1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đánh Bại Lính Đặc Chủng - Tiêu Bạch Luyện (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9:

      Hôm nay tâm trạng của Tô Ca cũng giống như thời tiết hôm nay, cực kì rạng rỡ.11 rưỡi tan làm chạy ngay tới phòng thay đồ thay quần áp buổi sáng đặc biệt chọn lựa. người là váy tơ lụa dài màu xanh nhạt, vạt áo thêu dây hoa leo màu trắng, hết sức tươi mát lịch tao nhã.

      Khi bắt taxi tới quán trà Tư Nguyên, đối tượng xem mắt hôm nay đến ròi, thân quân trang thắng thắn, mặt mày kiên nghị. Dáng vẻ quân nhân cực kỳ nghiêm túc. Tô ca nhớ lại trong đầu lượt tư liệu tóm tắt của ta.

      Mục Dung Cẩm, năm nay 30 tuổi,trung tá lục quân. Gia thế tầm thường, cha là tham mưu trưởng quân khu Nam Kinh, mẹ là chủ nhiệm hội phụ nữ. Diện mạo tuấn, đối xử tốt với mọi người.Có thể là đối tượng có điều kiện tốt nhất trong đống những đối tượng xem mắt mà mẹ Tô tìm tới. Cho nên mới sắp xếp là người gặp mặt đầu tiên, để cho Tô Ca có khởi đầu tốt đẹp.

      Tô Ca kéo ghế ngồi xuống, mặt nở nụ cười nhàng.

      " xin lỗi tôi tới muộn." Tô Ca khách sáo , thực tế lúc mới bước vào quán, Mục Dung Cẩm chẳng qua chỉ mới đến mà thôi.

      Mục Dung Cẩm nhìn đồng hồ, cau mày :

      "Hẹn đúng mười hai giờ gặp mặt, Tô mười hai giờ phút mới đến."

      ta ngẩng đầu liếc nhìn Tô Ca cái, lại chậm rãi thêm câu:

      "Khái niệm thời gian của Tôkhông quá mạnh nhỉ!"

      Tô Ca nhíu mày, hoàn toàn biết nên như thế nào nữa. Nếu là những chàng trai bình thường gặp tình huống này, chắc phải sớm câu: "Là tôi tới sớm" hoặc là " Được gặp mĩ nhân là vinh hạnh của tôi" chứ,vấn đề chính cũng bỏ qua rồi. Nhưng mà tại....

      Nhìn biểu " đúng giờ " mặt Mục Dung Cẩm, Tô Ca cực kì im lặng. Chẳng lẽ đây là tính nghiêm khắc của quân nhân?Chẳng lẽ quân nhân đều đúng giờ như thế, chấp nhận sai lệch giây phút sao?

      Lại thấy Mục Dung Cẩm liếc mắt cái, Tô Ca đỏ mặt :

      " ngại quá là tôi đến chậm. Lần sau tôi nhất định đến muộn nữa."

      Mục Dung Cẩm khoát tay áo,cười hào sảng. ta lấy thực đơn ua, túy ý nhìn vài lần sau đó nhàng viết xuống tên vài món ăn rồi đưa cho phục vụ, sau đó nhìn Tô Ca :

      " Tô , đồ ăn gọi rồi,chúng ta vừa tán gẫu vừa đợi ."

      Tô Ca mỉm cười gật đầu,trong lòng thầm,người nay phải là chủ nghĩa đàn ông mạnh quá chứ ~ hoàn toàn hề hỏi muốn ăn gì. Hoặc có thể là làm trung tá lâu thói quen ra lệnh rồi. Tô Ca lắc đầu, đồ ăn gì đó cũng cần quan tâm nữa. Dù sao hôm nay tới xem mắt, chính là nhìn người cũng phải là đồ ăn.

      Tô Ca cố gắng mỉm cười nhàng, cố gắng điều chỉnh cuộc chuyện về chủ đề xem mắt.

      "Đây là lần đầu tiên Mục xem mắt?"

      "Đúng vậy, có cách nào, mẹ tôi giục nhiều quá"

      Trong lòng Tô Ca thầm lau mồ hôi, người ta là bị bức bất đắc dĩ mới tới xem mắt, còn là chính mình chủ động cầu với mẹ già. chênh lệch này cũng tránh khỏi quá xa.

      " Tô , ngại quá, tôi muốn cởi giầy"

      Tô Ca ngạc nhiên,lúc này thức ăn đều dần dần được mang lên, thế mà ta lại muốn cởi giầy? ta làm gì vậy? Ở quán Nhật sao?

      " cứ tự nhiên" nụ cười của Tô Ca có chút cứng ngắc. Mục Dung Cẩm nghe vậy, cực kì nhanh nhẹn bỏ giày dưới chân ra, nhất thời luồng mùi chân hối tràn ngập trong khí. Tô Ca nhíu nhíu mày, đột nhiên phát có chút kì lạ, ta cởi giày, biểu phải là rất thoải mái chứ, nghĩ tới mày ta còn nhíu chặt hơn cả , chính mình còn chịu nổi, vậy sao còn giày vào?

      " Mục, đối vớ lần xem mặt này, ..."

      vừa định uyển chuyện lộ ý cự tuyệt, nghĩ tới Mục Dung Cẩm vậy mà lại cắt ngang lời , tiếp lời :

      "Lần xem mắt này, tôi cực kì hài lòng với Tô! Chúng ta liền chọn ngày lấy giấy chứng nhận kết hôn ."

      Hai chữ kết hôn giống như sấm nổ bên tai Tô Ca! Bọn mới là lần gặp mặt đầu tiên, ngay cả chuyện cũng chưa tới năm câu, tại sao lại tới mức bàn chuyện kết hôn rồi hả?

      Tô Ca tức cười,trong đầu thoáng qua hình ảnh Tần Mặc Nhiên dùng dao tài như thế, thân thể cường tráng như vậy, đột nhiên cảm thấy cực kỳ chua xót, tại, nên vì kết hôn mà kết hôn sao?

      Tô Ca vừa định từ chối, lại thấy Mục Dung Cẩm nhanh nhẹn giầy vào, bỏ lại câu toilet,liền chạy vội ra ngoài. Tô Ca híp mắt, thân thủ của Mục Dung Cẩm này thế nhưng lại cực kỳ nhanh nhẹn, xỏ giầy, đứng dậy, chạy ra ngoài, loạt hành động như nước chảy mây trôi.

      Dạ dày có chút đau, Tô Ca cầm túi cũng vội vàng toilet. Toilet quán trà Tư Nguyên ở tầng hai. Mà lại cực kỳ , nam nữ hai phòng khác nhau. Tô Ca vừa mới tới, liền nghe từ toilet nam bên cạnh truyền tới tiếng rống to của Mục Dung Cẩm:

      "Cái tên vô lại Biện Đình này! Cậu chính là muốn đùa giỡn tôi đúng ! Cái gì mà giầy mới tuần chưa giặt? Tôi thấy chính là cũng phải năm giặt còn ngắn ý! Mới vừa cởi giầy, mùi vị kia, quả thực khiến ông đây cũng muốn ngất rồi?!"

      Cái gì? Giầy kia phải của ta? Tô Ca nhịn được căng lỗ tai lên, bắt đầu chuyên tâm nghe lén. Dường như Mục Dung Cẩm gọi điện với người nào đó. Câu đứt quãng, chỉ chốc lát sau lại nghe ta lớn tiếng :

      "Xem mắt? Kế hoạch dĩ nhiên là cực kì thuận lợi! Tôi đảm bảo này sau khi trở về lập tức cho tôi vào sổ đen, tuyện đối gặp lại lần thứ hai!

      Tổn thương? Tên nhóc cậu nghĩ tôi muốn như vậy à? người ta trắng nõn nà, tôi còn sợ khiến ấy hoảng sợ ý.

      Ừ, có việc gì, tôi cầu hôn rồi, đoán chắc đợi chút nữa ra ngoài ấy trả tôi về địa phương.

      Được,cứ như vậy! Mấy tân binh các cậu cứ luyện tập trước, vài ngày nữa tôi quay lại đơn vị!

      Còn có Biện Đình này, cậu cho Tiểu Nghiêm, rằng ta đưa đôi giày này cho tôi, khi ta trở về phải trả giặt tất thối cho ông đây tháng!"

      Rồi sau đó chỉ nghe lạch cạch tiếng, Mục Dung Cẩm tắt điện thoại. Tô Ca mỉm cười, ra là như vậy. ra là ngàn vạn lần tình nguyện xem mắt. cực kì chờ mong những biểu phía sau của chàng trung ta này.

      Ở lại trong toilet vài phút, xác định ta quay lại chỗ ngồi, Tô Ca mới từ từ trở lại. Mục Dung Cẩm ngồi ghế, nhìn ngồi xuống,hào sảng cười :

      "Tôi còn cho rằng trước chứ"

      "Sao lại thế được?" Tô Ca nhe răng cười, sau đó nháy mắt, vô tội nhìn ta :

      " Mục, tôi mới toilet về!" Mục Dung Cẩm nhíu mày, mặt vẻ khó hiểu. Tô Ca lại :

      "Hiệu quả cách tốt lắm" ta nhìn , vẫn là vẻ khó hiểu. Tô Ca hạ quyết tâm :

      "Cho nên tôi quyết định nhận lời cầu hôn của ."

      Mục Dung Cẩm nghe vậy, liên tưởng trước sau mới biết được chuyện gì xảy ra, Đột nhiên mặt ta đỏ lên, ấp úng :

      " Tô. Tôi ...Tôi"

      Tô Ca nhìn vẻ khẩn trương của ta, "phốc" cười ra tiếng. Rồi sau đó làm vẻ mặt nghiêm nghị đứng đắn : " Mục, vừa rồi tôi chỉ đùa chút thôi. Còn có,xem mắt cũng phải là chuyện để mang ra đùa cợt."

      Chương 10:

      Mục Dung Cẩm nghe vậy cũng nhịn được mà cười to lên. ta xấu hổ :

      "Tôi muốn kết hôn sớm như vậy, nhưng mà lão phật gia ở nhà thúc giục quá, thay đổi nhiều cách ép tôi xem mắt, để bà ấy được ôm cháu. Cho nên, Tô, vừa rồi tôi xin lỗi..

      " sao cả, thương cảm với tấm lòng cha mẹ mà thôi"

      Tô Ca nhún vai, để ý gì . ra đáy lòng lại thầm thở phào nhõm. Xem mặt, quả nhiên là môn triết học sâu xa! Sau khi trở về liền với mẹ già thấy ai được a.

      Sau khi hai người hết chân tướng, trái lại khi tốt hơn so với lúc đầu. Tô Ca phát ra Mục Dung Cẩm là người rất hài hước, những việc vặt vãnh trong bộ đội dưới lời của ta đều biến thành vô cùng sinh động. Tô Ca dần dần nghe tới nhập tâm. Sau đó thầm than trong lòng, xem mắt sao, quen biết thêm người bạn chuyện hợp nhau cũng rất được.

      Hai người Tô Ca ngồi ở vị trí gần cửa sổ. Cửa sổ là thủy tinh trong suốt, từ bên trong có thể nhìn thấy được mọi người lại đường. Mục Dung Cẩm kể kinh nghiệm thê thảm của ta khi lần đầu tiên bắn súng, Tô Ca nghe liền cười khanh khách.

      Ánh mắt vô tình đảo qua bên ngoài,đột nhiên nhìn thấy bóng dáng màu đen vô cùng quen thuộc, giống như hình ảnh mà mình luôn nghĩ tới, Tô Ca cầm lấy túi xách, chỉ với Mục Dung Cẩm câu:

      "Có việc trước." Sau đó liền nhanh chóng đuổi theo, bỏ lại mình Mục Dung Cẩm ngồi trong quán trà,có chút ảo não. này khá được. Vừa rồi còn chưa có xin số điện thoại của ấy. Tô Ca vẫn chạy theo sau người kia, mãi đến khi người đó rẽ vào con ngõ nhõ. do dự chút nhưng vẫn quyết định theo vào.

      Người kia trước đột nhiên quay đầu, ràng chính là Tần Mặc Nhiên. Đôi mắt của lấp lánh nhìn chằm chằm . Khuôn mặt đẹp trai hơi cau lại, :

      " sao lại theo tôi?"

      Mặt Tô Ca liền trắng bệch, đúng nhỉ, sao bản thân mình lại muốn theo ta? Chẳng lẽ chỉ là vì lần trước ta cứu sao? Cái lý do này hình như quá đơn giản rồi.

      Ấp úng mở miệng

      "Lần trước ở Đại Lý, cảm ơn cứu tôi"

      Tần Mặc Nhiên chợt nhíu mày " muốn trả ơn?"

      "À ... Đúng vậy" mặt Tô Ca rất nhanh liền ửng đỏ, bởi vì phát Tần Mặc Nhiên xoay người, từng bước về phía . Khóe môi của vẫn nụ cười trêu tức, chỉ là trong cặp mắt lạnh lẽo kia có ra chút ít thần sắc nhu hòa.

      "Vậy , tôi cho cơ hội trả ơn" Chữ "hội" vừa mới ra, người liền trực tiếp gục xuống người Tô Ca. Lúc này Tô Ca mới phát trán của lấm tấm mồ hôi, bên trong âu phục màu đen thậm chí có chút máu thấm ra. Chỉ là do quần áo màu đen, cho nên mới dễ nhận thấy. Cắn chặt răng, Tô Ca hơi cởi âu phục của ta ra, mới thấy vết thương của ta, đúng là do bị bắn!

      Đạn găm vào trong thịt, cách tâm chỉ chưa tới 3cm. Tô Gia cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập! Đây là đạn , cái tên Tần Mặc Nhiên này, rốt cuộc là ai?

      "Tiểu...Cách cách, được đưa tới bệnh viện, thể tới bệnh viện!"

      Mãi tới lúc nghe được Tô Ca câu "Được" Tần Mặc Nhiên mới nhắm chặt hai mắt, chìm vào hôn mê. Tô Ca cắn răng, cố hết sức khống chế đôi tay run rẩy gọi điện cho Trần Lê. Trần Lê lái xe, 10 phút liền tới. thể bệnh viện, nhà cũng thể quay về. Tô Ca cùng Trần Lê hai người hợp sức đỡ Tần Mặc Nhiên lên xe,trước mắt chỉ có thể tới chỗ Trần Lê ở nhờ rồi.

      Tô Ca để Trần Lê đưa Tần Mặc Nhiên trở về trước,còn chính mình bắt xe khẩn cấp quay về bệnh viện lấy hòm thuốc cá nhân. Hai người đều có kinh nghiệm ngoại khoa dày dặn, nhưng điều kiện y tế ở nhà cũng rất đơn giản. Nhưng mà miệng vết thương sau khi được hai người cẩn thận xử lý liền khá hơn rất nhiều, đạn lấy ra rồi. Mấy ngày nay chỉ cần chút ý chút hẳn là nhiễm trùng.

      Tô Ca thở phào hơi, lau lau trán, trán đều là mồ hôi lạnh. Trần Lê rửa tay, lập tức ngồi đối diện Tô Ca cực kỳ nghiêm túc :

      "Tô Ca,tớ phản đối cậu cứu người, tớ cũng phản đối sau này cậu giấu người này ở đây. Chỉ là trước khi quyết định ra tay,cậu nhất định phải biết người này là ai, cậu có chắc cái tên này sau khi tỉnh lại làm hại chúng ta ?"

      " ấy chắc chắn !" Tô Ca vội vàng trả lời, kể lại cho Trần Lê chuyện xảy ra ở Đại Lý. Trần Lê nghe xong gật đầu hiểu , nhàng xoa tóc Tô Ca :

      "Chỉ cần cậu cho là đúng, vậy làm thế " Tô Ca nghe vậy, yếu ớt cười. Có người bạn thân là tót, ấy vào lúc mình vờ ngớ ngẩn kích động mà nhắc nhở mình, vào lúc mình quyết định, chắc chắn đứng bên ủng hộ mình, đó chính là tình bạn.

      Buổi tối gọi điện cho mẹ già có việc về nhà. Lại gọi điện tới bệnh viện xin phép. Trần Lê như bình thường ra ngoài hẹn hò, mình Tô Ca cảm thấy có chút nhàm chán, giờ là đầu hạ, thời tiết cực kỳ nóng, tắm rửa cái. Nghĩ nghĩ, lại bưng chậu nước ấm lau người cho Tần Mặc Nhiên.

      Cẩn thận cởi hết quần áo người ta, lại dụng khăn mặt thấm nước giúp ta lau người lận, cố gắng đụng tới vết thương của ta, sau khi lau thân xong, Tô Ca lại cực kỳ bối rối, rốt cuộc có nên giúp ta cởi quần lau rửa thân dưới chút ?

      Như thếm giường như tốt lắm? Bọn họ nhiều lắm mới chỉ là người lạ gặp mặt hai lần, nhưng mà biết vì sao, cảm giác của chính mình với ta lại quen thuộc như thế. Do dự chút, vẫn quyết định, làm người tốt làm tới cùng.

      Mình là thầy thuốc, mà ta chỉ là người bệnh cần chăm sóc mà thôi. tự với chính bản thân mình.

      Nhưng, vừa cởi bỏ thắt lưng của ta, Tô Ca liền cảm thấy có gì đó thích hợp, ngẩng đầu, mới phát ta chẳng biết tỉnh dậy từ bao giờ, cặp mắt nhu hòa nhìn . Ánh mắt như thế giống như là nhìn thấy tất cả, bao gồm cả tâm tư ở sâu trong nội tâm mà ngay cả chính mình cũng ràng.

      Tô Ca đỏ mặt, ấp úng :

      "Tôi...tôi giúp lau người"

      Mắt Tần Mặc Nhiên sáng lên,lấp lánh ý cười, :

      " biết"

      Tô Ca cúi đầu, dám thêm gì nữa, động tác tay cũng nhanh hơn, tranh thủ nhìn chớp mắt, chỉ chốc lát sau liền hoàn thành nhiệm vụ lúc đầu. Trong lúc đó, hai người đều câu, Tần Mặc Nhiên vẫn trầm mặc như ngày thường, mà Tô Ca lại thấy xấu hổ, có cảm giác như tội phạm có dũng khí phạm tội lại bị bắt tại trận.

      Đổ nước rồi treo chậu lên, khi Tô Ca quay lại, Tần Mặc Nhiên tự mình mặc quần xong. nghiêng người tựa vào đầu giường, nhắm mắt lại giống như nghĩ gì đó. Tô Ca ngồi xuống cái ghế ở bên cạnh, trong lòng thầm có chút khẩn trương, người đàn ông này lúc tỉnh táo mang tới cho người khác cảm giác hoàn toàn khác nhau. giơ tay nhắc chân, cho dù là tư thế dựa nghiêng tùy ý nhất, đều khiến cho người ta có áp lực vo hình, có lẽ, đây là cái được gọi là khí chất?

      Chóp mũi thoảng qua mùi nam tính nhàn nhạt, rốt cuộc là như thế nào, chỉ cảm thấy là cực kỳ mạnh mẽ, tính xâm lược quá mạnh mẽ. Nhưng mà người đàn ông như vậy, cũng cảm thấy chán ghét, giống như người đàn ông này có lực hấp dẫn trí mạng hấp dẫn .

      "Qua đây" giọng nam trong veo mà lạnh lùng, lộ ra chút khàn khàn dễ phát , Tô Ca ngẩng đầu, sau khi xác định rằng ta gọi , liền chậm chạp đứng dậy di chuyển tới bên giường. Mông mới vừa chạm tới giường cả người bị cánh tay kéo qua ngã sấp lên bụng .

      Tô Ca cảm thấy mặt có chút đau, cơ bắp người đàn ông này phải có chút cứng quá chứ. Tô Ca vùng vẫy muốn đứng lên, ai ngờ ta thế mà lấy tay đè đầu xuống, cho ngồi dậy.

      "Cứ thế này mà chuyện !" thể nhìn , nếu chính bản thân cũng biết chắc chắn kế tiếp phát sinh chuyện gì.

      Tô Ca gật đầu, được rồi, có lẽ cảm thấy chuyện như thế này tiện hơn.

      "Tiểu Cách Cách, bình thương em đều như thế này sao?"

      Như thế này? Là như thế nào?

      Tô Ca còn chưa kịp phản ứng, ánh mắt Tần Mặc Nhiên có chút lạnh lùng.

      "Là việc đưa người đàn ông vốn quen biết về nhà, em sợ gặp nguy hiểm sao?"

      Thanh của người đàn ông này ràng đều rộ ra chút lạnh lùng. Tô Ca cảm thấy kỳ quái, sao lại tức giận rồi? Nhưng mà ngay từ đầu cũng biết tức giận cái gì....

      thành trả lời

      "Làm sao tôi có thể đưa người lạ về nhà? phải là người xa lạ, chúng ta có quen biết."

      Tần Mặc Nhiên nghe vậy, sắc mặt dịu xuống, tay vén lọn tóc của nhàng vân vê giữa ngón tay tinh tế, ngón tay thon dài xương tay ràng.Sợi tóc bị quấn quanh ngón áp út, vòng lại vòng,nhìn giống như là cái nhẫn.

      Khóe môi Tần Mặc Nhiên lên nụ cười ấm áp, cả người cũng lạnh lùng như trước.

      Tô Ca ghé vào người , cảm giác tay của đặt vai mình, ngón tay ngẫu nhiên đưa qua lại tóc, thở phào hơi, cả người thả lỏng ra ít, nhàng có cảm giác cực kỳ an ổn. Mệt mỏi kéo tới, vô thức liền ngủ thiếp .

      Tới khi tỉnh lại vào ngày hôm sau, trong phòng sớm còn bóng dáng Tần Mặc Nhiên, tìm khắp cả phòng, thấy vậy mà ngay cả tờ giấy nhắn cũng để lại, chỉ có cuộn băng gạc dính máu ngày hôm qua vứt trong thùng rác, chứng minh chuyện ngày hôm qua phải là nằm mơ. giống như là giọt nước hòa vào trong biển người mênh mông, về sau có lẽ cũng tìm được?

      Chắc chắn là người của hai thế giới rồi, cho nên liền xem là ngay từ điểm bắt đầu, cuối cùng cũng giống như hai đường thẳng song song rất nhanh tách ra, mỗi đường về phía khác nhau.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 11:

      Lần đầu tiên xem mắt của Tô Ca có thể là thất bại, mẹ Tô từ lời xác nhận rằng và Mục Dung Cẩm sau khi tiếp xúc có hứng thú, lại bắt đầu khua chuông gõ mõ sắp xếp lần xem mắt thứ hai. Lần xem mắt thứ hai được sắp xếp vào ba ngày sau, vẫn là tại quán trà Tư Nguyên. Tô Ca thấy sao cả, cùng lắm lại ăn bữa cơm phong phú, cuộc chuyện buồn tẻ .

      Đối tượng xem mắt thứ hai là thành viên đứng đầu trong đội cảnh sát vũ trang Dương Châu, bằng tuổi Tô Ca, nhưng mà vì có gương mặt trẻ con lại làm cho người ta có cảm giác rất ngây thơ. Tô Ca cảm thấy hai người ở cạnh nhau, khiến người ta có cảm giác như là hai chị em.

      vừa mới ngồi xuống, còn chưa cùng đối phương chuyện quá năm câu, liền có bóng đen chắn trước mắt mình, đôi mắt lạnh lùng như thế, khí thế bức người, phải là Tần Mặc Nhiên chào ba ngày trước là ai.

      "Tiểu Cách Cách, em cứ luôn như thế vậy, mỗi lần cãi nhau là lại chạy xem mắt chọc giận ."

      Khóe môi vẫn lên nụ cười trêu tức, biểu mặt lại là vẻ sủng nịch vô hạn.

      "Bé cưng, đừng náo loạn nữa, theo trở về !"

      Trong thanh trầm thấp lại bao hàm chút ý tứ cầu xin khó hiểu được, Tô Ca cảm thấy trong lòng có góc nào đó mềm nhũn, liền kích động đứng dậy, với chàng cảnh sát vũ trang kia:

      " xin lỗi" người kia cười cười vẻ hiểu, : " có gì"

      Nghe thế Tô Ca liền kéo Tần Mặc Nhiên, xoay người ra khỏi quán trà. Xuống dưới lầu,vừa muốn ra ngoài lại bị Tần Mặc Nhiên kéo lại, về phía toilet bên trong, trong toilet bóng người. Tần Mặc Nhiên mặt đổi sắc kéo Tô Ca vào toilet nam, thuận tay khóa trái cửa lại.

      Tô Ca ngẩn ra, tiện thế liền đưa tay muốn cởi áo Tần Mặc Nhiên ra:

      "Thế nào? thể chờ được nữa rồi hả?"Người đàn ông ngả ngớn .

      Tô Ca tức giận trợn mắt nhìn :

      "Để tôi xem vết thương của , mấy ngày này miệng vết thương có bị toạc ra ."

      Tần Mặc Nhiên nghe thế cũng thêm gì, thuận theo để Tô Ca tùy ý cởi quần áo người . Tô Ca kinh hãi nhìn vết thương ngực trái máu thịt hòa lẫn.Mặc dù sớm biết để ý nhiều,nhưng lại tuyệt đối nghĩ tới bị thành mức này. Thịt phía bên ngoài miệng vết thương thối rữa, phải lập tức cắt bỏ. Nếu có thể dẫn tới ho lao.

      Rất nhanh mặc lại quần áo cho ta, vẻ mặt Tô Ca nghiêm túc :

      "Bây giờ phải theo tôi trở về"

      Tần Mặc Nhiên nghe vậy, vẻ tươi cười mặt lại càng hơn vài phần:

      "Tiểu Cách Cách, em thế mà lại có lương tâm hơn nghĩ."

      Tô Ca trợn mắt nhìn , giữ chặt tay muốn ra ngoài, Tần Mặc Nhhien vẫn đứng tại chỗ hề nhúc nhích, bàn tay to kéo eo sát lại người ,

      "Tiểu Cách Cách, em kiếm hòm thuốc với ít băng gạc tới đây , ở chỗ này chờ em"

      Tô Ca nhìn cái, rồi sau đó đẩy cửa ra, lập tứcđi ra ngoài, bắt xe chạy tới bệnh viện, lấy hòm thuốc rất nhanh liền quay lại. Tần Mặc Nhiên vẫn ở đó. Tô Ca dựa vào cửa nhàng kêu tiếng "Tần Mặc Nhiên", cửa toilet liền, được mở ra, sắc mặt Tần Mặc Nhiên trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi, kéo tay Tô Ca ra ngoài theo cửa sau quán trà, nhàng lòng vòng ba bảy con hẻm, sau cùng tới cái nhà cũ rách nát liền dừng lại.

      bộ lên tầng hai. Trong phòng trống rỗng chỉ có cái giường gỗ lim cực kỳ cũ nát, giống như là dùng nhiều năm rồi. giường lúc này có người đàn ông trần truồng nằm. Vẻ mặt sạch như tuyết, người lại có vết đỏ dài uốn lượn như rắn, nhìn thấy ghê người như thế, ngay cả Tô Ca nhìn cũng cảm thấy được người có cảm giác đau rát. Những cái này... là vết roi?

      Người đàn ông giống như nghe thấy tiếng động, mở mắt ra, nở nụ cười trắng nhợt với Tần Mặc Nhiên.

      "Mặc, cậu trở lại?"

      Tần Mặc Nhiên gì, tay trái nắm chặt lại, tay của Tô Ca bị bao ở bên trong, cảm giác toàn bộ xương tay đều bị bóp nát. Cái người đàn ông này....Là đau lòng sao? Đột nhiên Tô Ca cảm thấy buồn bã, ràng là khổ sở, lại cố gắng kiềm chế. Tần Mặc Nhiên, cuối cùng , là ai.

      "Tiểu Cách Cách, băng bó cho Hiên Mộc chút " Tô Ca im lặng gật đầu, mang theo hòm thuốc đến bên giường. Người đàn ông tên Hiên Mộc cố gắng mỉm cười : "Phiền phức cho rồi." Tô Ca cũng đáp lại bằng nụ cười nhợt nhạt, hai tay run run cồn khử độc cho ta.

      Những vết roi này rất sâu, từng roi từng roi trùng lên nhau, da thịt ngực đều rách toạc ra, những tia máu từ bên trong chảy ra ngoài.Cồn tiếp xúc với miệng vết thương, tạo cảm giác bỏng rát đau đớn như lửa đốt.Nhưng trừ lúc bắt đầu rên tiếng, sau đó toàn bộ quá trình, Hiên Mộc đều phát ra bất kì thanh nào. Giống như ngày Tần Mặc Nhiên trúng đạn hôm đó, giống như người đau đớn cũng phải là ta,mà là người đứng ngoài quan sát.

      Bọn họ... Đều có thể chịu đau như vậy sao?

      Động tác tay từ từ nhàng hơn, sau đó khi mà toàn bộ vết thương người đều được băng bó tốt, Tô Ca lau trán, thế mà toàn bộ đều là mồ hôi lạnh.

      đôi tay đặt vai , Tô Ca quay đầu liền nhìn thấy Tần Mặc Nhiên, nụ cười của vẫn lạnh lùng như cũ, ngay cả giờ nay vẫn bên cạnh bạn, nhưng bạn lại có cảm giác ấy cách bạn xa xôi như thế, xa đến nỗi như ở cùng thế giới.

      "Miệng vết thương băng bó đẹp" Tần Mặc Nhiên cười, mặt lờ mờ mang theo chút ấm áp. Cảm giác xa cách vừa rồi dường như phai nhạt dần, lại là người đàn ông có thể chạm tay tới đứng trước mặt . Tô Ca lạnh nhạt :

      " làm nhiều phẫu thuật, tay nghề tự nhiên luyện thành thục hơn rồi."

      Tần Mặc Nhiên lại lấy tay xoa tóc , sau đó dừng lại. Ánh mắt lại trở nên thâm trầm.

      "Tiểu Cách Cách, em trở về , nhớ kỹ, tốt nhiên là quên hết toàn bộ chuyện ngày hôm nay !"

      Tô Ca hoàn toàn ngây ngẩn cả người, như vậy, là có ý gì? coi là gì? Là nô lệ gọi tới, đuổi sao? Mang theo cặp mắt ngập nước tràn đầy ủy khuất nhìn chằm chằm. Tần Mặc Nhiên cảm thấy nội tâm cứng rắn hàng ngày đều có dấu hiệu mềm rồi. Hai tay thô lỗ che lại ánh mắt , :

      "Tiểu Cách Cách, biết quá nhiều đối với em có lợi" Thanh kia tràn đầy lạnh lùng.

      "Mặc!" Thanh của Hiên Mộc ràng mang theo đồng tình, nhưng bị Tần Mặc Nhiên ném cho ánh mắt lạnh như băng, liền ngậm miệng nữa.

      "Tôi về" Tất nhiên Tô Ca sắp xếp lại toàn bộ cảm xúc, mặt lại là vẻ lạnh nhạt. xách túi xoay người rời , nhìn tới Tần Mặc Nhiên đứng ở sau trong nháy mắt ánh mắt u ám.

      "Tô Ca" Tô Ca quay đầu,mới nhận thấy người gọi lại là Hiên Mộc. Hiên Mộc cười nhìn , khẩu hình miệng lặp lặp lạ ba chữ. Tha, thứ, ta.

      Tha thứ cho ấy? Tần Mặc Nhiên, ta có cái gì cần tha thứ sao? Chẳng qua chỉ là người mới gặp gỡ hai lần, chẳng qua chỉ là người đàn ông mà mơ hồ có thiện cảm chút mà thôi.

      Tô Ca rồi, Tần Mặc Nhiên đến bên giường, vươn tay ra với Hiên Mộc nằm giường:

      "Chúng ta cần phải rời , tối ngày mai hàng tới Côn Minh"

      Hiên Mộc duỗi tay nắm lấy tay , lúc đứng dậy đột nhiên :

      "Mặc, cậu vừa rồi, nên đối xử với ấy như thế"

      "Vậy phải như thế nào? Nắm giữ ấy trong lòng bàn tay, đưa ấy theo?" Tần Mặc Nhiên cười nhạo.

      " thôi, đừng quên chúng ta còn có nhiệm vụ, giờ, cái gì tớ cũng thể mang tới cho ấy."

      "Chờ tới lúc cậu có thể cho ấy, ấy là của người đàn ông khác."

      Vốn dĩ Hiên Mộc cho rằng tức giận, nghĩ tới Tần Mặc Nhiên thế nhưng lại nhếch môi, lộ ra nụ cười , khắc kia Hiên Mộc kinh ngạc thua gì nhìn thấy núi băng vạn năm tan chảy.

      " ấy chắc chắn , sớm muộn gì ấy cũng là của tớ."

      Kiên định như vậy, biểu tình thề sắt son như vậy, phảng phất như nắm trong tay mọi thứ, cho dù thiên quân vạn mã cũng thể ngăn cản được.

      Chương 12:

      mình Tô Ca mang theo hòm thuôc chậm chạp trở về, rất có cảm giác hồn phác thất lạc.

      Tô Ca, mày nghĩ cái gì thế? Tỉnh lại ! Mày 26 tuổi, phải 16 tuổi,làm sao lại có thể mong đợi người đàn ông ưu tú như vậy với mày có chút gì đó chứ? Chính mình cam tâm tình nguyện đơn phương xem ra phải là cực kỳ ngu ngốc ?

      nên lời cảm giác trong lòng giờ như thế nào. Chỉ có thể ngừng nắm tóc của mình.

      "Này" cảm giác có cánh tay đột nhiên đặt bờ vai mình. Tô Ca quay đầu,liền nhìn thấy thiếu niên đầu màu tóc vàng cười hết sức sáng lạn.

      "Bác sĩ Tô, lâu gặp"

      Đối phương nhìn cười khanh khách. Tô Ca lại cảm thấy có chút kỳ quái. cực kì xác định chính mình từ đầu chưa tưng gặp qua người này.Nhưng mà vì sao lại mở hồ có cảm giác người này có chút quen thuộc nhỉ?

      "Bác sĩ Tô, nhớ sao, lúc ở Đại Lý, thiếu chút nữa có thể theo tôi rồi."

      Theo ta? Có ý gì? Bọn họ từng gặp mặt sao? Chỉ là vừa rồi ta có nhắc tới Đại Lý, làm sao ta có thể biết gần đây mình có tới Đại Lý? Tô Ca nhíu mà nhìn ta,Tóc vàng thế nhưng có chút lơ đãng.

      Chỉ có lôi kéo cổ tay :

      "Bác sĩ Tô thích Côn Minh sao?" Côn Minh? Tô Ca nhìn chàng trai tươi cười trước mắt có vẻ gian xả như tiểu hồ ly này. Trong lòng mơ hồ nổi lên chút khí lạnh.

      "Bác sĩ Tô, chúng ta ngay lập tức liền tới Côn Minh a..."

      Hình ảnh cuối cùng Tô Ca nhìn thấy trước khi té xỉu chính là nụ cười khát máu của Tóc Vàng. Ý thức chìm xuống, hai mắt nhắm nghiền lại. Cảm giác duy nhất chính là, chính mình gần đây sao lại gặp nhiều chuyện như vậy!

      Côn Minh, 0h01p. Lúc Tô Ca mở mắt, liền nhìn thấy người đàn ông với ánh sáng lập lòe ngón tay.

      " tỉnh?" Tóc Vàng kia dán sát lại, môi dường như sắp chạm vào mặt Tô Ca. Thân thể Tô Ca cứng đờ. Lại nghe ta :

      "Trong màn đêm mà nhìn vẫn đẹp như thế a, giống như là, giống như là con thỏ trắng tinh. Khiến người ta mến như thế, xem,Tần Mặc Nhiên, ta làm sao có thể nhịn được mà muốn ?"

      Nhận thấy Tóc Vàng chuyện càng ngày càng hạ lưu, thậm chí bắt đầu động tay động chân với . Tô Ca chịu nổi được vuốt ve mạnh mẽ của móng vuốt của , lạnh giọng :

      "Cuối cùng là ai? Cuối cùng vì cái gì mà bắt tôi?"

      Tóc Vàng xoa tay, toét miệng cười to :

      "Tiểu mỹ nhân, đúng là dễ quên a. Tôi là Sở Viêm, về sau là chủ nhân của "

      Chủ nhân?! ta xem là cái gì, thú cưng sao? Sở Viêm lại tiến gần thêm chút, hai tay duỗi ra kéo lại sát ôm ngang chân , cuồng vọng :

      " rất mong chờ tới tối mai a, xem, nếu như Tần Mặc Nhiên nhìn thấy ở cùng với tôi, ta nghĩ thế nào?"

      Hai ba lời của người này đều rời cái tên Tần Mặc Nhiên, Tô Ca khẽ cụp mi xuống, cố gắng tìm kiếm ý trong lời của ta, hai cặp mắt trong suốt của nhìn chằm chằm vòa ta, cố gắng bình tĩnh :

      " muốn dùng tôi đả kích Tần Mặc Nhiên? Đáng tiếc là tính sai rồi. Giữa tôi và ta cơ bản là có quan hệ gì"

      " có gì?!" Sở Viên lập tức nâng cằm lên, trong con ngươi hẹp dài giống như có ngọn lửa bùng cháy.

      "Mẹ nó, coi ông đây là kẻ ngốc à?! có gì mà ta có thể ôm cả đêm nỡ động tới ? Là ta bất lực hay là xấu tới mức kinh hãi thế gian? Hả?!"

      Tô Ca nhìn khuôn mặt nổi giận bừng bừng của ta, dám nữa. ngờ ta thế mà rất nhanh liền bình tĩnh lại. Bàn tay to nắm chặt eo của , âu yếm giống như giữa người . ta sát lại lỗ tai của trầm thấp :

      "Nếu như ta muốn , vậy phải là vừa tốt sao? về sau liền theo tôi ."

      Gân xanh trán nổi lên, Tô Ca cố nhịn xuống kích động muốn tát cái lên khuôn mặt kia. Nếu như lúc đó phải là với mình, mà với khuôn mặt ngụy trang mềm mại này, chọc giận đối phương là hành vi rất lí trí.

      Tô Ca nhắm mắt lại, dáng vẻ mặc cho ngươi xử trí, tóc vàng hừ lạnh tiếng, nắm lấy tóc ra sức kéo, cảm thấy dường như da đầu mình đều bị bóc ra, đau rát:

      " có biết phụ nữ đẹp nhất khi nào ?" Sơ Viêm lại dán lại, hay tay xoa vuốt lưng , từ từ đùa giỡn.

      "Bác sĩ Tô" ta nâng cằm của lên, cười tà mị.

      "Thời điểm phụ nữ cởi hết quần áo ngoan ngoãn nằm gường chờ ông đây tới chính là thời điểm đẹp nhất"

      "Soạt soạt" ta dùng lực, áo vai trái của Tô Ca bị xé rách,nhịn được co rúm lại.

      "Yên tâm, ông đây tạm thời động tới !" Ấn cái hôn lạnh lẽo lên trán Tô Ca, Sở Viêm xoay người ra ngoài.

      Tô Ca ngồi phịch tại chỗ, chỉ cảm thấy toàn thân còn chút lực nào. Nước mắt người rơi xuống, đây là làm sao? Vì cái gì mà gặp phải loại tình nào? Tần Mặc Nhiên, ta đến cứu sao?

      Dường như qua ngày, trong ngày này Tóc Vàng có xuất . Tô Ca ngay cả giọt nước cũng chưa uống, chỉ cảm thấy môi khô nứt ra.

      Màn đêm lại buông xuống, cửa chẳng biết được mở ra từ lúc nào, Tóc Vàng tới, trong tay cầm cái váy đỏ rực như lửa, ném lên người Tô Ca. Lạnh lùng "Nhanh thay vào"

      Tô Ca nhìn vào mắt ta, chính là hứng trí bừng bừng ôm hai tay, trong mắt tất cả đều là vẻ ác ý. hề có ý xoay người hoặc là tránh . Mặt liền đông cứng lại, Tô Ca rất nhanh liền cởi quần áo người, mặc lên cái váy dài liền thân.

      "Dáng người tệ, 34C?"

      Tô Ca cúi đầu, yên lặng vô thanh. Bên tai chỉ nghe thấy tiếng cười càng ngày càng càn rỡ của Sở Viêm.

      "Hắc, tiểu mỹ nhan, đừng nóng giận, , đêm nay dai đem em tới nơi rất kích thích"

      xong liền giữ chặt Tô Ca ra ngoài. Tô Ca nghiêng ngả lảo đảo theo ở phía sau. chân vẫn đôi giày cao 6cm vì buổi xem mắt ngày hôm qua. Mắt thấy khuôn mặt của Sở Viêm nhíu chặt, Tô Ca cả kinh, theo bản năng liền ngồi chổm hổm xuống cởi giày cao gót ra cầm tay. Cuối cùng cũng nghiêng ngả lảo đảo đường nữa, chỉ là ánh mắt Tóc Vàng nhìn lại càng khiến sởn gai ốc.

      ta kéo lên chiếc xe màu đỏ. được mấy chục phút, xe liền dừng lại tại cửa nhà tắm công cộng,dòng chữ biển quảng cáo dưới ánh đèn neon rọi xuống càng thêm lóa mắt.Thiên Diễm.

      Tô Ca lẩm nhẩm cái tên này. Thiên Diễm nhìn có vẻ là nhà tắm công cộng đẳng cấp cao,mà kinh doanh lại náo nhiệt kinh người thế này, trước cửa đỗ rất nhiều chiếc xe đắt tiền. Tóc Vàng lôi kéo vào trong đó. qua vài hành lang gấp khúc sau cùng mới dừng lại trước căn phòng khá lớn. nhàng gõ cửa, liền có người từ bên trong mở cửa ra, lộ ra khuôn mặt đầy vết dao, người đàn ông kia đánh đòn về phía ngực Sở Viêm :

      "Tên nhóc này cậu lại lêu lổng ở đâu hả? Mấy đại ca đến đông đủ rồi." Sở Viêm cười ha ha đáp trả ta quyền, lôi kéo tay Tô Ca tiến vào.

      Tầm mắt của mặt sẹo đột nhiên dừng lại người Tô Ca, biểu kinh ngạc, Tô Ca cảm thấy người phát lạnh. Chết tiệt, lại là cái loại cảm giác quen thuộc này.

      Phòng rất lớn, mà cảnh tượng bên trong giờ phút này có thể là thối nát. hai chiếc ghế sô pha rộng rãi, mỗi chiếc có mấy người đàn ông cao lớn. người mỗi người đàn ông đều có mặc bikini lòe loẹt nằm dán lên. Tay của những người đàn ông này du ngoạn giữa đùi và ngực của những . Thỉnh thoảng lại thoát ra những tiếng than trầm thấp.

      Thậm chí có người đàn ông còn để ý có người ở đây mà đè người phụ nữ trê ghế sô pha bừa bãi mà hoạt động.

      Ngay ánh mắt đầu tiên Tô Lạp nhìn thấy Tần Mặc Nhiên, ngồi thứ hai bên tay trái, giờ phút này ngồi đùi cũng là người đẹp với bộ ngực đầy đặn, mà người đẹp lúc này nhấp ngụm rượu rồi sau đó từ từ mớm sang miệng Tần Mặc Nhiên. Tần Mặc Nhiên khép mắt lại, lộ ra khuôn mặt tuấn tú, cười như cười, có ý hùa theo nhưng cũng kháng cự.

      "Tiểu tử thối này, thế nào mà giờ mới tới!" Người đàn ông trung niên ngồi vị trí đầu tiên bên tay trái lớn tiếng khiển trách.

      "Cha nuôi" Tóc Vàng vẫn hi hi ha ha cười như cũ:

      "Con cũng phải cố ý, là ngày hôm qua lăn qua lặn lại quá muộn nên..."

      "Tiểu tử thối, chỉ biết kiếm cớ" người đàn ông được Tóc Vàng gọi là cha nuôi cười mắng, ông ta rất tùy ý liếc mắt nhìn Tô Ca cái, khiến Tô Ca có cảm giác như bị đâm vào lưng.

      Chỉ nghe thấy người đàn ông : "Lần này thay đổi thành kiểu con hiền lành rồi?"

      Vừa dứt lời, chỉ nghe thấy "rắc rắc" tiếng. Ly thủy tinh trong tay Tần Mặc Nhiên bị lực mạnh bóp nát. Mảnh vụn đâm vào lòng bàn tay, ngừng chảy máu. khí tức thời có chút đông lạnh.

      Tóc Vàng giống như là hề phát ra. Dùng sức nâng cằm Tô Ca lên, giống như là vật trân quý với mọi người trong phòng:

      "Thế nào? Xinh đẹp ? Nhìn da thịt bóng loáng này, khuôn mặt nhắn tinh xảo này, phải là hơn rất nhiều so với những em mạnh mẽ này của chúng ta sao. Tiểu mĩ nhân Giang Nam chính hiệu đấy, ấy là do tôi hao tốn khoản lớn đưa từ Dương Châu tới đấy."

      Tô Ca được tự nhiên cử động, cảm giác được tầm mắt nóng bỏng nhìn của những người đàn ông trong phòng, giống như là có thể nhìn xuyên qua được quần áo của . Bọn họ là đám sói mắt xanh thâm sâu, mà lại là con dê con bị người ta đặt lên thớt đợi làm thịt.

      Tần Mặc Nhiên đứng dậy trước tiến kéo Tô Ca ôm vào trong ngực. Vẻ mặt băng lạnh với Tóc Vàng.

      "Sở Viêm, vất vả cho cậu chạy cả vòng tới Giang Nam đưa người phụ nữ của tới đây. Ân tình này, Tần Mặc Nhiên khắc ghi trong lòng."

      Ánh mắt thâm sâu của làm người khác thấy được biểu tình trong đó, chỉ có cảm giác hàn khí sắc bén càng thêm mãnh liệt.

      " hay lắm" Sở Viêm nhíu mày, những vẫn cười ha ha , chỉ là trong nụ cười kia chứa cảm giác quỷ dị nên lời.

      "Tần lão đại càng ngày càng thích nõi giỡn,lúc Tô Ca theo tôi vẫn là người phụ nữ đơn độc, thế nào lại biến thành người phụ nữ của rồi?"

      khí lại cứng ngắc, Tô Ca núp vào trong lòng Tần Mặc Nhiên, cảm giác được loại sát khí gì đó lan tỏa trong khí.

      "Ha ha ha" người đàn ông ngồi ở phía đột nhiên cười ha ha. Ông ta kéo Sở Viêm qua :

      "Mặc Nhiên dễ gì nhìn trúng người phụ nữ, xú tiểu tử cậu còn muốn xem náo nhiệt gì, cậu nếu như tại thay đổi thích con đàng hoàng, đợi tôi kêu A Sẹo chọn mấy đàng hoàng đưa tới phòng cho cậu là được."

      Quay đầu, ông ta với Tần Mặc Nhiên:

      "A Viêm tuổi còn , hiểu chuyện, lão Tam cậu cũng đừng so đo với nó."

      Tần Mặc Nhiên nghe thế sắc mặt hề động. :

      " hai, em có chút mệt mỏi, về phòng nghỉ ngời trước,lô hàng kia đợi đại ca trở về tính tiếp."

      Người đàn ông gật đầu. Tần Mặc Nhiên lập tức ôm lấy Tô Ca xoay người rời , mới vừa tới cửa. Liền nghe thấy giọng của người đàn ông :

      "Lão Tam, người phụ nữ này còn chưa trải qua huấn luyện, chỉ sợ ấy hiểu chuyện làm cậu bị thương, vẫn là để lại Thiên Diễm dạy dỗ vài ngày rồi đưa tới phòng cậu ."

      " cần, em lại thích đồ chơi mới tới hơn." Tần Mặc Nhiên quay đầu lành lạnh cười, rồi sau đó ôm Tô Ca, cứ thế ra ngoài, Tần Mặc Nhiên lên tầng ba, qua mấy hành lang gấp khúc, mới dừng lại trước mọt căng phòng, lấy chìa khóa ra mở cửa, vào bên trong liền mạnh mẽ ném Tô Ca lên giường. Đồng thời tay cũng lột bỏ quần áo của chính mình rồi leo lên giường.

      Tô Ca núp ở giường, bộ dạng giống như con thú bị thương. Tần Mặc Nhiên cơ bản là lại thấy ,bàn tay to duỗi ra liền giữ chặt cơ thể , đè ở dưới thân:

      "Tiểu Cách Cách, em làm sao lại cũng tới đây?" Giọng của so với lúc trước càng trầm thấp hơn, cũng càng thêm nguy hiểm. Khốn nạn! Là chính muốn tới sao? Có người nào thích mình vô duyên vô cớ bị người ta bắt cóc tới nơi xa lạ !

      Tô Ca dùng ánh mắt quật cường nhìn , chỉ muốn hung hăng cắn ngụm lên gương mặt lạnh nhạt kia của .

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 13:

      Như thế dường như giống dáng vẻ hung ác mạnh mẽ của con thỏ muốn cắn người, trong mắt Tần Mặc Nhiên nồng đậm ý cười. cười nhạo tiếng, thân thể hơi động cái, hai chân liền mạnh mẽ chế trụ chân Tô Ca, đồng thời tay trái nắm lấy hai tay của Tô Ca cố định đầu .

      Cả người Tô Ca cách nào nhúc nhích nổi, chỉ có thể nhìn gương mặt lạnh lạnh như sương của từ từ tiến sát.

      "Tiểu Cách Cách, em thích !" Đây là câu khẳng định mà phải câu nghi vấn.

      Khuôn mặt Tô Ca càng ửng đỏ, tim cũng đập nhanh hơn. gật đầu cũng có phủ nhận. đôi mắt nhìn chằm chằm vào , tràn đầy chờ mong tiếp. Ai ngờ thế mà lại chỉ nhìn lúc, vẻ mặt càng thêm sâu lường được.

      lâu sau, ngay khi ánh mắt Tô Ca trừng tới mức đau xót cơ hồ sắp ngủ thiếp , lại cảm giác được hạ nụ hôn nhàng trán mình. Tô Ca nháy mắt hoàn hồn, Tần Mặc Nhiên cũng nhắm hai mắt lại. Đầu của đặt cổ , môi chà sát tai của , mê hoặc :

      "Tiểu Cách Cách, nếu muốn sống sót trở về, em phải nghe theo " có thể là nụ hôn vừa rồi quá mức nhàng, ôn tồn quá mức như thế của Tần Mặc Nhiên khiến Tô Ca thất thần. nghe thấy mình như trúng ta nhu thuận

      "Được"

      Khóe môi Tần Mặc Nhiên nở nụ cười dễ dàng phát ra, ấy, cứ thế mà toàn tâm toàn ý tin tưởng sao? Trong mắt lên loại cảm xúc có tên là bất đắc dĩ.

      Tần Mặc Nhiên kéo đầu của dựa vào người mình, cảm giác được hô hấp nhàng của thở người mình, có chút ngứa, tim càng đập nhanh hơn, cuộc đời này còn có thể gắt gao ôm vào trong ngực như thế, cảm giác được vô cùng dịu dàng im lặng, giống như là nằm mơ.

      Hai tay của tự giác khép chặt, môi dán ở bên tai :

      "Tiểu Cách Cách, ngày mai đưa em đến chỗ chị dâu, tự mình phải cẩn thận mọi việc, chờ thêm vài ngày nữa rảnh rỗi, tự mình đưa em về Dương Châu."

      Tô Ca sững sờ lời nào, cảm giác được lại nhấc sợi tóc của lên nhàng thưởng thức giữa các ngón tay. Thời khắc quyến luyến ôn nhu như thế, thế nhưng điều nghĩ tới lại chỉ là muốn đưa rời , mà , lại chỉ có thể gật đầu chấp nhận.

      Trong tim lại dâng lên cảm giác chua xót. Rời , sau này còn được gặp lại nữa?

      "Tần Mặc Nhiên!"

      Trong phút biết như thế nào lại có dũng khí như thế, đây chính là người đàn ông mà mình nhìn trúng! người duy nhất 26 năm qua mình, tất yếu cực kì muốn chủ động chút.

      Hai con mắt nhìm chằm chằm vào ánh mắt , Tô Ca :

      "Tần Mặc Nhiên, là kiểu người gì?"

      Tần Mặc Nhiên sửng sốt,nhìn trước mắt này đột nhiên ngay cả nụ cười cũng có chút ngốc nghếch, mặt lên vẻ chờ mong. Ánh mắt tự giác ảm đảm dần. nghe thấy thanh cực kỳ tùy ý của mình :

      " tên xã hội đen xấu xa."

      "A... Vậy có ai quy định xã hội đen xấu xa được kết hôn sao? Tần Mặc Nhiên, em muốn gả cho ."

      Hai người đồng thời ngẩn ra, Tô Ca cụp mi xuống khuôn mặt đỏ bừng dám nhìn , mà sắc mặt Tần Mặc Nhiên lại càng trở nên u.

      "Bác sĩ Tô!"

      Hai tay của đột nhiên đặt lên cổ của , chỉ cần hơi dùng lực chút là cái cổ yếu ớt của "rắc rắc" bị vặn gãy. Bên tai truyền tới giọng trào phúng của Tần Mặc Nhiên"

      "Tiểu Cách Cách, tôi vẫn cho là người thông minh, nghĩ tới cũng ngu xuẩn như những người phụ nữ khác! Kết hôn? Trong từ điển của Tần Mặc Nhiên tôi từ trước tới nay hề có hai chữ này. cho cùng cũng chỉ là người lần từng giúp tôi lấy viên đạn ra mà thôi, dựa vào cái gì mà dám cầu tôi lấy ?"

      Từng lời từng câu , làm cho sắc mặt Tô Ca càng thêm trắng bệch. Chung quy lại, chính là tự mình đa tình rồi.

      "Có điều bác sĩ Tô nếu là muốn tôi lấy thân báo đáp , chuyện tình vui vẻ trong căn phòng, cái giường này, tôi có thể thỏa mãn ."

      Dứt lời liền dùng phần dưới của mình hung hăng đụng chạm Tô Ca chút, đồng thời tay to cũng hướng về phía ngực Tô Ca lần mò tìm kiếm, dùng lực nhéo hai tiểu đào kia chút, vừa lòng nhìn nó dưới vuốt ve của mà run rẩy dựng thẳng lên. Hai tay dùng sức đẩu cơ thể Tần Mặc Nhiên xuống, đồng thời hai chân ra sức đạp khẽ bên thân liền thoát khỏi kiềm chế của tay .

      Tần Mặc Nhiên thấy vậy liền cười lạnh tiếng, tiến lên chút cánh tay dài duỗi ra ôm Tô Ca vào lòng:

      "Tiểu Cách Cách, phải ngoan nhe, chỉ cần em nghe lời , liền đưa em về Dương Châu. Đừng vọng tưởng chạy trốn, trốn chạy càng nhanh chết... cũng chết càng thảm"

      Thanh khàn khàn trầm thấp của ,lộ ra nguy hiểm cách nào được.

      Thân thể Tô Ca tự chủ được mà run lên, nghĩ lại cảm giác sợ hãi liền dâng lên. Tần Mặc Nhiên, quả là tên biến thái! Chính mình mắt mù thế nào mà nhìn nhầm lại có cảm giác với ta a!

      Cắn mạnh đôi môi, ý nghĩ duy nhất của chính là nhanh trở lại Dương Châu, tốt nhất là cùng với người đàn ông này nửa điểm quan hệ đều có nữa! Tần Mặc Nhiên đặt Tô Ca ở dưới thân, cảm giác cơ thể nữ nhân mềm mại cứng đờ, thậm chí hơi phát run, vẫn cảm thấy có chút đành lòng, nhàng vỗ vỗ lưng . Liền xoay người nằm xuống bên ngủ.

      Thế nhưng Tô Ca lăn qua lộn lại lây, cả người sát lại bên giường, tới khi xác định Tần Mặc Nhiên ngủ thiếp , mời dám nhắm mắt.

      Sáng sớm hôm sau,Tô Ca tỉnh lại trước, Tần Mặc Nhiên vẫn ngủ.Lúc người đàn ông này ngủ say mày vẫn nhíu lại như trước, mọi hành động đều lộ ra đề phòng ngấm sâu, phảng phất dáng vẻ như chỉ giây sau có thể bật dậy dùng tay bẻ gãy cổ bạn vậy.

      "Sớm a, Tiểu Cách Cách." mắt mở to,biết vẫn mực nhìn mình, khóe môi nổi lên nụ cười đùa giỡn, :

      "Thế nào, thay đổi chủ ý rồi hả?Muốn cùng thân thiết lần hả?"

      Tô Ca trợn mắt trừng , đứng dậy rửa mặt. Khi Tô Ca quay lại,Tần Mặc Nhiên mặc chỉnh tề, bộ quần áo tơ tằm màu xám thanh nhàn, khiến lộ ra vẻ nganh ngạnh và vô lại.

      " Tiểu Cách Cách" nhìn , trong mắt có vẻ nghiêm trọng.

      "Em nhất định phải nghe lời chị dâu, nên nghe đừng nghe, nên hỏi đừng hỏi!"

      Trong lòng Tô Ca căng thửng, vẻ mặt nghiêm túc như thế, giống như là đưa lên chiến trường. nghiêm trọng như thế sao? Chẳng lẽ thể tự mình quay về Dương Châu?

      Như là hiểu được suy nghĩ của , :

      "Hôm nay em gọi điện về nhà với mọi người vẫn bình an, rồi là tâm tình tốt nên ở bên ngoài du lịch giải sầu. Tối đa là ba ngày, đưa em trở về."

      Dứt lời, xoay người rời hề nhìn nữa, chỉ là lấy di động ra gọi điện:

      "Chị dâu, chị qua đây đón người , ân nhân cứu mạng em, mấy ngày này liền nhờ chị chăm sóc rồi."

      Chỉ lát sau, tiếng đập cửa vang lên, Tô Ca ra mở cửa, ngoài cửa có người con xem ra chỉ khoảng chừng hai mươi tuổi. người là quần yếm kaki, thanh xuân bức người.

      "Chị dâu" Tần Mặc Nhiên tiến tới gật đầu chào, khiến người phụ nữ gọi là "Chị dâu" kia cười sảng khoái, tiến lên kéo tay của Tô Ca : "Bác sĩ Tô, mấy ngay này liền ở cùng tôi ." xong liền lôi kéo Tô Ca ra cửa.

      Phía sau, Tần Mặc Nhiên ánh mắt thâm sâu nhìn ,hạ xuống đôi tay muốn đoạt lại xuống dưới eo, cũng xoay người bước ra ngoài.

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 14:

      Tô Ca theo người phụ nữ đó lên chiếc xe thể thao màu đỏ. Sau khi thắt dây an toàn, người phụ nữ với Tô Ca câu rất mạnh mẽ:

      "Tô Ca, có thể gọi tôi là Tưởng Quang"

      Dứt lời liền hất mái tóc dài, nhấc chân nhấn ga xe liền chạy ra ngoài.

      "Tưởng Quang, chúng ta đâu vậy?" Ở bên ngoài quan trọng nhất chính là phải xác định được an toàn, sau khi giải quyết vấn đề an toàn, liền phải xác định vị trí giờ rồi.

      "Đưa tới thăm nhà tôi, bên trong Thiên Diễm quá nhiều lang sói, nhưng tôi đáp ứng Tần Mặc Nhiên, phải đảm bảo trinh tiết của "

      Tô Ca nghe vậy,hai má ửng đỏ, giống như quả đào, rung động lòng người. Tưởng Quang nhìn cái, cười :

      "Cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao Tần Mặc Nhiên lại thích rồi."

      Tần Mặc Nhiên thích ?Nếu như trước buổi tối hôm qua có người với như vậy, chắc chắn tin tưởng. Nhưng tại... Giấc mộng xuân như vậy cũng dám mơ nữa.

      Nhìn nhau gì, sau nửa giờ chạy xe rẽ trái rẽ phải, xe liền dừng lại trước ngôi biệt thự ba tầng nằm giữa khu biệt thự ở ngoại thành. Tưởng Quang để xuống xe trước, sau đó mình lái xe vào gara phía sau, sau khi quay lại, trong tay cầm chùm chìa khóa leng keng. Sau khi mỉm cười với Tô Ca liền dẫn vào.

      Ngôi nhà rất lớn, đồ trang trí bên trong chính là phong cách Baroque. Phong cách rực rỡ hoa mĩ dường như làm Tô Ca hoa mắt. Tưởng Quang để Tô Ca ngồi xuống, lấy cho ly nước trái cây, cười hỏi:

      "Tô Ca là người Giang Nam nhỉ?"

      "Đúng vậy!"

      "Khó trách a,làn da trắng nõn như sữa, khiến người khác vừa nhìn muốn véo mấy cái rồi." Tưởng Quang cười hì hì , vừa dứt lời liền véo mặt Tô Ca cái, lại dùng tay xoa xoa chút, cảm thấy rất tuyệt, chậc chậc, có co dãn, tuyệt, giống như là thạch hoa quả vậy.

      Tô Ca được tự nhiên lắc đầu, ánh mắt Tưởng Quang giống như xem búp bê khiến cho được tự nhiên. Nhưng mà cũng cảm nhận thấy ác ý, người phụ nữ này là quá thẳng thắn mà.

      Đột nhiên có tiếng động cơ ở ngoài phòng, đoán chừng là ai đó quay lại. Sắc mặt Tưởng Quang đột nhiên biến đổi,thấp giọng mắng tiếng:

      "Chết tiệt! Thế nào mà ngay cả ta cũng đến đây!"

      Hai tay kéo Tô Ca tới sau bức bình phong ở căn phòng bên cạnh phòng bếp, :

      "Trốn ở bên trong đừng lên tiếng! Chờ tới khi tôi gọi ra ngoài mới được ra!"

      Cửa phòng " bốp" tiếng đóng lại, tấm rèm bên trong được kéo lại, có chút tối tăm, Tô Ca nheo nheo mắt mấy cái mới có thể nhìn , nhưng sau khi nhìn được, lại cực kì hi vọng chính mình bị mù! Bởi vì cảnh mà nhìn thấy, bàn ở giữa phòng, có hai người đàn ông, hai người đàn ông trần truồng!

      Người đàn ông cao hơn nằm , lộ ra vẻ mặt diêm dúa cực kì lẳng lơ, phảng phất như bức tranh điêu khắc phương Tây , giờ phút này, ta nhìn Tô Ca chằm chằm, miệng là nụ cười tà mị, hề cố kị chút nào rằng giờ bộ phận đàn ông của mình chôn chặt trong cơ thể người bên dưới.

      Mà người đàn ông bên dưới, khuôn mặt tinh xảo như ngọc khẽ lên vẻ khuất nhục, ta chậm rãi nhắm hai mắt lại, dám nhìn Tô Ca. Vẻ mặt kết hợp giữa kiêu ngạo và yếu ớt, nhìn giống như con thiên nga gần chết nhưng vẫn cao ngạo, lập tức liền khiến Tô Ca đau đớn. có cảm giác được chính mình xuất hợp lúc, Tô Ca chỉ nghe được giọng đầy phẫn nộ của mình:

      " mau buông Hiên Mộc ra!"

      Đúng vậy,người đàn ông giống như viên ngọc được bọc trong vải bố rách nát bị đặt ở bên dưới kia, chính là người mà Tần Mặc Nhiên nhờ cứu - Hiên Mộc.

      Cái người đàn ông mà dù đau thấu xương cũng chỉ cắn răng im lặng, cái người đàn ông dù mặt tái xanh vẫn nghiêm túc nhìn mình cảm ơn, người đàn ông mà hết lần này tới lần khác dùng khẩu hình với mình hãy tha thứ cho Tần Mặc Nhiên, tuy mới chỉ gặp lần, lại khiến Tô Ca có thiện cảm nhiều như vậy, sao có thể nhìn ta chịu khuất nhục như vậy?

      Người đàn ông chợt nhíu máy, mạnh mẽ lấy ra cự long của mình, cơ thể lõa lồ tới trước mặt Tô Ca :

      "Người đẹp, ý của em là, buông ta ra, để cho em tiếp nhận hả?"

      Cơ thể Tô Ca nhịn được cững đờ, lời người này tuy nhàng nhưng lại vô cùng hạ lưu, người ta tản mát ra khí tức nguy hiểm ám muội khiến Tô Ca rét mà run. Hiên Mộc nghe vậy mở to hai mắt, nhịn đau ngồi dậy, gương mặt cương cứng nghiêm nghị cười :

      "Lăng, mau trở lại, chúng ta tiếp tục,đừng vì người phụ nữ biết tốt xấu làm mất hứng thú."

      "Chậc chậc" người đàn ông nghe vậy liền quay đầu lại :

      "Bảo bối, bình thường cũng thể khiến cậu nhiệt tình như thế, vừa rồi phải vẫn còn phụng phịu cương cứng như xác giường sao. Thế nào, ra là có người tham quan cậu mới có cảm giác à?"

      Gương mặt Hiên Mộc liền cứng đờ lại, ngay cả nụ cười mỉm đều thể ra. Ngay cả Mộc Mộc cũng cứng đờ, cả người giống như mất tri giác. Người tên " Lăng" buông Tô Ca ra, xoay người về phía ta, khóe môi lên nụ cười trêu tức, nét tà ác trong mắt cách nào che dấu được.

      ta cứ thế qua, lấy tay nâng chân Hiên Mộc lên, lạnh lùng :

      "Cậu thích được người ta nhìn như thế, tôi tất nhiên chiều theo" dứt lời, liền xem như Tô Ca có ở đó, nâng cự vật lên cứ thế mà đâm vào. Biến thái! Biến thái! Cái gì được gọi là biến thái! Chính là thế, cái này cơ bản chính là cường bạo!

      Hiên Mộc quay đầu , để lại cho Tô Ca, chỉ có sống lưng thẳng lạnh, nhẫn như thế lập tức khiến Tô Ca đau đớn. Chỉ nghe thấy tiếng " xoảng xoảng" đợi tới khi Tô Ca phản ứng kịp, mới phát ra chính mình thuận tay lấy đồ vật gì đó mà mình thuận tay chạm tới, đập vào đầu người đàn ông kia!

      cái giày cao gót, gót giầy nhọn vừa vặn nện vào gáy người đàn ông đó, máu chảy ra đỏ như hoa máu.

      "! tìm! chết!" Người đàn ông tức giận quay đầ,vẻ giận giữ như muốn băm vằm thành trăm mảnh khiến hoảng sợ. ta đứng dậy về phía Tô Ca.Nhưng ta còn chưa được hai bước, cái chân dài duỗi ra từ phía sau làm ta vấp ngã thẳng mặt đất, lúc ngã xuống đầu liền đập vào thành giường, sau đó máu tương chảy ra càng đỏ hơn.

      Tô Ca ngồi chổm hổm ôm đầu, cảm giác tay rất run rất, đây... Đây là giết người sao? giết người? Giết người, giết người! Hiên Mộc từ giường nhảy xuống, tùy tiện khoác quần áo lên sau đó vọt tới bên người Tô Ca, tay nắm lấy tay :

      " mau!"

      Tô Ca ngây người, chỉ có thể ngồi mặt đất, ngay cả khí lực cũng có:

      "Hiên Mộc! Hiên Mộc, chúng ta báo án , cứ là phòng vệ chính đáng, tòa án nhất định giảm hình phạt"

      Lúc này Hiên Mộc khẩn trương :

      " bậy bạ gì đó? ta còn chưa chết đâu! Nhưng mà nếu như chờ tới lúc ta tỉnh lại, nhất định phải chết!"

      ? Tên biến thái kia chết? Tô Ca lên phía trước, tay run rẩy hơi đưa ra thăm dò hơi thở của ta, có hơi thở, chứng tỏ ta chỉ ngất mà thôi. Mặc dù đầu có máu, nhưng chắc cũng chỉ là chấn động não mà thôi, trái tim vẫn căng thẳng cuối cùng cũng buông xuống được. Hiên Mộc thấy vẻ mặt nhõm mặt , vội vàng :

      " mau cùng tôi!"

      xong liền kéo tay Tô Ca muốn mở cửa.

      " thể!"

      Tô Ca mạnh mẽ cản tay ta lại :

      "Bên ngoài giống như có ai đó đên đây, Tưởng Quang bắt tôi ở đây được ra ngoài!"

      "Đáng chết!" Hiên Mộc thấp giọng chửi thề câu kéo Tô Ca qua :

      "Theo lối cửa sổ này ra ngoài!"

      Chữ "" vừa mới xong, cửa đột nhiên bị kéo ra, Tưởng Quang ló đầu vào cười khanh khách :

      "Tô Ca, có phải ngạt thở tới..." ý cười ngưng đọng lại mặt, mạnh mẽ tiến vào khép cửa phòng lại.

      " Này, con mẹ nó, cuối cùng là xảy ra chuyện gì?!"

      Tô Ca vừa định tra lời, lại thấy ấy lung tung kéo tóc, lớn tiếng " cần rồi phải ." Dứt lời liền qua, giày cao 10cm dưới chân liền hung hăng giẫm lên lưng. Sắc mặt có chút hung dữ : "Cặn bã! Giờ ngay cả đàn bà cũng buông tha rồi!"

      khí vốn khẩn trương giờ liền được buông lỏng ra. Hiên Mộc ngẩng đầu nghiêm túc với Tưởng Quang:

      "Chị dâu, chị nhanh nghĩ cách giấu Tô Ca , Đường Lăng Tố có thù tất báo, đợi tới lúc ta tỉnh lại Tô Ca chắc chắn nguy hiểm rồi!"

      "Hiểu !" Tưởng Quang nhíu mày. Túm lấy cái áo vest từ giá áo khoác lên người Tô Ca, sau đó " theo tôi"

      Tô Ca theo Tưởng Quang từng bước từng bước ra cửa, qua đại sảnh liền thoáng nghe thấy tiếng cười to từ lấu truyền tới, trong đó có tiếng của Tần Mặc Nhiên.

      Vừa ra tới cửa liền bị Tương Quang kéo tay hung hăng chạy như điên. Mãi tới khi chạy tới gara phía xa, tận tới lúc ngồi vào xe, Tô Ca mới thở phào hơi. Tưởng Quang chuyên tâm lái xe, xe từ gara mới ra tới cửa biệt thự, liền nghe thấy giọng đè nặng của Tưởng Quang:

      "Mau nằm sấp xuống!"

      Thần kinh vẫn luôn khẩn trương từ lúc nãy liền phát huy tác dụng, theo phản xạ có điều kiện, Tô Ca liền nằm sấp xuống chỗ ngồi ở tay lái phụ.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 15:

      Thần kinh vẫn luôn khẩn trương từ lúc nãy liền phát huy tác dụng, theo phản xạ có điều kiện, Tô Ca liền nằm sấp xuống chỗ ngồi ở tay lái phụ.

      Cửa kính xe mở ra, từ phía xa mờ mờ có thể thấy được bóng dáng người, cách đó rất xa liền nghe được giọng nam thô rát :

      "Chị cả vừa trở về lại muốn ra ngoài à?"

      "Ừ, ngột ngạt quá, tôi muốn hóng gió!"

      Nhanh nhẹn đánh đầu xe cứ thế liền xông ra ngoài, đằng xa ở phía sau người đàn ông dường như còn gì đó, Tô Ca cơ bản là nghe , tiếng gió quá lớn, Tưởng Quang lại lái xe cực nhanh, cơn gió lạnh thổi tới, chui vào trong phổi khiến Tô Ca bị sặc liên tục ho khan.

      " có khỏe " xe chạy tới khúc quanh tiến vào đường cao tốc, Tưởng Quang từ từ giảm tốc độ, quay đầu nhìn Tô Ca , mặt Tô Ca ửng đỏ, có chút xấu hổ:

      "Tôi sao, Tưởng Quang, chỉ là chúng ta vì sao, vì sao phải chạy nạn, phía sau có nguy hiểm gì sao?"

      Tưởng Quang nghe vậy liền nhíu mày, cười :

      "Là vì nguy hiểm, Tô Ca, có biết người vừa rồi bị đập cho ngất nằm đất là ai ?"

      Tô Ca lắc đầu, Tưởng Quang thấy thế mỉm cười, bên lái xe bên chu miệng mạnh mẽ hôn cái má trái Tô Ca, nhìn Tô Ca hoảng sợ ôm má trái giống như con thỏ sợ tới mức nhảy dựng lên, lại cẩn thận đập vào mui xe, cười nhăn nhở, :

      "Tô Ca, vừa rồi ở trong phòng tôi muốn hôn cái rồi! Làm tuyệt! Cái tên Đường Lăng cặn bã đó tôi sớm vừa mắt rồi, nếu phải hôm nay đập cho ta hôn mê, tôi cũng thể sảng khoái mà giẫm đạp lên như thế!"

      Tô Ca ngẩng mặt lên, bộ dáng mơ hồ, những lời của Tưởng Quang khiến hiểu ra chút, chỉ là hơi hơi biết, dường như mình đập người đàn ông biến thái kia ngất việc tốt với ấy.

      "Tưởng Quang, chúng ta đâu thế?"

      Tô Ca thấy Tưởng Quang rẽ qua nhiều khúc cua, sau cùng là phóng xe tới căn nhà có chút cũ nát, giống như là nơi rất xưa cũ ở Côn Minh, mơ hồ có cảm giác thích hợp.Tưởng Quang đánh xe vòng, xe thể thao dừng lại tại cửa tiệm cắt tóc nhìn cực kỳ cũ nát. Tưởng Quang tháo dây an toàn, nhìn Tô Ca :

      "Tần Mặc Nhiên giao cho tôi, để tôi bảo đảm an toàn của trong ba ngày, chuyện này vốn cực kỳ đơn giản. Nhưng bở vì vừa rồi mới đắc tội với " Đồ tể" "Xích Diễm" Đường Lăng, chuyện đơn giản biến thành cực kỳ khó khăn, nếu như Đường Lăng tỉnh lại nổi giận muốn tìm , chắc chắc tìm tôi đầu tiên, mọi việc, cũng chỉ đành ủy khuất chút rồi."

      Ủy khuất ? Cái này có nghĩa gì?

      Nhưng đợi cho tới khi bị thợ cắt tóc ấn ngồi lên chiếc ghế có chút bẩn thỉu. Tưởng Quang ngồi bên, chỉ vào mái tóc đen tuyền bóng dài của Tô Ca,lúc ấy trấn định nhàng với thợ cắt tóc "Cắt hết, đều cắt hết", Tô Ca thể ngồi yên được nữa, đây đều là mái tóc nuôi dưỡng chăm sóc tỉ mỉ nhiều năm, sao có thể cắt liền cắt hả?

      Vùng vằng muốn đứng lên, lại nghe thấy Tưởng Quang nhàn nhạt câu:

      "Là mạng sống quan trọng hay mái tóc quan trọng hơn?"

      Tô Ca liền cam chịu ngồi xuống, như thế đơn giản là món nợ, là điều mà mỗi người đều phải tính toán.Tưởng Quang buông ra câu:

      "Trước hết hãy đợi ở đây"

      Sau đó vội vàng quay lại lái xe thể thao ra ngoài. Tô Ca ngoan ngoãn ngồi lại ghế, thông qua chiếc gương nhìn thợ cắt tóc múa kéo đầu mình, nhìn mái tóc dài liền cứ thế từng chút từng chút rơi mặt đất, trong lòng có chút đau. Vì thế liền nhàng cúi đầu nhìn nữa, lúc sau, chỉ nghe thấy thợ cắt tóc kia :

      " ơi,xong rồi"

      Tô Ca mới mở to mắt nhìn, nhìn hình ảnh chính mình trong gương.

      Mái tóc trước giờ luôn dài ngang lưng bây giờ bị cắt toàn bộ, trán chỉ lưu lại chút tóc phất phơ được chải lệch sang bên, mắt trái dường như đều bị che lại, chỉ nhìn thấy được chút tròng đen tí. Tóc phía sau cũng chỉ là tới mang tai,nhưng sợi tóc mai lại để rất dài. Ngược lại mắt bên phải lại lộ ra, chỉ là lông mi mắt phải của vốn khá rậm, giờ lại càng thêm nét.

      Chính là vì kiểu tóc này, khuôn mặt ngày thường vốn có chút gầy cũng trở nên nét hơn, dường như có chút góc cạnh hơn trước. Sườn mặt thanh nhá làm nổi lên khuôn mặt tuấn cùng với chiếc cằm uốn lượn, trong ánh mắt linh hoạt, lại có vẻ đẹp gì địch nổi.

      khuôn mặt mới mẻ như thế, khiến cho Tô Ca nhìn mà cực kỳ xa lạ. Tưởng Quang rất nhanh liền quay lại, nhìn thấy Tô Ca, phản ứng đầu tiên là kinh diễm. ấy cười với người thợ cắt tóc rất lôi thôi kia:

      "Tay nghề của Tấn có chút gì là thành thạo nha"

      "Đúng thế!" Người đàn ông mạnh mẽ câu mật lệnh rồi nhìn theo các ra cửa.

      Lên xe, Tô Ca mới nhận thấy ghế sau xe xuất thêm mấy túi đồ, mà điều kì quái chính là bên trong đều là quần áo đàn ông, chắc chắn là đồ mà Tưởng Quang vừa mới vội vội vàng vàng ra ngoài mua về. Đóng cửa xe lại, Tưởng Quang duỗi tay lấy cái túi to màu trắng ra, bên trong là cái áo sơ mi trắng, cùng với quần kaki, rồi lại trong nháy mắt lấy ra miếng vải trắng nhét vào tay Tô Ca, nhìn :

      "Mấy ngày nay phải ủy khuất giả làm con trai vậy, nhanh thay , nhớ phải dùng tấm vải này bó ngực chặt lại đấy."

      Khóe miệng Tô Ca nhịn được co rút lại. Cái tiết mục nữ giả nam này ở đại lại còn có thể làm à? Có điều, Tưởng Quang bảo làm thế, vậy cứ phải thử xem sao.

      Cửa xe đều đóng lại. Từ bên ngoài tuyệt đối nhìn thấy bên trong. Tô Ca nhanh chóng cởi chiếc váy dài liền thân. Sử dụng tay nghề thành thạo vẫn luôn giúp người khác băng bó vết thương từ trước tới nay nhanh chóng bó ngực lại, mặc áo sơ mi,lại mặc quần vào. Quay đầu lại, lại thấy trong mắt Tưởng Quang tràn ngập vẻ kinh diễm.Tưởng Quang nhìn Tô Ca được biến đổi trước mặt, nhịn được mà líu lưỡi.

      Mắt nhìn của mình chuẩn,áo sơ mi trắng như tuyết mặc người ấy, sắc mặt ấy lại càng tươi sáng như ngọc, mi mắt hơi xếch lên kia,đôi mày kiếm đầy vẻ tinh kia, cùng với thân hình mảnh khảnh sau áo sơ mi. Áo sơ mi được cài tới gáy, ngay cả xương quai xanh cũng lộ ra, ngược lại lại càng thêm chút hấp dẫn dục vọng, giống như là Thiên sứ Lucy trong thần thoại Hi Lạp, mang theo hấp dẫn thánh khiết cùng rơi vào địa ngục.

      Tưởng Quang cực kì vừa lòng, nhưng lại mơ hồ cảm thấy có chút gì đó đùng. Vỗ mạnh đùi cái, ấy từ trong túi của mình lấy ra đôi hoa tai khảm kim cương hình chữ thập.

      Tự tay đeo vào tai Tô Ca, cứ thế nhìn trái nhìn phải vài cái, mới cảm thấy vừa lòng.

      Hình chữ thập màu trắng bạc lỗ tai Tô Ca nhìn cực kì chói mắt. Tôn lên vành tai trắng như tuyết, cực kì đáng , khiến người ta nhịn được mà muốn tiến lại cắn miếng. Tưởng Quang vừa lòng vỗ tay,lai lấy từ trong túi ra cái gương đưa cho Tô Ca, Tô Ca nhìn hình thiếu niên cưc kì cấm dục kia lại tăng thêm mấy phần lẳng lơ diêm dúa, trong trắng và tà khí kết hợp như thế, mâu thuẫn lại làm cho người ta dời mắt được.

      thể tin được mà trừng to mắt. Chỉ là thay đổi kiểu tóc cùng với bộ quần áo nữ người, thế nào mà lại cảm giác được biến đổi lớn như thế?

      Tưởng Quang sán mặt lại gần cười hì hì :

      "Nào em trai xinh đẹp, mau tới cho chị thơm cái!"

      Tô Ca đỏ ửng mặt, lắc mình, nhưng vẫn tránh khỏi tấn công bằng nước miếng của Tưởng Quang. Tưởng Quang trêu đùa xong rồi, liền cụp mi xuống, nghiêm túc với Tô Ca:

      "Lát nữa tôi đưa tới chỗ Diễm Hồng, mấy ngày nay ấy chiếu cố , mọi việc phải tự mình cẩn thận, ba ngày sau Tần Mặc Nhiên tới đón , nếu thấy ai đó trong chúng tôi mình, nhất định phải làm như biết."

      Vì sao a? Cảm giác giống như đóng kẻ trộm vậy. nhàng gật đầu đấp tiếng "được" Tô Ca nghĩ bản thân mình thể mang phiền toái tới cho ấy. phải ba ngày sao, ba ngày trôi qua chính mình trở về Dương Châu, coi như tất cả việc bây giờ là chính mình nằm mơ là được rồi.

      Tưởng Quang thấy thế liền mỉm cười, lấy điện thoại ra bấm số:

      "Ây, Diễm Hồng, là tôi. ở đâu? Được, tôi biết, tôi đưa người qua chỗ "

      Cúp máy, chiếc xe thể thao màu đỏ giống như là tên lửa chạy ra ngoài. 10 phút, xe dừng lại ở cửa quán bar, ở cửa có người con xinh đẹp mặc áo màu hồng với mái tóc quăn màu rượu đỏ đứng. Tưởng Quang kéo Tô Ca, tới trước mặt người đẹp, hi hi ha ha với ấy:

      "Diễm Hồng, thế nào? Cậu nhóc này cũng được chứ?"

      Người phụ nữ tên Diễm Hồng lấy tay nâng cằm Tô Ca lên, cẩn thận ngắm nghía hồi, sau đó :

      "Ừ khá được,bộ dáng thanh sạch, vẫn còn là "con chim non" chứ?"

      "Đúng thế. Đây chính là người tôi dễ dàng gì mà cướp được từ tay Đường Lăng đấy. tại Đường Lăng ráo riết truy tìm cậu ta. Diễm Hồng, người tôi gửi lại chỗ trước,ba ngày sau tôi trở lại."

      Diễm Hồng nghe vậy trong mắt có ánh chớp lóe, mặt mang theo ý hận :

      "Lại là Đường Lăng! Yên tâm, người để lại chỗ tôi, ba ngày sau tới nhận, bảo đảm cọng tóc cũng hư tổn. Có thể chọc phá Đường Lăng là việc tốt, tôi luôn vui mừng chờ đợi thành công."

      Tưởng Quang nghe vậy liền cười : "Tôi cũng thế"

      ấy đẩy Tô Ca về phía Diễm Hồng, :

      "Tiểu Ca, mấy ngày nay cậu theo chị Diễm Hồng bước lên tiên , bye bye." Tưởng Quang mở cửa xe, trao nụ hôn gió về phía Tô Ca, sau đó nhanh chóng chạy .Cái nàng Tưởng Quang này, như là đem xe thể thao của mình thành hỏa tiễn rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :