1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Ăn Xong Chùi Mép - Phi Cô Nương (45 chương)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. TuyetBang

      TuyetBang Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      100
      Chương 39: Cầu hôn

      Lúc này đây, từ sâu thẳm trong đáy lòng tôi rất khâm phục hai em nhà họ Lục, thử nghĩ xem, có ba mẹ có phong cách riêng giống với những bậc cha mẹ khác, cũng đủ hiểu bọn họ phải lớn lên trong hoàn cảnh thế nào rồi…



      “Khục khục…” Tiếng ho trầm thấp của ba Lục vang lên, phá vỡ bầu gian yên tĩnh giữa mọi người, quở trách mẹ Lục, “Được rồi, hôm nay Tuyển Chi lần đầu dẫn bạn về nhà, người làm mẹ như bà phải nên làm chút gì đó sao?” xong, mắt liếc vào nhà bếp, hiển nhiên ám chỉ kêu bà nấu cơm.



      Mẹ Lục nghe xong liền hiểu ra, nhưng lại đứng dậy vòng, hào hứng hỏi, “Đúng rồi, các người xem cái váy hôm nay tôi mặc đẹp ? Biết hôm nay con trai cưng dẫn bạn về nhà, tôi dành nửa tiếng để chọn bộ váy này đó.”



      Tôi im lặng nhìn bộ váy màu đỏ loè loẹt của mẹ Lục, còn hai em nhà họ Lục đồng thành cất lời khen ngớt, “Rất đẹp, mẹ mặc bộ này vào những đẹp mà còn trẻ ra rất nhiều!”



      Lục Tuyển Chi ngồi cạnh bỗng kéo ống tay áo của tôi, lặng lẽ nháy mắt với tôi, tôi vội vàng phụ hoạ gật đầu theo, “Đúng đúng, bác mặc bộ này trông trẻ ra rất nhiều, đẹp vô cùng.”



      Mẹ Lục nghe xong vui vẻ ra mặt, cả khuôn mặt tươi rói rạng rỡ, chỉ có mình ba Lục là lắc đầu, vẻ mặt nghiêm nghị , “Tuy cái váy này nhìn rất đẹp, nhưng mà cái váy đẹp nhất của bà đâu phải cái này đâu, mẹ của tụi , tôi thấy giờ bà nên mặc ngay cái váy đẹp nhất kia .”



      “Ồ? Vậy sao?” Hai mắt mẹ Lục loé sáng, vội hỏi, “Cái váy nào?”



      “Tạp dề!” Ba Lục đáp gỏn lọn, xong còn kéo tay mẹ Lục, dịu dàng nịnh nọt đề nghị, “Tụi nhóc hôm nay phải sở thú chơi sao? hơn nửa ngày chắc cũng đói bụng rồi, chúng ta giờ có phải nên làm cơm cho tụi nó ăn ?”



      “Ông tạp dề là cái váy đẹp nhất của tôi, tôi rất đồng ý.” Mẹ Lục mỉm cười gật đầu , thình lình lại đổi giọng, “Tuy nhiên, thường phụ nữ nỡ mặc chiếc váy đẹp nhất, cho nên ba của tụi à, hôm nay vẫn là do ông nấu!”



      Ba Lục, “…”



      Nhìn ba Lục đáng thương cuối cùng bị ép buộc mang tạp dề nấu cơm, tôi khỏi thầm đồng cảm với ông ấy, kéo góc áo của Lục Tuyển Chi, hỏi , “Tổng giám đốc, bình thường nhà đều như vậy hả? Sao em thấy địa vị trong nhà của bác trai rất thấp!”



      “Bình thường phải thế đâu.” Lục Tuyển Chi hơi nghiêng đầu, vào tai tôi.



      Vậy tốt rồi, đồng cảm trong tôi vơi chút ít, ai ngờ lại nghe tiếp, “Thường phải địa vị trong nhà của ba rất thấp, mà hoàn toàn có địa vị gì cả, tại hôm nay có em đến, cho nên ba mới có quyền lên tiếng thôi.”



      Tôi, “…”



      Cái này mà gọi là có quyền lên tiếng hả? Lời ba Lục bị mẹ Lục phớt lờ, so với chẳng phải y như nhau sao? Ba Lục đáng thương!



      “Hai đứa thầm cái gì thế?” Mẹ Lục bỗng nhiên hỏi, tôi lập tức ngồi thẳng người, cười lắc tay, “Dạ có, có gì, con chỉ vài câu với ấy thôi.”



      Mẹ Lục tỏ ra là người từng trải nhìn tôi, “Thanh niên nhau cứ dính nhau như sam vậy đấy, gấp cái gì, sau này kết hôn còn nhiều cơ hội chuyện mà.” xong, còn cười thân thiết, vẫy tôi lại, “Tiểu Hạ, con lại đây ngồi này, lâu rồi ai chuyện với bác, hai chúng ta ngồi trò chuyện với nhau lát nào!”



      Tôi gật đầu dịch sang chỗ bà, thấy Lục Tuyển Chi và Lục tiểu đệ nhìn tôi với ánh mắt cảm thông, tôi chả hiểu vì sao, chỉ là chuyện thôi mà, có gì mà quá đâu chứ?



      Lúc ngồi xuống cạnh mẹ Lục, bà đột ngột phấn khích vẫy hai em nhà đó, “Đúng rồi, hai đứa con cũng rảnh, lại đây chuyện với mẹ luôn !”



      Lời vừa ra, hai em họ đồng thời đứng dậy, đồng thanh đồng tiếng thốt lên, “Mẹ, tụi con giúp ba rửa rau!”



      Tôi khỏi hiếu kỳ, hai người họ từ khi nào trở nên siêng năng thế? Còn chủ động làm nội trợ nữa chứ!



      “Vậy .” Mẹ Lục khoát tay, hai người kia hấp tấp thẳng vào nhà bếp, cuối cùng Lục Tuyển Chi còn nhìn tôi lâu, như bảo rằng: đây, em bảo trọng!



      Vì thế, trong phòng khách chỉ còn hai người chúng tôi, mẹ Lục nhìn tôi với ánh mắt hiền hoà, cất tiếng , “Tốt rồi, Tiểu Hạ, chúng ta bắt đầu chuyện .”



      Tôi gật đầu theo, “Dạ, bác .”



      Sau đó bà nhìn tôi đắm đuối, tôi khó hiểu nhìn bà, hai người im lặng lặng yên lại yên lặng.

      Trải qua ít phút quỷ dị này, bà bỗng nhiên ủ rũ , “Sao thế? Sao gì vậy? Đứa này, chả lẽ thấy bác lớn tuổi, muốn chuyện với bác hả?”



      “Dạ , phải.” Tôi quýnh quáng cả lên, nhanh chóng vắt óc tìm chủ đề để , “Đúng rồi bác , cái váy mà bác mua đó, kiểu dáng và màu sắc đều rất đẹp!”



      Tôi vừa , vừa suy nghĩ chủ đề về chiếc váy, thấy bà vui mừng ra mặt khi nghe tôi khen, hào hứng ngút trời, “Sáng nay bác và thím Vương hàng xóm mua đồ ăn, cửa hàng hải sản bán cua vừa to lại tươi ngon, dùng để làm thịt kho tàu nhất định rất ngon, giờ nghĩ mà thấy thèm.”



      “…” Tôi nín thinh, cố gắng phối hợp với bà, liền đổi chủ đề, “À, bác rất thích ăn cua sao?”



      Mẹ Lục , “Tháng trước bác mới Hawaii, con biết đó thôi, chỗ đó cảnh đẹp tuyệt vời, du lịch rất thoải mái! Con có cơ hội nhất định phải thử !”



      “…” Tôi cố kiềm chế nội thương trong lòng mình xuống, giả bộ hứng thú hỏi bà, “Dạ, có cơ hội nhất định con . Mà bác chơi cùng ai vậy?”



      Mẹ Lục bỗng nhiên tiếc nuối lắc đầu, “Ôi, là đáng tiếc, tối qua quên xem đoạn kết của bộ phim kia rồi, biết đôi uyên ương mệnh khổ đó cuối cùng có sống bên nhau nữa.”



      “…” Tôi choáng váng cả đầu, nhưng mặt vẫn tỏ ra rất quan tâm, rất ngạc nhiên, “Vậy sao? Thế bộ phim truyền hình đó tên gì thế bác?”



      Mẹ Lục nghĩ nghĩ, “Hình như tên là ‘Tang lễ Hồi giáo’, con biết đó thôi, bác xem mà cảm động muốn chết.”



      Tôi lập tức phấn chấn, chủ đề lần này cuối cùng cũng thay đổi xoành xoạch nữa, mẹ Lục rốt cục chịu trả lời câu hỏi của tôi rồi, ngay lúc lòng tổn thương của tôi chuyển biến tốt đẹp, ai ngờ lại nghe mẹ Lục buồn bực tiếp, “Tiếc là quyển sách đó biết bác để đâu rồi, tìm cả ngày trời cũng chẳng nó đâu cả.”



      Tôi, “…”



      Ông trời ơi, ông cứ dứt khoát giáng thiên lôi đánh chết con !



      Cứ như ậy, tôi và mẹ Lục chuyện gần cả tiếng đồng hồ, bà chuyển đề tài nào, là tôi chuyển theo đề tài đó, đến lúc sau này tôi gần như cảm thấy mình sắp hoá điên rồi.



      Mãi cho đến khi ba Lục bưng chén dĩa từ nhà bếp ra tuyên bố ăn cơm, tôi mới được giải thoát, tuy giờ cũng phải rất đói, nhưng nhìn bàn đầy đồ ăn, lần đầu tiên tôi lại muốn ăn nhanh rút gọn!



      Dùng tốc độ ánh sáng để ăn cơm tối xong, Lục Tuyển Chi tuân mệnh lái xe đưa tôi về, ngồi co ro ghế phụ, tôi cảm thấy kiệt sức, Lục hồ ly lại sung sướng vô cùng, vừa lái xe thành thục, vừa chuyện với tôi, “Lúc nãy mẹ với , mẹ rất hài lòng với con dâu tương lai này, còn là trò chuyện rất hợp rơ.”



      Tôi đau khổ thôi, “Tổng giám đốc, tha cho em , mẹ của chuyện với em mà cứ như đàn gảy tai trâu vậy đó!”



      cười như cười, nhướng mày nhìn tôi, “Giờ mới biết em là trâu đấy, cùng lắm chỉ giống heo thôi.”



      Tôi ỉu xỉu ngó , “Đừng giỡn nữa, em nghiêm túc mà, mẹ của quá mạnh mẽ, em hoàn toàn phải đối thủ của bà đâu!”



      bỗng nhiên chen ngang, “Mẹ chúng ta.”



      Tôi, “Hả?”



      , “ phải mẹ của , là mẹ chúng ta.”



      Tôi, “…”



      Xe dừng trước cổng cư xá, Lục Tuyển Chi nghiêng người, nhìn tôi chăm chú, “Hạ Diệp, có vài lời muốn với em.”



      Tôi lúc này chỉ thấy chóng mặt, lập tức chạy trốn xuống xe, “Tổng giám đốc, hôm nay em rất mệt, có gì mai sau!”



      Dứt lội, vội vã chạy thẳng vào nhà, vào đến nhà thấy mẹ ngồi ăn hột dưa, tôi bổ nhào đến ôm chặt bà, lòng hiểu thấu đáo và sâu sắc, lập tức hô lên, “Mẹ à, con sai rồi, trước giờ con thấy mẹ là người hiếm có, giờ mới nhận ra, kỳ thực mẹ vẫn còn bình thường như ai!”



      Mẹ quăng vỏ dưa vào trán tôi, “Cái con này, gì vậy hả! Mẹ của con khi nào bình thường hả?”



      Tôi vẫn ôm chặt bà, gào to từ đáy lòng, “Mẹ, con mẹ!”



      Bà khó hiểu liếc tôi, chợt nhớ tới chuyện gì, nhìn tôi chằm chằm, lập tức chụp lấy bọc giấy bàn, “Đừng la nữa, cho dù con la banh cả cổ họng, mẹ cũng chia hạt dưa cho con ăn đâu, chỉ còn nhiêu đây thôi, mình ăn còn đủ nữa là!”



      Tôi, “…”



      Sức cùng lực kiệt lết về phòng, chưa thay đồ nằm phịch xuống giường, chợt điện thoại đổ chuông, tôi nằm giường nhắm mắt lại nhận điện thoại…



      “Alo, ai thế?”



      Tiếng Lục Tuyển Chi vang lên bên kia, giống như tác phong thường ngày của , quyết đoán trực tiếp , “Hạ Diệp, tháng sau chúng ta kết hôn!”



      Nhớ tới mẹ Lục đáng sợ kia, tôi có chút lưỡng lự, tôi cũng muốn còn trẻ vậy bị trói buộc trong xiềng xích hôn nhân, ít nhất trong lòng tôi cũng thừa nhận bản thân cần phải rèn luyện thêm năm hoặc nửa năm nữa rồi kết hôn cũng muộn, vì thế quyết chí giả vờ như nghe thấy, “Alo alo, ai đầu dây thế? chuyện chứ.”



      nhàn nhạt trả lời, “Là .”



      Tôi: “Alo? chuyện chứ, sao im lặng vậy?”



      : “Sao? Em nghe được à? Sao lại nghe được nhỉ?”



      Tôi: “Đúng đúng! Em cái gì cũng nghe được, chắc điện thoại hư rồi!”



      : “… Hạ Diệp, em giỏi lắm.”



      Tôi: “… = = “

    2. TuyetBang

      TuyetBang Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      100
      Chương 40: Em bé



      Sáng nay tôi vẫn như thường ngày đến công ty làm, nhưng mới vừa tới văn phòng Tổng giám đốc, thấy cả đám đồng nghiệp túm tụm ở bàn làm việc của tôi, kỳ lạ , sao hôm nay tự dưng tôi lại được quần chúng nhân dân đón chào thế? Mọi người đều đến tìm tôi tán gẫu sao?



      Song, khi tôi nghi hoặc qua, lập tức bị luồng oán khí làm cho khiếp sợ, mấy đồng nghiệp nữ nhìn tôi với ánh mắt ghen tị xen lẫn hâm mộ, thái độ khinh khỉnh, tôi chẳng hiểu tại sao mọi người lại xem tôi như kẻ thù đội trời chung, cười gượng đến gần xem, tức hiểu mọi chuyện ngay.



      bàn làm việc của tôi, bất ngờ có đặt bó hoa hồng đỏ tươi, bên cạnh bó hoa, còn có để tờ giấy, phía còn viết bằng bút màu đỏ rất bắt mắt: Hạ Diệp, gả cho !



      Cái câu đó chưa phải là kinh khủng nhất, mà điều kinh khủng nhất chính là chữ ký quá khổ phía cuối lá thư: Lục Tuyển Chi.



      Tôi tức tối cầm lấy tờ giấy, thẳng thừng đẩy cửa vào văn phòng Tổng giám đốc, Lục Tuyển Chi thong dong thoải mái ngồi dựa vào ghế da, nhâm nhi tách cafe thơm nồng, thấy tôi vào mà chỉ thoáng liếc nhìn, từ tốn , “Em hôm nay tới hơi trễ.”



      Tôi hùng hổ bước tới, cố tình giẫm chân mạnh xuống sàn, cuối cùng lấy tay cầm tờ giấy đập mạnh xuống bàn, cáu kỉnh hỏi, “Ông chủ Lục, có thể em biết, rốt cục cái này là sao hả?”



      Lục Tuyển Chi cũng cúi đầu nhìn, trầm ngâm đáp, “À… Cái này hả, ràng là cầu hôn.”



      Khí thế bừng bừng, tôi tức tối phàn nàn, “Có ai mà cầu hôn vậy sao! biết mọi đồng nghiệp nữ trong công ty coi như bạch mã hoàng tử, vậy mà còn đánh trống khua chiêng cầu hôn để mọi người biết hết, chẳng phải biến em thành mục tiêu để mọi người bàn tán chỉ trích sao! Em lúc nãy suýt nữa là bị ánh mắt lang sói của bọn họ giết chết rồi, giờ em trở thành kẻ thù của mọi đồng nghiệp nữ trong công ty, sau này làm sao mà còn ở công ty được chứ!”



      vừa suy ngẫm vừa khuấy cafe, nhướng mày đề nghị, “ lại có biện pháp, có thể làm em thoát khỏi tình cảnh khốn cùng này.”



      Tôi vội vàng hỏi, “Biện pháp gì? nghe xem.”



      ung dung nhìn tôi, trả lời, “ em chấp nhận lời cầu hôn của , sau khi chúng ta kết hôn, coi như mọi chuyện rồi, họ còn mơ tưởng gì đến nữa, đồng thời cũng coi em là kẻ thù nữa.”



      Tôi rốt cục hiểu, ra con hồ ly thành tinh này mưu tính từ trước! là cầu hôn, thực tế là bức hôn có! Nghĩ tới đây, tôi phẫn nộ và hục hặc nhìn trừng trừng Lục Tuyển Chi, còn chưa kết hôn kiểm soát tôi chặt chẽ, sau khi hôn tôi còn có thể tự do được sao?



      Lục hồ ly quan sát tôi, ưu nhã chống cằm hỏi, “Nhìn nét mặt em bây giờ, hình như mấy tình nguyện chấp nhận lời cầu hôn của .”



      Tôi gật đầu lia lịa, nắm chặt hai tay thành nắm đấm, thái độ kiên định , “Em cực lực phản đối cưỡng ép kết hôn! Thề sống chết chiến đấu bảo vệ quyền tự chủ của phụ nữ!”



      “Được thôi.” cười gật đầu, lập tức cầm điện thoại bàn làm việc, bấm dãy số, vừa cười nham hiểm nhìn tôi, vừa dùng giọng ỉu xìu và đơn, buồn bã , “Alo, giám đốc Vương đó sao? Ông mua rượu mang đến văn phòng tôi . À… Là thế này, Hạ Diệp cự tuyệt lời cầu hôn của tôi, giờ tôi rất khổ sở, muốn uống say bữa…”



      Nghe tới đó mà tôi cứng đờ người, hai ơi, đây cầm dao giết tôi luôn ! Giám đốc Vương nổi tiếng là người nhiều chuyện nhất công ty, với ông ta như vậy, thế nào toàn bộ đồng nghiệp nữ trong công ty cũng biết tôi nhẫn tâm cự tuyệt, hơn nữa còn tổn thương người tình trong mộng của họ, khỏi nghĩ cũng biết bọn họ nhất định nổi giận đùng đùng, hận tôi đến thấu xương…



      Tôi gần như bổ nhào qua, “Tổng giám đốc, em sai rồi, em cầu hôn được , cầu mong lấy em!”



      Lục Tuyển Chi thoả mãn gật đầu, vừa cười vừa sờ đầu tôi, bên cầm điện thoại , “Alo, giám đốc Vương đó hả? cần mua rượu nữa, ông cứ mua thiệp cưới cho tôi, tôi chuẩn bị kết hôn.”



      Giám đốc Vương, “… = =”



      Tôi, “… = =”



      Tôi khóc thầm trong lòng, ông chủ Lục, có cần làm việc gì cũng luôn hiệu suất thế hả…



      Tác phong làm việc xưa nay của Lục Tuyển Chi luôn nhanh chóng dứt khoát, mới chỉ vài ngày ngắn ngủi, lo xong áo cưới, khách sạn tổ chức tiệc cưới, khách mời, nghe ngay cả thực đơn cho tiệc rượu cũng đặt xong, hết thảy mọi thứ đều chuẩn bị đâu vào đấy, giờ chỉ còn thiếu ngày kết hôn, chọn ngày tốt đăng ký kết hôn nữa là xong!



      Cho nên tới khi tôi với mẹ rằng con bà sắp sửa kết hôn rồi, hơn nữa mọi thứ đều chuẩn bị xong, chỉ còn chờ ngày nhận giấy đăng ký kết hôn và mặc áo cưới vào lễ đường, mẹ phun hết nước trà trong miệng lên mặt tôi, sau đó luôn miệng trách móc, chuyện quan trọng như thế tại sao sớm cho bà biết, rồi tại sao cho bà tham gia chuẩn bị hôn lễ, đơi đến khi mọi thứ xong xuôi mới cho bà biết, có để người mẹ này vào mắt hay … rồi còn gào thét tùm lum từa lưa chuyện.



      Thế mà đến khi thấy con rể vàng rể quý Lục Tuyển Chi, mẹ lại im ngay, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, ngừng khen làm việc rất hiệu suất, mới vài ngày mà chuẩn bị hôn lễ xong xuôi, hề để bà vất vả, quả là người con rể rất có hiếu!



      Tôi bực dọc, cùng là chuyện, vì sao đãi ngộ lại khác xa nhau như thế?



      Đối với tâm trạng của trước khi kết hôn, xem như tôi hiểu thấu, lúc lo âu lại chờ mong, lúc mơ màng lại khao khát, lại có chút lúng túng, có đôi khi rất muốn khoe với mọi người, vì thế mà tâm trạng tôi rất ư là xoắn xuýt, đúng lúc gần giờ trưa hôm nay, tôi đụng phải Lục tiểu đệ vừa lau dọn toilet ra.



      Câu ta vừa thấy muốn tránh tôi, tôi nhanh tay lẹ mắt nắm lấy cậu ta, vui tươi hớn hở cười , “Tiểu Khiêm, mỗi lần nhìn thấy cậu, tôi đặc biệt cảm thấy rất vui.”



      Khuôn mặt Lục tiểu đệ đau khổ, ngao ngán thở dài, “Còn tôi ngược lại!”



      Tôi cố ý xuyên tạc ý của cậu ta, “Sao? Chẳng lẽ mỗi lần soi gương trông thấy mặt của mình, cậu đều cảm thấy rất khổ sở hả? Ôi…Cũng khó trách, khuôn mặt của cậu quả cứ y như đưa đám vậy.”



      Lục tiểu đệ, “…”



      Tôi vỗ vai cậu ta, “Gần đây có chuyện gì buồn sao? ra để tôi chia với.”



      Lục tiểu đệ trừng mắt liếc, “Chuyện buồn gần đây của tôi, chính là tôi kết hôn! Còn chuyện buồn nhất của tôi chính là bà chị dâu như !”



      Tôi vui vẻ ra mặt, gật đầu, “Eo ơi, là trùng hợp nha, chuyện buồn nhất của cậu đúng lúc lại là chuyện vui nhất của tôi đấy! Tôi sắp kết hôn rồi, thế mà thằng nhóc như cậu lại chẳng có lấy người bạn , thảm kịch, quả là thảm kịch mà!”



      “Ai tôi có bạn ?” Lục tiểu đệ gân họng lên cãi, phục kêu to, “Tôi mời vừa quen bạn ! Là nhân viên trong bộ phận nhân của công ty chúng ta!”



      “Thiệt hả?” Tôi kinh ngạc nhìn cậu ta, vẻ mặt nghi ngờ khó hiểu, “Sao có thể vậy chứ, đó sao lại cậu được nhỉ?”



      Lục tiểu đệ đắc ý, “Bởi vì ấy thấy tôi đẹp trai, tài ba!”



      Tôi gật đầu, tiếp tục nhiều chuyện hỏi, “Thế sao cậu lại thích ấy?”



      Lục tiểu đệ, “Tôi thích ấy bởi vì ấy thấy tôi đẹp trai, tài ba!”



      Tôi, “…”



      Được rồi, cậu ta đúng là kẻ dở hơi giấu đầu lòi đuôi! Tôi quyết định rồi, sau này rảnh rỗi gì làm nhất định mang cậu ta ra chọc ghẹo tiêu khiển.(Tác giả: = = coi con người ta là chó cưng sao mà chọc ghẹo tiêu khiển?)



      Giờ nghỉ trưa, Lục Tuyển Chi vội vàng ra ngoài, là có hẹn với bàn chuyện với ai đó, chắc hẳn là vị khách quan trọng, tôi mừng rỡ được trao trả tự do, nên cũng chẳng hỏi nhiều.



      Từ công ty ra, tôi đến tiệm cơm cạnh công ty để ăn cơm trưa, gọi xong món cơm với sườn om định chuẩn bị ăn, bỗng nhiên ánh sáng bị cái gì đó che khuất, tôi ngẩng đầu lên, ngạc nhiên gặp được người quen!



      Hà Tiêu Nhiên! Chính là người lần trước tôi coi mắt, lúc đó còn bị tôi hất nước vào người, bởi thế tuy chỉ gặp qua lần, nhưng ấn tượng lại rất sâu sắc, khi ấy ta còn đưa ra cầu cùng tôi giả bộ kết hôn, cuối cùng lại bị tôi kiên quyết từ chối! Sau đó, ta cũng có gọi điện hẹn gặp tôi, tôi viện cớ có người để khước từ.



      ta thấy tôi cũng hơi ngạc nhiên, “ Hạ, trùng hợp vậy?”



      Tôi giương mắt ngó ta, “ cũng tới đây ăn cơm à?”



      “Ừ, tôi có hẹn với bạn ở đây.” ta gật đầu hỏi, “Dạo này khoẻ chứ?”



      Tôi ăn hết cơm trong miệng rồi mới trả lời, “Cũng tàm tạm, còn ?”



      ta tự dưng ỉu xìu, “ mỗi ngày vẫn bị người nhà buộc coi mắt, trước mắt vẫn chưa chọn được ai cả.”



      Nghe ta thế, tôi cũng nhắc đến chuyện mình sắp kết hôn, dù sao trước đó tôi còn cự tuyệt ta mà, lúc này mà mình sắp kết hôn, người ta nghĩ là tôi khoe mẽ, do đó, tôi cũng bắt chước tỏ ra buồn phiền, “Chuyện hôn nhân của tôi cũng chẳng hơn gì , biết lúc nào mới có thể cùng người mình kết hôn đây!”



      xong, tôi múc miếng sườn om bỏ vào miệng, vừa nuốt xuống lại cảm thấy hơn buồn nôn, khỏi than phiền, “Sườn om của tiệm này chẳng biết từ lúc nào lại đầy mỡ thế này.”



      Ngẩng đầu lên, thấy Hà Tiêu Nhiên như nghiền nghẫm ngó tôi, tôi cắn muỗng ngờ vực hỏi, “ phải có hẹn sao?”



      ta lúc này mới định thần lại, “À phải, chuyện với xem tí nữa là tôi quên béng mất, tôi trước đây, chúng ta lần sau lại chuyện.”



      Dứt lời, vừa vẫy tay chào tạm biệt, vừa vào khu phòng bên trong tiệm cơm, tôi nhún vai, tiếp tục ăn cơm, thế nhưng cảm giác buồn nôn cũng chẳng thuyên giảm, lúc trước còn ăn ngon lành, nhưng giờ mới ăn được nửa ăn vô nữa, bụng còn hơi khó chịu.



      Đừng là đồ ăn của quán cơm này sạch nha! Tôi buồn bực nghĩ, đành bỏ luôn nửa dĩa cơm sườn, vội vàng vào toilet.



      “Cái gì? Cậu ấy mang thai con của tôi rồi hả?”



      Từ toilet bước ra, ngang gian phòng, tôi vô tình dừng bước, phải bởi vì là nổi tính nhiều chuyện, mà bởi vì giọng này nghe rất quen.



      Giọng hơi trầm thấp, trong trẻo lại hùng hồn, thường xuyên khiến tôi phải cứng họng, tuyệt đối là Lục Tuyển Chi, tuy tôi lại là người hời hợt, trí nhớ lại tốt, vì thế cũng chẳng am hiểu cách phân biệt giọng người khác, giây trước còn chuyện với người nọ, giây sau lại quên mất giọng của người đó là thế nào cũng là chuyện bình thường, nhưng chỉ có giọng của là tôi ghi tạc trong đầu, chắc chắn thể nhầm được!



      Câu kia như sấm sét giữa trời quang giáng vào đầu tôi, tôi biết Lục Tuyển Chi là thanh nhiên đẹp trai, lãng tử và thành công, cũng biết có nhiều nhắm tới Vương lão ngũ này, càng biết dù cho sau khi kết hôn tôi cũng phải đề phòng kẻ thứ ba, nhưng vấn đề là, tại tôi cũng còn chưa cùng kết hôn, lòi ra kẻ thứ ba rồi! Hơn nữa còn là kẻ thứ ba mang thai!



      Ông trời ơi! Ông đối với con quá tàn nhẫn! Còn chưa bắt đầu tận hưởng cảm giác hạnh phúc sắp trở thành dâu, giáng xuống tin động trời thế này!



      Trong lúc suy nghĩ tôi rối bời, loáng thoáng nghe thấy giọng khác, “Tôi khẳng định ấy có thai, mấy chuyện này tôi thấy nhiều rồi, liếc sơ cũng nhìn ra. Tôi nghe người ta cậu cũng có ý định lấy ấy, nhưng theo tôi thấy, cậu là đàn ông phải chịu trách nhiệm việc mình làm.”



      Giọng Lục Tuyển Chi quát lên, “Ai vậy? Chuyện này cậu yên tâm , tôi chịu trách nhiệm với mẹ con ấy.”



      Nghe được những lời này, tôi tan nát cõi lòng…



      chịu trách nhiệm với ta, còn tôi sao? thế, chẳng lẽ tôi lại chính là kẻ thứ ba sao? Ông chủ Lục, phong lưu như vậy, vì sao còn muốn đùa giỡn với tôi chứ?

    3. TuyetBang

      TuyetBang Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      100
      Chương 41: Tình cảm mặn nồng


      Buổi chiều, tôi có về công ty làm việc, hồn bay phách lạc về nhà, vừa thấy mẹ là tôi lập tức nước mắt lưng tròng nhào tới, ôm chặt lấy thân hình mập mạp của bà, khóc rống lên, mẹ ngẩn người, vội vỗ lưng tôi, bà , “Sao vậy, con ?”


      Tôi vẫn nức nở thôi, thầm tự an ủi mình, ở ngoài bị tổn thương cũng chẳng sao cả, ít nhất ở nhà còn có mẹ bảo bọc vẫn hết sức ấm áp!


      Mẹ vừa trấn an tôi, vừa nghi hoặc hỏi, “Mau mẹ nghe, rốt cục xảy ra chuyện gì?”


      Tôi nước mắt tèm lem hít hít mũi, nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, uất ức , “Mẹ, chuyện là thế này…”


      “Khoan !” muốn với mẹ chuyện kết hôn của tôi với Lục Tuyển Chi có thể thành, mẹ lại chen ngang, hào hứng , “Khoan , huỵch toẹt ra mất vui, để mẹ thử đoán xem chuyện gì!”


      Tôi thôi nghẹn ngào, im lặng nhìn bà. Mẹ à, giờ là gì mà mẹ còn bắt tôi chơi trò đoán chữ nữa thế?


      đợi tôi , mẹ cũng bắt đầu đoán, “ , có phải liên quan đến con rể quý của mẹ?”


      Đúng là liên quan đến , thế nên tôi liền gật đầu.


      Mẹ tiếp tục hỏi, “Có phải liên quan chuyện kết hôn của hai đứa?”


      Đúng chuyện kết hôn thành, tôi lại gật đầu.


      Mẹ vỗ tay cái, tràn đầy tự tin , “Mẹ biết rồi!”


      Tôi mập mờ nhìn bà, “Mẹ biết rồi?”


      Mẹ vỗ vai tôi, vẻ mặt thâm trầm nhìn tôi, đầy thấm thía, “Ngày kết hôn của hai đứa phải định rồi sao? Con bé ngốc này, con lớn rồi sớm muộn cũng phải lấy chồng thôi, con đâu thể nào ở mãi bên cạnh mẹ được, có gì đâu phải khóc chứ? Lập gia đình chứng tỏ con trưởng thành, phải mừng mới đúng chứ, đừng khóc, đừng khóc nữa…”


      Tôi lập tức sửng sốt, mẹ đoán mò kiểu gì thế! Tôi vội vàng giải thích, “Mẹ, hãy nghe con …”


      “Mẹ biết rồi!” Mẹ oán trách nhìn tôi, an ủi, “Mẹ biết con nỡ xa mẹ, nhưng đâu còn cách nào nữa? Chả lẽ con muốn cả đời kết hôn sao?”


      Tôi giữ chặt tay áo của bà, “Mẹ, nghe con …”


      Mẹ lại tiếp tục bảo, “Huống chi chuyện này mẹ đều thông báo cho tất cả hàng xóm, bạn bè cả rồi, mọi người trong gia đình cũng biết con sắp gả vào nhà giàu, con nếu bỗng nhiên lấy chồng, cái mặt già này biết để đâu nữa hả?”


      Tôi suýt bật khóc, “ ra con…”


      Mẹ than thở, tiếp tục khuyên giải, “Người cần có mặt, cây cần có vỏ, nếu mất hết thể diện trước mặt bà con bạn bè, mẹ thà chết còn hơn! Cho nên con ngoan cũng đừng khóc nữa, vui vẻ chờ ngày lấy chồng ha?”


      Tôi, “…”


      Mẹ chợt sực nhớ, “Phải rồi, nãy con định gì với mẹ?”


      Tôi khóc ra nước mắt, “ có gì, con muốn về phòng ngủ giấc…”


      Tôi chỉ muốn ngủ giấc, hi vọng sau khi thức dậy, tất cả phải là !


      Thức dậy mở mắt nhìn chung quanh, tôi nhìn thấy gương mặt đẹp trai kề sát mặt mình, mặt mày điển trai đôi mắt đen trong trẻo, người ta thường : người có chuyện vui tinh thần cũng thoải mái, lông mày trán giãn ra vui vẻ, ánh mắt nhìn tôi đầy sung sướng.


      Tôi hít sâu hơi, ngồi dậy nhìn hằm hằm, “Sao lại ngồi cạnh em?”


      Lục Tuyển Chi nhướng mày vẻ đầy xấu xa, “Chứ sao, chẳng lẽ em mong nằm cạnh em à?”


      Tôi im lặng hồi, gắt gỏng, “ tới nhà em làm gì?”


      vẫn bình thản trả lời, “ thấy chiều nay em tới làm, cho nên cố tình đến tìm em.”


      Nhắc tới tôi lại thấy tức, tôi cả giận la lên như người đàn bà chanh chua, “ muốn làm ! Thế nào? định trừ lương của em hay sao?”


      Lục Tuyển Chi khẽ lắc đầu, tinh ý , “Đương nhiên phải, chỉ muốn với em, sau này em đừng đến công ty làm nữa, với bộ phận nhân rồi, tìm người thế chỗ của em.”


      Dường như có tiếng sấm rền vang hung hăng nện xuống, đầu tôi nổ uỳnh uỳnh, họ Lục kia, giỏi lắm, tôi là người bị hại còn chưa chủ động từ chức, thế mà chờ nổi định đuổi tôi sao?


      Mũi tôi cay xè, nước mắt rơi lả chả, Lục Tuyển Chi vốn bình tĩnh, bỗng khẩn trương lên, “Em sao vậy? khoẻ chỗ nào hả?”


      “Biến !” Tôi chụp lấy cái gối quăng qua, khóc rống lên, “ xéo ra ngoài cho tôi, tôi muốn thấy nữa!”


      Vẻ mặt Lục Tuyển Chi có chút nghiêm trang, chụp được cái gối, bước về phía tôi, “Hạ Diệp, đừng kích động thế, em bây giờ thể tức giận được.”


      Tôi khóc bù lu bù loa, vừa khụt khịt mũi vừa mắng, “ em thể tức giận tức giận sao? đồ là lừa gạt tình cảm! biến , đừng tới đây nữa!”


      “Cái gì lừa gạt tình cảm?” Lục Tuyển Chi nhíu mày nhìn tôi, khó hiểu hỏi, “Em nhảm gì thế?”


      Tôi lạnh lùng nhìn , ánh mắt bi thương, “Đừng giả bộ nữa! còn muốn giấu giếm tôi đến khi nào nữa, tôi biết hết rồi!”


      ngạc nhiên hỏi, “Em biết cái gì?”


      Tôi tiếp tục khóc thảm thiết, hô to, “Những lời các người ở tiệm cơm lúc trưa nay, tôi nghe hết rồi! Ông chủ lục, đúng là phong lưu đa tình khắp nơi, mà kết hôn với người phụ nữ kia , để ta sinh con cho ! Còn tìm tôi làm gì? biến , biến khuất mắt tôi !”


      Đâu ngờ Lục Tuyển Chi nghe xong lại giật mình, ánh mắt dịu xuống, miệng còn mỉm cười, bước tới ôm tôi mặc tôi hung hãn giãy dụa, thở dài , “ bé ngốc, em khoan kích động , nghe giải thích .”


      Cảm nhận được vòng tay và hơi ấm quen thuộc, nước mắt của tôi lại tuôn trào dứt, vừa cục cựa vừa chất vấn, “Giải thích, giải thích cái gì? Chẳng lẽ hôm nay tôi nhìn lầm người sao? Hay là muốn tôi bị lãng tai, nên nghe lầm? Hay là muốn với tôi rằng hề có nào cả?”


      phải, em nhận lầm người, cũng chẳng nghe nhầm.” Giọng dịu dàng lại đầy tình cảm, từng câu từng chữ đều rất ngọt ngào, “Đúng , ấy mang thai con của . rất rất ấy, còn hơn cả chính mình nữa, thấy ấy khổ sở lòng đau, thấy ấy vui vẻ, còn vui vẻ hơn, dù ấy phải người tuyệt vời nhất, nhưng lại là người nhất, chỉ muốn cả đời này giữ ấy ở mãi bên mình, cố gắng hết sức mang đến hạnh phúc cho ấy.”


      Nghe kể , lòng tôi như có ngàn vạn kim đâm vào đau đến tê tái, cảm xúc ghen tuông điên cuồng trỗi dậy. Nước mắt lẳng lặng rơi, muốn bịt tai lại muốn nghe tiếp, thế nhưng giọng dịu dàng kia lại chậm rãi cất lên, “ ấy vừa ngốc nghếch vừa ngớ ngẩn, làm chuyện gì cũng hậu đậu cả, vừa có đầu óc lại hay lười biếng, lại là con heo con bướng bỉnh, mà lại muốn mang con heo đó về nhà, nuôi nó trắng trẻo mập mạp, để nó mãi mãi sống thảnh thơi lo nghĩ, muốn vĩnh viễn ở bên con heo con đó, bảo vệ nó cả đời, để nó ngốc đến nỗi tự mình nhảy lên thớt…” Dứt lời, nhàng nắm vai tôi, ánh mắt nồng nàn lại tha thiết, “Hạ Diệp, đừng khóc nhè nữa, em còn hiểu sao? Em chính là con heo con đó, em có đồng ý gả cho , để cả đời này mãi ở bên cạnh em, bảo vệ cho em?”


      cần soi gương, tôi cũng thừa biết mặt mình nhất định là đỏ như gất, mắt chắc hẳn cũng ngân ngấn nước, mặt còn vương nước mắt, miệng cũng nhịn được mà cười vui vẻ, như là ăn trộm len lén ngẩng đầu ngó , ấp úng thầm, “Em… em là con heo ngốc nghếch đó.”


      Lục Tuyển Chi nhoẻn miệng cười, “Đúng vậy, đáng lẽ nên ví em là heo, con heo mà biết được khóc thét lên đấy.”


      “…” Tôi nín thinh, lặng yên rúc vào ngực , bỗng nhiên trong đầu lên điều gì đó, “ đúng, em cảm thấy, cảm thấy, em quên chuyện.”


      tiếp lời, “Chuyện gì?”


      Tôi rất nghiêm túc hỏi, “Thế người lúc trưa chuyện với là ai?”


      thản nhiên đáp, “Hà Tiêu Nhiên, bạn học cũ của .”


      Tôi gật đầu, bình tĩnh hỏi, “Nếu như em tưởng rằng em là kẻ thứ ba, nhưng ra lại phải, em chỉ tự mình suy diễn, thế bây giờ, rốt cục là ai mang thai?”


      nhướng mày nhìn tôi, “Em ?”


      tại sau khi bình tĩnh nhớ lại, cuối cùng suy nghĩ thông suốt, lúc nãy phải tôi tình cờ gặp Hà Tiêu Nhiên sao? Rồi Lục Tuyển Chi lại kêu có hẹn với người, ra là hẹn Hà Tiêu Nhiên, lúc ấy tôi sợ đả kích ta nên rằng chuyện hôn nhân của tôi chưa tới đâu cả, cho nên ta mới khuyên Lục Tuyển Chi là đàn ông phải chịu trách nhiệm việc mình làm.


      Mà Hà Tiêu Nhiên lại là bác sĩ phụ khoa… Tôi rất nghiêm túc nghĩ, dạo gần đây dường như tôi mập lên ít, đặc biệt là vòng eo tăng lên, trước kia còn rầu rĩ vì chuyện này, hơn nữa gần đây lúc ăn thường xuyên bị buồn nôn, thỉnh thoảng còn nôn mửa vài lần, như vậy…


      “A!!” Tôi thét lên, kích động nắm chặt vai mà lắc liên tục, “Lục Tuyển Chi, là đồ khốn thối tha, em muốn chưa kết hôn mà sinh con! Em muốn, em muốn, em muốn!”


      vội đưa tay giữ người tôi lại, hơi nhíu mày, “Ai bảo em chưa kết hôn sinh con thế hả?”


      Tôi bực tức nhìn , “Em giờ phải là chưa kết hôn mang thai sao?”


      rất bình thản, rất ung dung, “Thế nên chúng ta bây giờ phải kết hôn trước khi bụng em to lên.”


      Tôi hơi cúi đầu, vó góc áo, “Nhưng… chúng ta còn chưa chính thức nhau, cũng chẳng có hoa tươi rượu đỏ, hay xem phim, hẹn họ gì cả.”


      Lục Tuyển Chi cười khẽ, dịu dàng vuốt đầu tôi, ân cần , “ sao, sau khi kết hôn, chúng ta lại từ từ nhau, rồi có hoa tươi rượu đỏ, xem phim, hẹn hò cái gì cũng có cả.”

      Tôi lặng lẽ 囧, người ta bình thường đều là trước, sau đó mới kết hôn, rồi mới có con, mà tôi lại có con trước, rồi mới kết hôn, sau đó mới

    4. TuyetBang

      TuyetBang Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      100
      Chương 42: Dịu dàng


      Từ ngày mang thai, tôi hoàn toàn trở thành người nhàn rỗi.


      Vốn là phụ nữ cứng cỏi của thời đại mới như tôi đây vẫn muốn tiếp tục làm, thế nhưng Lục Tuyển Chi lại kiên quyết buộc tôi ở nhà được làm lụng vất vả, cần phải an tâm nghỉ ngơi lấy sức. Để tiện cho chăm sóc tôi, vì thế tôi bị ép dọn đến nhà ở, trước kia mỗi lần tới đây đều do tôi nấu cơm cho ăn, tại thời thế thay đổi, rốt cục đến phiên hầu hạ tôi rồi, cũng rất tự giác học cách nấu ăn, mỗi ngày tự tay nấu canh gà, làm thức ăn dinh dưỡng cho tôi, vân vân và vân vân… à mà khoan , còn tỉ mỉ mua rất nhiều thuốc dưỡng thai, càng kỳ quái hơn chính là còn coi mấy cuốn sách dành cho phụ nữ mang thai, do đó, thay đổi thái độ lạnh lùng cao ngạo hàng ngày của Boss lớn, suốt ngày cứ như bà già lẽo đẽo theo nhắc nhở tôi, nào là được ăn thức ăn quá béo, quá nhiều đường, ngay cả kẹo cũng cho phép ăn, đồ uống có chất kích thích cũng cho uống, cũng chẳng cho chạm vào đồ gia dụng có phóng xạ…


      Đối với mấy quy tắc này miễn cưỡng làm theo cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng thời gian dài tôi lại cảm thấy sợ, dần dà cũng bắt đầu sinh bực dọc nóng nảy, vì thế có đôi khi tôi hỏi vài vấn đề vô lý, thí dụ như có lần tôi ngồi đùi , ngước lên trần nhà 45 độ, sầu lo hỏi, “Sau khi con chúng ta sinh ra, có phải xem nó như người nhất ?”


      Lục Tuyển Chi vỗ về bụng của tôi, dịu dàng , “Này mà còn phải hỏi sao? Đương nhiên rồi.”


      Vì thế tôi lập tức cáu kỉnh, đập bàn, “Nó là người nhất, còn em sao? được, chỉ được mình em!”


      vội vàng đỡ lấy người tôi, trấn an, “Được được được, chỉ mình em thôi.”


      Tôi lại nổi giận, vỗ bàn lần nữa, “Vậy là thương con của chúng ta hả? dựa vào cái gì mà thương nó, em khổ cực mang thai con của , vậy mà thương nó, đúng có lương tâm, em muốn sinh con cho nữa…”


      , “…”


      Bó tay cả nửa ngày, lại dùng lời hỏi tôi, “Theo như em , đây em cũng cần phải luôn con phải ?”


      Tôi thở hổn hển bực bội chống nạnh, “ nhảm gì thế, em mà biết hỏi làm chi! mau, sau khi con chúng ta ra đời, có phải xem nó như người nhất phải ?”


      Vì thế, vấn đề lại lần nữa quay ngược về nơi khởi điểm, cứ thế trả lời vô số lần, nhìn thấy Lục Tuyển Chi bị tôi đày đoạ mà thể làm gì, tôi sung sướng tột độ.


      Cái này gọi là “mẫu bằng tử quý”, trước kia tôi thường bị ức hiếp chèn ép dám hó hé gì, thù này bây giờ báo còn đợi khi nào nữa chứ?


      Cũng may ngoại trừ dưỡng thai, tôi còn có việc để làm, chính là chuẩn bị hình tượng bản thân trong hôn lễ, con ai cũng hi vọng mình làm dâu xinh đẹp nổi bật nhất, tôi cũng ngoại lệ, vì thế tôi rủ Ngải Lị cùng đến trung tâm thành phố làm tóc.


      đường ở trung tâm, Ngải Lị chúc phúc tôi từ đáy lòng, “Hạ Diệp, chúc mừng mày nha, mày tìm được hạnh phúc rồi, giờ gạo cũng nấu thành cơm, sắp lập gia đình rồi, mà gả cho đối tượng ưu tú như Lục đẹp trai đó, mày sướng cả đời rồi nhé!’


      Tôi nghe mà mở cờ trong bụng, miệng cười toe toét, vui rạo rực , “Ngày kết hôn của tao, mày nhất định phải đến sớm, đến lúc đó nhớ uống thêm vài ly.”


      “Dĩ nhiên rồi, tao chuẩn bị sẵn tiền mừng cho mày luôn rồi nè.” Ngải Lị xong, sực nhớ đến chuyện, “Đúng rồi, hôm trước lại họp lớp với đám bạn cũ, biết mày mang thai nên có gọi mày, lúc đó chuyện vui quá, nên tao bọn họ nghe là mày sắp gả vào nhà giàu rồi!”


      Tôi nghe xong lòng lập tức nổi lên hư vinh, liền hỏi, “Rồi sao? Sau khi nghe, họ có phản ứng thế nào?”


      Ngải Lị trầm tư lát, “ tóm lại, lúc ấy đa số bạn học nữ nghe xong đều rất vui mừng, còn đa số bạn học nam nghe xong tâm trạng rất sa sút.”


      Lòng tự tin của tôi bành trướng vô hạn, nhìn , nhìn , điều này quá rồi còn gì? Đây hiển nhiên đám bạn học nữ đều xem tôi là kình địch, cho nên khi biết tôi sắp kết hôn, họ mới vui vẻ ra mặt! Mà đại đa số tâm trạng bạn học nam sa sút, chẳng lẽ bởi vì họ vốn có ý với tôi, cho nên nghe tôi lập gia đình liền cảm thấy đơn chán chường?


      Nhưng đợi tôi cười vui ra tiếng, Ngải Lị tiếp, “Thế nên tao mới hỏi họ, mấy bạn học nữ , như mày mà còn có thể gả cho người đàn ôngdiện mạo vừa đẹp trai, lại tài hoa vô cùng, nên họ tràn đầy tin tưởng vào tương lai của mình, còn bạn học nam lại cho rằng, Lục đẹp trai đó ưu tú như thế cuối cùng cũng chỉ cưới được người như mày, khiến bọn họ thất vọng não nề.”


      Tôi, “…”


      Bỏ ra hơn hai giờ để làm tóc, còn cắt tóc mái ngang, cuối cùng đứng soi mình trước gương, chỉ thấy vui phơi phới với nụ cười hạnh phúc rạng rỡ, tóc đen mềm mại xinh đẹp, tóc mái ngang trán loà xoà, tôi thoả mãn gật đầu, cảm thấy bản thân cũng tệ lắm.


      Chuyện thứ nhất khi về đến nhà, chính là tỏ ra thẹn thùng đến trước mặt Lục Tuyển Chi, chờ mong hỏi , “ thấy kiểu tóc mới của em thế nào, nhìn được ?”


      ung dung ngồi ghế salon, cẩn thận đánh giá tôi, gật đầu trả lời, “Rất đẹp, nhất là tóc mái ngang trán của em, nhìn rất đẹp.”


      Tôi lập tức mừng rỡ thôi, “Thiệt hả? thấy tóc mái ngang trán đẹp à?”


      nhìn tôi và rất chân thành, “Đúng vậy, bởi vì nó che mất phần khuôn mặt của em.”


      Tôi, “…”


      Vì thế tôi tức tối thôi, mà khi phụ nữ có thai tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng! Thế nên, lúc trời tối, tôi là muốn ăn gà hầm, ăn hết hai phần thịt gà xong muốn ăn súp bồ câu, uống xong súp lại kêu muốn muốn ăn táo mà bác Lưu bán ở dưới lầu quẹo trái cách đây hai con đường, ăn xong táo lại bảo đau lưng muốn được mát xa, lại đứa bé muốn nghe ba nó kể chuyện xưa, kể xong tôi lại kêu đói muốn ăn gà hầm, ăn hết hai phần thịt gà muốn ăn súp bồ câu…


      Về việc chọn kiểu áo cưới, tôi chọn trúng váy cưới dạng quây (váy hở vai và ôm sát ngực), vừa nhã nhặn lại vừa cao quý sang trọng muôn phần, thế nhưng mà Lục Tuyển Chi đồng ý, kiên quyết muốn tôi mặc bộ váy cưới truyền thống, áo cưới cổ cao có dây quanh cổ bưng kín mít, vì vậy hai chúng tôi tranh cãi hồi lâu ở tiệm thử đồ cưới, tôi lúc đó còn quật cường kiên trì, chiêu gì cũng đem ra hết từ giả khóc đến náo loạn còn thiếu cái thứ ba là thắt cổ mà thôi, nhưng đến cuối cùng, nhàng kề môi sát tai tôi, câu khiến tôi mềm lòng ngay tức khắc, “Bờ vai trắng nõn mượt mà và xương quai xanh khêu gợi ưu mỹ của em chỉ có thể dành cho , muốn em để lộ cho người khác nhìn.”


      Tôi bị tâng bốc lên tận trời xanh đầu lâng lâng chín tầng mây, lúc này y như chim non nép vào ngực , e thẹn gật đầu, vì vậy chúng tôi đặt váy cưới truyền thống.


      Về đến nhà, sau tắm rửa xong mặc áo ngủ bước ra, Lục Tuyển Chi ngồi ở phòng khách xem TV. Nhớ đến lời lúc nãy ở tiệm áo cưới, tôi vội qua, mừng khấp khởi ngó , “ thấy vai em trắng nõn mượt mà, xương quai xanh gợi cảm ưu mỹ hả?”


      nhìn tôi chớp mắt, rất nghiêm túc, “ nhớ nữa.”


      “Gì?” Tôi lập tức phiền muộn vô cùng, “Sao lại nhớ?”


      Giọng như có chút trách móc, “Lâu rồi đâu có nhìn qua, sao còn nhớ được.”


      Tôi nóng lòng đạt được đáp án vì thế suy nghĩ tất nhiên cũng nóng vội, lập tức kéo dây áo ngủ hai bên xuống, lộ ra bờ vai và xương quai xanh, “Vậy nhìn !”


      Ánh mắt đen huyền hút hồn của Lục Tuyển Chi sâu như đại dương, chăm chú nhìn vào mắt tôi như dấy lên ngọn lửa, tôi còn chưa kịp phản ứng cả người bị ôm lấy, thẳng đến phòng ngủ, “Ở đây thấy , chúng ta về phòng rồi từ từ cẩn thận nhìn.”


      Trong khoảng thời gian này tuy chúng tôi sống cùng nhau, nhưng vẫn là chia phòng ra ngủ, ý thức chuyện “từ từ” của là chuyện gì, tôi luống cuống tay chân, “ được đâu, đứa bé… A…”


      còn chưa dứt lời, đặt nụ hôn lên môi tôi, nhùng mút lấy, đôi môi nóng bỏng khiến tôi thể chống đỡ được, cũng cách nào kháng cự, ánh mắt tôi mơ mơ màng màng, mặt đỏ lên, toàn thân có chút sức lực nào.


      Thành công dẹp yên phản kháng của tôi, tiếng thở gấp ấp áp của vờn quanh tai tôi, cất giọng khàn khàn bên tai tôi, “ xem qua tài liệu rồi, biết chừng mực, rất rất … Trong khoảng thời gian này mực dám đụng em, thế mà hôm nay tại em dụ dỗ trước, nhịn được nữa…”


      Mặt tôi nóng giờ càng nóng hơn, đợi tôi kháng cự, đôi môi nồng nhiệt của lại lần nữa che lấp tất cả…

    5. TuyetBang

      TuyetBang Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      100
      Chương 43

      Kết hôn là chuyện quan trọng, huống chi mẹ tôi lại có chút mê tín, thế nên bà cảm thấy chọn ngày tốt để kết hôn càng may mắn, vì vậy, sau khi sàng lọc “ngày hoàng đạo” kỹ càng, ngày vui của tôi và Lục Tuyển Chi được định bảy ngày sau đó.



      cách khác, bảy ngày sau tôi chính thức lấy chồng, hoàn toàn từ giã cuộc sống độc thân!



      Theo lẽ thường mà , trước khi kết hôn vài ngày có thể thoả thích mặc sức ăn chơi, dù sao thời gian có hạn, nếu tận hưởng sau này chẳng còn cơ hội nào nữa. Tuy nhiên,
      Lục Tuyển Chi lại viện lý do rằng tôi chỉ người, quản lý tôi gắt gao, có lý do thoả đáng cho ra ngoài, do đó, tôi đành phải ngoan ngoãn ở nhà, cùng bạn thân nấu cháo điện thoại mà thôi.



      “Cái gì? Hạ Diệp, bảy ngày nữa mày kết hôn hả? Có nhanh quá ?”



      Ngải Lị hét lên trong điện thoại, tôi phát chán ôm gối ngồi sa lon, uể oải trả lời điện thoại, “Đúng là hơi nhanh, nhưng mẹ tao coi ngày cả rồi, trong tháng này, ngày may mắn nhất chỉ có bảy ngày sau thôi, nếu phải chờ thêm nữa tháng.”



      Nó trêu ghẹo tôi, cười ha hả đáp, “Tháng sau có sao đâu? Mày vậy mà chờ được mong kết hôn rồi à. Theo tao thấy, về mấy chuyện này con nên sốt ruột quá, mày có lẽ nên kéo dài thời gian thêm chút, phải nâng giá mình lên chứ.”



      Tôi bất đắc dĩ thở dài, “Hết cách rồi, đây là kết hôn khi mang thai mà! Thừa lúc bây giờ thân hình tao chưa từ hình chữ S biến thành chữ D, phải vội kết hôn, bằng lúc đó mặc áo cưới khó coi lắm.”



      Lúc này, bỗng có cánh tay nhàng ôm lấy eo tôi, tôi còn chưa kịp phản ứng, Lục Tuyển Chi ôm cả người tôi vào lòng, thầm bên tai tôi, “Vậy sao? lại nghĩ thế.”



      Tôi hớn hở, quay đầu vui vẻ , “ nghĩ vậy? Chẳng lẽ thấy em dù dáng người thế nào cũng mặc áo cưới rất đẹp hả?”



      nhướng mày, cười như cười, “Ý của là, dáng người em trước giờ vẫn luôn là hình chữ D, giờ mang thai, nhiều lắm cũng đâu tính từ hình chữ D biến thành chữ O đâu.”



      Tôi, “…”



      Thở hổn hển xoay đầu chẳng thèm đoái hoài đến , cầm điện thoại phàn nàn, “Ngải Lị, chúng ta đừng để ý đến ấy, tiếp , ấy thích nhảm lắm.”



      Ở đầu dây bên kia, giọng nghiêm túc của Ngải Lị truyền đến, “Nhưng mà… Giờ tao bận chuẩn bị tiệc hoá trang tối rồi, ngày mai lại chuyện tiếp vậy.”



      Tôi nghe xong lời nó , lập tức hào hứng, phát cuồng kêu to, “Tiệc hoá trang? Tao nữa!”



      “Được!”



      Ngải Lị phấn khích ở bên kia điện thoại, “Tiệc hoá trang lần này cũng thú vị lắm, chủ đề là “Hăm doạ”, tao chuẩn bị rất nhiều mặt nạ khủng bố xấu xí, đến lúc đó mày thích cái nào chọn cái đó! Người nào hoá trang kinh khủng nhất ở bữa tiệc có phần thưởngđó!”



      Tôi nghe càng thêm hào hứng, “Nghe mày vậy cũng đủ thấy thú vị rồi!”



      Nó liền đề nghị, “Vậy mày với tao , tao có tới hai vé, lo biết tìm ai cùng đây nè! Tám giờ tối mày đến hẻm XX đợi tao, gặp về!”



      Nghe Ngải Lị nhắc đến hẻm ,tôi hơi lo lắng, “Chỗ đó trông rất tối rất vắng vẻ đó, đứa con như tao gặp phải tên sàm sỡ làm sao bây giờ? Nguy hiểm lắm!”



      Lục Tuyển Chi ngồi bên tự dưng xen vào, “ nguy hiểm gì cả, em chỉ cần cầm theo đèn pin là được.”



      Tôi hiểu lườm cái, “Chỗ đó vắng vẻ, cho dù có mang theo đèn pin cũng đâu thể phòng mấy tên sàm sỡ được!”



      thong dong trả lời, “Nếu gặp mấy tên sàm sỡ, em cứ lấy đèn pin soi vào mặt mình là được chứ gì.”



      Tôi, “…”



      Thấy tôi bực tức đến hai mắt bốc hoả, Lục Tuyển Chi chợt dịu dàng , “Yên tâm , xảy ra chuyện này đâu.”



      Tôi ngờ ngợ nhìn , “ muốn với em tham gia tiệc tối hả? Mà Ngải Lị chỉ có hai vé vào thôi à!”



      lắc đầu, “ phải.”



      Tôi lập tức thở phào nhõm, may quá may quá, nếu như mà cùng , khẳng định cho phép tôi làm này cho phép tôi làm cái kia, vậy còn gì là chơi chứ?



      Nhưng mà sau đó lại câu làm tôi chết sững, “Em cũng thể .”



      Tôi ngọ ngoạy ra khỏi ngực , phẫn nộ nhìn , “Sao lại cho em ? Chỉ là tham gia bữa tiệc tối thôi mà!” xong, vì muốn tìm đồng minh thuyết phục , tôi hô to vào điện thoại, “Ngải Lị, mày có đúng ?”



      “Đúng rồi đúng rồi!” Ngải Lị tiếp tục hồ hởi giới thiệu, “Tiệc tối lần này đúng lúc rất vui, vừa có món ngon vừa có nước ngọt uống, còn có rượu vang và mấy chàng đẹp trai nữa!”



      Tôi kêu khổ thấu trời, tự nhiên nó nhắc đến mấy cái này làm chi biết, ba cái đó đều nằm trong Top 3 cấm kị của phụ nữ mang thai, hơn nữa cái cuối cùng kia, chỉ định chơi bời được rồi! Quả nhiên Lục Tuyển Chi cười dịu dàng với tôi, lập tức cầm lấy điện thoại trong tay tôi, nho nhã lễ độ , “ xin lỗi, Hạ Diệp đột nhiên cảm thấy cả người mệt mỏi, thể tham gia tiệc tối cùng rồi.”



      “Hả?” Ngải Lịkinh ngạc kêu tiếng, thất vọng , “Thôi, được rồi, phụ nữ có thai phiền phức…”



      đợi tôi mở miệng lần nữa, điện thoại cũng cúp máy, tôi trừng mắt bực bội quát, “Cái gì mà cả người mệt mỏi chứ? Em giờ tinh thần rất sảng khoái!”



      “Thế à?” Lục Tuyển Chi nhếch môi, cười gian tà, “Em thấy toàn thân mệt mỏi nhanh thôi.”





      Dứt lời, cúi đầu xuống ngay, dùng “vũ lực” ngăn chặn tôi muốn lên tiếng, đôi môi nóng bóng như lửa nhàng chạm vào môi tôi, tinh tế mút lấy,đầu lưỡi khéo léo tiến vào, cám dỗ tôi cùng quấn lấy chơi đùa, từng đợt lửa nóng ùn ùn kéo đến, hơi thở tôi vô thức trở nên dồn dập, thời gian dần trôi qua mặc cho bản thân tê dại ngã vào khuôn ngực rắn chắc của … Tôi cũng phải thừa nhận, kỹ thuật hôn của Lục hồ ly càng ngày càng điêu luyện.



      Tiệc tối hoá trang đó, tôi cuối cùng cũng thể . Đến lúc trời tối, Ngải Lị có thể thưởng thức rượu ngon, ăn món ngon, thoả thích khiêu vũ, tha hồ vui chơi ngắm trai đẹp, mà tôi chỉ có thể buồn tẻ ở nhà coi phim truyền hình, nghĩ đến đây tôi vô cùng oán hận, vừa
      vặn lúc này TV chiếu cặp vợ chồng mới cưới, người vợ cũng mang thai ở nhà dưỡng thai, vì thế người chồng mua con vật nuôi đáng cho người vợ đỡ bùn, ta vui vẻ ra mặt.



      Nhìn đến đây, tôi hậm hực phàn nàn với Lục Tuyển Chi ngồi ở bàn vi tính, “ xem , chồng người ta săn sóc tận tâm đến cỡ nào, còn biết mua con chó để làm vợ vui, mà hôm
      nay từ lúc tan sở về hai tay trống trơn, chẳng mua được cho em đồ gì giải buồn cả.”



      Lục Tuyển Chi ngẩng đầu lên, như có điều suy nghĩ, lập tức gật đầu, “Em rất đúng, là lỗi của .”



      Coi như cũng biếtthức thời, tôi chờ mong nhìn , “Vậy biết phải làm gì rồi chứ?”



      , “Ừ, lập tức gọi điện thoại kêu Tiểu Khiêm tới.”



      Tôi, “… = =”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :