Đào Yêu ký - Tát Không Không

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17: Mưu kế

      Edit: Nguyệt Kỳ Nhi

      Beta: Nhã Vy


      _______________________________________________

      “Còn có chiêu thứ hai.” Liễu Tiểu Ngâm tiếp tục thầm: “Có thể tìm người giả trang đại ma đầu, đuổi theo các ngươi tới chỗ hoang đảo. Lúc này, thuyền bè bị hủy hoại, ngươi chỉ cần vô tình có khả năng phải ở đây cả đời, khiến cho nữ tử này sinh ra tiềm thức suy nghĩ ngươi là nam tử cuối cùng đời này.

      Tiếp theo, đúng lúc này chờ ngươi thể bản lĩnh nhóm lửa, săn thú, đánh quái thú, nâng cao hảo cảm của nàng với ngươi. Nhiều nhất nửa tháng sau, nhất định gạo nấu thành cơm.

      Chú ý hạng mục công việc: , căn cứ tin tức nội bộ, triều đình gần đây chuẩn bị tiến hành kế hoạch trưng thu, hạ thủ xin mau chóng. Hai, xin để đồ dùng sinh hoạt đảo trước đó ngày, cùng với phấn bột nước, đổi lại giặt quần áo các loại…, để tránh thiếu nữ điều kiện có hạn, trở nên rối bù, ảnh hưởng mỹ quan. Ba, xin tránh xa cơn lốc xoáy lên bờ, để tránh vứt bỏ tính mạng. Đề cử địa điểm: Cam Tiêu đảo, có tiền bối mới xây nhà gỗ, hoàn cảnh ưu nhã.”

      “Lợi hại như vậy sao?” Mộ Dung Dật Phong túm lấy lật tới lật lui xem: “Chiêu thứ ba, có thể hối lộ người giả bộ là đệ tử ma giáo, vây công các ngươi nơi hoang dã, ngươi giả bộ đánh bại bọn họ, làm bộ bị hạ đệ nhất xuân dược, cần phải giao hoan, nếu đảo lộn kinh mạch, bảy lỗ chảy máu mà chết. Nữ tử này vì tinh thần trọng nghĩa, đồng tình đồng tâm, cùng tâm trạng căm hận ma giáo, có đến 99% là bi tráng địa cởi y phục ra, tự động giao hoan, thực dục vọng tà ác của ngươi.

      Chú ý hạng mục công việc: , phương pháp giải độc cần phải do chính miệng đệ tử ma giáo ra, như thế ngươi mới bị hiềm nghi, để buông lỏng cảnh giác. Hai, ở trong miệng đặt sẵn túi máu, khi do dự, thừa cơ phun máu thảm thiết, nhiễu loạn tâm trí. Ba, đối với tự động hiến thân, cần ỡm ờ mà cự tuyệt, như vậy liền có thể thành công hoàn mỹ trốn thoát khỏi bị nhà truy sát. Đề cử địa điểm, 70 bước về phía Tây sườn núi Hoàng Qua, buổi chiều có đom đóm thường lui tới, gia tăng khí… Người viết quyển sách này, tuyệt đối là thiên tài.”

      “Sao, bây giờ tin ?” Liễu Tiểu Ngâm ánh mắt đắc ý.

      “Được, ta nghiên cứu tốt.” Mộ Dung Dật Phong cẩn thận cất 《 thiếu hiệp bảo giám 》 vào trong ngực.

      “Tốt lắm, nhanh gặp Ngữ Ngữ nhà ta thôi.” Liễu Tiểu Ngâm khẩn cấp lôi kéo Mộ Dung Dật Phong và Đào vào Bạch gia.

      Đương nhiên, bước vào vùng đất nguy hiểm liền phải thi triển phòng hộ, bịt lỗ mũi.

      Bạch Trúc Ngữ sớm chờ trong đại sảnh, nhìn lại vẫn là ôn nhuận như ngọc, nho nhã nhược lan. Giọng của trong sáng mà ôn hòa : “Tối hôm qua ta bẩm báo cặn kẽ tình huống với gia phụ, nhưng xin lỗi, lão nhân gia ông rất khẳng định có con rơi mất bên ngoài, chắc hẳn các vị nhầm lẫn.”

      “Xin hỏi, có thể cho chúng ta chuyện trực tiếp với ông ấy được , để giải thích chuyện này hơn?” Mộ Dung Dật Phong hỏi.

      xin lỗi, gia phụ trong lúc bế quan tu hành kiêng kỵ quấy rầy, nhất luật khách khí.” Bạch Trúc Ngữ .

      Nghe vậy, Mộ Dung Dật Phong vốn mặt mày tuấn dật cũng nhăn thành nhúm.

      giỡn, đợi Bạch Chí Quang tự ra, Đào chắc chắn bỏ qua.

      Đào bỏ qua, ở lại khách điếm .

      Ở lại khách điếm , chính là chon am nhân thần bí chuyên ăn vụng đậu hũ của nàng kia nhiều cơ hội thân thiết hơn.

      Nếu như chung đụng nhiều, Đào chừng có mắt như mù mà .

      Vậy đến lúc đó, hai người bọn họ triền miên thiên nhai, còn dư lại mình độc độc tự mình ngủ chống lạnh.

      Tuyệt đối thể để cho chuyện này xảy ra!

      Mục tiêu của Mộ Dung Dật Phong bây giờ là, bảo vệ Đào rời xa nam nhân thích ăn đậu hũ.

      Kết quả là, Mộ Dung Dật Phong tiếp tục thuyết phục: “Vậy, chúng ta đợi ngoài cửa chuyện với ông ấy cũng được, dù sao chuyện này đối với Đào… Đối với Liễu Tiểu Ngâm quả rất quan trọng. Xem ngươi thông tình đạt lý như vậy, nhất định hiểu, ôi chao ôi chao ôi chao, cần trả lời, cần khoát tay, ta hoàn toàn có thể đủ hiểu ý của ngươi. Tốt, Đào , người ta đồng ý, chúng ta .”

      xong, Mộ Dung Dật Phong liền chuẩn bị tới hậu viện.

      Nhưng Bạch Trúc Ngữ đứng dậy, cản trước mặt bọn họ: “các vị là khách, luôn luôn lấy lễ đối đãi, nhưng nếu muốn xông vào, xin thứ cho tại hạ thất lễ.”

      Bạch Trúc Ngữ lúc này giọng hoàn toàn mất ôn hòa thường ngày, mơ hồ có sát khí.

      Phía sau chính là Đào nhìn, Mộ Dung Dật Phong há có thể lui về phía sau, cũng bắt đầu bày ra trận thế: “Như vậy, xin mời Bạch huynh chỉ giáo .”

      “Mộ Dung, ngươi sợ sao?” Đào hỏi.

      “Mộ Dung Dật Phong ta sợ cái gì chứ?” Mộ Dung Dật Phong vỗ ngực.

      “Nhưng nếu như dùng Bạch Thị Khí Công làm sao bây giờ?” Đào tiếp tục hỏi.

      Nghĩ đến những người lăn lộn mặt đất kia, hai chân đá vào nhau, đôi mắt đảo tròn, Mộ Dung Dật Phong trầm mặc chừng nửa nén hương, sau đó thu hồi quạt, biết điều chút bước thong thả đến đứng bên cạnh Đào .

      Liễu Tiểu Ngâm vẫn mực quan sát bên cạnh lại nhào tới, kéo tay áo Bạch Trúc Ngữ: “Ca, chẳng lẽ huynh tin muội sao? Huynh cho là muội tới giả danh lừa bịp sao?”

      “Liễu tiểu thư, gia phụ luôn luôn giữ mình trong sạch, đời này trừ gia mẫu ra, quả chưa từng có người thứ hai.” Bạch Trúc Ngữ trả lời như đinh chém sắt, chẳng qua là giọng khôi phục ôn hòa .

      “Nhưng mẹ muội cho muội biết, cha huynh chính là cha muội.” Liễu Tiểu Ngâm mực chắc chắn.

      “Như vậy , ta phái người cặn kẽ điều tra chuyện này, giúp Liễu tiểu thư tìm ra phụ thân chân chính.” Bạch Trúc Ngữ nhàn rỗi hỏi: “Đúng rồi, có thể báo tên họ lệnh đường hay ?”

      “Mẹ ta là Long Tiêu Tiêu.” Liễu Tiểu Ngâm bị Bạch Trúc Ngữ mê hoặc, bắt đầu chuyện mơ hồ có não.

      “Ta còn tưởng rằng, Liễu tiểu thư theo họ mẹ.” Bạch Trúc Ngữ ôn hòa cười cười, nụ cười hơi có thâm ý.

      có, ta theo họ cha.” Liễu Tiểu Ngâm tiếp tục chuyện não.

      cách khác, cha ngươi ra là họ Liễu?” Bạch Trúc Ngữ tiếp tục ôn hòa mỉm cười.

      Liễu Tiểu Ngâm ngây ngốc nhìn Bạch Trúc Ngữ, đột nhiên lao vào lòng , cọ cọ mặt lên ngực

      Nam nhân này quá thông minh rồi! Ánh mắt của mình quả nhiên phải tốt bình thường.

      Mộ Dung Dật Phong và Đào thấy chuyện bại lộ, cũng chịu được thêm nữa, vội vàng xông qua, gỡ Liễu Tiểu Ngâm xuống khỏi người Bạch Trúc Ngữ, tiếp theo cáo từ.

      “Ta chưa từng thấy nữ nhân nào ngốc như ngươi!” ra khỏi Bạch gia, Mộ Dung Dật Phong lắc đầu liên tục: “Ba câu dụ ngươi hết.”

      Liễu Tiểu Ngâm phục, giọng : “Nếu như đổi lại ngươi gục ở trong lòng Đào , ta nghĩ ngươi cũng tỉnh táo nổi đâu!”

      Mộ Dung Dật Phong để ý tới nàng, bắt đầu chuyện chính: “Các ngươi cảm thấy Bạch Chí Quang quá thần bí sao, có thể thân mười năm ai gặp? Hơn nữa Bạch Trúc Ngữ kia thái độ cũng là kỳ quái, nhìn thấy chúng ta muốn xông vào liền khẩn trương như có việc gì đó. Theo ta xem, nơi này tuyệt đối có điểm lạ.”

      “Có lý.” Liễu Tiểu Ngâm trầm ngâm.

      sai.” Đào gật đầu.

      “Các ngươi cũng nhìn ra rồi.”

      Mộ Dung Dật Phong đếm lại, Đào , mình, Liễu Tiểu Ngâm tổng cộng lạichỉ có ba người, làm sao nhiều ra giọng nữa rồi?

      Ba người đồng thời quay đầu, nhìn thấy Bạch gia Nhị công tử Bạch Tùng Ngữ tựa vào bên tường, liếc xéo nhìn bọn họ.

      “Tay ăn chơi, ngươi có chuyện làm sao theo dõi chúng ta?” Mộ Dung Dật Phong tức giận.

      “Đoạn tụ, ngươi đừng nhạy cảm như vậy được ?” Bạch Tùng Ngữ hừ tiếng.

      Đây quả thực là giọt nước làm tràn ly, Mộ Dung Dật Phong hoàn toàn nổi giận, xông lên phía trước, hai tay bóp chặt cổ Bạch Tùng Ngữ khôg ngừng lắc lắc: “Ta lần cuối cùng, bổn thiếu gia phải là đoạn tụ!”

      Nếu như phải là Đào và Liễu Tiểu Ngâm vội vàng qua cứu , đoán chừng Bạch Tùng Ngữ sớm đời nhà ma .

      “Ý của ngươi là, ngươi cũng cảm thấy có chuyện lạ sao?” Liễu Tiểu Ngâm đón lời mới rồi của Bạch Tùng Ngữ.

      Bạch Tùng Ngữ căm giận địa trừng Mộ Dung Dật Phong cái, sửa lại cổ áo, hừ lạnh tiếng: “Dĩ nhiên.”

      “Đến tột cùng là xảy ra chuyện gì?” Đào hỏi.

      Bạch Tùng Ngữ khoanh hai tay trước ngực, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo và lạnh lùng sau tổn thương: “Ta cũng rất muốn hỏi rốt cục là có chuyện gì xảy ra. Mười năm trước, có bất kỳ báo trước nào, cha ta liền tuyên bố bế quan… Mà ngày bế quan đó đúng lúc là sinh nhật chín tuổi của ta. Từ đó về sau, ta thấy ông lần nào nữa. Chuyện gì cũng là Bạch Trúc Ngữ truyền lời của ông. Cha ta bế quan hậu viện, bất luận kẻ nào cũng được phép tiến vào, cho dù là ta cũng vậy. Tất cả đều bình thường . Ta nghĩ… Hoặc là Bạch Trúc Ngữ giết cha, cướp Bạch Nhận Đường, hoặc là cha ta chết.”

      Ánh nắng sáng sớm nhàn nhạt, có chút gì đó hoảng hốt

      Đào lẳng lặng : “Cả hai đều phải là thứ ngươi có thể tiếp nhận.”

      Bạch Tùng Ngữ , chẳng qua là thân thể chấn động.

      “Ngươi cho chúng ta biết những thứ nàylà vì cái gì?” Mộ Dung Dật Phong khả nghi.

      “Bởi vì chúng ta có chung mục đích, ta cũng muốn tự mình gặp cha.” Bạch Tùng Ngữ giương mắt nhìn bọn họ: “Vậy bằng mọi người cùng hợp tác.”

      Mặc dù Bạch Tùng Ngữ gọi mình là đoạn tụ thể tha thứ, nhưng vừa nghĩ tới tên nam đậu hũ ngó lom lom trong khách điếm, Mộ Dung Dật Phong nhanh chóng quyết định, hào phóng gật đầu: “Được rồi, quacủa ngươi.”

      Kết quả là, bốn người bắt đầu vây lại chỗ thương lượng đối sách.

      Bạch Nhận Đường bên cạnh vẫn vang lên tiếng “bủm bủm” như cũ.


      Chương 18: Chuẩn bị

      Edit: Nguyệt Kỳ Nhi

      Beta: Nhã Vy


      _____________________________________________

      Mặc dù tích cóp cả trí khôn của bốn người nhưng cũng chỉ có thể nghĩ ra được chiêu cũ — đêm khuya thám thính Bạch Nhận Đường.

      Đào , Mộ Dung Dật Phong và Liễu Tiểu Ngâm buổi tối giờ Sửu tới cửa sau Bạch Nhận Đường, Bạch Tùng Ngữ mở cửa cho bọn họ, mọi người trong ứng ngoài hợp, nhất định có thể vào hậu viện, tìm được Bạch Chí Quang, đạt được mục đích riêng của mình.

      “Ha ha ~~~~!!!!!” Mộ Dung Dật Phong đắc ý cười, nếu như Bạch Chí Quang nhận Đào , lập tức mang Đào khỏi nơi này; nếu như Bạch Chí Quang nhận Đào , lập tức quỳ xuống xin lão nhân gia gả nàng cho . Tóm lại, tên nam nhân thích ăn đậu hũ kia tuyệt đối có hy vọng.

      “Ha ha~~~~!!!!!” Bạch Tùng Ngữ mặt lì trơ tráo cũng cười, mười năm nghi ngờ rốt cục tối nay cũng có kết quả.

      “Ha ha~~~~!!!!!” Liễu Tiểu Ngâm che bụng, nín nhịn ham muốn lăn lộn mặt đất. Hai nam nhân trước mặt là quá ngu, người làm sao có thể vô duyên vô cớ cười thành như vậy chứ? Ha ha, chết cười nàng!

      Yên lặng ở trong tiếng cười, Đào hỏi: “Tại sao là giờ Sửu?”

      Bạch Tùng Ngữ thu hồi nụ cười: “Bởi vì khi đó ta vừa lúc hết bận rộn.”

      “Bận rộn cái gì?” Liễu Tiểu Ngâm tò mò.

      Bạch Tùng Ngữ ngửa đầu cười : “Ta có bốn phòng cơ thiếp, ngươi ta bận rộn cái gì.”

      Mộ Dung Dật Phong và Liễu Tiểu Ngâm gật đầu, trăm miệng lời : “Quả nhiên là cầm thú.”

      “Các ngươi là đố kỵ, lộ chân tướng trò hề, lộ đố kỵ!” Bạch Tùng Ngữ phản bác.

      “Cẩn thận tinh tẫn mạng vong(*)!” Liễu Tiểu Ngâm nguyền rủa.

      (*)Tinh tẫn mạng vong: Tinh ai cũng biết rồi ạ. =.=. ý là cạn tinh người cũng tèo.

      “Đa tạ quan tâm, chỉ là tiểu sinh thiên phú dị bẩm, nơi đó đủ hùng tráng, cần lo lắng vấn đề này.” Bạch Tùng Ngữ ngoắc ngoắc khóe miệng.

      Liễu Tiểu Ngâm hừ mũi: “Trăm nghe bằng gặp mặt, móc ra chúng ta xem chút.”

      “Đúng vậy, che giấu, lấy ra chúng ta luận bàn chút.” Mộ Dung Dật Phong ồn ào.

      “Ta cũng chưa xem bao giờ, đa tạ Bạch nhị công tử chỉ giáo .” Đào cũng sáp đến .

      Bạch Tùng Ngữ hai má hồng như sung máu, đám lưu manh này đến tột cùng là từ đâu chui ra?

      hắng giọng, đánh lạc hướng chuyển đề tài: “Làm chính quan trọng hơn, thời gian còn sớm, các ngươi nhanh chuẩn bị , nhớ kỹ, giờ Sửu gặp.”

      xong, vội vàng nhanh như chớp chạy về Bạch phủ, để tránh bị cưỡng ép cởi quần xuống, trưng bày tiểu điểu miễn phí.

      “Tốt lắm, chúng ta nhanh mua y phục dạ hành .” Liễu Tiểu Ngâm xoa lưng mỏi.

      “Mua? Triều đình phải là cấm bán cái này vào mười năm trước rồi sao?” Mộ Dung Dật Phong cau mày: “Ngươi đâu mà mua?”

      “Ngươi đúng là đồ nhà quê thiếu kinh nghiệm sống.” Liễu Tiểu Ngâm khinh bỉlắc đầu; “Chưa từng nghe qua có chính sách, dưới có đối sách sao? Chỉ cần có nhu cầu, có cung ứng, theo ta, đừng lạc mất.”

      Cho nên, Liễu Tiểu Ngâm mang bọn họ tới phường nhuộm quần áo lớn nhất Đồng Thành.

      Tiểu nhị lập tức lên chào hỏi: “Các vị xem cái này , đây, đây là Tô Hàng tơ lụa thượng hạng hôm nay mới đến…”

      Mộ Dung Dật Phong cắt lời , giọng : “Có y phục dạ hành ?”

      Tiểu Nhị lập tức nhảy ra xa ba thước: “Khách quan, cửa hàng của chúng tôi cho tới bây giờ luôn tuân thủ luật pháp, buôn lậu loại vật phẩm vi phạm lệnh cấm này.”

      Liễu Tiểu Ngâm đẩy Mộ Dung Dật Phong ra, : “Ngươi nghe lầm, chúng ta muốn dạ miêu tử.”

      Tiểu Nhị nhìn kỹ lượt, sau đó ngoắc tay, ý bảo bọn họ theo mình. Cho nên, đoàn người theo đến kho hàng tơ lụa sau tiểu viện.

      Mở ra, chỉ thấy bên trong treo rất nhiều y phục dạ hành.

      Mộ Dung Dật Phong cau mày: “Đây phải là y phục dạ hành sao? Sao ngươi có?”

      Tiểu Nhị cười hắc hắc: “Công tử, những y phục này gọi là dạ miêu tử, nếu như có giống với y phục dạ hành mà triều đình cấm, vậy cũng chỉ do trùng hợp, chúng ta phụ trách.”

      Mộ Dung Dật Phong bừng tỉnh đại ngộ, khỏi cảm trí khôn khổng lồ của khái quần chúng.

      Liễu Tiểu Ngâm việc làm quen dễ chào hỏi: “Hai người các ngươi, mau tới chọn bộ

      Tiểu Nhị ân cần giới thiệu : “Xin hỏi ba vị mua dạ miêu tử để làm gì? Giết người, hay là phóng hỏa?”

      “Hỏi cái này làm chi?” Mộ Dung Dật Phong nghi ngờ.

      “Công tử đừng vội trách móc, hiểu cách dùng các ngươi, tiểu nhân mới có thể đề cử vài bộ tốt.” Tiểu Nhị chỉ vào bộ trong cùng, : ” Bộ kia chất liệu thấm nước, coi như là nhảy vào biển máu cũng ướt áo. Vì vậy, thích hợp nhất là sử dụng để diệt trang, hoặc là diệt thành.”

      “Bộ kia,” Tiểu Nhị tiếp tục đề cử: “Vải dày, kỹ thuật của Tây Vực, có chức năng phòng cháy. Ba vị nếu muốn phóng hỏa nên chọn bộ này, như vậy cho dù cẩn thận đốt tới mình cũng bị phỏng.”

      “Đây, còn có cái này xa hoa hơn,” Tiểu Nhị tận lực giới thiệu: “Bộ này thích hợp nhất sử dụng lúc ước hẹn, nhìn xem, phía là đóa hoa, tất cả đều là thêu tơ vàng, công tử ngài mặc vào tuyệt đối là càng thêm ngọc thụ Lâm Phong, phong thần như ngọc. Mặc dù giá tiền hơi đắt chút, nhưng là vật qua thử nghiệm, hiệu quả tựa như ở phía sau ót có khắc mấy chữ to [ta là người có tiền], nương nhìn xem, cho dù chưa thương nhung nhớ, nhưng hảo cảm đảm bảo cũng tăng mạnh.”

      “A, rốt cục đến cái này , đây chính là chi bảo của chúng ta, “ Tiểu Nhị tung ra môn võ văng nước miếng lung tung: “Cái này quả thực là tập hợp tinh hoa của đất trời, phòng cháy, thấm nước, phòng ám toán, giết người cướp của, biếu tặng thân hữu, đúng là hàng cao cấp.”

      đến đây, Tiểu Nhị móc ra quyển tập tranh từ trong lồng ngực, chớp chớp mắt với Mộ Dung Dật Phong: “Công tử, bây giờ mua còn được tặng bốn cuốn đông cung đồ, cơ hội khó được nha.”

      “Đây là cái đồ bát nháo gì?” Mộ Dung Dật Phong phất tay cái.

      Ai ngờ Liễu Tiểu Ngâm lao tới đoạt lấy, nhanh chóng mở ra nhìn, tán thán : “Oa, quả nhiên là nó.”

      “Ngươi xem qua rồi?” Mộ Dung Dật Phong hỏi.

      “Cái này giống đúc cái cha ta giấu.” Liễu Tiểu Ngâm : “Chớ xem thường quyển sách này, kể từ khi cha ta học tập chiêu trong này, mỗi lần mẹ ta nổi giận hóa thân làm cọp mẹ, ông cũng có thể túm bà về phóng, thu thập như con mèo .”

      Vừa dứt lời, Mộ Dung Dật Phong lập tức đoạt quyển sách kia, nhét nén bạc vào tay Tiểu Nhị: “Sách này, , dạ miêu tử này ta muốn.”

      Đào và Liễu Tiểu Ngâm cũng tùy tiện chọn lấy hai bộ nhàng, đoàn người hài lòng rời .

      Vì muốn buổi tối có đầy đủ tinh lực, ba người trở lại khách điếm, bắt đầu ngủ, bổ túc tinh thần.

      Đào có tâm gì, vừa nhắm mắt liền ngủ đến buổi tối, mở mắt ra, lắc lắc đầu, chuẩn bị xuống giường lại phát trong phòng khác thường.

      Bên cạnh bàn, nam nhân từng cứu nàng ngồi đó, mà dưới chân là ba hắc y nhân nằm.

      Đào mở miệng: “Bọn họ…”

      Người nọ trả lời: “Vừa mới chết.”

      Đào trầm ngâm đoán chuyện xảy ra: “Bọn họ là tới giết ta, lại bị ngươi giết… Ngươi lại cứu ta lần.”

      “Tiếng bọn ta đánh nhau rất lớn, nhưng ngươi vẫn tỉnh.” Người nọ cầm lấy mảnh lụa trắng lau chùi kiếm của mình, mảnh lụa có vết máu mới in, lau lượt, chỉ còn lại dấu vết của binh khí lạnh thấu xương.

      “Ta khi ngủ rất khó bị đánh thức.” Đào nhàn nhạt giải thích.

      Thân kiếm phản chiếu đôi mắt như hồ tĩnh lặng: “Như ngươi rất nguy hiểm.”

      “Xin hỏi, ngươi tên là gì?” Đào hỏi.

      Người nọ giống như nghe thấy, chẳng qua chỉ là lẳng lặng lau chùi kiếm, ngón tay của khớp xương ràng.

      ở Đào định hỏi lần nữa, lại mở miệng: “Cửu Tiêu.”

      “Cám ơn ngươi.” Đào lẳng lặng nhìn : “Nhưngtại sao ngươi phải cứu ta?”

      “Ta rồi, mạng của ngươi, chỉ có thể do mình ngươi, những người còn lại, ai cũng thể cướp.” Cửu Tiêu vẫn tiếp tục lau như cũ, làm động tác, hơn.

      “Nhưng ngươi mực theo dõi chúng ta.” Đào nhìn : “Cửu Tiêu, những tên muốn giết ta là ai, ngươi là người như thế nào?”

      Đôi tay kia rốt cục cũng ngừng lại. Cửu Tiêu xoay đầu lại, cặp mắt đen nhánh thâm thúy, ngay cả ánh nến cũng cách nào tiến vào, : “Ta tổn thương ngươi… Vĩnh viễn cũng .”

      Hai người cứ nhìn nhau như vậy, trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có ánh nến thiêu đốt thanh . Ánh đèn phản chiếu lên mặt, chiếu thành những mảng bóng nhấp nhô.

      Rốt cục, Đào mở miệng: “Ta nghĩ, chúng ta hẳn là nên xử lý những thi thể này.”

      “Ta làm được rồi, ngươi Bạch phủ.” Giọng Cửu Tiêu bình tĩnh, có bất kỳ tình cảm gì.

      “Làm sao ngươi biết ta muốn Bạch phủ?” Đào nghi ngờ.

      “Vừa rồi ngươi mớ trong lúc ngủ.” Cửu Tiêu trả lời như vậy

      Đào cũng hỏi nữa, nàng hiểu có hỏi thêm cũng phí công, cho nên nàng kéo màn che xuống, bắt đầu thay y phục dạ hành.

      Lúc này, cửa bị người bên ngoài mở ra, Mộ Dung Dật Phong : “Đào ,…”

      lời còn chưa dứt nín nghẹn, bởi vì nhìn thấy Cửu Tiêu.

      Mộ Dung Dật Phong ngu ngơ đứng nguyên tại chỗ, thời gian chừng nửa nén hương sau, phục hồi tinh thần, lập tức xông lên phía trước, kéo Cửu Tiêu ngoài cửa.

      Rất ràng công phu của mình bằng nam đậu hũ này, cứng đối cứng mình cũng có lợi, cho nên Mộ Dung Dật Phong quyết định dùng nhu: “Huynh đệ, chúng ta ở giang hồ quan trọng nhất là giảng đạo nghĩa phải , Đào là ta coi trọng trước, sao ngươi có thể tùy tiện cắn vậy chưa? Có biết loại hành vi này đáng xấu hổ đến đáng khinh .”

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 19: Nóc nhà

      Edit: Nguyệt Kỳ Nhi

      Beta: Nhã Vy


      ________________________________________________

      Cửu Tiêu nhàn nhạt liếc cái, cũng lên tiếng.

      Mộ Dung Dật Phong quyết định dùng bạc hấp dẫn, móc ra tấm ngân phiếu, nhét vào trong vạt áo Cửu Tiêu, vỗ nhè , : “Huynh đệ, số tiền kia cũng đủ cho ngươi mua tòa nhà lớn, lấy mấy phòng thê thiếp , ngoan, đừng quấn lấy Đào nhà chúng ta nữa.”

      Cửu Tiêu mặt vẫn bất động thanh sắc như cũ, nhét ngân phiếu trở về vạt áo Mộ Dung Dật Phong, thản nhiên : “Tiền cho ngươi, rời khỏi nàng .”

      Mộ Dung Dật Phong giận đến lời nào để , chỉ có thể khuyếch đại : “Đào và ta đụng chạm da thịt rồi, ngươi đừng vọng tưởng gì nữa!”

      Cửu Tiêu nhìn , đôi mắt phảng phất như bị hơi nước quanh quẩn, nhưng làn hơi nước nỳ cũng vô cùng lạnh lẽo: “Ta và nàng tạo ra nhân mạng.”

      Đào , trong bụng, có, hài tử của nam đậu hũ? !

      Mộ Dung Dật Phong khóc thét trong lòng.

      Ta tin, ta tin, ta chết cũng tin!

      Lúc này, Liễu Tiểu Ngâm và Đào cũng chuẩn bị xong, hai người mặc y phục dạ hành, mang khăn che mặt ra.

      Đào gật đầu với Cửu Tiêu: “Phiền ngươi thu thập gian phòng.”

      Cửu Tiêu nhàng nhếch môi.

      Nhìn ánh mắt hai người “Tình ý liên tục”, vẻ mặt “Ấp a ấp úng”, “Muốn lại thôi”, Mộ Dung Dật Phong trong nháy mắt như có cảm giác bị sét đánh, sau đó liền như bị thiêu cháy , cảm giác như người cháy hừng hực, cuối cùng muốn tự vẫn.

      Bọn họ quả nhiên có chân(*)!

      (*)Có chân: Có gian tình, có tình cảm…

      “Giờ tới rồi, nhanh .” Liễu Tiểu Ngâm ngáp, mắt đẹp mông lung, mới vừa rồi mơ thấy như bỉ dực song song bay lượn với Bạch Trúc Ngữ ca ca, ai ngờ lúc nàng mang thẹn thùng, nửa nghênh đón nửa cự tuyệt muốn vào đề tài chính, mặt Bạch Trúc Ngữ bỗng nhiên biến thành Bạch Tùng Ngữ dâm đãng, sống sờ sờ biến mộng xuân thành ác mộng dọa người.

      thế nào?” Đào hỏi: “Ra từ cửa chính hay trèo nóc nhà?”

      “Dù sao bây giờ cũng có ai, cửa chính , dễ dàng đến nơi cần tìm .” Để tránh gặp nam đậu hũ lần nữa, Mộ Dung Dật Phong đề nghị.

      Cho nên, ba hắc y nhân bắt đầu rón rén xuống, thang lầu phía sau dấy lên ngọn đèn dầu.

      Quay đầu lại, bọn họ liền phát Tiểu Nhị cười nịnh hót: “ trễ thế này, mấy vị mặc y phục dạ hành tính giết người, phóng hỏa, hay là đánh cướp? Có muốn tiểu nhân chuẩn bị đồ ăn khuya hay ?”

      Mộ Dung Dật Phong, Đào , Liễu Tiểu Ngâm: “…”

      Kết quả là, ba người quyết định leo nóc nhà.

      Địa hình Đồng Thành coi như bằng phẳng, khinh công ba người cũng coi như tệ, theo lý thuyết võ nghệ cao cường ở nóc nhà hẳn là càng thêm khoái trá.

      Có trách trách thời gian đúng, gần tới giờ sửu, đêm khuya thanh vắng, ai muốn làm việc gì cũng đều nhắm nóc nhà mà leo.

      Cho nên nhìn lại, ngớt những bóng đen nhảy lên nóc nhà từ các phòng, các nhà trong Đồng Thành.

      Bởi vì nhiều người, cộng thêm chú ý tốc độ, thỉnh thoảng có đụng vào nhau là chuyện quá bình thường, hơn nữa bởi vì ngôn ngữ hợp, trực tiếp đánh nhau lại là chuyện còn bình thường hơn.

      Tuy nóc nhà diện tích rộng lớn, nhưng bởi vì mới vừa có cơn mưa xuống, mái ngói trơn trợt, cho nên lúc này nơi duy nhất có thể đạp chân chỉ có chỗ cao nhất nóc nhà là xà ngang, chừng thước, lần chỉ có thể đủ cho người thông qua.

      Mấy người Đào vừa bắt đầu liền căn cứ nguyên tắc khiêm nhượng, nhường cho những người đó trước, nhưng mắt thấy thời gian còn kịp nữa, cuối cùng vẫn là nhịn được, trực tiếp quyết định bon chen.

      Ba người tới nóc khu nhà dân, đường lại chạm trán người áo đen.

      Mộ Dung Dật Phong lịch : “ xin lỗi, chúng ta đạp lên trước.”

      Đại hán kia lại ác ngôn ác ngữ đáp: “Tiểu tử, lão tử vội hái hoa, đừng cản đường! Nếu ta chà nát hoa cúc của ngươi!”

      Mộ Dung Dật Phong híp mắt, muốn phát hỏa, Đào lại trước bước đá trúng hạ thân tên hái hoa tặc kia .

      Dưới ánh trăng mông lung, chỉ thấy tên hái hoa tặc che hạ thể, hai mắt ầng ậng nước, lăn cù cù xuống nóc nhà.

      Đối mặt ánh mắt tán dương hai đồng bọn, Đào giọng : “Thỉnh thoảng ta cũng vì dân trừ hại.”

      Để lại hai người vội vàng vỗ tay.

      Sau đó bọn họ tiếp tục về phía trước, nhưng mới bước lại đụng tiếp tên áo đen lùn.

      Người nọ thẳng vào vấn đề hỏi: “Xin hỏi, các vị đâu?”

      Mộ Dung Dật Phong : “Gặp người.”

      Người lùn phất tay cái: “Vậy mau tránh ra, chuyện của ta tương đối quan trọng. Người ta dùng năm trăm lượng bạc gọi ta diệt hai mươi hai miệng ăn và hai con chó của Trần gia, tối nay phải giết hết, thời gian còn nhiều, ta trước.”

      Lời còn chưa dứt, Mộ Dung Dật Phong móc cây quạt ra, “Bốp” tiếng đập chết tên kia.

      Đối mặt với ánh mắt tán thưởng của hai động bọn, Mộ Dung Dật Phong hừ tiếng từ trong lỗ múi: “Ta ghét nhất những người hạ độc thủ với chó.”

      Giết xong sát thủ, ba người tiếp tục về phía trước.

      lúc gần hết lại đụng phải người nữa.

      Mặc dù che mặt nhưng cũng nhìn ra được người nọ là người hào hoa phong nhã.

      Mộ Dung Dật Phong rút kinh nghiệm từ sát thủ, giành : “ xin lỗi, giết người xấu, thời gian kịp, xin cho chúng ta trước.”

      Người thư sinh áo đen kia chắp tay: “Các vị, ta và Lý gia tiểu thư ước định tối nay bỏ trốn, nàng từng nếu giờ sửu ta tới, liền lập tức nhảy giếng tự vẫn, các vị cứu mạng người hơn xây tháp 7 tầng tháp, xin cho ta trước.”

      Mộ Dung Dật Phong quay đầu giọng hỏi: “Làm sao bây giờ?”

      Liễu Tiểu Ngâm khẽ cắn răng: “Thôi, phá hỏng nhân duyên, chính mình cũng gặp hại, chúng ta rút lui!”

      Mộ Dung Dật Phong hắng giọng, với người thư sinh áo đen kia: “Xem như ngươi lợi hại! Loại lý do này cũng nghĩ ra được, trước.”

      chuẩn bị nhường đường, đúng lúc này, cửa gỗ nhà dân “cạch” tiếng mở ra, chủ nhân vươn ra đầu ra mắng: “Con mẹ nó chứ, các ngươi ngày nào cũng bay qua bay lại nhà lão tử, làm cho lão tử thậm chí ngủ cũng ngủ được, các ngươi có phiền hay vậy! Có chút khinh công, mặc hắc y phục rất rất giỏi sao! cho các ngươi biết, lão tử ngày mai mang dấu chân của các ngươi nha môn báo cáo, độc chết các ngươi!”

      Đào , Liễu Tiểu Ngâm, Mộ Dung Dật Phong, người thư sinh áo đen: “…”

      Trải qua thiên tân vạn khổ rốt cục cũng tới cửa sau Bạch gia.

      Ba người rón ra rón rén tới, gõ cửa ba tiếng.

      Bên trong có người hỏi: “Tiểu Hà mới lộ đầy giác.”

      Mộ Dung Dật Phong đáp: “Sớm có lưu manh ngồi chồm hỗm ở .”

      Nghe xong ám hiệu, cửa cũng mở ra.

      Bạch Tùng Ngữ nghênh đón bọn họ ở bên trong, dĩ nhiên cũng mặc y phục dạ hành.

      “Làm sao trễ vậy?” Bạch Tùng Ngữ cau mày: “Sớm biết chờ lâu như vậy, ta ở lại gian Tứ phòng thêm lát nữa rồi.”

      đầu chữ sắc có cây đao, bây giờ phung phí nhiều, sau này còn mà dùng đâu.” Mộ Dung Dật Phong khuyên giải.

      Bạch Tùng Ngữ hoàn toàn nghe vào, trừng mắt : “Ngươi là đố kỵ, trần truồng đố kỵ, đồng nam đố kỵ”

      “Ngươi là đồng nam?” Liễu Tiểu Ngâm nhìn Mộ Dung Dật Phong, ý vị cười: “ ngờ ngươi thuần khiết vậy nha.”

      Mộ Dung Dật Phong mặt đỏ như sưng máu, phản ứng đầu tiên là chạy đến trước mặt Đào , giải thích: “Đào , nàng đừng tin , ta phải như vậy, ta phải là… ta là xử nam!”

      Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, lại thấy có gì ổn, vậy, Đào chẳng phải là cho là mình chuyên chính với tình cảm như Bạch Tùng Ngữ sao. Vì thế lại lập tức giải thích: “Sai rồi sai rồi, Đào , ta là… ta là xử nam, ta là xử nam!”

      Đào vỗ vỗ vai của , giọng : “Ta tin tưởng ngươi.”

      ?” Mộ Dung Dật Phong cầm tay nàng, kích động đến rơi nước mắt.

      Vừa cúi đầu lại phát mình lần đầu tiên nắm tay Đào , lại càng nước mắt lưng tròng.

      Cố gắng của có hồi báo rồi, chịu đựng lâu như vậy, cuối cùng cũng mò được tới tay Đào rồi!

      dễ dàng mà~~~~!

      “Được rồi, đừng lấn cấn vấn đề này nữa, làm chính quan trọng hơn.” Bạch Tùng Ngữ lấy tờ bản đồ ra, : “Đây là bản đồ hậu viện Bạch gia hôm nay ta vẽ gấp, mọi người nhớ kỹ tránh lát nữa lạc đường, bị bắt gặp. phải là hù dọa các ngươi, quy củ Bạch Nhận Đường rất nghiêm nghị, bị bắt được đảm bảo các ngươi dễ chịu đâu.”

      “Ngươi rất cẩn thận.” Mộ Dung Dật Phong ngẩng đầu lên.

      “Cũng rất chân thành.” Liễu Tiểu Ngâm khích lệ .

      “Có tầm nhìn xa.” Đào tổng kết.

      “Nhưng mà,” ba người trăm miệng lời : “Bây giờ cảnh tối lửa tắt đèn, làm sao chúng ta nhìn được bản đồ? !”

      Bạch Tùng Ngữ dùng tay áo lau nước miếng bị phun mặt, giọng thầm: “Nhất thời quên mất… sao, ta là bản đồ sống, các ngươi theo ta .”

      Đây là biện pháp duy nhất, cho nên ba người liền lặng lẽ theo phía sau Bạch Tùng Ngữ, tới hậu viện.

      Đêm khuya thanh vắng, nơi nào cũng là cảnh tối lửa tắt đèn, ánh trăng trong trẻo lạnh lùng mà ảm đạm, chiếu lên những núi đá trong hậu viện, tạo nên cảnh sắc vô cùng rùng rợn.

      Đoàn người núp trong bóng đêm, len lén tiến về phía trước.

      Bạch Tùng Ngữ giọng dặn dò: “Đại ca an bài ít người ở đây, chúng ta nhất định được phát ra bất kỳ tiếng động nào, hiểu chưa? chút cũng được!”

      Ba người gật đầu, Bạch Tùng Ngữ hài lòng, quay đầu, bỗng nhiên nhìn thấy cái “tay quỷ”, bị dọa đến mức kêu to.

      Mộ Dung Dật Phong vội vàng che miệng của : “Ngu ngốc, đó là dây leo!”

      Bạch Tùng Ngữ định thần nhìn lại, quả nhiên là mấy cây dây leo, bởi vì ánh sáng quá u, nhìn qua đặc biệt giống như tay quỷ khô gầy.

      Liễu Tiểu Ngâm nhìn nhìn bọn họ, lấy tay ôm má, cười : “Oa, tư thế hai người các ngươi như vậy nhìn xứng đôi.”

      Hai người liếc mắt nhìn nhau, vội vàng bật ra, lăn qua bên nôn mửa.

      Lúc này Đào : “Đừng lên tiếng, có người đến.”

      nôn mửa, vừa nghe câu đừng lên tiếng, quả nhiên phát đúng thâth là có nhiều tiếng bước chân.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 20: núp

      Edit: Nguyệt Kỳ Nhi

      Beta: Nhã Vy


      ________________________________________________________

      “Làm sao bây giờ?” Liễu Tiểu Ngâm luống cuống.

      Bạch Tùng Ngữ nhíu mày: “Bây giờ chỉ có cách.”

      “Cách gì? !” Ba người còn lại vội hỏi.

      “Tách ra trốn.” xong câu đó, Bạch Tùng Ngữ lập tức xoay người bay đến trong hồ nước phía sau núi giả, trở thành hình chữ “Đại”, bám chặt hòn đá.

      Mắt thấy những gia đinh kia giơ đuốc chạy tới, Liễu Tiểu Ngâm cũng luống cuống hẳn, lập tức lăn vào trong bụi cỏ.

      Mà Đào thi triển khinh công, bay lên cây.

      Mộ Dung Dật Phong thấy mọi người trốn hết, lập tức hoảng hốt chạy bừa đến núp trong nhà xí.

      Rất nhanh sau đó, gia đinh mang theo chó hộ viện chạy tới, quản gia : “Vừa rồi ta nghe thấy có tiếng động, khả năng có kẻ trộm đột nhập, các ngươi lục soát kĩ, đừng bỏ qua bất cứ thứ gì!”

      Cho nên đám người bắt đầu cẩn thận tìm tòi trong hậu viện.

      “Bạch Vượng Vượng, xem trong bụi cỏ có người .” gia đinh chịu trách nhiệm tìm trong bụi cỏ với chó hộ viện theo mình câu như vậy.

      Cảm giác được hai lỗ mũi hừ hừ nhiệt tới gần, Liễu Tiểu Ngâm bị dọa cho sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng nín hơi, cũng bất chấp bẩn sạch, trực tiếp chôn mặt vào trong bùn, mặc niệm trong lòng: “ nhìn thấy ta, nhìn thấy ta, nhìn thấy ta…”

      lát sau, Liễu Tiểu Ngâm phát có động tĩnh gì, trong lòng thầm thở phào, từ từ ngẩng mặt lên, lại phát trong bóng tối đôi mắt vòng tròn lớn lấp lánh hữu thần nhìn mình chằm chằm.

      Này chính là con chó hộ viện tên Bạch Vượng Vượng!

      Liễu Tiểu Ngâm nhất thời sững sờ tại chỗ, cũng dám thở mạnh ra.

      Vì thế nên bọn họ mắt to trừng mắt , mắt người trừng mắt chó, nhìn nhau chằm chằm.

      “Bạch Vượng Vượng, bên trong rốt cuộc có người ?” Gia đinh ở bên ngoài hỏi thăm.

      Đây là thời khắc nguy hiểm nhất, mấu chốt nằm ở chỗ con chó này có bán đứng mình hay .

      Liễu Tiểu Ngâm giờ phút này hận kiếm đâu ra miếng đậu hũ mà đập đầu, thời khắc mấu chốt này lại quên đem thức ăn cho chó. Phải biết rằng, điều đầu tiên cần chú ý khi muốn đột nhập là phải tạo quan hệ tốt với chó canh nhà.

      Thời gian như dừng lại trong nháy mắt, khí khẩn trương như tóe ra đao.

      Đúng lúc này, Bạch Vượng Vượng làm ra hành động, sau đó ngoắt mông bỏ .

      Khiến Liễu Tiểu Ngâm cảm thấy may mắn là, nó bán đứng mình.

      Khiến Liễu Tiểu Ngâm tức giận là, nó lại ngồi xổm xuống, phóng uế ngay mu bàn tay nàng!

      Phân chó nóng hổi nặng trịch ướt nhẹp vàng tươi thối tha, cứ thế đáp xuống tay Liễu Tiểu Ngâm!

      Liễu Tiểu Ngâm hoàn toàn bất tỉnh.

      Mấy gia đinh chịu trách nhiệm tìm ở hồ nước cầm lấy cây gậy trúc dài đâm vào trong nước, cố nhìn xem có ai núp trong nước hay .

      lát như vậy, gia đinh Giáp nhịn được, sờ sờ bím tóc, sẵng giọng: “Còn muốn tìm tới bao giờ đây mấy mẹ? Tay người ta cũng phát đau rồi, hơn nữa giờ sửu chính là thời cơ dưỡng da tốt, ngủ được bị lão hóa đấy!”

      Gia đinh Ất lấy ra thứ đồ lớn bằng ngón cái, nhìn như pháo đốt, cười tiếng: “Tiểu Thọ, đây là pháo ta mới phát minh, có thể tự động nổ tung dưới nước, bây giờ là lúc thích hợp sử dụng nhất. Ném xuống rồi, mặc cho là lính tôm tướng cua gì cũng chạy thoát được!”

      xong, liền ném cây vào trong hồ nước.

      Chỉ trong nháy mắt, tiếng vang lớn nổ ra, bọt nước bắn tung tóe vào trung, tiện thể bắn luôn mấy con cá lên , rơi xuống giãy đành đạch mặt đất.

      “Tiểu Công, ngươi là lợi hại!” Gia đinh Giáp vỗ tay tán thưởng.

      “Đó là đương nhiên!” Gia đinh Ất cẩn thận nhìn xuống mặt nước hồ, nhìn qua thấy gì, liền : “Bên trong thấy ai, , chúng ta những nơi khác tìm xem.”

      xong, hai người dựa sát lấy nhau bỏ .

      Bạch Tùng Ngữ dính chặt nú giả vừa rồi bị bọt nước bắn ướt sạch, thân chật vật, ngay cả bên trong giày cũng ngập nước.

      phun lá sen trong miệng ra, lẩm bẩm mắng: “Tiểu Công và tiểu Thọ này hai thằng nhóc, ngày mai xem ta thu thập các ngươi thế nào!”

      Tìm lúc lâu sau, gia đinh báo cáo với quản gia: “Đại ca, tìm rất nhiều lần, có ai.”

      “Chẳng lẽ là ta nghe lầm?” Quản gia tự nhủ thầm, chợt nhớ tới cái gì: “Đúng rồi, trong nhà xí lục soát qua chưa?”

      Bọn gia đinh hai mặt nhìn nhau.

      phải là bọn họ lười biếng, mà là nhà vệ sinh kia, là… quá thối!

      Chất bài tiết của mọi người trong mười năm qua chưa từng được dọn dẹp.

      Dĩ nhiên, đây là ý Bạch Trúc Ngữ, ai biết nguyên nhân.

      Mệnh lệnh này khiến Bạch Nhận đường mấy năm nay như thể bị bao phủ bởi vòng đen đục.

      “Hỏi các ngươi đấy, sao .” Quản gia nhịn được: “Rốt cuộc lục soát rồi hay chưa.”

      Gia đinh kinh hoàng, chỉ đành phải mở mắt bịa đặt: “Lục soát rồi. có ai.”

      “Vậy tốt, vừa hay ta đau bụng.” Quản gia vừa xong liền mở cửa nhà vệ sinh, vào giải quyết.

      Bọn gia đinh nhìn quản gia, trong lòng kính ngưỡng như nước Hoàng Hà thao thao bất tuyệt, nhà vệ sinh bẩn thỉu như thế cũng có thể mặt đổi sắc vào, quả nhiên là quản gia, đúng là có khí phách!

      Mà ba người còn lại nhìn thấy hết thảy, trong lòng bắt đầu mặc niệm thay Mộ Dung Dật Phong, xong rồi xong rồi, đàn ông nắng hai sương như thế, cho dù có làm bằng sắt cũng chịu nổi.

      Quản gia tiến vào trong, hai lời, liền cởi quần ra, ngồi xổm xuống.

      dồn khí đan điền, mặt trướng đến đỏ bừng, dùng hết sức lực, cuối cùng cũng phát ra tràng tiếng vang.

      Tiếp theo, thỏa mãn mà thở dài hơi, dùng cây trúc dọn dẹp trường xong, nghênh nghênh ngang ngang ra ngoài.

      Quản gia nhìn thấy phía sau , đôi ánh mắt vốn trong suốt đầy sao, giờ này hoàn hoàn biến thành đục ngầu màu tro tàn.

      Náo loạn hồi, bọn gia đinh rốt cục cũng tản .

      Chờ đến khi tất cả an tĩnh lại, bốn người từ nơi thân ra ngoài, lần nữa tụ tập dưới ánh trăng.

      “Sau này ta chết cũng trốn vào bụi cỏ lần nữa!” Liễu Tiểu Ngâm chà chà mu bàn tay, .

      “Sau này chỉ cần ta sống, tuyệt đối dán lên núi giả!” Bạch Tùng Ngữ bên vắt khô y phục của mình, thề.

      “Sau này, bất luận ta là sống hay chết cũng bao giờ bước chân vào nhà vệ sinh thêm bước.” Mộ Dung Dật Phong thẫn thờ, ngẩn người sững sờ, dường như mất thần trí.

      Đào thản nhiên : “Sau này, ta cũng leo cây.”

      thế lập tức khiến cho mọi người công phẫn: “Ngươi phải vẫn êm đẹp sao, còn ngồi đây mát!”

      Đào xoay người lại, giọng : “Bọn họ thả chuột cây.”

      Ba người vừa nhìn, chỉ thấy mông, bắp đùi, lưng Đào đầy vết chuột cắn, miệng vết thương phun máu ra ngoài.

      Mọi người kinh hãi, vội vàng ba chân bốn cẳng chạy tới gỡ chuột xuống cho Đào , cầm máu cho nàng.



      Chương 21: Phân tán

      Edit: Nguyệt Kỳ Nhi

      Beta: Nhã Vy

      “Đợi thêm nữa sáng mất. bằng chúng ta phân ra tìm .” Bạch Tùng Ngữ đề nghị.
      Đây là phương pháp duy nhất, cho nên bốn người liền phân ra, tự mình hành động.

      Hậu viện Bạch gia có rất nhiều gian phòng, lúc này cảnh tối lửa tắt đèn, căn bản thể phân .

      Cho nên Bạch Tùng Ngữ chỉ có thể tìm từng gian bằng cảm giác.

      rón ra rón rén vào gian phòng, nhưng dưới ánh trăng lờ mờ lại phát bên trong có ai, muốn rút ra, ngoài cửa lại vang lên tiếng bước chân.

      Bạch Tùng Ngữ cả kinh, lập tức trốn dưới đáy giường, nín thở.

      Cửa “cạch” tiếng mở ra, ánh trăng chiếu xuống mặt đất hai bóng người cao thấp.
      “Công, ngươi chắc ? Ta sợ bị phát .”

      “Thụ, yên tâm , vừa rồi ta xem xét, mọi người đều ngủ say.”
      “Vậy… Được rồi.”

      Hai đôi chân tiến sát lại, bao lâu sau, đầu Bạch Tùng Ngữ phát ra tiếng động mập mờ.

      “Công, chờ chút! Ta sợ!”

      “Thụ, chẳng lẽ lòng ngươi như lòng ta sao?”

      “Công, làm sao có thể như thế chứ, đương nhiên lòng ta cũng như lòng ngươi, chẳng qua là mặc dù lòng ngươi đối với ta là như thế, mà lòng ta đối với ngươi cũng như thế, nhưng người khác hiểu lòng chúng ta, nếu như bị quản gia phát chúng ta làm loại chuyện này, bị đuổi ra khỏi Bạch phủ !”

      sao, ta biết nghề làm pháo đốt, cho dù bị đuổi , ta cũng có thể nuôi sống ngươi.”

      “Công, ngươi ?”

      “Thụ, đây là dĩ nhiên.”

      “Công!”

      “Thụ!”

      Hai người đỉnh đầu bắt đầu phát ra tiếng rên rỉ mê hồn

      Bạch Tùng Ngữ nắm chặt tay, các đốt ngón tay trắng bệch như muốn rách cả da.

      thề, ngày mai nhất định phải tăng thêm mấy chữ to trong gia quy: “ được cửa sau(*), nếu bị băm tiểu kê”.

      (*) cửa sau: Ý chỉ việc hai này ò ý e đấy ạ =.=

      Nhưng trước hừng đông, chỉ có thể yên lặng vận dùng hết ý chí kiên nhẫn của bản thân.

      Vân thúc từng qua: chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất. Cho nên nơi Bạch Chí Quang hoặc Bạch Trúc Ngữ cố hết sức che dấu bí mật chắc có lẽ là lối vào hậu viện.

      Nhưng nếu người sắp mốc meo như Vân thúc mà cũng biết nguyên tắc này, vậy người trong giang hồ tất cũng biết hết .

      cách khác, bí mật kia khẳng định ở lối vào.
      Dĩ nhiên, cũng ở sâu trong hậu viện, bởi vì đó chính là nơi giống nơi người ta hay giấu đồ nhất.
      Cho nên bí mật tuyệt đối ở trung tâm hậu viện, cũng chính là căn phòng trước mặt mình đây—— Đây chính là suy nghĩ của Mộ Dung Dật Phong.

      Vì thế rón rén tới trước cửa, dùng chủy thủ đẩy cửa ra, lặng lẽ lẻn vào phòng.

      Trong phòng rất an tĩnh, thỉnh thoảng lại nghe hai tiếng ngáy, chứng tỏ nơi đây có người sống.

      Chờ ánh mắt thích ứng với bóng tối, Mộ Dung Dật Phong nhìn thấy người nằm giường.

      Người nọ quay lưng vào vách tường ngủ, vì thế nhìn mặt, Mộ Dung Dật Phong liền nhàng tới gần, cẩn thận xem xét người này có phải là Bạch Chí Quang hay .

      Đáy giày đen đạp nền đất tiếng động, từng bước tới gần giường.

      Bởi vì trong phòng là quá tối, Mộ Dung Dật Phong còn cách nào, chỉ đành phải cúi người, muốn tới gần nhìn người nọ.

      Nhưng lúc này, người nọ bỗng nhiên lật người, ngủ hô lớn: “Ta muốn nam nhân! Rất nhiều rất nhiều nam nhân! Cho ta nam nhân!”

      Mộ Dung Dật Phong bị dọa cho sợ đến hồn phi phách tán, nhất thời quát to tiếng.

      chỉ là bởi vì người này đột nhiên xuất mớ, cũng bởi vì, thấy ba điểm.

      Thứ nhất, đây là nữ nhân.

      Thứ hai, đây là lão bà.

      Thứ ba, cũng chính là điểm quan trọng nhất, bà ta chính là Vương quả phụ muốn chịu trách nhiệm mấy ngày trước kia!

      là quá kinh hãi! Mộ Dung Dật Phong chuẩn bị thần biết quỷ hay chạy trốn, ai ngờ Vương quả phụ lại mở mắt đúng lúc này.

      Nhìn thấy Mộ Dung Dật Phong, mắt bà ta ánh tia mừng như điên: “Trời ạ, công tử. Ngươi rốt cục từ thiên tân vạn khổ tìm đến ta! Trái tim của ta, vì quá vui mừng mà đập loạn rồi! Cải lương bằng bạo lực, chúng ta đừng để ý tới những lễ nghi kia nữa, bây giờ trực tiếp làm vợ chồng cho rồi!”

      xong, Vương quả phụ liền lôi Mộ Dung Dật Phong vào trong chăn.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :