1. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Đâu chỉ mình anh - Jane Green

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 10
      "Tớ thể chịu đựng được nữa." Cổ họng Alice khô rát và nghèn nghẹn vì phải cố kìm nước mắt. "Tớ biết tại sao tớ lại kết hôn, tớ chẳng bao giờ thấy mặt ấy, và tớ cứ nghĩ mình bao giờ ra điều này, nhưng thề có Chúa là tớ biết tớ sống vì cái quái gì."

      Emily ngồi cạnh Alice ghế sofa và quàng tay quanh vai bạn, siết , biết phải gì; đợi Alice khóc và muốn với bạn rằng luôn luôn ở bên bạn.

      Alice ngẩng mặt lên nhìn Emily. "Thử hình dung nếu cậu chưa bao giờ gặp Harry. Cậu chịu đựng được điều đó, đúng ?"

      Emily nhún vai.

      " đâu. Tớ biết cậu chịu được đâu. Tớ biết ai chịu được cả. Trừ Alice già nua ngốc nghếch này."

      "Cậu phải Alice già nua ngốc nghếch. Cậu là Alice dễ thương và đây chỉ là thăng trầm trong cuộc sống hôn nhân. Cậu vượt qua giai đoạn này rồi, vì vậy chắc chắn lần này cậu cũng vượt qua, cậu luôn làm được."

      "Ôi Chúa ơi, Emily ơi. Tớ thể chịu đựng được nữa. Tớ nghĩ ấy ngoại tình."

      Thời gian như đứng im.

      Sắc mặt của cả hai tái nhợt trong vài phút.

      "Có cậu nghĩ là ấy ngoại tình ?" Emily chậm rãi, thận trọng bởi tin là cuối cùng, sau ngần ấy năm chung sống, Alice mới ra điều mà tất cả mọi người đều nghi ngờ.

      "Có. Mà ." Alice thở dài. "Chúa ơi, tớ cũng biết. Ý tớ là, mặt, tớ nghĩ ấy làm vậy với tớ, ấy biết tớ bỏ ấy nếu tớ phát ra điều đó, nhưng mặt khác..." vùi đầu vào hai bàn tay, rồi lại ngẩng mặt lên nhìn Emily. "Nếu ai đó bàn tán về cuộc đời tớ, tớ nghĩ rằng ấy tằng tịu với đó. Suốt ba tháng qua, hầu như có hôm nào ấy về nhà trước mười giờ tối. Lúc nào ấy cũng là bận họp hành và bao giờ nghe điện thoại của tớ. ấy công tác mà cho tớ biết địa chỉ khách sạn. Tớ chỉ biết đợi ấy gọi điện về, và suốt ba tháng liền, vợ chồng tớ cũng quan hệ chăn gối."

      "Cậu nghiêm túc hả?" Emily thể che giấu cảm giác bàng hoàng. "Ba tháng trời? Lý do của ấy là gì?"

      " ấy ấy mệt, và khi ấy làm việc vất vả đến vậy chẳng còn tha thiết gì chuyện làm tình nữa."

      " vậy sao?"

      "Ừ, lần trước, khi vợ chồng tớ đối mặt với giai đoạn tương tụ, ấy cũng làm việc miệt mài y như thế này và quan hệ gì hết, nhưng bây giờ tớ tự hỏi, liệu có phải mỗi khi ấy ấy phải làm việc vất vả thực tế là ấy ngoại tình hay . Ôi Chúa ơi." Alice đứng lên ôm ngực, cơn nóng bất ngờ trào lên trong người , mồ hôi vã ra trán. "Chắc tớ bị ốm rồi."

      Năm phút sau, Alice bước ra từ phòng tắm, xanh xao, mệt mỏi, mặt đẫm mồ hôi.

      Emily pha trà trong bếp. mang trà vào phòng và quan sát Alice khi Alice hớp ngụm nước ngòn ngọt ấm với cảm giác biết ơn.

      "Ali à, cậu chuyện này với ấy chưa?" dịu dàng hỏi.

      "Rồi chứ. ấy chỉ là tớ ăn linh tinh. Emily à, tớ đơn lắm." Cuối cùng Alice cũng để nước mắt lăn dài xuống hai gò má. "Tớ biết tớ làm cái quái quỷ gì nữa."

      Ba hôm trước, Alice cũng thử chuyện này với Joe. Ba tháng là khoảng thời gian quá dài để chịu đựng đời sống tình dục, có hơi ấm hay thân mật dưới mọi hình thức khi bạn chồng mình và muốn được ở bên ấy, và Alice nghĩ rằng có lẽ vẫn chưa cố gắng hết mức. Có thể nếu cực kỳ khiêu gợi và quyến rũ, biết đâu lại kéo trở về từ bất cứ thứ gì cướp khỏi vòng tay .

      Lần trước, khi Joe tỏ ra xa cách, Alice cũng thử cách này rồi. mua quần áo lót mới, khiêu khích bằng rượu, và mặc dù phương cách này chưa bao giờ phát huy hiệu quả nhưng lần này quyết tâm khôi phục lại mãnh liệt đó.

      Vậy là thức đợi Joe trong bộ đồ ren mặc ở nhà. Rồi chờ. Và chờ. Lúc 0:6, khi nghe tiếng cửa trước lạch cạch mở ra, mệt đến mức chỉ muốn lăn ra ngủ, nhưng đợi đến lúc này rồi phải đợi cho trót.

      mong Joe thẳng lên giường. cho cùng cũng muộn rồi, và cũng làm việc vất vả, nhưng hai mươi phút sau vẫn chưa xuất , đành nhón gót xuống cầu thang để xem làm gì.

      thấy dấu hiệu của trong phòng khách hay phòng bếp. nghe thấy tiếng rì rầm nho từ phòng làm việc của , và ngay lập tức, tim đập nhanh hơn, cơn buồn nôn bắt đầu trào lên trong lồng ngực.

      muốn đứng ngoài cửa nghe ngóng, muốn có bằng chứng cần, nhưng thể. muốn bắt quả tang ngoại tình, muốn nghe thấy thứ bằng chứng thể chối cãi, thay vào đó, muốn Joe trấn an , với rằng mọi việc đều rất ổn.

      nghe thấy tiếng cười nho và mở cửa mạnh để biết rằng đứng đó. nghe đủ để hoài nghi, nhưng thể chịu đựng việc nghe thêm chút nữa để kết án .

      Joe đột ngột quay lưng lại, nỗi sợ hãi hiển trong đôi mắt .

      "Em làm gì vậy?" , cố gắng tỏ ra bình thường hết mức và tay vẫn cầm điện thoại.

      " làm gì vậy?" Alice rít lên và chỉ vào điên thoại. " chuyện với ai? bồ bịch đúng ?"

      "Tôi gọi lại cho vào ngày mau," Joe qua điện thoại, lúc này giọng của rất to, rất chuyên nghiệp, mang đúng tính chất điện thoại công việc. "Cho đến lúc đó, đừng làm gì với ý kiến của ngân hàng đầu tư nhé."

      "Em như vậy," Josie cười khàn khàn. "Đồ quỷ sứ, suýt bị bắt quả tang. Mai gặp cưng nhé." Và gửi nụ hôn qua điện thoại trước khi cúp máy.

      "Được rồi," Joe với đầu dây bên kia lúc này chỉ còn tiếng tút tút. "Được rồi, ngày mai tôi và thảo luận về kết quả định giá. Tôi xin lỗi nhưng tôi phải cúp máy đây." quay sang phía Alice - người ấp a ấp úng và bắt đầu tự hoài nghi chính mình. Liệu có phải nghe thấy tiếng cười khe khẽ khi đứng ngoài cửa ? Có phải nghe thất tiếng trò chuyện rầm rì, với giọng cho thấy có vẻ như chồng chuyện với người phụ nữ, hay ả nhân tình ?

      "Em làm cái chết tiệt gì vậy?" Nỗi lo sợ được thay thế bằng cơn giận dữ. Joe thoát, biết mình thoát, và giờ tỏ ra tức giận và tự vệ, với thái độ ngay thẳng của kẻ có tội biết mình trắng án. "Sao em dám," tiếp, "tại sao em dám vào phòng làm việc của trong khi chuyện điện thoại với khách hàng Nhật Bản, nghe lén rồi buộc tội ngoại tình?"

      Alice ghét giọng lớn tiếng. Ghét những cuộc trang cãi. Phản ứng đầu tiên của luôn là thoái lui và bỏ chạy, và chắc chắn rồi, bắt đầu xin lỗi.

      "Em xin lỗi," . "Em nghĩ ... có vẻ như ..."

      "Sao cơ?" rít lên. "Có vẻ như tôi làm sao? đứng bên ngoài nghe lén cuộc trò chuyện của tôi sao?" Trong giây thôi, nỗi sợ hãi quay trở lại trong , nhưng , chắc chắn vợ chưa nghe thấy hoặc chưa biết chuyện gì, nếu thoái lui nhanh như vậy được.

      Hóa ra Josie rất khác so với những người phụ nữ khác. Họ ăn nằm với nhau ba tháng, và trong ba tháng đó, Joe nhận thấy phải là người nắm quyền kiểm soát – khác hoàn toàn so với vị thế của khi dan díu với những người đàn bà khác.

      Những trận mây mưa say mê và hân hoan thể tin được, và đối với , Josie giống như ma túy loại A. Càng gặp càng muốn gặp thêm nữa, và càng muốn gặp càng có khả năng kiểm soát nhiều hơn.

      Suốt thời gian dài, lo sợ mình phải lòng . lo lắng bởi thực lòng bao giờ muốn làm tổn thương Alice, lo lắng bởi thể điều khiển người phụ nữ như Josie mọi lúc mọi nơi. Giờ đây nghĩ đó phải là tình , đó chỉ là ám ảnh mà trước sau gì cũng biến mất khỏi não bộ của .

      Trước đây Joe cũng có những kiểu ám ảnh như vậy, nhưng thông thường, ngay khi những người phụ nữ bắt đầu đòi hỏi, hay bắt đầu phải lòng , sẵn sàng quất ngữa truy phong và tìm thử thách mới.

      Nhưng Josie vẫn là thử thách. thấy rất ngộ nghĩnh. Những câu vốn hiệu quả với các nàng khác nay chỉ khiến Josie cười đầy khinh miệt.

      thấy cứng rắn, phải việc gì muốn cũng sẵn sàng làm, những điều đó khiến say mê, và, cũng giống như tối nay, bắt đầu chấp nhận nhiều rủi ro hơn.

      mới tạm biệt bốn mươi phút trước, nhưng đường về nhà chỉ nghĩ đến , và phải chuyện với lần nữa trước khi ngủ. Alice thường lên giường từ lúc 8:30, và thức dậy vào giờ này.

      Ôi Chúa ơi, suýt bị bắt quả tang. nhìn Alice đứng đó trong bộ đồ ren chưa thấy bao giờ, và ơn Chúa, lại trót lọt vụ này. Chỉ chút nữa. chút xíu nữa thôi là xong rồi. Bất kể nghiện Josie đến đâu cũng muốn cuộc hôn nhân của mình chấm dứt. và biết Alice nghe thấy những lời với Josie, nghe thấy với Josie rằng muốn đưa đến miền thôn quê; đến khách sạn có giường bốn cọc, trói lại, hai chân dang ra để mặc sức làm những gì muốn, và cuộc hôn nhân của kết thúc.

      "Sao?" nhắc lại, tức giận trào lên, chỉ có tia sợ hãi lóe lên trong mắt . " nghe thấy gì rồi? nghĩ nghe thấy gì rồi nào?"

      "Em... có gì. Chỉ là do giọng của thôi, nghe giống như cuộc điện thoại công việc."

      "Tôi biết về cái quái gì nữa." Joe đứng lên và xô Alice. "Tôi làm việc cả ngày dài. Tôi mệt là. Và tôi trở về nhà để thấy vợ tôi đứng đây buộc tội tôi cách nhảm nhí. có nghĩ là tôi phải làm việc rất vất vả ? có nghĩ gi là tôi vô cũng bận rộn, là tôi kiệt sức ngay khi về đến nhà ?"

      "Em xin lỗi," Alice ngoan ngoãn .

      "À, giờ mới xin lỗi quá muộn rồi." Giờ Joe nắm thế thượng phong. "Có chuyện quái gì xảy ra tôi cũng đời nào cần vợ tôi vô cớ buộc tội tôi dan díu tằng tịu khi tôi về nhà lúc" – nhìn đồng hồ - "quá nửa đêm."

      "Nhưng Joe." Alice cố gắng tìm từ ngữ để diễn đạt, muốn đầu hàng dễ dàng như thế này, muốn với về nỗi sợ hãi của mình, muốn được củng cổ tinh thần. "Vợ chồng mình quan hệ suốt ba tháng nay. Lúc nào cũng vắng và để lại cho em địa chỉ liên lạc, và hầu như bao giờ ở nhà. cũng phải thấy rằng những điều đó đáng ngờ."

      "Vậy là thực nghĩ tôi ngoại tình à?"

      "... em biết." Alice thở dài. "Em nghĩ là em thực lòng nghĩ vậy, em thực lòng nghĩ lại làm vậy với em, nhưng khi có vẻ ham muốn em nữa, em biết nghĩ thế nào cho phải."

      "Ôi, em ." Joe thắng. Giờ có thể xoa dịu . về phía và vòng tay ôm . "Tất nhiên là bồ bịch với hết. em. Em là gà con bé của , còn ai khác đâu em."

      Alice nhõm mỉm cười, rúc đầu dưới cánh tay . "Em cũng ." thở dài và tưa đầu lên cổ .

      Joe mỉm cười hôn mái tóc . " em nhiều hơn."

      "Em nhiều hơn."

      " biết mà." Cái dụi đầu của Alice bên dưới cổ trở nên mạnh mẽ hơn, xoay đầu và hôn môi . Joe cũng hôn đáp lại, nhưng ngay khi đôi môi bắt đầy mở ra, lùi lại và ôm chặt trước khi quay lưng . "Muộn rồi em ạ," , cầm tay kéo khỏi phòng làm việc. "Đến giờ ngủ rồi."

      Alice trườn sang phần giường của Joe và rúc vào lưng . Joe cố gắng hết mức để thở đều. vợ, nhưng muốn làm tình với vợ. muốn làm tình với bất kỳ ai khác ngoài Josie, mặc dù kiều như vậy thực là làm tình mà chỉ là mây mưa vui vẻ.

      "Ngủ ngon em nhé," lầm bầm như thể ngủ rồi. Alice mơn trớn lưng thêm chút nữa với nỗ lực miễn cưỡng để khơi dậy cảm xúc trong , nhưng cuối cùng phải đầu hàng và trườn về phần giường của mình.

      "Vậy , vào buổi tối hôm đó, nếu cậu nghĩ là ấy ngoại tình," Emily đánh bạo hỏi khi Alice kể cho nghe chuyện này, "tại sao bây giờ cậu lại nghĩ ấy ngoại tình?"

      "Tớ biết chuyện này có vẻ điên rồ, nhưng khi ấy ở bên tớ, an ủi tớ, tớ tuyệt đối tin là mình quá ngu ngốc khi nghi ngờ ấy. Nhưng khi ấy xa, hoặc khi ấy gọi điện thông báo về muộn, tâm trí tớ rối tung rối mù lên và tớ cam đoan là ấy có người đàn bà khác. Và cậu biết điều tồi tệ nhất là gì ? Điều tồi tệ nhất là tớ ba mươi lăm tuổi và tớ muốn có con, và làm sao tớ có thể có con cho đước nếu chồng tớ ngủ với tớ?"

      "Ý cậu là cuối cùng Joe cũng đồng ý có còn à?"

      Alice khịt mũi. "Đừng ngớ ngẩn thế chứ. Chồng tớ bao giờ về nhà để thảo luận về việc con cái đâu. Nhưng thời gian cạn dần, Em ạ. Tớ sẵn sàng, Chúa ơi, tớ sẵn sàng từ nhiều năm rồi, và ai biết liệu tớ có thể có con được chứ? Có thể phải mất nhiều năm tớ mới có con, và nếu vợ chồng tớ sớm bắt đầu muộn mất."

      "Vậy làm sao cậu có con cho được nếu ấy ngủ với cậu?"

      :Chính xác. Tớ cậu nghe nhé. Tớ còn nghĩ đến việc xin tinh trùng để thụ thai đấy."

      " phải vậy chứ!"

      "Phải mà, nhưng tớ chỉ nghĩ vậy thôi chứ làm đâu. Tớ muốn có con với chồng tớ, chứ phải với ống thụ tinh. Tớ còn tin là tớ lại hào hứng tưởng tượng ấy."

      "Tớ cho cậu biết điều gì mới thực đáng buồn nhé. Giấc mơ của tớ là còng tay, khăn lụa, và ba người đàn ông lực lưỡng với ba cái chứng chỉ bậc thầy trong lĩnh vực tình dục. Vậy mà giấc mơ của cậu lại là ống thụ tinh nhân tạo."

      Alice nghẹn cả nước trà. "Ba? Ba người đàn ông? Cậu đấy chứ?"

      Emily đỏ bừng mặt và nhún vai. "Như vậy là quá đáng à?"

      " chút. Nào tiếp . Cậu gặp ba người đàn ông này ở đâu?"

      "À... ờ. Tớ kể thêm với cậu nữa, trừ phi cậu kể cho tớ nghe giấc mơ của cậu."

      "Được rồi. Giấc mơ của tớ là túp lều tranh..."

      "Ôi, cậu thôi ngay !" Emily đấm Alice, còn Alice cứ ngồi cười khúc khích. "Giấc mơ về tình dục của cậu cơ mà. Nào kể chứ. Tớ kế cho cậu nghe về giấc mơ của tớ rồi, giờ cậu phải kể cho tớ nghe phần của cậu."

      "Tớ kể gì hết trước khi tớ có thêm thông tin về ba người đàn ông vạm vỡ đó. trong số họ có phải là Harry vậy?"

      Emily dứt khoát lắc đầu. "Chắc chắn là . Tưởng tượng tình dục nên dính dáng gì đến người đàn ông mà cậu thương, nhất là khi họ chưa suy đồi đến thế."

      "Ố ồ, việc càng lúc càng gay cấn đây, Tiếp tục nào, kể cho tớ nghe ."

      Sau nửa giờ cười đùa khúc khích, Emily cúi xuống xoa đầu Humphrey. Humphrey nhắm mắt vui sướng và nhanh chóng nằm nhoài người ra, để lộ cái bụng béo phị cho Emily thấy và vừa xoa bụng chó cưng vừa cười sảng khoái. "Humphrey, mày là đồ mập ú. Ali, cậu biết sao , nếu cậu có con, cậu phải có ai đó khác."

      "Gì cơ?" Alice sửng sốt ngẩng lên nhìn bạn. "Tớ muốn ai khác. Cậu về chuyện gì vậy?"

      "Tớ về thứ gì đó giống với Humphrey."

      " cái gì?"

      " con chó. Cậu đơn đến vậy, tại sao cậu nuôi chó nhỉ?"

      "Vì Joe ghét động vật. Mặc dù tớ cũng thích chó."

      "À, cậu phải thử thách Joe. Hãy với ấy hoặc là ấy phải dành nhiều thời gian hơn ở nhà với cậu, hoặc là cậu nuôi chó để có bầu có bạn."

      "Tớ nghĩ là ấy đồng ý nuôi chó đâu. Cứ nhìn những gì xảy ra với Molly đâu nếu cậu thử lần? bạn cũng lớp tớ có giống cho Westie rất đẹp và nàng chó này mới sinh con, ấy tìm nhà ở cho đàn cho con này."

      "Ôi, dễ thương quá! Tớ thích giống chó Westie lắm."

      "Ừ, phải chó thuần chủng đâu. ra là nàng chó này có chửa khi ấy cứu nó, vì vậy có Chúa mới biết giống chó này có thuần chủng hay , nhưng phải là chúng dễ thương chịu được."

      "Nếu tớ may mắn đàng chó con lai giữa giống Westie và giống Rottweiler."

      Emily cười. "Ít nhất nó cũng con chó giữ nhà tốt. Và rất thú vị nữa, cậu có thể tham gia lớp huấn luyện chó. Ôi thôi nào, cậu nên nuôi con chó thôi. mà!"

      Alice rất sung sướng trước viễn cảnh này. "Ừ." cuối cùng cũng , "cậu rất đúng, và chắc chắn việc này đáng để tớ thử. Tớ hứa đề cập đến vấn đề này nếu có hôm nào chồng tớ lại về nhà vào lúc thích hợp."

      tuần sau đó, Snoop có nhà mới. Tất nhiên là Joe phản đối, nhưng Alice chuẩn bị kĩ lưỡng cho cuộc tranh luận, và có lý lẽ gì để bào chữa cho mình.

      Alice vui sướng tột độ khi cuối cùng cũng có ai đó để thể tình thương và quan tâm, ai đó thương vô điều kiện, ai đó muốn ở bên mọi lúc mọi nơi.

      cũng mới tham gia lớp huấn luyện chó, và hớ mối quan hệ của Harry với Emily, luôn được đối xử đặc biết, Harry rằng có thể gọi cho bất cứ lúc nào nếu có thắc mắc hoặc cần giúp đỡ.

      Snoop mở ra thế giới hoàn toàn mới cho Alice. có thể từ chối lời mời với lý do là mới nuôi chú chó còn và thể để nó ở nhà mình, hoặc nếu nhà hàng cho phép mang Snoop vào trong, hối tiếc gì khi ra về, vì nhờ thế có cơ hội từ chối những lời mời ăn trưa nồng nhiệt.

      đưa Snoop dạo quanh nơi mình ở ít nhất năm lần mỗi ngày, cũng đột nhiên nhận thấy có rất nhiều người nuôi chó, và dừng lại trò chuyện với tất cả bọn họ.

      Hàng xóm nhất trí cho rằng nửa dòng máu của Snoop là chó săn thỏ hoặc giống chó lùn Baxer. ràng là kết hợp kỳ cục, nhưng các mảng lông màu nâu khắp mình chú chó rất giống với loại chó sục ở West Highland.

      Đó là thế giới mà Alice mến, và mặc dù Joe ở nhà nhiều hơn trong vài tháng qua, dù vẫn xa cách và dửng dưng, Alice nhận thấy còn quan tâm đến thái độ của nhiều như trước nữa. Giờ đây, ngoài Joe, thứ khác để nghĩ đến, và thứ đó sinh ra để dành cho .

      Ngay cả Joe cũng nghĩ Snoop là ý tưởng hay ho. Con chó là lý do hoàn hảo để dạo lúc đêm muộn và gọi điện thoại cho Josie. Và, trong trường hợp Joe chưa có con, Snoop là chứng cớ ngoại phạm hoàn hảo cho cuộc hẹn hò cuối tuần.

      "Em cứ ngủ ," rồi hôn Alice khi đứng cạnh giường với quần jeans và mũ bóng chày. " đưa Snoop đến công viên Hyde dạo lâu lâu chút." Khi đó Alice thường mỉm cười chui lại vào tấm chăn lông vịt. Ai ngờ được là Joe lại thích chó cơ chứ? Và nếu tốt đến vậy với Snoop, hãy tưởng tượng xem tốt như thế nào với con cái. Chắc chắn họ sớm có con thôi.

      Và Snoop rất vui vẻ. Phòng khách nhà Josie chẳng có nhiều thứ để cho chú chó con đùa nghịch, vì vậy cu cậu thường thích thú tè vào góc phòng trong khi đợi Joe chui ra từ phía sau cánh cửa phòng ngủ đóng chặt.

      ", Joe, đừng lố bịch thế." Josie rùng mình khi Joe luồn bàn tay dày dạn kinh nghiệm lên đùi . " phải ở văn phòng."

      "Tại sao ?" Joe rì rầm. "Tám giờ tối thứ Sáu, em nghĩ còn ai lảng vảng ở đây nữa?"

      Josie im lặng. đúng. Vào ngày thứ Sáu, tầng giao dịch luôn vắng vẻ, và người ta chỉ ở lại làm việc muộn nhất là đến sáu giờ. dừng lại nghe ngóng, sau đó đứng dậy liếc ra cửa. đúng. Nơi đây hoàn toàn vắng vẻ.

      "Em cứ để cửa mở ," Joe toét miệng cười và phần khích trước cảm giác hồi hộp, dựa lưng vào bàn hội thảo trong phòng họp ở cuối hành lang. "Đến đây với ."
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    2. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 11
      "Tôi là Steven ở phòng Nhân . Chúng tôi muốn họp với . có thể đến buổi họp lúc 6 giờ tối nay ?"

      Khốn kiếp. . Sáu giờ tối nay Joe định thẳng đến nhà Josie và ở đó khoảng hai tiếng trước khi tham dự lễ khai mạc khách sạn với Alice.

      " ra sáu giờ tối nay tiện cho tôi lắm. À, Steven này, tôi có thể hỏi là buổi họp về vấn đề gì được ?"

      "Chúng tôi muốn thảo luận về cơ hội nghề nghiệp của . Năm giờ được chứ?"

      Joe thở dài. Cơ hội nghề nghiệp. Như thế là thế quái nào nhỉ? Mà có về cái quái gì có vẻ như đây là cuộc họp dài hơi. Dù sao cũng rời cuộc họp lúc sáu giờ. ổn thôi.

      "Được rồi. Năm giờ cũng được."

      "Hay lắm. Chúng tôi gặp tầng của chúng tôi lúc năm giờ."

      Joe gửi tin nhắn nội mạng sang máy tính của Josie, cẩn trọng dùng ngôn từ khiêu khích sao cho lời nhắn mang tính chất công việc, trong trường hợp tin bị đọc lén. "Gặp phòng Nhân lúc năm giờ. Sáu giờ tham dự cuộc họp kế tiếp. Đợi ở đây nếu họp quá giờ." nhấc điện thoại gọi cho Alice và với rằng gặp ở khách sạn lúc 7:30.

      Steven Webster ngồi quay lưng về phía cửa sổ. Jacqueline Asterly, Giám đốc phòng Nhân Châu u, ngồi bên trái . Phía đầu bàn là Richard Nilsson, chủ tịch Ngân hàng đầu tư, và giám đốc của Joe.

      Joe chuẩn bị tư tưởng gặp Steven Webster, người đàn ông mà có biết và mến mộ. Thực ra, chính Steven là người tuyển dụng vào công ty. chuẩn bị tinh thần gặp Jacqueline, hay giám đốc của . Có vẻ hay rồi, và khi ngồi xuống, vẫn nhớ là hôm thứ sáu tuần trước, cánh cửa hơi lách cách khép lại khi và Josie làm tình với nhau trong phòng hội thảo lúc tối muộn.

      Khi đó, họ đột nhiên dừng lại, nỗi sợ hãi ngay lập tức tiếm ngôi niềm say mê, nhưng ngay khi kéo quần lên và chạy ra cửa kiểm tra phòng giao dịch bên ngoài và hành lang, thấy bất cứ ai ở đó.

      "Khốn kiếp", rít lên. "Em có nghĩ là có người nhìn thấy chúng mình rồi ?"

      Mặt Josie trắng bệch. bao giờ muốn điều này xảy ra. Khốn kiếp. Tại sao lại chấp nhận rủi ra này cơ chứ?

      " có ai ngoài đó," Joe . "Có thể là gió thổi thôi."

      "Có thể," Josie với niềm hy vọng tràn trề. "Hoặc có thể do chúng mình tưởng tượng thôi."

      Nhưng lúc này, khi nhìn nét mặt nghiêm trọng của mọi người, Joe thấy ớn lạnh. Có thể là họ hề tưởng tượng gì hết.

      "Joe, cảm ơn đến," Steven . "Mời ngồi. biết mọi người ở đây rồi chứ?" Joe gật đầu khi Steven chỉ cho chỗ ghế trống và mời uống cà phê, nhưng Joe từ chối.

      " có biết tại sao chúng tôi cầu đến đây ?" Jacqueline nhướng người ra trước và nhìn thẳng vào mắt Joe.

      nhún vai. "Steven với tôi là vì cơ hội nghề nghiệp."

      " Joe, việc này đơn giản gì với chúng tôi," . "Thực tế, đây là phần khó khăn nhất trong công việc của tôi, nhưng chúng tôi buộc phải quan tâm vì dan díu với đồng nhiệp, và tôi e là biết quy tắc của việc này."

      Joe tức giận và trở nên phòng thủ trong cảm giác bẽ mặt. "Thực lòng mà , chị Jacqueline ạ, tôi nghĩ đây phải vần đề của chị."

      "Tôi e đó là vấn đề của chúng tôi, Joe ạ, " nhàng . "Khi dán díu với đồng nghiệp, việc này dính líu tới tất cả những đồng nghiệp làm việc với , bao gồm những người có thể có hoặc bắt gặp hai người trong phòng hội thảo." nhìn châm chọc và Joe ngoảnh mặt . thể gì hơn.

      "Chúng tôi thảo luận nhiều khả năng khác nhau, và chúng tôi nhất trí là đáng giá đến mức chúng tôi thể để ra . Hiển nhiên cũng biết, có lẽ hơn tất cả mọi người, về lý do tại sao chúng tôi đưa Josie Mitchell vào đội, và chúng tôi cũng rất miễn cưỡng nếu mất ấy."

      "Vậy cuộc họp này đến đâu?"

      " có biết Sam Barners ?"

      "Hơi hơi thôi. Ông ta ở Mỹ phải ?"

      "Bây giờ . Ông ấy trở lại Luân Đôn để quản lý Tập đoàn Khách hàng đầu tư. cần giải thích chắc cũng biết là trong trường hợp bình thường, việc này có thể khiến bị đuổi việc ngay lập tức. Tuy nhiên, vì mức lợi nhuận mang về cho công ty và tầm quan trọng của với công ty, chúng tôi muốn đưa đến Mỹ với hợp đồng ba năm để thay thế ông ấy."

      Richard chọn thời điểm này để xen vào. "Joe ạ, mọi việc được cân nhắc rất kỹ lưỡng, tôi nghĩ đó là lời đề nghị tuyệt vời, chưa gì đến di chuyển thú vị dành cho , và công việc này rất phù hợp với . Chúng tôi biết làm được rất nhiều việc xuất sắc ở Châu u, và tôi cũng tiếc khi phải nhìn rời đội, nhưng chúng tôi muốn chuyển trọng tâm từ lĩnh vực ngân hàng sang thị trường tiền tệ. Chúng tôi muốn lãnh đạo Nhóm phụ trách khách hàng Châu Mỹ, mang cơ hội kinh doanh đến Châu Mỹ, bao gồm cả Nam Mỹ."

      " được." Joe lắc đầu. "Tôi rất tiếc, nhưng cuộc sống của tôi ở đây. Tôi thực hài lòng chút nào về quyết định này, chưa đến cảm giác bị xúc phạm trước cách làm của quý vị. Tôi thừa nhận điều quý vị về mối quan hệ trong công việc, và tôi cũng vui vẻ chấm dứt mối quan hệ với Josie Mitchell, nhưng chuyển đến Mỹ là việc tôi thể chấp nhận được. Năm nay tôi mang về cho công ty mười chín triệu đô la, và tôi rất hài lòng với vị trí của mình. Tôi có thể mang về nhiều lợi nhuận hơn nữa, và tôi mong nuốn cơ hội thứ hai."

      Joe với tự tin và cả quyết mà trong thâm tâm hề cảm thấy, nhưng đó là cách duy nhất giúp che dấu cơn sốc và cảm giác nhục nhã. Dan díu là chuyện nhưng bị bắt gặp nghiêm trọng hơn nhiều.

      Tất nhiên, chuyển việc là phương án bất khả thi. Nhà ở đây, vợ , cuộc sống của cũng ở đây. có ý định chuyển đâu hết, và điều đáng tiếc duy nhất là có thể phải từ bỏ Josie. Hoặc là vậy, hoặc là phải cẩn trọng hơn nữa trong tương lai. Đó là sai lầm chết tiệt của , tự mắng nhiếc mình, Josie đúng, nghĩ sao chú, làm tình tại văn phòng à? Chắc chắn là họ bị phát , và khi ngồi đây, thể tin là có thể nhận thấy chút xíu thú vị, dù là nhất, của việc này.

      Và quan trọng hơn nữa là phải với Alice như thế nào đây?

      "Chúng tôi biết về khoản lợi nhuận mà mang về cho công ty," Richard chắc chắn. "Đây là lý do tại sao chúng tôi tin là người phù hợp đảm nhận vị trí của Simon Barners. Chúng tôi cần người năng động và có động lực để giúp đội phát triển hơn nữa."

      "Ông Richard ạ, tôi đánh giá cao những gì ông , và tôi rất tự hào vì ông nghĩ như vậy. Tuy nhiên, tôi phải lại rằng tôi hài lòng với việc phải chuyển công tác. Bên cạnh đó, điều quan trọng nhất, như ông thấy, là tôi làm việc với hai công ty dược trong lục địa, và hai hợp đồng đó mang về thêm hai mươi triệu đô la nữa."

      "Chúng tôi biết, và chúng tôi rất hài lòng với các mối quan hệ mà thiết lập tại lục địa, và tôi cũng cần phải nhắc lại lần nữa vì đó chính xác là lý do khiến chúng tôi muốn cử đến Mỹ."

      Jacqueline cất giọng nhắc nhở và hách dịch. "Joe ạ. Tôi e rằng còn lựa chọn nào khác."

      "À." Joe dựa lưng vào ghế và thở hắt ra. Khốn nạn. phải sao với Alice đây?

      "Vui lòng cho tôi biết khung thời gian của quyết định mà có vẻ tôi có quyền kiểm soát này?'

      "Chúng tôi muốn dành các ngày còn lại trong tuần này để sắp xếp công việc. Chúng tôi biết còn rất nhiều việc phải quan tâm tới, nhưng chúng tôi muốn bắt đầu làm việc tại văn phòng ở Manhattan vào ngày chín tháng bảy."

      "Nhưng chỉ tuần rưỡi nữa là đến ngày đó. Quý vị đùa tôi phải ?" Joe há hốc miệng.

      "Tôi e là ."

      "Làm sao tôi có thể sắp xếp mọi việc trong vòng chưa đến hai tuần?"

      "Phòng Nhân hỗ trợ . Chúng tôi biết ..." Jacqueline húng hắng ho để kiềm chế ghê tởm trước việc này "... kết hôn. Công ty hỗ trợ tiền thuê khách sạn cho vợ chồng trong hai tháng – cũng biết khách sạn năm sao rồi đấy – và cuối tuần này chúng tôi cử người đến giúp vợ sắp xếp đồ đạc, tất nhiên là bao gồm việc đóng gói đồ. Chúng tôi nghĩ nên đưa vợ theo càng sớm càng tốt để tìm nhà mới. Gayle Messler là nhân viên nhà đất được chúng tôi lựa chọn, và ấy điện thoại của . nhận thêm khoản trợ cấp xa xứ trong ba năm." Jacqueline ngừng lại nhìn đồng hồ. "Tôi e là mọi người đợi tôi ở cuộc họp kế tiếp. Steven có thể trả lời các khúc mắc cảu , Joe ạ, cảm ơn đến và chúc may mắn." bắt tay Joe trong khi vẫn sững sờ ngồi im thốt nên lời.

      Richard cũng đứng lên. "Về nhà tôi gọi cho sau," . "Lúc đó chúng ta bàn bạc thêm." Và ông ta cũng mất hút phía sau cánh cửa.

      Joe thang máy lên tầng làm việc của , vẫn chưa hết bàng hoàng, hai tay ôm chồng giấy tờ mà Steven vừa đưa. Đó là bản miêu tả công việc, thông tin chi tiết về mức lương mới được tăng lên, mức trợ cấp tiền nhà hàng tháng, bảo hiểm y tế, rất nhiều lợi ích nho khác và số điện thoại liên lạc của nhân viên nhà đất.

      thấy Josie ngồi bên bàn làm việc của , và khi ngồi xuống, tin nhắn xuất màn hình máy tính của . "Sẵn sàng chưa?"

      "Có việc đột xuất. Phải về nhà. 5 phút nữa gặp tại quán cà phê."

      "Em tin là có chuyện đó!" Josie giận điên lên. "Việc chúng ta làm liên quan quái gì đến họ cơ chứ? Tại sao họ dám chuyển chỗ làm của , tại sao họ dám cho em liên quan đến việc này?"

      Joe thở dài và đặt tay lên tay xoa dịu. "Josie à, như thế này tốt hơn nhiều. đồng ý là việc này rất khó chịu, nhưng tốt hơn là nên liên quan đến em. phải , có nhiều lựa chọn."

      Josie ngồi suy nghĩ lúc. " biết mà, biết là lựa chọn. Lúc nào cũng có thể tìm được việc khác."

      " biết. cũng nghĩ tới việc đó. Nhưng muốn chứng minh năng lực của mình thêm lần nào nữa. Ở đây có danh tiếng, và khoản hoa hồng hầu như lúc nào cũng được đảm bảo. Mặc dù trái đất này có tận thế đến nơi cũng muốn rời bỏ đất nước, rời bỏ em, nhưng vẫn phải ."

      Suốt hồi lâu Josie gì. cố gắng hiểu những gì Joe với , cố gắng để lộ cảm xúc nét mặt. những tưởng có thể đối mặt với chuyện này, rằng Joe chỉ là mối tình chóng vánh nghĩa lý, nhưng giờ đây, khi ngồi trước mặt , khi biết rằng sắp rời xa, biết tự biến mình thành con ngốc từ rất lâu rồi.

      chưa bao giờ tính đến chuyện phải lòng . Chúa ơi, là người hay chỉ trích cay độc, , chính biết điều gì xảy ra khi dan díu với đàn ông có vợ, nhưng càng tiếp tục gặp , càng muốn dan díu với hơn.

      Người duy nhất biết việc này, tính đến – nghĩ đến mà rùng mình – thứ sáu tuần trước, là Al. Và Al cũng cảnh báo suốt nhiều tháng liền, với rằng dan díu với đồng nghiệp là vô cùng nguy hiểm, huống hồ dan díu với đồng nghiệp có vợ.

      "Việc này kết thúc trong nước mắt thôi," Al lại như vậy nhiều lần kể từ khi tin tưởng tâm với . "Tôi thích chuyện này chút nào."

      Vài tuần tiếp theo nhắc đến Joe, và Al cũng hỏi gì thêm. Tình bạn của họ chấp nhận những mối quan hệ tình ái, lại càng thể có chỗ cho mối quan hệ mà trong hai người họ tán thành.

      Thêm vào đó, Josie biết rằng muốn chuyện này kết thúc. Rằng càng gặp Joe, càng muốn gặp hơn. Rằng luôn nghĩ đến khi ở bên , rằng mỗi khi buông chân xuống giường để trở về với vợ, trong lòng bắt đầu cảm thấy đôi chút đau khổ.

      hết, Josie bắt đầu nghĩ đến Alice. biết Joe hạnh phúc gì, và nửa trong thích thú với ảo vọng về ngày rời bỏ Alice, chuyển đến nhà của Josie và hai người chung sống hạnh phúc suốt đời.

      cũng bắt đầu ghét Alice. Alice, người dường như ngay từ đầu đứng ngoài chuyện này, người liên quan gì đến Josie. Vậy mà vài tháng qua, hình ảnh tưởng tượng về Alice đáng ghét mỗi ngày nét hơn trong , ả phù thủy này ếm lời nguyền lên Joe – lời nguyền khiến phải chạy nhanh về nhà.

      cẩn trọng gì với Joe, và cũng ghét chính mình vì hớn hở trước viễn cảnh và Alice chia tay, vì có suy nghĩ xấu xa như vậy. Càng hiểu Joe, càng biết chán ngán và rời bỏ nếu giây phút nào đó còn là thử thách với , hay tỏ ra đòi hỏi.

      Và vì vậy, mặc dù si mê nhưng luôn tỏ ra khuất phục và quyến rũ hết mức có thể. Dĩ nhiên là chuyện này cũng khó khăn, nhất là khi muốn gặp mọi lúc mọi nơi, và có đôi lúc thể chiến thắng về thể xác – khi Joe muốn gặp , luôn luôn đồng ý – nhưng luôn chiến thắng trong việc kiềm chế cảm xúc và khiến sao hiểu nổi . luôn khiến Joe phải suy đoán, bởi biết đó là cách duy nhất giúp duy trì ngọn lửa đam mê trong .

      Tính đến nay, phương pháp của rất hiệu quả. Và giờ ngồi đây, đối diện với , trong quán Ponti's gần Nhà ga đường Liverpool, với rằng rời đến đất nước khác và có thể bao giờ gặp lại .

      Trong đầu ngay tức khắc lóe lên hình ảnh về cuộc sống trước khi gặp Joe. Những bữa ăn nấu sẵn được hâm nóng trong lò vi sóng, những chai rượu mà phải ngồi uống mình, nằm giường xem ti vi trước khi chìm sâu vào giấc ngủ với ý thức ràng rằng ngày mai, ngày kia, và những tháng ngày dằng dặc sau đó cũng chỉ giống hệt như vậy thôi.

      có gì để mong ngóng, có gì để ước mơ, có gì để hồ hởi chờ đợi hoặc lên kế hoạch, chỉ có đơn điệu của công việc, ăn và ngủ. buồn tẻ này chỉ bị phá vỡ bởi vài buổi tối chơi khá vui vẻ với Al, nhưng cho cùng cũng chẳng có gì để mong ngóng.

      Joe mang đến cho điều gì đó để chờ đợi. bao giờ kịch đến mức bảo rằng Joe mang đến cho lý do để sống, nhưng ràng khiến cuộc sống của thú vị hơn, đem lại cho những giờ phút ảo tưởng đầy màu sắc, chưa kể đến thực tế cũng ngập tràn sắc màu.

      Al thường còn nhiều Joe khác nữa dành cho , có thể là những người còn độc thân, những người có thể ở bên lâu dài, nhưng Josie biết điều đó đúng. biết, bởi vì mười tám tháng trôi qua trước khi Joe đến, có nổi chút đam mê dù là thoáng qua với bất kỳ người đàn ông nào.

      còn biết điều khác nữa, đó là cho dù rất kho khăn khi phải nghe Joe sắp xa, dù rất sợ hãi trước ra của , dù nhiều đến mấy, cũng cho thấy cảm xúc của mình.

      "Vậy là, khi nào ?" cuối cùng cũng thốt nên lời, giọng toát lên thản nhiên giả tạo.

      " tuần rưỡi. Họ cho nốt tuần sau để sắp xếp mọi thứ." Joe lại thở dài, đưa tay lên cào tóc và nhướng người ra trước để nắm tay Josie. nhìn các ngón tay của khi bàn tay hai người đan vào nhau, và ngón tay cái của xoa bàn tay . "Josie à, nhớ em nhiều lắm," thầm, đôi mắt vẫn dán chặt vào hai bàn tay họ.

      Tim Josie nhói lên. vẫn im lặng.

      " làm được gì khi có em?" .

      " tìm Josie khác," vừa vừa mỉm cười để che giấu cảm xúc của mình.

      "Josie! Sao em có thể vậy được?" rụt tay lại trong cảm giác bị tổn thương , nhưng Josie chỉ nhún vai.

      "Joe à, và em đều biết việc này sẻ kéo dài mãi. Vì Chúa, kết hôn rồi. Qủa là xuất sắc khi chúng mình xoay xở được đến tận bây giờ. vợ, và bỏ ấy, và cần phải được ở bên ấy." Ngay cả khi như vậy, cũng cầu mong Joe bác bỏ lời của , với rằng hoàn toàn sai lầm, rằng giờ đây nhận ra rằng bỏ vợ.

      Nhưng chỉ có im lặng khi Joe nghe những gì Josie . " vẫn nhớ em," . "Mấy tháng qua quả , ừm, quá tuyệt vời. là như vậy. Em rất tuyệt vời. Và em xứng đáng có người đặc biệt, người có thể chăm sóc em đầy đủ hơn."

      " người chưa kết hôn," Josie , thể kìm lại chút cay đắng trong giọng , vì điều vừa thốt ra tương đương với câu, "Kết thúc rồi. muốn em nữa."

      "Ừ," Joe khẽ và bất ngờ trước có vẻ bị tổn thương . " người chưa kết hôn. Tuy hơi sáo rỗng, nhưng em xứng đáng có được người đàn ông tốt hơn . Giá như mình gặp nhau vài năm trước. Ước gì mình được ở bên nhau, nhưng bây giờ quá muộn. Có thể đây là điều tốt nhất có thể xảy đến. Có thể đây là cách Chúa với rằng phải tận tâm với cuộc hôn nhân của mình, rằng cần phải ngừng ngay việc tìm kiếm những cuộc tình vụng trộm để thỏa mãn bản thân."

      "Vậy giờ sao?"

      "Ý em là sao?"

      "Em có gặp lại trước khi ?"

      Joe có vẻ bất ngờ. "Chúa ơi, tất nhiên rồi! Ý là bây giờ phải về nhà. phải với Alice. Khốn kiếp, phải sao với Alice đây? Ôi Chúa ơi. Dù sao cũng ở nhà mấy ngày còn lại trong tuần, mình có thể ăn trưa hay gì đó?"

      Ăn trưa. thực cần phải thêm gì nữa.

      "Joe à." hít thở sâu và buồn bã mỉm cười. "Em nghĩ có lẽ tốt hơn là chúng mình nên tạm biệt ngay bây giờ. còn rất nhiều việc phải làm, và em cũng phải làm việc, và dễ dàng hơn nếu mình thôi ngay chuyện giả vờ như thể có mộ cuộc vui cuối cùng trước khi . Đây là thời điểm thích hợp để lời chia tay."

      Họ với lấy đồ đạc và ra khỏi quán, cùng đứng lên vỉa hè vài phút, mỗi người đều cố gắng tìm cách tốt nhất để lời tạm biệt.

      Cuối cùng, họ ngẩng mặt lên và bốn mắt gặp nhau, và trong giây thôi, họ ôm nhau rất chặt.

      "Cám ơn em," Joe thầm vào tai Josie khi chớp mắt điên cuồng vai với nỗ lực ngăn nước mắt đừng rơi. "Em là người phụ nữ tuyệt vời. rất nhớ em."

      " ." buông ra và nhìn xuống vỉa hè để thấy đôi mắt nhòe lệ. "Bảo trọng nhé." Tồi quay gót bước , giọt nước mắt chầm chậm chạy xuống bên má trái.

      Joe vẫn đứng nhìn theo Josie cho đến khi biến mất phía góc đường. Cuộc chia tay này . Cả buổi chiều nay có gì là . Làm sao, lại có thể đứng đây, trong trung tâm thành phố, tại Luân Đôn, chuẩn bị về nhà ở Belgravia, và tuần tới cả thế giới của thay đổi?

      lấy điện thoại trong túi quần và cặp tai nghe vào ve áo khi tiến về phía ga xe điện ngầm. Có người bắt máy, và Joe hít thở sâu. "Chào em . Tin vui em ạ, buổi họp bị hủy nên đường về nhà. À Ali này, có việc vợ chồng mình phải thảo luận với nhau khi về đến nhà. Ở nhà đợi nhé."

      "Sao co? Em hiểu. lại xem nào?"

      Joe lại bắt đầu lại từ đầu. Simon Barners được chuyển đến Luân Đôn và họ phải tìm người thay thế, và Joe được đề nghị sang Mỹ để đảm nhận vị trí của ông ta.

      "Nhưng như thế vớ vẩn quá," Alice . "Họ thể trông mong vợ chồng mình đóng gói đồ đạc và rời chỉ trong vòng chưa đầy hai tuần. Và tại sao việc xảy ra nhanh đến vậy chứ? có lựa chọn nào khác sao? Chẳng lẽ từ chối được à?"

      Jo gì, trong trỗi lên cảm giác có lỗi và bực tức. dám nhìn thẳng vào mắt .

      "Joe à? Em thể từ bỏ cuộc sống ở đây được. Ở Mỹ chúng ta có nơi ăn chốn ở, và làm sao em có thể tự mình làm hết mọi việc được? kỳ cục. Hơn nữa, em muốn sống ở New York. Chúa ơi, Luân Đôn là đủ tồi tệ rồi, nhưng ít nhất ở đây em cũng có vài người bạn. Joe à, em muốn từ chối. Em muốn ."

      " thể từ chối được. đồng ý rồi. Và phải trong vòng chưa đến hai tuần. Em cần phải cùng nếu em chưa gói ghém hết đồ đạc ở đây, và họ cử người đến giúp em chuyển đồ. Em phải cùng nếu em chưa sẵn sàng."

      "Ôi, hay quá. Như thế mọi việc dễ dàng hơn đấy. Và sao cơ, phải à? Có phải ý đồng ý mà gì với em? Cảm ơn, Joe, cảm ơn rất nhiều." Alice bắt đầu gào lên trước khi hít vào hơi sâu. "Hãy với họ là thay đổi quyết định rồi."

      Joe lắc đầu. biết phải giải thích sao cho hiểu rằng thể thay đổi quyết định, thể xoay chuyển được việc này. New York. ý tưởng nảy ra trong đầu . phương án. cách giúp Alice vui vẻ.

      "Vợ chồng mình nhất thiết phải sống ở Manhattan," .

      " sao?"

      "Họ dành cho khoản tiền trợ cấp thuê nhà rất lớn. Mình có thể mua căn hộ ở Manhattan và ngôi nhà ở thôn quê." thấy mắt Alice lóe lên niềm vui thích. "Có thể là Vermont, hay Connecticut. Mình có thể đến đó vào cuối tuần. Có thể là ngôi nhà gần hồ hoặc bên bờ biển."

      Alice gì trong hồi lâu. Connecticut. Miền quê. Niềm mơ ước của . " phải vậy chỉ để em đồng ý thôi chứ?"

      "Alice, vợ của , tất nhiên là rồi." vòng tay ôm lấy người . "Em suy nghĩ về việc này nhé. Có thể đó là khởi đầu mới mẻ cho vợ chồng mình. biết em muốn sống ở Manhattan, nhưng em luôn muốn sống ở thôn quê, và chắc chắn chúng mình đủ sức mua ngôi nhà như thế. nghĩ ở đó vợ chồng mình rất hạnh phúc. nghĩ ở đó em hạnh phúc."

      "Em biết," lầm bầm, trong đầu mường tượng ra nông trại ở Vermont. "Có thể am cũng thử xem sao. khởi đầu mới mẻ. Có lẽ đúng."

      "Tất nhiên là đúng," Joe và bỗng nhiên nghĩ có lẽ đúng . Có lẽ đây là điều họ cần, khởi đầu mới mẻ ở đất nước mới. dan díu nhăng nhít, còn rối tung rối mù lên nữa. Lại có thời gian được thương nhau. tống khứ kỷ niệm về Josie ra khỏi tâm trí, và lần nay quyết tâm từ bỏ thói lăng nhăng của mình.

      "Em ," Alice , trong mắt tràn ngập hy vọng và hạnh phúc.

      "Em , biết mà. cũng em." vòng tay ôm rất chặt. Họ ôm nhau như vậy hồi lâu. Cảm giác về , mùi hương của quen thuộc quá. hít sâu và hôn cổ , rồi cúi xuống thấy môi đợi môi .

      Họ hôn nhau dịu dàng, rồi mỉm cười, xoa xoa tay lên lưng . "Mình ngủ em."
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    3. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 12
      "Mình thể nào chỉ sống ở đây thôi sao ?" Alice dang rộng hai tay, nằm chéo người chiếc giường rộng thênh thang và uể oải mỉm cười với Joe, chiếc khăn tắm vải bông xù quấn chặt quanh hông khi chui từ phòng tắm ra.

      "Ở khách sạn Mark á? Lúc này thực thể em ạ." Joe mỉm cười, ngồi xuống mé giường và cúi xuống hôn vợ. "Em , khoản trợ cấp nhà ở của chúng ta cũng lớn, nhưng lớn đến thế đâu."

      "Nhưng như thế này chẳng phải là hoàn hảo sao?" Alice khoát tay quanh căn phòng có phòng ngủ. "Có mọi thứ chúng ta cần."

      "Có mọi thứ, trừ phòng bếp rộng lớn ở miền quê cho em."

      " sao mà. Em vẫn có thể nấu ngon với phòng bếp kia. Em có phòng bếp rộng lớn khi nào mình tìm được nhà ở miền quê."

      "Nhân về việc tìm nhà, hoặc căn hộ nào đó, giờ nữa hai vợ chồng mình gặp nhân viên nhà đất, sau đó mình ăn trưa với Gina và George. Nào, con mèo lười biếng, nhanh lên, mình muộn mất."

      Alice vòng tay quanh cổ Joe và kéo xuống gần hơn, mỉm cười rất khêu gợi. "Em phiền nếu đến muộn chút đâu."

      " chút thôi à?" Joe hôn vợ và bỏ khăn tắm ra. "Hay là muộn nhiều chút đây?"

      Alice cười khúc khích khi trườn lên phía . "Em muốn muộn nhiều chút cơ."

      Nửa giờ sau, Alice đắm mình dưới vòi tắm hoa sen và cười ngớt. Có vẻ như Joe rất đúng về khởi đầu mới mẻ dành cho vợ chồng họ. Cả tháng qua, cuối tuần nào cũng bay đến gặp tại khách sạn Mark, rồi bay trở lại Luân Đôn các ngày còn lại trong tuần để dọn nhà và chuyển đồ, và mỗi ngày cuối tuần bên Joe, lại có cảm giác họ là vợ chồng son.

      Những năm qua tỏ ra quan tâm và tình cảm như thế này. chuyến bay lúc giờ của hãng British Airways vào ngày thứ Sáu, đến sân bay JFK lúc bốn giờ chiều, đến khách sạn lúc gần sáu giờ. Hoặc là Joe nằm sẵn trong phòng ngủ đợi , hoặc là về muộn khoảng hai mươi phút, và sau đó vòng tay ôm chầm lấy , ràng là rất vui sướng khi được gặp .

      vui sướng tột cùng khi họ lại làm tình với nhau với ngọn lửa nồng nàn mà còn cảm nhận được trong suốt thời gian dài, và biết rằng, bất chấp dè dặt ban đầu của New York vẫn là câu trả lời cho những lời cầu nguyện của .

      Thành phố rực rỡ, ồn ào và thân thiện hơn rất nhiều so với những gì nhớ. dọc đại lộ Mandison với cảm giác hạnh phúc và tràn trề sinh lực, nhưng thể phấn khích trước viễn cảnh sống ở thành phố này.

      " nơi tuyệt vời để du lịch," kể với Emily, "nhưng tớ kiệt sức mất nếu tớ phải sống ở đây suốt."

      "Vậy việc tìm mua nhà thế nào rồi?" Emily hỏi.

      "Vẫn chưa tìm. Joe muốn phải mua xong nhà trong thành phố . Nếu tìm được nhà ở đây, chúng tớ biết chúng tớ còn bao nhiêu tiền để mua nhà ở vùng quê."

      "Phải nhớ là Harry và tớ là khách mời đầu tiên của cậu đấy nhé."

      "Tất nhiên rồi. À, Harry tuyệt vời dạo này thế nào?"

      Emily cười vang. "Tuyệt vời."

      "Cậu hạnh phúc quá nhỉ."

      "Ừ. Cậu cũng vậy mà."

      "Tớ biết chứ. Tớ hạnh phúc lắm. Ai mà nghĩ mọi chuyện lại tốt đẹp như thế này nhỉ?"

      "Tớ nhớ cậy, Ali."

      "Cậu mới gặp tớ hôm thứ năm tuần trước mà."

      "Ừ, nhưng bây giờ cậu lại ở tận đó rồi. Mãi mãi. kinh khủng vì tớ thể nhảy vọt lên ô tô và lái xe đến thăm cậu."

      "Nhưng cậu có thể nhấc điện thoại gọi cho tớ bất cứ lúc nào mà."

      "Ừ," Emily càu nhàu. "Nhưng lần này giống như trước nữa."

      "Tại sao cậu đến sống ở đây luôn nhỉ? Cậu có thể đến sống ở ngôi nhà miền quê với tớ."

      "Vì Joe thích thế đấy."

      "À ừ. ra lúc này ấy rất dễ thương và có thể ấy sã tán thành mọi đề nghị của tớ."

      "Vậy cậu nhanh lên , bảo ấy tặng tớ nghìn bảng vào ngày sinh nhật nhé."

      Alice cười khanh khách. "Cậu sớm đến đây với tớ nhé, được Em? Cậu đến thăm và ở đây với tớ ngay cả khi tớ tìm mua được nhà ở nông thôn nhé?"

      "Tất nhiên rồi. Tớ s đáp chuyến bay đầu tiên ngay khi cậu ổn định nhà cửa."

      Alice vẫn tin là ở đây. Để sinh sống. Mãi mãi. Dường như mới chỉ hôm qua thôi, công ty dịch vụ chuyển nhà đến và dành trọn ba ngày để gói ghém đồ đạc trong nhà , trừ đồ đạc trong phòng làm việc của Joe, vì khăng khăng đòi tự làm lấy.

      Có thực là tháng trước, Foxtons là nhà của họ tại Luân Đôn ? Hai đại lý cho thuê nhà thình lình xuất với niềm vui mừng trước ngôi nhà "tuyệt đẹp" tại Belgravia và họ đảm bảo với rằng ngôi nhà sớm có người thuê.

      Những hóa đơn cuối cùng được thanh toán, dịch vụ chuyển thư Royal được chọn, và họ phải những lời tạm biệt vội vàng. ai tin là họ chuyển , và tất cả mọi người đều muốn đến chia tay họ.

      Những ngày cuối cùng trôi như gió lốc, và mặc dù mọi người đề nghị tổ chức tiệc chia tay nhưng Alice chẳng thiết tha gì với vụ chia tay chia chân những người mà trong thâm tâm rất vui sướng khi phải gặp nữa.

      Hai người phải gọi điện chào mọi người, ai ai cũng thể tin là hai người lại chuyển , họ đến thăm và ở với vợ chồng vào mùa hè. "Chị nhớ phải đến nhé." Alice vui vẻ , lòng thầm hy vọng rằng đến khi đó tìm ra lý do khước từ, rằng lời hứa của họ cũng nhạt toẹt như lời hứa của tiếp đón họ.

      Nỗi buồn thực và duy nhất của là phải rời xa Emily. Emily, người ngày nào cũng đến giúp gói ghém đồ đạc, người đưa Snoop dạo trong khi phải gọi điện thoại, người dành hàng giờ nghiên cứu thông tin do công ty môi giới nhà đất ở New York cung cấp, người liên tục ô ô a a trước niềm phấn khích được sống ở Manhattan.

      Buổi tối trước khi vợ chồng Alice bay, Emily khăng khăng mời Alice đến ăn tối. Cuối buổi tối, nỗi buồn treo lơ lửng trong căn phòng, Alice và Emily ôm chặt nhau rất lâu, cả hai đều khóc sướt mướt. "Tốt hơn là cậu nên gửi email cho tớ mỗi ngày," Emily siết chặt bạn. "Nếu tớ đáp máy bay đến đó giết chết cậu đấy." Alice cười để che giấu nỗi buồn và về phía Harry ôm tạm biệt .

      "Em nhớ tìm cho Snoop lớp học tốt nhé," . " bảo cu cậu chăm sóc em và phải đảm bảo em luôn vui vẻ rồi."

      "Bọn em vui mà," mỉm cười. " cũng phải chăm sóc Emily nhé."

      "Ôi, chắc chắn rồi." quàng tay qua vai Emily đầy vững vàng và che chở. "Em đừng lo về chuyện đó."

      Alice cùng Joe bước ra thang máy và gặp phụ nữ trung niên ăn mặc lòe loẹt ngồi đợi trước bàn thông tin.

      "Phải chị ấy kia ?" Alice thầm.

      "Ừ. Chào chị Gayle, đây là vợ tôi. Alice, đây là Gayle, nhân viên môi giới nhà đất."

      "Ồ, rất vui được gặp chị." Người phụ nữ tươi cười bắt tay Alice. "Joe có kể cho tôi nghe rất nhiều về chị."

      "Tôi rất phấn khích được xem mấy căn hộ," Alice mỉm cười lại.

      "Tuyệt vời! Tôi có hai căn hộ mà chồng chị xem qua, ấy cũng thích và muốn chị xem, ngoài ra tôi cũng muốn chị xem thêm ba căn hộ khác nữa."

      "Bọn thu hẹp phạm vi ở khu Upper East Side," Joe giải thịch với Alice. "Từ số sáu mươi đến tám mươi."

      Gayle gật đầu. "Chúng tôi bắt đầu từ West Side, nhưng chúng tôi nghĩ khu đất quá mới và ồn ào, còn khu thương mại bị loại vì những lý do quá ràng. Chúng tôi cũng định tìm nhà ở Midtown, nhưng vì tôi cũng hiểu đôi chút về Joe nên tôi cho rằng ấy vui hơn khi ở East Side, và tôi nghĩ là chị cũng vậy."

      "Tức là ở đây, phải ? Khách sạn nằm đâu nhỉ?"

      "Vâng. Gần khu Upper East Side sang trọng."

      "Hay lắm. Tôi thích ở xung quanh đây. Vậy các căn hộ ở đâu?"

      Gayle đưa cho Alice tập giấy tờ khi họ rẽ ở góc đường, qua cửa hàng Issey Miyake và đến Đại lộ Madison. "Căn hộ đầu tiên cách đây hai khối nhà, khối số bảy mươi lăm giao cắt Công viên. căn hộ đẹp, nhiều ánh sáng, ở tầng thứ hai mươi – tầm nhìn rất tuyệt. Lẽ tất nhiên là tòa nhà đó có người gác cửa."

      "Tất cả các tòa nhà đều có người gác cửa, phải ?" Joe xen ngang.

      "Đúng vậy." Gayle quay sang Alice và nghĩ rằng, cũng như hầu hết các cặp đôi mà gặp, Alice mới là người phải tranh thủ ủng hộ, Alice mới là người đưa ra quyết định cuối cùng. "Tất cả các tòa nhà đều có người gác cửa lý tưởng, những khách hàng khác làm ở ngân hàng đều cầu như vậy."

      "Chà, nếu nó đủ tốt cho gia đình Jonese," Alice bật cười.

      "Xin lỗi?" Gayle hiểu gì.

      " có gì đâu. Chị đừng lo gì về điều đó. ngày đẹp." Alice khoác tay Joe và mỉm cười vu vơ.

      "Chà, có chút thay đổi." Alice biết phải sao. Vốn sống trong ngôi nhà rộng thênh thang ở Belgravia, dễ gì quen được với căn hộ hơi , ngay cả khi nó nằm trong tòa nhà có người gác cửa.

      Những tấm cửa sổ đại nhưng xấu xí hướng ra cái gọi là, phải thừa nhận như vậy, tầm nhìn tuyệt vời, và trần nhà đủ cao để tạo ảo giác về gian, nhưng ở đó có gì đặc biệt, đường nét, cá tính.

      Phòng ốc giống như mấy cái hộp, phòng bếp xíu, và phòng ngủ thứ hai chỉ lớn hơn tủ quần áo chút.

      "Đây là địa điểm tuyệt vời," Gayle . " hơn nhiều so với các căn hộ khác, nhưng tòa nhà đáng đồng tiền bát gạo, trong những tòa nhà đẹp nhất thành phố."

      "Tôi chắc là mình thích căn hộ này lắm," Alice . "Tôi nghĩ chúng ta nên loại bỏ những căn hộ có kích thước tương tự."

      Gayle cười. "Được thôi. Càng xem nhiều tôi càng có ý tưởng tốt hơn về ngôi nhà mà chị tìm kiếm. Được rồi. Hãy đến Đại lộ số Hai. Tôi nghĩ chị thích căn hộ đó hơn nhiều."

      Alice bắt đầu mất kiên nhẫn sau khi xem thêm ba căn hộ nữa.

      " nhà nào có phòng bếp sao?"

      "Trước chiến tranh người ta thích phòng bếp rộng, nhưng những tòa nhà có phòng bếp rộng mà chúng tôi có giờ lại có người gác cổng. Ở đó cũng có người trông thang máy, nhưng đáng tin cậy lắm, và tôi cũng chỉ cho chồng xem rồi nhưng ấy ưng."

      "Nhưng mấy căn hộ này, chà ... xấu quá."

      "Em !" Joe bối rối, nhưng Gayle, vốn quen với những người New York thẳng thắn, hề chớp mi lấy lần.

      "Chị phải nhớ là New York giống Luân Đôn. Ở đây chị phải có cầu khác, trừ phi chị chuẩn bị thỏa hiệp. Hầu hết khách hàng của tôi đều đồng ý với tòa nhà đầu tiên chúng ta bước vào, bất kể nó tới đâu. Đó là địa chỉ được tin cậy ở đây."

      "Tôi chỉ hiểu," Alice nhún vai. "Tất cả chúng đều quá."

      "Rồi chị quen thôi," Gayle . "Tôi tìm nhà cho hàng trăm người đến từ Châu u, và rốt cuộc tất cả bọn họ đều ngôi nhà của mình." xem đồng hồ. "Hãy xem căn kế tiếp. Tôi nghĩ là chị thích hơn. Số bảy mươi ba, nằm giữa Lex và Công viên, thực căn hộ tuyệt vời. Nó hẳn là ngôi nhà hoàn hào cho hai người."

      " thích nó." Joe lại vòng quanh, lần thứ ba trong vòng mười lăm phút họ xem xét căn hộ.

      "Chà, hiển nhiên là nó khá nhất trong số những căn vợ chồng mình được xem," Alice nhất trí, bước về phía cửa sổ và nhìn xuống công viên.

      "Giá cả vô cùng hợp lý, và căn hộ quả là đẹp đến khó tin. Thực ra có lẽ đây là căn hộ tôi thích nhất trong danh sách mà chúng tôi có giờ."

      "Vậy nó được rao bán bao lâu rồi?" Joe gọi với ra từ phòng ngủ dành cho hai vợ chồng.

      "Mới khoảng hai tuần. cặp vợ chồng khác cũng đến đây xem rồi, họ đưa ra mức giá đầu tiên nhưng chủ nhà từ chối, và tôi tin là họ muốn nghe thấy mức giá cao hơn."

      "Có lẽ mức giá đầu tiên cảu họ thấp hơn mức giá được đưa ra?"

      "Tôi nghĩ vậy. nhiều lắm, nhưng tôi chắc chắn là nếu vợ chồng đưa ra mức giá được cầu, họ đồng ý. căn hộ như thế này còn trống lâu nữa đâu. Tôi sang phòng khác đợi trong khi chị bàn bạc thêm."

      "Cám ơn chị," Joe mỉm cười. "Như thế hay quá."

      Joe về phía Alice lúc này đứng cạnh bậu cửa sổ. "Em nghĩ sao?"

      "Em biết," Alice nhún vai với vẻ vui. "Em thể là em thích nó, nhưng em biết gì về thị trường bất động sản ở đây. Em chỉ biết là nếu ở Luân Đôn, em bao giờ cân nhắc đến những căn hộ như thế này, nhưng ..."

      "... chúng ta ở Luân Đôn."

      "Vâng. Nhưng thích nó, đúng ?"

      "Ừ. nghĩ phòng ngủ thứ hai là phòng làm việc hoàn hảo cho , và cũng thích phòng ăn và tiền sảnh lớn. Thoải mái, rộng rãi. Em phải thừa nhận là ngay cả phòng bếp cũng lớn nhất trong số những phòng bếp mà vợ chồng mình ghé qua đó."

      "Em biết. đúng. Chỉ là lạ lẫm khi phải chuyển từ ngôi nhà rộng lớn sang căn hộ có lẽ lớn hơn căn hộ đầu tiên của chúng mình chút. còn nhớ căn hộ ở Kensington ?"

      Joe mỉm cười. "Có chứ, và em có nhớ là ngôi nhà đó dễ thương và thoải mái thế nào ?"

      "Nhớ chứ."

      "Và giá cả của căn hộ này cũng hợp lý." Joe nhìn lại thông tin chi tiết. "Như vậy là mình có đủ tiền để mua ngôi nhà tuyệt đẹp ở nông thôn."

      "Okay, xong!" Alice cười khi Joe vòng tay quanh người ôm chặt.

      " với em là biết đường vào trái tim phụ nữ mà."

      "Hy vọng là chỉ có người phụ nữ này thôi."

      "Tất nhiên là chỉ có người phụ nữ này, vợ đáng của ."

      Gayle bước trở lại phòng. "Ồ, ồ." cười. "Hy vọng là tôi phá đám chứ."

      Joe đứng lên cười. " sao. Chúng tôi muốn đưa ra giá mua. Căn hộ này rất hợp với chúng tôi."

      "Chồng với tôi rằng cũng có ý định mua nhà ở nông thôn?" Gayle đưa họ trở về khách sạn và gọi điện cho chủ nhà ngay khi về đến văn phòng và gửi mức giá đề nghị chính thức bằng văn bản qua máy fax cho Joe ngay buổi chiều hôm đó.

      Alice gật đầu.

      "Đó là ý tưởng rất hay. Rất nhiều khách hàng của tôi cũng như vậy. Thông thường các ông chồng ở lại thành phố làm việc vào các ngày trong tuần và về với vợ con ở ngôi nhà miền quê vào dịp cuối tuần. là tuyệt vời khi có được lựa chọn đó."

      "Nhưng tôi thích được ở bên Joe," Alice mỉm cười. "Tôi nghĩ mình cũng ở thành phố."

      "Tất nhiên rồi! Chị có những điều tuyệt vời nhất của cả hai thế giới. Chị nghĩ đến vùng quê nào vậy?"

      "Có thể là Connecticut. Thực ra tôi chưa xem xét nơi nào cụ thể, nhưng chúng tôi muốn nơi đủ gần để Joe có thể lại dễ dàng khi cần thiết."

      "Hạt Fairfield hoặc Litchfield có thể rất hợp với chị. Văn phòng chúng tôi có vài căn nhà ở đó. Sao chị truy cập vào trang Web của chúng tôi và ngó qua các thị trấn nhỉ? Tôi có thể cử người liên lạc với chị và đưa chị xem nhà."

      Lần đầu tiên trong ngày hôm đó, gương mặt Alice bừng sáng lên. " sao? Chị giúp chúng tôi chứ? Như thế tuyệt vời!"

      "Tôi nghĩ là lại mến làng quê đấy," Gayle với giọng ngạc nhiên, bởi cho rằng Alice cũng giống hệt tất cả các bà vợ điệu đàng diêm dúa của các ông chủ ngân hàng mà thường giao dịch cùng.

      Joe lắc đầu. "Bên dưới diện mạo sành điệu này, vợ tôi là nông dân nuôi gà thực thụ đấy."

      " chị biết , dạo gần đây nuôi Anpaca (1) là mốt thịnh hành đấy," Gayle mỉm cười .

      "Ôi Chúa ơi. Đừng bắt đầu như thế chứ." Joe lắc đầu trong khi Alice nhìn van nài.

      "Anpaca à? Ôi Joe, cho em nuôi Anpaca nhé, ."

      "Trước hết em phải tìm được nhà, rồi sau đó, em có thể nuôi cá vàng."

      "Tuyệt. Chồng tôi động vật quá ."

      Gayle bật cười.

      "Dù sao ," Joe , "chắc Snoop ghét Anpaca."

      "Snoop là ai vậy?"

      "Con chó của chúng tôi," Alice giải thích. "Nó ở với bạn bè cho đến khi chúng tôi ổn định, sau đó chúng tôi cho nó bay đến đây."

      "Chó cưng của Alice đấy," Joe xác nhận.

      "Nhưng cũng nó mà. Thừa nhận . nó."

      " nó, nhưng nó cũng khá dễ thương."

      "Thế những cuộc dạo buổi sáng thứ Bảy mà thường đưa nó sao nào? tình!" – quay sang phía Gayle. "Thứ Bảy hàng tuần ấy có thể dạo hàng giờ với Snoop. Thế mà bây giờ ấy lại cố giả vờ như thích ở cùng nó."

      À, vâng. Những cuộc dạo sáng thứ Bảy. Josie vùi đầu vào công việc, gây tê nỗi đau bằng họp hành, điện thoại và khách hàng, chỉ đến khi nằm giường lúc đêm khuya, mới cho phép mình nghĩ về Joe, day day lại nỗi đơn và cầu nguyện cho giấc ngủ đến đưa .

      hy vọng nhận được tin của Joe. những tưởng gọi điện, hoặc gửi email cho mình, hoặc gì gì đó, nhưng nhận được gì hết.

      Còn Joe sao? Joe nỗ lực hết sức để trở thành người chồng chung thủy. cố gắng chân trong từng lời , cố gắng coi nước Mỹ là khởi đầu mới, cố gắng trở thành người chồng chung thủy đáng từng hứa trở thành.

      Suốt cả tháng qua, phần lớn thời gian Joe ở mình, chỉ cho phép mình ngắm nghía thôi. Và làm sao nhìn cho được khi chưa bao giờ gặp những người phụ nữ xinh đẹp đến vậy trong đời? Bất cứ nơi đâu nhìn vào, cám dỗ đều quay lại nhìn , nhưng quyết tâm bù đắp cho Alice, quyết tâm chấm dứt hoàn toàn những cuộc tình vụng trộm.

      "Chiều nay tôi liên lạc với chị. Tôi có số điện thoại của chị rồi, và hy vọng trước cuối ngày hôm nay tôi có được tin tốt lành."

      Họ tạm biệt Gayle rồi xuống nhà hàng Annie để ăn trưa với Gine và George.

      "Em mến họ thôi," Joe . quen George trong chuyến công tác cách đây vài tháng và liên lạc với ta ngay khi chuyển đến New York. Vợ chồng họ sống trong ngôi nhà cổ lớn bằng đá nâu tại số Bảy mươi mốt và họ mời Joe ghé chơi ngay khi đến thành phố này. Trước buổi tối hôm đó vẫn chưa gặp Gina, và rất ấn tượng trước nồng nhiệt và dễ mến của , biết Alice có cảm nhận tương tự, rằng hai người có thể trở thành bạn bè.

      "Họ kia rồi," Joe len qua hàng người đợi đặt bàn khi cặp vợ chồng đứng lên ở cái bàn trong góc cuối phòng và vẫy tay chào.

      Joe bắt tay George và hôn Gina, rồi Gina quay sang Alice và hôn chào . "Chúng tôi rất nóng lòng muốn được gặp chị, Alice ạ. Chào mừng đến với nước Mỹ. Tôi rất vui khi chị đến đây."

      Joe đúng. Alice có cảm tình với Gina ngay lập tức, và chỉ vài phút sau, trong khi Joe và George trò chuyện về kinh doanh Alice miêu tả với Gina về căn hộ mới của họ.

      "Nghe tuyệt !" Gina nhiệt tình . "Với cả nhà chị rất gần nhà chúng tôi! Nếu chị cần tôi có nhiều đồ trang trí rất đẹp. ra tôi quen rất nhiều người dễ mến, chúng ta phải tụ họp thôi, chỉ có nữ giới chúng ta thôi nhé, tôi có địa chỉ của các chị ấy hết rồi. Tôi quen thợ sửa ống nước, thợ sơn, người đưa chó dạo."

      "Người đưa chó dạo à?"

      "Đúng vậy." Gina cười. "Tôi nghe kể về Snoop rồi. Tôi còn biết chị là người đặt tên cho chú chó ấy nữa."

      Alice chỉ cười, tự hỏi thế quái nào mà mình phải cần người đưa chó dạo trong khi mình cũng có đôi chân bình thường. Và người trang trí nữa? Để làm gì nhỉ

      Gina vẫn thao thao bất tuyệt. "Joe rằng chị cũng tìm mua ngôi nhà ở thôn quê."

      Alice gật đầu. "Chúng tôi vẫn chưa quyết định mua ở đâu. Tôi cố thuyết phục Joe rời thành phố ngày để chúng tôi lái xe quanh vùng Connecticet và cảm nhận về nơi chúng tôi muốn sống, nhưng ấy chịu tìm nhà trước khi mua xong căn hộ ở thành phố."

      "Chúng tôi có ngôi nhà dễ thương nhất tại Connecticut," Gina . "Phía Bắc Highfield, và tôi dành hầu như toàn bộ thời gian ở đó vào mùa hè. Chị nên đến đó và tôi có thể đưa chị lòng vòng thăm thị trấn. Ở đó có rất nhiều nơi đẹp."

      "Thế hay quá!"

      "Chị biết sao ? Chúng tôi đến đó cuối tuần tới. Sao chị lái xe đến đó vào ngày thứ Bảy nhỉ? Đến dùng bữa trưa với nhà tôi luôn, cả hai chị."

      "Gì vậy em?" Joe ngừng , bởi vì nghe được mấy từ cuối trong lời mời của Gina và ngẩng mặt lên nhìn họ dò hỏi.

      "Gine mời vợ chồng mình đến thăm nhà họ ở miền quê vào thứ Bảy tới."

      "Tuyệt! Chúng tôi rất vui." Joe liếc nhìn Alice. "Em có chắc là phải em chế ra kế hoạch nào đó đấy chú? Ch1ung ta trở về từ miền quê với ngôi nhà mua bán xong xuôi đấy chứ?"

      Gina cười vang. "Món duy nhất chúng ta chế biến là thịt nướng ngoài trời."

      "Ừ ừ." George lắc đầu. "Em được đến gần chiếc bếp hiệu Viking của . Nướng thịt là việc của . Em có thể làm món rau trộn."

      Gina đảo mắt. "Ôi, em xin lỗi. Em quên mất nướng thịt là công việc của đàn ông còn những quý xinh chỉ có thể duyên dáng ngồi ngắt rau diếp. Đúng hơn là rau xà lách. Hay đấy. Em ."

      " biết mà. là người đàn ông may mắn nhất đời."

      Alice vừa nở nụ cười với vợ chồng họ vừa nắm lấy tay Joe bên dưới gầm bàn, ngả người về phía sau khi bồi bàn mang món trứng bác và cá hồi hun khói, bánh mì bagel nướng và bánh mì nướng kiểu Pháp.

      siết chặt tay Joe, quay sang nhìn , mỉm cười khi thấy hạnh phúc và thoải mái.

      "Em thấy chưa," thầm. " là em mến họ mà."

      "Em biết chứ. rất đúng."

      "Này! thầm ở bàn ăn đâu nhé," Gina .

      Joe nâng cốc nước cam lên và mời mọi người cụng ly. "Mừng những người bạn mới!"

      "Mừng những người bạn mới!" họ đồng thanh nhắc lại rồi cùng nâng ly nước và tách cà phê đen.

      "Và mừng những ngôi nhà mới ở đất nước mới," Gina cười vang vì có thêm Alice.

      "Tôi tán thành." Alice mỉm cười, còn hai chồng chỉ nhướng mày và nhai đồ ăn.

      (1) Anpaca: động vật thuộc loại lạc đà bướu ở Nam Mỹ.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    4. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 13
      Alice xem bản đồ trong khi Joe lái chiếc xe ô tô họ thuê dọc theo đường Merritt Parkway. Càng lúc Alice càng thấy thư thái hơn khi họ lái xe ra khỏi thành phố, qua Westchester rồi đến Connecticur.

      căng mắt nhìn hàng cây dày đặc bao quanh hai bên đường cao tốc, với hy vọng thoáng thấy hình ảnh mờ mờ của những ngôi nhà hoàn hảo, những hàng rào cọc trắng và tất cả những thứ mà hình dung về Connecticut, nhưng Joe lái xe rất nhanh và cuối cùng cũng phải đầu hàng.

      " có thực lòng nghĩ là họ thích chúng ta ?"

      Joe thở dài. Alice ngừng về Gina và George, rất phấn khích vì tìm được người bạn tiềm năng và an tâm vì có thể hai vợ chồng có chung cảm nhận. Họ về chuyện này tới bốn lần, và Joe bắt đầu thấy khó chịu.

      "Có, thực lòng nghĩ là họ thích mình," . lần nữa, "Chúng ta lái xe đến ăn trưa với họ nếu họ thích chúng ta, đúng nào?"

      "Okay, okay. Em xin lỗi. nghĩ là ngôi nhà của họ trông như thế nào?"

      "Alice! Vì Chúa! Em đừng hỏi những câu hỏi ngốc nghếch như vậy nữa được ?"

      "Okay, okay." Alice quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. "Bỏ qua cho em vì cứ lại mãi."

      Gina dép, đứng trong bếp cắt lát cà chua, hành và lau nước mắt.

      "Tệ ," làu bàu khi George bước vào, lo lắng về phía .

      "Em , em sao vậy? Em khóc à?"

      " ạ," nhăn nhó với tay lấy khăn giấy. "Tại hành đấy. Ôi! Mắt em cay xè lên rồi!"

      "Em , đây, đây," George nựng nịu, vừa cười vừa vòng tay ôm Gina và xoa xoa lưng . " sao đâu. ở đây rồi mà."

      "Em với rồi, em có khóc đâu" Gina cười trong nước mắt khi đẩy ra.

      "Tất nhiên là em khóc rồi," George dịu dàng . "Em là rất dũng cảm."

      "Ôi, George!" Gina lau nước mắt và đánh vào tay . " lố lăng quá đấy."

      "Em làm gì vậy?"

      "Món salad gồm cà chua, hành và pho mát Ý. có nghĩ là chúng ta có đủ đồ ăn ?"

      "Tất nhiên là mình có đủ đồ ăn. Mình có thịt miếng, bánh burger, hàng tấn thịt nướng vỉ và cả món salad hấp dẫn này. Em lo lắng làm gì nữa?"

      Gina nhún vai, "Em chỉ muốn tạo ấn tượng tốt với họ thôi. cũng nghĩ là họ mến mình, phải ?"

      "Tất nhiên là thế rồi. ra, biết họ nghĩ thế nào về , nhưng chắc chắn họ nghĩ em rất tuyệt vời."

      "Liệu họ có cùng chúng ta tham gia buổi gây quỹ tại Met tháng tới nhỉ, hay như vậy hơi quá?"

      George ngừng lại suy nghĩ, "Ý em hơi quá là sao?"

      "Ý em là em muốn làm họ sợ."

      " đồng ý. Mình phải làm mọi việc từ từ thôi."

      "Vâng. Bởi vì em muốn việc đó phá hỏng mối quan hệ này. Em rất rất mến họ. Em nghĩ bốn chúng ta là bạn tốt của nhau."

      "Vậy ý em là chúng mình phải cố gắng hết sức để có hai người bạn đó à?" Miệng George giật giật.

      "Ô, ha ha. phải. Em chỉ là mình nên tiến tới quá nhanh trước buổi gặp thứ ba." Và cả hai cùng cười lớn.

      Joe và Alice đỗ xe tại Merritt và theo hướng dẫn mà George fax cho họ. Họ lên những con đường quê lộng gió, qua cây cầu đường sắt, và sau đó, theo như chỉ dẫn, họ rẽ trái sang đường Vineyard, ngang qua khu biệt thự McMansion mới toanh và rộng lớn rồi rẽ phải ở hộp thư (màu xanh) thứ ba bên phải.

      Họ dừng lại bên ngoài ngôi nhà cũ xinh xắn với ván lợp, và Gina với George cùng chạy ra ngoài chào đón họ. George mặc áo thun và quần soóc rộng, đầu đội mũ đánh bóng chày, Gina mặc áo thun trắng và váy xà rông lạ mắt, đường xẻ váy bay phấp phới khi chạy, và Joe đánh giá rất cao chi tiết này.

      " tuyệt vời vì hai người đến đây!" nhận thấy cái nhìn ngưỡng mộ của Joe, Gina ôm chầm Alice và Joe rất nồng nhiệt. " chị tìm nhà chúng tôi có khó ? Cũng dễ phải ? chị có hiểu chỉ dẫn của George vậy?"

      "Rất dễ tìm. Và ở đây đẹp quá!" Alice nhìn lên những tán cây rộng lớn phía đầu họ, ánh mặt trời lấp lánh lối vào ga ra rải sỏi. "Làm thế nào hai người lại ở đây luôn nhỉ? Chúa ơi, nếu đây là nhà tôi, Joe bao giờ kéo tôi ra khỏi đây được."

      "Đấy là chị nhìn ngôi nhà vào mùa hè thôi." Gina khoác tay Alice và đưa ra phía sau nhà. "Vào mùa đông ở đây xấu lắm. Ảm đạm hết mức."

      "Mùa đông ở đây có tuyết rơi trắng xóa sao? Cả những chiếc lò sưởi lớn cháy lép bép nữa?"

      "Thứ lỗi cho vợ tôi." Joe làm bộ nhăn mặt. "Vợ tôi có khao khát thầm kín là trở thành bé Anne ở trong Anne tóc đỏ dưới mái nhà xanh."

      Gina cười. "Tuyết trông chỉ đẹp trong giây lát thôi, nhưng tin tôi , có gì vui khi chị phải đợi xe ủi tuyết dọn quang đường rồi chị mới được ra ngoài, sau đó tuyết được chất thành đống mềm oặt với màu xỉn xỉn vỉa hè suốt nhiều tuần liền."

      "Tôi biết nữa." Alice . "Với tôi nó vẫn rất đẹp. Ôi! Nhìn cái này xem!" Bốn người trèo lên ban công nhìn ra bể bơi hình bầu dục. "Chúa ơi, bình dị làm sao!"

      "Vâng, nó rất đẹp và hợp với chúng tôi. Mời chị ra kia ngồi. Chúng tôi pha trà đá Long Island đấy."

      Họ xuống nhà, đến bên chiếc bàn lớn cạnh hồ bơi, chiếc ô trắng đem lại bóng mát mà họ rất cần.

      "Hai người ở đây bao lâu rồi?" Joe hỏi.

      "Chúng tôi mua nhà ba năm trước," George trả lời. "Gina có ý tưởng là chúng tôi cần có nơi để nghỉ ngơi vào cuối tuần, và chúng tôi chán Hamptons đến phát ớn, hơn nữa thực lòng tôi dám tin vào mức giá cả ở đây, quá rẻ so với những nơi chúng tôi từng ở."

      "Thế là tôi truy cập vào trang Web." Gina tiếp lời khi rót trà vào bốn chiếc cốc cao đầy đá. "Và tìm được ngôi nhà này."

      " chị có phải sửa sang gì nhiều ?" Alice vừa hỏi vừa ngắm nghía ngôi nhà.

      ". Chúng tôi đụng chạm gì đến nó cả." George . " may mắn."

      " chị biết , tôi phải tự sắp xếp trang trí căn hộ trong thành phố, và tôi muốn phải làm thế thêm lần nữa. Tôi muốn mua ngôi nhà hoàn chỉnh để chúng tôi có thể chuyển đến bất cứ lúc nào, và chúng tôi quả là may mắn vì chủ nhà làm tất cả các công việc nặng nhọc và chuẩn bị mọi thứ để biến nó thành ngôi nhà vách ngăn. Tôi quá lười và mệt mỏi để tìm kiếm người trang trí. Tôi muốn phải làm gì hết."

      "Nhưng tại sao chị lại cần người trang trí? Chị thể tự làm sao?"

      "Việc nhà cửa tôi bất lực." Gina cười.

      "Nhưng ràng chị rất có phong cách đấy chứ, Tôi tin."

      "Bạn ơi, tôi bị ám ảnh bởi quần áo, nhưng đụng đến nhà cửa tôi chỉ là dân nghiệp dư thôi. Bây giờ chúng ta bơi trước rồi ăn trưa nhé?"

      Bốn người bọn họ bơi lội, tham quan nhà vòng và vừa ăn xong bữa trưa.

      mặt bàn chỉ còn mấy lá rau diếp héo, cà chua và hành thừa chảy nước trong dầu ô liu ấm, còn họ trò chuyện, kể về mình, và quen biết trở thành tình bạn.

      "Chị có là chị suy nghĩ về việc mua nhà ở thôn quê," Gina khi Alice giúp dọn bàn ăn và mang bát vào trong bếp. "Ở thị trấn chúng tôi có nhân viên môi giới bất động sản giỏi lắm, và chị ấy luôn có mặt ở công ty vào thứ Bảy. Chị có muốn ra thị trấn gặp chị ấy ?"

      Mắt Alice mở to, "Chúa ơi, tôi rất muốn! Nhưng chắc Joe phát điên lên mất. Suốt cả tuần ấy cứ là vợ chồng tôi mua nhà vào thứ Bảy."

      "Đàn ông!" Gina đảo tròn mắt. "Cứ để việc này cho tôi."

      mang đĩa dưa hấu ra ngoài rồi quay sang Joe. "Alice vừa với tôi là chị ấy rất thích miền quê. Lát nữa chúng ta tản bộ vào thị trấn. Ở đó rất đẹp và bộ giúp chúng ta tiêu hóa hết bữa trưa."

      "Hay lắm." Joe mỉm cười. Hẳn còn có thể ưng thuận trước nhiều lời đề nghị hơn nữa từ Gina, cặp đùi khỏe khoắn với nước da rám nắng của thực khiến bị ấn tượng trong lúc họ bơi với nhau.

      Chỉ có điều Joe đời nào dám tán tỉnh Gina. Có thể rất gợi cảm, nhưng hề ngớ ngẩn – nhận thấy và Alice rất hợp nhau, và mặc dù thích cảm giác hồi hộp khi lo bị bắt quả tang nhưng lần này, cảm giác đó có vẻ hơi quá liều, ngay cả đối với .

      Đấy là chưa đến thực tế Gina buồn hưởng ứng hành động của , dù là chút ít cỏn con. Joe mong đợi mạnh bạo ve vãn , nhưng mỗi khi tỏ ra quyến rũ, Gina luôn ra vẻ thực tế và phớt lờ chuyện đó.

      Nhưng gương mặt đẹp vẫn là gương mặt đẹp, và chuyện hưởng ứng hành động của có nghĩa là thể ngưỡng mộ .

      " chuyến dạo bộ trong thị trấn có vẻ hoàn hảo." và nhoài người kéo Alice về phía mình để hôn khi ngang qua ghế của .

      "Ừmm." mỉm cười và ngồi vào lòng . "Nụ hôn này có mục đích gì vậy?"

      " gì cả." . "Chỉ là hôn thôi."

      Gina mỉm cười quan sát hai người. thể hiểu họ. Alice rất dễ mến, và cũng muốn quý mến Joe nhưng lại có cảm giác nguy hiểm. Nếu chưa biết , hẳn dám thề rằng khi nãy ta tỏ vẻ tán tỉnh , nhưng có chắc là phải vậy ? Có ai dám liều lĩnh vậy ? Dám cả gan ve vãn người khác trước mặt vợ mỉnh và trước mặt chồng ta sao! giả vờ như nhận thấy gì, và tạ ơn Chúa, có vẻ như ta cũng bỏ cuộc rồi.

      Và nhìn họ xem, Alice rúc vào lòng Joe, hai người giống như đôi tình nhân hưởng tuần trăng mật vậy. cho cùng, có thể Gina chỉ tưởng tượng thôi.

      giờ sau, George và Joe bộ phía trước, còn Gina và Alice lang thang phía sau, họ dừng lại trước mọi cửa hàng, rồi bước vào trong các cửa hàng đồ cổ bụi mù để chào hỏi mấy người bán hàng mà dường như Gina thuộc lòng tên tuổi.

      Đến cuối phố Main, họ bước vào quán kem cũ kỹ và mua cho mỗi người cây ốc quế khổng lồ, kem từ từ chảy nước xuống khi họ băng qua đường để đến văn phòng môi giới nhà đất.

      "Chúng ta đâu vậy?" Joe nghiêm nghị hỏi khi nhìn thấy cửa kính dày đặc thông tin nhà đất cần được bán.

      "Đây là thói quen của chúng tôi," Gina . "Lần nào đến đây George cũng phải xem diễn biến thị trường nhà đất để đảm bảo là ngôi nhà của chúng tôi bị mua hớ quá nhiều."

      "Vậy bị hớ quá nhiều ?" Joe quay sang hỏi George.

      "Tất nhiên rồi. Nhưng mẹ Gina thường rằng, con bao giờ trả quá nhiều, con chỉ trả quá sớm thôi."

      "Đúng vậy đấy." Gina cười lớn. "Và chúng tôi vẫn đợi thị trường bắt kịp chúng tôi."

      "Gần kịp rồi em ơi," George và chăm chú đọc thông tin về các ngôi nhà được rao bán. "Chúa ơi, Gina, em nhìn xem. Ngôi nhà dưới thị trấn được xây từ thời thực dân những năm sáu mươi được rao bán. Hơn nửa triệu đô la. Họ có điên vậy? Nếu ngôi nhà đấy mà hơn nửa triệu đo nhà của chúng ta đáng giá bao nhiêu tiền đây?"

      "Có vẻ như cuối cùng thị trường cũng bắt kịp chị rồi." Joe mỉm cười.

      "Ơn Chúa!" George ngẩng mặt lên trời, chắp tay cầu nguyện. "Đến lúc rồi."

      "Ôi, nhìn này." Gina liếc mắt qua ô kính và vẫy vẫy tay. "Sandy kìa." quay sang Joe. "Trước chị ấy giúp chúng tôi mua nhà, giờ chúng tôi là bạn tốt với nhau. Chị ấy giỏi lắm. A kìa, chị ấy thấy chúng ta rồi." Gina vẫy tay ra hiệu cho chị ta ra ngoài. "Chị ấy ra chào chúng ta kìa."

      Hai mươi phút sau, bốn người bọn họ ngồi chen chúc trong chiếc xe Jeep của Sandy để lên đường xem ngôi nhà.

      "Tôi thể tin được là chúng ta xem nhà," Joe lại. "Biết ngay là thế này mà."

      "Thư giãn bạn." George vừa chỉ dẫn vừa cười miết. "Đôi khi phải chấp nhận là có nhiều thứ nằm ngoài kiểm soát của chúng ta, và vợ và nhà cửa là hai trong số những thứ đó."

      Alice vui vẻ mỉm cười khi nhìn ra cửa sổ. "phải lòng" thị trấn này mất rồi. Giây phút họ bước xuống ô tô và nhìn thấy mọi người mặc quần sóc dép tông tản bộ đường, mắt cá chân của họ lún sâu dưới cát và kính râm được gài đầu, biết vừa được trở về nhà.

      Khi đứng trong văn phòng của Sandy, cảm giác sợ hãi và phấn khích khiến Alice thể thốt nên lời. Gina và George là người cầm trịch, họ giới thiệu Sandy, với chị ta rằng Joe và Alice có kế hoạch mua nhà ở miền quê và mặc dù chưa sẵn sàng xem nhà nhưng họ rất muốn biết giá cả ra sao.

      "Nhưng hôm nay chúng tôi chưa sẵn sàng đâu." Joe nhắc nhắc lại. "Chúng tôi chưa muốn mua bán. Chưa muốn cho đến khi mua xong căn hộ tại thành phố."

      "Tôi hiểu điều đó." Sandy và kín đáo nháy mắt với Alice. " chị chưa sẵn sàng mà chỉ muốn xem thôi." Chị ta đặt các thông tin nhà đấy trước mặt họ, và tất cả hoặc có mức giá cao hơn mong muốn của Joe, hoặc là quá xấu.

      "Có ngôi nhà vẫn chưa được rao bán thị trường nhưng nghe là cũng sắp rồi. Tôi băn khoăn..." Sandy nhấc điện thoại lên, và trước khi họ biết có chuyện gì họ ngồi chen chúc nhau trong hàng ghế sau ô tô.

      "Bây giờ chị đừng phấn khích quá nhé." Sandy với Alice. "Mảnh đấy đẹp nhưng ngôi nhà được lộng lẫy cho lắm. Suốt bao năm nay, ông Charles Owens, chủ nhà, cố gắng xin Phòng Quy hoạch cho phép phá ngôi nhà này và xây nhà mới, nhưng được chấp thuận vì ngôi nhà quá có đủ chỗ cho khoảng lùi."

      "Còn bây giờ?"

      "À, ngôi nhà được xây hơn ngàn mét vuông. Nhiều năm qua họ cũng cố bán nó nhưng thể, nhưng bây giờ sắp có thêm miếng đất phía sau nhà, và tổng diện tích là mười hai ngàn mét vuông, vì vậy nếu chị mua cả hai miếng đấy này, chị có mạnh đấy tuyệt vời."

      "Joe à, tôi phải thế này với ." George , "là trong khu vực này, đây là món hời đấy. mức giá bất ngờ."

      "Và nó nằm trong khả năng tài chính của chúng tôi," Alice và ngậm chặt môi ngay lập tức, vì thề gì, bởi càng ít càng ít thể nhiệt tình hơn, và như vậy khả năng Joe thích ngôi nhà cao hơn, hay, ít nhất Joe cũng nhận thấy đó là khoải đầu tư có thể chấp nhận được.

      "Tôi muốn hỏi chị vài câu," Joe nhoài người ra trước với Sandy, "Gia đình Charles này được phép xây nhà mới vì mảnh đất quá , như vậy có nghĩa là nếu tôi mua cả hai mảnh và kết hợp thành mảnh lớn, tôi có thể xây ngôi nhà mới, phải ?"

      "Ý của tôi chính xác là như vậy," Sandy mỉm cười. "Đó là mơ ước của mọi nhân viên nhà đấy đấu. Tôi chỉ mong chúng ta đến đó đủ nhanh."

      "Chị Sandy à, họ vẫn chưa nhìn thấy ngôi nhà mà." Gina cười. "Cho họ cơ hội d8u, Biết đâu họ lại ưng ngôi nhà sao."

      " ưng gì cơ?" George . "Đó là mười hai ngàn mét vuống đất sử dụng được tại Highfield. có thể xây bất cứ cái gì muốn."

      "À," Sandy vội vã chen ngang, "và tôi cũng là ở đó có ao chưa nhỉ? Đến nơi rồi. Bây giờ chị tự thưởng ngoạn nhé." Chị ta rẽ trái lên đoạn đường cũ khá bẩn và rẽ ở lối vào ga ra sâu tít tắp cho tới khi họ đến ngôi nhà cũ dơ bẩn, nửa bị cỏ dại che mắt.

      Cây cối mọc um tùm đến nỗi có vẻ như ngôi nhà giấu mình trong địa đạo tối tăm, và tim Alice nhưng chùng xuống khi họ bước ra khỏi xe. Chết tiệt. rất phấn khích, rất chắc chắn là định mệnh vận hành theo những cách bí và ngôi nhà này đợi đến.

      Gina nhìn quanh và ngay lập tức đọc được biểu của Alice. " thôi nào." khoác vai Alice. " tệ đến vậy đâu."

      Alice nhướng mày ngó quanh. "Cũng tuyệt đến vậy."

      "Ôi, chị ơi." Sandy thở dài. "Tôi báo trước là hơi lộn xộn mà."

      "Hơi lộn xộn thôi à? Đổ nát mới đúng." Joe cười vui sướng, vi cho cùng, phải rút tiền trong ví ra để mua ngôi nhà xấu xí này.

      "Nhưng hãy hớ là chị đến đây phải để ngắm ngôi nhà này. chị có thể phá nó trong tích tắc và xây ngôi nhà tuyệt vời khác ngay cạnh ao. Chúng ta xem mảnh đất thôi."

      Họ vòng ra phía sau ngôi nhà, và Alice bỗng vui vẻ ngay lập tức. Ở đây có sân hiên lớn phủ cỏ dại um tùm, nhưng cây cối ít hơn nhiều, và ánh nắng mặt trời vất vả len qua các kẽ lá.

      "Ừmm. Chà, đẹp đấy," Joe châm chọc và Alice phớt lờ .

      "Tạm thời quên ngôi nhà được ?" Gina , "Hãy nghĩ đến mảnh đất. Chị Sandy, chỉ cho chúng tôi xem cái ao trước khi vợ chồng họ bị đau tim."

      Sandy dẫn Gina, George và Joe qua đám cỏ, trong khi Alice hồ hởi quanh sân hiên. biết họ nên hứng thú với ngôi nhà, cũng biết Joe sớm phá nó và xây ngôi nhà lộng lẫy thay thế, nhưng càng ngắm nhìn ngôi nhà , càng hình dung được nó như thế nào trong tương lai.

      Những cánh cửa trước xấu xí có thể được dỡ ra và thay bằng cửa kiểu Pháp, sân hiên được quét tước sạch , và nhìn xem kìa, xem mặt trời lặn về hướng Tây như thế nào; hãy hình dung xem ngôi nhà trông đẹp ra sao với hàng trăm chậu đất nung trồng cây quỳ thiên trúc. còn các khóm hoa oải hương được đặt hai bên bậc tam cấp bằng đá dẫn đến nơi từng là bãi cỏ.

      "Alice ơi!" nhảy dựng lên khi nghe thấy tiếng gọi của Joe và chạy xuống dưới bậc tam cấp để gia nhập với bốn người kia, dừng lại khi nhìn thấy họ đứng bên bờ của cái mà Alice gọi là hồ chứ phải ao.

      Nước hồ có màu xanh u, tảo phủ kín bề mặt nhưng nó nhanh chóng được cải tạo thôi.

      Gina đứng sau lưng Joe và cười toét miệng với Alice, ra hiệu tán thành khi Alice tiến đến nghe phân cuối cùng của cuộc trò chuyện giũa Joe và Sandy.

      "...vậy là tôi có thể chặt hết cây mà cần cho phép của Phòng Quy hoạch đúng ?"

      Sandy nhiệt tình gật đầu.

      " sao? có gì khó khăn sao?"

      "."

      Alice đến gần họ. " định chặt hết cả rừng cây đẹp đẽ này và xây bất cứ cái gì muốn à?"

      "Chặt cây được, Nhưng chị thể xây bất cứ gì chị muốn. Phải được Phòng Quy hoạch thông qua, nhưng với mười hai ngàn mét vuông đất, chị có thể dễ dàng được chấp thuận."

      " nên làm hồ bơi ở kia," George và đưa Joe ra giữa rừng cây. "Sân chơi quần vợt ở kia. Còn ngôi nhà rộng bảy trăm năm mươi mét vuông ở đây."

      "Và em có thể khiến ngôi nhà bé này trở nên dễ thương. Có thể dùng nó làm phòng khách." Alice kiềm chế được nữa.

      "Sao cơ? Ngôi nhà đổ nát đấy hả em?" Joe quay sang nhìn như thể bị điên.

      "Ngôi nhà đổ nát ấy có thể rất lộng lẫy," Alice chống chế. " biết là em có thể khiến nó trở nên dễ thương mà. Chị Sandy này, chị có biết lịch sử của ngôi nhà ?"

      "Ồ, kỳ lạ là ngôi nhà này cũng có lịch sử của nó đấy. nhà văn nổi tiếng của thị trấn tên là Rachel Danbury cũng sống ở đây."

      Joe và Alice ngân người nhìn chị ta.

      "Tôi biết chị biết bà ấy đâu, nhưng bà ấy cũng khá nổi tiếng ở đây. Cuốn tiểu thuyết được biết đến nhiều nhất của bà có tên là The Winding Road và nó được viết tại chính Highfield. Bà ấy viết tác phẩm ngay trong ngôi nhà này và vào thời điểm đó, tác giả phải nhật rất nhiều lời chỉ trích, vì bà viết về tất cả những người dân ở đây. Bất cứ ai cũng có mối bất hòa với bà đều xuất trong cuốn sách, được ngụy trang cách sơ sài." Sandy cười lớn.

      "Tôi rất muốn đọc cuốn sách," Alice . "Trong thư viện có ?"

      Sandy nhún vai. "Chị cứ thử tìm xem, nhưng tôi nghĩ là cuốn sách được tái bản từ nhiều năm nay rồi. Tôi lớn lên ở Easton, và tôi nhớ là hồi tôi còn bé, bố mẹ tôi cũng có cuốn, nhưng nhiều năm nay tôi thấy nó nữa. Dù sao chị cũng nên thử tìm trong thư viện, tôi hỏi mọi người xem. Tôi chắc là phải có ai đó có cuốn. Đây là ngôi nhà thú vị. Nghiêm túc đấy. Và nó có thể trở thành nhà nghỉ hoàn hảo." Sandy tán thành.

      "Và nó là khoản đầu tư tuyệt vời." George lập lại.

      Joe hít thở sâu và quay sang Alice. " tưởng hôm nay chúng ta mua nhà cơ mà?"

      "Như vậy là mình mua phải ?" Alice nín thở khi Joe quay sang phía Sandy.

      "Vậy," . "Giá khởi điểm là bao nhiêu?"
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    5. thuytinhtim_1102

      thuytinhtim_1102 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,916
      Được thích:
      3,133
      Chương 14
      Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ tạo thành dải nắng vàng sàn nhà gỗ trống trơn. Alice nhàng hất chăn lông vịt ra rồi xỏ chân vào đôi dép ở nhà và khẽ khàng rời phòng ngủ, lúc ra cửa chính dắt theo Snoop ngái ngủ.

      Joe vẫn ngáy khò khò khi xuống cầu thang, vào phòng bếp, quanh phòng mở tất cả cửa lớn và cửa sổ. Snoop lách qua cửa kính ngoài ban công dẫn ra hiên và chạy vụt ra sau vườn.

      Aliceđổ đầy ấm nước, đặt ấm nước lên bếp rồi đứng dựa lưng vào cửa sau, thể nén nụ cười khi hít thở khí trong lành của buổi sớm mai.

      Lúc này là giữa tháng Mười, và ngôi nhà đổ nát ở Highfield, như Joe vẫn gọi, gần như còn nhận ra được nữa.

      Họ hoàn tất việc mua ngôi nhà ở Highfield và căn hộ trong thành phố vào cuối tháng Tám, và kể từ đó, Alice dành phần lớn thời gian ở Highfield với nỗ lực biến ngôi nhà thành nơi có thể ở được, cũng cố gắng làm cho Joe quý nơi đây, và mặc dù vẫn chưa thích chốn này nhưng cũng bất ngờ trước thay đổi mà Alice tạo ra với lớp sơn mới toanh và vài chục can xi đánh bóng sàn nhà.

      Giờ đây ngôi nhà rất sáng sủa và rạng rỡ, các bức tường toát lên màu trắng tinh. Phòng tắm vẫn còn nguyên vẹn từ những năm 1970 với đồ dùng bằng nhựa màu xanh của quả lê Tàu mà Joe ghét cay ghét đắng, nhưng ít nhất căn phòng cũng rất sạch , và ngay khi họ tìm được thợ ống nước giỏi, Alice thề sửa sang và biến nó thành phòng tắm mới.

      Phòng bếp rộng và đại, nhưng Alice thích nó. Đây phải là địa phận của Joe, thứ duy nhất thấy ấn tượng là cái lò sưởi hiệu Viking, lý do đơn giản là vì nó chỉ có thể mua được với mức giá ngất ngưởng. Alice thích mặt bếp bằng cẩm thạch xước và bồn rửa bát sứt mẻ của người chủ cũ. cũng say mê cái chạn bát quê kiểu cũ và chạn thức ăn rộng rãi có cửa mở.

      Chuyên viên quy hoạch đến và đốn biết bao nhiêu cây quanh nhà rồi mạnh tay xén bớt những cây còn sót lại.

      Nước trong ao được xử lý, độ cân bằng pH được đảm bảo, và trông cái ao ngày càng bớt giống bãi lầy và na ná cái ao hơn, mặc dù vẫn còn nhiều việc phải làm trước khi Alice dám nuôi cá trong đó.

      Phía ngoài ngôi nhà cũng được quét sơn, cửa chớp có màu đen bóng, bồn hoa cửa sổ được lắp thêm, và Alice trồng thêm cây lôbêli và cây phong lữ mặc dù mùa hè qua và chắc chắn đám cây chết vì sương giá chỉ trong vài tuần.

      Alice xỏ chân vào đôi dép Timberlands và nhét đầy thức ăn cho chó vào hai túi quần ("Em đừng bao giờ đâu mà quên mang theo túi thức ăn này". Harry . "Em có thể huấn luyện chó mọi lúc, mọi nơi."), cầm tách cà phê và bước ra "sân". thú vị, thầm nghĩ, khi gọi mười hai ngàn mét vuông rừng và cái ao là "sân".

      "Lại đây!" gọi Snoop, vươn tay ra trước và cho chú chó ăn miếng khi cu cậu ngoan ngoãn chạy về phía , và cả hai cùng tản bộ qua bãi cỏ.

      Alice chậm rãi, nhấm nháp cà phê và mỉm cười khi nhìn ngó xung quanh. Lúc này, thanh duy nhất là tiếng chích chích của đàn chim lông đỏ nhảy lò cò quanh bãi cỏ, thi thoảng có tiếng sột soạt của chú sóc chạy qua.

      khua tay xuống nước và ngồi lên thân cây to hẳn bị quất ngã trong cơn bão lớn. Nước ao vẫn còn bẩn và đen xì, nhưng trong đời, Alice chưa bao giờ vui hơn lúc này.

      Uống hết tách cà phê, quay trở về nhà và đứng ngoài hiên hồi lâu, rùng mình trong cái lạnh của buổi sớm. Trời vẫn có nắng, tháng Mười vẫn chưa hẳn là mùa đông, và những chiếc lá chuẩn bị chuyển sang sắc màu cầu vồng, thứ làm cho New England trở nên nổi tiếng.

      Alice kiểm tra công việc tự tay làm. nhổ cỏ từng bậc đá, chà rêu mốc trong hiên, trồng hoa các mảnh đất để bổ sung thêm màu sắc cần thiết trước khi đông tới.

      Nơi này gần như thể nhận ra được nữa. Alice ngồi lên thành chiếc ghế Adirondack màu xanh lá cây và nhìn móng tay cụt ngủn trầy xước của mình, hậu quả của tất cả những việc làm nhầm biến ngôi nhà thành mái ấm gia đình.

      vẫn còn phải làm rất nhiều việc. Phải thay cửa sổ, sửa ống khói trước khi đông đến. Sang tuần phải lắp máng nước, và muốn cơi nới phòng bếp nhưng đợi xem sao . cho cùng, Joe vẫn nghĩ họ xây biệt thử khổng lồ kiểu McManson ở bên kia ao.

      Nhưng Alice rất hạnh phúc. Ngôi nhà với sàn nhà xập xệ và cầu thang ọp ẹp này là tất cả những gì từng mơ tới, và mới sau hai tháng ở đây, thấy như thể mình ở đây từ rất lâu rồi.

      nghe thấy tiếng sột soạt sau lưng và chậm rãi quay người lại để quan sát. Tuần trước nhảy lên khi có con gì đó di chuyển bãi có. Khi nhìn ra ngoài, sửng sốt nhìn chớp mắt khi thất năm con hươu thong thả ngang qua vườn. biết đáng ra phải xua chúng - mọi người cảnh báo rằng hươu mang loại ký sinh trùng có thể gây ra bệnh Lyme chết người - nhưng có điều gì đó kì diệu khi được ngắm nhìn đàn hươu trong môi trường tự nhiên của chúng, vì vậy chỉ đứng nhìn cho đến khi chúng tha thẩn mất.

      Bốn tiếng sau đó, Joe bật máy tính xách tay đọc báo trực tuyến, ghé các trang thường ngày, cạnh tách cà phê đặc. Alice mở thùng sách và xếp sách lên giá ở hai bên lò sưởi bằng đá trong căn phòng ngập tràn tiếng nhạc của Pachelbel từ dàn thanh nổi - món đồ mà Joe nhất định phải mua ngay lập tức.

      "Xin chào?"

      Alice giật nãy mình khi nghe thấy giọng lạ, quay người lại thất người phụ nữa tầm tuổi mình đứng ngoài cửa, tay ta là cái đĩa phủ giấy thiếc.

      "Vâng?" Alice, với phong cách của người , rất lịch và trang trọng, cũng chưa quen với việc người lạ vào nhà, ngay cả khi họ mỉm cười.

      "Chị là Alice phải ?" Alice gật đầu. "Tôi là Sally. Sandy với tôi là chị mới chuyển đến đây và tôi muốn qua chào. Tôi làm tặng chị bánh táo này."

      " ư!" Alice cười vang và bất ngờ trước chi tiết mang đậm phong cách Mỹ này, phấn khích vì điều này bao giờ xảy ra tại Luân Đôn. "Chị tốt bụng quá. Mời chị vào trong này. Chị dùng cà phê nhé?"

      "Ồ vâng." Sally vừa bước vào trong Alice nghe thấy tiếng cười khanh khách vang lên bên ngoài. "Tôi mong là chị phiền, tôi đưa con tôi sang cùng, con bé tên là Madison. Con bé rất thích chơi với chú chó của chị."

      Alice mỉm cười và ra cửa nhìn bé khoảng hai tuổi, chạy theo sau Snoop, cu cậu dường như hơi sửng sốt vì chưa bao giờ được thấy ai như vậy và gần đến vậy. bé lại hào hứng chạy đuổi theo cu cậu.

      "Madison, chào con." Sally .

      "," Madison ngẩng mặt lên. "Chó ơi! Madison bắt chó nhé?"

      "Chà, bé đáng quá," Alice mỉm cười. " bé có muốn uống nước ?"

      " cần đâu. Con bé rất động vật. Lát nữa cháu vào đây thôi mà." Sally đặt đĩa lên bàn và mỉm cười nhìn ngôi nhà. "Vậy là chị sắp xếp được đến đâu rồi?"

      Alice hít thở sâu. "Chị có nghĩ lúc này là quá sớm để tôi rằng tôi rất ngôi nhà này ?"

      "Có thể, nhưng chúng tôi chuyển từ Manhattan đến đây từ sáu năm trước, và tôi phải lòng ngôi nhà của chúng tôi chỉ sau năm phút."

      "Sáu năm ạ? Vậy chắc chị biết thị trấn lắm."

      " phải tất cả, nhưng cũng đủ chị ạ. Tôi có thể cho chị biết những thứ chị cần biết."

      "Mẹ ơi." Madison vụt xuất ở cửa, theo ngay sau bé là Snoop, và trong cu cậu có vẻ rất vui sướng vì vừa tìm được bạn mới. "Con nuôi con chó này nhé?"

      " được, con ." Sally cúi xuống mỉm cười với con. "Con thể nuôi cậu ấy được, khi nào con lớn và biết có trách nhiệm, con có hẳn con chó riêng."

      "Con có con chó," Madison nhắc lại, tự gật đầy với mình và sau đó quanh nhà để xem xét bên trong tủ chén bát.

      "Chị có con ?" Sally hỏi trong khi Alice lấy đĩa ra khỏi giấy bọc và hấp tấp lau sạch.

      ". Chưa chị ạ. Tôi thích có con lắm. sớm thôi."

      "Xin chào." Joe vào phòng bếp, bên chân mày nhướng lên khi nhìn thấy người phụ nữ lạ mặt. "Tôi là Joe."

      Alice quay sang ngắm chồng, trông đặc biệt quyến rũ dù hơi nhăn nhúm trong chiếc quần jeans cũ kỹ và chiếc áo polo bạc màu, chân trần về phía Sally để bắt tay .

      "Chào ." Sally với nụ cười chân thành, bắt tay Joe còn Alice thở dài nhõm. Có thể tin Joe chỉ là gã đàn ông chuyên ve vãn phụ nữ, nhưng thấy sức ảnh hưởng từ quyến rũ của , và sẵn sàng xù lông nhím ngay khi thấy người phụ nữ khác gục ngã trước câu thần chú của . Cũng như khi quan sát Gina, giờ đây quan sát Sally, Alice thể tìm ra dấu hiệu nhất của tán tỉnh trong giọng của họ. Cảm ơn Chúa vì điều đó, thầm nghĩ. người phụ nữ mà mình có thể tin tưởng.

      " chị nên ghé qua nhà tôi," Sally . "Chúng tôi giới thiệu chị với hàng xóm. chị có kế hoạch gì vào thứ Bảy tuần tới chưa?"

      "Hoàn toàn chưa chị ạ." Alice . "Chúng tôi vẫn chưa gặp ai cả, vậy nên chúng tôi chưa có kế hoạch cụ thể."

      "Hay quá! Mời chị đến ăn thịt nướng ngoài trời với chúng tôi. Lúc năm giờ, có tiện cho chị ?"

      "Nghe rất tuyệt." Joe mỉm cười.

      "Hay lắm. Trong khi chờ đợi, chị phải ăn bánh táo này. Vẫn còn nóng hổi, vừa ra lò xong đấy."

      " đầu bếp nữa sao?" Joe mở ngăn kéo tìm nĩa trong khi Alice cắt bánh và đĩa bánh tỏa ra mùi hương tuyệt vời của táo quyện với hương quế thơm phưng phức. "Rồi hai người chắc chắn trở thành bạn thân."

      "Tôi cũng mong vậy." Sally mỉm cười. "Sandy là tôi mến chị, và chị ấy đúng."

      "Ồ, tuyệt" Joe khẽ và cắm nĩa vào bánh. "Chúng tôi rất vui."

      "Họ thế nào hả em?" Chris, chồng của Sally, chùi tay vào giẻ và ra khỏi phòng làm việc.

      "Có vẻ họ rất tử tế." Sally và đặt Madison xuống, bé chạy ngay vào vòng tay bố.

      "Chào bé cưng của bố." ôm con lên. "Con chơi có vui ?"

      "Con có con chó." bé lẩm bẩm. "Chó Snoop."

      "Xúp chó à? Eo!" Chris nhăn mặt và Madison cười thích chí. "Thế béo ngậy lên rồi."

      "Bố ơi, phải xúp chó!" bé cười khúc khích. "Chó Snoop."

      "Họ nuôi chú chó tên là Snoop." Sally cười vang, "Ý con là thế."

      "Và? Mình kết bạn với họ chứ?" Chris đặt con xuống và quay sang Sally.

      " mến họ thôi. Họ mang đậm phong cách của người và hơi dè dặt, nhưng rất dễ mến, và chồng rất quyến rũ với cái nháy mắt nguy hiểm."

      "Ý em là ta tán tỉnh em à?"

      "!" bẩy ra. " phải em. Nhưng ta có vẻ thuộc hạng người thích bỡn cợt. Ôi chết , có nghe em đấy? thế khó nghe quá. Dù sao năm giờ thứ Bảy tới họ cũng đến đây ăn thịt nướng ngoài trời, đến lúc đó có thể tự nhận xét về họ."

      Về lý thuyết, Joe rất thích thú khi có ngôi nhà ở miền quê, thể đợi thêm để khoe với đồng nghiệp và khách hàng về "ngôi nhà cuối tuần" của vợ chồng , nhưng miền thôn quê chưa bao giờ là sở thích của , và vui vẻ để mình Alice tiếp quản ngôi nhà trong suốt mấy tuần qua.

      Joe thích sống ở New York, rất hạnh phúc khi phải xa hơn số nhà Chín mươi mốt ở phía Bắc hay Soho ở phía nam, vì làm việc ở phố Wall. mến nhịp sống, con người, phong cách sống ở đây, và nếu có trở ngại đó chỉ có thể là Alice.

      vẫn cố gắng với Alice, thề có chúa chứng giám cho nỗ lực của . lần nữa – tự nhắc lại cam kết của mình với vợ và nỗ lực hết sức để trở thành người chồng mà muốn trở thành, nhưng ở New York - ở đó mọi con đường đều có cám dỗ, và có thể cảm thấy ham muốn trỗi dậy.

      Mới tuần trước thôi, ăn tối với khách hàng ở Le Colonial. đến sớm, lên quầy rượu với hy vọng được yên tĩnh nhấm nháp ly rượu, có thể đọc qua vài tờ báo, nhưng tiếng nhạc đạp bùm bùm và căn phòng chật ních người bảnh bao, xinh đẹp. thích thú quan sát họ và nhận thấy bọn họ cũng nhìn ngó xung quanh để xem có bỏ lỡ cái gì, hay để lỡ ai đó, thú vị hơn , và thấy mình bị hớp hồn bởi người phụ nữ da ngăm đen có vẻ ngoài quyến rũ với chiếc váy đen xíu và đôi bốt da cao cổ.

      thích thú trước những ánh nhìn ve vãn liên tục và nụ cười kín đáo khi ta thấy nhìn mình, ấy nhưng đúng lúc đó khách hàng của đến. Ái chà chà. Tốt hơn hết là cứ để việc kết thúc như vậy trước khi nó bắt đầu. Dù sao cũng quay trở lại quầy rượu sau khi ăn xong bữa tối, hy vọng ta vẫn còn ở đó, nhưng tất nhiên là ta mất rồi.

      Còn Alice sao? Hịên giờ Alice thấy New York cũng giống với London. thấy dễ hòa nhập hơn, vì ở New York ai biết , cảm thấy áp lực phải trở thành người vợ hoàn hảo. Nhưng Alice bắt đầu dành nhiều thời gian hơn cho ngôi nhà ở miền quê, và càng ở đó lâu càng có nhiều việc để làm, càng mến ngôi nhà hơn và càng ít muốn phải rời hơn.

      Alice dỡ tường và phát ra các ván gỗ được dấu từ năm 1960. chà vải sơn lót sàn bếp và thấy các tấm ván gỗ sồi cũ kỹ to bản. khám phá ra căn phòng chắc chắn từng là phòng làm việc của nhà văn Rachel Danbury, và có thể dành nhiều giờ chiếc ghế cạnh cửa sổ trong căn phòng, nhìn ngắm cây cối và suy ngẫm về cảm giác yên bình trong tâm hồn.

      Càng khám phá thêm nhiều điều về ngôi nhà, càng có cảm giác như thể biết nữ nhà văn đấy rất . vẫn chưa được cầm tay cuốn The Winding Road, nhưng dường như tính cách của Rachel Danbury thấm sâu vào tận bên trong các bức tường, bộ phận quan trọng nhất của ngôi nhà, và Alice dần dần đắm chìm vào câu thần chú của bà, mỗi ngày qua càng quý ngôi nhà nhiều hơn.

      Tuy nhiên vẫn có những lúc Alice phải vào thành phố. Dù hết sức miễn cưỡng nhưng vẫn ở New York từ thứ hai đến thứ sáu – hoặc từ thứ ba đến thứ năm nếu có thể thoái thác. rạp hát với Joe, tham dự các buổi khai trương ở Met, dự các buổi gây quỹ từ thiện tại Frick, đến nhà hàng, quán bar và các câu lạc bộ. vào thành phố để nhuộm tóc high light ở Frederic Fekkai, để mua những bộ váy áo dự tiệc ở Bergdorf Goooodman, để ăn trưa với Gina tại Jeans – George hoặc Le Cirque 2000 – đây là việc duy nhất khiến thực thích thú khi vào thành phố.

      Alice ngạc nhiên vì chỉ trong thời gian ngắn mà với Gina thân thiết với nhau như vậy." người thế chỗ tớ", Emily với cái khịt mũi ghê tởm giả tạo,nhưng xét nhiều phương diện điều đó đúng. Emily là người bạn lâu nam nhất và luôn là người bạn than nhất của Alice, nhưng giờ khoảng cách chia cách họ, vì vậy Emily thể hiểu cuộc sống của bạn mình.

      Dường như Alice và Gina có rất nhiều điểm chung. "Chúng ta quả là may mắn", Gina liên tục nhắc lại như vậy. "Tôi và chị có hai người chồng tuyệt vời. Chị có tin là chúng ta may mắn đến thế ?'

      Mỗi lần như vậy Alice đều mỉm cười đồng ý, và trong lòng trỗi dậy biết ơn vì Joe trở lại là người đàn ông mà lấy làm chồng, người đàn ông mà đem lòng thương ngay từ khi còn ở tuổi học trò. về nhà đều đặn mỗi tối, gọi diện thông báo với nơi . Điện thoại di động của luôn luôn mở, và lần đầu tiên trong nhiều năm, phải nằm giường thao thức mỗi đêm, tim đập thình thịch khi nghĩ đến chuyện ở đâu và làm gì.

      còn trằn trọc về những năm tháng bất an và hoảng hốt, phải chiến đấu để đẩy lùi nỗi sợ hãi ra khỏi tâm trí bởi có thể khủng khiếp quá sức tưởng tượng của .

      Giờ đây, ngay cả trong những buổi tối Alice ở miền quê và Joe ở thành phố làm việc, vẫn thường gọi điện cho vẫn đều đặn nghe máy. Những ngày này có chuyện bận này bận nọ, có chuyện biến mất cách khó hiểu hay công tác đến những khách sạn tên. gọi điện đến căn hộ ở thành phố cho lúc nửa đêm, luôn bắt máy và với rằng nhớ vô vàn.

      Vào ngày cuối tuần, khi bắt tàu về Highfield vào tối thứ sáu hoặc sáng thứ bảy, lái chiếc xe Ford Explorer mới của mình ra ga đón , ôm chầm lấy rồi hôn say đắm, và chút nghi ngờ, biết lòng.
      Hyunnie0302Jenny Nguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :