1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Đánh mất quốc thể - Thiên Như Ngọc (14/70) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4.1:

      Qua ngày thứ ba, bỗng nhiên Ấu đế triệu Ứng Thiên ngự thư phòng, vừa gặp lên tiếng:

      "Cữu cữu, người cũng đừng ngăn cản Tuân Thiệu nữa, nàng muốn làm Vũ Lâm Lang, người để cho nàng làm thôi!"

      Ứng Thiên có chút khó hiểu, nhíu mi:

      "Bệ hạ lời ấy là có ý gì?"

      Ấu đế vươn tay trắng nộn xoa bóp mi tâm, ra vẻ lão thành:

      "Cữu cữu có điều biết, sáng sớm nay, nàng vào cung gặp trẫm."

      Tuân Thiệu sáng nay vừa rời giường kêu Trúc Tú giúp mình trang điểm, làm thế nào cho điềm đạm đáng , sau đó lao thẳng vào cung, muốn gặp Ấu đế.

      Bởi vì trước đó Thái hậu dặn dò qua, Quách công công chỉ có nhanh chóng đem nàng tẩm cung của bệ hạ mà còn đem cung nữ đuổi ra ngoài. Ấu đế triều phục còn chưa kịp thay, bị dọa thiếu chút nữa trốn dưới long sàng.

      Tuân Thiệu mặc váy tím, tay áo xòe rộng, tô chút son phấn, khuôn mặt lại lộ vẻ khổ sở, quả khiến người thương tiếc. Nàng tiến lên vài bước rồi quỳ xuống, ôm chặt cổ Ấu đế buông bắt đầu khẩn cầu:

      "Bệ hạ, cầu ngài cho thần làm chức tán kỵ !"

      Tán kỵ là chức vụ sát sườn bên hoàng đế, lấy can gián quân vương làm đầu, thường là kẻ sĩ làm. Ấu đế vừa nghe nàng đây là muốn suốt ngày dính lấy mình a, liều mạng giãy dụa :

      "Này, việc này có Trữ Đô hầu an bài, ngươi chạy tới tìm trẫm làm cái gì!"

      "Bệ hạ có điều biết, " Tuân Thiệu giả mù sa mưa chớp chớp mắt:

      "Chính là quốc cữu muốn cho thần làm tán kỵ, chỉ là còn chưa có định ra mà thôi.

      Thần nguyên bản thầm nghĩ chỉ cần làm Vũ Lâm Lang, có thể ở trong hoàng cung đợi, gặp ngài lần liền cảm thấy mỹ mãn rồi. Nhưng là nếu nay có cơ hội này, thần há có thể trơ mắt nhìn nó mất ? Cho nên bệ hạ, ngài thanh toàn ta !"

      Ấu đế tức giận, hét lớn:

      " được! Ngươi làm Vũ Lâm Lang ! Làm tán kỵ cái gì!" xong lắc đầu kêu Quách công công, định cùng nàng lời vô nghĩa.

      Ứng Thiên nghe xong thở dài tiếng, Tuân Thiệu tất nhiên nhìn ra Ấu đế bài xích nàng, cho nên mới cố ý kích tướng. Nhưng biện pháp này cũng xác thực hữu hiệu, dù sao kinh nghiệm nhiều năm, mệnh lệnh hoàng đế cũng thể nghe.

      "Bệ hạ yên tâm, việc này thần có an bài."

      Ấu đế bĩu môi :

      "Dù sao chỉ cần cho nàng làm tán kỵ là được!"

      "Tuân mệnh."

      ra cửa cung, trời lại có mưa , cung nữ ân cần muốn mang ô đến che cho Ứng Thiên, nhưng trước mắt có người nhanh nhẹn hơn phen tiến đến đây.

      ngẩng đầu vừa thấy, là nương mặc hồng y quyến rũ, xinh đẹp hướng cười:

      "Quốc cữu, đây của tiểu thư nhà ta đưa cho người."

      Ứng Thiên theo hướng phia sau nàng nhìn thấy Tuân Thiệu miễn cưỡng đứng giữ xe ngựa, mưa phùn tầm tã, phủ lên váy nàng, là bức họa giai nhân trong mưa bụi, khỏi nhìn thêm nhiều vài lần, tầm mắt rơi khuôn mặt nàng, mới phát nàng cười có bao nhiêu đắc ý.

      Khó trách, nàng nguyên lai chờ ở nơi này.

      Ứng Thiên thu hồi tầm mắt, hướng Trúc Tú cảm tạ, ánh mắt đảo qua trước ngực nàng, gợi khóe môi, cố ý lớn tiếng :

      " Tiểu thư ngươi thế mà lưu thuộc hạ như vậy bên người, đúng là có dũng khí a."

      Trúc Tú còn chưa kịp trở về chỗ cũ, Tuân Thiệu chú ý tới ánh mắt , cúi đầu nhìn nhìn ngực mình, nghiến răng nghiến lợi mắng câu:

      "Vô sỉ!"

      "Lớn mật! Dám đối Trữ Đô hầu vô lễ!"

      Tuân Thiệu quay đầu nhìn lại, từ bên cạnh xe ngựa Ứng Thiên có người đến, thân trang phục thị vệ, tay trái đè lên bội kiếm bên hông, tay phải làm bộ rút ra, trợn mắt nhìn nàng.

      "A, thùng cơm a, nguyên lai ngươi còn theo nha."

      Thị vệ vốn uy phong lẫm lẫm, mặt nháy mắt đỏ hồng:

      "Ta gọi là Phạm Nhất Thống! phải thùng cơm!"

      Tuân Thiệu cắt ngang:

      "Rất uy phong, vừa rồi ngươi nhìn chằm chằm vào Trúc Tú nhà ta cho rằng ta thấy được? Ngươi với công tử nhà ngươi cùng loại đức hạnh!"

      Ứng Thiên mở ô ra, tới:

      "Loại đức hạnh gì?"

      "Tham tài háo sắc, vô sỉ."

      "Nga, cũng có vẻ đúng."

      cứ như vậy lớn tiếng thừa nhận, Tuân Thiệu ngược lại thể nào châm chọc, nhất thời chán nản, gọi Trúc Tú ý đồ muốn chạy lấy người.

      "Chậm , " Ứng Thiên gọi nàng lại:

      "Liền như theo lời ngươi , đấu võ, người thắng nhậm chức Vũ Lâm Lang."

      Thoáng chốc, sắc mặt Tuân Thiệu như xuân về hoa nở:

      "Được, lời định!"

      "Tứ mã nan truy."

      Trong triều quan viên đấu võ là lần đầu tiên, Tuân Thiệu vốn tính yên lặng đánh trận liền xong, miễn cho lại rước lấy chỉ chỉ trỏ trỏ.Việc nàng tiếp chiếu thư đính thân khiến lỗ tai mình sinh vết chai , thực thể lại gặp phải cái gì phong ba nữa.

      Nhưng người định bằng trời định, chẳng đến mấy ngày việc này liền truyền , toàn thành đều biết. Nàng ra cửa cũng bị đám người vây xem, có nương khuyến khích nàng, có nam tử đối với nàng khinh thường, khiến nàng lần nào ra ngoài cũng ngượng ngùng, đến tận lúc mặt trời lặn mới dám uống chút rượu.

      Lão quản gia của Tuân gia cảm động liền mang vài nén hương tới trước bài vị của Tuân lão tướng quân, cái gì mà ông trời rốt cuộc có mắt, tiểu thư cuối cùng thành tài, về sau cho dù vào cung cũng cần lo lắng…vân vân.

      Trúc Tú là người cũng thông minh, Tuân Thiệu có tiện xuất môn, nàng liền ra bên ngoài nghe ngóng, ngày nọ vô cùng cao hứng trở về với Tuân Thiệu:

      "Ta biết cái người cùng tiểu thư đấu võ kia là ai ."

      Tuân Thiệu nằm nhuyễn tháp nhã nhặn đọc sách, nghe vậy lập tức ngồi dậy

      "Ai?"

      "Chính là thế tử gia, võ nghệ thường thường, cư nhiên được chọn làm Vũ Lâm Lang."

      " Chắc là Ứng Thiên thu mua ."

      "A?" Trúc Tú nhãn tình sáng lên:

      " thể nào, thoạt nhìn giống loại người này a."

      "Đó là ngươi hiểu ." Tuân Thiệu tùy tay đem sách quăng bên, sửa lại vạt áo:

      "Ngươi tới Trung Nguyên chưa đến vài năm, biết chuyện cũ của , lúc trước từng dẫn binh, sau này vì sao chịu trở về làm quan văn? Liền là vì cảm thấy có lợi nhiều hơn !"

      "Oa, thể tưởng được bộ dạng quốc cữu nho nhã tuấn tú, nhưng ra trong bụng toàn ý nghĩ xấu thôi."

      "Hừ, ngươi giờ mới biết được."

      Tuân Thiệu nhảy xuống khỏi tháp, chuẩn bị ra ngoài luyện võ, bỗng nhiên kêu tiếng:

      " xong! Ta quên lúc trước cùng định ra quy tắc, người này khẳng định muốn hãm hại ta!"
      Ứng Thiên cũng có cho nàng cơ hội chuẩn bị, mấy ngày sau chỉ còn kém cho người đưa tới tín hàm, thỉnh nàng tới giáo trường luận võ.

      Đến bước này rồi cũng thể nghĩ được nhiều, Tuân Thiệu chuẩn bị lên ngựa, tinh thần sáng láng xuất phát.
      Trâu thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4.2:

      Tuy rằng việc luận võ sớm truyền bá ồn ào huyên náo, nhưng Tuân Thiệu vạn vạn nghĩ đến trường lại như vậy quá khoa trương —giáo trường ba tầng trong, ba tầng ngoài vây đầy người , rất nhiều cấm vệ quân gác bốn phía mà ngay cả hoàng gia cùng các đại thần cũng đến đây.

      Mọi người có việc gì làm sao?

      Phạm Nhất Thống đến gần thỉnh Tuân Thiệu xuống ngựa, đại khái là vì phía trước còn rất nhiều việc, mặt đen mảnh.

      Đằng sau trướng, Thái hậu cùng ít nữ quyến hoàng gia ngồi trong đó nghỉ ngơi, Tuân Thiệu vào làm lễ rồi lại ra bái kiến Ấu đế, quả nhiên thu được đống cái nhìn soi mói chăm chú.

      Hôm nay, Đặng Thông Bình cũng đến đây, lặng lẽ kéo nàng qua bên :

      "Ngươi, nha đầu kia, aiz, chịu thua!"

      Nhưng phút cuối cùng vẫn là câu: "Hảo hảo đấu cho tốt ."

      Tuân Thiệu cười tủm tỉm đáp ứng , quay đầu nhìn thấy chỉ có Ứng Thiên vận triều phục muốn lên chính giữa giáo trường, hẳn là định bắt đầu, nàng chạy nhanh tới hỏi:

      "Đối thủ đâu?"

      Ứng Thiên cười cười: "Bản hầu còn chưa quy tắc."

      Tuân Thiệu trong lòng lộp bộp tiếng, chỉ biết tiểu tử này muốn chỉnh mình.

      "Hôm nay tỷ thí phân làm ba hồi, hồi giáo úy kinh thành cùng Tuân giáo úy tỉ thí, hồi hai cùng đương nhiệm Vũ Lâm Lang tỉ thí, hồi ba mới là cùng người được tuyển tỉ thí. Ngươi có dị nghị gì ?"

      Quá vô sỉ , cái tên thế gia tử võ nghệ thường thường kia, tìm người khác tới trợ trận thôi lại vẫn tìm Đặng Thông Bình đến áp nàng!

      "Mạt tướng dị nghị, thỉnh Trữ Đô hầu mở màn ."

      Ứng Thiên gật gật đầu, ý bảo binh lính mang binh khí.

      Giáo úy kinh thành là hán tử tầm bốn mươi tuổi, mặt mũi vuông vức, cao lớn uy mãnh. mặc trang phục đơn giản, từ dưới đài nhảy lên, xem ra cũng thập phần linh hoạt.

      "Tại hạ chưa từng cùng nữ tử tỷ thí qua, nếu có chỗ phải, còn thỉnh Tuân giáo úy thứ lỗi, thỉnh Tuân giáo úy chọn lựa binh khí."

      Phần lớn nam tử có võ nghệ đều khinh thường nữ tử, Tuân Thiệu sớm tập mãi thành thói quen, cũng khách khí, nếu cho nàng chọn trước phải cho nàng chủ động, giáo trường như chiến trường, thêm nữa cũng vô ích, chỉ có cơ hội mà thôi.

      Nàng mặc hồ phục màu đen, tay áo gọn gàng, đeo đai lưng thắt chặt, từ giá bắt lấy cây trường thương.

      Ấu đế thấy Ứng Thiên ngồi xuống bên cạnh, lúc này thập phần hưng phấn:

      "Theo cữu cữu, trận này ai thắng?"

      "Tất nhiên là Tuân Thiệu. Giáo úy kinh thành đó phụ trách đóng quân ở cửa thành, theo thần biết chưa từng ra chiến trường, với đao kiếm, trường thương đúng là am hiểu."

      Ấu đế thất vọng thở dài, bất quá nghĩ tới nghĩ lui nàng dù đánh thắng cũng chỉ là Vũ Lâm Lang, cần thời thời khắc khắc theo bên người mình, cũng quan hệ, thế này mới lại vui vẻ .

      Quả nhiên, trận đầu Tuân Thiệu thoải mái đánh thắng.

      Giáo úy kinh thành trước kia cũng phải nghe qua danh hào Tuân Thiệu, nhưng vẫn cũng để tâm, lúc này bị thua, mặt tối tăm, tới trước mặt bệ hạ phục mệnh, đường đều cúi đầu.

      Ấu đế an ủi :

      "Vô phương, còn có Đặng Vũ Lâm, cần lo lắng."

      Ứng Thiên cười :

      "Bệ hạ ngài như vậy, càng khổ sở."

      Dân chúng ngoài giáo trường ước chừng biết kết quả, tiếng bàn luận lớn xôn xao ít.

      Chậc, Tuân Thiệu nghĩ chẳng lẽ chuyện mình thắng thua nhưng lại khiến nhiều người như vậy vướng bận? Quả nhiên đân chúng đô thành nhiệt tình a!

      Đặng Thông Bình bị tiếng động lớn xôn xao ảnh hưởng, trái lại rất nhiều đại thần thấy thế đều có chút sầu lo, cái lão già, cái nữ tử, nhìn thế nào cũng có điểm kỳ cục a.

      Lão thừa tướng nghe thấy mọi người khe khẽ , như cũ ổn định tràng diện:

      "Chư vị trước kiên nhẫn đánh giá, những cái khác liền tạm thời cần bận tâm ."

      Đặng Thông Bình đối diện Tuân Thiệu :

      "Lão phu mới vừa rồi kêu ngươi đấu tốt, đó là lời lòng."

      Tuân Thiệu vội chắp tay:

      "Còn thỉnh thế bá vui lòng chỉ giáo."

      Đặng Thông Bình gật gật đầu, từ giá vũ khí lấy bính đao:

      "Bộ thương của Tuân gia đều có kết cấu, ta thuở học thương, dám giấu, cũng có thể coi là cao thủ. Hôm nay ngươi và ta ngại giấu khuyết điểm, ngươi và ta am hiểu đao pháp, liền so đao ."

      Tuân Thiệu cũng hai lời, rút đao,làm thế thủ, tiếng "Đắc tội", giành trước đánh tới.

      Đặng Thông Bình nhanh chóng rút đao, xông tới đón đỡ. Ánh mặt trời phản xạ vào sống dao đâm thẳng mà đến, Ấu đế nâng tay che mắt, lại hỏi Ứng Thiên:

      "Cữu cữu xem lần này ai có thể thắng?"

      "Đặng Vũ Lâm dùng đao, chỉ sợ khí lực về sau mạnh."

      Ấu đế chống má:

      "Kia Tuân Thiệu chẳng phải làm chủ hết thảy sao? Ai đến diệt uy phong nàng a!"

      Ứng Thiên sâu kín cười:

      " vội."

      Đặng Thông Bình cùng Tuân Thiệu chém giết kịch liệt, cơ hồ hơn phân nửa giáo trường, sau vẫn là Tuân Thiệu áp đảo.

      Mắt thấy đánh thắng, ánh mắt nàng bỗng nhiên nhìn thấy phía xa xa ngoài giáo trường có người cưỡi ngựa đến, chỉ liếc mắt cái, lại quen thuộc giống như nhìn thấy hàng trăm lần.

      "Tiếp chiêu!"

      Đặng Thông Bình hét lớn tiếng, nàng đột nhiên hoàn hồn, vội vàng trở lại ứng chiến, cẩn thận ngã ngồi xuống.
      Ứng Thiên từ ghế đứng lên, ngẩng đầu nhìn qua, người tới muốn xuống ngựa, hướng Ấu đế tới, vạt áo bay phần phật, tư thế oai hùng bừng bừng phấn chấn.
      Ứng Thiên bình tĩnh xuống khán đài, đến trung tâm giáo trường , cúi đầu nhìn về phía Tuân Thiệu:

      "Ngươi thua."

      Tuân Thiệu quay đầu lại liếc mắt cái về phía người tới, nghiến răng nghiến lợi:

      "Là ngươi hãm hại ta!"

      Ứng Thiên cười lạnh:

      "Ngươi kích động như vậy, chẳng lẽ là vì đến?"
      Trâu thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5.1:

      Người tới hóa ra là đương triều đại tướng quân Chu Phong Dung, đoạn thời gian trước bởi vì phía đông biên giới quân man di tác loạn, tự mình dẫn quân bình định.

      Theo lý thuyết còn phải đường khải hoàn, bỗng nhiên hôm nay lại thân mà còn chỉ có mình trở lại.

      Tầm mắt Tuân Thiệu mải lạc người , nghe được Ứng Thiên , chịu nổi kích thích, lúc này nhảy dựng lên:

      "Người về kinh sao ngươi lại biết?"

      Ứng Thiên trầm mặc .

      "Trận này tính! Ta muốn thỉnh tấu bệ hạ đấu lại lần!"

      Tuân Thiệu thẳng hướng Ấu đế, ngay cả tay cầm đao cũng quên buông, bị ngự tiền thị vệ ngăn đón, chỉ có thể đứng bên ngoài.

      Ấu đế mới vừa rồi thấy nàng bị bêu xấu, rất cao hứng, quay sang Chu Phong Dung :

      "Đại tướng quân trở về đúng thời điểm, diệt uy phong của Tuân Thiệu nha!"

      Chu Phong Dung sắc mặt bình thản, tựa hồ căn bản chú ý tới nơi này phát sinh chuyện gì.

      Lão thừa tướng dẫn đầu các đại thần đón chào,

      "Đại tướng quân quay trở về, là đáng mừng."

      Chu Phong Dung quy củ đáp lễ, thần sắc thủy chung vẫn lạnh nhạt, thậm chí có chút kiêu căng. Các đại thần giống như tập mãi thành thói quen, cũng có người biểu lộ gì.

      Ứng Thiên bỏ đao trong tay Tuân Thiệu vứt cho thị vệ, ý bảo nàng cùng mình:

      "Mọi người đến đây, bằng gặp nhau lần."

      Tuân Thiệu liếc mắt nhìn Chu Phong Dung, khó có lúc sắc mặt ửng đỏ.

      Ứng Thiên tới trước mặt Chu Phong Dung, cười :

      "Đại tướng quân lần này lại vì nước lập công lớn a."

      Chu Phong Dung đối với Ứng Thiên, thái độ so với đối những người khác còn lạnh nhạt hơn:

      "Đa tạ quốc cữu."

      Ứng Thiên như là hề phát giác, vẫn như cũ cười vui vẻ:

      "Hôm nay đại tướng quân đến hẳn là vì đệ đệ ?"

      "Đúng vậy, nghe đệ đệ muốn cùng người đấu võ tranh chức Vũ Lâm Lang, ta là huynh trưởng tự nhiên muốn tới nhìn cái."Tầm mắt Chu Phong Dung rơi người Tuân Thiệu:

      " vậy đây là Tuân giáo úy ?"

      Ứng Thiên cười quay đầu nhìn Tuân Thiệu liếc mắt cái, thấp giọng :

      "Người ta căn bản nhớ ngươi đâu."

      Tuân Thiệu phiền chán trừng , hướng Chu Phong Dung chắp tay:

      "Đúng là mạt tướng”.Chu Phong Dung gật gật đầu, dời tầm mắt, nhìn nàng thêm:

      "Như vậy kết quả đâu?"

      "Kết quả ..." Ứng Thiên ngôn từ sâu kín, Tuân Thiệu kiềm chế được mở miệng :

      "Bệ hạ! Thần thỉnh cầu đấu lại hồi!"

      Ấu đế kiên nhẫn:

      "Vì sao?"

      "Bởi vì..." Tuân Thiệu nhíu mày, thể bởi vì Chu Phong Dung đến đây mà nàng phân tâm .

      Ứng Thiên ở bên cạnh bỏ đá xuống giếng:

      "Cái đó gọi là có gan làm có gan chịu, Tuân giáo úy thua dậy nổi rồi sao?"

      Tuân Thiệu phục:

      "Lấy ba hồi đấu trong trận công bằng, rốt cuộc là ai thua dậy nổi!"

      Ứng Thiên nhìn Ấu đế, nâng tay ra dấu thỉnh :

      "Tuân giáo úy muốn chuyện thêm?"

      Tuân Thiệu hừ lạnh, theo sang bên.

      "Ngươi có hai con đường lựa chọn, là hủy bỏ hôn ước, trở về Tây Bắc, ta có thể đảm bảo ngươi việc gì. Hai là lưu lại, nhưng do ngươi tự chui đầu vào rọ, nay làm được Vũ Lâm Lang, ngay cả tán kỵ cũng làm được, vậy chỉ có thể tùy ý ta an bài ." cười đến có vài phần hiểm:

      "Có lẽ ta thiện tâm quá, cho ngươi làm cấp dưới của ta nha."

      Tuân Thiệu ôm lấy cánh tay:

      "Ta chọn điều thứ ba."

      "Làm sao có điều thứ ba?"

      Tuân Thiệu xoay người đến trước mặt Ấu đế, hành lễ :

      "Bệ hạ, thần hôm nay là vì chức Vũ Lâm Lang mà đến, lại ngay cả đối thủ chính mặt cũng chưa nhìn thấy, đời này nào có đạo lý như vậy? Nếu giờ thần thua, kia thần làm Vũ Lâm Lang , thần chỉ thỉnh cầu đấu trận khác, để cho thần cùng vị kia- người được đề cử chức Vũ Lâm Lang tỷ thí, nếu thần có thể thắng, ắt có cơ hội lại lấy được chức quan, biết ý bệ hạ như thế nào?"

      Ấu đế xem chừng có chủ ý, theo thói quen tính nhìn Ứng Thiên bên cạnh, Chu Phong Dung mở miệng:

      "Thần cảm thấy có thể được, lấy ba hồi đấu trận quả có chút bất công, huống chi thần cũng muốn nhìn chút võ nghệ của xá đệ cùng Tuân giáo úy so sánh đến tột cùng như thế nào."

      Ấu đế nghĩ đồng ý, khó tránh khỏi có chút chần chừ, rầm rì nửa ngày cũng cho lời chính xác, tận đến khi, phía sau màn trướng truyền ra tiếng ho thấp giọng của Thái hậu, thế này mới cam lòng gật đầu:

      "Vậy được rồi..." xong ai oán liếc mắt Ứng Thiên.

      Người phía sau gương mặt trầm ổn, còn hướng gật gật đầu trấn an.

      Thời gian bất tri bất giác đến giữa trưa nhưng dân chúng ngoài giáo trường lại có người rời .

      Ánh mặt trời càng gay gắt, cuối cùng Tuân Thiệu cũng thấy được tên thế tử gia kia, thoạt nhìn cùng Chu Phong Dung kém mấy tuổi, thậm chí dung mạo tuấn tú cũng có chỗ tương tự, chỉ có điều mặt có nét kiêu căng như Chu Phong Dung.

      Tiến lên đài, trước hướng Tuân Thiệu chào:

      "Tại hạ là Chu Phong Ý, Tuân giáo úy có lễ."

      Tuân Thiệu thấy bộ dạng nho nhã, càng cảm thấy chắc chịu nổi kích, đáp lễ :

      "Chu công tử trước, mời."

      Chu Phong Ý cười có chút ngượng ngùng:

      "Kia, ngượng ngùng."

      "Hết cách." Tuân Thiệu còn kém câu "Tốc chiến tốc thắng".

      Chu Phong Ý chọn thanh kiếm, tâm tình hữu hảo hỏi Tuân Thiệu, thay nàng đem kiếm đưa đến trước mặt.

      Tuân Thiệu nghĩ đừng tưởng làm như vậy ta thủ hạ lưu tình.
      Trâu thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 5.2:

      Chuẩn bị xong, Chu Phong Ý xuất chiêu, lúc đầu có vẻ bình thường, sau thế công ngày càng mạnh, kiếm pháp tinh xảo, Tuân Thiệu trong lòng hoảng hốt, thế mới biết chính mình quá chủ quan.

      Ứng Thiên- tên hỗn đản này ngay cả tung tin tức đều là giả! Ai dám Chu Phong Ý võ công tầm thường? ! ! !

      May nàng phản ứng nhanh nhẹn, nhanh chóng tập trung tinh thần, linh hoạt xê dịch, tránh chiêu, đẩy tới góc lôi đài kiềm .

      Phạm Nhất Thống dẫn vài thị vệ đứng bên cạnh góc đài. Tuân Thiệu còn vội vàng tiếp chiêu, có tên thị vệ lấy hòn đá chuẩn bị hướng nàng quăng , bị Phạm Nhất Thống phen giật lấy.

      "Ngươi làm gì?"

      Thị vệ kia dương dương tự đắc:

      "Phạm đại ca, ngươi lần trước bị nữ nhân này cười nhạo, chúng ta đều vừa mắt, nàng cho ngươi mặt mũi, cũng cho Trữ Đô hầu mặt mũi, cần gì đối nàng khách khí."

      Phạm Nhất Thống nắm xương cổ tay tên thị vệ, quát khẽ :

      "Ngươi thông minh chút cho ta, ai đều có thể động, duy Tuân Thiệu thể động, nàng nhưng là ân nhân cứu mạng công tử chúng ta! Ngươi muốn sống nữa chăng?"

      "A..." thị vệ kia bị đau, đổ thân khí lạnh, chạy nhanh lui ra phía sau, dám nhiều, lặng lẽ hướng lôi đài thoáng nhìn qua, gặp ngay Ứng Thiên nhìn mình, sợ tới mức cổ co rụt.

      bao lâu, tiếng chiêng vang lớn, luận võ chấm dứt.

      Chu Phong Ý thở dài hướng Tuân Thiệu chắp tay:

      "Tuân giáo úy võ nghệ kỳ tài, tại hạ cam bái hạ phong."

      Tuân Thiệu bình phục chút hơi thở, đáp lễ :

      "Đa tạ Chu công tử."

      Ấu đế thở phì phì quyệt miệng đứng dậy:

      "Trẫm phải về cung, nhìn nữa!"

      Sau màn trướng, Thái hậu ho tiếng:

      "Bệ hạ, chức quan còn chưa có định ra đâu."

      Ấu đế đành phải ngồi trở lại, có vẻ vô lực:

      "Trữ Đô hầu, trước mắt còn có chức quan nào thiếu?"

      Ứng Thiên tâu:

      "Hồi bệ hạ, nguyên bản lấy xuất thân của Tuân giáo úy cùng công tích, tán kỵ cùng Vũ Lâm Lang đều thích hợp, nhưng hôm nay tình hình đặc thù, hai cái chức quan này nàng cũng thể nhậm, vậy chỉ có thể ủy khuất nàng làm Đông quan ."

      Đông quan là làm chưởng quản tàng thư trong cung, phụ trách sửa quốc sử, Tuân Thiệu vừa nghe liền trong lòng bốc hỏa, Thái hậu gấp đến độ ho khan kịch liệt.

      Ứng Thiên vẻ mặt vô tội:

      "Như thế nào? Tuân giáo úy muốn? Quy tắc lần này nhưng là chính ngươi định ra a."

      Tuân Thiệu cắn chặt răng, quên , quan tước có thể chậm rãi thăng tiến, trước lưu lại cơ hội, sau này mới có thể đem hạ bệ!

      "Thần lĩnh chỉ tạ ơn."

      Từ trong lều truyền ra tiếng thét kinh hãi, Thái hậu cẩn thận làm rơi chén ngọc .

      Luận võ chấm dứt, mọi người rời .

      Tuân Thiệu vẫn chú ý Chu Phong Dung, cùng Chu Phong Ý chuyện, đại khái nàng vẫn cảm thấy mình thua cuộc, vẻ mặt bi thảm.

      "Đại tướng quân đường xa mới về, còn biết trong triều có chuyện đại ?"

      Nhìn đến nhập thần, chỉ thấy Ứng Thiên ưu nhã hướng Chu gia huynh đệ tán gẫu.

      Chu Phong Dung có chút nghiêng người:

      "Nguyện nghe Trữ Đô hầu chỉ giáo."

      Ứng Thiên hướng Tuân Thiệu bên này liếc liếc mắt cái:

      "Bệ hạ cùng Tuân giáo úy đính hôn rồi."

      Quả nhiên Chu Phong Dung mặt lộ vẻ kinh ngạc, lại hướng Tuân Thiệu nhìn:

      "Lại có việc này?"

      Tuân Thiệu hai mắt đều phun hỏa, ít câu ngươi chết à! Ah? Ah?

      Ban ngày chuyện náo nhiệt gì cũng có, quán trà tửu lâu liền có thêm đại lan truyền. Nhóm dân chúng nào biết đâu rằng Tuân Thiệu nghẹn khuất, chỉ biết là nàng thắng hai trong ba trận, là nữ trung hào kiệt, tôn sùng tăng gấp đôi.

      Ngồi trong tiệm rượu kêu bầu rượu, chốc lát nàng nghĩ tiền đồ mình còn chưa , Tuân gia khó khăn rồi ah. Chốc lát sau lại ưu sầu Chu Phong Dung như thế nào quên mình, bỗng nhiên nghe được đạo thanh quen thuộc.

      Bên cạnh tửu lâu chính là sới bạc, thanh vừa nãy là Phạm Nhất Thống. Nàng lặng lẽ nhảy xuống, men theo tường biên thăm dò nhìn thấy, giả làm dân chúng tầm thường vào sòng bạc, chỉ chốc lát sau trở ra, trong tay vác theo cái bao nặng trịch.
      Đợi rồi, người trong sòng bạc còn nghị luận:

      "Người này là gặp may mắn, người khác đều cược Tuân Thiệu thua, cược thắng, kiếm được nhiều quá ."

      Khó trách nhóm dân chúng đối với việc nàng thắng thua chú ý như vậy, nguyên lai là do ván bài! Tuân Thiệu hiểu được, nhất thời lửa giận hừng hực, lúc này thẳng đến phủ Trữ Đô hầu.

      Ứng Thiên vừa mới dùng xong cơm chiều, biết hưng trí thế nào, kêu thị nữ đem đèn vào hoa viên trong đình, chuẩn bị giấy nghiên, bút hoạ mặt quạt.

      Phạm Nhất Thống chân trước chân sau đến phục mệnh, Tuân Thiệu sau lưng đến , đống người ngăn đón cũng ngăn được.

      "Họ Ứng, ngươi cư nhiên lợi dụng ta kiếm tiền! Đồ vô sỉ!"

      Ứng Thiên hạ bút, cười :

      "A, tới vừa vặn, vì ăn mừng ngươi thắng, ta đem Địch Thu Túy lấy tới, vội nhấm nháp chút?"

      "Đừng có mang rượu tới dụ ta! Ta vừa mới biết được ngươi lợi dụng ta đánh bạc! Mệnh quan triều đình cấm đánh bạc! Ta muốn tố giác ngươi!"

      Ứng Thiên nhàn nhạt đáp :

      "Chứng cớ đâu?"

      Tuân Thiệu quay đầu vừa thấy Phạm Nhất Thống chạy so với con thỏ còn nhanh hơn.

      "Quả nhiên thùng cơm với ngươi cùng loại đức hạnh!"

      Ứng Thiên rời án, bưng tới rượu ngon:

      "Tốt xấu gì ta cũng cược ngươi thắng a."

      Tuân Thiệu nhìn thấy Địch Thu Túy mặt mũi cũng giảm xuống:

      "Hừ, ngươi phải trông cậy ta thua sao? Vì sao còn cược ta thắng?"

      "Ngươi là loại người dễ dàng chịu thua người khác sao?"

      Tuân Thiệu mím môi. là tên hai mặt, bề ngoài nàng được thanh danh nhưng chính lại ngồi chỗ ngư ông đắc lợi, là càng nghĩ càng khó chịu.

      "Vô sỉ!"

      Ứng Thiên cười tủm tỉm :

      "Từ hôm ngươi gặp ta tới nay, từ này ngươi bốn lần , như vậy , khi nào đủ mười lần ta liền đem quạt vừa vẽ hảo đưa ngươi, mặt ta tự tay viết thơ tình nga."

      "Ngươi..." Tuân Thiệu theo thói quen định mắng tiếng "Vô sỉ", đành nhịn nuốt xuống, vừa đứng dậy bước , ngẫm ra lại quay trở vào, đem bầu rượu Địch Thu Túy kia cũng ôm .
      Trâu thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 6.1:

      Ít ngày trước khi Tuân Thiệu nhậm chức, Tuân Minh đặc biệt phái người đưa đến tín thư, tỏ vẻ thập phần hâm mộ đường muội "Có tiền đồ" như vậy, nhất định phải dâng hương kính báo tổ tiên.

      Tuân Thiệu xem xong đem tín thư xé tan thành từng mảnh, trong lòng yên lặng đem Ứng Thiên nguyền rủa trăm lần.

      Quan bào vẫn là kiểu nam, nhưng sửa vài chỗ, Tuân Thiệu vốn người cao chân dài, nhìn từ phía sau cũng thấy kì quái lắm, ngược lại có vài phần văn nhân tiêu sái.
      Trúc Tú nhất thời nổi hứng trêu ghẹo nàng:

      "Đây là vị thế gia công tử nhà nào nha? Xuất môn chỉ sợ muốn chọc tiểu nương người ta gọi bậy đâu."

      Tuân Thiệu bĩu môi:

      "Ta vốn thích hợp mặc nam trang."

      Đến Đông cung, thái giám chưởng quản chờ hồi lâu, vốn khi nghe uy danh Tuân Thiệu, còn có chút khiếp đảm, nhưng lúc thấy chân diện mục dung mạo đoan trang tao nhã của vị quan mới, đoán chừng cũng là người thông tình đạt lý, thế này mới yên lòng tiến lên đón chào.

      Tuân Thiệu đem trước sau toà viện đều nhìn lần, lười biếng hỏi:

      "Có chuyện gì bản quan có thể làm a?"

      Thái giám tha thiết xua tay:

      "Tạm thời có, nếu đại nhân, ngài xem ít thư tịch ?"

      "Xem thư nhiều có ý nghĩa, có rượu ?"

      Thái giám đối nàng vừa hình thành ấn tượng tốt đẹp nay ầm ầm sập đổ,

      ", được a đại nhân, phiên trực mà uống rượu là vi phạm cung quy."

      Tuân Thiệu đành thỏa hiệp:

      "Vậy được rồi, ta nơi khác nhìn xem, ngươi cố gắng tìm vài tình cấp bản quan làm ."

      Thái giám nọ đầu đầy hắc tuyến:

      "Vâng, đại nhân."

      Lần lượt xem xét Đông cung, Ấu đế thế nhưng sợ hãi Tuân Thiệu, sai người khẩn cấp đem tấu chương ra bên ngoài Đông cung, cho nên nay Tuân Thiệu cứ như vậy ra vào thoải mái.

      Xa xa có đội ngự lâm quân tuần tra tiến đến, vị cầm đầu bỗng nhiên vòng vo đường hướng Tuân Thiệu tới:

      "Tuân đại nhân."

      Tuân Thiệu quay đầu nhìn lại, nguyên lai là Chu Phong Ý. Ánh mắt nàng lạc người là quan phục tướng quân, ngậm ngùi ai oán.

      Chu Phong Ý chú ý tới tầm mắt của nàng, có chút ngượng ngùng:

      " hổ thẹn, tại hạ kỹ nghệ bằng đại nhân, Vũ Lâm Lang vốn nên để Tuân đại nhân làm mới phải."

      Tuân Thiệu cười cười:

      " Sao lại như vậy, cũng phải Chu vũ lâm sai."

      Hai người cũng coi như khí hòa thuận, nhưng giờ phút này đều trực, tiện nhiều lời. Chu Phong Ý trước khi bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, cười :

      "Nghe Tuân đại nhân rất thích rượu, tại hạ ngày mốt muốn đãi khách, cho người mang riêng loại rượu Tây Vực ngon nhất đến đây, Tuân đại nhân nếu chê, ngại cùng nhau đến sum tụ."

      Tuân Thiệu vừa nghe liền động tâm, có rượu lại có Chu Phong Dung, chính là đồ ngốc nha!

      "Vậy cung kính bằng tuân mệnh ."

      Chu Phong Dung lần này đến cũng phải chỉ mình nàng chú ý. Lúc chạng vạng, vừa ra cửa cung, Thái hậu bỗng nhiên tuyên triệu, Tuân Thiệu vội vàng quay vào, chỉ thấy Thái hậu trong điện vò khăn, qua lại.

      " biết Thái hậu cấp triệu thần đến đây là có chuyện gì?"

      Thái hậu vẫy tay kêu nàng ngồi xuống:

      "Đại tướng quân trở lại, tình đối với ngươi là cơ hội tốt a."

      Tuân Thiệu trong lòng run lên, điểm tâm tư nữ nhi ấy của mình ngay cả thái hậu đều biết?

      Ai ngờ Thái hậu nhanh chóng tiếp:

      "Ngươi nhất định biết thực ra vừa mắt Ứng Thiên ? Nếu là ngươi có thể khơi mào mâu thuẫn giữa bọn họ vậy ngươi có thể từ giữa mưu lợi bất chính ."

      Tuân Thiệu thế này mới nhàng thở ra, nguyên lai là việc này.

      "Đúng là vậy..." Nàng ra vẻ suy nghĩ sâu xa gật gật đầu:

      "Thái hậu có lý, thần nhất định hành tùy theo hoàn cảnh."

      "Tốt lắm tốt lắm." Thái hậu cuối cùng cũng buông lỏng khăn trong tay.

      đường trở về,Tuân Thiệu đem lời Thái hậu cân nhắc phen, hồi tưởng lại Chu Phong Dung ngày ấy ở giáo trường nhìn thấy Ứng Thiên, sau đó xác thực thái độ lạnh nhạt.

      Nàng cũng ít nhiều biết chút chuyện cũ.

      Năm đó tiên đế may mắc bệnh hiểm nghèo, trong triều sớm đề cập việc sắc lập thái tử. Bấy giờ Chu gia ủng hộ hoàng trưởng tử, Ứng Thiên tự nhiên ủng hộ Ấu đế bây giờ. Ấu đế tuy , mặc dù là hoàng tử thứ nhưng cũng là con trai trưởng hoàng hậu, địa vị vững chắc.Trong triều tranh luận ngớt, Chu gia từng bước ép sát, Ứng Thiên như cánh chim lớn che chở Ấu đế, từng có lúc khiến lão thừa tướng phải cố tình trung lập, đứng về bên nào.

      đến vài năm sau khi tiên đế bệnh nặng, Ngụy quốc đem binh đánh chiếm. Phụ thân, đại ca của Tuân Thiệu trước sau lần lượt chết trận, nàng gia nhập quân ngũ, thỉnh cầu sắc phong, nghĩ tới hoàn cảnh thay đổi, Ứng Thiên nắm quyền cao chức trọng, cùng thừa tướng địa vị ngang nhau, sau còn có thể ngăn chặn Chu gia mà giúp Ấu đế đăng cơ.

      Nay nghĩ đến, quả hai người trong lúc đó hẳn kết thù.

      Tuân Thiệu vuốt cằm tặc lưỡi, kẻ địch của Ứng Thiên chính là bằng hữu của mình, nàng phải cùng Chu Phong Dung hảo hảo tiếp cận nha.

      Buổi tối ăn cơm, Trúc Tú thao thao bất tuyệt chuyện bát quái, Tuân Thiệu đột nhiên hỏi:

      "Ngươi xem, ta làm khách của thế gia công tử, nên làm cái gì cho phải?"

      Trúc Tú khoát tay:

      "Chỗ Quốc cữu người bao nhiêu lần cũng được, tùy tiện ."

      "Ai ta muốn chỗ ."

      Trúc Tú vẻ mặt ngạc nhiên:

      " lẽ là thế gia công tử nhà khác mời người sao?" Nàng liền nhảy dựng lên,

      "Ta tìm cho tiểu thư bộ váy!"

      "Ách..." Tuân Thiệu câu cũng chưa kịp giải thích, chỉ thấy nàng chạy đoạn rồi lại quay về hỏi:

      "Lần này hẳn là người tuổi xấp xỉ ?"


      "..."
      Chu Phong Ý có phong phạm thế tử gia, ngày thứ hai phái người tới đưa thiệp mời, bên trong ghi chú có nữ khách khác, thỉnh nàng trăm ngàn lần cần cảm thấy tự nhiên.

      Tuân Thiệu làm sao để ý, chính nàng cũng chưa chú ý tra tới điểm này.
      sanone2112 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :