1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đánh Bại Lính Đặc Chủng - Tiêu Bạch Luyện (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 26:

      Tô Ca ngoan ngoãn ngồi ở giường, mặc cho Tần Mặc Nhiên cởi áo sơ mi của mình ra, để lộ bờ vai trắng như tuyết. Máu đọng lại, vết thương cánh tay cùng với vải vóc dính chùm chổ, xé ra liền đau. Tần Mặc Nhiên nhìn bộ dạng nhíu mày của Tô Ca, hàm răng cắn chặt môi dưới, hình như cũng sắp bị cắn chảy máu rồi, tâm tư khẽ dao động. Xoa mái tóc của Tô Ca, Tần Mặc Nhiên trấn an , rồi đứng dậy ra ngoài đem cái hòm đựng thuốc vào.

      Tuy chỉ là cái hòm , nhưng bên trong có đầy đủ dụng cụ giải phẫu và những thứ cần thiết khác. Lấy cái kéo ra, Tần Mặc Nhiên thận trọng cắt bỏ những mãnh vải tay của . Còn lại những sợi vải dính miệng vết thương, dùng cái nhíp để gắp nó ra cách cẩn thận.

      Dường như là sợ đau, cho nên tất cả cử động của đều hết sức tỉ mỉ. Tô Ca khép hờ mắt, dám nhìn. Nếu như phải nhìn thấy vết thương khủng khiếp kia cảm thấy bớt đau chút.

      "Tiểu Cách Cách, nếu như đau la lớn lên ." Giọng của Tần Mặc Nhiên vẫn trầm thấp nhưng lại mang theo chút mờ ám, là cái loại hàm ý quyến rũ vô hình! Tô Ca cụp mắt xuống, len lén chu miệng. Kêu la cái gì, cho là tiếng rên rĩ giường hả? Hơn nữa lẽ la lớn vết thương hết đau hay sao? nhất định phải kiên cường… "Aaaaa!!!"

      Hét lên tiếng thảm thiết, mặt Tô Ca nhăn nhó như bánh bao. Chết tiệt! Trước khi đổ rượu cồn lên, nên nhắc nhở tiếng chứ! dùng miếng bông gòn có tẩm rượu cồn sát trùng toàn bộ vết thương, sau đó dùng băng gạc băng bó lại cho cách chỉnh tề.

      Nhìn đau đớn vẫn còn lưu lại mặt của Tô Ca, Tần Mặc Nhiên nhíu mày, cẩn thận tránh cái tay bị thương, cúi người ôm Tô Ca đặt ngồi lên đùi của mình. Mặc dù vẻ mặt vẫn còn nghiêm nghị, nhưng giọng dịu rất nhiều:

      "Còn đau?"

      Đối với những người đàn ông như bọn họ, đạn xẹt qua tay, rách da chảy máu, cũng chỉ bị thương ngoài da mà thôi. Nhưng đối với phụ nữ bé da thịt mềm mại như đây đau chết được.

      Tô Ca cúi đầu "Dạ" tiếng. Hai người lại ở chung chổ lần nữa, tư thế lại vô cùng mờ ám. là… xấu hổ cộng thêm chút ngọt ngào, giống như lần đầu tiên ăn vụng đường hồi còn bé vậy. Cảm giác ngọt ngào vẫn còn đọng lại ở đầu lưỡi, mãi mãi tan biến.

      "Biết đau mà vẫn còn để cho mình bị thương hả?" Giọng trầm thấp của Tần Mặc Nhiên lộ ra ý trách cứ. Nhưng nghe kỹ lại phát oán trách bản thân mình. Hầu như lúc nào cũng ở bên cạnh mình, thế nhưng mình lại để cho ấy bị thương. Mình… là đáng chết!

      Nắm chặt quả đấm, kìm chế bộ dạng kiên nghị, nét mặt trở nên nhu hòa. Tần Mặc Nhiên cúi người, cụng trán mình lên trán của Tô Ca, mũi đụng mũi: "Tối nay em hãy ngủ lại chổ này ."

      Cái gì?! Tô Ca kinh ngạc, hai mắt mở to, kêu ngủ lại trong phòng của ? Đây là có ý gì? Nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của Tô Ca, Tần Mặc Nhiên cúi đầu cười tiếng, sau đó lấy tay vò đầu tóc rối của , :

      "Yên tâm, em bị thương. Tôi cầm thú như vậy."

      Ái yà ya, Tô Ca nhíu mày lại, trong lòng sắc nữ như Tô Ca gào thét. Tần Mặc Nhiên ơi Tần Mặc Nhiên, tôi phải sợ cầm thú đối với tôi, cái tôi sợ là mình nhịn được mà mang cho cầm thú a!

      Đàn bà ba mươi đều là như lang như hổ. Phải rồi, tuy là bây giờ Tô Ca chưa tới ba mươi tuổi, nhưng hai mươi sáu năm qua phòng đơn gối chiếc, cho nên bây giờ nhìn thấy Tần Mặc Nhiên máu nóng sôi trào, hận thể đè xuống ngay lập tức. Hôm nay, lúc thèm thuồng sắc nam lâu, lại trần trụi như thế này ở trước mặt mình, còn ôm mình với tư thế mập mờ như vậy, nếu còn bình tĩnh mới là chuyện lạ!

      "Sao vậy, lại đau nữa à?" Ánh mắt của Tần Mặc Nhiên trở nên tối tăm. có thể thay chịu đựng bất kỳ những chuyện gì. Chỉ có thân thể đau đớn là thể thay thế được. Tô Ca lắc đầu, bây giờ hết đau rồi. Chỉ là. . . nhìn trộm thân thể trần trụi của , bắp thịt rắn chắc, thân hình gầy gầy, khiến cho người ta cảm thấy tràn đầy năng lực. Còn có vài đám lông ngực mịn màng, toàn thân toát ra sắc màu đam mê dục vọng nồng đậm. Tô Ca cảm thấy toàn thân được thoải mái, miệng đắng lưỡi khô, tự chủ mà vặn vẹo cái mông.

      Nhìn sắc mặt Tô Ca ngừng biến đổi, còn uốn éo cái mông mềm mại giữa hai chân , mém chút nữa là Tần Mặc Nhiên phát ra tràn rên rỉ thoải mái. Chẳng lẽ tiểu tinh này biết động tác như thế là trêu chọc người ta cỡ nào sao? chút lưu tình, bàn tay to của Tần Mặc Nhiên vỗ vào cái mông vểnh lên của Tô, rồi nghe thấp giọng : "Chớ lộn xộn!"

      Ô ô ô, Tô Ca cảm thấy là uất ức, là lộn xộn sao? ràng là cái đỉnh bành trướng giữa hai chân làm thoải mái mà thôi. thể tiếp tục như thế này nữa! Có sắc nam ở bên cạnh, mình lại thể tấn công ấy được, như vậy phải là khổ sỡ lắm sao? Huống chi mình bị cự tuyệt lần rồi, Tần Mặc Nhiên rất ràng, tình đêm có thể, nhưng tất cả giao tình trong tương lại đều có hi vọng.

      Nghĩ đến đây, Tô Ca bị sắc nam quyến rũ, thiếu chút nữa là đầu óc trở thành ngu muội, trở nên tỉnh táo ra. Nếu như có tình cảm mà phải dây dưa thể xác mình có khác gì với súc vật đâu?

      "Thả tôi xuống, tôi muốn tắm." Tô Ca lạnh nhạt .

      Cảm thấy trước sau tâm tình Tô Ca biến hóa ràng, Tần Mặc Nhiên khống chế được mà mặt mày trầm lắng, đây có phải là ghét ? Ôm chặt hông của , Tần Mặc Nhiên : "Để tôi ôm em ." thanh quả quyết dứt khoát, cho cơ hội để thương lượng. Tô Ca nhịn được bĩu môi, đúng là đàn ông bá đạo mà! thèm trưng cầu ý kiến của , cứ như vậy mà ôm vào phòng tắm.

      "Dừng lại, Tần Mặc Nhiên, tôi bị thương ở tay, phải ở chân. Tôi có thể tự mình". Tần Mặc Nhiên hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời của , được ôm người đẹp nõn nà thơm ngát ở trong lòng mà muốn buông tay? Làm sao có thể! Tô Ca thấy Tần Mặc Nhiên để ý đến mình, khỏi dở khóc dở cười khi thấy mình giống như con khỉ cụt đuôi bị treo ngược ở người.

      Tay phải của vươn ra, định kéo lỗ tai của xuống, thế nhưng ngờ giơ tay quá cao, lại kéo trúng tóc của ! Rốt cuộc, Tần Mặc Nhiên cũng dừng bước lại, hai mặt nhìn nhau. Tô Ca cười nhạo : "Cái kia, trước khi tắm tôi còn phải cởi quần áo."
      Trong lòng Tần Mặc Nhiên cảm thấy buồn cười, chau mày :

      "Rất vui lòng vì em mà phục vụ."

      Tô Ca còn chưa kịp phản ứng, Tần Mặc Nhiên buông xuống, hai tay khẽ cử động, cái quần đen của liền bị tuột xuống, lộ ra cặp chân thon dài trắng noãn. Có thể cặp giò hoàn mỹ. Ánh mắt của Tần Mặc Nhiên lên vẻ khổ sở, trong đầu chợt nghĩ tới… Hai chân trơn trụ mềm mại này mà quấn ở bên hông mình…

      " làm gì vậy!" Tô Ca quýnh lên, mặt mày đỏ bừng. ra chỉ có biết, mặc dù quần lót của có thêu viền tơ, nhưng là kiểu bà xẩm già. Cánh tay phải bị thương phản ứng nhanh, che ở phía trước đùi, nhưng bàn tay xíu như thế có thể che được cái gì a…

      " phải em là muốn cởi quần áo sao?" Tần Mặc Nhiên nhướng mày, nghiêm chỉnh . Tầm mắt khống chế được mà rơi vào cặp chân tuyệt vời kia. Đương nhiên là mặt Tô Ca cảm thấy nóng rực, đỏ hồng như rỉ máu…

      Tần Mặc Nhiên thấy bộ dạng ngây người của Tô Ca mà nhịn được, khóe môi cong lên cười cách thích thú. nhích tới gần Tô Ca, thừa dịp vẫn còn ngẩn ngơ, từ cái lỗ bị rách áo, kéo cái rẹt, xé mãng lớn, lộ ra cái áo nịt ngực màu trắng tinh khiết. Tiếp theo, hai tay cử động linh hoạt cách khác thường cởi nó ra. Đến khi Tô Ca tỉnh táo lại mới phát trong nháy mắt, người trống trơn.

      Nhưng ngay lúc đó, phản ứng đầu tiên của phải là tức giận vì bị nhìn hết sạch, mà là, dựa vào tay nghề thành thạo như vậy, nhất định trước đây, Tần Mặc Nhiên cởi ít áo ngực của phụ nữ nha! Cho đến sau này mới biết, đơn thuần chỉ là vì chơi súng nhiều nên luyện ra được bản lĩnh này.

      "Sắc lang!" Tô Ca hét to tiếng rồi nhanh chân chạy vào phòng tắm. Trong giây lát, bên ngoài truyền tới tràng cười thích thú của Tần Mặc Nhiên. Người đàn ông này… Tần Mặc Nhiên lạnh lùng, mà cũng có khi cười sảng khoái như vậy sao? Trêu chọc mình có thể khiến vui vẻ à?

      ở trong phòng tắm, Tô Ca hề phát , nụ cười của Tần Mặc Nhiên hàm chứa bao nhiêu vẻ cưng chìu. Giờ phút này, còn cho người ta cái cảm giác lạnh lùng nữa. Trái lại, nếu để Tô Ca hình dung bằng lời chỉ cần bốn chữ “đàn ông ấm áp”.

      Khóe môi Tần Mặc Nhiên từ từ khép lại, ánh mắt tối dần, liếc mắt nhìn thân dưới của mình chống lều , nhịn được mà cười khổ rồi than . Lâu nay, mình luôn kiêu ngạo vì tính tự chủ nha, thế nào mà từ ngày gặp nhóc này liên tiếp bị đánh bại thành bộ dạng này chứ?

      Bước chân khẽ nhúc nhích, tới trước cửa phòng tắm, gõ lên cửa. Bên trong cửa, lúc này Tô Ca đứng trước vòi hoa sen, mở nước cách khó khăn. Bình thường thuận tay trái, nhưng bây giờ lại thể đụng nước, cho nên đối với , tắm rửa đúng là có chút khó khăn. Trong lúc hơi nghiêng người, tay chiến đấu với quần xì bà xẩm nghe có tiếng gõ cửa.

      Tần Mặc Nhiên? đến làm gì? Chẳng lẽ muốn giúp tắm? Chỉ mới nghĩ tới thôi mà cả mặt Tô Ca đỏ bừng. Sau đó lại nghĩ tới nếu như bàn tay to lớn của đặt ở người của mình… trong lòng tràn dâng cảm giác gợi tình khó tả.

      Ngoài cửa, Tần Mặc Nhiên nhìn gương mặt ửng hồng của Tô Ca mà khống chế được lão nhị nằm dưới cái khăn tắm kia.

      "Chuyện gì?" Tô Ca cúi thấp đầu hỏi. chỉ hé mở tí cửa phòng, toàn thân núp ở đằng sau cánh cửa. Thế nhưng Tần Mặc Nhiên lại đẩy mạnh cửa ra, nhanh chóng bước vào, miệng cười tà tứ : "Tiểu Cách Cách, tay của em thể đụng nước, tôi giúp em tắm."

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 27 :

      Bộ dáng chuyện có vẻ rất nghiêm túc, nhưng cặp mắt nhìn chằm chằm lên đôi ‘thỏ ngọc’ duyên dáng người Tô Ca. Ánh mắt nóng rực tựa như là ăn tươi nuốt sống trong giây lát. Tô Ca bị nhìn cho tới mặt đỏ tim đập, đại não khống chế được lời mà thốt ra :

      " phải là bất lực sao?" Ánh mắt lại giống như ăn sạch sành sanh bất cứ lúc nào… cũng có quên là mới vừa rồi ở ngoài cửa Tần Mặc Nhiên rành rành mình bất lực.

      Nghe vậy, sắc mặt Tần Mặc Nhiên tối mấy phần. Mình phải kìm chế dục vọng cách vất vả để trực tiếp nhào tới ăn sống nuốt tươi . Sợ trong người thương tích, làm đau đớn, nhưng lại biết phân biệt lớn , hoài nghi " được"?! Bất kỳ người đàn ông nào cũng nhịn được sỉ nhục này. Nhất là loại đàn ông cường thế như Tần Mặc Nhiên.

      Sớm muộn gì cũng là người của mình, phải ăn sớm ăn muộn gì cũng giống nhau hay sao? Nghĩ tới đây, Tần Mặc Nhiên tươi cười cách vui sướng. Vươn tay kéo Tô Ca vào lòng, đồng thời cẩn thận giúp cởi luôn cái quần xì bà xẩm tuột nữa chừng ở mắc cá chân xuống. Thế là lần nữa cơ thể trần truồng, da thịt trơn bóng nõn nà của Tô Ca lại bị phơi bày trước mắt của . Cái eo thon như vậy đúng là vừa vặn cho mình ôm chặt.

      Dưới ánh mắt nóng bỏng của , hai trái sơ ri đỏ hồng ‘thỏ ngọc’ khẽ cương lên. Tần Mặc Nhiên vung tay, giựt cái khăn tắm ở hông xuống. Vì vậy, Tô Ca liền thấy Tần lão nhị to lớn ngẩng đầu hành lễ với .

      " Tay Tô Ca run run, chỉ cái vật hình như từ từ lớn hơn nữa vì ánh mắt nhìn của mình. Tần Mặc Nhiên cười , giễu cợt :

      "Sớm nhận biết chút là tốt rồi."

      Sau đó, xoay người, vặn vòi nước hoa sen, điều chỉnh nhiệt độ thích hợp rồi kéo Tô Ca lại gần.

      "Nâng tay trái lên."

      Tô Ca nghe lời nâng cánh tay lên. Dòng nước ấm áp từ từ chảy lướt qua cổ rồi xuống ngực của , triền miên dứt. khắc sau, bàn tay của Tần Mặc Nhiên bắt đầu thay thế nước chảy.

      ôm từ sau lưng, bàn tay từ từ vuốt ve "thỏ ngọc". Tần lão nhị sớm hoạt động, chen vào giữa hai chân . Tiếp xúc với da thịt trơn tru mềm mại như bánh sữa ở giữa đùi của khiến cổ họng rung động, rên rỉ cách thoải mái.

      kêu gào, muốn động thân đâm thẳng, vùi mình vào cửa huyệt ấm áp như nhung tơ kia.Chỉ là, bây giờ còn chưa phải lúc, có thể cảm giác được cơ thể của Tô Ca run rẩy, nếu bây giờ đâm vào, sợ chết mất thôi.

      tập trung tinh thần khống chế tiểu Mặc Nhiên, đồng thời ghé sát tai thầm:

      "Thả lỏng, Tiểu Cách Cách, làm bậy."

      làm bậy sao? Vậy cái gì chà tới chà lui ở giữa chân vậy, lẽ là cây lau nhà à?

      Rốt cuộc Tần Mặc Nhiên lưu luyến dời tay khỏi "thỏ ngọc" mềm mại của , theo dòng nước chảy di chuyển xuống eo thon của , từ từ vuốt ve. Cơ thể Tô Ca run lên, đột nhiên cảm giác bụng dưới co thắt, tiếp theo luồng chất lỏng ấm áp chảy ra. Thoáng cái, mặt đỏ bừng như muốn nổ tung.

      Đương nhiên Tần Mặc Nhiên nhận ra động tình vì mình. Cúi đầu cười khẽ tiếng, sau đó buông tay ra nhưng là để xoay lại đối diện với mình, đồng thời thay đổi vị trí, chậm rãi kỳ cọ sống lưng của . Lúc này Tô Ca đứng đối diện với , cho nên bộ ngực thể ép lên người , chỉ cảm thấy tim đập như trống đánh.

      Tần Mặc Nhiên khẽ mĩm cười, hai mắt nhu hòa nhìn . Tô Ca cúi thấp đầu, mơ hồ dự cảm cái màng mỏng lên men nhiều năm của sắp được phóng thích, đại khái là đêm nay rời khỏi .

      Sau khi rửa xong cái lưng dùm , Tần Mặc Nhiên nhanh chóng trượt tay vào giữa hai chân .

      "Đừng đụng vào đó!" Tô Ca kìm chế được bật :

      Trời ơi! Mặc dù muốn đè Tần Mặc Nhiên ra, nhưng bây giờ kích thích quá mức, thể tiếp nhận được nha. Tay của Tần Mặc Nhiên cử động chút rồi dời . Ngồi chồm hổm xuống đất, bàn tay lướt qua bắp đùi , rồi kéo dài xuống đầu gối. Sau đó, giương đôi mắt sáng ngời nhìn Tô Ca chằm chằm, khiến Tô Ca có cảm giác giống như… giống như sùng bái cơ thể của .

      Bóp vài cái đầu gối của , Tần Mặc Nhiên liền đứng lên, khóa vòi nước lại, lấy cái khăn tắm, tỉ mỉ lau khô cơ thể của Tô Ca. Vươn tay ra, ôm ngang Tô Ca vào lòng, đồng thời dùng chân mở cửa phòng tắm, bước ra ngoài.

      Kiểu ôm công chúa ơi là kiểu ôm công chúa! Trong đầu Tô Ca kêu gào, đây chính là kiểu ôm mà thích nhất, nhưng chưa bao giờ được thử qua.

      Đặt Tô Ca xuống giường cách cẩn thận, Tần Mặc Nhiên ngã người dính sát theo sau. Bộ ngực cường tráng chà sát lên cơ thể mềm mại của Tô Ca, tiểu Mặc Nhiên chen vào giữa hai chân của Tô Ca. Ánh mắt của có thể đốt cháy người, gương mặt căng thẳng, trán toát mồ hôi.

      "Tiểu Cách Cách, có thể ?"

      Tô Ca nhìn Tần Mặc Nhiên, mắt sẩm đen như mực, toàn thân căng thẳng. dời tầm mắt xuống chút thấy tiểu Mặc Nhiên sớm cương cưng như bản ủi. đến nông nổi này mà còn trưng cầu ý kiến của mình hay sao?

      Tô Ca biết nhất định chịu đựng rất vất vả. Trong lòng cảm động, vừa định đồng ý cảm giác đau đớn thấu tim từ cánh tay truyền tới.

      "Aaa…" Mặt Tô Ca trắng bệch.

      "Sao vậy?" Tần Mặc Nhiên lập tức ngồi dậy, chau mày kiểm tra cánh tay trái bị thương của . Nhìn kỹ lại mới thấy sợi dây kéo cái chăn cà xướt tới miệng vết thương. Cẩn thân kéo đầu chăn kia ra, nhìn Tô Ca cắn chặt môi dưới nhịn đau, Tần Mặc Nhiên nhíu mày sâu hơn, thở dài tiếng.

      Cúi người liên tiếp hôn lên trán, trấn an Tô Ca, tiếp theo là mắt, rồi mũi, rồi đôi môi mê người như cánh hoa hồng. Cho đến khi nhìn thấy mặt mày Tô Ca từ từ giãn ra, mới dừng lại. Đứng dậy tắt đèn, sau đó trở lại nằm xuống bên cạnh Tô Ca, hai tay vòng qua hông của , ôm chặt.

      Trong bóng tối, Tô Ca nhìn thấy được vẻ mặt của , chỉ thấy cúi đầu, nghe thầm ấm áp:

      "Mau ngủ ". Tô Ca cong người, rụt vào lòng của co lại. Khuôn mặt nhắn bị che khuất lại xuất loại rung động khác. Chỉ vì kêu đau tiếng mà dừng tay sao? Tần Mặc Nhiên, còn dám trong lòng có em??

      Bờ môi hàm chứa nụ cười ngọt ngào, Tô Ca nhắm mắt lại, trong lòng quyết định! Người đàn ông này nha, nếu bởi vì nguyên nhân nào đó khiến thể tiếp nhận , thế Tần Mặc Nhiên, hãy để em nha!

      Mi mắt khẽ nhúc nhích, cảm giác được vòng tay ở eo rời . Trong chốc lát, cổ bị đeo vào vật gì, cảm giác tròn trịa, hình như là miếng ngọc. Tần Mặc Nhiên thầm bên tai :

      "Bảo quản nó cho tốt, đừng làm mất nữa.”

      Tô Ca “Dạ” tiếng nhàng, lại khỏi cảm thấy những lời này có chút kỳ lạ, nhưng biết kỳ quái ở đâu. lúc sau, khi người phía sau bắt đầu hít thở đều đặn Tô Ca mới sờ nhè lên cổ.

      Cảm giác ấm áp, chất ngọc thanh thoát, quả nhiên là ngọc bối. Nhưng Tô Ca sờ nữa ngày cũng biết hoa văn ở phía là cái gì, phải Quan cũng phải Phật, hình như là nhiều đường cong xen kẽ nhau. Trong phòng đủ ánh sáng nên nhìn . Nhắm mắt lại, nghĩ chắc để ngày mai nhìn lại. Mệt mỏi ập tới, ý niệm cuối cùng trong đầu của là ngày mai tìm Tần Mặc Nhiên hỏi cho ràng, có còn kiên trì muốn đuổi nữa ? Trong lòng ôm ấp ý cười ngọt ngào, Tô Ca chìm vào mộng đẹp.

      Sáng hôm sau tỉnh dậy, cảm thấy cánh tay hơi đau. Mở mắt thấy Tần Mặc Nhiên thay băng gạc cho . Giống như sau lưng có thêm con mắt, Tần Mặc Nhiên thản nhiên “Chào buổi sáng”. thanh trầm thấp lẫn khàn khàn, đúng là giọng sáng sớm của đàn ông là hấp dẫn. Nhưng mà phải chỉ có khàn khàn , hình như còn có mang theo chút uất ức.

      Uất ức? Tần Mặc Nhiên khí thế ác liệt như thế mà cũng có lúc uất ức sao? Khi đó, phản ứng đầu tiên của Tô Ca chính là: lỗ tai mình có vấn đề! Tần Mặc Nhiên quay đầu lại, nhìn đôi mắt trợn tròn hồn nhiên ngây thơ của Tô Ca, đầu liền ra ba vạch đen*. Có trời mới biết tối hôm qua thức trắng đêm, trằn trọc trở mình, mỗi lần đều sợ mình nhịn được nhào tới…

      [​IMG]*ba vạch đen: dựa theo truyện tranh, phim hoạt hình, diễn tả người có tâm trạng ngượng ngùng, lúng túng, khổ sở, v.v.
      Buồn bực vỗ mông Tô Ca cái, Tần Mặc Nhiên trầm giọng :

      "Vết thương kéo da rồi. Chỉ cần em chú ý chút, nên đụng tới nó mấy ngày nữa có thể lành hẳn."

      Tô Ca ngoan ngoãn gật đầu. thấy ràng là hình như tâm tình của được tốt. Chậc chậc… người đàn ông vui buồn thất thường!

      Thấy gật đầu lia lịa như con sóc con, Tần Mặc Nhiên mỉm cười, cẩn thận kéo lại gần, giúp thay quần áo. Từ quần áo lót cho tới áo khoát ngoài, có chỗ nào tự tay thay dùm . Tô Ca khép hờ mắt lại, dám nhìn nụ cười hài hước khóe môi của , mà chỉ nhìn người thôi.

      Hôm nay mặc cái áo sơmi màu trắng, tay áo xắn lên chút, hàng nút áo màu bạc thẳng tắp, còn có cái quần tây màu kem đơn giản. Cách ăn mặc giản dị như vậy nhưng lại làm mất vẻ quý phái. thể thừa nhận người đàn ông này có vóc người hoàn mỹ, mặc cái gì cũng đẹp mắt.

      Giúp mặc quần áo xong, lại mang khăn lau mặt tới cho dùng, thiếu điều cầm luôn bàn chãi, đánh răng cho . Tần Mặc Nhiên săn sóc như vậy lại làm cho hết hồn. Tần lão đại, chỉ là bị thương cánh tay trái thôi, phải tàn tật nguyên cả người nha!

      Bất quá tự mình ngưỡng mộ bản thân được người đàn ông như vậy chiếu cố từng ly từng tí. Tô Ca hơi nhíu mày lại, cảm giác trong lòng như nở hoa.

      "Đồ ăn sáng ở bàn. Bây giờ tôi có chuyện phải ra ngoài chút, tí nữa chị dâu tới đón em. Hẹn gặp lại tối nay, Tiểu Cách Cách". Hôn cái lên trán rồi mới mở cửa ra ngoài.

      Tô Ca thở phào cái. Ôi, là may mới vừa rồi chảy nước miếng trước mặt . Nếu là mất mặt mà… vỗ vỗ cái má đỏ bừng của mình.

      Cánh tay phải bị thương kéo miếng ngọc mà tối hôm qua đeo vào cho , Tô Ca cúi đầu nhìn, đó là miếng bạch ngọc được treo bởi sợi dây tơ hồng. Hoa văn bạch ngọc chính là những đường cong ngoằn nghèo xen kẽ nhau. Cho dù nhìn tới nhìn lui cũng nhìn ra là đồ án gì, nên đành bỏ qua.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 28:

      Tô Ca tới trước bàn ăn, thấy chén cháo , còn có cái trứng gà tươi, hình như là mới vừa làm xong, còn bốc hơi nóng. Chẳng lẽ Tần Mặc Nhiên tự mình xuống bếp làm? Mặt mày Tô Ca chau lại, trong ấn tượng của , lão đại Hắc bang luôn luôn bỏ sau khi ăn xong, chịu tính tiền. Chẳng lẽ là Tần Mặc Nhiên thuộc loại đặc biệt?? Ngồi xuống chậm rãi thưởng thức, cháo rất thơm, trứng gà rất ngon miệng, quả tay nghề của Tần Mặc Nhiên tệ.

      Ăn xong bữa ăn sáng, Tô Ca dọn dẹp bàn ghế rồi vào phòng ngủ, muốn tìm xem có quần áo phù hợp để mặc hay . Tần Mặc Nhiên tối nay muốn đưa trở về Dương Châu, nếu như người mặc loại quần áo này, đặc biệt là nữa cái mông cũng sắp lòi ra, ra thể thống gì nữa, tuyệt đối thể mặc.

      Kéo cửa tủ treo quần áo ra, ngoại trừ dãy âu phục cùng quần áo ngủ đàn ông ra, còn bộ trang phục nữ nào khác. Trong lòng Tô Ca vừa buồn lại vừa vui. Buồn là vì có quần áo để thay, vui là vì quả nhiên Tần Mặc Nhiên vẫn giữ mình trong sạch, có phụ nữ nào qua đêm trong phòng này ngoài ra.

      Cái loại cảm giác ngọt ngào đó từ trong lòng trào ra. Bỏ , cùng lắm đến trạm xe mua cũng được. Nghĩ tới đây, Tô Ca bắt đầu dọn dẹp lại tủ quần áo của Tần Mặc Nhiên. Bỗng nhiên nghe tiếng động khe khẽ, giống như tiếng chìa khóa vặn mở cửa. Vốn tưởng rằng Tưởng Quang đến, nên muốn ra ngoài. Nhưng trong lòng chợt dâng lên loại dự cảm nguy hiểm, cho nên chút do dự, Tô Ca núp mình vào trong tủ quần áo.

      Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nhè , rồi sau giọng đàn ông xa lạ vang lên:

      "Đặt ở đằng sau TV . Rất ít người để ý đến chổ đó, Tần lão đại rất khó phát ."
      Rồi sau đó lại nghe giọng nam trầm ổn khác trả lời "Tốt". Kế tiếp là loạt tiếng động sột soạt, rồi giọng của người đàn ông thứ nhất vang lên:

      "Tại sao Đồ Phu lại hoài nghi Tần lão đại tiết lộ tin tức của lô hàng kia? Lô hàng kia vốn là do tay Tần lão đại phụ trách. Nếu xảy ra chút sai lầm, Đệ Nhất Huyết Y bỏ qua cho ! Lâu nay Tần lão đại làm việc điềm tĩnh ngoan độc, làm sao có thể làm ra chuyện tự cướp mình được?

      Im lặng, chỉ nghe loạt thanh va chạm nhau, sau hồi, lại nghe giọng trầm ổn lên tiếng:

      "Tôi cũng cảm thấy Tần lão đại làm ra những chuyện như vậy. Mấy năm nay gió tanh mưa máu nào cũng đều do dẫn đầu các em xông lên trước nhất. Đây là thay thế vị trí Tông Chủ cách chân chính chứ là gì? Đồ Phu Đường Lăng cùng Tần lão đại thế nào cũng đánh nhau mất còn, chỉ coi ai đánh ngã đối phương trước mà thôi. Chúng ta chỉ là thuộc hạ thấp kém, chỉ cần hoàn thành chuyện cấp giao phó là tốt rồi."

      " rất đúng, kết luận quá sớm luôn dễ bị sai, cần phải kiên nhẫn quan sát mới được."

      Lại nghe loạt tiếng bước chân, tiếp theo là tiếng cửa đóng, hai người làm xong chuyện được giao phó lập tức rời . Cửa phòng ngủ hé mở, thế nhưng người nào trong hai người kia nghĩ tới chuyện nên kiểm tra chút. Đợi lúc lâu, Tô Ca thở phào hơi, rón rén chui ra khỏi tủ quần áo. Trong phòng im ắng yên tĩnh, bóng người. Ở cửa chính, sàn nhà của phòng khách đều rất sạch , lộ ra chút dấu vết, giống như chưa từng có ai vào.

      Tô Ca vòng qua phía sau TV, phát chỗ đáng lẽ là trống , thế nhưng bây giờ lại có cái đinh ốc giống như cục đá xíu màu đỏ thẩm được dán chặt ở đó, nhìn kỹ thấy có gì khác lạ. Tô Ca mở to hai mắt, phát cứ mỗi mười mấy giây cái vật kia phát ra tia sáng nhàn nhạt, ngoài ra hình như còn phản ứng nào khác. Xem ra giống như là máy quay phim, vậy rốt cuộc nó là cái gì?

      Mặc kệ! Tô Ca đứng dậy vào toilet tìm cái khăn lông, rồi sau đó trở lại phòng khách, phủ cái khăn này lên cục đá màu đỏ kia, dùng tay vặn vặn vài lần. Lập lập lại nhiều lần mới thấy đinh ốc bị lỏng ra. Sau đó ngừng nỗ lực, Tô Ca hoàn toàn bứt nó ra. Thành công!

      hề nghĩ ngợi, Tô Ca liền đem cái vật kia cùng cái khăn lông ném ra ngoài cửa sổ. Mặc dù biết cái cục đá kia dùng để làm gì, nhưng vừa lúc nãy nghe được đối thoại của hai người kia, biết nó phải là đồ tốt lành gì. Hình như có người nào đó nghi ngờ Tần Mặc Nhiên.

      Tô Ca phủi phủi tay, biết thần xui quỷ khiến như thế nào mà coi như là mình giúp tay, phải lúc nào cũng núp sau lưng nhờ che chỡ. đúng là cảm giác vô cùng thành tựu. Thở phào cái, nghe có tiếng gõ cửa vang lên, nhất định là Tưởng Quang đến.

      Tô Ca đứng sát cửa, cẩn thận hỏi: "Ai đó?"

      "Tiểu Bạch Luyện, là chị". Giọng của Tưởng Quang luôn mang lại cho người ta cảm giác tràn đầy sức sống.

      Tô Ca vừa mới mở cửa ra Tưởng Quang nhào tới ôm chặt, sau đó ngước đầu cười hi hi ha ha :

      "Hai ngày nay sinh hoạt như thế nào? Bên Diễm Hồng có nhiều trai đẹp đặc sắc, có làm em chóa mắt ?"

      xong, nhéo mặt của Tô Ca. Trai đẹp đặc sắc? Cái từ này dùng đúng nha. Tô Ca nghĩ tới bộ dạng kiều diễm giống như hoa hồng của Minh Hà, rồi nghĩ tới lại nghĩ tới dáng vẻ bình thản mang theo chút ưu tư lạnh nhạt của Trăn Mạc, còn có Trăn Sanh đẹp như viên ngọc trắng tuyết. Ừ, còn có đầu tóc bạch kim hết sức mê người, Tân Trạch. Ai ya, trai đẹp có nhiều, nhưng lại chỉ có thể nhìn mà thể đụng, đều là GAY hết, là lãng phí tài nguyên. Chẳng lẽ thời đại của phụ nữ kết thúc tại đây?

      Cảm thấy Tô Ca có vẻ thất thần, Tưởng Quang nghiêm mặt, dùng sức nhéo mặt Tô Ca cái rồi :

      "Mặc dù có nhiều trai đẹp, nhưng chỉ cho phép Tiểu Bạch Luyện nhìn chút thôi, được thay lòng đổi dạ vứt bỏ tiểu Mặc Mặc nhà chúng tôi à nha!"

      Tiểu Mặc Mặc? Gương mặt góc cạnh cùng đường nét kiên nghị của Tần Mặc Nhiên bất ngờ lên trước mắt Tô Ca. Còn có vẻ mặt lúc nào cũng xa cách kia khiến đột nhiên cảm thấy lạnh đến nổi buồn nôn, nghĩ làm sao cũng thấy cái nickname như vậy thích hợp với ! Toát mồ hôi, có lẽ chỉ có Tưởng Quang mới dám gọi như vậy. nghĩ ra chuyện gì xảy ra nếu mình gọi ấy như vậy, có thể bị ánh mắt của làm cho chết rét hay ?

      Được rồi, hoàn hồn lại ! Hôm nay tiểu Mặc Mặc nhờ chị giúp em thay đổi cách ăn mặc cho xinh đẹp!"

      Hả? Giúp thay đổi cách ăn mặc cho đẹp? Như vậy là có ý gì? Tô Ca còn chưa hiểu ràng bị Trần Lê (mình nghĩ là tác giả viết lộn tên rồi) kéo thẳng ra ngoài. Lên xe ngồi, bảy rẻ tám quẹo sau dừng lại trước khu buôn bán phồn hoa. Sau đó, Tưởng Quang thẳng vào vấn đề, kéo Tô Ca hết tiệm thời trang sang trọng này cho đến tiệm thời trang xa hoa khác. Đa số quần áo lựa ra là do Tưởng Quang chọn rồi căn dặn Tô Ca thử, vừa lòng lập tức cà thẻ tính tiền. Tô Ca nhìn năm con số những bộ y phục kia mà líu cả lưỡi, nhiều lần mở miệng muốn từ chối bị Tưởng Quang chặn lại.

      Chỉ thấy Tưởng Quang nhướng mày :

      "Đây phải là thẻ của chị. Tiểu Mặc Mặc đưa cho chị để cho em mặc sức mà cà!"

      Hả? Là Tần Mặc Nhiên? làm như vậy là có ý gì, quà chia tay trước khi trở về hay sao? Cho đến khi nằm ở trong bồn tắm, hưởng thụ hương dầu tắm hơi cao cấp nhất, Tô Ca còn muốn tìm hiểu cho ràng nữa. Hơn nữa phần lớn quần áo mà Tưởng Quang mua lại là dạ phục. lẽ muốn mang dự tiệc sao?

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 29:

      Sau khi làm đẹp bằng cách tắm với tinh dầu hương hoa cỏ, Tô Ca lại bị mang sửa móng tay cùng làm mềm da, ngay cả lông mày vốn rất đẹp cũng được chỉnh sửa, sau đó đến tóc. Sau khi làm xong mọi thứ, thay vào bộ lễ phục bó sát người màu trắng được chuẩn bị trước, cả người Tô Ca ngây dại, dám tin vào mắt mình.

      Dáng người trong gương có lồi có lõm, tóc rũ xuống mềm mại, đoạn tóc ngắn làm lộ ra phần gáy duyên dáng cùng xương quai xanh tinh xảo. Ánh mắt khẽ di chuyển, vừa là trẻ trung, lại mang hương vị của người phụ nữ mềm mại đáng , tự dưng khiến con mắt của mọi người dán chặt vào, mĩ nhân này, là mình sao?

      Tô Ca được tự nhiên vặn vẹo người, lại thấy Tưởng Quang ngó đầu nhìn, con mắt lên kinh ngạc. Sau đó véo má Tô Ca cái, :

      "Bộ dáng ‘Thiên kiều bá mị’ này là đẹp lắm, quả nhiên ánh mắt của Tần Mặc Nhiên tinh tường!"
      ( “Thiên kiều bá mị”: đoạn này mình biết dịch ra sao  nên mình cứ để như vậy, theo mình hiểu có nghĩa là vẻ đẹp trong hàng ngàn người trong thiên hạ)

      Tô ca cúi đầu ngượng ngùng, tuy biết dáng dấp mình tệ, nhưng được mỹ nữ như Tưởng Quang khen ngợi, có chút tiêu hóa được. Yên lặng đứng trước gương thưởng thức lúc bị Tưởng Quang kéo Vô Trúc Cư ăn cơm. Thức ăn rất ngon, nhưng Tô Ca lại có chút cảm giác ăn tiêu, vì đột nhiên cảm thấy mình thể biết được Tần Mặc Nhiên nghĩ cái gì..

      có lúc suy nghĩ, cái ngày Tóc Vàng bắt đến Côn Minh, Tần Mặc Nhiên ràng có thể lén thả . Nhưng tại sao lại để bị giữ lại ba ngày? Tại sao bắt đóng giả đàn ông để vào Thiên Diễm? Coi như là vì an toàn của , nhưng vì sao bây giờ lại muốn trở về làm con , còn trang điểm cho đẹp như vậy?"

      Tô Ca nghi hoặc, trước kia nghĩ tới cái gì cả, trong đầu chỉ là những ý nghĩ lờ mờ , nhưng tối qua thấy được trân trọng của Tần Mặc Nhiên với mình khiến cho thể suy nghĩ. coi như trân bảo, sao có thể coi như cỏ dại.

      biết được Tần Mặc Nhiên có lòng với mình, vậy nên tự nhiên cũng muốn đứng ở góc độ của mà suy nghĩ tốt cho .

      Sau khi ăn xong, Tưởng Quang kéo lên xe thể thao, rẽ bảy quẹo tám lại đến biệt thự Duplex mà lần trước ấy đưa đến. Tưởng Quang bảo đó là nhà của mình. Căn biệt thự có ba tầng, nhưng hình như có nhiều người, cảm giác rất trống trải, Tô Ca chỉ thấy có mấy người giúp việc bận bịu nhiều việc, biết là làm cái gì?

      Tưởng Quang dẫn Tô Ca vào phòng nghỉ cho khách, :

      "Tiểu Bạch Luyện, em nghỉ ngơi chút , buổi tối chị tới gọi em" .

      Tô Ca gật đầu, đóng cửa lại, tháo giầy ra, quay người đến giường lớn. Cứ nghĩ là mình ngủ được, kết quả là vừa nằm xuống giường nhắm mặt lại mê man ngủ thiếp . Lúc tỉnh lại, cảm thấy mặt hơi đau, mở mắt ra phát Tưởng Quang vỗ má nàng. Thấy tỉnh lại, Tưởng Quang thở phào nhõm:

      "Cuối cùng cũng tỉnh, kế hoạch thay đổi rồi, thay quần áo nhanh lên!"

      Kế hoạch thay đổi? Kế hoạch nào? Tô Ca vỗ mạnh mặt để khiến cho mình tỉnh táo. Tưởng Quang tay chân nhanh nhẹn cởi váy của , cầm bộ quần áo nam tay để mặc vào.
      Hả? Tại sao lại phải mặc bộ quần áo này? Tối nay phải tham gia yến hội sao? phải vì thế mà Tưởng Quang chuẩn bị cho từ đầu đến chân ư? Chẳng lẽ chính mình đa tình? Thầm véo đùi cái, Tô Ca nhận lấy quần áo mặc vào

      Ừm, tất nhiên là cần quan tâm đến kiểu tóc, dù sao nó cũng ngắn rồi. Giờ chỉ cần chờ Tưởng Quang hóa trang cho mình là được. Tưởng Quang đợi thay quần áo xong, lời nào vội kéo ra ngoài, thậm chí cũng ăn tối.

      Bộ dạng đứng vội vàng như vậy khiến Tô Ca nhịn được mà bật cười, thấy mình tại giống như ngựa nhà Minh chạy suốt ngừng đưa tin tức. Lắc đầu, vứt hết những suy nghĩ lung tung kia, Tô Ca theo sát phía sau Tưởng Quang. Cho đến khi bị Tưởng Quang đẩy vào trong chiếc xe màu đỏ tươi đỗ dưới lầu, vẫn như là ở trong sương mù. Rốt cuộc là tính huống gì đây? Các tham gia trò chơi gì sao?

      Tưởng Quang sáng lạn cười với , để lại câu "Good luck " ! rồi

      chạy lên tầng.

      "Hi, Tiểu Bạch Luyện, tối hôm qua chơi vui vẻ chứ?" Diễm Hồng vén tóc dài lên, mắt hơi híp, bộ dạng như là say rượu chưa tỉnh. Ừm, chơi sao? Nếu hôm qua bị thương vì viên đạn kia. Cũng coi như là chơi vui vẻ, dù gì cũng được ở cùng với Tần Mặc Nhiên.

      "Hoàn hảo". Vừa dứt lời đột nhiên cảm thấy Diễm Hồng sờ lên cổ , sau đó dính yết hầu giả lên, tiếp theo chính là dùng đống đồ trang điểm kia ở mặt vẽ loạn. Xong xuôi nhướn mày lên : "Tốt lắm!"

      Vừa xong đưa gương cho . Tô Ca liếc mắt mấy cái, thấy giống hệt bộ dạng trước là chàng trai thanh tú. Dọn dẹp xong mọi thứ, Diễm Hồng vỗ tay cái, nhìn Tô Ca :

      "Tiểu Bạch Luyện, mấy ngay nay lăn lộn cùng Đường Lăng quen thuộc rổi chứ?" thanh mềm mại đáng lại mang theo ý tứ dò xét ràng...

      Ừm, và Đường Lăng quen thuộc sao? Nếu như bôi thuốc cũng được coi là như thế, là quen thuộc. Tô Ca rũ mi xuống:

      " quen lắm, hôm qua chỉ là bôi thuốc cho ta mà thôi."

      "Bôi thuốc?!" Diễm Hồng bất ngờ nâng cao thanh, bày ra bộ dáng khó có thể tin. Sau đó mới thấy ấy hồi phục, híp mắt lại, hung tợn noi.

      " bôi thuốc cho mà vẫn chưa lấy đao đem lão Nhị của ta cắt !"

      Cái này?.... Tô Ca nghe thấy vậy tim đập mặt đỏ, cũng cò ý nghĩ đem Đường Lăng phế , chỉ là hành động mà thôi... Đột nhiên cảm thấy rất quái dị. thế có khác gì cho mọi người biết nơi đó của Đường Lăng bị thương? cách khác là tất cả mọi người đều biết chạm qua vật kia của ta? Hay chính là Tần Mặc Nhiên cũng biết hết rồi hả?

      giây kia Tô Ca muốn chặt tay mình ! Diễm Hồng lại hỏi:

      "Vậy ta có phát là phụ nữ?"

      Tô Ca lập tức lắc đầu, " có, tuyệt đối có!" đùa, nếu như phát sư bất thường trong lời ta lại đùa giỡn với thế sao? Nghĩ tới vào hôm đó đánh vào đầu ta, có khi ta trực tiếp ném từ lầu xuống!

      "Ừ, tốt rồi, như vậy, vở kịch mới có thể diễn tiếp." Nụ cười môi Diễm Hồng càng thêm tươi, cả người lại có thêm vài phần thâm thúy. Sau đó đạp ga, lái xe thẳng ra ngoài.

      Lại trở về Thiên Diễm, xa hoa trụy lạc. Khi bóng đêm buông xuống, cuộc chơi xa xỉ và lãng phí tại Thiên Diễm lại bắt đầu. Tô Ca vẫn theo sau Diễm Hồng, thẳng sang hành lang bên kia, rồi vào Đoạn Tụ Đường. Vừa vào liền cảm giác được Trăn Mặc nhìn như có ý gì đó, trong đó nồng đượm lo âu, Tô Ca ngẩn người. Tiếp theo là Minh Hà, lông mày nhíu lại, hình như dám nhìn thẳng vào Tô Ca, chỉ mỉm cười nhưng lại có chút đắc ý.

      "Tôi mang người đến cho đây!" Diễm Hồng nhếch miệng lên tiếng, liền thấy ở vị trí đầu tiên sô pha, người đàn ông với dáng vẻ phóng túng quay đầu lại. Lông mày chau lên cùng với ánh mắt câu hồn, còn có mặt mũi kia với bộ dạng phóng túng, phải Đường Lăng là ai?

      ta đứng lên từ ghế sô pha, thản nhiên với Diễm Hồng "Cảm ơn."

      Rồi sau đó kéo Tô Ca đến, bàn tay to ôm vào hông , cười tà tứ:

      "Tiểu mỹ nhân, từ nay về sau chỉ thuộc về tôi!"

      Là của ta ư? Lời này của ta có ý gì? nghe thế nào cũng hiểu. Tô Ca quay đầu lại nhìn Diễm Hồng giống như là cầu cứu, lại thấy ta cúi đầu, khóe môi lên nụ cười khó hiểu. Cứ như vậy, bị Đường Lăng ôm chặt eo dẫn đến phía trước. Rồi sau đó, liền gõ cửa phòng hạng vừa.

      Khốn kiếp! ta cứ thế bế lên! Khi Tô Ca thích ứng với ánh sáng mờ mờ bên trong phòng lập tức ngây dại. Trong phòng có Hiên Mộc, Sở Viêm, cái người hướng Tần Mặc Nhiên cầu hoan, và Tân Trạch. Sau đó là hai người phụ nữ mà Tô Ca biết. Cuối cùng, đập thẳng vào mắt là Tần Mặc Nhiên, người tối hôm qua vẫn cư xử dịu dàng với .

      Thân thể hơi ngọ nguậy, lại bị Đường Lăng vỗ lên ngực. Rồi sau đó ngẩng mặt :

      "Các vị, đây là tân bảo bối của tôi, họ Bạch, mọi người về sau cho Đồ Phu tôi chút mặt mũi, che chở chút, để cho người của tôi bị bắt nạt."

      Nghe thấy vậy mọi người đều dừng lại, ánh mắt khác thường nhìn Hiên Mộc, chỉ thấy Hiên Mộc cười nhạt, lên tiếng. Đường Lăng ngồi xuống, để Tô Ca ngồi đùi. Mặt Tô Ca hồng dữ dội, bây giờ mới kịp phản ứng với câu "tân bảo bối", tức là muốn chịu đụng ta giày vò sao.

      Mắt Tô Ca trợn to sững sờ, quay đầu nhìn thẳng vào Tần Mặc Nhiên, nhưng nghiêm mặt xuống quay nhìn . nhìn , nhìn , nhìn . Trong đầu Tô Ca chỉ có những lời này, Tần Mặc Nhiên có nhìn dù chỉ cái.
      Last edited: 30/1/15

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 30:

      Đường Lăng cầm ly rượu lên, uống vào ngụm, sau đó ghìm đầu của Tô Ca, nắm chặt cằm của , định rót hết rượu vào miệng . Tô Ca nhận ra ý đồ của , trừng cách hung dữ, nghiêng đầu né tránh. Tất cả những người khác trong phòng bao đều chơi đùa, cụng ly cũng chuyện phiếm. Trừ lúc bọn họ vừa vào tầm mắt mọi người đều tập trung người bọn họ, còn bây giờ ai chú ý đến cả.

      Chỉ nghe Đường Lăng cười khẽ tiếng, sau đó bỗng nhiên đè đầu xuống, kề sát bên tai hạ thấp giọng :

      "Bảo bối, cậu thích loại đàn ông như Tần hòa thượng hả?"

      Tần hòa thượng mà dĩ nhiên là Tần Mặc Nhiên. Tô Ca nhíu mày cúi đầu, giả vờ thấy, lại nghe Đường Lăng tiếp:

      "Tần hòa thượng có cách nào “chơi” cậu được, đương nhiên cũng thể nào cho cậu thể nghiệm cái loại khoái cảm cực điểm này.

      "Chẳng lẽ có thể à?"

      Tô Ca cũng quên tiểu tử của bị thương, ít nhất trong vòng tuần làm được gì.

      "Dĩ nhiên là có thể." Đường Lăng khẽ chớp mi mắt, sau đó nụ cười môi càng thêm phóng đãng.

      "Bảo bối, trước tiên phải bỏ đói cậu vài ngày. Đợi tôi hoàn toàn bình phục nhất định ăn sạch cậu cả vốn lẫn lời."

      Ăn sạch? cần Tô Ca cũng biết phương pháp ăn của là như thế nào. Lúc này thể gặp Tần Mặc Nhiên được nữa rồi. Trong lòng Tô Ca rất ràng rằng nếu chỉ có mình nhiệt tình chẳng có ý nghĩa gì cả. Bây giờ còn ngồi đùi của Đường Lăng, Tô Ca nhìn thấy ánh mắt của mang theo mấy phần mơ màng, nâng ly lên uống cạn hết ly này tới ly khác. Dần dần Tô Ca cảm thấy nhàm chán, yên cử động thân thể, liền bị Đường Lăng vỗ "bạch" cái lên mông.

      " làm gì thế!" Tô Ca kêu la, nhưng trong lòng lại bồi thêm câu “đồ biến thái”. Chỉ thấy Đường Lăng khẽ nheo mắt lại, lời phát ra từ đôi môi mỏng có phần nguy hiểm:

      "Sao cậu lại an phận, định làm gì vậy?"

      Tô Ca khẽ cúi đầu, bày tỏ:

      "Tôi muốn toilet."

      Lúc nên nhu nhược phải mềm mại, Tô Ca hiểu điều này. Đường Lăng nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Tô Ca, trong lòng khỏi khó chịu, phất tay : " " .

      Nghe vậy Tô Ca lập tức đứng dậy, khi ngang qua người Tần Mặc Nhiên, cũng nhìn , tầm mắt nhìn xuống, bắt gặp tay nắm chặt thành quyền, khớp xương nổi lên trắng bệch, dường như chủ nhân của nó ngấm ngầm chịu đựng hết sức. Nhưng chịu đựng cái gì chứ?

      Mặt đổi sắc, Tô Ca về phía toilet, cảm giác như có đống lửa thiêu cháy trong lồng ngực, toàn thân như muốn nổ tung. Bọn họ coi là ngu ngốc hay sao, chút kỹ năng sinh tồn? Tưởng là có thể khiến mình dây* sao? Nằm mơ !

      * dây = ý chỉ làm việc nguy hiểm

      Tô Ca oán hận nghĩ khi nào tìm được Minh Hà hay là Trăn Mặc, mượn ít tiền, đón chuyến tàu trễ nhất trở về Dương Châu, sau đó quên sạch những chuyện rắc rối lộn xộn này. tới toilet, Tô Ca ý thức, theo thói quen về hướng toilet nữ, còn chưa vào nghe thấy tràng tiếng vỗ tay, tiếp theo là giọng đàn ông rất :

      "Khốn kiếp, làm gì đấy! Mau buông tôi ra!"

      gian tràn ngập tiếng thở hổn hển của người đàn ông khác, giọng mang theo bỉ ổi và dâm đãng vô cùng:

      "Cục cưng, ngoan, đừng cử động, nâng mông cao chút. Cửa động của cậu quá, tôi vào được."

      Nghe đến đó, Tô Ca đoán biết chuyện gì xảy ra. Lại nghĩ tới lúc trước cùng Tần Mặc Nhiên tình tứ ở trong toilet, mặt đỏ bừng, tim ngừng đập nhanh, cảm giác thân thể như bị thiêu cháy. Thảo nào người ta toilet là nơi thắng địa của người đồng tính.

      Tô Ca vốn biết là nên bỏ , bởi vì nơi này là Thiên Diễm, chỗ nào cũng nơi có thể giao dịch thân thể. Nhưng mới vừa bước , lập tức dừng lại, nếu như nghe lầm giọng nam mảnh khảnh vừa rồi phải là của Trăn Mặc hay sao?

      Tô Ca quay người, giơ chân đạp cú lên cửa. Vốn là tưởng cửa bị khóa trái ở bên trong, ngờ bị đá cái bật tung ra. Chỉ vì người bên trong chút chuẩn bị, nên bị đạp té lăn quay đất. người đàn ông với bộ mặt dữ tợn, cao lớn thô kệch bị ngã xuống đất, Trăn Mặc té ở người , quần bị cởi hơn nửa tới tận đùi, khiến cặp mông trắng muốt mê người cũng bị lộ ra. Mà khóa kéo quần của người đàn ông kia chỉ mới kéo được nửa, mơ hồ cũng nhìn thấy cái vật xấu xí kia.

      Nhìn vẻ mặt sợ hãi của Trăn Mặc, xem ra là xuất kịp thời, nên Trăn Mặc chưa có bị. . . Nghĩ đến đây Tô Ca cảm thấy ngọn lửa trong lòng thiêu đốt kịch liệt hơn. Vốn là tâm trạng phiền não, cần phải phát tiết ngay lập tức, cho nên muốn tiến lên hung hăng đạp bể cái vật xấu xí của người kia.

      Người đàn ông bị té xuống đất bây giờ phục hổi lại tinh thần, nhìn Tô Ca bằng đôi mắt hung ác mắng:

      "Tiểu tử thúi mày chán sống rồi phải ! Dám can thiệp vào chuyện của tao?"

      Hai tay cầm lưng quần của mình, mặt lộ ra vẻ hèn hạ bỉ ổi :

      "Hay là tiểu huyệt của mày trống trải nên muốn cùng tham gia với tụi này?”

      "Khỉ gió!" Tô Ca khạc mạnh bãi đàm mặt rồi :

      "Mày mới là chán sống! Đồ chó đẻ! Người của Đồ Phu đại nhân mà mày cũng dám động tới? Muốn bị rút gân chặt cốt hay sao?”

      Tuy là dối, nhưng mặt Tô Ca đỏ, tim đập mạnh, bởi vì chỉ cần liếc mắt, cũng nhìn ra người đàn ông trước mặt tuyệt đối phải là khách của Thiên Diễm. Phần lớn khách của Thiên Diễm ăn mặc chỉnh tề, tệ nhất diện mạo cũng có vẻ lịch , giống như người đàn ông này, cùng lắm chỉ là vệ sĩ của khách mà thôi.

      Người đàn ông nghe được hai chữ "Đồ Phu" biến sắc, sau đó giả đò trấn tĩnh, lạnh lùng :

      "Nhóc con, mày ? Đường thiếu muốn tìm ta?"

      Tô Ca nhướng mày cười nhạo :

      " tìm ấy, chẳng lẽ là tìm mày hay sao? nhìn ra mày có đức hạnh này!"

      Mặt gã đàn ông xanh như tàu lá, Tô Ca xoay người, tự nhiên sửa sang lại quần áo cho Trăn Mặc rồi thản nhiên kéo ra ngoài. Cho đến khi ra tới chỗ đông người, hai người mới đồng thời thở phào cái. hồi lâu, Tô Ca thấy Trăn Mặc vẫn cúi đầu, nên thở dài, nhàng hỏi:

      "Chuyện như thế này thường xảy ra lắm hả?"

      Trăn Mặc đột nhiên ngẩng đầu lên, khóe môi lộ ra vẻ châm chọc, cười :

      "Mắc mớ gì tới , Bạch Luyện! nên sớm tìm cơ hội rời khỏi Thiên Diễm !"

      Vẻ mặt vừa yếu đuối vừa kiên cường khiến Tô Ca cảm thấy rất đau lòng.

      Nơi này có thể bóp méo tâm lý của người đàn ông hay sao? Cũng như Trăn Mặc vậy, vốn phải là gay, nhưng bởi vì cuộc sống khó khăn, bị cưỡng bức mà thay đổi tính dục. Giờ phút này, nếu là sống trong môi trường trong sạch, có lẽ là học đại học, rảnh rỗi nắm ta mình thích, cùng Starbucks hưởng thụ trà chiều.

      Trong lúc thất thần, hình như Trăn Mặc bỏ , Tô Ca chỉ nhìn thấy bóng lưng có phần quật cường của .

      "Bảo bối, cậu suy nghĩ gì vậy?"

      cần ngẩng đầu Tô Ca cũng biết người mới đến là Đường Lăng. cụp mắt xuống, thản nhiên :

      " có gì."

      Đường Lăng cười tiếng, càng nhìn bộ dạng biết vâng lời của càng hài lòng. Sau đó vươn tay ra, ôm cả người vào trong ngực : " thôi."

      ? đâu? Tô Ca khẽ từ chối, giãy giụa muốn thoát ra, nhưng lại bị Đường Lăng bắt lấy dễ dàng. Tiếp theo vòng tay ôm chắc thân thể của , kéo về phía trước. Tô Ca quay đầu, phát cửa phòng bao đóng. Tưởng Quang, Diễm Hồng, Hiên Mộc, thậm chí là Tần Mặc Nhiên, người cũng có thấy.

      Cúi đầu cách buồn bực, nhìn xung quanh, vừa rồi có cơ hội lại chạy, bây giờ muốn chạy cũng được. . .

      Thế là Đường Lăng ôm chặt Tô Ca ra khỏi Thiên Diễm, mở cửa chiếc xe Hummer màu đen, nhét vào trong. Thân thể Tô Ca cứng đờ, trừng cách hung dữ :

      "Rốt cuộc là muốn làm gì?"

      Đường Lăng nhướng mày : "Đương nhiên là dẫn cậu xem ổ ấm về sau của chúng ta rồi.”

      Ổ ấm? coi như là sủng vật sao? Trong lòng càng sốt ruốt, ngoài mặt Tô Ca càng có vẻ bình tĩnh. nghĩ dù sao lúc này Đường Lăng thể làm chuyện đó, cho nên thể làm gì được với mình. Bây giờ mình nên ngoan ngoãn nghe lời, chờ cơ hội thích hợp tìm cách chạy thoát. Nghĩ đến đây, quả quyết chui vào trong xe.

      Rồi sau đó kinh ngạc phát , ở đằng sau , gã đàn ông ức hiếp Trăn Mặc trong toilet lúc nãy cũng theo lên xe, còn ngồi vào vị trí tài xế. lẽ lại là vệ sĩ của Đường Lăng hay sao? Chỉ có điều, so với mức độ biến thái của Đường Lăng, dùng tiền để thuê vệ sĩ là việc nên làm, bằng có ngày bị giết lúc nào cũng hay.

      Đường Lăng theo sau ngồi xuống kế bên. Bàn tay to lớn kéo sát Tô Ca vào lòng, sau đó nhéo nhéo gò má của Tô Ca, coi giống như bảo vật. Đột nhiên hỏi câu:

      "Bạch Luyện, tại sao tôi cảm thấy cậu quen mặt?"

      Trong lòng Tô Ca cả kinh, thân thể cứng đờ, dám cử động nữa bước, trực tiếp giả đò nhắm mắt lại, nằm im như xác chết! May mắn nhất là sau khi Đường Lăng hỏi xong lại có hành động gì quá đáng, chỉ tựa đầu lên mái tóc mềm mại của Tô Ca, giống như là nhắm mắt dưỡng thần.

      Khoảng hai mươi phút sau, xe dừng lại trước cửa biệt thự ở vùng ngoại ô. Đường Lăng dẫn đầu xuống xe, gã đàn ông kia cao lớn kia liền xuống theo, đứng bên cạnh . Ở bên ngoài, Đường Lăng nhìn Tô Ca, thân hơi nghiêng về phía trước, tay phải giơ ra tạo thành động tác mời mọc.

      Tô Ca ngẩn người, đánh "chách" cái lên bàn tay của . Hừ, ngụy quân tử.

      Thế nhưng Đường Lăng lại giận, chỉ có sắc mặt là lạnh vài phần. Tô Ca bước xuống xe, lúc ngang qua gã tài xế, nhấc chân lên, đạp mạnh xuống chân cái. Giày của phục vụ nam cũng coi như là đồng phục, đế giày có cạnh, Tô Ca lại chọn đúng gót giày, dùng sức toàn thân giẫm lên .

      Gã đàn ông cao lớn kia đau quá, kêu "ối ối", theo bản năng định chửi Tô Ca vài câu, nhưng lại bị ánh mắt lạnh như băng của Đường Lăng làm cho đông cứng tại chỗ, dám hó hé. Đường Lăng nheo mắt nhìn Tô Ca hỏi:

      "Vì sao cậu lại đạp A Thành?"

      Tô Ca nghe vậy ngẩng cao đầu, cười nhạt :

      "Chẳng phải tôi là người của à? Nếu như ngay cả người của mình cũng bảo vệ được, còn đáng mặt làm đàn ông hả?" xoay người lại, ngón tay thon dài chỉ thẳng vào gã đàn ông kia :

      "Vừa rồi ở trong toilet, muốn đánh tôi."

      Tô Ca cách hùng hồn. Theo như trực giác của , Đường Lăng là người đàn ông có tính chiếm hữu rất mạnh. khi như vậy, cho phép bất cứ người nào đụng đến vật sở hữu của mình. Quả nhiên, nụ cười tà mị thường ngày biến mất, chỉ thấy sắc mặt Đường Lăng hoàn toàn ảm đạm, cả người đột nhiên lạnh xuống. Lúc này lại cảm thấy có mấy phần khí thế của Tần Mặc Nhiên.

      Hay là lúc nào cũng có, nhưng bao giờ để lộ ra ngoài cho tới bây giờ?

      "A Thành." Tuy phải là cố ý, nhưng giọng thâm trầm lại khiến cho gã đàn ông mặt mày hung dữ gọi là A Thành kia run lên, lật đật quỳ xuống.

      "Thiếu gia, em biết tên nhóc này là người của ."

      Tô Ca kinh ngạc phát gã đàn ông kia lại giải thích lời nào. biết vốn chưa hề động thủ với . Chẳng qua đánh, lọt vào tai Đường Lăng lại trở thành hàm ý khác. mới vừa nhìn trúng mình, bản thân còn chưa được động tới bị cái tên người làm ti tiện kia mưu toan tranh giành?

      Mặt mày chau lại, chỉ nhàn nhạt phán câu:

      "Quản lý cái *** của mày , nếu muốn nữa cắt bỏ . Bây giờ qua Phong Mặc chịu phạt!"

      "Dạ!"

      Nghe vậy, toàn thân gã đàn ông kia toát ra mồ hôi lạnh, sau đó bỏ cách khúm núm. có ý nghĩa! Tô Ca nhìn mà nhíu chặt mày, vốn tưởng rằng thế nào Đường Lăng cũng trừng trị thích đáng gã đàn ông kia, ai ngờ lại bỏ qua nhanh lẹ như vậy.

      ra Tô Ca biết, Đường Lăng bảo A Thành tìm Phong Mặc là hình phạt rất nặng. Ba mươi roi Long Hồn, bề ngoài nhìn thấy dấu vết, bên trong da thịt lại thối rữa hoàn toàn. Ít nhất phải hai ngày, loại cảm giác đau đớn này mới có thể biến mất.

      Ngay lúc đó Tô Ca cũng nhìn thấy ánh mắt oán độc của A Thành trước khi rời . Rất lâu sau đó, khi Tô Ca nhớ lại tình cảnh ngày hôm nay, tự chủ mà ao ước, giá như lúc ấy tố cáo cách bốc đồng với Đường Lăng để đắc tội với A Thành, hoặc là nên làm cho Đường Lăng giết chết A Thành ngay lúc đó. Vậy sau này…

      Người đó ở trong lòng còn là hơi thở cuộc sống của nữa. chỉ vì chút cảm kích mà phải bồi thường bằng cả tuổi trẻ của mình, biết còn có thể quay lại cuộc sống như trước hay ?

      Lúc này, Tô Ca chẳng hiểu gì cả, chỉ là muốn giả đò nhu thuận, tìm thời cơ để trở về nhà mà thôi. Vì vậy khi đó, để cho Đường Lăng nắm tay kéo vào nhà họ Đường, khiến tất cả việc bắt đầu thay đổi cách khó lường.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :