả tuần rồi mà tớ vẫn mệt lả."

      "Ôi Chúa ơi, tớ xin lỗi nhé. Tớ có làm cậu thức giấc ? Chán quá. Xin lỗi, cậu cứ ngủ tiếp . Xin lỗi nhé." Alice bắt đầu đóng cửa phòng lại.

      " sao đâu," Emily . "Cậu quay lại đây . Dù sao tớ cũng vừa mới dậy mà." vỗ vỗ lên giường. "Đến đây chuyện với tớ ."

      Alice buông giày khỏi chân và nằm lên giường cạnh Emily, lăn vào nửa giường còn lại để đối diện với Em, đầu gối lên tay và mỉm cười với bạn thân thiết nhất.

      "Cậu mơ gì đó rất nguy hiểm đúng ?" Alice .

      "Tớ chỉ biết nó rất kỳ quặc nhưng cũng nhớ nữa."

      "Vậy liên quan đến" – hạ thấp giọng và khẽ khàng – "Colin chứ?"

      " mà!" Emily . "Suỵt. Harry đâu?"

      " ở bên ngoài chơi với Snoop."

      " ấy nhớ Dharma đấy."

      "Em à, tớ biết cậu muốn tớ điều này đâu, nhưng ấy đáng lắm. Làm sao cậu ấy điên cuồng được nhỉ?"

      Emily thở dài. "Tớ biết. Tớ thực biết. Dù sao nếu cậu nghĩ ấy đáng đến vậy ấy là của cậu đấy."

      "Cảm ơn cậu," Alice khịt mũi. "Nhưng dù sao cũng cần đâu. Cứ làm như là tớ chưa có đủ việc để giải quyết bằng."

      "Có vẻ như Joe rất ngoan mà."

      "Tớ tin là máy tính của ấy cũng cho là như vậy."

      Emily nhíu mày. "Cậu vậy là sao?"

      "Ý tớ là khi ở đây, có vẻ như mọi việc ấy làm chỉ là đọc báo hoặc ngồi hàng giờ trước máy tính làm những việc mà chỉ có Chúa mới biết là việc gì. ấy là phải làm việc nhưng có tới phân nửa số lần tớ mở cửa phòng làm việc, ấy vội tắt màn hình, vì vậy mà tớ biết có lẽ là ấy chơi trò Solitaire dở hơi."

      "Có thể ấy nghiện mấy trang khiêu dâm mạng," Emily nhăn răng.

      Alice đảo tròn mắt. "Tớ với cậu rồi, có gì khiến tớ ngạc nhiên nữa đâu. Dù sao cậu cũng nên dậy , vì có tiệc và chúng mình phải ăn mặc diêm dúa lộng lẫy đấy."

      "Được thôi. Cậu mặc gì cho bữa tiệc? Váy áo sành điệu hay bình thường đây?"

      Alice nhún vai. "Chắc là tớ mặc quần đen và áo len chui cổ cũng màu đen."

      " biết mặc gì nên chọn màu đen à?"

      "Hẳn rồi. Cậu sao?"

      "Tuần trước tớ mua cái áo in hình con báo tại SoHo. Chắc là tối nay tớ diện nó lần đầu tiên đây."

      Alice cười vang. "Chắc chắn cậu giúp người dân ở đây có chuyện để bàn tán đấy."

      "Họ có ghét tớ nhỉ?"

      " đâu. Chỉ có phụ nữ thôi. Có lẽ đám đàn ông dành cả buổi tối thèm khát cậu. Nhất là James."

      "James nào cơ?"

      "Gã dâm đãng ở đây thôi. Chỉ được mỗi cái mồm miệng dẻo như kẹo kéo."

      Emily mỉm cười. Đây chính xác là điều mà Alice vẫn luôn về Joe.

      " ta tốt ?"

      "Cậu quan tâm à?"

      "Chỉ tò mò thôi."

      " ra là ta vui lắm. Chỉ là thích tình tính tang khi nửa kia của cậu có ở bên cạnh thôi. Còn vợ ta đúng là cơn ác mộng. ta và Joe chơi quần vợt với nhau, và ta là mụ đàn bà lẳng lơ, tớ tin ta tẹo nào. ta rất duyên dáng với Joe, nhưng lại khá lạnh lùng và sắt đá với tớ."

      "Nghe ghê quá nhỉ."

      "Ở đây ta là người duy nhất tớ ưa. Nhưng thôi, phải lúc nào cậu cũng quý mến tất cả mọi người được. Nào, dậy thôi. Dậy . Gặp cậu dưới nhà nhé."

      "Oa!" Joe ngẩng mặt lên huýt sáo hơi dài khi Emily xuống lầu và xoay tròn vòng trước cây thông.

      "Cám ơn , nhưng sao?" . " nghĩ là bộ trang phục này quá lộ liễu đấy chứ?"

      "Trông em quyến rũ chết người đấy," Joe và nhìn chằm chằm vào bộ ngực gợi cảm trong chiếc áo nửa trong suốt và đôi giày cao gót mảnh khảnh của . "Đủ ngon để ăn thịt đây."

      " Joe kia!" Mặc dù rất vui mừng trước lời tán dương của Joe nhưng Emily vẫn thích chơi trò tán tỉnh với .

      "Xin lỗi, xin lỗi. Nhưng quả thực trông em tuyệt quá."

      "Và đảm bảo bọn họ nghĩ em là nàng hư hỏng chứ?"

      "Ôi, tất nhiên, nhưng dù sao họ cũng thèm khát em thôi."

      "Ôi chết tiệt. Em thay đồ ngay đây."

      "Đừng!" Joe . "Có lẽ em là nàng báo tuyệt vời nhất mà họ thấy từ trước tới nay."

      "Chúa ơi. Thế em lại càng phải thay đồ. Giờ rành rành ra rồi."

      Alice bước xuống lầu trong đôi giày da lộn đế bằng và bật cười khi nhìn thấy Emily.

      "Ái chà," . "Trông cậu lạ quá."

      Trông Emily khá lo lắng. "Cậu có nghĩ là cái áo này khêu gợi quá ?"

      "Quá khêu gợi, nhưng ai mà quan tâm cơ chứ."

      "Cậu chắc chứ?"

      "Rất chắc chắn luôn. Harry thấy sao?"

      " ấy tắm. Được rồi. Tớ đợi xem Harry thấy sao."

      Vài phút sau Harry xuất , mái tóc vẫn ướt nhẹp. Đôi mắt mở to khi nhìn thấy Emily.

      "Oa," .

      " có thích ?"

      "Trông em khó tin," . "Nhưng em có nghĩ là bộ đồ này phù hợp với miền nông thôn ? Ý là, Alice mặc quần và giày đế bằng. Trông em đẹp lạ thường, nhưng có lẽ em cảm thấy hơi lạc lõng chút."

      Alice quan sát trong khi Emily tỏ ra bực tức. "Em cảm thấy đẹp lạ thường," . "Và đây là chiếc áo em mặc."

      Joe cười. "Đừng lo, Harry, ấy là tâm điểm của bữa tiệc."

      Bốn người bọn họ dừng xe trong bãi đỗ xe của gia đình Sally và Chris. Những bóng đèn trắng nhấp nháy giữa tán lá kim của cây thông lấp lánh sáng trong bãi đỗ xe, và nến lung linh khắp các cửa sổ, mang đến cho ngôi nhà bầu khí lễ hội truyền thống.

      Sally xuất trước cửa trong chiếc váy nhung đen dài, trong tay ly rượu đánh trứng, và hôn chào Joe và Alice.

      "Rất vui được gặp mọi người," nồng nhiệt và đặt ly rượu xuống để bắt tay Harry và Emily. "Để tôi cất áo khoác của chị."

      Đôi mắt mở hơi to trước hình con báo in cách phóng túng ngực áo Emily, nhưng đủ tế nhị để lấy lại tâm trạng bình thường, nở nụ cười và dẫn mọi người vào phòng khách trang trọng.

      "Tôi quay lại ngay thôi," Sally . "Tôi phải mang nước cho mọi người và kiểm tra đồ ăn. Chris quanh đâu đó thôi, và tất nhiên chị cũng biết là vợ chồng Kay và James cũng ở đằng kia. Chris!" gọi với, "Đến đây chào mọi người !" và thế là biến mất.

      "Ai kia?" Emily thầm qua khóe miệng khi Kay tiến về phía họ với nụ cười rạng rỡ và cặp chân dài miên man. "Ô, đừng với tớ là ta đấy nhé. ả này đúng là ác mộng."

      "Ừ." Alice đeo nụ cười giả tạo mặt khi gật đầu. "Tớ tự hỏi làm sao mà cậu biết được điều đó đây. Kay! Gặp chị vui quá!"

      "Chào Alice, quả là lâu quá rồi gặp chị." Kay lạnh lùng mỉm cười, và nhiệt tình chỉ xuất trong đôi mắt ta khi ta quay sang phía Joe. "Chào đồng đội," ta , đôi môi như hơi bĩu ra, và đôi mắt nhấp nháy với nồng nhiệt khác thường.

      "Chào đồng đội!" Joe cười và cúi xuống dành cho Kay cái hôn nhanh lên má. Alice quay sang Emily và đảo mắt lia lịa khi Emily cố nén cười. "Đây là bạn chúng tôi, Emily và Harry," Joe . "Họ từ Luân Đôn sang."

      Kay chậm rãi quay người và dò xét Emily từ đầu xuống chân. "Ái chà," ta vui vẻ , "trang phục tuyệt quá," nhưng giọng của ta lại thể khinh miệt, và Emily cảm thấy cần thiết phải giả vờ tỏ ra lịch .

      "Tôi cũng muốn y như vậy về trang phục của chị," và ném trả cho Kay ánh mắt tương tự khi nhìn chằm chằm vào chiếc váy ngắn xíu hiệu Lycra và cái áo hai dây đính hạt xê quin trước mặt.

      Nét mặt Kay cứng đờ và ta quay sang Harry, nụ cười lại vụt trở lại môi. "Chà, chào ," ta . "Tôi là Kay."

      "Chào chị. Tôi là Harry." lịch bắt tay ta và ngắm nhìn khe ngực của ta.

      "Chúa ơi, đàn ông quả là đáng ghét quá phải ?" Alice thầm với Emily. "Mình lấy đồ uống thôi."

      "Ý kiến hay đấy," Emily đồng ý và quay sang với hai người đàn ông tháp tùng. "Bọn em quay lại ngay thôi."

      Họ ra khỏi phòng khách, chụm đầu cười rúc rích với nhau.

      " ta quả là khủng khiếp phải ?" Alice . "Joe nghĩ ta 'rất vui', còn tớ nghĩ kinh tởm. Cậu có thấy cách ta nhìn Joe ? Cứ như mình là món quà của Chúa ấy."

      "Còn cách ta nhìn Harry sao?"

      "Ừ. Trông như thể ta nghĩ rằng hôm nay là Giáng sinh vậy."

      Hai cười ầm lên với nhau.

      "Thế hai đáng này cười vì cái gì vậy nhỉ?"

      Họ đột ngột dừng lại và quay sang nhìn James. "À, James, mà, bọn tôi về đấy."

      " sao?"

      " ư?" Emily cũng sững sờ, nhưng trông vui vẻ lắm.

      "À, ra là bọn tôi về vợ , rằng tối nay chị Kay rất đẹp."

      James nhướng mày khi ta nhìn vào bộ ngực của Emily được che giấu điệu đà bên dưới hình con báo. "Thế tôi phải rằng vợ tôi phải cạnh tranh khốc liệt đây," ta .

      "Miễn sao đó là thứ duy nhất khốc liệt." Emily cười sảng khoái.

      "Emily." Alice huých mạnh khuỷu tay vào , bởi vì mặc dù nhận thấy lời bông đùa vô hại chẳng ảnh hưởng đến ai, nhưng lời lẽ khêu gợi vốn bình thường ở nhà giống như quả bom tấn ở đây.

      Quả là vậy, trông James có vẻ hơi sốc.

      "Xin lỗi ," Emily lầm bầm. "Tôi có ý gì đâu. Chắc hẳn là James." chìa tay ra và James cầm tay với vẻ biết ơn.

      "Đúng vậy. Còn ?"

      "Tôi là Emily. Rất vui được gặp ."

      "Lại người đáng nữa," ta . "Chúng tôi làm gì để xứng đáng nhận được hai món quà này nhỉ?"

      " James à?" Kay vòng ra góc nhà và gia nhập với họ, James bối rối. " làm gì ở đây vậy?"

      " chuyện với Alice," ta . "Xin lỗi em nhé. Em muốn uống gì nữa nào?"

      " ly Cosmopolitan." ta lộ vẻ tức giận. "Em phải đợi chăng?"

      " . ngay đây. Rất vui được gặp ," ta với Emily và vội vàng chạy tọt vào bếp tìm đồ uống cho vợ.

      "Thứ động lực kỳ quái ghê," Emily khi Kay quay trở lại phòng khách. "Có chuyện gì vậy nhỉ?"

      "Tớ thà biết còn hơn. Dù sao ta cũng thực tử tế nếu cậu bỏ qua được những lời dâm đãng của ta. ta có trung tâm cây giống ở ngoài thị trấn. Em à, cậu mong chờ điều gì khi mặc chiếc áo này? Tớ cảnh báo cậu rồi mà."

      " ta cũng cuốn hút mà, phải ?" Emily đùa cợt khi James ngang qua bọn họ, tay này là ly Cosmopolitan và tay kia là cốc bia.

      "Có vẻ thế, nhưng lại là râu quặp sợ vợ."

      Cứ vài phút chuông cửa lại reo lên lần, và trong vòng nửa giờ đồng hồ, căn phòng chật kín. Frank Sinatra bật bản nhạc nhàng dàn thanh, lửa bập bùng sáng rực trong lò sưởi lớn xây bằng đá, những bát thủy tinh khổng lồ đầy ụ quả nam việt quất và từng hàng nến to mập màu đỏ chiếu sáng lung linh khắp phòng.

      Tiếng rì rầm trò chuyện càng lớn mọi người càng thấy thoải mái, trong khi đó Sally và Chris cố len qua đám đông, tay bê những khay bạc chất đầy bánh.

      Joe sững sờ trước số người mà Alice có vẻ quen biết. "Lại HomeFront à?" ngừng thào như vậy khi người phụ nữ khác đứng bên kia phòng vẫy tay với Alice hoặc tiến đến chào .

      "Chị ấy tham gia HomeFront," trả lời. Hoặc, ", đấy là chị Caroline, làm trong quán cà phê," hoặc, "Đó là Samantha, em gặp ấy ở siêu thị."

      "Nhưng em biết tất cả mọi người!" Joe . "Vợ biến thành người của xã hội như thế này từ khi nào vậy nhỉ?"

      "Chồng quý của em ơi, nếu chịu khó nghỉ ngơi đôi chút trong khi làm việc" – Alice mỉm cười dễ thương – "chắc chắn nhận thấy em quảng giao đến thế nào. ra em nghĩ chỉ là bởi em thấy hạnh phúc."

      " sao em ?" cúi xuống mỉm cười và vòng tay quanh eo kéo lại gần để dịu dàng hôn lên môi và mỉm cười nhìn vào mắt . "Tốt lắm. Dạo gần đây em nhỉ?"

      Alice dựa người vào , tận hưởng gần gũi này, và nhớ mình xiết bao những lúc tình cảm với như thế này, và bỗng nhiên nhận thấy bỏ lỡ gần gũi này nhiều đến thế nào khi mất bao nhiêu thời gian xa để ở lại làng quê.

      Alice mỉm cười với . " em ?"

      "Rất rất nhiều."

      "Tốt lắm, vì em cũng ."

      "Có nhiều như em ?"

      "Ôi, em nghĩ là nhiều hơn đấy."

      "À, vậy được rồi." Joe cười vang và lại hôn trong khi Kay đứng từ bên kia phòng quan sát, gương mặt ta như chai điếng. ta có thể đánh cược là họ chả hạnh phúc gì. Có Chúa chứng giám, Joe vẫn tán tỉnh ta trong những trận thi đấu quần vợt cuối tuần. Nhưng bây giờ nhìn họ xem, như thể họ là cặp đôi mới cưới, đôi mắt họ nhìn nhau đắm say. Chắc chắn thể nào ta lại hiểu sai việc đến mức ấy...

      "Em , mọi việc ổn chứ?" James đứng ngay cạnh .

      Nụ cười lại nở môi Kay. "À vâng," và vòng tay quanh hông ta trong khi ta cười vui sướng pha lẫn ngạc nhiên. "Hôn em , người đàn ông hào phóng của em."

      "Ở đây hả?" ta và nhìn quanh. "Trước mặt mọi người à?"

      "Sao lại chứ? ngại bị người ta nhìn thấy là hôn vợ à?" Kay biết Joe nhìn sang phía mình. Quỷ tha ma bắt, ta phải là người duy nhất biết chơi trò này.

      "Sao à, hề. Tất nhiên là rồi." James cúi xuống hôn vội lên môi vợ, nhưng Kay quàng hai tay quanh cổ chồng và kéo ta gần hơn, đôi môi ta mở ra để dành cho chồng nụ hôn âu yếm và cuồng nhiệt.

      "Ôi!" James giật lùi lại và nhìn Kay sung sướng, rồi lại chúi người vào vợ để được hôn thêm cái nữa.

      " đừng có ngốc." Kay đẩy chồng ra, Joe quay mặt . " phải ở đây." ta quay lưng bước , để lại James hoang mang tột độ.

      "Có phiền gì nếu ngồi đây với em?" Harry đứng ngay trước ghế băng, Alice mỉm cười và lắc đầu, hai tay khoanh chặt trước ngực để giữ ấm.

      "Ngoài này đẹp quá nhỉ?" khi Harry ngồi xuống. "Trời tối đen như hũ nút. Ta thể nhìn thấy gì. Em thích như thế này."

      Harry gì, chỉ thò tay vào túi quần dò dẫm cho tới khi lôi được ra bao thuốc Marlboro Lights với bao diêm.

      "Harry!" Alice . " hút thuốc à?"

      "Suỵtttt!" Harry đặt ngón tay lên môi . "Chỉ khi nào say thôi."

      "Nhưng say mà. hoàn toàn tỉnh táo đấy chứ."

      " đâu." lắc đầu. "Khi say luôn luôn tỏ ra hết sức tỉnh táo. Thực ra là càng say càng tỉnh táo."

      Alice mỉm cười. "Nhưng thế buồn cười quá. Như vậy nghĩa là lúc nào cũng say à?"

      ". Chỉ khi giả vờ tỉnh táo thôi."

      "Vậy làm thế nào em biết được khi nào tỉnh hay say?"

      "Đấy, đấy mới là phần khó. Em biết được đâu."

      Alice nheo mắt liếc . " đùa, phải ?"

      "Có thể lắm chứ." Harry mỉm cười. "Em có biết là vừa mới chuyện với người đàn ông tên James và ta đề nghị công việc ?"

      là sao, ta mời làm việc ư?"

      Harry nhún vai. "Bọn về việc làm vườn và ta ta luôn sẵn sàng thuê người am hiểu như và hỏi liệu có hứng thú ."

      "Rồi sao?"

      "Cuộc sống ở đây nhiều cám dỗ lắm, nên lẽ ra phải từ chối nhưng" – Harry nhe răng cười – " là sáu tháng nữa ta có thể đề nghị lại với . Ngay lúc này còn quá nhiều thứ phải thu xếp ở Luân Đôn."

      "Trước hết là Emily," Alice mỉm cười.

      "À, ừ. Trước hết là Emily." Harry cúi mặt xuống và lắc điếu thuốc khỏi bao, sau đó thò tay vào bao lấy ra điếu thuốc hơn được cuộn bằng tay, nhướng mày lên với Alice mở to cả hai mắt.

      "Đây phải là cái mà em nghĩ tới chứ!"

      " biết. Em nghĩ nó là gì?"

      "Đó là" – Alice hạ thấp giọng thành tiếng thầm – "cần sa?"

      "Có giống với cỏ ?" Harry thào trả lời. "Bởi vì nếu đúng, đó là cần sa. Ôi . kinh khủng. Mình nên làm gì với nó đây nhỉ?"

      "Ôi, đừng nữa." Alice nhìn chỗ khác rồi nhìn trở lại khi Harry giữ cho lửa cháy đến cuối điếu thuốc cuộn tròn, rít sâu và giữ khói lâu, sau đó thở ra vẻ thỏa mãn.

      "Harry! thể làm thế!"

      Harry mỉm cười. "Tại sao ? với em ở bên ngoài. Và lần cuối cùng kiểm tra lại biết là và em đều trưởng thành. hứa với em là ai hay biết gì đâu." lại rít hơi và mời Alice lúc này vẫn nhìn điếu thuốc đầy kinh ngạc, rồi chầm chậm đưa tay ra cầm lấy nó.

      " thề là gì với Joe nhé? ấy giết em mất."

      "Tin , đời nào tiết lộ với Joe. Và em cũng đừng gì với Emily nhé. ấy giết mất."

      Alice rít điếu thuốc, giữ khói sâu trong hai lá phổi, chưa làm thế này lần nào kể từ hồi còn là thiếu nữ đến giờ. thở ra với cảm giác nhõm lan tỏa khắp chân tay và mỉm cười khi ngồi xuống ghế đá.

      "Chúa ơi, ngon đấy," vừa cười vừa đưa điếu cần sa cho Harry. " có biết bao nhiêu năm rồi em hút thuốc ?"

      "Hai mươi năm?"

      "Tầm đấy," cười. " mua thuốc ở đâu vậy?"

      "Bí mật nghề nghiệp," . "Dính dáng đến dầu gội đầu, rất nhiều giấy bóng làm bao bì đựng thực phẩm, và buôn lậu."

      " Harry, phải thế chứ! Hỏi làm sao mà Emily lại muốn giết . Nếu là bạn em cũng giết thôi."

      "May mắn sao em chỉ là bạn ." Và chuyển điếu thuốc cho Alice.

      Họ ngồi đấy trong im lặng thân thiết hồi lâu, và Alice chìm đắm trong bóng tối mượt như nhung của buổi đêm để thưởng thức từng tiếng động của rừng đêm, như thể đây là lần đầu tiên vậy.

      "Chúa ơi, là đáng kinh ngạc," , nụ cười nở rộng môi , vì họ ngồi trong bóng đêm đen kịt và điều đó bỗng khiến thấy buồn cười.

      "Mắt em quen với bóng tối thôi," Harry . " cá là em còn có thể tự tìm lối quanh vườn."

      "Cá với là em thể," Alice .

      "Vậy nhé. cá em năm mươi đô là em có thể."

      "Được thôi." Alice lảo đảo đứng lên và bắt đầu len lỏi tìm lối , miệng cười khúc khích.

      " vòng quanh vườn," Harry hét lên và cũng khúc khích cười theo. " đợi ở đây và nhớ hét lên gọi nếu em cần hỗ trợ."

      "Nếu em gặp phải chó sói sao?" Alice hét lại trong tiếng cười giòn giã khi cách Harry vài mét.

      "Em chỉ cần bắt tay nó và hỏi nó có khỏe ," Harry hét đáp trả, và hai người họ cùng cười vang trong bóng đêm đen đặc.

      "Chị có thấy vợ tôi ?" Joe trò chuyện khá lâu với Sandy, Tim, Tom, James và vài người bạn của Alice, rồi bất ngờ nhận ra mình nhìn thấy Alice hồi lâu và lúc này gần nửa đêm, sắp đến thời khắc chuyển giao sang năm mới rồi.

      "Alice?" bước vào phòng ăn và thấy đám đông ăn uống, Emily đứng cuối phòng với cái đĩa chất đầy cá hồi tươi, thịt thăn tái và cơm trộn thập cẩm.

      "Xin lỗi, xin lỗi cho tôi qua. Xin lỗi. Cho tôi qua với." Joe len lỏi giữa đám đông đứng quanh bàn tự phục vụ và tiến về phía Emily ở cuối phòng, định ngồi xuống chiếc ghế gần James để ăn tối.

      "Emily, em có thấy Alice đâu ?"

      " ạ. Lần cuối cùng em thấy ấy là lúc Sally đưa ấy xem ngôi nhà."

      "Ồ. Được rồi. Cảm ơn em." Có thể, Joe nghĩ bụng, ấy vẫn gác ngó nghiêng ngôi nhà. lại tìm đường ra khỏi phòng và lên lầu, lần lượt mở tất cả các cửa phòng ngủ, và tất nhiên mở cánh cửa có tấm biển tráng men đề dòng chữ "Phòng Medison."

      Phòng tắm: trống trơn. Phòng khách: cũng trống trơn. Phòng chủ hộ: cũng có ai. Phòng ngủ dành cho khách: Joe mở cách cửa thấy Kay nhảy dựng lên. ta đứng trước cánh cửa tủ có lắp gương để tô lại son môi, và ta dành cho nụ cười chậm rãi.

      "Gần xong rồi đây," ta và bĩu môi trong gương, thừa biết Joe thể rời mắt khỏi mình.

      Joe đứng đó ngắm ta, nhìn chằm chằm vào cặp đùi và bộ mông săn chắc quyến rũ. Khốn kiếp. thề với lòng mình. Nhưng vẫn rất tử tế cơ mà. chung thủy với vợ suốt nhiều tháng liền. Và việc này chẳng có ý nghĩa gì cả. Chúa ơi, chỉ là thỏa mãn cơn ham muốn thôi mà. Alice bao giờ biết, trước đây cũng chưa bao giờ phát ra điều gì. Mà Chúa ơi, nhìn ta xem. Nhìn cách ta bĩu môi, hình dung xem ta như thế nào khi lên giường, với cặp đùi săn chắc đó kẹp chặt lấy hông .

      Joe hít thở sâu và đóng cánh cửa sau lưng lại, đứng yên chỗ quan sát Kay. ta tô son môi xong, kéo khóa túi lại rồi quay sang nhìn .

      "Sao?" ta nhàng. "Trông tôi thế nào?"

      "Nếu tôi là trông em đủ ngon để ăn thịt, em có tin tôi ?" Joe , sướng tê người trước viễn cảnh được làm tình với ta.

      Kay chỉ mỉm cười và dợm bước ra khỏi phòng, nhưng Joe đặt tay lên cánh tay ta để chặn lại.

      "Kay à," thầm, và ta đứng im, từ từ quay sang nhìn . "Kay à," nhắc lại và đưa ngón tay trỏ lên tìm đôi môi ta. Kay khẽ rên lên và nhắm mắt lại, hé mở đôi môi khi Joe luồn ngón tay vào giữa chúng để cảm nhận hơi ấm ẩm ướt trong miệng ta. rên lên khi ta đưa lưỡi liếm vòng quanh ngón tay , rồi cánh tay vòng quanh người ta, và họ hôn nhau mê đắm, cuồng nhiệt.

      "Ôi Chúa ơi," Joe rên rỉ và kéo mạnh ta về phía khi họ nằm vật xuống giường. hoàn toàn chìm đắm trong cơn ham muốn, mọi suy nghĩ, lý trí của đều biến mất, và ý nghĩ duy nhất xuất trong đầu là được vào bên trong ta.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 22
      Họ lăn lộn giường, rên rỉ, và khi Joe luồn tay dưới áo sơ mi của Kay để cởi áo lót ta bất ngờ co người lại.

      "!" ta vừa vừa ngồi bật dậy và đẩy ra. "Chúng ta thể."

      "Sao? Ý em là gì khi chúng ta thể?"

      "Chúng ta nên làm thế này," ta khổ sở .

      "Kay à, tất nhiên là chúng ta nên làm thế này, nhưng em là người phụ nữ quyến rũ nhất mà từng gặp. Lúc nào cũng nghĩ về em. biết là mình nên làm thế này, nhưng thể kìm chế được, thèm muốn em đến phát điên mất."

      "Em cũng thèm muốn ," ta , "nhưng chúng ta đều có gia đình."

      Khoảng lặng dài dằng dặc. "Họ bao giờ phát ra đâu," Joe và lại vồ vập lấy Kay.

      " được!" ta và nhanh chóng đứng dậy vuốt thẳng váy. "Em thể. Em xin lỗi. Em làm thế này được."

      "Em nghiêm túc đấy à?" Joe xìu xuống.

      Kay bối rối gật đầu.

      "Nhưng suốt nhiều tháng qua em vẫn dành cho những dấu hiệu mời gọi. Những lời ve vãn, những lời tán tỉnh. Vì Chúa, em nghĩ những lời đó dẫn đến đâu?"

      Kay nhún vai. "Em xin lỗi. Em có ý gì cả, chỉ là... Em cũng biết. Chắc là em thích được chú ý."

      Joe lắc đầu phẫn nộ. "Em thích đùa với của quý của , phải ?"

      "Em rất vui nếu dùng những lời lẽ đó trước mặt em," Kay nghiêm nghị , xoay nắm đấm cửa và bước ra ngoài.

      "Thượng đế toàn năng," Joe càu nhàu ra hơi. "Đúng là trò đùa khốn nạn." Sau vài phút, thở dài và quay trở lại bữa tiệc. Và quan trọng hơn là vẫn chưa tìm thấy vợ khỉ gió của mình.

      "Giúp em với!" Alice trượt chân vào cái hố dưới bãi cỏ và bị ngã, nhưng vẫn cười. càng cười càng thấy vui vẻ hơn, và bị kích động hoàn toàn khi nằm rùng mình cỏ.

      "Em ở đâu đấy?" Harry cũng cười rúc rích và loạng quạng trong bóng tối để tiến về phía , và bất ngờ dẫm lên mắt cá chân trước khi ngã đập mặt xuống đất.

      " có sao ?" Alice cố gắng nhấc người dậy. Harry tiến lên trước cho tới khi cảm nhận được nơi nằm và nằm đất với , mặt cả hai nóng bừng vì buồn cười.

      "Ôi Chúa ơi," Harry thở phào khi cuối cùng họ cũng kiềm chế được. " là vui."

      "Quá vui là đằng khác." Alice thở dài và mỉm cười với các vì sao trời. "Đêm tuyệt vời phải ? nhìn sao đêm kìa."

      Harry nằm ngửa và gối tay lên đầu. "Đó là dải Ngân hà," .

      "Đâu? Em nhìn thấy."

      "Kia kìa, em nhìn ." cầm tay và chỉ lên dải Ngân hà để thấy cho .

      Alice há hốc miệng kinh ngạc. " lộng lẫy." Họ nằm đó ngắm nhìn bầu trời đầy sao, im lặng, tay trong tay.

      m thanh duy nhất Alice nghe thấy là tiếng thở của họ, thứ duy nhất nhìn thấy là các vì sao, và cảm xúc duy nhất biết lúc này là ngón tay quyện lấy mấy ngón tay của Harry, và ngón tay cái của Harry nhàng xoa xoa bàn tay .

      Họ nằm đó trong khoảng thời gian tưởng như hàng giờ đồng hồ, cả hai dịu dàng vuốt ve bàn tay của nhau, và ai có thể nghĩ đến bất kỳ điều gì khác ngoài cảm giác tuyệt vời khi được nằm ở đây, dưới trời đêm, và tay trong tay. Thế rồi, cùng lúc, họ trở mình nằm nghiêng và đôi môi họ gặp nhau.

      Và họ hôn nhau. Rất lâu. Rất lâu.

      "Alice ơi?" Đó là giọng quen thuộc, vang lên từ nơi rất xa, quá xa để khiến họ tỉnh táo trở lại, quá mơ hồ để có thể nhận thấy. Bỗng nhiên khu vườn ngập tràn ánh sáng khi đèn ngoài trời được bật lên. Alice và Harry tách nhau ra, và điều duy nhất mà họ nhận thức được sau đó là bàn tay của Emily vụt che ngang miệng khi quay lưng khỏi ngưỡng cửa và chạy vào nhà trong cơn thổn thức.

      " Joe. Đưa em về ."

      "Sao cơ?" Joe lấy cho mình ly Scotch và cố hết sức tránh mặt Kay. bước vào phòng ăn, ta bước ra. ta vào bếp, ra. Lúc này phòng khách là nơi có mặt ta, và Joe rót cho mình lý rượu mạch nha mạnh để làm dịu nỗi tổn thương vì bọ từ chối. nhìn Emily, khuôn mặt tái mét và mặt sẵn áo khoác, đứng ngay sau lưng .

      "Em sao cơ? Hai người kia đâu?"

      "Em biết, nhưng em thấy khỏe. Chắc em bị ốm rồi."

      "Ôi Chúa ơi, Emily ơi, tiếc quá. Em có chắc là em muốn nghỉ lại đây . Chắc là họ phiền gì đâu."

      ". Em muốn về nhà." kiên nhẫn thở dài và dối, " Joe à, ở nhà có loại thuốc em cần. đưa em về , rồi quay lại đây cũng được."

      "Được rồi. Từ từ . Có Chúa mới biết Alice ở đâu. Đề với Sally là chúng ta đâu ."

      "Vâng. Đưa em chìa khóa xe. Em đợi trong xe."

      Emily đời nào rời bữa tiệc mà cảm ơn chủ tiệc, nhưng đây là bữa tiệc mới toanh, và người ta mong đợi cư xử bình thường như vốn thế. ngồi ghế khách, rùng mình, lạnh lẽo và tê tái vì sửng sốt. Nếu có ai đó với Emily rằng có thể bắt gặp người bạn thân thiết nhất của và bạn trai khóa môi nhau trong nụ hôn nồng nàn, chắc chắn rằng đều đó là thể, và bao giờ xảy ra.

      Nếu ai đó cứ khăng khăng cho là như vậy, chắc chắn phát điên lên mất.

      đứng đó và hét vào mặt họ. hỏi họ xem họ làm cái quái gì vậy. tát Harry. Quỷ tha ma bắt, tát cả Alice nữa nếu phải nhìn thấy cảnh đó.

      Vậy mà lúc này, ngồi đó, run rẩy trong ô tô, thể làm gì khác, chết lặng hoàn toàn. Mặc dù tận mắt chứng kiến việc, dám tin nó xảy ra, và vẫn ngồi tua lại hình ảnh đó, giống như bộ phim, và tự hỏi liệu có phải ở trong giấc mơ tồi tệ hay .

      Nhưng . Có thể họ nằm xa , nhưng ai có thể nhằm lẫn hành động của họ. Emily nhìn thấy, ngay trong giây phút ngắn ngủi trước khi họ rời nhau ra, thấy Harry nằm Alice, đôi mắt nhắm nghiền, đôi tay luồn trong tóc khi hôn . Emily thấy Alice xoa xoa đôi bàn tay tấm lưng khỏe khoắn của harry, tấm lưng mà Emily biết quá , và Emily cố kiềm nén cơn thổn thức dâng lên tận họng.

      . khóc trước mặt người khác. khóc trước mặt Joe. cần phải tránh xa mọi người. cần phải tránh xa Harry và Alice.

      " Joe à? đâu vậy?" Tim Alice như nhảy ra khỏi lồng ngực khi chạy vào nhà tìm Emily và thấy Joe mặc áo khoác, khóa xe sẵn sàng trong tay.

      "Em đâu từ nãy đến giờ vậy?"

      Alice chỉ biết nhìn . Liệu Emily với chưa? Có phải thử ? Nhưng Chúa ơi. Emily. Người bạn thân nhất của . thà chết còn hơn là làm tổn thương Emily, và có chút ý niệm nào về việc xảy ra ngoài vườn. chỉ biết rằng giờ đây cảm thấy phát ốm, tiếc nuối và mất mát.

      " đâu vậy?" Alice . "Emily đâu ?"

      " ấy khỏe," Joe về phía cửa. " chuẩn bị đưa ấy về nhà."

      "Em đừng lo cho ấy. ấy sao đâu. Chỉ cần uống vài viên thuốc ở nhà thôi. Em và Harry ổ lại nhé. sớm quay lại thôi."

      " ... đợi ..." Nhưng Joe biến mất bên ngoài cửa trước.

      "Em có chắc là em ổn ? Trông em khỏe chút nào." Joe mở cửa nhà và băn khoăn nhìn Emily, trong khi Emily cố gắng nặn ra nụ cười.

      "Có lẽ tại chuyến bay đến đây xa quá nên em kiệt sức thôi. Chắc chắn là khi nằm xuống giường em ổn hơn."

      "Em có chắc là em phiền gì nếu quay lại bữa tiệc và em ở nhà mình chứ?"

      Ôi Chúa ơi. mình. lại mình. Emily quay mặt để Joe nhìn thấy nét mặt đau khổ của gật đầu, gì.

      " Được rồi. Mai gặp em nhé. Chúc em chóng khỏe." Joe nhàng đóng cửa rồi quay trở lại bữa tiệc.

      "Chết tiệt," Harry lập lại. biết đây là lần thứ bao nhiêu vậy.

      "Chúng ta phải làm gì bây giờ?" Alice và Harry đau khổ đứng trong góc phòng bếp. Chỗ rượu mạnh mà mọi người nốc dường như phát huy tác dụng. Chris thay nhạc của Frank Sinatra bằng pop mạnh, đèn được tắt bớt giờ lại được tắt thêm, và lúc này phòng khách trở thành sàn nhảy với rất nhiều cặp đôi khiêu vũ.

      "Harry, em sợ lắm. Em biết việc gì xảy ra ở ngoài kia." Lúc này Alice thổn thức, hoàn toàn mất phương hướng, hoang mang về nụ hôn đó và gần như mất trí trước vẻ mặt của Emily, trước tổn thương ghê gớm mà gây ra cho Emily. "Ý em là xảy ra chuyện gì cả. gì cả!" gay gắt, có lẽ tự thuyết phục mình, và rồi bằng giọng rất , bất lực nhìn Harry. "Em biết phải làm thế nào." Harry im lặng. biết việc xảy ra ngoài đó. Có thể, cố tỏ ra thờ ơ, nhưng mỗi khi nhìn Alice, đều muốn ôm chặt trong vòng tay của mình.

      Chưa bao giờ có cảm giác nay khi còn ở Luân Đôn. Đúng là mến , và tất nhiên cũng nghĩ rằng rất quyến rũ, nhưng biết ở hai thế giới hoàn toàn khác biệt, và phụ nữ như Alice hiển nhiên phải dành cho .

      Hơn nữa vốn rất hạnh phúc với Emily, quá hạnh phúc đến nỗi nghĩ đến bất kỳ người phụ nữ nào khác. Nhưng ngày tháng trôi , nhận thấy mối quan hệ giữa và Emily khiến mỗi ngày kém hạnh phúc hơn chút, và càng ngày họ càng ít hợp nhau hơn,

      Ban đầu, rất lo lắng trước hờ hững của Emily với , nhưng xa cách và tâm trạng ủ rũ của khiến nhận thấy phải là người phụ nữ mà muốn dành cả quãng đời còn lại ở bên cạnh, và cũng biết lười biếng và thói quen chính là hai yếu tố níu giữ họ ở lại bên nhau.

      phần trong muốn thừa nhận rằng mối quan hệ của họ còn êm đẹp nữa. Và cũng giống như Emily, coi kỳ nghỉ này là nỗ lực cuối cùng, hoặc là tiếp tục, hoặc là kết thúc. Nhưng lại chuẩn bị sẵn tinh thần để gặp lại Alice. Ngay từ giây phút nhìn thấy đất Mỹ, thể nào thôi nghĩ về .

      Trước đây, chưa bao giờ nhận thấy thú vị đến mức nào. có thể coi bản thân đến mức nào. Dường như bao giờ quá quan trọng hóa vấn đề. Nhưng chủ yếu là thường quan sát ở nhà, chơi đùa với Snoop, chuẩn bị bữa sáng trong bếp, và càng ngắm , càng thấy đẹp.

      Như từng , ở nhiệt tình sôi nổi. Điều đó khiến muốn di theo khắp nơi, được đắm chìm trong niềm hạnh phúc toát ra nơi . Và dường như Joe nhận thấy đều đó. Harry nhận thấy ta đối xử với như người vợ đề trưng bày, ta vui khi thân mật với ở nơi công cộng khi được khoe khoang tại những bữa tiệc như tối nay, nhưng hầu như ta bao giờ quan tâm đến .

      Chúa ơi, hầu như ta chẳng bao giờ quan tâm đến bất kỳ ai trong số họ. Cho dù nhà có khách nhưng Joe dành phần lớn thời gian lầm lì trước máy tính trong khi Alice đảm trách mọi việc.

      Và mãi đến tối nay Harry mới nhận thấy nhiều đến thế nào. từng nghĩ có lẽ chỉ rất mến , coi người bạn, mặc dù mỗi khi nằm giường sau khi Emily ngủ, vẫn thường nhớ những gì Alice trong ngày – những lới khiến cười vui vẻ.

      Tối nay, khi ra ngoài hút thuốc và thấy Alice ngồi ghế đá, tim như nhảy lên, và ngay lúc đó, biết cảm giác của mình là , rằng phảianh chỉ đơn thuần giữ quan hệ tốt đẹp với bạn thân nhất của bạn .

      Nhưng chính bản thân cũng chưa chuẩn bị tinh thần cho những gì diễn ra. Liệu việc có trở nên phức tạp hơn hay khó khăn hơn, hoặc vượt quá giới hạn ?

      rất hồi hộp khi thấy Alice ngồi ghế đá, nhưng chưa bao giờ chờ đợi, chưa bao giờ mơ ước rằng giữa họ xảy ra chuyện gì đó.

      Và rồi khi nằm cạnh nền cỏ trong vườn, thể kiềm chế, nắm tay , và khi đáp trả bằng cách nhàng vuốt ve ngón tay , biết mình thể quay lại được nữa rồi, thể nào. Ít nhất là với .

      Nhưng giờ đứng đây, mới chưa đến mười lăm phút sau đó, và rằng việc đó nghĩa lý gì cả. Harry có cảm giác mọi khao khát của , mọi thứ có thể mang đến hạnh phúc cho cuộc đời chuẩn bị vuột khỏi tầm tay, và biết phải làm thế nào. muốn vòng tay ôm lấy với rằng ổn cả thôi. Chỉ cần họ được ở bên nhau có gì quan trọng nữa.

      Nhưng tất nhiên là như vậy. chỉ nhìn khi với rằng việc đó chẳng là gì cả. có ý nghĩa gì hết.

      "Chúng ta phải làm gì đây?" Alice lập lại. "Chúng ta có nên về nhà ?"

      " nghĩ trước hết nên chuyện với ấy," Harry . " giải thích. với ấy rằng chúng ta lạnh, say rượu và đó chỉ là nụ hôn, và nụ hôn đó có nghĩa gì hết."

      ". Em phải là người ra điều đó."

      Harry nhún vai. Lúc này quan tâm đến điều gì nữa. Tất cả những gì có thể nghĩ là Alice cho rằng nụ hôn đó có nghĩa lý gì cả.

      "Em có nên ? Em thực lòng biết phải làm sao. Ôi, chết tiệt. có nghĩ là ấy chuyện này với Joe ?"

      Harry lắc đầu. rất muốn Emily chuyện này với Joe, muốn Joe và Alice chia tay để tạo cơ hội cho và Alice, nhưng đó chỉ là ảo tưởng thôi, và điều đó bao giờ xảy ra. " đâu. Emily phải là người như vậy đâu. Alice à, em hiểu ấy hơn mà. ấy gì với Joe đâu."

      "Đúng vậy," Alice thở dài nhõm. " đúng. ấy đâu. Ôi Chúa ơi, Harry. Em xin lỗi."

      "Em đừng ngốc thế," Harry . "Em phải xin lỗi vì bất cứ điều gì cả. nếu có mới là người phải lời xin lỗi."

      " đâu. phải xin lỗi vì điều gì đâu. Chỉ là việc cứ thế xảy ra thôi."

      "Ừ," Harry gật đầu và cố nặn ra nụ cười. " có gì cả."

      "Đúng thế. có gì cả."

      Joe quay trở lại bữa tiệc, suýt nữa chạm trán Kay, và quay gót hướng về phòng bếp, ao ước giá mà mình ở lại nhà. Bữa tiệc khốn khiếp, nghĩ bụng, và dừng lại quan sát mọi người nhảy nhót sàn nhảy vốn là phòng khách để tìm lại thời thanh xuân sôi nổi.

      "Hai người đây rồi," Joe khi nhìn thấy Alice và Harry trong góc bếp.

      "Emily thế nào rồi?" Họ đồng thanh .

      "Trông ấy khỏe lắm nhưng ấy tại ấy mệt quá thôi. Chắc là ấy ngủ rồi."

      "Em nghĩ là mình nên về nhà để chăm sóc ấy," Alice .

      " cũng thế," Harry và Joe cùng , va 2kho6ng ai trong bọn họ muốn ở lại bữa tiệc thêm phút giây nào.

      "Được rồi. Mình tìm Sally và Chris để tạm biệt họ thôi."

      Alice gõ lên cánh cửa phòng ngủ.

      "Emily à? Tớ vào được ?"

      Im lặng. Alice thử lần nữa. Hai người đàn ông ở dưới nhà và xem chương trình truyền hình lúc nửa đêm, và Alice nghĩ phải là người đương đầu với việc này.

      "Emily à? Em? Cậu còn thức ?"

      Vẫn im lặng khi Alice đẩy cửa phòng. Căn phòng tối om và Emily nằm giường, nhưng Alice biết Emily chỉ giả vờ ngủ thôi, hơi thở của quá chậm, quá đều, Alice về phía giường và ngồi xuống.

      " ," Emily và trở mình. "Tôi muốn chuyện với cậu."

      "Ôi. Em à." Đôi mắt Alice nhòa lệ. "Chúng ta phải về chuyện này. Thực có gì cả đâu. giống như cậu nghĩ đâu."

      Emily quay người lại và ngồi dậy nhìn Alice hoài nghi. Ý cậu là phải tôi tận mắt nhìn thấy bạn thân nhất của mình suốt ba mươi năm lăn lộn cỏ và chìm đắm trong cái ôm nồng nàn với bạn trai của tôi à?" hằn học .

      phải là nồng nàn và chúng tớ cũng lăn lộn cỏ." Trong giây, Alice nghĩ lại những gì họ làm. Và dối, đó phải là cái ôm thân thiết. Đó là cái ôm rất nhàng, êm dịu và đáng . Cái ôm đó khiến có cảm giác như thể được trở về nhà.

      gạt ý nghĩ này sang bên. "Em à, bọn tớ say rượu, và bọn tớ chỉ nằm đó ngắm sao trời thôi, và thế là xảy ra việc. Tớ thề là việc đó có ý nghĩ gì cả. Em à, thậm chí tớ còn biết hôm nay là thứ mấy trong tuần, huống hồ gì người mà tớ hôn. Và nụ hôn đó chỉ kéo dài đúng giây thôi. Thề có Chúa là nếu cậu xuất chậm giây thôi, nụ hôn đúng kết thúc rồi."

      "À, giờ chúng ta bao giờ biết được, đúng ?" Emily . "Tất nhiên là việc chỉ kéo dài có giây. Và hai người bị bắt gặp, nhớ chứ?"

      "Em à, tớ xin cậu đấy. Tớ cậu nhất tr6en đời này và tớ bao giờ làm bất cứ việc gì khiến cậu tổn thương cả ..."

      "Nhưng Alice này," Emliy khẽ khàng . "Cậu làm tổn thương tôi rồi. Cậu hôn bạn trai tôi."

      "Emily à, đó chỉ là nụ hôn. Vì Chúa, tớ đâu có ngủ với ấy, đó là nụ hôn vô thưởng vô phạt, và cậu là người hiểu quá thế nào là nụ hôn vô thưởng vô phạt. Cậu có còn nhớ những cuộc hôn hít mà bọn mình thi thố với nhau ? Chúa ơi, nụ hôn có nghĩa lý gì cả. Và thứ hai nữa là," – dành cho Emily giây nào để cắt ngang lời – "thứ hai nữa là cậu giả vờ như thể Harry là tình lớn nhất trong đời cậu trong khi cậu vẫn có ý định để Colin thay thế ấy đấy thôi."

      Emily kinh ngạc há hốc miệng. "Tôi tin là cậu ra điều đó."

      "Ôi Chúa ơi. Emily à, tớ xin lỗi, nhưng cậu thể giả vờ Harry là người đàn ông duy nhất đời cậu trong khi rang ấy phải như vậy."

      Giọng của Emily lạnh như băng. "Tại sao cậu dám kết luận về mối quan hệ của tôi? Và dù Harry có phải là người đàn ông duy nhất của đời tôi hay – tôi còn chưa đưa ra kết luận về điều đó – ai cho cậu cái quyền được tán tỉnh ấy? Nhân tiện, cậu cũng đừng quên là cậu có chồng."

      Alice nhìn xuống sàn nhà. "Cậu vẫn chưa với Joe, đúng ?"

      "Tất nhiên là tôi chưa với Joe. Có lẽ tôi quá ngu khi nhận ra người bạn thân thiết nhất của tôi và bạn trai tôi phải lòng nhau, nhưng tôi cũng chưa khốn nạn đến mức ấy."

      Alice nhìn xuống sàn nhà, còn Emily nhìn lên trần nhà.

      Từng giây phút nặng nề trôi qua.

      "Nghe này, tôi muốn gì thêm về chuyện này nữa." Emily .

      "Nhưng chúng mình phải làm gì bây giờ? Chúng mình thể bỏ lửng câu chuyện như thế này được. Tớ sợ lắm. Tớ muốn mất cậu đâu Emily ạ. Tớ cậu rất nhiều."

      "À, thế đáng ra cậu phải nghĩ như vậy trước khi hành động." Emily thở dài. "Tôi bị tổn thương ghê gớm lắm, và lý do duy nhất khiến tôi chưa khỏi ngôi nhà này là bởi vì chúng tôi nơi còn ai khác thân thiết và tôi có chỗ nào khác để ."

      "Sáng mai đằng này cậu cũng ." Alice . "Giờ cậu được. Giá như cậu có thể về vấn đền này. Emily ạ. Tớ thể để cậu khi giữa chúng mình vẫn còn mâu thuẫn như thế này."

      "Đáng ra cậu phải nghĩ đến điều đó trước đây." Emliy nhìn bạn với ánh mắt lạnh lùng trong khi Alice còn lưỡng lự. "Tôi mệt rồi," Emily tiếp tục . "Tôi muốn được ở mình. Cậu làm ơn ."

      Alice đứng lên, nước mắt lại trào xuống hai má . Lúc này, điều cần hơn hết thảy mọi thứ đời là được quay ngược thời gian, và nếu làm được như vậy thèm được Emily vòng tay ôm lấy rằng tha thứ cho .

      Có vẻ như cả hai niềm mong mỏi này đều thể xảy ra.

      "Cậu có nghĩ là" – Alice do dự trước ngưỡng cửa và quay lại nhìn Emily – "cậu có nghĩ là cậu tha thứ cho tớ ? Ý tớ phải tối nay, nhưng liệu có bao giờ cậu tha thứ cho tớ ?"

      "Tớ biết," Emliy . "Làm ơn hãy để tôi mình ngay bây giờ. Tôi và cậu có thể chuyện này vào sáng mai."
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 23
      Joe là người duy nhất trong nhà ngủ ngon. Alice thao thức và khóc lặng lẽ hết mức có thể, sợ mất Emily mãi mãi. Emily thao thức và nghiến hàm răng ken két trong cơn giận dữ tột độ, thể tin trong việc xảy ra tối nay là , còn Harry nằm ghế sofa dưới nhà, suy nghĩ miên man về Alice.

      Thi thoảng lại đứng dậy pha trà, vuốt ve Snoop, xem truyền hình lúc ba giờ sáng, nhưng giấc ngủ vẫn lẩn tránh suốt cả đêm dài.

      Harry gần như thể tin vào việc xảy ra tối qua. dám tin vào điều đó. về phía giá sách và nhấc tấm hình của Alice lên, Alice của ngày xưa với mái tóc vàng óc ả và khuôn mặt được trang điểm hoàn hảo.

      Harry mỉm cười. Giờ khác quá, và trước ngày hôm qua, biết mình , nhưng vẫn hi vọng tình cảm đó sớm qua . luôn nghĩ về Alice trong khi lẽ ra phải nghĩ về Emily, và mặc dù cho phép mình ôm ấp tình cảm đó nhưng vẫn chỉ nghĩ đó là tình cảm nhất thời, nhanh đến cũng nhanh .

      Cho đến tối qua.

      Cho tới khi họ hôn nhau. Cho tới khi Harry biết cảm giác được ôm, được ngửi thấy mùi thể, được cảm nhận mái tóc bao phủ quanh các ngón tay .

      7:30 sáng hôm sau, Harry nghe thấy tiếng bước chân xuống cầu thang, và ngồi bật dậy hi vọng đó là Alice, hy vọng học có cơ hội về việc xảy ra, nhưng đó lại là Joe.

      "Chào buổi sáng Harry. làm gì ghế sofa vậy?"

      ". Ghế sofa này phải là bộ ghế êm ái nhất."

      "Tất nhiên là êm ái đối với nam giới có thân hình như rồi. Chút nữa Alice xuống. ấy pha cà phê trước khi tôi đưa hai người ra sân bay."

      "À. Hay. Tuyệt vời."

      Khi Alice xuống nhà, gần như thể nhìn mặt Harry. lẩm bẩm câu chào buổi sáng và mỉm cười với , nhưng nhìn vào mắt , và tất bật trong bếp chuẩn bị bữa sáng.

      Emily vẫn ở gác.

      " ấy có xuống ?" Alice thầm với Harry khi có mặt Joe. Harry nhún vai.

      "Vậy là vẫn chưa chuyện với ấy à?"

      Harry lắc đầu. " ấy chuyện với đâu."

      "Nhưng hai người cùng bay về nhà mà. ấy phải chuyện với ."

      "Em nghĩ vậy thôi, vậy rồi em xem. Em thế nào? ấy có chuyện với em ?"

      " lòng xin lỗi." Harry , xin lỗi vì khiến Alice đau đớn, vì làm tổn thương Emily, vì gây đống rắc rối này.

      Alice thờ dài. " phải lỗi của . Chắc chắn là mọi chuyện êm xuôi thôi. sớm muộn."

      Emily xuống dưới nhà chỉ bởi vì họ phải . Alice ôm nhưng Emily đứng im, nhất quyết vòng tay ôm Alice, và chỉ cúi đầu cho đến khi Alice buông ra.

      "Tớ xin lỗi," Alice thầm, và Emily đón nhận lời xin lỗi với cái gật đầu dửng dưng.

      "Trông em mệt mỏi quá," Joe lo lắng với Emily. "Em có chắc là em thấy bình thường ?"

      "Em ổn thôi mà," Emily và cố nở nụ cười với Joe. Harry và Alice bắt tay nhau, Alice giật nẩy mình khi da chạm vào da , giống như cơn điện giật vậy và vẫn thể nhìn .

      Họ ra tới chỗ để xe, chỉ có Emily, Harry, và Joe, trước đó, Alice lấy tờ giấy trong ngăn kéo và viết cho Emily bức thư dài, cố gắng viết hết giấy những lời mà tối qua ra thích hợp.

      viết rất lâu. với Emily rằng bạn đến nhường nào, rằng tình bạn kéo dài ba mươi năm quan trọng nhiều so với nụ hôn ba mươi giây, và rằng thể sống tiếp cuộc sống bình thường nếu Emily tha thứ cho .

      gấp và dán phong thư trước khi có cơ hội đổi ý, và đến khi Joe quay lại với ô tô vắng tanh, bức thư nằm gọn trong hộp thư chờ đến lúc được chuyển cho Emily.

      Tính đến tháng Ba, viết mười bốn lá thư cho Emily. Ban đầu là thư xin lỗi, sau đó, cho rằng xin lỗi như vậy là đủ, vậy nên lúc này chuyển sang kể lan man đầu cuối về những việc làm và về những người mà gặp. Emily bao giờ thừa nhận đều này, và cũng chưa sẵn sàng để tha thứ hay quên lãng, nhưng bắt đầu chờ đợi được nhận những lá thư của bạn, và mỗi lá thư đến là chút nỗi đau trong tan .

      Alice cũng gọi điện cho Emily, nhưng Emily sử dụng dịch vụ chặn số và nghe điện nếu đó là điện thoại đường dài, vì vậy Alice phải để lại lời nhắn đầy lo lắng máy. Emily bao giờ gọi lại.

      Thông qua thư, Emily biết gần như mọi chuyện về cuộc sống của Alice. Alice hay biết gì về cuộc sống của Emily. biết Emily và Harry cùng taxi từ sân bay về nhà chỉ vì như vậy rẻ hơn, và sau lời tạm biệt lấy lệ, họ bao giờ gặp nhau nữa.

      Alice biết rằng Harry cũng cố gọi cho Emily để giải thích, để xin lỗi, để lời chia tay cách đường hoàng, nhưng Emily nghe điện thoại của , và cuối cùng cố gọi cho nữa.

      Emily tìm kiếm niềm an ủi ở Colin, cũng vội vã lên giường với ta nhanh hơn tốc độ mà Alice có lẽ khuyên , và mặc dù mối quan hệ đó mang đến gì cho ngoài tình dục, nhưng Emily cho rằng, ít nhất nó cũng tạo cho cái gì khác để nghĩ đến hơn là phản bội mà nhận được từ bạn trai cũ và người bạn cũ thân nhất.

      Ờ. Mà tình dục cũng rất tuyệt vời.

      Trong khi đó, Harry vẫn có nhiều học viên nữ theo đuổi trong các lớp huấn luyện chó, nhưng Emily ngày xưa khiến quyết định bao giờ dính líu với bất kỳ học viên nào nữa. vẫn nghĩ về Alice, về nụ cười, tiếng cười của , nhưng biết rằng chẳng có nghĩa lý gì nữa, và cố gắng nghĩ nhiều đến nữa. cho cùng, cũng có cuộc hôn nhân hạnh phúc. Hôn nhân hạnh phúc, tại Mỹ, và cũng với rằng việc đó chẳng có ý nghĩa gì.

      Vậy còn chờ đợi gì nữa đây

      Nhưng lúc này Alice còn hạnh phúc như vậy. Joe chơi quần vợt nữa – khi mà sức cám dỗ tiềm năng của Kay còn là lựa chọn của – vậy nên thấy còn lý do gì khiến phải xuất ở Highfield.

      Lần gần đây nhất về đó – cách đây ba tuần – là để gặp gỡ và thuê kiến trúc sư thiết kế biệt thự trong mơ của mình. Joe hào hứng cho Alice xem kế hoạch của – ngôi biệt thự bằng đá nguyên khối rộng bảy trăm năm mươi mét vuông với bể bơi, sân quần vợt và rạp chiếu phim dưới hầm.

      Lố bịch. Alice thầm nghĩ. ấy nghĩ cái quái quỷ gì vậy? thấy phát ớn khi nhìn vào bảng kế hoạch, và cầu nguyện định mệnh căn thiệp và ngăn cản chặt những hàng cây đáng kia xuống và xây ngôi biệt thự khủng khiếp đó.

      Khi Joe hầu như về đây, Alice luôn tất bật với ngôi nhà. tìm thấy bức ảnh trong tờ báo địa phương cũ – Rachel Danbury ngồi ngoài hiên – và cố gắng trồng lại các loại cây giống hệt như trông ảnh, và cố gắng sửa sang ngoài hiên sao cho giống với ngày xưa. bắt chước làm giàn dây leo vốn từng có bên hông nhà, giàn dây leo giống hệt như bức ảnh, và bên nhà trồng đậu tía, bên còn lại trồng cây ông lão. Đây là những loại biết chắc là Rachel Danbury rất thích, và càng làm việc miệt mài, càng cảm thấy lòng thanh thản.

      Đôi lúc, khi Alice dừng tay nghỉ ngơi hiên nhà, có cảm giác như thể nhà văn nhìn và mỉm cười biết ơn vì có người chăm sóc ngôi nhà mà bà từng rất quý.

      "Tôi rất hân hạnh," Alice thầm như vậy hơn lần trong những khoảng khắc mà cảm giác mình được dõi theo. "Đó là điều tối thiểu mà tôi có thể làm."

      nhớ Joe, nhưng hiểu rất bận bịu, mặc dù nghĩ xấu hổ khi từ bỏ quần vợt – có vẻ rất thích thú với môn thể thao này và có ở đây vào mỗi dịp cuối tuần cũng thú vị.

      Vài ngày cuối tuần gần đây, Joe kẹt công việc nhưng thực ra tận hưởng cuộc sống độc thân trước đây của mình. Sau gần năm ròng kiêng khem, Joe còn thấy lý do khiến phải kiềm chế ham muốn nữa. Ngôi nhà chết tiệt kia là thứ duy nhất Alice say mê trong những ngày này, và Joe chán ngấy vợ ăn mặc hợp thời trang và còn quan tâm đến nữa.

      Joe lại muốn có cảm giác thấy mình quyến rũ. cần cảm giác hồi hộp và phấn khích mà Alice thể nào mang đến cho nữa.

      phản bội đầu tiên của bắt đầu xảy ra tại Blue Fin. ăn tối với bạn thấy nàng tóc vàng khêu gợi đứng bên kia phòng nhìn chằm chằm. cũng nhìn ta vài giây, rồi quay lại với người bạn cười hưởng ứng điều ta vừa , sau đó lại vội hướng mắt về ả tóc vàng đó. ta vẫn nhìn . Và lần này ta mỉm cười.

      ta tên là Alison, họ ăn tối với nhau hai ngày sau đó, và tiếng sau họ trở về căn hộ của ta để làm tình điên cuồng với nhau. Joe ra về với số điện thoại của ta và nụ cười rạng rỡ môi. đời có quá nhiều phụ nữ, mà thời gian quá ít ỏi. bao giờ gọi lại cho ta, tất nhiên là , vì đời còn quá nhiều phụ nữ cho lựa chọn.

      Lần dan díu thứ hai của với nàng Brazil trẻ trung nóng bỏng tên là Carla. Cuộc tình kéo dài hai tuần, hai tuần làm tình sung sướng thâu đêm, cho đến khi Joe thấy ta muốn đòi hỏi nhiều hơn, và rút khỏi cuộc đời ta để đến với nàng tiếp theo.

      Cuộc tình vụng trộm thứ ba của hơi khác chút. Đó là ba giờ chiều ngày thứ sáu và lần đầu tiên trong quãng thời gian tưởng chừng nhiều năm liền, Joe sẵn sàng quay về ngôi nhà ở nông thôn và ngày cuối tuần. chuẩn bị đóng gói đồ đạc email mới xuất màn hình máy tính.

      Từ Josie Mitchell.

      "Em ở New York," đọc tin. "Em nghỉ làm ở Godfreys rồi, giờ em ở Deutsche. Khi nào uống cà phê với em nhé! Josie."

      mỉm cười ngay lập tức. Đức Chúa linh thiêng. Josie đây. Đây mới là đàn bà đích thực. nghĩ đến Josie suốt nhiều tháng liền, nhưng nhìn thấy tên màn hình khiến mọi kỷ niệm cũ vội ùa về trong tâm trí , và Joe cười sung sướng khi nghĩ đến hình ảnh giường.

      trả lời. "Năm giờ chiều nay sao?" Ở tiệm bánh mì tại Trung tâm tài chính thế giới. Hẹn gặp em."

      Joe ngồi ghế cạnh cửa sổ, nhấm nháp ly cà phê hương quả phỉ, mắt hướng về cửa sổ đợi đến. 5:10 và hy vọng là mình phải đứng lên. cho cùng, đáng ra phải quay về Highfield ngay lúc này.

      Và rồi cáh cửa mở ra và thấy . chải chuốt, hoàn hảo và lộng lẫy đúng như còn nhớ. nụ cười chầm chậm hé nở môi anhkhi đứng lên hôn .

      Josie quay đầu để môi sượt qua má . "Chào , Joe. Đúng là ngày tuyệt đẹp."

      Nếu bạn có mặt ở trung tâm tài chính Manhattan vào cuối ngày buổi chiều thứ Ba nóng nực và bạn ngang qua cửa hàng bánh mì vào lúc sáu giờ tối, liếc mắt qua cửa kính dày, bạn dừng lại giây và mỉm cười vì nhìn thấy hai con người chắc chắn sinh ra để dành cho nhau.

      ràng trông Joe và Josie giống hệt đôi nam thanh nữ tú phải lòng nhau sâu đậm. Hai người họ ngồi dính lấy nhau trong góc phòng gần nửa giờ đồng hồ, và ban đầu khí có vẻ kỳ cục và căng thẳng, nhưng giờ họ quen hơn, ve vãn nhau nhiều hơn, và Joe cảm thấy niềm phấn khích mà quá lâu rồi có được.

      Josie định bụng tỏ ra lạnh lùng. định bụng cho Joe thấy thứ mà bỏ lỡ, bỏ lại sau lưng khi bước ra khỏi cuộc đời hề gọi lại cho lấy lần để xem sống ra sao.

      muốn mỉm cười, lạnh lùng hất tóc ra sau, để chặn đứng lời tán tỉnh của với sức quyến rũ có chừng mực, và có lẽ với chút khinh khỉnh để giúp cảm thấy khá hơn.

      Nhưng nhớ . Mãi đến khi gặp lại , mới nhận ra nhớ nhường nào. Giờ ngồi đây lắng nghe kể những câu chuyện vui về ngôi nhà đổ nát của ở nông thôn, nhìn đăm đăm vào đôi tay , những ngón tay sao mà thân thuộc với quá đỗi, khám phá từng milimet làn da , và bàn tay chỉ cách bàn tay vài centimet căng ra đau đớn vì được vươn ra trước và chạm vào bàn tay .

      Chết tiệt. việc đáng ra được như thế này. phần trong lắng nghe , mỉm cười đúng lúc, nhưng tâm trí trôi về căn hộ của mình tại Luân Đôn, trong phòng ngủ của , về những ngày nhìn trèo ra khỏi giường và kéo dậy tắm cùng trước khi trở về nhà với vợ.

      Im lặng, và Joesie ngước mắt nhìn lên. Joe nữa, đợi trả lời, nhưng biết vừa gì, hay vừa hỏi điều gì.

      "Vợ của ở quê," cuối cùng cũng . " phải chuyền tàu bảy giờ."

      Josie gật đầu. biết chắc mình nên gì, mặc dù tim đập nhanh hơn chút trước từ "phải."

      Joe hít thở sâu. "Lúc này công việc của khá bận. nghĩ đến việc về quê..." nhìn vào mắt Josie. " nghĩ là có lẽ nên ở lại Manhattan cuối tuần này."

      Josie chỉ nhìn , nét mặt vô hồn che giấu giằng xé dữ dội bên trong .

      đời này có hai loại đàn ông có vợ mà chung thủy. loại là người hạnh phúc với hôn nhân, nhưng lại quá lười biếng hoặc quá sợ hãi đến mức dám từ bỏ. Có thể là do họ có con cái, hoặc có thể chỉ đơn giản là họ hèn nhát, nhưng trong cả hai trường hợp này, họ đều có thể dễ dàng duy trì hôn nhân và dan díu với đàn bà khác,và ngày nào đó biết đâu họ có thể gặp người phụ nữ khiến họ cảm thấy cuồng nhiệt đến mức họ thể tiếp tục trở về nhà với người vợ mà họ còn thương nữa.

      Và loại đàn ông thứ hai nguy hiểm hơn nhiều. Họ là đàn ông có gia đình hạnh phúc. Họ thương vợ, phụ thuộc vào vợ, nhưng lại thích thú với các quan hệ ngoài luồng. Họ là nhưng người đàn ông giống như Joe Chambers.

      Josie nghĩ Joe thuộc loại đàn ông thứ nhất, nhưng các ả nhân tình lại nghĩ thế, nếu thế đâu mới là điểm mấu chốt? ở đây, gần năm trôi qua kể từ lần cuối cùng gặp , và đề nghị dành ngày cuối tuần ở bên . Đúng vậy, ấy vẫn ở bên vợ, nhưng chắc chắn là hạnh phúc, và ràng sức cuốn hút giữa họ vẫn mãnh liệt như ngày nào. Và có lẽ Josie đúng. Suốt nhiều năm liền Joe rất hạnh phúc bên Alice, nhưng bây giờ cuộc hôn nhân của họ bị lung lay, và Joe chuyển từ loại đàn ông chung thủy trong nhóm thứ hai sang nhóm thứ nhất. Như Josie từng hy vọng.

      " mình?" Cuối cùng Josie cũng lên tiếng và nhướng mày.

      Joe nhìn xuống mặt bàn, xuống bàn tay Josie đặt rất gần bàn tay , và trườn tay lên tay , ngón tay cái nhàng vuốt ve ngón tay cái của . Josie nhắm mắt trong giây để thưởng thức cảm giác được chạm vào làn da, tự hỏi làm sao chịu đựng được khi bên cạnh chừng ấy thời gian, và khi mở mắt ra, thấy Joe mỉm cười.

      "Chúng ta có thể ăn tối với nhau," ."Gần nhà có quán ăn Ý ngon tuyệt vời."

      "Làm sao biết được là em vẫn chưa có kế hoạch gì cho tối nay?"

      " có biết đâu. hy vọng đây."

      "Chỉ ăn tối thôi sao?" Josie biết đó chỉ là bữa tối, và bao giờ chỉ là bữa tối, nhưng lúc này ngón tay đan vào các ngón tay , và có đủ sức mạnh để phản kháng.

      "Để gọi cho vợ ." Joe chậm rãi và miễn cưỡng buông tay ra để lấy điện thoại di động. đứng lên bước ra cửa, áp điện thoại vào tai và lại lại bên ngoài tiệm bánh.

      "A lô?" Alice chìm đắm trong cuốn tiểu thuyết của Rachel Dambury khi tiếng chuông điên thoại reo, và giọng của hơi lơ đãng.

      "Chào em , đây."

      " ở ga tàu à?"

      " em ạ. Có tin hay đây. E rằng chàng khách hàng người Brasil mà có lần kể cho em nghe đấy, muốn làm xong vài việc cho buổi trình diễn ngoài đường phố cuối tuần này, và ta nhờ tối mai đưa xem vài địa điểm, vì vậy vẫn phải ở lại đây thôi."

      "Khách hàng nào người Brasil cơ ?"

      "Em à," Joe giả bộ cười kể cả." với em rồi. Cuộc họp của hôm nay đấy thôi. Em chẳng bao giờ nhớ cái gì cả."

      Alice phủ nhận điều đó. Càng ngày càng thấy khó giả vờ quan tâm đến công việc của Joe. Nhất là dạo gần đây, những câu chuyện về khách hàng, những buổi trình diễn và thị trường mới nổi dường như cứ lọt qua tai trái rồi bay khỏi tai phải của và mất hút. "Em xin lỗi." nhún vai."Đúng là có kể với em rồi. Vậy là về đây à?"

      "Em , như thế em có buồn ? biết là hai tuần rồi chưa về, nhưng tuần này em lên với đúng ? Chúng ta phải dự buổi gây quỹ vào thứ Tư."

      "À, vâng." Tức . quên béng mất.

      "Em ổn chứ?"

      "Em sao đâu." Alice và tức giận vì lại làm thất vọng thêm lần nữa, nhưng cũng thở phào nhõm vì luẩn quẩn ở nhà vào ngày thứ Bảy rồi than vãn rên rỉ vì thấy chán ngán và nhất quyết đòi mua sắm ở Greenwich với , trong khi lại thích quanh quẩn trong nhà hoặc làm việc đoàn thể. "Chủ nhật cũng về được à?" Alice đánh bạo ."Chỉ trong ngày thôi?"

      "Có thể được." Joe dỗ dành vợ. " phải xem công việc thế nào. Cuối tuần này em có kế hoạch gì ?"

      " có gì nhiều ạ." Alice lơ đãng và muốn quay lại với cuốn sách."Em đọc cuốn tiểu thuyết ủa Rachel Damburry và em thể nào đặt sách xuống cho được, vì thế có thể cuối tuần này em làm gì khác ngoài đọc sách." cười.

      "Thế chắc em vui lắm khi về," Joe nhõm cả người khi nghe thấy tiếng cười của vợ, gây khó dễ gì cho ."Em có thể đọc sách và làm vườn đến khi nào em muốn."

      "Đúng vậy. Nhưng Joe à, cố về vào ngày Chủ nhật nhé. là chồng em, thi thoảng em cũng muốn nhìn thấy mặt ."

      "Em , biết mà. về. hứa đấy. Giờ phải ngay đây, mai gọi lại cho em nhé. em."

      Alice mỉm cười."Em nhiều hơn."

      " biết mà." Joe nhấm nút tắt điện thoại và chậm rãi vào bên trong quán, Josie ngồi trong góc, hấp dẫn chết người.

      Alice thở dài khi cúp máy. nơi này xiết bao, nhưng có nhiều lúc cảm thấy đơn, và bất chấp việc lần nào về ngôi nhà này, Joe cũng khiến điên lên – từ cách đây nhiều tháng bắt đầu khổ sở như cá bị bắt lên bờ khi phải rời thành phố - vẫn mong ngóng được có bầu bạn những ngày cuối tuần.

      Nhưng ít nhất tuần này cũng có cuốn sách để đọc,và quả vậy, thể rời mắt khỏi nó vì quá say mê từng trang giấy. Cuộn tròn người ghế sofa, lại nhấc cuốn sách lên và đắm chìm trong miến Highfield vốn biến mất từ lâu, Highfield vốn là làng quê thực thụ, cộng đồng các văn nghệ sĩ vào năm 1947.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 24
      8:30, Alice cảm thấy đói, và cũng nhận ra cái giá buốt làm chân cứng như đá. cho Snoop ra ngoài rồi đặt nồi nước lên bếp, cho mì ống và rau chân vịt vào nối nước sôi.

      ngồi ghế trong bếp ăn tối, cuốn sách vẫn mở ngay trước mặt để có thể tiếp tục đọc, và sau bữa ăn đêm, khi dọn rửa bát đũa và phóng bếp sạch sáng choang, cùng Snoop lên cầu thang.

      Alice mang sách lên giường và bật đèn ngủ, đọc sách trong ánh sáng vàng còn Snoop nằm dài chiếc chăn l6ng vịt ngau bên cạnh.

      23:45, vẫn đọc sách, nhưng những cái ngáp đến mỗi lúc nhiều và nhanh hơn, vì vậy phải miễn cưỡng gập sách lại và ngái ngủ với lấy điện thoại. Chắc chắn là giờ này Joe về nhà rồi, chỉ muốn gọi để chúc ngủ ngon. giữ điện thoại gần tai và nghe tiếng chuông tút tút cho tới khi chuông tắt. gọi di động cho nhưng di động cũng tắt máy. Với tiếng thở dài, tắt đèn và nhắm mắt lại.

      Ít phút sau, chìm sâu vào giấc ngủ.

      23:45, Joe và Josie vừa mới kết thúc cái mà Joe chỉ có thể cuộc chạy đua. mệt lả, sung sướng và bất chấp cái tuổi ba mươi tám, vẫn sẵn sàng làm tình thêm lần nữa.

      nằm nghiêng người vui sướng mỉm cười với Josie, đưa tay vuốt ve những lọn tóc lòa xòa đôi mắt .

      "Oa," khẽ .

      "Oa." mỉm cười lại với .

      "Liệu em có cảm thấy bị xúc phạm nếu với em tằng quên em làm tình tuyệt đỉnh đến mức nào?"

      Josie nhún vai."Liệu có cảm thấy bị xúc phạm nếu em với rằng em quên làm tình phi thường đến mức nào?"

      Joe cười." Josie, rất nhớ em. Thề với Chúa là luôn nghĩ về em, chỉ có điều muốn làm xáo trộn cuộc sống của em nữa."

      Josie ngồi dậy."Nhưng trước kia đâu có làm xáo trộn cuộc sống của em. Em biết căn nguyên."

      Joe thở dài. " biết. Nhưng đúng là em rất khác biệt."

      Josie nheo mắt nhìn . "Em khác biệt vì em là người đàn bà thép à?"

      "Nếu vậy em có thể đập vỡ bi của bất cứ lúc nào."

      "Ối. Thế đau đớn lắm."

      Joe cười vang. " nghĩ có thể là vậy đấy. Nhưng Josie, nghiêm túc đấy, muốn làm em bị tổn thương."

      "Em biết." Josie . cần thiết phải hỏi xem khác biệt như thế nào. vậy là đủ rồi. Và cũng nhất thiết phải rằng làm tổn thương. nhất thiết phải với quan tâm đến nhường nào, hay long tan nát ra sao khi biến mất. Giờ trở lại. Đó mới là điều quan trọng. " làm em tổn thương đâu. Giờ làm em tổn thương ."

      "Em chắc chứ? Bời vì làm gì khiến em phải đau khổ. Em biết điều đó mà."

      "Em biết mà." Josie đáp, và mặc dù nghĩ vậy nhưng vẫn muốn tin điều đó đúng. Josie muốn hỏi bây giờ thế nào. Chỉ là tình đêm hay họ quay trở lại thời điểm họ phải tạm xa nhau, nhưng muốn làm sợ hãi, nhất là khi trở lại với , và biết , nhớ ràng Joe rất thích thú với cảm giác ly kỳ khi được săn, vì vậy nên cho biết cảm giác của . " nên ." và cúi người xuống hôn , tận hưởng niềm vui thú khi thấy nét mặt sững sờ.

      " ư? Em đùa đấy chứ. Tại sao? Em có nhớ là cuối tuần này mình vậy? có thể ở lại."

      ", thể." Josie , mặc dù muốn ở lại hơn bất kì điều gì khác đời, muốn được gọi dậy vào buổi sáng và nằm nghiêng nhìn ngủ bên cạnh . "Em có nhiều việc phải làm và nên ."

      Joe lắc đầu tin, nhưng vẫn trèo xuống giường với lấy quần áo. Josie mặc áo choàng rồi cùng ra cửa, quàng hai tay quanh cổ dể hôn tạm biệt.

      "Ôi Chúa ơi," Joe rên rỉ. "Xin em hãy để ở lại với em."

      "." Josie mỉm cười bởi biết, dù rất khó khăn, nhưng đây là chiến thuật đúng đắn nếu muốn níu giữ lại. " phải về ngay."

      "Ngày mai sao?" Joe với niềm hy vọng tràn trề khi đứng ngoài hành lang. "Ngày mai gặp em được ?"

      " cứ gọi cho em." Josie khi đóng cửa. "Hãy gọi cho em rồi chúng ta xem xét."

      Joe ngủ say như chết khi ngả lưng xuống giường. thức dậy lúc tám giờ sáng và điều đầu tiên nghĩ tới là Josie, hay cụ thể hơn là nghĩ đến lúc nhảy múa với . Thánh thần ơi, là tuyệt vời. phải gặp lại . Trong hôm nay. Ngay bây giờ. Càng sớm càng tốt. lấy điện thoại gọi cho .

      Josie vừa từ sân tập thể dục về nhà, đứng trong bếp pha cà phê và nhìn tên người gọi nhấp nháy màn hình điện thoại. Là Joe. đứng đó để máy trả lời tự động.

      "Josie à? đây. Joe đây. chỉ muốn gọi xem em thế nào thôi. Nhớ gọi cho khi em về nhé. chuyện với em sau. Chào em."

      Nửa giờ sau Joe gọi lại cho , nhưng lần này để lại lời nhắn, chỉ tắt điện thoại khi tiếng máy trả lời vang lên.

      Tính đến ba giờ chiều Joe gọi cho Josie tới chín lần. Josie phải ngồi khoanh tay để ngăn mình trả lời điện thoại, và biết làm việc đúng đắn, dù rất khó khăn.

      Lúc tám giờ tối, Josie gọi lại cho .

      "A lô?"

      "Joe à? Em Josie đây."

      "Chào em! Em khỏe ?" Giọng của vẫn bình thường, và Josie mỉm cười. hề biết là biết thừa cả ngày hôm nay gọi cho biết bao nhiêu lần.

      "Em khỏe, cảm ơn . thế nào?"

      " khỏe lắm. Và rất bận."

      "À, sao? Hôm nay làm những gì?"

      "Làm việc. tập thể dục. Vài việc lặt vặt nữa." Với cái điện thoại, mọi lúc mọi nơi, và tiếp tục cố gắng tìm cách tiếp cận Josie. "Em này, giờ em có phải làm gì ?"

      "Ngay bây giờ?" Josie nghĩ ra câu trả lời rồi. có thể với rằng phải dự tiệc tối, vì vậy những thể gặp còn ngụ ý có đời sống xã hội năng động, rằng mọi người rất cần .

      "Ừ, ngay bây giờ."

      "Em định dự tiệc đêm." Josie , giống y như kế hoạch.

      "Ồ. Em có được ? Cả ngày nay chỉ nghĩ đến em, thèm được gặp em quá."

      "Ừm." biết là phải từ chối, nhưng từ ngữ vuột khỏi miệng trước khi kịp ngăn lại. "Chắc là em từ chối cũng được."

      "Tuyệt vời!" Joe thể giấu được phấn khích trong giọng . "Mình chơi nhé? Tối nay ở khu thương mại có bữa tiệc đấy. giờ nữa đón em nhé."

      "Vâng. Gặp sau giờ nữa nhé."

      "Ô la la!" Joe huýt sáo khi Josie bước ra khỏi thang máy trong chiếc váy màu hồng của Diane von Furstenberg bó sát đầy khêu gợi quanh phần eo thon thả, phần chân váy khẽ hé mở theo mỗi bước chân .

      " có thích chiếc váy này ?"

      " nó. Em có thực muốn ra ngoài ?"

      "Ồ, có chứ ." Josie mỉm cười khi Joe luồn tay quanh eo và chầm chậm hôn .

      "Em vẫn chắc chứ?" Joe mỉm cười với đôi mắt .

      "Em vẫn chắc chắn" Josie mỉm cười lại. "Mình còn khối thời gian cho việc đó mà."

      Bữa tiệc được tổ chức trong căn phòng rất rộng ở Tribeca, trong tòa nhà sành điệu vốn từng là hầm đông lạnh. Nhân viên gác cửa mệt mỏi hướng dẫn họ lên tầng sáu, ở đó họ nghe thấy tiếng ồn ã huyên náo ngay từ khi cửa thang máy hé mở.

      Tiếng nhạc đập ùm ùm và ánh đèn mờ ảo khiến họ khó có thể nhận ra mọi người đông đúc trong đó. Đây là kiểu tiệc mà Alice rất ghét, nhưng Joe lại rất thích. Nó khiến có cảm giác được quay lại tuổi hai mươi với cả cuộc đời trải rộng phía trước, như có gì là thể đạt được.

      Nhìn đâu họ cũng thấy mọi người cười trong thanh chát chúa và nhảy nhót điên cuồng theo tiếng nhạc mỗi lúc to hơn; Joe và Josie cố len qua quầy rượu và mỗi người uống hai ly tequila.

      "Em có cảm giác như dang được trở lại tuổi mười tám" Josie hét vào tai Joe sau khi cắn lát chanh mà đưa cho .

      " biết mà." Joe hét đáp lại. "Tuyệt em?"

      " muốn nhảy ?" Josie nhướng mày, Joe gật đầu khi cầm tay đưa ra khoảng trống nhanh chóng chật ních những thân hình uốn éo nhảy nhót.

      Chuyển sang điệu salsa, Josie vừa cười vừa nắm tay Joe và dạy nhảy. học rất nhanh, và hai ngươi họ nhảy với nhau hồi lâu, mỗi người đều hưởng thụ cảm giác phấn chấn từ ly rượu tequila, từ tiếng nhạc, từ thực tế là họ vẫn thấy nhau say mê như họ còn nhớ, nếu như là say mê hơn. Rằng họ cưng nựng nhau như đôi trẻ mới lần đầu hò hẹn.

      Thực hôm nay là ngày hẹn hò đầu tiên của Joe và Josie. Mối tình dan díu của họ khi còn ở Luân Đôn luôn được giấu giếm sau những cánh cửa đóng chặt, vì họ sợ có người nhìn thấy. Ớ đó, Joe quen mặt đến nỗi chấp nhận rủi ro bị bắt gặp với Josie trong tình huống như thế này.

      Còn ở đây, tại New York này, Joe có được tự do mà chưa bao giờ cảm nhận được khi còn ở Luân Đôn. thực sung sướng khi lại được ở bên Josie, được làm tình say đắm – nhưng cuộc làm tình đầy phấn khích, được thưởng thức kích động của cuộc tình dan díu vụng trộm. Hơn nữa, ở New York Joe vẫn là kẻ vô danh, và an toàn. có thể liều lĩnh nhảy nhót quấn quýt với Josie trước mặt mọi người. có thể liều lĩnh uống thêm vài ly tequila vì ah biết ngôi nhà đó, hay đúng hơn là nhà Josie, chỉ cách đây vài phút taxi. có thể liều lĩnh nhìn sâu vào mắt Josie và vuốt tóc , cúi người và đưa lưỡi vào miệng trong khi hổn hển đón nhận mới lạ và quen thuộc của hương vị đó.

      " , em mệt rồi." Gina hét vào tai George. "Mình được chưa?"

      "Được chứ." George mỉm cười với vợ. "Cứ tưởng là em đòi về đấy."

      Gina và George mệt mỏi len qua đám đông, và rồi đột nhiên Gina dừng lại. "Nhìn kìa!" vẻ kích động, và rồi sững người lại. George ngoái lại xem có ổn , sau đó cũng quay sang nhìn cái mà nhìn – cảnh tượng khiến đứng im như hóa đá.

      quay đầu nhìn theo hướng mắt của , và ngay trước mặt họ thôi là Joe Chambers.

      Joe Chambers hôn say đắm người rất giống Alice, nhưng chắc chắn phải Alice.

      Gina tưởng đó là Alice, định đến vòng tay ôm lấy bạn, cho đến khi Joe ngả người ra, và Gina biết đôi mắt bị đánh lừa bởi thân hình mảnh dẻ và mái tóc vàng. Đó phải là khuôn mặt của Alice, và Gina đứng đó cách ngốc nghếch, biết phải làm sao.

      Giá như chưa nhìn thấy gì, giá như có thể quay ngược đồng hồ trở về cách đây phút, giá như có thể ngang qua người khác, hay đường khác, nhưng khi đứng đó suy nghĩ miên man Joe quay đầu lại, vì cảm giác thấy có người dán mắt nhìn .

      "Mẹ kiếp." khi nhìn thấy Gina và George, và thấy ánh mắt sững sờ của họ.

      "Khốn nạn." Bốn người đứng đó nhìn nhau, ai biết phải gì, Josie biết xảy ra chuyện gì cho đến khi cuối cùng Gina quyết định lên tiếng.

      "Xin chào." lạnh lùng và gật đầu với Josie."Tôi là Gina. Bạn thân của Alice. À, chị có biết Alice nhỉ? ấy là vợ Joe."

      Josie chỉ biết nhìn Gina. có thể gì đây.

      "Em phải với ấy." Gina lại lại sàn phòng khách với ly rượu wishky tay, trong khi George khổ sở quan sát từ chiếc ghế bành gần lò sưởi."Chết tiệt!" rít lên lần nữa.

      "Em à, nghĩ là em nên với ấy. Em chỉ làm ấy đau lòng thôi."

      Gina đứng lại chốc nhìn George với vẻ hồ nghi. "Nhưng ấy là trong những người bạn thân nhất của em, chẳng phải em làm ấy đau lòng hơn nếu cứ để ta phản bội ấy như thế sao?"

      George nhún vai. "Vì biết đâu mọi việc được thu xếp. Có thể ấy biết. Có thể ấy cũng nghi ngờ nhưng muốn biết . Ý là, thôi nào, Gina, nhìn Joe xem. tin đây là lần đầu ta nhố nhăng với đàn bà."

      Gian thở dài và lắc đầu ngồi xuống. "Em thấy ghê tởm quá. EM cứ nghĩ đến việc Alice phải chết gí mình ở Highfield và nghĩ rằng chồng dầu của mình phải làm việc mệt nhọc, trong khi ra ta vui thú bởi những cuộc tình vụng trộm. là kinh khủng đối với ấy." ngẩn mặt nhìn George. " phải biết là nếu mà làm vậy với em, em bỏ ngay lập tức."

      George mỉm cười gật đầu. "Ừ, vợ . biết là em đá đít ngay, đấy là lý do tại sao bao giờ làm những chuyện như vậy."

      "Em hy vọng đó phải là lý do duy nhất."

      George giơ hai tay ra." Đến hôn nào."

      Gina sang và vòng tay ôm , dựa đầu lên ngực . "Ôi, George của em." buồn bã ."Mình làm gì đây ."

      " gì cả." ."Mình ở cái thế có thể làm gì đó em ạ."

      " có chắc ?" Gina ."Bởi vì em gì cả nếu chắc chắn như vậy."

      "Tin ." George vuốt tóc Gina." chắc chắn."

      " có nghĩ là ả với ấy ?" Josie quay sang Joe khi họ ngồi taxi, và nhận thấy nét mặt lo lắng của , nhưng Joe chỉ nhún vai nhìn ra ngoài cửa sổ.

      Trông rất điềm tĩnh. Lơ đãng nhưng điềm tĩnh, mặc dù tâm trí rối tung rối mù. Làm sao có thể bất cẩn đến vậy cơ chứ? Sao lại ngốc nghếch đến vậy khi hôn Josie trước đám đông? Và tệ hơn cả, đây là mối tình dan díu đầu tiên của sau nhiều tháng liền, và quỷ tha ma bắt, lần này được tính mới phải, vì Josie là nhân tình cũ mèm.

      Chúa ơi, nếu biết là bị bắt gặp phải bị bắt gặp trong tình huống tồi tệ hơn thế này nhiều lần. Để bị gặp trong cuộc tình vụng trộm đầu tiên kể từ khi họ chuyển nơi ở quả là đen đủi khốn nạn nhất. Vì Chúa, cả năm trời chứ đâu có ít.

      Mà lại còn bị bạn của Alice bắt gặp. Gina thèm liếc mắt đến , chỉ giới thiệu đôi lời với giọng lạnh như băng rồi kiêu hãnh bước . Khốn khiếp. Liệu ấy có với Alice ? Ôi Chúa ơi, xin Người đừng để ấy với Alice. có nên gọi điện cho Gina để thanh minh với lý do hợp lý về việc hôn người phụ nữ trong quán rượu tại thành phố trong khi vợ ngủ say ở quê? Đúng rồi. Chính xác là nên làm vậy. Cứ say, với bạn bè và người phụ nữ đó gạ gẫm tán tỉnh .

      Joe nhìn đồng hồ. Muôn quá rồi, gọi điện được. Và dù sao Gina gọi điện với Alice chuyện ngày ngay sáng mai được. Sáng mai, việc đầu tiên cần làm là phải gọi điện cho , phải chắc chắn là đưa ra được lý lẽ đủ thuyết phục. Joe thở hắt ra mạnh và bắt đầu thư giãn.

      "Joe, ổn ?" Joe quay sang nhìn Josie và gật đầu.

      "Josie, xin lỗi. Chỉ là bất ngờ quá. Em này, có lẽ nên đưa em về nhà em rồi về nhà . Em có phiền ? Ngày mai gọi cho em?"

      "Em nghĩ như thế là hay nhất." Josie tươi tỉnh nhưng tim chùng xuống. "Và ngày mai cũng đừng lo đến việc phải gọi cho em, vì em tham dự tiệc trưa ở Purchase. Em ở nhà mấy đâu."

      "Cảm ơn em." Joe mỉm cười với , rồi cầm tay lên hôn."Đây là lý do em. Em luôn thấu hiểu mọi chuyện."

      Josie chỉ biết cười, rồi quay đầu nhìn ra cửa sổ để thấy nỗi đau trong mắt .

      "Chị Gina à? Tôi Joe đây."

      "Chào Joe." Giọng vẫn lạnh lung. huých huých vào George nằm cạnh đọc nhật báo Times và nhướng mày lên. George hạ tờ báo xuống để lắng nghe cuộc trò chuyện.

      "Chị Gina à, tôi cần phải giải thích."

      "Tôi nghĩ như vậy là quá rồi. Và dù sao cũng cần phải giải thích với tôi."

      "Nhưng chị Gina à, tôi phải giải thích. việc như chị nghĩ đâu."

      "Tôi nghĩ thế nào quan trọng. Đó phải việc của tôi. Joe này, chuyện làm gì khi vợ ở bên cạnh liên quan gì đến tôi cả."

      "Chị Gina à, tôi làm gì cả khi Alice có bên cạnh tôi."

      " sao? giống như tôi thấy nhỉ."

      "Chính xác đây là lý do khiến tôi gọi cho chị. Để giải thích với chị. Bởi vì tôi biết việc đó trông như thế nào, nhưng tôi biết chuyện phải vậy."

      "Được rồi. . phải như thế nào?"

      " giống như chị nghĩ."

      " à? Vậy tôi nghĩ thế nào?"

      "Chị nghĩ tôi là thằng khốn nạn và tôi lừa dối Alice."

      "Rất vui vì là người vậy chứ phải tôi."

      "Chị Gina à, tôi thề có Chúa là tôi Alice. Tôi Alice nhất đời, tôi làm gì khiến ấy đau long cả."

      "Vậy chính xác gọi để gì về hành động tối qua của ?" George lắc đầu lia lịa với Gina, nhưng quay lưng về phía . George tở dài tiếp tục đọc báo, đọc lướt qua phần sau của mục Phong cách để xem có quen ai đó kết hôn trong tuần này .

      "Tôi thừa nhận là chị bắt gặp tôi hôn điếm, nhưng chị biết sao ? Tôi biết ta là ai, tôi chơi với bạn bè và chúng tôi uống hơi quá chén, và đó cũng vừa mới đến chỗ tôi thôi. Chắc là tôi buồn, vì tôi nhớ Alice, tôi thấy vui khi trẻ đẹp đó tán tỉnh tôi. Đúng là ngu, tôi biết như thế là ngu, đó chỉ là giải khuây, và quả thực tối qua xảy ra chuyện gì khác đâu." Ít nhất điều cuối cùng này cũng đúng.

      Gina ngồi im lặng giữ điện thoại kề tai. Lý do này có vẻ đủ hợp lý rồi, và có vẻ ta cũng rất hối lỗi. Có lẽ đúng là chẳng có gì cả. Có thể ta khốn nạn đến vậy.

      "Chị Gina? Chị vẫn nghe tôi đấy chứ?"

      "Vâng. cần giải thích gì với tôi đâu." Giọng của mềm mỏng hơn; Joe biết tha thứ cho .

      "Tôi biết chứ. Nhưng tôi phải giải thích với chị. Tôi thấy đau khổ lắm, phải vì tôi nhìn thấy chị, mà bởi vì tôi nghĩ tôi làm Alice đau lòng. Chị Gina à, tôi Alice rất nhiều, tôi thề với chị là tôi bao giờ làm ấy đau lòng."

      "Tôi tin ." Cuối cùng Gina cũng đáp lại với tiếng thở dài. "Được rồi. Cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra vậy."

      "Chị Gina, tôi cảm ơn chị nhiều lắm. Rất nhiều. Cám ơn chị."

      " có gì. biết đấy, tôi vẫn tán thành đâu, nhưng tôi hiểu đầu đuôi thế nào, và nếu đó chỉ là việc xảy ra lần tôi quên chuyện này ngay lập tức."

      "Thực là chỉ có lần như vậy thôi. Và tôi chuẩn bị về quê để dành trọn ngày bên cạnh Alice đây."

      "Hay quá. Tôi biết là ấy rất nhớ khi luôn ở lại thành phố. Nhớ gửi tình thương của tôi tới ấy nhé. Nhắn ấy là ngày mai tôi chuyện với ấy."

      Joe đặt điện thoại xuống với tiếng thở hắt nhõm. Ơn Chúa là cũng xoay xở xong vụ này. Ơn Chúa là Gina gì với Alice. lại nhấc điện thoại lên và bấm số của Alice. "Chào em, vợ buồn ngủ."

      "Chào ! Và cám ơn , nhưng em buồn ngủ. Em tỉnh giấc lâu rồi nhé."

      "Có gì ngạc nhiên đâu. Em có kế hoạch làm gì nào?"

      "Chủ yếu là đọc truyện. Hôm nay em cũng cắt tỉa cây."

      "Nghe hay đấy nhỉ."

      "Ồ, hay quá ấy chứ."

      "Em có thích ăn trưa tại nhà hàng Homestead Inn ?"

      " về đây đấy à?"

      "Ừ. nhớ em. nghĩ là vợ chồng mình ăn ở ngoài, với bữa trưa lãng mạn, và sau đó mình dành trọn buổi chiều nhàn nhã giường ngủ."

      "Có vẻ thực thú vị hơn nhiều so với việc cắt tỉa cây."

      " vui vì em nghĩ vậy."

      Alice mỉm cười, hồi hộp vì chồng về đây và thực lòng muốn ở đây với ."Gặp sau nhé." . "Em và Snoop dạo."

      Joe khăng khăng đòi Alice thay quần áo để ăn tại nhà hàng Homestead Inn – "Em à, chiếc quần hiệu Levi's dơ bẩn, mũ thể thao và dép làm vườn hợp với Greenwich" – và nhíu mày khi ít phút sau xuống cầu thang trong chiếc áo cổ chui và áo len cài cúc màu hồng nhạt cùng chiếc quần mày đen.

      "Sao vậy ?" Alice ."Như thế này vẫn chưa đủ sành điệu ư?"

      "Quần áo rất đẹp," Joe ."Nhưng em làm gì với mái tóc vậy?"

      Alice cười."Em muốn được tự nhiên như cũ. quên mái tóc quăn tự nhiên của em rồi. Thực lòng em muốn duỗi thẳng tóc nữa. nghĩ tóc xoăn đẹp hơn sao?"

      Joe nhú mày."À, chắc chắn là khác lắm. Nhưng em ơi, em phải làm lại tóc tai thôi. Như thế này trông kinh lắm."

      "À. Em nghĩ là em nên để tóc vàng nữa."

      Joe lắc đầu.", tình của . Nếu em muốn thành phải rằng trông em xinh đẹp hơn nhiều với mái tóc vàng. có thể chấp nhận mái tóc quăn, nhưng em quay lại với màu tóc nâu à? Thế đâu. nghĩ là nên như vậy."

      Alice nhún vai. sẵn sàng tranh cãi với về việc nhặt đến vậy, nhất là khi vừa về nhà ngày và cư xử dịu dàng với . "Chắc là em như vậy đâu." dối."Em chỉ quên là trông em như thế nào với mái tóc tự nhiên và em chỉ muốn nhớ xem màu tóc cũ của mình như thế nào thôi."

      "Chỉ cần nhớ là tuần này em có cuộc hẹn." Joe . "Nhớ là vợ chồng mình tham dự hoạt động gây quỹ đó. Có lẽ buổi chiều hôm đó em nên nhờ Carlo làm tóc."

      "Có lẽ vậy." Alice , nhưng biết rằng muốn gọi điện cho chuyên viên làm tóc. chán ngấy khi sáu tuần lần phải ngồi hàng giờ ở tiệm làm tóc để nhuộm lại những lọn tóc highlight. muốn làm vậy nữa, và màu tóc tự nhiên của cũng đâu có tệ. Ừ màu nâu, nhưng như thế đơn giản hơn nhiều. "Ngày mai em gọi." vậy để Joe vui, và gật đầu tán thành trước khi vội vàng kéo ăn trưa.

      Trong khi ăn tráng miệng, Joe cầm tay Alice và làm bất ngờ khi tặng chiếc xuyến bạc mà mua được đường (cám ơn Chúa vì Chủ nhật vẫn mua sắm được).

      "Đẹp quá!" Alice vui sướng mỉm cười. "Nhưng món quà này là vì cái gì vậy ?"

      "Tại sao phải vì cái gì hả em?" Joe , và rướn người ra trước để đeo vòng tay cho vợ. "Chỉ vì em thôi."

      " có chắc là làm gì có lỗi đấy chứ?" Alice cười, và Joe cũng mỉm cười, mặc dù bỗng nhiên thấy lành lạnh sống lưng.

      "Có lỗi gì hả em?" và cố gắng giữ giọng bình thường hết mức có thể. Chắc chắn Gina vẫn chưa gì với , và ấy gì sau cuộc trò chuyện sáng nay.

      Alice mỉm cười và hôn . "Có lỗi vì là chồng đáng . Cám ơn . Đẹp quá. Nhiều tháng rồi tặng quà để làm em ngạc nhiên. Hồi còn ở Luân Đôn thường tặng quà cho em. Em quên mất là em nhớ hành động này của đến dường nào. Cám ơn ." Đúng hơn Alice cũng quên luôn cả cảm giác mỗi khi Joe xuất với những món quà này, quên hoài nghi đối với quá khứ, quên nỗi sợ hãi vẫn đeo đẳng như đám mây đen kịt.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :