1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đàn Ngọc Giai Nhân - Tứ Phương Vũ (9 Chương + Vĩ Thanh)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 8

      ***

      Bên trong hoàng cung, bông tuyết của đêm qua bắt đầu ngấn sương mặt đất, thân ảnh dật nhã đạp lên thảm cỏ vẫn còn vài bông tuyết, Hoàng thành như nhận hết bông tuyết của ngày đông, làm cho người ta phải bước chậm rãi đó.

      đến cạnh hồ kết băng, nhìn tảng đá bên bờ, vài bông tuyết che lại miếng lá rách, nhặt mảnh lên, vò nát nó, sau đó vứt xuống hồ băng.

      Người đó thở dài, hơi thở đầy sương mù, khí lạnh như băng nhưng mát mẻ, hít ra thở vào cứ ngỡ như thưởng thức sương trắng.

      Cánh hoa đào trắng nhuộm màu tím, mái tóc dài ngang vai dùng trâm để buộc lên, mái tóc cùng váy áo tung bay dưới nắng sớm, thoạt nhìn thoát tục mà kiều.

      Lững thững con đường quen thuộc, bỗng thấy người đến, gương mặt tuấn tú, thần thái đoan chính, gương mặt này cũng thập phần quen thuộc.

      “Tô Tứ công tử, lâu thấy ngươi tiến cung, bây giờ rốt cuộc cũng được gặp lại ngươi.” Lão cung nữ xông đến, thấy Tô Thiếu Sơmừng rỡ .

      “Nhìn nét mặt của Đổng tỷ tỷ hẳn là nhớ ta lắm.” Nở nụ cười dịu dàng thanh nhã, Tô Thiếu Sơ nhíu mày : “Nếu biết có người nhớ ta, ta trở về sớm hơn.”

      “Tứ thiếu phong lưu đa tình mọi người đều biết, người nhớ ngươi đâu phải chỉ có mình ta.” “Đổng tỷ tỷ” gần như là bằng tuổi mẹ của Tô Thiếu Sơ .

      “Làm cho người ta nhớ nhung là tội, mà ta thích nhất là phạm tội, hơn nữa còn là với ‘Đổng tỷ tỷ’ của ta.”

      “Nhìn ngươi này, vẻ mặt xanh xao, người ốm yếu, dạo này ngươi đâu vậy?” Thấy người trước mặt có phần gầy , tình mẹ bao la trong người nàng lại kiềm chế được.

      “Đương nhiên là thâm sơn cư, chữa thương đau lắm a! Ai bảo ta phong lưu đa tình quá làm gì.” Tô Thiếu Sơ giả vờ đáng thương, cũng phải cảm ơn đế đô dân chúng ngừng biến tấu câu chuyện, làm ngay cả muốn xuất cũng phải tránh .

      “Aiz! Với điều kiện của ngươi, còn sợ gặp được nào tốt hơn sao, tuổi còn trẻ, phải biết nắm bắt cơ hội, đừng bỏ lỡ để rồi nuối tiếc.” Nhớ tới chuyện lớn xảy ra lâu trước, “Đổng tỷ tỷ” vội vàng an ủi .

      “Aiz! Có Đổng tỷ tỷ vậy, Thiếu Sơ hiểu rồi.”

      Đầu lông mày khóa chặt lại, tỏ vẻ u buồn, lão cung nữ thấy vậy, đau lòng thôi, vội vàng sang chuyện khác.

      “Mấy ngày nay Thái tử cứ nhắc ngươi, nhắc nhắc lại, hôm nay tiến cung để gặp Thái tử sao?”

      “Hôm nay là đến thăm tỷ tỷ, thuận đường đến thỉnh an trưởng công chúa.”

      Thực tế là vì sư phụ mà đến, trong khoảng thời gian này, sư phụ ở trong cung mà lòng như lửa đốt, sợ bình an được, hơn nữa, bên ngoài bắt đầu xuất lời đồn bị bệnh nặng, , sợ là có người đồn chết luôn rồi ấy chứ.

      “Trưởng công chúa mấy ngày nay tâm trạng vui, gầy ít, ngươi vào vài câu giúp người đỡ buồn, làm bạn với bà ấy cũng tốt!”

      Tô Thiếu Sơ nghe vậy, cảm thấy là do mình làm cho sư phụ lo lắng, tự trách thôi!

      “Hôm nay hoàng cung tổ chức thi bắn cung rất long trọng, mười lăm tuổi trở lên, hai mươi lăm tuổi trở xuống đều được tham gia, hoàng thượng muốn tìm nhân tài để giúp thái tử, Nhị hoàng tử và Tam hoàng tử mở màn; chiều nay Tây Cương tiến cống lễ vật, buổi tối còn phải tổ chức thịnh yến xa hoa, ngay cả vũ cơ [người khiêu vũ], nhạc khúc cũng phải nổi bật, long trọng còn hơn năm trước, ngươi có tham dự ?” Coi như xem náo nhiệt cũng hay.

      “Mấy thứ này bình thường đều tổ chức cho có thôi mà, sao năm nay lại đặc biệt như vậy?”

      “Mấy vị hoàng tử , làm vậy là để ngoại tộc biết Trung Nguyên chúng ta lớn mạnh như thế nào, giàu có như thế nào, ngay cả người khiêu vũ cũng xinh đẹp hơn người, làm cho họ chảy nước miếng ra được.”

      Tô Thiếu Sơ nghe vậy bật cười, người ra những lời này chắc chắn là Cửu hoàng tử, Thập hoàng tử và Thập Nhất hoàng tử; ba người này nổi tiếng hoạt bát đáng , thích nhất là chơi chung chỗ, thường ra những lời làm cho người ta cười thôi.

      “Tham gia, tham gia, dĩ nhiên là phải tham gia rồi!”

      Lão cung nữ còn bận bịu chuẩn bị, nghe vậy cáo từ rời trước, còn quên dặn dò phải chăm sóc thân thể cho tốt, đừng vì thất tình mà làm mình tổn thương.

      “Đau khổ vì tình ư?!” Tô Thiếu Sơ cười tự giễu, “Ta còn biết tư vị của tình là gì…”

      xoè bàn tay ra, ngón tay là chiếc nhẫn được chạm khắc tinh xảo …

      “Ta biết bí mật của các ngươi.”

      Năm đó, quyết định ở cùng sư phụ, lại lại, bôn ba giữa Nam Nguyên và đế đô nữa, định ra thân phận, cho dù có ở đây cũng có ai phát , ngờ, tiếng cười của đối phương, phảng phất như , sớm biết đáp án.

      “Làm sao ngươi biết?” Đến nay, thân phận của , có rất ít người hiểu .

      “Cảm giác! người phong nhã, người cao ngạo, biết cứ nghĩ rằng đó là tính tình thay đổi, nhưng ta biết, điều đó đơn giản như thế.”

      “Lần trước ngươi dùng tiếng tiêu dẫn ta là thử ta?” Bí mật cuối cùng cũng bị phát , cảm giác này đúng là vui tẹo nào.

      Gương mặt xinh đẹp che miệng cười.”Ta chỉ muốn biết, có cùng bộ dạng bên ngoài, nhưng bên trong có giống như vậy ?”

      “Cuối cùng ngươi có thích đáp án này ?”

      “Thử mãi vẫn chưa thỏa mãn hay sao?”

      “Còn gì ? Có cần ta phối hợp ?” buông tay, điệu bộ dường như khách khí vậy.

      “Đừng mất phong độ như vậy, ta đưa cho ngươi thứ, coi như là kỷ niệm, nhưng ngươi phải hứa với ta điều.”

      Thiếu nữ mang chiếc nhẫn vàng ra, ở bên có ba viên ngọc vây lấy cái nhụy bên trong, đặt lên tay .

      “Trong chiếc nhẫn này có giấu hai kim châm và ba viên Húc Nhật đan hồng, có thể giúp ngươi lúc nguy cấp.”

      “Húc Nhật đan hồng!” Là cực phẩm, trị thương tốt nhưng rất khó luyện, luyện suốt mười năm chỉ được viên, mà nàng ta cho ba viên.

      Nhìn hạt châu nằm giữa chiếc nhẫn vàng, thể bội phục nhanh nhạy khéo tay của nàng ta.

      “Cho dù là trúng độc hay nội thương, Húc Nhật đan hồng cũng có thể cứu ngươi lúc nguy cấp, nhưng nên nhớ, nó chỉ có tác dụng chữa vết thương, chứ phải linh dược, Húc Nhật đan hồng có nội lực rất mạnh mẽ, mỗi lần dùng là hao tổn ba phần nội lực, vậy nên cho dù là trúng độc nặng cũng nên tìm dược liệu để trị trước, tránh sử dụng nó.”

      Mất đến ba phần công lực?! “Đây là thuốc chữa bệnh hay là thuốc độc thế?”

      “Vậy phải xem ngươi dùng nó như thế nào, chỉ cần trúng độc hay bị thương đều trị được, theo mức độ mà Húc Nhật đan hồng làm hao tổn bấy nhiêu phần nội lực của ngươi, nhưng dù dùng rồi hay hồi phục công lực rồi cũng phải nghỉ ngơi thời gian dài.”

      “Hi vọng ta có cơ hội dùng đến nó.” Có dùng tới, chắc chắn tình huống lúc đó thập phần bi thảm! “Ngươi muốn ta hứa điều gì?” Đeo chiếc nhẫn này vào, trở thành vật trang sức duy nhất người.

      ở Nam Nguyên, chuyện của Đông Vực.” Thanh thập phần bất đắc dĩ, nàng ta lấy cây tiêu dài ra.”Sau này, nếu ngươi gặp thay ta giao cây tiêu này cho .”

      “Vì sao ngươi tự mình giao cho ?” Hỏi ra những lời này, lập tức cảm thấy hối hận.

      trước mắt chỉ mỉm cười, nhưng nụ cười gắng gượng, môi tím tái , ngay cả lớp phấn dày cũng lấn át được, trời sinh bệnh tật làm cho thời gian nàng còn sống càng lúc càng ít.

      “Tại sao lại nhờ ta giao cho ?” Nhận lấy cây tiêu, cây tiêu hẫng mà như nặng ngàn cân vậy, làm cho lòng cũng chùng xuống.

      “Bởi vì ngươi hiểu lòng ta nhất, cho dù chúng ta ở đây, đáp án cuối cùng là cái gì, ngươi cũng biết.”

      Nụ cười đó bỗng trở nên kiên định, giống như cho biết, nguyên nhân vì sao nàng nhờ , là vì tri cả nhân sinh cũng chỉ có đối phương.

      “Cây tiêu này đại biểu cho lòng ta, giao cho ngươi, nó tựa như sinh mạng của ta, khi nghe được tiếng tiêu này, ta sớm rời xa khỏi trần thế phức tạp này, có người mang tiếng tiêu, thay ta lời từ biệt với ngươi.”

      “Nếu vậy, ta cam nguyện cả đời cũng nghe thấy tiếng tiêu này.” lòng, lời lòng, xuất phát từ nội tâm.

      Chiếc nhẫn ngón tay, ba viên vây quanh viên châu ở giữa giờ mất viên, đôi đồng tử thoáng trở nên buồn bã, cho đến khi bông tuyết bay xuống đầu ngón tay, cảm giác lạnh lẽo truyền đến, mới phát , tuyết rơi.

      “Thiếu Sơ đệ muốn đứng trong tuyết cảm nhận cảnh tuyết ngày đông vậy sao?” thanh quen thuộc, theo cây dù đến cạnh Tô Thiếu Sơ.

      Tô Thiếu Sơ cười nhạt, quay đầu nhìn đôi con ngươi tuyệt xa lạ gì với mình, vĩnh viễn dều là thâm trầm như thế, nhưng hôm nay lại pha thêm chút mơ màng, làm cho người ta bất giác rơi vào đôi con ngươi đó.

      Chu Dục thân sặc sỡ, tím, lam, vàng, khoác cái áo choàng lông lên người, thân hình tuấn tráng kiện hơn thường ngày.

      “Tam hoàng tử cũng thưởng thức đấy thôi, có thể gặp được đứa con cưng của hoàng gia ở đây, làm Thiếu Sơ kinh ngạc nên lời!”

      Con đường này hoang vắng, phần lớn là hạ nhân và quan viên thấp bé lại, hoàng thân quốc thích, địa vị tôn quý đều thích đến những nơi này.

      lâu gặp, đệ gầy ít!”

      “Chỉ là chuyện tầm thường thôi, đâu thể so sánh với hoàng thân quốc thích, sắc mặt hồng hào như người.” Aiz!

      “Bỏ chạy từ nguy hiểm, cần phải bồi bổ cho thân thể chứ.”

      “Chỉ là thất tình thôi, có đau lòng chút nhưng cũng tính là hiểm nguy.” Sao lại biết xấu hổ thế này?

      “Đừng cho có lệ với bổn hoàng tử.”

      “Thiếu Sơ sao dám có lệ với Tam Hoàng…”

      Lời còn chưa dứt, quả thông to rơi xuống, Tô Thiếu Sơ còn chưa kịp phản ứng bị Chu Dục kéo vào trong ngực, kinh ngạc ngẩng đầu lên, đôi môi bị phủ chặt lấy!

      Tô Thiếu Sơ mở lớn đôi mắt, vô ý thức muốn đẩy ra, nhưng đối phương dứt khoát nắm chặt hai gò má của , mỗi đầu ngón tay đều như muốn in dấu vào da thịt, hoàn toàn chịu buông tha!

      Tô Thiếu Sơ phiền não, bắt đầu mở chiếc nhẫn tay ra – -

      Mỗi lần là mất ba phần công lực!

      Ngón tay từ từ vận công, nhẫn nhịn cậy mạnh mạnh mẽ này chút!

      Trằn trọc hôn, Chu Dục làm cho mất cơ hội phản ứng, chỉ có thể mở đôi môi mềm mại ra, chạm vào đầu lưỡi muốn tránh cũng được kia, chiếm đoạt rồi lại chiếm đoạt, hai đôi môi quắp lại vào nhau như con sâu!

      Bông tuyết bay lên đầy trời, từng bông từng bông rơi xuống con đường u tối, con đường ấy, ra hai thân ảnh đứng tựa vào nhau.

      Nhiều lần, đối phương vừa thả lỏng chút, Tô Thiếu Sơ lập tức muốn tách ra, nhưng trong nháy mắt lại bị hòa vào nhau, lực mút thậm chí còn nặng hơn!

      “Dừng tay…”

      Tô Thiếu Sơ chịu được nữa bắt đầu giãy dụa, lại bị mút mạnh môi vào, lời lẽ dây dưa, khó phân giả!

      “Hôm nay đột nhiên nghe lời như thế, là vì chấp nhận hay là bị thương trong người?”

      Rốt cục cũng buông cánh môi hồng hào kia, nhưng bàn tay nắm lấy khuôn mặt của Tô Thiếu Sơ vẫn giữ nguyên, Chu Dục đọng nhìn vào đôi mắt chút run sợ kia, khẽ cắn lấy cánh môi bướng bỉnh bên dưới, hai đôi môi cọ sát vào nhau, sau đó từ từ di chuyển lên sóng mũi.

      “Xin ngừng cho, Thiếu Sơ người đơn thế , cách nào kháng cự được ‘ lạm quyền, dùng quyền thế áp người’ Tam hoàng tử.”

      Tô Thiếu Sơ cắn môi, lạnh lẽo trào phúng, đối với hơi thở trêu chọc kia, hô hấp khỏi trở nên dồn dập, tức giận !

      “Thiếu Sơ đệ khá lắm, Tử Phi Song Nguyệt, Vu Tử Yên, có muốn đấu lại ?”

      “Thiếu Sơ hiểu ý của Tam hoàng tử!”

      “Vu Tử Yên chính là Tử Phi Song Nguyệt, dể hai người này lộ thân phận, sau đó cho đống người chứng kiến rằng Tử Phi Song Nguyệt chết, chiêu này đúng là rất thâm!”

      “Tam hoàng tử thể vì Vu Tử Yên và Thiếu Sơ từng có tình cảm mà nhận định, Thiếu Sơ có quan hệ với Tử Phi Song Nguyệt!”

      đệ có thể thừa nhận, Vu Tử Yên, Tử Phi Song Nguyệt đều là ngươi, nhưng huyết khí đả thương độc [Tia: tạm thời tìm được từ nào thích hợp, mọi người thông cảm] lừa được ta!”

      “Cảm tạ Tam hoàng tử quan tâm, Thiếu Sơ tự biết lo liệu, kính xin hoàng tử tự trọng, mau buông tay!” Đối với ánh mắt, sóng mũi thủy chung vẫn đối diện với mình, đôi đồng tử thoáng trở về vẻ lạnh lùng lãnh đạm trầm, thấy hề có ý định buông tha, Tô Thiếu Sơ đành phải : “Xin Tam hoàng tử đừng làm hạ nhân kinh sợ.”

      Tam hoàng tử Chu Dục cùng Tô tứ thiếu đứng dưới trời tuyết, hai bên còn liếc mắt đưa tình, làm cho thái giám, cung nữ ngang qua khiếp sợ dám lên tiếng.

      Tam hoàng tử và Tô tứ thiếu bị đồn có quan hệ mờ ám còn là sớm chiều, hôm nay lại có thể xác minh ngay trước mắt!

      Cuối cùng, dưới ánh mắt bén nhọn của Chu Dục, mọi người vội vàng sợ hãi chạy trốn, trong lòng lại rung động chí cực, vội vã chạy khẩn cấp thông báo tin tức cho những người quen biết.

      “Võ công của Ma Hi từ trước đến giờ hàn công thành độc, cho dù Tích Độc kỳ châu có thể trị độc nhưng đối với loại độc này của Ma Hi cũng trở nên vô dụng.”

      Có nghĩa là muốn cho biết, cho dù có dùng Tích Độc kỳ châu cũng có ích lợi gì!

      “Cảm tạ Tam hoàng tử, nhưng người cần phải phí nhiều công sức như thế.”

      Chu Dục rốt cuộc cũng chịu buông ra, Tô Thiếu Sơ thầm thở ra, nếu , bây giờ mình có thể ra tay như thế nào, hiểu .

      Chu Dục nghe vậy, chỉ thở dài : “ đệ xa lạ gì với thảo dược y lý, trong lòng nên hiểu , có thể hóa huyết khí chi độc, phải dựa vào thuốc, mà là hơi nóng khi trời, đất, và nước giao hội cùng nhau!”

      Lúc này, từ phương xa truyền đến tiếng trống dồn dập, còn có tiếng người la lên;

      “Xem ra cuộc thi bắn cung bắt đầu rồi, nghe Tam hoàng tử là trong những hoàng tử mở màn, mau ! Đừng để hoàng thượng đợi người!”

      Lúc này, con đường u tối, Yến Bình Phi và Phong Ngôn cũng xuất đằng sau chủ nhân.

      “Tam hoàng tử, tạm biệt.” Tô Thiếu Sơ lui sang bên, lễ phép .

      Thấy vậy, Chu Dục chỉ cười to tiếng, sau đó đưa tay cởi chiếc áo lông chồn người, khoác lên vai Tô Thiếu Sơ!

      “Tam hoàng tử? !”

      Hành động này làm cho Tô Thiếu Sơ ngẩn ra, áo lông vẫn còn hơi thở của , ấm áp như vây lấy Tô Thiếu Sơ.

      “Ta rất mong, có ngày đệ có thể uống thêm chén rượu với ta nha!” Đưa tay ra, muốn phủ lên môi , nhưng đối phương lại nhanh chóng nghiêng người tránh được, thanh của Chu Dục tránh nỗi khát cầu.”Vĩnh viễn cũng cho người ta được vui, làm sao để độc chiếm môi của ngươi, thân thể của ngươi, lòng của ngươi đây?”

      “Dù Thiếu Sơ khích lệ việc mộng tưởng hão huyền, nhưng nếu chút mộng tưởng hão huyền có thể làm cho Hoàng tử bớt chút hành động thực tế … Như vậy cũng sao!” Tô Thiếu Sơ điệu bộ chăm chú suy tư .”Cứ theo đuổi mãi giấc mộng thành thực, hậu quả cũng khó xử lắm nha!”

      Đợi nội thương của khỏi , còn dám ôm , hôn cứ đợi xem!

      Aiz! ra ôm ai cũng sao, chỉ cần đừng động đến Tô Thiếu Sơ là được rồi, để ý cảnh tượng “Quên mình vì người”, ở trong mộng muốn ôm, muốn sờ soạng thế nào cũng thành vấn đề, chỉ cần để tên này thỏa mãn, đừng có cho người khác nghe là được rồi.

      “Bổn hoàng tử muốn, cho dù là giấc mộng khó thành, cho dù là phải dùng tất cả thủ đoạn, cũng quyết phải có được!” Chu Dục mỉm cười, vừa nhắc nhở vừa tuyên cáo, “ đệ cũng nên cẩn thận! Chỉ cần ngươi chủ động đến tìm bổn hoàng tử, đó cũng là lúc mộng đẹp trở thành .”

      Tô Thiếu Sơ cau mày, ràng là ám chỉ khi tìm đến Chu Dục, chẳng lẽ là lúc ra tay sao?

      -++-

      “Trưởng công chúa, Tô gia Tứ công tử, Tô Thiếu Sơ bái kiến.” Bên ngoài phòng, cung nữ hành lễ bẩm báo .

      “Mời vào.”

      Chu Tinh Bình cùng cung nữ ra ngoài sảnh, dù bước vào tuổi trung niên nhưng ăn mặc vẫn giản dị, khí chất quý phái trời sinh, dĩ nhiên cũng tự động tỏa ra khí thế trang nhã động lòng người.

      “Các ngươi lui ra hết !”

      Đợi đến khi toàn bộ cung nữ trong phòng đều lui ra rồi, Tô Thiếu Sơ lập tức chạy đến bên Chu Tinh Bình vẻ mặt niềm nở ân cần.

      “Sư phụ!” vội vàng chạy đến, đỡ ân sư trước mặt.

      “Sơ Nhi, con sao chứ? Nghe con gặp chuyện may, đại ca con ràng, làm sư phụ lo lắng muốn chết.” Chu Tinh Bình xoa mặt đồ đệ, tràn đầy đau lòng, “Sao con lại gầy nhiều vậy, sắc mặt cũng được tốt, Phỉ Thúy đan đủ sao? Sư phụ vẫn còn đây, con cầm !”

      “Sư phụ, người đừng lo lắng, cứ sợ bóng sợ gió thôi, con sao mà.” Tô Thiếu Sơ nở nụ cười mến, : “Đại ca như thế nào?”

      Đại ca rất kính trọng trưởng bối, nhưng ăn cũng thận trọng quá .

      “Đại ca của con con và Phó đại hiệp toan tính chuyện, cẩn thận bị thương, hy vọng có thể dùng Phỉ Thúy đan để nhanh chóng hồi phục.” Chu Tinh Bình hiểu được.”Hai người làm gì thế? Có chuyện gì mà có Phó đại hiệp, con còn bị thương?”

      “Giúp mấy người trong triều đình bắt người xấu, con nhờ Phó huynh giúp con, kết quả cẩn thận bị rơi vào bẫy, chỉ là vài vết thương thôi, đáng ngại.”

      May mà Phó Diêu Phong kịp thời tìm thấy bị thương nặng, nằm hôn mê, lại sớm chuẩn bị tốt mọi thứ, nếu trở thành thi thể nằm giữa sông rồi.

      “Đừng lừa gạt sư phụ, dù nội công của ta mất nhưng ta vẫn bắt mạch được, hai đầu lông mày của con có màu xanh nhạt kỳ lạ, ràng là bị trúng huyết độc khí.”

      Chu Tinh Bình ấn ngón tay lên mạch của , mặt biến sắc.” Lượng chưởng của Ma Hi?!”

    2. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Chương 9

      ***

      “Oa oa – -” Vô Ưu thân đỏ y vui sướng la lên.”Quả nhiên công lực bắn tên của Thất hoàng tử cực cao!”

      “Đúng đó – -” Vô Sầu hồng y cũng vui mừng tỏ vẻ đồng ý! “ hổ danh là chủ nhân của tụi mình.”

      Hai nha đầu xinh đẹp, mặt mũi giống y như đúc, người đeo lấy cây cung dài người, người ôm đồ trang bị đầy đủ, vừa la vừa nhảy.

      Chu Dục ngồi bên vừa uống rượu, vừa nghe điệu mềm nhũn của các nàng, tựa như chim sơn ca hót, đáng cực kỳ.

      “Hoàng chủ nhân, người có muốn bắn thêm vài cái !” Vô Sầu hưng phấn quay đầu hỏi.

      Nhìn màu ráng gà ở phía chân trời, lắc đầu.

      Hôm nay, trừ nghi thức bắn tên mở màn ra, bắn liên tiếp ba lần cho các hoàng đệ xem, cũng chỉ đạo bọn họ đến suốt trưa, giờ phút này, chỉ muốn hưởng thụ thời gian thư giãn, nhàn nhã ngắm hoàng hôn.

      muốn nữa sao?” Vô Ưu tỏ ra mất mát.

      “Ở đây cho đến khi các ngươi xem xong cuộc thi.” Biết các nàng thích tò mò náo nhiệt, Chu Dục cười .

      “Có – – cám ơn Hoàng chủ nhân!” Hai tiểu nha đầu quấn lấy Chu Dục, làm nũng hoan hô.

      “Hai tiểu hoàng của bổn hoàng tử đáng lắm.” Chu Dục dịu dàng cười, vỗ vỗ đầu các nàng.”Mau xem , xem xem người chiến thắng cuối cùng có phải là Thất hoàng đệ của các ngươi .” Nhìn sắc trời này, hẳn là cũng sắp kết thúc rồi.

      “Dạ!” Vô Ưu, Vô Sầu vui vẻ chạy ra ngoài, tiếp tục xem trận đấu.

      “Là Tô công tử – – Tô công tử ở bên kia – -” Vô Ưu phát , dưới bóng tùng xa xa là thân ảnh rất quen thuộc, khỏi vui sướng hô to.

      “Đúng rồi – – là Tô công tử!” Vô Sầu cũng hưng phấn, dùng sức quơ quơ tay.”Tô công tử – – chúng ta ở đây – – “

      Đáng tiếc, khoảng cách quá xa, đối phương hiển nhiên có nghe thấy, vẫn bước chậm chầm chậm xuống thềm đá.

      “Hửm? Sao cái áo khoác lông chồn đó giống của Hoàng chủ nhân quá vậy.” Áo lông chồn vô cùng quý báu, ngay cả trong hoàng thất cũng chỉ có Hoàng đế, Thái tử và Tam hoàng tử mới có mà thôi, sao Tô công tử cũng có?!

      “Đó là của Hoàng chủ nhân mà!” Vô Ưu nhận ra .

      “Hoàng chủ nhân?” Hai nàng nhìn về chủ nhân đến phía sau.

      Ngắm nhìn phía xa xa, thân hình quen thuộc phủ lên chiếc áo của , cảm giác khác thường, xao động nội tâm của Chu Dục.

      Bóng tùng in thềm đá, Tô Thiếu Sơ dù bước chậm như nhàn nhã chơi, nhưng đầu óc lại suy tư dứt về sư phụ Chu Tinh Bình….

      “Sơ Nhi, sao con lại trúng độc trong võ công của Ma Hi?! Chẳng lẽ Ma Hi chuyển mục tiêu sang con sao?”

      phải, sư phụ người đừng gấp gáp như vậy, người của Ma Hi có thù oán gì với con, chưởng này hoàn toàn là ngoài ý muốn!” vội vã an ủi sư phụ.

      Chu Tinh Bình bắt lấy tay Tô Thiếu Sơ, : “ Lượng chưởng có thể dùng nhiệt khí của trời, đất và nước khi giao nhau để giải độc, chỉ cần ngâm cho đến khi chảy mồ hôi là có thể giải được phần lớn độc trong cơ thể!”

      Nhiệt khí của trời, đất, nước! Chu Dục cũng từng đến điều này!

      “Sư phụ còn nhớ, lúc đầu, có cao nhân về phong thủy đến đế đô, cũng đê đô có nơi mà nhiệt khí của trời, đất, nước giao nhau, nhưng cuối cùng lại tìm được, nơi đó là ở đâu.”

      “Sư phụ, con nhờ Phó huynh tìm cao nhân về tìm thử, thân thể của người vừa tốt lên, đồ nhi cũng có việc gì, người đừng lo lắng quá.” Tô Thiếu Sơ đỡ nàng ngồi lên ghế.

      “Sơ Nhi, dù cho tìm được nơi đó con cũng có thể tìm Lan Xích Thạch, nó có thể ức chế tạm thời độc của Lượng chưởng trong con!”

      “Lan Xích Thạch?” Loại đá này khác gì ngọc quý ngàn năm khó tìm, khó khăn lắm mới tìm được viên.

      “Khuyên tai mà Dục Nhi đeo từ đến lớn là viên hồng ngọc, cũng chính là Lan Xích Thạch!”

      Lan Xích Thạch ở người Chu Dục! Nhớ tới lời của sư phụ, Tô Thiếu Sơ biết mình gặp phiền toái!

      Vào lúc này, ánh sáng chói lóa, tiếng nổ vang trời đột nhiên xuất cùng lúc, làm cho Tô Thiếu Sơ chấn kinh (Chấn động + kinh ngạc) !

      Đồng thời, tiếng thở dài quen thuộc cũng bay đến – -

      Lên tiếng hỏi gió, nên nơi nào, lên tiếng hỏi nguyệt, khi nào buồn? Đêm dài vô tận, mộng đẹp bao nhiêu? Gió thuận phá sóng hồng trần, có cánh khó bay qua vạn núi, cuối cùng tiêu tâm tiều tụy, duyên, khó gặp; mộng, khó mơ …

      … Cây tiêu này, đại biểu cho tính mạng của ta, khi ngươi nghe thấy tiếng tiêu, ta rời xa khỏi trần thế phức tạp này, có người dùng tiếng tiêu, lời từ biệt với ngươi thay ta.

      Tô Thiếu Sơ dám tin, chậm rãi quay đầu, quả nhiên, dung nhan diễm lệ vô song chạy về phía !

      “Xước Nhi!”

      gọi ra cái tên, người đó vui mừng nhảy vào lòng , ôm chặt lấy !

      “Người đó là ai? Sao lại ôm Tô công tử?”

      “Tô công tử là của chúng ta, cho nàng!”

      Liễu Vọng các, hình ảnh này đều thu vào đáy mắt Vô Ưu, Vô Sầu bắt đầu cảm thấy bất bình, Chu Dục đứng phía sau chỉ nheo mắt lại.

      “Ngươi ở Trung Nguyên! ra là ngươi cũng tới Trung Nguyên rồi?”

      “Ta…”

      “Mấy năm rồi gặp ngươi, hại ta nghĩ ngươi để ý đến ta nữa, kết quả ngươi vẫn còn lo lắng cho ta, đúng ?”

      Phong Xước Nhi vừa hưng phấn vừa ngập ngừng , đôi mắt nàng đen nhánh, trong đó mang theo đầy vẻ sức sống, giờ phút này, nàng vừa mong đợi, vừa hy vọng, nhưng cũng rất sợ, sợ rằng đối phương lại lạnh lùng với nàng, vĩnh viễn chỉ thích làm nàng tổn thương.

      “Sao nhìn ngươi đau thương quá vậy? Là vì nhìn thấy ta sao? Ngươi vui vẻ hay là vui đây?” Suy nghĩ của là khó bắt, khi dịu dàng thân thiện, khi độc lạnh lùng!

      “Quân Nhi… Quân Nhi nàng… khi nào vậy?” Nhẫn nhịn kích động trong nội tâm, Tô Thiếu Sơ hỏi.

      “Tỷ tỷ?” Phong Xước Nhi hiểu lại hỏi như vậy, khó hiểu : “Hơn năm trước, tỷ tỷ rồi, lúc ấy ngươi còn khảy đàn đưa tiễn nàng, ngươi quên rồi sao?”

      “Hơn năm trước!” Tô Thiếu Sơ bi thương cười.”Quân Nhi chết, nàng còn với ta, chẳng lẽ sợ ta khổ sở sao?”

      “Ngươi gì vậy? Ai cho ngươi cái gì?” Phong Xước Nhi liên tiếp hỏi , dù vậy vẫn hưng phấn ôm chặt . ” Ngươi ở Trung Nguyên có nhớ ta ? mau? Có ?”

      Tô Thiếu Sơ đành lòng làm tổn thương cho tâm hồn thiếu nữ của nàng, đành ôn hòa vỗ vỗ lên tóc nàng, cởi chiếc áo choàng lông chồn ra, phủ lên người Xước Nhi, biết rằng hành động này làm cho đôi đồng tử sắc bén ở phương xa chìm vào lửa giận.

      “Vô Ưu, Vô Sầu.” Chu Dục đưa tay. “Đưa cung, tên đây.”

      “Dạ!” Hai nha đầu lập tức lục lọi tìm đồ.

      Chu Dục lắp tên, giơ cung lên, sau khi kiểm tra đầy đủ rồi, mục tiêu là – – choàng chiếc áo lông chồn màu tía!

      “Đồ của Chu Dục ta, ai cũng đừng nghĩ có thể chạm vào, cho dù là nam hay nữ, cho dù là đồ hay người, cũng cho trong lòng của có ai khác, Thiếu Sơ đệ, coi như là dạy dỗ ngươi chút vậy!”

      “Xước Nhi, ngươi nghe ta …” Khẽ đẩy ra thiếu nữ trong lòng, Tô Thiếu Sơ biết nên giải thích như thế nào, bỗng giật mình nghe tiếng xé gió! “Xước Nhi – -“

      Hai chữ “nguy hiểm” còn chưa kịp thốt ra, mũi tên xé gió lướt , xoay người lại, ánh sáng màu ngân bạc xẹt qua, mũi tên bị cắt làm hai, cắt làm hai mũi tên!

      Tô Thiếu Sơ ở bên cạnh thầm than sợ hãi, suýt nữa quên mất, Phong Quân Nhi, Phong Xước Nhi, hai tỷ muội này, người ca hay múa đẹp, người thuộc cao thủ kiếm thuật, nhận hai ai dám nhận nhất!

      “Thích khách – – có thích khách xông vào hoàng cung – – “

      “Người đâu – – mau bảo vệ Tam hoàng tử – – “

      Vô Ưu, Vô Sầu Liễu Vọng các ngừng la lên, kinh động toàn bộ thị vệ bên cạnh, vội vàng chạy đến bảo vệ.

      “Thích khách ở bên kia – – là nữ nhân mặc áo lông chồn màu tía!” Vô Ưu, Vô Sầu chen vào giữa đám thị vệ, chỉ vào mục tiêu phía trước.

      “Đáng chết, là Chu Dục? !” Nhìn Liễu Vọng các xa xa, là thân ảnh vô cùng quen mắt, Tô Thiếu Sơ vội vàng kéo Phong Xước Nhi chạy như điên.

      “Phong Ngôn!” Chu Dục trong Liễu Vọng các gọi tâm phúc đằng sau.

      “Có thần.”

      “Người đó có ý định nhúng chàm người của bổn hoàng tử, ngươi nhất định phải mang đầu nàng về đây!”

      “Dạ!”

      Nhận được mệnh lệnh, Phong Ngôn tung người như bay, thân ảnh nhanh chóng biến mất, trong nháy mắt, lướt qua rừng cây, lướt qua thị vệ, đuổi theo dấu chân tuyết.

      “Nhớ phải chém mấy dao vào, đừng có cho nàng chết tử tế!”

      “Đạp thêm mấy cái nữa, ai bảo nàng ta cướp Tô công tử của chúng ta!”

      Vô Ưu, Vô Sầu bên hô bên hét, ngừng thêm dầu vào lửa!

      “Hoàng chủ nhân, phải kêu Phong Ngôn bắt sống nàng, chúng ta đảm bảo, nàng chết được sống cũng xong, cả đời cũng đừng nghĩ có thể nhìn thấy Tô công tử nữa!”

      “Còn phải chặt hai tay của nàng, xát muối vào, vĩnh viễn cũng cho ôm Tô công tử nữa!”

      Hai dung nhan xinh đẹp, vẻ mặt ngây thơ, lại ra những ngôn ngữ như vậy, rất hợp, các nàng càng cười vui vẻ, người ta lại càng sợ hãi!

      “Được được, ta dặn dò Phong Ngôn, đừng giết sớm quá, phải mang người sống về cho các ngươi chơi.” Hai tiểu nha đầu này, quậy phá là yên lòng sao?! Chu Dục cười gọi các nàng đến. “Xem xem ai lực tay tốt hơn, xoa bóp vai cho ta !”

      “Ta, ta! Ta mát xa giỏi nhất!”

      Hai nha đầu cười hì hì, tranh nhau xoa bóp cho chủ nhân.

      “Mang viên ngọc này đến Tô phủ … , còn quá xa, phải ở gần đây, Lục gia!”

      Vừa chạy ra ngoài hoàng cung, Tô Thiếu Sơ lập tức giao tín vật cho Phong Xước Nhi, dặn dò : “Mau chạy về phía đông, Lục gia ở đây khoảng 10 thước, tìm Lục gia Thiếu phu nhân, cho nàng biết chuyện xảy ra, nàng bảo vệ ngươi!”

      “Tại sao phải chạy? Ta vào hoàng cung vốn là có nhiệm vụ, hơn nữa đám thị vệ kia có gì đáng sợ, bao nhiêu ta cũng đối phó được.” Phong Xước Nhi hiểu gì.

      “Ở Trung Nguyên, ở đế đô, dưới chân thiên tử phải cẩn thận, tội thích khách Tam hoàng tử là tội nặng, hay!”

      “Trung Nguyên hoàng đế có lỗi với nhân dân Nam Nguyên, có gì phải sợ, giết ta cũng để ý!”

      “Xước Nhi!” Tô Thiếu Sơ cảm thấy sắp điên rồi, làm thế nào để với đệ nhất kiếm Nam Nguyên, à , tiểu nha đầu ngây thơ này đây?

      Chỉ là bên cạnh Phong Xước Nhi luôn có người theo bảo vệ, sao hôm nay lại chỉ có mình nàng chạy vào hoàng cung.

      “Hơn nữa, đám ô hợp kia làm sao mà bắt được ta?!” Điệu bộ nàng đầy khinh thường.

      “Ta tin năng lực của Xước Nhi, nhưng phải lúc nào dùng vũ lực để giải quyết cũng tốt, thầm tiến hành ngược lại hiệu quả hơn.”

      thầm tiến hành!” Có cần thiết ?

      Tô Thiếu Sơ muốn nữa, bỗng nghe thấy tiếng gió truyền đến đầy hỗn loạn.

      “Có cao thủ đến gần chúng ta!” Phong Xước Nhi lập tức cảm nhận được, tràn đầy tò mò.

      tốt, là Phong Ngôn.”

      “Phong Ngôn!” Nàng cao hứng hô to.”Chính là tên thị vệ lúc trước cùng con của Thánh nữ đến Trung Nguyên?”

      “Ngươi làm gì?” Tô Thiếu Sơ kéo Phong Xước Nhi định tung người lên nóc nhà lại.

      “Có thể thấy được tiền bối mà Nam Nguyên đồn đãi lâu, dĩ nhiên phải chào hỏi cái cho lễ phép.”

      “Còn chào hỏi nữa?!” Tô Thiếu Sơ đau đầu vỗ trán.” là người Tam hoàng tử phái đến để đối phó chúng ta, đừng hành động thiếu suy nghĩ!”

      “Tam hoàng tử!” Phong Xước Nhi nghiêng đầu, càng hiểu được.”Tam hoàng tử phải là con của Thánh nữ sao? Sao phải đối với chúng ta như vậy?”

      “Còn nữa, chịu nghe lời, mau dùng khinh công bay đến Lục phủ , đừng để cho Phong Ngôn đuổi theo.”

      “Ngươi , ta cũng !” Nàng lầm bầm.

      “Ta đến tìm ngươi, biết điều chút, nghe lời .” Phải dụ dỗ mới được.”Chỉ cần Xước Nhi nghe lời, trong thời gian ở đế đô, ngươi muốn đâu làm gì, ta cũng làm với ngươi.”

      Nghe thấy câu này, làm cho Phong Xước Nhi cười to, hai lúm đồng tiền lộ ra, biết điều gật đầu, nhận lấy viên ngọc, ôm cái rồi vội vàng rời .

      “Chẳng lẽ ý trời bắt buộc Thiếu Sơ ta hôm nay phải giao đấu sao!” Rốt cục tiểu nha đầu này cũng chịu bỏ , Tô Thiếu Sơ nhịn được than thở.”Cho dù là nam hay nữ, ta đều phải bán tiếng cười, bán lòng cùng bán thân thể, mới có thể thoát thân.”

      Nhớ tới ban nãy, vừa bị Chu Dục ôm, vừa bị hôn, lại còn bị hờn dỗi, bây giờ, phiền toái nhất là biết nên thế nào với Xước Nhi!

      “Muốn ta tránh khỏi nàng, tiện thể bảo vệ nàng, bây giờ tốt lắm, ý trời ý trời, là đau đầu!”

      Liên tiếp phiền toái, Phong Xước Nhi đến đế đô, Nam Nguyên bắt đầu có hành động với hoàng tộc, Chu Dục lại là vị trí mấu chốt giữa song phương, nhưng lại rắp tâm hại người, làm sao để đối phó cùng lúc với ba bên luôn đây?

      Hơn nữa trước mắt mình…

      Tô Thiếu Sơ nhìn lòng bàn tay bắt đầu xuất màu xanh.

      “Mỗi lần đánh nhau, hao tổn ba phần nội lực … Căn bản phải cách trị liệu.”

      Chu Dục! Lan Xích Thạch! Nhớ tới chuyện khi còn bé, đó còn là nỗi sợ hãi nữa, mà là chuyện khi xưa, nhưng bây giờ mọi chuyện đến nước này, thể giậm chân tại chỗ nữa!

    3. Miên Miên

      Miên Miên Active Member

      Bài viết:
      369
      Được thích:
      119
      Vĩ thanh

      ***

      Khi Chu Dục trở về Tam hoàng phủ, là lúc đèn lên rực rỡ.

      Vừa bước vào “Tung Lân viện”, thân thể bỗng dừng lại, Vô Ưu, Vô Sầu theo sầu hiểu sao nhìn. ”

      Lúc này, tiếng đàn đột nhiên vang lên, giống như tuyên cáo nơi này là của nó, sắc mạnh mẽ dồn dập, như gào thét, xuyên thấu vào ánh trăng xinh đẹp.

      “Có người ở trong thư phòng?”

      “Ai to gan như vậy, dám càn rỡ ở địa bàn của chủ nhân?”

      Vô Ưu, Vô Sầu kinh ngạc dứt, thị vệ Tam hoàng phủ nghiêm ngặt, những người canh giữ “Tung Lân viện” lại là cao thủ nhất đẳng, hôm nay chẳng những có thể vào trong phủ, còn bước vào thư phòng mà ai phát , còn khảy đàn tự tiêu khiển tự nhiên như vậy!

      Chu Dục đưa tay ngăn cản Vô Ưu, Vô Sầu, khóe môi nở nụ cười lạnh lừng, kêu Vô Ưu, Vô Sầu lui xuống, tự mình vào trong thư phòng.

      Khi tiếng đàn trở về chậm rãi bình ổn, thanh quen thuộc cũng vừa lúc vang lên, “Là U Lan cổ khúc, nhàng mà dồn dập, muốn yên lặng cũng khống chế được, từ bắn ra kịp nghe người ta bắn ra.”

      Mở cửa thư phòng ra, đến trước giường, trong Tam hoàng phủ, thân phận của chủ nhân đều đưa lên hết, có ai dám ngồi lên đồ của chủ nhân, giờ phút này, thân thể thư hoãn lại nhàng ngồi xuống giường của .

      Ngón tay thon dài khẽ khảy đàn, giống như tiêu khiển, thử từng sắc của dây cung, đối với người vừa đến, chỉ cười , “Tam hoàng tử vẫn còn thích khúc “U Lan” của Thiếu Sơ sao?”

      ngờ đệ luôn cự tuyệt đến gần ta, hôm nay lại tự mình đến Tam Hoàng phủ.”

      Nhìn thân ảnh thong dong ngồi giường, khóe môi giương cao, đồng tử chỉa thẳng vào Tô Thiếu Sơ, ngón tay khảy đàn tùy ý đặt lên gối, phảng phất đều là vẻ thong dong như thế, nhưng lại toát ra đầy khiêu khích!

      “Thiếu Sơ có chuyện muốn thỉnh giáo Tam hoàng tử, nhưng lại ngại thân phận hèn mọn, dám nhọc công Tam hoàng tử ngài tự mình di giá, đành phải tự mình đến trước cửa.”

      Bình tĩnh ngồi dậy, duỗi người ra, lời lễ phép, nhưng hành động lại đầy liều lĩnh!

      “Ồh? Có nghi vấn gì mà khiến đệ tự mình đưa đến cửa như thế?”

      “Tam hoàng tử có phải dù thế nào cũng phải lấy cho bằng được U Lan hay ?”

      “Bổn hoàng tử , ta muốn, bất chấp thủ đoạn!” Chu Dục bắt đầu đến phía Tô Thiếu Sơ.

      “Nếu ta muốn mượn đồ của người, biết người có từ chối?” Theo bước từ từ đến của , viên hồng ngọc tai cũng càng lúc càng sáng chói.

      đệ khó khi có điều cầu ta, dù khó khăn thế nào, bổn hoàng tử cũng chấp thuận.”

      Khi tiếp cận với người nguy hiểm như Chu Dục, điệu bộ của Tô Thiếu Sơ vẫn nhàn rỗi thay đổi, duy chỉ có đôi đồng tử là trở nên sắc bén.

      “Nếu như thứ đó ở người Tam hoàng tử sao?”

      Trong lòng Tô Thiếu Sơ thầm đếm: bước, hai bước, ba bước…

      người bổn hoàng tử có thứ mà đệ cần?” Chu Dục cảm thấy hứng thú.”Là cái gì?”

      Từ đây đến trước giường chỉ còn lại cánh tay, vươn tay, vừa định chạm vào thứ nghĩ, lại khó có thể nắm được trong tay, “Thiếu Sơ đệ” .

      “Vậy cho Thiếu Sơ mượn Lan Xích Thạch chút – – “

      Dải hồng gấm đột nhiên bay ra, hướng đến phía cổ của Chu Dục, tay của Tô Thiếu Sơ cũng theo đó mà đến, nhưng vừa chạm được vào chuỗi khuyên tai, từ cổ tay truyền đến lực mạnh!

      “Bổn hoàng tử rồi, thứ gì đệ cần ta cũng có thể cho, sao đệ chịu tin?” Dù Chu Dục kịp thời chặn cổ tay của lại, nhưng dải hồng hồng gấm cũng cùng lúc quấn vào cổ !

      “Thiếu Sơ nông cạn, cũng giống như Tam hoàng tử vậy, chỉ hỏi thủ đoạn, biết tin tưởng!”

      Đột nhiên vận mạnh cái, cố gắng thoát khỏi kiềm chế từ cổ tay, dải gấm giơ lên, xoắn thẳng vào cổ của Chu Dục !

      Cổ bị dải gấm bó chặt lại, nhưng Chu Dục những có chút thay đổi, mà còn cười to ầm ĩ!

      “Chỉ hỏi thủ đoạn, biết tin tưởng! Hay cho câu này của đệ, bổn hoàng tử làm sao có thể phụ?”

      Mũi kiếm lách gió bay thẳng đến, Tô Thiếu Sơ chỉ cảm thấy tê dại, tất cả khí huyết như thuận theo dải hồng gấm, xoáy thẳng vào trong cơ thể của Tô Thiếu Sơ. [Ý bảo lúc này Thiếu Sơ tỷ bị nội thương, Dục ca còn đánh thêm chưởng nữa ... ]

      Vẻ mặt ngạc nhiên vừa xuất , Chu Dục lật ngược ván cờ, thân hình của Tô Thiếu Sơ nhàng lui lại, nhảy lên bàn!

      “Ta rồi, chỉ cần ngươi chủ động đến tìm bổn hoàng tử, đó chính là lúc mộng đẹp của ta trở thành !

      Hai bên được kết nối bằng dải hồng gấm, giằng co mà đứng, lại thấy đối phương nở nụ cười đầy thâm ý, dù bị uy hiếp vẫn thấy tức giận.

      Tô Thiếu Sơ thầm kêu ổn, bởi vì từ hai dải gấm truyền đến nội lực, làm cho hoàn toàn thể bỏ tay khỏi dải gấm, làm đau đến tê dại, cảm giác mệt mỏi trống rỗng bắt đầu xuất , hoàn toàn mất thế chủ động!

      đệ cố tình cần gì phải cố tình làm vậy? Còn dùng dải hồng gấm để tạo thành mối lương duyên, bổn hoàng tử làm sao có thể thất lễ, tặng cho đệ đại lễ vậy – – ” Ngón tay của Chu Dục chỉ thẳng vào dải gầm, ánh sáng chói lóa, sặc sỡ như cầu vồng xuất giữa đầu ngón tay, tựa như mũi tên nhọn bắn về phía Tô Thiếu Sơ!

      Kình khí phá thông, uy lực lớn đến mức làm cho Tô Thiếu Sơ trố mắt, chỉ còn lại chút nội lực để chống cực, phi thân né qua, đồng thời rút chủy thủ trong giày ra, cắt dải hồng gấm ra làm đôi, sau đó linh hoạt nhảy lên cửa sổ, chuẩn bị rời .

      “Bổn hoàng tử , tặng đệ món đại lễ, sao đệ có thể nhẫn tâm bỏ vậy chứ?”

      Hiểu ý đồ của , Chu Dục xuất thủ nhanh hơn phần, mượn dải gấm tay, bay thẳng đến bắt lấy Tô Thiếu Sơ.

      “A!” Thân hình nhảy lên cửa sổ la lên tiếng, chủy thủ trong tay đồng thời rơi xuống đất, Tô Thiếu Sơ tựa vào tường, đau đớn che ngực, kình khí cánh tay tựa như chạy vào tim mạch của , trái tim cứ như bị hàng ngàn mũi tên xuyên qua vậy!

      “Thế nào, đệ còn muốn ?” Thoát khỏi dải hồng gấm, Chu Dục tới trước mặt Tô Thiếu Sơ, nhìn vẻ mặt Tô Thiếu Sơ đau khổ, hài lòng cười lạnh.

      “Vậy phải xem … Tam hoàng tử… Cho Thiếu Sơ … Đại lễ gì!” Đau đớn làm cho khó mà được hết câu.

      Tối nay bị bắt chắc rồi, ngoan cố chống lại chỉ làm cho nội thương càng nặng thêm, huống chi, khí huyết chi độc trong cơ thể cũng phải dựa vào , đành phải nuốt nỗi nhục trước mắt lại, tránh cho sau này mất nhiều cơ hội phản kích!

      “Đại lễ này chính là – -” Chu Dục giương tay lên, cỗ nội lực kéo Tô Thiếu Sơ lại, đẩy ngã vào trong khuỷu tay của Chu Dục, “Để bổn hoàng tử xác nhận thân phận và giới tính của ngươi vậy!”

      “Tam hoàng tử… Đại lễ này, Thiếu Sơ cần!” Tô Thiếu Sơ nằm tay , nhìn gương mặt cúi xuống bễ nghễ, ánh mắt dần dần trở nên dữ tợn kia, Tô Thiếu Sơ từ lâu còn biết sợ là gì, lại bắt đầu càm thấy khủng hoảng trong lòng.

      cần sao? Ha ha ha!” cười, tháo vạt áo của Tô Thiếu Sơ ra, cánh tay dò vào trong, bắt lấy dải gấm, ánh mắt thủy chung vẫn khóa chặt vào người bên dưới.”Đứa con thứ sáu của Tô gia, là nữ, cũng là người của Thiên gia ta – – “

      Dải gấm đột nhiên bị kéo xuống, hai đầu vú tròn trịa trần truồng xuất !

      Tô Thiếu Sơ đột nhiên nhắm mắt lại, phải vì cảm thấy khó xử vì trần truồng, cũng phải vì bàn tay to đặt lên ngực kia, mà là vì cặp mắt như sói kia, giống như cướp được con mồi vào tay, cảm thấy hưng phấn, muốn nhanh chóng nuốt con mồi vào bụng!

      chịu nổi nữa, Thiếu Sơ mờ mịt tựa vào tay , cảm giác mình bị ôm lấy, nửa mê nửa tỉnh.

      Chu Dục vuốt ve “nàng” trong ngực, như nhận được chiến lợi phẩm, vào mật thất đằng sau tường, sau đó, bức tường lại trở về như cũ, ánh trăng rọi qua song cửa sổ, yên lặng soi sáng cả thư phòng u tĩnh.

      Hoàn

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :