1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đánh Bại Lính Đặc Chủng - Tiêu Bạch Luyện (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 21:

      góc nào đó trong lòng giống như bị mèo cào, có chút nhột nhạt. Tần Mặc Nhiên. . . khẩn trương vì sao? Nhưng đừng giờ mặt được cặp tay khéo léo của Diễm Hồng hóa trang, chỉ dựa vào cái chụp mắt nơ bướm mà hôm nay tự giác mang vào Đường Lăng cũng có khả năng nhận ra cách dễ dàng.

      Lại Đường Lăng chậm rãi quan sát lúc, khóe môi lên nụ cười gian tà, quay đầu lại với Tần Mặc Nhiên:

      "Hôm nay Tần lão đại là nóng tính. Chỉ là khi cậu nhóc này lại chọc giận tới , còn là… lẽ mấy chục năm nay Tần lão đại núi tu hành, được ăn mặn, rốt cuộc ngán, vừa lòng, nên gần đây bắt đầu ham muốn cưỡng cầu?"

      "Cám ơn Đường Thiếu quan tâm, Tần mỗ rất tốt. Chỉ là nhìn thấy thư sinh này tay chân vụng về, chướng mắt mà thôi." Tần Mặc Nhiên cười nhạt .

      Nhưng mà Tô Ca lại cảm thấy ràng nụ cười của lạnh mấy phần. Giờ phút này ngẩng đầu nhìn Tô Ca, ánh mắt lộ ra vẻ chán ghét ràng. Vậy mà Tô Ca lại mơ hồ cảm thấy hình như truyền đạt cái gì đó với mình. Khom người cách cung kính, muốn lui ra ngoài.

      "Tiểu bảo bối, chạy đâu" Đường Lăng sớm có chuẩn bị, kéo tay Tô Ca lại, gắt gao giữ chặt. mặt lộ ra vẻ hài lòng :

      "Xem ra bộ dạng rất ngây ngô, chút phóng đãng cũng chưa từng thử qua. Mới vừa rồi tôi còn muốn Diễm Hồng đưa cậu nhóc tới chơi, ngờ vận số của mình tốt, mới nhắc có tới tay."

      Đường Lăng vừa vừa quan sát Tô Ca cách chăm chú rồi gật gù hài lòng. Tốt lắm, mặt mày trắng noãn, xúc cảm mịn màng, là món đồ chơi tốt. liếc mắt nhìn Tần Mặc Nhiên cái. Sắc mặt của Tần Mặc Nhiên trước sau thay đổi, chỉ là ánh mắt chán ghét lại ra cực kỳ ràng.

      Đường Lăng ngả ngớn vuốt ve cằm của Tô Ca, thổi lên tai của hơi tà khí rồi :

      "Xem ra có hơi vụng về ngốc ngếch, nhưng tôi thích!"
      Giọng của chợt chuyển lạnh:

      "Bất quá là biết quy cũ! Cậu làm Tần lão đại mất hứng, đương nhiên tôi thể bỏ qua. Còn mau tới đây mời rượu cho lão đại."
      "Dạ!"

      Tô Ca để cái khay bàn, cầm ly rượu đỏ về phía Tần Mặc Nhiên, nhưng trong lòng lại có chút bất an, rốt cuộc cái tên biến thái Đường Lăng này có ý đồ gì. khẳng định là nhận ra mình. Bởi vì vừa rồi khi nhìn , ngoại trừ ánh mắt giống như sói đói thưởng thức đồ ăn ra, căn bản có chút cảm giác quen thuộc nào.

      Ba giây đồng hồ, tới trước mặt Tần Mặc Nhiên, nhưng lại có cảm giác lâu như ba năm vậy. Đưa ly rượu ra, cụp mắt xuống, giọng có vẻ ngập ngừng :

      "Tần lão đại, Bạch Luyện xin lỗi ."

      Tần Mặc Nhiên đưa tay tiếp nhận ly rượu, thản nhiên nhìn , kèm theo ý tứ trấn an ràng, sau đó hơi ngửa đầu, uống cạn ly rượu. Nhét ly rượu vào tay của Tô Ca rồi :

      "Cậu có thể ra ngoài" .

      Tô Ca cúi đầu lui ra, chưa tới cửa bị Đường Lăng kéo tay lại, lắc đầu thở dài :

      "Xem ra Tần lão đại vẫn còn chán ghét cậu nha."

      Vừa dứt lời, đột nhiên cúi người, hôn cái lên mặt Tô Ca rồi :

      "Cậu xuống trước . Tối nay theo tôi."

      xong, tiện tay lấy từ trong túi ra tờ chi phiếu, vỗ mạnh lên mông của cái, rồi sau đó nhét nó vào khe hở cổ áo sơ mi của Tô Ca.Trước khi buông ra, còn vuốt ve cái xương quai xanh xinh đẹp của . Ngay lúc đó, Tô Ca cảm giác tim của mình muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Ngực của bị bó chặt ngay ở phía dưới, chỉ cần dời tay xuống chút nữa thôi… dám nghĩ tiếp, Tô Ca nhanh ra cửa. Đến khi về tới phía sau quầy rượu, mới thở dốc hơi.
      Trong phòng, Đường Lăng bắt chéo chân nhìn Tần Mặc Nhiên :

      "Thỉnh thoảng Tần lão đại nên bắt chước người ta hưởng thụ đời sống chút, cần lúc nào cũng mặt lạnh như thế. Tên nhóc kia bị nhìn phát hoảng rồi."

      Nếu lại gần chút, phát đáy mắt sâu thăm thẳm của Tần Mặc Nhiên sắp nổi lên phong ba.

      Đáng tiếc lúc đó chỉ lo vuốt ve tay của mình, đó vẫn còn lưu lại cảm xúc da thịt nõn nà của người thư sinh kia. Vừa rồi mới tới gần cậu ta, hình như mình còn ngửi được mùi thơm nhàn nhạt, khiến cho nữa người dưới của mình kìm chế được mà cương cứng. nhiều năm lắm rồi, cậu ta là người thứ hai, ngoài Hiên Mộc ra, có thể khiến có phản ứng trong nháy mắt.

      Nếu có Tần Mặc Nhiên ở đây, nếu bây giờ phải còn có chuyện phải làm, theo thói quen của , sớm làm thịt thư sinh kia rồi. Ưm, hình như tên của cậu ta là Bạch Luyện, nhưng là món hàng tốt. Xem ra, đêm nay chính là đêm tuyệt vời nha.

      Tần Mặc Nhiên nhíu chặt mày, rồi lại thả lỏng, mặt biến sắc. Trong bụng ràng, Đường Lăng phải là người dễ đối phó. Nếu như nắm chắt đòn trúng đích, Tần Mặc Nhiên tuyệt đối ra tay. Sói là loại thú dễ thuần phục. đao cắt đứt cổ mới là cách đối phó hữu hiệu nhất.

      Màu mắt của Tần Mặc Nhiên ngày càng đen thẫm, giống như sương mù mùa đông bao phủ. Cặp mắt sơn màu khẽ động, che dấu tất cả những suy tư, bất kỳ ai cũng khó đoán được.

      Tô Ca núp ở đằng sau quầy bar, vẫn còn chưa tỉnh hồn. Móc ra tấm chi phiếu mà tên biến thái Đường Lăng kia vừa mới đưa, phản ứng đầu tiên của chính là xé bỏ, nhưng chưa kịp xé dừng tay lại. Mắt Tô Ca đảo vòng, cẩn thận xếp lại tấm chi phiếu rồi cất vào trong túi quần. Hừ, vứt bỏ? Như vậy quá lời cho tên biến thái này mà! Đợi khi trở về, đem quyên từ thiện tốt hơn.

      "Cậu làm gì ở đây?"

      Giọng trong như suối ngọt vang lên. Tô Ca quay đầu lại thấy Minh Hà. Mặt mày Minh Hà nhíu lại, nhìn nghi hoặc. Tô Ca buông tay :

      "Có người đàn ông mới cho tôi chi phiếu ba mươi vạn, để tối nay tôi hầu hạ ."

      Tô Ca giả đò phớt tỉnh, thực tế, chỉ mình biết mình khẩn trương bao nhiêu. Mặc dù trốn ở nơi này, giả làm Ngưu Lang. Nhưng nếu phải hầu hạ tên biến thái kia ở giường, nhất định nhiều lời mà trèo tường, leo ra từ cửa sổ nhà cầu bỏ trốn.

      Tô Ca biến thành đất sét để cho người khác tùy tiện nhào nặn từ khi nào vậy? Bĩu môi, bây giờ Tô Ca mới phát tuy vừa rồi khẩn trương khi đối mặt với tên biến thái kia, nhưng có bất kỳ cảm giác sợ hãi nào. Là vì Tần Mặc Nhiên thôi. Mặc dù nhìn thấu người đàn ông này, lại lúc nóng lúc lạnh đối với . Nhưng trực giác lại cho biết nhất định che chở !

      Nghĩ đến đây, Tô Ca khỏi lắc đầu cái, hoài nghi có phải mình mắc chứng tự kỷ quá độ hay ?

      "Tiểu Bạch Kiểm, cậu nóng lòng tiếp khách hả?"

      Giọng Minh Hà nhè giễu cợt. Tô Ca tức giận trừng mắt liếc cái :

      "Chính là người khách đó ép tôi phải lấy. Làm sao tôi có thể từ chối?"

      Vừa dứt lời thấy sắc mặt Minh Hà đột nhiên tái nhợt. Lúc này, Tô Ca mới phát có gì đó bất thường, tính mở miệng, nhưng ra được chữ nào. rối rắm, biết phải nên làm thế nào cho đúng lại thấy Minh Hà bình tĩnh trở lại, nhìn :

      "Người khách muốn bao cậu tối nay là ai? Tiểu Bạch Kiểm, thân phận khách hàng ở Thiên Diễm càng cao, đương nhiên giá trị thân thể của cậu càng lớn, tương ứng với bản tính hưởng thụ càng khác thường. Cậu hiểu chưa?"

      Tô Ca gật đầu, nghề nghiệp như vậy, dĩ nhiên là có nhiều quy củ. Nhưng quan trọng là mình cần biết mà thôi.

      "Tiểu Bạch Kiểm, rốt cuộc khách bao của cậu tối nay là ai?"

      "Đường Lăng" Tô Ca chút nghĩ ngợi .

      Nghe đến cái tên này, Minh Hà thể khống chế mà run lên. Đột nhiên sắc mặt thay đổi cách khó coi. Cậu ta nắm chặt bả vai của Tô Ca, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc :

      "Cậu Đường Lăng ở phòng số 11*?”

      *Phòng 11: mình dịch theo QT nhưng biết sao đoạn Trăn Mạc phòng số 9, bây giờ đổi thành 11

      Tô Ca gật đầu, cảm giác Minh Hà bóp vai của chặt, làm đau quá. muốn đẩy ra nghe giọng lạnh lẽo của Minh Hà vang lên:

      "Tại sao cậu ngoan ngoãn ở lại quầy rượu mà chạy tới phòng đó làm gì? Cậu muốn chết phải ?"

      Thoáng cái, Tô Ca bị sắc mặt nặng nề của Minh Hà làm cho hết hồn. chết? phải mới vừa rồi Đường Lăng nhận ra hay sao? Tại sao lại nhắc tới chữ "Chết"? Môi dưới run khẽ, Tô Ca cà lăm giải thích:

      "Mới vừa. . . Mới vừa rồi phải là tôi tự ý bỏ ! Đúng rồi… là Trăn Mạc, cậu ấy bảo tôi đưa rượu."

      "Trăn Mạc?" Minh Hà mới vừa lẩm bẩm cái tên này biết từ lúc nào, Trăn Mạc đứng bên cạnh cậu ấy. Bình thường, khuôn mặt vốn dĩ khiêm tốn, bây giờ lại mĩm cười châm chọc cách khác thường, :

      "Vừa rồi, người bảo cậu ta, cũng là người ép cậu ta , chính là tôi.”

      "Tại sao cậu phải làm như vậy? Trăn Mạc? Tiểu Bạch Kiểm chỉ mới ở đây có hai ngày, làm sao có thể kết oán với cậu được chứ?"

      Giọng của Minh Hà nghe có vẻ rất bình tĩnh, nhưng chú ý chút, phát thanh của cậu ấy tràn đầy thất vọng.

      "Cậu còn hỏi tớ là tại sao?" Trăn Mạc bật cười, cười cho tới khi nước mắt tràn ra.

      "Minh Hà, chúng ta vào Thiên Diễm cùng lúc. Hôm nay cậu là thư sinh đứng đầu bảng, lại được quý nhân cưng chiều, hàng ngàn khách hàng của Thiên Diễm có ai đám đụng chạm tới cậu chứ? Còn tớ? Ở đây phải ai có tiền cũng chơi tớ được sao?
      Tớ những lời này phải là ghen tỵ với cậu. Ngược lại, tớ phục cậu sát đất. Nhưng Minh Hà à, mỗi lần cái tên họ Đường đó tới, ai bị chơi chết cũng tàn phế. Nếu là tớ, đương nhiên tớ mặc kệ, dù sao, cái mạng chó chết này còn quan trọng nữa.

      Nhưng tại thể được! Em trai tớ, Trăn Sanh, cũng phải vào Thiên Diễm làm để trả nợ cho gia đình! Họ Đường này thích chơi con nít, những đứa gày gò trắng noãn. Nếu vừa rồi tớ đem Bạch Luyện ra, có ai bảo đảm họ Đường kia để mắt tới Trăn Sanh?

      Minh Hà! Tớ và cậu giống nhau. Sau lưng cậu còn có chỗ dựa, nên có thể bảo vệ cậu ta cách dễ dàng. giống như tớ, có người chống lưng, nên còn cách nào khác!

      Muốn chơi? Đèn cầy và roi da? Có thể! Nhưng tuyệt đối thể làm tổn thương đến Trăn Sanh. Chúng ta bán thân chỉ vì kiếm tiền, căn bản là nghĩ tới muốn thay đổi số mạng! Vừa rồi tớ làm như vậy phải là muốn hại người, chỉ là tớ dốc lòng bảo vệ người mà thôi!"

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 22:

      mặt Minh Hà từ từ lộ ra vẻ xúc động. Trăn Mạc quen biết lâu nay lúc nào cũng khiêm nhường, đối xử với mọi người như là bề . Có lẽ là vì yếu đuối hay là tự ti, nhưng chưa bao giờ cậu ấy kịch liệt như ngày hôm nay vậy!

      Mới vừa rồi, phản ứng đầu tiên lúc nghe đến cái tên "Đường Lăng" là sợ cái tên ngu ngốc mới tới Tiểu Bạch Kiểm này bị thương. Là bạn bè với nhau, căn bản là quên mất Trăn Mạc còn có người em trai, mấy ngày trước cũng vào Thiên Diễm. Thiên Diễm là nơi nào chứ? Lò luyện kim, mài dũa hùng, chôn sống người đẹp.

      Mạng người là cái gì? Người gọi là diễn viên bất quá cũng chỉ là đồ chơi của kẻ có tiền. Từ trước tới giờ, đều là những người có số mạng hèn hạ. Nhịn được vuốt mặt mình, trong lòng Minh Hà cười mỉa mai, mặt đẹp sao chứ, nếu sau lưng mình có… Sợ rằng sớm muộn gì mình cũng thay đổi mà ngay cả mình cũng nhận ra.

      Nhắm mắt để che dấu suy nghĩ của mình, khi Minh Hà mở mắt ra lại, chân mày kiên nghị, nhìn Trăn Mạc :

      "Yên tâm, tớ bảo vệ Trăn Sanh."

      Trăn Mạc giật mình, ngẩn người ra, rồi quay lại đằng sau quầy bar, kéo cậu bé trông giống như trái banh bằng lông tơ hồng hào đứng lấp ló ra, khom người cung kính chào Minh Hà. Toàn bộ hành động đó chính là phương thức biểu đạt cảm kích ra lời. Khóe mắt Minh Hà chợt nóng, nên dứt khoát quay đầu .

      Tô Ca vốn biết sóng ngầm mãnh liệt xảy ra giữa hai người này, nghĩ chắc mình bị cận thị. Trong khoảng thời gian này, nhất định Tần Mặc Nhiên khiến Đường Lăng từ bỏ ý niệm đối với . hiểu tại sao có loại dự cảm này. ra mới bước vào phòng bao riêng, Tần Mặc Nhiên lộ ra vẻ chán ghét ràng, nhưng phải đối với , mà là với cái tên biến thái Đường Lăng kia.

      Trăn Mạc dẫn Trăn Sanh vào phòng rượu. Minh Hà ngồi ghế sa lon, toàn thân toát ra cảm giác chán chường. Đột nhiên giống như nhớ ra chuyện gì, lật đật lấy điện thoại ra, bấm số. Vừa bấm xong số điện thoại nghe được tiếng chuông quen thuộc vang lên bên tai. ngẩng đầu lên thấy Hạnh Trạch, áo sơ mi trắng nhiễm hạt bụi, mái tóc dài màu bạch kim sáng như tơ lụa, bộ dáng thông thả. nhìn mỉm cười, giơ giơ điện thoại trong tay.

      Minh Hà thoáng mừng rỡ, kéo Tô Ca tới, ngồi xuống đối diện với phòng số 11, rồi xoay người kéo luôn Hạnh Trạch. chút bận tâm, Hạnh Trạch nở nụ cười tươi, lúc giơ tay giơ chân cũng mơ hồ lộ ra vẻ ung dung quý phái của quý tộc Tây Âu, nhưng lại khiến người ta cảm thấy thoải mái, chút áp lực.

      "Hạnh Trạch!" Minh Hà kéo tay áo của , ngửa đầu nghiêm túc :

      " ngồi bên cạnh Bạch Luyện , chờ đến khi cửa phòng số 11 mở ra đè lên người Bạch Luyện" . Hạnh Trạch nghe vậy, mặt mày nhăn lại, nghe Minh Hà vội vàng giải thích:

      "Em hiểu thích sạch , thích người khác lại gần. yên tâm, chỉ là muốn giả đò mà thôi."

      Nghe vậy, Hạnh Trạch cười thầm, lâu nay tưởng rằng con cọp con này trưởng thành. Hóa ra vẫn còn ngây thơ lương thiện nha… Tóc bạch kim khẽ nhúc nhích, Hạnh Trạch nhìn Tô Ca như có điều suy nghĩ :

      "Phòng số 11, người tối nay Đường Lăng nhìn trúng là cậu ta hả?"

      "Đúng vậy, Hạnh Trạch, phải giúp cậu ấy!" Giọng của Minh Hà càng ngày càng gấp gáp... Ánh mắt Hạnh Trạch chuyển lạnh, lơ đãng :

      "Tại sao em muốn che chở cậu nhóc này, cậu ta cho em lợi ích gì?"

      Nghe vậy, sắc mặt Minh Hà u ám. cúi đầu, có chút trầm lặng :

      "Bạch Luyện rất trong sạch, khiến cho người ta nỡ lòng nhìn trong trắng đó bị hủy diệt."

      Hạnh Trạch ngẩng đầu, liếc nhìn bọn Bạch Luyện ngồi ghế sa lon cách lạnh lùng, chán ngán. Khóe môi từ từ ra vẻ mỉa mai. Trong sạch ư? Phải biết rằng, cho tới bây giờ, trong sạch nào cũng bị người ta làm hoen ố.

      Trong mắt của Hạnh Trạch ra cảm xúc bất đắc dĩ. vốn muốn xảy ra cố gì vì những chuyện đâu, nhưng lúc nào cũng chịu nổi mỗi khi Minh Hà mềm giọng năn nỉ. về phía Tô Ca cách miễn cưỡng, nhưng mới vừa ngồi xuống bên cạnh thấy cửa phòng khẽ nhúc nhích, nhanh như con báo, chồm qua người Tô Ca, đè dưới người của mình. nữa mái tóc bạch kim rũ xuống, bềnh bồng ngực của Tô Ca. Áo trắng, tóc bạch kim, hài hòa cách sáng chói. Người ở phía dưới trợn tròn hai mắt cách kinh ngạc, đôi môi đỏ mọng hé mở. biết sao cho hết hàm ý gian tà!

      Người ra đầu tiên chính là Tần Mạc Nhiên, khóe miệng còn có chút vết máu. Mới vừa đánh nhau trong phòng với Đường Lăng, thắng, nhưng phải trả giá bằng vài vết thương người. Mà Đường Lăng cũng bị vài đấm mạnh lên bụng, e rằng sắp tới đứng cũng phải rất khó khăn. So với thương tích ngoài da, tổn thương bên trong còn nguy hiểm hơn nhiều.

      Vốn là nghĩ ra tay với . Lần nay Đường Lăng hẹn ra gặp mặt, chẳng qua là muốn cùng bàn bạc nghi thức kế vị Tông chủ diễn trong ra mấy ngày sau. Xích Diễm và Vô Ảnh tranh đấu lâu, đương nhiên khi có cơ hội, cũng muốn ngồi xuống bàn bạc ràng. Huống chi thắng bằng quyền cước có ý nghĩa gì. Tần Mặc Nhiên luôn muốn là người chiến thắng cuối cùng.

      Nhưng mới vừa rồi, ở trong phòng, ngàn vạn lần Đường Lăng nên đem Hiên Mộc ra để mà so sánh với Tô Ca, lại còn ra nhiều từ ngữ bỉ ổi như vậy. Nổi khổ riêng tư lâu nay của là lúc trước bảo vệ được Hiên Mộc. Lần này, thể khiến Tô Ca gặp phải những chuyện giống vậy!

      Lúc nãy, đặc biệt đá cú vào chổ hiểm của Đường Lăng. bảo đảm tối nay Đường Lăng thể động dục với bất kỳ ai. Có lẽ vẫn còn ham muốn, nhưng thể làm được cái gì mà thôi.

      Bên trong phòng, Đường Lăng ôm bụng nằm dài ghế sa lon, nụ cười môi càng sâu. Quả nhiên, muốn đánh thắng Tần Mặc Nhiên xuất thân từ lính đặc chủng của quốc gia, hành động ấu trĩ. Nhưng vậy sao chứ. Đường Lăng lâu nay bởi vì muốn đạt được mục đích mà từ bỏ thủ đoạn nào. về thủ đoạn, Tần Mặc Nhiên phải là đối thủ của !

      Mỗi người đều mang tâm trạng khác nhau.

      Mới vừa ra khỏi cửa phòng, đối diện mình, Tần Mặc Nhiên nhìn thấy Hạnh Trạch đè Tô Ca ở phía dưới. Mặc dù hành động của hai người rất mờ ám, nhưng chỉ cần liếc mắt cái, Tần Mặc Nhiên có thể nhìn ra tay chân Tô Ca sớm cứng đờ, còn có vẻ mặt ráng đè nén của Hạnh Trạch.

      Nhịn được, bật cười. Thấy vậy mà mạng số của ngốc này lại tốt ghê, tùy tiện cũng có thể gặp được người bằng lòng ra tay bảo vệ cho ấy. Vừa rồi lo lắng, đúng là vô ích. Mím môi lại, làm như thấy hai người, quay người bỏ .

      Tô Ca nghiêng đầu nhìn theo hướng bộ quần áo màu đen kia rời , mơ hồ mang theo luồng khí lạnh tiêu điều, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu, giống như là cảm giác của chú chó con bị chủ nhân bỏ rơi.

      " làm gì đè lên người của tôi!"

      khó chịu trong lòng nên phải tìm người để trút giận, Tô Ca trừng mắt cách hung dữ, quay đầu nhìn chàng đẹp trai cúi đầu hô hấp nhè người mình. Dùng hết sức, lấy tay đấm mạnh lồng ngực của ta, muốn đẩy ta đứng dậy. Tuy rằng luôn có hứng thú đối với trai đẹp, nhưng chuyện đó bao gồm chấp nhận bị trai đẹp sàm sỡ. Hạnh Trạch nghe vậy, bật cười ra tiếng. Vốn tưởng cậu ta là con thỏ trắng hiền lành, hóa ra là con mèo có móng vuốt bén nhọn. Xem ra lo lắng của Minh Hà có chút dư thừa rồi.

      lật người muốn ngồi dậy, ai ngờ vừa mới nhúc nhích lại nghe tiếng mở cửa vang lên, quay đầu thấy Đường Lăng. nghiêng người, dựa vào khung cửa, thờ ơ nhìn bọn họ. Chỉ là so với ngày thường, sắc mặt tái nhợt hơn nhiều.

      "Hạnh Trạch đại nhân đúng là hăng hái!" Đường Lăng tà khí cười . nhíu mày, ngả ngớn :

      "Chúc hai người đêm vui vẻ."

      Rồi sau đó đứng dậy ra ngoài. cái liếc mắt cũng nhìn Tô Ca, khiến Tô Ca mơ hồ tưởng là ảo giác, giống như lâu trước đó, cái tên khốn kiếp nào vuốt ve cằm của “Tối nay theo tôi”, phải là .

      Làm thế nào Tô Ca biết được có trận chiến vừa mới xảy ra trong phòng bao riêng, Đường Lăng thiếu chút nữa là bị Tần Mặc Nhiên đánh cho thể động dục được nữa. Bước chân của Đường Lăng có hơi lảo đảo, giống như là nổi.

      Hạnh Trạch đứng dậy, nhìn bộ dáng bỏ của Đường Lăng, như suy nghĩ ra được điều gì, nụ cười môi càng lúc càng lớn. Nếu như lầm, Đường Lăng bị nội thương rất nặng, mà Tần Mặc Nhiên chỉ bị thương ngoài da mà thôi.

      Xuất thân từ lính đặc chủng đội Phi Hổ, Tần Mặc Nhiên quả nhiên là kỳ tài đánh cận chiến. Về phần Đường Lăng, đương nhiên hiểu bản lĩnh của , nhưng có thể dễ dàng đánh cho Đường Lăng trở thành như vậy, lại gây ra nhiều tiếng động quá lớn làm kinh động mọi người, có thể kỹ năng cận chiến im hơi lặng tiếng như vậy là hoàn mỹ. uổng công năm đó các Trưởng lão tốn bao nhiêu tiền, gài bao nhiêu cái bẫy mới dụ được người như tới đây.

      Có thể nắm vững tương lai rộng mỡ, còn có thể thăng cấp làm tướng quân, nhưng lại được sàn lọc qua ở “Sát”, trở thành lão đại của Vô Ảnh, từ đó về sau theo con đường Hắc đạo, Tần Mặc Nhiên vẫn luôn là tạo phẩm đắc ý của Trưởng lão.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 23:

      Huống chi ba năm lần, kỳ bầu cử Tông chủ cũng sắp tới. Xích Diễm và Vô Ảnh đấu tranh càng ngày càng công khai. Hôm nay hai tướng đánh nhau cũng chỉ là dùng dao mổ trâu để cắt tiết gà mà thôi. Khi "Đồ Phu" của Xích Diễm đánh nhau với "Lang Nha" của Vô Ảnh, muốn xem rốt cuộc là Đồ Phu cắt đứt cổ họng của Lang Vương, hay là Lang Vương xé tan xương của Đồ Phu.

      Hạnh Trạch cong môi cười cách thích thú, mặt đổi sắc. uyển chuyển tới quầy bar, gọi hai ly rượu, lần nữa, tìm vị trí, ngồi xuống thưởng thức. Tô Ca ngồi dậy, liếc nhìn Hạnh Trạch cái. Đỉnh đầu của ta vừa vặn kết hợp cái cổ thon dài như chiếc đèn lồng màu hồng cam, mê ly dưới ánh sáng, đung đưa theo gió, tóc bạch kim bồng bềnh, càng làm cho ta thêm xinh đẹp như là bức tranh được vẽ bởi danh gia thời cổ đại.

      Chỉ là đẹp có đẹp , nhưng ai lại muốn ôm bức tranh để sống qua ngày? Tô Ca hơi cúi đầu, nhớ tới hôm qua cảm nhận được nhiệt độ nóng rực từ cơ thể của Tần Mặc Nhiên lúc hai người kề cận nhau, đây mới đúng là thứ phụ nữ cần. Đáng tiếc là cũng chỉ có thể lén lút hưởng thụ mà thôi. Ngày mai phải trở về Dương Châu rồi. Về đến nhà tất cả còn liên quan gì tới nữa. Có lẽ, nên suy nghĩ viết ra quyển hồi ký về trai đẹp chẳng hạn.

      Nhíu mày, xua những suy nghĩ hỗn tạp, Tô Ca đứng dậy, định đến phía sau quầy bar tiếp tục nhàn hạ, nhưng lại đâm đầu vào người phụ vụ nam bưng khay rượu tới. biết như thế nào mà rượu lại đổ văng tung tóe lên ngực áo của . Tô Ca còn chưa có lấy lại tinh thần, biết từ khi nào, Trăn Mạc tới bên cạnh, đưa cho tờ giấy lau :

      "Tôi giúp cậu lau." Mắt đẹp lên vẻ áy náy, đại khái là muốn lời xin lỗi vì lúc nãy ép . Nhưng tay của cậu ta mới vừa đụng vào ngực của Tô Ca lập tức dừng lại, cảm giác mềm mại như thế này. . .Quá bất ngờ, cậu ta ngẩng người ra.
      Tô Ca cũng ngây người, hoàn toàn nghĩ tới cậu ấy lau cho . Trong nhất thời, hai người chỉ biết mắt to mắt trừng nhau.

      "Cậu là. . ." Trăn Mạc vừa mở miệng bị Tô Ca nhón chân lên, dùng tay bịt miệng cậu ta lại. Ánh mắt hung dữ của Tô Ca thầm bảo "Tuyệt đối được ra!" Cho đến khi Trăn Mạc gật đầu Tô Ca mới buông tay ra. Trăn Mạc hít sâu vào hơi, vẻ mặt có chút do dự nhìn Tô Ca.

      "Khụ khụ, tôi nghe chổ này trả tiền lương hậu hĩnh, cho nên giả trang vào đây kiếm chút tiền học phí."

      Tô Ca mà mặt đỏ, tim đập, đây là phương pháp tránh né mà Diễm Hồng chỉ cho để tìm lý do thoái thác, khiến cho Tô Ca, hai mươi sáu tuổi, ra đời làm việc nhiều năm, giả làm học sinh đại học ngây ngô, lại cảm thấy ngượng ngùng chút nào. Nhìn , phải có nhiều người nhận ra hay sao!

      Trăn Mạc nghe vậy nhịn được mà nhíu mày lại, cậu ta đến gần Tô Ca giọng :

      " nên cẩn thận cái đó chút, nếu như bị phát hết sức thê thảm."

      Từ trước tới giờ, chưa có nào giả làm con trai ở Thiên Diễm hết, cho nên cậu ta biết hình phạt như thế nào nếu bị phát .

      " sao đâu, tôi bỏ trốn trước khi bị phát ."

      Tô Ca đá lông nheo với Trăn Mạc. Trăn Mạc biết gì, trái lại ấy lại an ủi cậu ta.

      Trong khoảng thời gian kế tiếp, biết có phải là mình nghĩ nhiều hay , nhưng Tô Ca phát giác Trăn Mạc thầm giúp đỡ mình. Có đồ nặng để cho khiêng, hay là dùng thân thể của mình để ngăn cản ánh mắt dòm ngó của người ta đối với . Trong lòng nổi lên cảm giác biết ơn, lại có chút ấm áp. đời này, căn bản là có người nào là hoàn toàn xấu chứ?

      Giống như tối hôm qua, khoảng gần giờ sáng, Tô Ca gặp lại Diễm Hồng lúc ấy uống say còn biết gì, người đầy mùi rượu. ta tiện tay quăng cho Tô Ca xâu chìa khóa, để cho về mình. cùng Minh Hà an bày phòng thuê bao rồi dìu Diễm Hồng vào trong. Tô Ca đứng nguyên tại chổ ngẩn người, rốt cuộc có nên ngủ lại đêm trong phòng này ?

      Gương mặt biến thái của tên Đường Lăng kia lại thoáng ra trước mắt, quyết định lựa chọn trở về. dám nghĩ tới chuyện gì xảy ra nếu bị người ta phát ra thân phận lúc ngủ. Hình như là mình vẫn còn nhớ đường. Dựa vào trí nhớ, theo con đường cũ, nhưng sau khi quẹo sang khúc quanh, phát là mình bị lạc đường, rốt cuộc là ai xây dựng Thiên Diễm như là tòa mê cung vậy nè!!

      Quanh quẩn lại nhiều vòng, đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến. Tô Ca ngẩn đầu nhìn lên, cái đầu tóc vàng đung đưa trong gió kia phải là Sở Viêm hay sao? hoảng sợ, vội vàng quay mặt về hướng vách tường.

      Sở Viêm nhìn thấy , thẳng tới bên cạnh, kéo cổ tay của lại, :

      "Nhóc con, tối nay cậu có khách à?" Tô Ca ngẩn ra, lúc này mới phát mình vẫn còn mặc bộ đồ của phục vụ nam. Nhất định là Sở Viêm nhận ra .

      " có!" Tô Ca mở miệng, giọng trong trẻo dễ nghe.

      Sở Viêm hài lòng mỉm cười, thanh tệ. Nghĩ đến Đồ Phu có thể hài lòng, Sở Viêm kéo Tô Ca về phía trước cách thô lỗ, vừa vừa :

      "Nhóc con, tối nay cho cậu vố làm ăn lớn. Đem hết những kỷ xảo cậu biết ra để lấy lòng Đồ Phu đại nhân. Nếu cậu có thể làm cho đại nhân hài lòng, tiền bạc tha hồ cho cậu lấy!"

      vừa xong cậu ta kéo Tô Ca tới trước cái cửa rồi dừng lại, kêu lớn tiếng trước khi Tô Ca có cơ hội giãy dụa :

      " tìm người tới cho đại nhân!" Cửa mở ra, sau lưng Tô Ca bị đẩy mạnh tới, bước chân lảo đảo té nhào vào trong. Còn chưa phản ứng kịp đối mặt với người đàn ông, người chỉ quấn cái khăn tắm, miệng cười gian tà, lại là tên Đường Lăng biến thái mà lo sợ kịp trốn tránh!

      Quanh quẩn lại thế nào mà để lại rơi vào tay của ? Giờ phút này Đường Lăng híp mặt nhìn , cười cách gian ác. Xem ra những gì thuộc về của cuối cùng cũng chạy thoát. Chỉ là tối nay có cách nào hưởng thụ mà thôi!

      Cánh tay dài duỗi ra, kéo tay chân luống cuống của Tô Ca vào ngực, trêu cười :

      "Thế nào, Trọng Tài Giả đại nhân thỏa mãn được cậu cho nên muốn tìm đến tôi rồi sao?"

      Trọng Tài Giả? là Hạnh Trạch? Thực đống danh hiệu kỳ kỳ quái quái. Tô Ca nhíu mày, nghĩ cách làm thế nào để chạy trốn nghe Đường Lăng thở dài tiếc hận :

      "Đáng tiếc đêm nay tôi có cách nào thỏa mãn cậu được. Cái tên Tần Mặc Nhiên đáng chết! Thiếu chút nữa là bố mày bị phế !"

      Khi tới câu cuối cùng, ràng là cắn răng nghiến lợi. Tô Ca lo lắng cử động chút, hình như là đụng phải , nên nghe Đường Lăng hừ tiếng khổ sở, mồ hôi lạnh rịn ra trán. đẩy Tô Ca ra, sau đó giựt mạnh cái khăn tắm xuống, toàn thân lõa lồ trước mặt .

      Cứ như vậy, Tô Ca ngơ ngác nhìn cái người trước mặt mình. Đối với , đây chính là lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể đàn ông trần truồng, lại còn trong khoảng cách rất gần. Tầm mắt khống chế được dời xuống, thấy cái vật to lớn kia sưng lên. Trong hoàn cảnh này, cái vật kia đột nhiên ngóc đầu dậy rất là bình thường.

      Nhưng mà mắt của Tô Ca càng mở càng lớn bởi vì Tô Ca phát cái kia của Đường Lăng… Hình như phía phải đột nhiên cương lớn cách tự nhiên, có chút đo đỏ tim tím, giống như là bị thương. Phía ngọc trụ* còn có ít nhiều vết sẹo. Tô Ca nhịn được trợn mắt liếc nhìn Đường Lăng cách thông cảm. Theo góc độ nhìn chuyên nghiệp của bác sĩ, nếu thoa thuốc cẩn thận, nghỉ ngơi vài ngày, cái này coi như là phế vật.

      *ngọc trụ : kekeke có ai giúp mình dịch chữ này ? Vốn liếng tiếng Việt của mình chỉ nghĩ ra được chữ dương vật mà thôi, nhưng lại thấy kỳ kỳ…Nhưng. . . Bây giờ lại kéo tới đây, ràng là muốn ‘gì gì’ với ! là chứng nào tật đó! Nghĩ tới đây, Tô Ca chợt bình tĩnh lại. Hừ, nếu chút nữa sáp vào, bóp chết lão Nhị của !

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 24:

      Dĩ nhiên Đường Lăng biết Tô Ca nghĩ tới những ý niệm tà ác này. Giờ phút này, đau đến thở cũng khó khăn, lông mày nhíu lại. Quả nhiên là người đàn ông này bị thương đứng dậy nổi. lúc sau, khi cảm giác đau đớn từ từ thuyên giảm, mới ngẩng đầu nhìn Tô Ca, trầm giọng :

      "Còn mau tới đây?" Tô Ca sững sốt, sau đó nghễnh đầu chút sợ hãi, theo sau . giờ trong mắt của , cái tên khốn kiếp mà hình như ai cũng sợ chẳng qua cũng chỉ là người tàn tật mà thôi. Theo Đường Lăng tới bên giường, ngồi xuống, rồi biết từ đâu lấy ra chai thuốc mỡ, thuận tay ném cho Tô Ca. Sau đó điều chỉnh tư thế, nghiêng cả người dựa lên giường, hai chân mở lớn, hoàn toàn phơi bày tiểu đệ đệ trước mặt Tô Ca.

      Tô Ca xấu hổ muốn quay mặt nghe giọng của tên biến thái Đường Lăng này vang lên bên tai :

      "Tới đây bôi thuốc cho tôi!" . Tô Ca nhìn cái lọ thuốc đó chút, hình như là dùng để trị thương ‘nơi đó’. Chẳng lẽ trước đây, cái tên biến thái hay bị thương nơi đó sao, hay là dùng để trị thương cho người khác? Cho nên ngay cả thuốc cũng được chuẩn bị đầy đủ.

      Tô Ca từ từ tới, khuôn mặt ửng hồng từ trán tới lỗ tai rồi xuống tới cổ.

      "Làm sao vậy? Xấu hổ hả người đẹp?"

      thành bộ dạng giống vậy mà Đường Lăng vẫn còn tâm tư để đùa. Quả nhiên hành động biến thái cần phải có lý do. Tô Ca nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác, dùng tay mở nắp bình sứ, sau đó giương mắt nhìn chằm chằm cái vật kia. Dù sao đây cũng phải là lần đầu tiên nhìn thấy. Lúc trước ở đại học, có từng thấy qua mẫu vật của đàn ông, bây giờ lại có chổ giống nhau, cùng lắm trước mặt đây là vật mẫu sống mà thôi.

      Sau khi chuẩn bị tâm lý tốt, Tô Ca mở mắt ra. Giống như ở bàn mổ, nhìn qua vô số cơ thể người bệnh, biết chổ nào bị thương tương đối nặng, rồi lấy tay quẹt chút thuốc mỡ, nhè xoa lên ngọc trụ. Tô Ca ngạc nhiên nhìn cái vật kia nhảy lên mấy cái. ra biết, ánh mắt bác sĩ chuyện nghiệp nhìn thi thể của lại khiến Đường Lăng lạnh run, bắt đầu suy nghĩ chuyện mình bắt cậu nhóc này tới bôi thuốc có phải là sai lầm hay .

      Nhưng, chỉ trong chốc lát, liền phát mình những sai, mà còn sai quá cỡ.

      Khi Tô Ca bôi xong lượt thuốc lên hết ngọc trụ, dừng tay ở phía , tạo thành tay cầm nữa hình cung. nghĩ, chỉ cần vặn xuống cái, từ nay về sau, Hiên Mộc còn bị thằng nhãi này làm tổn thương nữa, lại có thể gián tiếp giúp được nhiều người thoát khỏi ma chưởng của . Nhưng. . . cứ như vậy phế người đàn ông? Có phải là… quá tàn nhẫn hay ?

      Có lẽ cảm giác được ý đồ của Tô Ca, bất thình lình, ngọc trụ nhảy lên hai cái, nóng ran, khiến Tô Ca giật nảy mình, vội vàng rút tay về. lại cảm giác hình như nó lớn thêm chút, nhịn được mà ngẩng đầu nhìn Đường Lăng, phát nhìn cách gian xảo, sau đó còn nhếch miệng cười cái, lộ ra hàm răng trắng toát.

      Thế nhưng lại làm Tô Ca hết hồn, kìm chế được mà lùi về phía sau. Đường Lăng vươn tay ra muốn kéo lại. Tô Ca lui về phía sau, trượt chân, cơ thể nghiêng về phía trước, lập tức ngả nhào lên người . Cùng lúc đó, tiếng đạn phá vang lên, bóng người bên cửa sổ thoáng xoẹt qua rồi nhanh chóng biến mất.

      Cả người Đường Lăng giống như con báo, đột nhiên chồm lên, chạy vội tới bên cửa sổ, nhưng người còn ở đây, chỉ còn lại tấm rèm cửa sổ màu vàng nhạt đung đưa theo gió. Chết tiệt!! nhớ ràng trước khi đóng cửa sổ lại! từ từ về lại bên giường.

      Tô Ca cảm thấy cánh tay trái tự nhiên đau rát. Mới vừa rồi trong hoàn cảnh cấp bách, Đường Lăng chứng kiến cảnh cậu ta nhào tới đỡ đạn cho mình. Bất quá cậu ta chỉ là người làm công bình thường, mặc cho người ta cưỡi lên đầu, còn mình cũng chỉ là đùa giỡn vài câu mà thôi, thậm chí còn chưa lên giường với cậu ta, tại sao cậu ta vì mình mà nhào tới đỡ đạn?

      Khóe môi cười hài hước của Đường Lăng dần dần nhạt . Sắc mặt bỗng dưng nặng nề, dùng sức kéo mặt Tô Ca lên :

      "Tại sao vừa rồi cậu che chắn cho tôi?"

      có ai vô duyên vô cớ tốt với , vì lòng bỏ ra! Nếu như người này phải , là có người phái cậu ta đến cố tình gần gũi với .
      Nhưng bây giờ, cả hai giả thuyết điều phải. Nhưng là bây giờ xem ra hình như cả hai loại đều thể. Bộ dạng cùng bản lĩnh của cậu nhóc này căn bản phải là loại nằm vùng. Còn người nổ súng vừa rồi là ai phái tới? Tần Mặc Nhiên? Hay là bè phái Phương Nam, con độc xà kia?

      Bị hỏi như vậy Tô Ca ngẩn người ra, cánh tay đau tê dại. May mà đạn chỉ sượt qua cánh tay, nên chỉ bị thương ngoài da mà thôi. Nếu như bị xuyên qua thịt, thủ pháp cầm dao nhanh nhẹn của bác sĩ ngoại khoa như chắc còn dùng được nữa rồi!

      Aaa, phiền phức! Biến thái đúng là biến thái, lúc nào cũng bị người ta đuổi giết! Vị đại ca bắn tỉa vừa rồi, ngươi muốn giết sớm với tôi tiếng! Tôi trực tiếp giúp ngươi phế bỏ trước, người làm như thế chỉ làm tôi bị thương thôi! Trong lòng Tô Ca bi phẫn khác thường, sắp trở về Dương Châu rồi, làm cho mẹ lo lắng chết thôi! Còn phải xin phép nghĩ làm ở bệnh viện.

      "Sao hả? , rốt cuộc tại sao muốn đỡ đạn cho tôi?"

      Đường Lăng kề sát mặt lại gần, giọng trầm thấp, ánh mắt nghiêm trang. đủ kiên nhẫn, Tô Ca ngẩng đầu định trừng , nhưng lại bị hơi thở ngưng trọng của hấp thu, nên đành phải cúi đầu. Cái đồ biến thái, bộ tính giúp tìm bác sĩ tới đây trước hả? Có biết là đau lắm !

      Tô Ca nghiến răng trả lời:

      "Tôi có ý đỡ đạn cho , chỉ là vừa rồi trượt chân mà thôi.”

      Vừa dứt lời, thấy mặt mày Đường Lăng đông cứng lại, nhìn tin. nhịn được liền quát:

      "Tôi nghĩ tới chuyện che chắn cho ! Tôi cũng phải là bia đỡ đạn bằng thịt! Bây giờ! Làm phiền Đường tiên sinh kím bác sĩ tới đây giúp tôi băng bó vết thương dùm !"

      Tiếng gào thét như sư tử Hà Đông khiến Đường Lăng cũng phải giật mình. Vừa rồi, nghĩ ra vố số lý do, nhưng tuyệt đối ngờ là “trượt chân”! Thực … Chỉ là trượt chân thôi à?

      Nhìn bộ dáng vẫn còn tra cứu của Đường Lăng, thiếu chút nũa là bác sĩ Tô, lâu nay nổi tiếng là dễ chịu, lại lớn tiếng quát tháo. Chờ tra cứu xong chắc sớm chết vì đau! Dùng tay phải chống đỡ cơ thể, Tô Ca giãy dụa muốn đứng lên.

      "Cậu làm gì vậy?" Đường Lăng đè lại cánh tay bị thương của hỏi. Tô Ca tức giận trả lời:

      " tìm bác sĩ bôi thuốc! Tôi muốn bị đau cho tới chết."

      biết mới vừa rồi thần xui quỷ khiến như thế nào lại cứu cái tên biến thái này, lại cảm thấy bây giờ chỉ là kẻ tàn phế hạng 2, căn bản là uy hiếp được mình, tự nhiên Tô Ca thấy sợ nữa. Dùng cái tay bị thương gạt tay ra, Tô Ca đứng dậy tới gần cửa ra vào. Mắt hoa đào của Đường Lăng nheo lại, nhưng lại ngăn cản Tô Ca bỏ , chỉ là ở phía sau cách lạnh lùng:

      "Lúc này cậu đâu tìm bác sĩ? bệnh viện? Đừng quên là viết thương bị đạn bắn bị cảnh sát lưu lại trong hồ sơ."

      Tô Ca hơi ngừng bước, lại nghe tiếp ở phía sau:

      "Theo tôi mới nhìn qua, thương thế của cậu nặng lắm, chỉ là trầy chút da mà thôi, bôi rượu cồn rồi băng bó lại, năm ba ngày là khỏi ngay.”

      Đồ biến thái! chuyện biết suy nghĩ! Tô Ca quay đầu lại, trừng mắt hung hăng nhìn Đường Lăng, môi mỏng lại ra nụ cười châm biếm :

      "Mặc kệ như thế nào, mới vừa rồi, bởi vì xui xẻo mà coi như cậu cứu tôi." Trong lòng Đường Lăng lại muốn thêm câu, “mặc dù căn bản ông đây cũng cần cậu cứu”.

      "Có cầu gì cứ việc , cho dù cậu muốn rời khỏi Thiên Diễm cũng được." Bỗng nhiên Đường Lăng cất bước về phía Tô Ca, khóe môi lại ra nụ cười gian xảo :

      "Hay là… ở lại đây làm người của tôi, mỗi tháng tôi cho cậu khoản tiền…"

      "Cám ơn Đường tiên sinh!" Tô Ca gật đầu cái, vẻ mặt nghiêm túc :

      "Tiền nhất định phải cho! Tiền thuốc men, chi phí tổn thất tinh thần, và tiền bồi dưỡng ăn uống." cúi đầu nhìn xuống ống tay áo bị rách, :

      "Còn có cả chi phí trang phục. Chờ tôi tính toán ràng tìm thanh toán!"
      xong, vặn khóa cửa, ra ngoài, để lại mình Đường Lăng cười nghiền ngẫm. Tên nhóc này là thú vị…

      Nhớ tới vẻ mặt tức giận trẻ con của lúc quay đầu lại, Đường Lăng cảm giác luồng khí nóng tập trung xuống bụng dưới. Sau đó lại phát , lão Nhị của gục đầu ngủ quên, bây giờ lại từ từ run rẩy thức dậy. Ha. . . Nhưng bị thương, có cách nào tự giải quyết, chỉ có thể chờ cho nó từ từ hạ xuống thôi. Mồ hôi lạnh toát ra trán của Đường Lăng. Mẹ kiếp! Chờ lành lại, nhất định kéo tên nhóc kia tới đây, thọc rách cái mông của cậu ta!!

    5. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 25:

      Tô Ca ra cửa phòng, thoáng chốc liền hối hận. Hành lang quanh co, còn có hàng hàng lớp lớp cửa phòng trước mặt khiến choáng váng ngay tại chổ. Vừa rồi sao thuận tiện hỏi đường cái tên biến thái đó! Nếu là khách quen của Thiên Diễm nhất định biết chổ ở của Diễm Hồng. Nhưng… bây giờ, lẽ lại phải tìm cái tên biến thái này?

      Tô Ca đứng nguyên tại chỗ chần chừ. do dự biết phải làm sao nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân, hình như là tiếng giày da đánh mặt đất. Lại là đàn ông?! Theo lý thuyết đàn ông gặp đàn ông có gì nguy hiểm, đây chẳng qua là lẽ thường tình mà thôi! Nhưng tại, ở đâu? Thiên Diễm! Thiên Diễm là chổ nào? Là nơi mà bất kỳ nam hay nữ đều có thể bị người ta biến thành điểm tâm nuốt trững vào bụng!

      Nghĩ đến đây, Tô Ca đứng ngồi yên, vừa mới bị Tóc Vàng Sở Viêm mang ‘tuốt ống’ cho người ta, lần này biết như thế nào! Tô Ca do dự cũng thể do dự được nữa, ráng nhịn đau, ôm cánh tay chạy về phía trước, chỉ nghe tiếng bước chân sau lưng dừng lại chút, hình như có ý đuổi tới.

      Nếu lúc này Tô Ca quay đầu lại nhìn cái người tạo ra thanh kia, nhất định hối hận đến nổi ói ra mật xanh. Sau lưng là người đàn ông bận bộ đồ ngủ màu vàng nhạt, ôn nhu phong nhã, người mà cho là vô hại nhất, chính là Hiên Mộc!

      Hiên Mộc đứng tại chỗ, liếc nhìn bóng người mảnh khảnh hốt hoảng bỏ chạy trước mặt, dở khóc dở cười, từ khi nào mà có thể đạt tới trình độ dọa người chỉ bằng với tiếng bước chân của mình? Có chút cảm giác chán nản với chính bản thân mình. Hơi nhíu mày lại, cửa, bất quá bóng dáng kia là quen mắt mà thôi.

      Tiếng gõ cửa mới vừa ngừng, cửa phòng liền bật mở. Dựa người khung cửa, Đường Lăng nhướng mày, cười rạng rỡ với Hiên Mộc:

      "Tiểu bảo bối, cậu tới…"

      Hiên Mộc nhíu mày, muốn bước qua mặt Đường Lăng để vào. Nếu là thường ngày, Đường Lăng bổ nhào lên giống như là sói đói, thế nhưng hôm nay chỉ nhíu mày, lắc mình cản lại. Môi mỏng cong lên cách tà tứ, :

      "Tối nay cần cậu."

      Hiên Mộc ngẩn người ra. Sóng mắt lâu nay vốn bình thản, đột nhiên lại tràn dâng sắc màu lưu ly, cả người giống như noãn ngọc phát ra hào quang rực rỡ. ngước mặt nhìn thẳng Đường Lăng :

      "Ý của là. . . chán rồi sao?"

      "Tôi có ý như vậy." Đường Lăng lấy tay khều đường nét duyên dáng cằm của Hiên Mộc, vuốt ve tinh tế. Cảm xúc trơn tru mềm mại như vậy xứng với biệt danh mình tặng cho cậu ấy, người đẹp ‘Băng Cơ Ngọc Cốt’*. Có thể từ khi trưởng thành cho tới bây giờ, cậu ấy là món đồ chơi mà thích nhất, nỡ buông tay.

      *Băng Cơ Ngọc Cốt = da như băng, xương như ngọc, chỉ thân hình dáng dấp của người đẹp, băng cơ ngọc thể

      Trước kia, mỗi lần đụng đến da thịt ngọc ngà như vậy, liền đè cậu ta ra, trăn trở lăn lộn, ra sức công kích. Nhìn cậu ấy bởi vì hành động của mình mà lên vẻ nhục nhã, nhìn cái cổ cong cong duyên dáng của cậu ấy giống như là con thiên nga tuyệt vọng, mình cảm thấy thỏa mãn cách khác thường.

      cũng phải là biến thái, chỉ là thích tự tay đập vỡ những thứ tốt đẹp mà thôi.
      Đường Lăng ngước mặt rồi lại nhích tới gần Hiên Mộc chút, thổi hơi lên tai của , có chút oán hận :

      "Thế nào tiểu bảo bối, giờ phải cậu nóng lòng muốn bỏ tôi sao?"

      Làm sao nghĩ tới, ở bên cạnh mày ngày nào tao cảm thấy mình bẩn thỉu hơn ngày đó. Tao hận thể tự tay xé nát mày! Sóng mắt Hiên Mộc lưu chuyển đột nhiên thu lại, che dấu tất cả những suy nghĩ. Khi Đường Lăng giương mắt nhìn lại cặp mắt như sương mù che phủ của cậu ấy, lại còn bao nhiêu cảm giác. Có lẽ, tới lúc nên tìm sủng vật mới rồi.

      Trước mắt lại thoáng qua cảnh tên nhóc kia vừa mới lý lẽ trực tiếp cầu tiền thuốc men, khóe môi Đường Lăng lên nụ cười đậm đặc, quả nhiên là mình thích chơi đồ cay cú. Móng vuốt càng nhọn, càng thích. nhìn Hiên Mộc :

      "Bảo bối, hình như tôi sắp chán cậu rồi."

      Hiên Mộc thêm gì nữa, chỉ là nhìn chằm chằm Đường Lăng, ánh mắt kiên trì cần cũng biết. Đường Lăng cười nhạo :

      "Yên tâm, những gì tôi hứa cho cậu, tôi đổi ý. Chờ khi tôi chán cậu rồi, 20% cổ phần của Phong thị là của cậu."

      Rồi sau đó, ngay trước mặt Hiên Mộc, đóng cửu cái rầm. Cả hai người bên trong và bên ngoài phòng đều đứng đó cười. Người trong phòng cười tự chế giễu mình, mặc dù cho tới bây giờ mình muốn sủng vật nào là có sủng vật đó, nhưng mỗi lần đều dùng quyền thế mới lấy được. Chẳng qua hình như lần này giống mấy lần trước.

      Mà Hiên Mộc bị nhốt ở ngoài phòng, tận đáy lòng cười tươi thanh nhã như Thiên Trì Tuyết Liên* nở rộ. Tưởng rằng phải đợi rất lâu mới thoát ra được chốn ô trọc này, ngờ bây giờ lại sắp ra khỏi vũng bùn này rồi. Thở phào tiếng thấp, Hiên Mộc xoay người trở về, bước chân nhàng khác thường. Tần Mặc Nhiên, nhiệm vụ của tớ hoàn thành nửa. Bây giờ phải nhờ vào cậu đó.

      *Thiên Trì Tuyết Liên: có nghĩa hoa Tuyết Liên núi Thiên Trì, quý hiếm, thuần khiết ô nhiễm. Thiên Trì là hồ miệng núi lửa hõm chảo núi Trường Bạch (Trung Quốc) quanh năm có tuyết phủ; Tuyết Liên là loại “kỳ trân dị thảo” rất quý hiếm, chỉ mọc những đỉnh núi tuyết, có thể chữa được rất nhiều bệnh; văn học Trung Quốc và các game võ hiệp đại thường đem Tuyết Liên ra để diễn tả những vẻ đẹp kiều tao nhã.

      Tô Ca chạy dọc theo hành lang về phía trước, gặp khúc quanh bên trái quẹo vào. lúc lâu, cho đến khi sau lưng còn tiếng động nữa mới dừng lại thở hổn hển. Sau đó, định tiếp về phía trước nghe tiếng cửa của căn phòng kêu "kẹt" tiếng rồi mở ra. quần áo xốc xếch, vai thon trần trụi, từ trong phòng lảo đảo té ra ngoài, tiếp theo phía sau còn có cánh tay đóng mạnh cửa lại. Hình như ấy bị người ta thô bạo đẩy ra ngoài.

      Tô Ca liếc mắt nhìn trộm, chỉ thấy có mái tóc đen nhánh, dài xõa lưng. Nhìn nghiêng thấy nữa khuôn mặt kiều diễm tràn đầy nước mắt. Bỗng nhiên lại có cảm giác quen thuộc, nhìn kỹ phải là say biết trời đất chung với Sở Viêm tối hôm qua hay sao?

      Lại thấy đó đứng dậy, lấy tay lau mặt cái, ngước mặt hét lớn về phía cánh cửa :

      "Tần Mặc Nhiên! Hôm nay đối với em như vậy! nhất định hối hận!"

      Vừa rồi cửa bị đóng lại, nay lại mở ra lần nữa. Người đàn ông xuất trước cửa chỉ quấn cái khăn tắm ngang hông, lạnh lùng nhìn :

      "Được! Vi Vi, tôi chờ cái ngày khiến tôi phải hối hận. Bây giờ, mời ngây lập tức."

      Gương mặt kiên nghị này, mang theo nụ cười tràn ngập tính xâm lược, phải là Tần Mặc Nhiên chứ là ai? Nghe vậy, sắc mặt của đột nhiên dịu lại, giọng nhàng xen lẫn khẩn cầu vang lên:

      "Tần Mặc Nhiên, xin , chỉ cần ở với em đêm thôi, qua khỏi đêm nay, em nhất định quấn lấy nữa."

      Chân mày Tần Mặc Nhiên chau lại, mặt lên nụ cười rất tàn nhẫn :

      "Vi Vi, xin lỗi vì tôi bất lực. ra vừa nhìn thấy là tôi ‘đứng’ dậy được."

      người đàn ông đối xử tàn nhẫn nhất với người phụ nữ chính là ra những lời này. Cuối cùng được gọi là Vi Vi kia che mặt lại, bước chân loạng choạng chạy . Sau khi ta được lúc, từ đầu tới cuối, Tần Mặc Nhiên cũng vào lại phòng, đứng nguyên ở trước cửa, biết suy nghĩ cái gì.

      Tô Ca cũng núp lại được nữa rồi, cánh tay đau quá. Bây giờ, mới nhớ ra căn phòng của Diễm Hồng ở hành lang bên kia. biết là mình nên nhanh chóng băng bó lại vết thương, máu cánh tay bắt đầu đông lại. Nhưng biết vì lý do gì, muốn đối mặt với Tần Mặc Nhiên ngay giờ phút này.

      "Còn mau ra đây, em muốn tôi ra tay bắt em lại phải ?"

      Giọng của Tần Mặc Nhiên lạnh lùng. Tô Ca bĩu môi, từ từ tới, ra là sớm biết mình ở đây. Hình như sắc mặt Tần Mặc Nhiên tối mấy phần.

      " trễ như thế này còn về ngủ với Diễm Hồng?"

      Tôi tính bị cản đường đó mà. Tô Ca nhấp nháy môi dưới định trả lời, nhưng lại cảm giác khí lạnh người Tần Mặc Nhiên trở nên lạnh hơn. Bỗng nhiên tiến lên, kéo cơ thể mềm mại của về phía mình, cố gắng đừng để đụng trúng cánh tay trái bị thương của , cặp mắt sáng như sao từ từ đóng thành băng.

      " xảy ra chuyện gì?" chỉ vào cánh tay của hỏi.

      Khuôn mặt Tô Ca nhăn nhó như bánh bao.

      "Đau quá, tay chút!" Tô Ca cầu, nhưng giọng lại nghe giống như làm nũng.

      Tần Mặc Nhiên sửng sốt, sau đó tay choàng sau lưng của cách cẩn thận, tay kia ôm chặt cái eo thon, ép vào cửa phòng, sau đó dùng chân đóng cửa lại.

      " làm gì vậy!" Tô Ca kêu lên sợ hãi, bởi vì vừa vào cửa, Tần Mặc Nhiên liền đặt ở giường, bắt đầu cởi quần áo người xuống. muốn làm gì vậy!? Nhớ lại tối hôm qua kích tình trong toilet, cái vật kia của ngừng trở nên cứng rắn, nhảy lên cách mạnh mẽ trong tay , khuôn mặt Tô Ca đỏ bừng, toàn thân nóng rực như bị thiêu cháy. muốn nhìn để làm cái gì? Tần Mặc Nhiên như là cầm thú lợi dụng lúc bị thương mà dùng vũ lực với chứ?

      "Cho tôi kiểm tra miệng vết thương của em chút, phải bôi thuốc!"

      Tô Ca hơi xấu hổ… ra mình mới là cầm thú a… Rốt cuộc tối nay là thế nào? Mấy phút trước bị người ta thô bạo bắt bôi thuốc cho người khác, bây giờ bị người khác đè xuống bôi thuốc cho mình.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :