1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đánh cắp tình yêu - Tuyết Mặc (40C + 6PN)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 30: Boss bình tĩnh
      Edit: tongeck
      Beta: Bi

      Đại hội nhân viên chấm dứt, bên trong Phương thị nổi lên trận bão có lực sát thương cực lớn, gió bão quét đến đâu để lại những cảnh thương tâm đến đó.

      Phải biết rằng, ở tập đoàn, trong cảm nhận của phần đông phụ nữ chưa lập gia đình, Phương boss đứng đầu bảng tình nhân trong mộng, là bạch mã hoàng tử, là tiêu chuẩn chọn chồng! Các ôm ấp tình cảm có người nào mơ mộng? Trong mơ, có người nào mong Phương boss dành tình cảm chân thành cho mình? Có người phụ nữ nào lại ảo tưởng việc trở thành vợ Phương boss như thế nào?

      Bây giờ tất cả những ảo tưởng tốt đẹp, sáng lạn, những tâm hồn chờ mong lại bị câu của Phương boss “Tôi với Giản Tình từ hai năm trước sống cùng nhau” làm tan thành tro bụi trong nháy mắt.

      Kết quả này chứng tỏ đây là cơn bão táp khủng khiếp nhất từ trước đến nay, làm tập đoàn Phương thị bị chấn động mạnh mẽ.
      Giản Tình là người nổi tiếng ở công ty, chừng ngay cả dì quét dọn vệ sinh cũng biết mặt . Lời của Phương Khiêm cũng phải là lời bông đùa, nhìn theo biểu của , nếu có gì bất ngờ xảy ra, Giản Tình rất có thể trở thành con dâu nhà họ Phương.

      Trước kia, Phương boss trải qua nhiều mối tình, nhưng chưa từng che giấu, cũng chưa từng công khai như bây giờ, trịnh trọng tuyên bố quan hệ tại đại hội. Hành động này của boss hiển nhiên là muốn tuyên bố Giản Tình giống người bình thường.

      Hơn nữa với gia thế hiển hách của Phương boss, chuyện đương đâu cần lén lút? Huống chi là tận hai năm, thời gian lâu như vậy, giấu diếm cẩn thận như vậy, chứng tỏ Giản Tình là người rất quan trọng trong lòng .

      Cho nên trải qua đủ loại phân tích, Giản Tình tám chín phần chính là người may mắn bay lên đầu cành làm phượng hoàng.

      Kỳ , giờ này khắc này, người bị chấn động nhất chính là Giản Tình. ngờ bí mật được mình cẩn thận giữ kín hai năm, cuối cùng lại bị câu như mây của Phương Khiêm làm đổ bể trong phút chốc.

      Quá trình này giống như bạn vùng vẫy giãy dụa trong bể nước, đột nhiên có người đến cho bạn biết, kỳ nước chỉ ngập đến ngực bạn, bạn hoàn toàn có thể tự mình đứng lên. Cảm giác này, ngoài mệt mỏi còn có bất lực. Vì bạn quá sợ nước nên ngay từ đầu dám thử xem nước nông hay sâu…
      Giản Tình cảm thấy tâm trạng của mình lúc này cũng bất lực giống như ở trong bể nước.

      Thái độ cố chấp của Phương Khiêm làm cho hai năm cực khổ của hoá thành bọt nước, cũng khiến cảm thấy hai năm cẩn thận chỉ là lo sợ đâu.

      Nếu nhìn ra mua dây buộc mình, tại sao làm sớm hơn, mà lại lựa chọn che giấu cùng ?

      Phương Khiêm , điều ấy chưa bao giờ hoài nghi. Nhưng nội tâm quá phức tạp làm cho Giản Tình cảm thấy uể oải. Hai người nhau hai năm, tại sao càng ngày càng hiểu ?

      Quan hệ công khai, Giản Tình có bao nhiêu thứ cần chuẩn bị. Tâm trạng sau khi công khai rất phức tạp, gánh nặng vai từ trước tới nay đột nhiên mất khiến tâm trạng thoải mái lắm, làm cho Giản Tình khó xử…

      Về sau có thể quang minh chính đại ngồi xe Phương Khiêm làm. Về sau có thể kiêng nể gì cùng Phương Khiêm dạo phố.

      Có lẽ, về sau có càng nhiều người chú ý đến cuộc sống của họ, có càng nhiều trở ngại ngăn cách họ, bắt buộc họ phải vượt qua, có càng nhiều dư luận điên cuồng chèn ép , đến nỗi xương cốt cũng chẳng còn.

      Từ sau khi quan hệ công khai, rất nhiều nhân tố xác định cũng dồn dập kéo đến. Đến lúc đó, liệu có được dũng khí để đối mặt với tất cả những vấn đề nan giải ấy ?

      “Chị Tình, từ khi kết thúc đại hội đến giờ, chị cứ ngồi ngẩn ra ở đây, có phải Phương boss thông báo khiến chị cảm động nên lời ?” Thấy sắp đến lúc tan tầm, Tiểu Lâm thu dọn xong mọi thứ, nhìn sang Giản Tình vẫn ngồi xuất thần trước máy tính, Tiểu Lâm lại nhịn được đùa giỡn .

      “Chị Tình, buổi chiều Phương boss rất đẹp trai. Ở hội nghị, ấy thoải mái với mọi người người của ấy là chị, quả vô cùng tuyệt vời, hổ là người đàn ông hoàn mỹ nhất trong lòng em a a a…”

      Giản Tình làm ngơ với om xòm bên cạnh, nhìn đồng hồ, cũng bắt đầu thu dọn đồ đạc bàn. báo tin nhắn đột nhiên vang lên, Giản Tình mở ra xem, khẽ cong môi, rồi bỏ điện thoại di động vào trong bao.

      “Tan tầm cùng nhau về nhà.” Tin nhắn gửi cho như vậy.

      Tim Giản Tình đập hơi nhanh, giờ quan hệ công khai, có thể trực tiếp đến bãi đỗ xe, nơi để xe của nhỉ?

      “Chị Tình, đừng ngẩn người nữa, nhanh về thôi, nếu chần chừ thêm nữa thang máy nhất định rất đông đấy.” Tiểu Lâm nhìn đồng hồ, lo lắng thúc giục , thấy vẫn còn chậm chạp bèn vươn đôi tay tròn vo, kéo Giản Tình .

      Giản Tình bất đắc dĩ mỉm cười, nhanh chóng cùng rời khỏi văn phòng.

      Từ văn phòng đến thang máy, lại từ thang máy đến cửa tầng , ra chỉ là khoảng cách rất . Bình thường làm lên xuống vội vã, chưa bao giờ thấy có gì ổn, nhưng hôm nay, khoảng cách ngắn ngủi này lại khiến Giản Tình cảm giác như tiến hành trận đấu chạy marathon, quá trình vừa dài vừa gian khổ.

      Trước đó, chỉ cần là đồng nghiệp cùng tầng khi nhìn thấy đều tươi cười chào hỏi, người biết, nhìn thấy làm như thấy.

      Nhưng giờ giống vậy, mọi người đều về , vì thế mặc kệ có quen biết hay , chỉ cần thấy mặt là họ chăm chú nhìn. Tuy rằng sắc mặt họ có vẻ kính nể, nhưng quá nhiều chú ý vẫn làm Giản Tình thấy tự nhiên.

      Bình thường ràng thang máy chen chúc rất đông, đến phiên Giản Tình, đột nhiên mọi người đều nhường , thậm chí còn có vài người tình nguyện ra khỏi thang máy, chứ dám chen chúc cùng .

      Vậy là cảnh tượng kì lạ xuất , bên ngoài cửa thang máy rất tấp nập, nhưng bên trong thang máy chỉ có vài người ít ỏi, hơn nữa toàn là đồng nghiệp cùng ngành với Giản Tình.

      Tình huống này làm cho đầu Giản Tình đầy mây đen, cũng khiến Tiểu Lâm buông lời trêu chọc: ” Chị Tình, nhờ phúc của chị, tự nhiên cần phải chen thang máy, hạnh phúc quá thôi!”

      Giản Tình buồn bực liếc Tiểu Lâm: “Em mở miệng cũng người nào em câm điếc, có thể im lặng mấy phút được ?”

      “Chị Tình, chị làm khó em, chị biết em có cách nào bình tĩnh lại mà.”

      Những đồng nghiệp cùng ngành ở trong thang máy nghe cuộc đối thoại giữa hai người, sắc mặt đều trở nên 囧囧. Nhìn khí chất tao nhã của Giản trưởng phòng, lại nhìn dáng vẻ lưu manh của Lâm Kiều Kiều, trong lòng mọi người đều xúc động ngớt. người là phu nhân tổng giám đốc, người là nàng đàn ông khó lấy chồng. Hai người khác nhau như vậy, làm sao có thể trở thành bạn bè, quả thực là khó tin!!

      Bên ngoài tầng có vẻ yên tĩnh, hơn nữa mùa đông ban đêm thường đến sớm nên mọi người ra cửa lớn đều bước vội vàng, nhanh chóng giải tán.

      Tiểu Lâm và Giản Tình về khác đường, bèn chia tay nhau ở cửa.

      Giản Tình nhìn bầu trời, khẽ thở dài, trong lòng do dự có nên đến bãi đỗ xe xem Phương Khiêm ở đâu , nhưng vừa định xoay người bước , liền bị đám người đứng bậc cửa lớn thu hút.

      Bên cạnh, chiếc xe vô cùng quen thuộc với Giản Tình đỗ.

      Nhìn thấy vẫy tay với , Giản Tình thấy áy náy, đôi chân chịu theo khống chế, tự giác về phía .
      Mọi người ra vây quanh Phương Khiêm, thấy Giản Tình xuất đều dạt sang hai bên, khép nép nhìn .

      cười khẽ, trong ánh mắt loé lên vẻ cưng chiều, vẫy tay bảo đến bên cạnh . Giản Tình giống như bị thôi miên, ngập chìm trong ánh mắt của mọi người, tim đập như trống, bước chậm rãi đến bên .

      “Sao chậm vậy, chờ em lâu rồi, còn làm phiền Tiền trưởng phòng đứng lại đây cùng .” Phương Khiêm tự nhiên nắm lấy tay , tuy là những lời trách cứ nhưng trong giọng ngoại trừ cưng chiều tìm ra ý gì khác.

      Giản Tình hai má đỏ bừng, cúi đầu khẽ “Em xin lỗi.” Sau đó im bặt.

      Phương Khiêm khẽ cười, quay sang với người bên cạnh: “Tiền trưởng phòng, đây là bạn tôi, Giản Tình. Về sau đừng bảo là tôi giới thiệu chính thức cho mọi người đấy.”

      “Phương tổng, là, sống chung hai năm mà tiếng, chiều nay ở đại hội vừa thông báo, tôi suýt chút nữa bị phát bệnh tim.” người ở bên cạnh cười.

      Lập tức có ai đó phụ hoạ: “Đúng vậy, tôi cũng sợ hết hồn, lúc trước ông Hồ còn giới thiệu con cho Phương tổng, may là buổi gặp mặt thành, nếu tôi chẳng biết làm sao, ha ha…”

      Mấy nhân vật tầm cỡ đứng ở vị trí người người qua lại, thoải mái trò chuyện, tất nhiên là rước lấy ánh mắt tò mò của mọi người. Mà cảnh bị săm soi nhiều nhất chính là nửa người Giản Tình bị Phương Khiêm ôm vào trong ngực. Có hâm mộ, có ghen tị, cũng có tò mò, tất cả đều thầm đoán, này dùng biện pháp gì khiến Phương boss say đắm như vậy?

      “Đều do tôi, muốn bảo vệ ấy nên nên mới giấu diếm mọi người lâu đến thế.”

      “Phương tổng, nếu công khai, vậy hôm nào tôi được uống rượu đây?” Đột nhiên có người hăng hái hỏi.

      Phương Khiêm nhíu mày, mỉm cười, ung dung trả lời: “Tôi cũng rất mong ngày đó sớm đến.”

      “Vậy hãy nắm chặt lấy ấy nhé, chúng tôi chờ được uống rượu mừng của đấy.”

      “Nhất định rồi.” Cuối cùng, Phương Khiêm cười hứa hẹn.

      Lên xe, Giản Tình vẫn thẫn thờ nhìn cảnh vật bên ngoài, trầm ngâm . Xe gặp đèn đỏ liền dừng lại, cảm giác tay mình bị bàn tay của nắm lấy, Giản Tình quay đầu lại nhìn, tầm mắt rơi mắt .

      thở dài tiếng, hỏi: “Trách sao? Vì chưa thương lượng với em công khai quan hệ hai người.”

      Giản Tình khẽ lắc đầu: “ cũng biết, em chưa từng có ý kiến gì với quyết định của .”

      “Vậy em lo lắng điều gì?” nhướn mày, cười hỏi .

      “Về quan hệ chúng ta, về tương lai chúng ta, chuyện phải lo lắng có rất nhiều…”

      nắm lấy bàn tay bé của , đưa lên miệng hôn, vẻ mặt vô cùng kiên định , “Tình, em chỉ cần là đủ, tất cả những việc khác, hãy giao cho xử lí.”
      tart_trung thích bài này.

    2. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 31: Bởi vì (17+)
      Edit: ss Mai
      Beta: Bi

      Phương Khiêm vừa bước ra từ phòng tắm nhìn thấy ngồi ôm gối, ngơ ngẩn ghế sofa. Trong TV chiếu bộ phim tình cảm, nữ nhân vật chính khóc chết sống lại, bầu khí ảm đạm bi thương, nhưng lại thu hút được khán giả chuyên tâm này.

      chắc chắn có tâm . Đừng nhìn bề ngoài chín chắn, ra tâm đơn giản trong lòng cũng có thể bị dễ dàng nhận ra. phải có con mắt xuyên thấu, mà chỉ vì hề phòng bị trước mặt , luôn tin tưởng trăm phần trăm, làm cho chủ nghĩa độc chiếm trong càng tăng lên tới cực hạn.

      Lúc này chuyện phiền não của hẳn là làm thế nào để đề cập với chuyện về nhà. Công ty cho nghỉ năm ngày, xin nghỉ thêm mười ngày, thế là lần này về đến nửa tháng, định bỏ mặc thời gian dài như thế? Chỉ cần nghĩ đến điều đó, Phương Khiêm liền cảm thấy buồn bực vô cùng, buồn bực đến nỗi biết ràng vì sao phiền não, nhưng lại làm bộ như biết.

      Xin phép là chuyện, tại quan hệ của bọn họ công khai, chẳng lẽ này nghĩ tới việc dẫn về nhà lần sao? Chẳng lẽ thân là tổng giám đốc công ty lớn mà phải đương lén lút như thế sao?

      Xét lại tư tưởng suy nghĩ của Phương boss, có thể dễ dàng nhìn ra, biệt danh “Phương keo kiệt” cũng phải là hư danh.

      Với tay rót cốc nước, thong thả bước đến bên cạnh Giản Tình, coi chiếc gối ôm hình người, vòng tay quấn chặt lấy .

      “Uống nước , chương trình TV hay lắm à? Xem đến ngây ngẩn cả người.”

      Giản Tình hết hồn vì đột ngột xuất , nghe bèn đưa tay đón lấy cốc nước, nào ngờ đưa cốc nước cho thôi lại còn ngửa đầu uống hớp lớn.

      Giản Tình sửng sốt, đột nhiên thấy cúi đầu, chuẩn xác hôn lên môi , dòng nước ấm mang theo hơi thở tươi mát của tiến thẳng vào trong miệng . lại bắt uống nước bằng cách này, sau khi ý thức được xảy ra chuyện gì, mặt thoáng chốc đỏ bừng.

      nửa hờn nửa dỗi lườm rồi lập tức đoạt lấy chiếc cốc trong tay , “Em tự uống.”

      Nhìn bị mình làm cho đỏ mặt, Phương Khiêm bật cười ha hả rồi , “Em biết rằng uống như vậy mới có vị ngon sao?”

      ràng bộ dáng Phương Khiêm nghiêm túc nhưng ở chỗ người lại ra những câu âu yếm làm cho Giản Tình đỏ mặt tía tai, cũng khiến cảm thấy vừa giận lại vừa .

      “Đáng ghét.” Vừa thẹn vừa giận, Giản Tình im thin thít lúc lâu, mới bật ra được hai từ phản bác .

      Nhưng phản bác như vậy, những có tác dụng mà ngược lại còn làm cho ruột gan Phương Khiêm càng thêm ngứa ngáy. cúi đầu, tìm đến đôi môi đỏ mọng của , rồi lập tức đặt lên đó nụ hôn dài nồng nhiệt.

      Vừa hôn xong, Giản Tình cảm thấy choáng váng, uể oải, bèn tựa vào trong lòng Phương Khiêm, thở hổn hển.

      “Hai ngày nay ở công ty có thoải mái ?” Hơi thở Phương Khiêm dồn dập, từ từ hít sâu vài cái, hơi thở mới chậm rãi, thong thả trở lại.

      Giản Tình lắc đầu, cười yếu ớt đáp: “ có gì.”

      Trước khi công khai quan hệ, mọi người có đủ loại nghi ngờ vô căn cứ với , bởi có nơi nào làm hậu thuẫn nên mọi người mới kiêng nể , tung tin đồn khắp nơi. Nhưng giờ tất cả mọi người đều biết là người của Phương Khiêm, đâu còn ai dám xấu ? Cho dù muốn , cũng chỉ lén lút sau lưng, hơn nữa những lời này chắc chắn truyền đến tai . Vì vậy hai ngày sau khi công khai quan hệ, bên tai Giản Tình xem như yên tĩnh hơn rất nhiều.

      Phương Khiêm vừa lòng cất tiếng: “Vì vậy mới chúng ta nên lo lắng những chuyện chưa xảy ra, vừa hao tâm tổn sức vừa mệt mỏi.”

      Giản Tình im lặng nghe , khe khẽ thở dài, thầm nghĩ đâu phải ai cũng giống , có năng lực hoàn thành tất cả mọi chuyện muốn làm.

      Như tâm trạng lúc này của , ràng có việc nhưng dám ra.

      “Tình, em có tâm đúng ?” Đến cuối cùng, vẫn là Phương Khiêm mềm lòng, vì thể tiếp tục nhìn khuôn mặt ủ rũ của , bèn ôm vào lòng, mở miệng hỏi.

      thông minh, khôn khéo như vậy, cẩn thận của chắc chắn làm vui, vì vậy ngẩng đầu nhìn , những lời vốn khó mở miệng kia nhờ ánh mắt cổ vũ mà dễ dàng ra: “Khiêm, lễ mừng năm mới em muốn về nhà.”

      Phương Khiêm nhíu mày, vẻ mặt có gì bất ngờ, thuận miệng hỏi: “Định về bao lâu?”

      Đây mới là vấn đề mà trong lòng Giản Tình cảm thấy rối rắm, do dự lúc mới đáp: “Bởi vì ghép phép mấy năm liền cho nên em định nghỉ nửa tháng.”

      Giản Tình cúi đầu, đợi hồi lâu thấy Phương Khiêm đáp lại, bèn ngẩng đầu lên, nhìn thấy vẻ mặt nửa cười nửa của , nén nổi nghi ngờ. Sao lại có vẻ mặt này?

      “Vốn em chỉ định nghỉ năm ngày thôi, nhưng mà sức khỏe của ba em dạo gần đây tốt lắm, nên em muốn nghỉ nhiều chút để có thời gian chăm sóc ba…”

      Giản Tình vội vã giải thích, nhưng lại bị bàn tay to lớn của Phương Khiêm bưng kín miệng, “Tình, em ngừng lại chút .”

      Thở dài, bất đắc dĩ hỏi: “Em cảm thấy vì thời gian em về nhà quá lâu nên tức giận đúng ?”

      Giản Tình khẽ gật đầu, thấy nhíu mày có vẻ vui, rồi : “Giờ cũng muốn với em, cho dù em về nhà tháng cũng giận.”

      “Là vậy sao?” Giản Tình thở phào nhõm, chỉ cần tức giận, mới có thể an tâm về nhà.

      “Tuy nhiên đối với chuyện em về nhà lần này, cũng có chỗ làm cho rất giận.” Hình như muốn để cho tâm trạng của thoải mái, lập tức thẳng ý nghĩ của mình ra. Nhìn vẻ mặt mơ hồ của , thể tiếp lời: “Chúng ta công khai quan hệ, chẳng lẽ em còn muốn tiếp tục giấu diếm người nhà em sao?”

      Đối với việc giấu diếm người nhà chuyện đương cùng , trong lòng Phương Khiêm vẫn có khúc mắc. phải keo kiệt, mà thực trải qua việc này khiến cảm thấy mình quá mức thiệt thòi.

      Còn nhớ khi bọn họ vừa ở chung lâu, hôm đó là ngày hè nắng ấm, bọn họ ở trong mộng đẹp bị hồi chuông điện thoại vang lên đánh thức. nhìn thấy vẻ mặt sau khi tiếp điện thoại hốt hoảng y như sắp đến ngày tận thế.

      Nguyên nhân là em trai chưa báo với tự mình ngồi xe lên thành phố S, đến nhà ga mới gọi điện thoại cho . Đối mặt với tình huống này, Giản Tình rất hoang mang, lo sợ.

      việc tiếp theo, chỉ có thể dùng từ rối loạn để hình dung. đường đường là tổng giám đốc của Phương thị, vậy mà vào buổi sáng đẹp trời lại bị bạn vừa dịu dàng vừa đáng của đuổi ra khỏi nhà, hơn nữa tuần tiếp đó, ngay cả móng ngón tay cũng chạm được.

      việc lần đó làm cho Phương Khiêm chịu đựng nổi. Mỗi khi nhớ tới việc này, lại nén được thở dài.

      rốt cuộc phải chịu đựng đến năm nào tháng nào mới có thể danh chính ngôn thuận…

      Nghe Phương Khiêm lên án, Giản Tình xấu hổ, “Em tính lần này về nhà, chuyện của chúng ta với ba mẹ.”

      ?” Phương Khiêm hoài nghi hỏi.

      ra từ lâu em muốn với họ, nhưng chỉ sợ chuyện điện thoại ràng lắm, cho nên mới chờ tới bây giờ…”

      “Vậy chờ em chuyện với ba mẹ xong, sắp xếp thời gian ra mặt hai bác.” được hứa hẹn như vậy, Phương boss rất đắc ý chốt lại câu.

      Gánh nặng trầm trọng trong lòng Giản Tình bây giờ mới có thể trút bỏ. Phương Khiêm rất đúng, nhiều việc chưa xảy ra mà lo sợ đâu chẳng làm được gì. Hơn nữa, mình trước mặt là quá mức nao núng, quá mức cẩn thận, đây là tính tình tốt, về sau cần sửa chữa mới được.

      Đến khi Giản Tình lấy lại tinh thần, nhìn thấy lấy ra chai vang đỏ cùng hai cái ly, khẽ cười với rồi : “Chúng ta uống chén cho ấm áp.”

      Giản Tình nhìn bình rượu, lập tức cảm thấy choáng váng, khuôn mặt trở nên mất tự nhiên rồi chuyển hồng. Từ lần trước, sau khi cùng Tần Tiểu Ý ra ngoài uống say, Phương Khiêm liền phát ra là sau khi uống rượu luôn ở trong tình thế chủ động. Vì thế sau này mỗi khi muốn hành động đều cho uống vài ngụm rượu.

      Lúc này, mang ra chai vang đỏ, ám chỉ ràng như vậy, xấu hổ sao được? Nhưng mà vừa trút bỏ được gánh nặng nên tâm trạng trở nên sảng khoái, ra ngại dùng thân thể của mình làm cho vui vẻ.

      Tay đẩy chén rượu ra, khóe miệng Giản Tình mấp máy, ghé vào lỗ tai thầm: “Đêm nay chúng ta cần uống rượu, bây giờ ôm em trở về phòng .”

      Công chúa lên tiếng, kỵ sĩ dũng mãnh đương nhiên trái lệnh. Phương Khiêm nhanh chóng buông chén rượu, bế lên, rồi về phòng ngủ.

      Đặt giường, Phương Khiêm mê muội nhìn , khàn khàn : “Bảo bối, em đẹp.”

      Giản Tình khẽ cười tiếng, nhàng đẩy ra, xoay người cái đè lên người , “Vậy hưởng thụ cho tốt .” xong, đôi tay bé lưu loát cởi chiếc áo tắm của .

      Thân thể thon dài của lập tức đập vào mắt, tuy rằng nhìn thấy vô số lần, nhưng mỗi lần nhìn , đều có cảm giác mặt đỏ tới mang tai.

      Bộ ngực rắn chắc, eo thon gọn, còn có “mũi tên ” giương cao kia, tất cả đều dụ dỗ cúi đầu, dùng miệng chậm rãi nhấm nháp.

      Khi hôn lên ngực , rồi chậm rãi kéo đường xuống, vẻ mặt của Phương Khiêm rất sung sướng. Hiếm khi có tác dụng của rượu cũng có thể chủ động như vậy, đương nhiên phải tận tình hưởng thụ, chừng đêm nay thể ngủ được.

      Lúc Giản Tình tiếp tục hôn xuống , hơi thở của Phương Khiêm dần trở nên hỗn loạn. Khi đưa “mũi tên cực nóng” của tiến vào miệng, Phương Khiêm nhịn được thấp giọng rên rỉ tiếng. Khoang miệng ấm áp, cái lưỡi đinh hương ẩm ướt, linh hoạt, nhịp nhàng mút vào, tất cả đều làm cho Phương Khiêm cảm thấy muốn nổi điên.

      Ông trời ơi, kỹ thuật của bé này trở nên lợi hại như vậy từ khi nào?

      Bản tính đàn ông dũng mãnh khiến cho Phương Khiêm muốn cứ nằm chờ chết như vậy, sau khi hít sâu hơi, đè nén khoái cảm dưới thân, rồi kéo lên, cười mê hoặc, “Làm sao chỉ để mình hưởng thụ được.”

      Giản Tình cảm thấy thân thể của mình bị xoay tròn, định thần lại thấy “vũ khí lớn” của đưa đến bở miệng , mặc dù có vẻ mơ màng, nhưng vẫn đỏ mặt tiếp tục động tác lúc trước, há miệng rồi lại đưa nó tiến vào, chậm rãi nhấm nháp.

      Ngay sau đó, Giản Tình cảm thấy quần áo người mình bị bỏ , cảm giác mát lạnh ập tới, sau đó, cảm thấy hai chân bị mở ra, tay Phương Khiêm sờ soạng ở chỗ mẫn cảm của , tiếp theo, cái gì đó hơi ẩm ướt bắt đầu chu du ở chỗ đó.

      Đến lúc Giản Tình ý thức được đó là đầu lưỡi của Phương Khiêm, đầu “ầm ầm” nổ tung. cảm thấy trời đất quay cuồng, hoa mắt chóng mặt. giúp khẩu giao? Trời ơi, chuyện này rất kích thích!

      Trước đây, cũng thường xuyên dùng miệng làm cho vui sướng, nhưng dùng tư thế như thế này, khiến cả hai cùng khẩu giao chưa hề có.

      Từ trước Giản Tình luôn cảm thấy tư thế kiểu này quá sức dâm loạn, nhưng giờ đây khi chính mình trải nghiệm, ngoại trừ hô hấp càng lúc càng khăn cảm giác cũng thích thú.

      Đầu lưỡi của Phương Khiêm hiển nhiên linh hoạt hơn so với . lâu sau, Giản Tình cảm thấy thân thể lên đến cực hạn, khẽ run rẩy, ngay cả miệng mình cũng bắt đầu sử dụng tốt.

      Bỗng giọng nồng ấm của Phương Khiêm vang lên: “Bảo bối, em hưởng thụ nhưng cũng đừng nhàn hạ đấy.”

      Khi thanh vui vẻ, trêu chọc của thổi quét qua thần kinh của , từng chút lại từng chút khoái lạc làm cho miệng nhịn được ra sức hút vào, chợt nghe khẽ giọng rên lên tiếng “A” . Mũi tên vốn yên lặng để cho liếm bỗng theo cử động của chủ nhân nó mà thay đổi kích thước, vừa tiến vừa lùi trong miệng rồi nhanh chóng trướng lên, hơn nữa càng trướng càng lớn, rất nhanh vượt qua khả năng tiếp nhận của khoang miệng .

      Vật nam tính khổng lồ xâm nhập trong miệng khiến Giản Tình bắt đầu cảm thấy khó thở. run run thắt lưng, cỗ tinh dịch lập tức phun vào trong miệng .Giản Tình bị choáng váng, nhịn được bắt đầu nôn khan, cảm giác nhờn nhợn trong cổ kia làm vô cùng khó chịu.

      “Tình, em sao chứ.” Nhất thời khống chế được phóng ra ở trong miệng , Phương Khiêm cũng hiểu được mình có điểm quá đáng, vội vàng lấy cốc nước đặt ở tủ đầu giường để súc miệng.

      Mãi mới ngừng nôn khan, khóe mắt rơm rớm, hờn dỗi trừng mắt nhìn , ủ rũ : “Đáng ghét.”

      Nhìn bộ dạng điềm đạm đáng , Phương Khiêm vốn sốt ruột, rốt cuộc nén được bật cười, ôm dỗ dành, “Đúng đúng đúng, đáng bị ghét nhất, chúng ta tiếp tục …”
      tart_trung thích bài này.

    3. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 32: Về nhà
      Edit: ss Mai
      Beta: Bi

      Ngày còn bé, Giản Tình luôn có cảm giác năm dài đằng đẵng, Tết lịch luôn ung dung đến trong chờ mong háo hức của trẻ , nhưng năm nay, Giản Tình lại thấy Tết đến nhanh như chớp.

      Nghe các đồng nghiệp thảo luận sang năm mới phải làm những chuyện gì, đâu chơi, Giản Tình lại rầu rĩ vui. phải là muốn về nhà, nhưng chỉ cần nghĩ đến phải rời xa Phương Khiêm tận nửa tháng, lại cảm thấy vui nổi.

      Hôm nay là ngày làm cuối cùng trước kỳ nghỉ, Phương Khiêm sau khi đưa đến công ty liền lái xe , cũng cho là muốn làm việc gì.

      Nhớ tới mấy ngày qua đêm nào cũng triền miên dứt, trong lòng Giản Tình lại ngọt ngào như rót mật. Phương Khiêm bọn họ xa nhau mười lăm ngày, nên đương nhiên phải đem tình của những ngày đó làm lần cho đủ. Bởi vậy mỗi đêm đều thay đổi các cách thức khác nhau, khiến hưởng thụ khoái lạc nhưng đồng thời thân thể cũng thích ứng kịp.

      ***

      Khi sắp xếp đồ đạc đợi tan làm, Giản Tình nhận được điện thoại của Tần Tiểu Ý. Tần đại tiểu thư chờ ở dưới lầu, là có gì đó muốn tặng và cũng có quà cho bố mẹ , bảo nhanh chóng xuống lấy.

      Trước kia khi còn học, Tần Tiểu Ý cũng cùng Giản Tình về thăm nhà vài lần nên còn xa lạ gì với cha mẹ của Giản Tình nữa. Sau này, mỗi lần Giản Tình về nhà ăn Tết, đều mua rất nhiều quà để Giản Tình mang về. Qua vài năm, thói quen trở thành hình thức cố hữu, Giản Tình có từ chối vài lần nhưng tất nhiên là thể đánh bại được cố chấp của Tần Tiểu Ý, đành phải chiều theo ý . Dù sao quà mua phải đồ đắt tiền mà lại rất hữu dụng nên Giản Tình cũng thoải mái nhận lấy.

      Tần Tiểu Ý rủ Giản Tình ăn cơm mà lái xe đưa về đến nhà, hơn nữa chắc Giản Tình cũng muốn ở cùng Phương Khiêm hơn.

      Khi đến nhà, thấy Tần Tiểu Ý lấy ra từ phía sau xe đống đồ, Giản Tình bèn kêu lên: “Nhiều như vậy cậu bảo tớ làm sao mà mang về nổi”.

      “Giờ là lúc đường xá đông nhất, cậu nghĩ để cho cậu bắt xe khách về à?” Tần Tiểu Ý độp lại.

      Điều này ra Giản Tình nghĩ tới. Bởi thành phố C có sân bay nên muốn về nhà tất nhiên phải bắt xe khách, chạy chuyến đường cao tốc ít ra cũng phải mất hơn ba giờ đồng hồ. Thời gian tuy lâu nhưng xe khách bây giờ rất tiện lợi, chỉ cần vào bến là có thể mua vé bất cứ lúc nào nên Giản Tình mới muốn Phương Khiêm đưa về. Lái xe hơn ba tiếng đồng hồ chắc chắn là rất mệt, Giản Tình thực lo lắng Phương Khiêm mệt mỏi.

      “Mình muốn bắt xe khách về.” Giản Tình vừa chuyển đồ, vừa khẽ.

      Tần Tiểu Ý quay đầu nhìn , khóe miệng cong lên mắng: “Đồ ngốc, nhưng mà lần này về lâu như vậy chắc chắn cậu rất nhớ ”.

      Giản Tình mở miệng, chỉ im lặng gật đầu.

      “Vậy tại sao đưa về cùng, mình nghĩ chắc là rất thích về nhà cùng cậu”.

      “Mình còn chưa với ba mẹ, lần này trở về cũng là muốn với họ”.

      Tần Tiểu Ý thở dài nhìn : “Cậu này, toàn lo lắng đâu”.

      Là bạn thân của Giản Tình, Tần Tiểu Ý sao lại biết và Phương Khiêm đương rất hạnh phúc, nhưng ở trong lòng Giản Tình chắc chắn có áp lực rất lớn. Ngay từ đầu với người nhà chuyện mình đương với người như , hẳn là vì thể xác định tình cảm này, xác định được Phương Khiêm có thể dừng lại bên đời bao lâu, vì thế mới chọn cách giấu diếm.

      Nay Phương Khiêm kiên quyết công khai, rốt cuộc cũng xác minh được thái độ của . Việc này khiến Giản Tình tự tin hơn rất nhiều, vì vậy mới định tuyên bố với người nhà.

      Đêm đó, sau khi thương , Phương Khiêm làm phiền nữa, hai người im lặng ôm nhau, gì, dường như cả hai đều buồn ngủ.

      “Em định về sáng hay chiều?” Phương Khiêm khẽ hỏi bên tai , nhưng đề cập đến việc định về bằng cách nào.

      “Em về buổi sáng, lúc ấy cũng ít xe, lần này mang về cũng nhiều đồ lắm, lái xe đưa em về , đến thành phố C nghỉ ngơi đêm rồi về có được ?” Lần chuyện trước cùng Tần Tiểu Ý khiến chú ý đến vấn đề này, thay vì tự mình độc lập chi bằng tùy lúc thích hợp mà làm nũng với , có lẽ cũng muốn thấy lệ thuộc vào .

      Phương Khiêm nhíu mày, có vẻ bất ngờ trước cầu của . còn tưởng nếu mình chủ động đề nghị đưa đón có lẽ tự bắt xe về. Tuy rằng chỉ sắp xếp cho ở lại thành phố C có đêm mà trực tiếp dẫn về nhà, nhưng Giản Tình đưa ra cầu như thế với cũng khiến cảm thấy an ủi.

      Vì thế nén được, mở miệng trêu : “ nghĩ hay là em nhân tiện mang về nhà luôn”.

      Giản Tình ngẩng đầu nhìn , ánh mắt khẽ động: “Em xin lỗi, để lần sau , lần sau em nhất định đứng trước mặt họ, hãnh diện mà với bọn họ là người đàn ông của em”.

      Phương Khiêm nhàng xoa tóc , hôn lên trán . Sao lại thể chứ, chuẩn bị để thương cả đời cầu nhặt này đối với , có đáng gì đâu.

      Bởi vì đồ đạc cần mang về rất nhiều nên Phương Khiêm chọn chiếc SUV[1]. Lúc Giản Tình nhìn đến những thứ mà ngày trước Phương Khiêm chuẩn bị ở trong xe, trong lòng cảm động còn miệng lại trách hoang phí. Tất cả những thứ mua đều rất đắt lại hữu dụng. Nhưng mà tốt xấu gì cũng là tâm ý của , Giản Tình hôn cái, tỏ lòng biết ơn.

      Bởi vì đường đông, xe đến đường cao tốc bắt đầu kẹt xe. Vốn đường cao tốc có thể đến 120km/h mà bây giờ chỉ có thể lái ở tốc độ 50km/h. Phương Khiêm cảm thán rằng dân trong nước đông quá đồng thời trong lòng cũng hối hận thôi, sớm biết thế này điều động luôn trực thăng để đưa về.

      Xe với tốc độ rùa bò, chút ngừng chút, mãi đến hơn 3 giờ chiều mới đến được thành phố C. đường mệt nhọc làm cho Phương Khiêm luôn được sống an nhàn sung sướng có vẻ mệt mỏi, vì thế khi đến thành phố C chuyện hai người làm đầu tiên là tìm khách sạn thoải mái để nghỉ ngơi.

      Nhà Giản Tình ở thành phố C mà ở thị trấn cách đó nửa giờ xe. Bởi vì Phương Khiêm ở đây nên Giản Tình cũng vội về nhà mà tính ở lại chăm sóc Phương Khiêm đến ngày hôm sau rồi mới về.

      Phương Khiêm rất hài lòng với quyết định này của .

      Hai người dàn xếp xong rồi nghỉ ngơi, đến chạng vạng mới tay trong tay rời khỏi khách sạn. Lần đầu tiên Phương Khiêm đến thành phố C, thừa dịp này muốn cùng Giản Tình dạo.

      ra, Giản Tình cũng biết nên đâu, lí do là lúc còn ở nhà rất ít khi lên thành phố C, mà cũng vì rời nhà nhiều năm, thành phố thay đổi rất nhiều, thay đổi từng ngày, nên ấn tượng của thành phố tồn tại trong so với hôm nay cách biệt trời vực.

      Khách sạn hai người ở chính là khu vực sầm uất nhất của thành phố, bởi vậy muốn tìm đồ ăn đặc sắc của quê hương cũng khó, hơn nữa Phương Khiêm rất hứng thú đối với thành phố bé mà giàu có này, chỉ tiếc người thành phố C đều dùng tiếng địa phương, khi Phương Khiêm nghe thấy cũng chỉ như vịt nghe sấm.

      “Từ trước tới giờ nghe cách em chuyện đều có điệu giống người thường, ra nguyên nhân là do ngữ điệu địa phương.” Khi hai người ổn định chỗ ngồi trong nhà hàng sang trọng, Phương Khiêm mới cười và với như thế.

      Giản Tình lau đũa cho , ánh mắt long lanh, “Vậy có phải cảm thấy điệu chuyện của em khó nghe ?”.

      Người con ở trước mặt người đàn ông mà mình luôn muốn biểu tốt nhất, cho nên cầu đối với bản thân cũng rất nghiêm khắc.

      Phương Khiêm nhìn đôi mày nhíu lại của , : “Là dễ nghe giống người thường”.

      Hai người ăn xong lại tiếp tục tay trong tay dạo xung quanh, khi nghĩ đến ngày mai phải xa cách, Giản Tình phân vân trong lòng. Có nhiều lần muốn với là cứ trực tiếp dẫn về nhà luôn, nhưng lời đến cửa miệng rồi mà rốt cuộc cũng thốt nên lời.

      Ngày hôm sau Phương Khiêm đưa Giản Tình đến thị trấn cách nhà xa, chờ em trai ra đón.

      Giản Tình nhìn người đàn ông dựa vào cửa xe, hé môi, cúi đầu đề nghị: “Hay là cùng em về nhà luôn vậy”.

      Phương Khiêm lấy tay vuốt mái tóc bị gió thổi loạn, nhàng đáp: “Đừng miễn cưỡng bản thân, cho em với họ xong, rồi gặp họ cũng được, vội.” Sau đó lại ra lệnh, “Thời gian này được tắt di động, muốn lúc nào cũng có thể nghe giọng của em. Chiếc thẻ phụ kia cũng cứ việc dùng, đừng tiết kiệm tiền mà làm mất mặt mũi của , biết ?”.

      Giản Tình gật đầu, sống mũi cay cay, nước mắt chảy xuống, Phương Khiêm lại thấy đau lòng, dùng tay lau nước mắt cho rồi giọng dỗ dành.

      Nhìn thời gian cũng muộn, Giản Tình mới lưu luyến muốn rời vòng tay ôm ấp của , giọng dặn dò: “Lái xe cẩn thận, đến nơi gọi điện cho em”.

      Khi em trai Giản Tình đến, thấy mình đứng đơn độc bên đống đồ đạc, liền cảm thấy tội nghiệp.

      Từ khi làm đến nay, quanh năm suốt tháng, Giản Tình cũng chỉ đến Tết lịch mới về nhà, bình thường nhiều nhất cũng chỉ gửi tiền, hoặc chuyển về nhà ít đồ dùng cần thiết cho nhu cầu sinh hoạt. Trong lòng cảm thấy mình bất hiếu, hơn nữa giờ lại giấu người nhà chung sống với Phương Khiêm suốt hai năm, những áy náy trong lòng càng ngày càng nhiều.

      Nhà của Giản Tình ở là ngôi nhà hai tầng vừa mới xây năm trước. Mấy năm nay Giản Tình gửi tiền về nhà cũng ít, cộng thêm khoản ba mẹ tích luỹ nhiều năm, nên ngôi nhà hai tầng hơn 100m2 cũng rất tiện nghi so với vùng nông thôn này. Ba Giản Tình cũng mua thêm ở trước và sau nhà hai khoảnh đất, xây tường bao, phía trước trồng hoa cỏ, phía sau trồng rau dưa, người nhà dùng trong ngày cũng thoải mái.

      Nhưng từ đầu mùa đông đến nay, ba Giản Tình sinh bệnh, sức khoẻ bằng ngày trước. Khi khám ở bệnh viện phụ cận, bác sĩ đều do vất vả lâu ngày tích tụ thành bệnh, lúc trước còn trẻ còn có thể nhẫn nại mà vượt qua, nhưng tại tuổi lớn, có thể là bệnh đến như núi đổ. Giản Tình lần này về muốn đưa ba khám sức khoẻ toàn diện, nếu được chờ qua Tết dẫn ba lên thành phố S.

      Hàng xóm xung quanh nghe con nhà họ Giản từ thành phố S về ăn Tết đều chạy đến góp vui, nhìn Giản Tình xinh đẹp động lòng người tranh nhau hỏi về chuyện hôn nhân. Bị hỏi như thế, Giản Tình chỉ cười cười, lên tiếng, còn mẹ Giản Tình tính cách ngay thẳng, trực tiếp xua đuổi.

      Ăn cơm trưa xong, mẹ Giản Tình sợ lại mệt mỏi nên giục lên lầu nghỉ ngơi, Giản Tình vì trong lòng nhớ Phương Khiêm nên có tâm tư chuyện với người nhà, bèn lên phòng mình.

      muốn gọi điện thoại cho Phương Khiêm, lại sợ ảnh hưởng lái xe, đấu tranh giường hồi lâu mà dám ấn số.

      Khi mơ mơ màng màng bị tiếng điện thoại đánh thức dậy, bèn vội vàng tiếp máy. Nghe giọng nam trầm ấm từ đầu dây bên kia truyền đến, Giản Tình mới cảm thấy yên lòng.

      Hai người mới chia tay có vài tiếng đồng hồ mà trong lòng Giản Tình nhớ như vậy. Chính ma lực của tình khiến cho con người ta lo được lo mất như thế.

      [1] : http://vi.wiktionary.org/wiki/SUV
      tart_trung thích bài này.

    4. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 33: Gia đình
      Edit: ss Mai
      Beta: Bi

      Nông thôn thuần phác, có những ồn ào náo động của thành phố, hơn nữa khí lại rất an nhàn, yên tĩnh, có áp lực công việc. Buổi sáng ngày thứ hai sau khi về nhà, Giản Tình thoải mái ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh. Nhiều năm làm việc bên ngoài, mỗi lần về nhà, Giản Tình luôn cảm thấy ở nhà chẳng phải làm gì, đây là loại hưởng thụ khiến cả thể xác lẫn tinh thần đều sung sướng.

      Rửa mặt chải đầu xong, Giản Tình xuống nhà, những người khác trong nhà đều làm việc của mình. Mẹ Giản Tình thấy con xuống lầu liền làm cho bữa sáng, sợ làm sớm quá cháo bị nguội.

      Giản Tình bưng bát cháo lên, húp mấy miếng, phát ra ba và em trai có ở trong nhà, liền quay sang hỏi mẹ: “Tiểu Diệp và ba đâu hả mẹ?”.

      Mẹ Giản Tình cầm cái chậu nhựa, ra bên ngoài, đáp: “ ở bên ngoài giết ngỗng”.

      Quê Giản Tình ở vùng duyên hải, lễ mừng năm mới có rất nhiều tập tục, nhưng trong đó quan trọng nhất chính là mỗi nhà đều phải giết ngỗng để cúng thần linh. Đem con ngỗng béo bỏ vào nước sôi, rồi cho các hương liệu thượng phẩm vào, nấu mấy giờ liền hương liệu đều thấm cả vào ngỗng.

      Trước đây, Giản Tình rất thích ăn món này, nhưng lúc đó cuộc sống của mọi người còn khó khăn, muốn ăn thịt ngỗng đều phải chờ đến Tết mới được ăn, hơn nữa, mẹ còn tiếc nên bắt cả nhà phải ăn kèm với 2, 3 bát cơm, mà cũng chia thành rất nhiều bữa. Có đôi khi, lễ mừng năm mới vào những ngày nóng oi bức, thịt ngỗng để lâu mà ướp lạnh dễ bị ôi thiu, vì thế mẹ chặt thành từng miếng , ướp hành, xì dầu rồi xào lên cho cả nhà cùng ăn, hương vị là tuyệt.

      Nghe mẹ bảo ba và em trai giết ngỗng, Giản Tình ăn vội bát cháo, cắn miếng táo rồi háo hức chạy ra giúp.

      Mấy ngày này thời tiết có vẻ ấm áp, hôm nay mặt trời lên từ sáng sớm. Giản Tình nhìn mọi người trong nhà ngồi quanh sân, bên cạnh là đống lông ngỗng, còn con ngỗng béo múp nằm trong chiếc chậu nhựa, mọi người cố gắng nhổ hết những chiếc lông măng.

      Cầm chiếc ghế, Giản Tình cũng chen vào giữa hai người ngồi. Ba Giản Tình nhìn bộ dạng của con vui vẻ, bèn nhắc: “Nước lạnh lắm, đừng động tay vào, ngồi bên cạnh nhìn là được rồi”.

      Giản Tình quyết chí đáp: “Lao động là vinh quang, con cũng muốn nhàn hạ, nhưng mà con giúp ba, thế hai chiếc đùi ngỗng là của con”.

      Giản Diệp thấy chị vậy cũng vội vàng phụ hoạ: “Con muốn hai cái cánh”.

      Mẹ Giản Tình nghe mọi người chí chóe chia nhau con ngỗng, bèn quát: “Bậy nào, hai cái đứa này, ngỗng này phải để cúng thần linh trước, được thế.”

      Giản Tình mím môi cười khẽ, còn em trai lầm bầm: “Cúng thần linh xong rồi đằng nào chẳng ăn”.

      Mẹ Giản Tình nóng lên, lấy tay gõ vào đầu Giản Diệp: “Con còn dám lung tung nữa à”.

      Giản Diệp kêu lên tiếng: “Ai da, mẹ, mẹ có biết vì sao con học hành được bằng chị ? Đó là bởi vì mẹ luôn đánh con như vậy, làm con ngu đấy”.

      Mọi người cùng nhau cười , chỉ lát sau làm xong con ngỗng. Mẹ Giản Tình nhân tiện chuẩn bị luôn bữa trưa, Giản Tình cũng chịu khó xắn tay vào giúp. Sống cùng Phương Khiêm lâu như vậy, những việc này cũng sớm thành thục.

      “Con còn nhớ Diệu Ngọc ?” Lúc rửa đồ ăn, mẹ Giản Tình đột nhiên hỏi .

      Giản Tình hơi nhíu mày, cười đáp: “Sao lại nhớ hả mẹ, ấy là bạn học cấp của con mà”.

      Bởi vì người lớn hai nhà qua lại thân thiết nên hai con lúc còn cũng chơi thân với nhau. Sau này Giản Tình đến thành phố S học, vài năm đầu vẫn có thư từ liên hệ, nhưng rồi sau nữa, hai người đều quen biết rộng hơn, tình cảm cũng từ từ phai nhạt. Nghe Diệu Ngọc kết hôn, đáng tiếc mấy năm nay về nhà ăn Tết nhưng Giản Tình gặp được .

      ấy năm nay cũng về à mẹ?”.

      Mẹ Giản Tình cầm thức ăn lên, gật đầu đáp: “Sáng nay mẹ gặp thím Lưu, bà ấy Diệu Ngọc cùng chồng và con về đây, ở lại hai ngày, đến 30 mới ”.

      “Họ đưa cả con về đúng ?” Giản Tình xúc động hỏi.

      “Đúng vậy, nghe chồng con bé cũng có chức vị tốt, mua nhà ở tỉnh, còn mua cả xe. Lần này là hai người tự lái xe về.” Mẹ Giản Tình đến con nhà người ta, giọng điệu thiếu phần ngưỡng mộ, “Thím Lưu của con có phúc, năm trước Diệu Ngọc đón thím ấy lên chăm cháu, ở lại đó năm, khi về ăn mặc rất sang và đẹp”.

      Giản Tình mím môi, cúi đầu, giọng mang theo chút day dứt: “Mẹ, nếu mẹ muốn ở thành phố, sau này con đón mẹ và ba lên thành phố ở nhé”.

      cần, mẹ và ba con quen làm nông, ngày nào mà được làm là chịu nổi. Lên đấy chắc chắn sống quen, mà nhà chúng ta mới xây lại, cuộc sống cũng thoải mái. Ba mẹ sống thế này là thoả mãn rồi. Hàng tháng con gửi về nhà nhiều tiền như vậy, hàng xóm đều rất ngưỡng mộ, đâu có gì buồn phiền nữa”.

      Tuy mẹ thế, nhưng trong lòng Giản Tình vẫn muốn đón ba mẹ lên thành phố sống.

      Buổi chiều Giản Tình với mẹ là muốn sắp xếp thời gian gặp Diệu Ngọc, ngờ tới buổi tối, thím Lưu và Diệu Ngọc sang nhà chơi.

      Trong ấn tượng của Giản Tình, Diệu Ngọc là bé thích tết hai bím tóc, cài thêm hai chiếc nơ hình con bướm. Lần này gặp , ấn tượng của Giản Tình hoàn toàn thay đổi. Có lẽ vì lấy chồng, làm mẹ, Giản Tình cảm thấy lời , cử chỉ của Diệu Ngọc đều rất khách sáo, là người phụ nữ rất thành thục và khôn khéo.

      Nhớ năm đó, Diệu Ngọc viết thư cho , tâm với về việc thích chàng. Loại tình cảm ngây ngô đơn thuần này, nay ở người Diệu Ngọc, tìm ra được bao nhiêu.

      Có lẽ mọi người đều giống nhau, khi trưởng thành, năm tháng trôi qua, còn ai có thể giữ được tính chân thực của trẻ thơ kia đâu. vậy, trong mắt Diệu Ngọc, mình cũng trở thành người xa lạ.

      “Nghe thím Giản Tiểu Tình làm trưởng ban rồi phải ?” Diệu Ngọc vừa ngồi xuống liền ngừng, đầu tiên là ôn lại quá khứ, rồi dần dần đề cập đến tại. Tất cả đều là khơi chuyện.

      “Chỉ là chức vụ thôi mà.” Giản Tình khiêm tốn đáp lại.

      “Từ biết là tiểu Tình thông minh, những bạn học nữ cùng khóa cũng đều có tiền đồ như tiểu Tình, giống mình, sớm lấy chồng, chỉ là bà nội trợ giúp chồng dạy con.” Diệu Ngọc nửa cười nửa trách, liếc nhìn chồng cái, nhưng trong mắt lại ngập tràn hạnh phúc.

      Mẹ Giản Tình nghe xong lời liền : “Diệu Ngọc so với tiểu Tình nhà thím may mắn hơn, phụ nữ vốn chỉ nên ở nhà làm vợ đảm mẹ hiền, chứ cần gì lao lực bên ngoài kiếm tiền nuôi thân”.

      Giản Tình phản bác quan niệm cổ hủ của mẹ, chỉ lắng tai nghe, rồi cười chơi với con của Diệu Ngọc.

      Chồng Diệu Ngọc ngồi bên, im lặng uống chén trà mà ba Giản Tình rót, Giản Tình kìm được hỏi câu: “Chồng cậu được tiếng quê mình sao?”.

      “Đúng vậy, ấy là người ở thành phố, vài năm rồi mà vẫn học được tiếng địa phương của chúng ta, mình thấy căn bản là ấy có tâm học”.

      Giản Tình lại nhớ tới Phương Khiêm, tưởng tượng thấy bộ dạng Phương Khiêm tiếng địa phương, liền muốn phì cười. Phương Khiêm thông minh như vậy, nếu chịu khó học chắc học rất nhanh thôi.

      Giản Tình vừa dứt suy nghĩ, nghe thấy Diệu Ngọc tiếp: “ ấy như cái hũ nút ấy, bình thường ở nhà cũng ít chuyện, mà ấy vừa thăng chức làm phó quản lý, biết giải thích cho cấp dưới hiểu thế nào đây.”

      “Có thể lên làm phó quản lý chắc chắn là cậu ấy có năng lực, làm thế nào để giải thích với cấp dưới, cũng cần cháu quan tâm đâu.” Mẹ Giản Tình nhìn con biết thế nào liền tiếp lời.

      Thím Lưu cũng là người hay chuyện, nghe mẹ Giản Tình khen con rể mình kìm được đắc ý, cười tươi rói: “Đừng xem cậu ấy là hũ nút, ở cơ quan cậu ấy cũng là người có năng lực, làm phó quản lý cho hai ba trăm người cũng xem như rất khá rồi”.

      Mẹ Giản Tình gật gật đầu: “Đúng vậy, thím Lưu là có phúc, chiếc xe ở cửa kia cũng đẹp, chắc là ít tiền đâu”.

      “Đúng vậy, hơn 20 vạn tệ (~600tr VNĐ),ở đây cũng xây được căn nhà đẹp rồi”.

      “Chậc, đúng nhỉ”.

      Nhìn hai bà mẹ ngồi tán gẫu, Giản Tình thầm thở dài, cảm thấy trong câu chuyện của mọi người cũng có điểm quái dị, thậm chí là có ý khoe khoang, chẳng lẽ ngoài điều này ra thể gì khác sao.

      Bất đắc dĩ, thể chuyển đề tài, đành theo mạch chuyện của mọi người, giọng với Diệu Ngọc: “Chồng cậu nhìn cũng rất đẹp trai đấy chứ”.

      Diệu Ngọc cười mềm mại, gật đầu đáp: “Các bạn của mình cũng như thế, nhưng mình nhìn sao cũng thấy đẹp, chỉ có chút nam tính thôi”.

      “Mà này, đừng chỉ chuyện của mình, về cậu .” Diệu Ngọc kéo Giản Tình, làm như vẻ chị em tốt, cười hỏi .

      Đề tài quả nhiên chuyển đến chuyện Giản Tình muốn nhất, “Mình vẫn thế thôi”.

      “Cậu xinh đẹp thế này, nổi tiếng cả trong vòng 15 dặm quanh đây. Cậu hỏi ba mẹ mà xem, người tới dạm hỏi ít đâu. Hơn nữa cậu làm bên ngoài như vậy, chắc chắn là người theo đuổi cũng ít”.

      Nghe Diệu Ngọc , trong lòng Giản Tình lắp bắp kinh hãi, nghi hoặc nhìn về phía mẹ, mẹ Giản Tình nhìn ánh mắt , rồi gật đầu : “Hai năm nay người đến đặt vấn đề cũng ít, nhưng mẹ và ba con đều từ chối, là chồng của con con tự chọn, ba mẹ nhúng tay vào”.

      Nghe mẹ , Giản Tình thoáng chốc thấy cảm động, bản thân luôn lo lắng ba mẹ đồng ý chuyện tình cảm của , nào ngờ ba mẹ sớm đem quyền quyết định giao cho . Biết được như vậy, trong lòng Giản Tình vừa cảm thấy vui vừa cảm thấy hối hận, vui vì ba mẹ can thiệp chuyện tình cảm của , hối hận là vì sớm đem chuyện và Phương Khiêm ở chung với họ. Nếu lần này trở về Phương Khiêm phải trốn trốn tránh tránh.

      “Đàn ông bên ngoài mười người chín người trăng hoa, tiểu Tình, cậu phải cẩn thận chọn đấy.” Trong giọng của Diệu Ngọc lộ ra vẻ từng trải.

      Giản Tình khẽ lắc đầu đáp: “Mình vội”.

      Đêm đó trước khi ngủ, Giản Tình chuyện điện thoại cùng Phương Khiêm, nhân tiện nhắc tới Diệu Ngọc, trong giọng có chút hâm mộ. Đầu dây bên kia, Phương Khiêm đương nhiên hiểu được lòng , vì thế giọng dỗ dành: “Hạnh phúc nhoi như vậy, có thể cho em rất nhiều, rất nhiều”.

      Bởi những lời này của , Giản Tình mất ngủ, trong lòng trằn trọc suy nghĩ. có thể làm cho mình hạnh phúc rất nhiều, rất nhiều, mà mình sao, mình có năng lực làm cho ấy chuyện gì đây.

      Ngày hôm sau, ăn xong bữa sáng, Giản Tình nhìn thấy mẹ rửa bát trong bếp, đến cạnh mẹ, rồi kiếm đề tài: “Mẹ, mẹ thấy tuổi con như vậy mà chưa kết hôn có phải là quá trễ ?”.

      “Con mới 27 tuổi làm sao mà già được, người ở thành phố chẳng phải thích kết hôn muộn sao? Mẹ cảm thấy thuận theo tự nhiên , duyên phận đến, có thể tìm được nửa kia vừa ý muốn.” Mẹ Giản Tình cứ như vậy giảng giải cho con .

      Giản Tình nhìn mẹ, cười : “Mẹ, mẹ trở nên văn vẻ như thế từ khi nào vậy?”.

      Mẹ Giản Tình cười ha ha: “Gần đây mẹ thích xem phim thần tượng, trong phim đều như thế cả”.

      Vậy xem ra phim thần tượng cũng có ưu điểm.

      “Mẹ… con có chuyện vẫn muốn với mẹ”.

      “Chuyện gì?” Mẹ Giản Tình tò mò.

      “Con… thực ra cũng có bạn trai, quen nhau được hai năm rồi, chỉ là dám với mọi người thôi.” Giản Tình mín môi, hạ quyết tâm lắm mới ra được.

      Mẹ Giản Tình tròn mắt, lập tức hiểu vấn đề rồi gật đầu: “Mẹ rồi đấy thôi, con mẹ ưu tú như vậy, làm sao lại có bạn trai được. , có phải gia cảnh nhà cậu kia tốt, con sợ ba mẹ phản đối, nên mới dám ra đúng ?”.

      Giản Tình bị tư duy logic của mẹ làm cho buồn cười, “Mẹ, mẹ nghĩ đâu vậy.” Rồi lập tức có vẻ ngượng ngùng, “ ấy là ông chủ của con.”

      “Cái gì?” Mẹ Giản Tình quát to tiếng, giọng có vẻ nghiêm khắc, “Con… con làm sao có thể cùng ông chủ của con được? Con phải biết rằng những người nhiều tuổi như vậy đều có gia đình, con làm sao có thể cùng người như vậy được”.

      Giản Tình bị mẹ làm cho hồ đồ, nghe mẹ xong khẳng định là mẹ hiểu lầm. “Mẹ… ông chủ của con còn rất trẻ, mới hơn 30, cũng chưa kết hôn, mẹ đừng nóng…”.

      Mẹ Giản Tình nhất chợt hốt hoảng, lập tức quyết định tìm chồng rồi cùng nhau thẩm vấn đứa con từ trước đến giờ vẫn ngoan ngoãn này.
      tart_trung thích bài này.

    5. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      Chương 34: Boss bị vây xem
      Edit: ss Mai
      Beta: Bi

      Vừa nghe đến chuyện vợ muốn thẩm vấn con , ba Giản Tình lập tức bỏ mọi việc sang bên, đến sofa ngồi xuống, thể là người chủ gia đình uy nghi. Giản Diệp ôm đĩa hạt dưa, chuyển sang ngồi bên chiếc ghế , cứ răng rắc cắn hạt dưa ngừng.

      Giản Tình ngồi ở sofa đối diện với ba và mẹ, suy nghĩ cứ quay vòng mãi, giống như bị thủy triều đưa đẩy. Đoán chừng hai người sớm muốn hỏi tình hình của nhưng lại sợ nghĩ rằng hai ông bà thúc giục nên mới giả như thoải mái thèm để ý đến. khi chính tự nhắc tới, họ như được thỏa ý nguyện, cùng nhau thẩm vấn , coi như là thuận theo chiều gió.

      Quả nhiên gừng càng già càng cay.

      , hai đứa ở cùng nhau bao lâu?” Xem ra mẹ vẫn có uy quyền hơn, khi thấy đưa tay cầm chiếc khăn lau bàn liền mở miệng chất vấn.

      “Hai năm ạ.” Giản Tình ngoan ngoãn trả lời.

      “Lâu như vậy rồi à?” Ba giật mình nhìn con .

      ràng là lâu như thế rồi mà cũng với ba mẹ nửa câu, con lớn nên đủ lông đủ cánh rồi phải ?” Mẹ Giản Tình hét lên.

      “Răng rắc, răng rắc, răng rắc…” Giản Diệp tiếp tục cắn hạt dưa.

      “Con muốn giấu diếm lâu như thế, nhưng con biết có thể ở cạnh ấy được bao lâu.” Giản Tình cúi đầu, giọng đáng thương mà tràn đầy hàm xúc.

      Nghe được ngữ điệu này, ba dù tính cách trầm tĩnh cũng phải lo lắng, cẩn thận đánh mất cả lập trường, vội vàng hỏi: “Thế bây giờ cho ba mẹ biết chắc là xác định quan hệ rồi đúng ?”.

      Nghĩ lại Phương Khiêm ở cuộc họp công bố quan hệ của hai người, trong lòng Giản Tình ngọt ngào, nhàng mà “vâng” tiếng rồi mím môi cười yếu ớt.

      “Nếu xác định quan hệ rồi cũng nên đưa về cho ba mẹ gặp mặt chứ, vừa rồi con cậu ta là ông chủ của con sao?” Mẹ Giản Tình nhìn chồng mình có lập trường kiên định, đành phải mình gánh vác trọng trách chất vấn.

      “Răng rắc, răng rắc, răng rắc…” Vừa nghe rể tương lai của mình là ông chủ, Giản Diệp lại càng cắn hạt dưa nhiệt tình, trong lòng bắt đầu nổi lên những tính toán nhặt. rể tương lai là ông chủ, chắc hẳn ta có rất nhiều tiền. Khi ta chưa thực cưới chị mình chắc chắn phải nịnh bợ mình, đến lúc đó mình bắt bí ta chút cũng chẳng có gì là tốt. Di động? Máy tính? Laptop? Hay là bảo ta cho mình du lịch đâu đó? Chỉ cần tưởng tượng đến tình hình sắp tới, Giản Diệp lại ngoác miệng cười đến mang tai, “Răng rắc, răng rắc, răng rắc…”.

      “Vâng, ấy là ông chủ của công ty con”.

      “Công ty đó lớn ra sao? So với công ty của chồng Diệu Ngọc có lớn hơn ?” Mẹ Giản Tình dù trước kia miệng khen Thím Lưu có phúc nhưng cũng khó tránh khỏi vui trong lòng. Dù sao con mình cũng ưu tú hơn so với Diệu Ngọc, ở chuyện tìm chồng này sao lại có thể thua Diệu Ngọc chứ? Nay nghe con bạn trai là ông chủ, liền kìm được lấy Diệu Ngọc ra so sánh.

      Giản Tình nghe mẹ như thế, khỏi 囧 囧. thầm nghĩ căn bản là cùng đẳng cấp. Riêng ở tổng công ty có mấy ngàn người, kể đến các chi nhánh trải dài khắp cả nước. Nhưng muốn nhiều, tránh làm người nhà giật mình, cuối cùng gật đầu đáp: “So với công ty của chồng Diệu Ngọc cũng lớn hơn chút”.

      Ba Giản Tình thấy vấn đề mà vợ hỏi càng ngày càng thái quá, liền hắng giọng, trầm trầm : “Nếu điều kiện tốt, mà con cũng thấy thích hợp nhân mấy ngày nghỉ, tìm thời gian bảo cậu ta đến nhà chơi ”.

      Giản Tình thấy ba mẹ có nhiều ý kiến đối với chuyện tình cảm của mình, tảng đá trong lòng rớt xuống, tâm trạng cũng vì thế mà tốt lên.

      “Kỳ lần này con cũng muốn dẫn ấy về, nhưng sợ làm cho ba mẹ kinh ngạc. Chẳng phải mẹ luôn miệng bảo con là lần này sao mua nhiều đồ thế, ra phần lớn đều là ấy chuẩn bị”.

      Mẹ Giản Tình nghĩ con mang về bao nhiêu thứ như thế, hoá ra đều là con rể tương lai biếu, lập tức cảm tình đối với con rể chưa thấy mặt này lại tăng thêm vài phần.

      Mấy ngày nay găp Phương Khiêm, Giản Tình rất nhớ . Ăn cơm trưa xong, liền nhanh chóng về phòng gọi điện thoại, cho nghe tin tức tốt, cũng nhắn với rằng hai ông bà muốn gặp .

      Phương Khiêm nghe xong tin tức này tất nhiên là rất vui mừng, bèn trêu qua điện thoại: “Rất nhiều chuyện hề khó khăn như em nghĩ, đừng luôn gây áp lực cho mình”.

      Giản Tình ghé vào giường, nhàng : “Trong trí nhớ của em, ba mẹ phải là người hay cười hay , có lẽ vài năm gần đây cuộc sống tốt lên nên tính cách mới trở nên thoải mái như thế”.

      “Có phải là nên lập tức khởi hành đến nhà em ?” Phương Khiêm cười hỏi .

      “Ngày mai là 30 rồi, đêm giao thừa nên ở cùng người nhà, qua năm rồi đến nhà em cũng được”.

      Phương Khiêm ở đầu dây bên kia bỗng lặng thinh rồi mới chậm rãi : “Tình, từng là em rất chu đáo bao giờ chưa?”.

      Tuy rằng hai người cách nhau đường dây điện thoại, nhưng lần đầu tiên được trực tiếp khen ngợi, Giản Tình vẫn đỏ mặt, chu chu miệng, làm nũng đáp: “Em vốn chu đáo mà”.

      Nghe ngữ khí nhàng của , lại tiện nhớ đến bộ dáng xinh đẹp của , trong lòng Phương Khiêm lập tức mềm mại như nước: “Tình, rất muốn lập tức ôm em cái”.

      Ngày nghỉ đối với Phương Khiêm mà còn vất vả hơn bình thường, luôn xã giao xong, luôn đón tiếp xong, luôn thu lễ xong, mỗi lần xã giao về nhà đều say khướt. Giản Tình ở bên cạnh, tòa nhà Phương gia lớn nên rất trống trải. Phương Khiêm được Giản Tình nuông chiều như thế, bất giác lại cảm thấy mình đơn, nỗi nhớ Giản Tình trong lòng lại càng trở nên sâu sắc.

      Kỳ , muốn với của rằng, Phương gia coi trọng năm mới như lễ Noel. ra, có ở nhà lúc giao thừa hay cũng quan trọng, nhưng này thay suy nghĩ như vậy, cũng muốn phụ tâm ý của .

      Tất niên đối với sinh hoạt ở nông thôn quả có ý nghĩa khác thường. Trong cuộc sống bình thường, mọi người vì mưu sinh mà đây đó, người thân tuy rằng ít, nhưng bình thường bận rộn các việc nhà nông, nên chỉ có thể đến những ngày này mới rảnh thăm viếng lẫn nhau.

      Đêm 30, Giản Tình cùng người nhà ăn cơm tất niên xong, liền ngồi trước TV xem chương trình đón mừng năm mới, điện thoại vang lên ngừng, đều là mọi người gọi điện đến chúc Tết, bởi vậy mẹ cả buổi tối đều giữ lấy điện thoại rời.

      Quê nhà Giản Tình có tập tục đợi đến 12h đêm, cúng thần linh, đốt pháo tượng trưng cho năm mới hưng thịnh, phát đạt. Giản Tình ăn tiệc tất niên cùng người nhà, nhưng kỳ trong lòng rất sốt ruột. Cả buổi tối gọi cho Phương Khiêm mấy lần, nhưng điện thoại luôn bị nghẽn mạng, vốn định trước năm mới nghe được giọng của nhưng nguyện vọng này lại thất bại rồi.

      Mới sáng sớm, Giản Tình bị mẹ đánh thức, là muốn thăm hỏi họ hàng. Giản Tình sớm ra ngoài làm việc nên cũng khá xa lạ với hàng xóm thân thích. Nhưng thăm họ hàng luôn là truyền thống hàng năm, cũng tiện từ chối. Sau khi chuẩn bị xong, xuống nhà, liền nhìn thấy em trai với vẻ mặt ngái ngủ.

      “Mọi người là được rồi, con còn muốn ngủ thêm.” Giản Diệp mới sáng sớm bị gọi rời giường, mặt lộ vẻ uể oải.

      Giản Tình nhìn bộ dạng đáng thương của em trai, cũng cảm thấy nỡ liền giúp, “Mẹ à, em ấy cho dù có cũng thích chuyện, đến nhà họ hàng mà thôi để cho em ấy ở nhà ngủ tiếp cũng được”.

      Cuối cùng rời nhà chơi Tết có ba mẹ và Giản Tình, ba lấy xe máy, loạng choạng chở hai mẹ con thăm họ hàng ở thôn bên. Giản Tình ít ngồi xe máy, vừa lên xe ôm chặt lấy mẹ buông tay. Chờ xe được đoạn mới nhớ ra lúc rời nhà vì vội nên để di động ở phòng khách mang theo. Hi vọng Phương Khiêm đừng gọi điện tìm .

      được vòng lớn, ba người về đến nhà cũng là buổi chiều. Khi ba chạy xe đến cửa nhà bị kinh ngạc bởi chiếc xe dựng ở ngoài cửa. Hai ông bà vì chưa từng thấy chiếc xe nào quý phái như thế nên hết hồn, còn Giản Tình vì chiếc xe quá quen thuộc mà hết hồn.

      Chiếc xe này phải chiếc SUV mà mấy hôm trước Phương Khiêm chở về hay sao? Sao lại ở nơi này! Chẳng lẽ…

      run run với ba mẹ thất thần ở bên cạnh: “Ba… Mẹ… Chiếc xe này là xe của ông chủ con”.

      “Của ông chủ con?” Mẹ nghi hoặc hỏi, lập tức tròn mắt, “Con xe này là của bạn trai con”.

      Giản Tình vội vàng gật đầu: “Đúng vậy”.

      Ba Giản Tình vẫn trầm ngâm bỗng nhiên mở miệng: “Con à, xe này chắc là rất đắt phải ?”.

      Giản Tình biết là có nên cho ba giá chiếc xe này hay ? Hơn trăm vạn (~ 3.2 tỷ VND) đối với Phương Khiêm cũng chỉ là món tiền nhưng đối với ông lão nông dân chắc là con số thiên văn.

      “Người ta là ông chủ lớn, xe đắt tiền là chuyện bình thường, chúng ta phải bình tĩnh.” Cuối cùng vẫn là mẹ tìm lại lý trí trước, nghĩ đến con rể tương lai của mình ở trong nhà, vì thế bèn quay đầu hỏi Giản Tình: “Mẹ mặc thế này chắc là thất lễ đâu nhỉ.” May là hôm này rời nhà chơi họ hàng, bà mặc bộ đồ mới, nếu đổi lại mặc đồ bình thường ở nhà chắc chắn là thất lễ đây.

      Giản Tình thấy ba mẹ còn hồi hộp hơn cả mình, bèn cười yếu ớt : “Ba, mẹ, hai người là trưởng bối, người nên hồi hộp là ấy mới đúng. ấy dễ chuyện lắm, ba mẹ đừng căng thẳng”.

      Nếu lời này bị các viên chức khác ở Phương thị nghe thấy, chắc chắn bị phản đối. Phương Boss dễ chuyện khi nào vậy? Ngẫm lại khi ở trước nhân viên lạnh lùng đến thế nào, có dễ chuyện cũng chỉ dễ với mình thôi.

      Hiển nhiên, người ở trong nhà cũng nghe được động tĩnh ở bên ngoài, vừa vào sân nhìn thấy hai người bước ra, đầu là Giản Diệp mặt cười tươi roi rói: “, mau đến xem, ba mẹ và chị về rồi này”.

      Giản Tình nghe được tiếng “” của Giản Diệp, sấm nổ bùm bùm bên tai. Giản Diệp, em đừng quá nịnh bợ như thế, mới gặp mặt lâu mà gọi người ta là “” rồi.

      “Chào hai bác ạ.” Giọng ấm áp của Phương Khiêm vang lên, còn cung kính cúi chào hai người.

      Nhìn tư thế kính cẩn lấy lòng ba mẹ của bạn trai mình, trong lòng Giản Tình rất cảm động: “Sao đột nhiên đến đây, cũng thông báo để em đón”.

      “Tối hôm qua gọi điện cho em được, buổi sáng cứ tự đến đây.” Phương Khiêm nhìn bạn mấy ngày gặp, mới phát nhớ đến phát điên rồi.

      “Chị, buổi sáng gọi điện đến cho chị, là em giúp chị nghe điện thoại.” Giản Diệp lấy lòng tranh công.

      “Đừng đứng bên ngoài thế này nữa, mau vào trong ngồi .” Mẹ Giản Tình sau khi nhìn Phương Khiêm xong, trong lòng liền thầm ủng hộ. Con quả nhiên chịu thua kém ai, tìm chồng cũng xuất sắc như vậy. Tuy rằng cậu ta toàn tiếng phổ thông có vẻ dễ nghe, nhưng thành vấn đề, mình xem TV nhiều năm như vậy, cơ bản vẫn có thể đối thoại bình thường.

      Ba Giản Tình cũng hoàn toàn hài lòng với Phương Khiêm, từ đầu đến cuối đều cười ha ha.

      Nhìn Phương Khiêm lấy được lòng ba mẹ nhanh như vậy, trong lòng Giản Tình rất vui sướng, bèn vội vàng mang khay trà rửa.

      Thôn , dân cư nhiều lắm, tin tức truyền cũng nhanh chóng. Đến buổi tối, từ đầu thôn đến cuối thôn đều biết nhà họ Giản có khách đến chơi, ngay cả xe của người đó cũng toả ra khí chất quý phái. Sau khi nghe ngóng hồi hình như là bạn trai của con nhà họ Giản. Việc này làm tất cả mọi người đều tò mò, số người có quan hệ thân thích với nhà Giản Tình lại muốn sang chơi, muốn nhân cơ hội trông thấy vị khách này.

      Vì thế Phương boss luôn ngự ở cao rốt cục bị vây xem.
      tart_trung thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :