1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đánh Bại Lính Đặc Chủng - Tiêu Bạch Luyện (Full Đã có eBook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 66 - ngoại truyện: con trai của Tô Ca làm con dâu nuôi từ bé nhà Hiên Mộc. . .

      Tô Ca gần đây rất phiền não, vì sao ư? Con trai nhà bộ dáng ngang ngược kia làm nhìn rất ghét. Tới Dương Châu nghỉ phép chỉ được hai ngày làm cho gà bay chó sủa. Ngày nào cũng đòi ăn kẹo, cho ăn khóc, khi thấy Tần Mặc Nhiên trèo lên người xuống, mà khi nhìn thấy rất yên lặng lùi về sau, giống như là người đường...


      Tô Ca thừa nhận là mình cũng có mấy lần giận dữ đánh mông nó, nhưng cũng đâu cần thù dai như thế? Thù dai à! Đứa này mới chỉ ba tuổi. Sao lại để ý nhiều như vậy. Tô mẹ mang bé ra ngoài chơi, nhưng thực ra là mang cháu khoe bạn bè. Nhưng...


      Khi trở về lại thấy Tô mẹ với vẻ mặt nhăn nhó như mướp đắng, Tô Ca biết ngay là con trai Tần Tiêu khốn kiếp nhà lại gây họa ở bên ngoài rồi. Chắc phải người ta khóe mắt có nếp nhăn là trát phấn đầy mặt? Mọi người cho rằng nó còn là trẻ con? Xem khi nó kìa, ràng vừa vừa đảo mắt, chính là người có suy nghĩ xấu. Đứa này chính là người trời sinh lời ác độc.


      Vỗ trán, nghĩ đến đây, thở dài cái. Tô mẹ lạnh lùng liếc cái:


      "Còn chưa vào bếp giúp đỡ?"


      Tô Ca lập tức chân chó theo mẹ, mang mặt nụ cười nịnh nọt, bên rửa rau bên thận trọng hỏi:


      "Mẹ. . . Thằng bé thối này hôm nay lại chọc gì mẹ?"


      Lời chưa dứt, vừa nhắc tới Tân Tiêu tay cầm dao của Tô mẹ run lên. Căm tức nhìn Tô Ca:


      "Con đúng là gả cho người chồng tốt! Lại sinh được người con trai giỏi!”

      Trời ạ, vừa thấy Tô mẹ chuẩn bị trở thành sư tử hà đông, Tô Ca lập tức bỏ việc chạy đến vỗ lưng thuận khí cho bà. Qua lúc lâu mới thấy Tô mẹ trừng mắt :


      "Mẹ hôm nay đưa con trai con đến cửa hàng của A Vân chơi, kết quả thằng nhóc kia nhìn thấy con trai A Vân giúp ấy dọn quần áo, con biết nó ? Nó A Vân cũng nhiều tuổi rồi con bao nuôi mặt trắng , biết xấu hổ. Còn mặt trắng xinh ra là để cho đàn ông cưỡng ép."


      "Phì" Tô Ca nhịn được phụt cười. Lại nghĩ tới mẹ còn tức giận, ngay lập tức vẻ mặt nghiêm túc :


      "Thằng hỗn láo này đáng đánh!"


      "Đâu chỉ nên đánh! Nó mà là cháu ngoại mẹ, mẹ liền ném nó xuống sông cho chết đuối. Con còn thấy vẻ mặt tức đến xanh mét của A Vân. " .


      Làm sao có thể. . . có thể xanh mét đây. . . . Thứ nhất là bị nhiều tuổi, thứ hai lại con trai mình bị đàn ông cưỡng ép... haiz...Tô Ca cắn môi, vừa buồn cười lại vừa tức, đều do hai nữ Diễm Hồng cùng Tưởng Quang kia. Kiểu mẹ nuôi gì mà lại cho con trai tiếp thu những thứ đó.


      Hạ mi xuống, Tô Ca thầm nghĩ tối nay nhất định phải tìm chỗ có người đem cái thằng nhóc thôi này đến nơi người đánh cho nhừ đòn. rửa rau đột nhiên có tiếng chuông cửa, Tô mẹ vừa mới vừa rồi còn mặt nặng mày với liền lập tức thay đổi, vẻ mặt vui vẻ như là tết đến. Chỉ thấy bà bỏ dao xuống mở cửa, trong miệng còn lẩm bẩm chắc chắn là Hiên Mộc tới.


      "Tất nhiên rồi” Tô Ca tiếp lời bà, theo sau ra khỏi bếp. Vừa rồi Tần Mặc Nhiên đón nhà Hiên Mộc tới ăn cơm, chắc giờ cũng đến đây rồi.


      Vừa ra phòng khách nghe thấy tiếng cười , đặc biệt là tiếng rất vang của thằng bé Tần Tiêu kia. cần lắng nghe cũng biết thằng nhóc thối kia cái gì. biết tại sao thằng nhóc này thích gần mẹ ruột nó, nhưng chỉ cần thấy...Trần Lê liền lập tức như con muỗi hút máu, tuyệt đối chết cũng thả....


      Quả nhiên, ở ngoài cửa thấy thằng nhóc đó như con bạch tuộc tám chân bám vào chân Trần Lê, Tô Ca cảm thấy hết sức nhức đầu. Lại nhìn thấy Hiên Mộc đứng bên cạnh vẫn ngừng hỏi han Tô mẹ, lại cảm thấy đau đầu hơn.


      "Bà ngoại" tiếng trẻ con non nớt vang lên, Tô Ca mới phát ra đây là bảo bối của Mộc gia. Trong cặp song sinh long phượng của nhà họ Mộc, đây chính là chị Hiên Y. Hiên Y khuôn mặt nhắn trắng trẻo cười ngọt ngào, đưa giỏ quà đựng đầy nước hoa quả đến trước mặt Tô mẹ. Trong miệng còn :


      "Bà ngoại, đây là Tiểu Y mang cho bà, bà phải ăn nhiều trái cây mới có thể xinh đẹp như bây giờ. " .


      Mà em trai Hiên Minh giờ phút này cũng cầm túi trà đem đến trước mặt ba Tô. Tô Ca nhìn tháy hai tiểu thiên sứ này, lại nhìn con trai nhà vẫn sỗ sàng bám lấy cổ Trần Lê, quay trái lại quay phải, chỉ muốn cho cái tát.


      Đều là trẻ con ba bốn tuổi, nhưng sao lại khác nhau như thế! Tô mẹ bây giờ đối với cặp sinh đôi cười tươi như qua, Tô Ca lại nhớ vừa nãy bà ông Tần Tiêu trở lại sắc mặt xanh mét như muốn ăn thịt người, Tô Ca nhịn được lắc đầu cái. Haiz... đành phải mình vào phòng bếp.


      "Mệt mỏi?” Tần Mặc Nhiên từ phía sau ôm lấy Tô Ca. Tô Ca lắc đầu ý bảo Tần Mặc Nhiên ra ngoài trước. bây giờ có tâm trạng cùng chuyện. Người đàn ông này rất thức thời ra khỏi phòng bếp. lúc sau, Tô mẹ quay lại phòng bếp, tay cầm dao thái thức ăn. Tô Ca cho là tránh được việc này rồi, nhưng nghĩ ra Tô mẹ lại nhìn buồn chán. Lại bắt đầu rồi...


      Tô Ca dần dần cảm thấy vô lực. Chỉ nghe Tô mẹ :


      "Con xem chồng con nhà người ta kia, so sánh với mình . . . . ."


      Nhìn. . . Có cái gì tốt mà nhìn? Hiên Mộc là ngọc, Tần Mặc Nhiên là băng. Hiên Mộc có hai đứa trẻ như thiên sứ, mà thằng nhóc nhà lại giống như ác ma...Tô mẹ lại :


      "Nếu


      năm đó con chọn người đàn ông tốt như Hiên Mộc, giờ mẹ cũng phải phiền lòng...”



      “Chọn?” Nghe đến chữ đó, Tô Ca nhịn được muốn phun máu ra, sao lại thấy mẹ như là Tần Mặc Nhiên cùng Hiên Mộc là đồ trong chợ, muốn là có thể chọn được?


      Khẽ nhíu mày, nhớ tới năm đó khi đưa Tần Mặc Nhiên về nhà cùng kúc Trần Lê cùng Hiên Mộc đến chơi. Tô mẹ cho rằng muốn giới thiệu Hiên Mộc, vẻ mặt đắc chí vừa lòng. Nhưng đến khi biết là Tần Mặc Nhiên, mặt mày lại trở thành ghét bỏ lạnh lùng, cuối cùng vẫn nhịn . Tô Ca nhìn Tô mẹ :



      “Mẹ! Tần Mặc Nhiên có chỗ nào tốt? Sao nhiều năm như vậy mẹ vẫn chê ấy?”



      Thấy con thực tức giận, tay chân cũng giơ hết cả lên, Tô mẹ cũng dừng lại. Chỉ thấy bà :



      “Thực ra con rể cũng phải tốt, nhưng là... mẹ cảm thấy nó quá lạnh lùng rồi... Ở cùng... Ở cùng cả khối băng lớn như thế mẹ có chút sợ...”



      Được rồi, tóm lại vẫn là từ người đàn ông này, khí thế quá mạnh mẽ... Tô Ca hạ mi, trong lòng có chút vị chua xót. Người ta vẫn con rể ở cùng cha mẹ vợ rất thân thiết, nhưng nhà ngược lại hoàn toàn. Tô Ca nữa, yên lặng rửa tay dọn cơm. Đến khi mọi việc đều xong xuôi ra ngoài. Thấy phòng khách Tần Mặc Nhiên cùng Hiên Mộc ngồi đánh cờ với nhau. Còn ba Tô ngồi ở bên hứng thú nhìn.



      ghế Salon ở bên kia. Hiên Y, Hiên Minh xúm lại biết gì, khuôn mặt mềm mại bé, đôi mắt sáng trong suốt, Tô Ca nhìn thấy liền muốn nhào qua ôm lấy mà hôn lấy hôn để. Trần Lê mang thai lần đầu là long phượng thai rồi. trai , tốt tử thành đôi.



      Tô Ca dời mặt khỏi hai đứa bé đáng , nhìn cái thằng nhóc Tần Tiêu ngồi salon kia vùi người vào Trần Lê, thân thể bé cứ như quả cầu cọ cọ lại. Tô Ca nhíu mày tới đánh nó mấy cái.



      Tiểu Bá Vương bị vỗ đau, vui, mở mắt to trừng trừng nhìn Tô Ca, có vẻ như uy hiếp, ý tứ là:



      “Đừng làm phiền con với người đẹp”



      Stop! Cái trog xấu xa của con... Tô Ca coi nhìn thấy, ngồi xuống bên cạnh Trần Lê vừa lôi vừa kéo cái quả cầu này xuống. Giọng mang theo uy hiếp:



      chơi cùng Minh . Mẹ có việc với Trần Lê.”



      Tần Tiêu thấy Tô Ca tức giận, lắc lắc cái mông , miễn cưỡng tránh . Mỗi bước , lại cẩn thận quay lại nhìn, nhìn mẹ nét mặt ai oán, còn nhìn sang Trần Lê lại điềm đạm đáng .



      tức giận, Tô Ca chỉ muốn giơ chân đá vào mông thằng nhóc cái.



      “Tức giận làm gì, Tiêu Tiêu dù sao vẫn còn bé...”



      Trần Lê cười . Tô Ca bĩu môi cái :



      “Nhưng mình là mẹ ruột của nó! Thằng nhóc kia từ trước đến giờ đối xử với mình rất xa cách, thấy bạn là dính như dính mật.”



      Nghe vậy, Trần Lê bật cười, hóa ra là Tô Ca ghen. Tần Tiêu bước đến trước mặt hai em nhà họ Hiên, liếc liếc dưới mấy cái. Rồi sau đó đột nhiên làm dáng, đứng cười :



      “Hiên Minh giờ nhìn càng ngày càng thấy đẹp ra. Dì Hồng nhìn thấy con trai đều nhận hết. Hiên Minh, làm ngui đàn ông của ta được ?”



      “Phốc!” Tô Ca nghe mà muốn hộc máu, nhìn con trai nhà bộ dáng cà lơ lất phất. Ngay cả hai người đàn ông đánh cờ cũng ngừng tat, ngẩng đầu, nhíu mày nhìn sang bên này. Tô Ca che mặt, im lặng hỏi ông trời, cũng biết đem con cho Diễm Hồng là sai mà. tinh này biết dạy cái gì cho con nữa.



      Tô Ca nổi giận phừng phừng, muốn xông tới đạp chết thằng nhóc hư đốn kia liền bị Trần Lê kéo lại. Tô Ca nhìn theo tầm mắt Trần Lê mới phát ra Hiên Y đứng dậy chạy tới trước mặt Tần Tiêu, lành lạnh quét mắt nhìn cậu, rồi sau đó lấy tay khều khều cằm của cậu rồi nhéo cái, :



      “Nhìn em trai dáng dấp cũng coi như là đẹp mắt, cho cái kẹo này. Chị liền miễn cưỡng thu nhận em làm trong những người đàn ông của chị .”



      Trong nháy mắt... Mọi người hóa đá, mà thằng ngốc Tần Tiêu kia vẫn ngơ ngác nhận lấy kẹo. Tô Ca vỗ trán. Nhìn tiểu ma vương Hiên Y, con trai đúng là thua hoàn toàn rồi.



      Tô Ca im lặng lên tiếng,quay đầu . chỉ con trai hay giở trò lưu manh đùa bỡn người mà đến con cũng thế, thể vui được. nhìn Trần Lê, chỉ thấy Trần Lê mặt đổi sắc :



      “Ha ha... Tiểu Y gần đây rất thích xem công chúa Thái Bình...”



      Tô Ca: Lặng yên...



      Buổi tối, lúc ngủ, Tô Ca vẫn ở giường lăn qua lộn lại. Tiểu bá vương Tần Tiêu kia mặt dày theo Trần Lê về nhà bọn họ rồi, với lý do hoa mỹ là: “Làm khách”.



      Mỗi khi nhìn thấy con trai lại đau đầu, nhưng khi thằng nhóc phá hoại này chạy theo người ta, lại thấy rất khó chịu ngủ được. Tần Mặc Nhiên nằm ở bên cạnh vốn là khó nhịn, lại thấy nằm yên mà còn uốn éo qua lại liền ôm lại, vỗ mông mấy cái.



      Giọng khàn khàn ở bên tai :” an phận, sao lại giống con trai em vậy chứ?”



      “Tần Mặc Nhiên... Tần Tiêu nó phải con trai !”



      “Em cái gì?” Tròng mắt người đàn ông khẽ đảo, bên trong mơ hồ giấu thú tính, lật người cái liền đè người phụ nữ, người phụ nữ vẫn biết sống chết, cái miệng nhắn nghỉ:



      “Em làm sao lại cảm thấy và nó điểm giống cũng có? Chẳng lẽ là khi còn bé cũng làm cho người ta ghét như vậy?”



      Người phụ nữ đáng chết... Trong mắt Tần Mặc Nhiên lửa thiêu đốt rừng rực, vậy mà Tô Ca dường như cảm nhận được chút nào bình thường, vẫn tiếp tục :



      có biết hôm nay ở phòng bếp mẹ gì với em ?”



      gì?”



      để cho em cướp Hiên Mộc.”



      Tô Ca than thở, vẻ mặt có vài phần bất đắc dĩ. Thấy người đàn ông nửa ngày có phản ứng, nhịn được tiếp:



      “Đều tại hết, sinh ra con trai đáng như vậy, lại là núi băng lớn, cho nên mẹ em mới thích, luôn tìm cơ hội khiến em đuổi .”



      “Vậy sao?” thanh của người đàn ông cao kinh người, lúc Tô Ca phát thích hợp muộn rồi, mặt Tần Mặc Nhiên lên nụ cười tà, cúi đầu với Tô Ca:



      “Vậy bằng bây giờ chúng ta phải cố gắng, sớm chút sinh ra đứa bé đáng cho mẹ vui vẻ?”



      Nhìn sắc mặt u ám của Tần Mặc Nhiên, Tô Ca muốn khóc. Đáng chết, mới vừa rồi trong lúc vô tình có phải hay chọc tới người đàn ông này? Chớp mắt, Tô Ca thay đổi ghét bỏ trước đó, hết sức chân thực mà :



      “Cái kia... Cái này vội, này Tiêu Tiêu phải là còn ư, em lo lắng chăm sóc được.”



      Chỉ thấy mặt Tần Mặc Nhiên đổi sắc :



      cần nữa, liền ném hỗn tiểu tử này cho nhà Hiên Mộc làm con dâu nuôi từ bé .”



      Con dâu nuôi từ bé con dâu nuôi từ bé con dâu nuôi từ bé ~~~ Tô Ca.......



      Người bạn Tần Tiêu thân mến, ngươi cứ như vậy bị cha ngươi vứt bỏ... Vì vậy, lấp đầy hậu cung của Hiên Y thôi.....

    2. ngochannguyen_82

      ngochannguyen_82 Active Member

      Bài viết:
      960
      Được thích:
      121
      Chương 67: Ngoại Truyện Trần Diên Chi



      Thế giới của tôi, cậu tới.


      Lần đầu tiên nhìn, biết bọn họ giống nhau.


      Ngày đó mưa đặc biệt lớn, mưa như thác đổ. mình đường trở về cái nơi gọi là “nhà” kia, sau lưng còn có mấy vết máu ràng, là do trước đó đánh nhau cùng mấy tên súc sinh Nam phái lưu lại. Tình , cũng như mưa vậy, biến thành loại đau đớn thám vào tận cốt tủy.


      Vậy mà mặt lại tràn đầy lệ khí. Bước chân tập tễnh, bóng lưng lung la lung lay, vốn muốn cứ như vậy trở về cái nơi như ổ chó kia, nhưng mà hoảng loạn nghĩ, trừ cái "nhà" đó ra hình như chính mình cũng có chỗ khác để .


      Lúc này, người phụ nữ diễm lệ dung tục mà gọi là “mẹ” kia chắc hẳn ở dưới cái lão già kia mà cười quyến rũ. Nghĩ đến đây, nhịn được vuốt ngực, cưỡng chế đè xuống cảm giác buồn nôn. là bẩn, tại sao mình có thể là con trai của tiện nhân kia?


      Cứ như vậy vừa nghĩ vừa , cẩn thận liền va phải người. ngẩng đầu lên, chỉ thấy đôi mát màu tro tràn ngập buồn khổ như . Rồi sau đó, hình như là bởi vì vết thương , cũng có lẽ bởi vì mưa lớn đầy trời, hoặc có thể, là bị cảm, Trần Diên Chi - cho tới bây giờ luôn luôn đề phòng cẩn thận đối với mỗi người, dĩ nhiên cứ như vậy té xỉu trước mặt người xa lạ ở lần gặp đầu tiên tại nơi này.


      Đợi khi tỉnh lại lần nữa, là ở trong gian phòng rộng rãi sáng sủa, có rèm cửa sổ màu lam nhạt, chiếc bàn vuông tinh tế, hoàn toàn phải cái ổ chó dơ dáy bẩn thỉu như bãi rác kia. Trầm ngâm hồi tưởng những chuyện xảy ra lúc trước, rồi sau đó lặng lẽ quan sát bài biện trong phòng.


      " tỉnh?"


      Bóng dáng gầy gò ở phái sau bàn đột nhiên xoay người lại, quần áo vừa nhìn liền thấy tinh xảo cầu kỳ, môi hồng răng trắng, chỉ là cặp mày kia vẫn nhíu lại, hình như là có vô vàn tâm khổ sở .


      “Đâylà nơi nào?" Trần Diên Chi khàn giọng hỏi.


      "Đây là ổ của tôi, đụng vào tôi, sau đó té xỉu. Tôi suy nghĩ chút, liền quyết định mang về, tại cảm thấy khá hơn chút nào chưa?"


      "Tốt hơn nhiều. . ." than tiếng, rồi sau đó hai tròng mắt sáng nhìn chằm chằm người thiếu niên trẻ tuổi trước mặt :


      "Tôi là Trần Diên Chi, còn cậu?"


      "Tôi ư. . ."


      Người thiếu niên gầy thở dài tiếng, trong lời có vô tận buồn bã. Hồi lâu sau mới nghe được chậm chạp đáp:


      "Tôi là Văn Thư" .


      Khi đó cậu ấy như vậy. Mà thời điểm đó Trần Diên Chi cũng cho là cậu ấy tên , mặc dù quần áo, cử chỉ của cậu ấy phải dạng nghèo túng, nhưng là nghĩ đến cũng có thể chỉ là người bình thường giống mình thôi.


      Dù nghĩ như thế, nhưng cũng thể ra mặt, cảm giác người thiếu niên này có quá nhiều bí mật. Giữa lông mày của cậu ta dường như bị buồn bã bao phủ, khiến lòng dạ Trần Diên Chi cũng buồn bã theo. Cùng là người lưu lạc phương, gặp nhau liền thành người quen như vậy. . .


      Ôm ý tưởng như vậy, Trần Diên chi đột nhiên liền muốn làm mặt dày vùi ở giường ấm áp thoải mái như vậy ngủ giấc tốt. Bên ngoài mưa vẫn to như trước, tạo thành màn mưa khổng lồ. ngồi ở giường nhìn phía sau, chỉ thấy mảnh trắng xóa. Cũng may người thiếu niên trước mắt này cũng có ý muốn đuổi mình . Trần Diên Chi dứt khoát trở về giường chui vào trong chăn, thân thể cuộn lại giống như tôm hùm.


      Dường như Văn Thư mơ hồ nhìn lúc lâu, rồi sau đó thế nhưng mặt đổi sắc cũng cởi quần áo lên giường, nằm thẳng tắp ở bên cạnh . Trần Diên Chi nhàn rỗi mở mắt, bốn mắt nhìn nhau, cứ như vậy lúc lâu, cuối cùng quên mất bắt đầu ra sao. thanh người thiếu niên trầm thấp từ từ phiêu tán ở trong khí.


      Đợi nhiều năm về sau, chờ thế lực Trần Diên Chi khuếch tán gần như trở thành vương giả toàn bộ giới hắc đạo, khi nhớ lại ngày này, nhớ tới giọng trầm thấp như mực của thiếu niên kia, ràng là hời hợt nhưng lại lộ ra tuyệt vọng đơn nhiều như vậy.


      "Người đàn ông kia cho tới bây giờ cũng chưa từng coi tôi là con, trong lòng , ta chỉ là món đồ chơi của con mà thôi. Đáng tiếc chính là, nếu lạnh nhạt vô tình như thế, vì sao lại phải để cho ta nhận tổ quy tông?


      biết ? Bây giờ tôi chuyện với , cảm thấy thoạt nhìn tôi giống như người bình thường phải ? Nhưng trong lòng tôi cơ hồ mục nát hết. Mẹ của tôi tại còn bên trong pḥng cấp cứu, mà tôi lại chỉ có thể ngồi ở chỗ này cùng chuyện tào lao.


      Tôi thậm chí thể bệnh viện nhìn bà ấy lần lần cuối, chỉ vì cái người là cha tôi kia cho phép, mẹ rất dơ. Nhưng nực cười, nực cười đến tận xương tủy. Nếu cảm thấy mẹ bẩn, tránh bà như tránh bệnh khuẩn như thế, trước đây tại sao còn đụng bà ấy? Lại vì sao phải sinh hạ tôi?"


      Vẻ mặt lạnh nhạt như vậy, qua những lời kia vốn là lời vô cùng tàn nhẫn, lại giống như những kinh nghiệm kia phải của vậy. Trần Diên Chi nhìn Văn Thư, mặc dù cảm thấy góc nào đó trong lòng chua chát, lan tràn ra cả trái tim, song lại cưỡng chế ép xuống.


      Người nào phen khổ sở khuất nhục như thế, vượt qua được chính là sống, mà chịu đựng được chính là chết mà thôi. Văn Thư kinh ngạc chút nào vì phản ứng của . Cậu cùng chuyện, vậy mà biểu tình mặt lại giống như là lầm bầm lầu bầu, có lẽ lúc này phải cậu chuyện, mà là bởi vì trong lòng chất chứa quá nhiều nên cần trút ra mà thôi.


      "Người ta máu mủ chí thân, thế nhưng chí thân như vậy, trong mắt của tôi, so với người xa lạ càng bằng. Còn người em thoạt nhìn xinh đẹp hiền lành kia, chẳng qua cũng chính là đứa bé ích kỷ cực độ thôi. biết ? ra căn bản tôi cũng để ý có thể nhìn thấy mẹ hay , ấn tượng về mẹ trong lòng tôi, chẳng qua chỉ là bóng dáng lạnh bạc. Tôi để ý , ấy là người đàn ông kia, người đàn ông trong mắt của cho tới bây giờ cũng chưa từng có tôi. Thế nhưng, từ tôi sùng bái như người hùng."


      Nghe đến đó, tầm mắt Trần Diên Chi sâu xa, bờ môi phác họa đường cong châm chọc.


      " như vậy, nên quan tâm , chờ có ngày cậu chiến thắng , mình làm hùng phải tốt sao?" .


      Giọng giễu cợt thái độ thờ ơ như vậy, vốn Văn Thư phải cực kỳ tức giận, vậy mà chẳng biết tại sao, khi thấy mặt Trần Diên Chi kia có lấy chút thương cảm cánh môi giật giật, song lại tiếp tục phát ra chút thanh nào, có loại cảm giác sáng tỏ thông suốt.


      Đúng vậy, nếu người kia quan tâm mình, vậy mình cần gì phải quan tâm ? Nghĩ thông suốt điểm này, trái tim như trút được gánh nặng, cậu nhìn Trần Diên Chi cười :


      "Cám ơn " . Nụ cười thiếu niên ưu nhã sáng ngời, ngược sáng, giống như thiên sứ . Lại thấy Trần Diên Chi nhàng cười tiếng, xoay người vùi đầu vào bên ngủ. Văn Thư cũng có lên tiếng, chỉ là nằm ở bên nghỉ ngơi.


      Sắc trời hửng sáng, Trần Diên Chi sớm tỉnh, nhìn Văn Thư ngủ rất sâu ở bên, bộ dáng an tĩnh như vậy giống hệt thiên sứ . Mày nhíu lại, hết sức ghét loại cảm giác này, trước khi lấy lại tinh thần, thân thể theo bản năng làm động tác vô cùng hoang đường. cúi người hôn xuống mi tâm của người thiếu niên, rồi sau đó giống như bị sét đánh quay người lại, thời điểm đó Trần Diên Chi, cơ hồ có thể là chạy trối chết.


      Ngày cũng vẫn là bình thản có sóng gió, tiếp tục trải qua cuộc sống liếm máu lưỡi đao, tiếp tục đánh đám với những quyền hung dữ khôgn khác gì mãnh thú, mặc dù thỉnh thoảng cũng nhớ tới người thiếu niên kia, nhớ tới ngày đó mình khống chế được hôn người ta mà đỏ mặt, tuy vậy rốt cuộc vẫn phải quyết định quên hết tất cả. người, nếu như trước tiên ngay cả tư cách sống yên ổn lập nghiệp cũng có, làm sao có thể có được thứ mình muốn.


      Chưa từng nghĩ tới lần nữa gặp lại ở dưới tình cảnh lúng túng như thế, bị những tên súc sinh Nam phái ấn thân thể ở tên tường, quần bị buộc cởi ra, khom thành tư thế khuất nhục. Kỳ thực chính là như vậy, chỉ cần bộ dáng đẹp mắt, bất luận nam nữ, ở trong hắc đạo cũng ngày dơ như vậy.


      Nếu phản kháng nhiều hơn nữa cũng có hiệu quả, liền ngừng giãy giụa, chỉ là mắt lạnh nhìn những người này, đem hình dáng bọn họ khắc vào trong đầu, ngày nào đó, đúng, ngày nào đó, đòi lại tất cả!


      thanh người đàn ông sau lưng hết sức ràng, người nọ với người đàn ông khác:


      “Nghe nơi đó của đàn ông so với phụ nữ còn chặt hơn, nhưng ngàn vạn đừng đem bảo bối của tao kẹp đứt”.


      Xung quanh vang lên tiếng trêu chọc của đám người, vốn cho là tìm mình có thể chịu đựng, nhưng lúc đối mặt với khuất nhục như vậy, móng tay toàn bộ khảm vào trong thịt, nhắm mắt lại khóe mắt cuối cùng là có chất lỏng lướt qua.


      “Các ngươi làm cái gì!” Chợt nghe giọng nam trong trẻo, mang theo tức giận hủy thiên diệt địa. cố sức quay đầu, liền thấy người thiếu niên gặp phải trong mưa ngày đó, Văn Thư. khắc kia tâm tình của lại là hoảng loạn khác thường, nhục nhã, phẫn hận, nghĩ tại sao bản thân mình lại đến đây.


      Chỉ thấy Văn thư mặt đổi sắc với người đứng đầu nhóm người kia:


      “Buông ấy ra!” Nghe được lời như vậy, Trần Diên Chi chỉ cảm thấy buồn cười. Quả nhiên là ngây thơ, đôi tay tiểu tử này cho tới bây giờ cũng có dính qua máu, làm sao biết dân bang chuyên liều mạng hung dữ thế nào? vốn cho rằng cậu ấy cũng bị giữ chặt, ra mặt mạnh như vậy hậu quả thể nghi ngờ chính là nhiều hơn người bị hại thôi. Vậy mà…… ngoài dự liệu của , Tiểu Đầu Mục đứng đầu bang thoáng chốc đổi sắc mặt, hướng về phía Văn Thư thái độ rất cung kính:


      “Nếu là Đại Thiếu Gia Ân gia mở miệng, tự nhiên chúng ta phải nể mặt.”


      Tiểu Đầu Mục hung hăng đạp cước người , :


      “Hôm nay tha mày con ngựa, về sau ngàn vạn đừng để tao nhìn thấy!”


      Sau khi đám người kia , Trần Diên Chi đỡ tường, thân thể từ từ trượt xuống, có tốt chút, cũng thể quay đầu lại, cho đến khi có tiếng bước chân vào của người thiếu niên kia.


      có khỏe ?”


      Là cậu. ra vẫn chưa sao? Trần Diên Chi quay đầu lại, hai mắt nhìn chằm chằm vào Văn Thư :


      “Làm sao cậu còn ? Là muốn lưu lại nhìn ta chê cười ư?”


      Thú con sau khi bị thương đều thay đổi giương nanh múa vuốt, trong tiềm thức liền đem tất cả mọi người trử thành quân địch của mình. Khi đó Trần Diên Chi cũng ngẩng đầu nhìn Văn Thư cái, song Văn Thư lại thẳng tới trước người , đôi tay thiếu niên tính là to rộng kia ôm lấy .


      sợ cái gì?”


      Sợ? Đúng rồi, đích xác là sợ, sợ thấy ràng chán ghét và xa cách ở trong đôi mắt màu tro kia. Ban đầu tưởng rằng cậu chỉ là người có thân phận bình thường, ai ngờ lại là Đại Thiếu Gia Ân gia. Người như vậy cùng mình vốn chính là khác nhau trời vực.


      “Mới vừa rồi cậu đều nhìn thấy, có phải hay cảm thấy ta rất bẩn? Mẹ của tôi là giang hồ địa vị ti tiện nhất toàn Hongkong. Tôi thậm chí biết cha mình đến tột cùng là người nào. Chuyện phát sinh ngày hôm nay, trước kia đều xảy ra qua.”


      cứ như vậy xong, vậy mà Văn Thư lại tựa như hoàn toàn nghe thấy, cũng có có buông tay ra như nghĩ, chỉ là nhàn nhạt câu:


      “Vậy thế nào, dù sao đều là quá khứ, ngày nào đó đòi lại toàn bộ.”


      Chỉ là câu đơn giản như vậy, lại làm cho bên trong lòng Trần Diên Chi dâng lên rung động ràng. vốn cho là dã tâm cùng khát vọng của mình chôn giấu sâu vô cùng, chưa từng nghĩ tới có thể bị câu đầu tiên của Văn Thư dễ dàng vạch trần như vậy, đúng, những người kia thiếu , ngày nào đó muốn đòi lại.


      Buổi chiều ấy, thời điểm suy nghĩ liên miên, chẳng biết lúc nào Văn Thư rời rồi, song lại cảm thấy vị trí trái tim giống như là thiếu mất cái gì, bóng dáng người thiếu niên kia, liền khắc sâu trong tim .


      Từ lần đó về sau, Trần Diên Chi cho là hai người bọn họ còn có cơ hội tiếp xúc. Cậu là thiếu gia Ân gia ở Hongkong, tuy rằng trước đó nghe qua được cưng chiều, nhưng, dù sao cũng là thiếu gia phải ư? Mà lại chỉ là tiểu lâu la vùng vẫy lăn lộn ở tầng chót của xã hội, lúc ban đầu vốn như thế.


      Lần thứ ba nhìn thấy cậu, là ở cửa rạp chiếu bóng, bầu trời lất phất mưa phùn, cậu và mọt che dù đứng ở đó, trong đôi mắt màu tro tràn ngập cưng chiều. Trần Diên Chi đột nhiên cảm thấy nơi ngực ràng đau đớn, kia là bạn của cậu ư? Lúc đó cả người đều là vết thương, chẳng biết tại sao chỉ cảm thấy chói mắt như thế. Vì vậy hề nghĩ ngợi, liền trực tiếp qua.


      Trong nháy mắt ngẩng đầu, nhìn thấy hoảng loạn trong mắt Văn Thư, cũng nhìn thấy ràng hứng thú trong mắt kia, trong lòng khỏi cười lạnh, phụ nữ quả nhiên đều hèn hạ, bên cạnh ràng người, vẫn còn dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn mình, cách đến gần quá mức thẳng thừng thầm thường như thế, đột nhiên cảm thấy thú vị, cười lạnh xoay người rời .


      Nhưng có nghĩ đến buổi tối Văn Thư lại tìm . ngủ ở trong cái nhà rách nát như ổ chó kia, đột nhiên thấy cửa mở ra, cậu ấy bước vào tâm tình của rất khó hình dung, trong bụng chỉ nghĩ là, cậu làm sao biết mình ở nơi này, chẳng chú ý tới từ sáng sao?


      Văn Thư nhìn , chỉ câu:


      “Em của tôi muốn gặp .”


      Em ? Chẳng lẽ là đứng chung chỗ với cậu xế chiều hôm nay là em của cậu? Chẳng biết tại sao, trong lòng Trần Diên Chi đột nhiên mừng như điên, song cho đến khi nghe ý muốn của Văn Thư tới lần này, từ thiên đường rơi xuống địa ngục cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, cậu ấy tìm đến mình, chính là vì để cho mình làm vật chơi đùa của em công chúa ư?


      Tâm lạnh, khắc chế được cảm giác phẫn nộ dâng lên trong lòng, lần trước gặp mặt, cho là cậu phải hiểu , thế nhưng vẫn bắt làm chuyện mình chán ghét nhất? Tại sao có thể tàn nhẫn như vậy?


      Ngày đó chuyện xảy ra về sau Trần Diên Chi dường như quên sạch, chỉ nhớ ở thời điểm mình lửa giận tăng cao liền cưỡng chế đặt thân thể của thiếu niên dưới chân, cứ như vậy cưỡng bức cậu…


      Sau khi kết thúc, tiếng thở dốc ngừng lại,, cho là Văn Thư chán ghét , ghét đến tận xương tủy. Nhưng mà lại nghĩ tới, Văn Thư chỉ nghiêng đầu , thanh người thiếu niên khô khốc truyền vào trong tai :


      “Uyển Bích từ có quá nhiều đồ, cho nên nếu chiếm được ở tay, ấy cảm thấy hứng thú mà để trong mắt. Sau khi đến chỉ cần mọi chuyện đều theo ấy, nhưn vậy hứng thú của ấy với tự nhiên biến mất.”


      Nghe vậy con ngươi Diên Chi nhịn được sáng lên, Văn Thư là dạy mình cách thoát thân, ra cậu cũng muốn ép mình, chừng, trong lòng của cậu cũng chỉ có .


      Ôm tâm tư như thế, dọc theo đường tới Ân gia, đều nắm tay Văn Thư, Văn Thư cũng có tránh ra. Lúc tới Ân gia, trước khi gặp Ân Uyển Bích, Diên Chi nghĩ như vậy, nghĩ làm theo những gì Văn Thư , vậy mà…


      Khi chứng kiến Ân gia tráng lệ, trông thấy bộ dáng ngu xuẩn như heo của Ân Uyển Bích, trong lòng thầm toan tính. Những thứ này, chỉ cần trồng cái bóng của mình trong lòng đại tiểu thư Ân gia, như vậy sau này đây tất cả tự nhiên là của . Quyền lợi, còn có cảm giác thành tựu đứng ở đỉnh núi khinh thường tất cả mọi người.


      tiếp tục cư xử lạnh nhạt, mà Ân Uyển Bích đối với mê luyến cũng ngày càng sâu. Vì vậy, chỉ làm ít thủ đoạn, được như ý nguyện trở thành con rể Ân gia. Hết thảy đây, đều là bước ngoặt để đạt được tham vọng trong tương lại, mà đồng thời, cũng là bắt đầu bi kịch giữa và Văn Thư.


      lựa chọn làm em rể của cậu, mặc dù trong lòng ràng Văn Thư có bao nhiêu chán ghét em của cậu ấy. lựa chọn để cho Văn Thư làm tình nhân bí mật của , mỗi lần sau khi Văn Thư biểu đạt bất mãn đều bị chế tạo kích tình nuốt mất. Mà kích tình xong, mỗi lần đều nhu tình mật ý vuốt ve toàn thân của cậu. Khi đó trong lòng luôn nghĩ rằng:


      có vấn đề gì, Văn Thư cuối cùng là của mình, tại thẹn với cậu, về sau bồi thường lại toàn bộ.”


      Nhưng mà lại ngờ, bắt đầu bất thường, tâm hồn vặn vẹo, tất nhiên có cuộc sống vặn vẹo giống thế. Lạnh nhạt với Ân Uyển Bích mấy năm, cho đến ngày đó Ân Uyển Bích cẩn thận xông vào thư phòng phát tình huống của bọn họ mặt Văn Thư nở nụ cười vui sướng, trong lòng Diên Chi mơ hồ có dự cảm chẳng lành.


      Sau lần đó đối với Ân Uyển Bích tốt đủ kiểu, cho đây là thay Văn Thư hả giận. Vậy mà, ngày ấy nhìn thấy Văn Thư lén lút, đối mặt với Lão Thái Gia Ân gia tỏ ra kiêng kỵ thắn mới giật mình. ra là đem toàn bộ hận ý tiết ở người Ân Uyển Bích.


      màn về sau, tựa như là phim đen mỗi khi vụt qua trong đầu . phát Văn Thư len lén giúp đỡ Ân Uyển Bích, thậm chí là cùng người đàn ông nhìn rất lịch qua lại thân mật, Văn Thư cậu ấy, là muốn bỏ mình ư? Người đàn ông lịch kia biết, là Tân Tú của hội Tam Hợp Vân Nam. Trong lòng nhất thời dấy lên hừng hực lửa giận, thời điểm đó thế lực của cơ hồ có thể chống lại Ân lão thái gia. Ở thời điểm lần phát Văn Thư cùng người nam nhân kia gặp mặt, Diên Chi chút do dự vì Văn Thư tự mình đến Thái Lan mua thuốc kích thích khiến cho người ta thay đổi tính tình.


      Lúc ấy, ghé vào bên tai Văn Thư :


      “Văn Thư, chỉ là bộ dáng của cậu, mà tôi, mặc kệ cậu biến thành dạng gì tôi đều thích.”


      Nhưng ngờ rằng, Văn Thư hành động trước bước, khiến Ân Uyển Bích bỏ trốn cùng thầy giáo. Ân lão thái gia tức giận, có cách nào , chỉ tiện mang ảnh chụp người phụ nữ đê tiện kia cùng với thầy giáo đương vụng trộm lúc trước cho ông lão xem, lúc này mới ngăn chặn được cái miệng của lão.


      vốn nghĩ tiếp tục phái người bắt Ân Uyển Bích trở lại. Ai ngờ lúc ấy lại bị Văn Thư nằm ở bên nghe được, lúc đó Văn Thư cwoif xinh đẹp khác thường, song lại chẳng biết lúc nào lấy dao găm đâm vào mình. kinh ngạc, tức giận, nhưng cuối cùng lại chống đỡ được dáng vẻ Văn Thư máu khắp người nằm ở trong ngực mình mà đau lòng.


      Là vì bảo vệ em sao? Nhưng như vậy, cậu cần gì phải biểu hận ấy như vậy? Là cậu hận, mới costheer để cho ta lúc đối mặt với ta chút do dự lựa chọn phương thức tàn nhẫn nhất. Mà bây giờ, cậu cứ như vậy tùy hứng đem tất cả kết thúc, bốc đồng đem đây tất cả cũng kết thúc, để lại mình ta ở này cả đời tiếp tục giãy giụa trong bóng tối ư?


      Sau vài năm, Văn Thư chết, địa bàn Diên Chi ngừng khuếch trương, thế lực ngày càng lớn mạnh, song lại cảm thấy trong lòng có góc rỗng, giống như bị người móc sạch.


      Hơn nhiều năm sau, chờ khắc Diên Chi yên lặng bỏ mạng ở trong ánh lửa ngất trời kia, nghĩ: giả như năm đó nhất thời quyết định trêu chọc Ân Uyển Bích, nếu năm đó trong đầu có nhiều tính toán cùng tham vọng như vậy, nghe theo lời Văn Thư .


      Như vậy bọn họ tại có phải hay đôi hạnh phúc nhất? Giống như là lần đầu tiên gặp mặt, hai người nằm ở cái giường, cần lên tiếng, chỉ là nhìn đối phương cảm thấy ấm áp.



      Hoàn

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :