1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

ĐÊM VÔ MINH - MỸ BẢO (20C)(Full)(Thông Linh)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 19
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/



      Tất nhiên Linh Tố nghe thấy hai người cãi nhau ở dưới lầu, chỉ đóng lại cửa sổ, rồi vùi đầu ngủ say. Buổi tối ăn gì cả, kết quả ngày hôm sau trời còn chưa sáng tỉnh dậy vì đói.

      Đột nhiên cảm thấy rất nhớ Tiêu Phong.

      muốn mạng của người ta mà, vừa có người để dựa dẫm trở thành thói quen, ngày cũng thể thiếu, nếu trằn trọc nôn nóng, tựa như bị lên cơn nghiện vậy.

      Tiêu Phong rất tốt, tốt ở chỗ quan tâm của như mưa xuân thấm nhuần vạn vật, để lại chút dấu vết, nhưng lại diện ở khắp mọi nơi. Con , đặc biệt là người tịch mịch nhiều năm như , khi hình thành thói quen thể thiếu nổi. Nếu muốn hạ quyết tâm, vậy giống như cắt miếng thịt của mình.

      Triệu Tam tiểu thư, vị hôn thê sao?

      A! Nếu vẫn là em họ của , còn có thể hỏi han hồi, rồi tìm hiểu. tại là người nào chứ?

      Cho dù như vậy cũng có thể liên lạc mà.

      Kéo rèm cửa sổ ra, lại là ngày sáng sủa, có thể tìm lại lúc trước trở về hay ?

      thể!

      đỉnh đầu Linh Tố kéo theo đám mây đen. Lý Quốc Cường mang vẻ mặt cầu xin tìm tới cửa: “Tiểu Thẩm, tôi bị đá ra khỏi vụ án này rồi.”

      Linh Tố bỏ mỳ sợi vào trong nồi: “Vì sao?”

      “Bạch phu nhân trách cứ tôi tiết lộ tin tức cơ mật. Còn phải nhân viên trong ngành nên có quyền lợi tham dự vụ án này.”

      Linh Tố nhíu mày. Sao Đồng Bội Hoa này chuyên làm chuyện vạch ngọn ngành xấu cách mờ ám như vậy.

      Tiểu Lý như kền kền vừa vây quanh đảo qua mặt vừa : “Lão Đoạn cũng bị hạ lệnh được quản việc này. có kỳ quái hay , chẳng lẽ ta muốn tìm lại con mình sao?”

      “Người ta vốn tin vào quỷ thần mà.” Linh Tố thái hành, gương mặt chút thay đổi.

      “Hay là ta sợ tôi điều tra ra ta có chuyện gì đó thể cho ai biết?” Tiểu Lý lấy ra hai quả trứng ở trong tủ lạnh: “ thực ra, tôi hoài nghi ta lâu. Đứa mất, ta là lỗi của mình, luôn năng lộn xộn. Hiệu thuốc của ta nghe có thâm hụt, nhưng ngoài miệng lại biện hộ là tình hình kinh doanh rất tốt.”

      Tay Linh Tố ngừng chút: “ ta sản xuất thuốc sao?”

      “Ai, chỉ là sản xuất ít chất kháng sinh, trị cảm mạo gì đó.”

      “Vậy vụ án đó do ai phụ trách?”

      “Phía có điều đến điều tra viên. Người ta là rùa biển (dân du học), hình như mới trở về nước. Vừa đến đá mấy người cũ chúng tôi sang bên rồi.” Bộ dạng Tiểu Lý vô cùng ủy khuất.

      Linh Tố an ủi : “Mặc kệ cũng tốt. Bạch gia rất tà khí, người thường nên dính líu vào, chết cũng bị thương mà.”

      Tiểu Lý cười: “Lời này của rất giống với điều tra viên đó.”

      “Người ấy là ai?”

      gọi là Hứa Minh Chính, du học Mỹ về, tư thái nhã nhặn, mấy người Tiểu Yến thấy ở trước mặt … Tiểu Thẩm?”

      Linh Tố trở về phòng đọc sách, mang ra tấm ảnh chụp chung tốt nghiệp trung học, chỉ vào hỏi: “Là người này sao?”

      Tiểu Lý cả kinh : “Đúng vậy! quen sao?”

      Linh Tố cười cho duyên phận kỳ diệu: “Tôi quen biết tất cả mọi người, cả người sống lẫn người chết!”

      Năm đó tâm trạng u ám vui vẻ, mỗi người vội vàng thoát khỏi thành thị này. Trong bốn, năm năm hỗn loạn, cậu ấy thay đổi rất nhiều, mặc kim trang trở về, nghiễm nhiên trở thành tinh , chủ nhân của thành thị rồi.

      Mà sáu năm sau khi Linh Tố cùng lão đồng học Hứa Minh Chính gặp lại cả hai lại phải đối mặt với bầu khí nghiêm túc khẩn trương cực độ.

      Bọn cướp gửi đến cuộn băng ghi , lại lần nữa đòi vơ vét tài sản trăm ngàn. Mà trong cuộn băng ghi này, chỉ có mỗi giọng của đứa em Bạch Hạo Miễn. Nhân viên kỹ thuật tháo băng ra thành từng linh kiện, chỉnh cuốn phân tích ghi , lại thể tìm ra chút sơ hở.

      Hứa Minh Chính tự mình tới cửa, thỉnh Linh Tố rời núi.

      Hứa Minh Chính cao hơn rất nhiều, rắn chắc hơn rất nhiều, sáng sủa hơn rất nhiều, lại đeo thêm kính mắt. Còn lại, tựa hồ cũng thay đổi gì mấy.

      Linh Tố nhìn thấy cao hứng: “Minh Chính, biệt lai vô dạng (lâu rồi gặp vẫn khỏe chứ?)”

      Hứa Minh Chính cũng cao hứng: “Bạn chuyển nhà cũng cho mình biết, thư gửi cho bạn bị trả lại mình mới biết được. Thực thương tâm mà.”

      có lỗi, có lỗi! Lần này tất nhiên mình cống hiến sức lực, bạn cứ việc phân phó!”

      Hứa Minh Chính bật băng ghi cho nghe.

      Xung quanh tiếng động ồn ào, tiếp theo có người đẩy phone, sau đó Tiểu Hạo Miễn khóc gọi: “Ba, mẹ, tới cứu con.” Sau đó liền bị chặt đứt.

      Hứa Minh Chính : “Chúng mình phân tích tiếng động xung quanh, là bảy giờ tối qua, mà lúc nhận được băng ghi là 8 giờ rưỡi.”

      Linh Tố lên tiếng.

      Hứa Minh Chính quen thuộc với biểu tình ngưng trọng này của : “Làm sao vậy? đúng ở chỗ nào?”

      Linh Tố : “Mình nghe thấy tiếng đứa khóc.”

      “Hai đứa?” Hứa Minh Chính : “Phân tích ra, chỉ có …” Trong nháy mắt hiểu được.

      Linh Tố gật gật đầu: “Bạch Hạo Cần bị ngộ hại.”

      “Cạch” tiếng, cửa bỗng mở ra, Đồng Bội Hoa nghiêng ngả lảo đảo vào: “ bậy! Tiểu Cần chết! nguyền rủa con tôi!”

      Thần linh ơi! Người đàn bà này, có phải ta biết phi thiên độn thuật hay , sao ở đâu cũng thấy vậy.

      Bạch Khôn Nguyên theo sát sau đó, kéo ta ra ngoài: “Em bình tĩnh chút .”

      Đồng Bội Hoa đẩy ra, chửi ầm lên: “ còn che chở cho ta? Tiểu Cần cũng là con của , có còn là người hay ?”

      Linh Tố vô tâm nhìn hai vợ chồng xấu xa này, bình tĩnh mặt đối mặt với Hứa Minh Chính: “Mình đây.”

      được !” Đồng Bội Hoa giống như phát điên bắt lấy Linh Tố, hai mắt ta thâm quằng, làn da vàng như nến, môi khô nứt, tựa như người bị bệnh nặng.

      “Năm đó tôi thực xin lỗi , trả thù người tôi . Vì sao muốn làm hại đứa của tôi? Bọn nó mới bốn tuổi mà! Bọn nó cũng coi như là cháu của , sao có thể nhẫn tâm như thế?”

      Linh Tố bị ta lắc qua lắc lại.

      lạnh lùng nhìn ta, chỉ : “Đồng Bội Hoa, tôi phải là Quan Lâm Lang.”

      Đồng Bội Hoa cả kinh, buông tay ra, ngã ngồi dưới đất.

      Bạch Khôn Nguyên mở miệng: “Thực xin lỗi, Linh Tố, ấy hồ ngôn loạn ngữ. Chúng tôi đều biết việc này liên quan đến em.”

      Linh Tố cũng thèm nhìn , bước nhanh ra ngoài.

      Hứa Minh Chính đuổi theo: “Bạn thấy thế nào?”

      “Trong lòng ta có quỷ.”

      “Đúng vậy, chúng mình điều tra ra được hai kẻ khả nghi.”

      “Ai?”

      người là đối tác của ta, gọi là Tống Cao. Hai người bọn họ tung tin vịt muốn giải tán lâu. Còn có người mà bạn cũng quen, Bạch Sùng Quang.”

      Linh Tố đứng lại: “Bạch Sùng Quang? có khả năng!”

      ta và Bạch Khôn Nguyên có mâu thuẫn rất sâu, bạn cũng biết mà. Nghe thời điểm bọn họ phân chia gia sản gây chuyện ầm ĩ ở đại hội cổ đông.”

      Linh Tố hừ : “Đâu chỉ có vậy! Hai người bọn họ đều Quan Lâm Lang, nhưng Quan Lâm Lang lại Bạch Khôn Nguyên.”

      Hứa Minh Chính bỗng nhiên có chút ngượng ngùng.

      Linh Tố vỗ vỗ vai : “Đừng nghĩ nữa, tìm đứa .”

      Lúc này cảnh sát viên chạy tới: “Hứa đội trưởng, tìm được đứa rồi!”

      Hứa Minh Chính vội hỏi: “Ở đâu?”

      “Bãi cát.” Linh Tố : “Bị chôn ở trong cát.”

      Cảnh sát viên kia : “Trong hố cát ở sân gôn.”

      ***

      Bạch Hạo Cần được nhân viên sân gôn phát ra. Pháp y xem xét nhận định nó chết khoảng dưới 10 ngày. Linh Tố tính toán, đêm đó nghe thấy nó khóc lóc kêu gào ngừng, hóa ra đó là thời khắc nó bị ngộ hại.

      Gần đây suy nghĩ của chậm chạp hơn rất nhiều, tình hình cực kỳ giống với sáu năm trước.

      Sau đó Lý Quốc Cường thần bí đến cho biết: “Nghe , bọn họ đưa tin về Bạch Sùng Quang.”

      “Cái gì?”

      Tiểu Lý khoanh tay trước ngực: “Bọn họ vốn hoài nghi Tống Cao, nhưng Bạch phu nhân lại mực chắc chắn là Bạch Sùng Quang, mà Bạch Khôn Nguyên vội vã vì Bạch Sùng Quang giải vây, hai vợ chồng cãi nhau ở cục cảnh sát. vì sao bọn họ lại như vậy?”

      Linh Tố cười lạnh: “Chuyện của kẻ có tiền, chúng ta làm sao mà biết được?”

      Nhưng biết. em Bạch gia chỉ có khúc mắc, đó chính là Lâm Lang. Có lẽ Bạch Khôn Nguyên phát ra nên né tránh Bạch Sùng Quang, hay là ràng nội tình cái chết của Lâm Lang?

      Hai vợ chồng đó tham lam thành tính, đều vì bảo vệ lợi ích của bản thân, che che dấu dấu, lặp lặp lại. Cái gì cũng đều bận tâm, lại quên mất bảo bối trân quý nhất đời là con cái.

      Trong trí nhớ của , ngôi nhà chỉ có bốn bức tường, nhưng mẹ vẫn luôn coi hai chị em như châu như bảo, ăn mặc hết sức chu toàn.

      Liên tưởng đến Bạch Hạo Cần chết, lại thấy thương cảm.

      Cũng may chỉ là đứa bốn tuổi, nó chưa biết nhiều lắm.

      Linh Tố gọi điện thoại cho Bạch Sùng Quang: “ có khỏe ?”

      “Còn đối phó được. Có điều thời gian gần đây em cũng đừng tiếp xúc nhiều với vẫn tốt hơn.”

      Linh Tố cười: “Nếu em sợ liên lụy, lúc trước vì Lâm Lang ủy thác mà chạy đến nhà các đâu.”

      Bạch Sùng Quang tò mò: “Lại tiếp, lúc trước Lâm Lang ủy thác em thế nào?”

      ấy muốn rời khỏi chỗ đó. Mẹ em chỉ dẫn em tìm người mà ấy nhất.”

      hiểu được.”

      “Điều này rất đơn giản. Nếu người ấy nhất thương ấy nữa, ý niệm lưu lại trong tiềm thức biến mất, ấy đầu thai.”

      “Vậy sau đó Lâm Lang biến mất, là vì người em ấy nhất thương em ấy nữa?”

      “Đại khái là vậy…”

      “Bạch Khôn Nguyên thương em ấy.”

      phải thương, mà phải là nhất. ta quyền lợi, danh dự hơn. Tình kia, ở thời điểm Bạch Khôn Nguyên quyết định tranh đoạt tài sản trong di chúc cũng còn thuần khiết.”

      Bạch Sùng Quang trầm mặc: “Linh Tố, em bảo nên làm cái gì bây giờ?”

      phải là đối thủ của Bạch Khôn Nguyên, bởi vì thiện lương hơn bọn họ. Bạch đại ca, kiểm tra thi thể của Lâm Lang .”

      Bạch Sùng Quang im lặng lúc. cần chút thời gian dành cho loại tình cảm cáo biệt này.

      Linh Tố : “Đừng do dự. Bạch Hạo Miễn còn chưa được trở về nhà.”

      Ngày hôm sau, Hứa Minh Chính gọi điện, ngắn gọn: “ tình có biến chuyển.”

      Linh Tố : “Có kết quả cho mình biết.”

      Rốt cục động thủ rồi. hôn mê chín năm sắp gặp lại ánh mặt trời, sống chết thế nào cũng sắp có giải đáp.

      Lúc này mỗi người đều phải có kiên nhẫn cùng nghị lực lớn.

      Cố Nguyên Trác đến thăm Linh Tố : “Dạo này có vẻ tiều tụy.”

      “Ngủ ngon thôi.”

      “Trời lạnh.”

      “Đúng vậy.”

      Cố Nguyên Trác bỗng nhiên thần bí cười : “ còn nhớ bản thiết kế kia hay ?”

      “Nhớ , tôi làm mà. Làm sao vậy?”

      “Tháng trước tôi lặng lẽ cầm lấy đem tham gia cuộc thi quốc tế về nhà thiết kế mới.”

      Linh Tố kinh hãi: “Lão bản!”

      “Đương nhiên lấy tên của . Ngày hôm qua tin tức truyền đến, được giải nhà thiết kế tiềm năng. Tiền thưởng bằng nửa năm tiền lương của đấy.”

      Miệng Linh Tố há ra thể khép lại.

      Cố Nguyên Trác khoe khoang: “Tôi là lão bản tốt cổ kim nội ngoại độc nhất vô nhị.”

      Linh Tố cười : “ tin nổi!”

      Cố Nguyên Trác hỏi: “Nếu cho cơ hội xuất ngoại học tập, cảm thấy thế nào?”

      Linh Tố ngẩng đầu nhìn trời: “Ban ngày ban mặt mà có sao rơi ư?”

      Cố Nguyên Trác cười: “Nghiêm túc mà. thận trọng quá rồi.”

      “Học tập trở về, có phải phục vụ đến khi chết già ?”

      “Hẳn là khoảng thời gian rất dài.”

      “Tôi cũng thể coi thường ác độc của tư bản chủ nghĩa được.”

      Di động đột nhiên vang lên.

      xét nghiệm ra rồi.” Thanh của Hứa Minh Chính nghiêm túc cách khác thường: “Trong cơ thể của Quan Lâm Lang chứa loại vật chất hóa học làm cho cơ tim co rút.” Tiếp đó Hứa Minh Chính tới cái tên hóa học.

      “Sao lại vậy?”

      “Pháp y , hẳn là dùng lâu dài, sau đó đột nhiên thêm liều lớn.”

      Linh Tố mãi vẫn lên tiếng.

      Hứa Minh Chính : “Linh Tố, kỳ bạn hiểu được.”

      Linh Tố giọng : “Vậy bạn tính làm sao bây giờ?”

      bắt đầu theo dõi Tống Cao.”

      “Tương lai gì với đứa đây?”

      “Đó là trách nhiệm của cha mẹ chúng.”

      Có lẽ Hứa Minh Chính bắt đầu hành động. Linh Tố thể hỏi quá nhiều.

      Thời tiết gió thảm mưa sầu, trong thành giao thông chật chội, ngày qua ngày mọi người phiền chán nhìn bầu trời u ám.

      Linh Tố ngồi trong quán bar ấm áp, ôm tâm nghe ca hát.

      Tường Tử hỏi : “Gần đây em có vẻ vui, tức giận với Phong ca sao?”

      Linh Tố : “Em vô duyên vô cớ tức giận người.”

      “Vậy sao gần đây ấy vội vã tới tìm em?”

      Linh Tố kinh ngạc: “ ấy trở lại?”

      Tường Tử bỗng nhiên ngẩng đầu: “Xem kìa, ấy đến rồi đấy!”

      Linh Tố vội vàng quay đầu lại. Tiêu Phong quả nhiên vào trong quán bar. mặc quần áo màu xám, khiến bản thân có vẻ bừa bãi tiêu sái nên lời.

      Linh Tố mạnh mẽ xoay người .

      Tiêu Phong nhìn thấy , lộ ra ý cười. tới rồi ngồi xuống: “Bác được hạ táng. bia viết em và đều là nghĩa tử nghĩa nữ của bác.”

      Linh Tố miễn cưỡng đáp: “Cám ơn.”

      “Bác để lại di sản cho em.”

      Linh Tố vừa nghe, lập tức lắc đầu: “Em có tư cách.”

      Tiêu Phong tiếp: “Em có quyền vĩnh viễn được ở lại biệt thự đó, ngoài ra còn có điền sản, cổ phiếu cùng trái phiếu.”

      .” Linh Tố : “Ông ấy sinh ra em, em cũng phụng dưỡng ông ấy. Em thể nhận những khoản này.”

      Tiêu Phong miễn cưỡng : “Có thể quyên góp mà.”

      “Cũng được, quyên góp cho học sinh nghèo .”

      Tiêu Phong chăm chú nhìn : “Em còn giận sao?”

      Linh Tố buồn cười: “Em tức giận.”

      “Em nhìn sắc mặt nghiêm túc của mình ? , rốt cuộc làm gì mà đắc tội với em?”

      biết hay biết đây?”

      “Trong thiên hạ khó nhất là phỏng đoán lòng dạ của phụ nữ, tiên tri cũng biết các em suy nghĩ cái gì.”

      “Đúng vậy. Trong lòng nhất định oán thầm, này khó hầu hạ, gần cho, xa thầm oán. Dù sao cũng cần bàn tới.”

      “Nghe giọng điệu này .”

      Linh Tố cười khổ lắc đầu: “Quên , có việc gì. biết cũng thế.”

      “Em lại mang vẻ mặt oán hận kia rồi.”

      giương mắt nhìn xem bốn phía, có mấy người trưởng thành sống mà vui vẻ ra mặt ?”

      “Linh Tố, cho rằng hai chúng ta có thể thẳng thắn với nhau.”

      Linh Tố cười lạnh: “Được rồi, cho em biết, và Triệu Tam tiểu thư là quan hệ gì?”

      Tiêu Phong nhướn mày, cuối cùng nở nụ cười: “Triệu Du? Tin tức của em nhanh nhạy. Nhà của hai người bọn là thế giao, việc đính hôn là ý của nhóm trưởng bối. Sau đó ấy cũng thích tiến sĩ chuyên ngành vật lý, hôn ước được hủy bỏ vào nửa năm trước rồi.”

      Trong tiếng cười của Tiêu Phong tràn ngập nghiền ngẫm. Mặt Linh Tố trở nên nóng ran, dưới ánh mắt của như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

      Tiêu Phong hỏi: “Linh Tố, vì sao em luôn lo được lo mất?”

      Linh Tố quay mặt qua chỗ khác.

      “Linh Tố, rồi, nhà của chính là nhà của em.”

      “Đủ rồi.” Linh Tố : “ có lòng tốt, cũng có thể chăm sóc quan tâm bé mồ côi khác mà.”

      “Em nghĩ rằng quan tâm em là vì em thê thảm đáng thương?” Tiêu Phong rốt cục ngừng cười.

      “Vậy là cái gì? Em và vốn có quan hệ huyết thống.”

      “Vì sao nên tìm lý do khác để quan tâm.” Tiêu Phong nghiêm mặt.

      Linh Tố lạnh lùng : “Bởi vì em có đầy đủ chân tay, tay làm hàm nhai, chịu nhận ân huệ của người khác.” lấy ra chìa khóa nặng trịch đưa qua.

      “Trả lại cho . Chỗ tốt như vậy, em hưởng thụ nổi!”

      đứng dậy liền ra ngoài.

      Tiêu Phong dậm chân, lập tức đuổi theo.

      Linh Tố chạy ra cửa hàng, hướng về phía đường cái. Tiêu Phong đuổi theo ra ngoài, gọi tên của .

      Người qua đường đều nhìn lại đây, chỉ thấy chạy bạt mạng, người con trai đuổi theo phía sau từ bỏ. Hai người đều trẻ tuổi tuấn tú xinh đẹp, nhìn qua, giống như đôi tình nhân giận dỗi nhau.

      Linh Tố chạy hơi đến đầu đường, nhìn thấy chiếc taxi tới, lập tức giang hai tay ngăn đón.

      Trong nháy mắt, bàn tay nắm lấy cánh tay , kéo mạnh ra phía sau. Linh Tố ngã vào trong lòng người nọ, chiếc xe lao vọt qua bên cạnh.

      Sắc mặt Tiêu Phong tái nhợt, vô cùng kinh sợ, biểu tình hung thần dọa người. Sức lực của rất lớn, nắm chặt cánh tay của Linh Tố, hai mắt bốc hỏa cơ hồ dán chặt người .

      Linh Tố thấy ngũ quan đều vặn vẹo, lửa giận vừa trào dâng biết vì sao bị dập tắt, đột ngột ha tiếng bật cười.

      vừa chạy bộ nên mặt trở nên đỏ ửng, tiếng cười thanh thúy, dung nhan tỏa nắng, trong trẻo như buổi sáng mùa xuân.

      Tiêu Phong nghiến răng nghiến lợi: “Em, em, em quả thực là khắc tinh của mà.”

      Linh Tố cười đến cả người phát run. Tiêu Phong ôm chặt , cúi đầu hung hăng hôn .

      Trong giây, Tiêu Phong cảm giác chấn động nơi cánh tay, Linh Tố cũng chui ra từ khuỷu tay.

      xinh đẹp khẽ cười, tràn ngập khiêu khích.

      “Tiêu Phong, muốn đoán được lòng em, vậy tới bắt em .”

      Linh Tố xoay người ngăn lại chiếc xe taxi, tiêu sái rời .

      ***

      Đêm hôm đó có mưa. Mưa mùa thu, triền triền miên miên, rả rả rích rích. Linh Tố kéo chăn, khi mỉm cười, nghe tiếng mưa rơi mà vào giấc ngủ.

      Đêm rất dài, ngủ say.

      Trong mộng mẹ tới chơi, lại cười : “Cuối cùng mẹ yên tâm rồi.”

      Sau đó là em , hoạt bát : “Chị, em mừng cho chị.”

      Cuối cùng, người xuất là người mà Linh Tố nghĩ tới.

      Lâm Lang vẫn là bộ dạng sáu năm về trước, tóc dài váy trắng, phiêu dật xuất trần, mặt mang theo tươi cười an tường: “Linh Tố, bạn vất vả rồi.”

      Linh Tố hỏi: “Bạn đầu thai sao? Vậy những năm gần đây ở đâu?”

      “Mình vẫn quanh quẩn ở trong đêm vô minh. Cùng đợi ngày như vậy.”

      “Đó là chỗ nào?”

      “Ha ha. Đó là chỗ sinh tử tương giao, rất nhiều người còn có tâm chịu đầu thai, đều lưu chuyển ở nơi đó. Nơi đó có ánh sáng, cũng có cảm giác về thời gian. Mọi thứ đều là trì độn.”

      Linh Tố cười rộ lên: “Hình dung ra, tựa hồ chính là nhân gian mà.”

      Lâm Lang cũng cười : “Nay mình phải đây. Bọn họ , thân thể kiếp sau của mình đầu thai làm người từ 9 năm trước, chỉ vì mình chịu đầu thai, nên đứa kia vẫn si ngốc. Nay chân tướng ràng, mình phải rồi. Linh Tố, mình chúc phúc cho bạn, bảo trọng.”

      người Linh Tố bỗng nhiên lạnh lẽo, cả kinh tỉnh lại.

      Ngoài phòng tràn đầy hàn khí mới có vong linh xuất . Linh Tố nhắm mắt lại, quyết định sắp tới bao giờ xen vào việc người khác nữa. phải là người của Hội Chữ Thập Đỏ, cũng mệt mỏi.

      Tiếng bước chân vụn truyền đến, tìm kiếm trong nhà lúc, rốt cục tìm đúng hướng, vào trong phòng . đôi tay nhàng đẩy đẩy .

      Linh Tố kéo chăn, nghiêng người .

      Người nọ bỏ qua, lại đẩy tiếp.

      Linh Tố : “ chết rồi, có việc hoá vàng mã cho.”

      Người nọ dùng sức đẩy hai cái.

      Linh Tố căm tức, nghiêng thân ngồi dậy. Nhưng ngay sau đó liền giật mình.

      Vong linh của đứa đứng ở trước giường, toàn thân đầy máu, cổ có vết thâm như là vết dao cứa.

      Linh Tố cảm thấy thể tin nổi: “Bạch Hạo Cần?”

      Ánh mắt đen láy của đứa nhìn chăm chú.

      “Cháu là Bạch Hạo Cần đúng ? Sao cháu lại tìm tới đây.”

      Đứa vươn tay ra với Linh Tố .

      Linh Tố bế nó lên, đặt ở giường, làm chút pháp thuật. Vết máu còn, vết thương cổ cũng biến mất thấy chút dấu vết.

      “Cháu thể chuyện sao?”

      Đứa gật đầu, kéo kéo quần áo Linh Tố.

      “Cháu lo lắng cho em trai?”

      Đứa lại ngừng gật đầu.

      Linh Tố cảm thán. Đứa cũng còn có tình hơn so với người lớn, chết rồi mà còn vướng bận cho em trai. Dù pháp sư luôn phát ra hơi thở hấp dẫn vong linh, nhưng đứa này có thể tìm đến, thực dễ dàng.

      Linh Tố xoa đầu nó : “Yên tâm, chúng ta cứu em trai cháu ra.”

      Linh Tố lại làm pháp thuật cho nó, nó vẽ ra giấy con thuyền, sau đó vươn tay chỉ về hướng tây nam.

      Linh Tố gọi điện thoại cho Hứa Minh Chính: “Minh Chính, ở cảng phía tây nam.”

      “Cảng? Đây cũng là chỗ chúng mình hoài nghi, nơi đó người qua lại phức tạp, kho hàng to rộng, giấu người hẳn là thành vấn đề.”

      “Nhất định là chỗ đó.” Linh Tố : “Thời gian cấp bách, bạn cần phải nhanh lên.”

      “Mình báo cáo.”

      Linh Tố buông điện thoại. Bạch Hạo Cần dựa sát vào , phát ra tiếng rên như của động vật . Linh Tố xoa đầu nó: “Kiên nhẫn đợi chút. Giờ phút này chưa có cảm giác người xấu muốn hại em trai cháu. Cháu phải tin tưởng .”

      Bạch Hạo Cần an tĩnh lại, đầu tựa vào ngực , dường như vô cùng tín nhiệm ỷ lại.

      Linh Tố ngồi với nó lúc, nhịn được mệt mỏi, tựa vào bên thành giường ngủ say. thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, nhất định Hứa Minh Chính bắt đầu hành động.

      Khi tỉnh lại, Bạch Hạo Cần qua lại trong phòng, phát ra chút tiếng động.

      Trong mơ màng, nghe thấy tiếng thít thở mỏng manh của đứa cùng tiếng lôi kéo đồ vật, Linh Tố mở mắt.

      Bạch Hạo Cần cũng cảm giác được, chạy tới nắm chặt vạt áo , hoa chân múa tay tỏ vẻ vui sướng.

      Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, Hứa Minh Chính lo lắng : “Linh Tố, để tên khốn kia chạy thoát rồi!”

      “Cái gì?”

      “Chúng mình tìm được Tống Cao dùng tên giả thuê kho hàng, ở phía tây đông, nhưng thấy người đâu.” tức tối dậm chân: “ đất có rất nhiều máu, cũng biết đứa còn sống hay !”

      Bên này, Bạch Hạo Cần kêu rên ngừng, miệng vết thương cổ trở nên đỏ sẫm.

      Linh Tố nhìn thấy mà ghê người: “Mình lập tức tới đó.”

      bế Bạch Hạo Cần lên: “Đừng nóng vội, mang cháu cứu em trai.”
      tart_trung thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 20
      Edit: HOÀN TÚ
      Nguồn: http://hoantusontrang.wordpress.com/



      Đó là 4 giờ rưỡi rạng sáng, là thời điểm bóng đêm tối đen nhất, tất cả mọi người đều đắm chìm trong mộng đẹp. May mắn mấy ngày nay Linh Tố mượn xe công ty, lập tức có phương tiện lái đến cảng ở tây nam.

      Xe cảnh sát vây quanh dưới lầu cao sáu tầng, Linh Tố vừa đến, Hứa Minh Chính liền ra nghênh đón.

      Hai người còn chưa chào hỏi, bóng người vội vã chạy tới bắt lấy Linh Tố. Linh Tố giật mình, nhìn kỹ, hóa ra là Đồng Bội Hoa.

      Đồng Bội Hoa giờ tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch, hai mắt đỏ ửng, ai nhìn cũng đều tưởng là nữ quỷ. Móng tay của ta bấm sâu vào da thịt cánh tay của Linh Tố, năng lộn xộn: “Tôi mất đứa con trai, bao giờ có thể mất đứa khác nữa. thể được!”

      Hứa Minh Chính cùng Bạch Khôn Nguyên đến kéo ta ra. Nhưng Đồng Bội Hoa rất khỏe, sống chết cầm tay Linh Tố buông.

      ta đột nhiên lên tiếng khóc òa: “Là lỗi của tôi! Tôi muốn đoạt Khôn Nguyên của ! Từ trong mắt mọi người chỉ có , được nuông chiều từ bé đúng tý nào, có cái gì tốt chứ? Quản gia là tôi, giúp đỡ việc kinh doanh cũng là tôi, tôi trả giá hết thảy, vì sao ấy thương tôi!”

      Linh Tố bị ta cào đau nhức, nghe thấy lời này, bất đắc dĩ liếc sang nhìn Bạch Khôn Nguyên.

      vốn có đoán sai. Người đàn ông này là lam nhan họa thủy! (câu này là nhái của hồng nhan họa thủy, ý sắc đẹp chính là mầm mống của tai họa. Nhưng hồng nhan là chỉ mỹ nữ, còn lam nhan để chỉ mỹ nam)

      Bạch Khôn Nguyên biết giờ phút này thể ngăn cản chân tướng được làm , đành buông vợ ra.

      Đồng Bội Hoa khóc: “Nhưng tôi ngờ rằng chết. Tôi chỉ nhớ rằng bị bệnh, thuốc kia chỉ làm cho yếu ớt thôi. ngờ sau khi bị bệnh hai người lại càng thân thiết hơn. Tôi vô cùng tức giận. Hai người còn muốn đính hôn… Tôi tuyệt đối thể để có được ấy!”

      Tất cả cảnh sát bên cạnh đều há hốc miệng. Vẻ mặt Bạch Khôn Nguyên xám trắng, mỏi mệt thở dài, nhắm mắt lại.

      Đồng Bội Hoa khàn cả giọng khóc hô: “Tống Cao, mày chết tử tế được đâu! Tao có biến thành quỷ cũng buông tha cho mày! Chuyện của dì mày cũng có phần! Mày trốn thoát đâu!”

      Linh Tố khiếp sợ.

      Bạch phu nhân?

      Lâm Lang chưa đủ, còn hại bà đưa tới phủ làm bạn với bạn ấy sao?

      đời lại có người phụ nữ ác độc đến vậy!

      Hứa Minh Chính thể đứng nhìn, gọi bác sỹ chích mũi thuốc an thần vào cánh tay Đồng Bội Hoa, rốt cục mới tách được ta ra. Bạch Khôn Nguyên đứng ở bên, ánh mắt trống rỗng, giống như người nọ phải là người vợ kết tóc se duyên với .

      Linh Tố thoát khỏi Đồng Bội Hoa, cúi đầu nhìn lại, hai bên cánh tay đều có chút sưng đỏ, đau rát.

      Quả thực giống như tu luyện đại lực Kim Cương chỉ vậy. Lâm Lang là mỹ nhân mềm mại như thế, đương nhiên thể chịu nổi điên cuồng của ta.

      Hứa Minh Chính dẫn lên lầu, chỉ kho hàng cho xem.

      Kho hàng ước chừng rộng hơn 300 m², có chứa vài vật liệu thép xây dựng, ở góc có hộp giấy các-tông, đất có cái bát, còn thừa nửa bát cơm nguội. tường có vết máu bắn lên chuyển thành màu nâu, cho dù Linh Tố học chuyên ngành về sinh học, cũng có thể liếc mắt cái nhận ra đó là máu bắn ra từ động mạch.

      “Là người này.” Linh Tố gật gật đầu: “Bạch Hạo Cần bị ngộ hại ở đây.”

      “Còn phát máu của người thứ hai, hẳn là Bạch Hạo Miễn. Máu vẫn còn nóng.”

      Đột nhiên có người đến báo: “Hứa đội trưởng, phát tên Tống Cao kia rồi. chạy trốn về phía đông!”

      Mắt Hứa Minh Chính sáng lên, hạ lệnh: “Đuổi theo!”

      Linh Tố theo bọn họ ra ngoài, muốn lên xe, Bạch Hạo Cần theo kéo lấy góc áo của .

      Đứa lắc đầu, sau đó chỉ về con thuyền cách đó xa.

      Linh Tố vội vàng quay đầu gọi: “Minh Chính, phải ở bên kia!”

      Nhưng Hứa Minh Chính sớm vào xe, đóng cửa lại, cả đoàn người gào thét rời .

      “Tôi với em.” Bạch Khôn Nguyên biết khi nào chạy đến.

      Linh Tố liếc cái, lúc này Lý Quốc Cường cũng chạy tới : “Tiểu Thẩm, tôi mang vài người theo.”

      Linh Tố gật đầu, xoay người chạy về phía cảng.

      Bạch Hạo Cần chỉ về phía mấy chiếc du thuyền trắng tinh đậu ở chỗ cảng, hiển nhiên là của kẻ có tiền. có giấy khám xét, Tiểu Lý bọn họ cũng dám tùy tiện lên.

      Linh Tố hừ tiếng, đầu nhảy lên con thuyền. Bạch Khôn Nguyên theo sát sau đó.

      Linh Tố trực tiếp xuống khoang thuyền. Phía dưới cửa khóa, hoàn toàn tối đen, Linh Tố bật đèn mà được, chắc là công tắc nguồn điện bị ngắt, đèn thể bật sáng.

      Bạch Khôn Nguyên gọi tên con. Linh Tố cảm giác được bàn tay bé lạnh như băng nắm tay , dẫn dắt trong bóng tối.

      đến góc, ngồi xổm xuống sờ soạng, chạm vào thân thể nho ấm áp ở phía sau rèm cửa sổ. nhanh chóng ôm lấy đứa , gọi: “Khôn Nguyên, ở đây…”

      Nhưng Linh Tố phát ổn. Thân thể đứa trong lòng xụi lơ, có mạch đập.

      giây kia thần kinh kéo căng tới cực điểm.

      ! Ít nhất cũng phải cứu sống được nó!

      Cũng chỉ trong nháy mắt, bỗng cơn gió xuất từ trong lòng , như có cái gì đó bị hút vào. Chỉ thấy ngực Bạch Hạo Miễn sáng lên, lóe lên giây lát rồi tắt lụi. lần nữa tiếng tim đập lại vang lên, đứa ho khan tiếng, lại có thể hô hấp.

      Linh Tố kinh ngạc, Bạch Khôn Nguyên lại tiếp nhận đứa từ trong tay , nhanh chóng ôm vào trong ngực.

      ***

      Bụi bặm trôi nổi, thời gian, ngọn cây có chim chóc líu lo.

      Linh Tố ngẩng đầu nghênh đón ánh ban mai, khẽ híp mắt, thần sắc mặt an tường điềm đạm.

      Xe truyền thông tới lấy tin tức rất nhanh vây quanh cục cảnh sát, đèn loang loáng phát ra liên tiếp, mỗi người đều muốn biết chuyện xưa thế nào. Chuyện sinh ly tử biệt của nhà người ta cũng liên quan gì đến bọn họ, câu chuyện xưa chẳng qua chỉ là câu chuyện xưa.

      “Vụ án bắt cóc của Bạch gia hôm nay rốt cục có đột phá, rạng sáng cảnh sát giải cứu đứa con út của Bạch gia là Bạch Hạo Miễn ở cảng. Mà trai Bạch Hạo Cần bị ngộ hại vào mười ngày trước, thi thể… Cảnh sát bắt được người bị tình nghi, vụ án tiến thêm bước, bắt đầu quá trình thẩm tra xử lí…”

      Hứa Minh Chính biết khi nào đến đứng bên cạnh Linh Tố, cùng nhìn các phóng viên giống như rùa bọ bên dưới lầu.

      Hồi lâu, cậu mới lên tiếng: “Đồng Bội Hoa được điều trị tinh thần.”

      Điều này ai cũng có thể nhận ra.

      ta kê đơn cho Quan Lâm Lang, thấy có hiệu quả, liền nhịn được thêm liều thuốc, cuối cùng làm cho Quan Lâm Lang tử vong.”

      Chỉ sợ việc Lâm Lang và Bạch Khôn Nguyên đêm đó khắc khẩu, mới là đầu sỏ gây nên chuyện. Đau lòng kích động, khiến bạn ấy lại phát bệnh lần nữa, rốt cục thể chữa trị.

      “Mẹ của Quan Lâm Lang dường như phát ra. Đồng Bội Hoa dừng tay, vẫn bào chế, lại kê đơn cho Bạch phu nhân.”

      là gieo gió gặt bão. Nay ta cũng mất đứa , thần trí điên loạn, nửa tỉnh nửa mê.

      Ông trời cũng có mắt.

      “Chuyện này bị Tống Cao biết, dùng nó để tống tiền. Gia đình Tống Cao vốn làm nghề bác sỹ.”

      Đây đúng là nếu sợ người ta biết, trừ phi mình đừng làm.

      Linh Tố hỏi: “Tống Cao và ta có gì mâu thuẫn?”

      “Bọn họ là phía đối tác. Tống Cao thâm hụt, muốn Đồng Bội Hoa bổ sung vốn. Đồng Bội Hoa đồng ý, cầu giải tán.”

      Linh Tố bỗng nhiên nở nụ cười: “ ra sợ bạn cười. Trước kia mình vừa nghĩ đến Đồng Bội Hoa, liền coi ta giống như người phát ngôn, khéo léo như cá gặp nước. Tuy rằng chán ghét ta, nhưng lại bội phục ta. Nay xem ra, ta xử thế có khi còn bằng mình.”

      Hứa Minh Chính giống như buông xuống gánh nặng ngàn cân: “Tống Cao thừa nhận sát hại Bạch Hạo Cần. Mà việc của mẹ con Quan Lâm Lang, đều có thể dựa theo trình tự khởi tố.”

      “Bạch Khôn Nguyên sao?”

      “Trước mắt ta có gì để hiềm nghi.”

      “Chỉ sợ cũng có ảnh hưởng.”

      “Cổ phiếu Bạch gia giảm sút thê thảm, công ty của ta tổn thương nguyên khí, cần thời gian rất lâu để khôi phục.”

      “Cổ phiếu giảm còn có thể tăng, đứa chết thể sống lại.”

      “Đúng vậy.” Hứa Minh Chính cảm khái.

      Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng vang vang của : “Hứa Minh Chính ở đâu? Lão Hứa, có bạn từ Mỹ đến, còn mau ra dập đầu!”

      Linh Tố và Hứa Minh Chính ngoái đầu nhìn lại. Tiểu Hứa có chút xấu hổ: “Hình như là người bạn đến đây. Uhm… là sư muội, luôn lôi kéo mình so sánh hơn thua, đến đâu cũng đều đuổi theo…”

      Linh Tố cười: “Để cho con người ta theo đuổi, đúng là có mặt mũi mà. Còn mau ra ngoài nghênh đón?”

      Hứa Minh Chính đỏ mặt, vội ra ngoài. Linh Tố nghe được tiếng hoan hô của kia.

      Trong cục mỗi người đều bận rộn, Linh Tố lựa chọn lặng lẽ rời .

      đến cầu thang, có dáng người quen thuộc đứng trong góc, hút thuốc.

      Linh Tố dừng lại trước mặt , hỏi: “Đứa có khỏe ?”

      Bạch Khôn Nguyên : “Bác sỹ kiểm tra.”

      “Cũng may còn , tương lai dần dần quên .”

      Bạch Khôn Nguyên mỏi mệt tiều tụy, trầm mặc lâu, bỗng nhiên : “ ấy là trợ thủ và là người mẹ hoàn mỹ.”

      phải. người mẹ hy sinh đứa để bảo toàn lợi ích của bản thân, người mẹ dưới tình huống kia kể lại toàn bộ câu chuyện để cứu đứa ra. Có lẽ Đồng Bội Hoa là trợ thủ hoàn mỹ, nhưng ta phải là người mẹ tốt.

      Linh Tố nhịn được hỏi: “Việc này, biết sao?”

      Bạch Khôn Nguyên chua sót cười: “Tôi vẫn cố gắng khuyên nhủ hoài nghi của bản thân đều là hiểu lầm. Tôi có chứng cớ, cũng muốn đứa mất mẹ.”

      “Lúc trước sao lại cưới ta?”

      “Linh Tố, em biết cái gì? Chúng tôi là người như thế, sao lại thể cưới, dù sao cũng đương, phù hợp với ích lợi là được.”

      “Lâm Lang tốt sao?”

      Bạch Khôn Nguyên gục đầu xuống: “Tối hôm đó, tôi và cãi nhau, là vì tôi cầu hôn với .”

      Cầu hôn cũng có thể gây ầm ỹ sao?

      tôi cưới là vì cổ phần của công ty.”

      Linh Tố hiểu ra: “Có thể thấy được bạn ấy khá là hiểu biết .”

      Bạch Khôn Nguyên ngẩng đầu nhìn chăm chú, ra từng chữ: “ phải, em cũng hiểu. là người con duy nhất trong kiếp này tôi thuần túy bởi vì mà muốn kết hôn.”

      Linh Tố ngậm miệng. ra điều này có ích lợi gì, người đó đầu thai rồi.

      Bạch Sùng Quang biết đến đây lúc nào, tới vỗ vỗ mạnh bả vai của Bạch Khôn Nguyên.

      Hai em gì.

      Bạch Khôn Nguyên : “Đại ca, trở về .”

      Bạch Sùng Quang cùng Linh Tố cả kinh.

      “Năm đó tôi động chân động tay di chúc, treo đầu dê bán thịt chó, ngày đó công bố là phần đầu của Lâm Lang. Phần sau bị tiêu hủy.”

      Bạch Sùng Quang cảm thấy buồn cười: “ tại em lời này có ích lợi gì?”

      Bạch Khôn Nguyên : “Đồng Bội Hoa ghen tị với Lâm Lang, làm sao mà tôi lại ghen tị với . Người cha nhất chính là , ông ấy phóng túng sủng ái , gánh nặng gia tộc lại thuộc về tôi, học tập chiếm cứ toàn bộ thời thơ ấu, mà lại được du lịch ở khắp nơi thế giới. Tôi tuổi trẻ hiếu thắng, luôn luôn thể chịu nổi. Nay chứng kiến sinh tử, càng cảm thấy lúc trước mình buồn cười. trở về . Mặc dù cổ phiếu giảm, điền sản vẫn có tên của .”

      Bạch Sùng Quang cười lắc đầu: “Khôn Nguyên, em ghen tị với , lại luôn hâm mộ em. Người mà cha luôn mong chờ chính là em, em là người nối nghiệp của ông. vĩnh viễn cũng làm tốt được như em… Ai, chuyện này để làm gì? Tuổi hai người chúng ta cộng vào cũng sáu, bảy mươi tuổi rồi, ân oán qua để nó trôi qua . Cuộc sống tại của rất tốt, thích nghề nghiệp của mình. Tiền tài vật chất, nên học Linh Tố, dùng hết, đem quyên góp thôi.”

      Linh Tố cười: “Sao lại lôi em vào đây?”

      Bạch Sùng Quang : “Tiêu gia Đại công tử đối đãi với em như thế nào?”

      Linh Tố hé miệng: “Mới thời gian ngắn, tương lai ngày còn dài! Chờ xem thế nào.”

      Bạch Sùng Quang gật đầu: “Về sau mới là quan trọng.”

      Linh Tố cáo biệt với bọn họ, xuống thang lầu.

      Lúc này Bạch Hạo Miễn được bác sỹ dắt ra.

      Bác sỹ : “Bị kinh hãi, dinh dưỡng hơi mất cân đối, nghỉ ngơi vài ngày sao.”

      Bạch Khôn Nguyên lời cảm tạ.

      “Bạch tiên sinh, tôi đề nghị đưa đứa đến gặp bác sỹ tâm lý dành cho trẻ con.”

      “Nên vậy.” Bạch Khôn Nguyên bế con: “Tiểu Miễn, ba mang con về nhà.”

      Bạch Hạo Miễn cau mày, thanh thúy to: “Ba, con là Tiểu Cần!”

      Linh Tố đứng lại, quay đầu nhìn.

      Tất nhiên Bạch Khôn Nguyên hiểu, khổ sở ôm chặt con, : “Tiểu Miễn, Tiểu Cần đến nơi rất xa, các con về sau lâu lắm mới được gặp nhau. Chúng ta đều rất nhớ của con.”

      Bạch Hạo Miễn cố chấp lắc đầu: “Ba, con là Tiểu Cần!”

      Bạch Khôn Nguyên buồn rầu, xem ra đứa này xác thực cần gặp bác sỹ tâm lý.

      “Con phải, con gọi là Bạch Hạo Miễn.”

      Bạch Hạo Miễn còn muốn sửa lại, nhưng khi nhìn thấy dì trẻ tuổi đứng ở dưới cầu thang kia, ánh mắt thâm thúy cơ trí của dì nhìn mình chăm chú. nhàng lắc lắc đầu với mình.

      Bạch Hạo Miễn ngẫm nghĩ lại: “Đúng, con là Tiểu Miễn.”

      Người cha thở ra hơi, ôm chặt lấy nó.

      Linh Tố nhìn Bạch Khôn Nguyên bế đứa rời . Đứa dựa vào vai người lớn vẫn nhìn , thẳng đến khi xa.

      Linh Tố có dự cảm, tương lai bọn họ còn có thể gặp lại.

      ra cửa lớn cục cảnh sát, di động vang lên.

      Giọng trầm thấp của Tiêu Phong truyền đến: “Chúc mừng em.”

      ở đâu?”

      ở bên kia, kinh doanh xảy ra chút việc.”

      “Sao chỉ trong đêm mà có thể chạy đến chỗ cách xa vạn dặm như thế?”

      Giọng Tiêu Phong hàm chứa cười: “Em yên tâm, đuổi theo em.”

      lo việc của mình . Em chuẩn bị làm visa.”

      “Em muốn đâu?”

      “Lão bản cho em du học, New York ở Mỹ, chắc phải mất bốn tháng.”

      “Ở đó khá phức tạp, em nên để ý nhiều hơn.”

      Linh Tố cười rộ lên.

      Ngày bay, Phùng Hiểu Nhiễm đến tiễn. cùng Đoạn Quyết trao đổi, tính kết hôn sớm để sinh con.

      Linh Tố có chút cảm thán: “Thời điểm chúng ta quen biết mới học năm hai, ngây thơ. Mình vẫn nhớ bạn chịu làm bài, lại muốn mình giúp bạn viết luận văn. Vậy mà đảo mắt bạn sắp lập gia đình rồi. Đến năm sau, đứa nhất định được sinh ra thôi.”

      Mắt Phùng Hiểu Nhiễm đỏ ửng: “Thời gian trôi qua quá nhanh.”

      “Cả cuộc đời cũng tầm thường vô vị mà trôi qua thôi.”

      “Bạn ở Mỹ phải chăm sóc bản thân, ở đó súng ống có mắt đâu.”

      “Mình là du học, có phải tham gia vào xã hội đen đâu.”

      “Mình và lão Đoạn định kết hôn vào tháng 9.”

      “Yên tâm, tuyệt đối mình kịp trở về. Rượu mừng là nhất định phải uống, phù dâu cũng nhất định phải làm.”

      “Mang chút đồ chơi trở về. Chú ý xem nhãn hiệu, đừng mua đồ xuất xứ Trung Quốc đó.” Phùng Hiểu Nhiễm dặn dò.

      Đoạn Quyết nhìn đồng hồ: “Nên vào thôi, còn phải qua hải quan nữa.”

      Hành lý của Linh Tố đơn giản, gọn , ôm Phùng Hiểu Nhiễm cái rồi bước vào hải quan.

      Cách lúc đăng ký còn chút thời gian, Linh Tố ngồi ở chờ trong phòng. Di động vang lên.

      nhìn nhìn dãy số, rồi bắt máy: “Thế nào?”

      Người đàn ông xa lạ : “Thực xin lỗi, Thẩm tiểu thư, chúng tôi điều tra ra được.”

      Linh Tố thất vọng, lâu gì.

      cho tin tức rất mơ hồ. Chúng tôi đến nhà ga kia điều tra, bọn họ hàng năm đều nhặt được vài đứa trẻ bị vứt bỏ, căn bản là để ý. Năm đó lại giống với tại, rất nhiều hệ thống chưa được tu chỉnh.”

      “Luôn luôn có phương hướng để tìm kiếm chứ?”

      “Nhà ga kia là nơi nam bắc giao hội, chúng tôi thể nào tra ra. có lỗi.”

      Linh Tố chậm rãi đóng nắp di động.

      Kỳ chắc gì tra ra. có thể gióng trống khua chiêng đăng báo lên cả nước: “Ngày này tháng này năm này, có người ở phòng đợi nhà ga này nhặt được . Đứa nay lớn lên, muốn tìm lại thân nhân.”

      Nhưng làm. rất sợ phải đối mặt.

      Có lẽ là vì người đó chưa kết hôn có thai, có lẽ bởi vì ghét bỏ là con , có lẽ là lý do gì đó nữa. Tóm lại hai mươi bốn năm trước bị vứt bỏ ở trong phòng đợi lạnh lẽo.

      Nay cũng nên đặt dấu chấm hết cho chuyện này rồi.

      đến giờ. Linh Tố theo dòng người lên máy bay, tìm được chỗ ngồi, sắp xếp hành lý rồi ngồi xuống.

      Vị trí của dựa vào cửa sổ, sau khi máy bay cất cánh, nhìn ra ngoài là trời xanh mây trắng. Ánh mặt trời chiếu vào thực ấm áp, dần dần ngủ say.

      Lúc Linh Tố tỉnh lại, tiếp viên hàng bắt đầu phát đồ uống. Thái dương lặn, dựa theo tính toán thời gian, giờ phút này máy bay của Thái Bình Dương.

      Máy bay thực vững vàng, khẽ xoay người lười biếng vặn thắt lưng, lúc này mới phát chỗ trống bên cạnh có người ngồi.

      nghiêng đầu qua, bỗng nhiên sửng sốt.

      Người đàn ông cười với : “Ngủ ngon ? Nước chanh hay là cà phê?”

      Linh Tố còn đờ ra.

      Người đàn ông thẳng với tiếp viên hàng : “Hai cốc cà phê.” Rồi đưa cho Linh Tố ly.

      Linh Tố tiếp nhận cà phê, bỗng nhiên nở nụ cười, nhìn ngắm, lại tiếp tục cười.

      Tiêu Phong nhíu mày: “Sao vậy? rồi, đuổi theo em.”

      “Vừa rồi ở đâu?”

      “Khoang hạng nhất.”

      Linh Tố cười đến cả người run rẩy.

      “Sao thế?”

      “Em lại nghĩ rằng ngồi ở khoang buồng lái cơ.”

      Tiêu Phong cau mày hung hăng trừng nhìn , lại nhịn được cũng nở nụ cười.

      đám mây xẹt qua bên ngoài cửa sổ.

      ***

      Nhân viên dẫn người tới xuyên qua hành lang dài, đẩy ra cửa phòng u tối.

      Trong phòng có giường trẻ hai tầng chỉnh tề, cặp sách hình chữ nhật đều làm bằng vải thô màu lam, trong khí tản ra mùi ẩm nhàn nhạt. Bên cạnh giường có chiếc bàn , mặt đều là sách vở.

      Nhân viên nhìn quanh trái phải, gọi: “Tiểu Quyên? Vương Hồng Quyên?”

      Trong góc khuất truyền đến tiếng động. Người khách nữ nghe được, mỉm cười.

      nhàng qua. Dựa vào tường bên dưới giường, tựa hồ có động vật trốn trong đó.

      Nhân viên vội kêu lên: “Sao lại trốn ở đây? Buổi sáng mới đánh nhau với mấy đứa , khi đó vẻ mặt kiêu ngạo lắm mà. Đừng trốn nữa, Thẩm tiểu thư muốn gặp cháu.”

      Đứa càng rụt vào bên trong.

      Người phụ nữ vươn tay, bảo nhân viên đừng gì. ngồi xuống, thăm dò nhìn bên dưới.

      Trong góc tối, đôi mắt của đứa trẻ vô cùng sáng ngời, hỗn loạn hoảng sợ, cừu hận cùng mê mang.

      Người phụ nữ lộ ra tươi cười ôn hòa: “Đừng sợ, chúng nó làm hại được cháu đâu.”

      Địch ý của đứa biến mất, tựa hồ hiểu được ám chỉ cái gì.

      Dung mạo người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, giọng mềm ôn nhu, nghe vào tai đặc biệt thoải mái, làm cho người ta an tâm: “Chúng nó cũng giống như động vật vậy, tồn tại cùng chúng ta ở thế gian này, nhưng hề xâm phạm lẫn nhau. Cháu sợ chú chó con đúng ? Cho nên cũng cần sợ chúng nó.”

      Đứa dần dần mềm nhũn, thân mình căng cứng trở nên thả lỏng.

      Người phụ nữ vươn tay: “Đến đây, đến chỗ dì .”

      bàn tay bẩn do dự đặt vào bàn tay thon dài trắng nõn của người phụ nữ.

      Nhân viên khỏi ngạc nhiên. Vương Hồng Quyên này, lúc đầu còn điên điên ngây ngốc, cái gì cũng biết. Năm trước đột nhiên chuyển biến tốt, tính tình lại trở nên hung dữ, luôn nghi thần nghi quỷ, cũng thích để ý đến ai. Hôm nay biết vì sao lại nghe lời người xa lạ đến vậy.

      bé rốt cục ra từ dưới góc giường, đứng ở trước mặt người phụ nữ.

      bé chưa đến mười tuổi, vóc người giống như bảy, tám tuổi, vừai đen vừa gầy, ánh mắt đen lay láy, thích cúi đầu hướng về phía trước nhìn người ta, ai bị nó trừng mắt nhìn, đều nhịn được toàn thân nổi da gà.

      Người phụ nữ lại hề để ý, cười hỏi: “Tiểu Quyên, cháu còn nhớ ?”

      Vương Hồng Quyên cẩn thận nhìn lát, nghi hoặc lắc đầu.

      Người phụ nữ lại thở dài nhõm hơi: “ nhớ mới tốt.”

      lấy ra khăn tay, vừa lau mặt cho đứa vừa : “Tiểu Quyên, dì thương lượng với cha mẹ cháu, về sau để dì trở thành người giám hộ của cháu. cách khác, dì muốn đón cháu ra ngoài, về sau cháu có thể ở nhà của dì. Cháu có phòng riêng và phòng tắm, có đồ chơi, còn có thể đến trường. Cháu có chịu ?”

      Ánh mắt bé ảm đạm, rốt cục mở miệng : “Ba mẹ cần cháu.”

      Người phụ nữ thương tiếc gật gật đầu: “Về sau để dì chăm sóc cháu. Dì dạy cho cháu rất nhiều thứ, đều là những thứ thể học được ở trường, tương lai cháu trở nên thông minh có năng lực hơn bất kỳ ai.”

      Nhân viên ở bên cạnh nghe, khỏi có chút cảm thán vận khí của đứa này tốt. Ba tuổi bị đưa đến nơi đây, cha mẹ nó vừa sinh được đứa con trai, sớm quẳng nó xa tận chân trời. Mà Thẩm tiểu thư này vừa nhìn chính là người cao quý kinh tế đầy đủ, nhận nuôi đứa khỏe mạnh bình thường, lại lựa chọn đứa kỳ quái thế này.

      Vận mệnh luôn luôn thể .

      Vương Hồng Quyên suy nghĩ trong chốc lát, tựa hồ biết ràng nguyên do, : “Cháu theo .”

      Người phụ nữ vừa lòng gật gật đầu: “Cháu gọi là dì , theo họ dì được ?”

      Đứa gật đầu.

      “Cháu là người Thẩm gia, trong tên có chữ Thụy, lại sinh ra vào ngày Trung thu, về sau gọi là Thẩm Thụy Thu .”

      Đứa nhu thuận dựa sát vào người , gọi: “Dì.”

      Nhân viên kinh hãi. Đứa này biết nhìn thời thế, nhạy bén tinh nghịch, so với đứa bình thường đều thông minh hơn nhiều. Sao lại như vậy?

      Thẩm tiểu thư cũng ngại bẩn, mỉm cười ôm lấy Thẩm Thụy Thu: “Trẻ ngoan.”

      mang theo đứa ra ngoài. Ngoài cửa trẻ con đứng chật ních, đều là nhi cùng đứa tàn tật. Đứa trẻ nào đầu óc có vấn đề đều dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Thẩm Thụy Thu.

      Hai đứa con lúc trước bắt nạt Thẩm Thụy Thu kêu lên: “Sao cơ? Đứa ngu ngốc hay gặp quỷ kia cũng có người nguyện ý thu dưỡng, sợ cũng gặp quỷ sao?”

      Gương mặt Thẩm Thụy Thu chút thay đổi, mắt hề chớp về phía trước.

      Hai người mới vừa ra khỏi đó, phía sau bỗng nhiên truyền ra tiếng kêu sợ hãi, tựa hồ có cái gì đó rơi xuống, đè lên người ta.

      Thẩm tiểu thư cúi đầu nhìn Thẩm Thụy Thu, biểu tình của bé này rất nghiêm túc, nhưng trong mắt lại có khoan khoái thể che dấu.

      vốn định dạy thể quá bừa bãi, lại nghĩ đứa chỉ sợ bị khinh bỉ lâu ngày, nay rốt cục thoát khỏi đây, trả thù nho cũng sao.

      chỉ : “Ngày sau dì dạy cháu nên khống chế tốt sức lực của mình thế nào.”

      Thẩm Thụy Thu vừa mừng vừa sợ, người phụ nữ này sợ hãi, dường như còn có dị năng như mình vậy.

      Thẩm tiểu thư lầm bầm lầu bầu: “Dạy cháu tự hiểu bản thân, dạy cháu nhận biết thị phi đúng sai, dạy cháu cách đối nhân xử thế. Nhiệm vụ của dì cũng gian khổ.”

      Thẩm Thụy Thu hai tay cầm tay , sợ dì mất hứng buông ra.

      Thẩm tiểu thư hiểu được, cũng cầm chặt bàn tay bé của nó.

      Trước cửa viện có chiếc xe hơi màu đen đỗ lại, người đàn ông từ xe xuống, cúi đầu nhìn Thẩm Thụy Thu, cười : “Nhóc con bẩn quá, trở về cần phải tắm rửa chút.”

      Đứa cũng có lòng tự trọng, hờn dỗi quay mặt qua chỗ khác.

      “Ái chà, tính tình cũng quật cường đây.”

      Thẩm tiểu thư cười : “Tiêu Phong, tội gì trêu cợt đứa . Đến đây, Thụy Thu, đây là chú Tiêu của cháu, phải làm quen lẫn nhau chứ.”

      Thẩm Thụy Thu quay sang tò mò đánh giá.

      “Linh Tố, em xác định là bé này sao?”

      “Tuyệt đối đúng.”

      “Nhìn khuôn mặt quật cường nhắn kia, dù thế nào cũng giống với người mà em hình dung.”

      “So với tính tình ôn nhu đó, em cảm thấy như vậy rất tốt.”

      Thẩm Thụy Thu chớp đôi mắt to, đột nhiên : “Chú Tiêu, chú rất suất.”

      Hai người lớn đều sửng sốt. Thẩm tiểu thư ha ha nở nụ cười.

      Người đàn ông dở khóc dở cười, vươn tay nhéo nhéo mặt đứa : “ như vậy biết đùa giỡn người khác phái, tương lai còn bay cao bay xa đây.”

      Thẩm Thụy Thu làm mặt quỷ với , trốn sau lưng Thẩm tiểu thư.

      “Chúng ta về nhà .” Thẩm tiểu thư ôm đứa lên xe: “Hôm nay còn rất nhiều việc”

      “Về nhà.” Đứa bỗng nhiên lặp lại, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong.

      “Đúng. Về nhà.” Thẩm tiểu thư vuốt đầu bé: “Cháu gia đình.”

      Lệ khí nơi đáy mắt Thẩm Thụy Thu dần dần tiêu tán. bé dịu ngoan dựa vào trong lòng dì.

      Tiêu Phong ôn nhu cười liếc mắt nhìn các cái, khởi động ô tô.

      Xe chạy về phía hàng cây xanh tươi phía trước.

      TOÀN VĂN HOÀN
      tart_trung thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :