1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đánh mất quốc thể - Thiên Như Ngọc (14/70) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 10.1:

      khí tốt đẹp ở Hợp Phổ được bao lâu, vài ngày sau lại bắt đầu mưa rơi. Vết thương cũ của ứng Thiên tái phát nên chuyện nghị hòa cũng hoãn lại.

      tới mấy ngày, tri phủ báo vua Đông di vừa hay đến biên giới.

      Ứng Thiên lường trước là vua của nước, ít nhất cũng giữ thể diện, tự mình đến nghị hòa, liền tiếp tục yên tam thoải mái dưỡng thương. Nào biết ngày thứ hai còn có hạ nhân báo lại, tên vua đó dẫn sứ thần tự mình đến, muốn thăm thương thế của quốc cữu.

      Từ sau ngày xảy ra chuyện tín hàm, Tuân Thiệu vẫn chưa gặp Ứng Thiên, hôm nay vua Đông di đến, nàng là "Hoàng hậu tương lai" thể thân.

      Vua Đông di nhìn qua mới ngoài ba mươi tuổi, tướng mạo đường đường, chỉ là dáng người có chút thấp bé. Song phương vừa ngồi xuống, lập tức quang quác hồi, bên cạnh sứ thần dụng tâm ghi nhớ, lại hướng Ứng Thiên chuyển đạt:

      " Bệ hạ của ta từ Đông di đến Tấn quốc đường xá xa xôi, lần này làm phiền nhị vị phải đến Hợp Phổ gặp mặt, thực hổ thẹn. Nếu có cơ hội, bệ hạ của ta cũng thực hy vọng được đến Lạc Dương nhìn phong cảnh Trung Nguyên lần."

      Ứng Thiên thân mình dựa vào ghế, đùi đắp tấm da chồn trắng như tuyết, nghe vậy khẽ cười :

      "Chỉ cần là khách, quốc gia của ta tự nhiên hoan nghênh ngài tới."

      Vua Đông di nghe xong chuyển đạt chỉ cười, thoạt nhìn tao nhã vô hại, tiếp theo lại sai người dâng hậu lễ, bắt đầu quan tâm thương thế của Ứng Thiên, thậm chí ngay cả Tuân Thiệu cũng có lễ vật.

      Đáng tiếc Tuân Thiệu hôm qua trước mặt sứ thần Đông di bày ra tư thế của “ Chính cung ác độc", hôm nay cũng muốn tiếp tục bảo trì, cho dù đáp tạ khi cũng bày ra khuôn mặt lạnh.

      Ngồi trong chốc lát, còn tưởng rằng đối phương cứ như vậy cáo từ, nào biết ông vua này thế nhưng muốn tiếp tục điều kiện nghị hòa lần trước.

      Ứng Thiên đoán rằng bọn họ là đối với kết quả lúc trước hài lòng, cho nên mới cho thời gian chuẩn bị, chỉ sợ là muốn lợi dụng sơ hở. Nhưng đối phương dù sao cũng là vua, thể nể mặt mũi, chỉ còn cách tập trung tinh thần nghe sứ thần thuật lại điều kiện.

      Ý tứ của vua Đông di rằng, Đông di chỉ là quốc gia hải đảo, Tấn quốc cầu đền tiền quá mức lớn, thực khó có thể trả tiền. Nhưng bọn cũng phải cho, chính là hy vọng có thể lui thời gian thư thả chút, bọn họ trước trả tiền nửa, còn lại nửa qua mười năm sau ngay cả lãi cũng dâng lên.

      Ứng Thiên ngón tay vỗ tấm da chồn, trầm mặc :

      "Người Trung Nguyên chúng tôi vốn có câu châm ngôn gọi là biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Tấn quốc tự biết chiến loạn thường xuyên, quốc gia càng gian nan, đến nay rất ít động chạm tới quốc gia khác. Bệ hạ luôn miệng Đông di là quốc gia hải đảo tại sao lúc trước cần gì phải khiến vùng duyên hải sinh loạn, quấy nhiễu quốc dân ta? Vừa rồi bản hầu cũng rất ràng ,Tấn quốc chúng ta cũng dễ dàng, trắng ra là cũng cần tiền, cho nên đối với việc thư thả thời gian, thực là hữu tâm vô lực a."

      Đông di sứ thần mặt mày nhăn lại giống như cố nhớ cởi nút thắt dây, cúi đầu chuyển cáo lại với vua Đông di phen, đối phương sắc mặt cũng tốt, trầm mặc hồi lâu gì, cuối cùng đứng dậy cáo từ liền , phải về suy ngẫm chút, lần tới đưa ra câu trả lời thuyết phục.

      Tuân Thiệu nhìn theo bóng hai người ra thư phòng, quay đầu hỏi Ứng Thiên:

      "Ngươi chặt đứt đường lui của bọn họ, bọn họ có thể hay tính làm liều?"

      "Cho nên ta mới kêu Nhất Thống điều binh a, Đông di vốn giả dối, thể phòng." Ứng Thiên nhìn về phía nàng :

      "Ta còn tưởng rằng ngươi vừa rồi khuyên ta đáp ứng bọn họ, theo bên người nữ tử, thời điểm làm việc ta đây thực lo lắng có người lòng dạ đàn bà."

      Tuân Thiệu bĩu môi:

      "Nằm gai nếm mật chuyện xưa ta còn biết, nếu là cho Đông di cơ hội thoải mái, chỉ sợ mười năm sau bọn họ muốn dùng điều này khích lệ dân chúng, ngược lại có ý chí chiến đấu, chẳng phải là tự tạo mầm tai họa cho mười năm sau?"

      Ứng Thiên gật đầu:

      "Hoàn hảo, với đại ngươi ngốc."

      Tuân Thiệu nhíu mi:

      "Chẳng lẽ những tình khác ta đều ngốc sao?"

      Ứng Thiên nhắm mắt dưỡng thần, lười đáp lại.

      Qua buổi trưa đến buổi tối lại vẫn có chuyện gì xảy ra. Ăn xong cơm rồi, Tuân Thiệu nhàm chán, cầm bầu rượu nhảy lên nóc nhà hóng mát uống thả cửa, trong lòng còn cân nhắc tình ban ngày của vua Đông di.

      Lấy quốc lực bọn họ, trừ phi là muốn tự chịu diệt vong, phát động chiến tranh là có khả năng , cho nên Ứng Thiên điều binh cũng cũng chỉ là phòng bị chút, làm kinh sợ đối phương, khẳng định phải sử dụng đến, cho nên hẳn là dùng được bao lâu có thể thu hồi quân rồi .

      Uống hết quá nửa bầu rượu, cả thể xác lẫn tinh thần đều thư sướng, nàng nằm ngửa mái nhà, gác tay sau đầu, nhìn bầu trời thưa thớt sao. Cách đó xa truyền đến tiếng tiêu du dương, nặng nề uyển chuyển, ngầm như có ý hiu quạnh, trong dêm mùa thu truyển tới, bỗng nhiên khiến nàng nhớ tới những năm tháng còn ở trong quân Tây Bắc.

      Ngựa chiến Quan Sơn Nguyệt, vì việc cấp bách mà thiếu niên ...

      nghe tốt, Tuân Thiệu bỗng nhiên cả kinh, xoay người ngồi dậy, cảm thấy có người từ dưới hành lang dùng hết tốc lực chạy tới, cước bộ nhanh nhẹn, hiển nhiên là người mang võ nghệ.

      Nàng vội vàng nhảy xuống, chỉ nhìn thấy bóng đen chợt lóe, hướng phía sau lao bèn lập tức đuổi theo.

      Tiếng tiêu sớm ngừng, Tuân Thiệu đuổi theo bóng dáng kia chạy trong chốc lát, thấy đến hậu viện, lấy đà bay qua đầu tường ra ngoài. Nàng khỏi kỳ quái, người nọ là biết mình bị lộ hay vẫn là sợ hãi nàng cho nên bỏ chạy? lạ, chẳng lẽ tên này có việc gì làm cho nên chạy tới phủ tri phủ bộ vòng?

      Nàng xoay người định về, bỗng nhiên nghe thấy từ xa xa Phạm Nhất Thống hô to tiếng:

      "Ai!" Tiếp theo đó là tiếng bước chân truy đuổi liên tiếp, trong lòng buồn bực, chẳng lẽ đến chỉ người?

      đúng... Nàng vài bước rồi dừng lại, giống như là kế điệu hổ ly sơn a.
      Nàng chợt nhớ tới cái gì, chạy nhanh hướng chỗ ở của Ứng Thiên, quả nhiên trước cửa phòng còn có thị vệ.

      Cửa phòng mở lớn, khi nàng chạy vào, trước mắt vừa vặn mới ngã xuống người, Ứng Thiên chậm rãi bước chân lại đây, rút ra trường kiếm từ người của người nọ, liếc nhìn nàng cái:

      "Ta đánh giá quá cao vua Đông di, còn tưởng rằng có cái hảo mưu kế gì, nguyên lai muốn bắt cóc ta đến ép điều kiện."

      Tuân Thiệu cũng nghĩ thông :

      "Khó trách hôm nay tới thăm ngươi, ràng là tới thăm dò."

      "Bọn họ khẳng định còn có người giúp đỡ, chúng ta chạy nhanh tránh chút."

      Ứng Thiên muốn ra cửa, bị Tuân Thiệu ngăn lại:

      " Với tốc độ này của ngươi có thể chạy rất xa?"

      "Kia nếu ngươi lại cõng ta lần?"

      "Phi!" Tuân Thiệu đẩy hướng ra sau mạn giường, vội tìm ngoại sam của .
      Ứng Thiên bộ dáng ta cần ta cứ lấy:

      "Giường ở ngay bên cạnh, muốn hay ta nằm đó?"

      "Sát thủ đều đến đây, ngươi có thể đừng đùa được !" Tuân Thiệu vén tóc, đưa ngoại sam của chính mình, lại đem kia thi thể của sát thủ kia tha xuống dưới gầm giường, phát bên hông có cây sáo , nhất thời hiểu , cầm lấy thổi tiếng rồi lại thổi tắt ánh nến nằm lên giường.
      Trâu thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 10.2:

      Bên ngoài có cước bộ vội vàng, nhóm sát thủ nghe thấy tín hiệu liền xuất ngay.

      Mấy tên nương theo ánh sáng mỏng manh nhìn giường, nghĩ đến đồng bọn đắc thủ, lúc này liền muốn tiến lên tha người .

      Đột nhiên, Tuân Thiệu nhảy dựng lên, nhuyễn kiếm bên hông linh loạt như xà, chém qua cổ tay của hai tên. Tên phía sau nhanh chóng đánh úp lại, bị nàng cúi đầu né được, vừa vặn đánh vào đầu gối làm tên này ngã sấp xuống khóc thét.
      Phạm Nhất Thống vừa chạy xa, cũng nghe được tiếng sáo trúc, vội vàng chạy về, phát có tiếng đánh nhau liền sai người châm đèn đuốc thấy cảnh tượng đống hỗn độn, mấy tên hắc y nhân nằm úp sấp, sớm hề còn nhúc nhích.

      Tuân Thiệu thu nhuyễn kiếm, giận dữ:

      "Tại sao có thể như vậy?"

      Ứng Thiên từ sau mạn giường ra, nhìn nhìn :

      "Này đây đều là tử sĩ, đáng tiếc, nếu bắt được người sống, có thể vơ vét tài sản của Đông di chút ."

      Tuân Thiệu ghét bỏ liếc cái.

      Thời gian tới ly trà , tri phủ tới rồi quỳ xuống trước Ứng Thiên tạ lỗi, khóc lóc nỉ non, còn ra chính mình thủ vệ sơ khiến kẻ gian thực được kế hoạch.

      Chờ khóc đến nửa bên mặt đều sưng lên, Ứng Thiên tựa hồ mới phát tự mình hại mình, chạy nhanh ngăn cản:

      "Ôi chao, việc này chẳng trách tri phủ, là bản hầu kiên trì dùng người của mình, tất nhiên sai lầm cũng là chính ta phải gánh chịu."

      Tri phủ nghĩ rằng chờ ngài thực xảy ra chuyện gì, đến lúc ở trước mặt bệ hạ thể quên a, về sau bao giờ muốn tiếp đãi quan lớn sủng thần gì nữa, đòi mạng a!

      Sau việc lần này, Đông di hết sức an phận, lại thấy quận Hợp Phổ tăng cường quân canh gác, dám có hành động gì nữa.

      Ứng Thiên xem như chuyện gì cũng chưa từng phát sinh qua. Tình hình thời tiết tốt lên, sau vài ngày tĩnh dưỡng, có thể đứng lưu loát ít, chủ động mở tiệc chiêu đãi chiêu đãi đối phương vài lần, sau liền trực tiếp nhắc tới việc nghị hòa.

      Vua Đông di đành hạ ấn xuống các điều khoản, sắc mặt xanh mét, Tuân Thiệu cảm thấy lực đạo kia của có thể đạp nát ấn hay a .

      Lần này bị nhục, đối phương tự nhiên cũng muốn lưu lại lâu, ngày đó lên thuyền thẳng.

      Bọn họ vừa , Tuân Thiệu cảm thấy chính mình cũng có thể về được rồi , tâm tình tốt nha.

      Ai ngờ Ứng Thiên cho ai nghỉ ngơi, đứng vừa khôi phục, nhiều ngày nay bộ chung quanh, như là muốn đem khoảng thời gian được bổ khuyết trở về.

      Vài lần nhìn thấy , Tuân Thiệu đều muốn nhắc nhở câu cần phải trở về, nhưng lại sợ cố ý cùng mình đối nghịch, chỉ dám nhẫn nại có hỏi nhiều.

      Thẳng đến qua bảy ngày, hôm sáng sớm, Ứng Thiên ra lệnh, phân phó thu thập này nọ, chuẩn bị khởi hành.

      Động tác Tuân Thiệu cực kì nhanh, tâm sớm bay trở về Lạc Dương .

      Trúc Tú bên thu thập bên thở dài, cái người đầu gỗ này, như thế nào chịu lưu lại vài ngày đâu!

      Khi trở về cùng lúc mới đến giống nhau, ven đường rất nhiều người vây xem.

      Tri phủ mang người tự mình hộ tống đoàn xuất thành, Tuân Thiệu nhìn , cười hiểm. Cười xong lại phi ngựa bên cạnh xe qua cửa sổ cách mành trướng hướng bên trong xe thấy Ứng Thiên cười, liên tiếp gật đầu:

      "Ta nhất định xử lý , yên tâm."

      Ra khỏi thành được ba mươi lý, bỗng nhiên mọi người dừng lại, Ứng Thiên từ trong xe ra, hỏi tên thị vệ :

      "Nhất Thống hẳn nên trở lại?"

      , Phạm Nhất Thống từ xa xa cưỡi ngựa mà đến, Tuân Thiệu thế này mới nhớ tới lúc khởi hành nhìn thấy .

      Phạm Nhất Thống đến trước mặt Ứng Thiên hành lễ :

      "Công tử, đều chuẩn bị tốt, có thể Hàm Quang tự."

      Ứng Thiên :

      "Vậy thôi."

      Tuân Thiệu kinh ngạc:

      "Sao vậy, ngươi còn muốn dạo chùa miếu?"

      "Đúng vậy, trong “tam diệu” có chùa miếu, há có thể ? Ngươi muốn hay cùng ?"

      Tuân Thiệu chỉ đối với rượu có hứng thú, vừa định lắc đầu, Trúc Tú lại gần giựt giây :

      " thôi thôi, ta cũng muốn xem chùa miếu."

      " thú vị." Tuy như vậy, Tuân Thiệu vẫn nhân nhượng Trúc Tú, rốt cuộc quyết định .

      Hàm Quang tự ở núi, thế núi đẹp, sơn đạo cũng được mở rộng khá lớn, xe ngựa đường lên, hề gặp trở ngại.

      là chạng vạng, mặt trời như chây lười, gió hơi lạnh. Tuân Thiệu như trước có hứng trí gì, định xuống xe nhưng ngẩng đầu vừa thấy Ứng Thiên muốn vào cửa chùa.

      Trong chùa miếu khách hành hương cũng có, nhưng lại có trọng binh canh gác. nữ ni trung niên đem các đệ tử ra nghênh đón mọi người nghênh đại điện, Tuân Thiệu mới biết được nơi này là am ni .

      Mấy người mắt to trừng đôi mắt đứng trong điện chốc lát, chợt nghe thấy từng trận tiếng bước chân dồn dập từ bên ngoài mà đến, Tuân Thiệu quay đầu nhìn lại, tiến vào vài nữ ni trẻ tuổi, cầm đầu là người mặc dù thân mặc y phục tăng ni nhưng lại chưa quy y, bày ra dung nhan diễm lệ, chạy bộ đến trước mặt Ứng Thiên, vui vẻ :

      "Tử Ngạn, ngươi tới đón ta sao?"

      Ứng Thiên thi lễ:

      "Đúng vậy, công chúa là vì tiên đế mà giữ đạo hiếu hai năm, giờ là thời điểm trở về rồi."

      Nữ tử rưng rưng nước mắt:

      "Cả triều cũng chỉ có ngươi còn nhớ ta ."

      Tuân Thiệu nhìn người bên cạnh hồi lâu, cuối cùng nhớ ra, đương triều chỉ có công chúa, chính là bào muội của tiên đế Vĩnh An Công Chúa, khó trách trước nay nàng gặp , nguyên lai là vì tiên đế ăn chay giữ đạo hiếu.

      Trúc Tú sâu kín nhéo cánh tay nàng:

      "Xem ra người có đối thủ rồi nha."

      "A?" Nàng mạc danh kỳ diệu.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 11.1:

      Như thế nào cũng nghĩ tới chuyến này trở về còn mang theo vị công chúa.

      Vĩnh An Công Chúa là nương rất nhu thuận, biết được thân phận của Tuân Thiệu dọc theo đường đều muốn nàng bồi mình ngồi trong xe cùng nàng chuyện thân mật, người biết còn tưởng rằng là đôi tỷ muội.

      Vốn với Tuân Thiệu, khi Ứng Thiên có mấy lời ác độc nàng còn có thể ngẫu nhiên tiến trong xe ngồi cùng . tại gặp công chúa phong phạm tuân thủ nghiêm ngặt cấp bậc lễ nghĩa hoàng gia, tự mình thấy xấu hổ, sợ người ta đánh giá nên cố gắng giữ khoảng cách với Ứng Thiên.

      Trúc Tú nhìn mà nóng vội, đường nghỉ ngơi với Tuân Thiệu:

      "Nếu tiểu thư còn có chút thông minh hãy nhân cơ hội này hỏi cho ràng tâm tư của Vĩnh An Công Chúa đối quốc cữu."

      Tuân Thiệu thắc mắc:

      "Chuyện đó với ta có quan hệ gì?."

      "..."

      Tuân Thiệu có hỏi han gì nhiều Vĩnh An Công Chúa nhưng Vĩnh An Công Chúa ra hỏi nàng rất nhiều vấn đề.

      Lúc đầu hỏi nàng cuộc sống ở Tây Bắc, Vĩnh An Công Chúa hàng năm ở thâm cung, đối với cuộc sống ở bên ngoài thường nghe đến nhập thần, nghe Tuân Thiệu việc chiến nàng còn căng thẳng. Khi chau mày, đắc thắng khi nét mặt tươi cười như hoa, khiếmTuân Thiệu chuyện vạn phần thỏa mãn.

      Cuối cùng, nàng mới hỏi chút chuyện liên quan tới Ứng Thiên.

      "Bản cung rời hai năm, cũng biết có gia đình chưa."

      Tuân Thiệu hồi tưởng chút:

      "Hẳn là có, ta nhớ chưa từng thấy, cũng có nghe nhắc tới."

      Chân mày Vĩnh An Công Chủ giãn ra, ngay sau đó lại dò hỏi thâm sâu:

      " có dung mạo tuyệt diễm, văn thải phong lưu, thân phận, địa vị cao, bên người chỉ sợ thiếu hồng nhan tri kỷ."

      "..." Tuân Thiệu muốn hỏi câu: công chúa, ngài và ta về cùng người chăng?

      Mọi khi bọn họ đường với tốc độ nhanh phi thường, bởi vì có công chúa, Ứng Thiên sợ nàng vất vả do ven đường xóc nảy, hạ lệnh giảm tốc, vì thế toàn bộ đội ngũ biến thành trạng thái du sơn ngoạn thủy.

      Tuân Thiệu có chút thoải mái, đây là có ý tứ gì, sao trước kia đối đãi nàng như nữ nhân? Sao đối nàng tốt như vậy nha!

      Trúc Tú nhân cơ hội lại giựt giây:

      "Có cái gì bất mãn ngươi trực tiếp cùng quốc cữu a, khẳng định thích nghe."

      "Hả?"

      " phải, ta là nhất định nghe ý kiến của người."

      Tuân Thiệu nghĩ nghĩ, lắc đầu từ bỏ:

      "Người ta là công chúa, kim chi ngọc diệp, ta cũng thể tính toán chi li, lại thành ra người Tuân gia hẹp hòi."

      Trúc Tú gấp đến độ xoay vòng, bình thường là người rất thông minh, như thế nào gặp chuyện tình cảm lại “đầu gỗ” vậy chứ!

      đường rất chậm, tự nhiên cơ hội tạm dừng nghỉ ngơi cũng nhiều. Đến địa giới Lạc Dương, cả đội lại nghỉ ngơi, vết thương cũ của Ứng Thiên tái phát. Việc biết như thế nào đến tai Vĩnh An Công Chúa, nàng thái độ bình thường đích thân xuống xe hỏi thăm ân cần.

      Bởi vì Tuân Thiệu ngồi cùng xe với Vĩnh An Công Chúa, đành phải cùng qua, nhìn thấy Ứng Thiên tao nhã đối mặt Vĩnh An Công Chúa, năng thích đáng, tình nàng cảm thấy có điểm dối trá.

      Công chúa cần bị lừa, đây phải bộ mặt chân của a!

      Đợi Vĩnh An Công Chúa trở lại xe, Ứng Thiên gọi Tuân Thiệu lại:

      "Ngươi xem xem người ta là công chúa còn phong độ như vậy, ngươi thân là cấp dưới, như thế nào thèm hỏi han quan tâm thương thế bản hầu chút?"

      Tuân Thiệu bày ra gương mặt vô tội:

      "Lúc ấy Trữ Đô hầu ngài lâm vào tình huống nguy hiểm, là thuộc hạ cõng ngài qua sông nha, cái này cũng chưa tính?"

      Ứng Thiên cười rộ lên:

      "Việc này ngươi có cho công chúa biết?"

      " có việc gì tự nhiên ta làm sao?"

      "Ngẫu nhiên nhắc tới cũng là cách a."

      Tuân Thiệu thầm nghĩ: tệ, công chúa còn có thể hay thưởng ta?

      Trở lại Lạc Dương là lúc sương mù giăng xuống, trong triều mọi việc vẫn diễn ra như thường, tin tức công chúa hồi cung khiến các đại thần đều phái nữ quyến vào cung yết kiến, thực tại náo nhiệt đoạn thời gian.

      Ấu đế đối với vị này vẫn rất quan tâm, vừa mới nay cữu cữu lại lập tiếp công lao, liền rất hưng trí muốn thiết đại yến.

      Tuân Thiệu tự biết mình, dám sĩ diện, đêm đó sớm thay quan phục trong cung.

      Thái hậu biết được nàng vào cung, kêu Quách công công triệu nàng Thọ An cung chuyện.

      đường , Tuân Thiệu suy ngẫm chút, toàn bộ quá trình Ứng Thiên đều biểu đúng quy củ, thực nhìn ra sai lầm, chỉ sợ khiến Thái hậu thất vọng rồi.

      Thái hậu ẩm trà, đèn trong cung vừa mới thắp sáng, hương trà lượn lờ, gương mặ trẻ trung của Thái hậu dưới ánh đèn toát lên vẻ mông lung kiều mỵ, khó trách lúc trước có thể được tiên đế chuyên sủng nhiều năm.

      Tuân Thiệu vừa hành lễ, nàng lập tức thu hồi tâm tình thanh thản, khẩu khí thực vội vã :

      "Vĩnh An trở lại, đây là cái họa lớn trong lòng ta."

      Tuân Thiệu nghe được sửng sốt:

      "Công chúa chỉ là thân nữ lưu mềm yếu, có thể có gì uy hiếp?"

      "Ai, ngươi là biết, nàng có tâm tư với Ứng Thiên lâu. Lần này Ứng Thiên đem nàng đón trở về, cũng biết là có kế hoạch gì, nếu là ngày nào đó bỗng nhiên cầu bệ hạ tứ hôn, bệ hạ tất nhiên đáp ứng, đến khi có con nối dòng, còn có nửa huyết thống hoàng gia, ngươi ngẫm lại bệ hạ có gì để ? chừng ngày kia bị sa cơ thất thế ."

      Tuân Thiệu hiểu được, nhưng cũng hoài nghi tình nghiêm trọng như vậy:

      "Hồi thái hậu, thần nghĩ, tiên đế vẫn còn con nối dòng, Trữ Đô hầu hẳn là mạo hiểm"

      Thái hậu lắc đầu:

      " có thể ngăn chặn bọn họ, giúp bệ hạ đăng cơ, có thể lại ngăn chặn đại của bọn họ thành công, ai gia thực thể mạo hiểm, nếu ai gia làm gì mà biết tâm ý Vĩnh An, lại cho tới bây giờ cũng cho nàng được toại nguyện?"

      Tuân Thiệu cau mày:

      "Thái hậu cùng thần chuyện này, chẳng hay người có tính toán?"

      Thái hậu :

      "Ai gia tính rất đơn giản, ngươi phải cùng Vĩnh An giao hảo khá tốt sao? Vậy hãy phá hủy tình cảm của bọn họ, tóm lại chỉ cần bọn họ thể kết thân, bệ hạ liền nhiều thêm phần bảo đảm."

      Tuân Thiệu cúi đầu, trong lòng chỉ cảm thấy ổn, nhân duyên của chính mình ra sao, giờ còn muốn phá nhân duyên của người ta nhân, này còn phải là làm bậy !

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 11.2:

      chuyện xong thời gian mở yến hội cũng đến, Tuân Thiệu trước bước, cố ý cùng hướng với Thái hậu. Lúc đến nơi chỉ thấy trong điện quần thần tới từ sớm, tiếng chuyện, cười đùa ngừng.
      Nàng theo thói quen tính hướng bên phải qua lại gặp Chu Phong Dung mặc khoan bào tím, bên thêu họa tiết bằng chỉ bạc, ung dung mà vô cùng đẹp đẽ quý giá, khuôn mặt lạnh lùng như mọi khi. Nhưng nàng vẫn tiến lên đánh tiếng tiếp đón:

      "Chuyện vừa qua ít nhiều là nhờ tin tình báo của đại tướng quân tương trợ, Tuân Thiệu đặc biệt đến cảm tạ."

      Chu Phong Dung ngẩng đầu liếc nhìn nàng cái rồi vuốt cằm xem như đáp ứng.
      Tuân Thiệu mỉm cười, gì nữa liền lui về chỗ ngồi của mình.

      Lúc này ngoài điện thái giám hô to bệ hạ giá đáo, bách quan đứng dậy đón chào. Ấu đế tới cửa chính, thân mình nho cố gắng đem bộ triều phục huyền sắc quý trọng người toát lên vẻ uy nghiêm, nhưng đáng tiếc nhìn như thế nào vẫn thấy giống khối thịt tròn vo nha!

      phía sau lại là Ứng Thiên và Vĩnh An công chúa, người dung mạo tao nhã xuất chúng, người vận cung trang thanh tú, kiều như hoa phù dung, nhìn đúng là rất xứng đôi, hơn nữa phía trước còn có Ấu đế. Cho dù có người đây là nhà ba người chắc chắn cũng có người tin.

      Tuân Thiệu nắm chặt tay, nhìn Vĩnh An công chúa trong lòng thở dài: là xin lỗi công chúa, các ngươi xứng đôi như vậy mà ta lại phải chia rẽ các ngươi, kỳ ta cũng rất áy náy, cho nên trăm ngàn lần nên oán trách ta a...

      Lát sau,Thái hậu đến, sau khi ngồi xuống còn đặc biệt hỏi han ân cần Vĩnh An công chúa phen, tuyệt đối là bộ dáng tẩu tử tốt.

      Ấu đế tuyên bố khai yến. Ngay lập tức mọi người ăn uống linh đình, bao lâu sau, Thị trung đại nhân bắt đầu ca công tụng đức, đầu tiên là khen ngợi bệ hạ, lại tiếp theo khen Trữ Đô hầu, giơ ly rượu lên :

      "Đại Tấn ta có đại tướng quân khí ngút trời, lại có Trữ Đô hầu là văn thần mưu trí hơn người như vậy, ắt làm nên cảnh thái bình thịnh thế"

      ít đại thần đều phụ họa ngừng, Chu Phong Dung ngược lại mấy cảm kích câu:

      "Đứng đầu triều chính là lão thừa tướng, lẽ đại nhân quên mất công lao của lão nhân gia?"

      Vốn tiền tuyến do Chu Phong Dung bình định, ở hậu phương có Ứng Thiên nghị hòa, hỗ trợ lẫn nhau nên khích lệ hai người này cũng có gì đáng trách. Nay Chu Phong Dung lại nhắc tới ý tứ giống như là chậm trễ lão thừa tướng . Thị trung nghĩ tới yến hội vui vẻ lại phải lâm vào tình cảnh quẫn bách, đành lui về nâng chén.

      Lão thừa tướng cười xòa, xoa dịu khí:

      "Đại tướng quân rất khiêm tốn , lão phu lớn tuổi, nhìn trong triều đình Đại Tấn ta tài xuất lớp lớp, là chuyện đáng vui mừng"

      Tào thượng thư ngồi phía sau Ứng Thiên đầy dụng ý :

      "Đại tướng quân hẳn là ngại Trữ Đô hầu quyền cao chức trọng đè ép thừa tướng đây."

      Ứng Thiên thưởng thức rượu, đầu nhấc, cười khẽ:

      "Khi còn ở quận Hợp Phổ ta tránh được mấy tên dò la, lại đề bạt vài tướng lãnh tiếp quản nơi có quân của đồn trú, tự nhiên khó chịu."

      Vẫn chú ý sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người,Tuân Thiệu khỏi ưu sầu. Xem ra mâu thuẫn của hai người họ so với tưởng tượng của nàng còn sâu hơn. Chu Phong Dung tuy là kì tài trăm năm khó gặp nhưng đối phó với những biến hóa chốn quan trường tất nhiên phải là đối thủ của Ứng Thiên. Tính tình lại tâm cao khí ngạo, chỉ hy vọng về sau phải chịu thiệt.

      Ấu đế dù sao tuổi còn , chống đỡ được bao lâu liền mệt mỏi, yến hội bởi vậy sớm chấm dứt.

      Tuân Thiệu vừa xuất môn đụng Chu Phong Ý, cười :

      "Nhiều ngày thấy, lại vừa vặn tiện đường, Tuân đại nhân nếu ngại cùng xe trở về với chúng ta, đường cũng có thể chút chuyện ở Hợp Phổ cho tại hạ mở mang."

      Tuân Thiệu nghe "Chúng ta" liền theo bản năng nhìn thoáng qua Chu phong Dung bên cạnh, lập tức gật đầu:

      "Được."

      Chu Phong Dung nguyên bản cảm thấy ban đêm mà nam nữ cùng xe hợp cấp bậc lễ nghĩa, nhưng thấy Tuân Thiệu đáp ứng, lại muốn mất mặt mũi đành trầm mặc phía trước.

      Tuân Thiệu định tăng nhanh cước bộ đuổi theo, bỗng nhiên nghe thấy phía sau thanh chuyện của Ứng Thiên, quay đầu vừa thấy, hóa ra là thị nữ bên người Vĩnh An công chúa với . Bởi vì thanh quá , căn bản nghe ràng lắm, chỉ nghe thấy trả lời: "Sắc trời muộn, công chúa vẫn là hảo hảo nghỉ ngơi cho tốt, ngày khác rời cung bái phỏng cũng muộn. Đến lúc đó bản hầu nhất định phái người hộ tống, dám ủy khuất công chúa cùng bản hầu ngồi chung xe."

      Thị nữ kia ấy thế rất kiên trì, còn lẩm bẩm gì đó.

      Tuân Thiệu chợt hiểu, ra Vĩnh An công chúa tuân thủ lễ giáo nghiêm ngặt nhưng sau lưng lại rất chủ động. Trong lòng bắt đầu giãy dụa, Tuân Thiệu đành gọi lại Chu Phong Ý ở phía trước, bất đắc dĩ :

      "Bỗng nhiên ta nhớ ra đường còn có chút việc, lần sau lại cùng các vị đồng hành vậy."

      "Như vậy à, vậy được rồi." Chu Phong Ý lơ đễnh, hướng nàng hành lễ cáo từ.

      Tuân Thiệu đến bên cạnh Ứng Thiên, cố gắng cười trừ:

      "Trữ Đô hầu, ngài phải có chuyện quan trọng muốn cùng hạ quan thương lượng sao? Hạ quan chờ ngài lâu, khi nào được?"

      Ứng Thiên kinh ngạc liếc nhìn nàng cái, lập tức hiểu ý:

      "Bây giờ ."

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 11.2:

      chuyện xong thời gian mở yến hội cũng đến, Tuân Thiệu trước bước, cố ý cùng hướng với Thái hậu. Lúc đến nơi chỉ thấy trong điện quần thần tới từ sớm, tiếng chuyện, cười đùa ngừng.
      Nàng theo thói quen tính hướng bên phải qua lại gặp Chu Phong Dung mặc khoan bào tím, bên thêu họa tiết bằng chỉ bạc, ung dung mà vô cùng đẹp đẽ quý giá, khuôn mặt lạnh lùng như mọi khi. Nhưng nàng vẫn tiến lên đánh tiếng tiếp đón:

      "Chuyện vừa qua ít nhiều là nhờ tin tình báo của đại tướng quân tương trợ, Tuân Thiệu đặc biệt đến cảm tạ."

      Chu Phong Dung ngẩng đầu liếc nhìn nàng cái rồi vuốt cằm xem như đáp ứng.
      Tuân Thiệu mỉm cười, gì nữa liền lui về chỗ ngồi của mình.

      Lúc này ngoài điện thái giám hô to bệ hạ giá đáo, bách quan đứng dậy đón chào. Ấu đế tới cửa chính, thân mình nho cố gắng đem bộ triều phục huyền sắc quý trọng người toát lên vẻ uy nghiêm, nhưng đáng tiếc nhìn như thế nào vẫn thấy giống khối thịt tròn vo nha!

      phía sau lại là Ứng Thiên và Vĩnh An công chúa, người dung mạo tao nhã xuất chúng, người vận cung trang thanh tú, kiều như hoa phù dung, nhìn đúng là rất xứng đôi, hơn nữa phía trước còn có Ấu đế. Cho dù có người đây là nhà ba người chắc chắn cũng có người tin.

      Tuân Thiệu nắm chặt tay, nhìn Vĩnh An công chúa trong lòng thở dài: là xin lỗi công chúa, các ngươi xứng đôi như vậy mà ta lại phải chia rẽ các ngươi, kỳ ta cũng rất áy náy, cho nên trăm ngàn lần nên oán trách ta a...

      Lát sau,Thái hậu đến, sau khi ngồi xuống còn đặc biệt hỏi han ân cần Vĩnh An công chúa phen, tuyệt đối là bộ dáng tẩu tử tốt.

      Ấu đế tuyên bố khai yến. Ngay lập tức mọi người ăn uống linh đình, bao lâu sau, Thị trung đại nhân bắt đầu ca công tụng đức, đầu tiên là khen ngợi bệ hạ, lại tiếp theo khen Trữ Đô hầu, giơ ly rượu lên :

      "Đại Tấn ta có đại tướng quân khí ngút trời, lại có Trữ Đô hầu là văn thần mưu trí hơn người như vậy, ắt làm nên cảnh thái bình thịnh thế"

      ít đại thần đều phụ họa ngừng, Chu Phong Dung ngược lại mấy cảm kích câu:

      "Đứng đầu triều chính là lão thừa tướng, lẽ đại nhân quên mất công lao của lão nhân gia?"

      Vốn tiền tuyến do Chu Phong Dung bình định, ở hậu phương có Ứng Thiên nghị hòa, hỗ trợ lẫn nhau nên khích lệ hai người này cũng có gì đáng trách. Nay Chu Phong Dung lại nhắc tới ý tứ giống như là chậm trễ lão thừa tướng . Thị trung nghĩ tới yến hội vui vẻ lại phải lâm vào tình cảnh quẫn bách, đành lui về nâng chén.

      Lão thừa tướng cười xòa, xoa dịu khí:

      "Đại tướng quân rất khiêm tốn , lão phu lớn tuổi, nhìn trong triều đình Đại Tấn ta tài xuất lớp lớp, là chuyện đáng vui mừng"

      Tào thượng thư ngồi phía sau Ứng Thiên đầy dụng ý :

      "Đại tướng quân hẳn là ngại Trữ Đô hầu quyền cao chức trọng đè ép thừa tướng đây."

      Ứng Thiên thưởng thức rượu, đầu nhấc, cười khẽ:

      "Khi còn ở quận Hợp Phổ ta tránh được mấy tên dò la, lại đề bạt vài tướng lãnh tiếp quản nơi có quân của đồn trú, tự nhiên khó chịu."

      Vẫn chú ý sóng ngầm mãnh liệt giữa hai người,Tuân Thiệu khỏi ưu sầu. Xem ra mâu thuẫn của hai người họ so với tưởng tượng của nàng còn sâu hơn. Chu Phong Dung tuy là kì tài trăm năm khó gặp nhưng đối phó với những biến hóa chốn quan trường tất nhiên phải là đối thủ của Ứng Thiên. Tính tình lại tâm cao khí ngạo, chỉ hy vọng về sau phải chịu thiệt.

      Ấu đế dù sao tuổi còn , chống đỡ được bao lâu liền mệt mỏi, yến hội bởi vậy sớm chấm dứt.

      Tuân Thiệu vừa xuất môn đụng Chu Phong Ý, cười :

      "Nhiều ngày thấy, lại vừa vặn tiện đường, Tuân đại nhân nếu ngại cùng xe trở về với chúng ta, đường cũng có thể chút chuyện ở Hợp Phổ cho tại hạ mở mang."

      Tuân Thiệu nghe "Chúng ta" liền theo bản năng nhìn thoáng qua Chu phong Dung bên cạnh, lập tức gật đầu:

      "Được."

      Chu Phong Dung nguyên bản cảm thấy ban đêm mà nam nữ cùng xe hợp cấp bậc lễ nghĩa, nhưng thấy Tuân Thiệu đáp ứng, lại muốn mất mặt mũi đành trầm mặc phía trước.

      Tuân Thiệu định tăng nhanh cước bộ đuổi theo, bỗng nhiên nghe thấy phía sau thanh chuyện của Ứng Thiên, quay đầu vừa thấy, hóa ra là thị nữ bên người Vĩnh An công chúa với . Bởi vì thanh quá , căn bản nghe ràng lắm, chỉ nghe thấy trả lời: "Sắc trời muộn, công chúa vẫn là hảo hảo nghỉ ngơi cho tốt, ngày khác rời cung bái phỏng cũng muộn. Đến lúc đó bản hầu nhất định phái người hộ tống, dám ủy khuất công chúa cùng bản hầu ngồi chung xe."

      Thị nữ kia ấy thế rất kiên trì, còn lẩm bẩm gì đó.

      Tuân Thiệu chợt hiểu, ra Vĩnh An công chúa tuân thủ lễ giáo nghiêm ngặt nhưng sau lưng lại rất chủ động. Trong lòng bắt đầu giãy dụa, Tuân Thiệu đành gọi lại Chu Phong Ý ở phía trước, bất đắc dĩ :

      "Bỗng nhiên ta nhớ ra đường còn có chút việc, lần sau lại cùng các vị đồng hành vậy."

      "Như vậy à, vậy được rồi." Chu Phong Ý lơ đễnh, hướng nàng hành lễ cáo từ.

      Tuân Thiệu đến bên cạnh Ứng Thiên, cố gắng cười trừ:

      "Trữ Đô hầu, ngài phải có chuyện quan trọng muốn cùng hạ quan thương lượng sao? Hạ quan chờ ngài lâu, khi nào được?"

      Ứng Thiên kinh ngạc liếc nhìn nàng cái, lập tức hiểu ý:

      "Bây giờ ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :