Vĩ thanh
***
Khi Chu Dục trở về Tam hoàng phủ, là lúc đèn lên rực rỡ.
Vừa bước vào “Tung Lân viện”, thân thể bỗng dừng lại, Vô Ưu, Vô Sầu theo sầu hiểu sao nhìn. ”
Lúc này, tiếng đàn đột nhiên vang lên, giống như tuyên cáo nơi này là của nó, sắc mạnh mẽ dồn dập, như gào thét, xuyên thấu vào ánh trăng xinh đẹp.
“Có người ở trong thư phòng?”
“Ai to gan như vậy, dám càn rỡ ở địa bàn của chủ nhân?”
Vô Ưu, Vô Sầu kinh ngạc dứt, thị vệ Tam hoàng phủ nghiêm ngặt, những người canh giữ “Tung Lân viện” lại là cao thủ nhất đẳng, hôm nay chẳng những có thể vào trong phủ, còn bước vào thư phòng mà ai phát , còn khảy đàn tự tiêu khiển tự nhiên như vậy!
Chu Dục đưa tay ngăn cản Vô Ưu, Vô Sầu, khóe môi nở nụ cười lạnh lừng, kêu Vô Ưu, Vô Sầu lui xuống, tự mình vào trong thư phòng.
Khi tiếng đàn trở về chậm rãi bình ổn, thanh quen thuộc cũng vừa lúc vang lên, “Là U Lan cổ khúc, nhàng mà dồn dập, muốn yên lặng cũng khống chế được, từ bắn ra kịp nghe người ta bắn ra.”
Mở cửa thư phòng ra, đến trước giường, trong Tam hoàng phủ, thân phận của chủ nhân đều đưa lên hết, có ai dám ngồi lên đồ của chủ nhân, giờ phút này, thân thể thư hoãn lại nhàng ngồi xuống giường của .
Ngón tay thon dài khẽ khảy đàn, giống như tiêu khiển, thử từng sắc của dây cung, đối với người vừa đến, chỉ cười , “Tam hoàng tử vẫn còn thích khúc “U Lan” của Thiếu Sơ sao?”
“ ngờ đệ luôn cự tuyệt đến gần ta, hôm nay lại tự mình đến Tam Hoàng phủ.”
Nhìn thân ảnh thong dong ngồi giường, khóe môi giương cao, đồng tử chỉa thẳng vào Tô Thiếu Sơ, ngón tay khảy đàn tùy ý đặt lên gối, phảng phất đều là vẻ thong dong như thế, nhưng lại toát ra đầy khiêu khích!
“Thiếu Sơ có chuyện muốn thỉnh giáo Tam hoàng tử, nhưng lại ngại thân phận hèn mọn, dám nhọc công Tam hoàng tử ngài tự mình di giá, đành phải tự mình đến trước cửa.”
Bình tĩnh ngồi dậy, duỗi người ra, lời lễ phép, nhưng hành động lại đầy liều lĩnh!
“Ồh? Có nghi vấn gì mà khiến đệ tự mình đưa đến cửa như thế?”
“Tam hoàng tử có phải dù thế nào cũng phải lấy cho bằng được U Lan hay ?”
“Bổn hoàng tử , ta muốn, bất chấp thủ đoạn!” Chu Dục bắt đầu đến phía Tô Thiếu Sơ.
“Nếu ta muốn mượn đồ của người, biết người có từ chối?” Theo bước từ từ đến của , viên hồng ngọc tai cũng càng lúc càng sáng chói.
“ đệ khó khi có điều cầu ta, dù khó khăn thế nào, bổn hoàng tử cũng chấp thuận.”
Khi tiếp cận với người nguy hiểm như Chu Dục, điệu bộ của Tô Thiếu Sơ vẫn nhàn rỗi thay đổi, duy chỉ có đôi đồng tử là trở nên sắc bén.
“Nếu như thứ đó ở người Tam hoàng tử sao?”
Trong lòng Tô Thiếu Sơ thầm đếm: bước, hai bước, ba bước…
“ người bổn hoàng tử có thứ mà đệ cần?” Chu Dục cảm thấy hứng thú.”Là cái gì?”
Từ đây đến trước giường chỉ còn lại cánh tay, vươn tay, vừa định chạm vào thứ nghĩ, lại khó có thể nắm được trong tay, “Thiếu Sơ đệ” .
“Vậy cho Thiếu Sơ mượn Lan Xích Thạch chút – – “
Dải hồng gấm đột nhiên bay ra, hướng đến phía cổ của Chu Dục, tay của Tô Thiếu Sơ cũng theo đó mà đến, nhưng vừa chạm được vào chuỗi khuyên tai, từ cổ tay truyền đến lực mạnh!
“Bổn hoàng tử rồi, thứ gì đệ cần ta cũng có thể cho, sao đệ chịu tin?” Dù Chu Dục kịp thời chặn cổ tay của lại, nhưng dải hồng hồng gấm cũng cùng lúc quấn vào cổ !
“Thiếu Sơ nông cạn, cũng giống như Tam hoàng tử vậy, chỉ hỏi thủ đoạn, biết tin tưởng!”
Đột nhiên vận mạnh cái, cố gắng thoát khỏi kiềm chế từ cổ tay, dải gấm giơ lên, xoắn thẳng vào cổ của Chu Dục !
Cổ bị dải gấm bó chặt lại, nhưng Chu Dục những có chút thay đổi, mà còn cười to ầm ĩ!
“Chỉ hỏi thủ đoạn, biết tin tưởng! Hay cho câu này của đệ, bổn hoàng tử làm sao có thể phụ?”
Mũi kiếm lách gió bay thẳng đến, Tô Thiếu Sơ chỉ cảm thấy tê dại, tất cả khí huyết như thuận theo dải hồng gấm, xoáy thẳng vào trong cơ thể của Tô Thiếu Sơ. [Ý bảo lúc này Thiếu Sơ tỷ bị nội thương, Dục ca còn đánh thêm chưởng nữa ... ]
Vẻ mặt ngạc nhiên vừa xuất , Chu Dục lật ngược ván cờ, thân hình của Tô Thiếu Sơ nhàng lui lại, nhảy lên bàn!
“Ta rồi, chỉ cần ngươi chủ động đến tìm bổn hoàng tử, đó chính là lúc mộng đẹp của ta trở thành !
Hai bên được kết nối bằng dải hồng gấm, giằng co mà đứng, lại thấy đối phương nở nụ cười đầy thâm ý, dù bị uy hiếp vẫn thấy tức giận.
Tô Thiếu Sơ thầm kêu ổn, bởi vì từ hai dải gấm truyền đến nội lực, làm cho hoàn toàn thể bỏ tay khỏi dải gấm, làm đau đến tê dại, cảm giác mệt mỏi trống rỗng bắt đầu xuất , hoàn toàn mất thế chủ động!
“ đệ cố tình cần gì phải cố tình làm vậy? Còn dùng dải hồng gấm để tạo thành mối lương duyên, bổn hoàng tử làm sao có thể thất lễ, tặng cho đệ đại lễ vậy – – ” Ngón tay của Chu Dục chỉ thẳng vào dải gầm, ánh sáng chói lóa, sặc sỡ như cầu vồng xuất giữa đầu ngón tay, tựa như mũi tên nhọn bắn về phía Tô Thiếu Sơ!
Kình khí phá thông, uy lực lớn đến mức làm cho Tô Thiếu Sơ trố mắt, chỉ còn lại chút nội lực để chống cực, phi thân né qua, đồng thời rút chủy thủ trong giày ra, cắt dải hồng gấm ra làm đôi, sau đó linh hoạt nhảy lên cửa sổ, chuẩn bị rời .
“Bổn hoàng tử , tặng đệ món đại lễ, sao đệ có thể nhẫn tâm bỏ vậy chứ?”
Hiểu ý đồ của , Chu Dục xuất thủ nhanh hơn phần, mượn dải gấm tay, bay thẳng đến bắt lấy Tô Thiếu Sơ.
“A!” Thân hình nhảy lên cửa sổ la lên tiếng, chủy thủ trong tay đồng thời rơi xuống đất, Tô Thiếu Sơ tựa vào tường, đau đớn che ngực, kình khí cánh tay tựa như chạy vào tim mạch của , trái tim cứ như bị hàng ngàn mũi tên xuyên qua vậy!
“Thế nào, đệ còn muốn ?” Thoát khỏi dải hồng gấm, Chu Dục tới trước mặt Tô Thiếu Sơ, nhìn vẻ mặt Tô Thiếu Sơ đau khổ, hài lòng cười lạnh.
“Vậy phải xem … Tam hoàng tử… Cho Thiếu Sơ … Đại lễ gì!” Đau đớn làm cho khó mà được hết câu.
Tối nay bị bắt chắc rồi, ngoan cố chống lại chỉ làm cho nội thương càng nặng thêm, huống chi, khí huyết chi độc trong cơ thể cũng phải dựa vào , đành phải nuốt nỗi nhục trước mắt lại, tránh cho sau này mất nhiều cơ hội phản kích!
“Đại lễ này chính là – -” Chu Dục giương tay lên, cỗ nội lực kéo Tô Thiếu Sơ lại, đẩy ngã vào trong khuỷu tay của Chu Dục, “Để bổn hoàng tử xác nhận thân phận và giới tính của ngươi vậy!”
“Tam hoàng tử… Đại lễ này, Thiếu Sơ … cần!” Tô Thiếu Sơ nằm tay , nhìn gương mặt cúi xuống bễ nghễ, ánh mắt dần dần trở nên dữ tợn kia, Tô Thiếu Sơ từ lâu còn biết sợ là gì, lại bắt đầu càm thấy khủng hoảng trong lòng.
“ cần sao? Ha ha ha!” cười, tháo vạt áo của Tô Thiếu Sơ ra, cánh tay dò vào trong, bắt lấy dải gấm, ánh mắt thủy chung vẫn khóa chặt vào người bên dưới.”Đứa con thứ sáu của Tô gia, là nữ, cũng là người của Thiên gia ta – – “
Dải gấm đột nhiên bị kéo xuống, hai đầu vú tròn trịa trần truồng xuất !
Tô Thiếu Sơ đột nhiên nhắm mắt lại, phải vì cảm thấy khó xử vì trần truồng, cũng phải vì bàn tay to đặt lên ngực kia, mà là vì cặp mắt như sói kia, giống như cướp được con mồi vào tay, cảm thấy hưng phấn, muốn nhanh chóng nuốt con mồi vào bụng!
chịu nổi nữa, Thiếu Sơ mờ mịt tựa vào tay , cảm giác mình bị ôm lấy, nửa mê nửa tỉnh.
Chu Dục vuốt ve “nàng” trong ngực, như nhận được chiến lợi phẩm, vào mật thất đằng sau tường, sau đó, bức tường lại trở về như cũ, ánh trăng rọi qua song cửa sổ, yên lặng soi sáng cả thư phòng u tĩnh.
Hoàn