1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đánh mất quốc thể - Thiên Như Ngọc (14/70) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 12.1:

      dối luôn phải việc dễ dàng. Sau khi ngồi xe,Tuân Thiệu cố gắng tìm lý do dối, lại nghe Ứng Thiên thẳng vào vấn đề:

      "Muội là nghe thái hậu chuyện rồi mới đến phải ?"

      Tuân Thiệu tâm tư vừa chuyển:

      đúng, là ta muốn hỏi Trữ Đô hầu chút. Lần này có công lao ở Hợp Phổ, hạ quan chẳng hay có thể được thăng quan?"

      Ứng Thiên bật cười:

      "Muội tự dưng tìm cái cớ. Muội theo thái hậu chứ theo ta, ít nhất ta có thể cho muội, so với thái hậu còn nhiều hơn."

      Tuân Thiệu thấy đem ràng như vậy, cũng che dấu nữa :

      "Ta cùng với huynh bất đồng, ta là tri ân báo đáp, lúc trước tiên đế đối với ta có ơn tri ngộ, nếu đặc biệt cho ta làm giáo úy, chỉ sợ ta sớm rời khỏi quân Tây Bắc ."

      " như vậy, nhưng tiên đế là tiên đế, thái hậu là thái hậu, đừng đề bạt muội, chỉ sợ chính bản thân thái hậu còn khó bảo toàn."

      Tuân Thiệu giật mình ngạc nhiên ngẩng đầu, nửa bên khuôn mặt của dưới ánh đuốc mịt mờ, mông lung càng thêm rét lạnh, trầm.

      Hai người nhất thời chuyện. Ngoài xe bỗng nhiên có tiếng vó ngựa dồn dập sau đó là tiếng của Phạm Nhất Thống vang lên:

      "Công tử, thuộc hạ có việc muốn bẩm báo."

      Ứng Thiên gật đầu, Phạm Nhất Thống ở bên tai mấy câu. có chút suy tư, quay đầu với Tuân Thiệu:

      "Ta còn có việc, cho xa phu đưa muội trở về ." xong liền xuống xe, cưỡi ngựa cùng Phạm Nhất Thống trước sau bỏ .

      Tuân Thiệu thấy hành vi thần bí của , có chút tò mò, nhưng lại nghĩ đến lời nhắc nhở của thái hậu, cũng muốn cùng tiếp tục dây dưa đành mình trở về.

      Trúc Tú còn chưa ngủ, ngồi trong phòng nhàm chán chọc bấc đèn, nhìn thấy nàng trở về, chạy vài bước lại hỏi:

      "Như thế nào ?"

      Tuân Thiệu cảm thấy quái lạ:

      "Cái gì như thế nào ?"

      "Công chúa và quốc cữu a? Bọn họ hôm nay rất đẹp đôi phải ?"

      Tuân Thiệu nhìn chằm chằm nàng, hết nhìn trái lại nhìn phải:

      "Ngươi coi trọng Ứng Thiên ? Tại sao dạo gần đối với mấy việc liên quan tới rất quan tâm nha?"

      Trúc Tú nháy mắt tức giận:

      "Ta còn đều là vì giáo úy người sao! Quốc cữu quyền cao chức trọng, cùng người tuổi tác thích hợp, trọng yếu là còn đối với người hữu tình, người thể mở to mát ra xem cho ràng sao?"

      "Ứng Thiên đối với ta có tình ý?" Tuân Thiệu ôm thắt lưng cười to:

      " là, ngươi biết đức hạnh của . trước kia ở Tây Bắc cũng như vậy, có việc gì toàn chuyện ái muội, đều là vì chọc tức ta. Ta mà cho là đúng là đầu óc hỏng nặng rồi."

      "A?" Trúc Tú nghẹn họng nhìn trân trối: "... trước kia cũng như vậy?"

      "Đúng vậy."

      Trúc Tú nhíu mày, chẳng lẽ ngay cả nàng cũng bị quốc cữu lừa gạt ?

      Ở Lạc Dương bốn mùa rất ràng. Đầu mùa đông, hàn sương tầng lại phủ lên tầng.
      Ấu đế ham chơi bị nhiễm phong hàn, việc lâm triều bởi vậy bỏ qua vài ngày.Tuân Thiệu vừa về cũng lâu, vừa vặn mượn cơ hội nghỉ ngơi hồi phục. Kết quả ngày vào triều hôm ấy thiếu chút nữa quên đến.

      Đến nơi thượng triều, Tuân Thiệu phát triều đình hôm nay thực yên ổn, tràn ngập đao quang kiếm ảnh.

      Tuân Thiệu ngẫu nhiên nhìn về phía lão thừa tướng. Lão nhân gia biết ở đằng sau có thể giúp đỡ nàng hay , bất quá Ứng Thiên ngay cả thái hậu là người thân cũng để vào mắt. Chỉ e thừa tướng cũng là trong những cái gai trong mắt .

      Nàng lại quan sát triều đình chút.Mới vừa rồi những người tham tấu đa số là văn thần, còn lại các võ tướng đều im lặng, lại nhìn số lượng người bên võ tướng, đại khái có thể hiểu được ít, nhất định là Ứng Thiên sai tâm phúc ép buộc người của Chu Phong Dung.

      Quả nhiên, Chu Phong Dung bị o ép đến chịu nổi, bỗng nhiên bước ra khỏi hàng :

      "Thần có bản tấu, lần này Trữ Đô hầu đến Hợp Phổ, thầm nhận hối lộ của tri phủ, sau khi trở về liền đưa người này xếp vào danh sách công thần." tà nghễ liếc mắt nhìn Ứng Thiên:

      "Xin hỏi Trữ Đô hầu, tri phủ Hợp Phổ cho Trữ Đô hầu bao nhiêu lợi lộc mà Trữ Đô hầu đáp lễ lớn như vậy?"

      Tuân Thiệu vừa nghe Ứng Thiên chỉ trừng trị tên đút lót kia lại còn vì tranh công, nhất thời oán giận, cảm thấy Chu Phong Dung hay lắm.

      Ấu đế tất nhiên là tin tưởng cậu nhà mình bèn hỏi Ứng Thiên:

      "Trữ Đô hầu có thể có giải thích ?"

      Thái hậu ở phía sau bức rèm che lạnh nhạt phụ họa:

      "Đúng vậy, ai gia cũng muốn nghe xem Trữ Đô hầu làm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì."

      Ứng Thiên hành lễ :

      "Lúc ấy quận Hợp Phổ chịu cảnh chiến hoả lâu, lần này lại là nơi nghị hoà, tri phủ cố ý phòng ngự thích đáng, lại trấn an lòng dân, thần cảm thấy chiến ở đây an ổn phần nào là nhờ , liền đưa xếp vào danh sách. Về phần chuyện nhận hối lộ, thần là oan uổng, bệ hạ hẳn còn nhớ thần hôm qua vào cung dâng bảo vật này? Đấy đều là tri phủ Hợp Phổ dâng tặng cống phẩm, chẳng qua là phải bảo vệ Hợp Phổ, thể xa, thế này mới nhờ thần mang về dâng cho bệ hạ, ngờ khiến đại tướng quân hiểu lầm ."

      "A, là cỏ linh chi bằng vàng và ngọc phải ?" Ấu đế cười khanh khách đứng lên, đối với Chu Phong Dung khoát tay:

      "Đại tướng quân, khanh hiểu lầm rồi , đó là tri phủ Hợp Phổ dâng tặng trẫm."

      Chu Phong Dung vẫn nghiêm túc :

      "Bệ hạ vẫn nên tra phen."

      Ấu đế có chút mất hứng :

      "Chẳng lẽ vật tặng trẫm này nọ cũng muốn tra?"

      Ứng Thiên vội hỏi:

      "Bệ hạ bớt giận, đại tướng quân cũng là vì suy nghĩ cho xã tắc, phải cố ý làm khó dễ thần, cũng phải đối bệ hạ bất kính, có lương thần như thế, bệ hạ nên cao hứng mới phải."

      Thế này, sắc mặt Ấu đế mới hòa hoãn chút:

      "Đại tướng quân lui ra ."

      Chu Phong Dung đứng thẳng người, nhìn thoáng qua Ứng Thiên, cuối cùng đành lui trở về.

      Chương 12.2:

      Tuân Thiệu biết Chu Phong Dung nhất định vạn phần cam lòng, thậm chí phía sau bức rèm che thái hậu cũng cam, nhưng Ứng Thiên có bản lĩnh, cố tình đổi trắng thay đen. Có lẽ ngược lại giống như lão thừa tướng lấy bất biến ứng vạn biến mới là đối sách hoàn hảo ứng phó với .

      Chu Phong Dung ăn đau, nàng có chút đồng cảm, định bụng ra hành cung an ủi chút.

      Mới được nửa đường, bỗng nhiên gặp tiểu cung nữ hành lễ với mình, Tuân Thiệu nhận ra người này đúng là cung nữ trong đêm cung yến hôm đó cùng Ứng Thiên chuyện, ắt có chuyện ổn.

      Cung nữ :

      "Nô tỳ phụng mệnh Vĩnh An công chúa, đến mời Tuân Đông quan rời bước đến cung Quảng Ngọc"

      Tuân Thiệu cười trừ:

      " biết công chúa tìm ta có chuyện gì?"

      "Đại nhân liền khắc biết."

      Tuân Thiệu bất đắc dĩ, đành phải cùng nàng trước.

      Cung Quảng Ngọc ước chừng là tòa cung thanh lịch nhất ở hoàng cung. Trong điện gặp bất kì vật bài trí vàng ngọc nào, trái lại cầm kỳ thư họa có rất nhiều
      Tuân Thiệu nhìn mà lòng đầy tán thưởng. Mẫu thân nàng sớm qua đời, phụ thân cũng từng có lần thỉnh danh sư dạy nàng thành tiểu thư khuê các đoan trang tao nhã, đáng tiếc nàng thiên phú cao, học được cũng chỉ là cho có.

      Cuối cùng, phụ thân nàng đem bản cầm “ Phượng cầu hoàng” ném như ném lá vàng, dựng ngược râu :

      "Được rồi, ngươi vẫn là luyện võ ."

      Vĩnh An công chúa từ nội điện ra, chỉ thấy Tuân Thiệu xem đàn cổ trong điện đến ngẩn người, cười :

      "Đây là Trữ Đô hầu lúc trước đem từ phủ Nhữ Nam mang đến cho bản cung, Tuân Đông quan nhãn lực tốt, liếc mắt cái liền nhìn ra vật này độc đáo."

      Tuân Thiệu xoay người hành lễ.

      Vĩnh An công chúa mời nàng ngồi rồi phân phó cung nhân, tự mình thay nàng châm trà, Tuân Thiệu vội dám, muốn cướp ấm trà qua, lại bị nàng tránh .

      "Tuân Đông quan và ta từng đồng hành cùng nhau, sớm là bằng hữu, hôm nay bằng hữu gặp lại nhau, đương nhiên là khách quý."

      Tuân Thiệu nghe được có chút hổ thẹn, lúc trước là nàng cố ý, làm sao xứng làm bằng hữu của công chúa.

      Vốn tưởng rằng hôm nay triệu nàng đến là vì chuyện ở cung yến nhưng Vĩnh An công chúa tựa hồ đối với việc nàng cùng Ấu đế đính thân rất có hứng thú, trước sau đều hỏi rất nhiều về vấn đề này.

      Trái lại, Tuân Thiệu hễ nhắc tới chuyện đó lại thập phần xấu hổ, trả lời cũng ấp úng.

      "Khanh việc này là thái hậu tay thúc đẩy?" Vĩnh An công chúa ý tứ hàm xúc nở nụ cười:

      "Thái hậu làm việc luôn bất ngờ như thế."

      Tuân Thiệu nghe trong lời của công chúa đối thái hậu có chút bất kính nên nhanh nhẹn cầm ly trà giả vờ uống coi như chưa từng nghe qua.

      Ngón tay mềm mại của công chúa vuốt ve miệng ly trà, giống như lâm vào trầm tư, hồi lâu sau mới lại :

      "Bản cung xưa nay có người tri kỷ cùng nhau chuyện. Nay cùng Tuân Đông quan kết giao, có chút tâm tư nữ nhân ta cũng gạt khanh.Ta đối với Trữ Đô hầu là có tình, chỉ sợ trong triều ai là biết nhưng thái hậu thích đường đệ này của nàng, ngay cả hôn của huynh ấy cũng muốn ngăn cản, bản cung lại thể làm gì."

      Tuân Thiệu thầm nghĩ khó trách đến nay Ứng Thiên còn chưa thành thân, công chúa chấm người trước, ai dám xuống tay lung tung, ngay cả làm mối cũng dám .

      Nàng cảm thấy chính mình vẫn nên bảo vệ chút hình tượng của thái hậu đành đáp lời:

      "Công chúa có lẽ là hiểu lầm thái hậu,Trữ Đô hầu tay giúp đỡ bệ hạ đăng cơ, thái hậu sao có thể thích được"

      Vĩnh An công chúa hoài nghi nhìn vẻ mặt của Tuân Thiệu:

      "Chẳng lẽ khanh biết? Bản cung còn tưởng rằng khanh cùng Trữ Đô hầu quan hệ thân mật, hẳn là biết được uẩn khúc trong đó mới đúng."

      Tuân Thiệu ngay lập tức giải thích mối quan hệ:

      "Thần và Trữ Đô hầu chỉ có chuyện công là hay lui tới, quan hệ tính là thân mật a."

      Vẻ mặt của Vĩnh An công chúa dường như thoải mái lên rất nhiều, khuôn mặt nguyên bản kiều mỵ ngày thường bởi vậy lại càng hấp dẫn ánh mắt người khác

      " Huynh ấy ra cùng bản cung qua, vốn việc này bản cung nên suy nghĩ linh tinh nhưng khanh cùng bệ hạ đính thân, về sau chúng ta chính là người nhà, cho khanh cũng có gì sai biệt."

      Nàng vẫy tay cho đám cung nữ đằng sau lui ra.

      Tuân Thiệu và Ứng Thiên kết bạn khi gần đến tuổi trưởng thành, lúc ấy là Chiêu Dương phó tướng quân của quân Tây Bắc, thường xuyên cùng phụ thân nàng thảo luận chiến thuật và thương pháp.

      Lúc đó ca ca nàng - Tuân Tấn vừa bị điều Miêu Cương, nàng khi ấy tuổi cảm thấy rất đơn, tịch mịch, vừa hay thấy có người xấp xỉ tuổi ca ca mình xuất , còn tưởng rằng cũng có thể giống ca ca đối xử tốt với nàng. Kết quả tiếp xúc lâu liền phát người này hiểm giả dối, khẩu phật tâm xà, nàng chạy tới chỗ phụ thân cáo trạng đừng để ý đến . Cuối cùng lại bị cho là người hẹp hòi.
      Nàng biết Ứng Thiên xuất thân từ gia tộc Ứng thị Nhữ Nam. Nàng đoán trong gia tộc cũng chính là tên công tử chơi bời lêu lổng, ăn chơi trác táng nên mới bị đá đến quân đội tôi luyện. ngờ từ trong lời của Vĩnh An công chúa lại thành con người hoàn toàn khác.

      Tuân Thiệu còn mải chìm đắm trong suy nghĩ thấy Vĩnh An công chúa lấy ra phong thư :

      "Đây là bản cung viết cho Trữ Đô hầu, thái hậu đối với bản cung rất phòng bị, chỉ có khanh là thái hậu tín nhiệm.Bản cung muốn nhờ khanh chuyển tới tận tay Trữ Đô hầu."

      Tuân Thiệu do dự, nếu nàng nhận chuyển vậy là bất trung, nếu nhận lại thành bất nghĩa. Công chúa tự tay viết từng câu từng chữ, chứa biết bao thâm tình. Nhưng nàng còn nhiều viiẹc phải làm, dù cho tâm đành nhưng căn bản thể tiếp tay cho tình của họ được cho nên tốt nhất là nhận.
      Nghĩ là làm, Tuân Thiệu bỗng nhiên đứng dậy :

      "Công chúa thứ tội, tâm tư thần hẹp hòi. Trữ Đô hầu hại thần mất chức tướng quân, thần vẫn còn có chút oán giận, muốn cùng Trữ Đô hầu tiếp xúc.Công chúa, mật thư này xin tìm người khác thay thần chuyển giao ."

      Vĩnh An công chúa chưa kịp hoàn hồn, bên ngoài bỗng nhiên có người chạy như bay tiến vào, hóa ra là Quách công công bên người thái hậu.

      "Ôi Tuân đại nhân, cuối cùng cũng tìm thấy ngài! Ngài mau ngự thư phòng, trong triều xảy ra đại !"
      CaocaomapBenhi thích bài này.

    2. Benhi

      Benhi New Member

      Bài viết:
      3
      Được thích:
      2
      Nàng ơi cho ta hỏi truyện drop r ạ??? Có edit típ nữa k

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 13


      Lại tới mấy vị trọng thần triều đình giờ vội vàng lên tiếng phản đối, đứng đầy bên trong ngự thư phòng. Tuân Thiệu theo Quách công công nhanh chóng chạy đến ngự thư phòng, hành lễ xong, vừa ngẩng đầu liền thấy bóng người quen đứng trước mặt ấu đế. mặc áo trắng giáp bạc, chính là Tuân Minh.

      *Đoạn này viết ra nó hơi củ chuối tí TTvTT*

      Nàng nháy mắt mấy cái, Tuân Minh liền thừa dịp xung quanh hỗn loạn, lặng lẽ lăn lại :

      "Có chuyện gì?"

      "Sao ngươi lại đến đây?"

      "Cuối năm, ta trở về báo cáo công tác."

      Tuân Thiệu nhìn tình hình trước mắt, lại :

      "Ngươi hẳn phải mang tin tức gì về mới đúng. Bằng tại sao ngươi vừa tới mấy người kia loạn thành như vậy?"

      Tuân Minh nhìn trái ngó phải lát rồi mới đáp:

      "Bộ tộc Tiên Ti phía Tây Bắc làm phản rồi."

      Tiên Ti từ trước tới nay đều chịu an phận. Xưa kia những kẻ đối đầu với Nguỵ Quốc cũng đều lấy tộc Tiên Ti làm gốc mà xây dựng căn cơ. Nhưng trước đây chỉ cần bộ tộc này hơi vọng động đều bị quân Tây Bắc đàn áp xuống, thế nên phía biên cương cũng lười báo tin về. Vì vậy lần này nháo ra động tĩnh lớn như thế, Tuân Thiệu cũng biết là có chuyện ổn, huống hồ Tuân Minh còn dùng giọng điệu đó chuyện với nàng.

      Tuân Thiệu còn muốn hỏi thêm chút tình hình, lão thừa tướng xông vào, Ứng Thiên và Chu Phong Dung theo sát phía sau. Ba người vừa tới, trong điện liền yên tĩnh lại. Biểu của ấu đế cũng xem như là trầm ổn:

      "Tuân tướng quân lần này hồi triều để báo tin tộc Tiên Ti Tây Bắc tạo phản..."

      Lời còn chưa dứt, trong đại điện vang lên tiếng thầm liên tiếp. Chu Phong Dung thân là đại tướng quân, nghe thế liền lập tức chất vấn thống soái quân Tây Bắc Tuân Minh:

      "Tại sao Tuân tướng quân ở lại tiền tuyến ứng đối? Việc này đâu cần đến chủ soái tự mình trở về bẩm báo?"

      Tuân Minh chắp tay :"Đại tướng quân có điều , mạt tướng nhận tin khi đường hồi kinh. Quân phản loạn tuy là tộc Tiên Ti Tây Bắc, nhưng cũng bỏ trốn về phía Đông Bắc, lần này chúng có mưu gì."

      Ứng Thiên :"Phía Đông Bắc cũng được xem như là địa bàn của đại tướng quân, thế bằng phiền ngài chuyến xem thế nào."

      Các đại thần còn ồn ào đưa ra chính sách ứng đối, nghe Trữ Đô hầu thế liền ngậm miệng.

      " được." Lão thừa tướng khoát tay. "Tiên Ti thường xuyên náo động, phái đại tướng quân khác nào chuyện bé xé ra to. Huống hồ đại tướng quân vừa bình định Đông Di, cần thời gian hồi phục. bằng mời Tuân Minh tướng quân điều binh trước."

      Ứng Thiên cười:"Thừa tướng nên biết Tây Bắc là nơi hiểm yếu, cần đề phòng Nguỵ quốc lòng muông dạ thú. Đại tướng quân là bậc tài trời ban, nguyên khí hẳn sớm khôi phục. Hơn nữa có ngài tự dẫn quân trước, vừa có thể làm tộc Tiên Ti kinh sợ, chừng còn có thể đánh mà thắng."

      Thực ra Tuân Thiệu cũng hiểu chuyện này cần đến Chu Phong Dung ra mặt. Giao chiến với Đông Di là chiến giữa hai quốc gia, Chu Phong Dung là đại tướng quân, dĩ nhiên thích hợp cầm quân. Nhưng Tiên Ti tạo phản lại là việc nội bộ, để Tuân Minh hay vị tướng quân nào khác cũng dư sức.

      Nhưng Ứng Thiên vừa thượng triều bị Chu Phong Dung buộc tội, giờ lại hết mình tiến cử , ngay cả mặt mũi Thừa tướng cũng trực tiếp bỏ qua, có thực là vì đánh giá cao ?

      Lão Thừa tướng còn muốn biện bạch thêm, Chu Phong Dung bước khỏi hàng thi lễ với ấu đế:"Thần nguyện dẫn quân trước, thỉnh bệ hạ ban thánh chỉ."

      Ấu đế vẫn lạnh mặt bỏ mặc việc bên dưới, giờ mới gọi trung thư giám tới, sai soạn thánh chỉ. Việc này vốn cần nhanh chóng quyết đoán, giờ cũng định ra rồi, các đại thần liền theo thứ tự cáo từ rời ngự thư phòng, chuyện xảy ra quá nhanh, làm bọn họ cũng sợ bóng sợ gió hồi.

      Tuân Minh cùng Tuân Thiệu ra tới cửa, giọng điệu quái dị :"Nếu có chiến , bản tướng quân phải rồi. Chắc chắn Tuân Đông quan ngài cũng hoan nghênh ta."

      Tuân Thiệu cười giả lả:"Sao có thể như thế được. Tướng quân ở lại là vinh hạnh của Tuân Thiệu. Nhưng ta thấy ngài vẫn nên nhanh chóng trở về làm tướng quân thêm mấy ngày , để sau này đỡ phải tiếc nuối."

      Hai người vừa vừa đả kích lẫn nhau như thế, ra đến ngoài cung, Tuân Minh xoay người lên ngựa, quay đầu đánh giá nàng từ xuống dưới mấy lần mới cười lạnh tiếng:"Vừa rồi ngươi cũng đúng. Ta vẫn nên trở về sớm chút. Ít ra quân trang so với quan bào của ngươi bớt phải làm trò hề hơn."

      Sắc mặt Tuân Thiệu xanh mét, đắc ý cười, giục ngựa rời .

      Lần này Tiên Ti tạo phản thanh thế quá lớn, nên trong dân gian cũng bàn tán ồn ào huyên náo. Mỗi ngày hễ rời giường Tuân Thiệu đều hỏi Trúc Tú có nghe được tin tức gì mới . Chu Phong Dung còn chưa xuất phát, biết đường từ Tây Bắc đến Đông Bắc dân chúng có bị quấy nhiễu , quân đội có ứng phó nổi ?

      Trúc Tú cố ý khó chịu :"Coi như xong,vị trí người mưu tính thành rồi.Tốt nhất cứ làm chức Đông quan của người ."

      Tuân Thiệu nghe mà ruột đau như cắt.

      Lúc xuất môn cào triều, trời còn tối om. Tuân Thiệu tính hôm nay cưỡi ngựa, chuẩn bị , quản gia chạy chậm đuổi tới:"Tiểu thư dừng bước, hôm qua Minh công tử đưa rượu tới, người muốn để ở đâu?"

      Tuân Thiệu tưởng mình nghe lầm:"Ngươi gì? Tuân Minh đưa rượu cho ta?"

      "Vâng... Chiều qua phái quân sư đưa tới, là phu nhân của nhắn mang đến, trước khi mới nhớ ra, mang về lại thấy gò bó, cuối cùng vẫn đưa tới cho người."

      Tuân Thiệu rủa thầm trong miệng, vừa Tuân Minh giả bộ làm người tốt, vừa thầm oán quân sư đến mà chịu gặp mặt lần. Lát sau tuỳ tiện :"Được rồi, để ở thư phòng ."

      Giục ngựa lên phố, đường tình cờ gặp Chu Phong Ý. cũng cưỡi ngựa, quân trang của Vũ Lâm Lang có trang bị bạch câu*, tia nắng sớm rọi chiếu lên người , khiến mắt người đối diện sáng ngời.

      Tuân Thiệu gọi tiếng, tiến lên chuyện cùng , tất nhiên khỏi đến chuyện về Tiên Ti.

      Chu Phong Ý thở dài :"Tiên Ti đến nay vẫn thần phục, thực ra cũng cần mềm mỏng dụ dỗ chút. Dùng vũ lực đàn áp, chung quy cũng phải biện pháp lâu dài."

      "Ngươi quả là văn nhân, ngay cả đối sách cũng có vẻ nho nhã. Tuy ta đồng ý, nhưng trước mắt cách tốt nhất vẫn là dùng vũ lực."

      " cũng đúng." Chu Phong Ý bật cười. "Trữ Đô hầu cũng hổ danh là chính nhân quân tử được người người ca tụng, triều bị đại ca ta buộc tội nhưng vẫn cho cơ hội lập công. khiến người ta khâm phục."

      Tuân Thiệu ngẩn ra. Phải rồi, theo lý Chu Phong Dung lần này tất nhiên lập công lớn. Ứng Thiên hào phóng như thế sao? đúng, hay lại có mưu gì rồi?

      Chợt nghĩ đến điều gì đó, Tuân Thiệu vung roi, giục ngựa chạy về hướng hoàng cung. Chu Phong Ý bị nàng lỗ mãng, nhất thời kịp phản ứng.

      Ấu đế từ lần bị Tuân Thiệu ôm đùi liền sinh ra bóng ma tâm lý, trước mỗi lần mặc triều phục vào triều đều có thói quen quan sát xung quanh. ngờ hôm nay ác mộng lại tái diễn. vừa quay qua quay lại, Tuân Thiệu vọt vào như cơn gió, người mặc quan bào của quan văn, cước bộ lại uy, bước vài bước đến trước mặt , quỳ xuống :"Thỉnh bệ hạ chấp thuận cho thần theo đại tướng quân xuất chinh tới Đông Bắc, bình định tộc Tiên Ti."

      Ấu đế lùi lại mấy bước liền:"Ngươi là quan văn, chạy đến chiến trường làm gì hả?"

      Tuân Thiệu ngẩng đầu nhìn , khẩn thiết :"Bệ hạ, sau này thần là hoàng hậu của người đấy! Thần muốn bảo vệ tốt giang sơn của người mà! Thần có thể sao? Thần cho dù chỉ còn giọt máu cũng vì ngài mà dọn yên quân giặc!"
      Thân mình ấu đế bắt đầu run run:"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi đừng có làm ta buồn nôn!"
      Tuân Thiệu liều mạng chớp chớp mắt, nặn ra giọt lệ:"Ôi, thần biết bệ hạ muốn thần mạo hiểm. Thần rất biết ơn. mong bệ hạ sớm trưởng thành, như vậy thần càng sớm được vào cung làm bạn với người..."

      Lảm nhảm liên miên, tự mình đa tình.

      "Câm miệng!" Ấu đế nghe nàng mấy lời này, vội vàng phủi sạch quan hệ, phất tay kêu:"Được, ngươi ! Trẫm lập tức gọi người soạn thánh chỉ cho ngươi !"

      "Thần lĩnh chỉ tạ ơn!"

      Gian kế được thực , Tuân Thiệu khiêm tốn cúi mình rời khỏi tẩm điện của Ấu đé, lại phát Quách công công đưa nàng đến sớm thấy bóng dáng đâu. Nắng sớm rực rỡ, trường bào nhàng, Ứng Thiên khoanh tay tựa bên hành lang.

      Nàng ho tiếng:"Hạ quan tham kiến Trữ Đô hầu."

      "Tuân Đông quan có bản lĩnh. Vì mục đích riêng mà đến bắt nạt đứa trẻ."

      Tuân Thiệu ngẩng đầu liếc cái, thấy sắc mặt tốt, tựa tiếu phi tiếu:"Trữ Đô hầu che chở dung túng bệ hạ như vậy, cũng có mục đích khác sao?

      Ứng Thiên hừ lạnh:"Ngươi tưởng bản hầu là ngươi chắc? Dù bệ hạ phải bệ hạ, phải cháu ngoại bản hầu, trẻ con tuổi này cũng cần được che chở chiều chuộng!"

      Tuân Thiệu sửng sốt, bật thốt:"Ngươi như thế, có phải vì tuổi thơ ngươi nhiều ngang trái?"

      Ứng Thiên từ chịu tang phụ thân, mẫu thân gày yếu. Ít nhiều khi cũng gặp khó khăn. Bá phụ là thị lang Ứng Hoài Nghĩa đưa họ đến Lạc Dương chăm sóc mới phải lang bạt giang hồ.

      Ứng Hoài Nghĩa dưới gối chỉ có nữ nhi, mấy lần muốn nhận làm con thừa tự, đối với như con đẻ, mời nhiều danh sư về dạy dỗ.

      Nhưng mẫu thân Ứng Thiên thập phần mỹ mạo, thê tử Lưu thị vốn đa nghi, nghĩ rằng do nàng mê hoặc trượng phu nên mới thế, đâm ra thích Ứng Thiên, cản trở mọi mặt để Ứng Thiên vào cửa làm con thừa tự.

      Nữ nhi của Ứng Hoài Nghĩa trời sinh mạnh mẽ (?), hận Ứng Thiên cướp hết sủng ái của phụ thân, lại nghe mẫu thân buôn lời thán trách, oán hận chồng chất trong lòng. Tiên đế đăng cơ, nàng nhập cung làm phi, Lưu thị mẫu bằng nữ quý, đối với mẫu tử Ứng Thiên vô cùng hà khắc.

      lâu sau Ứng Hoài Nghĩa lâm bệnh qua đời, dưới mắt Lưu thị Ứng Thiên cũng đuổi mà . Có đường tỉ ghét bỏ mình là hoàng hậu, cũng làm nhân sĩ mà đến Tây Bắc xa xôi lập công...

      Tuân Thiệu còn nhớ khi còn trẻ, có lần mọi người uống rượu mua mua, rượu vào lời ra, có người hỏi việc khó nhịn nhất thế gian là gì.

      Tuân Thiệu :" có rượu."

      Ứng Thiên dựa vào tảng đá, khép hờ mắt, thấp giọng bốn chữ:"Ăn nhờ ở đậu."

      Lúc ấy nàng , đến khi vec Quận Chủ Vĩnh An về tuổi thơ của , mới nhớ lại chuyện cũ này.

      Ứng Thiên nhíu mày:"Công chúa kể cho ngươi?"

      Tuân Thiệu đáp mà hỏi:"Ta nhớ trước kia ngươi ở Tây Bắc lập công lớn, nhưng sau khi bị nhốt ở Ung Thành bỗng lại làm quan văn nhàn tản hơn, thực ra là vì chân bị thương thể lãnh binh phải ?"

      Ứng Thiên mặc kệ lên tiếng.

      Tuân thiệu :"Ngươi hiểu được cảm giác thể lãnh binh, tại sao thành toàn cho ta"

      Xa xa truyền đến tiếng chuông, Ứng Thiên bới móc thiếu sót xem ra:"Đừng theo ta, có việc gì với bên ."
      Caocaomapsanone2112 thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 14:

      Vì Chu Phong Dung chuẩn bị xuất binh, hôm nay lên triều lời từ biệt với ấu đế, ngờ Trừ Đô hầu đột nhiên đưa ra đề nghị cho Tuân Thiệu theo quân xuất chinh, khiến cả triều đình ồ lên.

      Thái hậu hết sức tán thành, đến cả tiên đế cũng lôi ra, ngài lúc còn tại vị từng nghĩ Tuân Thiệu là tướng sĩ trời sinh, khen nàng tới mức trời có dưới đất , theo quân ra trận là chuyện tốt nhất.

      Chu Phong Dung lại đồng ý:"Thần có đủ phó tướng dưới trướng, tuy Tuân Đông quan có võ nghệ, nhưng chung quy vẫn là nữ tử, lại còn là hoàng hậu tương lai. chiến trường chém giết lẫn nhau, đao thương có mắt, lỡ có sai lầm gì xảy ra, thần thể gánh hết tội."

      Tuân Thiệu mải lo lắng bẻ đốt ngón tay, hoàn toàn quên mất chức quan của Chu Phong Dung cũng hề , vội :"Thưa bệ hạ, thâi hậu, mười ba tuổi thần dấn thân chốn sa trường, dù thể là bách chiến bách thắng, nhưng ngu ngốc tới mức tự đẩy mình vào hiểm cảnh. Huống hồ thần cùng bệ hạ đính hôn, càng nên là gương cho binh sĩ, bảo vệ đất nước, mong bệ hạ và thái hậu thành toàn."

      Nghe mấy lời hiên ngang lẫm liệt này, người ấu đế nổi tầng da gà, liếc cậu cái, mặt đổi sắc, được lời nào, lại nhìn lão thừa tướng, lão cũng trầm mặc.

      Chu Phong Dung là người kiêu ngạo, sống có nguyên tắc, sao có thể dễ dàng bị phá vỡ. đồng ý, lý do càng càng nhiều, ngay cả các đại thần cũng bắt đầu hùa theo.

      Tuân Thiệu xốc vạt áo quỳ xuống, với ấu đế:"Bệ hạ đồng ý với thần rồi, quân vô hí ngôn, mong bệ hạ nhanh chóng hạ chỉ."

      Chu Phong Dung ngờ ấu đế đồng ý, ngẩn ra, nhớ lại vừa rồi mình nhiều như thế hoàn toàn vô ích, sắc mặt trầm xuống mấy phần.

      Hạ triều, Tuân Thiệu đuổi theo Ứng Thiên, thừa dịp mọi người chú ý, lặng lẽ hỏi:"Ngươi muốn ngăn cản ta, cần gì phải mang chuyện này vào triều ?"

      Ứng Thiên tà nghễ liếc nàng cái:"Ta là trung thần lương lại (?), tất cả đều do bệ hạ làm chủ, sai đâu đánh đó. Bệ hạ đồng ý, ta đương nhiên ngăn cản ngươi. Có điều qua chuyện này ngươi cũng hiểu được Chu đại tướng muốn cho ngươi đến mức nào."

      Đương nhiên trong lòng Tuân Thiệu thực thoải mái, nhưng Chu Phong Dung chính là người như vậy, huống hồ việc này xảy ra là để đề phòng giở trò quỷ, chuyện này tạm thời sau.

      Thấy sắp tới cửa cung, Tuân Thiệu vòng vo muốn đến đông cung, lại thấy thùng cơm bước tới. Ứng thiên gì đó bên tai, hai người nhanh chóng rời cung.

      Nàng nhớ đêm cung yến đó bọn họ cũng thế này, biết gần đây đôi chủ tớ này định làm gì, luôn tỏ ra thần thần bí bí.

      Trong thành Lạc Dương có tửu lâu nổi danh, rượu và thức ăn tốt cũng quý, bởi những người hay lui tới nơi này đều là quan lớn, quý tộc. Phạm Nhất Thống đứng nhã gian tầng hai, nhanh chóng thò người qua cửa sổ nhìn thoáng qua, với Ứng Thiên:"Công tử, hình như vẫn là mấy người đó, đều do Chu đại tướng quân cầm đầu, hơn nửa tháng tới có gì thay đổi."

      Ứng Thiên ngồi bên bàn nhấp ly rượu:"Lấy tư ấn của bản hầu, gặp chủ quán, tự biết nên làm gì."
      Phạm Nhất Thống vâng, đẩy cửa ra ngoài.

      Phạm Nhất Thống hơn nửa canh giờ mới trở về, người toàn tro bụi, vừa phủi vừa :"Thuộc hạ ở mật phòng nghe ngóng lúc lâu, bọn họ thảo luận rất nhiều về chuyện quốc , lời lẽ về công tử đều đầy bất mãn."

      Ứng Thiên buông ly rượu:"Chuyện này cần với ta. Bọn chúng có kế hoạch hay mưu gì, cứ việc thẳng."

      "Có có, nhưng bên nào cũng cho là mình đúng, tranh luận ngớt, mãi có kết quả."

      Ứng Thiên ngẫm nghĩ:"Chu Phong Dung tâm cao khí ngạo, nhưng khá tốt, là người chính trực, coi thường mấy mưu quỷ kế đó. Tuy muốn đối đầu với bản hầu, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể ra tay. Ngươi. Ngươi nghĩ cách lập danh sách tên những người này, sau này từ từ tính toán.

      Tuân Thiệu dành tối tập trung lau khôi giáp vũ khí của mình, Trúc Tú lượn lờ xung quanh này, hỏi:"Ta thể theo sao?"

      "Lần này phải quân Tây Bắc, chỉ mang theo ta thôi khiến đại tướng quân bực mình, ngươi tốt nhất là quên chuyện đó ."

      Trúc Tú nhíu mày:"Nếu người ta thích, người còn theo làm gì?"

      Tuân Thiệu dừng tay, thở dài:"Ta chỉ hi vọng gặp chuyện gì bất trắc."

      Trúc Tú kinh ngạc liếc nàng, chợt nghĩ đến chuyện gì đó:"A, hoá ra người vì tướng quân! Ta nhớ ca ca người từng chuyện này với ta, thế mà ta lại quên mất."

      Tuân Thiệu vùi đầu vào việc dang dở, làm như nghe thấy. Ngọn đèn mờ tối, vừa đủ để che nửa mặt ửng hồng của nàng.

      Lần này quân đội xuất phát đến Lạc Dương có năm vạn người, đều để nghi (?) binh, có thể đánh lén đám lính tiên ti mất chỉ huy, sau khi đến đông bắc mới tụ tập ở nơi đóng quân.

      Sáng sớm ngày thứ hai, nắng gay gắt, Tuân Thiệu đứng dậy, chuẩn bị lên ngựa đến của thành.

      Chu Phong Dung còn đến sớm hơn nàng, phân phó việc gì đó với thủ hạ. Dân chúng xung quanh biết đến tiễn đưa hay đến xem, khiến đường trở bên chật chội, nửa bước cũng khó .

      Trúc Tú đến tiễn chân Tuân Thiệu, nàng sợ lạnh, khoác áo choàng còn xuýt xoa chà xát hai tay. Quay đầu nhìn Chu Phong Dung thân khoa liệt mã (thứ lỗi cho khả năng hạn hẹp của Hủ =..=, thực ra Hủ cũng hiểu~~~), tư thế oai hùng lẫm liệt, làm người ta nhìn mà sợ hãi, khẽ bên tai Tuân Thiệu:"Thực ra ta có thể hiểu lí do vì sao ngươi thích , có điều dường như cũng chẳng muốn nhìn ngươi nhiều thêm cái."

      Tuân Thiệu khẽ thở dài:"Ta sắp rồi, ngươi đừng đến quấy rối."

      Trúc Tú vẫn muốn thêm, quay lại thấy xa xa có người cưỡi ngựa đến:"Này, nhìn kìa, quân sư đến!"
      Tuân Thiệu nghe thế vui vẻ, giục ngựa qua, nghênh đón người ngựa, là vị văn sĩ trung niên khoác thanh sam tiêu diêu, từ xa ôm quyền hành lễ:"Thiếu chủ, lâu gặp."

      Quân sư họ Hoắc tên Giang Thành, là gia thần Tuân gia, cũng là lão sĩ trong quân Tây Bắc, vẫn giữ cách xưng hô trong quá khứ, gọi phụ thân Tuân Thiệu là chủ nhân, gọi nàng là thiếu chủ.

      "Quân sư cuối cùng cũng tới gặp ta sao? Người về cùng Tuân tướng quân à?"

      Hoắc Giang Thành cười :"Tướng quân phải vội, nhưng có vài việc nên bị hoãn, ở lại trạm dịch thêm mấy ngày. Thuộc hạ nghe thiếu chủ sắo xuất chinh bình định, nên đến tiễn đưa. Tướng quân vốn cũng định tới, nhưng công vụ quấn thân, thể được."

      Tuân Thiệu khoát tay:"Sao ta biết quân sư đỡ cho ? đánh, ta còn biết đức hạnh của như thế nào sao?"

      Hoắc Giang Thành biết gì cũng vô dụng, chỉ lắc đầu cười.

      Vừa được vài câu, phía bên kia chuẩn bị mở đường. Tuân Thiệu vội từ biệt Hoắc Gian Thành, ngay cả thời gian chuyện với Trúc Tú cũng có, giục ngựa tiến vào cùng đội ngũ binh lính.

      Chu Phong Dung vừa ngẩng đầu thấy cảnh này, Tuân Thiệu từ chỗ văn sĩ kia giục ngựa về, mềm mại uyển chuyển, dáng dấp thanh tú, mặt mày đoan trang tao nhã tú lệ, lại thêm mấy phần khí, cây trường thương sau lưng lẫm liệt chỉ thiên, mang theo chút tiêu điều xơ xác. hiểu sao khi nhìn bức tranh này, trong lòng dấy lên cảm giác quen thuộc.
      Hoắc Giang Thành lui đến ven đường, Chu Phong Dung liếc nhìn mấy lần, chợt ghìm ngựa quay đầu, đến chỗ Tuân Thiệu:"Người vừa cùng ngươi chuyện là quân sư sao?"

      Tuân Thiệu hơi ngạc nhiên, gật đầu:"Phải"

      Chu Phong Dung nhìn nàng từ xuống dưới lúc lâu, bỗng :"Ta nhớ rồi. Ngươi là tiểu nương năm ấy cùng ta gấp rút tiếp viện cho Lương Châu."
      Hai mắt Tuân Thiệu sáng ngời. Vừa lúc mặt trời mới lên, ánh nắng sớm toả ra từ sau mây, sương mù bao quanh, trước mắt nàng chỉ còn bóng hình mặc khôi giáp, in sâu trong đáy mắt.

      Đội quân càng lúc càng xa, cuối cùng biến thành vệt đen nho . Ứng Thiên đứng lầu nhìn xuống, với Phạm Nhất Thống:"Phân phó xuống, y kế hành ."

      Phạm Nhất Thống thấp giọng hỏi:"Kế hoạch thay đổi sao? Lần này công tử đưa đại tướng quân ra ngoài, tại sao lên chiến trường luôn?"

      Ứng Thiên nhàng lắc đầu:" thể, đây là tổn thất rất bất lợi, chiến trường có liên quan đến quốc gia đại , dễ để lại dấu vết, ngươi được hồ đồ mắc sai lầm. Lần này chỉ mai phục ở tiền tuyến, sau này ta thu lưới. Ấn soái đại tướng quân cũng nên đổi chủ rồi."

      "Vâng." Phạm Nhất Thống nhìn , do dự :"Vậy... Tuân đại nhân ..."

      "Làm mọi chuyện tốt là được, cần xen vào việc của nàng. Nàng muốn làm gì cứ để nàng làm."

      "Vâng."

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :