1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

ĐÁ QUÝ KHÔNG NÓI DỐI - Tâm Doanh Cốc (10c)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Phần 3: Tín nhiệm thế nào?​

      Những ngày hè, ánh nắng xuyên qua cửa kính và đọng lại chiếc bàn gỗ đỏ, ánh sáng lấp ló khắp nơi.

      Phòng nhạc cung điện Đan Mạch, má Kelly tô đậm phấn hồng để che vết thâm. Trong tay cầm cây đàn violon, từng dây đàn bôi hương thơm , sau đó kê đàn lên vai và bắt đầu kéo.

      Tiếng đàn vang lên sau nhịp và dừng lại, Kelly lừ mắt nhìn Thiên Hạ đứng trong góc, giọng lạnh lùng : “ đứng đơ người ra đấy làm gì, còn mau phối nhạc với tôi?”

      “Vâng”. Thiên Hạ hơi giật mình và đến ngay, ngồi xuống bên đàn và bắt đầu gảy khúc nhạc cao vút và hoa lệ, cùng phối hợp với nhịp nhạc của Kelly.

      lâu sau bên cửa sổ vang lên tiếng bước chân nhè .

      Đằng sau nữ vương là đám người hầu, họ qua phòng nhạc. Đúng như Kelly tính toán, mỗi ngày vào tầm giờ này nữ vương đều qua đây. Kelly cười và kết thúc khúc nhạc và giành được tràng pháo tay tán thưởng của nữ vương.

      “Nữ vương bệ hạ”. Kelly bỏ đàn xuống và nũng nịu đến bên nữ vương: “Kelly cớ việc muốn nhờ người, biết có được ?”

      “Cái con quỷ này, lại muốn gì nữa đây?” Nữ vương luôn giữ điệu bộ vô cùng quý phái thế nhưng nụ cười của bà lại vô cùng hiền từ và ấm áp.
      “Kelly thích Khưu Lạc, Khưu Lạc là người tặng viên Ánh Trăng ấy, cầu xin bệ hạ chỉ hôn, được ?”

      ấy…….” Nữ vương suy nghĩ hồi: “Ta suy nghĩ xong trả lời con”.

      “Vâng, con biết là bệ hạ tốt với con nhất mà”. xong bé cười và làm nũng với nữ vương.

      Sau khi nữ vương rời khỏi đó Kelly vui vẻ đến lấy đàn và nhìn thấy Thiên Hạ đứng im lặng bên cạnh, vui vẻ nên hỏi: “Ê, chị xem nữ vương bệ hạ tác thành chuyện hôn nhân này chứ?”

      “Tôi biết”. Thiên Hạ lạnh lùng đáp rồi lại im lặng.

      “Nếu như thực được tác thành nhất định tôi rất hạnh phúc, rất vui vẻ”. Gương mặt 18 tuổi cười thích thú.

      hạnh phúc đâu”. Thiên Hạ đóng hộp đàn lại.

      “Hả, cái gì?” Đột nhiên bị dội gáo nước lạnh như thế cảm thấy rất bất ngờ.

      Thiên Hạ cười nhạt với Kelly rồi cúi người chào và rời khỏi nơi đây. Kelly gọi quay lại thế nhưng để ý đến bé.

      Kelly vô cùng tức giận, muốn đuổi theo người chơi đàn vô lễ kia thế nhưng lúc ấy mới phát ra Thiên Hạ giống như linh hồn, thoắt cái thấy đâu cả. bực tức ra xe riêng, muốn rời xa cung điện càng sớm càng tốt, thế nhưng lại vô tình gặp Sophi và Anna.

      “Có chuyện gì ?” Đối với hai bạn này cần phải khách khí.

      “Khưu Lạc đợi ở vườn hoa, ấy bảo bọn tớ gọi ”. Sophi đáp.

      “Ồ, chúng ta thôi”. Ba người cùng tới vườn hoa trong cung điện được nấp sau những tán cây cao. Càng vào sâu càng tối. Kelly tức giận : “Sao thế, làm sao mà mãi thấy Khưu Lạc?”

      “Bời vì Khưu Lạc vốn ở trong vườn hoa”. Anna quay người cười nhạt.

      “Vậy hai cậu dẫn tớ đến đây làm gì? Ăn no rồi có việc làm à?”

      “Kelly, bao năm nay cậu cảm thấy rất thoải mái đúng ?” Sophi đột nhiên đẩy Kelly cái, lưng chạm vào gốc cây, Anna cũng tiến lên, hai người cùng ấn xuống.

      “Cậu gì thế Sophi?”

      “Bởi vì cha cậu là công tước đệ nhất, cha chúng tớ chỉ là công tước đệ nhị. Cậu gì chúng tớ cũng dám phản bác, cậu giận chúng tớ chỉ biết nhẫn nhịn! Cái đó cũng chẳng sao, ai bảo cậu xuất thân cao hơn bọn tớ, bọn tớ nhịn là đúng rồi”. Anna xong, Sophi tiếp lời: “Thế nhưng tình nên công bằng! ràng mọi người cùng quen với Khưu Lạc, hôm sinh nhật công chúa mình cậu lại lén lút gặp ấy, còn uống giả say và ngả vào lòng ấy. Cậu cho rằng khi ở trong xe chúng tôi biết cậu giả vờ say sao? Tôi muốn… đạp đứa con xấu xa như cậu ra khỏi xe”.

      “Hai người điên à? Hai người ràng là ghen tị! Ghen tị xuất thân của tôi cao quý hơn, ghen tị vì Khưu Lạc thích tôi…”.

      “Được, vậy cứ coi là đố kỵ , cho cậu nếm mùi đau khổ xem thế nào?” Sophi cười nhạt và .

      “Kelly, tớ nhớ là cậu kéo violon tồi đâu nhỉ?” Anna cười hiểm độc rồi lấy trong túi ra mảnh thủy tinh sắc nhọn…

      “Đừng mà…” Kelly kêu lên sợ hãi, từ đến lớn đây là lần đầu tiên thấy sợ hãi, gào lên tuyệt vọng: “Khưu Lạc”.

      Thế nhưng cho dù có kêu rát cổ Khưu Lạc trong cung điện cũng thể nghe thấy được.

      Công chúa Isabella học xong bài, chào giáo viên và bước ra khỏi phòng học. Ánh mắt lướt về phía Khưu Lạc đứng.

      “Xin chào công chúa điện hạ”. Khưu Lạc thân thiện chào hỏi công chúa, chẳng còn nghi ngờ gì cả, chờ đợi ấy.

      “Ừ” Công chúa trả lời lạnh nhạt, cũng nhìn mà cứ thế bước qua mặt , thế nhưng cánh tay bị chàng trai kéo lại.

      “Lẽ nào biết nếu như chạm vào người của cung điện khi được phép là việc vô cùng thất lễ sao?” Giọng lạnh lùng của vang lên khác hoàn toàn với vẻ bề ngoài dịu dàng xinh đẹp của .

      Khưu Lạc cười : “Isabella, với em làm cuộc giao dịch, thế nào?”

      Ba hôm sau, trong cung điện truyền ra tin động trời, công chúa Isabella cầu xin nữ vương gả cho thương nhân đá quý Khưu Lạc.

      Ngày hôm sau, ông Anders lên tiếng thừa nhận Khưu Lạc là con riêng của mình trong hội nghị người thân hoàng tộc, lên tiếng có trong người huyết thống của hoàng gia.

      Cách ngày nữa nữ vương bệ hạ hạ lệnh cuối tháng sáu chuẩn bị hôn lễ linh đình cho hai người bọn họ.

      Tất cả mọi chuyện giống như trận sóng kinh thiên động địa, quét qua mỗi góc trong cung điện.

      “Chúc mừng khôi phục được thân phận của mình”. Dưới bóng nguyệt quế lan rộng những tán lá, mùi thơm lan theo ánh trăng, Thiên Hạ cười với Khưu Lạc và tiếp: “Cũng chúc mừng sắp lấy được công chúa cao quý, lá ngọc cành vàng”.

      cần khách khí, chào mừng em đến uống rượu hỉ của .”

      “Rượu hỉ?” Nụ cười của Thiên Hạ như có thêm nỗi đau, khắc khoải, thấy phia sau có người đến nên : “ nên giải quyết xong rắc rối xong quay lưng bước .

      Kelly đến trước mặt Khưu Lạc, hai mắt ầng ậc nước, tay phải quấn chặt vải và băng keo, cả người tiều tụy xác xơ.

      “Khưu Lạc…” nhàng gọi tên , nước mắt lại chảy xuống như mưa.

      “Sao thế, Kelly?” Khưu Lạc uể oải dựa người vào thân cây khô, mùi hương của hoa cỏ bay quanh .

      “Bọn họ , trai em…đều là dối em phải ? bao giờ như thế, Khưu Lạc cho em biết , là cha cố tình như thế để em từ bỏ ý định đó”.

      Khưu Lạc cười , ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, chẳng hề có chút ấm áp.

      “Khưu Lạc…” Kelly tiếp tục khóc lóc thảm thiết: “Sophi và Anna quá đáng, họ dùng thủy tinh đâm vào tay em. Sau này em chơi violon được nữa rồi… bao giờ chơi được nữa rồi…” bé bắt đầu đau đớn và khóc to hơn, nước mắt giàn dụa má.

      “Đáng thương quá!” Khưu Lạc , nhạt.

      “Khưu Lạc, phải lấy công chúa đấy chứ? từng em là người đặc biệt mà”. nhìn Khưu Lạc tràn đầy hi vọng, dường như muốn nắm giữ lại cơ hội cuối cùng. Còn , lại đập tan hoàn toàn cái hi vọng ấy: “, đương nhiên là lấy công chúa. Em rất đặc biệt, em là đứa em duy nhất đời này của ”. cười, nụ cười vô cùng tàn nhẫn.

      biết chuyện này từ sớm sao?” Tất cả là sao? Tại sao lại lừa gạt em?” Kelly gào lên, hoàn toàn khống chế được tình cảm của mình nữa: “Tại sao lại làm tổn thương em như thế? Thấy em đau vui lắm sao?”

      “Đúng thế, làm tổn thương em”, thừa nhận thực này rồi cười và : “Vì thế người đau phải ”.

      Còn , ngay cả cảm giác đau như thế nào cũng cảm nhận được nữa.

      Từ đó về sau Khưu Lạc còn thấy Kelly vào cung nữa. Sophi và Anna cũng rất ít khi vào cung. Thế nhưng trong hội nghị hoàng thân hai nhà thường xuyên tranh cãi, bất luận chuyện to hay chuyện . Còn những chuyện này đều là do Khưu Lạc nghe được, cho dù là con của Anders nhưng vẫn được phép tham Giai Vân nghị này.

      cũng chẳng có hứng thú để tham gia, chỉ chuyên tâm bên cạnh công chúa mà thôi.

      Trong cung điện, thường xuyên thấy bóng Khưu Lạc và công chúa Isabella dắt tay nhau dạo.

      Đôi nam nữ đẹp tựa thần tiên này cùng nhau dạo bước dưới ánh chiều tà, cảnh đẹp như bức tranh sơn dầu.

      Giờ học cưỡi ngựa, hai người cùng cưỡi chung con, công chúa nhàng nép vào lòng , cùng thầm những lời .

      Sau bữa tối, hai người cùng dạo trong vườn hoa, ánh trăng vương đầy vai.

      Công chúa Isabella còn đặc biệt học tiếng Hán từ Khưu Lạc nữa, mỗi ngày đều chăm chỉ học hành đến tận khuya…

      Vì thế mọi người đều công chúa thay đổi, còn kiêu ngạo, còn khó gần nữa mà trở nên thân thiện hơn, khi nhìn Khưu Lạc ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.

      Vì thế tất cả mọi người đều được chứng kiến câu chuyện tình cổ tích thời đại này được diễn ra trong cung điện cổ tích.

      Thế nhưng những gì mà đàn ông theo đuổi, là phú quý, địa vị, đẹp… Khưu Lạc dường như đều có được trong tay, bước lên trời, khiến người ta ngưỡng mộ.

      Cách hôn lễ chỉ còn mười ngày.

      Ngày 20 tháng 6, cũng là sinh nhật của Thiên Hạ, thế nhưng hôm đó chẳng có điều gì khác biệt với mọi ngày cả, Thiên Hạ ngồi trước đàn, mười ngón tay như bay lượn những phím đen trắng, chìm đắm trong tiếng nhạc.

      biết là đàn bao lâu thế nhưng mười ngón tay mỏi rã rời, bắt đầu run run, đóng đàn lại và rời khỏi phòng nhạc, ánh trăng rơi đầy vai, đến dưới bóng cây nguyệt quế.

      “Biết ngay đợi được chị ở đây”. Là tiếng của .

      Thiên Hạ quay người và thấy chơi đàn khác hấp háy mắt nhìn , tay đưa món quà cho : “Đây là món quà được gửi đến cung điện, cần kí tên. Tôi lo lắng nghĩ rằng cần dùng nó cho nên mang đến đây cho ”.

      “Cảm ơn em”. Thiên Hạ cười.

      “Có vất vả gì đâu, em đây. Chị nhớ tắt đèn trước khi về nhé!” xong vẫy tay tạm biệt và rời .

      Thiên Hạ ngồi luôn dưới gốc cây nguyệt quế, từng cánh hoa trắng rụng đầy xuống dưới. nhàng mở gói quà, đó là chiếc hộp nhạc rất đẹp, vỏ bên ngoài được làm rất tinh tế. Thiên Hạ ấn nút và mở nó ra, bên trong có hình nàng tiên cá xoay người theo điệu nhạc.

      Trong hộp còn mẩu giấy bên dòng chữ tiếng .

      Happy birthday.

      Chou

      giọng vừa lạnh vừa vang vang lên. Thiên Hạ vội đóng hộp lại và nhìn thấy Khưu Lạc từ sau gốc cây nguyệt quế bước ra.

      “Ô, Ngôn Thiên Hạ, nhìn thái độ của em chắc lại bị Châu Cẩn Du làm cho cảm động rồi hả?”

      “Ô, Khưu Lạc, nhìn thái độ của chắc là ghen chăng?” lòng, thực cảm động, đặc biệt là khi mình ở nơi xa lạ, ít nhất vẫn còn người quan tâm đến mình. giống như con người đứng trước mặt mình, người gần nhưng trái tim xa xôi.

      “Thế nào được nhỉ? Xem ra quà của cần phải tặng nữa rồi”. Khưu Lạc tỏ thái độ vô cùng bi ai.

      “Hai tay trống rỗng thế kia làm gì có quà chứ? Hơn nữa có dám tặng ? sợ bị bắt gặp rồi hủy hôn lễ à?”

      “Lẽ nào quà phải cầm trong tay sao?” Khưu Lạc cười đầy khiêu khích, đến trước mặt : “Ngôn Thiên Hạ, sinh nhật vui vẻ! Bây giờ em nhắm mắt lại để nhận quà của ”.

      Nụ cười lên trong đôi mắt màu xanh ấy, long lanh và xa xôi như những vì sao. Thế nhưng, trong đôi mắt ấy từng soi bóng bao nhiêu thiếu nữ khác?

      Thiên Hạ cố tình mở mắt. Khưu Lạc chán nản cười và : “ biết cái gì, hôn phải nhắm mắt chứ”. xong tay trái che mắt , mùi hương từ tay áo bay sộc vào mũi .

      Trong chớp mắt đôi môi của được phủ kín bằng nụ hôn.

      Trong chớp mắt nữa, chiếc hộp nhạ trong tay bị người khác cướp mất, chỉ nghe thấy bịch tiếng, chắc nó bị người ta ném ra khoảng xa.

      Thiên Hạ gạt cánh tay Khưu Lạc bịt mắt ra, tức giận hỏi: “Tại sao lại ném quà của em ?”

      “Bởi vì thích nó”.

      “Đó đâu phải của tặng”.

      nụ hôn là cái gì chứ, xét cho cùng ấy cũng đâu có dám tặng quà , sợ công chúa phát , sợ bị hoàng cung tống cổ.

      Thiên Hạ chạy lại nhặt chiếc hộp nhạc, ôm nó trong lòng rồi lướt ánh mắt sắc lẹm qua chỗ Khưu Lạc: “ lựa chọn của , vậy em cũng nên có quyền lựa chọn của em chứ?”
      Có lựa chọn và có quyền lựa chọn, khác xa nhau. Thiên Hạ nhếch mép cười khẩy, đối với đó là nụ cười châm biếm.

      “Được. Vậy chúng ta nên tôn trọng lựa chọn của nhau ”. Trong mắt toát lên tức giận, bực bội quay người bước . Thiên Hạ nhìn bước , rồi thấy đột nhiên đút tay vào túi và lấy ra chiếc bình thủy tinh , ném nó vào bụi cỏ ven đường nhàng giống như ánh sao băng vụt qua.

      đột nhiên cười như đứa trẻ ngốc nghếch, Khưu Lạc chắc giận lắm đây?

      Trò chơi vẫn tiếp tục.

    2. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Phần 3: Tín nhiệm thế nào?

      Những ngày hè, ánh nắng xuyên qua cửa kính và đọng lại chiếc bàn gỗ đỏ, ánh sáng lấp ló khắp nơi.

      Phòng nhạc cung điện Đan Mạch, má Kelly tô đậm phấn hồng để che vết thâm. Trong tay cầm cây đàn violon, từng dây đàn bôi hương thơm , sau đó kê đàn lên vai và bắt đầu kéo.

      Tiếng đàn vang lên sau nhịp và dừng lại, Kelly lừ mắt nhìn Thiên Hạ đứng trong góc, giọng lạnh lùng : “ đứng đơ người ra đấy làm gì, còn mau phối nhạc với tôi?”

      “Vâng”. Thiên Hạ hơi giật mình và đến ngay, ngồi xuống bên đàn và bắt đầu gảy khúc nhạc cao vút và hoa lệ, cùng phối hợp với nhịp nhạc của Kelly.

      lâu sau bên cửa sổ vang lên tiếng bước chân nhè .

      Đằng sau nữ vương là đám người hầu, họ qua phòng nhạc. Đúng như Kelly tính toán, mỗi ngày vào tầm giờ này nữ vương đều qua đây. Kelly cười và kết thúc khúc nhạc và giành được tràng pháo tay tán thưởng của nữ vương.

      “Nữ vương bệ hạ”. Kelly bỏ đàn xuống và nũng nịu đến bên nữ vương: “Kelly cớ việc muốn nhờ người, biết có được ?”

      “Cái con quỷ này, lại muốn gì nữa đây?” Nữ vương luôn giữ điệu bộ vô cùng quý phái thế nhưng nụ cười của bà lại vô cùng hiền từ và ấm áp.
      “Kelly thích Khưu Lạc, Khưu Lạc là người tặng viên Ánh Trăng ấy, cầu xin bệ hạ chỉ hôn, được ?”

      ấy…….” Nữ vương suy nghĩ hồi: “Ta suy nghĩ xong trả lời con”.

      “Vâng, con biết là bệ hạ tốt với con nhất mà”. xong bé cười và làm nũng với nữ vương.

      Sau khi nữ vương rời khỏi đó Kelly vui vẻ đến lấy đàn và nhìn thấy Thiên Hạ đứng im lặng bên cạnh, vui vẻ nên hỏi: “Ê, chị xem nữ vương bệ hạ tác thành chuyện hôn nhân này chứ?”

      “Tôi biết”. Thiên Hạ lạnh lùng đáp rồi lại im lặng.

      “Nếu như thực được tác thành nhất định tôi rất hạnh phúc, rất vui vẻ”. Gương mặt 18 tuổi cười thích thú.

      hạnh phúc đâu”. Thiên Hạ đóng hộp đàn lại.

      “Hả, cái gì?” Đột nhiên bị dội gáo nước lạnh như thế cảm thấy rất bất ngờ.

      Thiên Hạ cười nhạt với Kelly rồi cúi người chào và rời khỏi nơi đây. Kelly gọi quay lại thế nhưng để ý đến bé.

      Kelly vô cùng tức giận, muốn đuổi theo người chơi đàn vô lễ kia thế nhưng lúc ấy mới phát ra Thiên Hạ giống như linh hồn, thoắt cái thấy đâu cả. bực tức ra xe riêng, muốn rời xa cung điện càng sớm càng tốt, thế nhưng lại vô tình gặp Sophi và Anna.

      “Có chuyện gì ?” Đối với hai bạn này cần phải khách khí.

      “Khưu Lạc đợi ở vườn hoa, ấy bảo bọn tớ gọi ”. Sophi đáp.

      “Ồ, chúng ta thôi”. Ba người cùng tới vườn hoa trong cung điện được nấp sau những tán cây cao. Càng vào sâu càng tối. Kelly tức giận : “Sao thế, làm sao mà mãi thấy Khưu Lạc?”

      “Bời vì Khưu Lạc vốn ở trong vườn hoa”. Anna quay người cười nhạt.

      “Vậy hai cậu dẫn tớ đến đây làm gì? Ăn no rồi có việc làm à?”

      “Kelly, bao năm nay cậu cảm thấy rất thoải mái đúng ?” Sophi đột nhiên đẩy Kelly cái, lưng chạm vào gốc cây, Anna cũng tiến lên, hai người cùng ấn xuống.

      “Cậu gì thế Sophi?”

      “Bởi vì cha cậu là công tước đệ nhất, cha chúng tớ chỉ là công tước đệ nhị. Cậu gì chúng tớ cũng dám phản bác, cậu giận chúng tớ chỉ biết nhẫn nhịn! Cái đó cũng chẳng sao, ai bảo cậu xuất thân cao hơn bọn tớ, bọn tớ nhịn là đúng rồi”. Anna xong, Sophi tiếp lời: “Thế nhưng tình nên công bằng! ràng mọi người cùng quen với Khưu Lạc, hôm sinh nhật công chúa mình cậu lại lén lút gặp ấy, còn uống giả say và ngả vào lòng ấy. Cậu cho rằng khi ở trong xe chúng tôi biết cậu giả vờ say sao? Tôi muốn… đạp đứa con xấu xa như cậu ra khỏi xe”.

      “Hai người điên à? Hai người ràng là ghen tị! Ghen tị xuất thân của tôi cao quý hơn, ghen tị vì Khưu Lạc thích tôi…”.

      “Được, vậy cứ coi là đố kỵ , cho cậu nếm mùi đau khổ xem thế nào?” Sophi cười nhạt và .

      “Kelly, tớ nhớ là cậu kéo violon tồi đâu nhỉ?” Anna cười hiểm độc rồi lấy trong túi ra mảnh thủy tinh sắc nhọn…

      “Đừng mà…” Kelly kêu lên sợ hãi, từ đến lớn đây là lần đầu tiên thấy sợ hãi, gào lên tuyệt vọng: “Khưu Lạc”.

      Thế nhưng cho dù có kêu rát cổ Khưu Lạc trong cung điện cũng thể nghe thấy được.

      Công chúa Isabella học xong bài, chào giáo viên và bước ra khỏi phòng học. Ánh mắt lướt về phía Khưu Lạc đứng.

      “Xin chào công chúa điện hạ”. Khưu Lạc thân thiện chào hỏi công chúa, chẳng còn nghi ngờ gì cả, chờ đợi ấy.

      “Ừ” Công chúa trả lời lạnh nhạt, cũng nhìn mà cứ thế bước qua mặt , thế nhưng cánh tay bị chàng trai kéo lại.

      “Lẽ nào biết nếu như chạm vào người của cung điện khi được phép là việc vô cùng thất lễ sao?” Giọng lạnh lùng của vang lên khác hoàn toàn với vẻ bề ngoài dịu dàng xinh đẹp của .

      Khưu Lạc cười : “Isabella, với em làm cuộc giao dịch, thế nào?”

      Ba hôm sau, trong cung điện truyền ra tin động trời, công chúa Isabella cầu xin nữ vương gả cho thương nhân đá quý Khưu Lạc.

      Ngày hôm sau, ông Anders lên tiếng thừa nhận Khưu Lạc là con riêng của mình trong hội nghị người thân hoàng tộc, lên tiếng có trong người huyết thống của hoàng gia.

      Cách ngày nữa nữ vương bệ hạ hạ lệnh cuối tháng sáu chuẩn bị hôn lễ linh đình cho hai người bọn họ.

      Tất cả mọi chuyện giống như trận sóng kinh thiên động địa, quét qua mỗi góc trong cung điện.

      “Chúc mừng khôi phục được thân phận của mình”. Dưới bóng nguyệt quế lan rộng những tán lá, mùi thơm lan theo ánh trăng, Thiên Hạ cười với Khưu Lạc và tiếp: “Cũng chúc mừng sắp lấy được công chúa cao quý, lá ngọc cành vàng”.

      cần khách khí, chào mừng em đến uống rượu hỉ của .”

      “Rượu hỉ?” Nụ cười của Thiên Hạ như có thêm nỗi đau, khắc khoải, thấy phia sau có người đến nên : “ nên giải quyết xong rắc rối xong quay lưng bước .

      Kelly đến trước mặt Khưu Lạc, hai mắt ầng ậc nước, tay phải quấn chặt vải và băng keo, cả người tiều tụy xác xơ.

      “Khưu Lạc…” nhàng gọi tên , nước mắt lại chảy xuống như mưa.

      “Sao thế, Kelly?” Khưu Lạc uể oải dựa người vào thân cây khô, mùi hương của hoa cỏ bay quanh .

      “Bọn họ , trai em…đều là dối em phải ? bao giờ như thế, Khưu Lạc cho em biết , là cha cố tình như thế để em từ bỏ ý định đó”.

      Khưu Lạc cười , ánh mắt nhìn về nơi xa xăm, chẳng hề có chút ấm áp.

      “Khưu Lạc…” Kelly tiếp tục khóc lóc thảm thiết: “Sophi và Anna quá đáng, họ dùng thủy tinh đâm vào tay em. Sau này em chơi violon được nữa rồi… bao giờ chơi được nữa rồi…” bé bắt đầu đau đớn và khóc to hơn, nước mắt giàn dụa má.

      “Đáng thương quá!” Khưu Lạc , nhạt.

      “Khưu Lạc, phải lấy công chúa đấy chứ? từng em là người đặc biệt mà”. nhìn Khưu Lạc tràn đầy hi vọng, dường như muốn nắm giữ lại cơ hội cuối cùng. Còn , lại đập tan hoàn toàn cái hi vọng ấy: “, đương nhiên là lấy công chúa. Em rất đặc biệt, em là đứa em duy nhất đời này của ”. cười, nụ cười vô cùng tàn nhẫn.

      biết chuyện này từ sớm sao?” Tất cả là sao? Tại sao lại lừa gạt em?” Kelly gào lên, hoàn toàn khống chế được tình cảm của mình nữa: “Tại sao lại làm tổn thương em như thế? Thấy em đau vui lắm sao?”

      “Đúng thế, làm tổn thương em”, thừa nhận thực này rồi cười và : “Vì thế người đau phải ”.

      Còn , ngay cả cảm giác đau như thế nào cũng cảm nhận được nữa.

      Từ đó về sau Khưu Lạc còn thấy Kelly vào cung nữa. Sophi và Anna cũng rất ít khi vào cung. Thế nhưng trong hội nghị hoàng thân hai nhà thường xuyên tranh cãi, bất luận chuyện to hay chuyện . Còn những chuyện này đều là do Khưu Lạc nghe được, cho dù là con của Anders nhưng vẫn được phép tham Giai Vân nghị này.

      cũng chẳng có hứng thú để tham gia, chỉ chuyên tâm bên cạnh công chúa mà thôi.

      Trong cung điện, thường xuyên thấy bóng Khưu Lạc và công chúa Isabella dắt tay nhau dạo.

      Đôi nam nữ đẹp tựa thần tiên này cùng nhau dạo bước dưới ánh chiều tà, cảnh đẹp như bức tranh sơn dầu.

      Giờ học cưỡi ngựa, hai người cùng cưỡi chung con, công chúa nhàng nép vào lòng , cùng thầm những lời .

      Sau bữa tối, hai người cùng dạo trong vườn hoa, ánh trăng vương đầy vai.

      Công chúa Isabella còn đặc biệt học tiếng Hán từ Khưu Lạc nữa, mỗi ngày đều chăm chỉ học hành đến tận khuya…

      Vì thế mọi người đều công chúa thay đổi, còn kiêu ngạo, còn khó gần nữa mà trở nên thân thiện hơn, khi nhìn Khưu Lạc ánh mắt tràn đầy hạnh phúc.

      Vì thế tất cả mọi người đều được chứng kiến câu chuyện tình cổ tích thời đại này được diễn ra trong cung điện cổ tích.

      Thế nhưng những gì mà đàn ông theo đuổi, là phú quý, địa vị, đẹp… Khưu Lạc dường như đều có được trong tay, bước lên trời, khiến người ta ngưỡng mộ.

      Cách hôn lễ chỉ còn mười ngày.

      Ngày 20 tháng 6, cũng là sinh nhật của Thiên Hạ, thế nhưng hôm đó chẳng có điều gì khác biệt với mọi ngày cả, Thiên Hạ ngồi trước đàn, mười ngón tay như bay lượn những phím đen trắng, chìm đắm trong tiếng nhạc.

      biết là đàn bao lâu thế nhưng mười ngón tay mỏi rã rời, bắt đầu run run, đóng đàn lại và rời khỏi phòng nhạc, ánh trăng rơi đầy vai, đến dưới bóng cây nguyệt quế.

      “Biết ngay đợi được chị ở đây”. Là tiếng của .

      Thiên Hạ quay người và thấy chơi đàn khác hấp háy mắt nhìn , tay đưa món quà cho : “Đây là món quà được gửi đến cung điện, cần kí tên. Tôi lo lắng nghĩ rằng cần dùng nó cho nên mang đến đây cho ”.

      “Cảm ơn em”. Thiên Hạ cười.

      “Có vất vả gì đâu, em đây. Chị nhớ tắt đèn trước khi về nhé!” xong vẫy tay tạm biệt và rời .

      Thiên Hạ ngồi luôn dưới gốc cây nguyệt quế, từng cánh hoa trắng rụng đầy xuống dưới. nhàng mở gói quà, đó là chiếc hộp nhạc rất đẹp, vỏ bên ngoài được làm rất tinh tế. Thiên Hạ ấn nút và mở nó ra, bên trong có hình nàng tiên cá xoay người theo điệu nhạc.

      Trong hộp còn mẩu giấy bên dòng chữ tiếng .

      Happy birthday.

      Chou

      giọng vừa lạnh vừa vang vang lên. Thiên Hạ vội đóng hộp lại và nhìn thấy Khưu Lạc từ sau gốc cây nguyệt quế bước ra.

      “Ô, Ngôn Thiên Hạ, nhìn thái độ của em chắc lại bị Châu Cẩn Du làm cho cảm động rồi hả?”

      “Ô, Khưu Lạc, nhìn thái độ của chắc là ghen chăng?” lòng, thực cảm động, đặc biệt là khi mình ở nơi xa lạ, ít nhất vẫn còn người quan tâm đến mình. giống như con người đứng trước mặt mình, người gần nhưng trái tim xa xôi.

      “Thế nào được nhỉ? Xem ra quà của cần phải tặng nữa rồi”. Khưu Lạc tỏ thái độ vô cùng bi ai.

      “Hai tay trống rỗng thế kia làm gì có quà chứ? Hơn nữa có dám tặng ? sợ bị bắt gặp rồi hủy hôn lễ à?”

      “Lẽ nào quà phải cầm trong tay sao?” Khưu Lạc cười đầy khiêu khích, đến trước mặt : “Ngôn Thiên Hạ, sinh nhật vui vẻ! Bây giờ em nhắm mắt lại để nhận quà của ”.

      Nụ cười lên trong đôi mắt màu xanh ấy, long lanh và xa xôi như những vì sao. Thế nhưng, trong đôi mắt ấy từng soi bóng bao nhiêu thiếu nữ khác?

      Thiên Hạ cố tình mở mắt. Khưu Lạc chán nản cười và : “ biết cái gì, hôn phải nhắm mắt chứ”. xong tay trái che mắt , mùi hương từ tay áo bay sộc vào mũi .

      Trong chớp mắt đôi môi của được phủ kín bằng nụ hôn.

      Trong chớp mắt nữa, chiếc hộp nhạ trong tay bị người khác cướp mất, chỉ nghe thấy bịch tiếng, chắc nó bị người ta ném ra khoảng xa.

      Thiên Hạ gạt cánh tay Khưu Lạc bịt mắt ra, tức giận hỏi: “Tại sao lại ném quà của em ?”

      “Bởi vì thích nó”.

      “Đó đâu phải của tặng”.

      nụ hôn là cái gì chứ, xét cho cùng ấy cũng đâu có dám tặng quà , sợ công chúa phát , sợ bị hoàng cung tống cổ.

      Thiên Hạ chạy lại nhặt chiếc hộp nhạc, ôm nó trong lòng rồi lướt ánh mắt sắc lẹm qua chỗ Khưu Lạc: “ lựa chọn của , vậy em cũng nên có quyền lựa chọn của em chứ?”
      Có lựa chọn và có quyền lựa chọn, khác xa nhau. Thiên Hạ nhếch mép cười khẩy, đối với đó là nụ cười châm biếm.

      “Được. Vậy chúng ta nên tôn trọng lựa chọn của nhau ”. Trong mắt toát lên tức giận, bực bội quay người bước . Thiên Hạ nhìn bước , rồi thấy đột nhiên đút tay vào túi và lấy ra chiếc bình thủy tinh , ném nó vào bụi cỏ ven đường nhàng giống như ánh sao băng vụt qua.

      đột nhiên cười như đứa trẻ ngốc nghếch, Khưu Lạc chắc giận lắm đây?

      Trò chơi vẫn tiếp tục.

    3. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Phần 4: Trái tim lạnh

      Cách hôn lễ chỉ còn năm ngày.

      Tất cả mọi giáo viên nhạc đều phải luyện tập khúc “Khúc nhạc cử hành hôn lễ”, để chuẩn bị hợp xướng trong phòng nhạc.

      Người chỉ huy là vị giáo viên già đầu hói, ông đứng bục cao, đôi mắt nhắm nghiền như say trong nhạc, hai tay ông lên xuống theo điệu nhạc, hướng dẫn các giáo viên khác cùng luyện tập.

      Lệch , sai , lệch

      Người chỉ huy từ từ mở mắt và nhìn về bộ phận chơi đàn, mắt đen cúi mặt cười ngại ngùng. ràng đây là khúc nhạc đơn giản, chẳng có nốt nào khó cả, thế nhưng này lại liên tục đánh sai nốt.

      Ông hề trách mắng mà ông chỉ dừng lại chút để nhắc nhở, sau đó lại tiếp tục chỉ huy. Thế nhưng tin được rằng ấy vẫn tiếp tục đánh sai nốt nhạc. Kết thúc khúc nhạc, ông từ từ đến chỗ .

      , có thể cho tôi biết học đàn từ bao giờ ?” Theo câu hỏi của ông tất cả mọi người đều quay sang nhìn Thiên Hạ.

      xấu hổ, tôi học đàn từ ”.

      “Vậy tại sao khúc nhạc này lại trở nên khó với vậy?”

      “Có thể là do lâu rồi tôi chơi piano. XIn hãy cho tôi cơ hội, tôi cố gắng luyện tập”.

      Ánh mắt của người chỉ huy già nhìn hồi rồi : “Được thôi, nhưng phải luyện tập nhiều hơn nữa”.

      Tất cả mọi người đều rời khỏi phòng nhạc còn mình vẫn ở lại trong phòng đánh đàn. Rất lâu sau có giọng lạnh lùng vang lên sau lưng , giọng vẫn đẹp và vô cùng quen thuộc: “Đừng đánh nữa, như người máy vậy”.

      đến rồi.

      góc khuất nhìn thấy, mỉm cười và nhanh chóng che dấu nụ cười ngay sau đó.

      Hôm nay ép phải nguyên hình.

      Thiên Hạ tiếp tục đàn cứ như là hề nghe thấy lời , cho đến khi tay trái bị nắm chặt, cả người nghiêng về phía bên phải, đôi mắt đen của đối diện với đôi mắt xanh của .

      dũng cảm đấy, sợ giây sau đó nữ vương từ ngoài cửa vào sao?” cười lạnh lùng, nụ cười sắc lẹm như dao.

      dặn người coi cổng rồi, cho phép ai vào. Bây giờ là giờ ăn tối của nữ vương”.

      “Ồ, em quên mất là bây giờ ai cũng nịnh , ngay cả em cũng phải luyện tập khúc nhạc đám cưới của . Được rồi, đừng làm phiền em nữa, em cần phải luyện tập cho đến khi đánh sai nốt nào.” Thiên Hạ hất mạnh tay của ra thế nhưng lại bị ôm ghì ngay sau đó, cánh tay đặt vai cố gắng xoay nhìn về phía mình.

      “Ngôn Thiên Hạ, làm sao mà mấy hôm nay em luôn trốn tránh thế?” Ánh mắt sắc lẹm của dường như muốn lột bỏ tấm mặt nạ của , nhìn thấu vào tận tim gan .

      Được lắm, tức giận rồi.

      Thiên Hạ mỉm cười và : “Bây giờ em muốn cùng em rời khỏi Đan Mạch, có làm được ?”

      chau mày, nhìn sâu vào mắt gì cả.

      tiếp tục : “ sớm biết là em , đúng ? Thế nhưng còn sao? Ngoài cái năm em 18 tuổi ra, quyến rũ Kelly như quyến rũ em, sau khi lời thích em có bao giờ lòng em nữa ?”

      biết từ bao giờ ngay cả lời cũng dám ra nữa. Sợ bị lợi dụng, sợ bị tổn thương, sợ bị đối phương chà đạp lên trái tim mình – bọn họ đều là những người quá lý trí, quá thiếu cảm giác an toàn. Lý trí là giá thành, lợi ích và lợi nhận cao nhất của tình , nén chặt tình của mình xuống đáy lòng, dễ dàng ném được.

      Khưu Lạc ngồi xuống cạnh Thiên Hạ và ôm vào lòng, muốn lời thế nhưng lúc ấy mới phát ra nó khó đến nhường nào. câu “ em” nặng tựa nghìn trùng, giống như có viên đá lớn chặn ngay cửa trái tim. câu khác: “Thiên Hạ, kết hôn với công chúa Isabella nữa”.

      phòng bị của lại bị phá bỏ.

      thoát ra khỏi vòng tay : “Vậy đến đây để làm gì? Vì địa vị mà nên có, vì muốn người từ quen nũng nịu là Kelly chịu đau khổ, hay là vì danh phận của mẹ ?”

      ”. khẽ nhếch môi, sau đó trả lời cách nghiêm nghị: “Những chuyện đó chẳng qua chỉ là trò chơi mà thôi. Thứ muốn là viên đá xanh “Thỉ Xa Cúc” trong tay nữ vương”.

      “Thỉ Xa Cúc?” Thiên Hạ kinh ngạc.

      sai. Đó là trong những viên đá xanh quý nhất thế giới. trăm năm nay đều được cất giữ trong vương thất Đan Mạch”.

      tốn bao nhiêu công sức cũng chỉ vì viên đá sao? Tuy dám so với Thỉ Xa Cúc thế nhưng những viên đá quý hạng sang mà “Cảnh Thụy” và “Lý Ngự Thành” có còn ít hay sao?”

      “Thiên Hạ, cho em bí mật này”.

      Khưu Lạc về phía cửa sổ và dựa vào bên đó, cả người như chìm trong ánh sáng của ráng chiều, quay ra cười với : “Hơn ba trăm năm trước Hoàng đế Charlie đệ nhất mang đến luồng hơi thở mới trước khi cuộc cách mạng tư sản nổ ra, ông bí mật chuyển 30% tài sản của hoàng thất ra vùng đất thực dân ở nước ngoài. Sau đó Charlie bị bắt sống và bị xử treo cổ, còn số tài sản ấy mãi mãi trở thành bí mật, chìa khóa duy nhất có thể giải đáp được mọi số chính là chiếc quyền trượng của ông ấy”.

      “Chiếc quyền trượng của vương triều Stuart…” Thiên Hạ .

      “Quyền trượng và vương miện của ông ấy bị đập nát, thế nhưng bốn viên đá tuyệt thế nhân gian gắn đó mới chính là chìa khóa. Nghe Charlie đệ nhất cất giấu thông tin về số tài sản đó trong viên đá, nếu như bản thân mình có chết người đời sau tìm số tài sản đó và nổi dậy. Thế nhưng lịch sử sau này chứng minh rằng ông ấy thừa bước này, vì đến nay nước vẫn là nước theo chế độ quân chủ lập hiến”.

      sưu tầm được ba viên kia chưa?”

      “Tổ Mẫu Lục của “Cảnh Thụy” hợp pháp ở trong tay “Lý Ngự Thành”, viên Hạc Huyết Hồng của Miến Điện và viên đá Hoàng Bảo của Saudi Arabia ba năm trước dùng mạng để đổi lấy. Viên Thỉ Xa Cúc cuối cùng nằm trong tay nữ vương. Chỉ cần lấy được nó là chúng ta bỏ trốn”. nháy mắt cười vô cùng thanh thản và đẹp.

      “Đúng thế, số tài sản quý giá của đời như thế chắc phải trưng bày hết trong bảo tàng lớn của mất. Thế nhưng người ngay cả tước vị, địa vị hoàng cung cũng coi ra gì lẽ nào muốn làm người quản lý bảo tàng nổi tiếng sao?”

      “Động cơ mà… đó còn là bí mật”. nheo mắt lại và cười .

      Thiên Hạ lùi để tiến tiếp: “Vậy tìm em để làm gì? Bởi vì em là nhà kiểm định đá quý hàng đầu sao? Bởi bì tin em sao? Hay là bởi vì nghĩ em có dục vọng với đá quý cho nên mới muốn em cùng tìm đá quý với ?”

      “Ngôn Thiên Hạ, tại sao em luôn như thế chứ?” Khưu Lạc đột nhiên nổi cáu: “Em luôn cho rằng mình là nhất, cố chấp phiến diện khi đánh giá người khác, dường như cả thế giới này làm tổn thương em, có lỗi với em, bỏ rơi em”.

      “Vậy em ”. Thiên Hạ đứng dậy gắt lên với . Im lặng hồi lâu hạ giọng tiếp: “Vậy em . rồi em tin. Bỏ trốn cũng được, tìm đá quý cuxngh được, cho dù lưu lạc bốn biển em cũng theo”.

      “Thiên Hạ, em biết mà, là chuyên gia dối. Nếu muốn lừa em những lời ngọt ngào bay bổng ra vô cùng dễ dàng, thế nhưng câu này, xin lỗi em…”

      giống như bị người ra rút hết hơi thở, cứ trân trân đứng nhìn Khưu Lạc, đôi môi cong lên muốn hỏi nhưng lại nghẹn cứng lại.

      Lợi dụng tính toán có sâu đậm đến mấy cũng có tác dụng gì, vẫn ra được câu đó. cái người ngay cả câu “ em” cũng ra được ấy. Bởi vì mãi mãi người ấy thể chịu hết trách nhiệm mà câu này mang lại.

      “Đừng như thế, Thiên Hạ”. lắc đầu, muốn nhìn thấy bị tổn thương lần nữa. “Trưa ngày mai nữ vương mở tiệc gặp Isabella, bà ấy tặng sợi dây chuyền nhiều đời làm của hồi môn cho ấy, buổi tối là có thể lấy được nó. Nhanh nhất là tối mai chúng ta có thể rời khỏi đây”. xong quay lưng rời khỏi phòng nhạc.

      Trong căn phòng nguy nga tráng lệ mà đơn lạnh lẽo, Thiên Hạ mình đứng đó, lâu sau, miệng chẳng thốt lên được lời nào.

      Sau khi trở về phòng của mình Khưu Lạc mở chai Vodka và uống liền mấy hơi, chỉ có cảm giác rượu vào thực quản và kích thích vô cùng mạnh, cay xè, khó chịu như lửa đốt.

      thích bản thân mình bây giờ, ngay cả tình cảm cũng khống chế trong tay được.

      “Công chúa Isabella tới”. Bên ngoài có tiếng thông báo, Isabella đẩy cửa phòng bước vào sau đó khép cửa lại. Mùi rượu thốc vào mũi khiến cảm thấy khó chịu: “Sao thế? Tâm trạng vui à?”

      “Cảm ơn quan tâm của em, chẳng liên quan gì đến em cả”.

      “Em cũng chuẩn bị quan tâm đến ”. Ánh mắt của lại giống như hôm gặp gỡ đầu tiên, cao ngạo và lạnh lùng: “Khưu Lạc, hết đêm nay là còn bốn hôm nữa đến hôn lễ”. Thấy trả lời gì tiếp: “Hi vọng mọi chuyện xảy ra sai sót gì”.

      cười nhạt và nhìn , đôi mắt màu xanh giống như hồ nước bị đóng băng: “Isabella, em nghi ngờ sao? Vậy nếu chỉ dựa vào bản thân em, em thành công bao giờ chưa?”

      !” Sắc mặt Isabella liền thay đổi, ban đầu được gì nhưng sau đó thay đổi sắc mặt và : “Chúng ta chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, nếu công chúa ta bao giờ thèm chuyện với hạng người như ”. xong liền luôn.

      Khưu Lạc nới lỏng cà vạt của mình và dựa vào bên giường, chìm đắm trong làn gió đêm, dần dần bình tĩnh lại. Như thế mới đúng, lạnh lùng, có tình cảm, đó mới chính là Khưu Lạc.

      Trưa hôm sau tại phòng khách lớn trong cung điện. Nữ vương bệ hạ ngồi cao, cách đó ba bậc thang là họ hàng thân thích và các thành phần quý tộc.

      Anna, Sophi, Kelly cùng nhau mà cách lâu sau mới đến cung điện và mất hút trong đám đông.

      Ngôn Thiên Hạ và các giáo viên đàn khác ngồi bên cạnh chơi đàn, cống hiến cho giới quý tộc những ca khúc bay bổng và mượt mà.

      “Yên lặng” Tiếng người theo bên cạnh nữ vương hô lên. Tất cả mọi người ai gì, chỉ có tiếng đàn piano vẫn tiếp tục: “Công chúa Isabella, tử tước Khưu Lạc tới”.

      Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa chính, công chúa khoác tay Khưu Lạc, ngược hướng ánh sáng, giống như đôi tình nhân đẹp lung linh, mờ ảo. Tất cả mọi người đều đứng yên tĩnh ở phía bên phải, những người chơi nhạc ở phía bên trái vẫn tiếp tục. Hai người vào chính giữa điện, và hành lễ trước mặt nữ vương.

      “Mọi người đều biết, Isabella là con duy nhất của ta”. Giọng nữ vương vang lên khắp điện. “Mãi muộn ta mới sinh được nó cho nên ta luôn thương nó. Chớp mắt con ta đến tuổi lấy lập gia đình. Là người mẹ như ta, ngày hôm nay đứng đây, các vị hoàng tộc thân thích hãy làm chứng, ta trao cho con ta viên Thỉ Xa Cúc gia tuyền trong hoàng thất Đan Mạch ba trăm năm”

      xong cung nữ trong cung cẩn thận mang chiếc hộp có phủ vải lụa màu xanh đến trước mặt hai người, chiếc hộp là hai sợi dây chuyền, phần mặt dây là nửa viên đá quý.

      “Ta sai người cắt viên Thỉ Xa Cúc ra làm hai phần, chúc hai con luôn luôn hạnh phúc, bình an. Bốn ngày nữa trong lễ cưới các con hãy đeo chúng để đón khách. Từ nay về sau hai sợi dây chuyền có viên đá xanh Thỉ Xa Cúc này là vật tượng trưng cho các đôi lứa nhau trong hoàng tộc”. xong gương mặt nữ vương rạng rỡ nụ cười.

      viên đá hoàn chỉnh bị chia làm hai phần, là nhà giám định đá quý như Thiên Hạ nghe thấy tin này mà cảm thấy trĩu nặng trong lòng.
      người kế thừa hoàng thất như Isabella, có đánh chết cũng dám giao nửa viên đá còn lại cho Khưu Lạc.

      Viễn cảnh tương lai tươi đẹp bị hủy diệt trong chốc lát.

      Khưu Lạc khẽ liếc nhìn Thiên Hạ, hai người bốn mắt nhìn nhau, chẳng được lời nào. Trong nhát mắt Khưu Lạc khoác lên mình chiếc mặt nạ cung kính, tiến lại gần cùng Isabella để cảm ơn nữ vươn.

      Thiên Hạ biết mình trở về phòng nghỉ ngơi của giáo viên nhạc bằng cách nào nữa.

      Thiên Hạ dựa vào cửa sổ giường, ánh trăng và những cành nguyệt quế tỏa mùi hương len vào trong cửa sổ, nhàng thổi bay mái tóc .

      Đột nhiên có tiếng nhạc vang lên, Thiên Hạ nhìn thấy giáo viên nhạc khác cũng ở trong phòng, đó là mang chiếc hộp nhạc đến cho Thiên Hạ, : “Chiếc hộp nhạc đẹp quá, Thiên Hạ, hóa ra chị có bạn trai tình cảm như thế này”.

      phải bạn trai… mà là chồng chưa cưới cũ”. nhàng đáp, trong mắt đượm buồn.

      “Ôi, người đàn ông tình cảm như thế tại sao lại hủy hôn chứ? Chị xem, ấy còn nhớ sinh nhật chị, quan tâm chị như thế này, nếu như chị còn thích ấy chút mau trở về bên ấy ”.

      “Trả lại cho chị chiếc hộp nhạc”, muốn trả lời câu hỏi, đưa tay với chiếc hộp rồi đặt nó ngay đầu giường. Nàng tiên cá khẽ rung rung cái đuôi, dường như muốn thu hút chú ý của .

      Đột nhiên điện thoại rung, là tin nhắn Khưu Lạc gửi đến: Đêm nay nữa.

      cũng đoán trước được chuyện này, chần chừ rồi bấm phím, hỏi : Hôn lễ thực phải tổ chức sao?

      ngờ rằng trả lời nhanh đến thế, dường như chút do dự: Đương nhiên!

      Trái tim như rơi xuống đáy biển lạnh lẽo, nhưng trong nháy mắt nó trở nên cứng rắn hơn. tắt máy và bắt đầu chuẩn bị hành lý. nhét mấy bộ quần áo vào vali sau đó chuẩn bị tiền mặt, thẻ tín dụng, và cuối cùng cũng đặt luôn hộp nhạc vào va li. Trong thời gian ngắn hoàn thành tất cả, nhìn bạn cùng phòng đứng đơ người ra đó và hỏi gấp: “Thiên Hạ, chị định sao?”

      “Ừ, cảm ơn em vì những ngày qua bên chị”.

      “Chị tìm người chồng chưa cưới của chị phải ?” mở to mắt hỏi.

      Thiên Hạ cười.

      “Được, em cổ vũ cho chị. Thiên Hạ nhé, khi kết hôn nhất định phải gửi thiếp mời cho em nhé!”

      Thiên Hạ biết nên cười hay nên khóc lúc này.

      “Nếu như lát nữa có người gọi điện thoại hỏi chị em chị rồi nhé!” xong chợt cười nhạt rồi ôm người bạn cùng phòng cái trước khi rời .

      theo con đường ra hướng ngoài cửa Bắc để bị người canh cổng phát . Hai bên con đường trồng đầy cây nguyệt quế, mùi hương như có thể thấm sâu vào lòng người. Ánh trăng luồn qua bóng cây và in hình loang lổ mặt đất.

      Đêm tối tĩnh lặng và đơn, lựa chọn ra mình thế nhưng trái tim luôn bất an.

      Nếu như cách nào khống chế được Khưu Lạc vậy chỉ còn cách lấy lùi làm bước tiến. Nếu như thực muốn kết hôn cùng công chúa cả đời này đừng mong gặp lại .

      Khưu Lạc sống ở tòa nhà bên cửa phía Tây Bắc, ấy nhất định xe vòng quanh cửa để đến cửa chính phía Bắc ngăn , nhất định là như thế……

      Tuy nhiên sai rồi, cho dù cố tình chậm, mất nửa tiếng mới ra đến cửa Bắc, lại tiếp tục mất thêm 15 phút nữa để giải thích với thị vệ gác cổng lý do rời khỏi cung trong đêm tối. Cho đến khi ra ngoài cửa, chẳng có ai đợi cả.

      Khoảng khắc ấy tất cả niềm bi thương và tuyệt vọng dồn lên vai , cảm giác thể thở được nữa.

      Hóa ra, cho dù có sâu đậm nữa cũng nhất định có cái kết đẹp.

      Hóa ra, cho dù có trả giá nữa cũng nhất định được đền đáp.

      Hóa ra, cho dù có chờ đợi nữa cũng nhất định có kết cục.

    4. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Phần 5: Khúc nhạc đoạn hồn

      Thiên Hạ kéo va li hành lý chậm chạp bước qua cửa bắc. được vài bước đột nhiên nghe thấy tiếng còi xe ô tô, lúc này sao nghe nó thân thiện đến thế.

      Khoảnh khắc ấy chân tay như cứng lại, dám quay đầu lại.

      Đằng sau vang lên tiếng cười đùa: “Người đẹp, đêm tối còn đâu thế? Có cần xe đưa ?”

      Đúng là ấy! Thiên Hạ quay người lại, nhìn Khưu Lạc đứng dựa vào bên xe, đôi môi cong lên nửa cười nửa , vẻ đẹp phi phàm.

      đến rồi…….” Lần này cá cược thắng rồi sao?

      Khưu Lạc nhìn thấy vali hành lý của liền tắt ngấm nụ cười: “Biết ngay là em cố chấp coi là người vô tình vô nghĩa. May mà lần này đuổi kịp. Thiên Hạ tại sao em lại cố chấp như thế chứ?”

      đến tìm em làm gì? Chẳng phải tổ chức hôn lễ sao? Hơn nữa làm gì có chuyện công chúa Isabella giao cho nửa viên Thỉ Xa Cúc còn lại?” Thiên Hạ cãi.

      rồi em cố chấp” Khưu Lạc cười và mở cửa xe: “Lên xe . sợ em rồi đấy, ngay bây giờ chúng ta bỏ trốn”.

      Thiên Hạ giật mình nghĩ, xem ra cả đời này chẳng thể nào đoán được trong lòng Khưu Lạc nghĩ gì.

      Thiên Hạ ngồi vào xe với bộ dạng bị bắt ép. Khưu Lạc để hành lý của vào sau xe rồi ngồi vào buồng lái.

      khởi động xe, tốc độ chầm chậm hề giống như chạy trốn mà giống hóng gió dưới ánh trăng.

      lấy được viên Thỉ Xa Cúc hoàn chỉnh rồi sao?” hỏi.

      “Ừ”. Ánh mắt Khưu Lạc nhìn lướt qua chiếc hộp và rướn mắt ra hiệu cho .

      Thiên Hạ nhìn thấy trong hộp có cái túi màu xanh, cẩn thận mở nó ra. Khi vừa mở túi ra ánh trăng như luồn vào trong túi phản xạ vào mắt thứ ánh sáng kì diệu ấy.

      Tổ Mẫu Lục, Hạc Huyết Hồng , Hoàng Bảo Thạch, còn hai nửa viên Thỉ Xa Cúc, bốn viên đá quý cây quyền trượng của Charlie đệ nhất, là những viên đá quý vô giá, bây giờ nằm yên tĩnh trong chiếc túi lụa, ánh sáng phát ra bốn phía.

      … quá hấp dẫn”. Xét góc độ nghề nghiệp là người kiểm định đá quý kiềm chế nổi kích động trong lòng.

      “Thông qua chúng chúng ta có thể phát thêm nhiều thứ hấp dẫn khác”. Khưu Lạc cười.

      “Thế nhưng chuyện này là thế nào chứ?” Thiên Hạ quay sang hỏi Khưu Lạc, gió đêm thổi bay tóc , ánh mắt xanh của còn hấp dẫn hơn bất kỳ viên đá nào.

      và Isabella làm cuộc trao đổi”.

      “Trao đổi gì?”

      “Thiên Hạ, chắc em ngờ đến đúng ? Công chúa xinh đẹp đoan trang ấy thực ra là người vô cùng nghịch ngợm. Từ đến giờ biết trốn khỏi cung bao nhiêu lần rồi. Thậm chí trốn đến tận châu Phi cũng bị bắt về. Vì thế với ấy làm cuộc trao đổi, giúp ấy chạy trốn. ấy giúp có viên Thỉ Xa Cúc”.

      giúp ấy bỏ trốn thế nào?”

      “Đó chính là kết hôn với ấy, sau khi kết hôn đưa ấy về Trung Quốc nghỉ tuần trăng mật, ở đất nước của mình muốn giấu người chẳng phải quá dễ dàng hay sao? Cho dù cung điện Đan Mạch có tìm ra vẫn có thể lấy lý do vợ phải theo chồng để ấy sống ở Trung Quốc. Ít nhất ấy thoát khỏi cung điện rồi cũng can thiệp vào cuộc sống của ấy nữa”.

      “Thế nhưng nữ vương tại sao lại đồng ý chuyện này chứ? Còn công tước Anders nữa, sao ông ấy lại chủ động nhận chứ, hôm đó ở khách sạn ông ấy hạ nhục như thế cơ mà!”.

      “Bởi vì và nữ vương cũng thầm làm cuộc trao đổi, giúp bà ấy để Isabella từ bỏ ý định bỏ trốn”.

      …” Thiên Hạ thở dài. Có sức ép từ nữ vương hèn chi ông Anders cho dù muốn cũng phải nhận Khưu Lạc là con riêng.

      chuẩn bị sẵn đồ giả rồi, nếu nữ vương chia viên đá làm hai phần chúng ta cũng chia ra như thế. Ai mà nghĩ được sợi dây chuyền công chúa đeo hôm đám cưới là giả cơ chứ”. xong phá lên cười châm biếm.

      “Hôn lễ? hôn lễ vẫn diễn ra bình thường? Nhưng bây giờ phải chạy trốn………”

      “Người muốn lấy công chúa phải , tối hôm qua hoàng tử Na Uy kịp thời đến Copenhaghen rồi. Hôm cử hành, công chúa Đan Mạch và hoàng tử Na Uy đeo hai sợi dây chuyền hoàn thành hôn lễ. Trước đây trong cung điện có tuyên bố với công chúa là gả công chúa cho chàng trai quý tộc, là gả cho ai. Tin tức loan ra ngoài công chúa Isabella muốn cũng phải lấy! người phụ nữ lấy chồng có con rồi còn nghĩ đến chuyện chạy trốn hay sao?”

      “Hóa ra tính toán cả rồi. Vậy tại sao đêm nay chúng ta được?”

      “Hôm nay điện khi làm lễ, mẹ Kelly, là con của thân vương Na Uy, vợ chính thức của cha xuất ”. Trong đôi mắt của Khưu Lạc lóe lên thù hận, đôi môi cười khẩy.

      “Vì thế… là vì bà ấy sao?”

      “Đúng, còn có vài lời muốn với bà ấy”. xong đột nhiên nhíu mày và nghiêng mặt về phía : “Có điều em tính đến nước bỏ rồi nên chỉ còn cách đuổi theo em thôi. Ai khiến em coi là người có trách nhiệm chứ!”.

      Thiên Hạ đỏ mặt : “Là bản thân tốt… hai lần đều… sáng hôm sau là mất”.

      “Haizzz, hóa ra là em hận chuyện đó!” Khưu Lạc cười rồi khẽ gạt tay số, “Được, sau này ghi nhớ, để em ngủ dậy trước, sau đó mới bỏ ”.

      “Cất ngay cái chiêu ấy của . À, mà chúng ta đâu đây?”

      “Đến cảng Langelinie. Hai hôm nay có nhiều tàu bè qua lại cảng đó. Chúng ta trà trộn vào đám ấy rời khỏi Đan Mạch. Nếu như nữ vương mà biết mang viên ngọc chuyện khó giải quyết đấy”.

      “Vậy trong cuộc trao đổi với nữ vương được gì?”

      “Đó chỉ là lung tung thôi. muốn khôi phục thân phận quý tộc của mình, còn bà ấy lại dễ dàng tin nghĩ là người coi trọng địa vị và quyền lực. buồn cười, nếu muốn có địa vị đó đâu cần cùng bà ấy tính toán chuyện Isabella chứ? Khác gì lấy ấy quang minh chính đại đâu”.

      “Ha ha”. Thiên Hạ cười lớn, ngờ buổi tối hôm nay lại thay đổi mọi thứ thế, có điều tất cả mọi thứ ở Đan Mạch đều là quá khứ rồi. và Khưu Lạc bắt đầu mới.

      Thiên Hạ quyết định từ bây giờ tin tưởng Khưu Lạc.

      Giữa hai người cuối cùng cũng có thể xóa bỏ mọi xa cách.

      Ánh trăng mờ ảo, hương thơm ngào ngạt, cảnh đẹp hơn mơ lại lần nữa xuất .

      Cảng Langelinie dần dần ra trước mắt.

      Khưu Lạc và Thiên Hạ xuống xe lấy hành lý và để lại xe mé đường.

      cầm tay tiến vào cửa, ở đó tổ chức triển lãm tượng điêu khắc nàng tiên cá nổi tiếng. Gần 100 năm trước do nhà điêu khắc nổi tiếng của Đan Mạch dựa theo hình tượng nhân vật chính trong chuyện nàng tiên cá để tạc ra, ông dùng đồng xanh để đúc thành. Đó là câu chuyện mà ngay từ Thiên Hạ thích nhất, bởi vì nó vừa đẹp lại vừa thực.

      Bước chân tiến dần đến nó, kiềm chế được nên hỏi Khưu Lạc: “Khưu Lạc, xem có phải nàng tiên cá rất thảm ? ràng là ấy cứu hoàng tử thế mà công chúa lại được lợi. nhưng mãi mãi bao giờ được thành lời, khi khiêu vũ với hoàng tử, bước chân đau như dẫm phải dao. nàng tiên cá cao quý thế mà lại biến thành bọt biển”.

      “Vì thế đêm đó ấy nên giết chết hoàng tử”. Ngập ngừng lát Khưu Lạc thêm: “Cũng nên giết luôn công chúa”.

      Thiên Hạ trừng mắt nhìn : “ nghĩ ấy là sao?”

      Khưu Lạc phá lên cười rồi xiết chặt tay : “Nàng tiên cá đáng thương, phải em tốt, em xinh, em dịu dàng, em lương thiện là hoàng tử nhất định em. Có điều vẫn chúc mừng em vì em may mắn tìm đúng chàng hoàng tử cho mình”.

      Khoảnh khắc ấy trái tim ấm áp và mềm yếu hẳn, cười : “Hư thế!” Hai người xiết chặt tay hơn nữa.

      Hai người thuận lợi lên được thuyền Belgium, có tổng cộng hai tầng lầu, tầng có khoảng mười ba phòng ngủ, tầng hai là nhà ăn, phòng chơi và nghỉ ngơi.

      Thiên Hạ và Khưu Lạc đứng mũi thuyền nhìn cảng Langelinie cứ xa dần.

      Gió đêm biển thổi mạnh, Khưu Lạc đề nghị: “Gió lớn quá chúng ta vào trong khoang . cùng em đến phòng ăn”.

      Hai người đến phòng ăn, phòng được bài trí theo phong cách châu Âu, các món có phong cách châu Âu như Cuisine, soup đặc, bánh ga tô hạnh nhân, salad, hải sản đặc biệt, món gì cũng có. Đáng tiếc là hệ thống quạt trong phòng ăn khiến cho các cửa kính phải đóng, cho gió ngoài thổi vào. Nếu như là ngày đẹp trời, tàu đậu mặt biển và mở cửa sổ để đón gió.
      Thiên Hạ im lặng ngồi dùng bữa còn Khưu Lạc hai tay chống cằm nhìn ăn.

      Đợi đặt dao xuống và dùng khăn lau miệng, mới hỏi: “Em ăn no chưa?”

      “No rồi, còn cảm thấy hơi khó chịu nữa”.

      , chúng ta về phòng”, xong dắt tay đứng dậy.

      Giống như đôi tình nhân ngọt ngào, giống như đôi uyên ương mới cưới, hai người dìu nhau về phòng, gặp mỗi người đường đều “chào buổi tối”, nụ cười rạng rỡ và tự nhiên luôn nở môi hai người.

      Sau khi tắm xong cả hai nhàng lên giường ngủ, nằm ôm người kia trong vòng tay và cùng thưởng thức hương thơm toát ra từ nhau.

      Đêm yên tĩnh, yên bình nhưng xa xôi.

      “Khưu Lạc, , ban đầu thích em phải ? lừa em giống như lừa Kelly…” Thiên Hạ , đêm nay phải khám phá hết nội tâm của thôi.

      “Ừ”. Khưu Lạc cười trừ.

      “Ba năm trước đây nguyên nhân rời xa em cũng giống như với Kelly: “ làm tổn thương em vì thế người đau là em”.

      “Đúng…”

      “Vậy thay đổi từ bao giờ?”

      cũng biết. Có thể là lúc biết em và Châu Cẩn Du kết hôn, có thể là lúc quay về thấy em cao ngạo, có thể là cái đêm em dùng thân mình để đổi lấy viên Ánh Trăng…”

      “Khưu Lạc, bây giờ thể em sao?” mở to mắt nhìn . Ánh trăng soi gương mặt , phản chiếu đôi mắt đen và sâu thẳm của .

      Gương mặt của cũng đẫm ánh trăng, trầm ngâm hồi lâu, đưa tay ôm chặt Thiên Hạ hơn nữa, ánh sáng vương trán, nhắm mắt lại.

      Thiên Hạ cũng nhắm mắt lại hỏi thêm gì nữa. sao cả, đợi đến ngày đó.

      hai người bay khỏi giường. Hai người bàng hoàng mở mắt thấy mọi thứ bàn như cốc chén, đĩa, hoa quả đều rơi hết xuống. Tiếp theo đó là trận nữa, cả căn phòng như đảo lộn, vữa tường cũng tróc ra từng mảng.

      “Mau chạy ”. Khưu Lạc hét lên, sau đó mở túi hành lý lấy túi đá quý rồi vội vàng chạy ra ngoài kịp xỏ dép.

      Hành lang đông nghịt người, lo lắng bất an và sợ hãi gương mặt họ, tiếng gọi thất thanh phát ra khắp nơi.

      Cả con thuyền rung chuyển lần thứ ba. Tất cả mọi người đều ngã hết ra mặt đất. Khưu Lạc ôm chặt lấy Thiên Hạ và ngồi xuống đất để tránh bị ngã.

      Sau loạt chấn động như thế tiếng gào tiếng khóc vang lên khắp nơi, biết ai hét lên “tàu sắp chìm rồi”, thế là tất cả mọi người cùng chạy ra ngoài cửa, hơn ba mươi hành khách, hơn hai mươi nhân viên phục vụ, ai cũng chen nhau chạy ra ngoài trước, ai chịu nhường ai cả.

      người mẹ thấy con bị ngã liền chạy lại ôm và bị người khác dẫm lên lưng mà bước qua.

      cặp vợ chồng nắm tay nhau cũng bị người khác chen giữa.



      Đột nhiên vang lên tiếng, cửa tàu, phòng ngủ, cửa sổ đều dần dần chìm xuống. Từng con sóng lớn thừa thế dạt vào. Nước biển tràn vào, chẳng mấy chốc nhấn chìm con thuyền!

      Tiếng chửi, tiếng kêu, tiếng khóc, tiếng gọi… con thuyền biến thành địa ngục của trần gian.

      “Thiên Hạ, chúng ta lên phòng ăn tầng hai, ở đó có cửa sổ thông gió, từ đó bò lên mũi tàu”. Khưu Lạc nắm chặt tay Thiên Hạ và ngược lại dòng người.

      Cả tầng chỉ có chỗ ra dành cho người chui qua, bao nhiêu người tranh nhau lên trước dù bị nước dìm chết cũng bị người đè chết. Giữa sống và cái chết con người luôn mất lý trí, chỉ nghĩ đến con đường tháo thân gần nhất. Ai cũng nghĩ rằng ra khỏi tàu là có hy vọng sống.

      Chen lấn, giằng co, va chạm, mắt ai cũng đỏ ngầu, dường như mỗi người đều là kẻ địch của chính mình.

      Khưu Lạc cuối cùng cũng kéo được Thiên Hạ qua dòng người ấy, hai người chạy nhanh đến đầu của hành lang, hết cầu thang là lên được phòng ăn. Đột nhiên boong tàu chìm về bên phải, tiếng kêu tiếng khóc càng thảm thiết thêm. Hai người chạy ngược lại chỗ có lực hút, nước biển dâng lên qua eo.

      “Á….” Thiên Hạ đột nhiên cảm thấy chân mình bị mất cảm giác, giống như bị thứ gì đó cắn ở chân phải, trong chớp mắt cảm giác đau lan tỏa khắp tứ chi, tê liệt và đau đớn – đột nhiên thể nhấc chân phải lên nữa.

      Khưu Lạc thấy lạ, cúi người tiếp tục kéo thế nhưng bị khựng lại. Nước dâng lên đến hơn nửa người, nước dồn đến hai người từ phía sau nhiều hơn, rồi lại vòng lên phía trước, từng đợt từng đợt, sức lực của hai người chống chọi được với sức nước ngày càng dâng cao.

      được rồi, cứ thế này chúng ta thoát được đâu ạ”, Tiếng nước quá lớn, hét vào tai : “Khưu Lạc, buông em ra, nếu hai chúng ta cùng chết đấy”.

      “Ngậm miệng”.

      nghe em , bây giờ chạy đến phòng ăn , rồi nhảy qua cửa sổ lên boong tàu, có thể lên kịp tàu cứu hộ. Nếu mang theo em nữa cho dù chúng ta có lên được boong tàu tàu cứu hộ cũng rồi”.

      bảo em ngậm miệng lại cơ mà”.

      “Khưu Lạc”. khóc, những giọt nước mắt rơi đầy má, “Khưu Lạc… em muốn chết cùng em”.

      bảo em… nữa…” giọng cũng nghẹn ngào.

      Hai người chậm chạp khó khăn lê đến được cầu thang, từng bước khó nhọc leo lên bậc thang, nước biển theo sát ngay sau họ, từng bước từng bước. Boong tàu lại nghiêng thêm chút nữa, Khưu Lạc cố gắng nắm chặt thang và cõng Thiên Hạ đến phòng ăn. Đến bên cửa sổ và đẩy được cửa sổ ra thấy ánh sáng của tàu cứu hộ chiếu vào, sung sướng kêu lên: “Thiên Hạ, bám chặt lấy ”. cõng Thiên Hạ và nắm chặt lấy cửa sổ lần từng bước theo thang dây xuống bên dưới boong tàu. Ngón chân chịu được sức nặng của hai người nên bắt đầu rớm máu.

      Cách boong tàu chỉ còn mét, Khưu Lạc quay người lại ôm Thiên Hạ để cho lưng tiếp xúc với boong tàu, theo độ nghiêng của boong tàu hai người dần dần trượt xuống, ôm chặt lấy , cánh tay khác đẫm máu bám chặt lan can. Phía sau thân ba mét hoàn toàn bị ngập nước, bọn họ thể bị trôi xuống nước như thế.

      Khưu Lạc đỡ Thiên Hạ đứng dậy, xa xa là tàu cứu hộ, hai người ra sức kêu cứu.

      Xa xa vọng lại tiếng người phụ nữ: “Tàu cứu hộ chỉ có thể chứa thêm người”.

      Tuyệt vọng lần nữa lại lan ra.

      Khưu Lạc và Thiên Hạ quay sang nhìn nhau, dường như hy vọng dập tắt nửa trong mắt hai người.

      “Thiên Hạ… thực ra… cũng là lần đầu tiên…”

      rơi nước mắt rồi, trong mắt cũng ngấn nước, khẽ: “Em ”, xong ôm chặt và đẩy ra ngoài lan can ném xuống phía tàu cứu hộ.

      tiếng rơi vang lên.

      Thiên Hạ rơi xuống biển, quên mất phải bơi, quên mấy phải thở, chỉ biết mở to mắt nhìn ánh mắt lần cuối, còn nụ cười cuối cùng của nữa chứ.

      Do lực nổi của nước nên dần dần chìm xuống, rất nhanh sau chìm dần xuống dưới biển. Đột nhiên có người nắm lấy cánh tay rồi đưa lên tàu cứu hộ. Thiên Hạ đột nhiên nghĩ ra điều gì đó vội vàng quay đầu lại bị người phụ nữ ôm vào người. Người phụ nữ ghì chặt vào lòng, cố ép má vào lòng mình và : “Em , đừng nhìn nữa… đừng nhìn nữa…”

      Nước mắt ngắn dài bắt đầu tuôn ra như mưa, nó chảy dài gương mặt . mở to miệng, muốn gào khóc muốn gọi to thế nhưng lại thốt lên được, niềm đau cứ nghẹn lại ở cổ.

      Từ trước đến nay hề tin Khưu Lạc cũng có tình , nếu như ấy người, nhất định lợi dụng ấy, tính toán với ấy, chỉ muốn làm tổn thương ấy, nếu phải vậy tại sao muốn phủ nhận? Tại sao dũng cảm em”?

      luôn mong tự mình ra câu “ em”. Muốn nghe đây là lần đầu tiên người.

      Cho đến phút cuối cùng, vẫn nghe được.

      Cho đến cuối cùng mới phát ra bản thân mình ngu ngốc, cố chấp quá, ràng tình còn cao quý hơn cả tính mạng.

    5. quỳnhpinky

      quỳnhpinky Well-Known Member

      Bài viết:
      1,480
      Được thích:
      1,204
      Chương 5: Lấy nhé
      Có lúc, bỏ qua cách đơn giản như thế. Chính trong khoảnh khắc ấy Ngôn Thiên Hạ bỏ qua Khưu Lạc, Châu Cẩn Du bỏ qua Thiên Hạ.

      Phần 1: Trở về vạch xuất phát​

      Dòng người qua lại vịnh Langnitie, bức tượng nàng tiên cá tắm trong nắng vàng. quỳ xuống trước mỏm đá, tay để thõng bên hông, ánh mắt nhìn về phía biển xa xăm bất định. Ánh nắng vàng rải đầy mặt biển, mặt biển tĩnh lặng kia biết nhấn chìm bao nhiêu sinh mạng vô tội.

      Thiên Hạ quấn chặt tấm thảm vào người, cả người run lên bần bật. cùng những người khác trong tàu cứu hộ sắp cập cảng Langnitie sau đêm gió lạnh.

      tên là gì?” chàng trai mặc quần áo đồng phục đến trước mặt , tay còn cầm tờ danh sách ghi tên những người sống sót.

      “Ngôn Thiên Hạ…” Đột nhiên hất tấm thảm ra và vùng đứng dậy, đến bên chàng trai và xem danh sách, vội vàng nhìn qua lượt, có tên Khưu Lạc.

      làm gì thế?” Chàng trai đột nhiên hét lên. Thiên Hạ túm lấy tay giọng yếu ớt hỏi: “Còn ? Liệu có bỏ qua ai ?”

      là người cuối cùng tàu cứu hộ rồi, ký tên xong là còn ai nữa”.

      Cánh tay rụng rời buông thõng xuống, Thiên Hạ cúi đầu, nước mắt bắt đầu lăn. cố gắng bình tĩnh quay người để nhặt tấm thảm lên và rời khỏi nơi đây. Đằng sau vang lên tiếng : “ được rời khỏi đây, bệnh viện sắp xếp phòng cho người sống sót rồi, cần phải kiểm tra toàn bộ”.

      Thiên Hạ ở bệnh viện mà ở khách sạn bên cạnh cảng. Lần này ở luôn nửa tháng, mỗi ngày trôi qua đều như ác mộng, muốn ăn cơm, muốn ngủ, ngày đêm phân biệt, mỗi ngày đều đến bên vịnh Langnitie và ngồi xuống cạnh bức tượng nàng tiên cá, cùng nó nhìn ra ngoài biển khơi, biển xanh sâu thẳm biển xanh tàn nhẫn.

      Công chúa Isabella và hoàng tử Na Uy kết hôn rồi. Cả Đan Mạch đều chìm trong khí hân hoan vui vẻ, chỉ có là hồn bay phách lạc.

      Nếu như đêm hôm đó phải kiên quyết đòi , nếu như hai người lên con thuyền đó phải chăng bi kịch xảy ra?

      thắng cược rồi, chứng minh được Khưu Lạc , đồng thời cũng mãi mãi mất ấy.

      Nửa tháng sau đó, người Thiên Hạ gầy rộc trông thấy. quyết định rời khỏi nơi đây, cả đời này quay lại nơi đau thương này nữa.

      Thiên Hạ đáp máy bay trở về Trung Quốc, kéo lê hành lý theo sau những hành khách khác.

      khẽ cúi đầu cho đến khi có người chặn lại trước mặt . Mấy người mặc áo đen đứng ngay ngắn, người trong đó cung kính với : “Chúng tôi được Châu phái đến đưa về nhà, xe chuẩn bị sẵn ngoài sân bay!”

      Thiên Hạ lạnh lùng cười: “Cảnh Thụy chưa thảm đến mức xe cũng gọi được”.

      lách mình bước nhưng lại bị chặn lại: “ Ngôn, làm thế khiến bọn tôi khó xử lắm”.

      “Liên quan gì đến tôi”. Thiên Hạ trừng mắt nhìn người đàn ông rồi kéo hành lý về phía cửa số , rời khỏi sân bay.

      Ngoài sân bay chiếc xe đua Gallardo màu trắng và hai chiếc Nanny màu đen đậu cùng bên. Châu Cẩn Du ngồi trong xe trắng thấy Thiên Hạ ra liền mỉm cười. mặc bộ complet màu trắng giống như quý ông người .

      “Xem ra phải ra mặt mới mời được em nhỉ?” khẽ cười và tiếp: “ định để em nghỉ ngơi lấy lại tinh thần rồi mới gặp em”.

      Thiên Hạ nhìn ánh mắt Châu Cẩn Du và cười, xem ra hôm nay phải lên xe của Châu Cẩn Du rồi, nhưng ấy có thể đưa về được nhà hay còn phải xem Châu Cẩn Du có bản lĩnh nữa .

      đưa hành lý cho mấy người áo đen và lên ghế đầu của chiếc xe trắng.

      Châu Cẩn Du nổ máy và phi ra đường.

      Sau khi vào thành phố đột nhiên : “Em muốn đến hiệu cắt tóc”.

      Châu Cẩn Du ngạc nhiên hỏi lại: “Hiệu cắt tóc?”

      “Đúng thế, hiệu bên đường này là được rồi”. Thiên Hạ chỉ tấm biển hiệu lớn bên đường.

      “Được”. xong dừng xe và mở cửa cho xuống.

      quay lại cười với Cẩn Du: “ chắc chắn muốn theo em vào đây sao?”

      sao chứ?”

      “Bên trong toàn các em nhân viên ăn mặc mát mẻ, rồi mùi hương nồng nặc khó chịu nữa, có muốn vào ?”

      “Vậy tại sao em lại muốn vào đây làm tóc?”

      “Ngày hôm nay em phải thay đổi lại style, chắc phải mất bốn năm tiếng. có thể ở bên em ở. Nhớ nhắc thủ hạ của mang hành lý về nhà cho em nhé!” xong cười khẩy.

      “Ngôn Thiên Hạ, em cố tình sao?”

      “Em vốn cố tình mà”.

      chỉ muốn sớm đưa em về nhà”.

      “Xin lỗi em vô phúc hủy ân huệ đó của . cần theo em nữa, em muốn yên tĩnh lát”. Thiên Hạ quay người bước vào hiệu cắt tóc, Châu Cẩn Du chỉ đứng nhìn chứ đuổi theo, còn thở phào nhõm.

      Hạnh phúc, là thứ quá xa xôi, dám nghĩ đến.

      Ánh mắt cuối cùng của Khưu Lạc vẫn còn khắc ghi trong đáy lòng , thậm chí có lúc từng nghĩ: Ngôn Thiên Hạ, tại sao mày cùng chết với ấy? Làm sao mày lại nhẫn tâm để ấy mình lạnh lẽo dưới đáy biển, chịu nỗi đơn vạn năm…

      Cửa tiệm cắt tóc, có vài chàng trai tóc tai kì dị tiến lên trước và hỏi: “Chào ạ, mời vào trong”.

      Mấy người dẫn vào trong và để ngồi lên chiếc ghế sofa dài mềm, đối diện với gương, nhìn thấy gương mặt xanh xao của mình.

      xinh đẹp muốn làm kiểu tóc nào?” Người thợ cắt tóc cầm hộp đồ nghề đến cạnh .

      “Nhuộm đen, ép thẳng”.

      “Mái tóc xoăn đẹp thế này, quả là đáng tiếc”. Người đàn ông kêu lên ngạc nhiên, những ngón tay dài của ông luồn qua mái tóc mềm mượt.

      “Nhuộm đen, ép thẳng”. lạnh lùng lần nữa.

      “Vậy cần thuốc (nhuộm, ép) của hãng nào? Tiệm chúng tôi có rất nhiều loại, Nhật Bản, Mỹ, Hàn Quốc…”

      “Tùy , đừng hỏi tôi nữa”.

      “Được, tôi nhất định làm đẹp cho mái tóc của ”.

      Năm tiếng rưỡi sau đó kiểu tóc mới được làm xong. Ngôn Thiên Hạ trong gương, với mái tóc đen thẳng nhìn có tinh thần hơn nhiều, còn tiều tụy như trước nữa. Mái tóc cũ xoăn dài đến tận eo, bây giờ được cắt ngắn, độ dài phù hợp và đẹp hơn.

      “Cảm ơn, phiền quá!” Thiên Hạ cười với thợ cắt tóc và ra quầy tính tiền.

      Khi bước ra ngoài trời tối. trận gió thổi qua mang theo mùi thơm mái tóc mới, tóc lòa xòa che mất bên má. Thiên Hạ vừa vuốt tóc sang bên mang tai, ngước mắt lên thấy Châu Cẩn Du đứng đợi bên chiếc xe trắng. gọi điện thoại, thấy đến liền cúp máy ngay.

      Thiên Hạ chầm chậm tiến về phía , ngờ lại đợi hơn năm tiếng đồng hồ.

      “Về nhà thôi”. khẽ cười.

      “Châu Cẩn Du. người vô cùng cao ngạo, cần phải đối xử tốt với em đâu, cứ cao ngạo như xưa được sao?”

      “Bây giờ còn là thời kì chiến tranh lạnh nữa rồi, Thiên Hạ, muốn có khoảng cách với em nữa. Còn nữa, tóc mới đẹp lắm”. Châu Cẩn Du nháy mắt.

      Thiên Hạ nén tiếng thở dài, mái tóc đen bay lòa xòa trước mặt, gò má trắng xanh càng thêm tiều tụy. Châu Cẩn Du mở cửa xe cho : “Hôm nay đưa em về nhà, chú ý nghỉ ngơi cho khỏe ”.

      Chín giờ tối, Thiên Hạ về đến nhà họ Ngôn.

      Quản gia nhà thấy nhuộm tóc đen, gương mặt xanh xao, chút nữa nhận ra. Thiên Hạ cười và : “Ba cháu ngủ chưa?”

      “Ông chủ hút thuốc ở bên ngoài phòng”.

      “Cháu biết rồi, cảm ơn bác”, Thiên Hạ đưa hành lý cho quản gia rồi ra phòng ngoài.

      Dưới ánh đèn màu cam, Ngôn Khởi Thước ngồi hút xì gà ghế sofa, ánh mắt vô cùng tiều tụy, tóc bạc nhiều thêm, nếp nhăn cũng thêm vài hàng.

      Xa nhà bốn tháng, Thiên Hạ mới phát ra ba mình trở nên già yếu nhiều, tim nhói đau, khẽ : “Ba, con về”.

      Ông Khởi Thước ngước mắt lên thấy con với mái tóc đen, ông hơi ngạc nhiên và : “Về rồi à? Về là được rồi, ngồi con”.

      Thiên Hạ ngồi đối diện với ba, mơ hồ cảm nhận được cảm giác độc của ba mình, càng thêm đau đớn: “Con xin lỗi ba, lúc đó con vội quá. Bây giờ con trở về rồi, con nữa, con ở bên ba”.

      “Thanh niên ra ngoài va chạm cũng tốt”.

      “Ba…”.

      “Mấy hôm trước ba có Mỹ chuyến. Ta tìm bà Hề Nhị về. Cảnh Thụy còn nguy hiểm nữa rồi. Cho dù bà ấy ba cũng được mà tiền của ba cũng sao. Chẳng quan trọng, chỉ cần ở bên cha là được”.

      “Vậy… dì quay về sao?” Nếu như bà Lâm Hề Nhị biết được con trai mình mới chính là thương gia đá quý liệu bà ấy có ra vội vàng thế ? Thiên Hạ khẽ cười thầm trong lòng vì người phụ nữ tham tiền hám lợi kia.

      là trùng hợp, ba đến đúng buổi hôn lễ của bà ấy, bà ấy kết hôn với người Mỹ gốc Hoa, hơn 70 tuổi”.

      “Ba, ba đừng đau lòng. Cùng lắm là ba lấy khác, con để ý đâu, cho dù ba lấy người ít tuổi hơn con, con cũng có ý kiến gì”.

      “Thế nhưng ba bà ấy. Ở buổi hôn lễ ta định dẫn bà ấy thế nhưng bà ấy nhất định đẩy ba ra. Bảo vệ còn đánh ba nữa”. Nụ cười chua chát và châm biếm lên đôi môi của ông Khởi Thước: “Sau đó ba lại ốm thêm hai tháng nữa”.

      “Ba, sao đâu, con về rồi. Sau này mọi việc của “Cảnh Thụy” ba giao hết cho con, ba có thể du lịch, chơi, tìm người phụ nữ có thể ở bên ba”. Thiên Hạ thương cha mình bao nhiêu lại giận người đàn bà vô tình kia bấy nhiêu.

      “Hôm nay ba nhiều rồi lại khiến con lo lắng”. Ông Khởi Thước cười lớn rồi tiếp: “Con mới xuống máy bay chắc mệt lắm, mau tắm rửa ”.

      “Vâng”. Thiên Hạ chào ba và rời khỏi phòng khách.

      Có thể do chênh lệch về múi giờ hoặc có thể là do quá mệt nên Thiên Hạ ngủ mạch đến ba giờ chiều hôm sau mới dậy. dậy cái là đến tổng bộ “Cảnh Thụy” ngay. Nhanh chóng quay về điểm xuất phát cuộc sống mới sớm quay về yên bình của nó.

      Xe dừng trước cửa tổng bộ, sau khi xuống xe ngước đầu nhìn thấy tòa nhà kính gắn hàng chữ “Tổng bộ tập đoàn Lý Ngự Thành”, đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu trong người, cảm giác như ngừng thở vài giây.

      Cho dù bản thân muốn , cho dù cố gắng đối mặt với cuộc sống, nhưng những gì có liên quan đến Khưu Lạc giống như tấm mạng nhện, bao phủ tất cả thế giới của .

      Nếu như thế nên gặp cố nhân vậy.

      Thiên Hạ làm mà gọi Trần Giai Vân uống trà.

      Trần Giai Vân vẫn ăn mặc vô cùng gợi cảm và quyến rũ, váy liền thân tay, phần ngực gắn đầy đá, chân đôi giày cao gót, đôi mắt tô viền màu khói, bước ra từ tổng bộ “Lý Ngự Thành”, giống như chú bướm xinh đẹp bay đến trước mặt Thiên Hạ.

      xem nhân viên mà thấy hai chúng ta với nhau liệu có ngạc nhiên quá mà lộn cổ hết xuống đất ?” Trần Giai Vân cười với Thiên Hạ rồi tiếp: “Hai nhà chúng ta thương trường là đối thủ đấy”.

      thôi. Chúng ta cùng uống trà, đối thủ của tôi”.

      tầng hai của quán trà cuối phố, Ngôn Thiên Hạ ngồi đối diện với Trần Giai Vân, bàn là chút điểm tâm và trà lọc. Thiên Hạ biết là vô vọng thế nhưng vẫn hy vọng có thể hỏi được chút tin tức gì đó về Khưu Lạc từ Giai Vân, có thể ấy vẫn còn sống…

      ngờ Giai Vân lại hỏi trước: “ biết Khưu Lạc đâu ?”

      “Khưu Lạc? Sao chị lại hỏi tôi? Chị là thư ký của ấy cơ mà?”

      “Sau tháng năm ấy liên lạc với tôi nữa. Tôi cũng tìm được ấy, biết là ấy đâu rồi?”

      Tim dội lên từng cơn đau. Chỉ cần nhớ lại hai tháng trước ở Đan Mạch, nhớ lại những lần cãi nhau, những cái hôn, những cái ôm ấm áp, lạnh lùng, sinh ly tử biệt… giữa hai người là trái tim giống như cái chùy, cứ gõ ngừng tới những nơi mềm yếu nhất trong tim.

      “Tôi cũng tìm được ấy”. Thiên Hạ cụp mắt chán nản.

      “Haizz, ấy biến mất rồi có phải là muốn giao Lý Ngự Thành cho tôi ”. Trần Giai Vân cười và nhấp ngụm trà.

      muốn có sao?” Thiên Hạ dò xét.

      “Muốn! Đương nhiên là muốn!” Trần Giai Vân thẳng thắn thừa nhận: “Nhưng tôi có gan, tôi đấu lại ta, thế nên vẫn tiếp tục là thư ký thôi”. cười và xua tay.

      “Vậy nếu như nhiều năm sau vẫn có tin về Khưu Lạc sao?”

      “Nếu như thế…” Trần Giai Vân suy tư lúc rồi : “Đến lúc đó hẵng hay. chung bây giờ tôi có cái gan ấy”.

      “Ha ha”. Thiên Hạ cười rồi, Trần Giai Vân quả là người thà.

      “Thiên Hạ, trở về là chuẩn bị kết hôn với Châu Cẩn Du phải ?”

      “Sao chị lại hỏi thế?” Gương mặt cười đột nhiên khựng lại.

      “Nếu như giữ lấy chàng trai ấy đó là tổn thất cả đời đấy”.

      “Vậy hãy để tôi hối hận cả đời ”.

      Trần Giai Vân cười: “ thực muốn sao? Vậy tôi theo đuổi nhé! người đàn ông vừa có tiền, có thế, đẹp trai, phù hợp với khẩu vị của tôi”.

      “Ờ, theo đuổi ”.

      “Thiên Hạ ra sao”. Trần Giai Vân tức giận: “ thực tức giận sao. Tôi chỉ đùa thôi, Châu đâu phải là kiểu người mà tôi thích”.

      “Giai Vân, chị tìm được bạn trai rồi à?” Câu hỏi của Thiên Hạ khiến Giai Vân mắc nghẹn miếng điểm tâm trong cổ, thấy điệu bộ ấy như vậy Thiên Hạ hỏi tiếp: “Thực là có rồi à?”

      “Tôi thể ràng lắm sao?”

      “Người phụ nữ khi trẻ lại mười tuổi. Bình thường chị đâu có thế này”.

      “Bình thường tôi như thế nào?”

      “Ha ha, bình thường người chị cảm giác uất hận rất nặng nề đấy!”.

      Trần Giai Vân nhíu mày đáp: “Được, sức mạnh của tình vĩ đại lắm! Thiên Hạ, bây giờ tôi lại cảm thấy cảm giác uất hận người rất nặng đấy! nhanh lên rồi nhanh chóng lấy chồng ! Khá muộn rồi tôi phải về qua tổng bộ chút, tôi trước đây”. Trần Giai Vân vẫy tay chào Thiên Hạ rồi nhanh chóng rời khỏi đó.

      Thiên Hạ ngồi mình tiếp tục uống trà.

      Cảm giác uất hận? Thiên Hạ cười lạnh lùng. Ánh mắt của Trần Giai Vân lợi hại, câu có thể khiến tim nhói đau. đúng là hận thế giới này, tại sao lại dễ dàng cướp mất ấy như thế chứ? Thiên Hạ đâu biết rằng kiếp nạn khác đợi ở phía trước.

      Bên ngoài cửa sổ từng đợt nắng chói chang thiêu đốt mặt đất, mọi thứ ồn ào huyên náo.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :