1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Đâu chỉ mình anh - Jane Green

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 15
      Joe quan sát Alice trong khi đứng ngoài sân chơi trò ném gậy với Snoop, cười giòn tan và cúi xuống âu yếm chú chó nồng nhiệt mỗi khi chú thả cây gậy dưới chân .

      Đôi khi, giống như lúc này, có cảm giác như thể chưa hề biết Alice. tên Alice mà biết rất trầm tính và dè dặt. tên Alice mà biết rất đơn giản và vô lo vô nghĩ. Còn Alice mà ngắm nhìn lúc này ngửa đầu ra sau với nụ cười rạng rỡ mỗi khi Snoop đuổi chạy vòng vòng.

      Alice mà nghĩ là mình biết bao giờ dám để cỏ dính quần, và Alice mà nghĩ là mình biết bao giờ mặc những chiếc quần jeans cũ bạc phếch, áo cánh hiệu Gap và áo gi lê.

      Nhưng hơn hết, Alice mà nghĩ là mình biết luôn được bao quanh bởi bức màn bí . Dường như luôn sống trong thế giới mộng tưởng. Ngay cả khi ở bên nhau, cũng chưa bao giờ cảm thấy thực để tâm trí bên , và hiến nhiên đó là phần tạo nên sực cuốn hút của đối với .

      Alice mà nghĩ là mình biết luôn chìm trong nỗi buồn sâu sắc. Còn Alice kia, Alice nô giỡn cỏ và khúc khích cười với chú chó liếm mặt , là Alice vui tươi hạnh phúc đến tột cùng.

      Aliceấy thường tỉnh dậy mỗi sáng và trườn vội xuống giường. luôn bận rộn làm việc này việc nọ. Nếu nấu nướng – việc mà nhiều năm nay còn làm thường xuyên – đánh bóng bàn ghế, hoặc lau sạch tường, hoặc tẩy nhuộm đồ nội thất trong nhà.

      Dường như ngôi nhà luôn ngập tràn tiếng nhạc, và Alice, vốn kiệm lời và nhút nhát, nay rất hào hứng trò chuyện. kể cho Joe nghe về những chuyến của mình, những buổi chiều đến chợ quê tại Wilton, về những ngươi gặp trong khi tìm mua chậu cây ngải dấm và oải hương tại Gilberties. kể cho nghe về những cuộc dạo bờ biển, về những người gặp đường và những ngôi nhà ngưỡng mộ. Niềm vui sướng mới mẻ của như ùa ra từ những kẽ hở tường, chui xuống tít dưới những ô cửa sổ và chạm vào tất cả những người ngang nhà .

      Lẽ tự nhiên là niềm vui đó cũng chạm tới Joe, người hề muốn bị cuốn theo niềm hạnh phúc của vợ mình.

      Joe thể hiểu nổi người vợ hiền lành, dễ bảo của biến đâu mất. Những ngày này ở Manhattan, chỉ thấy thoáng qua hình ảnh người vợ ấy. Đó là khi Alice vào thành phố, cùng dự tiệc, hoặc đến các triển lãm hoặc quán bar nhộn nhịp, khi đó, trở lại là Alice mà biết, là Alice mà phải lòng.

      Tại Manhattan, thành phố mà bắt đầu quen thuộc, ràng là ông hoàng trong thế giới của mình. là ông chủ của ngân hàng lớn tại phố Wall, có đủ tiền để đảm bảo cuộc sống của mình diễn ra đúng như muốn. Tại Manhattan, biết mình là ai. biết vai trò của , vai trò của Alice, và mỗi khi vào thành phố Alice luôn thể rất tốt vai trò của mình – luôn mặc những bộ đồ thời trang được thiết kế riêng, luôn mỉm cười duyên dáng nhưng vô hồn với những người đồng nghiệp và khách hàng mà phải thiết lập mối quan hệ.

      Nhưng khi trở về Highfield, Alice thực là nữ hoàng trong lâu đài của mình, bất chấp việc này có khiến lo lắng. Dường như mối quan hệ của họ thay đổi ngay khi họ qua lộ giới từ Westchester sang Connecticut.

      Khi nghĩ về nơi ở miền quê, trong đầu Joe xuất ra ngôi nhà mới, rộng lớn, có bể bơi tuyệt vời, và nằm ngay bờ biển nữa càng hoàn hảo. muốn có vòi tắm hoa sen điện khổng lồ và máy xén cỏ kiểu mới; nếu , thẳng thắn mà , sao phải bận tâm? chưa bao giờ nghĩ ngôi nhà của ở làng quê chỉ là túp lều tranh xấu xí nhìn đâu cũng thấy vết nứt vết rạn thế kia.

      Tất nhiên, vẫn dự định xây lâu đài mơ ước ở bên kia hồ, mặc dù có thời gian tìm kiến trúc sư và thợ xây, còn Alcie có vẻ chẳng quan tâm đến ngôi nhà khác. Nhưng khi đồng nghiệp hỏi về ngôi nhà ở nông thôn, vẫn kể cho họ nghe nét đẹp của mảnh đất và cái ao (đúng là thế), và mức giá mua quá hời so với thị trường (hơi đúng thôi, vì mức giá này hời như George cố thuyết phục ), rằng họ sắp khởi công xây dựng ngôi biệt thự của gia đình Chambers ( thể xảy ra nếu Alice thích kế hoạch này).

      Joe thực biết phải làm gì ở ngôi nhà đó. tài nào tìm ra và hiểu ích lợi của việc dạo, vì vậy, luôn từ chối mỗi khu Alice đề nghị dạo cùng .

      Cũng giống như toàn bộ nam giới làm việc ở phố Wall, Joe hầu như thể tìm thấy cảm giác thư thái, thoải mái. Đối với , thư giãn chỉ là nằm uể oải trước màn hình ti vi xíu trong phòng làm việc và đọc Nhật báo phố Wall.

      Joe thích nấu nướng (mặc dù thích ăn uống), thích làm vườn và cũng có thoái quen nào hết. thích động vật – lần đầu tiên nhìn thấy mười tám con gà tây hoang thơ thẩn lối vào gara, phải thừa nhận là sợ phát khiếp – quá lười biếng và có hứng thú với việc khám phá xung quanh.

      Những việc Joe giỏi nhất là tạo dựng mối quan hệ, mua sắm và quyến rũ người khác. Tạo dựng mối quan hệ là công việc khó khăn bởi ngoài Gina và George, vẫn chưa gặp ai khác ở đây, còn Gina và George dễ mến lại về đây hàng tuần. mua sắm ở đây cũng được nếu ngại phải đến Greenwich, còn quyến rũ người khác là việc mà gắng hết sức để kiềm chế.

      Nhưng ham muốn trong càng lúc càng trỗi dậy mạnh mẽ hơn. Nhất là khi Alice càng có vẻ cần nhiều như trước nữa. Từ trước đến nay, Joe luôn là người chiếm thế mạnh trong mối quan hệ này, quen với vị trí của kẻ thống trị, thích thú với vai trò người chồng nam tính và mạnh mẽ, nhưng dường như bị yếu thế ngay khi Alice tỏ ra tự tin hơn và mạnh mẽ hơn mỗi khi họ vượt qua đường ranh giới vào Connecticut.

      Joe ý thức rất rằng có khả năng kiểm soát vốn có ở Highfield, trong khi mọi nét nam tính của đều liên quan đến khả năng kiểm soát. thể kiểm soát, Alice cám dỗ trong diện mạo của dễ thương luôn cười ngặt nghẽo trước những chuyện tiếu lâm kể và nghĩ rằng tuyệt vời, chắc chắn sớm đánh bại ...

      "Em có ý định thay đồ vậy?"

      " ạ. Tại sao?" Alice cho bánh chanh vào giỏ quà nho để mang đến bữa tiệc thịt nướng ngoài trời nhà Sally và Chris.

      "À, thứ nhất là vì hai đầu gối em dính toàn cỏ là cỏ." thẳng ra là thể tham dự buổi gặp mặt với mọi người trong trang phục áo cánh xám và quần jeans như vậy được.

      "Ôi chúa ơi," Alice rên rỉ. "Cảm ơn nhé. loáng là xong ngay đây." chạy lên lầu và chỉ hai phút sau, xuất trong chiếc quần jeans cũng bạc phếch y như cái trước, cái áo canh xám lúc nãy và đôi giầy cũ.

      "Em trang điểm à?" Joe hỏi đầy vẻ hi vọng, Alice cười và chạy ngược trở lên lầu. Năm phút sau chạy xuống với mái tóc được chải gọn gàng, đôi môi sáng mọng với son bóng màu hồng, và áo cánh được thay bằng áo sơ mi bằng vải lanh thô trắng tinh.

      "Đẹo hơn chưa ?" cười.

      "Hơn nhiều chứ," Joe nột cách biết ơn, mặc dù vẫn thích nhìn mặc quần kếp len hiệu Michael Kors để khoe đôi chân thẳng tắp với đôi bốt Jimmy Choo cao gót hơn.

      "Oa," Alice bật cười và khéo léo bước để tránh lũ nhóc ba, bốn tuổi la hét tiến về phía mình, trong khi Joe rên rỉ.

      "Ôi chúa ơi. Trẻ con"

      "Tất nhiên là trẻ con rồi. chờ đợi gì ở bữa tiệc thịt nướng lúc năm giờ chiều ngày chủ nhật?"

      "Những người này chưa bao giờ nghe đến vú em à?"

      Alice há hốc mồm ngạc nhiên. "Chú ơi, cổ lỗ quá . nghĩ mình là ai cơ hả, tướng chắc?"

      "Nhưng sao những người này lại đưa con khắp nơi như thế? Chẳng nhẽ người lớn có nổi buổi tối của người lớn hay sao?"

      " nho thôi," Alice suỵt khi họ vòng vào góc đường để ra sau nhà, nơi diễn ra bữa tiệc – có thể đoán ra ngay nhờ tiếng ồn phát ra từ đó – rất sôi nổi. "Trước hết, bây giờ phải là buổi tối, và thứ hai, là thích khi đưa con cùng. Nếu vợ chồng mình có con, em đưa con khắp nơi với em. nghĩ là trẻ con chỉ để ngắm chứ để lắng nghe chứ gì.."

      " ra là ...ôi trời!" cậu bé chín tuổi đâm sầm vào khi chạy đuổi bắt những đứa khác.

      "Ha ha!" Alice cười vang. "Cho đáng đời . Nào bây giờ làm vẻ mặt quyến rũ , rồi chúng ta gặp gỡ hàng xóm láng giềng."

      "Chắc hẳn chị là Joe và Alice! Chào chị tôi là Tom O'Leary và đây là vợ tôi, Mary Beth. Chúng tôi sống ở ngay góc đường Winding."

      "Chào chị. Tôi là Chris, chồng của Sally, và tôi biết chị gặp con Madison của tôi rồi.'

      "Alice!Joe! vui khi gặp lại chị. Tim, đây là chị Alice và Joe, họ mới mua ngôi nhà cũ của nhà văn Danbury đấy. có nhớ vụ giao dịch mà em với ?" Sandy gật đầu ra vẻ cho chồng vẻ tự hào. "Hãy kể cho tôi nghe tất tần tật về ngôi nhà . Nghe chị làm được những việc thể tin được."

      Trước khi Alice có cơ hội trả lời, cặp đôi khác tiến về phía họ. "Joe và Alice phải nhỉ? Chào mừng hai người đến với Highfield nhé, chúng tôi nghe rất nhiều về các bạn rồi. Tôi là Key, còn đây là James, chồng tôi. Chúng tôi ở ngôi nhà số bảy. Đây là các con của chúng tôi – Summer năm tuổi, Taylor ba tuổi, và, ôi, Skye đâu rồi nhỉ? Ôi, con bé lại bò chơi rồi. Skye mới mười tháng tuổi."

      "Xin chào, chị đẹp quá." Gina nhào đến bên Alice và siết chặt , rồi buông ra để hôn má Joe. "Chẳng phải đây là bất ngờ thú vị sao?"

      "Tôi cứ nghĩ là cuối tuần này hai người về cơ." Alice , biết Gina luôn ghé qua nhà hoặc gọi điện thông báo rằng họ ở Highfield.

      "Đáng ra là đâu. Nhưng sáng nay, khi nghe tin nhắn điện thoại, Salyy có nhắn tôi là có tiệc thịt nướng, và hôm nay lại đẹp trời đến nỗi mà chúng tôi phải leo lên xe sau bữa trưa và lái thẳng về đây."

      "ôi vui quá vì chị đến." Alice siết chặt bàn tay Gina, và cảm giác căng thẳng trong lồng ngực mỗi khi tham dự kiện xã hội với những con người mà hầu như quen biết tan biến trong ngày hôm nay.

      Tất nhiên, tốt khi mọi người ai ai cũng có vẻ hào hứng khi gặp vợ chồng , và tất cả đều rất thân thiện, điều khá bất ngờ nhưng cũng rất thú vị đối với . Alice quen với những mối quan hệ xã hội tại Luân Đôn, quen với việc trở thành người phụ nữ Quốc kín đáo, và quen với việc miễn cưỡng nở nụ cười quý phái, bao giờ giám trò chuyện với mọi người, trừ vài lời giới thiệu ban đầu, và cũng dám thẳng đến chỗ ai để giới thiệu về mình. quen với việc chờ lời giới thiệu từ chủ tiệc rồi lại chờ chủ tiệc gợi ra vài chủ đề quen thuộc mà từ đó có thể, hy vọng là vậy, khơi nên cuộc trò chuyện nho kéo dài vài phút.

      Nhưng ở đây, mọi người đến dự bữa tiệc với vong tay rộng mở và nụ cười chào đón. Thịt nướng và bánh burger kêu xèo xèo, Chris phải liên tục trông chừng lò nướng, và những người phụ nữ chui ra từ phòng bếp với những bát rau trộn và rổ bánh mì để bày lên bàn.

      bàn, bia và sodar đặt chung với nhau cạnh xô đá khổng lồ, và mọi người hào hứng góp tay góp sức trong khi đám trẻ con nô đùa bãi cỏ.

      Alice vào bếp. "Tôi giúp gì được ?" hỏi Sally, quen với câu hỏi này ở Luân Đôn và được nghe câu trả lời là ", chị đừng bận tâm" ngay cả khi ràng chủ tiệc bận tối tăm mặt mũi.

      "Được thế còn gì bằng," Sally . "Chị bổ cà chua nhé." Rồi gạt dao thớt sang bên và xúc nước xốt salsa vào bát to.

      "Vậy là mọi người ở đây đều là hàng xóm phải chị ?" Alice vừa hỏi vừa ngó qua cửa sổ nhìn Joe khen lấy khen để cái quần của Kay và James. Mặc dù tỏ ra thân thiện vừa đủ nhưng nếu có ai đó ở đây mà phải cảnh giác đó là Kay. Nhìn thân hình Kay, ai nghĩ có ba con, và đó là thứ tài sản mà chắc chắn nhận thức rất , mặc chiếc quần chẽn bó sát màu xanh da trời với cái áo phông bé tí để khoe bầu ngực tròn đầy. Và giống như những phụ nữ khác – tất cả đều mặc quần jeans và giày da đanh thông thường hoặc dép đế mỏng – trông Lay cao vọt lên với đôi giày cao gót có quai da mỏng qua mắt cá.

      Và bất chấp việc Joe trò chuyện với cả Kay và James, nhưng Alice có thể nhận thấy, ngay cả khi chỉ nhìn qua cửa sổ phòng bếp, rằng Kay rất nguy hiểm. cảm nhận được dao động quen thuộc, những dấu hiệu nguy hiểm khiến ớn lạnh, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Đừng có lố bịch như thế, tự nhủ. ta những có chồng mà còn có ba đứa con rồi. thể nào là mối nguy được.

      chồng của Kay rất điển trai. Thế quái nào ta lại có thể ve vãn Joe được chứ? Vì Joe là người , Joe quyến rũ và khác biệt sao ? Đừng ngớ ngẩn như thế chứ, tự nhiếc móc mình và bổ cà chua nhanh hơn, mạnh hơn. Chưa bao giờ và Joe hạnh phúc hơn lúc này. có lý do gì để phải lo Joe tán tỉnh người phụ nữ khác. thay đổi. Và dù sao , chẳng phải Kay thuộc típ phụ nữ mà thích sao?

      "Kay và James có vẻ rất đáng mến. Họ sống ở đây ư?"

      " giờ đúng vậy," Sally . "Trước họ thường về vào cuối tuần thôi, nhưng sau khi sinh Skye, họ mua ngôi nhà lớn ở đây và giờ họ về đây ở hẳn."

      "Trước họ sống ở Manhattan sao?"

      "Chẳng phải tất cả chúng ta đều vậy sao?" Sally cười. " ra đúng. Chris chưa bao giờ sống ở Manhattan, nhưng tôi có. Hầu hết chúng tôi đều sống ở đó khi chưa kết hôn và ổn định cuộc sống."

      "Họ có vẻ rất thân thiện," Alice dối, mặt muốn tìm hiểu thêm về Kay, muốn biết liệu ta có phải là mối đe doạ , nhưng mặt khác, cũng muốn tỏ ra quá lộ liễu. có thể hỏi Gina, nhưng muốn Gina nghi ngờ Alice tin tưởng Joe, mà Gina quá hiểu rồi.

      "Ồ, đúng thế. Và mấy đứa trẻ nhà họ đáng làm sao. Nếu thích chị có thể tham gia câu lạc bộ quần vợt dành cho người mới đến do Kay quản lý."

      "Quần vợt? Ôi .Chúng tôi chơi môn thể thao này."

      "Ồ, sao? Vậy chị có chơi môn gì ?"

      Alice cười vang. " môn nào chị ạ. Chắc do sống ở trung tâm thành phố Luân Đôn nên chúng tôi có thời gian tập thể nào. Nhưng dù vậy Joe rất thích thể dục, còn tôi bận luôn chân luôn tay với khu vườn của mình. "Chúng tôi cũng có câu lạc bộ làm vườn đấy," Sally nhiệt thành . "Chị nên đến thử xem. Chúng tôi mời khách đến trò chuyện, và tổ chức đợt bán cây lớn vào mùa xuân. ra là sang tuần có khách mời đến trò chuyện về phương pháp trồng hoa xuân trong mùa thu. Chị nên tham dự."

      "Wmm," Alice chắc chắn và thầm nghĩ việc này quê mùa kinh khủng. "Nghe cũng hay hay."

      Sally cười lớn. "Tôi nhớ là khi mới chuyển đến đây, tôi cũng y như chị đấy. Có vẻ tham dự buổi trò chuyện đó nghe thực nực cười, nhưng đây cũng là cách tuyệt vời để gặp gỡ mọi người."

      Alice thẹn đỏ mặt. "Tôi xin lỗi. Có phải tôi là đồ hợm mình đáng ghét ?"

      "Cũng giống như tất cả chúng tôi khi mới chuyển đến đây thôi. mất thời gian làm quen với lối sống của thị trấn . Rất khác biệt chị ạ, và tất cả chúng tôi đều nghĩ tốt hơn nếu đến nơi nào đó mới mẻ bên ngoài Upper East Side hoặc ...?" nhìn Alice.

      "Belgravia."

      "Đúng thế. Rồi chị nhanh chóng trở thành phụ nữ Highfield thôi."

      Alice mang cà chua ra ngoài và tự rót cho mình cốc bia, với nỗ lực phớt lờ tiếng cảnh báo yếu ớt trong lòng khi thấy Kay vẫn sôi nổi trò chuyện với Joe, còn chồng ta giúp Chris nướng thịt.

      "Em ," Joe và quay người kéo Alice về phía mình với nụ cười dịu dàng khiến nỗi lo của Alice vụt tan biến. "Kay vừa kể với nghe về câu lạc bộ quần vợt của ấy. gia nhập."

      Alice cười thư thái khi chìm đắm trong tình cảm thương công khai của Joe. "Quần vợt à? chơi quần vợt từ khi nào vậy nhỉ?"

      " chơi từ mấy năm nay rồi còn gì," Joe tự vệ. "Mặc dù phải thừa nhận là khả năng của hơi tồi. Nhưng Kay ấy tìm thêm hội viên, hơn nữa đây cũng là cơ hội tốt để gặp gỡ mọi người."

      "Sao tham gia luôn nhỉ?" Kay mỉm cười với Alice và ngay lập tức Alice cảm thấy có thể tin tưởng người phụ nữ này. Miệng ta tươi cười nhưng đôi mắt ta rất lạnh lùng và toát lên vẻ dò xét, còn ngôn ngữ cơ thể của ta nữa – chính Alice cũng thông thạo loại ngôn ngữ này – hướng thẳng về phía Joe, và nếu có đó chỉ có thể là dấu hiệu cảu cám dỗ.

      "Tôi chơi quần vợt," Alice giải thích và cố gắng để lộ vẻ cảnh giác trong giọng . "Nhưng tôi có thể học cách chơi."

      "Em , em chẳng học được đâu," Joe cười. " kết hợp giữa tay và mắt của em dở tệ."

      "Cảm ơn nhé," Alice và bổ sung thêm câu bông lơn rất gợi tình, "Đêm qua có kêu ca gì đâu nào."

      Kay nhướng mày lên và mỉm cười quay lưng . "Tôi lấy thức ăn đây. Rất vui được tiếp chuyện hai bạn." Kay biết khi nào mình gặp phải đối thủ. Từ đầu đến cuối, mới chỉ tỏ thái độ tán tỉnh vô hại, và chàng rất cuốn hút, nhưng ràng vợ kia thích ta trò chuyện với người phụ nữ cuốn hút, , phải là người phụ nữ xinh đẹp mới đúng.

      Hất tóc ra phía sau, Kay lại phía bàn ăn lấy salad. nhìn quanh và bắt gặp ánh mắt Joe ngắm phía sau lưng mình, vừa mỉm cười vừa chỉnh dáng cho thẳng hơn và phô bày những đường cong quyến rũ của mình, vờ như chú ý đến ánh mắt chòng chọc của Joe.

      Mình chọn đúng trang phục rồi, tự tán dương bản thân. đôi giày cao gót này quả là đáng công.

      Bình thường Kay phải típ phụ nữ Joe thích. Quá tự tin so với "khẩu vị" của , và nước da ngăm đen chưa bao giờ là kiểu muốn, mặc dù mọi quy tắc đều có ngoại lệ. Nhưng càng ở Manhattan lâu, càng thích nghi hơn với những người phụ nữ mạnh mẽ này, họ biết mình muốn gì và chọn con đường trực tiếp đến mức đáng sợ để đạt được mục đích.

      Thẳng thắn mà , ta có được cái mà Joe gọi là "ngoại hình". Ừ ta có chồng, và chồng khá tử tế, dù hơi buồn tẻ tí, thế còn ba đứa con nữa, nhưng có vẻ ta sẵn sàng cho cuộc chơi. Có gì đó ánh lên trong mắt ta, cái nhướng mày, biểu của khêu gợi trong cuộc trò chuyện thể nào chính đáng hơn về chuyến đến Mỹ.

      Có gì đó cho thấy ta buồn chán, rằng chồng còn khiến ta phấn khích nữa, và rằng nên có người đàn ông lạ mặt, điển trai, cao ráo, nước da ngăm đen xuất , nhất là người đàn ông hội tụ cả quyến rũ lẫn chất giọng cảu người , và ta tóm lấy ta ngay khi có cơ hội.

      Tán tỉnh vớ vẩn là tất cả những gì mà nghĩ đến lúc này. Mặc dù Alice phải là Alice trong tâm trí nhưng vẫn cố gắng trở thành người chồng chung thủy, vẫn cố gắng coi nước Mỹ là khởi đầu mới mẻ như nó vẫn được kỳ vọng.

      Nhưng Chúa ơi, tuyệt khi nhìn thấy ánh mắt lấp lánh đó, nhìn cơ thể nở nang đó. Chúa ơi – gần như quên mất cách nhận biết chúng rồi. hay khi biết rằng vẫn còn khả năng này, rằng vẫn hấp dẫn như hồi ở Luân Đôn (có thời gian bắt đầu hoài nghi về điều này) và chơi quần vợt với ta có hại gì đến ai cơ chứ? Dám cá là trông ta rất khêu gợi với chiếc váy xíu, với cặp chân nâu dài bên trong đôi tất nho xinh xinh.

      Joe bắt đầu thấy phấn khích khi soi ta từ phía sau, mường tượng ra hình ảnh ta mặt ta lúng liếng liếc về phía nhưng lại vờ như chẳng nhìn gì cả khi ta quay và đứng thẳng người lên, hai bầu ngực đầy đặn của ta căng lên bên dưới chiếc áo phông bó sát.

      phải mẫu phụ nữ thích, nhưng ta quả là nóng bỏng. thích cách ta chăm chút ăn diện. ta có ba con rồi nhưng bụng vẫn thon thả như bụng con mới lớn, thích việc ta ý thức rất về vẻ ngoài xinh đẹp gợi cảm của mình.

      mỉm cười mình rồi quay và làm hơi dài bia lạnh. Tốt hơn là nên tìm cửa hàng bán dụng cụ thể thao ở Manhattan ngay trong tuần này. Phải mua đôi vợt và quần soóc chơi quần vợt. Rồi giày chơi quần vợt nữa. Chắc cũng phải hai mươi năm rồi loại giày này.

      Humm. cho cùng hình như cuộc sống ở thôn quê cũng đến mức quá ngán ngẩm.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 16
      Khi sống ở thành phố lớn, người ta dễ dàng quên màu đen huyền của trời đêm. Còn ở Connecticut bé , khi bóng chiều chạng vạng dần bị thay thế bởi màn đêm, Alice luôn chìm trong cảm giác mê hoặc khi ngắm nhìn những ngôi sao sáng lấp lánh. Nến được thắp lên, đền lồng bật sáng và lũ trẻ hoặc là được đặt vào xe đẩy ngủ ngon lành, hoặc là ngẩn người trước thân hình đồ sộ của nhân vặt chằn tinh Shrek màn hình ti vi khổng lồ trong phòng giải trí.

      Các bà các quàng vai chiếc áo len sáng màu hoặc mặc thêm áo khoác mỏng để giữ ấm trong cái lạnh của buổi đêm, nhưng lúc này mọi người chuẩn bị vào trong bếp và phòng khách, đàn ông vị bộ ghế vải mềm mại, còn đám phụ nữ túm tụm lại trong bếp, cùng làm những công việc nội trợ quen thuộc, tay đổ thức ăn thừa trong bát đĩa và chất đầy bát đĩa vào máy rửa bát, miệng ngừng thảo luận về trường học của con mình và liệu nó có thích học trường đó .

      "Hê, tôi nhìn thấy chị trong bếp." Gina nhặt mấy cái bát cuối cùng ở chiếc bàn ngoài trời thấy Alice nằm dựa chiếc ghế mây.

      Alice ngoái lại, mỉm cười: "Tôi nghĩ nơi này thể tin nổi. Chị hãy nhìn trời xem. Thế mà tôi vẫn cứ nghĩ mình bao giờ quen được với bóng tối của miền thôn quê."

      Gina cũng mỉm cười, bước lại bên chiếc ghế. "Tôi với chị bao nhiêu lần đây phải nông thôn, mà là vùng ngoại ô đấy."

      ", với tôi phải vậy. Ở , chị thể tìm thấy hươu hay gấu trúc ở vùng ngoại ô ."

      " à? Vậy ở đó có gì?"

      "Chủ yếu là các dãy nhà chung tường liền vách, và những chiếc Ford Escort được cải tạo lại trông rất quái đản."

      Gina cười lớn. "Có vẻ đẹp đấy chứ nhỉ."

      "Rất tráng lệ ấy chứ," Alice cười. "Chắc chắn đáng để liếc qua trong chuyến du lịch kế tiếp của chị đấy."

      "Vậy," Gina hạ thấp giọng cách bí và cúi sát xuống Alice, "Chị nghĩ sao về hàng xóm?"

      "Tất cả bọn họ hay về riêng ai đó?"

      " chung thôi. Họ cũng dễ thương, phải ?"

      "Sally rất dễ mến. thể tin nổi là họ tổ chức được bữa tiệc linh đình đến vậy, mọi người đều rất thoải mái."

      "Tôi biết mà. Sally và Chris tuyệt lắm. Chị còn chuyện với ai nữa ?"

      "Tôi có trò chuyện chốc lát với Kay."

      "À, Kay đấy."

      Alice ngẩng đầu lên. "Sao chị lại 'À. Kay đấy.' với giọng như vậy?"

      "Giọng thế nào cơ?" Gina giả vờ ngây thơ.

      "Ôi, thôi nào. cho tôi nghe nào. ta là loại lẳng lơ phải ?"

      " phải lẳng lơ." Gina quay đầu ra sau để bảo đảm ai nghe thấy cuộc trò chuyện của họ. "Tôi chỉ nghĩ ta tuyệt đối an toàn."

      " an toàn? Nhưng ta đẹp vậy mà."

      "Tôi biết chứ, nhưng chị có thấy quần áo ta mặc ? Rồi đôi giày cao gót nữa? Để dựa bữa tiệc thịt nướng ngoài trời tối thứ Bảy sao? Và ta còn đưa đẩy với tát cả các ông chồng nữa."

      Alice thở phào nhõm. "Ý chị là chị ta có ý định dan díu với Joe à?"

      "Có thể. Còn George, Chris và Sam nữa, và có lẽ là bất cứ ai thuộc giới tính nam."

      "Tôi cứ nghĩ là ta tán tỉnh Joe và tôi thực hoang mang."

      "Chúa ơi, chị cần phải hoang mang đâu. George nghĩ trò đó cũng hay hay. Thực ra tôi nghĩ là ấy nịnh nọt vậy thôi, nhưng đó là bản chất của Kay mà. ta cần phải cảm thấy mình cuốn hút."

      "Chồng ta khó chịu sao?"

      "James á? Thực lòng tôi nghĩ là ta cũng thích ve vãn mà."

      "Ôi." Alice bí xị. " ta tán tỉnh tôi."

      Gina cười. "Đừng có nghĩ vậy chứ. ta ve vãn phụ nữ khi chồng của họ ở gần đó."

      "À. Hay đấy. Như vậy là tôi thấy yên tâm hơn rồi.Vậy chị nghĩ là hai người bọn họ có thực muốn làm gì đó, hay là chỉ chơi bời vậy thôi?"

      "Tôi muốn tôi khá chắc chắn là họ chỉ bông đùa cho vui thế thôi, nhưng mà ở đây chẳng ai trước được điều gì cả."

      "Chị bảo sao cơ?"

      "À, vào những năm bảy mươi, các bữa tiệc đổi khóa được tổ chức thường xuyên ở đây."

      "Các bữa tiệc đổi khóa? Kiểu tiệc gì vậy?"

      "Chị biết ," Gina nhìn Alice với vẻ tin, "Trong bữa tiệc đó, mọi người đặt chìa khóa cửa lên bàn uống cà phê và lấy chìa khóa của người khác, rồi về nhà với họ."

      "Ôi, ý chị là tiệc trao đổi."

      "Đúng vậy."

      "Giống như trong phim The Ice Storm?"

      "Chính xác! Bộ phim đó được làm ở New Canaan."

      " phải chứ? Vậy là có à?"

      "Bạn thân mến ơi, khi đó tôi còn chưa ra đời, nhưng người ta kể lại vậy đấy."

      Alice khúc khích. "Tôi dám cá là chị vứt chìa khóa nhà mình lên bàn uống cà phê ngay trước mặt James, rồi xem ta làm gì."

      "Ô, phải rồi. Có thể ta nhặt khóa lên và rồi sao nào?"

      "À, ta cũng khá cuốn hút..."

      "Joe cũng vậy, nhưng như vậy có nghĩa là tôi ngủ với ấy."

      "Chị muốn đấy nếu chị tên là Kay."

      Gina cười. "Thề có Chúa, nếu ai đó thực muốn ngủ với ta, ta chạy xa cả dặm. ta chỉ thích gây chú ý thôi."

      "Khá là giống với chồng tôi."

      "Ôi. Còn tôi nghĩ là mình rất đặc biệt."

      Alice cười vang khi Gina đứng lên đưa tay kéo dậy. " thôi nào, mọi người lại thắc mắc biết chúng ta biến đâu mất."

      "Giờ có thể bọn họ lại đồn thổi gì đó rồi."

      "Đúng thế." Gina cười. "Chắc chắn đây là điều hay ho để bọn họ đàm tiếu đây!"

      "Vậy, tôi nghe chị mua ngôi nhà của Rachel Danbury." Tom đặt tách cà phê lên bàn và ngồi xuống cạnh Alice.

      "Đúng vậy," Alice lịch thiệp trả lời. " có biết nó ?"

      "Tôi biết về ngôi nhà, nhưng nhà văn đó khá nổi tiếng ở đây, vào những năm hai mươi, ba mươi."

      "Tôi cũng nghe vậy. Tôi vẫn tìm cuốn The Winding Road."

      "Chị hỏi thử James xem. James!" Tom gọi. " có cuốn The Winding Road đúng ?"

      "Ừ," James gật đầu, "Rachel Danbury tài danh quá cố."

      " biết bà ấy?"

      "Tôi biết chứ." James ngồi xuống bên cạnh Alice và thư thái ngả lưng ra sau. "Và tôi nhớ mang máng là hồi tôi còn mọi người có chỉ cho tôi thấy bà ấy. Còn ông bà tôi biết bà ấy rất , mặc dù sau khi cuốn sách được xuất bản ông bà nhắc đến bà ấy nữa."

      "Tôi có thể mua cuốn sách đó ở đâu? Tôi rất muốn đọc nó."

      "Chị có thể mượn của tôi luôn."

      " sao? Thế hay quá."

      "Cuối tuần này tôi mang qua cho chị."

      "Như thế còn gì bằng!"

      "Chị ở lại đây cả tuần chứ?"

      "À, ngày mai Joe vào thành phố, tôi cùng ấy luôn, hoặc vào thứ Ba, đến thứ Sáu tôi về đây, nhưng có thể để cuốn sách ngoài hiên cho tôi." Khi vậy, Alice thầm mỉm cười tự hỏi liệu Gina có đúng , liệu ta có tìm đến khi ở nhà mình , bởi đến giờ vẫn chưa nhận thấy dấu hiệu tán tỉnh ve vãn nào từ phía ta.

      "Được thôi," James cười. "Tôi để ngoài hiên cho chị."

      Alice định đề nghị ta kể thêm đôi điều về Rachel Danbury Joe xuất ngay trước mặt . "Em ," , "Ngày mai phải chuyến tàu sớm lúc 5:30, thế nên mình phải về thôi."

      "Vâng." Alice đứng lên và lời tạm biệt.

      " nghĩ thế nào?" Alice hạ thấp cuốn sách xuống và đợi Joe ra khỏi buồng tắm.

      "Bữa tiệc rất vui."

      "Rất vui, đúng ? Họ có phải là hàng xóm dễ thương ?"

      "Rất dễ thương."

      " thích ai nhất?"

      "Ôi Chúa ơi, Alice ơi. phải ngủ thôi. Mai rồi mình về việc này nhé?"

      "Ngày mai có ở nhà đâu. Mai ở thành phố mà."

      "Ừ. Vì thế nên bây giờ phải ngủ luôn."

      "Vâng." Alice cáu kỉnh khi Joe với tay tắt đèn ngủ và trèo lên giường. xoay người hôn vội lên má trước khi trở lại phần giường của mình và nhắm mắt lại.

      "Joe này?" Năm phút sau, Alice thầm nhưng Joe trả lời, lơ mơ ngủ và bồng bềnh trong giấc mơ về Kay, về sân chơi quaafnvowtj và ngày hè nóng bỏng.

      Alice bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại nheo nhéo còn Snoop liếm mặt và sủa ầm ĩ đòi ra ngoài.

      "Chết tiệt." liếc qua cái đồng hồ thấy 8:34 sáng, bàng quang của Snoop tội nghiệp chắc sắp nổ bung mất.

      chạy ra nhấc điện thoại và kẹp ống nghe dưới cằm trong lúc chạy xuống cầu thang, thẳng ra cửa sau và mở cửa cho Snoop ra ngoài, cu cậu ngay lập tức ghếch chân lên, tè xuống cạnh hàng rào.

      "Xin chào. Nghe như cậu hết hơi ấy nhỉ. Cậu làm tình hay làm cái quái gì vậy?" Giọng của Emily rất to và ràng, lộ vẻ thích thú.

      "Tớ cũng chỉ mong có thế," Alice cười. " ra còn vui hơn thế cơ. Tớ như hết hơi vì phải chạy xuống lầu mở cửa cho Snoop ra ngoài trước khi cu cậu tè bậy khắp sàn gỗ."

      "Cậu có cuộc sống mới quyến rũ làm sao." Emily khịt mũi.

      "Cậu có muốn biết là lúc này tớ nghìn thấy gì ?"

      "Nhìn thấy chó tè à?"

      "Ngoài hình ảnh chó tè ra."

      " xem nào, cậu làm tớ ghen tị đấy."

      "Tớ nhìn thấy bầu trời xanh trong, hàng trăm cái cây cao to, mặt trời chiếu sáng và, từ từ nhé..."

      "Sao lại phải từ từ?"

      "Từ từ bởi vì tớ quanh phía sau ngôi nhà. Ôi, đây rồi, tới nơi rồi. Tớ nhìn thấy ánh nắng sáng lấp lánh mặt nước trong cái ao của tớ."

      "Chúa ơi, cậu làm tớ phát ớn lên đấy."

      "Vậy cậu ở đâu? Brianden hay Luân Đôn?"

      "À, đây là những gì tớ nhìn thấy từ cửa sổ phòng tớ. Ôi chao! chiếc ô tô với cửa sổ bị vỡ, mảnh kiếng tứ tung khắp vỉa hè, và, từ từ nhé, ối, người vô gia cư uể oải đứng ngoài cửa, và, vậy đấy, thế đấy, ừ, chắc cậu chẳng tin đâu nhưng rác ruoiwr bay là là vỉa hè."

      "Vậy là cậu ở Luân Đôn à?"

      " ràng là thế còn gì. Có Chúa mới biết tại sao. Trong ngày khốn khổ như hôm nay, đáng ra tớ nên náu ở Brianden với cuốn sách hay và lò sưởi kêu tí tách."

      "Thế còn người bốc lửa kêu tí tách sao?"

      "Có phải cậu ám chỉ cậu chàng Harry ?"

      "Tớ biết đâu được," Alice cười khì. " phải ấy là người bốc lửa kêu tí tách à?"

      "Tớ biết là ấy có bốc lửa lắm , và ấy cũng hay kêu tí tách, nhưng ấy đúng là người , và là người rất dễ thương."

      "Cậu muốn đay là tình đích thực à?"

      Giọng của Emily trở nên nghiêm túc. "Chắc là tớ ấy, nhưng liệu ấy có phải là người dành cho tớ ? Cái này tớ cũng biết."

      Alice ngỡ ngàng. "Nghe có vẻ như thay đổi thái độ ấy.Có chuyện gì vậy?"

      " có gì. ấy đáng , và chúng tớ ổn, chỉ có điều tớ biết đó có phải là tình đích thực . Thực ra là tớ biết chắc chắn liệu điều đó có quan trọng . Tớ có cảm giác hôm nay tớ vui, tớ tin là ai bước vào cuộc đời chúng ta đều có lý do, và tớ phải học hỏi nhiều điều từ ấy, và việc đó có thể hiệu quả hoặc , nhưng dù sao mọi việc vẫn ổn."

      "Em à, nghe giống cậu mọi khi chút nào."

      "Có thể chỉ là tớ trưởng thành khi đụng đến các mối quan hệ. Tớ luôn là người nhào đến trước, và tớ học cách sống hết mình với mỗi ngày đến. Dù sao , vấn đề là ở chỗ, tối qua bọn tớ chuyện và hai bọn tớ có thể nghỉ, và chúng tớ nghĩ là..."

      "Cậu đến đây ở ! Cậu phải đến đây ở !" Alice hét lên trong ống nghe trong khi Emily cười giòn tan.

      "Chúng tớ chỉ mong cậu vậy. Tớ nhớ cậu phát điên lên, hơn nữa tớ và Harry đều có tiền, vì vậy hoặc là chuyến bay đến New York và được ăn ở miễn phí với cậu, hoặc là chúng tớ phải khăn gói đến Birmingham."

      "Ôi, ra là nếu phải lựa chọn có lẽ Birmingham hợp với hai người hơn."

      "Và có thể Harry thể khả năng làm mộc ngoạn mục tại ngôi nhà thôn quê của cậu đâu."

      "Khả năng làm mộc ngoạn mục của ấy ngoạn mục lắm à?"

      "À, tớ ngồi chiếc ghế đặt cạnh cửa sổ do ấy làm, ngắm nhìn giá sách mới của tớ, ấy làm cả hai món đồ này chỉ tỏng buổi chiều."

      "Vậy mà cậu vẫn biết liệu ấy có phải là người đàn ông của cuộc đời cậu à? Cậu điên sao?"

      "Hôn nhân càn nhiều thứ hơn là ghế ngồi gần cửa sổ và giá sách."

      "Và động vật nữa."

      "Đúng vậy, thậm chí là động vật."

      " còn gì nữa đâu."

      "Mình đừng thảo luận về việc này nữa được ?"

      "Được rồi, tớ xin lỗi, xin lỗi. Nhưng cậu có thấy là tớ phải bắt cóc cậu đến nơi nào đó và vặn vẹo cậu thương tiếc khi cậu ở đây ?"

      "Ừ ừ, tớ biết, đấy là cái giá tớ phải trả mà."

      "Ôi, Em à! Tớ vui quá mất. Khi nào cậu đến?"

      "Giáng sinh này cậu có kế hoạch gì chưa?"

      "Giáng sinh à? Nhưng còn lâu mới đến Giáng sinh! Tớ cứ tưởng tuần sau là cậu đến rồi."

      "Nhưng bây giờ tháng Mười rồi còn gì, chỉ còn chút tuần nữa là đến Giáng sinh. Nhanh lắm, vút cái là đến, như tuần sau thôi."

      "Cậu đúng, chỉ là tớ phấn khích quá thôi. Tụi mình có thể đến vườn thông và cùng nhau chọn cây, rồi chúng mình có thể trang trí, và chúng mình rất rất vui."

      Emily lắc đầu tin. "Ali à, tớ biết là cậu biết điều này, tớ còn là con bé mười hai tuổi nữa."

      " sao nào? Giáng sinh này tuyệt lắm đây! Ôi, tớ vui quá thôi."

      "Cậu có phải bàn bạc thêm với Joe ?"

      "Đừng ngớ ngẩn thế chứ, ấy bất ngờ lắm."

      "Chắc là chúng tớ đến trước đêm Giáng sinh và ở đến Năm mới, nhưng bọn tớ cũng muốn dành hai ngày chơi trong thành phố, tham dự cuộc triển lãm và mua sắm hàng khuyến mãi..."

      "Sao tưởng cậu bảo là cậu có tiền?"

      "Tớ có, nhưng này, tiền ít, nhưng cần là vẫn phải có thôi. Nào, cậu nghĩ sao nào?"

      "Tớ nghĩ là cậu vừa tặng tớ món quà Giáng sinh tuyệt vời nhất từ trước đến nay."

      "Đừng có quá khích như thế chứ, bọn tớ vẫn chưa đến cơ mà. Biết đâu tụi mình có khoảng thời gian tệ khủng khiếp bên nhau sao."

      "Chắc chắn là rồi. với Harry là tớ thể đợi thêm được đâu nhé. Xe hiệu Bugger, ai vậy nhỉ?"

      "Ai vậy?"

      Alice khoanh hai tay khi chiếc xe Suburban màu đen lăn bánh lối vào ga ra. "Tớ mặc bộ đồ ngủ," thầm với Emily, "và ở đây có người ngồi trong chiếc ô tô đen sì và to như con quỷ, còn tớ biết đó là ai và tớ cũng thể chạy tọt vào trong nhà trông giống kẻ ngu đần."

      "Cậu mặc bộ đồ ngủ như thế nào? Bộ đồ vài mềm dày cộp hay bộ đồ khêu gợi mỏng tang?"

      "Bộ đồ khêu gợi mỏng tang à? Cậu nghĩ tớ là ai, là Barbara Windsor chắc? Tớ chỉ mong là bộ đồ này thể nhìn xuyên thấu, dù may bằng chất liệu cotton mỏng."Alice khoanh hai tay phòng thủ trước ngực và cố gắng nhìn qua cửa ô tô khi chiếc xe dừng lại.

      "Tốt hơn là tớ nên vào nhà," với Emily khi James trèo ra khỏi xe với cuốn sách tay và nở nụ cười rạng rỡ, ta tin mình lai may mắn được nhìn thấy Alice trong bộ đồ ngủ mỏng tang như thế kia. ta biết có thân hình tuyệt mỹ, nhưng ta nghĩ là tuyệt đến thế này.

      " chuyện với cậu sau nhé," Alice thầm và nở nụ cười giả tạo khi vẫy tay với James. " cậu nhiều."

      Năm phút sau, Alice chạy lên lầu mặc áo khoác ngoài và quay trở xuống dưới nhà với cảm giác bớt ngại ngùng hơn khi đặt ấm nước nóng để pha cà phê mời James.

      "Tôi hy vọng là mình xuất đúng lúc," James dựa người vào ghế đẩu và tì khuỷu tay lên quầy bếp, "Tôi sợ mình quên nên sáng nay tôi đặt luôn sách vào ô tô và nghĩ có thể mang sách cho chị sớm đường làm. Joe đâu rồi?"

      "Chồng tôi bắt đầu chuyến tàu sớm lúc 5:30 sáng nay rồi."

      " sớm thế khác gì giết người. Tôi sao hiểu nổi những người đàn ông phải lại lại như vậy suốt. Nhất là khi họ để người vợ xinh đẹp như thế này ở nhà."

      Alice quyết định phớt lờ câu cuối cùng. " làm việc ở đâu vậy?" hỏi rất lịch thiệp.

      "Chị có biết Sunup ?"

      "Trung tâm cây kiểng sao?"

      "Đúng thế. Vườn ươm. Nơi làm việc của tôi đấy."

      " sao? Tôi lại biết. Tôi vẫn thường xuyên đến đó. Nhưng chưa lần nào tôi gặp ."

      " may là vào thời điểm này trong năm, tôi chỉ làm công việc quản lý thôi, ru rú trong văn phòng suốt, nhưng lần tới, khi chị đến trung tâm, chị phải gõ cửa phòng chào tôi đấy."

      Alice nghĩ lại những điều Gina và cười thầm.

      "Trông giống nghệ nhân làm vườn chút nào," .

      "Ồ, vậy sao? Vậy nghệ nhân làm vườn phải trông như thế nào nhỉ?"

      "Chẳng phải là họ luôn ủng dính bùn đất và bụi bẩn bám đầy kẽ móng tay sao?"

      "Thế chị nên nhìn tôi vào mùa hè. Trông tôi y như vậy trong khoảng bảy mươi phần trăm thời gian trong năm. Kay ghét như vậy lắm."

      Alice quyết định thay đổi chủ đề. cầm cuốn sách và ngắm nghía trang bìa, sau đó giở ra và liếc nhanh qua vài trang đầu. Câu đề tặng viết: "Tặng Jackson, vì luôn nắm chặt tay tôi suốt chặng đường."

      "Như vậy là sao?" Alice ngẩng mặt nhìn James, người chăm chú nhìn khi đọc sách. "Jackson là chồng bà ấy?"

      "Chị nên đọc cuốn sách, nó cho chị biết tất cả. Về cơ bản đây là cuốn tự truyện được ngụỵ trang chiếu lệ dưới dạng tiểu thuyết. Người chồng trong câu chuyện được xây dựng hoàn toàn dựa hình ảnh người chồng ngoài đời của tác giả, và nếu chị quan tâm tôi cũng luôn là trong cuốn sách này, ông bà tôi là hai nhân vật Jeans và Eddie."

      "Ông của tên là Eddie à?"

      " phải vậy. Tên của ông là Andrew Rolling Ford đệ Tam, nhưng trong The Winding Road, ông xuất dưới tên Edward Rucherford đệ Tam."

      Alice bật cười. "Ồ. Tôi thấy thoải mái cho lắm khi hai cái tên lại giống nhau thế."

      "Vấn đề ở chỗ ấy. đến mức ai là ai luôn."

      "Có ai kiện cáo gì ?"

      "Tin hay tùy chị, nhưng ngày xửa ngày xưa, nước Mỹ phải là xã hội thích kiện tụng như bây giờ."

      " cách khác là mọi người lái xe đâm vào cây và kiện cái cây vì nó được trồng ở vị trí nguy hiểm sao?"

      James cười lớn, "Chính xác đấy. Vì thế nên ai kiện tụng gì, nhưng cũng ai chuyện với bà ấy suốt nhiều năm, và trong cộng đồng bé tẹo như thế này việc đó hay, nếu muốn là quá tồi tệ."

      "Vậy bà ấy làm thế nào?"

      "Cuối cùng bà ấy chuyển đến ngôi nhà ở mãi tận phía Bắc, đến Old Saybrook."

      "Bà ấy chạy trốn à? Tôi bất ngờ đấy."

      "Chị bất ngờ? Tại sao?"

      "Tôi biết là hơi kỳ quái, nhưng khi sống trong ngôi nhà này, biết rằng bà ấy từng sống ở đây, có lúc tôi có cảm giác là tôi biết bà ấy, và biết suy nghĩ của bà ấy."

      James nhướng mày.

      "Ôi Chúa ơi. Tôi là kỳ quái rồi mà. Chắc là do tôi khôi phục lại ngôi nhà, và mỗi lần khám phá ra cái gì đó, ví dụ như đằng sau bức tường là những tấm ván ốp chân tường có từ những năm sáu mươi, tôi lại có suy nghĩ như vậy. Chắc chắn Rachel Danbury rất thích kiểu ốp đó."

      ". Nghe có vẻ hợp lý đấy chứ. Nhưng vậy là đủ về Rachel Danbury rồi. Tôi muốn biết thêm đôi điều về chị. Chúng tôi thường xuyên được chào đón người hàng xóm duyên dáng và xinh đẹp như chị, chưa kể đến là chị có giọng rất cuốn hút. Tại sao chị lại đến sống ở đây vậy?"

      Duyên dáng và xinh đẹp. Alice thể mỉm cười. Tán tỉnh ư? , vẫn chưa đâu, nhưng nhìn vào cách ta nhìn mình, biết chắc chắn là ta thấy rất hấp dẫn, và mặc dù Alice bao giờ tán tỉnh người khác, cũng khuyến khích người khác nghĩ rằng hứng thú với mấy trò chim chuột, nhưng chẳng hại gì khi nhâm nhi cà phê với người đàn ông vừa có duyên vừa khen duyên dáng và xinh đẹp. cho cùng, nếu Kay bước vào đây và thấy Joe ngồi đây, Alice chắc chắn là hai người bọn họ cũng uống cà phê với nhau thôi.

      Mà đó là mới nghĩ đơn giản nhất thôi đấy.

      "Đó là câu chuyện dài," mỉm cười. " có muốn dùng thêm vài miếng bánh chung với cà phê ? Tôi tự làm thôi."

      James trố mắt nhìn. "Bánh chị tự làm à? Chúa ơi, chị còn biết nấu nướng nữa. Có việc gì khác mà chị làm được ?"

      " đừng với ai nhé". Alice toét miệng cười và hạ thấp giọng, "tôi là quần áo tệ lắm."

      "Tôi nghĩ là việc đó chấp nhận được," James nháy mắt. Còn Alice ngạc nhiên hết sức khi cảm thấy hai má nóng râm ran bởi cơn thẹn thùng vụt xuất nét mặt .

      "Hôm nay thế nào ?" Alice khoanh hai chân lại và dựa lưng vào gối, đặt sách xuống.

      "Mệt lả." Joe dựa lưng vào ghế và tắt màn hình máy tính. "Thề có Chúa là tàu lúc 5:30 sáng đúng là giết người dao. Ơn Chúa là tối nay vẫn ở trong thành phố. ngủ sớm."

      "Tối nào cũng thế, và rồi lại cố thức xem Seinfield."

      "Tối nay đâu. Tối nay định ngủ lúc 10h. Hôm nay em làm những gì?"

      " có gì nhiều. Sáng nay em và Snoop dạo bãi biển, em có gửi thư vào hòm thư của Sally và Chris để cảm ơn họ về bữa tiệc tối qua, rồi em mua được bộ đồ gỗ cũ rất đẹp tại cửa hàng ký gửi..."

      "Bộ đồ gỗ gì vậy em?"

      "Chạn bát ạ. Để trong phòng bếp ấy mà. Để cất bát đĩa vào đó. Ở đây người ta gọi là bộ đồ gỗ, mặc dù ban đầu, khi nghe người bán hàng đến, em biết bộ đồ gỗ là gì. Dù sao em cũng sơn lại và tô vẽ vài bông hoa hồng lên đó."

      "Có vẻ vui nhỉ." Joe chú ý nữa.

      "Sáng nay em cũng uống cà phê với James."

      "James nào hả em?"

      "James chồng của Kay ấy."

      Điều này khiến quan tâm đây. "Sao? Vậy là sao?"

      " ấy mang cho em mượn cuốn sách của Rachel Danbury và ở lại uống cà phê, ấy cũng kể cho em nghe mấy chuyện phiếm về thị trấn nữa."

      " à? Có gì thú vị em?" Joe chờ để nghe xem có ai nhắc gì đến Kay , nhưng Alice chỉ về Rachel Danbury suốt lúc lâu cho đến khi Joe phát ngán.

      "Được rồi, em , phải đây, bận lắm." Joe ra hiệu cho số đồng nghiệp kiên nhẫn đợi thu dọn đồ và uống nước.

      " đâu vậy?"

      " gặp khách hàng. về nhà lúc chín giờ. Mai em có vào thành phố vậy?"

      Alice thở dài. "Có chứ. Em tới thành phố vào khoảng giờ ăn trưa."

      "Hay lắm. Đừng quên là mai vợ chồng mình tham gia hoạt động gây quỹ tại Met đấy. Em định mặc đồ gì đấy?"

      Alice khịt mũi. Hồi còn ở Luân Đôn, Joe quan tâm đến trang phục mặc, chỉ cần trông xinh đẹp là được. " đừng lo," , biết rất khó chịu vì giờ đây toàn mặc quần jeans và bốt. "Em diện quần jeans và áo cánh màu xám đâu, nếu lo em mặc thứ đó."

      "Đừng có ngốc thế, biết là em mặc như vậy mà, ý phải vậy." Nhưng cũng thở dài nhõm. "Màu đen hợp với em đấy," thêm, phòng khi định mặc đồ may từ vải bông chinos.

      "Em biết rồi, biết rồi mà, ở New York ai chẳng mặc đồ đen. Em nghĩ chắc là chiếc váy hiệu Ralph."

      Joe biết trông chiếc váy thế nào, nhưng thoải mái hẳn lên khi nghe đến Ralph Lauren. "Hoàn hảo," , "Em là nữ hoàng của đêm mai."
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 17
      Joe úp mặt vào khăn lau mồ hôi chảy xuống từ hai bên thái dương và cười với Kay. "Trận đấu hay ."

      " chơi cũng giỏi đấy." ta mỉm cười cởi dải tóc đuôi ngựa và lắc lắc mái tóc đen nhánh xõa bờ vai rồi quay sang vẫy tay tạm biệt hai người chơi cùng.

      "Gặp lại hai người ở văn phòng hội nhé," họ hét lên, Joe và Kay gật đầu vẫy lại.

      "Tôi bất ngờ là mình lại chơi khá thế." Joe đứng lên thu gom đồ đạc, cất vợt vào bao và nhét bóng vào túi. "Mặc dù có quá nhiều thứ gây sao nhãng."

      " sao?"

      " chứ, nhất là với những người mới bắt đầu chơi." Joe nhìn chằm chằm vào đôi chân mịn màng của Kay rồi từ từ nâng dần lên để rồi gặp ánh mắt của , thách thức dám tán tỉnh trước, để đưa đẩy việc xa hơn nữa, hy vọng là lãnh trách nhiệm trước bất cứ chuyện gì có thể xảy ra giữa bọn họ trong tương lai.

      Kay mỉm cười quyến rũ và khẽ hất tóc ra sau khi rảo bước . "Dễ chịu là được rồi," bĩu môi khi ngang sân chơi. "Gặp tại trụ sở hội nhé."

      Lần nào họ chơi quần vợt với nhau cũng diễn ra cảnh này. Suốt mấy tuần gần đây, càng ngày họ càng tán tỉnh nhau nhiều hơn, và Joe chắc chắn là ta sẵn sàng tiến xa hơn, nhưng mỗi khi thách thức ta bước tới bước, ta chỉ mỉm cười và có vẻ phòng thủ.

      cũng chắc là mình có muốn tiến thêm hay . Lẽ đương nhiên là muốn ngủ với ta, mà làm gì có gã đàn ông bình thường nào lại muốn thế, nhưng Joe đâu có ngốc, bởi Highfield cũng chỉ là thị trấn bé, và thừa hiểu ai chẳng thích buôn chuyện. Có thể chính bố trước đây từng huyên thuyên về những cuộc tình của mình với hàng xóm láng giềng, nhưng Joe chưa bao giờ thích thú gì trước cái viễn cảnh bị mọi người trong thị trấn đem ra bàn tán xì xào.

      Tuy nhiên, tự do quá cũng rất nguy hiểm, và Joe càng dành nhiều thời gian ở thành phố mà có Alice bên cạnh, những cảm giác của "thời oanh liệt" càng nét hơn còn tầm quan trọng của việc chung thủy với vợ càng mờ .

      Và nữa, Chúa ơi, phụ nữ ở đây là đặc biệt. Phụ nữ Luân Đôn xinh đẹp, nhưng vẫn kém xa những người phụ nữ mà nhìn thấy mỗi ngày trong khi tản bộ những con đường ở Manhattan.

      Họ chải chuốt đến tuyệt mỹ, mái tóc óng ả, đôi môi căng mọng, thân hình bắt mắt như thiếu nữ mới lớn, và cả những đôi giày cao gót quyến rũ. cách khác, chính xác là họ thuộc típ phụ nữ ưa thích. Và chẳng ai có thể trách cứ mình nếu mình bị cám dỗ, thầm nghĩ. cho cùng, chuyện có gì nếu Alice tự làm xấu bản thân như vậy. Khi còn ở Luân Đôn, Alice là người vợ đồng hành hoàn hảo của , nhưng giờ lại luộm thuộm trong những bộ quần áo cũ kỹ và ủng Timberland. Mỗi khi cùng đến nhà hàng, hoặc tham gia hoạt động gây quỹ, luôn phải nín thở vì sợ phạm sai sót về trang phục và xuất trong chiếc quần jeans hoặc áo sơ mi kẻ ca rô.

      Đến giờ, luôn cố gắng hết sức, nhưng kể cả như vậy nữa vẫn thấy nhiều phụ nữ khác liếc nhìn , đánh giá những thứ mang người, xì xào khi họ thấy đó phải là mốt thời thượng của Givenchy hoặc phải mẫu mới nhất của Galliano. Joe phải kéo đến Bergdorff Goodman và bắt phải mặc thử cả núi quần áo.

      Alice, vốn rất hào hứng mua sắm, nay lại tỏ ra chẳng thiết tha gì.

      Thực tế là Alice mê mẩn với tình dành cho miền thôn quê, với ngôi nhà xinh xắn, với mãn nguyện vì giấc mơ cả đời mình trở thành thực, và nhận thấy mình còn chịu ảnh hưởng từ Joe nữa. Tất nhiên là vẫn cho cùng là chồng – nhưng còn phải giả vờ ra vẻ ngoan ngoãn để làm hài lòng , làm hài lòng bạn bè .

      Cảm giác bất an và khao khát được thương, được chấp nhận rời bỏ ở đâu đó suốt chuyến từ Luân Đôn đến Connecticut, và niềm hạnh phúc mà mới khám phá được phải là thay đổi lớn duy nhất. Alice còn tìm lại được tự tin từng bị lãng quên. Cuối cùng cũng giống với người phụ nữ hài lòng với những gì mình có.

      Ngay cả khi Joe ở lại Manhattan mình vài ngày mỗi tuần (dần dần khoảng thời gian này cứ dài thêm vì ở miền quê càng lâu bao nhiêu, Alice càng miễn cưỡng phải rời xa ngôi nhà đó bấy nhiêu) cũng còn lo sợ nữa.

      Dường như những ngày tháng nghi ngờ ngoại tình, phát ốm vì trả lời điện thoại di động lùi về rất xa. Giờ đây, hiếm khi nghĩ đến Joe khi ở bên, chỉ gọi điện cho khi chợt nhớ đến hay khi muốn nhờ mua đèn hay gối trong cửa hàng Gracious Home.

      Còn Joe, người vốn quen với việc Alice luôn cần , bắt đầu cảm thấy bị bỏ rơi. Những người phụ nữ gặp khi di đường luôn nhiệt tình tiếp cận với nụ cười mời gọi, và thỉnh thoảng họ còn bắt chuyện với . Cho đến giờ, có cười đáp lễ và trò chuyện qua loa nhưng chưa bao giờ tiến xa hơn thế.

      thề thốt nhưng Joe biết có thể "kiêng khem" thêm bao lâu. Những người phụ nữ này quá xinh đẹp, quá dai dẳng, còn vợ vắng mặt hơi quá thường xuyên.

      Alice lần nữa lại , cuộc sống của chính tại miền thôn quê này. Chẳng phải là công bằng khi Joe cũng nên tìm kiếm niềm đam mê mới cho mình sao?

      "Xin chào! Có ai ở nhà ?"

      Alice đặt cuốn The Winding Road xuống bàn cạnh giường - liệu có thời gian đọc nó ? - chạy rầm rập xuống cầu thang và thấy Sandy đứng trong phòng khách, còn Snoop nhày lên đòi hôn chào .

      "Ôi, tôi xin lỗi. Có phải tôi đến đúng lúc ?"

      "Chị đừng vậy. Mời chị vào nhà chơi." Alice chỉ về phía hai chiếc ghế đẩu trong phòng bếp, rất vui vì có người bầu bạn. Khi Joe và Gina ở lại hia căn hộ của họ trong thành phố, dù Alice có vui khi được ở lại Highfield , nhưng lại bắt đầu thất đơn khi cứ quanh quẩn mình thế này. Mỗi ngày của luôn đầy kín công việc – sơn sửa, tân trang, mua sắm – nhưng khi có việc gì, buộc phải thừa nhận rằng nên gặp gỡ vài người bạn.

      "Nhưng tớ nghĩ là cậu gặp gỡ mọi người mà?" Emily qua điện thoại khi thú nhận nỗi đơn trong lòng.

      "Cũng có nhưng lúc này tớ chỉ có thể rằng họ vẫn chỉ là người quen thôi."

      Emily nhún vai. "Cậu đừng có mong có tình bạn nhanh đến vậy, phải mất thời gian chứ. Rồi cũng có thôi."

      Alice cố gắng ra khỏi nhà vào mỗi buổi chiều. Nếu mua sắm, tản bộ ngoài công viên, hay bãi biển với Snoop. cũng trò chuyện với mọi người, và Snoop là chủ đề hoàn hảo, nhưng tán gẫu qua quýt với người về chó cưng của mình phải là cách dễ nhất để mời họ đến nhà uống cà phê và tạo lập tình bạn.

      Sandy ngồi ghế đẩu và đặt hộp giấy lên bàn. "Tôi mang cái này đến cho chị đấy. Câu lạc bộ những Người mới đến."

      "Người mới đến gì thế chị?" Alice tò mò cầm tập giấy lên.

      "Đó là Câu lạc bộ của những Người mới đến. Hầu như thị trấn nào cũng có câu lạc bộ này, và nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng chị tin được có bao nhiêu người gặp lại bạn thân nhất và cũ nhất tại Câu lạc bộ những Người mới đến khi họ mới chuyển đến đây."

      "Nhưng nó là gì?"

      "Đó là tổ chức dành cho những người mới chuyển đến thị trấn, và mỗi câu lạc bộ đều có chương trình dành cho người mới đến để giới thiệu họ với hàng xóm. Chị nhìn này." Sandy lấy tờ giấy giới thiệu mới nhất và đọc qua. "Chị thấy chưa? Thứ Sáu tới là Câu lạc bộ Bữa tối. Mỗi tháng chúng tôi họp nhau lần và đến nhà người để ăn tối. Mỗi tháng có chủ đề khác nhau, và mỗi người mang theo món ăn. Tuần tới là món ăn Tây Ban Nha, chủ nhà là vợ chồng nhà Julie và Brad, và họ làm món cơm thập cẩm; những người khác mang các món Tây Ban Nha phù hợp."

      "Nghe hấp dẫn," Alice dối, thầm nghĩ việc này đúng là quê kệch chịu được.

      "Tôi biết, tôi biết," Sandy cười. "Sally với tôi rằng chị thế. Hồi mới đến tôi cũng nghĩ là mình bao giờ làm việc ngán ngẩm như tham gia câu lạc bộ những Người mới đến, nhưng chị nghĩ tôi tìm thấy bạn bè bằng cách nào?"

      " sao? Những người bình thường sao? Những người bạn chị gặp trong hoàn cảnh khác ấy?" Alice vẫn còn hồ nghi.

      " chứ sao. Chị nghĩ tôi gặp Sally và Chris thế nào?"

      "Chị định để tôi có cơ hội từ chối, đúng ?"

      " ra ..." Sandy nhăn mặt. " những tôi muốn chị từ chối, mà tôi còn cần cộng giúp tôi quản lý HomeFront, và tôi quyết định người đó là chị."

      "Ôi, cảm ơn chị nhé. Tôi rất hãnh diện," Alice với giọng điệu hoài nghi thấy , "nhưng chính xác HomeFront là gì vậy?"

      "Mỗi tháng chúng tôi đều đến thăm nhà ai đó. Ví dụ như cách đây vài tháng, chúng tôi đến thăm nhà và phòng thu của chuyên viên thiết kế nội thất, và chị ấy dành cho chúng tôi buổi trò chuyện rất thú vị về cách bày biện phòng ốc. Lần khác, chúng tôi ghé thăm chuyên gia hiệu ứng màu và chị ta làm mẫu cho chúng tôi cách đánh bóng chiếc bàn."

      "Ôi Chúa ơi." Alice thể thốt lên. "Đấy chính xác là sở thích của tôi."

      "Đúng thế! Chị thấy chưa, kinh dị chút nào nhé. Tôi nghĩ là chị thích thôi, vậy là chị cùng tôi quản lý chương trình này chứ?"

      "Liệu tôi có phải đứng quanh quẩn và hầu chuyện những người tôi quen biết ? Vì tôi giỏi việc này cho lắm."

      "Vớ vẩn. Chị làm việc đó rất giỏi mà. Nhưng đây mới là vấn đề mà tôi chưa dám ra."

      "Chị ."

      "Thứ Ba tới chúng ta tiếp chuyên gia về hoa, và chị ấy làm mẫu cắm hoa cho tiệc tối. Buổi gặp mặt được tổ chức tại nhà hội viên, nhưng chị ấy có việc bận, mà phòng khách nhà tôi quét sơn dở dang, vì vậy tôi thể tổ chức tại nhà..."

      "Nên chị muốn tổ chức ở nhà tôi?"

      Sandy nhăn mặt. "Liệu có được ?"

      "Tất nhiên là được chứ! Mặc dù phòng nhà tôi hơi . Chị dự tính có bao nhiêu người tham dự?"

      "Đến giờ mới có bốn người trả lời, nhưng tôi nghĩ là khoảng mười hai người đến."

      "Như vậy ổn rồi. Vậy tôi cần phải làm gì? Chuẩn bị đồ uống? Thức ăn?"

      "Ôi , chỉ cần ít nước giải khát và đồ ăn thôi, nhưng chị đừng mua nhiều quá nhé. Ối, là vui khi chị đồng ý, rồi chị gặp rất nhiều người dễ mến cho mà xem."

      "Chị biết sao , Sandy, chính xác là lúc này tôi chỉ cần vậy thôi đấy."

      "Tốt quá. Tôi cũng hy vọng là vậy. Và nếu chị có ghét hội viên nào đó, tôi hứa là tôi bao giờ đề nghị chị tham gia nữa."

      Sáu giờ chiều thứ Ba, nhà Alice sáng tưng bừng. Những bát hoa hồng được đặt bàn làm bằng gỗ đào đánh bóng, và Alice – đành lòng để mọi người đến nhà mà chỉ được tiếp đãi mỗi khoai tây chiên và đậu phộng – dành trọn buổi sáng tỉ mẩn chuẩn bị mọi thứ.

      Bánh bao nhân thịt lợn và gừng bày đĩa lớn, từng xiên thịt gà nướng đợi sẵn trong tủ lạnh, và bánh bông lan California tự làm được xếp cạnh những bát nước tương và mù tạt.

      Snoop bị nhốt trong phòng ngủ - những chiếc bánh bao thơm phúc bàn cà phê quả là có sức cám dỗ quá lớn đối với cậu chàng – và Alice còn thắp nến thơm khiến cả căn phòng ngập tràn hương cam và hương quế.

      Tháng Mười sắp qua , tiết trời đủ lạnh để đốt lò sưởi, nhưng lò sưởi sớm tỏa hơi nóng, trong khi Alice muốn mười hai người phụ nữ bị ngất xỉu vì nóng. Thế nên, thay vì đốt lò sưởi, thắp ba cây nến khổng lồ và đặt chúng vào trong lò.

      6:15, Sandy là người đầu tiên xuất . "Ôi Chúa ơi," khi rảo bước vào trong nhà, tay hộp bánh lớn. "Trong này đẹp quá. Tôi vẫn thể tin vào những gì chị làm với ngôi nhà này."

      "Cám ơn chị." Alice cảm thấy hài lòng xiết bao khi nhìn quanh ngôi nhà của mình.

      "Tôi thề đấy, lần đầu tiên đưa chị đến xem nhà, tôi đời nào tin là ngôi nhà trở nên đẹp đẽ như ngày hôm nay." Chị ta mỉm cười với Alice. " ràng là chị có nhiều thứ hơn là khuôn mặt đẹp."

      "Tôi cũng chỉ mong có vậy thôi!" Alice dù hơi ngại ngùng nhưng cũng rất hài lòng. "Vậy là có bao nhiêu người đến?"

      "À. Nhiều hơn vài người so với dự tính của tôi. Chắc khoảng mười bảy người, và có thêm cặp vợ chồng vẫn thường dự nhưng lại bao giờ trả lời thư mời, vì vậy hơi đông đúc chút, nhưng... ôi Chúa ơi!" Chị ta im bặt khi nhìn thấy đồ ăn thức uống. "Alice, chị vất vả quá. Toàn là những món ngon! Chị mua ở đâu vậy? Ôi trời!" Sandy đặt tay lên ngực. "Tôi thấy có lỗi quá. Tôi mời chị công tác, vậy mà tôi lại đến đây với hộp bánh kem, còn chị chuẩn bị cả bữa tiệc linh đình. Ôi !"

      "Ồ, chị đừng như vậy chứ. Sáng nay tôi làm tất cả chỗ này chỉ trong giờ đồng hồ thôi."

      "Chị tự làm à? Tất cả các món này sao?"

      "Đúng vậy."

      "Cả món sushi nữa?"

      "Vâng. Tin tôi . Nhìn nó khó nhưng làm dễ lắm. Ngày trước tôi mở dịch vụ tổ chức tiệc mà, làm chừng này thức ăn nhằm nhò gì với tôi cả."

      "Ái chà, như thế này mà lại chẳng thú vị sao? Ta gặp gỡ mọi người ở đây và chỉ nghĩ đến khả năng họ cũng có nghề nghiệp, và rồi bất thình lình ta khám phá ra họ từng có cuộc sống rất tuyệt vời trước khi chuyển đến đây. ràng chị là người phụ nữ rất tài năng."

      "Hoặc là người phụ nữ có quá nhiều thời gian rảnh rỗi."

      "Giờ tình thế thay đổi vì tôi mời được chị vào câu lạc bộ những Người mới đến. Chị có nhiều bạn bề và nhiều việc ngoài sức tưởng tượng đấy."

      Emily cười sặc sụa suốt lúc lâu khiến Alice lo bạn mắc chứng gì đó.

      "Tôi tin là cậu – bạn sành điệu thường xuyên đến ăn tại nhà hàng Nobu đắt đỏ - lại làm chủ tiệc buổi học cắm hoa vào tối hôm qua. Và hơn thế nữa, là thành viên của... cái hội đó gọi là hội gì vậy nhỉ?"

      "Câu lạc bộ những Người mới đến, và nó buồn cười đến vậy đâu." Alice hờn dỗi.

      "Ái chà, Ali à, ai mà nghĩ được đến thế này cơ chứ? Mới phút trước cậu còn tạo dáng cho tạp chí Tatler với tư cách là trong những bà chủ tiệc xinh đẹp nhất của Luân Đôn, vậy mà giờ cậu sống ở làng quê và học cách cắm hoa với đám các bà nội trợ."

      " ra cũng có vài người rất dễ mến, mặc dù" - giọng của Alice toát lên vẻ tội lỗi – "buổi cắm hoa đúng là tào lao."

      " phải Jane Packer sao?"

      "Ôi trời, . Chỉ là người nào đó từ Interflora. Chị ta làm mấy động tác kinh khủng với hoa cát tường tím, hoa đồng tiền hồng, trứng cá đỏ và cẩm chướng vàng."

      "Tớ biết hoa cát tường với hoa đồng tiền hồng có thường được kết hợp với nhau, nhưng dù sao màu sắc thế có vẻ hơi bị phong phú quá."

      "Chính xác. Mấy lần tớ định đứng lên cắm hoa thay cho chị ta đấy."

      "Đáng ra cậu nên làm thế."

      "Đừng có ngớ ngẩn. Tớ là người . Tớ bao giờ dám làm vậy đâu. Mặc dù" – Alice cười lớn – "hai người phụ nữ có hỏi chị ta cách cắm bình hoa bàn cà phê nhà tớ, và tớ nghĩ là chị ta giận lắm khi tớ nhận là tớ tự cắm."

      Emily cười. "Có lẽ họ biết là mình ngồi cạnh ai."

      "À, ai cũng khen nhà tớ. Tớ nghĩ lý do duy nhất lôi kéo chừng ấy người tham dự buổi gặp gờ là bởi vì tất cả đều muốn nhìn thấy ngôi nhà của Rachel Danbury nổi tiếng."

      "À ừ. Cậu đó từng là ngôi nhà của nhà văn ấy. Cậu đọc cuốn sách chưa vậy?"

      "Tớ mới đọc được có hai trang đầu thôi. Mỗi lần định đọc là lại có việc chen ngang. Tớ thực phải sắp xếp lại thời gian thôi."

      "Giờ ngủ sao?"

      " khí ở miền quê khiến tớ chịu thua rồi. Đến lúc leo lên giường là tớ mệt lả, đến mức đầu tớ đâm sầm xuống gối và bùm! còn biết trời đất gì luôn."

      Emily ngập ngừng. "Alice à, tớ biết là câu hỏi này hơi ngớ ngẩn, nhưng Joe đâu rồi?"

      "Ý cậu là sao, Joe đâu?"

      "Ý tớ là cậu hầu như nhắc tới ấy nữa."

      Alice nhún vai. "Có gì để đâu? ấy vào thành phố các ngày trong tuần và về đây vào cuối tuần."

      "Cậu có nhớ ấy khi ấy ở trong thành phố ?"

      Alice suy nghĩ mất phút. "Chắc chắn là tớ nhớ những khi có ấy bầu bạn, nhưng ở đây, tớ bận bịu đến mức có thời gian nghĩ về bầu bạn nữa. Hình như tớ dần quen với việc ở đây mình, mặc dù," nhanh chóng thêm, "cũng rất tuyệt khi ấy về đây vào các ngày cuối tuần."

      Alice cảm thấy có bổn phận phải vậy, ngay cả khi ràng là điều ấy đúng. quen dần với cuộc sống mình ở Highfield. muốn ăn gì ăn, xem gì xem, và nằm ngủ với bao nhiêu chăn ga gối đệm tùy thích.

      và Snoop có những cuộc dạo xa, rồi lang thang quanh các tiệm bán đồ cổ và cửa hàng cửa hiệu, dành nhiều giờ liền để tân trang ngôi nhà, đưa nó trở về với vẻ rực rỡ của thời hoàng kim trước kia.

      Joe thường về nhà vào tối thứ sáu. ngồi tàu điện gọi cho với hy vọng dừng ngay bất cứ việc gì làm rồi nhảy vọt lên ô tô ra đón . hy vọng bữa tối nóng hổi do vợ chuẩn bị sẵn sàng bàn, rồi nhanh chóng chui vào thư giãn trong phòng làm việc – căn phòng mà dạo gần đây Alice chiếm hữu – vẫn thường cằn nhằn Alice vì vứt giấy bàn, hoặc làm rối tung trong các chồng tài liệu của , hoặc biết dụng máy tính đúng cách.

      Alice luôn sẵn sàng leo lên giường trước mười giờ tối, nhưng Joe thường thức đến khuya để xem truyền hình thêm vài giờ nữa. nhất quyết đòi mở cửa sổ trong phòng ngủ, mặc dù Alice thường bị lạnh, và chịu ngủ nếu có nhiều hơn cái chăn lông vịt giường, vì thế Alice thường rùng mình tỉnh giấc vì lạnh, và phải mặc áo ngực và áo nỉ ngủ.

      Vào các buổi sáng Chủ nhật, khi chơi quần vợt, Alice có cảm giác mình được hít thở trở lại, và chỉ rơi vào trạng thái căng thẳng khi bộ về nhà, tắm gội rồi vứt khăn tắm ướt nhoét khắp sàn phòng tắm, cứ như thể đó là phòng tắm riêng của ah vậy (mà đúng là nghĩ thế , dù bấy lâu nay Alice vẫn coi đây là ngôi nhà "của " và căn hộ trong thành phố là căn hộ "của " – theo giao kèo này hoàn toàn công bằng).

      Đến chiều Chủ nhật, Alice nhận thấy Joe bức bối đến phát cuồng. chịu dạo với và Snoop, chỉ ngồi lì ở nhà xem ti vi hoặc lướt net hàng giờ liền, và có vẻ như thể nghĩ ra cách gì khác hơn để giết thời gian.

      ràng là khi về đây rất cần bạn bè, cần được giải trí, còn Alice chỉ biết nhờ vào thị trấn mua đồ lặt vặt phát sinh bất ngờ, hoặc đến nhà Mary Beth và Tom để mượn máy khoan, và thầm hy vọng những việc đó khiến bận rộn được lúc.

      Khoảng thời gian duy nhất thấy thích thú là khi Gina và George cũng trở về đây vào cuối tuần, mặc dù lúc này mùa đông đến gần và họ dành ít thời gian hơn ở miền quê.

      "Ôi, chị về đây cuối tuần này mà," Alice vừa cười vừa nài nỉ qua điện thoại.

      "Nhưng trời lạnh cóng thế kia!" Gina thường vậy. "Chị cứ quên là ngôi nhà của chúng thôi chỉ là nhà ở cho mùa hè thôi. phải là ngôi nhà rét-cóng-và-chết-toi đâu nhé."

      Joe trở thành con người khác vào những ngày cuối tuần ở bên Gina và George. thảo luận về vấn đề tài chính với George, bông đùa vô tư với Gina, và khi đó, bản tính hiếu chiến và lãnh đạm của đối với Alice được đắp đổi bằng thái độ sôi nổi và tình cảm chân .

      Vào những ngày cuối tuần đó, Alice trở lại thành Alice của những ngày xưa. đắm chìm trong quan tâm của Joe và an ủi mình trong cảm giác quen thuộc là cần phải được cần đến. Và Joe cũng hào hứng chào đón Alice của ngày xưa, vì ngoài vẻ quyến rũ ra Gina chẳng là gì, và – Joe hết sức hài lòng - mỗi khi ở bên Gina và George, có vẻ như Alice thường nỗ lực nhiều hơn.

      Vì vậy, cũng hẳn là giả tạo khi Alice với Emily rằng rất mong ngóng Joe trở về vào mỗi dịp cuối tuần. có khoảng thời gian vui vẻ nếu như Gina và George cũng về.

      "Thế là đủ về tớ rồi nhé," Alice nhanh nhảu với Emily. "Chỉ còn chưa đầy sáu tuần nữa là cậu đến đây rồi. Tớ phấn khích quá ! thể tin là cậu sắp đến đây!"

      "Thề có Chúa là đến tớ cũng tin cơ mà. Mà cho cậu biết nhé, hai chúng tớ thực cần đến kỳ nghỉ này."

      " Harry có phấn khích ?"

      "Tớ nghĩ là có."

      "Cậu nghĩ là có? Chẳng lẽ cậu biết sao?"

      "Tất nhiên là ấy phấn khích. Tuần này tớ gặp ấy nhiều lắm. Tớ cần nghỉ ngơi chút."

      Alice hết hồn, "Ôi . Hai người định chia tay đấy chứ, phải ?"

      "Ôi trời, tớ nên nghĩ đến điều đó. Chỉ làm bọn tớ gặp nhau quá nhiều, mà ấy bắt đầu khiến tớ phát điên, vì vậy bọn tớ nhất trí dành cho nhau chút ít gian riêng."

      "Em, đùng chia tay ấy. ấy dễ thương đến thế cơ mà."

      "Tớ biết, tớ biết chứ. Chắc chắn là bọn tớ tạm thời giãn nhau ra mà thôi, bọn tớ trở lại hạnh phúc bên nhau trước khi đến chơi với cậu."

      "Vậy chắn chắn là cả hai người đến đây chứ?"

      "Bọn tớ đặt vé rồi, vé được đổi và hoàn tiền, vì thế tớ chắc chắn là cả hai bọn tớ đến."

      "Ừ, tốt. Và cậu thề là khi đó mọi thứ tốt đẹp trở lại chứ?"

      "Chắc chắn. Thứ Bảy này bọn tớ ăn tối với nhau để chuyện, và tớ biết sau đó mọi việc ổn thỏa cả thôi."

      "Hai người định về chuyện gì?"

      "Chắc là bọn tớ cần giảm tốc độ lại, thế thôi. Hình như tớ có cảm giác như thế... ờ... như thể bị mắc kẹt. Nghe có điên rồ ?"

      " điên tẹo nào. Nếu có thể an ủi cậu tớ xin đây chính là cảm giác của tớ vào mỗi ngày cuối tuần, khi Joe về đây."

      "Giờ lại thành hay ho gì rồi."

      "Này. cho tớ nghe về cảm giác đó . Ôi Chúa ơi. Tớ lại than vãn nữa rồi. ra là tớ cảm thấy bị mắc kẹt, chỉ là thỉnh thoảng ấy khiến tớ cáu điên lên vì ấy nhàm chán kinh khủng, ấy còn biết tự mình phải làm gì mỗi khi về đây, ấy cứ như chỉ chờ tớ lấy thìa xúc cho ăn suốt cả cuộc đời này."

      "Cậu làm thế à?"

      "Đừng hòng. Tớ còn ối việc phải làm. Bạn thân mến, nhân về việc phải làm, tớ phải đây. Tớ phải đến Câu lạc bộ những Người làm vườn."

      Emily lại cười ngất. "Ôi Chúa ơi. Giờ tớ mới biết! Alice Chambers ơi, cậu đúng là khác thường." Thế rồi họ tạm biệt nhau.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 18
      Alice vẫn tin là lại tham gia nhiều đến vậy vào Câu lạc bộ những Người mới đến, và tệ hơn là lại rất say mê nó. Đúng là việc này chỉ quẩn quanh trong thị trấn và có gì mới mẻ đúng như từng hồ nghi, nhưng lại mến từng giây từng phút với nó

      Tháng Mười hai là tháng diễn ra vòng "trao đổi bánh quy" – tin là đời lại có hoạt động kỳ cục đến vậy. Những người phụ nữ được mời tham dự phải nướng bánh rồi mang thành quả cùng với công thức làm bánh đến bữa tiệc dành riêng cho đàn bà con , và họ chỉ được trở về nhà sau khi giới thiệu các loại bánh tự làm có kèm hướng dẫn chi tiết

      Dường như đời sống xã hội ở vùng ngoại ô nước Mỹ chỉ xoay quanh nữ giới. Ban đầu Alice thấy rất kỳ quặc vì nhiều phụ nữ tham gia hoạt động xã hội mà có chồng kèm, vì khi và Joe tham dự các bữa tiệc ở đây, nam giới thường tập trung trong phòng riêng còn nữ giới xúm đông xúm đỏ với nhau trong bếp.

      Alice thầm với Gina rằng thường từ chối ngồi sàn bếp với cánh phụ nữ, rằng phải là người bênh vực nữ quyền, nhưng dần dà chính Alice lại thấy dễ chịu trước gắn kết này của các chị em mà phải đến giờ mới biết, và càng ngày càng biết ơn tình bạn này – thứ tình bạn mà từng chê là quê mùa và giả tạo

      Ngay cả vào những ngày Joe ở lại thành phố, Alice vẫn luôn nhận được rất nhiều lời mời, từ ăn trưa đến ăn tối, xem phim, rồi uống cà phê trong thị trấn. vẫn bận rộn như khi ở Luân Đôn, nhưng mọi thứ lại thoải mái hơn rất nhiều so với trước đây. Ở đây, mỗi khi ra khỏi nhà, phải bó như bó giò trong giày Jimmy Choo hay phải bắt tréo đôi chân bít tất dài khi ngồi trong những nhà hàng sành điệu. Giờ đây, tủ đồ của gần như thể nhận ra được nữa, quần áo cảu chỉ gồm hai chiếc quần đen hiệu Gap và chiếc áo len hiệu Eddie Bauer có những đường gân to

      Những bộ trang phục sành điệu của , và tất nhiên là vẫn có những bộ trang phục như thế, được cất trong căn hộ ở thành phố. Những chiếc túi xách Chanel và Hermes treo thành hàng trong tủ lớn, áo len casgmere Ralph Lauren xếp gọn gàng theo màu sắc, và những đôi xăng đan cao gót Christian Loiboutin xếp cạnh những đôi giày đế bằng JP tod

      học được rằng quần jeans hợp với cách sống ở Manhattan, và có lẽ, bởi vì hiếm khi vào thành phố, nên cuối cùng cũng học được cách coi quần áo và phong cách sống tương ứng chỉ giống như trò chơi, học cách hưởng thụ kiểu ăn mặc và lối sống khẩn trương mà từng xem là đương nhiên

      Khi Giáng sinh đến gần. Alice dành nhiều thời gian hơn ở thành phố để mua những món quà mà biết bạn bè và gia đình thích. Với Joe là chiếc đồng hồ hiệu Patek Philippe – có thời gian rất khao khát có được nó. Gina và George sướng mê tơi với hai chiếc khăn đồng màu hiệu Burberry, còn của Emily là chiếc túi xâu chuỗi hạt tinh tế rất đẹp mắt mà tìm được ở SoHo và biết Emily rất thích . Harry nhận được hộp dụng cụ nho nhưng vô cùng hữu dụng, bởi chiếc hộp bao gồm tất cả những dụng cụ mà người thợ mộc cần

      Giờ chỉ việc đợi hai người đến đây thôi

      Người gác cổng bấm chuông căn hộ của họ lúc 17:10 để thông báo cho Alice biết là Emily và Harry đứng dưới lầu. rất muốn lái xe đến sân bay JFK đón họ nhưng Joe – giờ vẫn ở văn phòng – rằng ở đây giao thông kinh khủng còn đường sá rối rắm và thể tự xoay xở được

      Vậy nên thuê xe đến đón Emily và Harry và dặn họ chú ý tìm người đàn ông mặc đồng phục cầm tấm bảng vuông bìa các tông có ghi tên cả hai người

      Ít phút sau khi người gác cổng thông báo, Alice nghe thấy tiếng gõ cửa quen thuộc. lao ra mở cửa rồi chạy thẳng đến vòng tay rộng mở của Emily

      Họ ôm nhau thắm thiết tưởng như suốt nhiều giờ liền, còn Harry đứng sau mỉm cười quan sát, sau đó bước đến khẽ ôm Alice ngay khi hai buông nhau ra. Nhưng vừa bước chân vào nhà, Alice và Emily lại vừa cười tươi hớn hở với nhau và lại tiếp tục ôm hôn thắm thiết.

      "Mọi người nghĩ hai em là cặp tình nhân mất tích nhau từ lâu lắm rồi đấy" Harry cười lớn sau khi hai ôm nhau tới bốn lần

      " ghen tị thôi", Emily . "Dù sao ấy cũng là bạn thân thiết nhất trần đời của em, em nhớ ấy quá". quay sang Alice – Alice cố gắng giữ cho nước mắt chảy xuống hai má. "Cậu có biết tớ nhớ cậu đến nhường nào ?"

      "Chắc chỉ bằng nửa so với tớ nhớ cậu thôi chứ gì?"

      "Ừ, có lẽ khoảng đó. Nhà cậu đây hả?"

      "Ừ. Harry, đến đây , em chỉ chỗ ngủ cho cả hai người. Đặt đồ đạc xuống , giờ hai người muốn làm gì nào?"

      "Bọn tớ phải ra ngoài!" Emily . " tin được là bọn tớ ở đây, ở New Yorrk cơ đấy! Bọn tớ nên làm gì đây? Joe đâu rồi? Khi nào chúng ta đến ngôi nhà kia? Bọn tớ có thể mua đồ với giá mềm nhất ở đâu?"

      Alice bật cười. "Từng câu thôi chứ. Thứ nhất, Joe ở văn phòng, ấy gặp chúng ta vào bữa tối"

      "Tớ thấy có gì đó vẫn chưa thay đổi đâu đấy" Emily nhướng mày lên nhưng Alice lờ

      "Tụi mình đến nhà hàng Gramercy Tavern ăn tối, vì vậy hai người có quyền quyết định làm gì trước tiên. Tớ sắp đặt chương trình gì cả vì tớ biết hai người có mệt lắm , nhưng tớ nghĩ là sáng mai tụi mình có thể mua sắm, rồi tớ đặt vé đến Hairspray và sau đó, tối mai mình có thể về miền quê hoặc ở lại đây rồi về thôn quê vào ngày kia"

      "Đêm giáng sinh. Cậu có cây thông Noel chưa, hay là tụi mình đến vườn thông để tự chọn cây?" Emily cười

      " ra hồi tuần trước có người chở xe đầy cây thông đỗ trước cửa nhà tớ vì vậy tớ mua cây rồi. Tớ biết làm thế được lãng mạn lắm"

      "Nhưng nó rất thiết thực, tớ nghĩ thế đấy. Ít nhất cậu cũng phải rằng cậu vẫn chưa trang trí cây"

      Alice cười "Chưa mà. Tớ để dành cái thú trang trí cây cho cả bốn người chúng ta vào đêm Giáng sinh. À, chúng ta còn được gia đình Sally và Chris mời đến dự tiệc đêm Giao thừa đấy"

      "Cả bọn tớ à?"

      "Tất nhiên là cả bọn cậu. Sally rất mong được gặp cậu. Đáng tieescs là hôm Giáng sinh khí lễ hội lắm vì chỉ có chúng ta thôi, nhưng tớ làm bữa trưa đích thực"

      "Đích thực ư? Gà tây nhồi à?"

      "Tất nhiên rồi! ra ở đây người ta nấu món này vào Giáng sinh, họ nấu trong dịp Lễ tạ ơn cơ, nhưng Giáng sinh mà thiếu gà tât còn gì là Giáng sinh nữa"

      "Và xúc xích nữa chứ nhỉ?"

      "Chứ gì nữa!"

      Hary rời mắt khỏi cửa sổ và mỉm cười với Alice. "Emily luôn miệng em đá biến thành thôn nữ chính hiệu, vậy mà giờ trông em vẫn bóng loáng như lần trước gặp em. lại cứ nghĩ là được thấy em ủng cao su và mặc áo gió cơ đấy"

      "Em ấy biến thành thôn nữ chính hiệu" Emily tặc lưỡi "Chứ phải biến thành nông dân chân lấm tay bùn. Nhưng mà", quay sang phía Alice ".. phải là tớ cũng đồng ý với Hary. Cậu là cậu bao giờ trang điểm nữa và cậu chỉ mặc quần Jeans thôi mà. Nhưng nhìn cậu kìa. Giày cao gót và Áo len Cashmere cơ đấy"

      "Thề có Chúa là tớ chỉ mặc thế này ở Manhattan thôi. Cậu cứ chờ xem rồi biết"

      Emily về phía Hary chỗ cửa sổ, và họ cùng ngước mắt lên trời. "Cậu nghĩ sao?" Emily quay sang Alice. " có tuyết rơi chứ? Tuần trước cậu bảo là dự báo có tuyết rơi. Liệu chúng ta có mùa Giáng sinh trắng nhỉ?"

      "Đài báo có tuyết rơi, mặc dù có thể là phải sau ngày Giáng sinh mới có tuyết. Người dân ở đây sợ tuyết lắm, vì vậy tớ thể với họ rằng đêm nào trước khi ngủ tớ cũng cầu mong có tuyết rơi. Nào, hãy về vài vấn đề thực tế hơn chứ nhỉ. Hai người muốn làm gì trước khi ăn tối?"

      Hary cố nén cái ngáp. "Biết là hơi yếu đuối khi thế này, nhưng mệt lả ra rồi. Hai em có phiền nếu ngủ lát?" ràng là phải đấu tranh dữ lắm để giữ cho đôi mắt khỏi nhắm tịt lại,và Emily vội vàng xô vào phòng ngủ

      "Tốt rồi", thầm ngay khi trở ra. "Tớ muốn gặp riêng cậu lắm đấy. Mình ra ngoài uống cà phê nhé? Tớ ngờ là tớ ở New York với người bạn thân nhất của tớ! Đến đây ôm tớ cái nữa nào!"

      "Hai cà phê loại ngon nhất" Alice ngồi nép chặt vào Emily bên chiếc bàn nằm trong góc quán Starbucks

      "Cám ơn cậu, Ali. Cậu chắc là cửa hàng bán túi xách vẫn mở cửa khi tụi mình về chứ?"

      "Tớ chắc mà. Đừng lo, rồi cậu có cơ hội thỏa mãn niềm đam mê mua sắm của cậu. Túi sách ấy", Alice lắc đầu. " hết biết. Cậu mới đặt chân đến New York có mấy phút vậy mà khao khát được tiêu tiền ngay rồi"

      Emily thở dài. "Tớ biết như thế là xấu lắm. ràng tớ là người rất đáng ghét"

      "Nào, kể cho tớ nghe mọi chuyện . Kể xem cậu với Hary thế nào rồi. Hình như hai người lại hạnh phúc rồi. Cậu có kể qua điện thoại, nhưng lần nào cũng vội vội vàng vàng và bọn mình chẳng bao giờ được bữa ra trò với nhau qua điện thoại. Thế nên giờ kể nào"

      " ấy rất đáng ..." Emily . Rồi dừng lại. " ấy là người đàn ông tử tế nhất mà tớ từng gặp"

      "Sắp có từ nhưng, đúng ?"

      Emily nhăn nhó. "Luôn luôn có từ nhưng mà. Nhưng vấn đề là... phải do ấy, mà do tớ"

      " ấy tuyệt vời quá hả?"

      "Ôi, Chúa ơi, Ali à, đây là lý do khiến tớ cậu và cần có cậu. Cậu hiểu tớ hơn tất thảy mọi người. Tại sao, ôi tại sao tớ lại ngớ ngẩn đến thế nhỉ? Tại sao đây lại là vấn đề cần bàn cãi? Nhưng thề đấy, đấy lại là vấn đề. ấy quá tốt với tớ, và tớ chán ngấy cả người". đến đây, mắt Emily mở to và lấy hai tay che miệng. "Ôi, chết tiệt. ngờ tớ vừa thế"

      "Tớ cũng tin nổi cậu lại thế. Emily à, hầu hết phụ nữ tớ biết đều khao khát tìm được người đàn ông như Hary. ấy dễ mến, vui tính, động vật, và tôn thờ cậu. Vì Chúa, ngay cả tớ cũng xin chết để có được người đàn ông như Hary đây này"

      "Vậy mọi chuyện với Joe thế nào rồi?"

      "Này, này. được đánh trống lảng nhé. Tớ nghiêm túc đấy Emily ạ" Emily khoanh tay trước ngực giống như bé con cáu kỉnh và cúi xuống nhìn chằm chằm vào đôi giày. " ấy tuyệt. Thế nào mà cậu lại chán nhỉ?"

      Emily nhăn mặt khổ sở. "Tớ biết là thế này xuẩn ngốc lắm, nhưng chắc chắn là nếu ấy đểu cáng chút tớ phải lòng ấy"

      "Cậu nghiêm túc đấy à?"

      "Ừ tớ biết vậy là tốt. Tớ là đứa con xấu xa, nhưng nếu ấy đừng có dính chặt lấy tớ, hoặc gọi cho tớ để ấy đến chỗ tớ, hoặc là ấy cứ bông đùa ve vãn với ai đó khác, có lẽ tớ lại có cảm hứng với ấy"

      "Emily à, bệnh . Đúng là trò nhảm nhí của cậu. Cậu nên gặp ai đó hơn"

      "Giống như nhà trị liệu à?" Alice gật đầu trong khi Emily lắc đầu nhún vai. ", ngay cả khi tớ muốn thế tớ cũng đủ tiền"

      "Nhưng Em à, cậu thể từ bỏ người đàn ông có lẽ là người đàn ông tốt nhất mà cậu từng gặp chỉ vì lý do hết sức ngớ ngẩn đó"

      "Tớ biết chứ", buồn bã . "Đấy là lý do tớ chia tay ấy. Bởi thực lòng tớ nghĩ ấy đúng là người đàn ông tuyệt vời nhất mà tớ từng gặp, và bởi tớ vẫn hy vọng ngày nào đó, khi tớ tỉnh giấc, tớ ấy phát điên lên"

      "Em, cậu cũng hiểu hôn nhân giống như tất cả những gì chúng ta vẫn tin tưởng"

      "Ý cậu là sao cơ?"

      "Ý tớ là người ta cứ hôn nhân là đam mê lớn và sâu sắc lắm, và chúng ta tìm được người đồng điệu với tâm hồn mình, nửa của mình, nhưng thực tế lại trần tục đến khủng khiếp"

      "Trần tục?"

      Alice thở dài. "Ừ trần tục. Đó là khi mọi niềm phấn khích qua , và những gì cậu muốn chỉ còn là người chồng tử tế và ngưỡng mộ cậu, người mà cậu có thể chung sống đến đầu bạc răng long. Tất nhiên là những chàng đào hoa cũng rất hay ho, nhưng họ thể trở thành người chồng tốt đâu. Tin tớ "

      Emily cần hỏi tại sao Alice lại biết điều đó. cần phải hỏi làm gì

      "Em à, cậu biết sao ? Ước gì tớ chưa Joe bằng trọn vẹn trái tim mình như vậy. Đôi lúc tớ nghĩ đáng ra tớ phải người giống như Harry mới đúng"

      "Nhưng tớ vẫn nhớ lúc cậu kết hôn. Được rồi, có lẽ bây giờ tình cảm của cậu hơi phai nhạt, nhưng lúc đó cậu Joe đến mức gần như mù quáng. Tớ muốn có cảm giác như vậy, và tớ nên có cảm giác như vậy với người đàn ông mà tớ sắp lấy làm chồng"

      Alice lắc đầu. "! Đấy phải là vấn đề. Cảm giác phấn khích ban đầu có khiến cậu mù quáng trước thực. Và thực là Harry. ấy là người đàn ông hoàn hảo dành cho cậu. ấy mang đến hạnh phúc cho cậu, và cậu nên thắt chặt hơn mối quan hệ thương bền lâu với ấy"

      "Nhưng tớ chán lắm", Emily thầm giận dữ. "Alice à, tớ chán lắm. Cái gì cũng đoán trước được, tớ còn hứng thú nữa. Đừng có với tớ rằng như thế là tốt nhé. Và nếu cậu thế tớ tin cậu đâu. Nếu cậu thế, tớ tin là cậu mắc phải sai lầm khủng khiếp khi cậu kết hôn với người đàn ông của cậu"

      Alice im lặng

      "Vậy sao nào?" Emily khăng khăng hỏi. "Cậu có phạm sai lầm ?"

      "Tất nhiên là " Alice vội. "Cậu kỳ cục quá. Tớ Joe và ấy là người chồng tuyệt vời, nhưng đàn ông như Harry hiếm lắm. Chỉ là tớ muốn cậu chia tay với ấy để rồi cả cuộc đời còn lại cậu phải hối tiếc"

      "Có ai gì đến việc chia tay đâu?"

      "Cứ như thể cậu sắp tống cổ ấy ra khỏi cửa bằng"

      ". Đấy mới là vấn đề. Rất nhiều lần tớ nghĩ đến chuyện chia tay, nhưng mỗi lần tớ làm vậy lại có việc cản trở tớ, vì ấy là người đàn ông tử tế và như tớ vẫn " – nhún vai – "tớ vẫn hy vọng tớ ấy"

      "Cậu có thấy đưa ấy đến đây là hành động khôn ngoan ?"

      "Có chứ. Tớ có cảm giác kỳ nghỉ này là kỳ nghỉ tiếp-tục hoặc tan-vỡ"

      "Ồ, cám ơn cậu" Alice nhướng mắt lên. "Tớ lên kế hoạch chuẩn bị kỳ nghỉ Giáng sinh ấm áp và thoái mái ở miền quê và giờ tớ phát ra là kỳ nghỉ này có thể đẫm nước mắt"

      Emily cười lớn. " đâu, có nước mắt đâu. ra chuyến của bọn tớ rất tuyệt, vì thế nên biết đâu nước Mỹ lại là điều chúng tớ cần để đưa mối quan hệ trở về trạng thái tốt đẹp và lại nhau. Mặc dù..."

      "Mặc dù làm sao?"

      "Mặc dù có vẻ như..."

      "Làm sao"

      Emily nhăn nhó. "À, vấn đề là có vẻ như tớ gặp..."

      "Ôi, chứ". Giọng của Alice lạnh lùng. "Cậu gặp người nào khác rồi à?"

      Emily tỏ vẻ thừa nhận

      "Emily à, như thế tệ quá"

      "Cũng tệ đến thế đâu. Nghĩa là tớ chưa làm gì cả. ra chính tớ cũng biết liệu ấy có thích tớ , mặc dù tớ nghĩ là ấy có hứng thú. Nhưng tớ bị người đàn ông đó thu hút đến khó tin, và đây là lý do chính khiến mọi việc rối tung lên như thế"

      "Nhưng, Emily, cậu hẹn hò với người có nghĩa là cậu dễ bị hấp dẫn bởi những người khác. Vấn đề chỉ là cậu chọn ai thôi?"

      "Có thể với cậu là vậy, nhưng cậu kết hôn được hơn năm năm rồi. Còn bọn tớ quen nhau chưa nổi năm, vì vậy đừng có với tớ việc tớ mê đắm người đàn ông khác là chuyện bình thường"

      Alice thở dài. cho cùng Emily cũng có lý. "Vậy ta là ai?"

      " ấy là biên tập viên phụ trách nội dung của tạp chí dành cho nam giới mà tớ vẫn viết bài cộng tác"

      "Và?"

      "Và cách đây ba tuần, bọn tớ ăn trưa với nhau, đơn thuần vì công việc thôi"

      "Và chỉ có vậy thôi sao? Cậu băn khoăn về mối quan hệ của cậu chỉ với bữa ăn trưa vì công việc á?"

      "À, phải thế. Ý tớ là, ừ, đó là chỗ bọn tớ gặp nhau, Alice à, thề có Chúa chứng dám là tớ có cảm giác gì đó rất khác với những gì tớ từng cảm nhận trước đây"

      "Em à, tớ đảm bảo trước đây cậu cũng vậy với tớ. ra, tớ chắc chắn là nghe cậu vậy về Harry khi cậu gặp ấy lần đầu tiên"

      ", Alice. Lần này khác lắm. Tớ biết nghe điên rồ nhưng nếu quả thực có cái gì đó gọi là đồng điệu về tâm hồn ấy chính là vậy. Cảm giác thể tin được này xuất trong tớ khi bọn tớ nhìn nhau, và bọn tớ ngồi trong nhà hàng suốt nhiều giờ liền về đủ thứ chuyện đời"

      "Chắc hẳn cậu có cảm giác như thể hai người biết nhau từ lâu lắm rồi phải ?" Alice thể kìm nén giễu cợt trong giọng . quý Emily, nhưng hơn ai hết cũng rất hiểu Emily, biết đây phải là lần đầu tiên. Emily có cảm giác như vậy, và có lẽ cũng phải là lần cuối cùng. Và quan trọng hơn nữa là mến Harry, muốn Emily làm việc rối tung lên, bởi đó có lẽ là mối quan hệ tuyệt vời, chắc chắn là mối quan hệ tuyệt vời nhất mà Alice từng thấy trong đời.

      "Alice!" Emily bị tổn thương.

      "Tớ xin lỗi. Tớ cố ý vậy. Cậu tiếp . Hai người với nhau đủ thứ chuyện đời chứ gì"

      "Ừ, và tớ cảm thấy như thể tớ biết ấy lâu lắm rồi" Khi vậy, đôi mắt sáng lấp lánh và giọng của sôi nổi hơn nhiều. " ấy hay lắm. Và rất quyến rũ Ali ạ! Tớ thề đấy, trông ấy chẳng khác gì Ben Affleck"

      "Nhưng tớ nghĩ Harry cũng rất quyến rũ mà"

      ". Colin mới quyến rũ"

      Alice cười ồ. " ta quyến rũ và ta tên là Colin à"?

      Emily nổi giận. "Tên là Colin có gì ổn sao?"

      " có gì, có gì. Chỉ là tớ nghĩ có ai đó trông giống Ben Affleck lại có cái tên, chà, bình thường như Colin cả"

      " ấy quyến rũ, vui tinh, thông minh tuyệt đỉnh, và, chà, thực đáng kinh ngạc"

      "Vậy là chỉ có vậy thôi sao? Hai người ăn trưa với nhau?"

      "Ừ, vài ngày sau tớ đến duyệt bài và gặp ấy, bọn tớ dành cả buổi tối trò chuyện với nhau"

      "Chỉ trò chuyện thôi chứ?"

      "Chúa ơi, tất nhiên là vậy rồi. Bọn tớ gặp nhau ở nhà hàng. Nhưng Alice này, tớ thề là giữa bọn tớ có cảm giác cực kỳ đặc biệt"

      "Nhưng cậu là cậu làm gì mà?"

      " mà. Nhưng ấy hôn tạm biệt tớ, có lưỡi hau gì gì khác đâu nhé. Chỉ là cái hôn rất nhanh lên môi. Nhưng Alice ơi, môi cơ đấy! Cậu có nghĩ như vậy là ấy thích tớ ?"

      "Emily", Alice cáu kỉnh. "Tớ thảo luận với cậu về chuyện này. Tớ tham gia trò chơi với nội dung là ta đều gì đó với tớ có nghĩa là ấy thích tớ, hay ấy nhìn tớ với ánh mắt như thể ấy nghĩ về tớ suốt cả tuần liền. Như thế công bằng với Harry"

      "Nhưng Alice à, cậu là bạn thân nhất của tớ", Emily rên rỉ, "Tớ chưa dám nòi gì với ai và tớ chỉ khao khát được kể với ai đó thôi"

      ", Emily ạ. Tớ cậu, nhưng tớ muốn thấy cậu phạm phải sai lầm khủng khiếp. Tớ luôn ủng hộ cậu, dù cậu làm gì cũng được, nhưng cậu đừng đặt tớ vào tình huống mà tớ phải ủng hộ chung thủy"

      "Nhưng tớ với cậu rồi còn gì, bọn tớ làm gì cả"

      "Chưa đấy thôi"

      khoảng lặng dài trong khi Emily tiêu hóa những gì Alice . "Được rồi", cuối cùng cũng lên tiếng. "Tớ hiểu rồi. Cậu đúng, như vậy công bằng với Harry, và tớ cũng cảm thấy tớ tệ. Và dù sao tớ cũng phát ra là Colin có mối quan hệ kéo dài năm năm..."

      " cái gì?" Alice hét lên

      "Bình tĩnh! Bình tĩnh! ràng là ấy hạnh phúc và ấy cố gắng từ bỏ rất nhiều lần..."

      Alice lắc đầu quầy quậy. "Emily, cậu đủ lớn để hiểu nhiều hơn rồi chứ. Ai đó bị tổn thương sâu sắc, và chỉ có mình Harry đâu"

      "Cậu đúng, cậu rất đúng. Quan trọng là chắc có gì xảy ra đâu, chỉ là việc khiến tớ nhớ đến cảm giác độc thân và cảm giác có được phấn khích đó"

      "Vậy được", Alice , "Nhớ đến thời độc thân có gì sai, chỉ cần cậu làm gì sai là được"

      "Tớ biết chứ, cậu đúng. Trong thời gian ở lại đây, tớ thề với cậu tớ làm mọi thứ để dành cho Harry những gì tốt đẹp nhất, và chừng nào còn ở bên Harry, tớ làm gì sai với Colin cả, được chưa?"

      "Kể cả ăn trưa chứ?"

      "Nhưng ăn trưa có sao đâu?" Emily phản đối. " ấy là biên tập viên của tớ, tớ vẫn phải gặp ấy mà"

      "Cậu có thể gặp ấy, nhưng phải để ăn trưa. Cậu chỉ cần gặp ấy ở văn phòng, khi có mọi người ở xung quanh. Nếu cậu nghĩ là Harry thể làm cậu hạnh phúc và cậu với Harry chia tay, cậu có thể làm những gì cậu muốn, nhưng tớ vẫn phải với cậu, phá vỡ mối quan hệ kéo dài tới năm năm, dù hạnh phúc hay , cũng chẳng hay ho gì"

      "Nhưng ràng bạn ấy là ả lẳng lơ"

      "Emily! Tớ và Joe kết hôn năm năm rồi. Hãy hình dung xem nếu tớ chính là mà cậu đến. Năm năm là khoảng thời gian dài. Dù kết hôn hay đó cũng là mối ràng buộc nghiêm túc, và dù có Harry hay có Harry tớ cũng suy nghĩ cẩn thận trước khi theo đuổi mối tình này"

      "Được rồi. Cậu đúng. Nếu tớ hứa với cậu nghĩ về ấy nữa, cậu có tử tế hơn với tớ ?"

      "Ôi, Emily à" Alice bật cười cho dù vẫn tức giận. "Cậu biết là tớ cậu ngay cả khi phải lúc nào tớ cũng hiểu cậu" nhìn đồng hồ. "Mình thôi. Cậu vẫn muốn ngắm túi xách chứ?"

      Harry rên rỉ và mắt nhắm mắt mở. ngủ rất sâu và mơ thấy mình nhổ những lùm cỏ dại mọc um tùm trong vườn nhà

      " lười ơi dậy thôi nào" Emily ngồi giường lắc lắc và cúi xuống hôn lên má . "Đến giờ dậy chuẩn bị ăn tối rồi ơi"

      "Ôi Chúa ơi" Harry lẩm bẩm. "Cứ như thể uống thuốc ngủ vậy. Cứ tưởng chỉ việc nằm đây ngủ tít mít"

      "Và để em mình với hai người kia à? Em nghĩ thế đâu. Dậy thôi" Emily kéo chăn lông vịt ra khi Harry vùi đầu vào gối. "Có tắm với em ?"

      Harry mỉm cười. " tắm với em hả?" vội quăng chăn xuống giường. "Sao em sớm hơn?"
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 19
      Joe vội vã đến nhà hàng Gramercy Tavern và được chào đón bởi nụ cười đon đả của nữ nhân viên, ta đưa tới bàn của Alice, Emily và Harry

      cúi xuống hôn Alice đầu tiên, kế đến là Emily và cuối cùng bắt tay Harry cách nồng nhiệt rồi kéo ghế ra và ngồi xuống.

      " Harry, rất vui được gặp lại "

      "Rất vui khi được đến đây, Joe"

      "Chuyến tốt đẹp chứ?"

      " tuyệt vời"

      "Hai người bay hãng Ba à?"

      ". United. Mức giá rẻ đến nỗi thể bỏ qua được"

      "Cuộc sống ở Luân Đôn cổ kính đầy mưa rơi thế nào em?

      Emily đảo mắt. "Vẫn mưa. Còn cuộc sống ở New York thần tiên sao ?"

      "Thần tiên", Joe mỉm cười nhắc lại

      "Ôi, chứ." Emily phản pháo. " nới này nhiều như Alice ?"

      " nghĩ là có người lại người này nhiều hơn vợ quý của " mỉm cười trìu mến với Alice "Nhưng xét cách tổng thể đây là di dời rất tuyệt vời". quay ra vẫy người phục vụ, gọi cocktail Bloody Mary gia vị rồi quay lại bàn

      "Vậy nhớ điều gì nhất về London?" Emily hỏi thêm

      Joe ngừng lại suy nghĩ. " nhớ những khi được nhảy phốc lên máy bay và bay khắp châu u vào cuối tuần"

      "Nhưng" Alice xen vào, "ở đây mình được đến Caribe, và chỗ đó hoàn toàn tệ chút nào"

      "Đúng là vậy, nhưng hai nơi này hoàn toàn khác nhau"

      Emily gật đầu. "Tớ e là tớ phải đồng ý với Joe về vấn đề này. Xin lỗi cậu nhé, nhưng cậu thể so sánh Caribe với châu u được đâu. tiếp "

      "Thế đấy châu u. Và hiển nhiên là nhớ bạn bè. nhớ quen thuộc gần gũi của mọi thứ ở Luân Đôn. Ở New York này rất thoải mái, nhưng hiểu về những con người ở trong các cửa hàng cửa hiệu như cái cách hiểu con người ở Luân Đôn. nhớ mấy chương trình truyền hình"

      "Chắc đùa rồi!" Emily thốt lên khi người phục vụ lặng lẽ đặt thực đơn vào tay . "Ở Mỹ có nhiều chương trình hay hơn nhiều. Chương trình Fraiser sao? Hay West Wing? Các chương trình đỉnh nhất đầu có đây mà"

      Joe lắc đầu. " đâu. Em nghĩ như vậy bởi vì người chỉ xem những chương trình đỉnh nhất của đỉnh nhất. Em tin nổi là ở đây có nhiều chương trình rất nhảm nhí"

      " dành hết giờ này đến giờ khác để xem cái thể loại bi kịch như Bionic Woman đấy chứ?" Harry nhe răng cười, còn Alice bắt đầu ngặt nghẽo

      "Em ngờ là thế đấy! Tuần trước, có tới hai lần em lướt qua ti vi cả hai lần em đều thấy phim có Lindsay Wanger thủ vai chính!" Alice ra hơi

      "Và nàng mắc bệnh ung thư hoặc có ông chồng hấp hối phải ?"

      "Em chỉ xem chút xíu thôi nhưng ràng là diễn biến tiếp theo luôn xuất bi kịch. Những cuộc điện thoại lúc nào cũng xì xoẹt khăn giấy và lo lắng buồn đau. ra em để ti vi ở chế độ câm khi em nghe điện thoại, nhưng vấn đề là" – Alice chăm chú nhìn Harry – "làm sao biết nhiều đến vậy về diễn viên chính của Bionic Woman?"

      "Đó là bí mật rất ít người biết, nhưng sống ở San Diego hai năm, khi còn là thiếu niên"

      "Thế mà em biết đấy!" Emily sửng sốt

      "Thế nào hả ?" Alice tò mò

      Harry nhún vai. "Bố là người Mỹ, và họ muốn sinh sống ở đây, vì vậy bố mẹ đưa đến đây khi mười ba tuổi, nhưng được. Gia đình quay trở lại khi mười lăm tuổi, và" – lại nhún vai – "và ở đó cho đến tận bây giờ"

      "Em cũng định là giọng pha chút Mỹ nào cả"

      " có ở đây đủ lâu đâu"

      "Nhưng", Alice thích thú , "điều đó lý giải được cho hàm răng hoàn hảo kia"

      "À, cảm ơn em nhé". Harry toét miệng khoe hàm răng. "Dám cá là em vậy với tất cả các chàng trai"

      Lúc mười giờ tối trông Emily y như cái xác hồn. Harry tỉnh táo hơn đôi chút vì hồi chiều được ngủ giấc, nhưng lúc này bên là ba giờ sáng, cộng thêm việc bọn họ đều hơn ba mươi tuổi, ràng tốt chút nào, và Harry phải đưa Emily ra khỏi nhà hàng.

      "Chúng mình phải dự tiệc mà em", Joe khổ sở thầm với Alice trong lúc về phía góc đường đón taxi

      "Ôi, tệ . Em quên béng mất. Nhưng bọn họ ở trong tình trạng thể đến đâu khác ngoài cái giường"

      "Em , em đưa khóa nhà cho họ và họ có thể tự vào nhà được, còn em và dự tiệc"

      "Nhưng làm thế bất lịch quá"

      "Nhưng nhận lời mời rồi mà tham dự còn bất lịch hơn"

      "Ôi, thôi mà, Joe. biết những bữa tiệc như vậy là thế nào rồi còn gì. Có tới cả triệu người tham dự, họ cách nào biết chúng ta có mặt ở đó hay "

      "Vấn đề phải thế" Joe cáu kỉnh . "Alice, biết em quên rồi, nhưng em là chúng mình , và muốn em với . Dạo gần đây chúng ta hiếm khi gặp nhau, lúc nào em cũng ở lại cái miền quê chết dẫm đó, và em ít có khả năng làm nhất là dành thời gian ở bên khi em thu xếp được để tới Manhattan này."

      Alice vui. hoàn toàn thích thú gì việc tham dự bữa tiệc hời hợt với hàng trăm con người hời hợt, nhưng Joe đúng. Mặc dù khi ở Luân Đôn, thời gian dành ra bên cũng nhiều hơn bây giờ, nhưng đó là do chọn: gặp luôn bận việc hoặc công tác, hoặc hủy hẹn với vào giờ chót

      Còn bây giờ, hầu như gặp quá bận rộn, quá gắn bó với cuộc sổng riêng bên ngoài thành phố, và thay đổi này trong mối quan hệ giữa họ khiến thoải mái và luôn có cảm giác có lỗi

      Đây là lý do khiến tối nay đồng ý dự tiệc cùng Joe

      Ngay khi chiếc taxi đỗ xịch bên ngoài tòa nhà The Hudson, Alice biết ngay là sắp có khoảng thời gian vui vẻ gì ở đây. Nơi này chật ních những con người ăn mặc sành điệu, tiếng nhạc ầm ĩ, và quên mình ghét tiệc tùng đến mức nào.

      Joe trước và nhanh chóng đến bên những người quen biết, cúi xuống hôn bà quý và bắt tay quý ông trong khi Alice đứng sau với nụ cười giả tạo, chờ được giới thiệu

      "Ted, Kerry, đây là Alice, vợ tớ"

      "Chào chị, chị khỏe ?" họ bắt tay nhau, và Kerry nở nụ cười giả tạo giống hệt nụ cười của Alice. Với dáng vẻ mảnh khảnh cao ráo và mái tóc đỏ, ta nhìn Alice từ xuống dưới để đánh giá , và ta quyết định là Alice qua vòng đầu tiên về diện mạo

      "Chúng tôi đợi mãi để được gặp chị", ta hét vào tai Alice giữa tiếng nhạc ồn ã. "Suốt thời gian dài chúng tôi cứ nghĩ là Joe khoác"

      "Chị vậy là sao?" Alice hét ngược trở lại vào tai ta

      " ấy cứ ấy kết hôn rồi nhưng chúng tôi chưa bao giờ gặp chị cả. Thế nên chúng tôi cứ nghĩ là ấy bịa ra chuyện về chị thôi"

      Alice mỉm cười, "Ôi, đâu". giơ cánh tay ra. "Chị sờ mà xem. Tôi bằng xương bằng thịt đấy nhé. Chị quen Joe thế nào"

      "À, cũng như mọi người thôi. Khi tham gia sàn diễn, chị gặp gặp lại những con người ấy rất nhiều lần. Tôi cho rằng Joe cũng trở thành gương mặt quen thuộc"

      "Sàn diễn?"

      "À, là những bữa tiệc. Những buổi gây quỹ. Toàn trò nhảm nhí"

      Alice hiểu. Và quan trọng hơn là biết Joe lại tham gia "sàn diễn" đủ nhiều để trở thành gương mặt quen thuộc. Làm sao có thể được nhỉ? Mỗi khi Alice ở lại miền quê và chuyện điện thoại với Joe, hầu như lần nào cũng chuẩn bị ngủ. Ít nhất là với như vậy

      Alice thở dài khi cảm nhận được cơn quặn đau quen thuộc trong ngực, cảm giác quen thuộc được vui vẻ lắm trong thế giới của . ngước mắt nhìn Joe, ràng có vẻ như quen bết tất cả mọi người ở đây, và tâm trí bắt đầu ong lên. ấy vẫn dối mình sao? Tại sao phải dối? Có phải ấy làm gì đó hay ? Hay do mình quá nhạy cảm?

      Suy nghĩ chiếm thế thượng phong là: Nếu ấy dự tiệc khi mình ở lại thôn quê sao nào? Mình đâu thể mong ấy tối nào cũng ngủ lúc chín giờ được? Vì Chúa, nếu ấy dự tiệc khi có mình cũng đâu có nghĩa là ấy dan díu với người khác. Chị Kerry kia rồi đấy, ấy vẫn về vợ mà, vì vậy hiển nhiên là ấy giả vờ như thể còn độc thân rồi

      Mình quá nhạy cảm rồi, Alice tin như vậy khi khoác tay Joe và mỉm cười với , và thề để trí tưởng tượng làm tâm trí rối tung lên nữa

      "Chúc buổi sáng tốt lành. dậy sớm đấy". Alice dự lưng vào cửa buộc dây giày đánh quần vợt, Snoop nhảy vọt đến và nằm dưới chân

      Harry chăm chú đọc trang đầu của tờ New York Times. " dậy lúc năm giờ. Chắc tại máy bay mệt phờ. Nhưng em cũng dậy sớm thế. Đêm qua mấy giờ hai người về?"

      " muộn lắm. Sau nửa đêm chút thôi"

      "Bữa tiệc thế nào?"

      Alice nhún vai. Bữa tiệc kết thúc cũng giống như hàng triệu bữa tiệc mà tham dự kể từ khi đến đây, và ghét tất cả những bữa tiệc đó

      Tiệc tùng chật ních với những người gầy nhẳng trong quần là áo lượt của các nhà thiết kế và nhai nhai lại những câu chuyện giống nhau: tán gẫu về những người mà họ cũng quen biết (Alice biết ai trong số đó), hoặc cánh phụ nữ gắng làm thân với bằng cách hỏi làm tóc ở đâu hoặc dùng loại son môi gì. Đàn ông đứng túm tụm lại với nhau, trông họ rất giống đám thanh niên choai choai khiêu vũ hồi còn học mà vẫn nhớ , rồi họ thao thao bất tuyệt về tình hình thị trường, đất đai và thể thao

      "Bữa tiệc cũng hay. Vui. Nếu thích kiểu tiệc tùng như thế"

      "Vậy em có thích kiểu tiệc tùng như thế ?"

      " lòng mà em vui hơn nhiều nếu lúc đó được ở giường"

      "Chắc chắn là chúng ta ai cũng vui hơn khi được ở giường"

      "Ôi. Quá nhiều thông tin rồi đấy, cám ơn nhé"

      Harry nhe răng cười. "Cám ơn em, nhưng có ý đó đâu nhé. Vậy em định đâu khi trời mới tờ mờ sáng? Em định đến sân thể dục để tiêu hết bữa ăn khuya hôm qua, đúng ?"

      " đùa à. Emily với là em bị dị ứng với phòng tập thể dục à? Em và Snooop dạo buổi sáng trong Công viên Trung tâm thôi. có muốn cùng ?"

      "Có chứ. Đợi giày nhé"

      " mang theo cả áo khoác nữa nhé. Đài báo hôm nay trời lạnh đấy"

      Harry liếc mắt ra cửa sổ. "Nhưng nhìn trời xem. Trời xanh trong và mặt trời tỏa sáng"

      " lên điều gì hết. Ở đây lúc nào mặt trời cũng tỏa sáng mà, nhưng chỉ đánh lừa ta thôi. cứ mang áo khoác theo "

      "Ok, ok. Phụ nữ luôn biết điều gì tốt nhất mà"

      "Tốt. Em chỉ muốn nghe có thế thôi. Mang theo cả cái này nữa". Alice túm lấy hai chiếc mũ len ghế rồi ném chiếc cho Harry và trùm chiếc còn lại chặt qua hai tai

      " nghĩ nó hợp với " Harry nhướng mày lên khi Alice nhăn mặt với

      "Rồi phải cảm ơn em thôi. nào. Snoop phải vệ sinh rồi"

      "Chúa ơi." Harry xuýt xoa khi họ bước ra khỏi cửa. "Trời lạnh cóng"

      Alice mỉm cười. "Đừng là em chưa cảnh báo trước nhé"

      "Lúc nào em cũng khó chịu vậy à?" Harry cau mày

      "Lúc nào cũng yếu đuối vậy sao?"

      "Đúng trọng tâm luôn. Công viên cách đây có xa ? Mình gần tới nơi chưa vậy?"

      "Chúa ơi, đúng là yếu đuối đấy. thôi , bộ nhanh nhé. Như thế giúp cơ thể ấm lên"

      "Ấn tượng quá". Họ đến công viên và Alice chậm lại để tháo khăn quàng cổ ra. "Trông sung sức hơn vẻ bề ngoài đấy"

      "Còn em sung sức như vẻ bề ngoài thôi. Mà ý em là sao khi rằng sung sức hơn vẻ bề ngoài? Trong người đâu có tí mỡ béo nào"

      "Em biết. Chắc chắn là công việc vườn tược và làm mộc giúp sung sức như vậy"

      Harry nhướng mày "Em vẫn nhớ cơ à?"

      "Tất nhiên rồi. nghĩ là em mời đến vùng thôn quê chỉ vì em mến thôi à?" Alice cười vang

      "Tệ . biết đây là cái bẫy mà. Vậy là phải đóng giá sách à? Hay trồng củ hành?"

      Alice quay sang phía . "À há! Hóa ra là giỏi như em nghĩ nhé, nếu phải biết thời điểm này mà trồng hành là quá muộn rồi"

      "Tất nhiên là biết vậy. Chỉ là muốn thử em thôi" Harry toét miệng và đưa tay túm dây xích của Snoop. "Nào, giờ xem em huấn luyện chó thế nào rồi. Em có mang theo thức ăn cho chó ?"

      "Dĩ nhiên!" Alice thò bàn tay vẫn còn đeo găng vào túi lôi bịch thức ăn nho ra đưa cho Harry. " dạy em giỏi lắm mà"

      "Và hy vọng em cũng dạy Snoop dễ thương giỏi như vậy. Snoop! Ngồi xuống!" Snoop ngoan ngoãn ngồi xuống và nhìn Harry chờ đợi

      "Ngoan lắm!" Harry vứt miếng thức ăn vào miệng chú chó và xoa đầu nó

      "Nằm xuống!" Snoop nằm dài dưới đất và vẫn ngước mắt nhìn Harry, trong khi Harry thấy rất ấn tượng và cho cậu chàng thêm miếng thức ăn nữa

      "Nằm im!" Harry quay lưng và ra xa vài mét, rồi quay lưng lại và thấy Snoop vẫn nằm im bất động ở chỗ cũ. "Alice Chambeers, rất, rất ấn tượng đấy"

      " xem này", Alice cười. "Snoop, bắt tay nào". cười giòn tan khi Snoop ngoan ngoãn giơ chân lên và đặt vào tay . "Tay kia". Snoop đặt chân xuống và giơ chân khác lên, và Alice thề là cu cậu mỉm cười khi làm vậy

      Harry lại và vô cùng thích thú với Snoop. "Cậu bé ngoan!" và xoa lông chú chó/ "Cậu bé ngoan quá! Và bé cũng ngoan nữa!" quay sang Alice và vẫn giữ nguyên ngữ điệu, đưa mẩu thức ăn cho chó lên tận miệng trong khi nhăn nhó ghê tởm, rồi cười và đẩy tay ra

      "Alice, bé ngoan!" Harry tiếp tục , vừa cười lớn vừa cố ấn mẩu thức ăn tận miệng . "Ai là bé ngoan nào!" Snoop sủa ầm lên vì muốn được tham gia trò chơi, còn Alice vừa cười vừa la hét khi chạy ra xa khỏi mùi thức ăn khó chịu từ tay Harry

      "Tránh xa em ra!" hét to và cười vui vẻ. "Để em yên nào. Eo. Mùi kinh quá". Cuối cùng Harry cũng cho Snoop mẩu thức ăn đó

      "Nhưng em dạy chú chó này tốt lắm. Nghiêm túc đấy. rất ấn tượng"

      "Tất nhiên. nghĩ là em làm gì khi ở nông thôn cả ngày trời? Xem ti vi chắc?"

      Harry nhún vai. " đoán là em chỉ xem phim truyền hình thôi"

      "Ha ha"

      Suốt lúc lâu, họ im lặng dạo bước về phía hồ nước và ngồi ghế đá ngắm đàn vịt trời.

      "Chẳng phải vịt trời phải bay về phương Nam khi đông đến sao?" Harry sau vài phút im lặng

      "Em cũng tưởng thế. Em nghĩ đây là những con vịt muốn nghỉ"

      "Hừmmm." Harry gật đầu. "Bọn chúng được máy bay EasyJet đâu nhỉ?"

      "Em chắc là hãng này bay khắp nước Mỹ đâu"

      Harry mỉm cười và quay sang Alice. "Em biết , em thay đổi rất nhiều"

      " sao? Nhưng có biết gì về em đâu. Sao thế được?"

      "Alice, em đỏ mặt kìa. Em đúng, biết nhiều về em mặc dù có cảm giác biết em rất , bởi vì Emily luôn miệng kể về em, nhưng khi gặp em lại rất ngạc nhiên, vì cho dù rất mến em nhưng dường như em, ôi Chúa ơi, có lẽ nên điều này, nhưng dường như em được hạnh phúc"

      " sao? Kỳ cục quá nhỉ. Ngay cả khi em ở Brianden cũng vậy sao? Chúng ta có quãng thời gian rất tuyệt vời mà. Chẳng lẽ lúc đó trông em hạnh phúc sao?"

      " phải là em phải ngồi khóc hay kiểu kiểu vậy, chỉ là em có vẻ buồn thôi, và giờ vẻ buồn đó còn nữa. Trông em hoàn toàn khác"

      "Chỉ vì lúc này sáng sớm và em trang điểm thôi"

      " phải, mặc dù phải thừa nhận là trông da em hơi xù xì... ối!" Alice huých mạnh cùi chỏ vào và nhăn mặt lại "Được rồi, được rồi, đùa thôi. Nhưng nghiêm túc đấy, việc này liên quan gì đến phấn son hay thời điểm trong ngày, toàn bộ, ối... " nhăn nhó và gục đầu vào hai bàn tay

      "Sao cơ? định gì đó kinh tởm đúng ? Đó là lý do nhăn mặt đúng ? Nào. em nghe"

      "Cái này có vẻ lố lăng nhưng... thần thái của em thay đổi rồi"

      " đúng. Có vẻ lố lăng"

      "Vậy nên ngậm miệng lại"

      ". cứ . về em cũng vui mà"

      Harry lắc đầu. ' tin được là em lại thế"

      "Nhưng đúng mà!" Alice dối. "Chủ đề thích của em đấy"

      "Em muốn bổ sung thêm điều gì về em?"

      "Ôi phải thế. Chỉ là thú vị hơn khi nghe người khác ra suy nghĩ của họ về em thôi. Nào. Ta bộ tiếp nhé" Alice đứng lên, bởi vì mặc dù chỉ là đùa thôi nhưng thoải mái lắm với cuộc trò chuyện này, với thân mật mà tạo ra, mặc dù có thể che giấu khó chịu bằng khiếu hài hước của mình, nhưng dễ chịu hơn nếu đứng lên, tiếp tục bộ và thay đổi chủ đề

      "Vậy" Alice nhanh nhẹn . "Chúng ta mua cà phê và mang bánh về nhé. Hôm nay chúng ta có ối việc phải làm, sau đó hai người có thể về nhà em ở miền quê vào hôm nay hoặc ngày mai"

      "Ừ, đúng rồi" Harry đứng lên. " thế nào cũng được. Thế nào tiện cho em hơn?"

      "Chà" – Alice nhìn lên trời, "chỉ cần trời có tuyết thế nào cũng được"

      "Vậy nhìn lên trời em có thể gì nào? Hôm nay có tuyết rơi vậy?"

      "Em nghĩ là hôm nay có tuyết"

      "Làm sao em biết được?"

      "Em có biết đâu. Em chỉ muốn mang vẻ mặt như thể em biết điều em đến thôi"

      "Ừm". Harry nghiêm nghị gật đầu. "Trong trường hợp này phải đồng ý với em. Chắc chắn là hôm nay có tuyết rơi"

      Họ về tới nhà, căn phòng vẫn hoàn toàn tĩnh lặng. Tờ New York Times vẫn nằm nguyên vị trí cũ, cánh cửa hai phòng ngủ vẫn đóng chặt

      "Chúa ơi, họ lười quá thôi" Alice vừa cười vừa đặt cà phê và bánh lên bàn. "Đợi em lấy đồ ăn ra rồi chúng ta gọi hai người dậy"

      " giúp gì được ?"

      " lấy đĩa và dao nhé?"

      "Được thôi"

      "À, pho mát kem trong tủ lạnh"

      " nhớ rồi"

      "Vâng" Alice bày đồ ăn ra bàn. "Giờ em và lôi bọn họ ra khỏi giường thôi"

      " ơi", Alice thầm với chồng Joe mảnh vải che thân ngủ say sưa. "Bữa sáng được dọn sẵn bàn rồi"

      Joe quay người và mỉm cười ngái ngủ. tỉnh giấc lúc rồi, nhưng giường ấm áp và êm ái quá nên vẫn còn lơ mơ. Kỳ cục thay, lại nghĩ miên man về Josie. nghĩ về từ lâu rồi, cũng chuyện hay liên lạc với , ngoại trừ thi thoảng nhìn thấy tên trong danh sách đầu tiên của thư điện tử được gửi theo nhóm đến địa chỉ của , vậy mà sáng nay lại nhớ cảm giác về làn da, về mái tóc của

      rất phấn khích khi nghe thấy tiếng chân Alice bước vào phòng ngủ. Alice dễ thương. Đúng là liều thuốc đặc trị. lăn về phía và luồn tay vào trong áo , rồi xoa phần dưới bầu ngực và mỉm cười

      "Dậy thôi " kéo dậy và lật chăn ra. "Bữa sáng sẵn sàng rồi"

      Chết tiệt. Alice đứng lên và biến mất khỏi phòng ngủ. rang là có hứng, và rang là có thời gian quan tâm đến dương vật dựng đứng lên. Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt. Joe chầm chậm chui ra khỏi giường và vào phòng tắm qua loa bằng nước lạnh

      "Ở đây mới tuyệt vời làm sao!" Emily thở dài khi quay lưng ngắm nhìn đường chân trời New York ở tít đằng xa

      "Chẳng phải New York rất tuyệt vời sao? Em có thể ở đây mãi mãi"

      Họ dành cả buổi sáng hôm qua để mua sắm, sau đó ăn trưa trong ngôi làng, buổi chiều họ rạp hát, và ăn tối ở Tribeca. Emily mệt lả nhưng rất phấn khích, và cứ tiếc ngẩn tiếc ngơ vì họ phải trở về

      "Ái chà, chắc chắn là mọi người ở đây rất quý em" Harry mỉm cười. "Emily dấu của đơn thương độc mã giúp nền kinh tế hồi phục"

      Alice cười nhưng mặt Emily lạnh tanh " Harry , tại sao lại có thể như vậy hả? Mọi thứ em mua đều là mua ở chợ đường Canal, cũng là các cửa hàng nho re rẻ ở SoHo thôi mà"

      "Em à, về chất lượng, mà về số lượng kia", Harry . " biết là mình mang đồ về nhà kiểu gì đây"

      "Mình mua thêm cái túi nữa" Emily càu nhàu

      " tưởng là em còn đồng nào nữa mà?" Harry

      "Ôi, Harry, vì Chúa. Tại sao phấn chấn lên nhỉ?" cáu kỉnh . "Chúng ta nghỉ. nghỉ phải vui vẻ chứ"

      Alice và Joe thấy khó xử. Alice muốn Emily nên thư giãn, vì bạn quá nhạy cảm, nhưng học được cách can thiệp vào chuyện riêng của người khác, vì vậy chỉ ngồi im

      Cuối cùng Joe là người phá tan bầu khí kỳ cục này. " Harry này, tôi hy vọng có mang theo thùng dụng cụ. Hình như Alice có việc muốn nhờ phải"

      "Chết tiệt, biết ngay là tôi để quên gì đó mà" Harry vỗ tay đen đét vào trán

      "Ôi, chà" Joe mỉm cười. " dùng đồ của tôi cũng được"

      Alice phì cười. " làm gì có hộp dụng cụ"

      " có vài cái tuốc nơ vít mà" Joe trả miếng

      "Em mới là người có hộp dụng cụ, cảm ơn nhiều nhé" Alice và quay sang Harry, "và em rất sẵn sàng cho mượn"

      "Có ai rằng như thế này là nghỉ hè miễn phí nhỉ?" Harry tặc lưỡi nhìn ra ngoài cửa sổ

      " thể tin được là bọn mình lại ở đây" Emily hét lên khi ô tô rẽ vào nhà Alice ở Highfield. "Ý tớ là tớ vẫn nghĩ Brianden là làng quê, nhưng nó chẳng là gì so với ở đây cả. Ở đây cứ như trong phim vậy. Cậu cứ nhìn những cánh rừng , những hàng cây kia xem"

      "Đẹp quá đúng ?" Alice mỉm cười và thấy thư thái hơn nhiều vì được trở về nhà. Họ lái xe dọc lối vào và dừng xe ngay trước cửa nhà

      "Đây hả?"

      "Ờ.. ừ"

      "Đáng quá", Emily , và đúng là ngôi nhà đẹp , nhưng lại chờ đợi ngôi nhà tráng lệ hơn. biết Joe có kế hoạch xây dựng ngôi nhà lớn hơn gấp nhiều lần mảnh đất này, nhưng cũng biết Alice rất hạnh phúc với ngôi nhà tại, và nếu bạn thích phong cách Mỹ ngày xưa ngôi nhà quả là hoàn hảo, nhưng hình dung của giống thế này chút nào.

      "Cánh đàn ông con trai mang đồ đạc vào sau. Em mình thôi, tớ đưa cậu xem hết ngôi nhà"

      Họ quanh tầng , và Alice chỉ cho Emily xem những đồ đạc được sơn quét lại, đồ đạc được cải tạo mới, hay những việc làm, rồi sau dó họ lên lầu xem ba phòng ngủ , phòng dành cho khách sang trọng và như mời gọi với ga trải giường màu xanh da trời kết hợp với rèm cửa đồng màu, đống gối được đặt ngẫu nhiên giường.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :