1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đánh ngã nữ chính, cự tuyệt làm vật hy sinh - Khí Nhan Mộc Tiểu JJ (45 Chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      43. 囧 trăm vạn



      Tô Bạch và Miêu Miêu ngồi trong khách điếm, bên tai ngừng nghe thấy tiếng bàn luận về Băng Các. biết tại sao, Tô Bạch cảm thấy có chút quen thuộc.

      Nàng nhìn Miêu Miêu ngồi gặm bánh màn thầu đối diện, chau mày, : “Miêu Miêu, sao chàng ăn thịt dê nữa hả?”

      Miêu Miêu nhìn nàng cái, nhếch đôi mắt phượng: “Chán ngấy.”

      Tô Bạch cười lạnh trong lòng, chỉ sợ lần đau bụng trước đó sinh ra bóng ma trong lòng rồi!

      “Khụ khụ..!” Tô Bạch hắng giọng cái, giọng : “Thế theo ta đến Băng Các chuyến nhé!”

      Miêu Miêu nhìn nàng, hỏi, dù sao trong mắt cũng có chút hứng thú.

      Sau khi ăn xong, tính tiền, Tô Bạch và Miêu Miêu thẳng đến Băng Các. Chẳng qua bọn họ thể vào, bởi vì bọn họ danh phận, muốn vào được. Tô Bạch nhìn bốn phía xung quanh, phát Băng Các là khách điếm cũ quen quen, mặc dù cũ rách chút, nhưng dù gì cũng cho người ở. Tô Bạch kéo tay Miêu Miêu, thẳng về khách điếm bên này thuê phòng.
      Vào cửa, là bà chủ khách điếm phong tình vạn chủng.

      Tô Bạch thấy nàng, sửng sốt, hoàn toàn ngờ rằng khách điếm cũ cũng có đương gia phong tình như vậy.

      Bà chủ khách điếm nhìn Tô Bạch, mặt đổi sắc, mắt dời đến chỗ Miêu Miêu bỗng sáng lên, lúc này lên tiếp đón, nhìn Miêu Miêu lên giọng: “Vị tuấn ca ca này, là nghỉ ngơi hay thuê trọ vậy?”

      đợi Miêu Miêu trả lời, Tô Bạch nổi giận, tay ngăn Miêu Miêu ở sau mình, nghiến răng ken két : “Thuê trọ, gian phòng!”

      Bà chủ liếc mặt Tô Bạch, cười nhạo: “Nhìn khuôn mặt hồng hồng này của nương, giống diễn tuồng.”

      “Nhìn lại ngươi , dáng vẻ quyến rũ, giống như ở Câu Lan Viện (nơi diễn tuồng, hí kịch ngày xưa của TQ)” Tô Bạch nhanh chóng đáp trả cách mỉa mai.

      “Ta chính là hoàng hoa đại khuê nữ, thiên sinh lệ chất, dáng vẻ xinh đẹp giống như dáng vẻ của số kẻ xấu xí, đúng là đố phụ!” Bà chủ khí phách liếc xéo nàng.

      “Ngươi...!” Tô Bạch vừa muốn phản bác nữa, Miêu Miêu sau lưng vội giữ nàng lại, cười với bà chủ: “Phiền toái chưởng quỹ, chuẩn bị gian phòng hảo hạng.”

      Bà chủ kia cũng thêm được gì, dẫn hai người lên lầu .

      Dáng dấp bộ đúng là quá kiều mị, quả nhiên là người phong tình vạn chủng. chẳng qua, Tô Bạch có ý định suy nghĩ về những thứ này, bởi vì, ở lầu có mùi hương quen thuộc xộc thẳng vào mũi nàng.

      Tô Bạch căng thẳng trong lòng, liếc mắt với Miêu Miêu, ầm thầm nắm chặt tay Miêu Miêu mới khẽ yên lòng.

      Bà chủ kia hình như ngửi thấy mùi hương kia, mở căn phòng, lại đánh mắt mị hoặc với Miêu Miêu: “ phòng hảo hạng, tuấn ca ca nghỉ ngơi tốt, buổi tối nhớ đừng mệt nhọc quá!” dứt lời, dùng ánh mắt mập mờ nhìn Tô Bạch và Miêu Miêu.

      Miêu Miêu cười nhạt kéo Tô Bạch vào phòng, sau đó liền đóng cửa lại.

      Tô Bạch nhìn , giọng : “Khách điếm này...”

      Ngón tay Miêu Miêu trắng nõn dán lên môi nàng, dùng khẩu hình miệng : “Đừng chuyện.”

      Tô Bạch gật đầu cái, chẳng qua trong lòng càng thêm căng thẳng.

      Màn đêm buông xuống, nàng nằm trong ngực Miêu Miêu cả buổi chiều, Miêu Miêu và nàng cũng chuyện, giống như đợi cái gì đó.

      “Cốc, cốc, cốc”, tiếng gõ cửa vang lên, Tô Bạch đứng lên, tiến ra ngoài cửa.

      Chỉ thấy bà chủ khách điếm thay bộ váy đỏ thẫm xinh đẹp, bàn bưng tay có ba món ăn và rượu, cười ngớt : “Cơm tối.”

      Tô Bạch mặt đổi sắc, nhận lấy rồi đóng cửa lại.

      Nàng ghét cái bàn cầm trong tay, đặt ở bàn, ghé sát tai Miêu Miêu : “Tiếp theo nên làm gì?”

      Miêu Miêu vỗ vỗ vai nàng ý bảo nàng yên tâm, ôm nàng vào trong lồng ngực.

      Đêm càng khuya, mà lúc này mùi hương kia càng thêm nồng nặc.

      Tô Bạch càng sợ hơn, bởi vì nàng hoàn toàn đoán được khắc sau có chuyện gì xảy ra!

      Đúng lúc đó, ngoài khách điếm, thế nhưng truyền đến giọng quen thuộc!

      Chỉ nghe giọng kia : “Người đâu?”

      Giọng này, Tô Bạch thề rằng nàng từng nghe qua! Nhưng là, nàng thể nào nhớ nổi!

      “Ở chỗ này ở chỗ này.” Giọng khách điếm này xem ra mang vẻ nịnh nọt hơn thường ngày.

      Dứt lời, tiếng mở cửa ‘ken két’ vang lên, có lẽ là cửa của gian phòng sát vách được mở.

      “Người ở đấy. Ngươi nhìn xem, gương mặt này, eo này, còn có...”

      đợi bà chủ xong, giọng kia cắt ngang: “ , bao nhiêu tiền.”

      “Này, ta xông xáo nhiều năm như vậy, chỉ cần nhìn qua là phân biệt được đâu là thảo dân hay quý nhân, thuận thấy nương này thân phận cao quý, cho nên mới để lại nàng?”

      “Bao nhiêu tiền?” giọng kia vang lên lần nữa.

      “Mọi người lo lắng các chủ Băng Các tìm , tuyệt quan thiên hạ (đẹp nhất ý), ta nghĩ, này nhất định phải là kẻ đầu đường xó chợ...”

      “Đủ rồi! Đây là năm ngàn lượng!” Giọng kia cắt lời của bà ta.

      Bà chủ khách điếm vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục : “Ai ôi, vì hạnh phúc tối nay của ngài, ta còn phải dùng số tiền lớn để xin mị hương của thần y đấy!”

      vạn lượng!”

      “Ha ha ha, các chủ có thể đưa , lần sau trở lại!” cười nịnh bợ.

      Tô Bạch rốt cuộc hiểu, liếc nhìn Miêu Miêu, ra mục tiêu phải là nàng, mà là người khác!

      Nhưng nàng tò mò, vì sao giọng của các chủ Băng Các sao có vẻ quen tai như vậy!

      Nàng liếc mắt ra hiệu cho Miêu Miêu, Miêu Miêu hiểu ý, ôm nàng bay ra ngoài từ cửa sổ, mà ở nơi xa bỗng có nam tử, trong tay còn ôm nữ nhân.

      Miêu Miêu và Tô Bạch đuổi sát, sau đó kín đáo .

      Nam tử kia ôm nàng ta, kín đáo vào gian phòng, Miêu Miêu và Tô Bạch núp ở cửa, bắt đầu tiến hành nghiệp rình rập.

      Qua khe cửa, Tô Bạch rốt cuộc cũng nhìn dáng dấp nam tử kia...

      Đấy chẳng phải là Hái Hoa Tặc Tiêu Dật Phong bị Tô Bạch giật dây từ phía sau sao!

      Lúc này dùng đôi mắt thâm thúy nhìn sắc mặt ửng hồng của Băng Tuyết, dáng vẻ kia khiến Tô Bạch cảm thấy hết sức khôi hài, chỉ thấy lấy ra xấp ngân phiếu trong ngực, đếm từng tờ . Đếm...đếm...đếm đến khi chừng được trăm tờ, lúc này mới bỏ sang bên, sau đó đè lên người Băng Tuyết.

      Tô Bạch dường như có thể đoán được vẻ mặt Băng Tuyết sáng sớm hôm sau sau khi thấy Tiêu Dật Phong vứt trăm tờ ngân phiếu mặt mình - vẻ mặt như ăn phân!

      Đáng tiếc lúc này bên người nàng còn có Miêu Miêu, nếu nhất định nàng tiếp tục đứng chờ ở đây, chờ để ngắm vẻ mặt Băng Tuyết sau khi tỉnh táo.

      Tô Bạch nghĩ vậy, bỗng nhiên cảm thấy có gì đó đúng, giật mình mới phát giác cái kia của Miêu Miêu chống đỡ bên hông nàng.

      Vẻ mặt nàng đau khổ, thầm hay rồi, vừa định trốn, Miêu Miêu ôm lấy nàng bay , quay về phòng trong khách điếm.

      Nàng lui về sau hai bước, nhìn Miêu Miêu cười hiền: “Miêu Miêu, cái này...á... Đúng rồi! Ta vệ sinh!” dứt lời, liền nhấc chân xông thẳng ra ngoài phòng.

      Miêu Miêu duỗi tay cái liền đem nàng quay lại bên cạnh mình.

      nhìn nàng, ánh mắt thâm tình tựa như rượu lâu năm, giọt cũng đủ làm chúng sinh say khướt. Bàn tay nóng bỏng vô cùng, từ từ vào tai nàng: “Nương tử muốn sao?” hơi thở nóng ấm từ miệng phả vào tai Tô Bạch khiến cả người nàng mềm nhũn.

      Tô Bạch nghiến răng nhìn , kiên định lắc đầu: “ muốn! Vô cùng muốn!”

      Miêu Miêu đưa tay vuốt ve cái cổ trắng nõn của Tô Bạch, khẽ cắn vành tai nàng, nhàng dịu dàng : “‘Nam tử, đối với nữ nhân cần phải khí phách chút, mạnh mẽ là hết. Nếu ngươi có thể khiến cho sinh mệnh nàng hoàn toàn phụ thuộc vào ngươi, ngươi có nàng, còn , bi thương chỉ có ngươi có! Phần đau thương này, cũng chỉ có mình’... Những lời này vi phu vẫn ghi nhớ trong lòng, dám quên!”

      Sét đánh giữa trời quang! Tô Bạch chỉ chỉ tay về phía : “Chàng... chàng... chàng...!”

      TMD! chẳng nhẽ đây là gieo gió gặt bão trong truyền thuyết!

      “Đó là trước đây!” Tô Bạch phản bác: “ những thế, kẻ như Băng Tuyết còn được trăm vạn, ta trăm vạn!”

      Miêu Miêu bỗng dưng dừng động tác lại, nhìn nàng đổi sắc: “Nàng cần bạc?”

      Tô Bạch giật giật trong lòng, chẳng biết tại sao có chút tổn thương, vì vậy .

      Miêu Miêu hếch đôi mắt phượng lên, tà khí tỏa ra, trực tiếp phi thân bay ra ngoài. Tô Bạch cứ như vậy nhìn biến mất trong tầm mắt của mình.

      Nàng đột nhiên muốn rơi lệ, Miêu Miêu muốn đâu vậy?

      Đáng tiếc, nàng chưa kịp thương cảm xong, Miêu Miêu bay lại từ cửa sổ!

      “Hử?” Tô Bạch bỗng sửng sốt.

      Miêu Miêu duỗi tay về phía nàng - trong tay ràng là xấp ngân phiếu!

      Tô Bạch ho khan tiếng, thử thăm dò: “Tiền này... ở đâu ra?”

      Miêu Miêu giơ bàn tay ra: “Mượn.” *hắc hắc, ta đập bàn.*

      “... Phụt!” Tô Bạch cười đến mức sụp cả hông, run người : “Từ chỗ Hái hoa tặc sao?”

      Miêu Miêu gật đầu cái: “Dễ như trở bàn tay.”

      Băng Tuyết đáng thương.

      Tô Bạch ôm bụng ngã giường, cười điên loạn, vật vờ. *mi tu*

      đợi nàng cười xong, Miêu Miêu leo lên người, đem trăm vạn cho nàng, : “ trăm vạn, mua nàng cả đêm.”

      Nụ cười Tô Bạch bỗng cứng ngắc, nhìn vẻ mặt nghiêm túc lúc này của Miêu Miêu, nàng còn có thể gì! Té bàn! Mẹ nó chú đây chính là ‘tự gây nghiệt thể sống’ trong truyền thuyết!

      giường, dưới ánh trăng sáng, kẻ...bảy lần=== bên trong cảnh xuân vô hạn...



      44. báo thù ra rất dễ dàng



      Ngày hôm sau, khi Tô Bạch tỉnh lại gần hoàng hôn.

      Nàng nhìn ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ im lặng lát - quả nhiên, quả nhiên dục vọng là thứ thể dập tắt được.

      Tô Bạch liếc mắt thấy Miêu Miêu nhìn nàng ngớt cười với vẻ vô tội, yên lặng hơn - quả nhiên, quả nhiên, nam nhân và nữ nhân luôn khác nhau!

      Chờ hai người ăn mặc chỉnh tề rời gian phòng của khách điếm này trời cũng gần tối. Tô Bạch kéo tay Miêu Miêu, dựa vào người đường.

      Bởi vì trời tối, cho nên màu hồng mặt Tô Bạch căn bản ràng, dường như cũng nhìn rất được, dung mạo nam nữ xinh đẹp kết hợp vô cùng hấp dẫn ánh mắt mọi người. Cho nên lúc này đường lớn, hơn phân nửa ánh mắt đều tập trung lên người Tô Bạch và Miêu Miêu.

      Tô Bạch nghiêng đầu nhìn gương mặt Miêu Miêu, cảm thấy hạnh phúc như bao phủ lên trái tim nàng, cảm giác trước nay chưa từng có. Cuộc sống bình yên nàng theo đuổi lâu, chờ trở về sơn động, nàng nhất định trồng đủ loại lúa và hoa đào, nuôi gà chăn vịt, cả ngỗng, heo ở trước cửa.

      Nghĩ như vậy, nàng nhàng tựa đầu vào người Miêu Miêu. Chỉ là, trước hết nàng muốn trả thù nam nhân bỉ ổi, dù cho Vũ Mị chết, dù cho nàng phải Vũ Mị, nhưng nàng ràng chiếm lấy cơ thể nàng ấy, cho nên nàng cũng phải làm chút chuyện cho nàng ấy. Cho dù là ít ỏi, nhưng ít ra có thể giúp nàng được an lòng. Có thù phải trả, đấy vốn là giao dịch công bằng.

      Miêu Miêu đưa tay ôm nàng, : “Muốn tìm sao?”

      Tô Bạch nhìn ánh mắt . Nàng biết Miêu Miêu tới ai, mà bây giờ cũng đến lúc tìm . Nghĩ thế, nàng khẽ gật đầu: “Ừm”

      Kinh thành vào ban đêm vô cùng náo nhiệt, đủ loại hoa đăng đầy màu sắc giăng đầy hai bên đường phố, sáng chói khác thường. Hai người đứng ở giữa, cứ như lạc vào cảnh mộng.

      Tô Bạch nhìn mái tóc bạch kim sáng rực của Miêu Miêu, mắt phượng, môi đỏ, vô cùng mê người.

      Tô Bạch khẽ cúi đầu, nắm chặt tay Miêu Miêu căng thẳng.

      Miêu Miêu phát Tô Bạch khác thường, hỏi: “Sao vậy?”

      Tô Bạch yên lặng lắc đầu gì.

      “Có chuyện trong lòng, dĩ nhiên cần phải ra.” Miêu Miêu vỗ đầu Tô Bạch.

      Tô Bạch lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn , hai mắt lộ vẻ lo lắng: “Chàng con sói sao?”

      Trong mắt Miêu Miêu thoáng qua tia hiểu , cười tiếng rồi mới : “Nàng nên sớm hỏi ta.”

      Tô Bạch giựt giựt khóe miệng, nàng nên sớm hỏi , nhưng có nhiều chuyện càng biết muộn càng tốt.

      “Ta là lang vương, chẳng qua là lang dị tộc.” (dị tộc: Khác loài, khác họ)

      “Dị tộc? Lang vương?” Tô Bạch nhăn mày lại. Chậc, chẳng lẽ nàng thực xuyên qua ‘xuyên qua thành tân nương lang vương, nữ chủ hãm hại nổi’ sao?

      “Ừ, dị tộc, hiểu tính người, uống nước Lăng quốc, hóa thành người.”

      “Chỉ như vậy?”

      “Chỉ như vậy.”

      còn gì?”

      còn.”

      “Vậy... lão đầu kia là thế nào?” Tô Bạch vẫn cảm thấy khó tin.

      “Lão đầu kia...” Miêu Miêu trầm mặc lát.

      “Đúng! Chính là kẻ giả dạng mắt gà chọi lừa ta chính là lão nhân nhà chàng!”

      là lão tộc trưởng.”

      “Hử? Còn có tộc trưởng sao?”

      “Dĩ nhiên là có.”

      “Chàng là lang vương?” Tô Bạch rối rắm hỏi lại lần nữa.

      “Tất nhiên.” - hoàn toàn bình tĩnh.

      “Chàng là lang vương sao ở lại gia tộc phục vụ gia tộc?”

      “Ừm, bàn giao, dị tộc ta tổng cộng có hai con, con là ta, con là trưởng lão ấy.”

      “...” - cho nên, mới có thể lên làm vương =

      Ngọn đèn dầu nơi xa vẫn huy hoàng như cũ, lúc này Tô Bạch cảm thấy thế giới của mình rốt cuộc cũng nở hoa, hoàn toàn tốt đẹp.

      Đêm dần khuya, người đường dần thưa thót. Tô Bạch và Miêu Miêu dạo hồi, người đường rốt cuộc trở nên lác đác lơ thơ.

      Hai người vào góc, Miêu Miêu nhìn nàng, trao đổi ánh mắt với nhau, liền ôm nàng, bay thẳng đến phủ Phượng Vương gia.

      Lỗ mũi Miêu Miêu so với mũi chó chỉ có hơn chứ kém *Ặc*, cho nên khi phi thân lên trung, đầy canh giờ tìm được phủ Phượng Vương gia.

      Chẳng qua phủ phượng vương hoàn toàn tĩnh lặng. Khụ, đêm hôm khuya khoắt hoàn toàn tĩnh lặng cũng là thường tình, nhưng khác lạ quỷ dị ở đây chính là ngay cả thị vệ tuần tra cũng có. Dù gì cũng là Vương gia, sao có thể hẹp hòi đến mức thị vệ tuần tra ban đêm cũng có!

      Tô Bạch bĩu môi tỏ vẻ lúc này trong lòng mình khinh thường, tay ôm chặt người Miêu Miêu, đáp xuống cùng Miêu Miêu.

      Miêu Miêu xoay người đẩy cửa sổ ra, quang minh chính đại khác thường.

      “Người nào?” giọng sắc bén bỗng vang lên trong phòng, mang theo tức giận và mệt mỏi.

      Miêu Miêu ôm Tô Bạch vào phòng, đường đường chính chính đứng trước mặt , ưỡn ngực nhìn .

      Đập vào mắt là hình ảnh Phượng Vương gia hết sức nhếch nhác, râu ria dơ dáy, y phục xốc xếch, hoàn toàn có chút khí chất nào của trước đây... Dù cho Băng Tuyết còn ở bên cạnh , cũng thể sa sút như vậy chứ?

      Lúc này Tô Bạch liền tò mò, tại sao Băng Tuyết bị cướp đoạt, thế nhưng có hành động gì, ngược lại vội vàng chạy về kinh thành, chẳng lẽ dơ dáy như vậy cũng hoàn toàn do bởi Băng Tuyết?

      Trong lòng Tô Bạch nghi hoặc.

      “Ngươi! Ngươi là Vũ Mị!” Phượng Vương gia nhìn nàng, nháy mắt có chút xộc xệch khổ sở.

      Tô Bạch nhíu mày nhìn , cười tà ác: “Phượng Vương gia vị đại, Vũ Mị ta muốn báo thù!”

      Phượng Vương gia nhìn nàng, yên lặng , hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau.

      Tô Bạch hừ lạnh tiếng, tiếp tục : “Ban đầu ngươi phế gân tay gân chân ta rồi ném vào bầy sói. Hôm nay ta cũng phế bỏ võ công của ngươi, phá gân tay gân chân, thế nào?”

      Phượng Vương gia hừ lạnh, hất cằm nhìn nàng: “Còn phải xem ngươi có bản lãnh hay .”

      Tô Bạch cười vui vẻ: “Ta có bản lãnh, nhưng nam nhân của ta có bản lãnh, Miêu Miêu, lên! Phế võ công của , phá kinh mạch của , xem còn dám tùy tiện khi dễ nữ nhân hay !”

      Miêu Miêu nghe vậy, lắc mình lên, đợi Phượng Vương gia phản ứng ra tay, tốc độ nhanh như tia chớp.

      Xong chuyện, Tô Bạch nhón chân vỗ đầu Miêu Miêu, tựa như vỗ đầu con chó: “Miêu Miêu giỏi! Về nhà ta thưởng cho chàng khúc xương để gặm!”

      “...” Miêu Miêu.

      Báo thù đơn giản, khiến Tô Bạch có chút xấu hổ. Nàng nhìn ngón tay thon dài trắng bóc của Miêu Miêu, khỏi tán thưởng : “Miêu Miêu, vì sao chàng có thể phá hủy kinh mạch người khác thuần thục như vậy.”

      Miêu Miêu nhíu mày: “Dĩ nhiên là do luyện tập.”

      “Hả?”

      “Lúc ta còn từng là sói bắt đầu luyện tập, chẳng qua lúc đó là hai nam tử bên cạnh Băng Tuyết.” *biết ngay là do Miêu ca làm mà*

      “Hả?!” Tô Bạch ngạc nhiên hơn nữa, hồi lâu mới hiểu ra, ánh mắt méo mó nhìn , “ ra cánh tay hai nam nhân của Băng Tuyết là do chàng phế bỏ.”

      Miêu Miêu nhìn nàng cười rạng rỡ.

      “Sao chàng phế bỏ gân chân của bọn , nếu bọn cũng đến được Lăng quốc.” Tô Bạch giận dữ.

      Nụ cười mặt Miêu Miêu bỗng cứng ngắc.

      - phế bỏ gân tay chỉ vì lúc ở trong cuộc trành giành hoa khôi, hai kẻ kia dùng tay cố đả thương Tô Bạch mà thôi. Cho nên phế tay của bọn họ, trái, phải.

      Bạch Bạch của , vĩnh viễn chỉ cho phép mình động.

      Chỉ là Tô Bạch tò mò vì sao phủ Vương gia lại tiêu điều như vậy. Cho nên Tô Bạch lập tức rời , mà định ở lại thêm đêm nữa, muốn để hôm sau thăm dò tình hình.

      Mà rất quỷ dị, đến ngày hôm sau, đường lớn người nào bàn luận về việc Phượng Vương gia bị phế võ công, cắt đứt kinh mạch.

      Chân mày Tô Bạch càng nhíu chặt hơn. Chẳng lẽ kinh thành lưu hành bát quái, khẩu vị thay đổi thích bàn luận về bọn nhà giàu thần bí?

      Tô Bạch ngồi đối diện Miêu Miêu, trong lòng hết sức rối rắm.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      45. Dường như kết thúc.



      Tô Bạch rối rắm, ở cửa đột nhiên vang lên tiếng ôn ào huyên náo, đưa mắt nhìn , chỉ thấy ở cửa khách điếm bỗng có chiếc xe ngựa lao qua, dừng lại ở cửa Băng Các.

      Nàng nhìn ra ngoài đường lớn, chỉ thấy kẻ dẫn đầu là trong những người của Băng Tuyết - lão bản thanh lâu vẻ mặt ôn nhu. Tô Bạch nhướng lông mày lên, có chút hứng thú rồi. Nàng nháy mắt ra hiệu với Miêu Miêu, Miêu Miêu hiểu ý, ôm nàng núp ở bên đường.

      “Hừ, hay cho Băng Các, lại dám trói hoàng thân quốc thích!” giọng của Tiểu Thanh Lâu vang lên, vô cùng tức giận.

      “Cái gì hoàng thân quốc thích! Ngươi là kẻ nào?” - Đây là giọng của quản Băng Các.

      “Đây là lệnh lục soát, có hay , cứ lục soát cho ta” Tiểu Thanh Lâu ràng muốn dây dưa với quản , tự mình lục soát.

      Tùy tùng nghe vậy, vộ vàng ra vẻ lật ngực Băng Các dừng tay, bắt đầu ra tay.

      Quản nóng nảy, bảo Tiểu Thanh Lâu dừng tay nhưng cũng có tác dụng gì. Đối phương có lệnh lục soát, mặc cho bản lãnh thế nào cũng dám xung đột với triều đinh! Cho nên chỉ có thể nhìn bọn chúng xông lên lầu hai lầu ba, thậm chí có tùy tùng nhanh lẹ lên tầng cao nhất!

      Nhưng đúng lúc đó truyền đến giọng của nương ở tầng cao nhất.

      Tiểu Thanh Lâu bỗng bay về phía tầng cao nhất. Khi dùng nội công phá hủy cửa phòng, giọng của nương ở trong phòng kia khiến vô cùng rối rắm. Đập vào mắt là hình ảnh Băng Tuyết chỉ mặc tấm sa mỏng, hết sức mê người. Khi thấy Tiểu Thanh Lâu xuất trước mặt nàng ta, mặt nàng ta đỏ lên, ánh mắt mất tự nhiên. Bên cạnh nàng ta là nam nhân với nửa người tuấn mỹ - phải Tiêu Dật Phong là ai?

      Tiểu Thanh Lâu thấy cảnh tượng này, có chút thở nổi, nhưng vẫn bình tĩnh nhìn Băng Tuyết : “Tuyết Nhi, về nhà với ta.”

      Băng Tuyết nhìn , có chút đơn, gật đầu : “Được...”

      Nàng ta vừa muốn đứng lên, Tiêu Dật Phong kéo nàng ta lại: “Tuyết Nhi...”

      Băng Tuyết nhìn cười quyến rũ, dùng khẩu hình miệng : “Đừng đổi đừng quên.” (nguyên văn là mạc thất mạc vong - ta chả hiểu lắm, nhưng hình như ý quên) *Ta cảm thấy Băng Tuyết quá bỉ+ nam nhân trong này trừ Miêu ca và Ngũ Hoàng tử, Lục Hoàng tử ra, chẳng còn tên nào ra hồn* *cũng chỉ vì tiện nhân Băng Tuyết - quá ghê tởm*

      Lúc này tu mới chịu buông tay, Băng Tuyết mặc quần áo tử tế xong mới đến bên cạnh Tiểu Thanh Lâu. Tiểu Thanh Lâu ôm nàng ta xoay người ra.

      xuống lầu, Tiểu Thanh Lâu sắp xếp nàng ta lên ngựa, nhanh chóng rời như cơn gió.

      Tô Bạch và Miêu Miêu đứng ở đường rộng, nhìn bọn họ rời cũng rời theo.

      Tiểu Thanh Lâu phóng ngựa ngừng, mục tiêu vô cùng chính xác, chạy thẳng đến phượng vương phủ.

      Phượng vương phủ vẫn hết sức yên tĩnh, Tiểu Thanh Lâu báo cho Băng Tuyết biết xe ngựa đến, ôm nàng ta vào trong phủ. Tô Bạch và Miêu Miêu theo sát phía sau.

      Mãi cho đến gian phòng, Tô Bạch, Miêu Miêu ở mái hiên, dời viên gạch, nheo mắt theo dõi.

      Tiểu Thanh Lâu đặt Băng Tuyết xuống, chỉ vào Phượng Vương gia hôn mê bất tỉnh, lạnh lùng : “Nàng nhìn .”

      Băng Tuyết sớm nhìn thấy, lúc này dám tin lui về sau bước, hốc mắt ửng hồng.

      “Haha... Lúc nàng ở Băng Các, bị người ta cắt đứt gân tay gân chân, phế bỏ võ công. Lúc nàng ở Băng Các, ta sai tất cả thủ hạ lục tung kinh thành tìm nàng, ba ngày ba đêm chưa từng chợp mắt. Lúc nàng ở Băng Các, giáo chủ, sát thủ và cao thủ đều ăn ngon ngủ yên, cơm nuốt trôi... Tuyết Nhi, nàng có năm người chúng ta vẫn chưa thấy thỏa mãn sao?” Dứt lời, mặt đầy bi thương, tay đấm mạnh quyền lên bàn, “Đáng chết! Ta nên giữ nàng như thế nào bây giờ!”

      vừa dứt lời, Tô Bạch nằm mái hiên bỗng cảm thấy như ở trong hầm băng, cả người đều nổi da gà!

      Băng Tuyết đỏ mắt ngừng lui về phía sau: “Ta... Ta cũng là bất đắc dĩ...”

      Tiểu Thanh Lâu nhắm mắt lại, hình như bình tĩnh lại, hồi lâu mới : “Thôi... Thôi... Hôm nay Vương gia thành ra thế này, hay là trước hết nên chữa khỏi cho ...”

      Băng Tuyết tới trước giường, đưa tay vuốt hai gò má , run run : “Vì sao trở nên thế này? Thị vệ! Thị vệ đâu?”

      “Hoàng thượng tước hết quyền lực trong tay , bây giờ Vương gia cũng chỉ là danh nghĩa, chỉ sợ hoàng thượng nổi lên sát tâm.”

      Băng Tuyết nghe vậy, trầm mặc.

      Tiểu Thanh Lâu tiếp tục : “... rất nhớ nàng. Khi nàng bị người ta cướp , vốn muốn cướp nàng. Nhưng lúc đó hoàng thượng trong kinh thành ra chỉ dụ, muốn nhanh chóng trở về, cho phép chậm trễ dù chỉ là khắc. Cho nên chỉ có thể về kinh trước.”

      Tô Bạch nằm mái hiên rốt cuộc cũng được sáng tỏ, khó trách lúc Nhị Hoắc Băng Tuyết mất tích mà Phượng Vương gia tìm, ngược lại còn phóng ngựa quay lại kinh thành, ra nguyên nhân là bởi vì Tiểu Bạch hoàng đế!

      Tất cả nghi ngờ được gỡ bỏ, Tô Bạch cảm thấy việc phát triển đến mức này còn tiếc nuối gì, chuyện nên hay nên xảy ra rốt cuộc cũng xảy ra, thế giới u ám của nàng bây giờ hoàn toàn tươi sáng! Cuối cùng, chỉ còn chuyện còn lại chưa làm mà thôi.

      Khóe miệng nàng nâng lên, nằm mái hiên, suy nghĩ về tâm nguyện cuối cùng của mình.

      Dúng lúc này, Băng Tuyết thân mình về phía thiền viện.

      Tô Bạch nhờ Miêu Miêu ôm mình đuổi theo, đến gần chút, Tô Bạch mới nhìn , ra nơi Băng Tuyết muốn đến là nhà bếp.

      Được! Nhân dịp này ! - Tô Bạch bảo Miêu Miêu tiếp đất, đứng ở trong góc. Nàng đưa chân ra, vì vậy Băng Tuyết mất thăng bằng, té ngã lăn quay mặt đất!

      Tô Bạch xoay người ôm cổ Miêu Miêu, Miêu Miêu ôm nàng nhanh chóng rời !

      Như vậy, có thể miễn cưỡng cũng được gọi là đánh ngã nữ chính!

      Nàng nhìn ánh mặt trời náo nhiệt nơi xa, cảm thấy thời tiết chưa bao giờ sáng sủa như vậy.

      Miêu Miêu bên cạnh, mái tóc bạch kim tung bay theo gió, cả người như bức họa - ừ! tốt! Dù cho nàng là nữ phụ cũng có mùa xuân!

      Sau khi hai người rời kinh thành, bước chân dần chậm rãi, thong thả.

      Tô Bạch đưa tay ôm hông Miêu Miêu, nhìn cười nịnh bợ: “Miêu Miêu đại nhân, biết chàng muốn trồng lúc nước hay trồng lúa mạch?”

      Miêu Miêu liếc mắt nhìn nàng: “Tùy ý nàng thích!”

      “Trồng cải trắng hay trồng củ cải?”

      “Tùy khẩu vị của nàng!”

      “Nuôi gà hay nuôi vịt?” *em bái tỷ hứt hứt*

      “Đều nuôi.”

      , nuôi dê tốt hơn, thịt dê là nhất!”

      “... Có thể.”

      “Miêu Miêu, chàng rốt cuộc có thích ta hay ?”

      “Thích.”

      ?”

      !”

      “Vậy sao chàng chịu... ọe!”

      “Sao vậy?”

      “Axit pantothenic!”

      “... Axit pantothenic?” ( loại vitamin B5 - gúc gồ dùm ta nhé J )

      Tô Bạch vỗ vỗ cơ thể, ra sức nôn mửa đường, lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên nhìn , mơ màng: “Chẳng lẽ ta... có thai?”

      Miêu Miêu nghe vậy, hai lời cẩn thận ôm nàng lên, hướng đến y quán trong trấn.

      Đại phu nheo mắt nhìn Tô Bạch, tảng lờ : “Ăn uống phải đều đặn, được dùng thức ăn kích thích vị giác, được để bụng đói, dạ dày ngươi cho phép ngươi dày vò!”

      Tô Bạch giựt giựt khóe miệng, nhìn Miêu Miêu có chút ngượng ngùng, ra phải nàng có thai, đúng là mừng hụt...

      Vì vậy, vì để cho Tô Bạch ăn uống điều độ, Miêu Miêu và Tô Bạch quyết định ở lại trong trấn này ít ngày.

      Nằm trong phòng của khách điếm trong trấn, Tô Bạch cảm thấy lúc này yên tĩnh đến mức khó tin, tất cả dường như chỉ là loại cảnh tượng huyền ảo mơ hồ. Nhưng lúc này nàng hưởng thụ giây phút cuộc sống - đây phải là huyễn cảnh, mà là tự mình rơi vào huyễn cảnh... (huyễn cảnh: Cảnh tượng huyễn hoặc.)

      Ba ngày trôi qua êm đềm, Tô Bạch lôi kéo Miêu Miêu dạo đường, bỗng nhìn thấy đôi xe ngựa từ xa tới. Người cầm cương phải Tiểu Thanh Lâu và Băng Tuyết là người nào?

      Tô Bạch nắm tay Miêu Miêu, có chút rét run.

      Bum bum kết thúc thôi J
      hấp dẫn của sói...

      Ánh mặt trời hết sức rạng rỡ ve vẩy vài những tia nắng trước sơn động, cảnh tượng vô cùng xinh đẹp.

      Lúc này bên trái cửa sơn động trồng đầy lúa nước, may là cách đó xa có suối nước, cho nên có thể đưa khối lượng nước tới tưới ruộng.

      Ngày thứ nhất, Tô Bạch bỗng nhìn thấy Miêu Miêu cấy mạ vào, trong lòng vô cùng mong đợi.

      tuần lễ sau, Tô Bạch vừa nhìn Miêu Miêu gieo hạt giống hoa, trong lòng tiếp tục vô cùng mong đợi.

      Nửa tháng sau, Tô Bạch vùi trong ngực Miêu Miêu, phơi người dưới ánh mặt trời, trong lòng tiếp tục vô cùng mong đợi.

      tháng sau, bụng Tô Bạch bắt đầu nhô ra, sau khi gặm thịt gà rừng trong sơn động, tiếp tục vô cùng mong đợi.

      Hai tháng sau, bụng Tô Bạch ràng hơn, sức lực cạn kiệt, nhưng trong lòng vẫn mong đợi như thế!

      Ba tháng sau, mạ chết sạch, hạt giống chôn dưới chân từ đầu đến cuối nảy mầm, toàn bộ chờ mong trong lòng rốt cuộc hóa thành ưu thương, chôn mặt trước ngực Miêu Miêu khóc lóc mù mịt.

      Giấc mơ làm ruộng của nàng cuối cùng chấm dứt trong thất bại.

      Chẳng qua cũng sao, bởi vì Cẩu Đản mỗi tuần xuống núi đưa chút thực phẩm phục vụ cuộc sống cho nàng, tuần nào bị dứt đoạn. Chẳng qua Tô Bạch giống như nhớ mang máng có lần Cẩu Đản đưa thực phẩm muộn, nhìn Miêu Miêu, ánh mắt vô cùng khủng hoảng, bàng hoàng, Tô Bạch biết vì sao, chẳng qua nàng cũng muốn biết.

      Tóm lại ngày qua ngày đều trôi qua vô cùng êm đềm, cho đến ngày, Cẩu Đản vẻ mặt hưng phấn xuất trước mặt nàng, nghễnh đầu kiêu ngạo : “Khuôn viên nghìn dặm đều là địa bàn của bang Long Hổ chúng ta!”

      Nghe vậy, Tô Bạch nghiến chặt răng, đưa tay đỡ cái bụng lớn đứng dậy, đưa tay vỗ vỗ vai : “Người trẻ tuổi, làm tốt lắm, tương lai con cún nhà ta lăn lộn với ngươi!”

      Cẩu Đản nhìn bụng Tô Bạch, cười thà: “Vậy tốt quá, ta nhất định cho nó làm phó Bang chủ!”

      Lời vừa dứt, “Vút...” tiếng truyền , Cẩu Đản bay ra ngoài.

      Miêu Miêu đứng sau lưng Tô Bạch duỗi tay lại, tay ôm ngang lấy nàng, trách cứ: “Mang thai như vậy còn hoạt động, cẩn thận ngã nhào.”

      Mới đứng dậy lát, cái chân của Tô Bạch bắt đầu rút gân. Nàng ra vẻ đau khổ, nhìn Miêu Miêu : “Ta nghi ngờ rốt cuộc là sói gì, sao bụng ta lại có thể lớn như vậy!”

      Miêu Miêu đặt nàng lên giường - cái giường này là từ bang Long Hổ, phía ước chừng lót năm cái đệm, vô cùng mềm mại. nâng chân của Tô Bạch, xoa bóp giúp nàng, : “Đừng tức giận, chỉ cần nhịn mấy tháng nữa là được rồi.” Giọng bất đắc dĩ lẫn đau lòng.

      Tô Bạch liếc cái, .

      Sau lần đó, bụng nàng lớn khác thường, tháng tháng càng trở nên to lớn, Tô Bạch hoàn toàn đứng nổi rồi, chỉ có thể nằm ở giường, lầm bầm giống như tên ngốc.

      “TMD! Lão nương còn mang thai lần nữa đúng là kẻ ngu!”

      “Đời này lão nương cũng cần mang thai nữa!”

      “Mang thai cái gì! Đồ tạp chủng ngươi!”

      Tiếng mắng chửi vang lên ở trong sơn động đều đặn mỗi sáng trưa tối ba lần mỗi ngày.

      Mà chính bởi tiếng chửi mắng như vậy, trực tiếp khiến cho huyết áp, nhịp tim các huynh đệ trong bang Long Hổ lên xuống đồng đều, ra ngoài đánh nhau cũng có chút vô lực.

      Miêu Miêu nháy mắt xuống, Cẩu Đản để ý mọi người ngừng kêu khổ, lúc này ra lệnh cho thuộc hạ tìm bà mụ, sớm chuẩn bị ngày Tô Bạch lâm bồn.

      “Miêu Miêu! Miêu Miêu!! Kẻ giết người Miêu Miêu, bò lại đây cho lão nương!!” Tiếng rống giận dữ tiếp tục vang dội phía chân trời!

      Miêu Miêu mặt mày biến sắc, chạy như điên về dưới núi!

      “Miêu Miêu!!!” tiếng hét to hơn vang lên.

      Miêu Miêu nhanh chóng vào động, chạy đến bên giường nhìn nàng, vội la lên: “Sao vậy?”

      “Nước, ta muốn nước...” Giọng Tô Bạch có chút khàn khàn.

      Miêu Miêu đau lòng, rót ly nước đầy cầm đến, nâng nàng dậy, tựa người vào người mình, đút cho nàng uống.

      Tô Bạch đưa tay kéo tay Miêu Miêu, hốc mắt ửng đỏ: “Cũng gần mười tháng rồi, sao chút động tĩnh cũng có!”

      Miêu Miêu vỗ lưng nàng an ủi: “Thời gian vẫn còn sớm, cần lo lắng.”

      Tô Bạch vuốt ve bụng mình, có chút lo lắng.

      Ngày lại ngày trôi qua như nước chảy, mà bụng Tô Bạch...từ đầu đến cuối vẫn có phản ứng.

      Tháng thứ mười:

      Tô Bạch ôm bụng, mong đợi cẩu tạp chủng lâm bồn.

      Tháng thứ mười :

      Tô Bạch ôm bụng, có chút lo lắng.

      Tháng thứ mười hai:

      Tô Bạch run rẩy chân tay, hỏi Miêu Miêu: “Ta nghi ngờ chẳng lẽ là Na Tra...”

      Tháng thứ mười ba:

      Tô Bạch lệ rơi đầy mặt, nhìn Miêu Miêu lòng nguội lạnh: “Xem ra nghi ngờ thực là Na Tra...”

      Đến tháng thứ mười lăm...

      Ba đêm, bụng Tô Bạch đột nhiên đau đớn mãnh liệt, bắt đầu vòng co rút đầu tiên.

      Nàng run rẩy nắm chặt cánh tay Miêu Miêu, đứt quãng khạc ra câu: “Muốn, muốn sinh...”

      Miêu Miêu nháy mắt nhảy lên, xông thẳng lên đỉnh vách núi, trong giây phút đó, bang Long Hổ đèn đuốc sáng trưng! Bà mụ và nha hoàn ăn uống no đủ trong bang Long Hổ ước chừng năm tháng rốt cuộc có đất dụng võ, lúc này chuẩn bị sẵn sàng, kéo nhau xuống chân núi!

      Tô Bạch lúc này đau nổi lời nào, chăn giường cũng bị nàng cắn rách, mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh đầy mặt.

      Sinh nở, vốn là việc đau đớn nhất đời!

      Miêu Miêu đứng bên cạnh, tay nắm chặt thành quyền, hận thể xông lên giúp nàng chia sẻ đau đớn.

      “Cố gắng dùng sức! Phu nhân cố gắng lên!”

      “Hít sau, phu nhân! Dùng sức!”

      Tô Bạch cố gắng rặn, cố gắng rặn theo bản năng, cảm giác hơi sức toàn thân cũng dần cạn kiệt.

      Cũng biết trải qua bao lâu, rốt cuộc “oa...” tiếng khóc của trẻ con vang vọng khắp sơn động.

      Miêu Miêu sững sờ nhìn cục phấn hồng trong ngực bà mụ, nhăn nhúm, đỉnh đầu xuất cái tau nhọn , mông còn có cái đuôi ... Con sói con, đứa con trai - làm cha rồi!

      Tô Bạch miễn cưỡng động viên bản thân mở mắt ra. Nàng cho rằng bản thân mình có thể bình tĩnh, chứng kiến đứa trẻ chui từ bụng mình ra, nàng nhịn được khóc rống lên: “Tại sao?! Tại sao nó lại xấu như vậy...” Dứt lời rốt cuộc nghẹo đầu, té xỉu.

      Bà mụ và nha hoàn tò mò sờ sờ lỗ tai nhọn của đứa trẻ trong tay, tấm tắc lấy làm kì : “Lần đầu tiên thấy có lỗ tai bạc mọc đỉnh đầu.”

      Miêu Miêu tiến lên ôm con trai, sau đó liền đuổi họ ra ngoài.

      Chỉ là, khác thường quỷ dị, lúc này đứa trẻ mở mắt! Ánh mắt lạnh lùng nhìn Miêu Miêu như nhìn kẻ ngốc!

      Miêu Miêu cũng cảm thấy có chút gì đó đúng, nhưng niềm vui sướng được làm cha bao phủ lên tất thảy mọi chuyện.

      Phụ thân, mẫu thân, đứa bé, nhà này rốt cuộc đầy đủ.

      tháng sau, Tô Bạch qua tháng kỳ, Miêu Miêu rốt cuộc để nàng tắm trong hồ. Tô Bạch mặc y phục bang Long Hổ vừa cướp được, toàn thân rực rỡ lên hẳn. Nàng ôm cẩu tạp chủng nhà mình ngồi trước cửa sơn động ngây ngô cười, vừa nhìn vừa ngừng chuyện.

      “Cẩu tạp chủng, cười nào, cười cái cho mẫu thân xem, mẫu thân cho con bú!” Tô Bạch mắt long lanh .

      Cẩu tạp chủng trong ngực nghiêng đầu.

      “Cẩu tạp chủng, cười nào, cười cái cho mẫu thân xem!” Tô Bạch đưa tay vặn đầu nó, tiếp tục long lanh mắt.

      Cẩu tạp chủng dứt khoát nhắm mắt.

      Lúc này cẩu tạp chủng múm mĩm bụ bẫm, hết sức đáng , hoàn toàn nuôi bằng sữa mẹ, hiển nhiên giống như cái bánh bao!

      Tô Bạch vân vê mặt nó như vân vê cái bánh màn thầu, ôm nó chặt.

      Ngay cả khi Miêu Miêu từ từ tới sau lưng nàng, nàng cũng hồn nhiên hay.

      Miêu Miêu ngồi xổm bên cạnh, nhìn bảo bảo, do dự : “Chẳng lẽ gọi nó là cẩu tạp chủng sao?”

      Tô Bạch chút nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời: “Tên cẩu tạp chủng này được, dễ nuôi. Chàng nhìn nó xem, mập như vậy giống con chó!” Tô Bạch hướng cẩu tạp chủng về phía Miêu Miêu, hết sức tự hào.

      Miêu Miêu nhìn Tô Bạch cười, ánh mắt nàng như mặt trăng lưỡi liềm, trầm mặc. Thôi, nàng vui vẻ... là tốt rồi!

      Cẩu tạp chủng trong ngực vui lòng, đôi mắt mở to nhìn chằm chằm, hình như lên án Tô Bạch ức hiếp người!

      “Chàng xem, chàng xem, cẩu tạp chủng cũng rất vui vẻ, mắt mở to như vậy đáng !” Tô Bạch hưng phấn .

      Cẩu tạp chủng: ...

      Miêu Miêu: ...

      Ban đêm, Miêu Miêu ôm Băng Tuyết vào trong ngực, Tô Bạch ôm cẩu tạp chủng vào trong ngực.

      “Bạch Bạch.” giọng Miêu Miêu vô cùng quyến rũ.

      “Làm gì?” Tô Bạch chỉ lo trêu chọc cẩu tạp chủng, thèm nhìn Miêu Miêu cái.

      Miêu Miêu đưa tay vòng lên eo Tô Bạch, nhiệt độ... rất cao.

      Tô Bạch cúi đầu, liền nhìn thấy cánh tay lõa lồ trắng nõn đặt bên eo nàng.

      Nàng xoay người, phát Miêu Miêu !

      Ầm! mạch máu mặt Tô Bạch đột nhiên lưu chuyển, nhiệt độ cơ thể nàng cũng có chút hỗn loạn. Nhưng nàng cảm thấy nàng nên chăm sóc tốt cho cẩu tạp chủng trước, sau đó trở lại ứng phó Miêu Miêu. Cho nên vội vàng tránh , ôm cẩu tạp chủng vào trong ngực.

      Miêu Miêu kéo nàng trở về, đặt cẩu tạp chủng qua bên, leo lên người nàng. Gì kia chống đỡ giữa hai bắp đùi Tô Bạch.

      Tô Bạch vẻ mặt đau khổ: “Nhanh lên chút, làm xong còn ngủ ngon.”

      Miêu Miêu dựa đầu vào cổ nàng, giọng : “Ta nàng.”

      Tô Bạch run người, da gà nổi khắp người, cởi hết y phục người, trượng nghĩa : “ cần phải những lời tâm tình buồn nôn như vậy, phải là bảy lần sao! Đến đây ! Cho bão táp mãnh liệt hơn nữa !” dứt lời, đưa tay ôm chặt cổ , bắt đầu nghênh hợp. @@

      Hai người điên cuồng đương nên phát , cẩu tạp chủng quay mặt, nhắm chặt hai mắt vẻ ghét bỏ...

      Cũng từ nay về sau, khi cẩu tạp chủng lớn lên, có chút bài xích đối với nữ nhân...

      Nếu là cách chân , tại Tô Bạch rốt cuộc viên mãn!

      HẾT

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :